Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105 - Chương 105CHIẾM BẾN ĐÒ
Chương 105CHIẾM BẾN ĐÒ
K
ết quả tôi chẳng hỏi thăm được gì, ông chủ bận việc buôn bán cũng chẳng buồn để ý tới một người vãng lai qua bến đò như tôi. Sau khi ăn xong tôi cũng không định đi ngay, ở chỗ này ngoại trừ cái thôn lớn một chút thì cũng chỉ có bến đò này là có nhiều người, tin tức nhanh nhạy nên tôi muốn ở đây thêm một thời gian. Thế nhưng ở bến đò lắm người nhiều mắt nên cũng không tiện ở lâu, tôi bèn tìm một chỗ trốn tạm để có thể quan sát được toàn bộ bến đò ở gần đó.
Đêm xuống, cả bến đò đều nghỉ ngơi, nhà đò sẽ không đi thuyền ban đêm mà những người buôn bán nhỏ cũng bắt đầu thu dọn.
“Lộp cộp...”
Đúng lúc đó tôi nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới từ đằng xa. Có lẽ do lúc trước từng bị một đám người ngựa đuổi giết nên khi nghe thấy tiếng vó ngựa thì cả người cảm thấy mất tự nhiên, thế nhưng hiện giờ tôi đang trốn rất kỹ nên người khác chắc chắn không phát hiện ra tôi.
Nếu đã nghe được tiếng vó ngựa tức là nó đang ở rất gần đây rồi. Quả nhiên trong chớp mắt sau đã thấy chừng mười con ngựa phi như bay tới bến đò, trên mỗi con ngựa đều chở hai người. Người điều khiển ngựa đều là tay lão luyện, lúc ngựa chạy đến bến đò thì thả chậm tốc độ sau đó người ngồi sau nhanh nhẹn trèo xuống. Đám người điều khiển lại tiếp tục thúc ngựa chạy về phía trước, trên bến đò chỉ còn lại mười mấy người vừa xuống ngựa.
“Bắt đầu từ ngày mai đám chúng mày không làm ăn gì hết nữa! Để thuyền lại cho bọn tao sử dụng, một tháng sau thì quay về!” Một trong những kẻ vừa xuống ngựa chỉ vào nhà đò, nói.
Nhà đò từng vào nam ra bắc nên cũng có chút hiểu biết, bọn họ vừa nhìn dáng vẻ của đám người này là biết chúng không dễ chọc. Thế nhưng nhà đò dựa vào bến đò này mà sống, nếu một tháng không làm ăn gì thì cả nhà già trẻ nhà họ sẽ phải ăn không khí.
“Các vị muốn dùng thuyền của chúng tôi là vinh hạnh của chúng tôi.” Một nhà đò tươi cười, cẩn thận nói: “Nhưng mà nếu một tháng không làm ăn thì nhà chúng tôi ăn bằng cái gì đây...”
“Cầm lấy.” Gã vừa rồi ném cho bọn họ một túi tiền: “Số tiền này chia cho cả đám chúng mày, một tháng tiếp theo đừng có thò mặt đến đây! Còn nữa, nếu chúng mày dám nói chuyện này ra thì đừng trách ông đây tàn nhẫn.”
Tiền trong túi không nhiều, sau khi chia cho cả mấy người buôn bán ven sông thì cũng chẳng đủ cho bọn họ sống một tháng. Thời buổi loạn lạc, trên bãi sông này, nắm đấm của ai cứng kẻ đó chính là vua cho nên bọn họ có bất mãn cũng chẳng thể làm được gì.
Đám người vốn ở bến đò đều bị đuổi đi cả rồi, mười mấy kẻ cao to kia thay quần áo vải thô rách rưới, thu dọn thuyền với mấy cái lán kia một chút.
Xem đến đây thì tôi đã hiểu mục đích của đám người kia khi đuổi người ở bến đò đi chính là vì muốn cải trang thành đám người ấy.
Chờ đến lúc bọn chúng thu xếp xong thì trời đã tối, đám người tụ lại trong lán thổi lửa nấu cơm. Tôi muốn nghe xem bọn chúng nói cái gì nên rón rén rời khỏi chỗ trốn để chạy đến một chỗ cách lán không xa.
“Ăn cơm xong, chúng ta chia làm hai đội, một đội ngủ một đội canh gác bến sông! Chỉ cần có người tới nhất định phải kiểm tra cẩn thận.” Gã cầm đầu nói: “Chúng mày đều đã xem bức tranh chân dung của thằng nhóc kia rồi, phải cẩn thận không được khinh suất.”
“Con mẹ nó, chúng ta đang yên đang lành tự dưng phải chạy tới cái bến đò chim không thèm ỉa này cả một tháng chỉ vì thằng nhãi con đó.”
“Ai nói không phải? Nếu mà bắt được thằng nhãi họ Trần của Thất môn kia ở đây thật thì chúng ta đánh nó gần chết rồi nói.”
Tôi nghe bọn chúng nói đến đây lập tức cảm thấy sợ hãi, thằng nhãi họ Trần của Thất môn mà bọn chúng nhắc đến chắc chắn chính là Trần Lục Cân tôi.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Anh Tào, anh em chúng ta làm việc trong lòng vẫn có chút khó hiểu.” Có người hỏi gã cầm đầu: “Thất môn Hà phù tử hiện giờ chỉ có vài thằng nhãi không chút thành tựu, không có gì đáng lo cả. Hiện giờ, chúng ta điều động đến hơn ngàn người, tất cả các bến đò trong vòng bốn, năm trăm dặm đều có người nằm vùng chỉ để bắt thằng nhãi họ Trần kia có vẻ quá phí phạm.”
“Mày thì biết cái gì.” Có lẽ gã cầm đầu có thân phận không thấp nên biết một chút nội tình bên trong, gã uống một hớp rượu rồi nói tiếp: “Cái này chỉ là lời truyền tai nhau, bình thường các anh em chúng ta ở với nhau không tệ nên tao nói cho mày chút tin tức, tự hiểu là được đừng đi nói lung tung. Thằng nhãi họ Trần của Thất môn kia không bình thường, trên người nó có một bí mật cực kì lớn.”
“Bí mật lớn? Trên người thằng nhãi đó cùng lắm cũng chỉ có một cái Tục Mệnh Đồ, ngoại trừ cái đó ra thì còn cái gì được nữa?”
“Cái này tao cũng chẳng biết...”
Không biết tại sao nhưng khi nghe xong câu nói này thì tâm trạng của tôi giống như bị kim châm một cái, rất khó chịu, tiếp đó những tiếng bàn tán trong lán đột nhiên im bặt. Tôi biết là có chuyện xảy ra cho nên nằm im thin thít dưới đất, không dám cử động.
Xuyên qua khe hở, tôi nhìn thấy có một người lặng yên không tiếng động đi vào trong lán. Tuy nhìn qua khe hở không được rõ ràng lắm nhưng tôi vẫn có thể trông thấy cái người vừa im lặng đi vào như quỷ này đang khoác một cái áo choàng đen.
Đám người trong lán câm như hến, một câu cũng không dám nói. Gã cầm đầu vừa rồi còn to mồm bàn luận mà bây giờ cái miệng như bị dán lại, cả người run bần bật.
“Tôi...”
Rầm…
Gã lắp ba lắp bắp muốn nói cái gì đó thế nhưng còn chưa nói ra miệng đã bị gã áo choàng đen vỗ một cái lên đỉnh đầu. Tuy rằng gã cũng biết chút võ công nhưng không dám đánh trả mà cũng không kịp đánh trả, động tác của người mặc áo choàng đen quá nhanh, một cái vỗ này của hắn khiến gã cầm đầu chưa kịp rên lên một tiếng đã ngã lăn ra đất, mũi miệng toàn máu, chết ngay tại chỗ.
Bịch, bịch…
Đám người còn lại thấy vậy lập tức quỳ xuống mặt đất.
Tôi hết cả hồn, thở cũng không dám thở mạnh, tuy là không có cách nhìn toàn cảnh nhưng tôi tin vào phán đoán của mình, có lẽ người mặc áo choàng đen này chính là gã mặc áo choàng đen đã tới tiểu viện và trò chuyện với Lạc Nguyệt trong cái đêm kia.
Người mặc áo choàng đen giết chết gã cầm đầu rồi lẳng lặng đi ra khỏi lều, bỏ lại một đám người sợ đến choáng váng, quỳ tại chỗ câm như hến. Ít nhất hai khắc trôi qua mới có người run lẩy bẩy chạy ra bên ngoài xem xét.
Có lẽ người mặc áo choàng đen kia đã đi xa, đám người trong lán ba chân bốn cẳng nâng gã cầm đầu dậy rồi đem ra ngoài tìm chỗ chôn. Chắc chắn gã cầm đầu bị giết vì lắm lời, nói những thứ không nên nói. Đám người còn lại quá sợ hãi nên lập tức trở nên nghiêm chỉnh, một nửa canh ở bến đò còn một nửa ở lại trong lán, không một ai dám nói thêm một câu dư thừa.
Đầu óc của tôi không ngừng hồi tưởng về những chuyện đám người kia vừa nói, bất giác tôi không tự chủ được sờ soạng, tìm kiếm trên người mình.
Trên người tôi có thể có cái bí mật gì chứ?
K
ết quả tôi chẳng hỏi thăm được gì, ông chủ bận việc buôn bán cũng chẳng buồn để ý tới một người vãng lai qua bến đò như tôi. Sau khi ăn xong tôi cũng không định đi ngay, ở chỗ này ngoại trừ cái thôn lớn một chút thì cũng chỉ có bến đò này là có nhiều người, tin tức nhanh nhạy nên tôi muốn ở đây thêm một thời gian. Thế nhưng ở bến đò lắm người nhiều mắt nên cũng không tiện ở lâu, tôi bèn tìm một chỗ trốn tạm để có thể quan sát được toàn bộ bến đò ở gần đó.
Đêm xuống, cả bến đò đều nghỉ ngơi, nhà đò sẽ không đi thuyền ban đêm mà những người buôn bán nhỏ cũng bắt đầu thu dọn.
“Lộp cộp...”
Đúng lúc đó tôi nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới từ đằng xa. Có lẽ do lúc trước từng bị một đám người ngựa đuổi giết nên khi nghe thấy tiếng vó ngựa thì cả người cảm thấy mất tự nhiên, thế nhưng hiện giờ tôi đang trốn rất kỹ nên người khác chắc chắn không phát hiện ra tôi.
Nếu đã nghe được tiếng vó ngựa tức là nó đang ở rất gần đây rồi. Quả nhiên trong chớp mắt sau đã thấy chừng mười con ngựa phi như bay tới bến đò, trên mỗi con ngựa đều chở hai người. Người điều khiển ngựa đều là tay lão luyện, lúc ngựa chạy đến bến đò thì thả chậm tốc độ sau đó người ngồi sau nhanh nhẹn trèo xuống. Đám người điều khiển lại tiếp tục thúc ngựa chạy về phía trước, trên bến đò chỉ còn lại mười mấy người vừa xuống ngựa.
“Bắt đầu từ ngày mai đám chúng mày không làm ăn gì hết nữa! Để thuyền lại cho bọn tao sử dụng, một tháng sau thì quay về!” Một trong những kẻ vừa xuống ngựa chỉ vào nhà đò, nói.
Nhà đò từng vào nam ra bắc nên cũng có chút hiểu biết, bọn họ vừa nhìn dáng vẻ của đám người này là biết chúng không dễ chọc. Thế nhưng nhà đò dựa vào bến đò này mà sống, nếu một tháng không làm ăn gì thì cả nhà già trẻ nhà họ sẽ phải ăn không khí.
“Các vị muốn dùng thuyền của chúng tôi là vinh hạnh của chúng tôi.” Một nhà đò tươi cười, cẩn thận nói: “Nhưng mà nếu một tháng không làm ăn thì nhà chúng tôi ăn bằng cái gì đây...”
“Cầm lấy.” Gã vừa rồi ném cho bọn họ một túi tiền: “Số tiền này chia cho cả đám chúng mày, một tháng tiếp theo đừng có thò mặt đến đây! Còn nữa, nếu chúng mày dám nói chuyện này ra thì đừng trách ông đây tàn nhẫn.”
Tiền trong túi không nhiều, sau khi chia cho cả mấy người buôn bán ven sông thì cũng chẳng đủ cho bọn họ sống một tháng. Thời buổi loạn lạc, trên bãi sông này, nắm đấm của ai cứng kẻ đó chính là vua cho nên bọn họ có bất mãn cũng chẳng thể làm được gì.
Đám người vốn ở bến đò đều bị đuổi đi cả rồi, mười mấy kẻ cao to kia thay quần áo vải thô rách rưới, thu dọn thuyền với mấy cái lán kia một chút.
Xem đến đây thì tôi đã hiểu mục đích của đám người kia khi đuổi người ở bến đò đi chính là vì muốn cải trang thành đám người ấy.
Chờ đến lúc bọn chúng thu xếp xong thì trời đã tối, đám người tụ lại trong lán thổi lửa nấu cơm. Tôi muốn nghe xem bọn chúng nói cái gì nên rón rén rời khỏi chỗ trốn để chạy đến một chỗ cách lán không xa.
“Ăn cơm xong, chúng ta chia làm hai đội, một đội ngủ một đội canh gác bến sông! Chỉ cần có người tới nhất định phải kiểm tra cẩn thận.” Gã cầm đầu nói: “Chúng mày đều đã xem bức tranh chân dung của thằng nhóc kia rồi, phải cẩn thận không được khinh suất.”
“Con mẹ nó, chúng ta đang yên đang lành tự dưng phải chạy tới cái bến đò chim không thèm ỉa này cả một tháng chỉ vì thằng nhãi con đó.”
“Ai nói không phải? Nếu mà bắt được thằng nhãi họ Trần của Thất môn kia ở đây thật thì chúng ta đánh nó gần chết rồi nói.”
Tôi nghe bọn chúng nói đến đây lập tức cảm thấy sợ hãi, thằng nhãi họ Trần của Thất môn mà bọn chúng nhắc đến chắc chắn chính là Trần Lục Cân tôi.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Anh Tào, anh em chúng ta làm việc trong lòng vẫn có chút khó hiểu.” Có người hỏi gã cầm đầu: “Thất môn Hà phù tử hiện giờ chỉ có vài thằng nhãi không chút thành tựu, không có gì đáng lo cả. Hiện giờ, chúng ta điều động đến hơn ngàn người, tất cả các bến đò trong vòng bốn, năm trăm dặm đều có người nằm vùng chỉ để bắt thằng nhãi họ Trần kia có vẻ quá phí phạm.”
“Mày thì biết cái gì.” Có lẽ gã cầm đầu có thân phận không thấp nên biết một chút nội tình bên trong, gã uống một hớp rượu rồi nói tiếp: “Cái này chỉ là lời truyền tai nhau, bình thường các anh em chúng ta ở với nhau không tệ nên tao nói cho mày chút tin tức, tự hiểu là được đừng đi nói lung tung. Thằng nhãi họ Trần của Thất môn kia không bình thường, trên người nó có một bí mật cực kì lớn.”
“Bí mật lớn? Trên người thằng nhãi đó cùng lắm cũng chỉ có một cái Tục Mệnh Đồ, ngoại trừ cái đó ra thì còn cái gì được nữa?”
“Cái này tao cũng chẳng biết...”
Không biết tại sao nhưng khi nghe xong câu nói này thì tâm trạng của tôi giống như bị kim châm một cái, rất khó chịu, tiếp đó những tiếng bàn tán trong lán đột nhiên im bặt. Tôi biết là có chuyện xảy ra cho nên nằm im thin thít dưới đất, không dám cử động.
Xuyên qua khe hở, tôi nhìn thấy có một người lặng yên không tiếng động đi vào trong lán. Tuy nhìn qua khe hở không được rõ ràng lắm nhưng tôi vẫn có thể trông thấy cái người vừa im lặng đi vào như quỷ này đang khoác một cái áo choàng đen.
Đám người trong lán câm như hến, một câu cũng không dám nói. Gã cầm đầu vừa rồi còn to mồm bàn luận mà bây giờ cái miệng như bị dán lại, cả người run bần bật.
“Tôi...”
Rầm…
Gã lắp ba lắp bắp muốn nói cái gì đó thế nhưng còn chưa nói ra miệng đã bị gã áo choàng đen vỗ một cái lên đỉnh đầu. Tuy rằng gã cũng biết chút võ công nhưng không dám đánh trả mà cũng không kịp đánh trả, động tác của người mặc áo choàng đen quá nhanh, một cái vỗ này của hắn khiến gã cầm đầu chưa kịp rên lên một tiếng đã ngã lăn ra đất, mũi miệng toàn máu, chết ngay tại chỗ.
Bịch, bịch…
Đám người còn lại thấy vậy lập tức quỳ xuống mặt đất.
Tôi hết cả hồn, thở cũng không dám thở mạnh, tuy là không có cách nhìn toàn cảnh nhưng tôi tin vào phán đoán của mình, có lẽ người mặc áo choàng đen này chính là gã mặc áo choàng đen đã tới tiểu viện và trò chuyện với Lạc Nguyệt trong cái đêm kia.
Người mặc áo choàng đen giết chết gã cầm đầu rồi lẳng lặng đi ra khỏi lều, bỏ lại một đám người sợ đến choáng váng, quỳ tại chỗ câm như hến. Ít nhất hai khắc trôi qua mới có người run lẩy bẩy chạy ra bên ngoài xem xét.
Có lẽ người mặc áo choàng đen kia đã đi xa, đám người trong lán ba chân bốn cẳng nâng gã cầm đầu dậy rồi đem ra ngoài tìm chỗ chôn. Chắc chắn gã cầm đầu bị giết vì lắm lời, nói những thứ không nên nói. Đám người còn lại quá sợ hãi nên lập tức trở nên nghiêm chỉnh, một nửa canh ở bến đò còn một nửa ở lại trong lán, không một ai dám nói thêm một câu dư thừa.
Đầu óc của tôi không ngừng hồi tưởng về những chuyện đám người kia vừa nói, bất giác tôi không tự chủ được sờ soạng, tìm kiếm trên người mình.
Trên người tôi có thể có cái bí mật gì chứ?
Bình luận facebook