• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (3 Viewers)

  • Chương 111 - Chương 111BẢO DƯỢC VÀO TAY

Chương 111BẢO DƯỢC VÀO TAY

L



ão Dược thấy tôi đồng ý sảng khoái như vậy thì cũng cảm thấy vui vẻ, lão lấy một cây kim ra rồi bảo tôi chìa tay tới. Tôi không biết lão muốn làm cái gì nhưng vẫn đưa tay ra chờ.



“Nhóc con, không phải tôi nói quá nhưng hôm nay cậu được lời to đấy. Cậu có đi khắp cái bãi sông này cũng không tìm được thuốc nào tốt như vậy đâu.” Lão Dược lẩm bẩm rồi dùng kim châm một cái vào đầu ngón tay.



Một giọt máu đỏ thẫm tràn ra từ lỗ kim, máu của lão tràn ra rất chậm mãi cho tới khi nó to chừng một hạt đậu nành thì mới rơi xuống lòng bàn tay của tôi. Điều khiến tôi bất ngờ nhất chính là khi giọt máu đó chạm đến lòng bàn tay thì nó tụ thành một viên thuốc to bằng một hạt đậu nành nhưng vẫn thoang thoảng mùi thuốc, so với mùi thuốc trên người Lão Dược thì càng nồng hơn một chút.



Lão Dược ăn thuốc mà sống, tính ra chẳng biết đã bao nhiêu năm cho nên dược tính của thuốc đã tan hết vào máu, nói máu của lão là loại thuốc tốt nhất trên cả bãi sông này cũng không có gì quá đáng.



Giọt máu đầu tiên rơi xuống, giọt thứ hai, giọt thứ ba... mỗi giọt đều hóa thành một viên thuốc nho nhỏ màu đỏ thẫm. Tôi đoán sau này nếu thi độc tái phát thì cứ dùng một viên này là đủ rồi.



Tôi chìa tay ra không chút do dự, Lão Dược thấy tôi mãi không lui tay về thì cứ tiếp tục để máu nhỏ xuống. Cho đến khi trong lòng bàn tay tôi có chừng ba, bốn mươi viên thuốc thì tôi mới cảm thấy có chút an tâm, thi độc không thể trừ tận gốc nhưng có số thuốc này thì tôi vẫn có thể trụ được một khoảng thời gian khá lâu.



“Được rồi.” Lão Dược rút tay về, ngậm chặt đầu ngón tay trong miệng: “Thế là đủ rồi.”



“Có chút xíu à, thêm nữa đi.” Tôi nắm tay Lão Dược muốn lão cho tôi thêm chút máu.



“Cậu có biết máu mà tôi cho cậu đều là tinh hoa của máu thuốc không hả? Một viên như vậy phải dùng lượng máu gấp mười lần mới ngưng tụ ra được đấy! Ngần này đã tốn một nửa số máu trong người tôi rồi, cậu để cho tôi giữ cái mạng già này đi.” Lão Dược cố xoay người.



Tôi đoán chắc là Lão Dược này không nói dối cho nên vội vàng đem thuốc cất thật kỹ. Lời của lão già này vẫn coi như đủ đáng tin cho nên trong lòng tôi có thêm chút hảo cảm với lão.



“Chuyện tôi hứa với cậu tôi đã thực hiện rồi.” Có vẻ như Lão Dược hơi vội, tôi vừa mới cất thuốc xong đã nằng nặc kéo tôi rời khỏi thôn Bách Thảo đi thực hiện lời hứa của mình.



“Chẳng lẽ tôi là người không giữ lời hứa sao?” Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi khuyên ông ta một chút: “Lão Dược, tôi khuyên ông một câu rằng trên đời này có rất nhiều chuyện đều đã được định sẵn, tôi hay ông được sống bao lâu thì sống bấy lâu. Nếu ông nhiều lần trái ý trời như vậy sợ rằng sẽ bị trời phạt.”



Tôi nói không phải không có lý, số mạng của mỗi người đều đã được trời cao an bài, nếu cứ mãi nghịch ý trời thì sớm hay muộn gì cũng sẽ bị trời phạt thôi.



“Làm sao mà tôi không biết sẽ bị trời phạt nếu cứ làm vậy chứ? Nhưng cho dù là bị trời phạt thì tôi cũng chịu.” Lão Dược nói: “Cậu có biết vì sao biết bao nhiêu năm qua tôi vẫn ở thôn Bách Thảo không? Tôi đang đợi con trai tôi quay về, nếu tôi đi ra ngoài mà lỡ nó về lại không thấy tôi thì sao đây...”



“Chờ con trai ông?”



“Đúng vậy, con trai của tôi...”



Lão Dược vừa nhắc tới cậu con trai của mình thì trong mắt hơi rưng rưng. Lão chỉ có một đứa con trai duy nhất, đứa con này trẻ người non dạ lại dễ xúc động, thích xen vào chuyện của người khác. Tuy rằng Lão Dược trách mắng cậu ta nhưng cũng là vì thương cậu con trai này, ai ngờ chuyện vốn không phải lớn lắm lại khiến con trai lão tức giận bỏ đi khỏi thôn Bách Thảo. Lúc đầu Lão Dược cũng không để ý nhiều, chỉ nghĩ chờ con trai bớt giận sẽ về nhưng cậu ta đi một mạch chưa từng quay lại.



Vạn vật có linh, trên đời này không chỉ có mỗi con người là biết thương con của mình, lão chồn vàng này cũng thế. Lão Dược vô cùng lo lắng, lúc con trai mới đi mất, lão tìm ba năm ở bên ngoài cũng không tìm thấy, sau đấy lại sợ một ngày con trai trở về không thấy mình cho nên từ đó về sau Lão Dược không dám rời khỏi thôn Bách Thảo nữa. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Thời gian thấm thoát thoi đưa, đến giờ tuổi thọ của Lão Dược sắp hết nhưng lão không muốn chết, lão muốn chờ con trai trở về.



“Tôi không tiếc mạng, sống đến ngần này tuổi rồi còn cái gì chưa từng thấy đâu. Chết thì chết nhưng mà cho dù chết tôi cũng phải thấy được thằng nhóc thối kia, nếu không tôi chết cũng không nhắm mắt.” Lão Dược nói đến đây thì không kìm nổi nữa, nước mắt rơi lã chã: “Chỉ cần có thể chịu được đến ngày gặp lại con trai rồi bảo cái thân già này chết ngay lập tức thì tôi cũng chịu...”



Tôi nghe Lão Dược nói mà cũng cảm thấy đau lòng, trên đời này nào có cha mẹ nào không thương con mình chứ? Đến bây giờ tôi cảm thấy chuyện Lão Dược giả thần giả quỷ đi lừa gạt tuổi thọ của người ta âu cũng là chuyện bất đắc dĩ.



“Ông yên tâm đi, chuyện này tôi nhất định sẽ giúp ông, chắc chắn không để ông về tay không đâu.” Tôi an ủi lão.



“Vậy được, tốt quá rồi...” Lão Dược lau mắt, toét miệng cười một cái. Lão sống ngần này tuổi rồi mà vẫn cứ như đứa trẻ con, đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách.



Có thuốc của Lão Dược thì tôi không cần vào thôn Bách Thảo mua thuốc nữa, vậy nên tôi và Lão Dược quyết định rời thôn. Lão Dược lớn lên ở chỗ này nên đã quen đường quen nẻo đến không thể quen hơn được nữa, ông ấy dẫn tôi chạy một mạch từ thôn Bách Thảo ra tới đường lớn. Tôi vừa đi vừa nghĩ không biết có nên đưa Lão Dược đến gia tộc kia trong Ba mươi sáu bàng môn hay không, mặc dù trong lòng tôi đã có tính toán muốn dùng người của Bàng môn khai đao nhưng đám người đó không phải kẻ vô dụng, cần phải tỉ mỉ tính kế một phen.



Bên cạnh thôn Bách Thảo có một bến đò dù xuôi nam hay ra bắc đều rất thuận lợi. Bến đò này khá lớn, người cũng nhiều, tôi và Lão Dược bôi trét cả người cả mặt bẩn bẩn thỉu thỉu toàn đất là đất, nhìn qua rất giống hai ông cháu ăn mày vất vả kiếm cơm. Bãi sông nghèo, người nghèo trên bãi sông cũng nhiều cho nên chúng tôi ăn mặc như vậy đi đến đâu cũng sẽ không khiến người ta nghi ngờ.



Hai chúng tôi tới bến đỗ rồi bàn xem nên đi lên phía bắc hay xuôi xuống phía nam, tôi biết mấy gia tộc của Bàng môn đều ở phía bắc nhưng trong lòng tôi vẫn muốn tìm đám Bàng Độc, sợ đi xa quá thì cơ hội tìm được bọn họ lại càng mong manh.



Tôi đứng ở cạnh bến đò không biết làm sao thì đột nhiên có người đẩy vào lưng tôi một cái.



“Không lên thuyền thì cút sang, đứng ở đây cản trở cái gì!”



Tôi cúi đầu tránh đường, bốn gã đàn ông theo đó nhảy lên thuyền. Tôi không nhận ra bọn họ mà đối phương cũng không chú ý đến tôi và Lão Dược, thế nhưng lúc bọn họ đi ngang qua thì tôi ngửi được một mùi hương kì quái.



Cái mũi của tôi vô cùng thính, ngay từ nhỏ đã ngửi được những mùi mà người khác không ngửi ra được. Bốn gã đàn ông này mặc quần áo bình thường, mỗi người đều đeo bọc quần áo cùng với một cái rương hẹp, dài sau lưng. Nhìn bên ngoài không biết bọn họ làm nghề gì nhưng tôi có thể ngửi được trên người họ phảng phất mùi xác chết từ trong xương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom