• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoắc tổng truy thê (36 Viewers)

  • Chương 641-645

Chương 641 Thậm chí còn không mang dép lê.​


Ông muốn chạm nhẹ vào tóc cô như trước đây, vừa như người lớn trong nhà lại vừa như người tình của cô.

Nhưng cuối cùng, ông chỉ có thể buông tay.

Khi Lục Khiêm chậm rãi bước xuống lầu, ánh nắng xuyên qua tấm kinh trong suốt trên hành lang, chiếu lên lưng ông một vệt sáng vàng óng, Minh Châu vẫn đứng tại chỗ…

Cô biết ông nghĩ gì.

Ông cũng hiểu tấm lòng của cô.

Rõ ràng hai người đang ở dưới một mái hiên, nhưng không thể nào đến gần nhau.

Rõ ràng nhớ nhung nhiều như vậy, lại phải tự mình chặt đứt, buộc bản thân lựa chọn quên đi.


"Lục Khiêm!" Minh Châu thì thầm nói: "Ông phải sống thật tốt."

Thân thể Lục Khiêm hơi cứng lại.


Lát sau ông quay đầu nhìn cô, dịu dàng cười: "Hành lang lạnh lắm, em mau vào phòng đi!"

Minh Châu bất động đứng đó.

Lục Khiêm dịu dàng mỉm cười, sau đó vẫy tay với cô, cuối cùng biến mất dưới cầu thang.

Tiểu Thước Thước tỉnh dậy.

Cậu bé chạy chân trần xuống lầu: "Bố!"

Lục Khiêm quay người, liền bế cậu con trai ngốc nghếch của mình lên.


Cậu nhóc còn đang mặc áo ngủ, đi trân chần, bàn chân đã lạnh ngắt.


Lục Khiêm ôm con đến sô pha, dùng thảm lông dê bọc lấy chân cậu bé, sau đó lại tìm đôi dép lê đi trong nhà cho cậu.

Tiểu Thước Thước thở dốc nhìn ông.

Lục Khiêm vươn tay xoa xoa đầu cậu con trai: "Nhóc ngốc!"

"Bố!"

Động tác Lục Khiêm càng lúc càng chậm, ông thấp giọng nói: "Lần sau bố lại về thăm mấy mẹ con!"

"Bố."

Lục Khiêm ôm cậu bé, nửa quỳ ôm lấy con trai, môi áp lên mái tóc mềm mại bên tai Tiểu Thước Thước, cúi đầu nói: "Bố sẽ không để người khác làm bố của con."

Ông nói xong thì đứng dậy, lại xoa xoa đầu cậu nhóc.


Khi ông rời đi, Tiểu Thước Thước cẩn thận quấn chặt thảm lên người, trên đó… hình như vẫn còn hơi ấm sót lại từ bàn tay của bố.

Lục Khiêm ra khỏi biệt thự.

Ông ngồi lên xe, đang định khởi động xe thì một chiếc Porsche dừng lại.

Hai xe song song nhau.

Đối diện cửa kính xe, chính là cậu chủ nhà họ Tư đang ngồi trên một chiếc xe khác.

Anh ta từng ly dị, nhưng chưa có con.

Tiểu Lục U bị bệnh, anh ta đang ở bên Minh Châu, đương nhiên sẽ đến gặp cô.

Không ngờ lại gặp phải Lục Khiêm.

Cách cửa kính xe, Lục Khiêm gật nhẹ đầu với cậu chủ nhà họ Tư, chậm rãi lái xe rời đi.

Cậu Tư đã không còn bình tĩnh được nữa.

Anh ta tắt máy, cũng không lái xe đi ngay mà ngồi trên xe châm một điếu thuốc.

Anh ta thật lòng thích Minh Châu.

Đã thích từ khi hai người còn trẻ, nhưng lúc ấy bọn họ lại không có duyên đến với nhau.

Sau này, hai người đều có một nửa của riêng mình, anh ta cũng chưa từng nghĩ đến việc giữa bọn họ sẽ có chuyện gì, nhưng không ngờ sau đó cả hai đều quay lại thành người độc thân.

Anh ta biết, đoạn tình cảm giữa Minh Châu và Lục Khiêm là một điều khắc cốt ghi tâm với cô.

Anh ta có thể chấp nhận, anh ta cũng tin tưởng con người Minh Châu.

Nhưng vừa rồi khi đi ngang qua Lục Khiêm, anh ta lại cảm thấy bất an.


Lục Khiêm sẽ mãi là thông gia với nhà họ Hoắc, mãi là cha của hai đứa con… Những chuyện này không thể nào thay đổi, cũng như hôm nay, khi đứa nhỏ bị bệnh hoặc nhà họ Hoắc có chuyện lớn gì đó, Lục Khiêm đều tham dự.

Anh ta phải chấp nhận chuyện này.

Cậu chủ nhà họ Hoắc cụp mắt xuống: anh ta nghĩ có lẽ mình không bao giờ vượt qua được Lục Khiêm.

Đàn ông luôn lý trí hơn phụ nữ.

Cậu chủ nhà họ Tư đã có đáp án trong lòng, nhưng anh ta vẫn luôn giữ phong độ một người đàn ông, đã đến đây rồi đương nhiên phải vào thăm đứa nhỏ và gặp Minh Châu.

Sáng sớm, biệt thự yên tĩnh.

Người giúp việc tiếp đón anh ta, sau đó lên lầu báo lại.

Anh ta không khỏi so sánh, phải chăng khi Lục Khiêm đến đây sẽ không cần báo cáo, mà có thể trực tiếp ngủ lại, thậm chí là vào phòng ngủ của cô…

Đang lúc suy nghĩ, Minh Châu xuống lầu.

Rõ ràng là cô vừa chuẩn bị xong, mái tóc dài búi lên, ăn mặc chỉnh tề.

Thậm chí còn không mang dép lê.

Khi cô đến bên cạnh, anh ta thấy dung nhan xinh đẹp tinh tế của cô, lại nghĩ, Lục Khiêm chắc chắn đã từng thấy dáng vẻ sa sút của cô, ví dụ như tối qua khi Tiểu Lục U sốt, cô không chút do dự mà đồng ý để Lục Khiêm bầu bạn.

Những hành động vô thức đó, có thể ngay cả Minh Châu cũng không phát hiện.

Cậu chủ nhà họ Tư mang ra một món đồ chơi.

Là đồ chơi mà mấy bé gái thường thích.

Minh Châu nhận lấy, mỉm cười: "Cảm ơn anh."

Cậu Tư nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng hỏi: "Anh có thể vào phòng ngủ thăm con bé được không?"

Minh Châu sửng sốt.


Chương 642 Ông đến nhà chính nhà họ Hoắc.​


Đến khi cô hoàn hồn trở lại, cô “ừ” một tiếng.

Hai người lần lượt lên lầu hai, vào phòng ngủ của cô, cô nhóc còn đang ngủ.

Trắng nõn mềm thơm.

Một cô bé vô cùng đáng yêu.

Dáng vẻ xinh đẹp, rất giống… bố cô bé.

Cậu chủ nhà họ Tư không khỏi xoa mái tóc màu trà xoăn xoăn mềm mại kia, nhẹ giọng hỏi: "Vốn dĩ tối hôm qua, anh có chuyện muốn nói với em."

Anh ta lấy trong túi ra một chiếc nhẫn đính hôn.

Tối hôm qua anh ta vốn định cầu hôn với cô, nhưng cô đã rời đi trước.

Minh Châu ngạc nhiên ngước mắt.

Sau đó cô liền nhận ra điều gì đó, không nói gì mà chỉ nhìn anh ta.

Cậu chủ nhà họ Tư dịu dàng bảo: "Chúng ta tìm thời gian nói chuyện đi!"


Minh Châu nghịch nghịch tay Tiểu Lục U.

Cô gọi bảo mẫu tới chăm cô bé, sau đó nói với cậu Tư: "Để em dẫn anh ra ngoài!"

Ý của cô là, hai người nói rõ ràng ngay bây giờ.

Vì thế, hai người yên lặng xuống lầu, ra khỏi phòng khách liền thấy Tiểu Lục Thước, cậu bé đang đeo cặp sách định đến trường, tài xế nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu.

Tiểu Lục Thước thấy cậu chủ nhà họ Tư, gật nhẹ đầu.

Cậu Tư: giống bố như đúc!

Tiểu Lục Thước lên xe đến trường, Minh Châu và cậu Tư đến bãi đỗ xe, ánh nắng sớm mai chiếu lên người bọn họ.

Cả hai đều đang ở độ tuổi rất đẹp, trông rất trưởng thành xán lạn.



Cậu chủ nhà họ Tư vẫn chưa lấy nhận kim cương ra lại, mà chỉ nói: "Minh Châu, có lẽ chúng ta không hợp nhau rồi."

Minh Châu không phải còn nhỏ, không hiểu sự đời.

Cô đoán ra được nỗi băn khoăn của anh ta.

Cô nghĩ, người khiến anh ta đưa ra quyết định như vậy, hẳn là Lục Khiêm.

Đối với chuyện này, cô không có cách nào đưa ra một lời hứa hẹn chắc chắn, bởi vì điều đó sẽ không công bằng với hai con cô.


Cô không thể vì theo đuổi hạnh phúc của bản thân mà không cho hai đứa nhỏ gặp Lục Khiêm.

Minh Châu cũng không oán hận gì, cô đá nhẹ hòn sỏi dưới chân, nhẹ nhàng gật đầu: "Được! Vậy sau này em sẽ báo với bố mẹ một tiếng!"

Cậu chủ nhà họ Tư nhìn cô.

Người đưa ra quyết định này trước là anh ta.

Nhưng khi Minh Châu đồng ý ngay, anh ta lại thất vọng.

Có lẽ anh ta vẫn còn một chút không cam lòng!

Nhưng cậu Tư biết, anh ta sẽ không bao giờ vượt qua được cái bóng của Lục Khiêm, cho nên anh ta đưa ra quyết định này, dù sao thì đau ngắn còn hơn là đau dài.

Anh ta lên xe.

Minh Châu hơi bước lùi lại, nhìn xe anh ta chậm rãi ra khỏi biệt thự.

Một chiếc Maybach màu đen chợt dừng lại.

Hoắc Minh mở cửa xuống xe, tiện tay châm điếu thuốc.

Anh dựa vào cửa xe, cằm hướng về phía cửa lớn.

"Chia tay rồi?"

Minh Châu bất ngờ đáp: "Anh, sao anh biết?"

Hoắc Minh thờ ơ cười, rít một tiếng rồi nhả ra một vòng khói, cười cười: "Đúng lúc đi ngang qua xe con trai nhà họ Tư, thấy cậu ta vừa lái xe vừa lau nước mắt!"

Minh Châu: …

Hoắc Minh vẫy tay, bảo cô lại đấy.

Dưới ánh mặt trời, anh mặc một chiếc áo len màu be, trông vừa ôn hòa vừa anh tuấn.

Minh Châu bước đến.

Hoắc Minh nắm nhẹ bả vai cô, dịu giọng lại nói: "Không phải em còn thích Lục Khiêm đấy chứ?"

Khóe mắt Minh Châu ửng đỏ.

Hoắc Minh nhẹ tay gõ đầu cô.

"Chị dâu bảo anh đến đây! Cô ấy lo cho em."

Mắt Minh Châu càng lúc càng đỏ hơn.

Hoắc Minh liếc cô: "Đúng là không có tiền đồ! Chẳng giống em gái anh gì cả!"

Minh Châu cả gan phản bác: "Anh còn nói nữa, anh cũng khác chỗ nào đâu!"

Hoắc Minh cười lạnh.

Minh Châu sợ rụt lại, lát sau cô tựa đầu vào vai anh trai, thì thầm nói: "Anh! Em không thể lừa bản thân mình được! Em không thể thoát ra được, không thể buông bỏ quá khứ của em và ông ấy!"

Hoắc Minh vò vò tóc cô, không nói gì.

Mấy hôm nay, anh thờ ơ lạnh nhạt, bởi anh thấy Minh Châu và cậu chủ nhà họ Tư kia không xứng đôi.

Nếu sau này phải tra tấn lẫn nhau, yêu mà không được.

Chi bằng kết thúc dứt khoát từ bây giờ vẫn hơn.

Cậu Tư kia cũng xem như có lý trí, nhưng bất cứ thứ gì như lý trí còn tồn tại đều chứng tỏ anh ta yêu chưa đủ.

Minh Châu và cậu Tư chia tay chắc chắn không chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi.


Bọn họ đã ở bên nhau được một thời gian. Bây giờ chia tay, hai nhà nhất định phải đưa ra một lời giải thích, tin tức này truyền đi trong xã hội thượng lưu rất nhanh, tới giữa trưa Lục Khiêm đã biết tin.

Việc này nằm ngoài sự mong đợi của ông.

Minh Châu và cậu chủ nhà họ Tư chia tay quá nhanh.

Thư ký Liễu khép cửa lại, nhỏ giọng nói: "Là cậu Tư nói chia tay!"

Lục Khiêm nghĩ đến việc sáng nay khi ông ra ngoài đã gặp anh ta.

Ông đã quen đối nhân xử thế, đoán được nguyên nhân của chuyện này, mong muốn bỗng thành hiện thực, nhưng ông lại không mấy vui vẻ.

Chuyện tình cảm của Minh Châu thất bại là vì ông.

Nếu không phải cô từng có một cuộc hôn nhân thất bại với ông, nếu không phải cô đã sinh hạ hai người con cho ông, làm sao có thể bị người khác từ chối?

Lục Khiêm rất muốn châm một điếu thuốc để thư giãn một chút.

Nhưng ông nhìn xung quanh lại không thấy một điếu thuốc nào, cuối cùng chỉ có thể khẽ nhắm mắt lại mà nói: "Xin lỗi em nhiều lắm!"

Thư ký Liễu rót cho ông một chén trà nhân sâm.

Anh ta an ủi Lục Khiêm, nhẹ giọng nói: "Ngài bồi thường gấp đôi là được! Chi bằng đêm nay đón bọn nhỏ về, để Minh Châu nghỉ ngơi một chút, một mình nuôi hai con vất vả lắm."

Lục Khiêm biết Tiểu Lục U không thể rời xa Minh Châu.

Ông bèn nghĩ đến việc đón Tiểu Thước Thước, nhưng ông không biết Thước Thước có đồng ý hay không.

Chạng vạng, Lục Khiêm tan làm đúng giờ.

Ông đến nhà chính nhà họ Hoắc.

Người trong phòng khách không nhiều lắm, chỉ có một người giúp việc đang làm bài tập cùng Tiểu Thước Thước, trên lầu truyền đến tiếng khóc oa oa của trẻ em, hẳn là Tiểu Lục U.

Lục Khiêm nhìn lên lầu.

Sau đó ông ngồi xuống bên Tiểu Thước Thước, vươn tay xoa xoa đầu con trai.

"Câu thứ ba làm sai rồi!"


Chương 643 Đáng yêu quá!​


Đỉnh đầu truyền đến cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay.

Tiểu Lục Thước chậm rãi ngước mắt lên nhìn, đôi mắt cậu bé sáng ngời trong suốt nhìn Lục Khiêm chăm chú.

Cậu nhìn bố thật cẩn thận tỉ mỉ, như thể sợ người đàn ông trước mặt có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Lục Khiêm từ từ ngồi xuống.

Một tay ông nhẹ nhàng ôm cơ thể nhỏ bé của con trai, một tay chỉ vào câu hỏi trong bài, dịu dàng nói: “Con tính lại lần nữa thử xem! Nếu không ra thì để bố dạy con.”

Tiểu Lục Thước chớp chớp mắt, cuối cùng cũng có cảm giác chân thực.

Không phải đang mơ, bố của cậu đang ở trước mặt cậu bé.

Cậu nhóc cúi đầu, bắt đầu tính lại câu kia.


Gen của hai nhà Lục - Hoắc đương nhiên sẽ không tệ, cậu bé nhanh chóng tính ra được đáp án đúng.

Lục Khiêm xoa xoa đầu nhóc.

Tiểu Lục Thước được đối xử dịu dàng như vậy thì không khỏi vui mừng khấp khởi trong lòng, cậu bé chỉ vào hai trang bài tập tiếp theo, nhỏ giọng nói: “Hai trang sau này khó lắm.”

Lục Khiêm mỉm cười: “Bố làm với con.”

Người giúp việc mang đệm ngồi đến cho ông, sau đó châm thêm bình trà.

Lục Khiêm kêu cô giúp việc phải đun sôi nước, Tiểu Lục Thước không nhịn được mà liếc ông một cái, sau đó lại vùi đầu vào làm bài tập.


Lục Khiêm ở cạnh cậu bé.

Một lát sau mới phát hiện có gì đó không đúng, Thước Thước rất thông minh, lần trước làm bài tập rất tốt.

Nhưng hai trang bài tập phía sau, làm sai tới gần một nửa!


Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên của cậu nhóc, ông liền hiểu ra.

Đúng là nhóc ngốc!

Nhưng ông cũng không nói gì, thay vào đó là kiên nhẫn giải thích tất cả những câu sai cho Tiểu Thước Thước, ánh mắt nhóc ngốc sáng cả lên...

Người giúp việc ở bên cạnh nói: “Cậu chủ nhỏ thật thông minh!”

Lục Khiêm mỉm cười: “Đúng vậy, thông minh lắm!”

Gương mặt Tiểu Lục Thước đỏ bừng.

Đúng lúc này, Minh Châu bế Tiểu Lục U xuống lầu, định lấy sữa bột cho cô bé.

Thấy Lục Khiêm, cô có hơi giật mình.

Lục Khiêm đến đây, một là muốn đón Tiểu Thước Thước, hai là muốn nói chuyện với cô.

Nhưng lúc này không phải là thời điểm tốt để nói chuyện.


Ông nâng tay nhận lấy Tiểu Lục U, đưa tay lên trán sờ thử, phát hiện cô bé đã hết sốt.

Là một người cha vô cùng yêu thương cô con gái nhỏ của mình, ông không nhịn được mà thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô bé, dịu dàng dỗ dành... Minh Châu thấy hai mắt mình nóng lên, xoay người đi pha sữa.

Người giúp việc hiểu chuyện lui ra ngoài.

Lục Khiêm bế Tiểu Lục U, một lát sau Thước Thước cũng chạy lại trêu em gái mình.

Minh Châu pha sữa xong thì đưa cho Lục Khiêm.

Lục Khiêm ngồi trên sô pha, để Tiểu Lục U tựa vào lòng mình rồi ôm bình sữa uống, lúc này ông còn đang mặc u phục công sở, nhưng cũng không vì thế mà trở nên lạ lẫm.

Như thể trời sinh ông đã biết làm thế nào để nuôi dưỡng một đứa trẻ.

Minh Châu lẳng lặng nhìn một lát, nói với ông một tiếng rồi lên lầu trước.

Lục Khiêm không nhìn nữa, chuyên tâm nhìn Tiểu Lục U.

Thước Thước nhìn ông.

Một lát sau, Tiểu Thước Thước mới nói: “Mẹ và chú Tư chia tay rồi, bố... bố có vui không?”

Lục Khiêm hơi khựng lại.

Thế giới người lớn phức tạp khó hiểu, sao có thể chỉ dùng dăm ba chữ là giải thích rõ ràng được.

Nhưng ông biết Thước Thước muốn biết điều gì.

Ông quay đầu sang con, nhỏ giọng nói: “Tâm trạng của mẹ không tốt lắm, bình thường con quan tâm em gái một chút nhé.”

Tiểu Thước Thước đứng cạnh ông, mím mím môi nhỏ.

Lục Khiêm lại hỏi cậu bé có muốn qua chỗ ông ở vài ngày không, Tiểu Thước Thước trả lời muốn, nhưng cậu bé lại không nỡ rời xa em... Mỗi đêm trước khi đi ngủ, cậu đều phải thơm em gái một cái.

Tiểu Lục Thước do dự hỏi: “Con có thể mang em gái theo không?”


Lục Khiêm cũng muốn mang theo, nhưng Tiểu Lục U quá nhỏ, ở với mẹ vẫn tốt hơn.

Tiểu Lục Thước cuối cùng vẫn chọn theo bố.

Cậu bé đứng cạnh bố, vuốt vuốt mái tóc nâu trà của em gái, giống một người lớn thu nhỏ nói: “Anh phải đi một tuần, cuối tuần anh trai sẽ về.”

Tiểu Lục U ôm bình sữa, vừa uống vừa nhìn anh trai bằng đôi mắt đen láy sáng ngời.

Thước Thước không nhịn được mà thơm cô bé.

Cậu bé thì thào nói: “Đáng yêu quá!”

Lục Khiêm cho cô bé bú xong, chơi với cô bé một lúc rồi bế lên lầu trả lại cho Minh Châu.

Minh Châu vào phòng khách đọc kịch bản.

Bên cạnh cô là một máy chạy bộ, Lục Khiêm đem Tiểu Lục U vào phòng để cô bé chơi trong đó.

Minh Châu ngước mắt: “Có chuyện gì sao?”


Chương 644 Nghe lời bà nội... Nhớ chưa​


Lục Khiêm ngồi đối diện cô, cẩn thận nhìn đôi mắt cô, ông phát hiện ra đuôi mắt hơi đỏ đỏ lên.

Ông không biết là do cô thức đêm hay là đau lòng vì chia tay với cậu chủ nhà họ Tư mới thành ra như vậy, ông muốn biết đáp án nhưng không thể nêu câu hỏi, đắn đo hồi lâu ông mới mở miệng: “Em và cậu ta...”

“Chia tay rồi!” Minh Châu lạnh nhạt nói.

Cô nói xong thì đi đến bên cửa sổ, nơi đang đặt một tách cà phê.

Lục Khiêm nhìn chăm chú bóng lưng cô, bóng lưng mang đến cảm giác cô tịch quạnh quẽ.

Ông nghĩ cô chỉ mới ngoài ba mươi, vẫn muốn có người ở bên bầu bạn, hơn nữa ông đã gặp qua cậu Tư vài lần, hai người ở bên nhau trông rất hợp, nếu gác lại tình yêu, cuộc sống sau khi kết hôn sẽ không tệ!

Tâm trạng Lục Khiêm phức tạp vô cùng.

Ông cảm thấy bản thân cực kỳ may mắn, nhưng đồng thời cũng áy náy và đau lòng.


Tiểu Lục U kêu a a chạy tới cạnh ông, cô bé muốn nhào vào lòng bố, nhưng lại cách cả một máy chạy bộ.

Nhóc con dậm chân một cái, ngửa đầu nhìn ông.

Lục Khiêm bế cô nhóc lên.

Cô nhóc mềm mại ôm lấy cổ ông, cô bé thấy bố đẹp đang bế mình bèn rướn người hôn lên mặt bố, nhưng không được thành thạo nên nước dãi chảy khắp nơi.

Lục Khiêm không quan tâm đến chuyện này.

Ông ôm Tiểu Lục U, chậm rãi bước đến phía sau Minh Châu.


Hồi lâu sau, ông mới gian nan mở miệng: “Em thích cậu ta sao?”

Minh Châu cụp mắt cười nhạt: “Nếu tôi nói thích, ông sẽ không xuất hiện trước mặt tôi, không đến nhà tôi nữa sao?”

Trái tim Lục Khiêm nhói lên, đau rát.

Cả hai người đều biết rõ cô và cậu Tư đã chia tay.

Nhưng ông không thể chắc chắn.

Ông thừa nhận mình ích kỷ, vậy mà dám khát khao một người như một món đồ, muốn giữ lấy không từ thủ đoạn.

Minh Châu rất lạnh nhạt: “Lục Khiêm, tôi không có ý gì khác! Tôi chỉ là muốn nói cho ông biết, trong lòng tôi, Thước Thước và Tiểu Lục U quan trọng hơn tất thảy... Lý do cho mọi việc tôi làm không phải là vì ông.”

Lời này thật sự rất tàn nhẫn.

Lục Khiêm cố kiềm nén sự khó chịu.

Ông hiểu ý Minh Châu, cô chỉ đơn giản muốn nói cho ông biết, cô sẽ không chấp nhận ông.

Dù không thành với cậu Tư, cô cũng sẽ không nghĩ đến việc ở bên ông.

Lục Khiêm khẽ ừ: “Tôi biết.”

“Ông biết cái gì?”

Minh Châu quay đầu, đôi mắt ươn ướt nhưng chất chứa sự tức giận.

Nhưng Lục Khiêm đang bế Tiểu Lục U trong lòng, cô bé đang ôm mặt bố, kiên nhẫn bôi nước miếng trên cằm bố, từng chút từng chút một, đáng yêu không thể tả.

Hai mắt Lục Khiêm trầm xuống.

Cảnh tượng này vậy mà không hề ảnh hưởng gì đến sức quyến rũ của Lục Khiêm.

Minh Châu cố nén cơn giận.

Lục Khiêm dường như đã nhận ra, ông vỗ nhẹ mông Tiểu Lục U, nói: “Mông của con còn lớn hơn mặt bố rồi đấy!”

Tiểu Lục U chẳng hiểu mô tê gì, chỉ biết ôm bố rồi thơm thơm.

Thế nhưng Lục Khiêm hiểu rõ.

Ông đặt đứa bé vào lòng Minh Châu, lại không nỡ mà xoa xoa, nói: “Khi nào con bé lớn hơn một chút, anh có thể giúp em chăm sóc một khoảng thời gian, hôm nay anh dẫn Thước Thước về trước!... Em yên tâm, anh sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt.”

Minh Châu nhìn Tiểu Lục U.

“Thước Thước đồng ý rồi sao?”

Mới hỏi xong, Tiểu Lục Thước đã đeo túi xách lại đây, gọn gàng chỉnh tề.

Minh Châu không nói nên lời.

Cô bước đến, vừa sửa sang lại quần áo cho con, vừa dặn dò vài chuyện cho Lục Khiêm.

Lục Khiêm thẳng thắng nhìn cô.

Minh Châu đã trưởng thành hơn rất nhiều, mà phụ nữ trưởng thành vẫn luôn có sức hấp dẫn đặc biệt với đàn ông.

“Nghe lời bà nội... Nhớ chưa?”

Tiểu Thước Thước dạ một tiếng.

Lục Khiêm nắm bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc, lại thơm Tiểu Lục U một cái, cô bé cũng nghiêng người ngọt ngào thơm ông.

“Anh đi đây!”

Lục Khiêm thấp giọng nói, hơi thở nóng hổi phả vào bên tai Minh Châu, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Minh Châu ngước mắt lên.

Ông giơ tay vuốt nhẹ vai cô, dịu dàng nói: “Em nghỉ ngơi sớm đi!”

Trước khi cô cáu lên, Lục Khiêm đã dẫn Thước Thước rời đi!

Lúc xuống lầu lại tình cờ gặp phải Hoắc Chấn Đông.

Lục Khiêm thản nhiên gọi một tiếng bố.

Hoắc Chấn Đông thoải mái uống trà, cười cười: “Mới lạ ghê nhỉ, còn gọi bố cơ đấy! Nhưng ngày nào cậu cũng tới đây, làm như vậy cũng không mới lắm đâu.”

Ông không hợp tính với Lục Khiêm, nhưng cả hai đều rất thương Tiểu Thước Thước.


Ông vẫy tay, gọi cậu bé lại gần mình, thương mấy cái rồi mới thả ra.




Chương 645 Ôn Noãn lại không thấy vậy.​


Khi Lục Khiêm rời đi, Hoắc Chấn Đông nói một câu đầy ẩn ý: “Minh Châu cũng không còn nhỏ nữa rồi, có một số việc không đến lượt cha mẹ chúng tôi lo lắng! Nhưng chỉ cần tôi và mẹ con bé còn ở đây, không ai được bắt nạt con bé.”

Lục Khiêm hiểu, Hoắc Chấn Đông đang dạy dỗ ông ấy.

Ông ấy có thể theo đuổi Minh Châu, nhưng không thể cứng rắn ép buộc.

Ông ấy mỉm cười yếu ớt: “Con hiểu rồi, bố ạ.”

Hoắc Chấn Đông mỉa mai, da mặt đúng là dày thật đấy, ông cười lạnh nói: “Gọi tôi là bố cũng không có tiền lì xì đâu!”

Lục Khiêm tốt tính chịu những lời đó.

Ông ấy dẫn Thước Thước về nhà, khi xe chạy được một nửa thì ông nhận được điện thoại của Hoắc Minh.

Ông tưởng là vì chuyện của Minh Châu.


Nhưng chẳng ngờ khi vừa bắt máy, Hoắc Minh liền hỏi: “Cậu, Ôn Noãn có đang ở chỗ cậu không?”

Lục Khiêm đang cầm tay lái.

Ông hơi khựng lại: “Con bé không có ở đây, hôm nay cũng không liên lạc với cậu.”

Ông hỏi có chuyện gì thế.

Hoắc Minh ho nhẹ một tiếng, cố ý nói nhanh: “Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là... cãi nhau một chút thôi.”

Lục Khiêm hiểu hai người bọn họ.


Tình cảm mấy năm nay của cả hai rất tốt, chỉ có điều tính chiếm hữu của Hoắc Minh quá cao, Ôn Noãn đã hạn chế xã giao rồi, nhưng chỉ cần cô gặp người khác giới... Hoắc Minh đều sẽ ghen tuông rất lâu.

Không biết như vậy là tốt hay không tốt nữa.

Chuyện riêng của vợ chồng, Ôn Noãn đương nhiên sẽ không về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể.

Nhưng bởi vì tật xấu này của Hoắc Minh, anh bỗng có chút nổi danh trên thương trường, bị người khác lấy ra làm đề tài câu chuyện.


Anh chẳng những không cảm thấy xấu hổ, còn cực kỳ kiêu ngạo.

Lục Khiêm cúp điện thoại, ông gọi cho Ôn Noãn, bên kia nhanh chóng bắt máy.

“Cậu?”

Lục Khiêm nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì với Hoắc Minh thế?”

Bên kia, Ôn Noãn và Bạch Vi đang uống rượu ở quán bar Thanh, nghe vậy khẽ mỉm cười: “Hoắc Minh hỏi cậu à?”

Lục Khiêm không phủ nhận.

Ôn Noãn lại nhẹ giọng bảo: “Không sao đâu, chỉ là việc nhỏ mà thôi, hai ba hôm nữa là bình thường ạ.”

Chuyện riêng tư của hai vợ chồng, Lục Khiêm cũng không nên xen vào làm gì.

...

Ôn Noãn cúp điện thoại, Bạch Vi liếc cô: “Sao, đêm nay không về thật à?”

Ôn Noãn ngồi trên ghế cao chân.

Trước mặt cô là tấm kính sát đất trong suốt, bên ngoài là cảnh đêm của hơn nửa thành phố B, ở giữa là tòa cao ốc của tập đoàn Tây Á, ánh đèn ban đêm sáng rực như ngọn lửa.

Hai mắt Ôn Noãn ẩm ướt, cô cười cười: “Không về! Tớ đến khách sạn!”

Bạch Vi nhìn cô, vẻ không tin nổi.

Cô ấy phục Ôn Noãn luôn rồi: “Kệ mấy đứa ở nhà luôn à?”

Ôn Noãn cụp mắt, lắc lắc thân cốc pha lê lấp lánh sặc sỡ, cô im lặng một lát mới nói: “Tớ không về thì anh ấy sẽ về sớm thôi.”


Thật ra mâu thuẫn giữa cô và Hoắc Minh xảy ra trong đêm tiệc tối nhà họ Tư.

Đêm đó, cô gặp lại Cố Hi Quang.

Hoắc Minh lúc đó không nói gì, chỉ lái xe rời đi, nhưng đêm đó khi buổi tiệc vừa kết thúc, anh đến đón rất sớm, ngồi chờ sẵn trước cửa khách sạn từ lâu... như thể muốn bắt gian.

Cũng may cô đã từ chối khéo đề nghị tiễn cô xuống của Cố Hi Quang, nếu không, không biết tối đó đã xảy ra chuyện gì.

Dù vậy, đêm đó anh vẫn đưa cô về biệt thự nơi họ kết hôn, điên cuồng làm cô cả một buổi tối, mà khi đang nóng bỏng cuồng nhiệt nhất, lời nói của người đàn ông không khỏi bừa bãi ác độc.

Những lời đó, Ôn Noãn không muốn nhớ lại lần nào nữa.

Chuyện này vốn đã qua rồi, nhưng vừa mới tối hôm qua, Hoắc Minh tan làm sớm, thường thì nếu Ôn Noãn có bữa tiệc xã giao hay cần phải ra ngoài, anh đều luôn đi theo, hoặc cho vệ sĩ đi theo cô.

Nói là vệ sĩ, nhưng thật ra là đang giám sát.

Tình cảm quá mức như thế, Ôn Noãn bắt đầu cảm thấy không chịu nổi, đỉnh điểm là khi cô phát hiện điện thoại của mình bị Hoắc Minh nghe lén.

Cô liền thẳng tay vứt điện thoại đi.

Hai người bắt đầu chiến tranh lạnh với nhau.

Nhưng đó đều là chuyện riêng tư của hai vợ chồng, Ôn Noãn xấu hổ không dám nói cho ai biết, cho dù người đó có là Bạch Vi đi nữa.

Với kiểu đâm đầu vì yêu như Bạch Vi, chắc chắn sẽ cảm thấy đây gọi là cực kỳ yêu, sẽ cảm thấy hưng phấn không thôi.

Ôn Noãn lại không thấy vậy.

Cô yêu Hoắc Minh, cũng biết anh cực kỳ yêu cô, nhưng tình yêu không thể đem ra làm lý do theo dõi điện thoại của cô, không ai thích bị người khác giám sát cả.

Cô chọn cách ra ngoài hóng gió cho khuây khỏa.

Khi xuống lần, cô mặc một chiếc váy dài thắt eo, Hoắc Minh còn ngoáy lại nhìn cô thêm vài lần.

Ôn Noãn không để ý đến anh, gọi bác Triệu chở mình đi.


Vào đến nội thành, cô liền xuống xe bắt taxi, nên Hoắc Minh cũng không biết cô đang ở đâu.

Di động vang lên lần thứ hai, lần này là điện thoại của Hoắc Minh.

Ôn Noãn nhận cuộc gọi.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom