• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (2 Viewers)

  • Chương 118 - Chương 118CÓ MỤC ĐÍCH

Chương 118CÓ MỤC ĐÍCH

T



ôi đoán đại viện này chính là nơi ở của Người Cầm Đèn thế hệ này của gia tộc họ Lôi, nơi đây rất rộng rãi. Sau khi nhảy vào tôi lập tức thấy một gian nhà vẫn còn sáng đèn mà bên ngoài gian nhà đó có bốn người đang canh chừng. Tôi định vòng qua phía sau gian nhà nhưng đúng lúc này trong phòng truyền ra tiếng của người đàn ông chừng năm mươi tuổi kia, sau đó bốn người canh cửa lập tức rời đi.



Tôi cẩn thận chạy tới phía sau gian nhà rồi bám cửa sổ quan sát tình hình bên trong. Bất kể là Lạc Nguyệt hay người đàn ông họ Lôi kia đều không phải kiểu người qua loa cho nên tôi không dám tới chỗ cửa sau, sợ gần quá sẽ bị phát hiện, cũng may bám vào cửa sổ vẫn có thể nghe được bọn họ nói cái gì.



Trên bàn bày sẵn trà bánh tinh xảo, người đàn ông họ Lôi nhiệt tình tiếp đãi nhưng người áo đen kia vẫn im lặng không nói lời nào. Tôi mong chờ cô ấy có thể kéo mặt nạ xuống, cho dù tôi tin người này chính là Lạc Nguyệt nhưng không nhìn thấy mặt thì vẫn không dám khẳng định chắc chắn.



“Cầm đèn Lôi Đáng, ông khách sáo quá rồi.” Cuối cùng người áo đen kia cũng lên tiếng, mặc dù chỉ là một câu nói nhẹ nhàng nhưng nó rơi vào trong tai tôi lại chẳng khác gì sét đánh. Đây chính là giọng của Lạc Nguyệt, tôi với cô ấy đã ở chung với nhau mấy ngày nên sao tôi có thể nghe nhầm giọng của cô ấy được.



“Mời nếm thử lá trà này.” Người đàn ông chừng năm mươi tuổi này chính là Người Cầm Đèn thế hệ này của gia tộc họ Lôi, tên là Lôi Đáng, ông ta đối xử với Lạc Nguyệt vô cùng khách khí: “Đây là trà cổ thụ diên hồng chính tông của Vân Nam đấy.”



Đoán chừng người áo đen kia không chống cự nổi sự nhiệt tình của Lôi Đáng nên cuối cùng vẫn tháo mặt nạ xuống, sau đó cầm chén trà trên bàn khẽ nhấp một ngụm.



Khoảnh khắc người áo đén tháo mặt nạ xuống tôi âm thầm giật mình. Tôi không thể quen thuộc gương mặt này hơn được nữa, gương mặt trong trẻo như ngọc kia không phải là Lạc Nguyệt thì có thể là ai?



Tôi chẳng biết mình bị làm sao nữa, rõ ràng lúc đó Lạc Nguyệt tiếp cận tôi với mục đích không chính đáng lại còn có đàm phán bí mật với gã áo đen kia mới khiến tôi đoán ra cô ấy có liên quan tới Ba mươi sáu bàng môn. Thất môn và Ba mươi sáu bàng môn là kẻ thù truyền kiếp, ai rơi vào tay ai cũng chẳng có kết cục tốt đẹp. Đáng nhẽ ra cô ấy có âm mưu với tôi như vậy thì tôi phải cảnh giác, phải chán ghét cô ấy mới đúng. Thế nhưng chẳng hiểu sao tôi chẳng thể ghét Lạc Nguyệt được một chút nào, trong đầu tôi chỉ có hình ảnh Lạc Nguyệt liều mạng cản chân Vô Danh để tôi có thể chạy trốn.



Tôi không cách nào quên được bộ dạng Lạc Nguyệt trọng thương vẫn cố ôm lấy Vô Danh, khóe miệng trào ra máu tươi đỏ đến chói mắt. Hiện giờ nghĩ lại tôi đột nhiên cho rằng những quan tâm của cô ấy đối với tôi lúc mới gặp tựa như xuất phát từ đáy lòng.



Trong lúc nhất thời tôi không biết mình đang nghĩ cái gì, đầu óc có chút choáng váng.



“Lạc Nguyệt cô nương.” Lôi Đáng thấy Lạc Nguyệt đã gỡ mặt nạ xuống thì càng thêm ân cần, ông ta nhẹ nhàng rót cho Lạc Nguyệt một chén trà rồi nói: “Cứ nghĩ cô đến sẽ mang theo vài người nữa, không ngờ cô lại đi một mình. Tôi nghe nói bên ngoài đang loạn lắm nên ra ngoài thì cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”



“Để Cầm Đèn lo lắng rồi.” Lạc Nguyệt nhàn nhạt trả lời một câu, cô nàng nhẹ nhàng nâng chén lên nhưng không uống: “Cầm Đèn, chúng ta nói chuyện chính đi.”



“Trước khi Kim gia phái người tới đã có thông báo trước, nhà họ Lôi từ trước đến giờ vẫn luôn cung cấp vũ khí cho Bàng môn, đây là trách nhiệm của chúng tôi.” Lôi Đáng thử thăm dò, nói: “Không biết hiện giờ Kim gia cần bao nhiêu vũ khí?”



“Ông cũng vừa nói rồi đấy, hiện giờ bên ngoài đang loạn cho nên nếu không có vũ khí thì không được.” Lạc Nguyệt đặt chén trà xuống, sau đó nhẹ nhàng giơ một ngón tay lên: “Chấn thiên lôi*... một nghìn quả.”




(*) Tên một loại vũ khí được phát minh sau thời Bắc Tống, một khối thuốc nổ được bọc bên ngoài bằng gang, bên trên gắn thêm kíp nổ, lúc sử dựng sẽ căn cứ vào độ xa gần của mục tiêu mà quyết định độ dài ngắn của kíp nổ.”



“Một... một nghìn quả?!!”



“Thêm bốn trăm súng kíp.”



“Lạc Nguyệt cô nương! Cô đang nói đùa sao?!!” Lôi Đáng toát đầm đìa mồ hôi: “Toàn bộ Bàng môn đều biết vũ khí của chúng tôi đều được chế tạo vô cùng tinh vi, không làm được nhiều như vậy đâu! Trước đây cứ ba năm chúng tôi mới chỉ cung cấp được hai trăm quả Chấn thiên lôi và năm mươi súng kíp! Hiện giờ đột nhiên muốn nhiều như vậy sợ rằng... sợ rằng không kịp...”



“Tôi cũng biết là số lượng nhiều cho nên mới đích thân tới đây để bàn bạc với Cầm Đèn.” Lạc Nguyệt cong môi, lộ ra một nụ cười: “Đúng là có chút khó khăn nhưng tôi tin Cầm Đèn Lôi chắc chắn có cách giải quyết.”



“Cái này... cái này...” Lôi Đáng đứng lên, đi tới đi lui vài vòng. Chờ đến khi ông ta dừng chân lại thì trên gương mặt già nua của ông ta đã treo một nụ cười tươi rói: “Lạc Nguyệt cô nương, chuyện tôi nói với Kim gia trong lần gặp mặt trước chắc cô cũng biết rồi.”



“Hử?” Lạc Nguyệt khẽ nhướn mày, sau đó dừng lại một chút mới từ từ gật đầu: “Tôi biết.”



“Vậy thì tốt quá, dáng dấp cũng như nhân phẩm của Lạc Nguyệt cô nương không chỉ ở bãi Hoàng Hà mà coi như như ở cả thành Lạc Dương cũng là hàng đầu!” Lôi Đáng cười rộ lên, nói tiếp: “Con trai tôi dù không phải người đỉnh nhất nhưng cũng không phải bình thường, bây giờ nó vẫn còn đang đi học ở Bắc Bình, mấy tháng nữa sẽ về. Chuyện này do Kim gia nhắc tới trước nên tôi mới cả gan trèo cao... Lạc Nguyệt cô nương chờ một chút để tôi lấy cho cô xem cái gì mà... ảnh chụp gì gì đó của nó...”



Lôi Đáng đứng dậy lục lọi trong cái tủ ở góc phòng, Lạc Nguyệt không nói gì nhưng tôi tận mắt trông thấy trong khoảnh khắc Lôi Đáng đứng dậy thì đôi mắt của Lạc Nguyệt khẽ chuyển động, lộ ra hai cái đồng tử!!! Vietwriter.vn



Đến tận lúc này tôi mới biết Lạc Nguyệt và Kim Bất Địch đều là người phía Tây!!!



Lôi Đáng nhanh chóng lôi ra một tấm ảnh chụp hiếm có trên bãi sông này đặt xuống bàn, tôi không nhìn rõ người trong ảnh là ai nhưng tôi biết đó là con trai của Lôi Đáng.



“Rất tuấn tú.” Lúc này Lạc Nguyệt đã thu lại đôi đồng tử, cô ấy khẽ liếc mắt nhìn tấm ảnh kia.



“Cám ơn lời khen của Lạc Nguyệt cô nương.”



Tuy hai người này không nói thẳng ra nhưng tôi cũng hiểu rõ. Thời đại bây giờ đã khác ngày xưa, trước kia giang hồ đánh nhau là dựa vào nắm đấm với dao nhưng bây giờ thì sao? Cho dù là người trên bãi sông hay là quân lính đánh giặc ngoài kia đánh nhau thì súng kíp vẫn có tác dụng hơn dao.



Kim Bất Địch muốn súng kíp nhưng lại sợ nhà họ Lôi không bán mạng nên đã lấy Lạc Nguyệt ra làm vật trao đổi, để cô ấy gả vào nhà họ Lôi. Bản thân nhà họ Lôi cũng có ý đồ mưu lợi, trên bãi Hoàng Hà thì Ba mươi sáu bàng môn là vua, mà Ba mươi sáu bàng môn lại bị người phía Tây thao túng. Nếu như con trai nhà họ Lôi cưới Lạc Nguyệt vậy đứa nhỏ sinh ra sẽ có huyết thống của người phía Tây, khỏi cần nói cũng biết khi ấy địa vị của nhà họ Lôi trong Bàng môn sẽ tăng vọt lại còn vô cùng vững chắc.



Tôi từng nghe nói Hoàng sa trường nhà họ Hồ có thể đảm nhiệm vị trí đầu lĩnh của Ba mươi sáu bàng môn chính là vì nhà họ Hồ có huyết mạch của người phía Tây, bằng không nhà họ Hồ đâu thể có cứ sáu mươi năm sẽ xuất hiện một Huyết nhãn.



Lôi Đáng một lòng muốn thúc đẩy đám hỏi này, ông ta cố ý nói lòng vòng không chịu nhanh chóng đồng ý cung cấp một lượng vũ khí lớn như vậy thật ra cũng là đang âm thầm uy hiếp. Chẳng biết vì sao tôi lại cảm thấy chua xót trong lòng, cũng có chút đau nhói. Dẫu sao Lạc Nguyệt cũng là một con người nhưng hiện giờ cô ấy lại bị Kim Bất Địch coi như một công cụ để đổi lấy vũ khí của nhà họ Lôi.



“Lạc Nguyệt cô nương, ý của cô như thế nào?” Lôi Đáng thấy Lạc Nguyệt im lặng không nói gì thì không nhịn được phải lên tiếng.



Tôi trốn bên ngoài cửa sổ không động đậy được nhưng trong lòng lại có chút cáu giận, tôi không ngừng lẩm bẩm hi vọng Lạc Nguyệt đừng bằng lòng với Lôi Đáng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom