• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (2 Viewers)

  • Chương 110 - Chương 110GIAO DỊCH

Chương 110GIAO DỊCH

L



ão ta tỏ vẻ đáng thương nhưng tôi không hề mất cảnh giác, luôn đề phòng quan sát ông ta từng chút một tránh cho việc ông ta lại bắt đầu giở trò.



“Chính mắt tôi nhìn thấy ông lừa tuổi thọ của người dân thôn Bách Thảo!” Tôi chỉ vào xấp giấy vàng nhét trong lồng ngực của lão, nói tiếp: “Viết cả giấy nợ đây này!”



“Là do hết cách rồi...” Lão ta khẩn khoản nói: “Cậu có thể thả roi xuống rồi chúng ta từ từ nói chuyện.”



Lão già này đúng là một con chồn vàng rất lớn tuổi.



Khi lần đầu đặt chân vào con đường tu hành thì dẫu là người hay những tiên, ma khác đều cảm thấy con đường này thẳng tắp không bao giờ thay đổi, có thể đi thẳng từ đầu tới cuối. Thế nhưng thực tế không phải như vậy, khi tu hành đến thời điểm nhất định sẽ gặp phải cản trở, lúc ấy muốn tiến thêm một bước nữa cũng là muôn vàn khó khăn.



Tuổi thọ của vạn vật chung quy vẫn có điểm giới hạn, nếu như người tu hành đến một mức nhất định mà vẫn không thể tiếp tục tiến về phía trước thì cũng chẳng khác gì người hay thú bình thường, sẽ già yếu rồi chết đi. Tuổi thọ của con chồn vàng này đã tận, có lẽ chẳng sống nổi vài ba năm nữa cho nên mới phải chạy đi đóng giả làm thủy tổ của thôn Bách Thảo hiển linh, mượn danh lừa gạt chút tuổi thọ của thôn dân để lão có thể sống lâu thêm chút nữa, lão có thể lấy được ba, bốn phần từ số tuổi lừa được.



Khi lão giải thích tôi chợt nhận ra lão nói không sai, con chồn vàng này là yêu quái thì chắc chắn sẽ có yêu khí trên người nhưng tôi lại chỉ cảm thấy lão có chút yêu tiên khí chứ không phải thứ yêu khí âm tà. Tôi cũng đã nhìn rõ chuyện diễn ra trong thôn Bách Thảo, thôn dân bị lão lừa trên một năm tuổi thọ cũng không dám cãi nhưng lão ta làm việc có chừng mực, chỉ chọn những kẻ từng làm sai mà cũng chỉ lấy của mỗi người hai, ba tháng tuổi thọ mà thôi.



Chuyện này chứng tỏ tâm tính của lão không xấu, hơn nữa một con chồn vàng sống lâu như vậy chắc chắn có bản lĩnh giữ mạng cho mình nhưng lão lại chỉ biết chạy trốn, cao nhất chỉ là thả khói đen định làm tôi thối chết chứ không đánh nhau. Hơn nữa tôi chỉ muốn tìm thuốc chứ không muốn làm to chuyện nên sau khi nghe lão nói xong đã từ từ thu roi lại.



“Có thế chứ, có chuyện gì thì nói rõ ràng với nhau là được, đánh đánh đấm đấm làm cái gì...”



“Tôi hỏi ông, tại sao trên người ông lại có mùi thuốc?”



“Cậu ngửi thấy à?” Có vẻ lão chồn vàng này là một kẻ lắm miệng nên sau khi thấy tôi thu roi lại thì bắt đầu nói liên tục: “Tên tôi là Lão Dược, lớn lên ở thôn Bách Thảo nên từ nhỏ đã ăn vụng thuốc trong ruộng của bọn họ mà lớn, ăn lâu thành nghiện cứ ba ngày không ăn là cả người khó chịu! Chờ đến khi tôi lớn lên thì cảm thấy nhai thuốc trong ruộng không đã mồm liền chạy tới kho thuốc kiếm ăn! Cậu thử tính xem đã bao nhiêu năm rồi, mỗi ngày tôi đều ăn thuốc như vậy thì trên người không có mùi thuốc được sao?”



“Tôi có việc gấp cần chút thuốc lâu năm có dược lực mạnh, ông nhìn thử xem những loại thuốc có trong đơn này thì trong kho thuốc có không.” Tôi đưa cho lão ta xem đơn thuốc của Sở Niên Cao.



“Những loại thuốc này đều dùng để giữ mạng.” Lão Dược lớn lên trong thôn Bách Thảo cho nên rất quen thuộc với các loại thuốc, đảo mắt rồi nói: “Chắc chắn là trong kho có nhưng đó là nơi để thuốc cho người dân thôn Bách Thảo pha chế sẵn bán cho dân thường nên chất lượng không phải là tốt nhất.”



Tôi vừa nghe đã cảm thấy không ổn, thi độc ngày càng mạnh khiến bệnh của tôi cũng theo đó mà nặng thêm nên nhất định phải dùng thuốc có dược lực càng mạnh. Nếu là thuốc bình thường thì chẳng khác nào có dùng cũng như không, tác dụng quá bé.



“Ông ăn hết những loại thuốc này rồi sao?”



“Chắc chắn là ăn hết rồi! Không phải tôi khoác lác đâu, tôi đây mỗi ngày ba bữa đều ăn thuốc cả, có loại thuốc nào mà tôi chưa từng ăn chứ...” Lão Dược đang hăng hái nói thì đột nhiên cảm thấy ánh mắt của tôi không đúng, lão lập tức lủi ra, râu dê run run: “Cậu... cậu muốn làm gì?”



“Đúng là tôi đang tìm thuốc để cứu mạng, số tiền này cho ông chỉ cần ông có thể nghĩ cách giúp tôi một chuyện.” Tôi móc hết tiền trên người ra đưa tới trước mặt lão.



“Đây mà là giúp à?” Lão Dược đẩy tiền của tôi qua một bên: “Tôi đâu thể để cậu chặt một cái chân của tôi mang đi chứ.”



“Nói cũng phải.” Tôi cười khổ một tiếng rồi đành âm thầm thở dài, chuẩn bị cất tiền đi: “Nếu vậy thì thôi, tôi vào thôn hỏi thử rồi mua tạm một ít thuốc là được.”



Tôi nói xong liền đứng dậy định quay về thôn Bách Thảo tìm chút thuốc phù hợp. Chuyện không suôn sẻ nên trong lòng tôi cứ cảm thấy nghèn nghẹn, tôi phải ở trên bãi sông còn dài mà thi độc phát tác không hề có một dấu hiệu báo trước nào. Nhỡ đâu đang trong tình cảnh nguy hiểm nào mà thi độc đột nhiên phát tác vậy coi như tôi xong đời rồi.



“Chờ đã...” Đột nhiên Lão Dược nhào tới: “Cậu cứ chờ một chút đã...”



“Sao thế?” Tôi hỏi.



“Tôi thấy cậu không giống người xấu, cậu cần thuốc này là để cứu mạng thật sao?” Lão Dược chớp mắt, quan sát tôi từ trên xuống dưới một lần: “Cậu không được nói dối tôi.”



“Không dùng để cứu mạng thì tôi cần gì phải liều mạng đuổi theo ông như vậy.”



“Đúng thế.” Lão Dược cúi đầu, chắp tay sau mông đi tới đi lui trước mặt tôi, cái bàn chân nhỏ xíu của ông ta bước cộp cộp làm tôi chóng cả mặt, nửa ngày sau lão ta hạ quyết tâm gì đó mà đột nhiên ngẩng đầu nói với tôi: “Hai chúng ta làm một giao dịch, được không?”

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

“Giao dịch gì?”



“Tôi sẽ giúp cậu tìm thuốc tốt, đảm bảo có ích cho cậu.” Lão Dược vỗ vỗ ngực, nói tiếp: “Tôi không cần tiền của cậu nhưng tôi cần cậu giúp tôi một chuyện khác.”



“Giúp ông chuyện gì?” Tôi vừa nghe thấy lão chịu giúp tôi thì lập tức phấn khởi: “Ông nói nhanh đi!”



“Nhìn đồ cậu mặc có vẻ như cậu cũng là người vào nam ra bắc, nhiều năm rồi tôi không ra khỏi thôn Bách Thảo cho nên chẳng hề biết tình hình bên ngoài thế nào... Nếu cậu tìm giúp tôi hai ngôi làng nữa cũng có tổ từ giống thôn Bách Thảo thì...”



Tôi nghe đến đây thì coi như đã hiểu ý của ông ta, tuổi thọ của Lão Dược này không còn nhiều lắm, đến hôm nay đã phải đi lừa tuổi thọ của thôn dân để sống tiếp. Việc này cũng không phải cứ chọn bừa một thôn nào cũng được mà nhất định phải chọn thôn đồng tộc, có cùng một lão tổ tông, hơn nữa thôn dân còn phải thờ cúng lão tổ tông liên tục, trong lòng phải vô cùng thành kính.



Suy nghĩ đầu tiên trong lòng tôi chính là từ chối, dù sao tôi cũng đâu thể ra tay với những người dân vô tội như vậy. Thế nhưng khi tôi vừa định lên tiếng từ chối Lão Dược thì đột nhiên tôi nảy ra một suy nghĩ trong đầu… Ba mươi sáu bàng môn!



Trong Ba mươi sáu bàng môn có rất nhiều gia tộc, hơn nữa bọn chúng đều là người giang hồ trên đao dính máu cho nên rất tin vào mấy loại chuyện quỷ thần. Đám người của Bàng môn không chuyện ác nào không làm, gây tai họa khắp tứ phương nhất là khi tôi chứng kiến Hạnh nhi chết trong tay Ngũ hành đường.



Đám cặn bã như vậy còn sống một ngày thì người dân thường trên bãi sông lại thêm một ngày chịu khổ, tính kĩ ra thì cho Lão Dược lừa đám người của Bàng môn kia là quá phù hợp.



“Được!” Tôi nghĩ tới đây thì lập tức gật đầu: “Cái này cứ để tôi lo.”



“Cậu được lắm!” Lão Dược nghe vậy thì mặt mày tươi tắn hẳn lên, tay phải của lão nắm lấy một cây châm rồi nói với tôi: “Tuổi tác của tôi lớn hơn cậu nhiều, hôm nay để cậu được lời trước vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom