Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112 - Chương 112BÁM THEO TRĂM DẶM
Chương 112BÁM THEO TRĂM DẶM
V
ừa ngửi được mùi xác chết tôi lập tức cảnh giác. Mặc dù hai bên không quen biết nhưng dựa vào cái mùi này tôi có thể suy đoán ra một chút manh mối.
Bốn người đàn ông này không cao lắm, tương đối gầy, bên cạnh mùi xác chết như tản ra từ trong xương thì còn có mùi bùn đất cho dù có gột rửa cả đời cũng không sạch. Trên bãi sông Hoàng Hà này khắp nơi đều là đất vàng cát cho nên mùi nước sông có thể che giấu mùi đất cát trên người bọn họ.
Người như vậy có tám, chín phần là Thổ ba tử tên khác là trộm mộ. Bọn họ quanh năm làm việc với các ngôi mộ, tiếp xúc với vô số xác ướp hay quan tài cho nên mùi xác chết cũng như bùn đất có tắm cả đời cũng không hết.
Nếu nói ai nổi tiếng về trộm mộ nhất trên bãi sông Hoàng Hà thì chắc chắn chính là nhà họ Chu của Ba mươi sáu bàng môn. Lão tổ gia khai phá của nhà họ Chu tên là Chu Áp Tử, người này có thể coi là người kiến tạo môn phái, kế thừa tinh hoa của thế hệ trước giúp thế hệ sau vang danh. Ông ta thông thạo nhất chính là kết hợp âm dương phong thủy để xác định vị trí cụ thể của mộ phần, đồng thời ông ta đã sửa đổi vài loại công cụ để trộm mộ, tạo ra một thế hệ trụ cột cho nghề trộm mộ phía Bắc cho nên cho dù Chu Áp Tử đã qua đời nhiều năm nhưng khi mọi người nhắc tới nhà họ Chu vẫn quen gọi là nhà của Chu Áp Tử.
Tôi đoán bốn người đàn ông này quá nửa là người nhà họ Chu, trong lòng lập tức có chút tính toán nhỏ. Đa phần các gia tộc trong Ba mươi sáu bàng môn đều vô cùng mê tín, trong đó nhà họ Chu thì tin đến thái quá chắc có lẽ cũng do đặc điểm nghề nghiệp của bọn họ, nếu tôi tìm cho Lão Dược một gia tộc thích hợp thì nhà họ Chu chính là một lựa chọn tốt.
Hai chúng tôi lên thuyền, khách trên thuyền chưa đầy một nửa nên theo lẽ bình thường nhà đò sẽ chờ thêm một lát nữa xem có kéo thêm được vị khách nào hay không. Thế nhưng tôi và Lão Dược vừa ngồi xuống thì bốn gã đàn ông kia đã liên tục giục nhà đò bắt đầu xuất phát.
“Mấy người anh em, chúng ta cứ chờ thêm một lúc nữa đi.” Nhà đò tươi cười, gập người nói: “Tôi làm ăn buôn bán nhỏ ấy mà, kiếm tiền nuôi gia đình cũng không dễ dàng gì.”
“Chờ cái gì mà chờ, bọn này đang có việc gấp.” Một trong bốn gã đàn ông gắt lên với nhà đò: “Trên thuyền còn thiếu sáu, bảy chỗ thôi! Chuyện của bọn này không thể làm lỡ như vậy thì bốn người bọn này trả gấp đôi tiền, lập tức xuất phát đi.”
“Đi, đi.” Nhà đò thầm tính toán, số tiền bốn người đàn ông trả gấp đôi so với mấy chỗ còn thiếu cũng không kém là bao, hơn nữa nhà đò cũng không muốn chọc đến bọn họ cho nên lập tức thu neo, lái thuyền.
Tôi và Lão Dược không dám nói nhiều chỉ âm thầm nhìn chằm chằm bốn người này. Quá nửa người trên bãi sông thích uống rượu, nếu đi chỗ ẩm thấp lạnh lẽo thì rượu còn có tác dụng làm ấm cơ thể. Bây giờ còn chưa đến mùa đông nhưng trên sông đã khá lạnh cho nên thuyền vừa đi là bốn người kia liền mở rượu, tu ừng ực.
Trong lúc bọn họ đang ngửa đầu uống rượu thì tôi thầm quan sát trên cổ của người cầm đầu có mấy vết bàn tay đen thùi lùi. Vừa thấy dấu tay này thì tôi lập tức nhận ra đó chính là Quỷ bám lưng mà đám trộm mộ hay nói. Không ai biết chính xác Quỷ bám lưng là như thế nào, nhưng nếu trên người có dấu tay thì nó mãi mãi không biến mất.
“Đại ca, anh nói xem chúng ta thế này chẳng phải là cứ làm đi làm lại sao?” Một người trong bọn họ rượu vào lời ra, bực tức lên án: “Bắt chúng ta từ Bắc xuống Nam, ai ngờ còn chưa kịp đứng vững chân đã lại bắt chúng ta về, vừa đi được mấy trăm dặm thì lại kêu chúng ta ở lại là sao chứ?”
“Con mẹ nó, chúng ta đang sống yên lành, tiêu diêu tự tại thì tự dưng lòi đâu ra cái tên họ Kim kia, thật chướng mắt.”
“Im đi!” Gã cầm đầu là người lớn tuổi nhất, hắn nghe đám thuộc hạ bắt đầu nói năng không giữ mồm miệng thì lập tức cản lại: “Xong chuyện này là chúng ta được về nhà rồi, ráng nhịn chút đi.”
Lời của gã cầm đầu khá có sức nặng, hắn vừa nói xong là những người khác không dám nói gì nữa. Tôi nghe rõ bọn họ nhắc tới một người họ Kim, chắc chắn đó là Kim Bất Địch. Hai mươi năm qua Bàng môn tan tác, các gia tộc thích gì làm đó không có bất cứ cái gì quản lý đã quen, thế nhưng hiện tại Kim Bất Địch đẩy Hồ Đao lên làm đầu lĩnh của Ba mươi sáu bàng môn đồng thời yêu cầu tất cả các gia tộc đều phải nghe lệnh nên chắc chắn có một vài gia tộc cảm thấy bất mãn. Tôi lặng lẽ kéo Lão Dược, nháy mắt với ông ta ra hiệu chúng tôi tìm được đúng người.
Thuyền lên phía Bắc nên hiển nhiên sẽ đi chậm lại, cả thuyền đều là người đi đường xa, giữa đường không ai xuống thuyền mãi cho tới khi trời gần tối thì nhà đò mới dừng lại ở một bến đò. Có đôi khi thuyền hàng sẽ đi đêm nhưng hiếm khi có thuyền chở khách nào đi đêm, tất cả khách khứa đều rời thuyền nghỉ ngơi, tôi và Lão Dược cẩn thận quan sát một vòng xem ở bến đò này có người nào khác của Bàng môn đang mai phục hay không.
Bến đò rất bình thường, có vài nhà đò cùng những người làm buôn bán nhỏ. Tôi đoán cái thuyền treo chuông kì quái mà tôi gặp mấy hôm trước đã kéo hết đám người Bàng môn mai phục ở bến đò xuống sông rồi.
Mấy gã đàn ông nhà Chu Áp Tử ăn cơm xong xuôi lập tức nằm xuống đi ngủ. Tôi và Lão Dược thì không dám, thay phiên nhau canh chừng cho người còn lại.
Một đêm trôi qua bình an vô sự, sáng sớm ngày thứ hai hành khách đều lên thuyền rồi lại tiếp tục một ngày hành trình không có bất cứ nguy hiểm nào, rời thuyền ăn uống nghỉ ngơi như bình thường. Tới ngày thứ năm thì tính theo lộ trình bình thường ít thì chúng tôi cũng đã đi được hai trăm dặm.
Thuyền đến bến đò Bạch Vân, hơn nửa khách khứa xuống thuyền ngay cả bốn gã đàn ông kia cũng thu dọn đồ đạc có vẻ như là muốn chuyển sang đi bộ. Tôi và Lão Dược nhìn chằm chằm bọn chúng, chúng vừa đi là bọn tôi lập tức đuổi theo.
“Để tôi bám theo, chúng không dễ phát hiện được tôi đâu! Cho dù có bị phát hiện thì tôi cũng có thể chạy được.” Lão Dược nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cậu ở đây còn tôi bám theo, nếu bình an vô sự thì đi cùng.”
Tôi gật đầu đồng ý, bốn gã đàn ông này ăn no ngủ kỹ suốt mấy ngày nay nên tinh thần khá tốt, sau khi bọn chúng rời thuyền thì di chuyển rất nhanh. Bọn chúng không thuê xe ngựa mà đi bộ, từ bến đò Bạch Vân hướng về phía Đông ít nhất chừng mười dặm tới một mảnh đất hoang, đi thêm chừng ba dặm nữa thì bốn gã đàn ông dừng lại. Hiện giờ khoảng nửa buổi chiều, bọn chúng tìm mộ chỗ nghỉ ngơi chẳng biết muốn làm cái gì.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Tôi chỉ có thể chờ, nhưng chờ tới khi màn đêm buông xuống, trời tối đen thì cả bốn gã đàn ông tự dưng đứng lên, trạng thái có vẻ rất tốt. Nhờ bóng đêm nên tôi và Lão Dược có thể đến gần bọn chúng hơn một chút.
“Đúng là chỗ này rồi.” Gã cầm đầu nhìn xung quanh, sau đó ngẩng đầu nhìn trời: “Chỗ này là do lão Tư của Thần cơ môn xem sao đoán ra.”
“Chắc không nhầm chứ?! Chỉ cần có một chút nhầm lẫn thôi là có thể hỏng việc đấy.”
“Chuyện của chúng ta là phần bên trong, nếu có gì nhầm lẫn thì là lỗi của lão Tư chứ chẳng liên quan gì đến chúng ta cả.” Gã cầm đầu tìm cái gì đó trên người, sau đó gã lấy ra một con chuột nhỏ lông vàng.
V
ừa ngửi được mùi xác chết tôi lập tức cảnh giác. Mặc dù hai bên không quen biết nhưng dựa vào cái mùi này tôi có thể suy đoán ra một chút manh mối.
Bốn người đàn ông này không cao lắm, tương đối gầy, bên cạnh mùi xác chết như tản ra từ trong xương thì còn có mùi bùn đất cho dù có gột rửa cả đời cũng không sạch. Trên bãi sông Hoàng Hà này khắp nơi đều là đất vàng cát cho nên mùi nước sông có thể che giấu mùi đất cát trên người bọn họ.
Người như vậy có tám, chín phần là Thổ ba tử tên khác là trộm mộ. Bọn họ quanh năm làm việc với các ngôi mộ, tiếp xúc với vô số xác ướp hay quan tài cho nên mùi xác chết cũng như bùn đất có tắm cả đời cũng không hết.
Nếu nói ai nổi tiếng về trộm mộ nhất trên bãi sông Hoàng Hà thì chắc chắn chính là nhà họ Chu của Ba mươi sáu bàng môn. Lão tổ gia khai phá của nhà họ Chu tên là Chu Áp Tử, người này có thể coi là người kiến tạo môn phái, kế thừa tinh hoa của thế hệ trước giúp thế hệ sau vang danh. Ông ta thông thạo nhất chính là kết hợp âm dương phong thủy để xác định vị trí cụ thể của mộ phần, đồng thời ông ta đã sửa đổi vài loại công cụ để trộm mộ, tạo ra một thế hệ trụ cột cho nghề trộm mộ phía Bắc cho nên cho dù Chu Áp Tử đã qua đời nhiều năm nhưng khi mọi người nhắc tới nhà họ Chu vẫn quen gọi là nhà của Chu Áp Tử.
Tôi đoán bốn người đàn ông này quá nửa là người nhà họ Chu, trong lòng lập tức có chút tính toán nhỏ. Đa phần các gia tộc trong Ba mươi sáu bàng môn đều vô cùng mê tín, trong đó nhà họ Chu thì tin đến thái quá chắc có lẽ cũng do đặc điểm nghề nghiệp của bọn họ, nếu tôi tìm cho Lão Dược một gia tộc thích hợp thì nhà họ Chu chính là một lựa chọn tốt.
Hai chúng tôi lên thuyền, khách trên thuyền chưa đầy một nửa nên theo lẽ bình thường nhà đò sẽ chờ thêm một lát nữa xem có kéo thêm được vị khách nào hay không. Thế nhưng tôi và Lão Dược vừa ngồi xuống thì bốn gã đàn ông kia đã liên tục giục nhà đò bắt đầu xuất phát.
“Mấy người anh em, chúng ta cứ chờ thêm một lúc nữa đi.” Nhà đò tươi cười, gập người nói: “Tôi làm ăn buôn bán nhỏ ấy mà, kiếm tiền nuôi gia đình cũng không dễ dàng gì.”
“Chờ cái gì mà chờ, bọn này đang có việc gấp.” Một trong bốn gã đàn ông gắt lên với nhà đò: “Trên thuyền còn thiếu sáu, bảy chỗ thôi! Chuyện của bọn này không thể làm lỡ như vậy thì bốn người bọn này trả gấp đôi tiền, lập tức xuất phát đi.”
“Đi, đi.” Nhà đò thầm tính toán, số tiền bốn người đàn ông trả gấp đôi so với mấy chỗ còn thiếu cũng không kém là bao, hơn nữa nhà đò cũng không muốn chọc đến bọn họ cho nên lập tức thu neo, lái thuyền.
Tôi và Lão Dược không dám nói nhiều chỉ âm thầm nhìn chằm chằm bốn người này. Quá nửa người trên bãi sông thích uống rượu, nếu đi chỗ ẩm thấp lạnh lẽo thì rượu còn có tác dụng làm ấm cơ thể. Bây giờ còn chưa đến mùa đông nhưng trên sông đã khá lạnh cho nên thuyền vừa đi là bốn người kia liền mở rượu, tu ừng ực.
Trong lúc bọn họ đang ngửa đầu uống rượu thì tôi thầm quan sát trên cổ của người cầm đầu có mấy vết bàn tay đen thùi lùi. Vừa thấy dấu tay này thì tôi lập tức nhận ra đó chính là Quỷ bám lưng mà đám trộm mộ hay nói. Không ai biết chính xác Quỷ bám lưng là như thế nào, nhưng nếu trên người có dấu tay thì nó mãi mãi không biến mất.
“Đại ca, anh nói xem chúng ta thế này chẳng phải là cứ làm đi làm lại sao?” Một người trong bọn họ rượu vào lời ra, bực tức lên án: “Bắt chúng ta từ Bắc xuống Nam, ai ngờ còn chưa kịp đứng vững chân đã lại bắt chúng ta về, vừa đi được mấy trăm dặm thì lại kêu chúng ta ở lại là sao chứ?”
“Con mẹ nó, chúng ta đang sống yên lành, tiêu diêu tự tại thì tự dưng lòi đâu ra cái tên họ Kim kia, thật chướng mắt.”
“Im đi!” Gã cầm đầu là người lớn tuổi nhất, hắn nghe đám thuộc hạ bắt đầu nói năng không giữ mồm miệng thì lập tức cản lại: “Xong chuyện này là chúng ta được về nhà rồi, ráng nhịn chút đi.”
Lời của gã cầm đầu khá có sức nặng, hắn vừa nói xong là những người khác không dám nói gì nữa. Tôi nghe rõ bọn họ nhắc tới một người họ Kim, chắc chắn đó là Kim Bất Địch. Hai mươi năm qua Bàng môn tan tác, các gia tộc thích gì làm đó không có bất cứ cái gì quản lý đã quen, thế nhưng hiện tại Kim Bất Địch đẩy Hồ Đao lên làm đầu lĩnh của Ba mươi sáu bàng môn đồng thời yêu cầu tất cả các gia tộc đều phải nghe lệnh nên chắc chắn có một vài gia tộc cảm thấy bất mãn. Tôi lặng lẽ kéo Lão Dược, nháy mắt với ông ta ra hiệu chúng tôi tìm được đúng người.
Thuyền lên phía Bắc nên hiển nhiên sẽ đi chậm lại, cả thuyền đều là người đi đường xa, giữa đường không ai xuống thuyền mãi cho tới khi trời gần tối thì nhà đò mới dừng lại ở một bến đò. Có đôi khi thuyền hàng sẽ đi đêm nhưng hiếm khi có thuyền chở khách nào đi đêm, tất cả khách khứa đều rời thuyền nghỉ ngơi, tôi và Lão Dược cẩn thận quan sát một vòng xem ở bến đò này có người nào khác của Bàng môn đang mai phục hay không.
Bến đò rất bình thường, có vài nhà đò cùng những người làm buôn bán nhỏ. Tôi đoán cái thuyền treo chuông kì quái mà tôi gặp mấy hôm trước đã kéo hết đám người Bàng môn mai phục ở bến đò xuống sông rồi.
Mấy gã đàn ông nhà Chu Áp Tử ăn cơm xong xuôi lập tức nằm xuống đi ngủ. Tôi và Lão Dược thì không dám, thay phiên nhau canh chừng cho người còn lại.
Một đêm trôi qua bình an vô sự, sáng sớm ngày thứ hai hành khách đều lên thuyền rồi lại tiếp tục một ngày hành trình không có bất cứ nguy hiểm nào, rời thuyền ăn uống nghỉ ngơi như bình thường. Tới ngày thứ năm thì tính theo lộ trình bình thường ít thì chúng tôi cũng đã đi được hai trăm dặm.
Thuyền đến bến đò Bạch Vân, hơn nửa khách khứa xuống thuyền ngay cả bốn gã đàn ông kia cũng thu dọn đồ đạc có vẻ như là muốn chuyển sang đi bộ. Tôi và Lão Dược nhìn chằm chằm bọn chúng, chúng vừa đi là bọn tôi lập tức đuổi theo.
“Để tôi bám theo, chúng không dễ phát hiện được tôi đâu! Cho dù có bị phát hiện thì tôi cũng có thể chạy được.” Lão Dược nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cậu ở đây còn tôi bám theo, nếu bình an vô sự thì đi cùng.”
Tôi gật đầu đồng ý, bốn gã đàn ông này ăn no ngủ kỹ suốt mấy ngày nay nên tinh thần khá tốt, sau khi bọn chúng rời thuyền thì di chuyển rất nhanh. Bọn chúng không thuê xe ngựa mà đi bộ, từ bến đò Bạch Vân hướng về phía Đông ít nhất chừng mười dặm tới một mảnh đất hoang, đi thêm chừng ba dặm nữa thì bốn gã đàn ông dừng lại. Hiện giờ khoảng nửa buổi chiều, bọn chúng tìm mộ chỗ nghỉ ngơi chẳng biết muốn làm cái gì.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Tôi chỉ có thể chờ, nhưng chờ tới khi màn đêm buông xuống, trời tối đen thì cả bốn gã đàn ông tự dưng đứng lên, trạng thái có vẻ rất tốt. Nhờ bóng đêm nên tôi và Lão Dược có thể đến gần bọn chúng hơn một chút.
“Đúng là chỗ này rồi.” Gã cầm đầu nhìn xung quanh, sau đó ngẩng đầu nhìn trời: “Chỗ này là do lão Tư của Thần cơ môn xem sao đoán ra.”
“Chắc không nhầm chứ?! Chỉ cần có một chút nhầm lẫn thôi là có thể hỏng việc đấy.”
“Chuyện của chúng ta là phần bên trong, nếu có gì nhầm lẫn thì là lỗi của lão Tư chứ chẳng liên quan gì đến chúng ta cả.” Gã cầm đầu tìm cái gì đó trên người, sau đó gã lấy ra một con chuột nhỏ lông vàng.
Bình luận facebook