Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117 - Chương 117DO THÁM NHÀ HỌ LÔI
Chương 117DO THÁM NHÀ HỌ LÔI
L
ão Dược hàn huyên với đối phương một hồi rồi chúng tôi mới rời khỏi chỗ này. Lúc hai người họ nói chuyện tôi không lên tiếng nhưng trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần tới gia tộc họ Lôi cách đây tám mươi dặm.
“Chúng ta có tới gia tộc họ Lôi kia không?” Lão Dược có chút lưỡng lự: “Nhà đó chế thuốc nổ với súng đấy, tôi biết chúng lợi hại cỡ nào nên vừa thấy mấy thứ đó là cả người run rẩy.”
“Ông cứ thoải mái đi.”
Tôi nghĩ bình thường gia tộc họ Lôi kia không tham gia vào mấy chuyện của Bàng môn mà chỉ góp sức một phần cũng đủ để chứng minh nhà bọn chúng làm việc cẩn trọng, không kiêu căng, cho dù có xảy ra chuyện gì thật thì cũng sẽ dùng thái độ dàn xếp mọi chuyện chứ sẽ không làm loạn lên. Vậy nên chúng tôi vẫn có thể tới đó thử một chút.
Hai chúng tôi bàn bạc xong xuôi rồi chạy về phía gia tộc họ Lôi. Gia tộc này nổi tiếng như vậy nên chỉ cần nghe ngóng một chút là có thể hỏi ra được địa chỉ cụ thể.
Nơi ở của gia tộc họ Lôi là một ngôi làng dưới chân núi, chỗ ở bình thường ở phía ngoài còn xưởng chế tạo vũ khí ở tận trong cùng. Bắt đầu từ mấy năm trước, súng ống của người người phương Tây chảy vào trong nước cũng chảy đến bãi sông xa xôi này, từ đó gia tộc họ Lôi rất ít khi tự chế thuốc nổ nữa mà chủ yếu là mua lại thuốc nổ của người phương Tây rồi chế tạo vũ khí có uy lực lớn hơn.
Tôi và Lão Dược vẫn làm y như lúc trước, sau khi đến gia tộc nhà họ Lôi thì không hề có hành động gì mà trước hết cứ quan sát bên ngoài rồi chờ đến đêm mới nhảy vào thôn. Thôn Lôi gia rất bình thường, không có người tuần tra ban đêm, bọn họ chỉ có người bảo vệ xưởng chế tạo được xây dọc theo núi cho nên tôi và Lão Dược vào làng rồi mới từ từ tìm xem từ đường của bọn họ đặt ở chỗ nào.
Gia tộc nhà họ Lôi và gia tộc họ Chu không giống nhau, thôn của gia tộc họ Lôi rất lớn, ngoại trừ người trong tộc còn có những tá điền cày ruộng cũng đều ở trong thôn. Thôn lớn nên tìm kiếm cũng có chút khó khăn, thế nhưng bất kể là thôn nào thì chắc chắn từ đường cũng là nơi rộng rãi khí phái nhất trong thôn, chúng tôi cứ tìm kiếm theo hướng này là được.
“Căn nhà bên kia vẫn còn sáng đèn.”
Tôi nhìn theo hướng Lão Dược chỉ tay, tá điền trong thôn ban ngày làm việc cho nên ban đêm đều đi ngủ, hơn nửa thôn đều tắt đèn tối om duy nhất chỉ có tòa đại viện cách đó không xa là vẫn đang sáng đèn. Tôi thấy tòa đại viện đó không giống từ đường nhưng nếu đã đến đây rồi thì vẫn cứ đi xem một chút.
Hai chúng tôi lén lút như kẻ gian chạy tới bên ngoài đại viện, thế nhưng còn chưa kịp đứng vững chân thì đột nhiên cửa chính trong sân vang lên một tiếng cọt kẹt giống như chuẩn bị được mở ra. Lúc này trốn cũng không còn kịp cho nên tôi và Lão Dược nhanh chóng cong người, trốn ra phía sau con sư tử đá phía bên trái cửa viện.
Cửa viện mở ra, mười mấy người ùn ùn xuất hiện rồi đứng ngay ngắn thành hai hàng. Tiếp đó có một người chừng trên dưới năm mươi tuổi bước ra, sau đó cứ đi đi lại lại trước cửa, thi thoảng hướng mắt nhìn ra bên ngoài giống như đang chờ ai đó.
Trái tim của tôi đập rộn lên, ai mà ngờ giữa đêm hôm khuya khoắt lại có người bày ra một nghi thức chào đón long trọng như vậy khiến tôi và Lão Dược phải chôn chân ở chốn này, chạy không dám chạy, động cũng không dám động. Cũng may đám người kia chỉ hướng mắt nhìn về phía con đường vào thôn chứ không chú ý tới có người đang trốn sau con sư tử đá.
“Tính thời gian thì phải đến rồi chứ.” Người đàn ông trên dưới năm mươi tuổi kia nhìn có mấy phần uy nghi, ông ta nói với người bên cạnh: “Mấy người tới cửa thôn đón đi.”
Năm, sáu người lập tức chạy về phía cửa thôn, còn dư lại mấy người vẫn đứng ở đây chờ đợi. Một lát sau mấy người kia chạy chậm quay về, phía sau bọn họ có thêm một cỗ kiệu màu đen. Cỗ kiệu này nhìn không lớn, giữa đêm hôm tối đen thế này không dễ nhận ra nó. Hơn nữa cỗ kiệu này không có kiệu phu, xung quanh kiệu chỉ có sáu người gỗ được làm vô cùng tinh xảo, chắc chắn bên trong có gắn cơ quan nào đó để mấy người gỗ này có thể khiêng kiệu đi không những nhanh mà còn rất ổn định.
Vừa nhìn thấy cái kiệu này là tôi biết người tới chắc chắn là một nhân vật lớn trong Ba mươi sáu bàng môn. Trong Bàng môn có một gia tộc họ Lỗ, tự xưng là hậu duệ của Lỗ Ban. Chẳng biết có phải hậu duệ của Lỗ Ban thật hay không nhưng người gỗ của gia tộc họ Lỗ đúng là độc nhất vô nhị, mấy thứ như xe gỗ chỉ là chút chuyện vặt, bọn họ còn có thể làm ra diều hâu gỗ bay được trên bầu trời.
Kiệu gỗ của gia tộc họ Lỗ vừa nhanh lại vừa ổn định, so với xe ngựa còn thoải mái hơn. Thế nhưng để làm một cái kiệu như vậy quá phiền phức, một năm chẳng biết có làm được đến hai cái hay không cho nên từ trước đến giờ những chiếc kiệu này đều chuyên dành cho những nhân vật quan trọng của Bàng môn sử dụng. Thật ra tôi cũng không cảm thấy kì lạ khi chiếc kiệu này xuất hiện ở đây, gia tộc họ Lôi vốn thuộc về Bàng môn cho nên người của Ba mươi sáu bàng môn tới đây cũng là chuyện bình thường.
Kiệu người gỗ đứng vững trước cửa viện, người đàn ông chừng năm mươi tuổi kia nhanh chóng bước lên chào đón. Người trong kiệu còn chưa xuống mà ông ta đã bắt đầu liên mồm hỏi thăm rồi.
“Vất vả quá, vất vả quá ...”
Người trong kiệu bước xuống, tôi cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là nhân vật lớn cỡ nào tới đây. Thế nhưng khi người kia vừa xuất hiện thì tôi lập tức choáng váng, đối phương mặc một bộ đồ đen, gương mặt bị che kín không nhìn ra được cái gì.
“Xin mời, xin mời.” Người đàn ông chừng năm mươi tuổi kia khá là khách sáo, ông ta vừa dẫn người kia vào trong viện vừa niềm nở nói: “Đi đường xóc nảy, tôi đã cho người chuẩn bị trà nước rồi, chúng ta vào trong rồi nói.”
Người áo đen khẽ gật đầu, không nói gì mà theo chân đối phương đi vào.
Khi người áo đen nâng chân bước đi thì trong lòng tôi có chút hồi hộp, khó có thể diễn tả cảm giác của tôi lúc này thành lời. Tuy rằng người này che kín mít, không ai có thể nhìn ra được cái gì nhưng khi người này bước đi tôi mơ hồ nhận ra rằng đó chính là Lạc Nguyệt. Vietwriter.vn
Thế nhưng tôi không dám chắc chắn, không thấy mặt vẫn không thể khẳng định được nhưng khi tôi muốn nhìn kỹ thêm một chút người áo đen đã đi vào trong đại viện. Hai người họ đi vào, đám hạ nhân ở ngoài cửa đều xoay người lại rồi nhẹ nhàng đóng cửa.
Tôi vỗ vỗ Lão Dược, men theo chân tường chạy tới phía sau đại viện. Tôi bảo Lão Dược chờ ở đây còn bản thân thì leo tường vào xem thế nào.
“Cậu muốn làm gì? Vào xem gái à?”
“Gái cái gì mà gái, tôi vào xem xét tình hình.”
“Cậu nghĩ tôi không nhìn ra?” Lão Dược đắc ý sờ mũi: “Người vừa xuống kiệu là một cô gái, cậu vừa nhìn thấy cô ta là như mất hồn mất vía.”
“Làm sao ông biết người kia là con gái?”
“Cậu nghĩ tôi ăn chay à? Cái mũi này của tôi cách mười dặm cũng ngửi được nhà ai đang hầm gà đấy nhé! Người kia che mặt nhưng vẫn có mùi trên người, tôi ngửi được mùi son phấn trên người kẻ mặc áo đen đó.”
Vốn dĩ tôi còn có chút không chắc chắn nhưng Lão Dược đã nói vậy thì tôi đã có cơ sở để khẳng định rồi. Tôi để Lão Dược chờ ở bên ngoài còn mình thì lặng lẽ bám tường nhảy vào bên trong đại viện.
L
ão Dược hàn huyên với đối phương một hồi rồi chúng tôi mới rời khỏi chỗ này. Lúc hai người họ nói chuyện tôi không lên tiếng nhưng trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần tới gia tộc họ Lôi cách đây tám mươi dặm.
“Chúng ta có tới gia tộc họ Lôi kia không?” Lão Dược có chút lưỡng lự: “Nhà đó chế thuốc nổ với súng đấy, tôi biết chúng lợi hại cỡ nào nên vừa thấy mấy thứ đó là cả người run rẩy.”
“Ông cứ thoải mái đi.”
Tôi nghĩ bình thường gia tộc họ Lôi kia không tham gia vào mấy chuyện của Bàng môn mà chỉ góp sức một phần cũng đủ để chứng minh nhà bọn chúng làm việc cẩn trọng, không kiêu căng, cho dù có xảy ra chuyện gì thật thì cũng sẽ dùng thái độ dàn xếp mọi chuyện chứ sẽ không làm loạn lên. Vậy nên chúng tôi vẫn có thể tới đó thử một chút.
Hai chúng tôi bàn bạc xong xuôi rồi chạy về phía gia tộc họ Lôi. Gia tộc này nổi tiếng như vậy nên chỉ cần nghe ngóng một chút là có thể hỏi ra được địa chỉ cụ thể.
Nơi ở của gia tộc họ Lôi là một ngôi làng dưới chân núi, chỗ ở bình thường ở phía ngoài còn xưởng chế tạo vũ khí ở tận trong cùng. Bắt đầu từ mấy năm trước, súng ống của người người phương Tây chảy vào trong nước cũng chảy đến bãi sông xa xôi này, từ đó gia tộc họ Lôi rất ít khi tự chế thuốc nổ nữa mà chủ yếu là mua lại thuốc nổ của người phương Tây rồi chế tạo vũ khí có uy lực lớn hơn.
Tôi và Lão Dược vẫn làm y như lúc trước, sau khi đến gia tộc nhà họ Lôi thì không hề có hành động gì mà trước hết cứ quan sát bên ngoài rồi chờ đến đêm mới nhảy vào thôn. Thôn Lôi gia rất bình thường, không có người tuần tra ban đêm, bọn họ chỉ có người bảo vệ xưởng chế tạo được xây dọc theo núi cho nên tôi và Lão Dược vào làng rồi mới từ từ tìm xem từ đường của bọn họ đặt ở chỗ nào.
Gia tộc nhà họ Lôi và gia tộc họ Chu không giống nhau, thôn của gia tộc họ Lôi rất lớn, ngoại trừ người trong tộc còn có những tá điền cày ruộng cũng đều ở trong thôn. Thôn lớn nên tìm kiếm cũng có chút khó khăn, thế nhưng bất kể là thôn nào thì chắc chắn từ đường cũng là nơi rộng rãi khí phái nhất trong thôn, chúng tôi cứ tìm kiếm theo hướng này là được.
“Căn nhà bên kia vẫn còn sáng đèn.”
Tôi nhìn theo hướng Lão Dược chỉ tay, tá điền trong thôn ban ngày làm việc cho nên ban đêm đều đi ngủ, hơn nửa thôn đều tắt đèn tối om duy nhất chỉ có tòa đại viện cách đó không xa là vẫn đang sáng đèn. Tôi thấy tòa đại viện đó không giống từ đường nhưng nếu đã đến đây rồi thì vẫn cứ đi xem một chút.
Hai chúng tôi lén lút như kẻ gian chạy tới bên ngoài đại viện, thế nhưng còn chưa kịp đứng vững chân thì đột nhiên cửa chính trong sân vang lên một tiếng cọt kẹt giống như chuẩn bị được mở ra. Lúc này trốn cũng không còn kịp cho nên tôi và Lão Dược nhanh chóng cong người, trốn ra phía sau con sư tử đá phía bên trái cửa viện.
Cửa viện mở ra, mười mấy người ùn ùn xuất hiện rồi đứng ngay ngắn thành hai hàng. Tiếp đó có một người chừng trên dưới năm mươi tuổi bước ra, sau đó cứ đi đi lại lại trước cửa, thi thoảng hướng mắt nhìn ra bên ngoài giống như đang chờ ai đó.
Trái tim của tôi đập rộn lên, ai mà ngờ giữa đêm hôm khuya khoắt lại có người bày ra một nghi thức chào đón long trọng như vậy khiến tôi và Lão Dược phải chôn chân ở chốn này, chạy không dám chạy, động cũng không dám động. Cũng may đám người kia chỉ hướng mắt nhìn về phía con đường vào thôn chứ không chú ý tới có người đang trốn sau con sư tử đá.
“Tính thời gian thì phải đến rồi chứ.” Người đàn ông trên dưới năm mươi tuổi kia nhìn có mấy phần uy nghi, ông ta nói với người bên cạnh: “Mấy người tới cửa thôn đón đi.”
Năm, sáu người lập tức chạy về phía cửa thôn, còn dư lại mấy người vẫn đứng ở đây chờ đợi. Một lát sau mấy người kia chạy chậm quay về, phía sau bọn họ có thêm một cỗ kiệu màu đen. Cỗ kiệu này nhìn không lớn, giữa đêm hôm tối đen thế này không dễ nhận ra nó. Hơn nữa cỗ kiệu này không có kiệu phu, xung quanh kiệu chỉ có sáu người gỗ được làm vô cùng tinh xảo, chắc chắn bên trong có gắn cơ quan nào đó để mấy người gỗ này có thể khiêng kiệu đi không những nhanh mà còn rất ổn định.
Vừa nhìn thấy cái kiệu này là tôi biết người tới chắc chắn là một nhân vật lớn trong Ba mươi sáu bàng môn. Trong Bàng môn có một gia tộc họ Lỗ, tự xưng là hậu duệ của Lỗ Ban. Chẳng biết có phải hậu duệ của Lỗ Ban thật hay không nhưng người gỗ của gia tộc họ Lỗ đúng là độc nhất vô nhị, mấy thứ như xe gỗ chỉ là chút chuyện vặt, bọn họ còn có thể làm ra diều hâu gỗ bay được trên bầu trời.
Kiệu gỗ của gia tộc họ Lỗ vừa nhanh lại vừa ổn định, so với xe ngựa còn thoải mái hơn. Thế nhưng để làm một cái kiệu như vậy quá phiền phức, một năm chẳng biết có làm được đến hai cái hay không cho nên từ trước đến giờ những chiếc kiệu này đều chuyên dành cho những nhân vật quan trọng của Bàng môn sử dụng. Thật ra tôi cũng không cảm thấy kì lạ khi chiếc kiệu này xuất hiện ở đây, gia tộc họ Lôi vốn thuộc về Bàng môn cho nên người của Ba mươi sáu bàng môn tới đây cũng là chuyện bình thường.
Kiệu người gỗ đứng vững trước cửa viện, người đàn ông chừng năm mươi tuổi kia nhanh chóng bước lên chào đón. Người trong kiệu còn chưa xuống mà ông ta đã bắt đầu liên mồm hỏi thăm rồi.
“Vất vả quá, vất vả quá ...”
Người trong kiệu bước xuống, tôi cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là nhân vật lớn cỡ nào tới đây. Thế nhưng khi người kia vừa xuất hiện thì tôi lập tức choáng váng, đối phương mặc một bộ đồ đen, gương mặt bị che kín không nhìn ra được cái gì.
“Xin mời, xin mời.” Người đàn ông chừng năm mươi tuổi kia khá là khách sáo, ông ta vừa dẫn người kia vào trong viện vừa niềm nở nói: “Đi đường xóc nảy, tôi đã cho người chuẩn bị trà nước rồi, chúng ta vào trong rồi nói.”
Người áo đen khẽ gật đầu, không nói gì mà theo chân đối phương đi vào.
Khi người áo đen nâng chân bước đi thì trong lòng tôi có chút hồi hộp, khó có thể diễn tả cảm giác của tôi lúc này thành lời. Tuy rằng người này che kín mít, không ai có thể nhìn ra được cái gì nhưng khi người này bước đi tôi mơ hồ nhận ra rằng đó chính là Lạc Nguyệt. Vietwriter.vn
Thế nhưng tôi không dám chắc chắn, không thấy mặt vẫn không thể khẳng định được nhưng khi tôi muốn nhìn kỹ thêm một chút người áo đen đã đi vào trong đại viện. Hai người họ đi vào, đám hạ nhân ở ngoài cửa đều xoay người lại rồi nhẹ nhàng đóng cửa.
Tôi vỗ vỗ Lão Dược, men theo chân tường chạy tới phía sau đại viện. Tôi bảo Lão Dược chờ ở đây còn bản thân thì leo tường vào xem thế nào.
“Cậu muốn làm gì? Vào xem gái à?”
“Gái cái gì mà gái, tôi vào xem xét tình hình.”
“Cậu nghĩ tôi không nhìn ra?” Lão Dược đắc ý sờ mũi: “Người vừa xuống kiệu là một cô gái, cậu vừa nhìn thấy cô ta là như mất hồn mất vía.”
“Làm sao ông biết người kia là con gái?”
“Cậu nghĩ tôi ăn chay à? Cái mũi này của tôi cách mười dặm cũng ngửi được nhà ai đang hầm gà đấy nhé! Người kia che mặt nhưng vẫn có mùi trên người, tôi ngửi được mùi son phấn trên người kẻ mặc áo đen đó.”
Vốn dĩ tôi còn có chút không chắc chắn nhưng Lão Dược đã nói vậy thì tôi đã có cơ sở để khẳng định rồi. Tôi để Lão Dược chờ ở bên ngoài còn mình thì lặng lẽ bám tường nhảy vào bên trong đại viện.
Bình luận facebook