Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119 - Chương 119CUỘC GẶP DƯỚI TRĂNG
Chương 119CUỘC GẶP DƯỚI TRĂNG
R
rong lòng tôi thầm mong Lạc Nguyệt đừng đồng ý, thế nhưng chuyện đã quá rõ ràng. Nhà họ Lôi dùng đám hỏi này để làm điều kiện đổi lấy một lượng lớn vũ khí, nếu chuyện này dễ làm thì Kim Bất Địch chỉ cần phái bất cứ người nào tới là được chứ không cần Lạc Nguyệt phải đích thân tới. Chẳng biết vì sao mà càng ngày tôi càng cảm thấy không thoải mái.
“Cầm Đèn, thứ cho tôi nói thẳng.” Lạc Nguyệt suy nghĩ một chút rồi đáp: “Một nghìn quả Chấn thiên lôi và bốn trăm súng kíp của ông không phải thứ tôi cần cho bản thân mình, tất cả mọi người đều làm việc cho Bàng môn, một con ngựa thì là một con ngựa, ý kiến của tôi là như vậy ông cứ nhìn xem có phù hợp hay không. Những vũ khí này ông cứ đưa ra trước để Kim gia dùng, về chuyện kia thì chẳng phải còn tận mấy tháng nữa quý công tử mới về hay sao? Chờ cậu ấy trở về chúng ta sẽ bàn tiếp, ông thấy sao?”
“Cái này...” Lôi Đáng do dự trong chốc lát, Lạc Nguyệt nói cũng có lý, hiện giờ con của ông ta đang ở bên ngoài mà lại định sẵn chuyện cưới xin thì đúng là không được hay cho lắm. Huống hồ trong câu nói của Lạc Nguyệt vẫn còn chừa ra cơ hội chứ không có ý từ chối. Bản thân Lôi Đáng cũng không tiện làm căng chuyện này lên cho nên ông ta chỉ do dự một chút rồi vỗ đùi, nói: “Được, cứ quyết định như vậy đi! Hiện giờ trong kho của chúng tôi vẫn còn chút vũ khí, có điều không đủ số lượng. Để tôi bảo phía dưới đẩy nhanh tốc độ, cố gắng trong một tháng sẽ hoàn thành.”
“Cứ quyết định như vậy đi.”
Tôi vừa nghe thấy bọn họ tạm thời không bàn đến chuyện cưới xin thì trong lòng cảm thấy thoải mái không gì sánh nổi.
“Lạc Nguyệt cô nương...”
Lôi Đáng chưa kịp nói hết câu thì bên ngoài đại viện bỗng chốc vang lên những tiếng hô to, cùng lúc đó còn có tiếng chiêng báo hiệu gõ inh ỏi. Lôi Đáng lập tức đổi sắc mặt, quay đầu nhìn ra bên ngoài.
“Chẳng biết có chuyện gì xảy ra, Lạc Nguyệt cô nương cứ ở lại đây để tôi đi xem một chút.”
Lôi Đáng đang định làm thân với Lạc Nguyệt nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên ông ta có chút mất mặt, nổi giận đùng đùng xông ra bên ngoài.
Trong lòng tôi cũng có chút lo lắng, trong thôn này ngoại trừ tôi và Lão Dược thì không còn người ngoài nào khác cho nên đột nhiên có tiếng chiêng báo hiệu thế này rất có thể là do Lão Dược đã bị phát hiện. Tôi không muốn ở đây nhìn lén nữa, định lặng lẽ quay người rời khỏi đây.
“Cạch...”
Bước chân của tôi đủ nhẹ nhưng vẫn làm gãy một nhánh cây khô gây ra một tiếng động nho nhỏ. Lạc Nguyệt đang ngồi bên bàn trà lập tức đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, sau đó tôi không kịp động bước chân thì cô ấy đã lắc người nhảy tới trước cửa sổ.
Rầm rầm!!!
Song cửa bị cô ấy đánh bay, Lạc Nguyệt biết bên ngoài có người nghe trộm nên sắc mặt không tốt chút nào, thế nhưng trong nháy mắt đẩy cửa sổ ra thì cô ấy đã nhận ra tôi, vẻ không vui trên mặt lập tức biến mất thay vào đó là sự kinh ngạc cùng một chút mừng rỡ không nói được thành lời.
“Tiểu Lục Nhi?” Dù sao Lạc Nguyệt cũng là người nhanh nhạy nên cô ấy chỉ ngẩn ra một chút đã lập tức nhỏ giọng nói: “Cậu không muốn sống nữa sao?! Đây là nhà họ Lôi đấy! Sao cậu lại chạy đến chỗ này?”
“Tôi...” Trong lòng tôi đang có chút hoảng hốt nên buột miệng nói bừa: “Tôi đến đây có chút việc, vừa rồi thấy người xuống kiệu có hơi giống cô nên muốn vào nhìn thử một cái xem... xem có đúng là cô không...”
“Có phải đầu của cậu bị làm sao rồi? Cậu mạo hiểm như vậy chỉ để xem có đúng là tôi hay không à?” Lạc Nguyệt mím môi cười, sau đó quay đầu nhìn cửa phòng một chút rồi nói tiếp: “Cậu không thể ở đây được, đi mau đi.”
“Vậy cô...” Lúc này tôi đã quên mất Lạc Nguyệt là người của Ba mươi sáu bàng môn, là người phía Tây: “Vậy cô làm sao bây giờ?”
“Tiểu Lục Nhi, có rất nhiều điều cần nói nhưng không kịp, nếu cậu tin tôi thì ra chỗ hai hàng cây du ở cửa thôn phía tây chờ tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Được.” Có lẽ đầu óc của tôi hồ đồ rồi mới đồng ý không chút nghĩ ngợi nào như vậy.
“Để tôi ra ngoài che cho cậu, trước hết cứ chạy thoát khỏi nơi này đã.”
Lạc Nguyệt đóng cửa sổ lại rồi đi ra khỏi phòng, cô ấy là khách quý của nhà họ Lôi nên vừa ra khỏi cửa đã có người bước lên che chắn, bảo vệ. Lôi Đáng cũng đã quay lại, tôi nghe loáng thoáng tiếng Lạc Nguyệt đang hỏi ông ta có chuyện gì xảy ra.
“Sợ bóng sợ gió thôi, bên ngoài viện có một con chồn vàng, hạ nhân không biết còn tưởng rằng có người đột nhập vào làng, đúng là khiến cô chê cười rồi.” Lôi Đáng nói.
Phía ngoài viện đã bình thường lại, Lạc Nguyệt và Lôi Đáng quay vào phòng còn tôi lặng lẽ bám chân tường chạy ra phía hậu viện, rồi lặng lẽ trèo tường ra ngoài. Vốn dĩ tôi còn lo Lão Dược bị người ta phát hiện sẽ chạy đi chỗ khác sẽ khó tìm nhưng ai ngờ Lão Dược này bị đuổi một vòng lại lặng lẽ chạy về nhà họ Lôi chờ tôi, tôi vừa nhảy ra khỏi bờ tường đã thấy ông ta ngồi chồm hỗm ở đó.
“Ông lớn tuổi rồi mà sao còn cẩu thả như vậy? Trốn ở chân tường mà còn để người ta phát hiện.” Tôi kéo Lão Dược lén lút trốn ra ngoài. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Ai da, cái này ấy hả... tôi lớn tuổi rồi nên hay mệt, ngồi đợi lâu quá nên lỡ ngủ gật...”
“Ông cũng giỏi đấy, giữa long đàm huyệt hổ thế này mà vẫn ngủ được.”
Hai chúng tôi lặng lẽ chuồn ra khỏi thôn, tôi vẫn cảm thấy chúng tôi không làm ăn gì được ở đây nữa rồi. Ai ai cũng biết chồn vàng là một trong tám đại yêu tiên, người trong thôn đã phát hiện một con chồn vàng mà tổ từ của bọn họ lại có động tĩnh thì chắc chắn sẽ khiến người ta hoài nghi. Vậy nên tôi bàn với Lão Dược bỏ qua thôn Lôi gia này rồi tìm một chỗ khác.
“Được, nghe cậu.”
Tôi tìm được hai hàng cây du ở cửa thôn cách đó không xa, sau đó cùng Lão Dược ngồi đợi.
“Sao thế? Cậu muốn chờ ai à?” Lão Dược nháy nháy mắt huých tôi một cái: “Không ngờ cậu cũng được đấy nhỉ, vừa chạy vào một lát đã cua được cô gái kia rồi à?”
“Sao cái gì qua cái miệng của ông cũng thay đổi thế.”
“Thử nói xem cô gái đó bao tuổi, dáng dấp thế nào?”
“Ông hỏi nhiều thế làm cái gì?”
“Xì, anh em với nhau mà hỏi một chút không được à?” Lão Dược thấy tôi không chịu nói thì hiển nhiên sẽ giận, ông ta quay đầu không thèm để ý đến tôi nữa. Thế nhưng mới được nửa khắc sau, chính Lão Dược đã không nhịn được mà quay mặt lại tiếp tục hỏi này hỏi nọ.
Ngoài miệng tôi nói với Lão Dược như vậy nhưng thật ra trong lòng vẫn bất an. Đột nhiên tôi nghĩ bây giờ tôi làm như vậy có thỏa đáng hay không? Thất môn và Ba mươi sáu bàng môn cùng với đám người phía Tây là tử thù, huyết hải thâm cừu biết bao năm mà tôi còn ở đây chờ Lạc Nguyệt, nếu để đám Bàng Độc và những đồng môn khác biết được thì bọn họ sẽ nói thế nào đây?
Thế nhưng nghĩ kỹ lại thì tôi cũng chẳng gây nên được chuyện gì với Thất môn nên trong lòng cũng từ từ bình thản. Tôi và Lão Dược chờ rất lâu, mãi tới tận nửa đêm mới thấy Lạc Nguyệt đi ra từ trong thôn.
“Lão Dược, tôi với bạn của tôi có mấy câu cần nói, ông ra ngoài cửa thôn canh giữ đi! Nếu có chuyện gì nhớ báo cho tôi một tiếng.”
“Cũng được.” Lão Dược đứng lên, khịt khịt mũi vừa đi vừa dè bỉu: “Cậu ở đây bên hoa dưới trăng, mấy chuyện chịu tiếng xấu hay chùi đít cho kẻ khác cứ để tôi làm cũng chẳng sao, cậu vui vẻ là được.”
Lão Dược vừa đi vừa lẩm bẩm, Lạc Nguyệt ngồi xuống bên cạnh tôi rồi đưa tay tháo mặt nạ xuống. Hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng chẳng biết nên nói cái gì.
R
rong lòng tôi thầm mong Lạc Nguyệt đừng đồng ý, thế nhưng chuyện đã quá rõ ràng. Nhà họ Lôi dùng đám hỏi này để làm điều kiện đổi lấy một lượng lớn vũ khí, nếu chuyện này dễ làm thì Kim Bất Địch chỉ cần phái bất cứ người nào tới là được chứ không cần Lạc Nguyệt phải đích thân tới. Chẳng biết vì sao mà càng ngày tôi càng cảm thấy không thoải mái.
“Cầm Đèn, thứ cho tôi nói thẳng.” Lạc Nguyệt suy nghĩ một chút rồi đáp: “Một nghìn quả Chấn thiên lôi và bốn trăm súng kíp của ông không phải thứ tôi cần cho bản thân mình, tất cả mọi người đều làm việc cho Bàng môn, một con ngựa thì là một con ngựa, ý kiến của tôi là như vậy ông cứ nhìn xem có phù hợp hay không. Những vũ khí này ông cứ đưa ra trước để Kim gia dùng, về chuyện kia thì chẳng phải còn tận mấy tháng nữa quý công tử mới về hay sao? Chờ cậu ấy trở về chúng ta sẽ bàn tiếp, ông thấy sao?”
“Cái này...” Lôi Đáng do dự trong chốc lát, Lạc Nguyệt nói cũng có lý, hiện giờ con của ông ta đang ở bên ngoài mà lại định sẵn chuyện cưới xin thì đúng là không được hay cho lắm. Huống hồ trong câu nói của Lạc Nguyệt vẫn còn chừa ra cơ hội chứ không có ý từ chối. Bản thân Lôi Đáng cũng không tiện làm căng chuyện này lên cho nên ông ta chỉ do dự một chút rồi vỗ đùi, nói: “Được, cứ quyết định như vậy đi! Hiện giờ trong kho của chúng tôi vẫn còn chút vũ khí, có điều không đủ số lượng. Để tôi bảo phía dưới đẩy nhanh tốc độ, cố gắng trong một tháng sẽ hoàn thành.”
“Cứ quyết định như vậy đi.”
Tôi vừa nghe thấy bọn họ tạm thời không bàn đến chuyện cưới xin thì trong lòng cảm thấy thoải mái không gì sánh nổi.
“Lạc Nguyệt cô nương...”
Lôi Đáng chưa kịp nói hết câu thì bên ngoài đại viện bỗng chốc vang lên những tiếng hô to, cùng lúc đó còn có tiếng chiêng báo hiệu gõ inh ỏi. Lôi Đáng lập tức đổi sắc mặt, quay đầu nhìn ra bên ngoài.
“Chẳng biết có chuyện gì xảy ra, Lạc Nguyệt cô nương cứ ở lại đây để tôi đi xem một chút.”
Lôi Đáng đang định làm thân với Lạc Nguyệt nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên ông ta có chút mất mặt, nổi giận đùng đùng xông ra bên ngoài.
Trong lòng tôi cũng có chút lo lắng, trong thôn này ngoại trừ tôi và Lão Dược thì không còn người ngoài nào khác cho nên đột nhiên có tiếng chiêng báo hiệu thế này rất có thể là do Lão Dược đã bị phát hiện. Tôi không muốn ở đây nhìn lén nữa, định lặng lẽ quay người rời khỏi đây.
“Cạch...”
Bước chân của tôi đủ nhẹ nhưng vẫn làm gãy một nhánh cây khô gây ra một tiếng động nho nhỏ. Lạc Nguyệt đang ngồi bên bàn trà lập tức đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, sau đó tôi không kịp động bước chân thì cô ấy đã lắc người nhảy tới trước cửa sổ.
Rầm rầm!!!
Song cửa bị cô ấy đánh bay, Lạc Nguyệt biết bên ngoài có người nghe trộm nên sắc mặt không tốt chút nào, thế nhưng trong nháy mắt đẩy cửa sổ ra thì cô ấy đã nhận ra tôi, vẻ không vui trên mặt lập tức biến mất thay vào đó là sự kinh ngạc cùng một chút mừng rỡ không nói được thành lời.
“Tiểu Lục Nhi?” Dù sao Lạc Nguyệt cũng là người nhanh nhạy nên cô ấy chỉ ngẩn ra một chút đã lập tức nhỏ giọng nói: “Cậu không muốn sống nữa sao?! Đây là nhà họ Lôi đấy! Sao cậu lại chạy đến chỗ này?”
“Tôi...” Trong lòng tôi đang có chút hoảng hốt nên buột miệng nói bừa: “Tôi đến đây có chút việc, vừa rồi thấy người xuống kiệu có hơi giống cô nên muốn vào nhìn thử một cái xem... xem có đúng là cô không...”
“Có phải đầu của cậu bị làm sao rồi? Cậu mạo hiểm như vậy chỉ để xem có đúng là tôi hay không à?” Lạc Nguyệt mím môi cười, sau đó quay đầu nhìn cửa phòng một chút rồi nói tiếp: “Cậu không thể ở đây được, đi mau đi.”
“Vậy cô...” Lúc này tôi đã quên mất Lạc Nguyệt là người của Ba mươi sáu bàng môn, là người phía Tây: “Vậy cô làm sao bây giờ?”
“Tiểu Lục Nhi, có rất nhiều điều cần nói nhưng không kịp, nếu cậu tin tôi thì ra chỗ hai hàng cây du ở cửa thôn phía tây chờ tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Được.” Có lẽ đầu óc của tôi hồ đồ rồi mới đồng ý không chút nghĩ ngợi nào như vậy.
“Để tôi ra ngoài che cho cậu, trước hết cứ chạy thoát khỏi nơi này đã.”
Lạc Nguyệt đóng cửa sổ lại rồi đi ra khỏi phòng, cô ấy là khách quý của nhà họ Lôi nên vừa ra khỏi cửa đã có người bước lên che chắn, bảo vệ. Lôi Đáng cũng đã quay lại, tôi nghe loáng thoáng tiếng Lạc Nguyệt đang hỏi ông ta có chuyện gì xảy ra.
“Sợ bóng sợ gió thôi, bên ngoài viện có một con chồn vàng, hạ nhân không biết còn tưởng rằng có người đột nhập vào làng, đúng là khiến cô chê cười rồi.” Lôi Đáng nói.
Phía ngoài viện đã bình thường lại, Lạc Nguyệt và Lôi Đáng quay vào phòng còn tôi lặng lẽ bám chân tường chạy ra phía hậu viện, rồi lặng lẽ trèo tường ra ngoài. Vốn dĩ tôi còn lo Lão Dược bị người ta phát hiện sẽ chạy đi chỗ khác sẽ khó tìm nhưng ai ngờ Lão Dược này bị đuổi một vòng lại lặng lẽ chạy về nhà họ Lôi chờ tôi, tôi vừa nhảy ra khỏi bờ tường đã thấy ông ta ngồi chồm hỗm ở đó.
“Ông lớn tuổi rồi mà sao còn cẩu thả như vậy? Trốn ở chân tường mà còn để người ta phát hiện.” Tôi kéo Lão Dược lén lút trốn ra ngoài. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Ai da, cái này ấy hả... tôi lớn tuổi rồi nên hay mệt, ngồi đợi lâu quá nên lỡ ngủ gật...”
“Ông cũng giỏi đấy, giữa long đàm huyệt hổ thế này mà vẫn ngủ được.”
Hai chúng tôi lặng lẽ chuồn ra khỏi thôn, tôi vẫn cảm thấy chúng tôi không làm ăn gì được ở đây nữa rồi. Ai ai cũng biết chồn vàng là một trong tám đại yêu tiên, người trong thôn đã phát hiện một con chồn vàng mà tổ từ của bọn họ lại có động tĩnh thì chắc chắn sẽ khiến người ta hoài nghi. Vậy nên tôi bàn với Lão Dược bỏ qua thôn Lôi gia này rồi tìm một chỗ khác.
“Được, nghe cậu.”
Tôi tìm được hai hàng cây du ở cửa thôn cách đó không xa, sau đó cùng Lão Dược ngồi đợi.
“Sao thế? Cậu muốn chờ ai à?” Lão Dược nháy nháy mắt huých tôi một cái: “Không ngờ cậu cũng được đấy nhỉ, vừa chạy vào một lát đã cua được cô gái kia rồi à?”
“Sao cái gì qua cái miệng của ông cũng thay đổi thế.”
“Thử nói xem cô gái đó bao tuổi, dáng dấp thế nào?”
“Ông hỏi nhiều thế làm cái gì?”
“Xì, anh em với nhau mà hỏi một chút không được à?” Lão Dược thấy tôi không chịu nói thì hiển nhiên sẽ giận, ông ta quay đầu không thèm để ý đến tôi nữa. Thế nhưng mới được nửa khắc sau, chính Lão Dược đã không nhịn được mà quay mặt lại tiếp tục hỏi này hỏi nọ.
Ngoài miệng tôi nói với Lão Dược như vậy nhưng thật ra trong lòng vẫn bất an. Đột nhiên tôi nghĩ bây giờ tôi làm như vậy có thỏa đáng hay không? Thất môn và Ba mươi sáu bàng môn cùng với đám người phía Tây là tử thù, huyết hải thâm cừu biết bao năm mà tôi còn ở đây chờ Lạc Nguyệt, nếu để đám Bàng Độc và những đồng môn khác biết được thì bọn họ sẽ nói thế nào đây?
Thế nhưng nghĩ kỹ lại thì tôi cũng chẳng gây nên được chuyện gì với Thất môn nên trong lòng cũng từ từ bình thản. Tôi và Lão Dược chờ rất lâu, mãi tới tận nửa đêm mới thấy Lạc Nguyệt đi ra từ trong thôn.
“Lão Dược, tôi với bạn của tôi có mấy câu cần nói, ông ra ngoài cửa thôn canh giữ đi! Nếu có chuyện gì nhớ báo cho tôi một tiếng.”
“Cũng được.” Lão Dược đứng lên, khịt khịt mũi vừa đi vừa dè bỉu: “Cậu ở đây bên hoa dưới trăng, mấy chuyện chịu tiếng xấu hay chùi đít cho kẻ khác cứ để tôi làm cũng chẳng sao, cậu vui vẻ là được.”
Lão Dược vừa đi vừa lẩm bẩm, Lạc Nguyệt ngồi xuống bên cạnh tôi rồi đưa tay tháo mặt nạ xuống. Hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng chẳng biết nên nói cái gì.
Bình luận facebook