Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 129 - Chương 129LƯỚI TRỜI LỒNG LỘNG
Chương 129LƯỚI TRỜI LỒNG LỘNG
“L
úc bà muốn bế đứa bé kia ra thì đã có chuyện gì?” Tôi vội vàng muốn biết những chuyện sau đó cho nên vợ của Lão Dược còn chưa nói tôi đã vội vàng hỏi trước: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Lúc ấy, khi vợ của Lão Dược muốn bế đứa bé gái kia ra thì đột nhiên giữa dòng nước đang chảy cuồn cuộn nhảy ra một bóng người, bà ta hoảng sợ cũng bắt đầu cảnh giác bởi vì với bản lĩnh của bà ta thì không ai có khả năng mai phục gần như vậy mà bà ta lại không hề phát hiện. Lời giải thích duy nhất chính là cái người vừa mới nhảy ra kia cực kì mạnh.
Cái người kia nhảy thẳng tới bên cạnh quan tài gỗ hòe rồi một tay đẩy vợ của Lão Dược ra xa. Mặc dù hai người họ không chính thức giao tranh nhưng vợ của Lão Dược vẫn có thể nhận ra bà ta không phải đối thủ của người này, thực lực còn kém xa.
“Người đó gầy như quỷ, tôi không dám dây dưa với hắn ta mà hắn cũng chẳng để ý đến tôi, chỉ kéo cái quan tài kia đi.” Vợ của Lão Dược nói tiếp: “Tôi cảm thấy khí trên người hắn không đúng, tới lúc người đi xe mới nhận ra cái người gầy khô kia không phải người sống mà là một kẻ tu Thi đạo.”
Tôi không nói gì nhưng trong đầu đã hoàn toàn hiểu rõ, người kéo cỗ quan tài gỗ hòe kia đi chính là quỷ gầy mà chính hắn là người truyền Thi đạo cho đứa bé trong quan tài. Tuy rằng vợ của Lão Dược nói rất rành mạch nhưng khi tôi ngẫm nghĩ một hồi lại cảm thấy vô cùng rối loạn. Rốt cuộc quỷ gầy kia có lai lịch thế nào? Có phải là người tốt? Hắn dạy đứa bé kia tu Thi đạo nhưng lại cho tôi một miếng Hắc kim gỗ đào, giống như hắn rảnh rỗi không có việc gì làm nên cứ lượn lờ trên sông tìm cơ hội làm việc thiện tích đức. Tôi nghĩ mãi nhưng mà vẫn chẳng thể nghĩ ra lí do cho chuyện này, có lẽ chỉ có quỷ gầy kia mới có thể có đáp án chính xác.
Lời của vợ Lão Dược quả thật đã nhắc nhở tôi rằng trên bãi sông bây giờ rất loạn, không chỉ bản thân sông Hoàng Hà loạn mà đám người trên bãi sông cũng tranh đấu quyết liệt, nếu tôi muốn đi xa thì quả thật phải cẩn thận.
“Người anh em, bây giờ tôi và vợ gặp nhau rồi thì để hai vợ chồng già này tìm cái thôn lừa tuổi thọ, cậu đừng đi theo chúng tôi nữa để tránh liên lụy.”
“Ông có biết nên đi đâu để lừa tuổi thọ không?”
“Không biết...”
“Chắc chắn là không biết rồi.” Vợ của Lão Dược không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để dè bỉu chồng mình: “Mười dặm quanh thôn Bách Thảo làm gì có phụ nữ trẻ tuổi hay hồ ly xinh đẹp mới đến, trừ lần với con hồ ly tinh kia thì ông biết cái gì chứ? Đồ lão già lẳng lơ không biết xấu hổ!”
“Bà có thể bớt gây sự được không?” Có lẽ Lão Dược bị vợ bắt nạt đã quen cho nên cũng chẳng cãi trả, ông ta quay sang nói với tôi: “Giang hồ hiểm ác, cậu đi đường phải cẩn thận. Tôi không giúp được cậu cũng chẳng có gì để đưa cho cậu, thôi thì cứ như vậy đi...”
Lão Dược nói rồi thò tay cầm lấy con dao găm của tôi, cắt rách đầu ngón tay. Máu của Lão Dược đều là thuốc quý, mỗi một giọt máu rơi xuống lại biến thành một viên thuốc đỏ thẫm lớn bằng hạt đậu nành.
“Không cần nhiều như vậy đâu, thuốc lần trước tôi còn chưa dùng đến, ông đừng nhỏ máu tiếp nữa...”
“Cậu khách sáo cái gì.” Lão Dược chẳng nói hai lời đã nặn ra hơn mười viên thuốc. Đây đều là tinh túy trong máu tươi trên người Lão Dược cho nên nhìn hơn mười viên thuốc có vẻ không nhiều nhưng thật ra đã tốn của Lão Dược không ít máu: “Tôi giữ nhiều máu như vậy cũng vô dụng, ăn gì bổ nấy. Đợi về nhà tôi nấu hai bát canh máu heo là bổ sung máu ấy mà.”
“Ông ăn hai bát canh máu hổ thì có!” Vợ Lão Dược lườm ông ta, nói tiếp: “Uống long tinh hổ mãnh, càng già càng dẻo dai rồi sau này nếu có thêm đào hoa thì cũng có thể đối phó được...”
“Cái mặt mo của tôi coi như bị bà ném sạch rồi!” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Ba người chúng tôi nói thêm một lát nữa thì trời dần dần sáng, hai người họ có việc của hai người họ, tôi có việc của tôi. Mỗi ngày tôi ở cùng Lão Dược cũng chẳng cảm thấy gì nhưng hôm nay lại có chút khác biệt, trong lòng tôi có chút không nỡ rời xa, kì thật Lão Dược cũng không tệ.
Rời khỏi cái thôn đổ nát này, Lão Dược cùng vợ rời đi còn tôi cứ đứng đó nhìn theo cho tới khi bóng lưng của hai người họ biến mất mới tính toán xem nên đi chỗ nào. Mặc dù tôi có tiền nhưng lại không thể ngồi xe ngựa hay đi thuyền, nếu đi nhanh quá sợ rằng sẽ bỏ qua cơ hội gặp đám Bàng Độc. Tình hình trên bãi sông gần đây rất loạn, tôi cũng chẳng muốn đi gần bờ sông quá nhưng cân nhắc một hồi thì nếu bãi sông có gì khác thường chắc chắn Bàng Độc sẽ để ý. Vậy nên tôi quyết định hóa trang một chút, cố tình làm quần áo bên người trở nên rách nát, đầu tóc cũng rối bù như ổ gà, dùng bộ dạng của một thằng nhãi ăn mày để tiếp cận bãi sông rồi từ từ đi dọc về phía nam.
Tôi đi suốt ba, bốn ngày mà chẳng có thu hoạch gì, trên bãi sông cũng không có chuyện gì xảy ra. Tôi vội đi cho nên cũng không kịp chuẩn bị nơi tá túc, mấy ngày nay đều tìm đại một chỗ trên bãi đất hoang nằm ngủ một đêm là được.
Mấy ngày nay tôi tính toán có lẽ tôi đã đi được trên dưới một trăm lý, tôi không dám đi xa hơn về phía nam lại nghĩ đến những ngày sau nên đổi hướng đi về phía Bắc.
Thời tiết dần trở nên lạnh hơn, gió đêm trên bãi sông thổi lạnh buốt. Tôi kéo quần áo che kín người lại nhặt thêm chút cành cây khô đốt một đống lửa sưởi ấm. Giữa màn đêm yên tĩnh thế này tôi bắt đầu không khống chế được mà nghĩ ngợi linh tinh, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng chẳng biết nghĩ đến cái gì. Tôi ngẩn người ngồi đó đến lúc tỉnh táo lại thì thấy đống lửa đã sắp tắt, khi tôi đang định thêm củi vào đống lửa thì đột nhiên nghe thấy lẫn trong tiếng gió như có một tiếng gì đó rất nhẹ khiến tôi lập tức cảnh giác. Thế nhưng tôi chưa kịp đứng lên thì trên đỉnh đầu tôi bất ngờ có một tấm lưới hạ xuống, đè chặt lên người tôi. Phản ứng đầu tiên của tôi chính là giãy giụa, thế nhưng đối với những cái lưới bắt cá thế này càng giãy sẽ càng khó thoát.
Khi tôi giãy giụa hết sức vẫn chẳng thể thoát ra thì hai bên trái phải mỗi bên nhảy ra một người. Không ngờ tôi lại có thể sơ suất như vậy, vốn tưởng rằng đoạn sông này hoang vắng lại ở nơi tránh gió nên không cần để ý nhiều, thế nhưng giữa đêm đen thế này thì đống lửa chính là một mục tiêu vô cùng chói mắt, hai kẻ kia chắc chắn bị đống lửa dẫn tới đây.
Hai người này mặc đồ đen, giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ là người luyện võ nên tôi càng giãy giụa dữ dội hơn, sợ rằng hai kẻ này chính là người của Bàng môn. Hai vị khách không mời này chẳng nói chẳng rằng chỉ gỡ tôi ra khỏi lưới rồi trói gô tôi lại, sau đó bọn chúng vác tôi lên vai rồi đi về phía bờ sông cách đó không xa.
“Các người là ai?! Muốn làm gì?!” Tôi bị trói chặt như cái bánh chưng, giãy cũng chẳng giãy nổi.
Hai kẻ này nhất quyết không để ý đến tôi mà cứ thế chạy thẳng, mãi tới lúc này tôi mới thấy trên bãi sông có một con thuyền nhỏ chẳng biết đỗ lại đấy từ lúc nào.
“Thành công rồi hả?” Người trên thuyền thấy hai tên áo đen quay về lập tức thắp lên một cái đèn lồng.
“Thành công rồi, là một thằng ăn mày đang ở bên kia sưởi ấm.” Kẻ đang khiêng tôi trên vai ném mạnh tôi lên thuyền, nói tiếp: “Coi như là nó xui xẻo đi.”
“L
úc bà muốn bế đứa bé kia ra thì đã có chuyện gì?” Tôi vội vàng muốn biết những chuyện sau đó cho nên vợ của Lão Dược còn chưa nói tôi đã vội vàng hỏi trước: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Lúc ấy, khi vợ của Lão Dược muốn bế đứa bé gái kia ra thì đột nhiên giữa dòng nước đang chảy cuồn cuộn nhảy ra một bóng người, bà ta hoảng sợ cũng bắt đầu cảnh giác bởi vì với bản lĩnh của bà ta thì không ai có khả năng mai phục gần như vậy mà bà ta lại không hề phát hiện. Lời giải thích duy nhất chính là cái người vừa mới nhảy ra kia cực kì mạnh.
Cái người kia nhảy thẳng tới bên cạnh quan tài gỗ hòe rồi một tay đẩy vợ của Lão Dược ra xa. Mặc dù hai người họ không chính thức giao tranh nhưng vợ của Lão Dược vẫn có thể nhận ra bà ta không phải đối thủ của người này, thực lực còn kém xa.
“Người đó gầy như quỷ, tôi không dám dây dưa với hắn ta mà hắn cũng chẳng để ý đến tôi, chỉ kéo cái quan tài kia đi.” Vợ của Lão Dược nói tiếp: “Tôi cảm thấy khí trên người hắn không đúng, tới lúc người đi xe mới nhận ra cái người gầy khô kia không phải người sống mà là một kẻ tu Thi đạo.”
Tôi không nói gì nhưng trong đầu đã hoàn toàn hiểu rõ, người kéo cỗ quan tài gỗ hòe kia đi chính là quỷ gầy mà chính hắn là người truyền Thi đạo cho đứa bé trong quan tài. Tuy rằng vợ của Lão Dược nói rất rành mạch nhưng khi tôi ngẫm nghĩ một hồi lại cảm thấy vô cùng rối loạn. Rốt cuộc quỷ gầy kia có lai lịch thế nào? Có phải là người tốt? Hắn dạy đứa bé kia tu Thi đạo nhưng lại cho tôi một miếng Hắc kim gỗ đào, giống như hắn rảnh rỗi không có việc gì làm nên cứ lượn lờ trên sông tìm cơ hội làm việc thiện tích đức. Tôi nghĩ mãi nhưng mà vẫn chẳng thể nghĩ ra lí do cho chuyện này, có lẽ chỉ có quỷ gầy kia mới có thể có đáp án chính xác.
Lời của vợ Lão Dược quả thật đã nhắc nhở tôi rằng trên bãi sông bây giờ rất loạn, không chỉ bản thân sông Hoàng Hà loạn mà đám người trên bãi sông cũng tranh đấu quyết liệt, nếu tôi muốn đi xa thì quả thật phải cẩn thận.
“Người anh em, bây giờ tôi và vợ gặp nhau rồi thì để hai vợ chồng già này tìm cái thôn lừa tuổi thọ, cậu đừng đi theo chúng tôi nữa để tránh liên lụy.”
“Ông có biết nên đi đâu để lừa tuổi thọ không?”
“Không biết...”
“Chắc chắn là không biết rồi.” Vợ của Lão Dược không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để dè bỉu chồng mình: “Mười dặm quanh thôn Bách Thảo làm gì có phụ nữ trẻ tuổi hay hồ ly xinh đẹp mới đến, trừ lần với con hồ ly tinh kia thì ông biết cái gì chứ? Đồ lão già lẳng lơ không biết xấu hổ!”
“Bà có thể bớt gây sự được không?” Có lẽ Lão Dược bị vợ bắt nạt đã quen cho nên cũng chẳng cãi trả, ông ta quay sang nói với tôi: “Giang hồ hiểm ác, cậu đi đường phải cẩn thận. Tôi không giúp được cậu cũng chẳng có gì để đưa cho cậu, thôi thì cứ như vậy đi...”
Lão Dược nói rồi thò tay cầm lấy con dao găm của tôi, cắt rách đầu ngón tay. Máu của Lão Dược đều là thuốc quý, mỗi một giọt máu rơi xuống lại biến thành một viên thuốc đỏ thẫm lớn bằng hạt đậu nành.
“Không cần nhiều như vậy đâu, thuốc lần trước tôi còn chưa dùng đến, ông đừng nhỏ máu tiếp nữa...”
“Cậu khách sáo cái gì.” Lão Dược chẳng nói hai lời đã nặn ra hơn mười viên thuốc. Đây đều là tinh túy trong máu tươi trên người Lão Dược cho nên nhìn hơn mười viên thuốc có vẻ không nhiều nhưng thật ra đã tốn của Lão Dược không ít máu: “Tôi giữ nhiều máu như vậy cũng vô dụng, ăn gì bổ nấy. Đợi về nhà tôi nấu hai bát canh máu heo là bổ sung máu ấy mà.”
“Ông ăn hai bát canh máu hổ thì có!” Vợ Lão Dược lườm ông ta, nói tiếp: “Uống long tinh hổ mãnh, càng già càng dẻo dai rồi sau này nếu có thêm đào hoa thì cũng có thể đối phó được...”
“Cái mặt mo của tôi coi như bị bà ném sạch rồi!” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Ba người chúng tôi nói thêm một lát nữa thì trời dần dần sáng, hai người họ có việc của hai người họ, tôi có việc của tôi. Mỗi ngày tôi ở cùng Lão Dược cũng chẳng cảm thấy gì nhưng hôm nay lại có chút khác biệt, trong lòng tôi có chút không nỡ rời xa, kì thật Lão Dược cũng không tệ.
Rời khỏi cái thôn đổ nát này, Lão Dược cùng vợ rời đi còn tôi cứ đứng đó nhìn theo cho tới khi bóng lưng của hai người họ biến mất mới tính toán xem nên đi chỗ nào. Mặc dù tôi có tiền nhưng lại không thể ngồi xe ngựa hay đi thuyền, nếu đi nhanh quá sợ rằng sẽ bỏ qua cơ hội gặp đám Bàng Độc. Tình hình trên bãi sông gần đây rất loạn, tôi cũng chẳng muốn đi gần bờ sông quá nhưng cân nhắc một hồi thì nếu bãi sông có gì khác thường chắc chắn Bàng Độc sẽ để ý. Vậy nên tôi quyết định hóa trang một chút, cố tình làm quần áo bên người trở nên rách nát, đầu tóc cũng rối bù như ổ gà, dùng bộ dạng của một thằng nhãi ăn mày để tiếp cận bãi sông rồi từ từ đi dọc về phía nam.
Tôi đi suốt ba, bốn ngày mà chẳng có thu hoạch gì, trên bãi sông cũng không có chuyện gì xảy ra. Tôi vội đi cho nên cũng không kịp chuẩn bị nơi tá túc, mấy ngày nay đều tìm đại một chỗ trên bãi đất hoang nằm ngủ một đêm là được.
Mấy ngày nay tôi tính toán có lẽ tôi đã đi được trên dưới một trăm lý, tôi không dám đi xa hơn về phía nam lại nghĩ đến những ngày sau nên đổi hướng đi về phía Bắc.
Thời tiết dần trở nên lạnh hơn, gió đêm trên bãi sông thổi lạnh buốt. Tôi kéo quần áo che kín người lại nhặt thêm chút cành cây khô đốt một đống lửa sưởi ấm. Giữa màn đêm yên tĩnh thế này tôi bắt đầu không khống chế được mà nghĩ ngợi linh tinh, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng chẳng biết nghĩ đến cái gì. Tôi ngẩn người ngồi đó đến lúc tỉnh táo lại thì thấy đống lửa đã sắp tắt, khi tôi đang định thêm củi vào đống lửa thì đột nhiên nghe thấy lẫn trong tiếng gió như có một tiếng gì đó rất nhẹ khiến tôi lập tức cảnh giác. Thế nhưng tôi chưa kịp đứng lên thì trên đỉnh đầu tôi bất ngờ có một tấm lưới hạ xuống, đè chặt lên người tôi. Phản ứng đầu tiên của tôi chính là giãy giụa, thế nhưng đối với những cái lưới bắt cá thế này càng giãy sẽ càng khó thoát.
Khi tôi giãy giụa hết sức vẫn chẳng thể thoát ra thì hai bên trái phải mỗi bên nhảy ra một người. Không ngờ tôi lại có thể sơ suất như vậy, vốn tưởng rằng đoạn sông này hoang vắng lại ở nơi tránh gió nên không cần để ý nhiều, thế nhưng giữa đêm đen thế này thì đống lửa chính là một mục tiêu vô cùng chói mắt, hai kẻ kia chắc chắn bị đống lửa dẫn tới đây.
Hai người này mặc đồ đen, giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ là người luyện võ nên tôi càng giãy giụa dữ dội hơn, sợ rằng hai kẻ này chính là người của Bàng môn. Hai vị khách không mời này chẳng nói chẳng rằng chỉ gỡ tôi ra khỏi lưới rồi trói gô tôi lại, sau đó bọn chúng vác tôi lên vai rồi đi về phía bờ sông cách đó không xa.
“Các người là ai?! Muốn làm gì?!” Tôi bị trói chặt như cái bánh chưng, giãy cũng chẳng giãy nổi.
Hai kẻ này nhất quyết không để ý đến tôi mà cứ thế chạy thẳng, mãi tới lúc này tôi mới thấy trên bãi sông có một con thuyền nhỏ chẳng biết đỗ lại đấy từ lúc nào.
“Thành công rồi hả?” Người trên thuyền thấy hai tên áo đen quay về lập tức thắp lên một cái đèn lồng.
“Thành công rồi, là một thằng ăn mày đang ở bên kia sưởi ấm.” Kẻ đang khiêng tôi trên vai ném mạnh tôi lên thuyền, nói tiếp: “Coi như là nó xui xẻo đi.”
Bình luận facebook