• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoắc tổng truy thê (33 Viewers)

  • Chương 636-640

Chương 636 Nhìn là biết con gái cưng của nhà giàu có.​


Cô dịu dàng nói: "Anh có thời gian về nhà đón em, vậy mà không có thời gian tham gia tiệc tối với em?"

Giọng cô mang theo sự dịu dàng, nữ tính, đồng thời lại có cảm giác như cô đang làm nũng.

Hoắc Minh thật sự rất thích dáng vẻ này của cô.

Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống theo đường cong vòng eo, lại không nhịn được mà cắn phần thịt mềm mại sau tai cô, âm thanh mang theo ý cười trầm thấp: "Anh đâu muốn để người khác có cơ hội làm sứ giả hộ hoa cho em! Khi nào xong tiệc anh đến đón em nhé?"

Ôn Noãn đưa tay về phía sau, vỗ nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú của anh.

"Em nào dám từ chối!"

"Em biết vậy là tốt!"




Hoắc Minh tràn đầy tinh lực, dựa sát vào tai cô, nóng bỏng nói: "Tối về thưởng cho em!"

Ôn Noãn hơi không chịu nổi.

Bọn họ đã quen nhau gần mười năm, thời gian làm vợ chồng rất dài, nhưng hứng thú của Hoắc Minh đối với chuyện đó chỉ có tăng chứ không giảm, không biết anh ấy lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy.

Mãi cho đến khi đến trước sảnh bữa tiệc, mặt của Ôn Noãn vẫn nóng bừng chưa giảm.

Xe dừng lại.

Động tác Hoắc Minh nhanh nhẹn quen thuộc, mở cửa xe cho cô.


Ôn Noãn nhận lấy nụ hôn từ anh, thấp giọng nói: "Anh đừng lo, chúng ta sẽ bên nhau cả đời!"

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: "Ôn Noãn!"

m thanh này cực kỳ quen thuộc.

Hoắc Minh và Ôn Noãn cùng quay lại nhìn, sau khi thấy người, hai mắt Ôn Noãn rưng rưng nước mắt, là Cố Hi Quang.

Đêm xuân.

Cậu mặc một bộ u phục màu đen, dáng người cao ngất.

Khuôn mặt đã được điều trị, tốt lên trông thấy.

Dáng vẻ trưởng thành hơn trước đây một chút.

Ôn Noãn khẽ gật đầu.

Tâm trạng Hoắc Minh phức tạp bối rối, tên nhóc này, cả trong mơ vẫn là con nuôi của anh! Nhưng người ta từng cứu Ôn Noãn, anh vẫn phải bày ra vẻ mặt rộng lượng cho người ngoài.

Hoắc Minh nâng tay nhìn đồng hồ, cười nhạt: "Anh phải về công ty họp đây, Hi Quang, chăm sóc chị cậu nhé."

Ôn Noãn: …

Cố Hi Quang mỉm cười.

Hoắc Minh lại nhìn Ôn Noãn một cái, nhấc chân đi đến cạnh xe, mở cửa ngồi vào.

Tư thế và hành động đó rất hấp dẫn người nhìn.

Ôn Noãn lặng lẽ đứng, chăm chú nhìn anh.

Cố Hi Quang cũng nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, yếu ớt cười: "Tình cảm của hai người tốt thật đấy."

Ôn Noãn nhẹ nhàng khép lại chiếc áo choàng Dior trên người, mỉm cười: "Hi Quang, về sau cậu cũng sẽ gặp được định mệnh của đời mình."

Cố Hi Quang gật đầu.

Họ sóng vai đi vào trong, vừa bước vào, cô Hồ đã đi đến chào hỏi.

Đầu tiên là nhéo vào mặt Cố Hi Quang, kiếm chút của hời, sau đó cô ấy mới nói với Ôn Noãn: "Chết mất, chết mất, cô nói Minh Châu sẽ đến, vậy mà sao lại không nói cậu cô cũng đến đây? Cậu chủ nhà họ Tư vẫn là một nửa chủ nhân, tình hình hôm nay chắc rất tốt đây!"

Ôn Noãn hơi sửng sốt: Cậu cũng đến sao?

Cô Hồ mặc một chiếc váy Haute Couture xẻ tà cao, được làm bằng lụa mỏng, tung bay phất phơ trong gió.

Vốn đã xinh đẹp rực rỡ hơn người.

Nhưng đêm nay, Minh Châu lại càng mê hoặc hấp dẫn hơn cô ta.

Minh Châu mặc chiếc váy đen dài, được làm bằng tơ tằm quý giá sang trọng, tôn lên vóc dáng cơ thể hoàn hảo.

Tóc búi lên.

Kết hợp với một đôi bông tai ngọc trai và một chiếc vòng kim cương trên cổ tay.

Cô Hồ tấm tắc nói: "Nhìn là biết con gái cưng của nhà giàu có."

Đương nhiên, cô ta không khỏi nhìn sang Ôn Noãn, cảm thấy cô và Minh Châu khó phân cao thấp.

Ôn Noãn khẽ cười như đang muốn nói gì đó, nhưng cô đã thấy Lục Khiêm từ phía xa, ông đứng ở trong góc, đang nói chuyện xã giao với đồng nghiệp, trên tay cầm ly sâm panh.

Dưới ánh đèn pha lê, khuôn mặt nhã nhặn của ông trắng ngần.

Ông mặc bộ u phục cổ điển đen trắng, trông cực kỳ hút mắt.

Ôn Noãn không khỏi nghĩ: tay đấm chân đá trên thương trường ngần ấy năm, vậy mà có thể giữ được cơ thể và tướng mạo như vậy, quả thật hiếm có khó tìm.

Bên kia, Lục Khiêm cũng thấy Ôn Noãn.

Ông nâng chén rượu, đi về phía cô…

Nhưng không ngờ, một cặp đôi đi đến cạnh ông, ba người vô tình đụng phải nhau.

"Lục Khiêm." Minh Châu thầm thì gọi.

May mà động tác Lục Khiêm nhanh nhẹn khéo léo, kịp thời đỡ được cơ thể của cô ấy, dịu dàng cười cười, sau đó quay sang nói với cậu chủ nhà họ Tư: "Bệnh cũ thôi, tay chân vụng về, giống đứa con nít vậy!"

Cậu chủ nhà họ Tư ho nhẹ một tiếng.

Anh ta còn nói gì được nữa?




Chương 637 Lục Khiêm tỉnh táo lại.​


Gương mặt trắng nõn của Minh Châu khẽ run lên, cô ấy hiểu rõ Lục Khiêm, ông nói những lời như vậy là có dụng ý khác.

Ông càng cư xử hào phóng,

Cô ấy lại càng cáu kỉnh, ông dựa vào cái gì mà có thể làm vậy! Dựa vào cái gì có thể bình tĩnh thong dong xuất hiện trước mặt cô ấy…

Lục Khiêm chỉ im lặng nhìn cô.

Vẻ mặt ông thản nhiên, như một người lớn hòa nhã, chỉ có điều bọn họ đã dây dưa nhiều năm và còn từng là vợ chồng, đã có với nhau hai đứa con, Minh Châu không thể nào tỏ ra bình tĩnh ung dung như ông được.

Cậu chủ nhà họ Tư nhìn cô, sau lại nhìn sang Lục Khiêm.

Anh ta nắm nhẹ bàn tay Minh Châu.

Lòng bàn tay Minh Châu khẽ nhúc nhích.


Cô vẫn chưa quen thân mật với cậu chủ nhà họ Tư.

Mà Lục Khiêm vẫn đang nhìn chằm chằm đôi bàn tay nắm chặt kia, nhìn bàn tay mềm mại của Minh Châu bị người khác chiếm giữ.

Tim ông hơi thắt lại.

Nhưng ông lại là người không có quyền can thiệp nhất.

Lục Khiêm giữ nút thắt cà vạt, nhẹ tay nới ra một chút, lúc này mới cảm thấy dễ thở hơn.

Cậu chủ nhà họ Tư mỉm cười: "Ngài Lục yên tâm, tôi sẽ luôn quan tâm, chăm sóc cô ấy."


Nghe vậy, Lục Khiêm gần như mất bình tĩnh.

Khóe mắt Minh Châu cũng hơi nóng lên, cuối cùng nói một câu xin lỗi không tiếp được, rồi rời đi theo người khác.

Lục Khiêm cầm ly sâm panh, ánh mắt sâu thăm thẳm.



Ôn Noãn và cô Hồ ở bên này cùng nhau lại gần.

Cô Hồ hóng chuyện vui nãy giờ, lúc tới gần không khỏi nhẹ giọng trêu đùa: " y dà, tới giờ mới được diện kiến dáng vẻ buồn bã này đấy nhé! Sao rồi, chỗ bị Minh Châu va vào có cây đinh à?"

Lục Khiêm cười gượng.

Cô Hồ không nhịn được mà nhìn sang Minh Châu.

Cô ấy còn nói: "Thật là một đôi kim đồng ngọc nữ nhỉ! Anh nói xem có đúng không?"

Ánh mắt Lục Khiêm sâu không thấy đáy.

Đúng lúc bồi bàn đi ngang qua, ông bỏ ly rượu vào khay, sửa sang lại u phục rồi nói: "Lâu rồi không gặp, cô không còn biết nói chuyện như xưa."

Cô Hồ có hơi mất tự nhiên.

Cô ta cười nhạt.

Trước đây cô ta từng ôm mộng làm bà Lục, rất hay tìm cách lấy lòng ông, chiều chuộng ông.

Đương nhiên ông sẽ thấy cô ta biết cách nói chuyện.

Bây giờ, ông luôn mất hồn mất vía vì người ta, cô Hồ cũng cưới chồng, sao còn có thể nói chuyện như trước đây?

Lục Khiêm xem như có chút tình cảm với cô.

Ông nói nhỏ: "Lỡ lời."

Hốc mắt cô Hồ có chút ươn ướt, cô ta nhìn chăm chú vào đám người đang khiêu vũ trên sàn nhảy, nhỏ giọng trả lời: "Lục Khiêm, nếu anh không thể giành lại được cô ấy, vậy thì anh thật có lỗi với nhiều năm chờ đợi của Minh Châu, có lỗi với những người không thể buông bỏ được anh!"

Trước Minh Châu, bên cạnh Lục Khiêm đã từng có rất nhiều bóng hồng nổi tiếng.

Nhưng ông chưa từng dừng lại vì ai.

Chỉ có duy nhất một người, mà ông luôn cảm thấy có lỗi với người đó.

Lục Khiêm hạ giọng: "Cảm ơn."

Ánh mắt cô Hồ ửng đỏ.

Cô ta ra ban công hóng gió, hòa hoãn lại cảm xúc một chút.

Lục Khiêm là nét bút đậm nhất, mãi mãi được lưu lại trong trang giấy cuộc đời cô ta. Dù cuộc hôn nhân có mỹ mãn đến đâu, cũng không thể che giấu được những điều cô ta từng muốn mà không có được.

Lục Khiêm không bước tới an ủi cô ta.

Càng dây dưa càng đậm sâu, ông hiểu rõ điều đó.

Ông nói chuyện xã giao với những người khác, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt sẽ dừng trên người Minh Châu, cô ấy dường như không ngờ đến việc ông cũng sẽ tới đây, lúc nào cũng cẩn thận.

Nhưng dáng vẻ thận trọng của cô ấy thật sự quá đáng yêu.

Lục Khiêm không biết bản thân có thể chịu đựng sự thật cô ấy không thuộc về mình được bao lâu.

Ông nhìn cô ấy trong vòng tay người khác, yết hầu khẽ lên xuống.

Vô thức cầm lấy một ly rượu vang đỏ.

Ôn Noãn đi tới, nhẹ nhàng lấy ly rượu vang ra khỏi tay ông, nhẹ giọng gọi một tiếng.

Lục Khiêm tỉnh táo lại.

Một lát sau, ông cười chua xót: "Để con chê cười rồi."

Ôn Noãn nhỏ giọng nói: "Cậu nên chú ý sức khỏe bản thân đi ạ."

Những ngày tháng ở Thụy Sĩ kia không chỉ là kiếp nạn của Lục Khiêm, mà còn là nỗi đau lòng của cả nhà họ Lục, bà cụ sức khỏe yếu nhưng vẫn kiên trì bám trụ ở đó, Ôn Noãn phải chạy đi chạy lại giữa hai đầu.

Bây giờ cuối cùng cũng tốt hơn…

Tình cảnh của Lục Khiêm và Minh Châu lúc đó, Ôn Noãn là người hiểu rõ nhất.

Cô nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay ông, dịu giọng nói: "Giờ Thước Thước và Tiểu Lục U cần có cậu bầu bạn bên cạnh."

Đặc biệt là Thước Thước.

Lục Khiêm hơi tỉnh lại.




Chương 638 Minh Châu thoáng do dự.​


Ông nhẹ tay vuốt ve mái tóc dài màu nâu trà của Ôn Noãn, ánh mắt mang theo vài phần trìu mến.

Minh Châu quay lại, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

Cô thấy Lục Khiêm nhìn Ôn Noãn chăm chú, trong mắt đều là yêu thương, tuy đây là tình cảm giữa người lớn và lớp con cháu trong nhà… Nhưng cô ấy… Nhưng cô ấy nhớ rõ ông cũng từng nhìn cô ấy bằng ánh mắt như vậy.

Cô ấy biết mình không nên nghĩ thế, nhưng không khỏi cảm thấy chạnh lòng.

Ôn Noãn là phụ nữ, có trực giác vô cùng nhạy bén, cô đã nhận ra những suy nghĩ kì lạ kia của Minh Châu.

Cô cười nhạt rời đi.

Cô nghĩ, những người có tình cảm sẽ lại về với nhau.

Buổi công chiếu sớm bắt đầu.


Ôn Noãn ngồi xuống, một lát sau cô Hồ đi tới ngồi cạnh cô.

Mắt cô Hồ đỏ lên.

Dưới ánh đèn mờ, cô ta nhẹ giọng nói nhỏ: "Ôn Noãn, thật ra cho đến hôm nay, tôi vẫn chưa phục, tôi vậy mà lại thua dưới tay một cô nhóc choi choi chưa trưởng thành, nhưng hôm nay nhìn thấy dáng vẻ kia của Lục Khiêm, tôi mới biết tôi sẽ không bao giờ có thể vượt qua Minh Châu! Bởi vì tôi chưa từng thấy Lục Khiêm như vậy, buông bỏ tất cả tự tôn kiêu ngạo, chỉ để theo sau một người phụ nữ."

Ôn Noãn vỗ nhẹ tay cô ta, ân cần nói: "Bây giờ cô cũng rất tốt mà."

Cô Hồ thả lỏng hơn một chút.

Đúng vậy, gia đình bây giờ của cô ta rất mỹ mãn cơ mà.


Mặc dù trước đây chồng cô ta từng chơi bời lăng nhăng, nhưng giờ đây anh ấy lại cực kỳ săn sóc quan tâm cô ta, bé con cũng rất hoạt bát đáng yêu.

Còn gì chưa đủ nữa sao?

Bộ phim này là một bộ phim nghệ thuật kinh phí thấp, cô Hồ là nhân vật chính nên thường xuyên lên sân khấu.

Nổi bật dưới ánh đèn sân khấu!

Người dẫn chương trình được nhà họ Tư mời không biết đối nhân xử thế, giờ phút này còn nhắc đến bức ảnh của cô ta và Lục Khiêm, trêu chọc nói: "Ngài Lục đã đến đây ủng hộ buổi công chiếu của cô Hồ, không biết cô cảm thấy thế nào?"

Cô Hồ đã làm trong ngành này đã lâu, đương nhiên biết cách xử lý tình huống này.

Đúng là tên khôn lỏi!

Cô ta nhận lấy micro, hai mắt sáng trong: "Anh hỏi như thế sẽ làm chồng tôi giận đấy! Hơn nữa anh Lục cũng có người thương, không nên để người khác có những hiểu lầm không đáng có đâu nha."

Người dẫn chương trình liên tục xin lỗi.

Nhưng Ôn Noãn ngồi dưới biết rõ đây là cố ý, chỉ là tìm chủ đề để hot lên thôi.

Cô nhận ra người dẫn chương trình này.

Người dẫn chương trình là tiểu hoa mới ra mắt, chăm chăm vào việc tạo chủ đề hot cũng không có gì là sai, nhưng không nên xâm phạm đời sống cá nhân của người khác.

Ôn Noãn có chút bao che người nhà.

Cô không chịu nổi cảnh Minh Châu đau lòng, cũng không chịu nổi cảnh cô Hồ xấu hổ, vì thế cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho thư ký Từ, giao vài việc.

Thư ký Từ bên kia lập tức hiểu ra.

Sau này, tiểu hoa này không thể tham gia những dịp tương tự nửa..

Ôn Noãn làm xong mọi việc, bình tĩnh thản nhiên.

Nhưng cô vừa quay đầu lại đã thấy Minh Châu cầm di động rời đi, cô nghĩ có lẽ vừa rồi Minh Châu vì chuyện xảy ra trên sân khấu mà hơi buồn, nhưng cô không để ý lắm, chỉ chăm chú nhìn Lục Khiêm.

Lát sau Lục Khiêm ra ngoài theo.

Trong lối đi nhỏ dài đằng đẵng của khách sạn, Minh Châu xách váy, đang nghe điện thoại.

Là điện thoại từ nhà chính nhà họ Hoắc.

Tiểu Lục U bỗng lên cơn sốt, đang rất khó chịu, cô bé khóc lóc đòi mẹ.

Giọng Minh Châu trầm xuống, nói: "Tôi về ngay đây! Bác sĩ đã đến khám cho con bé chưa?"

Người giúp việc nói bác sĩ đã đến.

Minh Châu thả lỏng, cúp điện thoại.

Cô đang muốn quay lại báo một tiếng với cậu chủ nhà họ Tư, con cô bị bệnh nên cô không có tâm trạng chơi nữa, nhưng vừa quay đầu cô đã thấy Lục Khiêm, không biết ông đã đứng phía sau được bao lâu.

"Con bị bệnh sao?" Ông nhẹ giọng hỏi.

Minh Châu “ừ” một tiếng.

Lục Khiêm nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: "Anh muốn sang thăm con, có tiện không?"

Dù sao cạnh cô vẫn còn cậu Tư.

Lỡ như cô ấy muốn cậu Tư đưa về, bầu không khí sẽ rất khó xử, có lẽ khiến cô không vui.

Minh Châu thoáng do dự.

Cô nói: "Anh lái xe đi!"

Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm, nếu không phải do con bị bệnh, ông đã vui mừng khấp khởi trong lầu.

Hai người xuống lầu, ngồi vào xe.

Lục Khiêm lập tức khởi động xe, Minh Châu gọi điện thoại cho cậu Tư, giọng điệu nhẹ nhàng ôn hòa: "Du Du sốt rồi, em về trước đây! Không cần… Ừm, ông ấy cũng đến!"

Lục Khiêm vừa lái xe vừa nghe.

Hai chữ "ông ấy" này, hẳn là ám chỉ người chồng trước là ông đây.

Có lẽ là cậu chủ nhà họ Tư cũng hiểu được mối quan hệ khó xử này nên không đi cùng.

Chờ Minh Châu cúp điện thoại.

Lục Khiêm như tùy tiện hỏi cô: "Có phải mang đến phiền phức cho em rồi không?"

Minh Châu ngồi cạnh ông.


Chương 639 Thước Thước, bố sẽ không đi!​


Trên người cô vẫn là bộ váy tiệc tối, xinh đẹp tao nhã, lúc này cô không nhìn ngoài cửa sổ xe nữa.

Cô nói rất nhẹ nhàng: "Nếu tôi nói có phiền phức, ông sẽ không xuất hiện nữa sao?"

Mấy lời này mang theo mấy phần tức giận.

Yết hầu Lục Khiêm khẽ động đậy, ông từ từ dừng xe trước ngã tư đèn đỏ, xoay đầu nhìn cô.

Minh Châu bực bội, không chịu nhìn ông.

Ông vô thức dịu giọng lại: "Sao lại giận anh nữa rồi?"

Minh Châu cúi đầu nghịch nghịch móng tay: "Không có chuyện đó."

Lục Khiêm im lặng nhìn cô chăm chú, trong mắt có vẻ dịu dàng khó tin, một lúc lâu sau mới nói: "Là bởi vì cô Hồ sao? Nếu em không vui, anh sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa! Thật ra, anh và cô ta chỉ là bạn cũ mà thôi, đã không có gì nữa rồi!"


Mắt Minh Châu đỏ lên.

Giọng cô hơi trầm xuống: "Lục Khiêm, ông đừng nói những lời mập mờ như vậy! Cô Hồ hay cô Lam cũng không liên quan gì đến tôi, ông muốn xử lý thế nào cũng là việc riêng của ông! Còn tôi, tôi chỉ muốn bắt đầu lại cuộc sống của mình một lần nữa, ông muốn tôi phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa đây?"

"Anh biết rồi! Sau này sẽ không nhắc lại nữa." Lục Khiêm vẫn dịu dàng trả lời.

Minh Châu mệt chết đi được.

Cô thấy nếu mình so đo với Lục Khiêm, cũng chỉ giống như dùng tay không đấm vào bông gòn, hoàn toàn chẳng khiến người ta khó chịu được bao nhiêu, nhưng chỉ cần ông ấy nói vài câu, đã khiến cô bối rối không thôi.

Mọi chuyện không nên thế này, ít nhất cô và Lục Khiêm không nên như thế này.


Cô không nói thêm gì nữa.

Cũng may đèn xanh sáng lên, không quá xấu hổ.

Lục Khiêm luôn quan tâm bệnh tình của con mình, chuyện tình cảm đành đặt sang một bên.

Hai người vội vàng đến nhà chính nhà họ Hoắc.

Trong phòng khách xa hoa, Hoắc Chấn Đông mặc áo ngủ, bế cháu gái nhẹ nhàng đung đưa, chỉ sợ bé con giật mình tỉnh dậy.

Vẻ mặt cực kỳ đau lòng.

Bà Hoắc cầm một bình sữa nhỏ, cũng đang lo lắng hết mực.

Thất Lục Khiêm và Minh Châu đã về, Hoắc Chấn Đông lập tức đưa đứa nhỏ sang cho Lục Khiêm, sau đó nói với hai người: "Hai người làm bố mẹ mà ra ngoài chơi vui vẻ quá nhỉ, để con nhỏ ở nhà lên cơn sốt, khóc lóc đòi bố đòi mẹ! Hai người chăm sóc con bé còn không bằng Tiểu Thước Thước nữa!"

Lục Khiêm bế cô bé, chạm vào trán con.

Ông áp trán mình vào con bé, hôn hôn, không phản bác gì.

Hoắc Chấn Đông ôm vợ mình, lên lầu ngủ.

Lục Khiêm ôm Tiểu Lục U, nhẹ nhàng dỗ dành, cô bé sốt nên rất khó chịu, cọ cọ trong lòng bố, còn lúng búng nói thầm gì đó.

Tiểu Thước Thước đứng ở một bên, lo lắng đến mức đi vòng vòng.

Lục Khiêm chỉ dịu dàng dỗ con.

Ông ngước mắt lên nhìn Minh Châu, mềm giọng nói: "Em thay váy trước đi, lát nữa còn phải dỗ con ngủ."

Minh Châu khe khẽ kiểm tra con gái.

May mà sốt không quá cao.

Cô lên lầu thay quần áo, Lục Khiêm đang ở dưới ngọn đèn pha lê, ôm Tiểu Lục U.

Cô bé dường như tỉnh dậy.

Nhận ra bố mình, cô bé liền mở to mắt, mong mỏi nhìn ông.

Lục Khiêm không nhịn được lại hôn vài cái.

Tiểu Thước Thước cong môi cười.

Lục Khiêm ngồi xuống ghế sô pha, để Lục Thước ngồi cạnh mình, cậu bé miễn cưỡng ngồi xuống, ông dịu giọng hỏi: "Ngày mai con phải đến trường, sao vẫn chưa ngủ?"

Lục Thước nâng cằm: "Ngày mai là chủ nhật."

Lục Khiêm định nói, mai có là chủ nhật cũng nên ngủ sớm, nhưng đã hai ngày chưa gặp cậu nhóc, nên cũng không kiên trì bảo cậu đi ngủ.

Ông đưa bình sữa cho cậu bé: "Pha sữa cho em gái đi, hai muỗng sữa bột, 60 ml nước."

Thước Thước cầm lấy bình sữa, nhanh chóng chạy đi.

Nhưng cậu bé dừng bước, quay lại nhìn Lục Khiêm.

Đêm khuya, đèn pha lê sáng tỏ.

Người đàn ông mặc bộ u phục đen trắng, đẹp hệt như người bố trong ký ức của cậu bé, đang ngồi trong nhà dỗ em gái, hẳn là ông ấy sẽ không đi nữa phải không?

Khuôn mặt thanh tú trắng nõn của Tiểu Thước Thước lập tức nhăn lại.

Thật lâu sau, cậu bé mới nhỏ giọng hỏi: "Bố sẽ không đi nữa chứ?"

Đột nhiên Lục Khiêm ngước mắt lên.

Ông kinh ngạc nhìn chằm chằm con trai mình, ánh mắt đan xen phức tạp, giọng Tiểu Thước Thước càng lúc càng nhỏ: "Nếu bố nói không đi, con sẽ tiếp tục gọi bố là bố."

Lục Khiêm khẽ nói: "Thước Thước, bố sẽ không đi!"

Lục Thước khịt mũi rồi đi pha sữa bột.

Lúc quay lại, mắt và mũi cậu bé đều hồng hồng cả lên, Lục Khiêm cảm thấy rất có lỗi với cậu bé.

Lúc ông cho Tiểu Lục U uống sữa, Lục Thước vẫn luôn ở bên cạnh ông.

Lúc này, Minh Châu xuống lầu liền thấy cảnh này, cô lặng lẽ nhìn hai giây.

Tiểu Lục U nằm gọn trong vòng tay Lục Khiêm, ôm bình sữa nhỏ, từ từ uống.

Dáng vẻ như sắp chìm vào giấc ngủ.

Minh Châu bước tới, khẽ nói: "Con bé thật sự rất thích ông."

Lục Khiêm cười nhạt.




Chương 640 Cực kỳ đáng yêu.​


Ông vươn tay xoa xao đầu Tiểu Thước Thước, bỗng nhiên nói ra một yêu cầu: "Tối nay anh ngủ cùng Thước Thước, có được không?"

Minh Châu do dự.

Trên lý thuyết, Lục Khiêm là thông gia với nhà họ Hoắc, ông ngủ lại cũng không có gì là sai, nhưng bây giờ cô đã ở bên người khác!

Cô chần chờ không trả lời.

Ánh mắt Tiểu Thước Thước ảm đạm, cậu chậm rãi đứng dậy.

"Con đi ngủ đây!" Nói xong, cậu sờ đầu Tiểu Lục U.

Sau đó ủ rũ bước đi.

Lục Khiêm không đành lòng nhìn cảnh này, ông đang định nói gì đó, nhưng Minh Châu đã nói trước: "Ông ngủ với thằng bé đi!"

Lục Khiêm: …


Đêm khuya, Minh Châu cố đè nén cảm xúc của mình: "Lục Khiêm, chuyện này phải trách ai đây!"

"Trách anh!" Giọng Lục Khiêm hơi nghẹn ngào.

Ông dường như đều vắng mặt trong từng giai đoạn trưởng thành của Thước Thước, ấm áp duy nhất ông có thể cho cậu bé là mỗi tháng một lần thăm.

Chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!

Lục Khiêm lại sờ sờ tóc Tiểu Lục U, định đợi con bé ngủ mới thôi.

Minh Châu lên phòng ngủ, ông không tiện đi vào.


Chờ bé con bớt sốt, ông về phòng ngủ Tiểu Thước Thước.

Cậu bé mất tự nhiên, Lục Khiêm mặc quần áo như cũ nằm bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vuốt ve đầu con trai, thấp giọng nói: "Sau này bố sẽ không bao giờ rời đi nữa!"

Tiểu Thước Thước xoay người.

Cơ thể nhỏ bé dưới chăn ấm áp ôm lấy Lục Khiêm.

Cậu bé tựa cái đầu nho nhỏ vào ngực Lục Khiêm.

Thầm thì nói.

"Con không muốn nhận người khác làm bố."

Cho dù người đó trông rất được, cho dù người đó cực kỳ quan tâm chăm sóc mẹ, đối xử với cậu và em gái cũng rất tốt, nhưng cậu bé có thể nhận ra mẹ không vui, thỉnh thoảng còn khóc trong phòng vào ban đêm.

Năm đó, quang cảnh đám cưới ở Lục Viên tại thành phố C.

Sẽ không thể nào xóa nhòa trong tâm trí Tiểu Lục Thước.

Cậu bé hận bản thân còn quá nhỏ, không thể làm được gì cả!

Lục Khiêm ôm con trai, cảm thấy đau lòng vô cùng, vỗ nhẹ vào lưng con.

Ông thấp giọng nói: "Sau này bố sẽ thường xuyên về thăm con và em gái."

Tiểu Lục Thước không trả lời.

Cậu bé bám vào lòng Lục Khiêm như một chú khỉ nhỏ, đã lâu lắm rồi cậu bé chưa được ngủ cùng bố…

Lục Khiêm khó chịu trong lòng.

Ông nhẹ tay cởi áo khoác ra, tháo thắt lưng rồi đặt cậu bé lên bụng.

Tiểu Lục Thước oán giận: "Bố lạnh quá! Con còn ấm hơn cả bố!"

Lục Khiêm tính bế xuống.

Nhưng cậu bé cứ quấn chặt lấy ông, thì thầm nói mớ: "Để con làm ấm cho bố, tí nữa là nóng lên thôi."

Lục Khiêm cúi đầu.

Mặt ông dán vào lòng ngực cậu nhóc, thật lâu sau mới nói: "Nhóc con ngốc nghếch!"



Sáng sớm, Lục Khiêm đã rời đi.

Ông thơm con trai một cái, ăn mặc chỉnh tề rồi gõ cửa phòng Minh Châu.

Tiểu Lục U bị bệnh nên Minh Châu dậy rất sớm.

Cửa mở ra, Lục Khiêm đang đứng đối diện cô.

Tối hôm qua cô ngủ không ngon, vẻ mặt tiều tụy, không quyến rũ xinh đẹp như tối hôm qua, nhưng đối với Lục Khiêm, Minh Châu như vậy càng khiến ông động lòng một cách khó hiểu.

Ông nhìn vào trong phòng, hỏi: "Con thế nào rồi?"

Minh Châu suy nghĩ một lát.

Sau đó cô mới mở cửa phòng ngủ ra, đứng bên ngoài nhìn: "Đã hạ sốt rồi, ông vào xem đi."

Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm nhìn cô chăm chú, sau đó bước vào.

Ầm ĩ cả buổi tối, Tiểu Lục U còn đang say sưa ngủ.

Cô bé nhỏ nhắn trắng nõn, mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt đang nằm nghiêng dưới chăn.

Một lọn tóc xoăn nhỏ màu trà xõa trên gối.

Cực kỳ đáng yêu.

Lục Khiêm đưa tay chạm vào mặt con, lại không nhịn được cúi xuống hôn lên.

Đúng là đã hạ sốt rồi.

Ông thả lỏng người, tự giác nhận ra bản thân không nên ở lại phòng ngủ Minh Châu.

Quả thật ông rất muốn có được Minh Châu, nhưng ông không muốn cô bị người ngoài lên án, cô đang ở bên cậu chủ nhà họ Tư, tương lai nếu có ngày hai người chia tay, thì là vì bọn họ không hợp nhau, chứ không phải bởi vì cô có quan hệ quá mức với chồng trước.

Lục Khiêm miễn cưỡng vuốt ve Tiểu Lục U.

Sau đó ông mới ra ngoài, Minh Châu có hơi bất ngờ.

Lục Khiêm khẽ nói: "Lát nữa cậu chủ nhà họ Tư có thể sẽ tới, anh ở lại không tiện lắm, đi trước đây!"

Ngón tay Minh Châu khẽ siết chặt.

Cô ngẩng đầu nhìn ông, như thể đang muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi.

Lục Khiêm vươn tay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom