• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (2 Viewers)

  • Chương 115 - Chương 115TAI ƯƠNG

Chương 115TAI ƯƠNG

K



hi tôi nghe được giọng nói này thì quay đầu lại trừng mắt với Lão Dược.



“Ông làm cái gì thế? Muốn dọa chết tôi sao?”



“Tôi đâu có nói cái gì.” Lão Dược mở to mắt, vô tội nói: “Tôi thật sự không hề nói gì mà...”



Nghe ông ta nói vậy tôi cũng cảm thấy Lão Dược không thể nghịch ngợm vào lúc này. Mắt của tôi vô thức nhìn về tượng thần phía sau chúng tôi.”



“Thôn Chu gia không phải nơi các ngươi nói đến là đến, nói đi là đi.”



Giọng nói kia vang lên một lần nữa khiến tôi và Lão Dược giật nảy mình. Lần này tôi đã cẩn thận hơn cho nên thanh âm kia vừa cất lên là tôi đã phân biệt được nó truyền ra từ phía tượng thần.



“Lý Quỷ đụng Lý Quỳ à?” Lão Dược chớp mắt muốn bao biện một chút, thế nhưng chuyện đã rõ ràng như vậy không cần nói gì thêm.



Tổ từ của thôn Chu gia cung phụng Chu Áp Tử, những bài vị có chủ thế này được nhận hương hỏa của con cháu đời sau ngày này qua tháng nọ hiển nhiên sẽ giúp thần niệm của hắn kéo dài bất diệt. Quan trọng hơn chính là người nhà họ Chu thường xuyên ra ngoài đào trộm phần mộ, mỗi lần ra ngoài làm việc đều phải cầu xin lão tổ tông phù hộ, không có gì kiêng kỵ lại được con cháu nhắc tới nhiều nên có lẽ thần niệm của hắn sẽ ngày càng mạnh.



“Phạt tuổi thọ của con cháu ta thì ta không nói gì, thế nhưng các người muốn phủi mông đi sợ rằng không dễ dàng vậy đâu.”



Tôi rùng mình, hiện chúng tôi đang ở thôn Chu gia cho nên nếu thật sự có chuyện gì xảy ra thì tôi và Lão Dược sẽ vô cùng bất lợi. Tôi không kịp nghĩ nhiều lập tức kéo Lão Dược bỏ chạy, bám cửa sổ nhảy ra ngoài. Thế nhưng tôi vừa mới nhảy qua cửa sổ còn chưa kịp chạy tới bờ tường đã cảm thấy trên lưng như bị một cái chùy vô hình khổng lồ đập thẳng một cái, ngã nhào xuống đất. Tôi cố gắng đứng dậy nhưng tôi lập tức nhận ra người mình không đúng, cơ thể nặng nề giống như đang mặc một bộ quần áo ướt sũng, vướng víu rất khó chịu.



Da đầu của tôi tê rần vì cảm giác này tôi đã từng cảm nhận rồi, lúc đó là ở Quỷ mã của nhà họ Hầu, lão thái bà họ Hầu đặt khóa tâm trên người tôi còn cô cháu gái đã chết của bà ta bám chặt lấy tôi không buông khiến mỗi ngày tôi đều cảm thấy như đang cõng một quả núi trên lưng.



Mà hiện giờ tuy rằng cảm giác không nặng nề bằng lúc ấy nhưng tôi có thể chắc chắn rằng có thứ gì đó đang bám vào người tôi.



Là Chu Áp Tử?



Tôi hoảng hốt, tuy rằng trên người tôi có Đả Quỷ Tiên và Hắc kim gỗ đào nên đáng nhẽ những tà ma ngoại đạo không dám bám vào người tôi, thế nhưng hiện giờ tôi lại chẳng thể làm gì được cứ phải chạy ra khỏi thôn Chu gia rồi nói tiếp.



Chẳng biết là do tôi sợ hãi hay là do cơ thể thật sự nặng nề mà tôi chạy vô cùng vất vả, lúc nhảy qua bờ tường còn suýt không nhảy qua nổi.



“Cậu làm sao thế?” Lão Dược thấy tôi không ổn lập tức hỏi thăm, cơ mà tôi cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào.



Hai chúng tôi vất cả chạy ra khỏi thôn Chu gia, vừa ra khỏi làng không được bao lâu tôi liền cảm thấy sau lưng tôi như gánh cả ngàn cân, nhấc chân bước đi cũng không nhấc lên nổi. Lúc này Lão Dược mới hiểu có chuyện gì xảy ra, lão lập tức móc cả xấp giấy vàng trong lồng ngực rồi quơ quơ.



“Oan có đầu nợ có chủ, ngươi quấn lấy cậu ấy làm cái gì?” Lão Dược vẫy xấp giấy vàng: “Trả cái này lại cho ngươi, mau mau về từ đường hưởng nhang đèn đi!”



Tôi thấy Lão Dược rất lo lắng mà bản thân tôi cũng hốt hoảng, Lão Dược phất phất xấp giấy vàng đồng thời nháy mắt ra hiệu cho tôi. Thế nhưng tôi không rõ ông ta muốn nói cái gì, một lát sau Lão Dược bất đắc dĩ phải bước đến bên cạnh tôi, nói nhỏ hai chữ.



“Lư xá...”



Lần này thì tôi hiểu rồi, trước mắt lập tức tối sầm. Nếu như thứ đang bám trên người tôi là thần niệm của Chu Áp Tử thì hắn chỉ có một mục đích duy nhất mà thôi - tìm một lư xá thích hợp!



Cơ thể của con người chính là lư xá, Chu Áp Tử hưởng nhiều năm nhang đèn như vậy ắt hẳn thần niệm của hắn rất mạnh, thế nhưng cho dù thần niệm có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là thứ vô hình mà thôi, cho nên hắn phải tìm được một lư xá thích hợp mới có thể phát huy sức mạnh của thần niệm đến mức cao nhất. Lư xá không thể tùy tiện chọn bừa được, nếu không Chu Áp Tử đã sớm tìm một lư xá trong đám con cháu của hắn rồi.



“Cút ra!” Lão Dược là người có tính cách ôn hòa, cơ mà có lẽ ông ta nhìn ra được tình hình bây giờ khẩn cấp nên lập tức nổi giận, hai mắt trợn to, lướt qua lướt lại trước mắt tôi: “Nếu không ra ta sẽ không khách khí đâu.”



“Nhãi con, rốt cuộc ngươi là ai?!” Tôi có thể nghe thấy một giọng nói xa xôi đang văng vẳng bên tai, nó nói: “Tại sao mạng của ngươi lại như thế này?!”



Tôi đang vội muốn chết rồi, rõ ràng biết có thứ bám trên người mình mà lại bất lực không biết nên đối phó như thế nào.



“Cậu ráng chịu một chút, để hắn ở trên người cậu không phải chuyện gì tốt!” Xem ra Lão Dược tức giận thật rồi, ông ta nhấc tay lên rồi vỗ vào ngực, trán và đỉnh đầu của tôi ba cái: “Để tôi ép hắn ra.”



Rầm !!!



Ba cái vỗ này rất nhẹ, tôi không cảm thấy đau nhưng trong cơ thể dường như có một luồng khí đang không ngừng xao động. Đầu óc tôi rối lên, cảm giác như thứ đang đè nặng mình thật sự bị Lão Dược đánh ra khỏi cơ thể, cảm giác nhẹ nhàng thoải mái không gì diễn tả được. Thế nhưng thoải mái chưa được bao lâu, tôi còn chẳng kịp nói một câu thì trên lưng lại nặng xuống, hiển nhiên Chu Áp Tử vừa bị ép ra đã quay lại bám vào người tôi.



“Nhóc con! Rốt cuộc ngươi là ai?!” Thanh âm xa xôi kia dường như có chút vội vàng cùng với một chút hưng phấn: “Sao số mạng của ngươi lại quý như vậy? Nếu là thời loạn thì đây chính là số mạng xưng vương xưng bá!”



Khi Chu Áp Tử còn sống chính là sư tổ của giới trộm mộ, người Trung Quốc hay dùng phòng thủy để xác định vị trí xây mộ cho nên kẻ trộm mộ cũng phải có những tri thức tương quan. Thuật dùng sông núi, địa mạch để phán đoán ra phong thủy âm dương được gọi là Vọng khí thuật, hiển nhiên Chu Áp Tử chính là một kẻ kiến thức uyên bác trong nghề.



Vọng khí thuật chia làm hai loại, xem sông núi là đại Vọng khí thuật, xem tướng mạo số mệnh cùng xương cốt là tiểu Vọng khí thuật, ngay cả đại Vọng khí thuật mà Chu Áp Tử còn tính được huống chi một cái tiểu Vọng khí thuật nhỏ nhoi. Vậy nên hắn vừa bám vào người tôi là đã xem thấu được số mạng của tôi rồi.

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Chu Áp Tử không nói quàng, ngay cả lão ăn mày từng học Vọng khí thuật mà tôi gặp lúc trước cũng nói chính xác như vậy.



“Cút ra đây!” Lão Dược ngày càng vội, có lẽ ông ấy đã dùng hết sức để ép Chu Áp Tử ra khỏi người tôi nhưng không ngờ lại không thể hoàn toàn đánh đuổi được hắn, Lão Dược lật tay vỗ lên người tôi ba cái. Cơ thể của tôi lại trở nên nhẹ nhàng trong phút chốc, hiển nhiên hắn đã thấy được số mạng của tôi chắc chắn sẽ không dừng lại đơn giản như vậy nên chẳng bao lâu trên lưng tôi lại nặng xuống.



Lúc này tôi cảm thấy dường như lần này không bình thường, trên lưng tôi nóng lên, từng dòng nhiệt nóng hổi men theo cơ thể ngấm vào xương tủy, lan đến cả đầu. Tôi hoảng sợ, mắt hoa lên còn hai cái chân mềm nhũn, lập tức ngã nhào trên mặt đất.



“Lão già kia thật ác độc!” Lão Dược kinh hãi thốt lên: “Nhóc con, lần này thì phiền toái rồi! Lão già kia đã bám cả vào ba hồn bảy vía của cậu, nếu tiếp tục ép hắn ra ngoài thì sợ rằng sẽ ép cả linh hồn của cậu ra luôn!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom