• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (1 Viewer)

  • Chương 121 - Chương 121SỐ MỆNH CHO PHÉP

Chương 121SỐ MỆNH CHO PHÉP

“V



ì sao lại không thể không bằng lòng?”



“Bởi vì đó là số mệnh của tôi.” Có thể Lạc Nguyệt không phải người thích khóc lóc nhưng lúc này cô ấy vô cùng chán nản, giọt nước mắt cứ vương vấn trên bờ mi mãi chẳng chịu rơi xuống.



“Cô...” Tôi muốn hỏi thêm nhưng mà đã khựng lại ngay tức khắc.



Tôi là người của Thất môn, cô ấy là người phía Tây, tuy rằng thân phận khác nhau nhưng về chuyện số mệnh chúng tôi lại chẳng có sự khác biệt. Tôi và Lạc Nguyệt không thể quyết định được số mệnh của mình, ngay thời khắc được sinh ra thì số mệnh của chúng tôi đã được định trước, cho dù có phản kháng hay giãy giụa thế nào cũng không có tác dụng.



Cả đời tôi phải tuần sông, hộ sông, không được phản bội Thất Môn, Lạc Nguyệt thì phải nghe theo sắp xếp của người khác, bảo cô ấy sống thì cô ấy sống, bảo cô ấy chết thì cô ấy phải chết. Kim Bất Địch và Lôi Đáng ngầm hiểu ý nhau, một kẻ muốn vũ khí còn một kẻ muốn địa vị mà Lạc Nguyệt bị kẹp ở giữa không thể thoát ra, cô ấy chỉ là một quân cờ đáng thương. Đầu óc tôi rối tinh rối mù, trong lòng chua ngọt đắng cay trộn lẫn vào nhau. Bản thân tôi cũng không biết vì sao mình lại đau lòng như vậy, tôi và Lạc Nguyệt không có bất cứ danh phận gì chỉ đơn giản là hai người quen biết nhau mà thôi, thế nhưng khi nghe cô ấy nói không có cách nào thay đổi số mệnh của mình thì trái tim của tôi đột nhiên trở nên trống rỗng.



Lúc ấy, tôi còn trẻ người non dạ, nào biết lí do mình khó chịu như thế cho đến rất nhiều năm sau khi nhớ lại thì tôi nghĩ Lạc Nguyệt chính là người đầu tiên cho tôi biết thế nào là tình yêu, thế nào là yêu một cô gái. Chính cô ấy là người chậm rãi đẩy mở cánh cửa trái tim của một cậu thiếu niên ngây thơ đã đóng chặt từ rất lâu.



Vốn dĩ tôi còn định khuyên Lạc Nguyệt để cô ấy đừng khuất phục, cơ mà lời ra đến khóe miệng tôi lại nuốt ngược vào trong. Ngay cả bản thân tôi cũng không chống cự nổi số mệnh thì có gì mà khuyên nhủ cô ấy đây?



“Nếu như vậy...” Tôi không biết nên nói cái gì, do dự rất lâu mới có thể miễn cưỡng nở một nụ cười rồi lắp ba lắp bắp hỏi: “Nếu như con trai của Lôi Đáng có thể đối xử tốt với cô thì... cũng không tệ, cô... cô cứ gả cho anh ta đi...”



Khi tôi nói xong câu này thì giọt nước mắt vẫn luôn vấn vương trên mi mắt xinh đẹp của Lạc Nguyệt lẳng lặng rơi xuống. Giọt nước chảy xuôi theo gò má như cứa thẳng một đường vào trái tim của tôi, đau đến khó tả.



“Tôi... là tôi nói sai rồi... cô đừng khóc...”



“Cậu nói không sai.” Lạc Nguyệt chỉ rơi một giọt nước mắt, tới khi cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi một lần nữa thì trên gương mặt chỉ còn nụ cười, cô ấy nói: “Trần Lục Cân, nếu tôi nói cậu là người đầu tiên thấy tôi khóc thì cậu có tin không?”



“Tôi tin.”



“Tôi vừa mong cậu có thể nhớ kỹ giọt nước mắt của tôi lại vừa mong cậu đừng nhớ gì về nó cả.” Lạc Nguyệt thu lại nụ cười, sau đó trầm tư một lát mới nói tiếp: “Cậu nghe tôi khuyên một câu, hãy rời khỏi Thất Môn rồi sống những ngày hạnh phúc được không?”



“Không được.” Tôi lắc đầu, tôi biết cô ấy nói như vậy là vì muốn tốt cho tôi, muốn tôi có thể sống sót trong những ngày gió tanh mưa máu sắp diễn ra.



Thế nhưng tôi không làm được, thật sự không làm được.



“Cậu đó...” Lạc Nguyệt thấy tôi lắc đầu cũng không miễn cưỡng nữa, cô ấy nhẹ nhàng vươn tay ra chạm vào mặt tôi: “Cậu là người cứng đầu chết đi được, chuyện này tôi sẽ không nhắc lại nữa. Bây giờ cậu nói thật với tôi lần này cậu tới nhà họ Lôi để làm gì?”



“Tôi giúp người thôi.” Tôi kể lại cho Lạc Nguyệt nghe chuyện Lão Dược.



“Con trai của lão chồn vàng kia... ít nhất đời này sống không uổng phí, cậu ta có người cha ngày đêm nhớ nhung. Nhà họ Lôi nhiều người dễ gặp chuyện nên đừng chọn nhà họ Lôi, đổi nhà khác đi.”



Lạc Nguyệt nói từ nhà họ Lôi đi về phía nam, cách Hà Đông hơn một trăm dặm có một nơi gọi là Hồn Thủy, là đất tổ của Đinh thái bảo trong Ba mươi sáu bàng môn. Đinh thái bảo cũng giống dòng họ Lục đồ tể chỉ dựa vào công phu quyền cước tìm chỗ đứng cho gia tộc, số người ít. Nghe nói Thập tam thái bảo khi luyện đến lô hỏa thuần thanh thì đao thương bất nhập, cho nên bên ngoài người ta gọi bọn họ là Đinh thái bảo nhưng sau lưng cũng có người gọi họ là Đinh da sắt.



Người của Đinh thái bảo không nhiều lại đều là người luyện võ, tính tình thô lỗ không chút đầu óc nên dễ lừa hơn người nhà họ Lôi nhiều lắm.



Tôi và Lạc Nguyệt ngồi nói chuyện, bất tri bất giác đã nói hơn một cạnh giờ. Tới lúc cô ấy phải về lại thôn chỉ cảm thấy trong lòng cứ có chút không nỡ một cách khó hiểu, thế nhưng tôi chẳng thể nào giữ cô ấy lại được.



Cô ấy phải đi, tôi cũng phải đi.



“Tôi về đây, Tiểu Lục Nhi.” Lạc Nguyệt nhẹ nhàng đứng dậy, nửa muốn đi nửa như có điều gì muốn nói nhưng đến cuối cùng chỉ để lại một câu: “Cậu cẩn thận nhé.”



“Ừ.” Tôi gật đầu, bản thân tôi rất muốn nói những suy nghĩ trong lòng mình với cô ấy nhưng cổ họng cứ như bị bóp nghẹt, một chữ cũng không thốt ra lời.



Lạc Nguyệt chầm chậm bước đi, tôi chần chừ đứng tại chỗ một lúc rồi chạy lên đuổi theo, tôi muốn hỏi liệu sau này chúng tôi có còn cơ hội gặp mặt hay không, đột nhiên tôi nhớ tới một câu vừa rồi của Lạc Nguyệt:



Tôi vừa mong cậu có thể nhớ kỹ giọt nước mắt của tôi lại vừa mong cậu đừng nhớ gì về nó cả. Vietwriter.vn



Lúc cô ấy nói câu này tôi không nghĩ nhiều nhưng hiện giờ nghĩ lại tôi mới hiểu được rằng cô ấy muốn tôi nhớ kỹ cô ấy nhưng lại không muốn tôi nhớ đến.



Tôi dừng bước, không nói gì thêm chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng của cô ấy từ từ biến mất. Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ rất lâu, Lão Dược chẳng biết chạy về từ lúc nào cứ đứng nhìn tôi rồi lại nhìn con đường dẫn đến cửa thôn.



“Nhìn cái gì nữa, người đi mất cả bóng rồi.” Lão Dược đứng ở cửa thôn suốt hai canh giờ, hai tay nhét trong tay áo, rụt cổ nói: “Hai người nói cái gì thế?”



“Làm sao ông cứ thích tìm hiểu chuyện của người khác thế nhỉ?”



“Cậu nhìn cậu xem, cậu chẳng có chút trượng nghĩa gì cả, tôi có việc gì giấu cậu không? Chẳng qua chỉ là hỏi mấy câu mà cậu đã khó chịu thế rồi.” Lão Dược hếch mũi, trợn trắng mắt nhìn tôi: “Người khác cầu xin tôi nghe chuyện của bọn họ tôi còn chẳng có hứng muốn nghe nữa đó!”



“Được rồi, được rồi.” Tôi nhanh chóng cắt lời của ông ta: “Nhà họ Lôi này không được, có nhiều người lại cảnh giác cao, chúng ta đổi chỗ khác đi.”



Tôi và lão Dược rời khỏi nhà họ Lôi rồi chạy đến bãi sông tìm thuyền. Từ đây đến Hồn Thủy là từ bắc xuôi nam, thuận theo đường sông nên thuyền đi rất nhanh, sau khi rời thuyền Lão Dược đi nghe ngóng vị trí cụ thể của nhà họ Đinh, chúng tôi dự định cũng làm y hệt lần trước là chờ bên ngoài thôn rồi đến nửa đêm chạy vào nghe ngóng.



Thế nhưng chúng tôi vừa tới gần nhà họ Đinh thì đột nhiên có cả đám chừng mười mấy người hô to gọi nhỏ chạy ra. Đám người này ai nấy đều to cao lực lưỡng, vác theo trường đao nhanh chóng chạy về phía bến đò mà tôi và Lão Dược vừa xuống.



“Cái này không đúng.” Lão Dược chép miệng: “Làm sao chúng ta vừa tới thì bọn họ lại đi?”



Tôi cũng cảm thấy chuyện này không đúng, Đinh thái bảo là một gia tộc trong Ba mươi sáu bàng môn, xem tình thế này thì hiển nhiên là bọn họ muốn làm chuyện gì đó. Trên bãi sông Hoàng Hà có rất ít người dám trêu vào Bàng môn, cho dù là thế lực lớn như Bài giáo cũng phải nhường nhịn mấy phần cho nên nếu có chuyện gì khiến Bàng môn phải vung đao múa thương thì không thể coi thường.



“Chúng ta tới bến đò xem sao.” Tôi tạm thời gác lại những chuyện khác mà cùng Lão Dược bám theo đám người kia đi thẳng đến bến đò.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom