• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (1 Viewer)

  • Chương 127 - Chương 127CHUYỆN NHÀ

Chương 127CHUYỆN NHÀ

C



ảnh tượng trước mặt vô cùng kì quặc, thế nhưng tôi lại chẳng biết làm thế nào. Lão Dược đang bị treo ngược lên, tay chân khua loạn xạ, tôi sợ có gì ngoài ý muốn liền ném con dao cho Lão Dược để ông ấy tự cắt dây thừng trước rồi nói tiếp. Thế nhưng tôi chỉ vừa mới vung dao găm lên thì dường như nó bị một bàn tay vô hình hất văng đi một cách quái dị.



“Cậu đi trước...” Lão Dược giãy giụa trong chốc lát thấy không có tác dụng thì không tiếp tục giãy nữa, ông ta nói với tôi: “Việc này cậu không lo được đâu...”



Tôi cảm thấy Lão Dược thật kì lạ, thời gian qua ở chung với nhau nên tôi vẫn có chút hiểu ông ấy. Có thể nói Lão Dược là một người không màng danh lợi, đạo hạnh tuy không sâu nhưng không đến mức gặp nguy hiểm thì chẳng thể đánh trả. Vậy mà hôm nay ông ta chẳng khác nào tự nguyện chịu trói, sau khi bị dây thừng treo lên cũng chẳng nghĩ cách chạy thoát.



“Lão Dược, ông nghĩ cách xuống trước đi.” Tôi nói: “Lúc này sao tôi có thể chạy trốn một mình được chứ? Ông xuống đây trước!”



“Muốn chạy sao? Không còn kịp nữa rồi.”



Bồ Tát vẫn luôn đứng trong vầng ánh sáng kia dường như đã tới gần chúng tôi hơn nột chút, tôi hiểu đây vốn chẳng phải là Bồ Tát hiển linh cho nên khi nó vừa đến gần là tôi chẳng nói hai lời, liền rút Đả Quỷ Tiên ra rồi bước lên, mạnh mẽ quất qua. Đả Quỷ Tiên có tác dụng trừ tà thế nhưng một roi của tôi cũng chỉ có thể đánh tan một chút xíu mây mù xung quanh. Tôi thấy vậy trong lòng lập tức luống cuống, tà ma quỷ quái bình thường thấy Đả Quỷ Tiên ít nhất cũng sẽ trốn trốn tránh tránh một chút vậy mà cái vị “Bồ Tát” này chẳng thèm nhúc nhích chứng tỏ đạo hạnh của đối phương rất cao siêu, một cây Đả Quỷ Tiên khó có thể đối phó.



“Ta còn đang thắc mắc vì sao hôm nay ngươi cứng như vậy, hóa ra là có người giúp đỡ.” Bồ Tát cười lạnh: “Hôm nay phải xử lý ngươi cho tốt mới được.”



“Ai nha!” Lão Dược không nhịn được nữa, thở dài: “Tiểu Thúy, bà định nghịch ngợm cái gì nữa đây?”



Nghe Lão Dược nói vậy tôi không khỏi ngẩn người.



“Nghịch ngơm? Bà đây không nghịch ông đến chết sẽ không bỏ qua…”



“Bùm!!!”



Vầng sáng nhàn nhạt bao gồm cả những đám mây lượn lờ đột nhiên nổ tung, hào quang ảm đạm xung quanh tôi trở nên tối sầm. Chờ tới khi tôi mở được mắt ra thì vị Bồ Tát cao hai trượng kia đã không thấy chỉ còn một phu nhân đứng tuổi đang đứng cạnh Lão Dược, chân mày trợn trừng.



“Tiểu Thúy.” Lão Dược đang bị treo lơ lửng vẫn không nhúc nhích, nói với vị phu nhân kia: “Bà đừng làm khó người anh em này, có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi ấy.”



“Ồ.” Phu nhân kia chống eo, cười lạnh: “Bây giờ ông nghĩa bạc vân thiên đấy nhỉ, cái lão chết tiệt này! Lúc nào ông cũng chỉ biết chăm chăm cho người ngoài thôi, người nhà mình thì bỏ mặc không thèm quan tâm! Hôm nay bà đây phải quật chết cái tên không đứng đắn nhà ông!”



Đến lúc này thì tôi có thể hiểu được đại khái tình hình, Lão Dược có quen biết vị phu nhân này, hơn nữa bà ta hoàn toàn vì Lão Dược mà tới, Lão Dược bị treo ngược lên còn tôi thì chẳng bị cái quái gì.



“Lão Dược, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?”



“Cái này... cái này...” Lão Dược ấp a ấp úng cả buổi rồi mới nói với tôi: “Đây là việc riêng của đôi ta, cậu đừng lo, cho dù...”



“Đôi?” Đầu óc tôi choáng váng, đúng là chuyện này rất bất ngờ những tôi suy nghĩ một lát thì trong lòng lập tức hiểu được.



“Ông nói đi, hôm nay ông muốn chết thế nào?” Phu nhân này vô cùng hung dữ, bà ta chẳng quan tâm bên cạnh vẫn có người khác mà thả Lão Dược xuống rồi thò tay nhéo tai ông ta: “Nói!”



Nhìn Lão Dược có vẻ không hề tức giận chút nào, lỗ tai bị kéo ngược lên nhưng vẫn chỉ cau mày chịu đựng.



“Đừng mà!” Tôi tranh thủ chạy qua ngăn lại: “Không cần bà ra tay thì ông ta cũng sắp chết rồi.”



“Cái gì?!” Phu nhân kia quả nhiên kinh hãi đến lắp ba lắp bắp, quay đầu nhìn tôi: “Cậu nói cái gì?”



“Tuổi thọ của ông ta sắp hết rồi, chẳng qua là còn thương nhớ con trai nên mãi vẫn không chịu chết, tôi đang giúp ông ấy đến mấy cái thôn để lừa tuổi thọ.”



Tôi vừa nói vừa quan sát vị phu nhân kia, nếu tôi đoán không nhầm thì vị phu nhân hung hăng này chỉ muốn cho Lão Dược chịu chút khổ sở chứ không hề có ý muốn lấy mạng ông ta thật, nếu không tôi vào Lão Dược đã chết từ cả trăm năm trước rồi.



“Lão già chết tiệt này! Tuổi thọ của ông sắp hết?”



“Cái này thì có gì hay mà lừa gạt chứ...” Lão Dược thở dài: “Chết thì chết thôi chứ đâu có gì to tát, dù sao tôi cũng sống lâu quá rồi chỉ có điều vẫn chưa yên lòng cậu con trai...”



“Cái đồ chết tiệt này!” Vị phu nhân kia ngây người ra một lúc mới lên tiếng, trong giọng nói mang theo cả tiếng khóc nức nở: “Ông mặc kệ tôi thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả con trai ông cũng mặc kệ, một mình ông chết đi thoải mái như vậy à, cái đồ chết tiệt này...”



Vị phu nhân kia tuy rằng miệng sắc như dao găm nhưng khi bà ta nghe tuổi thọ của Lão Dược không còn nhiều thì nhanh chóng thả Lão Dược xuống. Cái chân của Lão Dược đã tê rần, sau khi rơi xuống đất chỉ biết cười lúng ta lúng túng.”



“Chút chuyện nhà ấy mà, chúng tôi cãi nhau nhiều năm như vậy cũng thành quen rồi, quen rồi...”



Dù sao cũng là một đôi, vị phu nhân kia tuy hận Lão Dược muốn chết nhưng khi lúc này lại lộ ra chút đau lòng, bà ta cứ nói liên ma liên miên, nói đi nói lại cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao bọn họ lại giận dỗi nhau.



Năm đó, Lão Dược vô tâm trách cứ con trai vài câu thế là thằng con giận dỗi bỏ đi, ai biết cậu chàng một đi không trở về. Vợ Lão Dược sốt ruột, tìm không thấy con trai thì bao nhiêu tức giận đổ hết lên đầu Lão Dược, hai bọn họ cãi nhau một trận cuối cùng vợ Lão Dược bỏ đi tìm cậu con trai độc nhất của mình.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Lão Dược cũng vội muốn chết, cuối cùng không chịu nổi nữa cũng phải chạy ra ngoài đi tìm. Một chuyến này Lão Dược tìm ba năm, sau đó ông ta nghĩ cả hai vợ chồng đều rời khỏi thôn Bách Thảo như vậy nếu như thằng con trai quay về mà không thấy bọn họ thì nguy to, cho nên Lão Dược mới quay về thôn chờ đợi còn vợ của ông ta vẫn bôn ba tìm kiếm bên ngoài. Hai vợ chồng một người ở nhà còn một người ở bên ngoài.



“Đây cũng là vì hai người không còn cách nào khác thôi.” Tôi lên tiếng khuyên nhủ: “Tôi hiểu Lão Dược, ông ấy chỉ muốn tìm con trai thôi! Năm đó ông ấy lỡ lời như vậy thì chính ông ấy cũng cảm thấy hối hận, bà đừng oán trách ông ấy nữa.”



“Không trách ông ta?” Vốn dĩ phu nhân kia đã bớt tức giận một chút nhưng tôi vừa nói vậy là lập tức bốc hỏa lên: “Tôi ở bên ngoài bữa đói bữa no tìm con trai, màn trời chiếu đất gì gì đó thôi không nói! Thế nhưng cái lão già chết tiệt này lại ở thôn Bách Thảo sống vô cùng sung sướng đó.”



“Tôi đâu có sung sướng gì đâu...”



“Không có? Vậy ông nói xem, khi đó thôn Bách Thảo mới có một con hồ ly lẳng lơ tới, ông mỗi ngày đi dạo trước cửa nhà nó, vừa thấy nó là liếc mắt đưa tình là thế nào hả?”



“Trời đất chứng giám!” Lão Dược vỗ lồng ngực của mình, nói: “Lúc ấy tôi không hề rời khỏi thôn Bách Thảo, không hề biết tình hình bên ngoài là thế nào! Người ta mới chuyển tới nên tôi muốn hỏi cô ấy chuyện bên ngoài như thế nào mà sao lại biến thành liếc mắt đưa tình rồi? Tính tổng cộng tôi nói chuyện với người ta chưa tới hai lần mà một lần lại bị bà bắt gặp, lúc đó bà làm loạn lên như chết đi sống lại, tôi giải thích thế nào bà cũng không chịu nghe thì bà nói xem tôi phải làm cái gì đây.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom