Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 125 - Chương 125TIẾNG CHIÊNG LÚC NỬA ĐÊM
Chương 125TIẾNG CHIÊNG LÚC NỬA ĐÊM
T
ôi tranh thủ thời gian giải thích với cái xác sống, chỉ sợ nó coi tôi với lão Dược thành người của Bàng môn rồi đập chết. Xác sống kia đứng cách tôi chừng hai trượng đang nhìn tôi một cách chăm chú, cho đến lúc này tôi mới có thể quan sát rõ ràng cái xác sống này. Chắc chắn đây là một người sống, ông ta khoảng chừng bốn mươi tuổi với một gương mặt gầy gò và ánh mắt lạnh nhạt. Trên mặt người đàn ông này không có bất cứ một cảm xúc nào, dường như người này sẽ không khóc cũng sẽ chẳng cười, dường như ông ta chẳng quan tâm bất cứ thứ gì lại như đặt tất cả mọi thứ ở trong lòng.
Ông ta chẳng nói chẳng rằng chỉ đứng đó thế nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một áp lực vô cùng nặng nề, khiến người đối diện thở không ra hơi.
“Chúng tôi thật sự không phải người của Bàng môn.” Lão Dược cũng nhanh chóng phụ họa: “Bọn tôi đi ngang qua đây ấy mà, thấy có đánh nhau nên không dám lộn xộn chỉ có thể trốn ở chỗ này... Không tin thì ông cứ đến thôn Bách Thảo mà hỏi xem, đó chính là nơi tôi sinh ra và lớn lên đấy, không lừa ông đâu...”
Lão Dược bô bô nói một hồi mà xác sống kia chẳng nói chẳng rằng, không biết ông ta có tin chúng tôi hay không nữa nhưng trái tim tôi vẫn đang đập liên hồi.
Thời khắc này xác sống kia đang nhìn chúng tôi thì chậm rãi quay người, đi về phía bờ sông. Trái tim dâng lên cổ họng của tôi cuối cùng cũng hạ xuống được, xác sống kia có lẽ không cần chiêu trò với chúng tôi, nếu ông ta đã rời đi chắc sẽ không quay trở lại.
Tôi không dám động đậy chỉ mở to mắt nhìn xác sống kia đi về phía bờ sông, cái quan tài đá kia vẫn còn trong sông. Thật ra tôi rất muốn hỏi xem ông ta tìm được cái quan tài đá này ở đâu nhưng lại không dám, khó khăn lắm mới khiến sát tinh này bỏ đi nhỡ đâu tôi mở miệng hỏi quan tài đá lại khiến ông ta ở lại thì không hay.
Lúc này xác sống kia đi rất chậm, tôi nhìn bóng lưng của ông ta đột nhiên cảm thấy người này hình như rất cô đơn, giống như ngay từ lúc sinh ra đã luôn cô đơn cho tới tận bây giờ.
Xác sống đi đến bờ sông rồi nhảy xuống, bơi về phía cái quan tài. Khi ông ta bơi đến bên cạnh quan tài đá thì đại trận khóa sông đột nhiên sụp đổ, nước sông trở lại tốc độ chảy bình thường. Xác sống kia lật người bò lên quan tài đá rồi ngược dòng đi lên, cái quan tài đá kia đi nhanh hơn cả thuyền cho dù là ngược dòng thì vẫn có thể đi rất nhanh.
“Ôi mẹ ơi...” Lão Dược vỗ vỗ lồng ngực, nói: “Dọa chết tôi rồi...”
“Chúng ta đi trước.” Tôi cảm thấy ở gần đây có lẽ vẫn còn người của Bàng môn đang chạy về chỗ này, nếu như có người phát hiện ra tôi và lão Dược thì sẽ không dễ thoát thân như thế này đâu.
Hai chúng tôi nhanh chóng chạy khỏi bãi sông rồi đi lên một con đường nhỏ, đi thêm một khoảng khá xa mới an tâm dừng bước.
“Chúng ta đi đâu bây giờ?”
“Tìm cho ông một chỗ để ông gom đủ số tuổi thọ, sau đó ông về thôn Bách Thảo chờ con trai ông đi.” Tôi nghĩ một chút, bản thân tôi vẫn phải đi tìm đám Bàng Độc nên không thể vì một vài chuyện lặt vặt mà để phí thời gian. Tôi mơ hồ nhận ra bãi sông đã loạn lắm rồi, không chỉ sông Hoàng Hà liên tục có biến động mà ngay cả những người không nên xuất hiện cũng đã xuất hiện rồi.
Tôi nghĩ những gia tộc của Bàng môn trong vòng hơn trăm dặm quanh đây đều đã bị tổn thất trong trận đại chiến vừa rồi, lúc này đang trong thời kì vô cùng nhạy cảm cho nên nếu tôi và Lão Dược chạy đến chỗ bọn họ giả thần giả quỷ có khi sẽ bị vạch trần. Chúng tôi cố gắng tránh đi đoạn sông này, ra chỗ xa một chút tìm nơi phù hợp hơn.
Tôi chỉ sợ đi gần bờ sông quá sẽ đụng mặt đám người Bàng môn nên luôn cố gắng đi trên con đường nhỏ xa bờ. Tốc độ đi bộ khá chậm, khi sắc trời trở nên đen nhánh thì xung quanh chỗ chúng tôi chẳng có thôn xóm nào, có lẽ đêm nay tôi và Lão Dược phải màn trời chiếu đất một hôm rồi.
“Vèo!!!”
Chúng tôi đang tìm chỗ để ngủ thì bất thình lình có hai cái bóng nho nhỏ nhảy qua bên cạnh khiến chúng tôi sợ hãi kêu lên, thế nhưng khi nhìn kỹ lại thì hai cái bóng đó chính là hai con chồn vàng nhỏ. Chồn vàng không lớn lại còn là loại chồn bình thường dài chừng một xích, bọn chúng nhảy lên cách chúng tôi trừng một trượng rồi nhe răng nhếch miệng với chúng tôi, bộ dạng thật hung hãn.
“Lão Dược, có chuyện gì vậy?” Khi tôi thấy đây chỉ là hai con chồn bình thường thì an tâm, quay sang hỏi: “Đây không phải họ hàng nhà ông à? Sao chúng lại nhe răng nhếch miệng với ông thế? Có phải ông đi trộm gà của nhà chúng nó không?”
“Cậu vừa phải thôi, chẳng lẽ tất cả chồn vàng trên bãi sông này đều có họ hàng với tôi à?” Nguồn : Vietwriter.vn
Tôi cười hì hì, tiếp tục đi về phía trước, hai con chồn vàng kia đã bỏ chạy mất dạng từ lúc nào.
Chúng tôi cứ nghĩ rằng sẽ không gặp thôn làng nào nhưng trước khi bầu trời kịp tối hẳn thì lại thấy một cái thôn nhỏ. Thế nhưng cái thôn này là thôn không người, có đôi khi lũ hàng năm đến quá sớm thì thôn dân sẽ bỏ thôn chạy nạn tới phía nam, sau đó cảm thấy cuộc sống ở phía nam tốt hơn nên không quay về nữa. Thôn này bị lũ năm trước tàn phá, phòng ốc sụp bảy, tám phần nên hai chúng tôi miễn cưỡng lắm mới có thể tìm được một cái phòng nhỏ có thể tránh gió, chúng tôi phá cánh cửa làm củi, đốt lửa lại nướng chút lương khô để ăn.
Ăn no xong lại chuẩn bị thêm chút nước ấm, hai chúng tôi vừa uống nước vừa nói chuyện. Sau khi uống mấy ngụm nước vào bụng thì đột nhiên bên ngoài căn phòng vang lên những tiếng loạt xoạt, tôi nghển cổ nhìn ra phía ngoài mượn ánh trăng trông thấy hai con chồn vàng đang ở bên ngoài lấm la lấm lét nhìn chúng tôi. Tới khi tôi ló đầu ra nhìn thì chúng nó lại chạy mất.
“Có chuyện gì vậy, cứ có chồn vàng theo chúng ta.” Tôi nhìn Lão Dược, có lẽ ông ấy chính là người đứng đầu dòng giống chồn vàng này cho nên có mấy con chồn vàng bám theo cũng không phải chuyện lạ.
“Dạo gần đây dù là người hay là chồn cũng chẳng thể sống dễ dàng.” Lão Dược thở dài, thời thế rối loạn, Hoàng Hà mỗi năm vỡ đê, nước lũ tràn tới thôn làng đều bị tàn phá. Dân chúng ăn không đủ no, nhưng con chồn vàng sinh sống quanh thôn này cũng thường xuyên phải chịu đói bụng. Chúng tôi thay phiên nhau canh đêm để ngày mai có sức đi tiếp. Nếu bên ngoài căn phòng nát này có động tĩnh gì thì chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.
Ngồi canh đêm rất mệt, tôi lấy thuốc lá của Lão Dược ra hút một hơi cuối cùng lại bị sặc đến mức choáng váng, thế nhưng tôi đã tỉnh táo hơn trước. Ánh trăng hôm nay rất sáng, tôi nhìn ánh trăng mà trong đầu chỉ có bóng dáng của Lạc Nguyệt khiến trái tim có chút đau xót. Tôi cảm thấy bản thân mình chẳng có chút tiền đồ nào, tôi và Lạc Nguyệt vốn chẳng có gì, chưa kể vài tháng nữa cô ấy sẽ phải gả tới nhà họ Lôi, vậy mà tôi lại ghen như vậy. Cảm giác buồn mang mác trong lòng không cách nào làm lơ được, tôi nhớ trước kia Bàng Độc từng nói với tôi rằng tám, chín phần mười cuộc đời đều không theo ý mình, chẳng ai có thể thuận buồm xuôi gió cả đời.
“Bịch bịch...”
Ngay khi tôi đang nghĩ ngợi lung tung thì bên ngoài đột nhiên vang lên một hồi chiêng, thanh âm này không cao mà giống như tiếng của cái chiêng cho trẻ con chơi.
Tuy rằng nó không lớn nhưng giữa đêm khuya tĩnh lặng thì vẫn chói tai như cũ, tôi ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, sau đó căn phòng nát phía bên trái chúng tôi chẳng biết từ bao giờ được thắp lên hai ngọn nến.
T
ôi tranh thủ thời gian giải thích với cái xác sống, chỉ sợ nó coi tôi với lão Dược thành người của Bàng môn rồi đập chết. Xác sống kia đứng cách tôi chừng hai trượng đang nhìn tôi một cách chăm chú, cho đến lúc này tôi mới có thể quan sát rõ ràng cái xác sống này. Chắc chắn đây là một người sống, ông ta khoảng chừng bốn mươi tuổi với một gương mặt gầy gò và ánh mắt lạnh nhạt. Trên mặt người đàn ông này không có bất cứ một cảm xúc nào, dường như người này sẽ không khóc cũng sẽ chẳng cười, dường như ông ta chẳng quan tâm bất cứ thứ gì lại như đặt tất cả mọi thứ ở trong lòng.
Ông ta chẳng nói chẳng rằng chỉ đứng đó thế nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một áp lực vô cùng nặng nề, khiến người đối diện thở không ra hơi.
“Chúng tôi thật sự không phải người của Bàng môn.” Lão Dược cũng nhanh chóng phụ họa: “Bọn tôi đi ngang qua đây ấy mà, thấy có đánh nhau nên không dám lộn xộn chỉ có thể trốn ở chỗ này... Không tin thì ông cứ đến thôn Bách Thảo mà hỏi xem, đó chính là nơi tôi sinh ra và lớn lên đấy, không lừa ông đâu...”
Lão Dược bô bô nói một hồi mà xác sống kia chẳng nói chẳng rằng, không biết ông ta có tin chúng tôi hay không nữa nhưng trái tim tôi vẫn đang đập liên hồi.
Thời khắc này xác sống kia đang nhìn chúng tôi thì chậm rãi quay người, đi về phía bờ sông. Trái tim dâng lên cổ họng của tôi cuối cùng cũng hạ xuống được, xác sống kia có lẽ không cần chiêu trò với chúng tôi, nếu ông ta đã rời đi chắc sẽ không quay trở lại.
Tôi không dám động đậy chỉ mở to mắt nhìn xác sống kia đi về phía bờ sông, cái quan tài đá kia vẫn còn trong sông. Thật ra tôi rất muốn hỏi xem ông ta tìm được cái quan tài đá này ở đâu nhưng lại không dám, khó khăn lắm mới khiến sát tinh này bỏ đi nhỡ đâu tôi mở miệng hỏi quan tài đá lại khiến ông ta ở lại thì không hay.
Lúc này xác sống kia đi rất chậm, tôi nhìn bóng lưng của ông ta đột nhiên cảm thấy người này hình như rất cô đơn, giống như ngay từ lúc sinh ra đã luôn cô đơn cho tới tận bây giờ.
Xác sống đi đến bờ sông rồi nhảy xuống, bơi về phía cái quan tài. Khi ông ta bơi đến bên cạnh quan tài đá thì đại trận khóa sông đột nhiên sụp đổ, nước sông trở lại tốc độ chảy bình thường. Xác sống kia lật người bò lên quan tài đá rồi ngược dòng đi lên, cái quan tài đá kia đi nhanh hơn cả thuyền cho dù là ngược dòng thì vẫn có thể đi rất nhanh.
“Ôi mẹ ơi...” Lão Dược vỗ vỗ lồng ngực, nói: “Dọa chết tôi rồi...”
“Chúng ta đi trước.” Tôi cảm thấy ở gần đây có lẽ vẫn còn người của Bàng môn đang chạy về chỗ này, nếu như có người phát hiện ra tôi và lão Dược thì sẽ không dễ thoát thân như thế này đâu.
Hai chúng tôi nhanh chóng chạy khỏi bãi sông rồi đi lên một con đường nhỏ, đi thêm một khoảng khá xa mới an tâm dừng bước.
“Chúng ta đi đâu bây giờ?”
“Tìm cho ông một chỗ để ông gom đủ số tuổi thọ, sau đó ông về thôn Bách Thảo chờ con trai ông đi.” Tôi nghĩ một chút, bản thân tôi vẫn phải đi tìm đám Bàng Độc nên không thể vì một vài chuyện lặt vặt mà để phí thời gian. Tôi mơ hồ nhận ra bãi sông đã loạn lắm rồi, không chỉ sông Hoàng Hà liên tục có biến động mà ngay cả những người không nên xuất hiện cũng đã xuất hiện rồi.
Tôi nghĩ những gia tộc của Bàng môn trong vòng hơn trăm dặm quanh đây đều đã bị tổn thất trong trận đại chiến vừa rồi, lúc này đang trong thời kì vô cùng nhạy cảm cho nên nếu tôi và Lão Dược chạy đến chỗ bọn họ giả thần giả quỷ có khi sẽ bị vạch trần. Chúng tôi cố gắng tránh đi đoạn sông này, ra chỗ xa một chút tìm nơi phù hợp hơn.
Tôi chỉ sợ đi gần bờ sông quá sẽ đụng mặt đám người Bàng môn nên luôn cố gắng đi trên con đường nhỏ xa bờ. Tốc độ đi bộ khá chậm, khi sắc trời trở nên đen nhánh thì xung quanh chỗ chúng tôi chẳng có thôn xóm nào, có lẽ đêm nay tôi và Lão Dược phải màn trời chiếu đất một hôm rồi.
“Vèo!!!”
Chúng tôi đang tìm chỗ để ngủ thì bất thình lình có hai cái bóng nho nhỏ nhảy qua bên cạnh khiến chúng tôi sợ hãi kêu lên, thế nhưng khi nhìn kỹ lại thì hai cái bóng đó chính là hai con chồn vàng nhỏ. Chồn vàng không lớn lại còn là loại chồn bình thường dài chừng một xích, bọn chúng nhảy lên cách chúng tôi trừng một trượng rồi nhe răng nhếch miệng với chúng tôi, bộ dạng thật hung hãn.
“Lão Dược, có chuyện gì vậy?” Khi tôi thấy đây chỉ là hai con chồn bình thường thì an tâm, quay sang hỏi: “Đây không phải họ hàng nhà ông à? Sao chúng lại nhe răng nhếch miệng với ông thế? Có phải ông đi trộm gà của nhà chúng nó không?”
“Cậu vừa phải thôi, chẳng lẽ tất cả chồn vàng trên bãi sông này đều có họ hàng với tôi à?” Nguồn : Vietwriter.vn
Tôi cười hì hì, tiếp tục đi về phía trước, hai con chồn vàng kia đã bỏ chạy mất dạng từ lúc nào.
Chúng tôi cứ nghĩ rằng sẽ không gặp thôn làng nào nhưng trước khi bầu trời kịp tối hẳn thì lại thấy một cái thôn nhỏ. Thế nhưng cái thôn này là thôn không người, có đôi khi lũ hàng năm đến quá sớm thì thôn dân sẽ bỏ thôn chạy nạn tới phía nam, sau đó cảm thấy cuộc sống ở phía nam tốt hơn nên không quay về nữa. Thôn này bị lũ năm trước tàn phá, phòng ốc sụp bảy, tám phần nên hai chúng tôi miễn cưỡng lắm mới có thể tìm được một cái phòng nhỏ có thể tránh gió, chúng tôi phá cánh cửa làm củi, đốt lửa lại nướng chút lương khô để ăn.
Ăn no xong lại chuẩn bị thêm chút nước ấm, hai chúng tôi vừa uống nước vừa nói chuyện. Sau khi uống mấy ngụm nước vào bụng thì đột nhiên bên ngoài căn phòng vang lên những tiếng loạt xoạt, tôi nghển cổ nhìn ra phía ngoài mượn ánh trăng trông thấy hai con chồn vàng đang ở bên ngoài lấm la lấm lét nhìn chúng tôi. Tới khi tôi ló đầu ra nhìn thì chúng nó lại chạy mất.
“Có chuyện gì vậy, cứ có chồn vàng theo chúng ta.” Tôi nhìn Lão Dược, có lẽ ông ấy chính là người đứng đầu dòng giống chồn vàng này cho nên có mấy con chồn vàng bám theo cũng không phải chuyện lạ.
“Dạo gần đây dù là người hay là chồn cũng chẳng thể sống dễ dàng.” Lão Dược thở dài, thời thế rối loạn, Hoàng Hà mỗi năm vỡ đê, nước lũ tràn tới thôn làng đều bị tàn phá. Dân chúng ăn không đủ no, nhưng con chồn vàng sinh sống quanh thôn này cũng thường xuyên phải chịu đói bụng. Chúng tôi thay phiên nhau canh đêm để ngày mai có sức đi tiếp. Nếu bên ngoài căn phòng nát này có động tĩnh gì thì chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.
Ngồi canh đêm rất mệt, tôi lấy thuốc lá của Lão Dược ra hút một hơi cuối cùng lại bị sặc đến mức choáng váng, thế nhưng tôi đã tỉnh táo hơn trước. Ánh trăng hôm nay rất sáng, tôi nhìn ánh trăng mà trong đầu chỉ có bóng dáng của Lạc Nguyệt khiến trái tim có chút đau xót. Tôi cảm thấy bản thân mình chẳng có chút tiền đồ nào, tôi và Lạc Nguyệt vốn chẳng có gì, chưa kể vài tháng nữa cô ấy sẽ phải gả tới nhà họ Lôi, vậy mà tôi lại ghen như vậy. Cảm giác buồn mang mác trong lòng không cách nào làm lơ được, tôi nhớ trước kia Bàng Độc từng nói với tôi rằng tám, chín phần mười cuộc đời đều không theo ý mình, chẳng ai có thể thuận buồm xuôi gió cả đời.
“Bịch bịch...”
Ngay khi tôi đang nghĩ ngợi lung tung thì bên ngoài đột nhiên vang lên một hồi chiêng, thanh âm này không cao mà giống như tiếng của cái chiêng cho trẻ con chơi.
Tuy rằng nó không lớn nhưng giữa đêm khuya tĩnh lặng thì vẫn chói tai như cũ, tôi ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, sau đó căn phòng nát phía bên trái chúng tôi chẳng biết từ bao giờ được thắp lên hai ngọn nến.
Bình luận facebook