Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 261-266
Chương 261: Vẫn chưa hết bệnh, anh bình tĩnh đi!
Mấy ngày tiếp theo, có lẽ vì bọn họ quá buông thả.
Nên Hoắc Minh phát sốt!
Ôn Noãn vừa xấu hổ lại vừa tức giận, cô không chịu để anh tới gần, ép anh ở trong nhà tĩnh dưỡng.
Hoắc Minh không chịu nằm yên, bệnh nặng mà vẫn động tay động chân, Ôn Noãn hết cách với anh. Hơn nữa vì căn bệnh này, cô còn không dám gióng trống khua chiêng dẫn anh tới bệnh viện, chỉ gọi bác sĩ gia đình tới.
Thứ hai, bà Hoắc gọi điện tới mời cô đi uống trà.
Ôn Noãn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cô đẩy cửa phòng sách ra, Hoắc Minh đang dựa vào trên sô pha đọc tài liệu.
Anh mặc một chiếc áo lông màu trắng, phía dưới mặc quần màu xám rộng rãi, cả người toát lên khí chất lười biếng khi ở nhà.
Ôn Noãn đi qua sờ trán anh.
Còn may, không phải rất nóng.
Hoắc Minh kéo tay cô xuống, nhìn cách cô ăn mặc rồi cười nhẹ: “Muốn ra ngoài sao?”
Ôn Noãn ừ một tiếng: “Mẹ gọi em qua đó một chuyến!”
Ánh mắt của Hoắc Minh dừng lại trên tài liệu, hừ nhẹ: “Vậy em định ném người bệnh tự sinh tự diệt trong nhà hả? Bà Hoắc… Em hưởng thụ xong rồi không muốn phụ trách sao?”
Ôn Noãn dịu dàng nói: “Buổi chiều em sẽ về sớm!”
Anh không hé răng.
Ôn Noãn hôn anh một cái: “Như vậy được chưa?”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô, hơn nửa ngày mới từ từ nói: “Được thôi! Buổi tối anh muốn ăn cháo gà xé!”
Ôn Noãn đồng ý.
Cô ngồi xe đến nhà họ Hoắc, xuống xe đi vào bên trong mới phát hiện ra ngoại trừ bà Hoắc thì trong nhà không còn ai, vì thế cô hỏi: “Minh Châu đâu?”
Bà Hoắc mỉm cười: “Con bé đưa Thước Thước ra ngoài chơi!”
Bà đưa Ôn Noãn lên lầu hai, vào phòng sinh hoạt trong phòng ngủ chính.
Đi đến một chỗ riêng tư như vậy, Ôn Noãn biết bà muốn nói đôi lời với cô nhưng lại không muốn để người hầu trong nhà nghe thấy.
Cô chủ động đi pha cà phê.
Đặt cà phê pha xong xuống, hai người ngồi xuống gần nhau, bà Hoắc cầm một tấm ảnh đưa cho Ôn Noãn: “Người khác giới thiệu, tuổi cũng xấp xỉ với Minh Châu, là giảng viên đại học, trong nhà còn có một xí nghiệp nhỏ. Con nhìn xem thế nào!”
Ôn Noãn cầm ảnh chụp rồi nhìn kỹ.
Lớn lên cũng ổn, khí chất nhã nhặn…
Ôn Noãn cảm thấy không tồi!
Mặt bà Hoắc chứa đầy ưu sầu: “Noãn Noãn, con giúp mẹ khuyên nhủ Minh Châu đi! Mặc dù con bé đồng ý đi xem mắt nhưng mẹ nhìn ra được con bé đang vô cùng tiêu cực! Nhưng con bé không thể ở một mình mãi thế được, ba nó ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng vẫn luôn hy vọng con bé có được một gia đình nhỏ.”
Ôn Noãn dâng trào cảm xúc.
Ít nhiều cô cũng cảm thấy có phần hổ thẹn.
Bà Hoắc nhìn ra tâm ý của cô, vỗ vào tay cô: “Con bé và cậu con cũng không phải là chuyện đơn phương! Chỉ có thể nói có duyên không phận!”
Nói xong, bà khẽ lau nước mắt: “Bọn họ đã có con, nếu không phải vì không giải quyết được mâu thuẫn, ít nhiều cũng sẽ nể mặt con cái!”
Ôn Noãn an ủi bà một hồi lâu…
Tới bốn giờ chiều, Hoắc Minh Châu đưa Thước Thước trở về.
Ôn Noãn chơi cùng Thước Thước, một hồi lâu sau Hoắc Minh Châu cũng đoán được, cô ấy gọi người hầu tới đưa Thước Thước đi ăn bánh ngọt.
Người đã đi hết, cô ấy nói nhỏ: “Chị dâu, là mẹ em gọi chị tới, phải không?”
Ôn Noãn khẽ thở dài.
Cô nhẹ nhàng đưa một tấm ảnh chụp ra, Hoắc Minh Châu nhìn ngơ ngẩn một hồi lâu……
Ôn Noãn nói nhỏ: “Em không muốn đi thì thôi, để chị nói với bố mẹ! Nếu thật sự không được, để anh trai của em nói!”
Cô không đành lòng ép Minh Châu.
Bởi vì cô cũng là phụ nữ, cô nhận ra được Minh Châu cũng chưa bước qua được đoạn tình cảm đó, hơn nữa lại có Thước Thước ở bên cạnh, muốn để cô ấy tiếp nhận người khác, nói dễ hơn làm!
Hoắc Minh Châu nắm bức ảnh kia, rũ mắt.
Hồi lâu, cô ấy thấp giọng lại rất kiên định mà nói: “Chị dâu, em đi!”
Trong lúc nhất thời Ôn Noãn sửng sốt.
Hoắc Minh Châu giương mắt, nở một nụ cười nhẹ: “Con người ai cũng phải tiến về phía trước mà, phải không chị dâu? Em đồng ý đi xem mắt… Hơn nữa, nhìn người này có vẻ khá tốt, có lẽ có thể hòa hợp lâu dài!”
Ôn Noãn không biết nên nói cái gì mới được!
Cô nhẹ nhàng ôm chặt lấy Minh Châu…
Hoắc Minh Châu ghé vào đầu vai của cô, có vẻ là vì cô ấy cũng thân thiết với Ôn Noãn, cho nên cô ấy nguyện ý nói cho Ôn Noãn biết được những thứ tình cảm khó lòng chia sẻ với người khác. Giọng nói của cô ấy trở nên nghẹn ngào đến mức đau lòng: “Chị dâu! Lúc trước em thật sự rất thích chú ấy, nhiều hơn thích Cố Trường Khanh một trăm lần! Nhưng mà chú ấy lại có quá nhiều… Em lại quá bé nhỏ, không đáng kể!”
Rời khỏi nhà họ Hoắc.
Đón Hoắc Tây về nhà, Ôn Noãn cứ mất hồn mất vía mãi.
Thậm chí, lúc cô nấu cháo gà xé còn không cẩn thận bị bỏng một chút.
Hoắc Minh rất đau lòng, nắm tay bôi thuốc cho cô, im lặng nhìn chăm chú vào cô: “Mẹ anh nói gì mà khiến em như thất hồn lạc phách vậy? Chuyện của Minh Châu sao?”
Ôn Noãn đang định mở miệng, nhìn sang một bên lại thấy đôi mắt của Tiểu Hoắc Tây đang mở to.
Cô rút lời, thấp giọng nói: “Buổi tối rồi nói!”
Hoắc Minh cười nhẹ.
Anh dỗ Tiểu Hoắc Tây đi ngủ, trở lại phòng ngủ chính.
Vừa mới đẩy cửa ra đã thấy Ôn Noãn mặc áo tắm, ngồi ở trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng da. Anh nhẹ nhàng bước tới, từ cổ áo lướt vào trong vuốt ve bờ vai quyến rũ của cô, giọng nói nghẹn ngào: “Minh Châu làm sao vậy?”
Ôn Noãn không ngăn cản anh.
Cô mặc kệ anh, để bản thân thoải mái hưởng thụ.
Cuối cùng… cô mềm mại dựa vào đầu vai anh, thấp giọng thuật lại một lần.
Hoắc Minh hôn lên thịt mềm sau tai cô, giọng nói khàn đặc: “Ôn Noãn, có phải em muốn để con bé và cậu ở bên nhau không?”
Ôn Noãn xoay người, ôm lấy vòng eo của anh.
Cô nhẹ giọng nói: “Đúng vậy… Mà cũng không phải! Minh, em hy vọng con bé có thể gả cho tình yêu chứ không phải chỉ là tạm chấp nhận! Anh biết không, một người phụ nữ có con riêng, mặc cho cô ấy có trẻ tuổi xinh đẹp đến nhường nào, tóm lại tới lúc tìm bạn đời vẫn sẽ chịu thiệt!”
Cô không nỡ để Minh Châu như vậy!
Hôm nay Minh Châu khóc thật sự rất đau lòng, Ôn Noãn đoán được cô ấy đồng ý đi xem mắt ít nhiều cũng là vì bố mẹ.
Thân phận của cô khá đặc biệt cho nên cô nói với Hoắc Minh những lời này, muốn anh để tâm một chút.
Nghe xong Hoắc Minh lặng im hồi lâu…
Anh ôm cả người cô vào trong ngực, vuốt nhẹ vành tai của cô: “Ôn Noãn, vậy em đã gả được cho tình yêu chưa? Em nói cho anh biết có được không?”
Giọng nói của Ôn Noãn thấp dần: “Đang nói chuyện của Minh Châu mà!”
Hoắc Minh chỉ cười nhẹ.
Anh cúi người hôn cô, hôn một hồi lâu rồi mới nói: “Để con bé đi xem mắt đi! Đối với con bé, đối với đoạn tình của giữa con bé và Lục Khiêm đều có lợi… Nếu Lục Khiêm vẫn ngồi yên được, như vậy bọn họ cũng không phải là mối lương duyên trời định!”
Chỉ có thể nói, Ôn Noãn vẫn chưa thật sự hiểu rõ anh!
Ôn Noãn nhìn anh không chớp mắt.
Một hồi lâu sau, Hoắc Minh nhéo lỗ tai cô: “Choáng rồi hả? Sao cứ nhìn anh như vậy!”
Ôn Noãn vẫn bất động.
Từ trước đến nay anh vốn có ham muốn mãnh liệt, lúc này cô lại ngồi trong lòng ngực anh, quần áo không chỉnh tề, khiến anh không khỏi nổi hứng.
Ôn Noãn hoàn hồn, nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay của anh, mặt đỏ tim nóng: “Còn chưa khỏi bệnh nữa! Anh bình tĩnh đi… Chờ đến khi khỏi bệnh, nhé?”
Hoắc Minh cười nhẹ một cái.
Ôn Noãn gần như không dám nhìn vào đôi mắt anh, đang định tìm lý do đuổi anh đi sang phòng cho khách, một loạt tiếng bước chân đột nhiên vang lên dưới cầu thang, sau đó người hầu đứng ở trước cửa nói: “Ông chủ, bà chủ, ông Lục tới đây!”
Rõ ràng Ôn Noãn cũng ngẩn ra.
Cô nhìn Hoắc Minh: “Đã trễ thế này rồi, sao cậu còn qua đây vậy?”
Hoắc Minh sửa sang lại quần áo, thấp giọng nói: “Khẳng định có chuyện quan trọng, anh đi xuống trước, em thay đồ xong rồi hẵng xuống!”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Trong đại sảnh biệt thự, đèn pha lê chiếu sáng toàn bộ không gian to lớn.
Lục Khiêm vẫn chưa ngồi xuống mà đứng trước cây dương cầm kia, đánh giá kỹ càng. Ông ấy cũng từng nghe nói, Hoắc Minh bỏ ra sáu trăm triệu chỉ vì mua lại vật này từ tay buôn đồ cổ kia, thật điên rồ!
“Cậu!”
Hoắc Minh đứng ở trên cầu thang, gọi một tiếng.
Anh nhìn chăm chú vào Lục Khiêm, dù không muốn cũng phải thừa nhận người đàn ông này dù đã lớn tuổi nhưng vẫn có lực hấp dẫn, chỉ một bóng lưng nhưng đã mang vẻ tao nhã vô cùng…
Chương 262: Chuyện ông làm không bằng cầm thú!
Hoắc Minh gọi một tiếng.
Lục Khiêm xoay người lại, ông ấy chỉ vào cây đàn dương cầm, cười nhẹ: “Nhìn không tồi!”
Dưới ánh đèn pha lên, mặt mày Hoắc Minh trở nên dịu dàng, mang theo một cảm giác hoài niệm về quá khứ: “Mua lúc cháu và Ôn Noãn vừa mới ở cùng nhau, lúc trước để ở chung cư, bây giờ Hoắc Tây học đàn nên chuyển lại đây!”
Anh đưa tay mời: “Cậu ngồi đi!”
Lục Khiêm bước đi đến chỗ sô pha rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt một phần tài liệu lên bàn.
Hoắc Minh cầm lấy, mở ra xem.
Bên trong đó là là liệu nội bộ, ước chừng bảy tám trang, bên trong liệt kê các tội danh nghiêm trọng của XX, cuối cùng bản đề nghị cân nhắc về hình phạt của phía công tố.
Đêm khuya…
Giọng nói của Lục Khiêm trầm thấp: “Tử hình! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai tháng sau sẽ chấp hành!”
Lúc ông nói, ánh mắt thâm thúy, tâm trạng cũng vô cùng phức tạp!
Ông ấy biết được một vài tin tức không ai biết từ trong nội bộ, cũng biết lúc ấy vì sao Hoắc Tây vẫn có thể sống sót trong khi bị mất máu nhiều như vậy!
Ông ấy đã xem thường Hoắc Minh!
Trong lúc tất yếu, anh thật sự rất tàn nhẫn!
Sau khi Hoắc Minh xem xong, anh trả tài liệu cho Lục Khiêm.
Trong lòng anh biết rõ, vụ án này được xử lý nhanh như vậy cũng có công lao của Lục Khiêm ở bên trong! Mặc dù bình thường Lục Khiêm và anh không ngồi chung một bàn nhưng vào thời điểm mấu chốt, đóng cửa lại bọn họ vẫn là người một nhà.
Hoắc Minh đứng dậy, đi đến quầy bar lấy một chai rượu vang đỏ và hai cái ly uống rượu vang ra, mỉm cười: “Uống một chén?”
Ý của anh là uống xong rượu rồi qua đêm ở đây luôn.
Lục Khiêm xua tay.
Ông ấy giương mắt nhìn lên phía trên lầu, thấy Ôn Noãn đứng đó, ông ấy đứng dậy vỗ phẳng nếp nhăn trên ống quần thượng nếp nhăn, cười: “Không được! Sáng mai tôi còn phải mở một cuộc họp nữa!”
Hoắc Minh cũng không miễn cưỡng nhưng vẫn muốn để ông ấy ở lại qua đêm.
Lục Khiêm vỗ vai anh: “Tài xế đang đợi tôi! Minh, nhớ đối xử tốt với Ôn Noãn!”
Nói xong lời cuối cùng, dường như ông ấy nghĩ đến cái gì đó, nhẹ nhàng nhíu mày.
Tóm lại, khó buông bỏ.
Trong lòng Hoắc Minh hiểu rõ nhưng không nói ra, vẫn chưa đề cập đến Hoắc Minh Châu, anh tiễn Lục Khiêm ra xe.
Chiếc Audi màu đen từ từ chạy đi.
Hoắc Minh không lập tức quay về biệt thự, anh đứng một mình đứng ở bãi đậu xe, rút một điếu thuốc ra từ trong túi áo rồi châm lửa…
Khói bay mù mịt, làm nhòe gương mặt anh.
Anh nhớ tới rất nhiều chuyện cũ.
Chuyện tốt… Chuyện không tốt nhưng những chuyện này đó cũng dần trôi qua, đến cuối cùng Kiều An cũng phải đền tội.
Anh chỉ hút một điếu thuốc rồi xoay người trở về.
Ôn Noãn đứng sảnh biệt thự, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên dung nhan cô khiến nó càng thêm phần dịu dàng. Hoắc Minh bước nhanh, ôm chặt lấy vai cô: “Sao lại đi ra đây? Bên ngoài rất lạnh!”
Ôn Noãn giữ chặt tay anh.
Cô từ từ đan mười ngón tay vào mười ngón tay của anh, sau đó nhẹ nhàng rúc vào trong lòng ngực anh…
Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô, giọng nói trở nên dịu dàng khó tưởng: “Làm sao vậy? Còn nũng nịu hơn cả Hoắc Tây nữa!… Muốn anh ôm em hả?”
Ôn Noãn thắt chặt tay, lẩm bẩm: “Hoắc Minh, đừng nói chuyện, để em ôm anh trong chốc lát!”
Cứ như vậy, lẳng lặng ôm anh, không làm gì cả!
Hoắc Minh nhẹ ôm lấy eo nhỏ của cô.
Thật lâu sau, anh cúi đầu hôn cô: “Sau này cứ gọi anh là Minh, biết chưa?”
Cô ừ một tiếng, vô cùng ngoan ngoãn!
Hoắc Minh có hơi nóng máu.
Ôn Noãn là vậy, lúc bất mãn tức giận với anh sẽ không chịu cho anh nhưng lúc cô đồng ý thuận theo sẽ thật sự dịu dàng mềm mại… Dù cho anh đùa nghịch cô như thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không phản kháng lại!
Nếu là ngày bình thường, có khả năng anh sẽ làm chuyện cầm thú một hồi.
Thế nhưng trong đêm nay, bọn họ cần nhiệt độ cơ thể của đối phương để vuốt phẳng những đau thương đã từng xảy ra trong quá khứ!
…
Bên kia, Lục Khiêm ngồi bên trong xe.
Tài xế nhẹ giọng hỏi: “Ngài Lục, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lục Khiêm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cứ một hồi trong đầu ông hiện lên là nhiệm vụ bí mật quan trọng, cứ một hồi lại là… Người kia!
Một lúc lâu sau ông mới khàn giọng nói nhỏ: “Về khách sạn đi!”
Ngày mai họp xong, ông nên quay về thành phố C, dù sao ông cũng thật rất bận.
Mấy năm trước ông nhận được nhiệm vụ kia.
Lục Khiêm liền bận hơn rất nhiều, tựa như đang đi trên băng mỏng, mỗi bước đều nguy hiểm!
Trước mặt người khác, ông có quyền cao chức trọng, mặc cho ai thấy cũng phải e dè gọi một tiếng ngài Lục, có ai biết sau lưng ấy lại chỉ muốn được gặp cô gái ông thích một lần, cũng đã định tìm một căn chung cư, nuôi cô ấy tựa kim ốc tàng kiều!
Đến bây giờ, ông vẫn nhớ về hai năm trước, lúc chia tay với cô ấy.
Từ trước đến nay ông vẫn sinh hoạt rất điều độ, mà nay một đêm hút hết hai bao thuốc.
Ông kiềm chế không gặp cô ấy!
Không gặp cô ấy sẽ không mất đi lý trí, sẽ không tiếp tục giống như mấy thằng nít ranh rơi vào lâu đài tình ái. Đã lâu rồi, ông cho rằng ông đã thoát ra, nhưng… chưa hề!
Lục Khiêm vẫn không nhịn được, ông tự mình lái xe tới gặp cô ấy.
Nhưng lúc ông nhìn thấy, cô ấy cũng không còn một mình.
Cô ở bên cạnh một người đàn ông rất trẻ tuổi nhã nhặn, bước ra từ trong rạp chiếu phim, mà gần đây rạp chiếu phim đang công chiếu một bộ phim điện ảnh về chủ đề tình yêu rất nổi tiếng “Người Yêu Cũ 3”.
Cô ấy và người đàn ông kia ăn cơm, hẹn hò!
Mãi cho đến chín giờ tối, người đàn ông kia mới đưa cô ấy về nhà!
Trước cửa biệt thự nhà họ Hoắc, Lục Khiêm dừng xe ở cách đó không xa. Ông lẳng lặng nhìn đôi trai tài gái sắc kia, tâm trạng phức tạp, ông nghĩ ông đang ghen ghét!
Nếu ông trẻ trung hơn một chút, nếu ông không vướng vào sự trói buộc này thì ngay bây giờ ông ấy sẽ xuống xe, xách cổ áo của thằng nhóc kia rồi gào lên: “Cách xa người phụ nữ của tôi ra!”
Thế nhưng giờ đây ông chỉ có thể đứng trong chỗ tối, lẳng lặng nhìn!
Hoắc Minh Châu xuống xe, cô nhìn theo bóng dáng chàng trai rời đi.
Đối tượng lần này dì Tần giới thiệu cũng không tồi, cô cũng đồng ý tiếp xúc… Cô đi ăn cơm, đi xem phim cùng anh ta, cảm giác không tốt cũng không xấu.
Có lẽ sẽ tìm hiểu thêm, rồi cũng có thể sẽ kết hôn.
Trong đêm tối, cô đứng ở nơi đó, không biết vì sao trong mắt lại bị một lớp sương mờ che kín.
Lục Khiêm đi tới, gọi cô một tiếng: “Minh Châu!”
Hoắc Minh Châu bước lui ra phía sau một bước.
Vẻ mặt cô trở nên ngơ ngẩn, cô không biết làm sao, càng nhiều là sự phòng bị.
Lục Khiêm hơi nâng cằm, ý chỉ về xe mình mình: “Lên xe nói chuyện!”
Hoắc Minh Châu không chịu.
Cô bước đi hai bước muốn gọi bảo vệ mở cửa nhưng tốc độ của Lục Khiêm nhanh hơn. Ông bắt được cánh tay của cô, hơi ép buộc kéo cô lên xe.
Cửa xe đóng sầm lại.
Ông nhanh chóng ngồi lên xe, nghiêng đầu nhìn cô: “Đối tượng xem mắt?”
Hoắc Minh Châu không phủ nhận, giọng nói của cô trở nên lạnh lùng: “Đúng thế! Người khá tốt! Cũng đã gặp Thước Thước, anh ấy có thể chấp nhận sự tồn tại của Thước Thước!”
Hầu kết của Lục Khiêm lăn lên lăn xuống.
Với thân phận của ông, nếu lúc trước có người nói với ông rằng con ông sẽ gọi người đàn ông khác là bố, thì quả thật là một trò cười, thế nhưng bây giờ chuyện này lại có khả năng sẽ xảy ra.
Cô gái nhỏ ông đã từng chiếm hữu muốn ngủ cùng người khác.
Con của ông, sẽ gọi người khác là bố!
Lục Khiêm châm một điếu thuốc lá, hơi nâng cằm rồi bắt đầu hút…
Ông vốn điển trai.
Chỉ hút thuốc thôi cũng cảnh đẹp ý vui hơn những người đàn ông tầm thường khác rất nhiều.
Đã từng có rất nhiều lần, ông vây cô dưới người, hung hăng yêu thương. Sau đó ông lại dựa vào đầu giường để hút thuốc, thật ra khi đó tâm trạng của ông vô cùng phức tạp, có một chút cảm giác tội lỗi.
Dù sao cô cũng nhỏ hơn ông tận mười sáu tuổi, chuyện ông làm không bằng cầm thú.
Có một lần, cô thò qua ngậm lấy cây thuốc lá trên đầu ngón tay của ông, hút nhẹ một ngụm.
Suýt nữa ông bỏng cả tay!
Có lẽ đã bị kích thích, cả đêm ông không chịu buông tha cho cô, ông tự giác đánh giá mình không khác gì súc sinh…
Bên trong xe, hơi khói chậm rãi lan ra.
Hoắc Minh Châu nhịn không được phải ho khan, giọng nói của cô mềm mại bất lực: “Để tôi xuống xe!”
Lục Khiêm dập điếu thuốc.
Ánh mắt của ông trở nên thâm thúy, hỏi thẳng vấn đề mà lâu nay vẫn luôn muốn hỏi: “Em thì sao? Thích cậu ta không?”
Vành mắt Hoắc Minh Châu đỏ hồng.
Cô nhẹ nhàng nói: “Cũng được!”
Lục Khiêm có thể lý giải cho tâm trạng của cô. Cô không giận dỗi ông rồi trả lời là thích, cô chỉ nói cũng được, nhưng từ cũng được này còn đáng sợ hơn cả khi cô giận dỗi.
Cô đang chấp nhận số phận, lựa chọn tạm bợ!
Cô thật sự sẽ đồng ý kết hôn với người khác, chỉ cần điều kiện của người kia không có gì trở ngại, có thể đối xử tốt với Thước Thước!
Ông khiến cô bị thương, cô lại mài hết mọi góc cạnh!
Lục Khiêm có hơi đau lòng, tâm trạng càng trở nên phức tạp, thậm chí ông còn không biết nên trách ai.
Ông nhìn chăm chú cô một hồi lâu, đưa di động của mình cho cô, giọng nói cũng trở lại bình tĩnh, còn mang theo một chút dịu dàng khó lòng phát hiện: “Gọi điện thoại cho mẹ em, nói họ tạm thời em không về.”
Cả người Hoắc Minh Châu cứng đờ: “Tôi sẽ không đi ra ngoài với ông!”
Lục Khiêm nhẹ giọng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với em! Nếu em không muốn, tôi sẽ tự gọi cuộc điện thoại này! Minh Châu, em có muốn tôi làm vậy không?”
Đôi mắt Hoắc Minh Châu rưng rưng, có hơi uất ức!
Nhưng cô vẫn gọi điện thoại, bởi vì là điện thoại di động của Lục Khiêm nên cô không thể nào nói dối được, chỉ có thể ăn ngay nói thật, bảo rằng muốn thương lượng một vài chuyện liên quan tới bé con cùng Lục Khiêm, có khi phải trở về trễ.
Đầu bên kia, bà Hoắc im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Bảo Lục Khiêm nói chuyện!”
Hoắc Minh Châu đưa điện thoại cho ông.
Lục Khiêm nhận lấy di động, không biết ở đầu bên kia bà Hoắc đã nói gì, Lục Khiêm thấp giọng nói: “Tôi biết, sẽ không làm gì quá đáng!”
Nói thêm vài câu, ông cúp điện thoại, ném di động vào trong hộp đựng đồ.
Xe từ từ khởi động.
Hoắc Minh Châu tựa lưng vào ghế ngồi, lẩm bẩm: “Lục Khiêm, không phải ông bận lắm sao?”
Ông nắm tay lái, cười nhẹ: “Em biết lịch trình của tôi sao?”
Cô châm chọc: “Tin tức có khắp mọi nơi! Ngài Lục phong lưu phóng khoáng, đi đến đâu cũng là tiêu điểm, tôi không muốn biết cũng khó!”
Lục Khiêm không nói gì.
Trong đêm tối ông chỉ lẳng lặng lái xe, bên cạnh có cô gái nhỏ ông đã từng rất yêu thương.
Giờ khắc này, ông tưởng rằng thời gian sẽ mãi dừng lại ở hình ảnh này.
Như vậy bọn họ sẽ thật sự đang ở bên nhau…
Nửa giờ sau, ông chạy xe vào trong một con đường yên tĩnh, cảnh hai bên đường vô cùng quen thuộc.
Hoắc Minh Châu nhận ra được.
Cô phản ứng kịch liệt, liều mạng vỗ cửa kính xe ô tô: “Tôi không đi! Lục Khiêm, tôi không đi!”
Cái này là cái gì?
Bọn họ đã tách nhau gần ba năm, bây giờ ông lại muốn đưa cô tới căn chung cư hai người đã từng triền miên bên nhau, ông muốn làm gì? Ông nghĩ cô là loại người gì!
Tất nhiên cô không thể nào xuống xe.
Cô vỗ mạnh đến đỏ cả tay, khóe mi bị nước mắt lấp đầy.
Mặc cho mấy ngày nay, cô cố gắng bình tĩnh, lạnh lùng khi đối với ông ấy biết bao nhiêu thì vào giờ khắc này cô như đã quay về quá khứ, Hoắc Minh Châu, cô gái ngại ngùng trước mặt Lục Khiêm, không có cách nào từ chối mọi yêu cầu của ông.
Cô ấy ghét bản thân như vậy!
Lục Khiêm dừng xe lại.
Ông nghiêng đầu, nhìn giọt lệ vương trên mắt cô, trái tim đau đớn vô cùng.
Ông là người đàn ông trưởng thành khôn khéo, sao có thể không nhìn ra trong lòng cô vẫn có ông, nếu không cô đã không phản ứng lớn như vậy!
Lục Khiêm thương tiếc khẽ chạm vào mặt cô, an ủi cô như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Sẽ không làm gì cả! Chỉ có đôi chuyện muốn nói một chút, Minh Châu, chẳng lẽ chút tín nhiệm giữa chúng ta cũng chẳng còn nữa sao? Dù em không tin tôi thì cũng nên tin mẹ của em chứ, bà ấy cũng đã đồng ý!”
Miệng ông dẻo như kẹo.
Cô không thể nào phản bác…
Chương 263: Minh Châu, chờ anh thêm 2 năm!
Lục Khiêm xuống xe trước.
Ông đi vòng sang bên kia, mở cửa xe, ở trong bóng đêm nhìn chăm chú vào cô.
Cần cổ mảnh khảnh của Hoắc Minh Châu gồng chặt, thậm chí có thể nhìn thấy gân xanh.
Lục Khiêm rất kiên nhẫn.
Hồi lâu sau, cuối cùng Hoắc Minh Châu cũng bước xuống khỏi xe, không thèm để ý đến ông, đi thẳng về phía trước.
Dưới ánh đèn đường u ám.
Dáng người tinh tế của cô bị bóng cây ngô đồng che giấu, đầu thu, lá cây đã có dấu hiệu tàn úa, không biết vì sao lại tăng thêm cảm giác vắng lặng cho không gian.
Lục Khiêm đóng cửa xe.
Ông bước nhanh vài bước, bắt được cổ tay của cô, ngay vào lúc cô không kịp phản ứng, kéo cô ôm vào trong lòng ngực.
Ước chừng vì đêm nay làm người khó tả, cũng ước chừng là vì tức cảnh sinh tình.
Ông vốn nói sẽ không quá đáng nhưng nay lại chẳng sót lại gì.
Ông hôn cô dưới tán cây, giữ chặt lấy gáy của cô, ấn cô lên thân cây một cách thô bạo … Tiến quân thần tốc, hôn sâu đến mức cô không thể nào hô hấp bình thường!
“Lục Khiêm! Buông tôi ra!”
Hoắc Minh Châu đấm bờ vai của ông, liều mạng giãy giụa, thế nhưng cô không thể lay động ông.
Rất nhanh trong mũi miệng cô tràn ngập mùi thuốc lá.
Hương vị của ông vương khắp nơi!
Lục Khiêm nhìn có vẻ rất sạch sẽ, thế nhưng chỉ mình cô biết một khi bị nhiễm vào ông, mùi hương nam tính nhàn nhạt kia sẽ lưu lại trên người thật lâu…
Nụ hôn sâu thô bạo ấy diễn ra rất dài.
Cuối cùng, ông buông tay không giữ chặt cô nữa.
Tiếp theo, gương mặt tuấn tú thon gầy của ông được ăn ngay một bạt tai, tiếng đánh vang dội đặc biệt rõ ràng giữa màn đêm.
Lục Khiêm phong lưu, phóng khoáng.
Nhưng gần như tất cả mọi người đều biết tính tình ông cũng chẳng vừa, phụ nữ đối với ông chỉ dùng để giải quyết nhu cầu, chưa từng có một người phụ nữ nào dám cậy sủng mà kiêu tỏ thái độ với ông, huống chi còn tát ông một cái.
Chỉ có Hoắc Minh Châu.
Đánh xong, cô đỏ mắt quay đầu đi: “Ông có tư cách gì mà hôn tôi? Lục Khiêm, ông cho tôi được cái gì? Ông dẫn tôi tới đây là vì muốn tôi tiếp tục làm người tình bí mật không thể gặp người khác của ông sao?”
Đầu lưỡi Lục Khiêm lướt nhẹ qua khoang miệng, hẳn là đã trầy da.
Sức của cô đúng là không nhỏ!
Ánh mắt của ông thâm sâu: “Xin lỗi! Tôi nhất thời không kìm lòng nổi!”
Đã lâu rồi ông không được chạm vào cô, ông cũng cũng không phải là một kẻ hoàn toàn thanh cao trong sạch. Ông biết thân thể của mình, nó rất muốn cô… Mấy năm nay ông vẫn không hề quên những đêm triền miên đó.
Một khắc cũng không quên!
Thế nhưng Lục Khiêm cũng có chừng mực, ông biết nụ hôn vừa rồi đã đi quá giới hạn.
Ông xin lỗi: “Đi lên đi! Có vài tài liệu cần em ký tên!”
Hoắc Minh Châu do dự một hồi rồi vẫn đồng ý, dù sao bọn họ cũng có một đứa con, với địa vị của ông, cô sợ ông sẽ cướp lấy quyền nuôi con của mình.
Một lát sau hai người đi vào căn chung cư đó.
Tất cả vẫn như cũ, cách trang trí vẫn xa hoa lãng phí như hồi trước, hơn nữa có thể nhìn ra được dấu vết đã được xử lý ổn thỏa.
Thậm chí trên bàn ăn còn bày trái cây đã rửa sạch, đều là loại cô thích ăn!
Căng tròn mọng nước.
Lục Khiêm đóng cửa lại, nhìn theo ánh mắt của cô, nhẹ giọng nói: “Tôi bảo thư ký Liễu chuẩn bị! Qua mấy năm, em thích ăn gì tôi vẫn còn nhớ rõ!”
Cổ họng Hoắc Minh Châu tanh ngọt…
Cô dùng sức véo tay mình, tự nhủ với bản thân không được để vẻ ngoài dịu dàng của ông mê hoặc nữa.
Lục Khiêm muốn nắm lấy trái tim của một người là một chuyện quá dễ dàng!
Ông nói chuyện quá khéo léo, chỉ cần vài câu là có thể đánh trúng lòng người!
Nếu không phải cô bị thương quá sâu, cô nghĩ cô sẽ lại bị ông quyến rũ, có lẽ đêm nay sẽ ở lại căn chung cư xa hoa sang trọng này rồi quên mình triền miên cả đêm cùng ông…
Đáng tiếc cô đã không còn đơn thuần, mất hết ngây thơ.
Cô bình tĩnh mở miệng: “Tôi tưởng chuyện ông muốn nói với tôi là chuyện liên quan đến Thước Thước! Bây giờ ông có thể nói, nói xong thì đưa tôi về nhà! Tôi và ông Lục không giống nhau, tôi đã đồng ý làm bạn gái của người khác, nếu còn mập mờ không rõ ràng với ông thì có vẻ không được tôn trọng người ta cho lắm!”
Lục Khiêm tức đến mức bật cười: “Để ý vậy sao? Không phải cậu ta thì không gả?”
Cô không nói tiếp.
Ánh mắt của ông trở nên ảm đạm hơn một chút, đi đến bên sô pha rồi cong gối ngồi xuống, cũng kêu cô ngồi xuống: “Ngồi lại đây, đọc tài liệu này một chút!”
Hoắc Minh Châu mím môi.
Cô ngồi xuống, trước mặt cô bày một chồng tài liệu, mở ra nhìn vài tờ thì có vẻ đây là tài liệu liên quan đến phí nuôi nấng Thước Thước.
Hoắc Minh Châu cũng không cự tuyệt.
Thước Thước là con chung của cả hai người, ông nguyện ý trả tiền nuôi nấng, cô không có lý do gì để từ chối cả.
Đây là do chị dâu nói vậy.
Chị dâu bảo, nếu đã không chiếm được người đàn ông đó, vậy thì lấy tiền của anh ta! Ví dụ như lúc cô chia tay với anh trai, anh trai ném chi phiếu, mức giá cái sau lớn hơn cái trước!
Thế nhưng Lục Khiêm lại khiến nó trở nên rất phức tạp.
Cô là sinh viên top đầu của đại học tài chính mà nhìn thôi cũng cảm thấy choáng váng đầu óc.
Lục Khiêm nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, đã được chăm sóc tốt hơn trước đây một chút, có chút thịt.
Thật ra ông cảm thấy rất kỳ quái, tuổi của Minh Châu cũng không phải là rất nhỏ nhưng cô vẫn luôn bụ bẫm như con nít, chắc vì bình thường cũng vô tâm vô tư, ít khi nghĩ ngợi.
Lúc này khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại, mang theo sầu não.
Lục Khiêm cười nhẹ: Với đầu óc của cô, đọc một đêm cũng chưa chắc hiểu rõ được hết mấy thứ này!
Ông thích nhìn dáng vẻ này của cô!
Ông đi gọt trái cây.
Quay lại thời gian ông hẹn hò cùng cô ở đây, cô chẳng biết làm cái gì cả, chỉ biết nằm dưới người ông gọi chú Lục này chú Lục nọ, ăn cơm mặc quần áo tắm rửa đều do chú Lục là ông đây hầu hạ, bây giờ tuy rằng không thể làm gì, thế nhưng cô ở đây… ông lại bắt đầu muốn hầu hạ cô.
Lục Khiêm tỉ mỉ chọn lựa trái cây, gọt ra đĩa rồi đưa tới trước mặt cô.
Hoắc Minh Châu liếc ông một cái.
Ông cũng lẳng lặng nhìn cô: “Không có mấy thứ lung tung lộn xộn đâu!”
Thật ra là buổi tối ông thấy cô ra ngoài hẹn hò ăn tối với người ta, lại còn vào nhà hàng cao cấp ăn tối nữa, nhưng qua cửa kính ông có thể thấy được cô ăn rất ít, ước chừng là vì ăn không hợp miệng.
Hoắc Minh Châu ăn mấy miếng trái cây.
Nhìn từ góc nghiêng, cái miệng nhỏ phình phình, có đôi phần đáng yêu.
Trong lòng Lục Khiêm mềm nhũn, không khỏi dịu dàng nói: “Trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, tôi nấu cơm cho em nhé!”
Hoắc Minh Châu ngẩn ra.
Cô đặt tài liệu trong tay xuống, bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng: “Ông Lục, chuyện của chúng ta đã qua rồi! Ngoại trừ Thước Thước, chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì! Ông đừng làm như chúng ta vẫn còn như trước đây, điều đó không cần thiết!”
Lục Khiêm đang đeo tạp dề lên.
Nghe vậy thì khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Minh Châu, nếu tôi muốn thì sao?”
Không khí yên tĩnh như chết lặng…
Trong căn chung cư này thật sự chứa quá nhiều hồi ức giữa bọn họ! Triền miên ngọt ngào, nhưng chỉ không có như bây giờ… Lạnh lùng bất lực, xem thường lẫn nhau.
Lục Khiêm cởi tạp dề ra, ông bước đi tới ngồi lại vị trí ban đầu.
Ông dứt khoát ngả bài với cô.
“Minh Châu! Những thứ trên tay em là hơn một nửa tài sản tư nhân của tôi, phần tôi để lại cũng là phần không thể tách ra của nhà họ Lục! Tôi nghĩ em nên biết đây tuyệt đối không phải chỉ là chi phí nuôi nấng một đứa trẻ! Minh Châu, đừng gọi tôi là ông Lục nữa, gọi tôi là chú Lục hoặc Lục Khiêm đều được…”
Giọng nói của Hoắc Minh Châu trở nên cứng đờ: “Ông muốn quay lại với tôi?”
Lục Khiêm lộ ra vẻ mặt khó xử.
Cả đời này ông chưa từng cầu xin bất kỳ ai cũng chưa bao giờ hạ mình bao giờ, nhưng ngày đó ông đã quỳ xuống ở nhà họ Hoắc.
Lúc ấy ông đã xúc động tới mức muốn cưới cô!
Thế nhưng sau đó thành phố C đã xảy ra vài chuyện, dự án kia đã có hai nhân viên kỹ thuật chết.
Tất cả đều bị tai nạn xe cộ!
Hiện trường rất thảm khốc, chết không đối chứng.
Lục Khiêm không thể mạo hiểm sinh mạng của cô và Thước Thước, ông càng không thể nói cho cô biết sự thật! Bởi vì dự án kia là kế hoạch tuyệt mật, đã tiến hành được ba năm.
Không có ai biết ông có con ngoại trừ thư ký Liễu!
Cho nên ông cho cô những thứ này, chỉ có một thỉnh cầu: “Minh Châu, chờ tôi hai năm!”
Hoắc Minh Châu hít thở không thông.
Đôi môi cô run rẩy, hơn nửa ngày vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Hồi lâu sau, cô mới thấp giọng hỏi: “Dựa vào cái gì mà tôi phải chờ ông? Ba năm trước đây ông cứ bảo tôi chờ! Ở thành phố B chờ, ở căn chung cư này chờ, ba năm sau ông lại bảo tôi tiếp tục chờ! Ông Lục, ông cảm thấy một người phụ nữ có bao nhiêu cái gọi là hai năm?”
Cô đã tới độ tuổi đầu ba!
Cô đã sinh con cho ông mà ông lại còn muốn cô chờ thêm hai năm!
Cô hiểu ý của ông, cô làm tình nhân bí mật của ông, ông tới thành phố B hẹn hò cùng cô, không khác gì ba năm trước, sao ông lại dám… Đưa ra yêu cầu như vậy!
Hoắc Minh Châu đẩy hết toàn bộ tài liệu đó ra.
Vẻ mặt của cô càng thêm lạnh lùng: “Ông Lục, những thứ kia tôi đều không cần!”
Lục Khiêm ngồi đó.
Hoắc Minh Châu rời đi ông cũng không có đuổi theo, ông chỉ gọi điện thoại cho thư ký Liễu, giọng điệu mỏi mệt: “Cô ấy đi rồi, cậu đưa cô ấy về nhà đi!”
Nói xong ông lập tức cúp điện thoại.
Ông lẳng lặng cầm những tài liệu đó lên, nhìn một đống số trên đó, đều là những thứ ông muốn cho cô.
Cô không cần!
Đúng vậy, nhà họ Hoắc không thiếu tiền.
Ông Lục quyền cao chức trọng là ông không cho cô được tình yêu cô cần, không cho cô một cuộc sống ổn định. Nói cách khác, ông chẳng thể cho cô bất kỳ điều gì mà cô mong muốn…
Cô không chịu chờ, thật ra cũng đúng!
Dựa vào cái gì mà phải chờ ông chứ?
Dựa vào việc ông đã lớn tuổi rồi hay dựa vào việc ông giấu diếm không công khai cô?
Lục Khiêm bỗng dưng dựa vào sô pha, hơi nhắm mắt lại, ông cố gắng kiềm chế cảm giác nóng ẩm nơi khóe mắt.
Hoắc Minh Châu không ngồi xe của thư ký Liễu.
Cô gọi xe taxi.
Cô ngồi trong xe khóc đến mức trời đất u ám, tài xế cũng nhìn không được nữa mà đưa cho cô một bao giấy lớn.
Cô khóc lóc gọi điện thoại cho Ôn Noãn.
Đêm đã dài, Ôn Noãn vẫn nhận điện thoại rất nhanh, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Minh Châu, có việc gì sao?”
Hoắc Minh Châu nức nở.
Cô ấy lấy khăn giấy khịt mũi, giọng nói nghẹn ngào: “Chị dâu, chú ấy khốn nạn quá! Hu hu… Sao chú ấy có thể đối xử với em như vậy! Lúc trước em còn cảm thấy ít nhiều gì chú ấy cũng có thích em một chút, thế nhưng mà chú ấy… Em hận chú ấy chết đi được!”
Ôn Noãn nghe mấy lời nói trẻ con kia.
Cô bật cười lại thấy đau lòng, sau khi an ủi vài câu, nhẹ giọng nói: “Em đang ở trên xe hả? Vậy em qua bên chỗ chị đi!”
Hoắc Minh Châu thút tha thút thít rồi đồng ý.
Ôn Noãn cúp điện thoại, gọi điện thoại cho Lục Khiêm.
Cô bị kẹp ở giữa quả thật rất khó xử, lời nói cũng vô cùng uyển chuyển: “Cậu à, Minh Châu gọi điện thoại cho con! Con bảo con bé tới chỗ con đêm nay rồi!”
Giọng nói của Lục Khiêm cũng nghẹn ngào: “Bữa cơm chiều cô ấy cũng chưa ăn được bao nhiêu, con bảo cô ấy ăn thêm một chút đi!”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Cô cúp điện thoại, đi vào phòng bếp làm bữa ăn khuya.
Hoắc Minh đi vào theo.
Anh vừa đun sữa bò cho Tiểu Hoắc Tây vừa thuận miệng hỏi: “Bọn họ lại mâu thuẫn với nhau hả?”
Ôn Noãn ừ một tiếng, nhẹ nhàng mở nắp ra.
Lúc cháo gà xé sôi lên sùng sục, cô ngửi được mùi dầu vừng, bỗng nhiên cảm thấy một cơn buồn nôn ập tới…
Cảm giác này rất quen thuộc!
Chương 264: Hoắc Minh, chúng ta lại có một đứa con!
Ôn Noãn ôm ngực, nôn khan mấy lần.
Hoắc Minh vừa pha sữa xong, nghe thấy tiếng động lập tức chạy tới, căng thẳng hỏi: “Em bị sao thế?”
Sắc mặt Ôn Noãn hơi xanh xao.
Thực ra trong lòng cô cũng đoán được vài phần, nhẹ nhàng lắc đầu với anh: “Không sao đâu! Em chỉ cảm thấy có chút buồn nôn thôi!”
Hoắc Minh đỡ cô ngồi sang một bên.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ nhàng vỗ về cô, dịu dàng nói: “Từ giờ trở đi em đừng làm việc nhà nữa, để người giúp việc làm, bằng không thì để anh hầu hạ em!”
Giờ phút này, anh đã ngang hàng với cô.
Ôn Noãn nhìn gương mặt anh tuấn của anh, hơi động lòng, Hoắc Minh chịu nghiêm túc an yên, thực sự là một người chồng tốt.
Cô chạm nhẹ vào mặt anh, nhẹ giọng nói: “Không phải anh muốn sinh thêm một đứa con sao? Hoắc Minh... Có lẽ sang năm Hoắc Tây sẽ có một em trai hoặc em gái!”
Hoắc Minh sửng sốt.
Ôn Noãn nắm lấy bàn tay anh, nhẹ nhàng đặt lên bụng của cô: “Vui mừng đến ngốc rồi à?”
Họ làm thường xuyên như vậy, việc có con không phải là chuyện bình thường sao?
Một lúc lâu sau, Hoắc Minh mới tìm lại được giọng nói của mình, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vùng bụng còn phẳng lì đó, vì vừa mới mang thai nên tất nhiên không thể cảm nhận được gì, nhưng anh chỉ muốn chạm vào, cảm nhận sự tồn tại của đứa bé.
Sau đó, anh quỳ một chân xuống dựa sát vào cô.
Trong lòng Ôn Noãn mềm nhũn, không có người phụ nữ nào lại không thích một người đàn ông gần gũi với mình, anh không nói gì nhưng cô có thể cảm nhận được anh rất vui mừng.
“Hoắc Minh, mau vớt mì ra, nếu không sẽ mềm hết!”
Hoắc Minh vẫn không nỡ rời xa.
Ngón tay thon dài của Ôn Noãn nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tuấn tú của anh: “Nếu em thật sự có thai rồi thì đừng bỏ lơ Hoắc Tây nhé!”
Hoắc Minh bật cười.
Anh nói: “Sao có thể thế chứ? Anh sẽ phục vụ cả ba mẹ con em!” Nói xong, anh bế Ôn Noãn lên, đặt cô lên ghế sô pha trong phòng khách lớn.
Sau khi đặt cô xuống, đôi mắt đen của anh háo hức nhìn chằm chằm vào bụng cô.
Ôn Noãn vỗ tay hắn nói: “Đi vớt mì đi, còn nữa hâm nóng sữa cho Hoắc Tây!"
Hoắc Minh nghiêng người hôn cô: “Ôn Noãn, cảm ơn em!”
Anh vào bếp làm xong mọi thứ thì xe của Hoắc Minh Châu tới.
Hoắc Minh Châu đã khóc rất nhiều...
Hoắc Minh lắc bình sữa: “Lại bị lão già kia ức hiếp à?”
Ôn Noãn không thể nghe tiếp được nữa, thúc giục nói: “Hẳn Hoắc Tây cũng sắp ngủ mất rồi, sao anh còn chưa mang sữa lên?”
Đôi mắt Hoắc Minh sâu thẳm, ít nhiều cũng mang ý gì đó.
Sau đó không nói thêm gì nữa, anh từ từ đi lên tầng hai và mang cả đứa bé lên theo.
Hoắc Minh Châu phàn nàn một hồi, sau đó cô ấy không nhịn được ngồi xuống bàn, ăn mì, vừa ăn vừa sụt sịt mũi.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy tỏa sáng như hạt ngọc trai, mồ hôi chảy ra trên chóp mũi.
Ôn Noãn có thể hiểu được vì sao cậu của cô không thể buông tay.
Người ở địa vị như ông ấy suốt ngày sống trong toan tính, nếu có Minh Châu ở bên cạnh thì chắc hẳn sẽ thấy rất thoải mái dễ chịu!
“Ăn chậm thôi!”
Ôn Noãn nhỏ hơn Hoắc Minh Châu hai tuổi nhưng khi nhìn Minh Châu như đang nhìn một đứa trẻ.
Hoắc Minh Châu một hơi ăn hết tô mì!
Cô ấy rất ỷ lại vào Ôn Noãn, mặc dù Ôn Noãn và Lục Khiêm là người cùng một nhà nhưng cô ấy vẫn không kiềm chế được.
Sau khi Hoắc Minh dỗ Hoắc Tây xong, anh đi xuống lầu, nhìn thấy em gái mình đang nằm trên đùi Ôn Noãn, anh đi tới gõ vào đầu cô ấy: “Đừng nằm trên đùi chị dâu!”
Ôn Noãn không nhịn được nói: “Không sao cả!”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, cô không dám nói gì nữa.
Hoắc Minh xách em gái lên ngồi đàng hoàng, ôm bình sữa ngồi đối diện cô ấy, nghiêm nghị nói: “Nếu em không buông bỏ được thì hãy ở bên nhau, nếu không cam tâm thì hãy nghe theo ý của bố mẹ, kiếm một đối tượng không tệ nào đó trong buổi xem mắt rồi hẹn hò yêu đương!”
Hoắc Minh Châu rũ mắt xuống, im lặng.
Hoắc Minh tiếp tục nói: “Hẹn họ cũng không phạm pháp! Hay là em sợ mình yêu đương hẹn hò sẽ khiến ông ấy không thích, không cần em nữa?”
“Không có!” Hoắc Minh Châu lập tức phủ nhận.
“Tốt nhất là không phải! Nếu không thì quá mất mặt rồi!” Hoắc Minh hừ lạnh nói.
Anh vào bếp rửa bình sữa. Anh cẩn thận chà sạch bình sữa của Hoắc Tây rồi cho vào tủ khử trùng để khử trùng.
Hoắc Minh Châu nhìn đến mở to cả mắt...
…
Buổi tối khi ngủ, Ôn Noãn trở mình trằn trọc.
Hoắc Minh nghiêng người, nhỏ giọng hỏi cô: “Không ngủ được à?”
Ôn Noãn khẽ ừ.
Anh biết cô đang lo lắng cho Minh Châu, nên khẽ thở dài: “Ôn Noãn, em đừng chiều con bé quá! Con bé đã lớn rồi, phải có thể tự lo liệu được chuyện của mình, chứ không phải để người anh trai chị dâu như chúng ta quyết định mọi việc được! Em luôn chiều con bé như thế thì khi nào con bé mới lớn nổi?”
Ôn Noãn cảm thấy anh nói đúng.
Cô nhẹ nhàng rúc vào trong lòng anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh, trầm giọng nói: “Ngày mai anh đi cùng với em đến bệnh viện, sau khi kiểm tra xong em mới cảm thấy yên tâm!”
Hoắc Minh cúi đầu hôn cô.
Anh đã nhờ thư ký Trương sắp xếp thời gian, ngày mai anh sẽ dành cả ngày ở bên cô.
Sáng sớm họ đã đưa Tiểu Hoắc Tây đến nhà trẻ.
Lúc lên xe, Hoắc Minh rất ân cần đỡ Ôn Noãn lên xe. Tiểu Hoắc Tây ngồi ở ghế trẻ em, mở to mắt.
Ôn Noãn ngồi xuống.
Ánh mắt của cô bé rơi vào bụng cô, nhẹ giọng hỏi: “Có phải mẹ lại có em bé rồi không?”
Ôn Noãn giật mình.
Hoắc Minh thắt dây an toàn cho đứa nhỏ, cười nói: “Không phải do anh nói đâu! Con bé rất thông minh!”
Người làm bố luôn thấy tự hào!
Ôn Noãn cũng không giấu diếm, cô hôn Hoắc Tây, dịu dàng nói: “Đợi sau khi kiểm tra xong mới biết được!”
Hoắc Tây không ghen tị.
Cô bé thích em trai hoặc em gái, trong nhà có thêm đồ chơi mới, cô bé muốn mời Trương Sùng Quang đến nhà cùng chơi.
Sau khi đưa Hoắc Tây đi học xong.
Hoắc Minh đưa Ôn Noãn đến bệnh viện, thư ký Trương đã liên hệ với bác sĩ.
Không bao lâu thì nhận được kết quả.
Mang thai năm tuần.
Trên dãy ghế hành lang bệnh viện, Ôn Noãn cầm tờ kết quả siêu âm bụng, nhìn rất lâu.
Hoắc Minh đứng bên cạnh, anh lập tức gọi điện cho Hoắc Chấn Đông, không biết đầu dây bên kia đã nói gì, giọng nói của Hoắc Minh rất nhẹ nhàng: “Vâng, lát nữa con sẽ đưa cô ấy về!”
Sau khi cúp điện thoại, anh cúi xuống nhìn cô.
Ôn Noãn cũng vậy.
Giọng Hoắc Minh khàn khàn: “Ôn Noãn, chúng ta lại sắp có con rồi!”
Trong lòng anh dịu dàng, không kiềm lòng được nhẹ nhàng ôm cô, để cô dựa vào bụng mình, không ngừng vuốt ve mái tóc màu trà mềm mại của cô... Anh chưa bao giờ biết mình lại khao khát một đứa con đến vậy.
Ôm cô một lúc lâu, anh khẽ vuốt mặt cô: “Ôn Noãn, chúng ta kết hôn nhé?”
Cô khẽ dạ, giọng nói mang theo âm mũi khàn khàn: “Nhưng Hoắc Minh, anh vẫn chưa cầu hôn... Anh cũng chưa chuẩn bị nhẫn cưới nữa!”
Trong lòng anh mềm nhũn đi, vô cùng dịu dàng: “Hai đứa nhỏ, chẳng phải còn đáng tin cậy hơn một chiếc nhẫn sao?”
Ôn Noãn không nhịn được đấm anh một cái.
Lúc này, cả hai đều không khỏi nghĩ đến chiếc nhẫn cưới của cuộc hôn nhân đầu tiên, nó đã được Hoắc Minh chôn vùi trong phần mộ tổ tiên của nhà họ Hoắc, như một vật tưởng niệm… Tưởng nhớ tình yêu đã mất của họ.
Hoắc Minh nhỏ giọng nói: “Ôn Noãn, lúc đó khi để em rời xa anh, anh thật sự không có chút tự tin nào!”
Vào thời điểm đó, có quá nhiều điều không chắc chắn.
Liệu Hoắc Tây có thể sống sót không.
Liệu cô... Có quên anh không.
Hoắc Minh không khỏi ôm chặt cô, anh vốn dĩ không phải là người dễ xúc động, nhưng giờ phút này anh cảm thấy rất biết ơn… Biết ơn tất cả những người đã đưa Ôn Noãn đến với anh.
Một tiếng đồng hồ sau, anh đưa Ôn Noãn trở về nhà họ Hoắc.
Cả nhà họ Hoắc đều biết được tin vui này, trong nhà đều tràn ngập niềm vui.
Hoắc Chấn Đông vốn đang nhàn nhã hút thuốc, nhưng vừa nhìn thấy Ôn Noãn, lập tức dập tắt điếu thuốc, đứng dậy nghênh đón: “Mẹ của con đang thắp hương, bà già này thật sự càng già càng mê tín mà! Nhưng mà thật sự rất linh, mỗi ngày đều thắp hương, cuối cùng cũng cầu được đứa bé!”
Ông xoa xoa tay, nhìn bụng của Ôn Noãn.
Hoắc Minh đỡ Ôn Noãn ngồi xuống: “Mới có năm tuần, vẫn còn sớm!”
Đích thân Hoắc Chấn Đông rót một ly nước đun sôi rồi đặt trước mặt Ôn Noãn, quan tâm hỏi han vài câu.
Hoắc Minh nghiêng đầu cười với Ôn Noãn, nói: “Đứa bé này có mặt mũi lớn thật! Anh đã lớn đến từng tuổi này, cũng chưa được đối xử như vậy!”
Hoắc Chấn Đông cười mắng: “Bố đây là thương Ôn Noãn! Liên quan gì đứa bé chứ!”
Ông cười rồi thu lại ý cười: “Có thêm đứa con có lẽ sẽ khiến bệnh tình của Hoắc Tây tốt hơn!”
Chủ đề này hơi nặng nề.
Hoắc Minh nhấp một ngụm trà, bình thản nói: “Gần đây Hoắc Tây đã khá hơn nhiều, có lẽ là vì mỗi ngày đều có Ôn Noãn ở bên cạnh, không có thời gian suy nghĩ vớ vẩn.”
Hoắc Chấn Đông gật đầu cảm thấy an ủi.
Mọi người đang nói chuyện, thì bà Hoắc đi từ phòng thờ cúng ra, dĩ nhiên cũng rất vui mừng.
Hoắc Chấn Đông nói với vợ: “Tôi nghĩ chúng ta nên làm lễ kết hôn càng sớm càng tốt! Lần trước bọn họ giận lẫy không làm đàng hoàng, dù sao cũng là điều đáng tiếc! Giờ Ôn Noãn đang mang thai… Bà và Minh Châu nên chú ý chăm sóc kỹ hơn, cũng để Minh Châu học hỏi thêm.”
Bà Hoắc tất nhiên đồng ý.
Bà ấy luôn yêu quý Ôn Noãn, cũng muốn nhìn thấy cô mặc chiếc váy cưới thật đẹp và kết hôn với Hoắc Minh.
Hoắc Chấn Đông đã hoàn thành được một nửa tâm nguyện, nên nói đùa: “À mà… Vị sư thầy mà trước đó bà mời cũng chuẩn lắm đấy, nói rằng một nửa kia của Hoắc Minh là Tuổi Mèo, quả đúng là vậy thật! Hay là hôm nào nào bà dẫn bọn trẻ đi cúng bái, rồi sẵn xem cho Minh Châu luôn!”
Bà Hoắc cũng có ý định này.
Lần trước bà ấy đã đến đó cầu nguyện, bây giờ tâm nguyện đã được thực hiện, tất nhiên phải đi trả lễ.
Gần đây thời tiết mùa thu mát mẻ, quả là thời điểm tốt.
Bà Hoắc chọn được một ngày lành tháng tốt, dẫn theo bọn trẻ lên chùa để trả lễ, vị sư thầy đó tên thầy Thanh Thủy, không tùy tiện gặp người khác, tuy nhiên bà Hoắc đã cúng hương hỏa rất nhiều, nên thân phận địa vị dĩ nhiên có khác.
Trong căn phòng thiền đơn sơ, bà Hoắc thành kính dâng hương, cảm ơn hết lần này đến lần khác.
Vị sư thầy Thanh Thủy mời bọn họ ngồi xuống, tự mình pha lớp trà đầu tiên được hái trên núi, hương vị rất sảng khoái.
Bà Hoắc mỉm cười nói chuyện với ông ấy.
Sau một vài lời vòng vo đã nói đến Hoắc Minh Châu.
Thầy Thanh Thủy là một Phật tử nhưng lại biết rất rõ mọi chuyện trên đời này.
Sau khi hỏi về tử vi, ông ấy nhẹ nhàng vuốt bộ râu trắng như tuyết, mỉm cười nói: “Người có duyên là Tuổi Mùi!”
Tuổi Mùi?
Bà Hoắc nhanh chóng nghĩ đến các đối tượng giáo viên đại học gần đây, dường như đều không phải tuổi Mùi, bà ấy có phần thất vọng.
Lúc này Ôn Noãn khẽ nói: “Cậu của con tuổi Mùi!”
Bà Hoắc: ...
Thầy Thanh Thủy cười nói: “Người có duyên sẽ không bao giờ chia xa!”
Chắc là bởi vì Ôn Noãn lên tiếng nói, nên ông ấy chăm chú nhìn hơn, nhưng nhìn được một lúc thì ông ấy có chút kinh ngạc... Sau đó nhìn về phía người đàn ông anh tuấn bên cạnh, giữa hàng lông mày mơ hồ có một cỗ sát khí đã tích tụ nhiều năm!
Thầy Thanh Thủy kinh ngạc tái mặt.
Ông ấy chỉ vào Hoắc Minh: “Lúc trước thí chủ đã tích tụ quá nhiều nỗi oán hận! E là tình thân mỏng manh!”
Vừa thốt ra những lời này, cả nhà họ Hoắc đều sửng sốt.
Sắc mặt bà Hoắc hiện lên vẻ buồn bã và lo lắng, ngay cả sắc mặt của Ôn Noãn cũng khẽ đổi...
Yết hầu của Hoắc Minh chuyển động.
Anh kiềm chế sự xúc động trong giây lát rồi thấp giọng nói: “Tôi càng tin rằng ý chí con người có thể thắng được số phận của mình!”
Vị sư thầy chắp hai tay lại: “Thí chủ có cá tính mạnh mẽ, ít nhiều sẽ gây nguy hiểm đến người xung quanh, sau này thí chủ sẽ luân hồi trong thế gian một lần nữa, chỉ khi giữ được mây tạnh nhìn thấy trăng sáng thì mới thực sự viên mãn!”
Ông ấy đột nhiên nắm lấy tay Ôn Noãn, viết một chữ vào lòng bàn tay cô.
Giữ!
Chương 265: Đừng sợ, sẽ không làm hại đến đứa bé đâu!
Đêm khuya.
Ôn Noãn chăm sóc Hoắc Tây xong thì quay lại phòng ngủ chính, nhưng Hoắc Minh không có trong phòng.
Cô tìm thấy anh trong phòng sách.
Đêm đen như mực...
Anh không bật đèn mà đứng một mình trước cửa sổ sát đất, lặng lẽ hút thuốc, làn khói nhả ra bị gió đêm thổi bay đi.
Làn khói trở nên nhẹ hơn, nhạt hơn.
Ôn Noãn đóng cửa lại, bước tới ôm anh từ phía sau: “Hoắc Minh, vẫn còn đang suy nghĩ sao?”
Kể từ lúc từ chùa trở về, anh vẫn luôn trầm tư chán nản.
Rõ ràng là rất để tâm.
Hoắc Minh vỗ lên cánh tay ôm ngang eo mình, dập tắt điếu thuốc, nhỏ giọng nói: “Không, em đừng suy nghĩ nhiều!”
Ôn Noãn áp mặt vào lưng anh, dỗ dành: “Vậy anh hãy vui lên đi nhé? Vị sư thầy đó chưa hẳn đã đoán chuẩn, có lẽ chỉ nói bừa mà thôi.”
Hoắc Minh quay người lại, mỉm cười nhẹ nhàng.
Anh sờ bụng cô: “Ngoan chứ?”
Ôn Noãn liếc anh: “Con mới có một tháng tuổi, sao mà ngoan hay không ngoan chứ?”
Hoắc Minh ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô: “Ôn Noãn, anh sẽ bên cạnh em đến khi đứa bé này ra đời và nhìn nó lớn lên... Anh sẽ không bao giờ để em rời đi nữa.”
Ôn Noãn tựa vào lòng anh, nghe anh nói.
Cô đã ở bên anh rất lâu, sao có thể không nhận ra trong lòng anh vẫn đang căng thẳng chứ.
Cô muốn khiến anh thoải mái.
Cô ngẩng đầu hôn lên gò má của anh, rồi hôn xuống cổ anh... Hơi thở ấm áp của người phụ nữ cuối cùng cũng lay động anh, hơn nữa, hiếm khi cô chủ động như vậy.
Hoắc Minh nhẹ nhàng nắm lấy mái tóc dài của cô, trong mắt tràn đầy dục vọng.
Anh rất muốn nhưng lại e ngại đứa con.
Bị cô trêu chọc rất lâu, cuối cùng anh cũng không nhịn được, bế cô lên, nhẹ nhàng đặt cô lên bàn sách rộng... Ôn Noãn hơi sợ, ôm chặt cổ anh: “Hoắc Minh!”
Trong ánh sáng le lỏi, anh nghiêng người về phía trước hôn cô.
Ôn Noãn muốn cử động nhưng anh không cho, anh đan chặt mười ngón tay cô, hôn cô từng chút một.
“Hoắc Minh...”
Giọng Ôn Noãn run run.
Cô chỉ nếm thử cảm giác này một lần, chính là vào đêm tuyết rơi khi anh bế cô lên cây đàn dương cầm ấy... Cô sẽ không bao giờ quên đi đêm đó!
Hoắc Minh an ủi cô, giọng nói của anh đã hoàn toàn khàn đặc: “Đừng sợ! Không tổn thương đứa nhỏ đâu!”
Anh thừa nhận lời nói của vị sư thầy kia đã khiến anh bất an, nên lúc này anh phải làm gì đó để xoa dịu sự kích động trong lòng.
Thật lâu sau...
Hoắc Minh đứng thẳng người, vẫn cúi đầu hôn cô.
Cả người Ôn Noãn vẫn còn hơi run rẩy, cô để mặc anh hôn mình, cùng anh nếm trải hương vị điên cuồng.
Đêm lạnh như nước.
Hơi thở của anh hòa cùng hơi thở của cô, phả ra hơi thở nóng bỏng, quấn quýt với nhau.
Ôn Noãn nằm tựa vào vai anh, giọng run run còn mang theo tiếng nức nở hỏi: “Anh đã thấy tốt hơn chưa?”
Hoắc Minh nhẹ nhàng ừ.
Anh ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi, thoải mái không?”
Ôn Noãn không nói nên lời...
Hoắc Minh yên lặng ôm cô, không biết đã qua bao lâu, khi Ôn Noãn sắp ngủ thiếp đi, anh thì thầm vào tai cô: “Ôn Noãn, anh yêu em!”
Ôn Noãn cảm giác như mình bị bỏng.
Hơi ấm ấy đi sâu vào tận đáy lòng...
…
Đám cưới của Hoắc Minh và Ôn Noãn được ấn định vào một tháng sau, bởi vì có bà Hoắc và Minh Châu lo liệu mọi việc nên Ôn Noãn khá thảnh thơi, cô chỉ cần chăm sóc Tiểu Hoắc Tây như trước.
Hoắc Minh thì hơi bận rộn.
Anh muốn giải quyết hết những việc trong tay để dành trọn một tháng cùng Ôn Noãn đi đây đi đó.
Dẫn theo cả Tiểu Hoắc Tây nữa.
Anh đang xử lý công việc thì thư ký Trương mở cửa bước vào, cầm trên tay một chồng báo cáo tài chính.
Khi cô ấy đến, Hoắc Minh chỉ hơi ngước mắt lên: “Để xuống đi!”
Thư ký Trương không nhúc nhích.
Hoắc Minh cảm thấy hơi kỳ lạ nên cầm lên xem, khi nhìn thấy là báo cáo tài chính của công ty Anh Kiệt, anh không khỏi giật mình.
Ba năm trước, anh đã rời khỏi ngành luật.
Nhưng công ty Anh Kiệt do anh thành lập nên anh vẫn là cổ đông lớn duy nhất.
Đáng lẽ anh phải bán từ lâu, nhưng đến giờ vẫn chưa thực hiện!
Hoắc Minh mở ra xem một lúc, sau đó nhỏ giọng nói với thư ký Trương: “Phát công cáo giúp tôi, nếu có giá cả phù hợp thì chuyển nhượng đi!”
Thư ký Trương gật đầu, trong lòng cũng hơi buồn bã!
Công ty này do một tay Hoắc Minh thành lập, năm xưa đã giải quyết rất nhiều vụ án giật gân cả trong và ngoài nước, lúc nổi tiếng nhất muốn thuê luật sư Hoắc cũng phải hẹn trước rất lâu, việc xin số điện thoại còn khó hơn cả bác sĩ chuyên khoa.
Thư ký Trương nhanh chóng rời đi.
Hoắc Minh lặng lẽ ngồi đó xem báo cáo tài chính, sở dĩ anh đưa ra quyết định nhanh chóng như vậy thật ra là vì bị ảnh hưởng bởi lời nói của vị sư thầy đó.
Danh tiếng và tiền thù lao cao ngất từ những vụ kiện mà anh đã nhận hồi đó chỉ có mình anh biết rõ.
Anh... Đã làm rất nhiều điều trái với lương tâm!
Đang cảm thấy khó chịu trong lòng thì điện thoại trên bàn vang lên.
Là cuộc gọi từ một trại giam nào đó, bên kia mở lời rất lịch sự: “Anh Hoắc, tôi có làm phiền anh không?"
Hoắc Minh đoán có liên quan đến Kiều An nên mới nói uyển chuyển vài câu.
Đối phương ngừng một chút mới đi vào chủ đề: “Anh Hoắc, cô Kiều muốn gặp anh trước khi ra đi, anh có thời gian không?”
Hoắc Minh cầm điện thoại, vô cùng tức giận!
Anh hạ giọng: “Cô ta có ý định giết con gái tôi, anh cảm thấy tôi có thời gian không?”
Người kia cũng cảm thấy không ổn nên nói lời xin lỗi rồi cúp máy.
Hoắc Minh ném điện thoại đi.
Anh cảm thấy hơi bồn chồn, không khỏi lấy ra một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa.
Những lời của vị sư thầy kia lại hiện lên trong tâm trí…
[Thí chủ có cá tính mạnh mẽ, ít nhiều sẽ gây nguy hiểm cho những người xung quanh, sau này thí chủ sẽ luân hồi trong thế gian một lần nữa, chỉ khi mây tạnh trăng lên thì mới thực sự viên mãn!]
Luân hồi...
Trước đây Hoắc Minh không tin vào chuyện tâm linh quỷ quái, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy kính sợ!
Anh hút xong nửa điếu thuốc thì gọi thư ký Trương vào, nghiêm túc nói: “Tôi muốn thành lập một quỹ từ thiện! Gọi nó là Quỹ Tây Á đi, đầu tư một tỷ vào đó trong giai đoạn đầu và hướng đến những đứa trẻ mồ côi.”
Thư ký Trương hơi ngạc nhiên.
Tại sao đột nhiên Tổng giám đốc Hoắc lại muốn làm từ thiện thế?
Nhưng cô ấy không hỏi nhiều mà nhanh chóng ghi nhớ lại rồi nói: “Được rồi, ngày mai tôi sẽ nộp đơn xin”.
Hoắc Minh ra hiệu cho cô ấy ra ngoài.
Anh không có tâm trạng làm việc, tựa lưng vào ghế nhẹ nhàng xoay người, anh luôn cảm thấy mình nên làm nhiều việc hơn nữa… để tích phúc cho vợ con!
Điện thoại trên bàn reo lên, người gọi đến là Ôn Noãn.
Hoắc Minh nhấc máy, dịu dàng trả lời: “Em đã chọn được váy cưới chưa? Chọn xong rồi thì chiều anh về đón em, chúng ta sẽ cùng mặc thử.”
Ôn Noãn cười nhẹ: “Em nào yếu ớt như vậy chứ! Em sẽ ngồi xe của tài xế tới đó, mình sẽ gặp nhau ở cửa hàng… Hoắc Minh, em đã chọn một chiếc váy cho Hoắc Tây, rất xinh đẹp, em gửi cho anh xem nhé.”
Hoắc Minh nói được.
Anh cúp điện thoại, một lúc sau thì nhận được một bức ảnh.
Một chiếc váy xòe rất đẹp, vô cùng phù hợp với mái tóc xoăn màu trà của Hoắc Tây.
Hoắc Minh tưởng tượng cảnh một nhà ba người chụp ảnh cưới, trong lòng cảm thấy dịu dàng, anh trả lời tin nhắn Zalo: [Trông rất đẹp, buổi chiều anh về đón em, sau đó chúng ta sẽ tới đón Hoắc Tây.]
Mấy ngày tiếp theo, có lẽ vì bọn họ quá buông thả.
Nên Hoắc Minh phát sốt!
Ôn Noãn vừa xấu hổ lại vừa tức giận, cô không chịu để anh tới gần, ép anh ở trong nhà tĩnh dưỡng.
Hoắc Minh không chịu nằm yên, bệnh nặng mà vẫn động tay động chân, Ôn Noãn hết cách với anh. Hơn nữa vì căn bệnh này, cô còn không dám gióng trống khua chiêng dẫn anh tới bệnh viện, chỉ gọi bác sĩ gia đình tới.
Thứ hai, bà Hoắc gọi điện tới mời cô đi uống trà.
Ôn Noãn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cô đẩy cửa phòng sách ra, Hoắc Minh đang dựa vào trên sô pha đọc tài liệu.
Anh mặc một chiếc áo lông màu trắng, phía dưới mặc quần màu xám rộng rãi, cả người toát lên khí chất lười biếng khi ở nhà.
Ôn Noãn đi qua sờ trán anh.
Còn may, không phải rất nóng.
Hoắc Minh kéo tay cô xuống, nhìn cách cô ăn mặc rồi cười nhẹ: “Muốn ra ngoài sao?”
Ôn Noãn ừ một tiếng: “Mẹ gọi em qua đó một chuyến!”
Ánh mắt của Hoắc Minh dừng lại trên tài liệu, hừ nhẹ: “Vậy em định ném người bệnh tự sinh tự diệt trong nhà hả? Bà Hoắc… Em hưởng thụ xong rồi không muốn phụ trách sao?”
Ôn Noãn dịu dàng nói: “Buổi chiều em sẽ về sớm!”
Anh không hé răng.
Ôn Noãn hôn anh một cái: “Như vậy được chưa?”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô, hơn nửa ngày mới từ từ nói: “Được thôi! Buổi tối anh muốn ăn cháo gà xé!”
Ôn Noãn đồng ý.
Cô ngồi xe đến nhà họ Hoắc, xuống xe đi vào bên trong mới phát hiện ra ngoại trừ bà Hoắc thì trong nhà không còn ai, vì thế cô hỏi: “Minh Châu đâu?”
Bà Hoắc mỉm cười: “Con bé đưa Thước Thước ra ngoài chơi!”
Bà đưa Ôn Noãn lên lầu hai, vào phòng sinh hoạt trong phòng ngủ chính.
Đi đến một chỗ riêng tư như vậy, Ôn Noãn biết bà muốn nói đôi lời với cô nhưng lại không muốn để người hầu trong nhà nghe thấy.
Cô chủ động đi pha cà phê.
Đặt cà phê pha xong xuống, hai người ngồi xuống gần nhau, bà Hoắc cầm một tấm ảnh đưa cho Ôn Noãn: “Người khác giới thiệu, tuổi cũng xấp xỉ với Minh Châu, là giảng viên đại học, trong nhà còn có một xí nghiệp nhỏ. Con nhìn xem thế nào!”
Ôn Noãn cầm ảnh chụp rồi nhìn kỹ.
Lớn lên cũng ổn, khí chất nhã nhặn…
Ôn Noãn cảm thấy không tồi!
Mặt bà Hoắc chứa đầy ưu sầu: “Noãn Noãn, con giúp mẹ khuyên nhủ Minh Châu đi! Mặc dù con bé đồng ý đi xem mắt nhưng mẹ nhìn ra được con bé đang vô cùng tiêu cực! Nhưng con bé không thể ở một mình mãi thế được, ba nó ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng vẫn luôn hy vọng con bé có được một gia đình nhỏ.”
Ôn Noãn dâng trào cảm xúc.
Ít nhiều cô cũng cảm thấy có phần hổ thẹn.
Bà Hoắc nhìn ra tâm ý của cô, vỗ vào tay cô: “Con bé và cậu con cũng không phải là chuyện đơn phương! Chỉ có thể nói có duyên không phận!”
Nói xong, bà khẽ lau nước mắt: “Bọn họ đã có con, nếu không phải vì không giải quyết được mâu thuẫn, ít nhiều cũng sẽ nể mặt con cái!”
Ôn Noãn an ủi bà một hồi lâu…
Tới bốn giờ chiều, Hoắc Minh Châu đưa Thước Thước trở về.
Ôn Noãn chơi cùng Thước Thước, một hồi lâu sau Hoắc Minh Châu cũng đoán được, cô ấy gọi người hầu tới đưa Thước Thước đi ăn bánh ngọt.
Người đã đi hết, cô ấy nói nhỏ: “Chị dâu, là mẹ em gọi chị tới, phải không?”
Ôn Noãn khẽ thở dài.
Cô nhẹ nhàng đưa một tấm ảnh chụp ra, Hoắc Minh Châu nhìn ngơ ngẩn một hồi lâu……
Ôn Noãn nói nhỏ: “Em không muốn đi thì thôi, để chị nói với bố mẹ! Nếu thật sự không được, để anh trai của em nói!”
Cô không đành lòng ép Minh Châu.
Bởi vì cô cũng là phụ nữ, cô nhận ra được Minh Châu cũng chưa bước qua được đoạn tình cảm đó, hơn nữa lại có Thước Thước ở bên cạnh, muốn để cô ấy tiếp nhận người khác, nói dễ hơn làm!
Hoắc Minh Châu nắm bức ảnh kia, rũ mắt.
Hồi lâu, cô ấy thấp giọng lại rất kiên định mà nói: “Chị dâu, em đi!”
Trong lúc nhất thời Ôn Noãn sửng sốt.
Hoắc Minh Châu giương mắt, nở một nụ cười nhẹ: “Con người ai cũng phải tiến về phía trước mà, phải không chị dâu? Em đồng ý đi xem mắt… Hơn nữa, nhìn người này có vẻ khá tốt, có lẽ có thể hòa hợp lâu dài!”
Ôn Noãn không biết nên nói cái gì mới được!
Cô nhẹ nhàng ôm chặt lấy Minh Châu…
Hoắc Minh Châu ghé vào đầu vai của cô, có vẻ là vì cô ấy cũng thân thiết với Ôn Noãn, cho nên cô ấy nguyện ý nói cho Ôn Noãn biết được những thứ tình cảm khó lòng chia sẻ với người khác. Giọng nói của cô ấy trở nên nghẹn ngào đến mức đau lòng: “Chị dâu! Lúc trước em thật sự rất thích chú ấy, nhiều hơn thích Cố Trường Khanh một trăm lần! Nhưng mà chú ấy lại có quá nhiều… Em lại quá bé nhỏ, không đáng kể!”
Rời khỏi nhà họ Hoắc.
Đón Hoắc Tây về nhà, Ôn Noãn cứ mất hồn mất vía mãi.
Thậm chí, lúc cô nấu cháo gà xé còn không cẩn thận bị bỏng một chút.
Hoắc Minh rất đau lòng, nắm tay bôi thuốc cho cô, im lặng nhìn chăm chú vào cô: “Mẹ anh nói gì mà khiến em như thất hồn lạc phách vậy? Chuyện của Minh Châu sao?”
Ôn Noãn đang định mở miệng, nhìn sang một bên lại thấy đôi mắt của Tiểu Hoắc Tây đang mở to.
Cô rút lời, thấp giọng nói: “Buổi tối rồi nói!”
Hoắc Minh cười nhẹ.
Anh dỗ Tiểu Hoắc Tây đi ngủ, trở lại phòng ngủ chính.
Vừa mới đẩy cửa ra đã thấy Ôn Noãn mặc áo tắm, ngồi ở trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng da. Anh nhẹ nhàng bước tới, từ cổ áo lướt vào trong vuốt ve bờ vai quyến rũ của cô, giọng nói nghẹn ngào: “Minh Châu làm sao vậy?”
Ôn Noãn không ngăn cản anh.
Cô mặc kệ anh, để bản thân thoải mái hưởng thụ.
Cuối cùng… cô mềm mại dựa vào đầu vai anh, thấp giọng thuật lại một lần.
Hoắc Minh hôn lên thịt mềm sau tai cô, giọng nói khàn đặc: “Ôn Noãn, có phải em muốn để con bé và cậu ở bên nhau không?”
Ôn Noãn xoay người, ôm lấy vòng eo của anh.
Cô nhẹ giọng nói: “Đúng vậy… Mà cũng không phải! Minh, em hy vọng con bé có thể gả cho tình yêu chứ không phải chỉ là tạm chấp nhận! Anh biết không, một người phụ nữ có con riêng, mặc cho cô ấy có trẻ tuổi xinh đẹp đến nhường nào, tóm lại tới lúc tìm bạn đời vẫn sẽ chịu thiệt!”
Cô không nỡ để Minh Châu như vậy!
Hôm nay Minh Châu khóc thật sự rất đau lòng, Ôn Noãn đoán được cô ấy đồng ý đi xem mắt ít nhiều cũng là vì bố mẹ.
Thân phận của cô khá đặc biệt cho nên cô nói với Hoắc Minh những lời này, muốn anh để tâm một chút.
Nghe xong Hoắc Minh lặng im hồi lâu…
Anh ôm cả người cô vào trong ngực, vuốt nhẹ vành tai của cô: “Ôn Noãn, vậy em đã gả được cho tình yêu chưa? Em nói cho anh biết có được không?”
Giọng nói của Ôn Noãn thấp dần: “Đang nói chuyện của Minh Châu mà!”
Hoắc Minh chỉ cười nhẹ.
Anh cúi người hôn cô, hôn một hồi lâu rồi mới nói: “Để con bé đi xem mắt đi! Đối với con bé, đối với đoạn tình của giữa con bé và Lục Khiêm đều có lợi… Nếu Lục Khiêm vẫn ngồi yên được, như vậy bọn họ cũng không phải là mối lương duyên trời định!”
Chỉ có thể nói, Ôn Noãn vẫn chưa thật sự hiểu rõ anh!
Ôn Noãn nhìn anh không chớp mắt.
Một hồi lâu sau, Hoắc Minh nhéo lỗ tai cô: “Choáng rồi hả? Sao cứ nhìn anh như vậy!”
Ôn Noãn vẫn bất động.
Từ trước đến nay anh vốn có ham muốn mãnh liệt, lúc này cô lại ngồi trong lòng ngực anh, quần áo không chỉnh tề, khiến anh không khỏi nổi hứng.
Ôn Noãn hoàn hồn, nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay của anh, mặt đỏ tim nóng: “Còn chưa khỏi bệnh nữa! Anh bình tĩnh đi… Chờ đến khi khỏi bệnh, nhé?”
Hoắc Minh cười nhẹ một cái.
Ôn Noãn gần như không dám nhìn vào đôi mắt anh, đang định tìm lý do đuổi anh đi sang phòng cho khách, một loạt tiếng bước chân đột nhiên vang lên dưới cầu thang, sau đó người hầu đứng ở trước cửa nói: “Ông chủ, bà chủ, ông Lục tới đây!”
Rõ ràng Ôn Noãn cũng ngẩn ra.
Cô nhìn Hoắc Minh: “Đã trễ thế này rồi, sao cậu còn qua đây vậy?”
Hoắc Minh sửa sang lại quần áo, thấp giọng nói: “Khẳng định có chuyện quan trọng, anh đi xuống trước, em thay đồ xong rồi hẵng xuống!”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Trong đại sảnh biệt thự, đèn pha lê chiếu sáng toàn bộ không gian to lớn.
Lục Khiêm vẫn chưa ngồi xuống mà đứng trước cây dương cầm kia, đánh giá kỹ càng. Ông ấy cũng từng nghe nói, Hoắc Minh bỏ ra sáu trăm triệu chỉ vì mua lại vật này từ tay buôn đồ cổ kia, thật điên rồ!
“Cậu!”
Hoắc Minh đứng ở trên cầu thang, gọi một tiếng.
Anh nhìn chăm chú vào Lục Khiêm, dù không muốn cũng phải thừa nhận người đàn ông này dù đã lớn tuổi nhưng vẫn có lực hấp dẫn, chỉ một bóng lưng nhưng đã mang vẻ tao nhã vô cùng…
Chương 262: Chuyện ông làm không bằng cầm thú!
Hoắc Minh gọi một tiếng.
Lục Khiêm xoay người lại, ông ấy chỉ vào cây đàn dương cầm, cười nhẹ: “Nhìn không tồi!”
Dưới ánh đèn pha lên, mặt mày Hoắc Minh trở nên dịu dàng, mang theo một cảm giác hoài niệm về quá khứ: “Mua lúc cháu và Ôn Noãn vừa mới ở cùng nhau, lúc trước để ở chung cư, bây giờ Hoắc Tây học đàn nên chuyển lại đây!”
Anh đưa tay mời: “Cậu ngồi đi!”
Lục Khiêm bước đi đến chỗ sô pha rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt một phần tài liệu lên bàn.
Hoắc Minh cầm lấy, mở ra xem.
Bên trong đó là là liệu nội bộ, ước chừng bảy tám trang, bên trong liệt kê các tội danh nghiêm trọng của XX, cuối cùng bản đề nghị cân nhắc về hình phạt của phía công tố.
Đêm khuya…
Giọng nói của Lục Khiêm trầm thấp: “Tử hình! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai tháng sau sẽ chấp hành!”
Lúc ông nói, ánh mắt thâm thúy, tâm trạng cũng vô cùng phức tạp!
Ông ấy biết được một vài tin tức không ai biết từ trong nội bộ, cũng biết lúc ấy vì sao Hoắc Tây vẫn có thể sống sót trong khi bị mất máu nhiều như vậy!
Ông ấy đã xem thường Hoắc Minh!
Trong lúc tất yếu, anh thật sự rất tàn nhẫn!
Sau khi Hoắc Minh xem xong, anh trả tài liệu cho Lục Khiêm.
Trong lòng anh biết rõ, vụ án này được xử lý nhanh như vậy cũng có công lao của Lục Khiêm ở bên trong! Mặc dù bình thường Lục Khiêm và anh không ngồi chung một bàn nhưng vào thời điểm mấu chốt, đóng cửa lại bọn họ vẫn là người một nhà.
Hoắc Minh đứng dậy, đi đến quầy bar lấy một chai rượu vang đỏ và hai cái ly uống rượu vang ra, mỉm cười: “Uống một chén?”
Ý của anh là uống xong rượu rồi qua đêm ở đây luôn.
Lục Khiêm xua tay.
Ông ấy giương mắt nhìn lên phía trên lầu, thấy Ôn Noãn đứng đó, ông ấy đứng dậy vỗ phẳng nếp nhăn trên ống quần thượng nếp nhăn, cười: “Không được! Sáng mai tôi còn phải mở một cuộc họp nữa!”
Hoắc Minh cũng không miễn cưỡng nhưng vẫn muốn để ông ấy ở lại qua đêm.
Lục Khiêm vỗ vai anh: “Tài xế đang đợi tôi! Minh, nhớ đối xử tốt với Ôn Noãn!”
Nói xong lời cuối cùng, dường như ông ấy nghĩ đến cái gì đó, nhẹ nhàng nhíu mày.
Tóm lại, khó buông bỏ.
Trong lòng Hoắc Minh hiểu rõ nhưng không nói ra, vẫn chưa đề cập đến Hoắc Minh Châu, anh tiễn Lục Khiêm ra xe.
Chiếc Audi màu đen từ từ chạy đi.
Hoắc Minh không lập tức quay về biệt thự, anh đứng một mình đứng ở bãi đậu xe, rút một điếu thuốc ra từ trong túi áo rồi châm lửa…
Khói bay mù mịt, làm nhòe gương mặt anh.
Anh nhớ tới rất nhiều chuyện cũ.
Chuyện tốt… Chuyện không tốt nhưng những chuyện này đó cũng dần trôi qua, đến cuối cùng Kiều An cũng phải đền tội.
Anh chỉ hút một điếu thuốc rồi xoay người trở về.
Ôn Noãn đứng sảnh biệt thự, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên dung nhan cô khiến nó càng thêm phần dịu dàng. Hoắc Minh bước nhanh, ôm chặt lấy vai cô: “Sao lại đi ra đây? Bên ngoài rất lạnh!”
Ôn Noãn giữ chặt tay anh.
Cô từ từ đan mười ngón tay vào mười ngón tay của anh, sau đó nhẹ nhàng rúc vào trong lòng ngực anh…
Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô, giọng nói trở nên dịu dàng khó tưởng: “Làm sao vậy? Còn nũng nịu hơn cả Hoắc Tây nữa!… Muốn anh ôm em hả?”
Ôn Noãn thắt chặt tay, lẩm bẩm: “Hoắc Minh, đừng nói chuyện, để em ôm anh trong chốc lát!”
Cứ như vậy, lẳng lặng ôm anh, không làm gì cả!
Hoắc Minh nhẹ ôm lấy eo nhỏ của cô.
Thật lâu sau, anh cúi đầu hôn cô: “Sau này cứ gọi anh là Minh, biết chưa?”
Cô ừ một tiếng, vô cùng ngoan ngoãn!
Hoắc Minh có hơi nóng máu.
Ôn Noãn là vậy, lúc bất mãn tức giận với anh sẽ không chịu cho anh nhưng lúc cô đồng ý thuận theo sẽ thật sự dịu dàng mềm mại… Dù cho anh đùa nghịch cô như thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không phản kháng lại!
Nếu là ngày bình thường, có khả năng anh sẽ làm chuyện cầm thú một hồi.
Thế nhưng trong đêm nay, bọn họ cần nhiệt độ cơ thể của đối phương để vuốt phẳng những đau thương đã từng xảy ra trong quá khứ!
…
Bên kia, Lục Khiêm ngồi bên trong xe.
Tài xế nhẹ giọng hỏi: “Ngài Lục, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lục Khiêm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cứ một hồi trong đầu ông hiện lên là nhiệm vụ bí mật quan trọng, cứ một hồi lại là… Người kia!
Một lúc lâu sau ông mới khàn giọng nói nhỏ: “Về khách sạn đi!”
Ngày mai họp xong, ông nên quay về thành phố C, dù sao ông cũng thật rất bận.
Mấy năm trước ông nhận được nhiệm vụ kia.
Lục Khiêm liền bận hơn rất nhiều, tựa như đang đi trên băng mỏng, mỗi bước đều nguy hiểm!
Trước mặt người khác, ông có quyền cao chức trọng, mặc cho ai thấy cũng phải e dè gọi một tiếng ngài Lục, có ai biết sau lưng ấy lại chỉ muốn được gặp cô gái ông thích một lần, cũng đã định tìm một căn chung cư, nuôi cô ấy tựa kim ốc tàng kiều!
Đến bây giờ, ông vẫn nhớ về hai năm trước, lúc chia tay với cô ấy.
Từ trước đến nay ông vẫn sinh hoạt rất điều độ, mà nay một đêm hút hết hai bao thuốc.
Ông kiềm chế không gặp cô ấy!
Không gặp cô ấy sẽ không mất đi lý trí, sẽ không tiếp tục giống như mấy thằng nít ranh rơi vào lâu đài tình ái. Đã lâu rồi, ông cho rằng ông đã thoát ra, nhưng… chưa hề!
Lục Khiêm vẫn không nhịn được, ông tự mình lái xe tới gặp cô ấy.
Nhưng lúc ông nhìn thấy, cô ấy cũng không còn một mình.
Cô ở bên cạnh một người đàn ông rất trẻ tuổi nhã nhặn, bước ra từ trong rạp chiếu phim, mà gần đây rạp chiếu phim đang công chiếu một bộ phim điện ảnh về chủ đề tình yêu rất nổi tiếng “Người Yêu Cũ 3”.
Cô ấy và người đàn ông kia ăn cơm, hẹn hò!
Mãi cho đến chín giờ tối, người đàn ông kia mới đưa cô ấy về nhà!
Trước cửa biệt thự nhà họ Hoắc, Lục Khiêm dừng xe ở cách đó không xa. Ông lẳng lặng nhìn đôi trai tài gái sắc kia, tâm trạng phức tạp, ông nghĩ ông đang ghen ghét!
Nếu ông trẻ trung hơn một chút, nếu ông không vướng vào sự trói buộc này thì ngay bây giờ ông ấy sẽ xuống xe, xách cổ áo của thằng nhóc kia rồi gào lên: “Cách xa người phụ nữ của tôi ra!”
Thế nhưng giờ đây ông chỉ có thể đứng trong chỗ tối, lẳng lặng nhìn!
Hoắc Minh Châu xuống xe, cô nhìn theo bóng dáng chàng trai rời đi.
Đối tượng lần này dì Tần giới thiệu cũng không tồi, cô cũng đồng ý tiếp xúc… Cô đi ăn cơm, đi xem phim cùng anh ta, cảm giác không tốt cũng không xấu.
Có lẽ sẽ tìm hiểu thêm, rồi cũng có thể sẽ kết hôn.
Trong đêm tối, cô đứng ở nơi đó, không biết vì sao trong mắt lại bị một lớp sương mờ che kín.
Lục Khiêm đi tới, gọi cô một tiếng: “Minh Châu!”
Hoắc Minh Châu bước lui ra phía sau một bước.
Vẻ mặt cô trở nên ngơ ngẩn, cô không biết làm sao, càng nhiều là sự phòng bị.
Lục Khiêm hơi nâng cằm, ý chỉ về xe mình mình: “Lên xe nói chuyện!”
Hoắc Minh Châu không chịu.
Cô bước đi hai bước muốn gọi bảo vệ mở cửa nhưng tốc độ của Lục Khiêm nhanh hơn. Ông bắt được cánh tay của cô, hơi ép buộc kéo cô lên xe.
Cửa xe đóng sầm lại.
Ông nhanh chóng ngồi lên xe, nghiêng đầu nhìn cô: “Đối tượng xem mắt?”
Hoắc Minh Châu không phủ nhận, giọng nói của cô trở nên lạnh lùng: “Đúng thế! Người khá tốt! Cũng đã gặp Thước Thước, anh ấy có thể chấp nhận sự tồn tại của Thước Thước!”
Hầu kết của Lục Khiêm lăn lên lăn xuống.
Với thân phận của ông, nếu lúc trước có người nói với ông rằng con ông sẽ gọi người đàn ông khác là bố, thì quả thật là một trò cười, thế nhưng bây giờ chuyện này lại có khả năng sẽ xảy ra.
Cô gái nhỏ ông đã từng chiếm hữu muốn ngủ cùng người khác.
Con của ông, sẽ gọi người khác là bố!
Lục Khiêm châm một điếu thuốc lá, hơi nâng cằm rồi bắt đầu hút…
Ông vốn điển trai.
Chỉ hút thuốc thôi cũng cảnh đẹp ý vui hơn những người đàn ông tầm thường khác rất nhiều.
Đã từng có rất nhiều lần, ông vây cô dưới người, hung hăng yêu thương. Sau đó ông lại dựa vào đầu giường để hút thuốc, thật ra khi đó tâm trạng của ông vô cùng phức tạp, có một chút cảm giác tội lỗi.
Dù sao cô cũng nhỏ hơn ông tận mười sáu tuổi, chuyện ông làm không bằng cầm thú.
Có một lần, cô thò qua ngậm lấy cây thuốc lá trên đầu ngón tay của ông, hút nhẹ một ngụm.
Suýt nữa ông bỏng cả tay!
Có lẽ đã bị kích thích, cả đêm ông không chịu buông tha cho cô, ông tự giác đánh giá mình không khác gì súc sinh…
Bên trong xe, hơi khói chậm rãi lan ra.
Hoắc Minh Châu nhịn không được phải ho khan, giọng nói của cô mềm mại bất lực: “Để tôi xuống xe!”
Lục Khiêm dập điếu thuốc.
Ánh mắt của ông trở nên thâm thúy, hỏi thẳng vấn đề mà lâu nay vẫn luôn muốn hỏi: “Em thì sao? Thích cậu ta không?”
Vành mắt Hoắc Minh Châu đỏ hồng.
Cô nhẹ nhàng nói: “Cũng được!”
Lục Khiêm có thể lý giải cho tâm trạng của cô. Cô không giận dỗi ông rồi trả lời là thích, cô chỉ nói cũng được, nhưng từ cũng được này còn đáng sợ hơn cả khi cô giận dỗi.
Cô đang chấp nhận số phận, lựa chọn tạm bợ!
Cô thật sự sẽ đồng ý kết hôn với người khác, chỉ cần điều kiện của người kia không có gì trở ngại, có thể đối xử tốt với Thước Thước!
Ông khiến cô bị thương, cô lại mài hết mọi góc cạnh!
Lục Khiêm có hơi đau lòng, tâm trạng càng trở nên phức tạp, thậm chí ông còn không biết nên trách ai.
Ông nhìn chăm chú cô một hồi lâu, đưa di động của mình cho cô, giọng nói cũng trở lại bình tĩnh, còn mang theo một chút dịu dàng khó lòng phát hiện: “Gọi điện thoại cho mẹ em, nói họ tạm thời em không về.”
Cả người Hoắc Minh Châu cứng đờ: “Tôi sẽ không đi ra ngoài với ông!”
Lục Khiêm nhẹ giọng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với em! Nếu em không muốn, tôi sẽ tự gọi cuộc điện thoại này! Minh Châu, em có muốn tôi làm vậy không?”
Đôi mắt Hoắc Minh Châu rưng rưng, có hơi uất ức!
Nhưng cô vẫn gọi điện thoại, bởi vì là điện thoại di động của Lục Khiêm nên cô không thể nào nói dối được, chỉ có thể ăn ngay nói thật, bảo rằng muốn thương lượng một vài chuyện liên quan tới bé con cùng Lục Khiêm, có khi phải trở về trễ.
Đầu bên kia, bà Hoắc im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Bảo Lục Khiêm nói chuyện!”
Hoắc Minh Châu đưa điện thoại cho ông.
Lục Khiêm nhận lấy di động, không biết ở đầu bên kia bà Hoắc đã nói gì, Lục Khiêm thấp giọng nói: “Tôi biết, sẽ không làm gì quá đáng!”
Nói thêm vài câu, ông cúp điện thoại, ném di động vào trong hộp đựng đồ.
Xe từ từ khởi động.
Hoắc Minh Châu tựa lưng vào ghế ngồi, lẩm bẩm: “Lục Khiêm, không phải ông bận lắm sao?”
Ông nắm tay lái, cười nhẹ: “Em biết lịch trình của tôi sao?”
Cô châm chọc: “Tin tức có khắp mọi nơi! Ngài Lục phong lưu phóng khoáng, đi đến đâu cũng là tiêu điểm, tôi không muốn biết cũng khó!”
Lục Khiêm không nói gì.
Trong đêm tối ông chỉ lẳng lặng lái xe, bên cạnh có cô gái nhỏ ông đã từng rất yêu thương.
Giờ khắc này, ông tưởng rằng thời gian sẽ mãi dừng lại ở hình ảnh này.
Như vậy bọn họ sẽ thật sự đang ở bên nhau…
Nửa giờ sau, ông chạy xe vào trong một con đường yên tĩnh, cảnh hai bên đường vô cùng quen thuộc.
Hoắc Minh Châu nhận ra được.
Cô phản ứng kịch liệt, liều mạng vỗ cửa kính xe ô tô: “Tôi không đi! Lục Khiêm, tôi không đi!”
Cái này là cái gì?
Bọn họ đã tách nhau gần ba năm, bây giờ ông lại muốn đưa cô tới căn chung cư hai người đã từng triền miên bên nhau, ông muốn làm gì? Ông nghĩ cô là loại người gì!
Tất nhiên cô không thể nào xuống xe.
Cô vỗ mạnh đến đỏ cả tay, khóe mi bị nước mắt lấp đầy.
Mặc cho mấy ngày nay, cô cố gắng bình tĩnh, lạnh lùng khi đối với ông ấy biết bao nhiêu thì vào giờ khắc này cô như đã quay về quá khứ, Hoắc Minh Châu, cô gái ngại ngùng trước mặt Lục Khiêm, không có cách nào từ chối mọi yêu cầu của ông.
Cô ấy ghét bản thân như vậy!
Lục Khiêm dừng xe lại.
Ông nghiêng đầu, nhìn giọt lệ vương trên mắt cô, trái tim đau đớn vô cùng.
Ông là người đàn ông trưởng thành khôn khéo, sao có thể không nhìn ra trong lòng cô vẫn có ông, nếu không cô đã không phản ứng lớn như vậy!
Lục Khiêm thương tiếc khẽ chạm vào mặt cô, an ủi cô như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Sẽ không làm gì cả! Chỉ có đôi chuyện muốn nói một chút, Minh Châu, chẳng lẽ chút tín nhiệm giữa chúng ta cũng chẳng còn nữa sao? Dù em không tin tôi thì cũng nên tin mẹ của em chứ, bà ấy cũng đã đồng ý!”
Miệng ông dẻo như kẹo.
Cô không thể nào phản bác…
Chương 263: Minh Châu, chờ anh thêm 2 năm!
Lục Khiêm xuống xe trước.
Ông đi vòng sang bên kia, mở cửa xe, ở trong bóng đêm nhìn chăm chú vào cô.
Cần cổ mảnh khảnh của Hoắc Minh Châu gồng chặt, thậm chí có thể nhìn thấy gân xanh.
Lục Khiêm rất kiên nhẫn.
Hồi lâu sau, cuối cùng Hoắc Minh Châu cũng bước xuống khỏi xe, không thèm để ý đến ông, đi thẳng về phía trước.
Dưới ánh đèn đường u ám.
Dáng người tinh tế của cô bị bóng cây ngô đồng che giấu, đầu thu, lá cây đã có dấu hiệu tàn úa, không biết vì sao lại tăng thêm cảm giác vắng lặng cho không gian.
Lục Khiêm đóng cửa xe.
Ông bước nhanh vài bước, bắt được cổ tay của cô, ngay vào lúc cô không kịp phản ứng, kéo cô ôm vào trong lòng ngực.
Ước chừng vì đêm nay làm người khó tả, cũng ước chừng là vì tức cảnh sinh tình.
Ông vốn nói sẽ không quá đáng nhưng nay lại chẳng sót lại gì.
Ông hôn cô dưới tán cây, giữ chặt lấy gáy của cô, ấn cô lên thân cây một cách thô bạo … Tiến quân thần tốc, hôn sâu đến mức cô không thể nào hô hấp bình thường!
“Lục Khiêm! Buông tôi ra!”
Hoắc Minh Châu đấm bờ vai của ông, liều mạng giãy giụa, thế nhưng cô không thể lay động ông.
Rất nhanh trong mũi miệng cô tràn ngập mùi thuốc lá.
Hương vị của ông vương khắp nơi!
Lục Khiêm nhìn có vẻ rất sạch sẽ, thế nhưng chỉ mình cô biết một khi bị nhiễm vào ông, mùi hương nam tính nhàn nhạt kia sẽ lưu lại trên người thật lâu…
Nụ hôn sâu thô bạo ấy diễn ra rất dài.
Cuối cùng, ông buông tay không giữ chặt cô nữa.
Tiếp theo, gương mặt tuấn tú thon gầy của ông được ăn ngay một bạt tai, tiếng đánh vang dội đặc biệt rõ ràng giữa màn đêm.
Lục Khiêm phong lưu, phóng khoáng.
Nhưng gần như tất cả mọi người đều biết tính tình ông cũng chẳng vừa, phụ nữ đối với ông chỉ dùng để giải quyết nhu cầu, chưa từng có một người phụ nữ nào dám cậy sủng mà kiêu tỏ thái độ với ông, huống chi còn tát ông một cái.
Chỉ có Hoắc Minh Châu.
Đánh xong, cô đỏ mắt quay đầu đi: “Ông có tư cách gì mà hôn tôi? Lục Khiêm, ông cho tôi được cái gì? Ông dẫn tôi tới đây là vì muốn tôi tiếp tục làm người tình bí mật không thể gặp người khác của ông sao?”
Đầu lưỡi Lục Khiêm lướt nhẹ qua khoang miệng, hẳn là đã trầy da.
Sức của cô đúng là không nhỏ!
Ánh mắt của ông thâm sâu: “Xin lỗi! Tôi nhất thời không kìm lòng nổi!”
Đã lâu rồi ông không được chạm vào cô, ông cũng cũng không phải là một kẻ hoàn toàn thanh cao trong sạch. Ông biết thân thể của mình, nó rất muốn cô… Mấy năm nay ông vẫn không hề quên những đêm triền miên đó.
Một khắc cũng không quên!
Thế nhưng Lục Khiêm cũng có chừng mực, ông biết nụ hôn vừa rồi đã đi quá giới hạn.
Ông xin lỗi: “Đi lên đi! Có vài tài liệu cần em ký tên!”
Hoắc Minh Châu do dự một hồi rồi vẫn đồng ý, dù sao bọn họ cũng có một đứa con, với địa vị của ông, cô sợ ông sẽ cướp lấy quyền nuôi con của mình.
Một lát sau hai người đi vào căn chung cư đó.
Tất cả vẫn như cũ, cách trang trí vẫn xa hoa lãng phí như hồi trước, hơn nữa có thể nhìn ra được dấu vết đã được xử lý ổn thỏa.
Thậm chí trên bàn ăn còn bày trái cây đã rửa sạch, đều là loại cô thích ăn!
Căng tròn mọng nước.
Lục Khiêm đóng cửa lại, nhìn theo ánh mắt của cô, nhẹ giọng nói: “Tôi bảo thư ký Liễu chuẩn bị! Qua mấy năm, em thích ăn gì tôi vẫn còn nhớ rõ!”
Cổ họng Hoắc Minh Châu tanh ngọt…
Cô dùng sức véo tay mình, tự nhủ với bản thân không được để vẻ ngoài dịu dàng của ông mê hoặc nữa.
Lục Khiêm muốn nắm lấy trái tim của một người là một chuyện quá dễ dàng!
Ông nói chuyện quá khéo léo, chỉ cần vài câu là có thể đánh trúng lòng người!
Nếu không phải cô bị thương quá sâu, cô nghĩ cô sẽ lại bị ông quyến rũ, có lẽ đêm nay sẽ ở lại căn chung cư xa hoa sang trọng này rồi quên mình triền miên cả đêm cùng ông…
Đáng tiếc cô đã không còn đơn thuần, mất hết ngây thơ.
Cô bình tĩnh mở miệng: “Tôi tưởng chuyện ông muốn nói với tôi là chuyện liên quan đến Thước Thước! Bây giờ ông có thể nói, nói xong thì đưa tôi về nhà! Tôi và ông Lục không giống nhau, tôi đã đồng ý làm bạn gái của người khác, nếu còn mập mờ không rõ ràng với ông thì có vẻ không được tôn trọng người ta cho lắm!”
Lục Khiêm tức đến mức bật cười: “Để ý vậy sao? Không phải cậu ta thì không gả?”
Cô không nói tiếp.
Ánh mắt của ông trở nên ảm đạm hơn một chút, đi đến bên sô pha rồi cong gối ngồi xuống, cũng kêu cô ngồi xuống: “Ngồi lại đây, đọc tài liệu này một chút!”
Hoắc Minh Châu mím môi.
Cô ngồi xuống, trước mặt cô bày một chồng tài liệu, mở ra nhìn vài tờ thì có vẻ đây là tài liệu liên quan đến phí nuôi nấng Thước Thước.
Hoắc Minh Châu cũng không cự tuyệt.
Thước Thước là con chung của cả hai người, ông nguyện ý trả tiền nuôi nấng, cô không có lý do gì để từ chối cả.
Đây là do chị dâu nói vậy.
Chị dâu bảo, nếu đã không chiếm được người đàn ông đó, vậy thì lấy tiền của anh ta! Ví dụ như lúc cô chia tay với anh trai, anh trai ném chi phiếu, mức giá cái sau lớn hơn cái trước!
Thế nhưng Lục Khiêm lại khiến nó trở nên rất phức tạp.
Cô là sinh viên top đầu của đại học tài chính mà nhìn thôi cũng cảm thấy choáng váng đầu óc.
Lục Khiêm nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, đã được chăm sóc tốt hơn trước đây một chút, có chút thịt.
Thật ra ông cảm thấy rất kỳ quái, tuổi của Minh Châu cũng không phải là rất nhỏ nhưng cô vẫn luôn bụ bẫm như con nít, chắc vì bình thường cũng vô tâm vô tư, ít khi nghĩ ngợi.
Lúc này khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại, mang theo sầu não.
Lục Khiêm cười nhẹ: Với đầu óc của cô, đọc một đêm cũng chưa chắc hiểu rõ được hết mấy thứ này!
Ông thích nhìn dáng vẻ này của cô!
Ông đi gọt trái cây.
Quay lại thời gian ông hẹn hò cùng cô ở đây, cô chẳng biết làm cái gì cả, chỉ biết nằm dưới người ông gọi chú Lục này chú Lục nọ, ăn cơm mặc quần áo tắm rửa đều do chú Lục là ông đây hầu hạ, bây giờ tuy rằng không thể làm gì, thế nhưng cô ở đây… ông lại bắt đầu muốn hầu hạ cô.
Lục Khiêm tỉ mỉ chọn lựa trái cây, gọt ra đĩa rồi đưa tới trước mặt cô.
Hoắc Minh Châu liếc ông một cái.
Ông cũng lẳng lặng nhìn cô: “Không có mấy thứ lung tung lộn xộn đâu!”
Thật ra là buổi tối ông thấy cô ra ngoài hẹn hò ăn tối với người ta, lại còn vào nhà hàng cao cấp ăn tối nữa, nhưng qua cửa kính ông có thể thấy được cô ăn rất ít, ước chừng là vì ăn không hợp miệng.
Hoắc Minh Châu ăn mấy miếng trái cây.
Nhìn từ góc nghiêng, cái miệng nhỏ phình phình, có đôi phần đáng yêu.
Trong lòng Lục Khiêm mềm nhũn, không khỏi dịu dàng nói: “Trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, tôi nấu cơm cho em nhé!”
Hoắc Minh Châu ngẩn ra.
Cô đặt tài liệu trong tay xuống, bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng: “Ông Lục, chuyện của chúng ta đã qua rồi! Ngoại trừ Thước Thước, chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì! Ông đừng làm như chúng ta vẫn còn như trước đây, điều đó không cần thiết!”
Lục Khiêm đang đeo tạp dề lên.
Nghe vậy thì khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Minh Châu, nếu tôi muốn thì sao?”
Không khí yên tĩnh như chết lặng…
Trong căn chung cư này thật sự chứa quá nhiều hồi ức giữa bọn họ! Triền miên ngọt ngào, nhưng chỉ không có như bây giờ… Lạnh lùng bất lực, xem thường lẫn nhau.
Lục Khiêm cởi tạp dề ra, ông bước đi tới ngồi lại vị trí ban đầu.
Ông dứt khoát ngả bài với cô.
“Minh Châu! Những thứ trên tay em là hơn một nửa tài sản tư nhân của tôi, phần tôi để lại cũng là phần không thể tách ra của nhà họ Lục! Tôi nghĩ em nên biết đây tuyệt đối không phải chỉ là chi phí nuôi nấng một đứa trẻ! Minh Châu, đừng gọi tôi là ông Lục nữa, gọi tôi là chú Lục hoặc Lục Khiêm đều được…”
Giọng nói của Hoắc Minh Châu trở nên cứng đờ: “Ông muốn quay lại với tôi?”
Lục Khiêm lộ ra vẻ mặt khó xử.
Cả đời này ông chưa từng cầu xin bất kỳ ai cũng chưa bao giờ hạ mình bao giờ, nhưng ngày đó ông đã quỳ xuống ở nhà họ Hoắc.
Lúc ấy ông đã xúc động tới mức muốn cưới cô!
Thế nhưng sau đó thành phố C đã xảy ra vài chuyện, dự án kia đã có hai nhân viên kỹ thuật chết.
Tất cả đều bị tai nạn xe cộ!
Hiện trường rất thảm khốc, chết không đối chứng.
Lục Khiêm không thể mạo hiểm sinh mạng của cô và Thước Thước, ông càng không thể nói cho cô biết sự thật! Bởi vì dự án kia là kế hoạch tuyệt mật, đã tiến hành được ba năm.
Không có ai biết ông có con ngoại trừ thư ký Liễu!
Cho nên ông cho cô những thứ này, chỉ có một thỉnh cầu: “Minh Châu, chờ tôi hai năm!”
Hoắc Minh Châu hít thở không thông.
Đôi môi cô run rẩy, hơn nửa ngày vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Hồi lâu sau, cô mới thấp giọng hỏi: “Dựa vào cái gì mà tôi phải chờ ông? Ba năm trước đây ông cứ bảo tôi chờ! Ở thành phố B chờ, ở căn chung cư này chờ, ba năm sau ông lại bảo tôi tiếp tục chờ! Ông Lục, ông cảm thấy một người phụ nữ có bao nhiêu cái gọi là hai năm?”
Cô đã tới độ tuổi đầu ba!
Cô đã sinh con cho ông mà ông lại còn muốn cô chờ thêm hai năm!
Cô hiểu ý của ông, cô làm tình nhân bí mật của ông, ông tới thành phố B hẹn hò cùng cô, không khác gì ba năm trước, sao ông lại dám… Đưa ra yêu cầu như vậy!
Hoắc Minh Châu đẩy hết toàn bộ tài liệu đó ra.
Vẻ mặt của cô càng thêm lạnh lùng: “Ông Lục, những thứ kia tôi đều không cần!”
Lục Khiêm ngồi đó.
Hoắc Minh Châu rời đi ông cũng không có đuổi theo, ông chỉ gọi điện thoại cho thư ký Liễu, giọng điệu mỏi mệt: “Cô ấy đi rồi, cậu đưa cô ấy về nhà đi!”
Nói xong ông lập tức cúp điện thoại.
Ông lẳng lặng cầm những tài liệu đó lên, nhìn một đống số trên đó, đều là những thứ ông muốn cho cô.
Cô không cần!
Đúng vậy, nhà họ Hoắc không thiếu tiền.
Ông Lục quyền cao chức trọng là ông không cho cô được tình yêu cô cần, không cho cô một cuộc sống ổn định. Nói cách khác, ông chẳng thể cho cô bất kỳ điều gì mà cô mong muốn…
Cô không chịu chờ, thật ra cũng đúng!
Dựa vào cái gì mà phải chờ ông chứ?
Dựa vào việc ông đã lớn tuổi rồi hay dựa vào việc ông giấu diếm không công khai cô?
Lục Khiêm bỗng dưng dựa vào sô pha, hơi nhắm mắt lại, ông cố gắng kiềm chế cảm giác nóng ẩm nơi khóe mắt.
Hoắc Minh Châu không ngồi xe của thư ký Liễu.
Cô gọi xe taxi.
Cô ngồi trong xe khóc đến mức trời đất u ám, tài xế cũng nhìn không được nữa mà đưa cho cô một bao giấy lớn.
Cô khóc lóc gọi điện thoại cho Ôn Noãn.
Đêm đã dài, Ôn Noãn vẫn nhận điện thoại rất nhanh, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Minh Châu, có việc gì sao?”
Hoắc Minh Châu nức nở.
Cô ấy lấy khăn giấy khịt mũi, giọng nói nghẹn ngào: “Chị dâu, chú ấy khốn nạn quá! Hu hu… Sao chú ấy có thể đối xử với em như vậy! Lúc trước em còn cảm thấy ít nhiều gì chú ấy cũng có thích em một chút, thế nhưng mà chú ấy… Em hận chú ấy chết đi được!”
Ôn Noãn nghe mấy lời nói trẻ con kia.
Cô bật cười lại thấy đau lòng, sau khi an ủi vài câu, nhẹ giọng nói: “Em đang ở trên xe hả? Vậy em qua bên chỗ chị đi!”
Hoắc Minh Châu thút tha thút thít rồi đồng ý.
Ôn Noãn cúp điện thoại, gọi điện thoại cho Lục Khiêm.
Cô bị kẹp ở giữa quả thật rất khó xử, lời nói cũng vô cùng uyển chuyển: “Cậu à, Minh Châu gọi điện thoại cho con! Con bảo con bé tới chỗ con đêm nay rồi!”
Giọng nói của Lục Khiêm cũng nghẹn ngào: “Bữa cơm chiều cô ấy cũng chưa ăn được bao nhiêu, con bảo cô ấy ăn thêm một chút đi!”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Cô cúp điện thoại, đi vào phòng bếp làm bữa ăn khuya.
Hoắc Minh đi vào theo.
Anh vừa đun sữa bò cho Tiểu Hoắc Tây vừa thuận miệng hỏi: “Bọn họ lại mâu thuẫn với nhau hả?”
Ôn Noãn ừ một tiếng, nhẹ nhàng mở nắp ra.
Lúc cháo gà xé sôi lên sùng sục, cô ngửi được mùi dầu vừng, bỗng nhiên cảm thấy một cơn buồn nôn ập tới…
Cảm giác này rất quen thuộc!
Chương 264: Hoắc Minh, chúng ta lại có một đứa con!
Ôn Noãn ôm ngực, nôn khan mấy lần.
Hoắc Minh vừa pha sữa xong, nghe thấy tiếng động lập tức chạy tới, căng thẳng hỏi: “Em bị sao thế?”
Sắc mặt Ôn Noãn hơi xanh xao.
Thực ra trong lòng cô cũng đoán được vài phần, nhẹ nhàng lắc đầu với anh: “Không sao đâu! Em chỉ cảm thấy có chút buồn nôn thôi!”
Hoắc Minh đỡ cô ngồi sang một bên.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ nhàng vỗ về cô, dịu dàng nói: “Từ giờ trở đi em đừng làm việc nhà nữa, để người giúp việc làm, bằng không thì để anh hầu hạ em!”
Giờ phút này, anh đã ngang hàng với cô.
Ôn Noãn nhìn gương mặt anh tuấn của anh, hơi động lòng, Hoắc Minh chịu nghiêm túc an yên, thực sự là một người chồng tốt.
Cô chạm nhẹ vào mặt anh, nhẹ giọng nói: “Không phải anh muốn sinh thêm một đứa con sao? Hoắc Minh... Có lẽ sang năm Hoắc Tây sẽ có một em trai hoặc em gái!”
Hoắc Minh sửng sốt.
Ôn Noãn nắm lấy bàn tay anh, nhẹ nhàng đặt lên bụng của cô: “Vui mừng đến ngốc rồi à?”
Họ làm thường xuyên như vậy, việc có con không phải là chuyện bình thường sao?
Một lúc lâu sau, Hoắc Minh mới tìm lại được giọng nói của mình, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vùng bụng còn phẳng lì đó, vì vừa mới mang thai nên tất nhiên không thể cảm nhận được gì, nhưng anh chỉ muốn chạm vào, cảm nhận sự tồn tại của đứa bé.
Sau đó, anh quỳ một chân xuống dựa sát vào cô.
Trong lòng Ôn Noãn mềm nhũn, không có người phụ nữ nào lại không thích một người đàn ông gần gũi với mình, anh không nói gì nhưng cô có thể cảm nhận được anh rất vui mừng.
“Hoắc Minh, mau vớt mì ra, nếu không sẽ mềm hết!”
Hoắc Minh vẫn không nỡ rời xa.
Ngón tay thon dài của Ôn Noãn nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tuấn tú của anh: “Nếu em thật sự có thai rồi thì đừng bỏ lơ Hoắc Tây nhé!”
Hoắc Minh bật cười.
Anh nói: “Sao có thể thế chứ? Anh sẽ phục vụ cả ba mẹ con em!” Nói xong, anh bế Ôn Noãn lên, đặt cô lên ghế sô pha trong phòng khách lớn.
Sau khi đặt cô xuống, đôi mắt đen của anh háo hức nhìn chằm chằm vào bụng cô.
Ôn Noãn vỗ tay hắn nói: “Đi vớt mì đi, còn nữa hâm nóng sữa cho Hoắc Tây!"
Hoắc Minh nghiêng người hôn cô: “Ôn Noãn, cảm ơn em!”
Anh vào bếp làm xong mọi thứ thì xe của Hoắc Minh Châu tới.
Hoắc Minh Châu đã khóc rất nhiều...
Hoắc Minh lắc bình sữa: “Lại bị lão già kia ức hiếp à?”
Ôn Noãn không thể nghe tiếp được nữa, thúc giục nói: “Hẳn Hoắc Tây cũng sắp ngủ mất rồi, sao anh còn chưa mang sữa lên?”
Đôi mắt Hoắc Minh sâu thẳm, ít nhiều cũng mang ý gì đó.
Sau đó không nói thêm gì nữa, anh từ từ đi lên tầng hai và mang cả đứa bé lên theo.
Hoắc Minh Châu phàn nàn một hồi, sau đó cô ấy không nhịn được ngồi xuống bàn, ăn mì, vừa ăn vừa sụt sịt mũi.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy tỏa sáng như hạt ngọc trai, mồ hôi chảy ra trên chóp mũi.
Ôn Noãn có thể hiểu được vì sao cậu của cô không thể buông tay.
Người ở địa vị như ông ấy suốt ngày sống trong toan tính, nếu có Minh Châu ở bên cạnh thì chắc hẳn sẽ thấy rất thoải mái dễ chịu!
“Ăn chậm thôi!”
Ôn Noãn nhỏ hơn Hoắc Minh Châu hai tuổi nhưng khi nhìn Minh Châu như đang nhìn một đứa trẻ.
Hoắc Minh Châu một hơi ăn hết tô mì!
Cô ấy rất ỷ lại vào Ôn Noãn, mặc dù Ôn Noãn và Lục Khiêm là người cùng một nhà nhưng cô ấy vẫn không kiềm chế được.
Sau khi Hoắc Minh dỗ Hoắc Tây xong, anh đi xuống lầu, nhìn thấy em gái mình đang nằm trên đùi Ôn Noãn, anh đi tới gõ vào đầu cô ấy: “Đừng nằm trên đùi chị dâu!”
Ôn Noãn không nhịn được nói: “Không sao cả!”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, cô không dám nói gì nữa.
Hoắc Minh xách em gái lên ngồi đàng hoàng, ôm bình sữa ngồi đối diện cô ấy, nghiêm nghị nói: “Nếu em không buông bỏ được thì hãy ở bên nhau, nếu không cam tâm thì hãy nghe theo ý của bố mẹ, kiếm một đối tượng không tệ nào đó trong buổi xem mắt rồi hẹn hò yêu đương!”
Hoắc Minh Châu rũ mắt xuống, im lặng.
Hoắc Minh tiếp tục nói: “Hẹn họ cũng không phạm pháp! Hay là em sợ mình yêu đương hẹn hò sẽ khiến ông ấy không thích, không cần em nữa?”
“Không có!” Hoắc Minh Châu lập tức phủ nhận.
“Tốt nhất là không phải! Nếu không thì quá mất mặt rồi!” Hoắc Minh hừ lạnh nói.
Anh vào bếp rửa bình sữa. Anh cẩn thận chà sạch bình sữa của Hoắc Tây rồi cho vào tủ khử trùng để khử trùng.
Hoắc Minh Châu nhìn đến mở to cả mắt...
…
Buổi tối khi ngủ, Ôn Noãn trở mình trằn trọc.
Hoắc Minh nghiêng người, nhỏ giọng hỏi cô: “Không ngủ được à?”
Ôn Noãn khẽ ừ.
Anh biết cô đang lo lắng cho Minh Châu, nên khẽ thở dài: “Ôn Noãn, em đừng chiều con bé quá! Con bé đã lớn rồi, phải có thể tự lo liệu được chuyện của mình, chứ không phải để người anh trai chị dâu như chúng ta quyết định mọi việc được! Em luôn chiều con bé như thế thì khi nào con bé mới lớn nổi?”
Ôn Noãn cảm thấy anh nói đúng.
Cô nhẹ nhàng rúc vào trong lòng anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh, trầm giọng nói: “Ngày mai anh đi cùng với em đến bệnh viện, sau khi kiểm tra xong em mới cảm thấy yên tâm!”
Hoắc Minh cúi đầu hôn cô.
Anh đã nhờ thư ký Trương sắp xếp thời gian, ngày mai anh sẽ dành cả ngày ở bên cô.
Sáng sớm họ đã đưa Tiểu Hoắc Tây đến nhà trẻ.
Lúc lên xe, Hoắc Minh rất ân cần đỡ Ôn Noãn lên xe. Tiểu Hoắc Tây ngồi ở ghế trẻ em, mở to mắt.
Ôn Noãn ngồi xuống.
Ánh mắt của cô bé rơi vào bụng cô, nhẹ giọng hỏi: “Có phải mẹ lại có em bé rồi không?”
Ôn Noãn giật mình.
Hoắc Minh thắt dây an toàn cho đứa nhỏ, cười nói: “Không phải do anh nói đâu! Con bé rất thông minh!”
Người làm bố luôn thấy tự hào!
Ôn Noãn cũng không giấu diếm, cô hôn Hoắc Tây, dịu dàng nói: “Đợi sau khi kiểm tra xong mới biết được!”
Hoắc Tây không ghen tị.
Cô bé thích em trai hoặc em gái, trong nhà có thêm đồ chơi mới, cô bé muốn mời Trương Sùng Quang đến nhà cùng chơi.
Sau khi đưa Hoắc Tây đi học xong.
Hoắc Minh đưa Ôn Noãn đến bệnh viện, thư ký Trương đã liên hệ với bác sĩ.
Không bao lâu thì nhận được kết quả.
Mang thai năm tuần.
Trên dãy ghế hành lang bệnh viện, Ôn Noãn cầm tờ kết quả siêu âm bụng, nhìn rất lâu.
Hoắc Minh đứng bên cạnh, anh lập tức gọi điện cho Hoắc Chấn Đông, không biết đầu dây bên kia đã nói gì, giọng nói của Hoắc Minh rất nhẹ nhàng: “Vâng, lát nữa con sẽ đưa cô ấy về!”
Sau khi cúp điện thoại, anh cúi xuống nhìn cô.
Ôn Noãn cũng vậy.
Giọng Hoắc Minh khàn khàn: “Ôn Noãn, chúng ta lại sắp có con rồi!”
Trong lòng anh dịu dàng, không kiềm lòng được nhẹ nhàng ôm cô, để cô dựa vào bụng mình, không ngừng vuốt ve mái tóc màu trà mềm mại của cô... Anh chưa bao giờ biết mình lại khao khát một đứa con đến vậy.
Ôm cô một lúc lâu, anh khẽ vuốt mặt cô: “Ôn Noãn, chúng ta kết hôn nhé?”
Cô khẽ dạ, giọng nói mang theo âm mũi khàn khàn: “Nhưng Hoắc Minh, anh vẫn chưa cầu hôn... Anh cũng chưa chuẩn bị nhẫn cưới nữa!”
Trong lòng anh mềm nhũn đi, vô cùng dịu dàng: “Hai đứa nhỏ, chẳng phải còn đáng tin cậy hơn một chiếc nhẫn sao?”
Ôn Noãn không nhịn được đấm anh một cái.
Lúc này, cả hai đều không khỏi nghĩ đến chiếc nhẫn cưới của cuộc hôn nhân đầu tiên, nó đã được Hoắc Minh chôn vùi trong phần mộ tổ tiên của nhà họ Hoắc, như một vật tưởng niệm… Tưởng nhớ tình yêu đã mất của họ.
Hoắc Minh nhỏ giọng nói: “Ôn Noãn, lúc đó khi để em rời xa anh, anh thật sự không có chút tự tin nào!”
Vào thời điểm đó, có quá nhiều điều không chắc chắn.
Liệu Hoắc Tây có thể sống sót không.
Liệu cô... Có quên anh không.
Hoắc Minh không khỏi ôm chặt cô, anh vốn dĩ không phải là người dễ xúc động, nhưng giờ phút này anh cảm thấy rất biết ơn… Biết ơn tất cả những người đã đưa Ôn Noãn đến với anh.
Một tiếng đồng hồ sau, anh đưa Ôn Noãn trở về nhà họ Hoắc.
Cả nhà họ Hoắc đều biết được tin vui này, trong nhà đều tràn ngập niềm vui.
Hoắc Chấn Đông vốn đang nhàn nhã hút thuốc, nhưng vừa nhìn thấy Ôn Noãn, lập tức dập tắt điếu thuốc, đứng dậy nghênh đón: “Mẹ của con đang thắp hương, bà già này thật sự càng già càng mê tín mà! Nhưng mà thật sự rất linh, mỗi ngày đều thắp hương, cuối cùng cũng cầu được đứa bé!”
Ông xoa xoa tay, nhìn bụng của Ôn Noãn.
Hoắc Minh đỡ Ôn Noãn ngồi xuống: “Mới có năm tuần, vẫn còn sớm!”
Đích thân Hoắc Chấn Đông rót một ly nước đun sôi rồi đặt trước mặt Ôn Noãn, quan tâm hỏi han vài câu.
Hoắc Minh nghiêng đầu cười với Ôn Noãn, nói: “Đứa bé này có mặt mũi lớn thật! Anh đã lớn đến từng tuổi này, cũng chưa được đối xử như vậy!”
Hoắc Chấn Đông cười mắng: “Bố đây là thương Ôn Noãn! Liên quan gì đứa bé chứ!”
Ông cười rồi thu lại ý cười: “Có thêm đứa con có lẽ sẽ khiến bệnh tình của Hoắc Tây tốt hơn!”
Chủ đề này hơi nặng nề.
Hoắc Minh nhấp một ngụm trà, bình thản nói: “Gần đây Hoắc Tây đã khá hơn nhiều, có lẽ là vì mỗi ngày đều có Ôn Noãn ở bên cạnh, không có thời gian suy nghĩ vớ vẩn.”
Hoắc Chấn Đông gật đầu cảm thấy an ủi.
Mọi người đang nói chuyện, thì bà Hoắc đi từ phòng thờ cúng ra, dĩ nhiên cũng rất vui mừng.
Hoắc Chấn Đông nói với vợ: “Tôi nghĩ chúng ta nên làm lễ kết hôn càng sớm càng tốt! Lần trước bọn họ giận lẫy không làm đàng hoàng, dù sao cũng là điều đáng tiếc! Giờ Ôn Noãn đang mang thai… Bà và Minh Châu nên chú ý chăm sóc kỹ hơn, cũng để Minh Châu học hỏi thêm.”
Bà Hoắc tất nhiên đồng ý.
Bà ấy luôn yêu quý Ôn Noãn, cũng muốn nhìn thấy cô mặc chiếc váy cưới thật đẹp và kết hôn với Hoắc Minh.
Hoắc Chấn Đông đã hoàn thành được một nửa tâm nguyện, nên nói đùa: “À mà… Vị sư thầy mà trước đó bà mời cũng chuẩn lắm đấy, nói rằng một nửa kia của Hoắc Minh là Tuổi Mèo, quả đúng là vậy thật! Hay là hôm nào nào bà dẫn bọn trẻ đi cúng bái, rồi sẵn xem cho Minh Châu luôn!”
Bà Hoắc cũng có ý định này.
Lần trước bà ấy đã đến đó cầu nguyện, bây giờ tâm nguyện đã được thực hiện, tất nhiên phải đi trả lễ.
Gần đây thời tiết mùa thu mát mẻ, quả là thời điểm tốt.
Bà Hoắc chọn được một ngày lành tháng tốt, dẫn theo bọn trẻ lên chùa để trả lễ, vị sư thầy đó tên thầy Thanh Thủy, không tùy tiện gặp người khác, tuy nhiên bà Hoắc đã cúng hương hỏa rất nhiều, nên thân phận địa vị dĩ nhiên có khác.
Trong căn phòng thiền đơn sơ, bà Hoắc thành kính dâng hương, cảm ơn hết lần này đến lần khác.
Vị sư thầy Thanh Thủy mời bọn họ ngồi xuống, tự mình pha lớp trà đầu tiên được hái trên núi, hương vị rất sảng khoái.
Bà Hoắc mỉm cười nói chuyện với ông ấy.
Sau một vài lời vòng vo đã nói đến Hoắc Minh Châu.
Thầy Thanh Thủy là một Phật tử nhưng lại biết rất rõ mọi chuyện trên đời này.
Sau khi hỏi về tử vi, ông ấy nhẹ nhàng vuốt bộ râu trắng như tuyết, mỉm cười nói: “Người có duyên là Tuổi Mùi!”
Tuổi Mùi?
Bà Hoắc nhanh chóng nghĩ đến các đối tượng giáo viên đại học gần đây, dường như đều không phải tuổi Mùi, bà ấy có phần thất vọng.
Lúc này Ôn Noãn khẽ nói: “Cậu của con tuổi Mùi!”
Bà Hoắc: ...
Thầy Thanh Thủy cười nói: “Người có duyên sẽ không bao giờ chia xa!”
Chắc là bởi vì Ôn Noãn lên tiếng nói, nên ông ấy chăm chú nhìn hơn, nhưng nhìn được một lúc thì ông ấy có chút kinh ngạc... Sau đó nhìn về phía người đàn ông anh tuấn bên cạnh, giữa hàng lông mày mơ hồ có một cỗ sát khí đã tích tụ nhiều năm!
Thầy Thanh Thủy kinh ngạc tái mặt.
Ông ấy chỉ vào Hoắc Minh: “Lúc trước thí chủ đã tích tụ quá nhiều nỗi oán hận! E là tình thân mỏng manh!”
Vừa thốt ra những lời này, cả nhà họ Hoắc đều sửng sốt.
Sắc mặt bà Hoắc hiện lên vẻ buồn bã và lo lắng, ngay cả sắc mặt của Ôn Noãn cũng khẽ đổi...
Yết hầu của Hoắc Minh chuyển động.
Anh kiềm chế sự xúc động trong giây lát rồi thấp giọng nói: “Tôi càng tin rằng ý chí con người có thể thắng được số phận của mình!”
Vị sư thầy chắp hai tay lại: “Thí chủ có cá tính mạnh mẽ, ít nhiều sẽ gây nguy hiểm đến người xung quanh, sau này thí chủ sẽ luân hồi trong thế gian một lần nữa, chỉ khi giữ được mây tạnh nhìn thấy trăng sáng thì mới thực sự viên mãn!”
Ông ấy đột nhiên nắm lấy tay Ôn Noãn, viết một chữ vào lòng bàn tay cô.
Giữ!
Chương 265: Đừng sợ, sẽ không làm hại đến đứa bé đâu!
Đêm khuya.
Ôn Noãn chăm sóc Hoắc Tây xong thì quay lại phòng ngủ chính, nhưng Hoắc Minh không có trong phòng.
Cô tìm thấy anh trong phòng sách.
Đêm đen như mực...
Anh không bật đèn mà đứng một mình trước cửa sổ sát đất, lặng lẽ hút thuốc, làn khói nhả ra bị gió đêm thổi bay đi.
Làn khói trở nên nhẹ hơn, nhạt hơn.
Ôn Noãn đóng cửa lại, bước tới ôm anh từ phía sau: “Hoắc Minh, vẫn còn đang suy nghĩ sao?”
Kể từ lúc từ chùa trở về, anh vẫn luôn trầm tư chán nản.
Rõ ràng là rất để tâm.
Hoắc Minh vỗ lên cánh tay ôm ngang eo mình, dập tắt điếu thuốc, nhỏ giọng nói: “Không, em đừng suy nghĩ nhiều!”
Ôn Noãn áp mặt vào lưng anh, dỗ dành: “Vậy anh hãy vui lên đi nhé? Vị sư thầy đó chưa hẳn đã đoán chuẩn, có lẽ chỉ nói bừa mà thôi.”
Hoắc Minh quay người lại, mỉm cười nhẹ nhàng.
Anh sờ bụng cô: “Ngoan chứ?”
Ôn Noãn liếc anh: “Con mới có một tháng tuổi, sao mà ngoan hay không ngoan chứ?”
Hoắc Minh ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô: “Ôn Noãn, anh sẽ bên cạnh em đến khi đứa bé này ra đời và nhìn nó lớn lên... Anh sẽ không bao giờ để em rời đi nữa.”
Ôn Noãn tựa vào lòng anh, nghe anh nói.
Cô đã ở bên anh rất lâu, sao có thể không nhận ra trong lòng anh vẫn đang căng thẳng chứ.
Cô muốn khiến anh thoải mái.
Cô ngẩng đầu hôn lên gò má của anh, rồi hôn xuống cổ anh... Hơi thở ấm áp của người phụ nữ cuối cùng cũng lay động anh, hơn nữa, hiếm khi cô chủ động như vậy.
Hoắc Minh nhẹ nhàng nắm lấy mái tóc dài của cô, trong mắt tràn đầy dục vọng.
Anh rất muốn nhưng lại e ngại đứa con.
Bị cô trêu chọc rất lâu, cuối cùng anh cũng không nhịn được, bế cô lên, nhẹ nhàng đặt cô lên bàn sách rộng... Ôn Noãn hơi sợ, ôm chặt cổ anh: “Hoắc Minh!”
Trong ánh sáng le lỏi, anh nghiêng người về phía trước hôn cô.
Ôn Noãn muốn cử động nhưng anh không cho, anh đan chặt mười ngón tay cô, hôn cô từng chút một.
“Hoắc Minh...”
Giọng Ôn Noãn run run.
Cô chỉ nếm thử cảm giác này một lần, chính là vào đêm tuyết rơi khi anh bế cô lên cây đàn dương cầm ấy... Cô sẽ không bao giờ quên đi đêm đó!
Hoắc Minh an ủi cô, giọng nói của anh đã hoàn toàn khàn đặc: “Đừng sợ! Không tổn thương đứa nhỏ đâu!”
Anh thừa nhận lời nói của vị sư thầy kia đã khiến anh bất an, nên lúc này anh phải làm gì đó để xoa dịu sự kích động trong lòng.
Thật lâu sau...
Hoắc Minh đứng thẳng người, vẫn cúi đầu hôn cô.
Cả người Ôn Noãn vẫn còn hơi run rẩy, cô để mặc anh hôn mình, cùng anh nếm trải hương vị điên cuồng.
Đêm lạnh như nước.
Hơi thở của anh hòa cùng hơi thở của cô, phả ra hơi thở nóng bỏng, quấn quýt với nhau.
Ôn Noãn nằm tựa vào vai anh, giọng run run còn mang theo tiếng nức nở hỏi: “Anh đã thấy tốt hơn chưa?”
Hoắc Minh nhẹ nhàng ừ.
Anh ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi, thoải mái không?”
Ôn Noãn không nói nên lời...
Hoắc Minh yên lặng ôm cô, không biết đã qua bao lâu, khi Ôn Noãn sắp ngủ thiếp đi, anh thì thầm vào tai cô: “Ôn Noãn, anh yêu em!”
Ôn Noãn cảm giác như mình bị bỏng.
Hơi ấm ấy đi sâu vào tận đáy lòng...
…
Đám cưới của Hoắc Minh và Ôn Noãn được ấn định vào một tháng sau, bởi vì có bà Hoắc và Minh Châu lo liệu mọi việc nên Ôn Noãn khá thảnh thơi, cô chỉ cần chăm sóc Tiểu Hoắc Tây như trước.
Hoắc Minh thì hơi bận rộn.
Anh muốn giải quyết hết những việc trong tay để dành trọn một tháng cùng Ôn Noãn đi đây đi đó.
Dẫn theo cả Tiểu Hoắc Tây nữa.
Anh đang xử lý công việc thì thư ký Trương mở cửa bước vào, cầm trên tay một chồng báo cáo tài chính.
Khi cô ấy đến, Hoắc Minh chỉ hơi ngước mắt lên: “Để xuống đi!”
Thư ký Trương không nhúc nhích.
Hoắc Minh cảm thấy hơi kỳ lạ nên cầm lên xem, khi nhìn thấy là báo cáo tài chính của công ty Anh Kiệt, anh không khỏi giật mình.
Ba năm trước, anh đã rời khỏi ngành luật.
Nhưng công ty Anh Kiệt do anh thành lập nên anh vẫn là cổ đông lớn duy nhất.
Đáng lẽ anh phải bán từ lâu, nhưng đến giờ vẫn chưa thực hiện!
Hoắc Minh mở ra xem một lúc, sau đó nhỏ giọng nói với thư ký Trương: “Phát công cáo giúp tôi, nếu có giá cả phù hợp thì chuyển nhượng đi!”
Thư ký Trương gật đầu, trong lòng cũng hơi buồn bã!
Công ty này do một tay Hoắc Minh thành lập, năm xưa đã giải quyết rất nhiều vụ án giật gân cả trong và ngoài nước, lúc nổi tiếng nhất muốn thuê luật sư Hoắc cũng phải hẹn trước rất lâu, việc xin số điện thoại còn khó hơn cả bác sĩ chuyên khoa.
Thư ký Trương nhanh chóng rời đi.
Hoắc Minh lặng lẽ ngồi đó xem báo cáo tài chính, sở dĩ anh đưa ra quyết định nhanh chóng như vậy thật ra là vì bị ảnh hưởng bởi lời nói của vị sư thầy đó.
Danh tiếng và tiền thù lao cao ngất từ những vụ kiện mà anh đã nhận hồi đó chỉ có mình anh biết rõ.
Anh... Đã làm rất nhiều điều trái với lương tâm!
Đang cảm thấy khó chịu trong lòng thì điện thoại trên bàn vang lên.
Là cuộc gọi từ một trại giam nào đó, bên kia mở lời rất lịch sự: “Anh Hoắc, tôi có làm phiền anh không?"
Hoắc Minh đoán có liên quan đến Kiều An nên mới nói uyển chuyển vài câu.
Đối phương ngừng một chút mới đi vào chủ đề: “Anh Hoắc, cô Kiều muốn gặp anh trước khi ra đi, anh có thời gian không?”
Hoắc Minh cầm điện thoại, vô cùng tức giận!
Anh hạ giọng: “Cô ta có ý định giết con gái tôi, anh cảm thấy tôi có thời gian không?”
Người kia cũng cảm thấy không ổn nên nói lời xin lỗi rồi cúp máy.
Hoắc Minh ném điện thoại đi.
Anh cảm thấy hơi bồn chồn, không khỏi lấy ra một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa.
Những lời của vị sư thầy kia lại hiện lên trong tâm trí…
[Thí chủ có cá tính mạnh mẽ, ít nhiều sẽ gây nguy hiểm cho những người xung quanh, sau này thí chủ sẽ luân hồi trong thế gian một lần nữa, chỉ khi mây tạnh trăng lên thì mới thực sự viên mãn!]
Luân hồi...
Trước đây Hoắc Minh không tin vào chuyện tâm linh quỷ quái, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy kính sợ!
Anh hút xong nửa điếu thuốc thì gọi thư ký Trương vào, nghiêm túc nói: “Tôi muốn thành lập một quỹ từ thiện! Gọi nó là Quỹ Tây Á đi, đầu tư một tỷ vào đó trong giai đoạn đầu và hướng đến những đứa trẻ mồ côi.”
Thư ký Trương hơi ngạc nhiên.
Tại sao đột nhiên Tổng giám đốc Hoắc lại muốn làm từ thiện thế?
Nhưng cô ấy không hỏi nhiều mà nhanh chóng ghi nhớ lại rồi nói: “Được rồi, ngày mai tôi sẽ nộp đơn xin”.
Hoắc Minh ra hiệu cho cô ấy ra ngoài.
Anh không có tâm trạng làm việc, tựa lưng vào ghế nhẹ nhàng xoay người, anh luôn cảm thấy mình nên làm nhiều việc hơn nữa… để tích phúc cho vợ con!
Điện thoại trên bàn reo lên, người gọi đến là Ôn Noãn.
Hoắc Minh nhấc máy, dịu dàng trả lời: “Em đã chọn được váy cưới chưa? Chọn xong rồi thì chiều anh về đón em, chúng ta sẽ cùng mặc thử.”
Ôn Noãn cười nhẹ: “Em nào yếu ớt như vậy chứ! Em sẽ ngồi xe của tài xế tới đó, mình sẽ gặp nhau ở cửa hàng… Hoắc Minh, em đã chọn một chiếc váy cho Hoắc Tây, rất xinh đẹp, em gửi cho anh xem nhé.”
Hoắc Minh nói được.
Anh cúp điện thoại, một lúc sau thì nhận được một bức ảnh.
Một chiếc váy xòe rất đẹp, vô cùng phù hợp với mái tóc xoăn màu trà của Hoắc Tây.
Hoắc Minh tưởng tượng cảnh một nhà ba người chụp ảnh cưới, trong lòng cảm thấy dịu dàng, anh trả lời tin nhắn Zalo: [Trông rất đẹp, buổi chiều anh về đón em, sau đó chúng ta sẽ tới đón Hoắc Tây.]