• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (4 Viewers)

  • Chương 108 - Chương 108VIẾT NỢ GIẢM THỌ

Chương 108VIẾT NỢ GIẢM THỌ

S



au khi nhìn lén qua cửa sổ từ đường thì tôi mới biết vì sao các thôn dân lại nói rằng lão tổ tông của bọn họ hiển linh.



Trong từ đường của thôn Bách Thảo thờ bài vị của thủy tổ đời đầu tiên, tượng nặn bằng đất mỗi ba năm sẽ được đắp thêm một lớp vàng, bức tượng ước chừng phải cao đến một trượng.



Trên bãi sông không chỉ có từ đường của thôn Bách Thảo mà hai bờ sông mỗi cái miếu Long vương hay miếu Thổ địa đều có thờ tượng như vậy. Tôi đã từng đi qua những chỗ như vậy, mọi người cúng bái thần linh nhưng thật ra là đang cúng một cái tượng đất. Thế nhưng tượng thờ của thôn Bách Thảo này lại được điêu khắc cực kỳ tỉ mỉ, rõ ràng.



“Ngươi tên là Hứa Phú Quý đúng không?” Một giọng nói truyền ra từ tượng thần nghe giống giọng của một ông lão vừa dịu dàng lại có vài phần uy nghiêm.



“Lão tổ tông! Lão tổ tông! Đúng là con tên Hứa Phú Quý ạ!” Một thôn dân nhìn qua chừng hơn ba mươi tuổi đang quỳ gối đầy cung kính trước mặt tượng thần. Người trên bãi sông vô cùng mê tín, biết bao nhiêu người tận tai nghe tượng thần phát ra tiếng nói thì nửa mừng nửa lo, bọn họ cho rằng lão tổ tông nhà mình thật sự hiển linh rồi nên quỳ xuống đất dập đầu như giã tỏi.



“Hứa Phú Quý, năm nay ba mươi hai tuổi là người mua dược từ bên ngoài cho Hứa gia chúng ta, tâm tính tốt nhưng phẩm hạnh không phù hợp.” Thanh âm uy nghi kia tiếp tục vang lên, từng chữ đều đánh thẳng vào màng nhĩ của tất cả mọi người: “Ngươi mua dược ở bên ngoài đã báo giá sai để ăn bớt tiền trong thôn, lại còn từng tới thanh lâu, có đúng không?”



“Cái này...” Người tên Hứa Phú Quý kia toát đầm đìa mồ hôi, cổ họng cứng lại không nói ra lời, nhìn thái độ của hắn là biết tượng thần kia nói đúng.



“Kiếm lời bất chính, không tuân thủ gia quy đáng nhẽ nên phạt nặng, thế nhưng nể tình ngươi cũng là đời sau của nhà họ Hứa nên sẽ khoan dung!” Thanh âm già nua quanh quẩn trong từ đường, từng chữ từng chữ đều vô cùng rõ ràng: “Giảm nửa năm tuổi thọ của ngươi, có phục không?”



“Phục ạ! Con phục ạ!” Hứa Phú Quý vừa nghe thấy lão tổ tông chỉ giảm tuổi thọ của mình đã lập tức bằng lòng: “Con xin nhớ kỹ lời dạy của lão tổ tông, cam tâm chịu phạt ạ...”



“Nếu đã cam tâm thì viết giấy nợ đi!”



Tượng thần nói đến đây thì trên cái bàn thờ đặt chính giữa từ đường đột nhiên có sự chuyển động. Trên bàn có một xấp giấy vàng, một cây bút lông chấm mực chu sa đang di chuyển trên đó. Một lát sau, một chuỗi con chữ không ra con chữ, hoa văn bùa chú không ra hoa văn bùa chú xuất hiện trên tờ giấy vàng.



Cái gọi là “viết giấy nợ” này nghe nói là để ghi công đức hay tội trạng gì gì đó, Hứa Phú Quý thấy cây bút kia dừng lại thì run lẩy bẩy bước lên bàn thờ, dùng một câu bút khác chấm mực chu sa viết tên mình lên tờ giấy vàng.



“Về sau phải sống cho tử tế.” Tượng thần kia thấy Hứa Phú Quý đã ký tên thì giọng điệu trở nên ôn hòa: “Người tiếp theo.”



Hứa Phú Quý dập đầu ba cái rồi cung kính đi lùi ra bên ngoài chính đường, đám người quỳ bên ngoài cũng có thể nghe được những gì lão tổ tông của bọn họ nói cho nên khi vợ của Hứa Phú Quý nghe nói ông ta từng tới thanh lâu thì lập tức đứng dậy đuổi đánh, người bên ngoài vội vàng can ngăn bà ta.



Trong chính đường, lúc này người đang quỳ là một cô bé mười mấy tuổi, không dám ngẩng đầu lên.



“Ngươi tên Hứa Phượng Chi đúng không?”



“Lão... lão tổ tông... con là... là Hứa Phượng Chi...”



“Đứa bé này tâm địa thiện lương, chưa từng làm gì sai xứng đáng được thưởng, ban thưởng một thỏi bạc.”



“Bịch…”



Trước mặt cô bé kia đột nhiên có một thỏi bạc rơi xuống, cũng chẳng biết bạc này đã có từ năm nào chỉ thấy nó đã biến thành đen xì, thế nhưng vừa nhìn đã biết đây chính là bạc nguyên chất. Đứa bé kia vội càng cầm thỏi bạc rồi cúi đầu tạ ơn và rời đi, sau đó lại có một người khác từ bên ngoài đi vào.



Từng người từng người đi vào rồi từng người từng người đi ra, tượng thần kia dường như có thể nhìn thấu tất cả mọi việc, ai làm sai hay ai làm chuyện tốt đều nói nghe như thật.



Tôi xem đến đây thì có chút hoài nghi vị thần này không phải là bài vị của lão tổ tông nhà họ Hứa. Cho dù là thắp hương bái phật hay là trai giới tế tổ vốn đều là chuyện tốt nhằm mục đích thể hiện lòng thành kính của bản thân. Thế nhưng ở những nơi thôn quê lạc hậu này nếu không biết cách thờ cúng tượng phật hay bài vị tổ tông thích đáng thì chỉ sợ sẽ có thứ khác bám vào tượng thần hưởng cung phụng.



Tôi chưa từng thấy trưởng bối nào sẽ lấy đi tuổi thọ của con cháu mình, chuyện này về tình về lý đều không phù hợp, hơn nữa có vẻ như tượng thần này nói giảm thọ không phải là nói suông.



Trên đời này vốn không có thần linh, chẳng qua có quá nhiều người tin có thần lại cung phụng quanh năm suốt tháng nên thần mới xuất hiện. Sức mạnh của thần cũng không phải sức mạnh của chính họ mà đến từ niệm lực của tín đồ, càng nhiều người thờ phụng, càng thành kính thì niệm lực sẽ càng nhiều, sức mạnh của thần càng lớn.



Đám người họ Hứa này đều nhất nhất tin rằng lão tổ tông nhà mình hiển linh rồi cho nên cam nguyện phục tùng sự trách phạt của vị tổ tông này. Bọn họ ký tên vào tờ giấy vàng kia đều cảm thấy được tuổi thọ của mình bị lão tổ tông trừng phạt, tức là hai, ba tháng tuổi thọ kia đã thật sự giảm bớt trong số mạng của bọn họ.



Hiển nhiên số tuổi thọ bị trừ đi của mọi người đều nằm trong tay “lão tổ tông”. Tuy rằng mỗi người bị trừ không nhiều nhưng cả thôn hơn trăm người có quá nửa đều bị phạt, tổng số thời gian bị trừ cũng phải lên tới vài chục năm.



Chừng hai canh giờ sau, đám người trong thôn thưởng phạt đã xong. Đám người thấy tượng thần không nói tiếp liền cung kính đóng cửa chính đường lại, lần lượt rời khỏi từ đường. Chính đường trở nên yên tĩnh chỉ còn hai ngọn nến to như cánh tay đang cháy, tôi biết “vị thần” này có gì đó không đúng nhưng tôi càng không muốn chọc phải phiền phức cho nên định lẳng lặng nhảy ra khỏi từ đường, sau đó đến tìm thôn dân xem có loại thuốc tôi cần hay không.



Soạt, soạt...



Lúc này, tượng thần phía sau bàn thờ đột nhiên lắc lư, tiếp đó tôi ngửi được một mùi thuốc nhàn nhạt. Mùi thuốc này không giống thứ mùi thuốc thoang thoảng khắp thôn Bách Thảo mà nó giống như một lượng lớn thuốc lâu năm được sắc rất lâu, dược tính hòa tan toàn bộ vào nước thuốc. Loại thuốc lâu năm tuy có dược lực lớn nhưng mùi vị đều đã bị thời gian mài đi, không nồng như thuốc mới nhưng mùi thuốc rất thuần khó phai, vừa ngửi là biết không phải loại thuốc tầm thường.



Tôi tới đây là để tìm thuốc giữ mạng cho nên vừa ngửi thấy mùi này thì cả người chấn động, tâm trạng cũng trở nên sảng khoái.



“Soạt soạt...”



Tượng thần lung lay trái phải vài cái rồi đột nhiên xoay người, tượng thần cao một trượng hướng mặt ra phía cửa sau. Tuy rằng đó chỉ là một bức tượng thần nhưng bị nó nhìn chằm chằm như vậy làm tôi cảm thấy mất tự nhiên, dự cảm nguy hiểm đột nhiên xuất hiện.



Dưới tình thế cấp bách tôi không kịp nghĩ nhiều liền kéo Đả Quỷ Tiên quấn quanh eo xuống rồi quất thẳng về phía tượng thần. Tuy rằng tôi sử dụng nó chưa quá thuần thục nhưng dù sao đây cũng là vật tổ truyền của Thất môn cho nên một roi này vô cùng uy lực.



“Rầm, rầm...”



Đả Quỷ Tiên vừa chạm vào tượng thần thì đột nhiên có một cái bóng đen bật ra khỏi bức tượng, rơi thẳng xuống bàn thờ. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom