• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (2 Viewers)

  • Chương 130 - Chương 130KHÚC HUYẾT TẾ

Chương 130KHÚC HUYẾT TẾ

T



ôi tạm thời không biết thân phận của những người trên thuyền nhưng trong khoảnh khắc bị ném lên thuyền nghe được lời của người đàn ông kia thì tôi liền có cảm giác không ổn, nhất định có chuyện gì không tốt.



“Các người muốn làm gì? Mau thả tôi ra!” Tay chân của tôi đều bị trói lại chỉ có thể há miệng nói truyện, đồng thời vặn vẹo trên thuyền vài cái: “Thả tôi ra!”



“Bịt mồm của nó lại, kêu đi kêu lại phiền quá.” Người lái thuyền nói một câu, hai người bắt trói tôi lên thuyền lập tức xé một mảnh vải từ áo tôi ra rồi nhét vào miệng tôi.



Nhìn điệu bộ của đám người này tôi hoài nghi chúng là người của Bàng môn nên càng thêm bối rối. Hiện tại điều duy nhất đáng ăn mừng chính là bọn chúng coi tôi là một đứa nhóc ăn mày trên bãi sông nên không lục người tôi, cho nên tạm thời tôi còn chưa bị lộ thân phận. Con thuyền nhỏ chậm rãi di chuyển gần bờ, một lát sau từ phía thượng du có ánh đèn dầu sáng trưng, một chiếc thuyền to lái tới.



“Thuyền lớn của chúng ta đã tới rồi, qua đó.” Người chống thuyền lập tức đi về phía thuyền lớn, sau khi chạy đến gần thuyền lớn thì thuyền nhỏ được nó đón lên.



Trên thuyền lớn có không ít người, bọn chúng thả thang dây cuống để người trên thuyền nhỏ có thể leo lên. Sau khi bị ném lên thuyền lớn tôi bị coi như một cái bao tải mà ném thẳng lên boong thuyền khiến cả người tôi vô cùng đau nhức, thế nhưng cái miệng của tôi đã bị nhét áo cho nên chẳng thể nói một câu nào. Tôi lia ánh mắt nhìn thấy trên đầu thuyền lớn có một lá cờ đang bay phấp phới ở phía đầu thuyền.



Thuyền lớn này gọi là thuyền đinh, trên thuyền có đủ loại công cụ cùng với bàn kéo chuyên dùng để trục vớt món đồ trong lòng sông. Thời buổi này quá loạn, đội thuyền bình thường đi trên sông rất dễ bị sa tặc cướp cho nên lúc đi thuyền, các thế lực đều treo cờ tượng trưng cho thế lực của mình ở đầu thuyền coi như là mở đường lập uy. Tôi nhìn lá cờ ở đầu thuyền lập tức nhận ra đây là thuyền của Bài giáo.



Người trên bãi sông đều nói trên bãi sông Ba mươi sáu bàng môn là vua, Bài giáo xưng bá trên đường thủy, bọn chúng đều là những thế lực lớn số một, số hai trên bãi sông này. Lá cờ kia khiến đầu óc tôi hỗn loạn, tôi và đám người Bài giáo này chưa từng có xô xát gì thì sao bọn chúng lại bắt trói tôi để làm gì?



Thuyền lớn đi rất chậm, tôi ở trên thuyền một lúc lập tức biết vì cái gì mà bọn chúng đi chậm như thế. Hai bên thuyền lớn có người đang canh chừng mặt nước, quan sát sự thay đổi của mặt nước, đồng thời một lát nữa sẽ có hai tên thủy quỷ mặc đồ da cá xuống nước, ở dưới nước canh chừng.



Xem ra bọn chúng đang tìm cái gì đấy.



Lúc này trên thuyền lớn có mấy người đi tới, kẻ cầm đầu là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, dáng người vô cùng tháo vát có điều hắn ta mù một con mắt. Hắn vừa đi ra là tất cả đám người trên boong thuyền đều tỏ ra cung kính.



“Đại tạo, chúng tôi ở đây quan sát vô cùng tỉ mỉ, chắc chắn không sai.” Có người cúi đầu nói với gã Một mắt kia, ngữ khí vô cùng kính cẩn.



Nghe bọn chúng nói tôi biết ngay gã Một mắt là chính là Đại tạo có địa vị rất cao trong Bài giáo.



Thủ lĩnh tối cao của Bài giáo được gọi là Đại bài đầu, hắn là kẻ thống lĩnh tất cả những người của Bài giáo đi lại trên sông. Thế nhưng bình thường Đại đầu bài sẽ không lộ diện mà chỉ ở trong hang ổ sắp xếp chuyện của Bài giáo mà thôi, nếu có sự kiện gì cần xử lý thì sẽ có Đại tạo ra mặt. Cái gọi là Đại tạo chính là một chức vị khá gần với Đại bài đầu, địa vị có thể nói là số một số hai trong Bài giáo.



Nếu như Đại tạo đã phải ra mặt thì chắc chắn không phải chuyện nhỏ.



“Đã tìm được người hiến tế chưa?” Gã một mắt này có vài phần kiêu ngạo, gã nhìn những thuộc hạ đang bận rộn xung quanh rồi chậm rãi hỏi một câu.



“Đã tìm được.” Có người chỉ tay về phía tôi: “Đang trói ở bên kia.”



“Hỏi rõ thân phận, đừng tìm những kẻ có thế lực đứng sau để tránh sau này chọc phải phiền toái.”



“Xin Đại tạo yên tâm, các anh em đã vô cùng cẩn thận. Kẻ bị bắt là một gã ăn mày đang ngồi sưởi ấm ven sông, chúng tôi vừa thấy là lập tức bắt nó lại nên chắc chắn sẽ không có phiền toái gì, đem hắn đi hiến tế là phù hợp nhất.”



Giờ khắc này đầu óc tôi choáng váng, lời của đối phương quá rõ ràng, bọn chúng bắt tôi tới chính là để hiến tế tôi!



Bài giáo có quy định tổ truyền, thuyền đi làm việc trên sông sẽ được đặt một cái trống to trên đầu thuyền, mặc dù nó được đặt trên thuyền nhưng cái trống này lại gọi là trống phá núi. Nghe nói trống phá núi là biểu tượng của Bài giáo đồng thời cũng là một món pháp khí, nếu lúc đi thuyền gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì tiếng trống này có thể đẩy lùi cường địch.



Pháp khí như vậy trước khi sử dụng đều được hiến tế, phong tục của bãi sông là bình thường hiến tế đều dùng dê, bò hay súc vật khác nhưng người của Bài giáo lại tin rằng nếu dùng người làm tế phẩm thì hiệu quả hơn dùng súc vật rất nhiều.



Hai kẻ bắt tôi cũng không phải nhằm vào tôi mà đến, thế nhưng cũng như những gì bọn họ nói đây là tôi không may, đã ngủ trên bãi sông lại còn đốt lửa sưởi ấm nên mới bị bọn chúng tiện tay bắt về. Thời buổi loạn lạc thế này đám ăn mày trên bãi sông chẳng khác nào con kiến hôi, chết một trăm năm cũng chẳng ai phát hiện.



Tôi nghẹn một bụng nước đắng lại chẳng thể nói cái gì, chỉ có thể cố gắng lăn lăn vào một góc boong tàu.



“Coi chừng tế phẩm cho tốt, đừng để xảy ra sai lầm.” Một mắt nhìn tôi, nói: “Ngàn vạn lần đừng làm hỏng chuyện.”



“Đúng rồi.”



Trong đầu tôi lúc này không chỉ khổ sở mà còn vô cùng căm tức, Bài giáo không phô trương như Ba mươi sáu bàng môn thế nhưng sau lưng lại coi mạng người như cỏ rác, quả thật khiến người ta khinh thường.



Lúc này trời đã rất khuya, Một mắt đứng trên boong thuyền đi dạo một vòng, xem dáng vẻ của hắn thì dường như hắn định quay về khoang thuyền nhưng không đợi hắn nhấc chân đã có một kẻ phụ trách quan sát mặt sông đột nhiên quay người lại.



“Đại tạo! Trong nước có manh mối!”



Rầm! Ào… ào…



Mặt nước nổi lên một đám bọt nước, hai thủy quỷ được phái xuống sông lần trước lập tức nổi lên. Kỹ năng bơi lội của thủy quỷ cực kì tốt, nếu không xảy ra tình huống gì đặc biệt thì chúng bơi trong nước chẳng khác gì như đi trên đất bằng, thế nhưng hai thủy quỷ vừa nổi lên cực kì bối rối, vừa ra khỏi mặt nước đã há mồm ra thở.



“Dưới nước...”



Thế nhưng thủy quỷ vừa mới hô lên được hai chữ thì cả người gã như bị giật chìm xuống nước. Người ở đây đều nhìn rõ ràng, không phải thủy quỷ tự lặn xuống mà dường như trong nước có cái gì đó kéo hắn xuống.



“Mau!” Gã Một mắt tuy chỉ có một con mắt nhưng ánh mắt của hắn độc vô cùng, thủy quỷ kia chưa nổi lên đã vung tay, nói: “Mời trống!”



“Thùng...”



Có người vội vã chạy lên đầu thuyền, một tay kéo khối vải đỏ che trên mặt trống xuống để lộ một mặt trống to bằng da trâu. Cùng lúc đó có hai gã cao to bắt đầu kéo tôi lên trước mặt trống kia, tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì đã cảm thấy cánh tay của mình tê rần, một gã đàn ông cầm dao cắt lên cánh tay của tôi.



Máu tươi nhỏ tí tạch xuống mặt trống đã biến sắc kia.



“Không được! Máu chưa đủ! Thêm máu đi!”



Gã đàn ông kia thật sự coi tôi là một con súc vật để hiến tế nên khi nghe máu còn chưa đủ thì mạnh mẽ kéo tay tôi, cầm dao làm vết thương kia sâu hơn, máu tươi nhỏ xuống không ngừng.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Ô ô n g…



Không biết có bao nhiêu giọt máu của tôi đã rơi trên trống da, chẳng biết cái trống kia có thể nếm được máu thật hay không mà nó tự dưng kêu lên một tiếng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom