• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (2 Viewers)

  • Chương 116 - Chương 116KHÓ CÓ THỂ THOÁT KHỎI

Chương 116KHÓ CÓ THỂ THOÁT KHỎI

M



ặc dù tôi có chút ngẩn ngơ nhưng vẫn nghe được lời của Lão Dược, tuy tôi không phải người của Đạo môn cũng không xem qua sách vở của họ nhưng dù là lời của Lão Dược hay là cảm nhận của chính bản thân mình thì tôi đều cảm thấy thần niệm của Chu Áp Tử dường như đã hòa làm một với tôi.



Tôi vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Lão Dược, hỏi ông ấy xem tôi nên làm cái gì bây giờ.



“Đừng nháy mắt nữa, hai chúng ta nói chuyện không giấu được hắn đâu.” Lão Dược có chút bất đắc dĩ: “Hiện giờ tôi không muốn nói chuyện với cậu, trong lòng cậu nghĩ cái gì hắn đều biết cả, không giấu được.”



“Vậy phải làm sao bây giờ?!” Tôi nghe thấy vậy liền sốt ruột, chút khôn vặt lúc bình thường vào thời điểm này chẳng hề có chút tác dụng nào hết.



“Lão già này quá nửa muốn hại chết cậu! Hắn sẽ dùng thần niệm của mình từ từ bào mòn hồn phách của cậu, chờ tới khi cậu hồn phi phách tán thì sẽ chiếm lấy cơ thể này.”



“Không còn cách nào sao?”



“Thần niệm của hắn đã quấn lấy ba hồn bảy vía của cậu, chẳng ai đuổi đi nổi.”



Nghe Lão Dược nói vậy thì tôi đau cả đầu, ý của Lão Dược thế nào tôi đều hiểu hết. Chu Áp Tử bám vào người tôi tức là quyết phải sống mái với tôi, hiện giờ thần niệm của hắn với hồn phách của tôi đã quấn vào nhau cho nên dù có tìm người có bản lĩnh lớn hơn cũng không thể ép Chu Áp Tử ra khỏi người tôi được. Vốn dĩ tôi còn đang nghĩ đi tìm Hoàng Tam Nhi để cầu Trương Long Hổ giúp tôi một tay, thế nhưng Lão Dược nói vậy thì tôi biết có tìm được Trương Long Hổ e rằng cũng vô ích.



Hiện giờ kết cục chỉ có thể là Chu Áp Tử dây dưa với tôi đến chết rồi chiếm cơ thể của tôi làm lư xá, hoặc tôi giết chết thần niệm của hắn, khiến hắn tan thành sương khói. Tuy rằng lúc này tôi không còn cảm giác nặng nề như cõng cả quả núi trên lưng nữa nhưng tôi biết tình cảnh của tôi bây giờ còn nguy hiểm hơn lúc ở nhà họ Hầu nhiều lắm.



“Khi hắn mới bám vào cậu thì có lẽ lúc đầu còn không có vấn đề gì, thế nhưng về lâu về dài nhất định sẽ nghĩ cách tiêu diệt hồn phách của cậu.” Lão Dược rất lo lắng nhưng mà chính bản thân lão cũng chẳng có cách nào cả, chỉ biết xấu hổ nói: “Là tôi làm liên lụy đến cậu.”



“Không sao cả.” Có lẽ nếu tôi không giúp Lão Dược giả thần giả quỷ thì sẽ không chạy tới thôn Chu gia, nhưng tôi cảm thấy đây chính là số mạng của tôi đã được định trước, cho dù tôi thoát được kiếp này thì sau đó vẫn sẽ có chuyện khác, tôi nói: “Chuyện này không liên quan gì đến ông cả, ông không nên tự trách mình.”



“Cậu nói thì nói vậy nhưng là tôi làm liên lụy đến cậu nên trong lòng tôi rất áy náy, vô cùng áy náy...” Lão Dược là người lòng dạ có chút mềm yếu nên mới nói hai câu đã bắt đầu rưng rưng nước mắt.



“Từ từ rồi nghĩ cách, tôi không tin là không ai có thể xử lý được Chu Áp Tử này.”



“Sự thật đúng là không ai có thể làm được gì hắn, hiện giờ chỉ có thể dựa vào chính cậu, dựa vào sức mạnh của cậu thì hắn mới không thể giết được cậu.” Lão Dược dùng ống tay áo lau nước mắt, cau mày nói tiếp: “Trước đây có một hòa thượng đi ngang qua thôn Bách Thảo, hòa thượng đó tuy không phải cao thủ giang hồ gì nhưng rất am hiểu Phật pháp. Ông ấy không dùng mấy lời khó hiểu giả vờ cao thâm mà đem những đạo lý đối nhân xử thế nói rõ ràng rành mạch với tất cả mọi người khiến ai nghe cũng hiểu được. Hòa thượng đó ở thôn Bách Thảo ba tháng, tôi học lỏm được một bài chú tĩnh tâm từ chỗ ông ấy.”



Một người mạnh mẽ không chỉ có cơ thể mạnh mẽ mà ngay cả ý niệm cũng phải mạnh, cơ thể có thể dựa vào rèn luyện để khá lên nhưng muốn nâng cao sức mạnh của ý niệm lại khó gấp trăm lần. Chỉ có ý niệm mạnh mẽ thì tinh thần mới có thể cứng cỏi.



Giữ vững tâm trạng bình thản chính là căn bản của một ý niệm cường đại, tĩnh tâm chú mà Lão Dược học lỏm được ở chỗ cao tăng đắc đạo kia chính là Tĩnh Tâm chú kinh điển dùng để quét sạch những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Thế nhưng Lão Dược lại có chút do dự bởi nếu lão nói Tĩnh Tâm chú cho tôi biết thì Chu Áp Tử cũng sẽ biết, nói vậy thì một Chu Áp Tử đã có sẵn thần niệm mạnh mẽ cũng có thể học được Tĩnh Tâm chú.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

“Không sợ!” Tôi nghĩ những gì được cao tăng truyền lại chắc chắn cần một tâm hồn thanh khiết mới có thể từ từ lĩnh ngộ, thông thấu. Tôi còn nhỏ nên trong lòng không có quá nhiều những suy nghĩ bậy bạ còn Chu Áp Tử thì khác, hắn lăn lộn cả đời trên giang hồ, chuyện xấu thấy nhiều mà làm điều ác cũng không ít, chắc chắn tâm hồn của hắn đã trở nên vô cùng tạp nham nên tôi tin rằng tôi sẽ lĩnh hội được Tĩnh Tâm chú nhanh hơn hắn.



Tôi và Lão Dược rời khỏi thôn Chu gia, vừa đi Lão Dược vừa dạy tôi Tĩnh Tâm chú. Bài chú này có hơn bốn trăm chữ nên không thể lĩnh hội được ý nghĩa sâu xa trong chốc lát, tôi đành ghi nhớ thật kỹ trước rồi nói sau.



“Bây giờ chúng ta đi đâu?”



“Nếu đã thành thế này thì chúng ta cứ làm tới luôn đi, tôi giúp ông tìm gia tộc phù hợp, ông lấy một lần đủ số tuổi thọ ông cần rồi về thôn Bách Thảo chờ con trai đi.” Tôi nghĩ Lão Dược không phải người xấu nên nếu có thể giúp ông ta được đến đâu tôi sẽ cố gắng giúp đến đó.



Chúng tôi không dám lảng vảng gần thôn Chu gia nên chạy một hơi cách xa nơi đây một, hai chục dặm. Tôi và Lão Dược không quen thuộc nơi này cũng không thể vớ bừa một thôn làng nào để ra tay cho nên chúng tôi cẩn thận đến nhưng thôn làng xung quanh thôn Chu gia hỏi thăm tình hình. Gần núi dựa núi, gần sông dựa sông, nhưng thôn làng xung quanh thôn Chu gia chủ yếu là làm ruộng, đồng thời có chút qua lại với thôn Chu gia. Nếu nói tới chuyện giang hồ trên bãi sông thì người lớn tuổi trong làng có nói...



“Thế lực của thôn Chu gia lớn đấy nhưng trên bãi sông này gia tộc họ Chu chưa phải đứng đầu đâu.” Một ông lão ngậm tẩu thuốc, vừa nằm trên ghế phơi nắng vừa trò chuyện với Lão Dược.



“Vậy ý của ông là gần đây có gia tộc còn to hơn gia tộc họ Chu sao?”



“Không phải to hơn mà là địa vị cao hơn.” Ông lão gõ tẩu thuốc kêu cộp cộp rồi nói tiếp: “Ông em là người vùng khác tới đúng không? Chẳng lẽ không biết gia tộc họ Lôi cách đây tám mươi dặm sao?”



“Không biết.” Lão Dược giả ngốc, nịnh nọt nói: “Có vẻ ông anh hiểu biết nhiều, nói với tôi một chút đi.”



Ông lão kia vui vẻ gật đầu, đập tro thuốc xuống rồi châm một lần nữa, vừa châm thuốc vừa nói.



Tôi ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe, theo những gì ông lão này nói cộng thêm chút kiến thức khi còn đi thuyền thì tôi đoán gia tộc họ Lôi mà ông ta nói đến quá nửa chính là Lôi thần gia của Ba mươi sáu bàng môn.



Nghe nói sư tổ khai sơn của gia tộc họ Lôi là một đạo sĩ, tâm niệm cả đời của người này chính là luyện đan, mong luyện ra được loại thuốc trường sinh bất lão. Cơ mà khỏi nghĩ cũng biết người này luyện cả một đời cũng không luyện ra được thuốc trường sinh, thế nhưng luyện nhiều cộng thêm nghiên cứu kỹ lưỡng về những toa thuốc cổ, đôi lúc rảnh rỗi có làm một vài thứ giải sầu mà trong một vài thứ này có một thứ là thuốc nổ.



Sư tổ gia tộc họ Lôi không luyện đan được nhưng làm thuốc nổ lại vô cùng tâm đắc, những thuốc nổ do ông ta chế tạo có uy lực vô cùng to lớn. Nghề này được truyền đến đời sau, gia tộc họ Lôi trở thành gia tộc chuyên nghiên cứu súng ống chất nổ, ví dụ như những thợ săn trên núi ở bãi sông dùng súng để săn mồi, súng trường hay những loại pháo dùng cho lễ tết, tế tổ... Thuốc nổ do gia tộc họ Lôi làm có uy lực lớn, chế tạo súng lại tinh xảo cho nên ngoại trừ việc nạp đạn lâu một chút, độ chính xác kém một tí thì so ra cũng không kém súng của nước ngoài là bao.



Gia tộc họ Lôi thuộc Bàng môn nhưng rất ít khi tham dự vào chuyện của Bàng môn, bọn họ chủ yếu phụ trách cung cấp thuốc nổ cùng vũ khí cho Bàng môn. Ba mươi sáu bàng môn cần dùng đồ của gia tộc họ Lôi cho nên thái độ với nhà họ Lôi tương đối khách khí, nếu người nhà họ Lôi ra ngoài giang hồ thì người trong Đạo môn cũng cho mấy phần mặt mũi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom