Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 128 - Chương 128SỨC HÚT CỦA CHIẾC QUAN TÀI NÁT
Chương 128SỨC HÚT CỦA CHIẾC QUAN TÀI NÁT
T
ôi nghe Lão Dược giải thích mà không nhịn được liền bật cười, vợ của ông ấy là một bình dấm chua cho nên khi thấy Lão Dược và con hồ ly tinh kia nói chuyện liền cảm thấy hai người này không sạch sẽ nên mới tức giận bỏ nhà ra đi, tới nơi này tìm con trai. Lúc nào nhớ đến Lão Dược đều tức đến thở hồng hộc, thầm nghĩ lúc về sẽ xử Lão Dược một trận.
“Có lẽ bà đã hiểu lầm rồi.” Tôi chỉ có thể ở bên cạnh nỗ lực hòa giải: “Lão Dược không phải người như vậy đâu, tuổi thọ của ông ấy không còn nhiều vậy mà ông ấy còn chẳng để tâm, chỉ mong trước khi chết có thể gặp lại con trai! Như vậy thì ông ấy đâu phải hạng người vô tình vô tâm đâu.”
Vợ của Lão Dược tuy rất ghen tuông nhưng khi nghe tôi nói Lão Dược sắp chết thì trái tim cũng mềm ra, sau khi lầm bà lầm bầm thêm vài câu thì chuyện này cũng coi như cho qua. Ba người chúng tôi ngồi xuống, đám chồn ở căn phòng nát kia vẫn còn đang hát hò nhưng khi phu nhân kia quát một tiếng thì chúng lập tức ngoan ngoãn lại.
Lão Dược đem chuyện gặp tôi rồi việc chúng tôi nghĩ đủ cách lừa gạt tuổi thọ của người khác nói cho vợ mình nghe, tiện đường nói tốt về tôi một chút.
“Người anh em này cực kì trượng nghĩa đấy.”
“Tôi tin.” Phu nhân trừng mắt lườm Lão Dược: “Bất cứ ai cũng có tình có nghĩa hơn ông.”
Tôi sợ bọn họ lại cãi nhau nên lập tức chêm vào mấy câu thăm hỏi. Vợ Lão Dược quanh năm sống ở bãi sông tìm kiếm con trai, đi nhiều gặp cũng nhiều nên tôi muốn hỏi bà ta xem liệu trên đường có gặp đám Bàng Độc hay không. Tôi tả chi tiết tướng mạo của Bàng Độc và Tôn Thế Dũng nhưng phu nhân kia ngẫm nghĩ một chút cũng chỉ lắc đầu.
“Tôi chưa từng gặp người cậu nói, thế nhưng nếu cậu muốn đi lại trên bãi sông trong mấy ngày nay nhất định phải cẩn thận một chút, bên ngoài loạn lắm.”
Phu nhân nói gần đây trên bãi sông thường xuyên có người đánh nhau, bà ta không phải người bình thường lại chẳng có quan hệ gì với Bàng môn hay Thất môn nên chưa từng nhúng tay vào những chuyện này.
“Bãi sống không yên ổn, trong sông cũng không yên ổn. Mấy ngày trước ở đoạn sông Lão Long Khẩu hình như xảy ra chuyện đấy.”
Lão Long Khẩu ở phía nam, tôi và Lão Dược đi từ phía Bắc xuống không hề gặp chuyện gì ngoài ý muốn nhưng phu nhân lại nói mấy đêm trước ở đó có đánh nhau rất to, hai bên đánh nhau không phải là người mà là một cái xe ngựa chạy lung tung dưới sông cùng với một cái quan tài rách nát.
Tôi nghe đến đây thì lập tức chú ý, cái xe ngựa kia hiển nhiên chính là cái xe ngựa xương trắng nhưng cái quan tài kia thì tôi không dám chắc liệu có đúng là cái quan tài rách nát mà tôi biết hay không. Thế nhưng tôi vẫn có chút cân nhắc bởi vì cái xe ngựa xương trắng kia trước đây từng đánh thắng quan tài nát một lần.
“Người anh em, sau này nếu cậu gặp phải cái cỗ xe ngựa kia, nhất là cái quan tài rách nát thì nhớ phải chạy xa ra đấy.” Phu nhân kia biết tôi vẫn luôn giúp đỡ Lão Dược cho nên rất khách khí với tôi, bà ta còn tốt bụng nhắc nhở: “Cái quan tài kia không bình thường đâu.”
“Bà từng thấy cái quan tài kia rồi sao?”
“Trước đây từng gặp một lần, người trong quan tài đó tu Thi đạo đấy.” Phu nhân suy nghĩ một chút rồi nói.
“Bà gặp nó lúc nào? Gặp ở đâu?” Tôi đứng phắt dậy. Về lai lịch của cái quan tài nát kia thì tôi chẳng biết một chút nào, một khi có được chút manh mối chắc chắn tôi phải hỏi cho cặn kẽ.”
Vợ của Lão Dược không nhớ rõ lần đầu mà gặp cái quan tài nát kia là lúc nào nhưng có thể áng chừng là khoảng bốn, năm mươi năm trước. Lúc đó bà ta đang bận tìm con cho nên chạy khắp nơi trên bãi sông, có một lần bà từ thượng du trở về lại đang cáu giận cho nên định về thôn Bách Thảo một chuyến để gây sự với Lão Dược.
“Trên đường về tôi có đi ngang qua một chỗ, nếu tôi nhớ không lầm thì nó tên là Tiểu Bàn Hà.”
“Tiểu Bàn Hà?” Tôi khẽ giật mình rồi nhanh chóng nhớ ra nơi mà vợ Lão Dược nói chính là Tiểu Bàn Hà mà tôi với Bàng Độc từng đi qua. Địa danh ven hai bên bờ sông vừa nhiều vừa loạn, không hề có nơi nào trùng tên cho nên cả con sông lớn này cũng chỉ có một Tiểu Bàn Hà mà thôi.
Vợ Lão Dược nói lúc đó đang là thời điểm lũ dâng lên, trước khi lũ tới thì thôn dân trong một cái thôn nhỏ gần Tiểu Bàn Hà đã sớm chạy hết. Vốn dĩ vợ Lão Dược không có ý định dừng lại ở Tiểu Bàn Hà nhưng vừa đến đây thì nước sông đã gào thét, ồ ạt xông tới khiến con đường duy nhất lập tức bị che mất. Nước lũ năm đó vô cùng mãnh liệt, trời đổ mưa không ngừng, cả con sông giống như ngựa hoang đứt cương lao đi vừa nhanh vừa dứt khoát. Những con sóng lớn khiến người ta không mở nổi mắt, vợ Lão Dược vốn định đi tiếp, dù sao bà ta không phải người thường nên sóng có to hơn nữa cũng chẳng thể làm khó được bà ta.
Đúng lúc này những con sóng cao tận trời xô thẳng vào bãi sông cuốn theo một cái quan tài kì quái. Vợ Lão Dược sống lâu nên biết nhiều, bà ta biết mỗi lần lũ lớn như này ắt hẳn sẽ cuốn lên những cổ vật đặc biệt dưới sông mà yêu tiên lại càng chú ý tới những cổ vật này hơn người mình thường, vậy nên vợ Lão Dược vừa thấy cỗ quan tài này là lập tức muốn đi qua xem thế nào.
“Cái quan tài kia rất kì lạ.” Vợ Lão Dược nói: “Đó là một cái quan tài bằng gỗ hòe.”
Vietwriter.vn
“Quan tài gỗ hòe?” Tôi ngẩn người ra một lúc, gỗ hòe tính âm có tác dụng tỏa hồn cho nên dù là nhà giàu có hay nghèo hèn trên bãi sông đều không ai dùng gỗ hòe để làm quan tài.
Lúc tôi gặp cái quan tài nát kia thì nó đã tả tơi lắm rồi, lại thêm nó quanh năm bị ngâm trong nước sông nên cả quan tài đã bị biến dạng, không phân biệt nổi gỗ quan tài là từ loại gỗ gì. Nếu như vợ Lão Dược không nói thì có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ biết cái quan tài kia được làm từ gỗ hòe.
Nếu quả thật có người dùng gỗ hòe để chôn cất người đã khuất thì chắc chắn người đó không có ý tốt, đơn giản là muốn linh hồn của người chết mãi mãi không thể siêu thoát, vĩnh viễn bị khóa trong quan tài không thể đi đâu. Vợ Lão Dược không biết quan tài này bị cuốn lên từ chỗ nào, nắp quan tài đã bị nước sông tách ra một cái khe hở nho nhỏ, bà ta hé mắt nhìn vào thì thấy trong quan tài có một bé gái chỉ khoảng hơn một tuổi. Điều này lại càng khó hiểu, nếu trong quan tài là một người trưởng thành thì trong chuyện này ắt có ẩn khuất, người chết có thể lúc còn sống đã đắc tội với người khác nên bị người ta trả thù. Thế nhưng một đứa bé hơn một tuổi thì có thể đắc tội ai đây?
Thân xác của cô bé kia không hư thôi mà trên bề mặt loáng thoáng lộ ra những vết đốm của thủy ngân, chắc hẳn cái xác này đã được bơm thủy ngân vào bên trong. Vợ Lão Dược ngoài miệng chua ngoa nhưng thực tế lại là một người dễ mềm lòng, khi bà ta thấy cảnh tượng như vậy thì có chút xót thương. Vợ Lão Dược đi tìm con trai đã lâu mà không tìm thấy, tình mẫu tử sẵn có trong lòng khiến bà cảm thấy đứa bé này thật đáng thương, vậy nên vợ Lão Dược muốn bế cô bé ra khỏi quan tài rồi tìm một nơi khác chôn cất. Đây có thể coi là một chuyện tích âm đức mà yêu tiên lại rất tin vào chuyện nhân quả báo ứng.
Quan tài bằng gỗ hòe trôi nổi trên bãi sông, vợ Lão Dược từ từ nhích tới gần quan tài nhưng không đợi bà ta thò tay vào bế đứa bé gái kia ra thì một chuyện vô cùng khó tin đã xảy ra.
T
ôi nghe Lão Dược giải thích mà không nhịn được liền bật cười, vợ của ông ấy là một bình dấm chua cho nên khi thấy Lão Dược và con hồ ly tinh kia nói chuyện liền cảm thấy hai người này không sạch sẽ nên mới tức giận bỏ nhà ra đi, tới nơi này tìm con trai. Lúc nào nhớ đến Lão Dược đều tức đến thở hồng hộc, thầm nghĩ lúc về sẽ xử Lão Dược một trận.
“Có lẽ bà đã hiểu lầm rồi.” Tôi chỉ có thể ở bên cạnh nỗ lực hòa giải: “Lão Dược không phải người như vậy đâu, tuổi thọ của ông ấy không còn nhiều vậy mà ông ấy còn chẳng để tâm, chỉ mong trước khi chết có thể gặp lại con trai! Như vậy thì ông ấy đâu phải hạng người vô tình vô tâm đâu.”
Vợ của Lão Dược tuy rất ghen tuông nhưng khi nghe tôi nói Lão Dược sắp chết thì trái tim cũng mềm ra, sau khi lầm bà lầm bầm thêm vài câu thì chuyện này cũng coi như cho qua. Ba người chúng tôi ngồi xuống, đám chồn ở căn phòng nát kia vẫn còn đang hát hò nhưng khi phu nhân kia quát một tiếng thì chúng lập tức ngoan ngoãn lại.
Lão Dược đem chuyện gặp tôi rồi việc chúng tôi nghĩ đủ cách lừa gạt tuổi thọ của người khác nói cho vợ mình nghe, tiện đường nói tốt về tôi một chút.
“Người anh em này cực kì trượng nghĩa đấy.”
“Tôi tin.” Phu nhân trừng mắt lườm Lão Dược: “Bất cứ ai cũng có tình có nghĩa hơn ông.”
Tôi sợ bọn họ lại cãi nhau nên lập tức chêm vào mấy câu thăm hỏi. Vợ Lão Dược quanh năm sống ở bãi sông tìm kiếm con trai, đi nhiều gặp cũng nhiều nên tôi muốn hỏi bà ta xem liệu trên đường có gặp đám Bàng Độc hay không. Tôi tả chi tiết tướng mạo của Bàng Độc và Tôn Thế Dũng nhưng phu nhân kia ngẫm nghĩ một chút cũng chỉ lắc đầu.
“Tôi chưa từng gặp người cậu nói, thế nhưng nếu cậu muốn đi lại trên bãi sông trong mấy ngày nay nhất định phải cẩn thận một chút, bên ngoài loạn lắm.”
Phu nhân nói gần đây trên bãi sông thường xuyên có người đánh nhau, bà ta không phải người bình thường lại chẳng có quan hệ gì với Bàng môn hay Thất môn nên chưa từng nhúng tay vào những chuyện này.
“Bãi sống không yên ổn, trong sông cũng không yên ổn. Mấy ngày trước ở đoạn sông Lão Long Khẩu hình như xảy ra chuyện đấy.”
Lão Long Khẩu ở phía nam, tôi và Lão Dược đi từ phía Bắc xuống không hề gặp chuyện gì ngoài ý muốn nhưng phu nhân lại nói mấy đêm trước ở đó có đánh nhau rất to, hai bên đánh nhau không phải là người mà là một cái xe ngựa chạy lung tung dưới sông cùng với một cái quan tài rách nát.
Tôi nghe đến đây thì lập tức chú ý, cái xe ngựa kia hiển nhiên chính là cái xe ngựa xương trắng nhưng cái quan tài kia thì tôi không dám chắc liệu có đúng là cái quan tài rách nát mà tôi biết hay không. Thế nhưng tôi vẫn có chút cân nhắc bởi vì cái xe ngựa xương trắng kia trước đây từng đánh thắng quan tài nát một lần.
“Người anh em, sau này nếu cậu gặp phải cái cỗ xe ngựa kia, nhất là cái quan tài rách nát thì nhớ phải chạy xa ra đấy.” Phu nhân kia biết tôi vẫn luôn giúp đỡ Lão Dược cho nên rất khách khí với tôi, bà ta còn tốt bụng nhắc nhở: “Cái quan tài kia không bình thường đâu.”
“Bà từng thấy cái quan tài kia rồi sao?”
“Trước đây từng gặp một lần, người trong quan tài đó tu Thi đạo đấy.” Phu nhân suy nghĩ một chút rồi nói.
“Bà gặp nó lúc nào? Gặp ở đâu?” Tôi đứng phắt dậy. Về lai lịch của cái quan tài nát kia thì tôi chẳng biết một chút nào, một khi có được chút manh mối chắc chắn tôi phải hỏi cho cặn kẽ.”
Vợ của Lão Dược không nhớ rõ lần đầu mà gặp cái quan tài nát kia là lúc nào nhưng có thể áng chừng là khoảng bốn, năm mươi năm trước. Lúc đó bà ta đang bận tìm con cho nên chạy khắp nơi trên bãi sông, có một lần bà từ thượng du trở về lại đang cáu giận cho nên định về thôn Bách Thảo một chuyến để gây sự với Lão Dược.
“Trên đường về tôi có đi ngang qua một chỗ, nếu tôi nhớ không lầm thì nó tên là Tiểu Bàn Hà.”
“Tiểu Bàn Hà?” Tôi khẽ giật mình rồi nhanh chóng nhớ ra nơi mà vợ Lão Dược nói chính là Tiểu Bàn Hà mà tôi với Bàng Độc từng đi qua. Địa danh ven hai bên bờ sông vừa nhiều vừa loạn, không hề có nơi nào trùng tên cho nên cả con sông lớn này cũng chỉ có một Tiểu Bàn Hà mà thôi.
Vợ Lão Dược nói lúc đó đang là thời điểm lũ dâng lên, trước khi lũ tới thì thôn dân trong một cái thôn nhỏ gần Tiểu Bàn Hà đã sớm chạy hết. Vốn dĩ vợ Lão Dược không có ý định dừng lại ở Tiểu Bàn Hà nhưng vừa đến đây thì nước sông đã gào thét, ồ ạt xông tới khiến con đường duy nhất lập tức bị che mất. Nước lũ năm đó vô cùng mãnh liệt, trời đổ mưa không ngừng, cả con sông giống như ngựa hoang đứt cương lao đi vừa nhanh vừa dứt khoát. Những con sóng lớn khiến người ta không mở nổi mắt, vợ Lão Dược vốn định đi tiếp, dù sao bà ta không phải người thường nên sóng có to hơn nữa cũng chẳng thể làm khó được bà ta.
Đúng lúc này những con sóng cao tận trời xô thẳng vào bãi sông cuốn theo một cái quan tài kì quái. Vợ Lão Dược sống lâu nên biết nhiều, bà ta biết mỗi lần lũ lớn như này ắt hẳn sẽ cuốn lên những cổ vật đặc biệt dưới sông mà yêu tiên lại càng chú ý tới những cổ vật này hơn người mình thường, vậy nên vợ Lão Dược vừa thấy cỗ quan tài này là lập tức muốn đi qua xem thế nào.
“Cái quan tài kia rất kì lạ.” Vợ Lão Dược nói: “Đó là một cái quan tài bằng gỗ hòe.”
Vietwriter.vn
“Quan tài gỗ hòe?” Tôi ngẩn người ra một lúc, gỗ hòe tính âm có tác dụng tỏa hồn cho nên dù là nhà giàu có hay nghèo hèn trên bãi sông đều không ai dùng gỗ hòe để làm quan tài.
Lúc tôi gặp cái quan tài nát kia thì nó đã tả tơi lắm rồi, lại thêm nó quanh năm bị ngâm trong nước sông nên cả quan tài đã bị biến dạng, không phân biệt nổi gỗ quan tài là từ loại gỗ gì. Nếu như vợ Lão Dược không nói thì có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ biết cái quan tài kia được làm từ gỗ hòe.
Nếu quả thật có người dùng gỗ hòe để chôn cất người đã khuất thì chắc chắn người đó không có ý tốt, đơn giản là muốn linh hồn của người chết mãi mãi không thể siêu thoát, vĩnh viễn bị khóa trong quan tài không thể đi đâu. Vợ Lão Dược không biết quan tài này bị cuốn lên từ chỗ nào, nắp quan tài đã bị nước sông tách ra một cái khe hở nho nhỏ, bà ta hé mắt nhìn vào thì thấy trong quan tài có một bé gái chỉ khoảng hơn một tuổi. Điều này lại càng khó hiểu, nếu trong quan tài là một người trưởng thành thì trong chuyện này ắt có ẩn khuất, người chết có thể lúc còn sống đã đắc tội với người khác nên bị người ta trả thù. Thế nhưng một đứa bé hơn một tuổi thì có thể đắc tội ai đây?
Thân xác của cô bé kia không hư thôi mà trên bề mặt loáng thoáng lộ ra những vết đốm của thủy ngân, chắc hẳn cái xác này đã được bơm thủy ngân vào bên trong. Vợ Lão Dược ngoài miệng chua ngoa nhưng thực tế lại là một người dễ mềm lòng, khi bà ta thấy cảnh tượng như vậy thì có chút xót thương. Vợ Lão Dược đi tìm con trai đã lâu mà không tìm thấy, tình mẫu tử sẵn có trong lòng khiến bà cảm thấy đứa bé này thật đáng thương, vậy nên vợ Lão Dược muốn bế cô bé ra khỏi quan tài rồi tìm một nơi khác chôn cất. Đây có thể coi là một chuyện tích âm đức mà yêu tiên lại rất tin vào chuyện nhân quả báo ứng.
Quan tài bằng gỗ hòe trôi nổi trên bãi sông, vợ Lão Dược từ từ nhích tới gần quan tài nhưng không đợi bà ta thò tay vào bế đứa bé gái kia ra thì một chuyện vô cùng khó tin đã xảy ra.
Bình luận facebook