• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoắc tổng truy thê (26 Viewers)

  • Chương 631-635

Chương 631 Cô ừ một tiếng.​


Nhưng nếu gặp được người đó, thì những người khác sẽ trở thành tạm chấp nhận.

Ôn Noãn tiến đến bên tai anh, nhẹ giọng hỏi: “Vậy em đây là anh tạm chấp nhận sao?”

Hoắc Minh nhẹ ôm vòng eo cô, vốn dĩ định nói vài lời cợt nhả, nhưng cuối cùng anh rất dịu dàng nói: “Ôn Noãn, em là mẹ bốn đứa con của anh, là vợ của Hoắc Minh anh, anh vô cùng quý trọng những gì đang có được bây giờ.”

Sau khi hòa hảo, giọng anh rất nhỏ bảo đảm gì đó với cô.

Chỉ là anh rất săn sóc, chưa làm chuyện khiến cô đau lòng bao giờ cả.

Ôn Noãn nghĩ, đây là sự bồi thường tốt nhất.

Cô cũng rất ít khi nói lời tha thứ, những vết rách kia, cứ được tu bổ trong lặng lẽ từng ngày, từng ngày một...

Bọn họ yêu nhau.

...


Ngày tiếp theo, Ôn Noãn tỉnh lại.

Hoắc Minh đã làm xong bữa sáng, là món cô thích.

Anh khom lưng lại hôn môi cô, nhỏ giọng oán giận: “Khi chạy bộ, anh phát hiện vườn hoa hồng trước kia không còn nữa, cho nên sáng sớm không có hoa. “

Ôn Noãn hôn môi anh.

Cô cười nhạt: “Anh còn có thể chạy bộ hả?”

Hoắc Minh lại nhịn không được mà chèn ép Lục Khiêm: “Em cho rằng anh là Lục Khiêm à! Tuổi lớn, lại còn là tên da giòn.”


Ôn Noãn vỗ nhẹ khuôn mặt tuấn tú của anh: “Xem anh nói kìa!”

Hoắc Minh cười khẽ, lộ ra một hàm răng xinh đẹp: “Sao nào, làm bà Hoắc không thoải mái sao?”

Ôn Noãn không muốn nghe anh chơi lưu manh, nếu không sáng nay anh sẽ trễ giờ, cô xốc chăn lên đứng dậy, khi đánh răng cô mới nói với: “Đúng rồi, yến hội nhà họ Tư tuần sau anh có đi không?”

Hoắc Minh nhẹ nhàng nhíu mày.

Anh nhớ tới Cố Vân Phàm cũng tham gia, không khỏi đổ bình dấm chua: “Cái tên Cố Vân Phàm kéo chân sau kia có phải lại muốn đi theo em hay không?”

Ôn Noãn vươn qua vỗ mặt anh: “Vậy nên em mới hỏi anh có đi hay không!”

Hoắc Minh ghen thì ghen, nhưng anh vẫn vô cùng tin tưởng Ôn Noãn.

Lại nói ngày đó hẳn là anh sẽ bận rất nhiều chuyện.

Cho nên, anh châm chước một chút rồi lười nhác mà chụp lấy cơ thế cô: “Để Minh Châu đi cùng em đi, vừa lúc có thể giải sầu, không phải con bé rất thân thiết với cậu chủ nhà họ Tư sao?”

Lời này Ôn Noãn không đồng ý.

Cô vào nhà vệ sinh súc miệng, giọng nói mơ hồ: “Em thấy bọn họ lạ thật đấy, rõ ràng đã hẹn hò vài lần rồi, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy khá khách sáo.”

Hoắc Minh cười khẽ, đi vào toilet.

Ôn Noãn đang khom lưng rửa mặt.

Khi cúi người, chiếc áo sơ mi nam trên người trượt lên trên, chỗ đường thắt lưng cùng bồn rửa tay mang theo một độ cong mê người…

Hoắc Minh không nhịn nổi mà nắm lấy, cũng dán mặt lên bờ vai mỏng của cô.

Giọng nói anh nóng bỏng: “Thế nào mới gọi là không câu nệ đây? Giống chúng ta tối hôm qua, cởi quần áo như vậy sao...”

Ôn Noãn vừa xấu hổ lại vừa tức giận.

“Hoắc Minh!”

Hoắc Minh thấp giọng cười, ngón tay thon dài đẹp đẽ trượt xuống theo thắt lưng của bà xã, nhẹ nhàng hoạt động.

Ôn Noãn nhẹ nhàng xoay người.

Cô nhìn lên anh, thấy anh đã ăn mặc chỉnh tề.

Cà vạt đều thắt chỉnh tề, quần áo cũng thật sự chỉnh tề, không chê vào đâu được.

Ôn Noãn Ôn Mạn lại nhớ tới lúc trước ở chung trong căn hộ này, lúc ấy mới ở bên nhau tuổi trẻ tham hoan, mỗi lần anh đến văn phòng trước, đều là cô thắt cà vạt cho anh.

Hôm nay nghĩ lại, những ngày đó cũng có ngọt ngào.

Biểu tình của Ôn Noãn mềm mại: “Đừng náo loạn, chúng ta hảo đi ăn bữa sáng thôi, chốc nữa anh đưa em đến đường Quảng Nguyên được không?”

Hoắc Minh xoa xoa đầu cô rồi đi ra ngoài.

Giọng anh truyền từ ngoài cửa phòng ngủ vào, còn rất có làn điệu: “Anh chờ bà Hoắc ở phòng ăn nhé.”

Ôn Noãn bật cười.

Cô thay một bộ váy lông cừu màu xanh nhạt, đi ra ngoài.

Hoắc Minh một tay kéo ghế dựa cho cô, lại không khỏi nhìn cô thêm một lát.

Cô mặc màu này rất xinh đẹp.

Anh tự cho mình không phải là người hà khắc với dung mạo và dáng người của bà xã, nhưng Ôn Noãn lại nghiêm khắc với chính mình, tuy đã sinh ba đứa con rồi nhưng mỗi ngày cô đều dành ra hai tiếng để rèn luyện, ngoại trừ chính bản thân cô xinh đẹp ra, thì người được hưởng lợi trực tiếp chính là ông chồng anh đây.

Hoắc Minh nghĩ, vợ chồng bọn họ ân ái, cùng những thứ này ít nhiều cũng có quan hệ.

Ăn xong, anh đưa cô đi đường Quảng Nguyên trước.

Ôn Noãn xuống xe.

Hoắc Minh nhẹ ấn nút, kéo cửa sổ xe xuống, đôi mắt đen nhìn cô.

Sau khi Ôn Noãn ngẩn ra vài giây thì cũng hiểu ra ý của anh.

Cô đi đến bên cạnh xe, mặt đỏ ửng hôn lên môi anh một chút.

Hoắc Minh khẽ vuốt bờ môi đỏ của cô, lẩm bẩm: “Em xem qua cậu, giữa trưa đến công ty cùng anh ăn cơm trưa đi.”

Vốn dĩ Ôn Noãn muốn đi nhà họ Hoắc.

Nhưng Hoắc Minh đã chủ động yêu cầu, thì cô sẽ không từ chối anh.

Cô ừ một tiếng.

Hoắc Minh lại nhìn cô vài giây, lúc này mới kéo cửa sổ xe lên, lái xe rời đi.

Ôn Noãn ôm quà lên thăm Lục Minh.




Chương 632 Bố sẽ mang bình sữa cho con bé​


Lục Khiêm sốt không phải quá nghiêm trọng, sớm ra đã thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Thư kí Liễu đang chăm sóc ông, thấy Ôn Noãn tới đây thì rất vui vẻ: “Cô cả tới rồi đó à!”

Lục Khiêm đang dựa vào đầu giường nghỉ ngơi.

Nghe vậy mới nhớ tới mặc áo khoác.

Ôn Noãn tiến vào, nhẹ nhàng ấn vai ông, nhẹ giọng nói: “Cậu cứ nằm đi!”

Lục Khiêm cũng có khách sáo với cô, liền nửa dựa vào đầu giường nói chuyện, Ôn Noãn ngồi ở trên sô pha nhỏ vừa gọt một quả táo, vừa đánh giá hoàn cảnh.

Cô đã sớm nghe nói cậu có một nơi như vậy, dùng để kim ốc tàng kiều.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô tới.

Hiện tại nhìn, quả thật không tầm thường.


Ôn Noãn cắt quả táo thành từng miếng nhỏ, Lục Khiêm cũng chỉ ăn mấy miếng.

Ông cười cười: “Cháu lại giống con cậu thế.”

Ôn Noãn ngẫm lại Minh Châu, không nhịn được mà chèn ép một câu: “Cháu và Minh Châu chỉ kém nhau một tuổi, vậy có phải Minh Châu cũng có thể làm con cậu không?”

Ánh mắt Lục Khiêm không rõ ý tứ.

Một lát, ông như tùy ý hỏi: “Cô ấy và cậu chủ nhà họ Tư thế nào rồi? Từng thấy đến nhà hai lần, hẳn là... Ổn đúng không?”

Ôn Noãn vẫn chưa nói thật.

Cô và Hoắc Minh đã từng đảm bảo, hai bên đều không thiên vị.


Cô chỉ nhấp môi mỉm cười.

Lục Khiêm thật sự không nói cái gì, thư ký Liễu bên cạnh nói đỡ giúp ông: “Cô cả, cô cũng đừng úp úp mở mở nữa, cô không nói tình hình thực tế sẽ làm ông Lục sốt ruột trong lòng, không tốt với bệnh tình đâu.”

Ôn Noãn giúp Lục Khiêm kéo chăn lên.

Cô cười nói: “Cậu là người thông minh như vậy, làm gì cần phải hỏi tôi chứ? Nên làm như thế nào trong lòng cậu rõ ràng nhất, lần này cậu cực kỳ rộng lượng, đến Minh cũng phải thành tâm nhận thua mà.”

Thư kí Liễu ngộ ra mùi vị.

Lục Khiêm chỉ hơi mỉm cười.

Lúc này Ôn Noãn nghiêm mặt lại, cô nhẹ giọng nói: “Cậu bảo dưỡng thân thể là điều quan trọng nhất, nếu không lại làm cô ấy tổn thương một lần nữa, sao phải vậy chứ?”

Lời này có chút ý tứ trách cứ.

Trách cứ ông ấy tối hôm qua đã không màng tất cả, chỉ vì một lát ôn tồn kia.

Cổ họng Lục Khiêm hơi cứng lại, nhỏ giọng nói: “Về sau sẽ không thế nữa!”

Ôn Noãn cũng không nói gì thêm, đều là người thông minh, có một số lời không cần phải nói quá rõ ràng.

Cô ở đó hai tiếng, làm cơm trưa cho Lục Khiêm.

Sau khi cô rời đi, Lục Khiêm ăn cơm trưa, cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Ông lẳng lặng ngồi trên sô pha trong phòng khách đọc báo, giữa trưa ngủ trong chốc lát, điện thoại vang lên.

Là một dãy số xa lạ.

Lục Khiêm suy nghĩ rồi vẫn nhận máy.

“Tôi là Lục Khiêm.”

Bên kia điện thoại lại trầm mặc, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ, hơi hơi dồn dập.

Lục Khiêm kiên nhẫn đợi một lát.

Ông đoán ra là ai, vì thế giọng điệu dịu dàng hỏi: “Thước Thước, là con sao?”

Bên kia quả nhiên là Tiểu Thước Thước.

Cậu nhóc còn đang tức giận, banh khuôn mặt nhỏ, sau một lúc lâu mới nguyện ý mở miệng: “Ông nói sẽ trở về.”

Lục Khiêm lặng im trong chốc lát, nhẹ giọng nói xin lỗi đứa nhỏ: “Là bố không tốt! Bây giờ con ở trong nhà sao? Bố tới đón con được không?”

Tiểu Thước Thước không lên tiếng.

Giọng điệu Lục Khiêm càng dịu dàng thêm một chút: “Bố đưa em gái và con cùng nhau đi ra ngoài được không? Ăn gà rán mà con thích ăn nhất.”

Tiểu Thước Thước cắn cắn môi: “Em gái không thể ăn được.”

“Bố sẽ mang bình sữa cho con bé.”

...

Thằng nhóc không nói gì, không nói lời nào chính là đồng ý.

Lục Khiêm nhẹ nhàng dỗ dành: “Một lát nữa bố sẽ tới.”

“Ông cậu!”

Tiểu Thước Thước không được tự nhiên ném xuống hai chữ rồi cúp điện thoại.

Lục Khiêm nhìn điện thoại, hơi hơi sửng sốt rồi nở nụ cười nói với thư kí Liễu: “Ông cậu thì ông cậu, đứa bé vui vẻ là được rồi! Truyền Chí, tôi muốn đi đón Thước Thước cùng Tiểu Lục U đi ra ngoài, nhanh chóng chuẩn bị xe cho tôi đi.”

Thư kí Liễu cũng vui mừng giùm ông: “Nhìn ông vui thật đấy.”

Một bên vội vàng ủi quần áo, bận trong bận ngoài.

Lục Khiêm tới nhà họ Hoắc.

Năm sáu đứa bé chạy ra, đều gọi ông cậu.

Lục Khiêm mang cho chúng một cái bánh kem nhỏ.

Tiểu Hoắc Tây cầm miếng bánh kem, vô cùng thấu hiểu lòng người, kêu Tiểu Thước Thước đang không được tự nhiên ở phía xa.

“Lục Thước, ông cậu của em tới rồi kìa!”

Nhóc con đang ngồi xổm ở sảnh biệt thự, hai tay chống cằm, nắm tay Tiểu Lục U hơn một tuổi ở bên cạnh.

Bình sữa cũng đã chuẩn bị xong.

Đặt ở trong túi áo nhỏ của Tiểu Lục U, rất đáng yêu.

Lục Khiêm nhìn một đôi trai gái, đặc biệt là thằng bé ngốc kia, khóe mắt hơi ướt át.

Trước khi trở về, ông ấy chưa từng thấy hối hận.

Ông cảm thấy sắp xếp như vậy đối với Minh Châu và các con là tốt nhất, bọn họ không cần đối mặt với cái chết, sẽ không nhìn thấy ông ấy suy yếu đến lúc cuối cùng của sinh mệnh.

Chỉ là...


Chương 633 Lục Khiêm áy náy trong lòng.​


Thước Thước vẫn luôn đợi ông ấy.

Đang đợi ông cậu của thằng bé.

Lục Khiêm hối hận, có điều phần hối hận này lại khó lòng giải thích.

Ông chậm rãi đi qua, Tiểu Hoắc Tây phía sau còn đang lôi kéo Hoắc Duẫn Tư ồn ào, chỉ chốc lát sau lại tan.

Lục Khiêm bước qua, duỗi tay sờ đầu đứa bé ngốc.

Thước Thước vẫn rất là khó xử.

Tiểu Lục U loạng choạng nhào vào trong ngực bố, cứ gọi người nha nha, Lục Khiêm nhìn cái váy nhỏ của con bé, cảm thấy thật xinh đẹp, còn có cái túi áo đựng bình sữa kia nữa, thật là đáng yêu.

Ông bế Tiểu Lục U lên, nắm tay Tiểu Thước Thước.

Tiểu Hoắc Tây lại chạy tới, cái miệng nhỏ nhắn hỏi: “Cô đi ra ngoài hẹn hò, chờ ông nội trở về cháu sẽ nói với ông rằng, ông cậu mang Tiểu Thước Thước và Tiểu Lục U đi ra ngoài chơi.”


Lục Khiêm sờ cái đầu nhỏ của cô bé.

Đứa nhỏ này thật giống Minh!

Trương Sùng Quang ở bên cạnh khuôn mặt nhỏ hơi mỉm cười, rồi kéo Tiểu Hoắc Tây đi.

Hoắc Tây: Tôi còn chưa nói xong mà!

Lục Khiêm bệnh nặng mới khỏi, là tài xế lái xe, ghế sau xe có ghế trẻ em.

Hai đứa bé ngồi song song, Lục Khiêm ở ngay bên cạnh.


Lục Thước vẫn luôn trộm nhìn ông, nhưng khi ông quay đầu lại thì lại quay đi.

Lục Khiêm cười nhạt.

Lúc này, Tiểu Lục U đái trong quần, cũng may khi ra cửa đã mặc tã giấy cho cô nhóc.

Lục Khiêm liền ôm cô nhóc lên.

Một tay ôm, một tay đổi quần nhỏ.

Làm bố, dịu dàng vô cùng, bé con thoải mái hừ hừ.

Lục Thước nhìn không chớp mắt, ít nhiều cảm thấy hâm mộ.

Lục Khiêm nhẹ giọng nói: “Giúp bố buộc cái túi này lại đi.”

Lúc này Tiểu Lục Thước mới hoàn hồn.

Cậu bé bọc quần lót ướt sũng của em gái lại, ném vào trong thùng rác, trong lòng không khỏi nhớ tới lúc cậu mang theo Tiểu Bạch tản bộ, Tiểu Bạch đi nặng ở bên ngoài, cậu cũng xử lý như vậy.

Lục Khiêm giúp cô nhóc đổi quần xong thì không nỡ buông xuống nữa.

Ôm rồi hôn, lúc này mới lưu luyến thả bé lại ghế trẻ em.

Lục Thước:...

Hôm nay là thứ bảy, bên ngoài có rất nhiều người.

Cũng may Tiểu Thước Thước đã là đứa trẻ lớn, có thể tự quản mình, Lục Khiêm gọi cho cậu bé một phần ăn.

Tiểu Lục U cũng muốn ăn.

Lục Khiêm lắc sữa bột cho cô bé, để cô bé tự ôm uống.

Sau lại, vẫn là thằng nhóc kia mua một phần khoai tây nghiền.

Lục Thước nhìn người đàn ông kia đang rất cẩn thận đút cho em gái ăn, như là đối đãi với tuyệt thế trân bảo gì đó vậy, cậu bé bĩu môi...

Khi Lục Khiêm giương mắt lên thì vừa lúc thấy, ông cười cười.

Khi bố hỏi cậu bé chuyện bài tập, Lục Thước có hơi không muốn trả lời, ở chung không tốt không xấu, nhưng tóm lại cũng không thân thiết được như trước, rốt cuộc vẫn là xa lạ.

Vui vẻ nhất chính là Tiểu Lục U.

Lục Khiêm muốn ở bên bọn nhỏ nhiều hơn, nhưng sắp đến giữa trưa, công ty tạm thời xảy ra chút chuyện.

Ông muốn đưa bọn nhỏ về.

Lục Thước nghe thấy điện thoại, chậm rãi nói: “Cháu và em gái có thể đi theo đến công ty, cháu có thể trông con bé.”

Lục Khiêm chăm chú nhìn cậu nhóc.

Khuôn mặt Tiểu Thước Thước hơi đỏ: “Con bé nhìn có vẻ rất thích ông.”

Lục Khiêm cười.

Ông đồng ý, sau đó đưa hai đứa nhóc tới công ty.

Công ty của Lục Khiêm nằm ở khu vực tinh hoa của thành phố B, một tòa nhà 32 tầng Đại Hạ, chiếm mười tầng.

Lục Khiêm vào công ty, thư ký nhìn hai đứa xinh đẹp, một người trong đó còn được giám đốc Lục ôm vào trong ngực, dáng vẻ của cô bé kia còn vô cùng đáng yêu thì không khỏi ngẩn ngơ.

Lục Khiêm nhàn nhạt nói: “Con tôi.”

Thư kí không dám hỏi nhiều, đón ông ấy đi vào, sau đó bắt đầu bàn công việc.

Lục Thước ngồi trông Tiểu Lục U.

Chờ Lục Khiêm bận xong thì phát hiện đã là sáu giờ tối rồi, hai đứa nhỏ còn chưa ăn cơm, đặc biệt là Tiểu Lục U gào khóc, dáng vẻ như đang muốn uống sữa bò.

Lục Khiêm áy náy trong lòng.

Ông ấy đi qua, ngồi xổm trước mặt con, lần lượt sờ sờ đầu bọn trẻ.

“Để bố nói người đưa cơm lại đây!”

Tiểu Lục Thước không nói tiếng nào.

Lục Khiêm cười nhạt, ông trở về trước bàn làm việc, gọi nội bộ: “Thư ký Trương giúp tôi đặt hai phần cơm khách sạn năm sao, phải nhanh một chút... Ừ, thanh đạm một chút.”

Giao việc xong, ông bắt đầu pha sữa bột cho Tiểu Lục U.

Thằng bé mang sữa bột đến rất vừa vặn.

Bé con lại còn thích uống.

Lục Khiêm rất thích đút cho cô bé, con người nhỏ bé mềm mại kia dựa vào trong ngực ông sẽ làm ông có ảo giác, dường như ông vẫn đang có được Minh Châu, một nhà ba người bọn họ vẫn chưa chia lìa.

Dù sao Lục Thước cũng là một đứa nhỏ.




Chương 634 Một chút thôi cũng không được.​


Cậu bé tức giận thật lâu, lúc này cũng không khỏi nhích lại gần, dán lên cánh tay Lục Khiêm nhìn.

Ánh mắt cũng nóng bỏng

Lục Khiêm đương nhiên phát hiện ra thằng bé ngốc, ông không nói lời nào.

Trong chốc lát, cái đầu nhỏ của Tiểu Lục Thước dựa lên trên vai ông.

Khi không khí vừa vặn thì điện thoại Lục Khiêm vang lên.

Là Minh Châu gọi tới.

Lục Khiêm cúi người, cầm điện thoại di động trên bàn trà lên, kẹp giữa lỗ tai và bả vai, rất dịu dàng nói: “Ừm, Thước Thước và Tiểu Lục U đều ở chỗ anh, đang ở công ty đây!... Em ở dưới tầng à?”

Lục Khiêm lại nghe vài câu, ánh mắt hơi tối.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thước Thước cũng hơi căng thẳng, không nói một lời.


Lục Khiêm lặng lẽ cúp điện thoại.

Một lát sau, ông mở miệng: “Mẹ đang ở dưới tầng công ty, để bố đưa hai đứa xuống.”

Tiểu Thước Thước nhìn chằm chằm ông: “Ông không trở về cùng bọn con sao?”

Lục Khiêm sờ sờ đầu cậu bé, nói một tiếng: "Đứa bé ngốc!”

Tiểu Thước Thước không hỏi.

Cậu bé nhanh nhẹn sửa sang lại mình, lại vỗ vỗ trên người em gái, sau đó mang cái ba lô nhỏ lên.


Lục Khiêm bế Tiểu Lục U.

Khi xuống thang máy, Tiểu Thước Thước đột nhiên hỏi: “Chừng nào thì lại đến đón bọn con?”

Lục Khiêm hơi giật mình.

Sau đó ông nhẹ giọng nói: “Nếu nhớ bố thì cứ gọi điện thoại cho bố, bố sẽ đón các con đi chơi.”

Tiểu Thước Thước không hỏi nữa.

Rất nhanh thang máy đã tới tầng một.

Ban đêm, gió thổi hơi lạnh, trên người Lục Khiêm chỉ mặc áo sơ mi.

Dưới tòa nhà, một chiếc RV màu đen đã đỗ sẵn.

Cửa xe mở ra.

Minh Châu xuống xe, xuống xe cùng còn có cậu Tư, tuổi trẻ anh tuấn, cử chỉ đối với Minh Châu cũng rất săn sóc, cả người nhìn cũng xem như ổn trọng.

Tiểu Thước Thước không nói một lời, bò lên ghế sau.

Cách một tầng cửa sổ xe, cậu bé yên lặng nhìn Lục Khiêm, nhìn ông cậu.

Lục Khiêm nhìn đôi trai tài gái sắc trước mặt, cười nhạt, sau đó giao Tiểu Lục U cho Minh Châu, thấp giọng nói: “Con bé mới uống sữa bò xong, hẳn là buồn ngủ rồi, khi xuống xe chú ý đừng để bị cảm.”

Trải qua tối hôm qua, Minh Châu không quá dám nhìn ông.

Cô lung tung ừ một tiếng.

Cửa xe đóng lại, chiếc RV chậm rãi rời đi, chỉ là ông vẫn là đứng ở trong bóng đêm.

Lúc này, ông rất muốn hút một điếu thuốc.

Nhưng thân thể ông không cho phép.

Hồi lâu sau, Lục Khiêm mới trở lại văn phòng, vừa lúc thư ký Trương cầm theo cơm hộp của khách sạn năm sao lại đây, còn rất vui vẻ nói: “Giám đốc Lục, tôi cố ý chọn món bọn trẻ thích ăn đấy!”

Lục Khiêm nhận lấy một phần.

Sau đó ông nhẹ giọng nói: “Phần này cậu ăn luôn đi!”

Thư kí sửng sốt một chút.

Lục Khiêm cười nhạt: “Mẹ bọn trẻ đã đón người đi rồi.”

Lục Khiêm nói xong.

Thư ký muốn nói vài câu an ủi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy không ổn lắm.

Lục Khiêm chờ cô ấy tan làm.

Thư ký rời đi, hết người này đến người khác, đèn trong tòa cao ốc dần tắt đi…

Xung quanh yên tĩnh.

Lục Khiêm mang theo hộp cơm được chuẩn bị khéo léo vào văn phòng, cửa nhẹ nhàng mở hờ, cơ thể ông dựa vào ván cửa hồi lâu vẫn chưa động đậy, không phải là cơ thể không thoải mái, mà là tâm trạng uể oải.

Trong đầu đều là hình ảnh Minh Châu và người khác đang ở bên nhau.

Còn có Thước Thước ngồi trong xe, vẻ mặt thất vọng nhìn ông.

Là một người bố, làm sao ông có thể không nhìn ra suy nghĩ của Thước Thước, nhóc ngốc nghếch đang trách ông, nhưng ông cũng muốn bầu bạn với bọn họ mà, chỉ là tình cảnh hiện giờ của ông không thể nào đón Minh Châu và bọn nhỏ về bên mình.

Ông muốn Minh Châu, nhưng ông không muốn làm Minh Châu cảm thấy không thoải mái.

Một chút thôi cũng không được.

Con của cô, ông sẽ không tranh giành.

Còn về phần tình cảm, Lục Khiêm nghĩ ông sẽ đợi, đợi ngày đó đến.

Nhưng ông không thể biết ngày đó là ngày nào, ông chỉ có thể giữ khoảng cách rồi lặng lẽ nhìn cô, dù cho là phải thấy cô có bạn trai, thấy cô ở chung với người đó.

Không phải là ông không sợ.

Người được nhà họ Hoắc kiểm tra sẽ không tệ.

Tình cảm của phụ nữ đôi khi chỉ là trong lúc bốc đồng xúc động, nói ra câu chịu trách nhiệm hay không chịu trách nhiệm mà thành.

Minh Châu…

Lục Khiêm chậm rãi bước đến sô pha ngồi xuống.

Trên sô pha có một chiếc quần hoa nhỏ rơi vãi.

Quần của Tiểu Lục U.

Lục Khiêm nhặt nó lên, cẩn thận gấp lại rồi cất đi.




Chương 635 Một tuần trôi qua trong nháy mắt.​


Ông ăn cơm một mình, tự mình từ từ ăn qua bữa, như thể vẫn đang được bọn nhỏ vây quanh rộn ràng vừa rồi.

Ông chưa bao giờ khát khao có một gia đình hơn giờ phút này.

Ông khát khao được con cháu vây quanh, khát khao có thể ôm lấy Tiểu Lục U bằng da bằng thịt, dù cho cô bé chỉ có thể bập bẹ vài tiếng không rõ ràng, cũng sẽ khiến ông cảm thấy rất dễ chịu thoải mái.

Còn Thước Thước, sẽ ở bên cạnh ông, nhìn em gái mình.

Lục Khiêm khẽ khép mắt lại.

Cửa được đẩy nhẹ ra, thư ký Liễu đến đón ông, thấy cả phòng đều quạnh quẽ vắng lặng, bèn lên tiếng xoa dịu bầu không khí: "Hai đứa nhỏ về rồi sao?"

Lục Khiêm cười nhạt: "Ừm, mẹ dẫn về rồi."

Thư ký Liễu đoán rằng cậu chủ nhà họ Tư cũng vừa đến, hẳn là không vui vẻ gì, vậy nên anh ta cười cười nói: "Lần tới dẫn hai đứa nhỏ về biệt thự, bà cụ ở nhà sẽ vui lắm đây."


Lục Khiêm ngước mắt: "Cậu đang dỗ tôi đấy à."

Thư ký Liễu dỗ ông ăn cơm, sau đó cùng lên xe về biệt thự.

Lục Khiêm tắm rửa sạch sẽ, thay áo choàng tắm màu đen rồi nằm lên giường.

Ông và Minh Châu từng ngủ trên chiếc giường này.

Đêm khuya vắng vẻ, ông bỗng nhớ cô da diết.

Dù là tình cảm hay là thân thể, đều nhớ cô.


Ông mắc bệnh gần hai năm, hai năm qua, ông còn không hề tự giải quyết lần nào.

Một lần cũng không.

Lục Khiêm nhẹ nhàng ngồi dậy, tựa vào đầu giường, mở ngăn kéo lấy khung hình bên trong ra.

Là một tấm ảnh chụp của cô.

Bức ảnh được chụp ở Lục Viên, thời tiết rất đẹp, cây tử đằng ở phía sau đang nở rộ, ông ngồi bên bàn đá uống trà, cô ở sau lưng choàng lấy cổ ông, vẻ mặt rạng rỡ.

Khoảng thời gian đó thật đẹp đẽ biết bao!

Lục Khiêm rất nhớ cô, nhớ cô khủng khiếp!

Ông tưởng tượng lúc này cô hẳn là đang nằm trên giường, vì thế nên cầm điện thoại lên gọi một cuộc.

Sau vài hồi chuông, Minh Châu mới trả lời.

Giọng cô có phần lạnh lùng, khàn khàn trong đêm: "Có chuyện gì không?"

Lục Khiêm nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Lục U ngủ rồi à?"

Minh Châu “ừ” một tiếng.

Cô nhìn con gái nhỏ bên cạnh, kìm lòng chẳng đặng mà vươn tay vuốt ve, vẻ mặt dịu dàng trìu mến.

Lục Khiêm hơi ngừng lại: "Bình thường con bé có ngoan không?"

"Rất ngoan."

Minh Châu suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn hỏi thẳng: "Rốt cuộc là ông muốn hỏi gì?"

Bỗng chốc bầu không khí trở nên khó xử.

Im lặng lúc lâu, Lục Khiêm dịu dàng nở nụ cười, ông đáp: "Sao vậy, anh hỏi chuyện bọn nhỏ làm em không vui sao?"

Minh Châu không nói gì.

Hô hấp hai người hòa vào nhau, giao thoa nơi hai đầu điện thoại.

Giọng Lục Khiêm bỗng khàn khàn, mang theo sự căng thẳng đầy nam tính: "Em và cậu ta… bên nhau thế nào?"

Minh Châu lặng thinh, sau mới nhẹ giọng nói: "Cũng được!"

Nói xong, cô không đợi ông trả lời đã chủ động cúp máy.

Nhưng khi nằm xuống giường, cô không thể nào ngủ được nữa.

Những chuyện cũ của cô với Lục Khiêm cứ thoáng hiện qua, từng cái từng cái một, cô muốn mặc kệ cũng không mặc kệ được…

Bên kia, Lục Khiêm cũng vậy.

Gọi xong cuộc điện thoại này, lại càng tương tư khó nhịn.

Nhưng làm sao bây giờ, Minh Châu vẫn còn tức giận trong lòng, giọng điệu này như thể cô sẽ không bao giờ tha thứ cho ông, cũng sẽ không buông bỏ tự tôn mà chấp nhận bắt đầu thêm lần nữa với ông.

Vậy nên, ông phải kiên nhẫn, dùng sự kiện nhẫn lớn nhất cả đời mình để đợi cô.

Lục Khiêm khẽ nhắm mắt lại.

Vài ngày sau, ông không xuất hiện trước mặt Minh Châu nữa, cũng không đến nhà họ Hoắc báo cáo mỗi ngày, chỉ hôm nào cũng gọi cho Tiểu Thước Thước một cuộc gọi, tiện thể nghe giọng Tiểu Lục U.

Ông đến đón Thước Thước tan học, đưa về ăn tối, rồi lại đưa cậu bé về nhà.

Ông và Minh Châu không chạm mặt nhau lấy một lần.

Một tuần trôi qua trong nháy mắt.

Nhà họ Tư tổ chức một bữa tiệc, nói là tiệc rượu, nhưng thật ra là buổi công chiếu của một bộ phim nghệ thuật.

Bộ phim do nhà họ Tư đầu tư, diễn viên chính thật không khéo, là cô Hồ.

Bóng hồng trước đây của Lục Khiêm.

Khi Ôn Noãn mời Minh Châu đến, cô đã tiện thể nhắc đến chuyện này, sợ Minh Châu để ý, nhưng Minh Châu nghe vậy chỉ xa xăm đáp: "Tôi và ông ấy bây giờ đã vậy, làm sao còn có thể để ý cô Hồ, hơn nữa cô ta là một người rất tốt."

Ôn Noãn lén nói chuyện với Hoắc Minh, bảo rằng Minh Châu đã trưởng thành.

Hoắc Minh bật ra tiếng cười nhạo.

"Nếu cô Hồ chưa kết hôn sinh con, em nghĩ Minh Châu có nói được câu không để ý không?"

Ôn Noãn xoay người, bắt đầu đeo trang sức.

Hoắc Minh ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, chóp mũi cao thẳng của anh áp sát vào sau tai, thấp giọng nói: "Anh thật sự không muốn để em đi!"

Ôn Noãn đối mắt với anh qua gương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom