• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoắc tổng truy thê (38 Viewers)

  • Chương 284-285

Chương 284 “Tôi chỉ hơi khó chịu thôi!”​

Ôn Noãn nhẹ nhàng cầm lấy tờ giấy kết quả xét nghiệm kia.





Cô nở nụ cười nhạt: “Cuối cùng bây giờ tôi đã hiểu được tại sao mẹ tôi lại phải rời khỏi ông! Ông Kiều, tôi và ông có thể có quan hệ với nhau về mặt di truyền sinh học, nhưng trừ thứ đó ra thì giữa chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì khác! Thậm chí, ông là bố của Kiều An, tôi rất ghét ông! Ông xin tôi tha thứ cho Kiều An, vậy ông có từng nghĩ tới tôi đã hi sinh những gì trong chuyện tình cảm với Hoắc Minh hay không… Ông Kiều, đừng đến trước mộ của mẹ tôi quấy rầy bà ấy nữa, bà ấy có bố tôi là đủ rồi, bố tôi thực sự rất yêu bà ấy!”





Ôn Noãn chăm chú nhìn Kiều Cảnh Niên.





Cô chậm rãi xé tờ kết quả xét nghiệm kia thành từng mảnh!





Xé nát! Không để lại dù chỉ một chút dấu vết!





Giống như sự ra đời của cô, luôn luôn chỉ có sự yêu thương che chở của Ôn Bá Ngôn, không hề có sự tồn tại của Kiều Cảnh Niên!





Sắc mặt Kiều Cảnh Niên tái nhợt, không nhịn được lùi về sau.





Ông ấy nhìn chằm chằm vào con gái ruột của mình, không thể tin nổi cô lại có thể tuyệt tình đến thế. Ông ấy vốn tưởng rằng nếu mình nói ra thân thế của Ôn Noãn, cô sẽ giảng hòa với Kiều An, hai người họ có thể trở thành chị em tốt, yêu thương lẫn nhau.





Cuối cùng, lại trở thành hy vọng xa vời!





Ôn Noãn nhắm mắt, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ông Kiều, mời ông đưa cô Kiều đi, tạm thời tôi vẫn giữ lại quyền khởi tố của mình, cũng mong ông dạy dỗ lại con gái của mình cho tốt, đừng để cô ta ra ngoài hại người hại mình!”





“Tôi là Ôn Noãn, vĩnh viễn là họ Ôn.”





Trong ngực Ôn Noãn như có một dòng khí huyết cuồn cuộn. Cô không phải khúc gỗ, cô cũng có cảm xúc.





Trong nửa tháng ngắn ngủi, cô đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện thăng trầm, cuối cùng không chịu đựng nổi nữa, hôn mê bất tỉnh…



Bệnh viện.



Trong phòng bệnh màu trắng toát, Ôn Noãn im lặng nằm đó, bác sĩ cũng bó tay chịu trói, không thể làm gì được!





“Bà Nguyễn, cơ thể của con gái bà không có vấn đề gì, nhưng tiềm thức của cô ấy không muốn tỉnh lại, nên chúng ta chỉ có thể đợi!”





Bạch Vi đỡ dì Nguyễn.





Dì Nguyễn vô cùng hoảng loạn: “Vậy không có cách nào để điều trị sao?”





Bác sĩ lắc đầu.





Do dự một chút, ông ta còn nói: “Gần đây cảm xúc của người bệnh không ổn định, có khi để cô ấy được nghỉ ngơi một chút lại là chuyện tốt.”





Dì Nguyễn không hiểu rõ những kiến thức này, trái tim vẫn treo lơ lửng giữa không trung.





Bạch Vi cũng lo lắng, nhưng cô ấy phải trấn an dì Nguyễn trước: “Chắc không có vấn đề gì lớn đâu ạ, chúng ta cứ để Ôn Noãn ngủ thêm một hai ngày đi.”





Dì Nguyễn rưng rưng nước mắt gật đầu.





Bà ấy bưng một chậu nước ấm, lặng lẽ lau tay cho Ôn Noãn.





Bạch Vi nhìn những ngón tay nhỏ nhắn thon dài kia, trong mắt hiện lên chua xót khó chịu… Dì Nguyễn còn chưa biết, Ôn Noãn sẽ không bao giờ có thể… trở thành một nghệ sĩ dương cầm nữa!





Cô ấy lau nước mắt vừa chảy xuống, Cảnh Sâm cầm đơn thuốc đi tới.





Anh ta hạ giọng, nói: “Sao lại khóc? Ôn Noãn đang yên lành nằm ở đây, đừng ủ rũ nữa, ngoan!”





Bạch Vi liếc anh ta một cái: “Tôi chỉ hơi khó chịu thôi!”





Cảnh Sâm ôm lấy cô ấy.





Anh ta đã không nói với Bạch Vi, vừa rồi anh ta tới hiệu thuốc thấy Diêu Tử An cùng Đinh Tranh đi khám thai, dáng vẻ ngọt ngào dính lấy nhau của hai người kia khiến Cảnh Sâm thấy ghê tởm!





Nhưng mà như vậy rất tốt, Diêu Tử An không cặn bã thì anh ta làm gì có cơ hội.





Cảnh Sâm an ủi dì Nguyễn mấy câu, dì Nguyễn biết anh ta là em họ của Cảnh Từ, không khỏi có chút mất tự nhiên.





Lúc này, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.


Kiều Cảnh Niên cùng bà Kiều tới, vẻ mặt lúng túng, đặc biệt là bà Kiều, vô cùng lo lắng.
Chương 285: Hoắc Minh, em muốn hôn

Hoắc Minh cười khẽ một cái.

Thật ra là không có, trong trí nhớ của anh không có...

Có điều thân là đàn ông, anh sẽ không nói cho cô biết việc này, chỉ phủi ống quần làm ra vẻ không thèm để bụng, hỏi lại: "Chẳng phải em đã làm vợ anh bao nhiêu năm sao, anh biết được bao nhiêu... Em không biết chắc?"

Anh lại bóp nhẹ mặt cô một cái: "Em ghen tỵ như vậy, chắc chắn là biết rồi!"

Ôn Noãn cười điềm đạm.

Hoắc Minh nhìn góc nghiêng đẹp hiền hòa của cô, trong lòng chợt mềm nhũn, hạ giọng nói: "Đừng làm loạn nữa! Về sau chúng ta hãy sống vui vẻ với nhau, nhé?"

Anh cảm thấy, bằng tuổi như anh đây, cộng thêm tình trạng khôi phục của Ôn Noãn, chắc chắn có thể phấn đấu thêm đứa thứ ba!

Nhưng mà thêm hai năm nữa, còn phải xem xem Ôn Noãn có muốn không!

Có thể là do anh đã tỏ thái độ, cho nên bầu không khí giữa hai người tốt hơn lần trước rất nhiều, lúc vào bệnh viện toàn là Hoắc Minh bận trước lo sau, đến cả lão Triệu cũng nói: "Cậu chủ đã săn sóc được bằng một nửa lúc trước rồi!"

Ôn Noãn ngồi trên ghế dài, cầm ly nước ấm trong tay.

Cô cười nhạt, nhìn Hoắc Minh từ đằng xa đang đi tới, đến gần mới nghe thấy anh lẩm bẩm nói: "Rất tốt! Thân thể cũng sạch sẽ!"

Mặt Ôn Noãn hơi nóng lên.

Cô giả vờ đọc phiếu khám bệnh, sau đó bỏ phiếu khám vào trong túi.

Hoắc Minh lại đi lên trước một bước, duỗi tay ôm lấy eo cô, nhọ giọng nói: "Đi mua đồ Tết với anh đi, bố sắp xếp cho anh nhiều việc quá, giống kiểu sợ anh không đủ mệt ấy!"

Ôn Noãn ngửa đầu lên, khẽ xoa khuôn mặt anh tuấn của anh: "Là do anh tự chuốc họa vào thân đấy chứ! Gần đây bố khó chịu với anh lắm!"

Hoắc Minh bắt lấy tay cô.

Anh nhỏ giọng nói: "Sao ông ấy lại thương em như vậy!"

Anh biết tính tình của bố mình, dù sau tính cách của anh cũng thừa hưởng từ bố mình mà ra, chẳng qua tình yêu thương của ông ấy dành cho Ôn Noãn gần như đã vượt qua cả Minh Châu, nhìn vào là có thể nhận thấy rõ, mà kỳ lạ hơn nữa là Minh Châu không hề ghen tỵ, trái lại còn thích bám lấy Ôn Noãn.

Tại sao người phụ nữ này lại có sức cuốn hút đến vậy?

Ôn Noãn chậm rãi đi vào thang máy: "Thì bởi vì em tốt chứ sao!"

Lão Triệu đi xuống dưới trước, trong thang máy chỉ có hai vợ chồng, cho nên có thể phóng túng hơn chút, anh đè cô lên tường thanh máy, dùng kỹ xảo trêu chọc cô, ghé sát vào tai cô lẩm bẩm nói: "Vậy có thể cho phép anh trải nghiệm mặt tốt đẹp của Tổng Giám đốc Ôn không?"

Mặt Ôn Noãn nóng bừng lên.

Hiện tại, trình độ vô lại của Hoắc Minh đã vượt qua cả tưởng tượng của cô.

Không biết có phải tất cả đàn ông đều giống như thế này không, đối với mấy chuyện như thế này cho dù không học cũng hiểu.

Ôn Noãn không dao động.

Thật ra cô cũng muốn chứ, người đàn ông trước mặt là người cô yêu vô cùng, sao cô lại không nghĩ đến chuyện thân mật với anh cho được.

Nhưng mà cô cũng biết rõ, một khi cô đã giao hết toàn bộ mọi thứ ra rồi, vậy thì không còn con át chủ bài nào trong tay.

Chỉ có thể mặc anh chơi đùa.

Đến một ngày nào đó anh chán rồi, vậy cô nên làm thế nào đây?

Bàn tay đang chống lên vai anh của Ôn Noãn nhẹ nhàng trượt xuống dưới dây lưng của anh, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên khuy dây lưng, như có như không mà chọc ghẹo: "Vậy phải xem biểu hiện của anh!"

Hoắc Minh bị cô kích thích, há miệng cắn một cái lên tai cô.

"Đúng là xấu xa!"

Cũng may, ở bên ngoài anh vẫn biết chừng mực, không làm quá mức.

Bọn họ đi dạo suốt một ngày, không chỉ có đồ Tết, còn mua cả quần áo mới đi chơi Tết cho mấy đứa nhỏ, Ôn Noãn còn chọn hai bộ cho Trương Sùng Quang, bảo nhân viên giao đến nhà họ Trương.

Lúc trở về, Hoắc Minh tự mình lái xe.

Anh đi được một đoạn, đột nhiên hỏi: "Em thích Sùng Quang lắm à?"

Ôn Noãn gật đầu: "Nhìn rất tuấn tú! Lại còn thông minh!"

Hoắc Minh nắm vô lăng, ho khan một tiếng: "Thế nào thì gọi là tuấn tú?"

Ôn Noãn liếc nhìn anh một cái.

Cô biết anh có ý gì, chẳng qua chỉ muốn hỏi cô xem có thấy anh đẹp trai hay không thôi.

Tất nhiên Hoắc Minh rất đẹp.

Có thể nói, anh là người đàn ông đẹp nhất mà Ôn Noãn từng gặp.

Cô không chút keo kiệt nói: "Giống như anh thế này là tuấn tú rồi!"

Hoắc Minh cười khẽ một cái, anh duỗi tay chạm vào tấm kính trên xe, nói nhỏ: "Lại có tuyết! Nếu như tuyết lớn thì chúng ta phải đón năm mới trong nhà... Nghĩ thử xem có bộ phim nào mà em chưa xem không, chúng ta ở nhà xem."

Tuyết mịn, càng rơi càng lớn...

Ôn Noãn dùng đầu ngón tay chạm lên cửa xe.

Thời tiết như thế này, lại cùng anh ngồi trong xe ngắm cảnh tuyết rơi khiến cô cũng có chút rung động.

Lúc dừng đèn đỏ, cô kêu nhỏ: "Hoắc Minh!"

Anh ừ một tiếng.

Sau đó, anh lái xe sang một hướng khác, dừng xe ở ven đường.

Một tiếng vang rất nhỏ vang lên.

Anh cởi đai an toàn ra, sau đó Ôn Noãn bị anh ôm vào trong lòng... Áo khoác bị cởi ra, chỉ còn lại một cái áo lông hồng nhạt, dán chặt vào thân thể nhỏ nhắn của cô.

Hoắc Minh không hôn cô ngay.

Anh đè cô lên trên vô lăng, bàn tay ấm áp vỗ về xoa bóp eo cô.

"Muốn nói cái gì?"

Ôn Noãn tháo dây cột tóc ra, mái tóc màu trà dài đến eo buông xõa, tản ra hương thơm giống mùi hoa sen.

Cô ôm cổ anh, môi đỏ hé mở, giọng nói khàn khàn gợi cảm: "Hoắc Minh, em muốn hôn anh!"

Anh bị cô trêu chọc khó lòng chịu nổi, chỗ cổ xuất hiện một mảng hồng nhạt, còn có một vài sợi gân xanh hơi nổi lên, cả người giống như chìm vào ham muốn nhục dục...

Anh cúi người, ngậm lấy môi cô, hôn môi với cô.

Nam nữ trưởng thành, một khi châm lửa thì chỉ hôn môi là không đủ!

May mà sắc trời đã tối sẫm...

Da mặt Ôn Noãn rất mỏng, không chịu làm với anh ở trong xe, huống chi lại còn ở ngoài đường thế này.

Hoắc Minh không nhịn được, anh ghé sát bên tai cô, khàn khàn nói: "Đừng nhúc nhích! Để anh hầu hạ em, sau đó em nói cho anh biết làm có được hay không..."

Anh cảm thấy chuyện này rất mới lạ, dù sao trong trí nhớ của anh chưa từng có chuyện hầu hạ cho người phụ nữ nào cả.

Nhưng anh muốn khiến Ôn Noãn sung sướng.

Cuối cùng, cả hai đều khó mà nói thành lời...

Ôn Noãn đỏ mặt tim đập nhanh, cô muốn cài cúc váy lông cừu lại, mãi vẫn không cài được.

Hoắc Minh chỉnh đốn lại xong.

Anh nhìn thấy Ôn Noãn như vậy không khỏi mềm lòng, giơ tay giúp cô làm, sau đó thuần thục cài khóa cho cô.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, có thể thấy rõ khát vọng khó nén trong mắt đối phương.

Bọn họ không thấy đủ, vẫn còn chưa đủ...

Giọng nói của Hoắc Minh khàn khàn: "Về nhà ăn cơm thôi! Bố đã gọi vài cuộc rồi!"

Bọn họ, không nghe máy...

Bởi vì quả thật không dừng lại được.

Ôn Noãn ngồi vào ghế phụ, trên mặt vẫn nóng bừng, cô không dám nhìn anh nên chỉ có thể xoay mặt sang bên khác.

Hoắc Minh thắt đai an toàn, lúc khởi động xe còn cười cô: "Sao lại giống con gái chưa trải sự đời vậy! Trước kia... Chúng ta không làm mấy chuyện này ở bên ngoài à?"

"Không có!"

Mặt Ôn Noãn nóng như muốn bốc khói, cô hạ cửa xe xuống một chút...

Nhưng Hoắc Minh lại nhanh chóng đóng lại cho cô, giọng nói của anh trầm trầm khàn khàn: "Đừng có mở! Hiện tại thì thấy thoải mái, nhưng tí nữa sẽ bị cảm, em bị cảm thì không thể cho Duẫn Tư ăn được!"

Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt tóc: "Anh chỉ biết thương nó!"

"Anh thương em hơn chứ! Anh sợ em đau đầu!"

...

Bọn họ nói chuyện câu được câu không, bầu không khí ngọt ngào.

Ngoài xe thì có tuyết rơi.

Trong xe thì ấm áp, bên cạnh có người yêu ngồi cùng...

Lúc cửa xe bị phủ sương mù, Ôn Noãn viết tên anh lên trên đó...

Hoắc Minh!"

Điện thoại của anh vang lên rất nhiều lần.

Hoắc Minh đang lái xe, cho nên để Ôn Noãn xem, Ôn Noãn nhận ra đó là số điện thoại của Sở Liên, bởi vì cô đã nhìn thấy trong tư liệu rồi.

Ôn Noãn bình tĩnh nói: "Là số lạ!"

Hoắc Minh cười cười: "Vậy em cho vào sổ đen đi! Sắp đến Tết rồi, chắc mấy người tiêu thụ sản phẩm gọi điện đấy!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom