• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (1 Viewer)

  • Chương 109 - Chương 109THỦ TRẤN HÙNG PHONG

Chương 109THỦ TRẤN HÙNG PHONG

Q



uả nhiên có chuyện!!!



Một roi của Đả Quỷ Tiên đã đánh bật thứ đang bám trên tượng thần ra, nương theo ánh sáng từ hai cây nến to như cánh tay đang cháy, tôi thấy cái bóng đen lăn trên đất hai cái, vội vàng nắm lấy đống giấy vàng trên bàn thờ định chạy trốn.



Cái bóng đó là một lão già hom hem như khỉ, mặt vàng như sáp ong, dưới cằm có một chùm râu dê khôi hài. Không biết lão đã bao nhiêu tuổi nhưng động tác rất nhanh nhẹn, lăn một vòng chạy về phía cửa chính từ đường. Lão ta vừa di chuyển là tôi lập tức ngửi được mùi thuốc lâu năm tỏa ra từ người lão, tuy rằng mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt nhưng tôi vẫn nhận ra lão già này có chút sợ hãi Đả Quỷ Tiên của tôi, cho nên tôi lập tức nhảy qua cửa sổ đuổi theo không chút ái ngại.



“Loảng xoảng...”



Lão già kia nhìn có vẻ gầy yếu nhưng có vài phần cậy mạnh, lão thấy tôi nhảy qua cửa sổ đuổi theo thì không thèm mở cửa chính đường mà dứt khoát đâm đổ cửa mà chạy.



Lão già xông ra, chạy hai vòng quanh chính đường rồi nhảy lên bờ tường, tôi chẳng quất trúng lão ta roi nào chỉ có thể tiếp tục đuổi theo. Khoảng cách giữa tôi vào lão ngày càng gần, mùi thuốc cũng ngày càng nồng khiến tôi nghi ngờ trên người lão già này nhất định có thứ thuốc gì đó tốt.



Phải công nhận là lão ta chạy rất nhanh, thế nhưng tôi bị người ta đuổi giết bao nhiêu lâu như vậy cũng luyện ra được một đôi chân tràn trề sức mạnh. Lão già chạy ra ngoài thôn Bách Thảo, dọc theo con đường sau núi trốn nhanh như chớp định cắt đuôi tôi, thế nhưng tôi cũng là người đi đường núi nhiều rồi nên làm sao lão ta có thể trốn tôi một cách dễ dàng như vậy.



“Mày... mày là ai... làm sao cứ đuổi theo tao hả...?” Lão già chạy mệt đứt hơi, cả người đầm đìa mồ hôi. Tư thế chạy lúc này của lão vô cùng buồn cười, hai cái chân cong vòng, hai cánh tay lúc lắc trên đỉnh đầu, vừa chạy vừa quay đầu lại hỏi: “Có phải mày bị điên không hả?”



“Đúng là tôi điên đấy, ông đứng lại đó để tôi hỏi chút chuyện!”



“Đừng có đuổi theo nữa!”



Lão già chạy qua ruộng thuốc ở sườn núi, tiếp tục chạy vòng quanh đường núi. Thể lực của tôi có chút không đủ nhưng đã đuổi đến mức này thì sao có thể bỏ dở giữa chừng, có cắn răng cũng phải cố mà đuổi tiếp.



Ước chừng chạy thêm hai vòng nữa lão ta vẫn không cắt đuôi tôi được, chỉ có thể gào lên…



“Mày xong chưa hả?!” Có vẻ như mặt lão ta cũng biến thành màu đen rồi, lão thở hổn hển nói: “Mày còn đuổi theo nữa tao sẽ không khách khí đâu!”



“Ông có bản lĩnh gì thì cứ làm đi!”



Hai người một trước một sau trèo đèo lội suối, một hơi đuổi tiếp gần nửa canh giờ. Tôi đoán lão ta cũng chạy hết nổi rồi nên bất ngờ vọt lên rồi dừng lại, thân hình bé tí đột nhiên cúi xuống.



Hành động của lão khiến tôi choáng váng, chẳng hiểu sao cái bộ dạng cúi người chổng mông của lão khiến tôi nhớ tới hai con chồn của Hoàng Tam Nhi, mỗi lần chúng chổng mông lên là y như rằng chuẩn bị phun khói đen. Tôi lập tức kéo vạt áo lên che mũi, dùng ba bước vọt tới bên cạnh lão rồi dùng Đả Quỷ Tiên nện thẳng lên người lão ta.



Vút!!!



Tôi ra tay nhanh nhưng tất nhiên vẫn trễ hơn một chút, cái mông của lão ta kêu lên “bủm…” một tiếng rồi thật sự có một luồng khói đen tỏa ra.



“Vù…”



Có lẽ ông trời giúp tôi cho nên cái luồng khói đen kia vừa mới xuất hiện thì hướng gió trên núi đột nhiên thay đổi, khiến luồng khói đen kia bay thẳng về phía lão. Luồng khói đen của lão cũng không đỡ hơn luồng khói của hai con chồn kia, bản thân lão ta cũng không ngờ gió bất ngờ đổi chiều nên lão ta lập tức bị hun cho không bò nổi dậy.



“Con... con mẹ nó thối quá! Thối quá... khụ khụ...!!!” Gương mặt của lão ta vốn đang đen xì hiện giờ đã bị làn khói màu đen kia biến ra thành màu xám ngoét, lão nằm trên đất xua tay liên tục để làn khói kia mau tan đi. Chỗ chúng tôi đang đứng có gió núi thổi rất mạnh nên làn khói kia nhanh chóng bị thổi đi xa.



Tôi thừa lúc lão còn đang liên tục ho khan mà nhanh chóng vọt tới, một tay nắm Đả Quỷ Tiên còn một tay rút dao kề sát vào cổ của lão.



“Này... cậu thật không biết đạo lý...” Lão ta há mồm thở dốc: “Đuổi tôi chạy gần chết thì thôi đi, thế quái nào còn chơi cả dao...”



“Chẳng qua tôi muốn hỏi ông chút chuyện thôi, cớ sao ông phải chạy liều mạng như vậy hả?” Tôi cũng thở hổn hà hổn hển, khoảng cách quá gần khiến mùi thuốc trên người lão càng nồng hơn.



“Tôi đâu có quen cậu, ai mà biết cậu là người tốt hay người xấu?”

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

“Nói cứ như thể ông là người tốt ấy, ông nghĩ tôi không nhìn ra ông ở trong từ đường của thôn Bách Thảo rồi lừa tuổi thọ của người dân trong thôn sao?” Tôi đè dao xuống.



“Cái gì mà từ đường... lừa tuổi thọ...” Lão ta biết đang bị tôi tra hỏi nhưng vẫn câng cái mặt già lên mà cãi cố.



Đột nhiên cả người lão co lại rồi lăn một vòng trên mặt đất, nháy mắt đã biến thành một đám lông xù bông bông. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra nhưng cũng may tôi phản ứng lanh lẹ cho nên đã kịp túm lấy cái đuôi của lão trước khi lão kịp chạy trốn.



“Ông đàng hoàng một chút cho tôi!” Sau khi túm được cái đuôi thì tôi thấy nó giống một con chồn vàng lớn tuổi, có một sọc lông trắng từ đỉnh đầu kéo xuống tận đuôi: “Ông còn nhúc nhích nữa thì con dao trong tay tôi sẽ nhắm thẳng vào cái mông của ông đấy, có tin không hả?!”



Chiến đấu chính là như vậy, nếu lúc đầu ông ta vừa thấy tôi đã hung hăng chủ động công kích thì chắc chắn tôi sẽ né tránh ông ta, thế nhưng ông ta lại chạy trốn rồi còn để lộ bản thân sợ hãi Đả Quỷ Tiên cho nên lá gan của tôi mới phình to, nhất quyết không thả ông ta.



“Cần gì chứ...” Con chồn vàng có sọc trắng lập tức biến lại thành hình dạng lão già rồi quay sang nhìn tôi, trên gương mặt nhăn nhúm mang mấy phần đáng thương: “Lần đầu gặp nhau cần gì phải ra tay tàn nhẫn như vậy.



“Tôi hỏi ông chút chuyện thôi, ông chạy cái gì mà chạy!”



“Chàng trai, kính trên nhường dưới là đức tính tốt đẹp từ ngàn xưa, lão đây đã lớn tuổi thế này rồi mà cậu còn dồn tôi vào chỗ chết thì tôi nhịn sao được? Khó trách thời buổi bây giờ loạn lạc chẳng ra làm sao, đều do mấy người các cậu chẳng có chút lòng từ bi, kiên nhẫn khiến đạo đức suy đồi, lễ nghi mai một!” Lão ta ra vẻ thạo đời, nói mấy câu văn vẻ rồi lại đổi giọng: “Mẹ nó chứ, nếu cậu là người có đạo đức thì buông cái roi của cậu ra, đường đường chính chính đánh với tôi ba trăm hiệp...”



“Bớt nói vớ vẩn đi!” Lão ta có cái mồm lẻo mép lại thêm chuyện tôi biết thân phận thật sự của lão nên cất dao đi, nắm lấy mảnh Hắc kim gỗ đào trong lồng ngực: “Nói nhăng nói cuội! Nếu ông lương thiện thật thì đã không lừa mấy thôn dân kia!”



“Đó là do tôi đâu còn cách nào khác!” Lão thấy giọng tôi trở nên nghiêm túc, lại thấy cả Hắc kim gỗ đào nên bắt đầu ra vẻ đáng thương giải thích: “Tôi bị ép đó! Nếu không làm như vậy tôi sẽ chết mất!!!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom