Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126 - Chương 126QUỶ TRÊU
Chương 126QUỶ TRÊU
T
ôi nhìn thấy cái gì?
Trong căn phòng rách nát chẳng biết từ bao giờ xuất hiện rất nhiều con chồn vàng, nếu chỉ có một đám chồn này thì tôi cũng chẳng cảm thấy có gì kì lạ nhưng cái đám chồn này giống như đều thành tinh cả rồi. Trên người chúng mặc những bộ đồ diễn hí khúc, tay gõ chiêng keng keng, giữa hai cây nến uốn qua uốn lại.
Giữa căn nhà hoang đổ nát toàn gạch vụn dường như biến thành một sân khấu hí kịch nho nhỏ, một con chồn mặc mãng bào thêu tơ vàng ngồi trên đống gạch, mặt chồn đen đen. Hai bên trái phải của nó có ba con chồn khác mặc áo choàng đỏ.
Dưới cùng có một con chồn đang quỳ trên mặt đấy, con chồn này không lớn mặt trắng bệch, từng mảng phấn trắng đang rơi lả tả từ mặt nó xuống.
Ngoài ra còn có hai con chồn khác đang đứng gõ chiêng, từng tiếng nghe ra rất có lực.
Nhìn qua giống như đám chồn này đang diễn hí kịch. Tiếng chiêng lộn xộn khiến lão Dược tỉnh giấc, ông ta dụi mắt nhìn sang bên này. Tôi chẳng biết đám chồn này ở đâu ra hơn nữa đây là lần đầu tiên tôi thấy chồn mặc quần áo nên có chút bối rối.
“Lão Dược.” Tôi nhỏ giọng nói: “Không nhìn ra giống chồn nhà ông có không ít nhân tài nha.”
“Cái này... đây là làm cái gì thế?”
Cheng cheng cheng...
Tiếng chiêng không ngừng vang lên, tiếp đó là con chồn tô mặt đen xì bắt đầu kêu lên, tiếng chồn xen lẫn tiếng chiêng nghe vào tai cảm giác vô cùng kì lạ nhưng lại không nói ra được lạ ở chỗ nào. Con chồn mặt đen càng kêu càng dồn dập, dần dần tiếng kêu của nó nghe như tiếng người thậm chí còn có thể nghe rõ từng chữ.
“Trần... Trần Thế Mỹ... Ngươi biết tội chưa... biết tội chưa...”
Tôi ngây người, cho rằng mình nghe nhầm rồi.
“Trần Thế Mỹ... ngươi biết tội chưa...”
Lúc này tôi có thể khẳng định mình không nghe lầm, cả người tôi choáng váng. Giữa đêm hôm khuya khoắt một đám chồn đứng giữa đống gạch đá hát “Bao Công tức giận trảm Trần Thế Mỹ”? Lúc trước tôi từng xem vở kịch này trong một thành nhỏ trên bãi sông, thế nhưng tôi có nằm mơ cũng không nghĩ lại có thể nhìn thấy một đám chồn hát hí kịch.
“Lão Dược, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Tôi hỏi: “Hay là ông thử đi hỏi xem? Đều là người nhà cả ấy mà.”
“Còn hỏi cái gì mà hỏi?! Chạy mau!” Lão Dược chẳng nói hai lời đã nắm bọc đồ của mình lên rồi kéo tôi chạy ra khỏi căn phòng đổ nát kia.
“Chạy cái gì?” Tôi giằng tay ra khỏi tay Lão Dược: “Thấy người Bàng môn là chạy, bây giờ trông thấy một đám chồn cũng chạy?! Chạy tới chạy lui chẳng lẽ ông không có chút nghĩa khí nào sao?”
“Cậu không phát hiện ra à?!” Lão Dược xanh mặt chỉ vào đám chồn kia: “Bây giờ đang là Bao Công xử án, một lát nữa sẽ đến chém đầu!”
“Ông điên à?”
“Đừng nói nữa! Mau chạy đi!”
Tôi chỉ cảm thấy có chút ngạc nhiên nhưng mà lão Dược thì ra sức kéo tôi bỏ chạy. Chúng tôi chạy ra khỏi căn phòng đổ nát rồi chạy một mạch thẳng theo con đường nhỏ ra khỏi thôn, quá nửa số căn nhà ở đây đã bị phá hủy lại thêm thôn này cũng nhỏ, thế nhưng tôi và Lão Dược chạy mãi vẫn không chạy ra khỏi thôn.
Hồng hộc...
Chẳng biết có phải trùng hợp hay không mà đúng lúc này đột nhiên có một cơn gió thổi qua khiến đám mây trên trời che khuất ánh trăng, không gian trở nên tối thui, con đường nhỏ dưới chân tôi dường như dài đến vô tận, mãi mãi không chạy tới đầu bên kia. Tôi và Lão Dược theo đường nhỏ rẽ vào một khúc quanh, cách đó không xa xuất hiện hai đốm lửa thế rồi kể từ lúc đó đầu của tôi trở nên nặng nề, chóng mặt, hoa mắt.
Hai đốm lửa kia hiển nhiên là hai ngọn nến to như cánh tay đang cháy, trong ngọn lửa có thể mơ hồ trông thấy một đám chồn vẫn đang ỉ ì i hát hí khúc. Hóa ra tôi và Lão Dược chạy trối chết như vậy chẳng qua chỉ là chạy quanh cái thôn này mà thôi, chạy tới chạy lui cuối cùng vẫn chạy về chỗ cũ.
“Chắc không phải chúng ta gặp Quỷ đánh tường rồi đấy chứ?”
“Cái gì mà Quỷ đánh tường chứ!” Lúc này Lão Dược vô cùng khẩn trương, đôi mắt nhỏ nhìn dáo dác xung quanh, ông ta chẳng nói lời nào kéo tôi chạy tiếp về phía Tây.
Không có ánh trăng khiến xung quanh tối thui, chúng tôi cứ vừa chạy vừa sờ soạng. Lão Dược cuống quá nên trượt chân mấy lần, thế nhưng chúng tôi rẽ đông rẽ tây cuối cùng vẫn quay lại cái căn phòng đổ nát kia.
Vietwriter.vn
“Đây là muốn éo chết người sao?!” Lão Dược thấy đám chồn đang hát hí kịch xung quanh hai ngọn nến kia thì dường như đầu óc cũng điên luôn, ông ta cắn răng kéo tôi muốn chạy tiếp.
“Lão Dược, trước hết ông nói rõ xem đây là có chuyện gì đã.” Tôi cảm thấy Lão Dược không đúng nên muốn hỏi cho rõ ràng.
“Trước hết cậu đừng hỏi gì nữa...”
“Vèo!!!”
Ngay khi tôi và Lão Dược đang định chạy đi thì đột nhiên ông ta dẫm vào một cái vòng dây thừng, cái vòng dây đó ngay lập tức thít chặt lại rồi kéo ngược lên trên cao khiến Lão Dược treo lơ lửng trên không trung. Tôi nhanh chóng rút ra một con dao định cắt đứt sợi dây thừng để cứu Lão Dược, thế nhưng tôi còn chưa kịp làm gì thì dây thừng đã kéo cao thêm một đoạn khiến Lão Dược cách mặt đất hơn một trượng, tôi có nhảy lên cũng với không tới.
“Cậu... cậu mau đi đi...” Lão Dược đang bị treo ngược lên, mặt đỏ bừng nói vội vàng: “Chuyện này là nhắm vào tôi mà đến, cậu đi trước...”
“Sao tôi có thể đi trước được? Ông nghĩ tôi là hạng người nào chứ?” Tôi vội vàng nhìn xung quanh xem có động tĩnh gì khác không, tiện xem xem có cách nào cứu Lão Dược xuống.
“Rầm!!!”
Không chờ Lão Dược nói tiếp thì cách chúng tôi không xa đột nhiên hiện lên một luồng ánh sáng trắng lấp lánh, chính giữa dường như còn có mây đang lượn lờ. Luồng sáng chói mắt này bất ngờ xuất hiện vô cùng chói mắt khiến tôi không mở mắt ra nổi, đến lúc quen với ánh sáng này rồi mở mắt ra thì da đầu của tôi tê rần.
Sau khi luồng ánh kia xuất hiện thì không biến mất hoàn toàn, nó chỉ tối đi một chút, hào quang tỏa ra bốn phía, mây mờ bay bay cùng với một vị Bồ Tát cao chừng hai trượng đứng ngay chính giữa.
“Trần Thế Mỹ... ngươi đã biết tội chưa...”
Vị Bồ Tát kia đột nhiên lên tiếng, âm thanh này không khác chút nào với giọng hát hí khúc của đám chồn vàng lúc nãy. Đầu óc của tôi lúc này đã loạn hết cả lên, thật sự không biết là đang có chuyện gì xảy ra.
“Tôi... tôi không có tội... tôi không sai...” Lão Dược bị treo ngược lên đang hoa tay múa chân, trong miệng liên tục giải thích: “Không có tội...”
“Trước mặt Bao Thanh Thiên ngươi sống chết không chịu nhận tội, hôm nay trước mặt Bồ Tát còn dám chống chế, xem ra hôm nay phải thu phục ngươi mới được.”
T
ôi nhìn thấy cái gì?
Trong căn phòng rách nát chẳng biết từ bao giờ xuất hiện rất nhiều con chồn vàng, nếu chỉ có một đám chồn này thì tôi cũng chẳng cảm thấy có gì kì lạ nhưng cái đám chồn này giống như đều thành tinh cả rồi. Trên người chúng mặc những bộ đồ diễn hí khúc, tay gõ chiêng keng keng, giữa hai cây nến uốn qua uốn lại.
Giữa căn nhà hoang đổ nát toàn gạch vụn dường như biến thành một sân khấu hí kịch nho nhỏ, một con chồn mặc mãng bào thêu tơ vàng ngồi trên đống gạch, mặt chồn đen đen. Hai bên trái phải của nó có ba con chồn khác mặc áo choàng đỏ.
Dưới cùng có một con chồn đang quỳ trên mặt đấy, con chồn này không lớn mặt trắng bệch, từng mảng phấn trắng đang rơi lả tả từ mặt nó xuống.
Ngoài ra còn có hai con chồn khác đang đứng gõ chiêng, từng tiếng nghe ra rất có lực.
Nhìn qua giống như đám chồn này đang diễn hí kịch. Tiếng chiêng lộn xộn khiến lão Dược tỉnh giấc, ông ta dụi mắt nhìn sang bên này. Tôi chẳng biết đám chồn này ở đâu ra hơn nữa đây là lần đầu tiên tôi thấy chồn mặc quần áo nên có chút bối rối.
“Lão Dược.” Tôi nhỏ giọng nói: “Không nhìn ra giống chồn nhà ông có không ít nhân tài nha.”
“Cái này... đây là làm cái gì thế?”
Cheng cheng cheng...
Tiếng chiêng không ngừng vang lên, tiếp đó là con chồn tô mặt đen xì bắt đầu kêu lên, tiếng chồn xen lẫn tiếng chiêng nghe vào tai cảm giác vô cùng kì lạ nhưng lại không nói ra được lạ ở chỗ nào. Con chồn mặt đen càng kêu càng dồn dập, dần dần tiếng kêu của nó nghe như tiếng người thậm chí còn có thể nghe rõ từng chữ.
“Trần... Trần Thế Mỹ... Ngươi biết tội chưa... biết tội chưa...”
Tôi ngây người, cho rằng mình nghe nhầm rồi.
“Trần Thế Mỹ... ngươi biết tội chưa...”
Lúc này tôi có thể khẳng định mình không nghe lầm, cả người tôi choáng váng. Giữa đêm hôm khuya khoắt một đám chồn đứng giữa đống gạch đá hát “Bao Công tức giận trảm Trần Thế Mỹ”? Lúc trước tôi từng xem vở kịch này trong một thành nhỏ trên bãi sông, thế nhưng tôi có nằm mơ cũng không nghĩ lại có thể nhìn thấy một đám chồn hát hí kịch.
“Lão Dược, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Tôi hỏi: “Hay là ông thử đi hỏi xem? Đều là người nhà cả ấy mà.”
“Còn hỏi cái gì mà hỏi?! Chạy mau!” Lão Dược chẳng nói hai lời đã nắm bọc đồ của mình lên rồi kéo tôi chạy ra khỏi căn phòng đổ nát kia.
“Chạy cái gì?” Tôi giằng tay ra khỏi tay Lão Dược: “Thấy người Bàng môn là chạy, bây giờ trông thấy một đám chồn cũng chạy?! Chạy tới chạy lui chẳng lẽ ông không có chút nghĩa khí nào sao?”
“Cậu không phát hiện ra à?!” Lão Dược xanh mặt chỉ vào đám chồn kia: “Bây giờ đang là Bao Công xử án, một lát nữa sẽ đến chém đầu!”
“Ông điên à?”
“Đừng nói nữa! Mau chạy đi!”
Tôi chỉ cảm thấy có chút ngạc nhiên nhưng mà lão Dược thì ra sức kéo tôi bỏ chạy. Chúng tôi chạy ra khỏi căn phòng đổ nát rồi chạy một mạch thẳng theo con đường nhỏ ra khỏi thôn, quá nửa số căn nhà ở đây đã bị phá hủy lại thêm thôn này cũng nhỏ, thế nhưng tôi và Lão Dược chạy mãi vẫn không chạy ra khỏi thôn.
Hồng hộc...
Chẳng biết có phải trùng hợp hay không mà đúng lúc này đột nhiên có một cơn gió thổi qua khiến đám mây trên trời che khuất ánh trăng, không gian trở nên tối thui, con đường nhỏ dưới chân tôi dường như dài đến vô tận, mãi mãi không chạy tới đầu bên kia. Tôi và Lão Dược theo đường nhỏ rẽ vào một khúc quanh, cách đó không xa xuất hiện hai đốm lửa thế rồi kể từ lúc đó đầu của tôi trở nên nặng nề, chóng mặt, hoa mắt.
Hai đốm lửa kia hiển nhiên là hai ngọn nến to như cánh tay đang cháy, trong ngọn lửa có thể mơ hồ trông thấy một đám chồn vẫn đang ỉ ì i hát hí khúc. Hóa ra tôi và Lão Dược chạy trối chết như vậy chẳng qua chỉ là chạy quanh cái thôn này mà thôi, chạy tới chạy lui cuối cùng vẫn chạy về chỗ cũ.
“Chắc không phải chúng ta gặp Quỷ đánh tường rồi đấy chứ?”
“Cái gì mà Quỷ đánh tường chứ!” Lúc này Lão Dược vô cùng khẩn trương, đôi mắt nhỏ nhìn dáo dác xung quanh, ông ta chẳng nói lời nào kéo tôi chạy tiếp về phía Tây.
Không có ánh trăng khiến xung quanh tối thui, chúng tôi cứ vừa chạy vừa sờ soạng. Lão Dược cuống quá nên trượt chân mấy lần, thế nhưng chúng tôi rẽ đông rẽ tây cuối cùng vẫn quay lại cái căn phòng đổ nát kia.
Vietwriter.vn
“Đây là muốn éo chết người sao?!” Lão Dược thấy đám chồn đang hát hí kịch xung quanh hai ngọn nến kia thì dường như đầu óc cũng điên luôn, ông ta cắn răng kéo tôi muốn chạy tiếp.
“Lão Dược, trước hết ông nói rõ xem đây là có chuyện gì đã.” Tôi cảm thấy Lão Dược không đúng nên muốn hỏi cho rõ ràng.
“Trước hết cậu đừng hỏi gì nữa...”
“Vèo!!!”
Ngay khi tôi và Lão Dược đang định chạy đi thì đột nhiên ông ta dẫm vào một cái vòng dây thừng, cái vòng dây đó ngay lập tức thít chặt lại rồi kéo ngược lên trên cao khiến Lão Dược treo lơ lửng trên không trung. Tôi nhanh chóng rút ra một con dao định cắt đứt sợi dây thừng để cứu Lão Dược, thế nhưng tôi còn chưa kịp làm gì thì dây thừng đã kéo cao thêm một đoạn khiến Lão Dược cách mặt đất hơn một trượng, tôi có nhảy lên cũng với không tới.
“Cậu... cậu mau đi đi...” Lão Dược đang bị treo ngược lên, mặt đỏ bừng nói vội vàng: “Chuyện này là nhắm vào tôi mà đến, cậu đi trước...”
“Sao tôi có thể đi trước được? Ông nghĩ tôi là hạng người nào chứ?” Tôi vội vàng nhìn xung quanh xem có động tĩnh gì khác không, tiện xem xem có cách nào cứu Lão Dược xuống.
“Rầm!!!”
Không chờ Lão Dược nói tiếp thì cách chúng tôi không xa đột nhiên hiện lên một luồng ánh sáng trắng lấp lánh, chính giữa dường như còn có mây đang lượn lờ. Luồng sáng chói mắt này bất ngờ xuất hiện vô cùng chói mắt khiến tôi không mở mắt ra nổi, đến lúc quen với ánh sáng này rồi mở mắt ra thì da đầu của tôi tê rần.
Sau khi luồng ánh kia xuất hiện thì không biến mất hoàn toàn, nó chỉ tối đi một chút, hào quang tỏa ra bốn phía, mây mờ bay bay cùng với một vị Bồ Tát cao chừng hai trượng đứng ngay chính giữa.
“Trần Thế Mỹ... ngươi đã biết tội chưa...”
Vị Bồ Tát kia đột nhiên lên tiếng, âm thanh này không khác chút nào với giọng hát hí khúc của đám chồn vàng lúc nãy. Đầu óc của tôi lúc này đã loạn hết cả lên, thật sự không biết là đang có chuyện gì xảy ra.
“Tôi... tôi không có tội... tôi không sai...” Lão Dược bị treo ngược lên đang hoa tay múa chân, trong miệng liên tục giải thích: “Không có tội...”
“Trước mặt Bao Thanh Thiên ngươi sống chết không chịu nhận tội, hôm nay trước mặt Bồ Tát còn dám chống chế, xem ra hôm nay phải thu phục ngươi mới được.”
Bình luận facebook