• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (3 Viewers)

  • Chương 106 - Chương 106TIẾNG CHUÔNG MA QUÁI

Chương 106TIẾNG CHUÔNG MA QUÁI

T



ôi nghĩ mãi vẫn không nghĩ được trên người tôi có bí mật gì, đám người trong lán ngoan ngoãn làm việc của mình còn tôi nằm sấp tại chỗ đi đoán thân phận của người mặc áo choàng đen.



Đám người đóng ở bến đò này chắc chắn là người của Ba mươi sáu bàng môn bởi vì tôi nghe đám người kia gọi gã cầm đầu đã bị giết chết là “anh Tào”. Trong Ba mươi sáu bàng môn có một nhà họ Tào tinh thông bơi lội, thủy quỷ của nhà họ Tào cũng là những thủy quỷ xuất sắc nhất.



Nếu đám người này là người của Bàng môn, thì rất có thể người mặc áo choàng đen kia quá nửa chính là Kim Bất Địch. Ba mươi sáu bàng môn tán loạn nhiều năm, ngoại trừ Kim Bất Địch tôi không còn nghĩ ra ai có thể ra tay giết người của Bàng môn trong nháy mắt như vậy, cho dù là Mao thiên sư của Âm sơn đạo cũng không thể bá đạo lại độc ác như thế.



Lệnh bắt tôi chắc chắn là do Kim Bất Địch đưa ra, nói vậy tức là hắn biết trên người tôi có bí mật gì nhưng muốn moi thông tin từ miệng của hắn là chuyện không có khả năng.



Đám người kia sẽ mai phục ở đây một tháng, tôi sợ đám Bàng Độc xuôi Nam tìm tôi sẽ gặp cạm bẫy của bọn chúng nên không tính rời đi, ít nhất cứ quan sát thêm hai ngày rồi lại nói.



Tôi lặng lẽ lui về chỗ ẩn trốn, cố chịu qua đêm này. Ngay hôm sau có khách tới bến đò nhưng đám người Bàng môn kia làm sao có thể làm việc buôn bán này, thế nên chúng đuổi hết khách đi. Một ngày bình an vô sự trôi qua, tôi không phát hiện ra dấu vết của đám Bàng Độc. Nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, bãi sông lớn như vậy, đám Bàng Độc chắc không trùng hợp chạy đến đây.



Tôi nằm sấp cả một ngày nên toàn thân ê ẩm, đến khi đêm xuống đám người kia lại chia thành hai đội canh gác như đêm qua. Tôi cũng đứng dậy, vận động một chút ở chỗ kín đáo.



Sau khi đi một vòng tôi quay về chỗ cũ, chuẩn bị đi ngủ. Ở nơi này hiển nhiên tôi không dám ngủ say mà cứ ngủ mơ mơ màng màng một hồi lại đứng dậy xem tình hình bến đò như thế nào, lật qua lật lại đã tới giờ Tý. Đêm hôm khuya khoắt cũng không có người tới bến đò, tôi rụt cổ nằm xuống nhưng vừa nhắm mắt lại thì đột nhiên từ phía sông vang lên một tiếng “Đinh…”



Âm thanh vang vọng khắp mặt sông rất lâu không tan đi, một tiếng chuông bi thảm lại có chút ma quái không nói thành lời. Dường như đầu óc tôi cũng lắc lư theo tiếng chuông này, cả người như bay lên, quên mất mình là ai.



“Đinh…”



Một tiếng chuông khác vang lên, đầu óc tôi lập tức trở nên choáng váng, cơ thể tự động đứng lên bước ra khỏi chỗ trốn. Tôi không điều khiển nổi cơ thể của mình, hai chân không nghe lời, cảnh vật trước mắt cũng mờ nhạt đi, thế nhưng tôi vẫn còn giữ lại được một chút tỉnh táo. Đám người Bàng môn trong lán, người của bãi đò đều lắc lắc lư lư bước về phía mặt sông truyền ra tiếng chuông.



Tôi biết chuyện này không đúng nhưng không thoát ra được. Đoàn người lắc lư bước về phía trước thì tiếng chuông vang lên lần thứ ba, lần này nó giống như bùa đòi mạng khiến đoàn người bước nhanh hơn sau đó điên cuồng chạy xuống sông.



Tôi không khống chế được cũng bắt đầu chạy, trong đầu mơ mơ hồ hồ, cảm thấy hai cái chân dường như không phải chân của mình. Cái lán kia cách bờ sông rất gần, khi chạy đến sát bờ sông tôi loáng thoáng trông thấy một đám người chạy từ dưới hạ du lên.



Đám người này có chừng bốn, năm mươi người không biết chỗ bọn họ ở có cách bờ sông có xa hay không mà có người chạy rớt cả giày, lòng bàn chân bị đá vụn ven sông đâm cho be bét toàn máu. Thế nhưng có vẻ như bọn họ không hề cảm thấy đau đớn mà vẫn chạy như bán mạng.



Đám người trong lán nhanh chóng chạy tới bờ sông, tôi chậm hơn bọn chúng một chút lại đang cố giãy giụa muốn thoát khỏi sự khống chế này cho nên cách chúng một khoảng khá xa.



Ầm…



Trong lúc tôi đang lắc lư bước về phía bờ sông thì đột nhiên trong lòng tôi có thứ gì đó rung lên, không ngừng nhảy nhót khiến lồng ngực của tôi đau đớn. Dường như sự đau đớn này giúp tôi tỉnh táo lại một chút, tôi vô thức cúi đầu xuống thì trông thấy miếng Hắc kim gỗ đào kia đang rung lên. Vietwriter.vn



Miếng gỗ này cứng như sắt, góc cạnh của nó đâm vào da thịt khiến tôi đau đớn. Tôi thò tay kéo nó ra, tiếng chuông nặng nề kia tựa như còn đang vang vọng mà miếng gỗ này vẫn rung lên không ngừng. Tuy rằng đầu óc tôi hơi loạn nhưng ít nhất tôi đã có thể dừng lại.



Tôi nhanh nhẹn trốn sau mấy con thuyền nhỏ, đám người chạy ra từ trong lán cùng với đám người chạy ngược từ hạ du lên đang chạy đến chung một chỗ.



Đột nhiên tất cả mọi người dừng lại, cùng lúc đó tôi trông thấy trên mặt sông cuồn cuộn sóng có một con thuyền nhỏ đang trôi nổi. Có lẽ con thuyền này đi ngược dòng từ hạ lưu lên đây, nó rách nát tả tơi, trên đầu thuyền có treo một cái chuông đồng nát. Con thuyền này giống như là thuyền không người lại có thể đi ngược dòng một cách quỷ dị. Xem ra tiếng chuông kì quái kia là từ chiếc chuông đồng trên con thuyền này phát ra, đúng là có chút kì lạ, nó đi từ hạ du lên đây tức là đã đi qua vài cái bến đò mà hiện tại bến đò đều bị Bàng môn canh chừng, như vậy nó đã dẫn toàn bộ người của Bàng môn trên các bến đò tới đây.



“Rào, rào…”



Mấy chục người chen chúc nhau trên bờ sông, vài người đứng đầu ngã xuống sông rồi người phía sau tựa như không biết sợ mà bước lên rồi ngã xuống theo, chỉ trong chớp mắt toàn bộ đám người đã rơi xuống sông. Nước sông ở đây tuy không quá xiết nhưng mấy chục người nhảy xuống giống như mấy chục hạt cát rơi xuống biển, trong nháy mắt đã bị dòng sông nuốt chửng không chút bóng dáng. Cảnh tượng này khiến gáy của tôi ướt sũng mồ hôi lạnh, nếu không nhờ miếng Hắc kim gỗ đào này thì có lẽ hiện giờ tôi cũng theo đám người kia nhảy vào sông rồi.



Thế nhưng một con thuyền không lại biết tự đánh chuông dẫn người của bến đò nhảy xuống sông?



Tôi lặng lẽ thò đầu ra muốn quan sát cái thuyền không kia, thế nhưng đột nhiên mắt tôi hoa lên cho đến khi nhìn rõ một lần nữa thì tôi phát hiện trên chiếc thuyền kia có một người đang đứng.



Nhờ ánh trăng sáng soi rọi mặt sông mà tôi có thể thấy trên chiếc thuyền kia bất ngờ có thêm một người - một hòa thượng trọc đầu.



Hòa thượng này đứng như thể mọc rễ bám trên con thuyền, mặc kệ con thuyền nhỏ theo dòng nước bấp bênh cỡ nào thì cơ thể của hòa thương vẫn vững như đá. Đến lúc này, tôi đã hiểu đó không phải là một con thuyền không, chiếc thuyền này được hòa thượng kia điều khiển cũng tức là chính hòa thượng đó đã dùng chiếc chuông nát quỷ dị kia để dẫn người của Bàng môn và người của bến đò nhảy xuống sông.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom