• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoắc tổng truy thê (29 Viewers)

  • Chương 278-290

Xem nhiều hơn
Chương 278: Còn em thì sao? Em yêu anh sao?

Một tấm hình nhẹ nhàng nhét vào túi áo khoác của anh.

Ngón tay nhỏ nhắn của Ôn Noãn rất quan tâm giúp anh sửa sang lại, cuối cùng cô còn vỗ nhè nhẹ.

Hoắc Minh nhìn vào ánh mắt cô, rút tấm hình kia ra.

Đó là thực tập sinh mới ở công ty, Sở Liên!

Anh đi đến cuối giường ngồi xuống, nhẹ nhàng nới lỏng cà vạt, khẽ mỉm cười: “Là vì chuyện này sao? Chỉ là một thực tập sinh thôi, cũng đáng để cô huy động nhân lực như vậy sao!”

“Chỉ là một thực tập sinh sao?”

Ôn Noãn đi từ từ đến chỗ anh, quay người nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hoắc Minh, anh chạm phải điều cấm kỵ của em! Anh thật sự cho rằng em không tức giận sao?”

Hoắc Minh khẽ mỉm cười, sờ lên khuôn mặt non mịn của cô.

Ôn Noãn không thích anh thô lỗ như vậy, muốn tránh xa anh ra nhưng động tác của anh rất nhanh, lập tức ôm lấy eo nhỏ của cô, thô lỗ vuốt ve chơi đùa…

“Vậy à?”

“Vậy còn cô? Cô yêu tôi sao?”

“Lúc tôi với cô làm tình, cô ôm tôi gọi Minh… Rốt cuộc người cô gọi là Hoắc Minh tôi hay là cái người trong trí nhớ của cô? Hả?”

“Ôn Noãn, tôi cũng chỉ là người thay thế mà thôi!”

“Chúng ta không ai cao thượng hơn ai đâu.”



Trái tim Ôn Noãn rất đau đớn!

Cô cụp mắt xuống, cười nhạo: “Hoắc Minh, anh nói nhiều như vậy, đơn giản là vì không muốn sa thải cô ta mà thôi! Em muốn hỏi anh, anh giữ lại một thực tập sinh hay là anh tiếc nuối tuổi trẻ?”

“Hoắc Minh, anh vừa ngủ với em, tận hưởng tất cả những lợi ích của hôn nhân, bên cạnh anh lại giữ một người như vậy... Anh ghê tởm ai chứ!"

Ôn Noãn nhặt tấm hình kia lên.

Cô xét nát nó thành từng mảnh trước mặt Hoắc Minh!

Hoắc Minh hơi ngửa người ra sau, ánh mắt anh trong trẻo, giống như chưa từng thấy Ôn Noãn như lúc này!

Lúc sau, anh mới nhẹ nhàng mỉm cười: “Hóa ra là tôi đã cưới một con cọp cái!”

Nói xong anh đưa tay ra kéo một cái, Ôn Noãn ngã lên trên người anh.

Cơ thể tiếp xúc, bầu không khí tinh tế...

Ôn Noãn nhẹ nhàng cụp mắt xuống, lạnh lùng nói: “Em còn chưa được bốn mươi hai ngày, anh cầm thú như vậy sao?”

Dù Hoắc Minh có chút cố tình làm thế.

Nhưng khi nghe vậy, anh hơi ngây người!

Khi bọn họ thật sự đối mặt với nhau, không có gì phải kiêng nể cả… Cũng không cần phải ngụy trang, anh nhẹ nhàng nhéo má cô: “Làm sao bây giờ, một ngày đụng phải bà Hoắc tôi đều như cầm thú vậy!”

Ôn Noãn đẩy anh ra, đứng dậy vuốt vuốt quần áo trên người rồi mở cửa phòng ngủ chính...

Đêm đó, cô không trở lại phòng ngủ chính.

Hoắc Minh biết cô ngủ ở phòng dành cho khách, có lẽ cô đang ở trong phòng làm việc nhớ đến “Minh” kia!

Đúng vậy, hôn nhân của bọn họ có vấn đề!

Người cô yêu chính là chồng cô...

Còn anh, trong trí nhớ của anh không có cô, anh và cô ở chung được hơn nửa năm, thật ra anh đã từng cố gắng rất nhiều nhưng chưa bao giờ tìm được cảm giác giống như tình yêu.

Trên mặt đất toàn là giấy vụn…

Hoắc Minh suy nghĩ, nếu anh yêu cô thì tối nay anh sẽ làm theo lời cô yêu cầu.

Nhưng anh không yêu, bọn họ cũng chỉ là cặp vợ chồng cùng nhà khác ngỏ, bây giờ cũng không cần giả bộ nữa…

Hoắc Minh cảm thấy thoải mái!

Anh chỉ nghĩ rằng, hôn nhân vẫn nên đơn giản một chút, ví dụ như cùng nhau nuôi dạy con cái, ví dụ như cuối tuần hai người tắt đèn cùng nhau làm tình mấy lần…

Nói về chuyện tình cảm thật sự rất mệt mỏi!

Nhưng anh biết rõ, Ôn Noãn không chỉ đơn giản nổi cáu với anh, cô thật sự rất nghiêm túc.

Khi anh đi xã giao về, phần lớn cô đều không ở nhà.

Giúp việc nói cô qua đêm lại nhà họ Hoắc để tiện chăm sóc hai đứa trẻ!

Ngay cả khi ở nhà, cô cũng không chịu ngủ chung giường với anh…



Một tuần sau, công ty Anh Kiệt!

Trong phòng làm việc rộng lớn, Hoắc Minh lặng lẽ ngồi ở đó, ngón tay giữa thon dài nâng cằm lên…

Thư ký Trương nói chuyện công việc xong, cô ấy mỉm cười: “Ngày mai là thứ bảy, luật sư Hoắc, chúc anh cuối tuần vui vẻ!”

Hoắc Minh tỉnh táo lại, miễn cưỡng nở nụ cười.

Thư ký Trương đang định đưa ra một số đề nghị nhằm làm tăng tình cảm vợ chồng, cửa văn phòng nhẹ nhàng đẩy ra, một bóng dáng mảnh khảnh từ bên ngoài bước vào, tuổi cô ta còn trẻ, dáng vẻ cũng tinh khiết, chính là thực tập sinh Sở Liên.

Hoắc Minh nhíu mày.

Thư ký Trương hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Sở Liên giơ hộp bánh nhỏ trong tay lên, hơi nhút nhát nói: “Luật sư Hoắc, hôm nay là sinh nhật của tôi! Đây là bánh ngọt tôi tự tay làm, muốn mời ngài ăn thử…”

Hoắc Minh liếc nhìn thư ký Trương.

Thư ký Trương nhận lấy đặt lên trên bàn làm việc: “Có lòng!”

Sở Liên cũng không rời đi, cắn môi, dáng vẻ đáng thương động lòng người: “Thật ra… Mấy đồng nghiệp có tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi, luật sư Hoắc, thư ký Trương, tôi muốn mời hai người đến tham gia!”

Trong lòng thư ký Trương thầm mắng: Em gái trà xanh này!

Hoắc Minh trực tiếp từ chối: “Không cần! Đúng rồi, lần sau không được tự tiện vào phòng làm việc của tôi!”

Thật sự cô ta có một khuôn mặt giống Kiều An, hơn nữa cô ta còn đang câu dẫn anh!

Thế nhưng, Hoắc Minh lại không hề có dục vọng với Kiều An thì huống chi là cô gái nhỏ trước mặt này! Anh chỉ là… Kiều An đã chết, nhìn thấy một người như thế nên anh có hơi thương cảm! Anh chỉ hy vọng một cô gái như vậy sẽ đi đúng con đường.

Mặc dù Ôn Noãn làm loạn với anh kịch liệt, anh vẫn không sa thải cô ta!

Hoăc Minh từ chối khiến Sở Liên xấu hổ vô cùng.

Cô ta như sắp khóc: “Luật sư Hoắc, thật ra tôi không có ý gì khác!”

“Ra ngoài!”

Sở Liên che mặt rời đi, đóng cửa lại.

Hoắc Minh đóng tập tài liệu lại, anh nhẹ nói: “Không phải nói là cuối tuần sao, đặt cho tôi một bó hoa!”

Hoắc Minh muốn đi đón Ôn Noãn.

Thư ký Trương mỉm cười nói được!



Gần đây Ôn Noãn bận rộn tập thể dục, tập Yoga.

Bạch Vi nghe nói hiệu quả rất tốt nên cũng chạy đến, tập chưa được nửa giờ đã mệt như chó, nhìn Ôn Noãn vẫn bình tĩnh, trong lòng cô ấy vừa hâm mộ vừa ghen tị: “Ôn Noãn, cậu kiên trì tốt quá!”

Ôn Noãn lại làm một động tác khác.

Huấn luyện viên thể hình biết điều rời đi.

Ôn Noãn cầm lấy kem dưỡng da, nhẹ nhàng lau phần eo cô, tự giễu nói: “Phụ nữ đã sinh hai đứa con, nếu không cố gắng rèn luyện thì làm sao có thể cạnh tranh được với cô gái nhỏ bé kia?”

Bạch Vi lại không đồng ý.

Vóc dáng này của Ôn Noãn, ngực ra ngực, eo ra eo…

Cô gái nhỏ bình thường, sao có thể so sánh được!

Cô ấy chạm vào hai cái đã thấy rất đã, ngay lúc cô ấy đang làm liều thì trợ lý của Ôn Noãn đi vào, nhẹ nói: “Tổng Giám đốc Ôn, có một cô bé muốn gặp cô!”

Ôn Noãn lạnh nhạt hỏi: “Có nói thêm gì hay không?”

“Cô ấy nói cô ấy họ Sở!”

Ôn Noãn cầm khăn mặt từ từ lau mồ hôi, sau đó nhẹ nói: “Để cho cô ta vào đi!”

Trợ lý mở cửa đi ra ngoài.

Bạch Vi mất tự nhiên nói: “Đó chính là người lần trước mà cậu nói với mình phải không? Không thể nào… Năm đó Kiều An đều làm đủ mọi cách, Hoắc Minh cũng không để ý đến!”

Ôn Noãn mỉm cười: “Đây gọi là tình cảm của đàn ông!”

Bạch Vi trợn mắt.

Một lúc sau, trợ lý Từ dẫn một cô gái trẻ đi vào, cô gái này rất xinh đẹp nhưng cử chỉ có hơi ngượng ngùng, sau khi đi vào thì nhẹ giọng gọi: “Bà Hoắc!”

Ôn Noãn đang duỗi căng ở trên xà ngang…

Cái eo nhỏ kia, đôi chân thẳng tắp khiến cho Sở Liên phải ghen tị.

Thậm chí cô ta còn tưởng tượng, buổi tối luật sư Hoắc nằm trên một cơ thể uyển chuyển như vậy, tha hồ tận hưởng!

Chỉ nghĩ đến đó, cô ta lại không chịu được, nhẹ nhàng cắn môi!

Ôn Noãn không trả lời cô ta.

Sau khi làm xong động tác duỗi căng, cô mới quay lại nhìn cô gái trước mặt!

Ừm… Là một em gái trà xanh, quyến rũ động lòng người!

Nhưng người thật không đẹp và dịu dàng bằng ảnh chụp, rõ ràng còn có khí chất nhỏ nhen.

Ôn noãn nhớ rằng, lần đầu tiên Kiều An xuất hiện ở đây, cô ta xinh đẹp quyến rũ thế nào!

Nghĩ như vậy, trong lòng cô thoải mái hơn một chút.

Trợ lý ân cần đưa nước và khăn mặt cho cô: “Tổng Giám đốc Ôn, uống nước đi!”

Ôn Noãn dựa vào xà ngang, uống mấy ngụm nước, nhìn Sở Liên cười nhẹ: “Tìm tôi có việc gì?”

Đôi môi đỏ mọng của Sở Liên khẽ run lên…

Cô ta nhỏ giọng nói: “Bà Hoắc, tôi biết bà không thích tôi nhưng ngài thật sự không cần tuyệt tình như vậy! Bữa tiệc sinh nhật mà tôi đã mong chờ từ rất lâu, các đồng nghiệp đều không đến dự, tôi biết đó là tác phẩm của bà!"

Tiệc sinh nhật?

Các đồng nghiệp đều không đến?

Ôn Noãn đoán ra đó là tác phẩm của thư ký Trương, cô ấy chỉ cần thông báo chuyện này, ai dám qua lại với Sở Liên?

Thư ký Trương: Rất đáng tin!

Ôn Noãn lười biếng mỉm cười: “Vậy sao? Tại sao tôi lại không biết nhỉ?”

Cô liếc nhìn trợ lý, trợ lý nhận lấy chai nước trong tay cô, cô tiếp tục duỗi người… Thỉnh thoảng lại nhẹ giọng nói: “Cô Sở cô tuổi còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, cần gì phải dây dưa với một người đàn ông đã kết hôn! Được rồi, cô và mối tình đầu của Hoắc Minh rất giống nhau… Thỉnh thoảng khi nhìn mặt cô, anh ấy sẽ nhớ về quá khứ, tôi cũng không phải rất quan tâm nhưng anh ấy… cũng chỉ có thể nhớ lại!”

Lòng tự trọng của Sở Liên bị tổn thương.

Cô ta không ngờ bà chủ trước mặt lại có thể vạch trần sự thật dễ dàng như vậy.

Sao cô dám?

Chóp mũi Ôn Noãn rớm mồ hôi, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ cô không biết, Kiều An ở trong nhà chúng tôi là một điều cấm kỵ, đừng nói là cô, ngay cả cô ấy muốn vào cửa nhà họ Hoắc, có sinh ra mười lần cũng vô dụng!"

Sở Liên không tin.

Cô ta còn trẻ lại xinh đẹp, cô ta không tin mình không sánh bằng người phụ nữ trước mặt.

Hơn nữa, chút nữa luật sư Hoắc đến đây…

Trong tay Sở Liên cầm một con dao, cô ta áp vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô, đôi mắt dần dần ươn ướt: “Bà Hoắc, bà hiểu lầm tôi rồi, tôi chưa từng nghĩ đến việc hủy hoại gia đình của bà, tôi lớn lên như thế cũng không phải là lỗi của tôi! Nếu như… Nếu như bà không thể tha thứ cho tôi, tôi sẽ hủy nó đi!”

Ôn Noãn nhẹ chớp mắt.

Cô hỏi trợ lý: “Cô Sở học ở học viện điện ảnh Trung Quốc hay học viện điện ảnh Bắc Kinh?"

Trợ lý ho nhẹ: "Cô ấy học lịch sử!"

Ôn Noãn gật đầu, tiếp tục tập thể hình, chỉ là trước mặt cô có thêm sáu vệ sĩ mặc đồ đen, tất cả đều mạnh mẽ như bò trước mặt Sở Liên…

Sắc mặt Sở Liên tái nhợt, cô ta không ngờ Ôn Noãn lại phòng thủ mạnh vậy.

Ôn Noãn thản nhiên nói: “Muốn hủy thì hủy nhanh lên! Một lát nữa Hoắc Minh đến đây, cô có thể tố cáo! Là người vợ hợp pháp là tôi đây đã bắt nạt cô, cô có thể bảo anh ấy đưa cô đến bệnh viện!”

Nói xong, trong lòng Ôn Noãn chán nản.

Trước đây... chẳng phải Kiều An cũng chơi chiêu này sao?

Lưỡi dao trong tay Sở Liên rơi xuống đất, đôi môi đỏ mọng của cô ta run lên: “Bà Hoắc, tôi sẽ không phá hoại gia đình của bà!”

Nói xong, cô ta xoay người bỏ chạy.

Ôn Noãn khẽ mỉm cười, đoán là Hoắc Minh đã đến…

Quả nhiên, Sở Liên đụng phải Hoắc Minh ở cửa.

Biết bao người muốn lao mình vào vòng tay của anh!

Hoắc Minh đỡ cô ta dậy, nhíu mày, nhưng lại nói với Ôn Noãn: “Cô ta đến đây làm gì?”

Ôn Noãn chưa kịp nói, giọng Sở Liên đã run rẩy: "Xin lỗi, luật sư Hoắc, tôi không có ý phá hoại gia đình của hai người, ngài nói với bà Hoắc cứ yên tâm!”

Ôn Noãn không nhịn được mà liếc mắt khinh thường.

Hoắc Minh sai người đưa Sở Liên đi, Bạch Vi và trợ lý cũng biết điều rời đi, Ôn Noãn tập luyện xong lập tức bôi kem massage lên eo và lưng, thoa nhẹ nhàng đến khi cảm thấy nóng lên, tỏa nhiệt, rất thoải mái.

Vòng eo của cô vốn đã thon gọn, nhưng sau khi tập luyện, nó càng trở nên săn chắc hơn.

Một phần da thịt đỏ lên, non nớt, một tay anh có thể cầm lấy nó.

Hoắc Minh cầm lấy kem massage, một tay ôm lấy cô, một tay nhẹ nhàng mát xa bên hông cô.

Cằm của Ôn Noãn khẽ nhếch lên, hơi híp mắt lại nhìn anh.

Trong ánh mắt đó có chút khiêu khích, rất gợi cảm, Hoắc Minh muốn thỏa thích làm cô ở đây, nhưng anh biết, Ôn Noãn cố ý dụ dỗ anh nhưng sẽ không bao giờ cho anh chạm vào!

Anh nghiêng người, thổi hơi nóng vào tai cô: “Eo thật nhỏ, da nóng quá!”

Ôn Noãn cười lạnh: “Vậy sao? Sao tôi lại cảm thấy tôi không bằng khuôn mặt của người khác!”
Chương 279: Em có dám nói là em không quyến rũ tôi không?

Ôn Noãn nói xong.

Hoắc Minh bị ép đến mức anh vốn nên tức giận nhưng lúc này anh không những không tức giận mà lại cảm thấy rất thú vị!

Ôn Noãn cầm lấy đồ vật mát xa, tự mình mát xa.

Hoắc Minh nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô, lúc cô cụp mắt xuống, lộ ra vẻ sáng ngời như tranh vẽ.

Anh đột nhiên nhẹ giọng nói: “Khuôn mặt của cô ấy không đẹp bằng em!”

Động tác trên tay Ôn Noãn chậm lại, sau đó nhẹ nhàng giơ một chân lên, tiếp tục bôi… Hoắc Minh nhìn đôi chân thon dài kia, ngay cả đầu gối của cô cũng nhẹ nhàng yếu ớt, đến tận bây giờ anh cũng chưa từng thấy chân ai mê người như vậy!

Anh không kìm được lòng, yếu hầu trượt lên trượt xuống!



Lúc lên xe, Ôn Noãn ngồi ghế sau.

Hai tay Hoắc Minh đặt lên trên tay lái, nhỏ giọng nói: “Tổng Giám đốc Ôn, em thật sự coi tôi là tài xế sao?”

Ôn Noãn lật xem tài liệu.

Nghe vậy, cô không hề ngước mắt lên, chỉ nhẹ nói: “Tôi muốn xem tài liệu!”

Hoắc Minh nhíu mày: “Phụ nữ kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì?”

Ôn Noãn bỗng nhiên mỉm cười: “Đây là ‘chồng’ tôi để lại cho tôi, đương nhiên tôi phải trân trọng rồi!”

Hoắc Minh không nói gì thêm.

Anh bị Ôn Noãn làm cho tức giận.

Ôn Noãn tiếp tục lật xem tài liệu, không bị anh ảnh hưởng chút nào, sau đó bọn họ cũng không nói gì thêm.

Đến khi tới nhà họ Hoắc.

Xe mới dừng lại, Tiểu Hoắc Tây lập tức chạy đến đây, mái tóc xoăn màu trà cực kỳ đáng yêu.

Tiểu Hoắc Tây dắt tay mẹ, ngọt ngào nói: “Mẹ thật xinh đẹp!”

Ôn Noãn ngồi xổm xuống rồi hôn con bé một cái, sau đó nắm tay Tiểu Hoắc Tây đi về phía biệt thự.

Mặt trời mùa đông lên cao.

Cô mặc áo khoác ngoài màu nâu nhạt, tóc được vén nhẹ lên phía sau, xinh đẹp động lòng người, đặc biệt là khi nhìn từ sau lưng, vòng eo của cô thon đến mức không thể nhận ra rằng cô đã sinh hai đứa con... Rất thon gọn!

Từ khi Hoắc Minh trở về, anh tận hưởng tất cả mọi thứ mà Ôn Noãn có.

n cần chăm sóc, hôn nhân và còn ánh mắt ngưỡng mộ!

Nhưng khi người phụ nữ đột nhiên không quanh quẩn mình nữa, người đàn ông vẫn có một chút lạc lõng.

Đặc biệt là anh muốn lên giường với cô.

Hoắc Minh không đi cùng vào mà đứng bên cạnh xe, từ từ hút hết một điếu thuốc.

Anh đứng đây để suy nghĩ về mối quan hệ giữa anh và Ôn Noãn.

Anh bắt đầu có hơi hối hận, có lẽ ngày đó anh không nên nói những lời đó…

Anh không nên nói, Ôn Noãn coi anh là thế thân.

Bởi vì hôm nay, cô quang minh chính đại coi anh là thế thân!

Hoắc Minh dập tắt điếu thuốc, đang định đi vào nhà chính, Hoắc Chấn Đông dẫn Thước Thước đi ra, vừa nhìn thấy con trai ông liền tức giận…

Đồ vô dụng!

Nếu không trêu vợ tức giận, thì vợ anh có thể đến đây mỗi ngày sao?

Hoắc Chấn Đông nở nụ cười lạnh lùng mà cao quý: “Bố còn tưởng rằng, cậu chủ Hoắc có thể chịu đựng được! Thế nào, cuối cùng cũng chịu quay lại thăm vợ con rồi? Khuôn mặt nhỏ nhắn trong văn phòng kia không đủ để con nhìn sao?”

Hoắc Minh bị ép buộc.

Anh cười khổ: “Bố, không có chuyện như vậy đâu!”

Ánh mắt Hoắc Chấn Đông thật sâu: “Bố nói cho mày biết, nếu mày dám phản bội về tinh thần hoặc thể chất, Ôn Noãn có thể sẽ thiến cái của mày đi! Bố mày cũng không quan tâm, dù sao bố đã có một trai một gái rất ngoan ngoãn ở đây rồi! Mày… Liệu mà làm!”

Hoắc Minh nhíu mày: “Con không có ý đó!”

“Tốt nhất là không có!”

Thấy ánh mặt trời đã không còn nữa, Hoắc Chấn Đông dẫn Tiểu Thước Thước đi đến chỗ khác để phơi nắng, bác sĩ nói cậu bé cần phơi nắng nhiều hơn!



Cả đêm, Hoắc Minh chẳng gặp được Ôn Noãn.

Anh cũng không muốn tỏ ra vội vàng, mãi đến khi ngủ anh mới mở cửa phòng bọn trẻ ra.

Tiểu Hoắc Tây và Doãn Tư ở cùng một phòng.

Doãn Tư đã ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trông lấp lánh và bình yên.

Tiểu Hoắc Tây đang tắm rửa trong phòng tắm.

Ôn Noãn vừa cho bé ăn xong, còn chưa kịp kéo váy lông dê xuống, Hoắc Minh đã đi vào!

Bầu không khí trở nên vi diệu…

Hoắc Minh đi đến, nhỏ giọng nói: “Bên kia bị căng lên có khó chịu không?”

Vẻ mặt Ôn Noãn không có biểu cảm gì: “Chút nữa tôi sẽ hút ra để sáng mai cho Doãn Tư uống!”

“Để tôi làm giúp em!”

Ôn Noãn cảm thấy anh thật không biết xấu hổ, bây giờ bọn họ đang chiến tranh lạnh, nhưng anh vẫn muốn đòi cho đủ trong chuyện thân mật vợ chồng!

Không muốn trả giá bằng tình cảm, anh chỉ muốn ngủ với cô!

Ôn Noãn nghe thấy tiếng động trong phòng tắm, cô biết nhất thời Hoắc Tây sẽ không đi ra, cho nên cô vòng tay qua cổ người đàn ông, thở ra: "Tôi khó chịu?”

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Minh tràn đầy dục vọng.

Anh nắm chặt eo nhỏ của cô, khẽ kéo cô sát về phía mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vừa tập thể hình vừa dưỡng da, bà Hoắc, em có dám nói em không dụ dỗ tôi không?”

Ôn Noãn hôn môi anh.

Cô không cho anh hoàn toàn, nông sâu nhẹ nhàng tiến vào, câu dẫn đến lúc anh không thể dừng lại được, cô dựa vào vai anh khẽ mỉm cười: “Là vì tái giá! Người phụ nữ phải giữ trạng thái tốt mới có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn!"

Cô duỗi những ngón tay nhỏ nhắn của mình ra, từ từ vuốt ve sống mũi cao thẳng của anh, vuốt từ trên xuống.

Hoắc Minh:...

Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Dù sao thì tôi cũng nuôi hai đứa nhỏ, nếu không nắm được trái tim người đàn ông, cuộc sống sẽ trôi qua không dễ dàng gì! Hoắc Minh… Anh dạy tôi, làm sao để chiếm được trái tim người đàn ông, có được không?”

Nói xong, ngón tay thon dài của cô chạm nhẹ vào trái tim anh, từ từ vuốt ve: “Như vậy phải không?”

Hoắc Minh đổ mồ hôi trán.

Giọng anh khàn khàn không chịu được nữa: “Bà Hoắc họ được điều này ở đâu vậy?”

Ôn Noãn đột nhiên đẩy anh ra, bắt đầu cài cúc quần áo, sau đó cô ngước mắt lên, trêu chọc chải chải mái tóc xoăn dài màu trà, mỉm cười: “Chồng tôi?”

Hoắc Minh bị chọc giận!

Nhưng thực tế là, vừa rồi anh thật sự bị cô trêu đến mức ra lửa!

Lúc này trong phòng tắm vang lên âm thanh, Tiểu Hoắc Tây vừa mới tắm xong!

Ôn Noãn thu dọn quần áo, nghiêm túc nói: “Hoắc Minh, trước khi anh tôn trọng cuộc hôn nhân của chúng ta, tôi sẽ không ngủ với anh!”

Mới nói xong, Tiểu Hoắc Tây lập tức đi ra.

Cơ thể nhỏ bé trần truồng, cả người đều là nước.

Ôn Noãn cầm một cái khăn tắm lớn, quấn quanh cơ thể nhỏ bé của cô bé, vẻ mặt dịu dàng!

Cô lau khô người cho Hoắc Tây rồi mặc áo ngủ vào, giảm bớt ánh sáng trong phòng trẻ em rồi nhẹ nhàng tựa vào đầu giường đọc truyện cổ tích cho cô bé nghe... Nhưng Tiểu Hoắc Tây chỉ quan tâm đến mùi cơ thể của cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé cong cong, nếu là bình thường Ôn Noãn sẽ cho cô bé ăn chút gì đó.

Nhưng có Hoắc Minh ở đây, cô nhẹ nhàng vỗ về cô bé...

Từ từ, Tiểu Hoắc Tây đã ngủ thiếp đi!

Hoắc Minh đi đến, cúi người hôn Hoắc Tây một cái, có hơi oán trách: “Mỗi ngày em đều ngủ ở đây sao?”

Ánh đèn mờ nhạt.

Ôn Noãn nhìn anh, bình tĩnh nói: “Lúc trước anh ngủ ở đâu tôi cũng không hỏi đến! Hoắc Minh… Tôi hy vọng anh có thể chủ động giải quyết xong chuyện Sở Liên, nếu không tôi sẽ đối phó với cô ta!”

Hoắc Minh ngồi xuống cạnh giường.

Cô dịu dàng lại mê người…

Anh thừa nhận, bây giờ anh giống như bất kỳ người đàn ông nào trên đời, bị dụ dỗ đến mức nguyện ý hái sao trộm trăng trên trời xuống cho cô…
Chương 280: Anh muốn chinh phục Ôn Noãn!

Hoắc Minh đột nhiên hiểu ra.

Thứ đầu tiên Ôn Noãn muốn bảo vệ chính là hai đứa con, sau đó mới là anh!

Phát hiện này khiến anh cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

Anh nhìn xuống từ trên cao, nhìn khuôn mặt mềm mại hồng hào của cô, dường như anh có thể nhìn thấy một bản thân khác qua đó.

Một người… có được toàn bộ ký ức!



Hoắc Minh không thỏa hiệp với cô nhưng ngày tiếp theo, anh vẫn lái xe về nhà họ Hoắc.

Đã muộn, chiều tà dần buông.

Hoắc Minh không lập tức vào bên trong mà tựa lên cạnh xe, châm một điếu thuốc rồi hút chậm rãi.

Khói tỏa làm nhòe mặt anh.

Nhà họ Hoắc đông trẻ con, thỉnh thoảng trong đại sảnh có tiếng cười đùa vang lên, vô cùng náo nhiệt. Nhưng đối với anh mà nói sự náo nhiệt này có hơi xa lạ.

Hút xong một điếu, anh đi vào đại sảnh.

Trong đại sảnh có rất nhiều đứa trẻ lạ mặt, nhìn cũng xinh xắn trong sáng!

Lúc này có một cậu bé đang ngồi trên sô pha, biểu cảm có hơi xa cách, bên cạnh là mấy món đồ chơi bị bày ra tán loạn.

Hoắc Minh đang định hỏi.

Ôn Noãn bưng một đĩa bánh quy nướng tới, ngồi xổm trước mặt cậu bé, dịu dàng nói: “Sùng Quang, đây là mẻ mới làm, con nếm thử xem!”

Vẻ mặt của cậu nhóc có chút ngại ngùng, cầm lấy mấy cái.

“Ăn ngon không?” Ôn Noãn sờ đầu của cậu nhóc.

“Ăn ngon!”

Tiểu Hoắc Tây thò lại gần, dựa vào cậu bé: “Trương Sùng Quang, cái bánh quy nhỏ này mẹ tớ bỏ thêm nhiều sữa bò lắm!… Ngày mai cậu lại tới đây nữa, được không?”

Khuôn mặt nhỏ của cậu bé ửng đỏ, gật đầu!

Hoắc Minh khẽ nhíu mày.

Nhìn thế nào anh cũng cảm thấy cậu bé tên là Trương Sùng Quang giống như con rể nuôi từ bé của nhà họ Hoắc vậy!

Con rể nuôi từ bé của Hoắc Tây!

Anh cảm thấy… Anh cần phải nói chuyện với Ôn Noãn!

Tới đêm dài, thật vất vả mới chờ đến lúc bọn nhỏ ngủ, Hoắc Minh đi vào phòng trẻ em, gõ cửa: “Có tiện không, tôi có chuyện muốn nói với em, về Hoắc Tây!”

Về con cái, Ôn Noãn vẫn đồng ý nói chuyện với anh.

Cô cúi đầu nhìn Tiểu Hoắc Tây trong lòng ngực, nhẹ giọng nói: “Lát nữa tôi qua phòng anh!”

Một lát sau, cô đẩy cửa phòng ngủ của anh ra.

Trong phòng ngủ, ánh đèn lập lòe tạo nên khung cảnh kiều diễm.

Hoắc Minh đã tắm xong, trên người chỉ mặc một bộ áo tắm, dáng người anh vốn đã đẹp, chỉ đơn giản khoác áo tắm trên người thôi nhưng cũng đã rất hút mắt.

Lúc Ôn Noãn đánh giá anh, Hoắc Minh cũng đang đánh giá cô.

Anh cười nhạo: “Mặc kín thế, sợ anh làm chuyện xằng bậy à?”

Ôn Noãn không để ý tới anh, ngồi xuống cái ghế sô pha đối diện anh, dịu dàng hỏi hỏi: “Anh muốn nói với tôi chuyện gì liên quan tới Hoắc Tây vậy?”

Hoắc Minh không vòng vo: “Trương Sùng Quang liên quan gì tới nhà họ Hoắc? Liên quan gì tới Hoắc Tây?… Nếu tôi đoán không nhầm, cậu bé đó cũng có nhóm máu hiếm?”

Ôn Noãn rũ mắt cười nhẹ: “Không phải anh đã đoán được rồi sao!”



Không khí trở nên ngưng đọng.

Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn.

Cô mặc một chiếc váy len dài màu hồng phấn, cả người trông rất mềm mại, nhưng chuyện mà cô đã làm lại vô cùng cứng rắn!

Hoắc Minh không muốn làm phiền đến bố mẹ, giọng nói nén xuống rất thấp nhưng lại lộ sự nghiêm khắc.

“Đó là một con người đang sống! Không phải đồ vật em có thể mua bán!”

“Ôn Noãn… Em dùng bao nhiêu tiền để bịt miệng bố mẹ thằng bé?”



Ôn Noãn hoảng hốt đến mức bật cười.

Anh đang chỉ trích cô, chỉ trích cô không có đạo đức!

Ôn Noãn không nhận cái nồi này!

Cho dù đã là đêm khuya, cô vẫn gọi điện thoại cho trợ lý, dịu dàng nói: “Trợ lý Từ, cô đi tới công ty một chuyến, lấy tài liệu số một từ trong két sắt của tôi ra… Ừm, đưa đến nhà lớn bên này đi!”

Sau khi bên kia đồng ý, Ôn Noãn cúp điện thoại.

Hoắc Minh nhíu mày.

Một giờ sau, trợ lý Từ chạy tới giữa đêm khuya, sau khi đưa tài liệu cho Ôn Noãn rồi rời đi!

Ôn Noãn cầm phần tài liệu đó đưa cho Hoắc Minh: “Ở đây có đáp án mà anh muốn!”

Sau khi Hoắc Minh mở ra, ánh mắt của anh khựng lại.

Anh là người làm bên ngành luật, trước khi mở tập tài liệu này ra, anh chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ làm một chuyện hoang đường như vậy!

Là anh!

Là anh rót hai trăm triệu tiền vốn vào công ty của bố Trương Sùng Quang!

Là anh và bố của Trương Sùng Quang đi đánh golf!

Là anh, người đã đưa ra quyết định để Trương Sùng Quang làm bạn cùng lớn lên với Hoắc Tây!

Từ đầu tới cuối đều là anh… Hay là một bản thân anh khác!

Anh nhẹ nâng mắt nhìn về phía Ôn Noãn.

Ôn Noãn đứng ở trước cửa sổ sát đất, chỉ đứng đó, một hồi lâu sau cô mới nói nhỏ: “Hoắc Minh, dù em không muốn nhưng cũng phải thừa nhận, thật ra anh và anh ấy là hai người khác nhau!”

Ba năm đó, Hoắc Minh chăm sóc Hoắc Tây một mình.

Anh yêu thương Hoắc Tây đến tận xương cốt! Có thể hy sinh hết tất cả mọi thứ!

Mà người đang đứng trước mặt này, lý trí, bình tĩnh… Nhưng lại không phải là anh của trước kia!

Ôn Noãn nghĩ, không phải cô muốn từ bỏ.

Chỉ là cô, có hơi đau đớn…



Cô đứng ở trong đêm tối, bóng dáng cũng trở nên cô đơn.

Hoắc Minh khẽ giật môi.

Đương nhiên anh có cả trăm cách để biện giải cho chính mình, thế nhưng anh nói không nên lời.

Bởi vì giờ khắc này Ôn Noãn có vẻ rất khổ sở!

Cô đang nhớ tới… một con người khác của anh sao?

Đêm đông, tuyết rơi dày đặc.

Trong nhà đã bật máy sưởi vô cùng ấm áp, cửa sổ sát đất đã bị một lớp sương mù phủ kín.

Ôn Noãn đưa ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên mặt kính, giọng nói hơi khàn: “Hoắc Minh, anh biến em trở thành một con người giống anh nhưng rồi anh lại quay về một mình!”

Anh ở trước mặt lại không phải là anh.

Linh hồn ấy đã không thể nào hòa hợp với cô được nữa.

Cho dù bọn họ ở trên giường, làm những chuyện thân mật nhất, nhưng sâu bên trong thân thể cô thân vẫn luôn cảm thấy trống rỗng… Luôn có sự khác biệt.

Dáng vẻ của Ôn Noãn lúc này đủ để khiến mọi người đàn ông động lòng.

Hoắc Minh từ từ bước qua, ôm chặt lấy thân hình mảnh khảnh của cô từ phía sau lưng, mặt anh dán bên lỗ tai cô, thấp giọng hỏi: “Anh ta tốt vậy sao? Chỗ nào tốt như vậy, hửm?”

Anh biết là không nên nhưng anh vẫn cảm thấy không thoải mái.

Anh nghĩ đến việc có lẽ người phụ nữ này đã từng lăn trên giường cùng với một bản thân khác, sung sướng hạnh phúc như thế.

Khuôn mặt cô ửng hồng, giọng nói say lòng người.

Cả người thăng hoa vì một người khác!

Anh lại thấy… Cực kỳ không thoải mái!

Ôn Noãn hơi nghiêng mặt: “Anh muốn biết?”

Hoắc Minh ừ một tiếng, sau đó bắt đầu hôn cô, hôn từ bên má rồi đến sau tai, sau đó hôn xuống cổ… Nụ hôn tinh tế cẩn thận càng như đang tôn sùng.

Ôn Noãn nhẹ nhàng xoay người, dịu dàng hôn lấy anh.

Hôn một hồi lâu, cô dựa vào bên gáy ấm áp của anh, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Nếu anh muốn thấy, tôi sẽ cho anh xem!”

Đêm đã khuya, Ôn Noãn đi về.

Cô để lại một đoạn video cho Hoắc Minh, để anh xem từ từ.

Trong phòng ngủ màu xám đen cách điệu.

Hoắc Minh chỉ mặc áo tắm, dựa trên chiếc giường cỡ khủng, không thèm để ý cầm điều khiển từ xa bật lên.

Chỉ trong một giây, anh đã bị hình ảnh kia làm chấn động.

Đó là lần cuối cùng của Hoắc Minh và Ôn Noãn, anh ngồi trong phòng sách, Ôn Noãn nằm ở trong lòng ngực anh, cẩn thận hầu hạ anh… Lúc ấy cô còn đang có thai, ước chừng khoảng bốn tháng.

Hoắc Minh nhìn chuyên chú, cặp chân thon dài đặt trên khăn trải giường, lúc thì duỗi thẳng lúc lại gập lên.

Ngực anh như muốn nổ tung!

Anh thấy một bản thân khác nhẹ nhàng lấy mái tóc dài của Ôn Noãn nhẹ nhàng đặt lên môi hôn: “Ôn Noãn, đủ rồi! Đủ rồi!”

Anh thấy bọn họ, ôm hôn nhau đến khi cõi lòng tan nát.

Ánh sáng xanh chiếu xuyên qua phòng ngủ u tối.

Chỉ mười phút ngắn ngủi nhưng Hoắc Minh đã nhìn đi nhìn lại vô số lần…

Sáng sớm hôm sau, tâm trạng của Hoắc Minh tóm lại rất khác, vừa xuống lầu đã tìm người giúp việc hỏi về Ôn Noãn.

Người hầu mỉm cười nói: “Mợ chủ đã ra ngoài từ sáng sớm, hình như là đi đến sân bay.”

Hoắc Minh ít nhiều có hơi thất vọng.

Anh ngồi xuống, lẳng lặng uống cà phê nhưng trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Ôn Noãn phiền muộn tối qua, còn có đoạn video thân mật trong quá khứ của bọn họ…

Anh không thể tin được, Ôn Noãn sẽ nguyện ý làm vậy cho một người đàn ông.

Trong nửa năm này bọn họ cũng có làm vài lần, tất nhiên cũng có lúc anh cảm thấy cực kỳ vui sướng. Thế nhưng sau khi anh nhìn thấy đoạn video kia, lúc Ôn Noãn ở trên giường anh chưa bao giờ hoàn toàn thả lỏng.

Chưa một lần nào!

Ước chừng là tâm lý ham muốn được chinh phục của đàn ông, anh cảm thấy gấp không chờ nổi muốn có cô.

Anh muốn nhìn cô chìm sâu, muốn nhìn dáng vẻ của cô lạc vào trong biển tình!

Thế nhưng cô châm lửa một đêm, sáng sớm tinh mơ đã chạy mất!

Trong lòng lẫn sinh lý của Hoắc Minh đều nghẹn thành một ngọn lửa.

Ở văn phòng rất bận rộn.

Anh lại không phải mấy người trẻ xốc nổi có thể bỏ qua tất cả công việc để theo đuổi vợ, nhưng tóm lại vẫn bực mình vì người phụ nữ đáng hận kia.

Lúc giữa trưa, anh gọi điện thoại cho Ôn Noãn.

Ôn Noãn nghe.

Sau tối hôm qua, mối quan hệ của đã hoàn toàn thay đổi, đặc biệt là Hoắc Minh đã phải chịu sự kích thích vô cùng to lớn!

Anh tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo lỏng cà vạt, giọng điệu dịu dàng hơn bình thường một chút “Buổi tối có một bộ kịch nói, nghe Minh Châu bảo em có thích một diễn viên, chúng ta đi xem nhé?”

Tập đoàn Tây Á.

Ôn Noãn đứng trước cửa sổ sát đất to lớn, nhìn bông tuyết bay phấp phới bên ngoài.

Cô biết Hoắc Minh đang theo đuổi cô, với sự hiểu biết của cô về anh, tám phần là bị video kia kích thích.

Khẳng định anh sẽ muốn càng nhiều thứ hơn!

Anh muốn, Ôn Noãn cũng không định cho, ít nhất không phải hiện tại.

Cô đưa ngón tay thon dài lên gõ nhẹ cửa kính, mỉm cười nhẹ nhàng: “ Luật sư Hoắc không tìm nổi một người đi xem kịch nói chung sao?”

Lời cô ít nhiều cũng mang theo ý tán tỉnh, trêu chọc anh!

Hoắc Minh là đàn ông, mà đàn ông đều sẽ thích!

Anh khẽ cười một tiếng nhưng vẫn thành thật thành khẩn trả lời: “Chúng ta đi xem kịch nói trước, buổi tối không về nhà, qua đêm ở khách sạn nhé. Chúng ta có thể vừa uống rượu vang đỏ vừa thưởng thức cảnh tuyết rơi!”

Ôn Noãn rũ mắt cười nhạt.

Thứ anh muốn thưởng thức là thân thể của cô mới đúng!

Giọng nói của cô trở nên nghèn nghẹn: “Đề nghị của anh thật khiến người ta động lòng, nhưng mà… tối nay tôi cần phải tham gia một bữa tiệc công việc!”

Cô nói dối……

Cô nghĩ anh cũng biết thế nhưng nếu một người đàn ông muốn theo đuổi một người phụ nữ, anh ta sẽ rất kiên nhẫn.

Quả nhiên, Hoắc Minh cũng không bực bội.

Anh thấp giọng nói: “Buổi chiều thì sao, buổi chiều em có rảnh không? Chúng ta gặp nhau nhé?”

Ôn Noãn nhìn tuyết mịn bay đầy trời, ý cười càng thêm phần nhạt nhòa, thực sự rất nghị lực đấy!

Thế nhưng cô vẫn đồng ý: “Buổi chiều, lúc bốn giờ rưỡi, tôi sẽ ở phòng tập thể thao của công ty, có thời gian một tiếng.”

Phòng tập thể thao…

Hoắc Minh có hơi tiếc nuối nhưng có chút ít còn hơn không.

Ôn Noãn cúp điện thoại.

Cô nhớ tới một giờ trước thư ký Trương có gửi một tin nhắn:

[Luật sư Hoắc đã sa thải Sở Liên.]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom