Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113 - Chương 113ĐÀO MỘ
Chương 113ĐÀO MỘ
C
on chuột màu vàng gã cầm đầu móc ra cứ xoay quanh bàn tay của gã, đây là một pháp môn xác định mộ phần năm đó lão tổ Chu Áp Tử sáng chế, bí mật bất truyền.
Một con chuột nhỏ này không phải muốn nuôi thế nào cũng được, lúc người nhà họ Chu cho nó ăn sẽ thêm vào trong đồ ăn một chút đất mà đất này chính là đất “khang thổ” lúc hạ quan, quan tài nhập táng xong phần đất “khang thổ” này sẽ được lấp lên quan tài. Thế nhưng cho dù đào lên rồi lại bị chôn xuống nhưng phần đất này đã bị đảo lật cho nên cũng được coi là đất “đã được sử dụng”.
Đất “khang thổ” khác với đất thông thường, bản thân nó có một luồng âm khí vô cùng đặc trưng. Chuột con ăn vào sẽ quen với cái mùi này, về sau nó chỉ cần ngửi thấy mùi này là sẽ nghĩ rằng có đồ ăn. Mỗi lần Chu Áp Tử cần nó làm việc sẽ bỏ đói nó hai ngày, khi đến nơi sẽ thả nó ra, chỉ cần gần đó có mộ phần thì chắc chắn con chuột sẽ tìm ra được.
Con chuột trong tay gã cầm đầu có vẻ như đã chịu đói hai, ba ngày rồi nên nó đã đói đến mức hai mắt phát xanh, vừa để xuống đất là nó lập tức lao đi, không ngừng vòng vèo trên đất, vừa chạy vừa tìm. Con chuột chạy phía trước, mấy gã đàn ông chạy theo phía sau chừng gần mười trượng thì con chuột dừng lại, hai cái chân nhỏ xíu ra sức đào đất.
“Có rồi!” Gã cầm đầu chạy tới, lấy chút thức ăn dụ con chuột chạy qua rồi cất nó đi.
“Lão Tư của Thần cơ môn đúng là có vài phần bản lĩnh đấy.”
Đám người bắt đầu hành động, một người mở ra hộp gỗ dài, bên trong đều là những dụng cụ dùng để trộm mộ. Những kẻ trộm mộ chuyên nghiệp sớm đã quen tay hay việc, trước hết bọn họ dùng xẻng Lạc Dương xác định vị trí của phần mộ, sau đó mới tìm nơi thích hợp để bắt đầu đào xuống.
“Chỗ này có mộ?” Tôi có chút ngạc nhiên bởi xung quanh đây không hề có một phần mộ nào. Nếu như thật sự có mộ vậy người được chôn trong mộ chắc chắn không phải một nhân vật bình thường, thậm chí phải để lão đầu của Thần cơ môn bói sao mới có thể tìm ra.
Đám người nhà họ Chu kia nhanh chóng xác định xong “phương” của phần mộ, đây không phải mộ âm trạch gì mà trái lại còn nhỏ đến đáng thương. Hơn nữa sau khi tìm được mộ thì bọn chúng cũng không dùng xẻng ba lá đào một cái hố mà lại hùng hục đào đất vô cùng khoa trương, nhìn dáng vẻ kia như thể bọn chúng muốn đào hết cả mộ lên.
Bốn người đào bốn góc, quen tay hay việc nên chẳng bao lâu sau đã đào xong một cái hố đất hình vuông. Quan tài chôn không quá sâu nên đào một lúc đã thấy quan tài lộ ra.
“Khai quan!” Gã cầm đầu quăng xẻng, nói với người bên cạnh: “Kim gia đã phân phó phải mở quan tài nhìn xem cái xác bên trong đã rữa hết chưa.”
Tôi và Lão Dược nhìn lén đến lúc này thì trong lòng bắt đầu tò mò, rốt cuộc trong cái quan tài này chôn ai? Chôn lâu như thế mà còn phải nhìn xem xác đã rữa hết chưa?
Hai người nhảy xuống hố, thuần thục nhấc nắp quan tài lên.
“Đại ca!” Một người mượn ánh trăng ngó vào trong quan tài một cái, sau đó kinh ngạc thốt lên: “Cái xác trong quan tài vẫn còn nguyên, không rữa một chút nào!”
“Vậy sao?” Gã cầm đầu ngồi xổm trên miệng hố ngó đầu nhìn, có lẽ người kia không nói linh tinh cho nên hắn cũng có chút chần chừ.
“Đại ca, chuyện này là sao? Cái xác này đã chôn biết bao lâu tại sao không hề phân hủy?”
Một kẻ khác nói: “Nhìn thế này không giống như đổ thủy ngân trong xác.”
Đám người nói tới nói lui nhưng cuối cùng vẫn phải để gã cầm đầu quyết định.
“Các anh em, chuyện này chúng ta không quyết định được. Trước hết cứ đưa xác này tới chỗ Kim gia đã, cho hắn ta tự nhìn.” Gã cầm đầu làm việc khá cẩn thận, hắn biết Kim Bất Địch khó đối phó cho nên không dám khinh thường dù chỉ một chút.
“Đại ca, cứ làm như ý của anh.”
Hai người trong hố nhấc cái xác ra ngoài, nghe ý của bọn họ có lẽ là họ sẽ đưa cái xác tới chỗ Kim Bất Địch. Trong lòng tôi cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, đồng thời cũng rất tò mò không biết người nào được chôn trong cái quan tài kia.
Sau khi nhấc cái xác ra bọn chúng sẽ không để lại bất cứ dấu vết gì, đem số đất đào lên lấp lại chỗ cũ.
“Cái này làm thế nào đây?” Lão Dược có chút nóng nảy, xem ra bọn họ tạm thời không thể về nhà mà phải xuôi nam một lần nữa rồi.
“Đừng vội.” Tôi an ủi Lão Dược, kêu ông ta đừng nên vội.
Bốn người cùng ra sức nên chỉ trong nháy mắt cái hố đã được lấp đầy quá nửa, trong lúc tôi còn đang nghĩ xem nên làm thế nào thì Lão Dược đột nhiên kéo tay áo của tôi một cái.
“Nhìn kìa.” Ông ta nhỏ giọng nói, đồng thời đưa tay chỉ chỉ.
Tôi nhìn theo tay Lão Dược, lúc đầu còn không cảm thấy gì nhưng vừa liếc nhìn một cái là da đầu tôi tê rần. Bốn gã đàn ông của nhà họ Chu đang bận lấp hố cho nên không để ý đến cái xác đặt bên cạnh, thế nhưng tôi và Lão Dược lại nhìn thấy rõ ràng cái xác đang... giật giật. Tôi quay sang nhìn Lão Dược, hoài nghi không biết có phải hai chúng tôi bị hoa mắt hay không, tới khi tôi quay đầu nhìn lại thì da đầu đang tê rần của tôi lập tức căng chặt.
Cái xác kia đang từ từ ngồi dậy trên mặt đất.
Vì cái xác đã ngồi dậy nên tôi có thể nhìn thấy rõ gương mặt của nó, có vẻ như đó là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, trên người không có bất cứ một dấu vết hoại tử nào y như những gì gã người nhà họ Chu kia nói, nhìn giống như một cái xác chỉ vừa mới được chôn xuống đất.
Vào lúc này đầu óc của tôi cũng mơ hồ rồi, không biết người đàn ông trung niên này là xác chết sống lại hay là như thế nào. Thậm chí cái xác không chỉ ngồi dậy mà còn có thể từ từ quay đầu.
“A!!!!!!!” Một gã đang đào đất vô tình quay người lại, trông thấy cái xác đã ngồi dậy thế này thì cho dù trộm mộ không sợ xác cũng mất tự chủ hét lên một tiếng, chuyện xảy ra quá bất ngờ không ai kịp chuẩn bị.
Ba người còn lại lập tức cảnh giác quay đầu lại, người của nhà Chu Áp Tử không chỉ giỏi trộm mộ mà công phu quyền cước cũng không tệ. Gã cầm đầu phản ứng cực nhanh, vừa quay người thấy cái xác kia ngồi dậy thì lập tức vung mạnh cái xẻng đang cầm trong tay.
Rầm!!!
Một cái xẻng nhắm thẳng vào gương mặt của cái xác, ngay lúc đó cái xác kia nhẹ nhàng nâng tay lên một cái, không nghiêng không lệch chuẩn xác chặn lại cái xẻng kia. Xẻng cắt va chạm với bàn tay của cái xác tạo thành một tiếng động rất lớn, sau đó cái xẻng kia biến dạng còn bàn tay của cái xác vẫn đặt nguyên trước mặt không hề nhúc nhích.
Đám người kia sợ đến đái cả ra quần, bọn họ không sợ xác chết sống lại mà sợ vì đã nhận ra được cái xác này lợi hại đến chừng nào.
“Lên!” Gã cầm đầu nhìn cái xẻng đã biến dạng của mình, sau đó cắn răng kêu ba người còn lại cùng nhau tấn công.
Có người cầm xẻng sắt có người rút dao ra, trước sau trái phải cùng xông lên.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Rầm rầm rầm!!!
Một mảnh cát bụi bay lên, thế nhưng nó còn chưa kịp rơi xuống đã có mấy tiếng rên rỉ đau đớn vang lên, bốn người đàn ông thi nhau ngã vật ra ngoài, cho đến khi cát bụi tan hết thì tôi nhìn thấy cái xác kia đã đứng lên.
Trong nháy mắt tôi không phân biệt được đây là một cái xác chết hay là một người còn sống.
C
on chuột màu vàng gã cầm đầu móc ra cứ xoay quanh bàn tay của gã, đây là một pháp môn xác định mộ phần năm đó lão tổ Chu Áp Tử sáng chế, bí mật bất truyền.
Một con chuột nhỏ này không phải muốn nuôi thế nào cũng được, lúc người nhà họ Chu cho nó ăn sẽ thêm vào trong đồ ăn một chút đất mà đất này chính là đất “khang thổ” lúc hạ quan, quan tài nhập táng xong phần đất “khang thổ” này sẽ được lấp lên quan tài. Thế nhưng cho dù đào lên rồi lại bị chôn xuống nhưng phần đất này đã bị đảo lật cho nên cũng được coi là đất “đã được sử dụng”.
Đất “khang thổ” khác với đất thông thường, bản thân nó có một luồng âm khí vô cùng đặc trưng. Chuột con ăn vào sẽ quen với cái mùi này, về sau nó chỉ cần ngửi thấy mùi này là sẽ nghĩ rằng có đồ ăn. Mỗi lần Chu Áp Tử cần nó làm việc sẽ bỏ đói nó hai ngày, khi đến nơi sẽ thả nó ra, chỉ cần gần đó có mộ phần thì chắc chắn con chuột sẽ tìm ra được.
Con chuột trong tay gã cầm đầu có vẻ như đã chịu đói hai, ba ngày rồi nên nó đã đói đến mức hai mắt phát xanh, vừa để xuống đất là nó lập tức lao đi, không ngừng vòng vèo trên đất, vừa chạy vừa tìm. Con chuột chạy phía trước, mấy gã đàn ông chạy theo phía sau chừng gần mười trượng thì con chuột dừng lại, hai cái chân nhỏ xíu ra sức đào đất.
“Có rồi!” Gã cầm đầu chạy tới, lấy chút thức ăn dụ con chuột chạy qua rồi cất nó đi.
“Lão Tư của Thần cơ môn đúng là có vài phần bản lĩnh đấy.”
Đám người bắt đầu hành động, một người mở ra hộp gỗ dài, bên trong đều là những dụng cụ dùng để trộm mộ. Những kẻ trộm mộ chuyên nghiệp sớm đã quen tay hay việc, trước hết bọn họ dùng xẻng Lạc Dương xác định vị trí của phần mộ, sau đó mới tìm nơi thích hợp để bắt đầu đào xuống.
“Chỗ này có mộ?” Tôi có chút ngạc nhiên bởi xung quanh đây không hề có một phần mộ nào. Nếu như thật sự có mộ vậy người được chôn trong mộ chắc chắn không phải một nhân vật bình thường, thậm chí phải để lão đầu của Thần cơ môn bói sao mới có thể tìm ra.
Đám người nhà họ Chu kia nhanh chóng xác định xong “phương” của phần mộ, đây không phải mộ âm trạch gì mà trái lại còn nhỏ đến đáng thương. Hơn nữa sau khi tìm được mộ thì bọn chúng cũng không dùng xẻng ba lá đào một cái hố mà lại hùng hục đào đất vô cùng khoa trương, nhìn dáng vẻ kia như thể bọn chúng muốn đào hết cả mộ lên.
Bốn người đào bốn góc, quen tay hay việc nên chẳng bao lâu sau đã đào xong một cái hố đất hình vuông. Quan tài chôn không quá sâu nên đào một lúc đã thấy quan tài lộ ra.
“Khai quan!” Gã cầm đầu quăng xẻng, nói với người bên cạnh: “Kim gia đã phân phó phải mở quan tài nhìn xem cái xác bên trong đã rữa hết chưa.”
Tôi và Lão Dược nhìn lén đến lúc này thì trong lòng bắt đầu tò mò, rốt cuộc trong cái quan tài này chôn ai? Chôn lâu như thế mà còn phải nhìn xem xác đã rữa hết chưa?
Hai người nhảy xuống hố, thuần thục nhấc nắp quan tài lên.
“Đại ca!” Một người mượn ánh trăng ngó vào trong quan tài một cái, sau đó kinh ngạc thốt lên: “Cái xác trong quan tài vẫn còn nguyên, không rữa một chút nào!”
“Vậy sao?” Gã cầm đầu ngồi xổm trên miệng hố ngó đầu nhìn, có lẽ người kia không nói linh tinh cho nên hắn cũng có chút chần chừ.
“Đại ca, chuyện này là sao? Cái xác này đã chôn biết bao lâu tại sao không hề phân hủy?”
Một kẻ khác nói: “Nhìn thế này không giống như đổ thủy ngân trong xác.”
Đám người nói tới nói lui nhưng cuối cùng vẫn phải để gã cầm đầu quyết định.
“Các anh em, chuyện này chúng ta không quyết định được. Trước hết cứ đưa xác này tới chỗ Kim gia đã, cho hắn ta tự nhìn.” Gã cầm đầu làm việc khá cẩn thận, hắn biết Kim Bất Địch khó đối phó cho nên không dám khinh thường dù chỉ một chút.
“Đại ca, cứ làm như ý của anh.”
Hai người trong hố nhấc cái xác ra ngoài, nghe ý của bọn họ có lẽ là họ sẽ đưa cái xác tới chỗ Kim Bất Địch. Trong lòng tôi cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, đồng thời cũng rất tò mò không biết người nào được chôn trong cái quan tài kia.
Sau khi nhấc cái xác ra bọn chúng sẽ không để lại bất cứ dấu vết gì, đem số đất đào lên lấp lại chỗ cũ.
“Cái này làm thế nào đây?” Lão Dược có chút nóng nảy, xem ra bọn họ tạm thời không thể về nhà mà phải xuôi nam một lần nữa rồi.
“Đừng vội.” Tôi an ủi Lão Dược, kêu ông ta đừng nên vội.
Bốn người cùng ra sức nên chỉ trong nháy mắt cái hố đã được lấp đầy quá nửa, trong lúc tôi còn đang nghĩ xem nên làm thế nào thì Lão Dược đột nhiên kéo tay áo của tôi một cái.
“Nhìn kìa.” Ông ta nhỏ giọng nói, đồng thời đưa tay chỉ chỉ.
Tôi nhìn theo tay Lão Dược, lúc đầu còn không cảm thấy gì nhưng vừa liếc nhìn một cái là da đầu tôi tê rần. Bốn gã đàn ông của nhà họ Chu đang bận lấp hố cho nên không để ý đến cái xác đặt bên cạnh, thế nhưng tôi và Lão Dược lại nhìn thấy rõ ràng cái xác đang... giật giật. Tôi quay sang nhìn Lão Dược, hoài nghi không biết có phải hai chúng tôi bị hoa mắt hay không, tới khi tôi quay đầu nhìn lại thì da đầu đang tê rần của tôi lập tức căng chặt.
Cái xác kia đang từ từ ngồi dậy trên mặt đất.
Vì cái xác đã ngồi dậy nên tôi có thể nhìn thấy rõ gương mặt của nó, có vẻ như đó là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, trên người không có bất cứ một dấu vết hoại tử nào y như những gì gã người nhà họ Chu kia nói, nhìn giống như một cái xác chỉ vừa mới được chôn xuống đất.
Vào lúc này đầu óc của tôi cũng mơ hồ rồi, không biết người đàn ông trung niên này là xác chết sống lại hay là như thế nào. Thậm chí cái xác không chỉ ngồi dậy mà còn có thể từ từ quay đầu.
“A!!!!!!!” Một gã đang đào đất vô tình quay người lại, trông thấy cái xác đã ngồi dậy thế này thì cho dù trộm mộ không sợ xác cũng mất tự chủ hét lên một tiếng, chuyện xảy ra quá bất ngờ không ai kịp chuẩn bị.
Ba người còn lại lập tức cảnh giác quay đầu lại, người của nhà Chu Áp Tử không chỉ giỏi trộm mộ mà công phu quyền cước cũng không tệ. Gã cầm đầu phản ứng cực nhanh, vừa quay người thấy cái xác kia ngồi dậy thì lập tức vung mạnh cái xẻng đang cầm trong tay.
Rầm!!!
Một cái xẻng nhắm thẳng vào gương mặt của cái xác, ngay lúc đó cái xác kia nhẹ nhàng nâng tay lên một cái, không nghiêng không lệch chuẩn xác chặn lại cái xẻng kia. Xẻng cắt va chạm với bàn tay của cái xác tạo thành một tiếng động rất lớn, sau đó cái xẻng kia biến dạng còn bàn tay của cái xác vẫn đặt nguyên trước mặt không hề nhúc nhích.
Đám người kia sợ đến đái cả ra quần, bọn họ không sợ xác chết sống lại mà sợ vì đã nhận ra được cái xác này lợi hại đến chừng nào.
“Lên!” Gã cầm đầu nhìn cái xẻng đã biến dạng của mình, sau đó cắn răng kêu ba người còn lại cùng nhau tấn công.
Có người cầm xẻng sắt có người rút dao ra, trước sau trái phải cùng xông lên.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Rầm rầm rầm!!!
Một mảnh cát bụi bay lên, thế nhưng nó còn chưa kịp rơi xuống đã có mấy tiếng rên rỉ đau đớn vang lên, bốn người đàn ông thi nhau ngã vật ra ngoài, cho đến khi cát bụi tan hết thì tôi nhìn thấy cái xác kia đã đứng lên.
Trong nháy mắt tôi không phân biệt được đây là một cái xác chết hay là một người còn sống.
Bình luận facebook