• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoắc tổng truy thê (3 Viewers)

  • Chương 267-270

Chương 267: Anh cố chấp muốn ở lại bên cạnh cô

Màn đêm buông xuống.

Trong phòng khách lớn trong biệt thự mở sáng đèn...

Ôn Noãn không hề quên mình là mẹ của Hoắc Tây, dù trong lòng cô rất đau khổ nhưng vẫn rất dịu dàng, nhẫn nại với Tiểu Hoắc Tây.

Hoắc Tây sợ hãi, dựa vào đùi cô, vẻ mặt đáng thương hỏi: “Khi nào bố mới về?”

Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô bé, đang định mở miệng lên tiếng nói thì có tiếng xe vang lên ở ngoài cửa... Cô lập tức dẫn Hoắc Tây chạy ra ngoài, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng chưa từng có.

Hoắc Minh xuống xe, ánh mắt chạm vào mắt cô.

Ánh mắt của hai người khóa chặt lại...

Một lúc lâu sau, Hoắc Minh mới từ từ bước tới, nhẹ nhàng bế Hoắc Tây lên hôn lấy hôn để, rồi lại nói với Ôn Noãn: “Anh không sao, đừng làm Hoắc Tây sợ!”

Khóe mắt Ôn Noãn ươn ướt, cô vẫn đang chăm chú nhìn anh.

Hoắc Minh choàng tay lên vai cô nhẹ nhàng ôm cô, trán anh chạm vào trán cô: “Thật sự không sao! Ôn Noãn, anh vẫn lành lặn trở về rồi!”

Môi Ôn Noãn run run.

Cô biết mình nên kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được tựa vào vai anh mà khóc thầm. Áo sơ mi trên vai anh ẩm ướt, rất khó chịu...



“Ôn Noãn!” Anh nhẹ nhàng vỗ về cô, dịu dàng như dỗ dành một đứa trẻ.



Lúc này, Hoắc Chấn Đông bước tới, ra hiệu cho người giúp việc bế Hoắc Tây đi!

Ông luôn yêu quý Ôn Noãn, nhưng trong nhà lại xảy ra chuyện như thế này, Minh Châu không thể gánh vác được chuyện gì, vì vậy Ôn Noãn nhất định phải mạnh mẽ lên, cần phải gánh vác thay cho Hoắc Minh!

Hoắc Chấn Đông nhẹ giọng nói: “Từ nay trở đi, những việc trong nhà hay bên ngoài đều phải trông cậy vào con!”

Hoắc Minh không đành lòng.

Nhưng anh càng biết rõ, dù không nỡ cũng phải buông tay!

Bố ngày càng già đi, sẽ đến lúc ông không thể trụ được nữa.

Trong gia đình này, niềm hy vọng duy nhất chính là Ôn Noãn!

Hoắc Minh không đành lòng dồn cô quá căng thẳng, vuốt ve gò má của Ôn Noãn, khàn giọng nói: “Chuyện này để sau hẵng nói đi!”

Ôn Noãn bình tĩnh lại.

Cô nắm tay anh thì thầm: “Vào gặp mẹ đi, mẹ luôn ở mãi trong bếp, em biết mẹ đang lặng lẽ khóc!”

Hoắc Minh ừ.

Anh đi thay quần áo rồi bước vào bếp.

Bà Hoắc đứng trước quầy bếp, lặng lẽ lau nước mắt...

Hoắc Minh lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai bà ấy, dịu dàng nói: “Mẹ! Con không sao, không phải con vẫn khỏe mạnh đứng ở đây sao?”

Bà Hoắc thực sự rất đau lòng.

Bà ấy hối hận, nếu năm xưa cắt đứt qua lại với nhà họ Kiều, thì Hoắc Minh và Kiều An sẽ không yêu đương với nhau, cũng sẽ không dẫn đến kết cục như ngày hôm nay...

Anh và Ôn Noãn mới bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc.

Họ vừa mới có thêm một đứa con!



Bữa tối, ăn nhưng chẳng có chút mùi vị nào.

Cuối cùng, Hoắc Minh vẫn bảo bố mẹ về trước.

Đêm khuya yên tĩnh.

Ôn Noãn nằm trên giường trong phòng ngủ chính, ôm bé Hoắc Tây trong lòng dỗ cô bé ngủ.

Có lẽ vì bị dọa sợ nên Hoắc Tây bị giật mình tỉnh giấc mấy lần.

Hoắc Minh hút hai điếu thuốc trong phòng sách, rồi trở về phòng ngủ, đóng cửa vừa nhỏ tiếng hỏi: “Đã ngủ chưa?”

“Đã ngủ rồi!”

Hoắc Minh bước tới, nằm xuống sau lưng cô, nhẹ nhàng ôm vòng eo thon của cô.

Cả người Ôn Noãn khẽ run lên.

Cô khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm từ người anh...

Hoắc Minh bắt đầu hôn cổ cô, yêu thương cô như trước, nhưng trong lòng họ luôn mang nỗi buồn... Ai cũng không biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì!

Cuộc tình không thể tiếp tục...

Hoắc Minh áp sát vào tai Ôn Noãn, thấp giọng nói: “Ôn Noãn, đừng sợ!”

Ôn Noãn đột nhiên xoay người ôm chặt anh.

Cơ thể cô dịu dàng mềm mại, bám vào cơ thể nam tính của anh như dây leo bám vào cành dày, nương tựa vào nhau...

Hoắc Minh cúi đầu hôn cô, hôn rồi lại hôn, rất bi thương.

Anh rất ít khi tỏ ra yếu đuối nhưng sẵn sàng bộc lộ ra trước mặt vợ, trong đêm dịu dàng và bi thương này, anh cầu xin cô đừng buông tay anh...

“Không đâu, em sẽ không buông tay anh!” Cô nghẹn ngào.

Hoắc Minh ôm thân hình mảnh mai của cô vào lòng, môi ghé sát vào tai cô: “Ôn Noãn, hãy nói em là của anh… Em hãy nói cho anh nghe, được không?”

Ôn Noãn nằm trong lòng của anh, ngẩng đầu lên.

Dù mắt cô đẫm lệ, cô vẫn dũng cảm nói với anh: “Hoắc Minh, em là của anh! Anh cũng là của em! Đời này kiếp này em sẽ không bao giờ nhường anh cho bất cứ ai!”

Hoắc Minh khẽ nhắm mắt lại: “Bà Hoắc thật bá đạo!”

Anh muốn làm như thể không có chuyện gì xảy ra nhưng giọng nói run rẩy đã phản bội trái tim anh!

Anh đang sợ...

Anh sợ mình sẽ quên đi vợ con.

Anh sợ Hoắc Tây của anh sẽ không có bố chăm sóc.

Anh càng sợ người vợ thân yêu của mình phải làm việc vất vả để chăm sóc hai đứa con, còn phải gánh vác cả một sản nghiệp khổng lồ...



Tin tức về chủ tịch Tập đoàn Tây Á xảy ra chuyện, hoàn toàn bị phong tỏa.

Hoắc Minh làm việc ở nhà, mỗi ngày thư ký Trương đều đến, mấy ngày sau đó, Hoắc Minh không cảm thấy không khỏe chỗ nào, ngoại trừ thỉnh thoảng hay choáng váng.

Anh không khỏi nghĩ rằng có lẽ bác sĩ cũng đã lầm lẫn…

Thứ thuốc đó không nguy hiểm đến thế đâu!

Anh sẽ không mất đi ký ức về Ôn Noãn, cũng sẽ không quên đi Hoắc Tây của anh!

Buổi sáng sớm vào một tuần sau.

Hoắc Minh chạy bộ về, trên tay cầm một cành bông hồng tươi, là để tặng cho Ôn Noãn.

Mới bảy giờ, cô vẫn còn đang ngủ!

Hoắc Minh lặng lẽ đi vào, cúi người nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô, trong lòng cảm thấy mềm mại.

Anh đặt cành bông hồng bên gối, không nhịn được mà hôn cô.

Thật ngoan, thật mềm mại!

Anh mỉm cười đứng thẳng người lên, đột nhiên anh cảm thấy choáng váng hoa mắt, đầu óc trống rỗng, khoảnh khắc đó anh thậm chí còn không nhớ nổi tên của Ôn Noãn.

Tất cả những gì anh biết là cô là người yêu của anh!

Hoắc Minh vịnh vào đầu giường ngồi sụp xuống, cố gắng kiềm chế để không phát ra bất cứ tiếng động nào!

Khi rời khỏi phòng ngủ, anh loạng choạng chao đảo...

Anh đẩy cửa đi vào phòng sách, lấy một lọ thuốc trong ngăn kéo ra, bàn tay run rẩy vặn mở nắp, đổ ra một viên thuốc rồi nuốt xuống, mới từ từ bình tĩnh lại.

Anh ngồi một mình trong phòng sách, yên lặng chìm đắm trong suy nghĩ...

Anh biết mình đang bắt đầu quên đi!

Quên đi Ôn Noãn, quên đi tất cả những ký ức họ bên nhau!

Anh không cam tâm, anh muốn lưu giữ đoạn ký ức này.

Hoắc Minh bắt đầu viết nhật ký, anh suốt ngày nhốt mình ở trong phòng sách, viết từng chút một về quá khứ giữa mình và Ôn Noãn...

[Người mà tôi yêu nhất chính là Ôn Noãn!]

[Cô ấy thích chơi dương cầm, thích mặc quần áo hiệu xx!]

[Mỗi ngày tôi đều tặng bông hồng cho cô ấy.]

[Đứa con đầu lòng của chúng tôi tên là Hoắc Tây, là do Ôn Noãn dùng mạng sống để đánh đổi! Sức khỏe của Hoắc Tây không tốt, bị chứng rối loạn đông máu, lại còn thuộc nhóm máu gấu trúc...]

[Ôn Noãn lại có thai rồi, bây giờ đã hơn sáu tuần! Tôi cần chiều cô ấy hơn.]

[Ôn Noãn không thể lái xe được nữa.]

[Khi Ôn Noãn ôm tôi, nghĩa là muốn tôi hôn cô ấy, lúc đó dù có chuyện gì quan trọng đến đâu tôi cũng phải bỏ xuống và hôn cô ấy... Thực ra cô ấy vẫn còn trẻ con, nhưng cô ấy đã trở thành mẹ của hai đứa con của tôi, Ôn Noãn thích tôi gọi cô ấy là mẹ trẻ!]



Trong vòng ba ngày, Hoắc Minh đã viết ra một cuốn dày cộm.

Đêm nào anh cũng ngồi đó rồi lẳng lặng đọc, nhớ đi nhớ lại.

Nhưng có một số chuyện trong đó đã trở nên lạ lẫm và mờ nhạt!

Bên ngoài, Ôn Noãn bưng dĩa trái cây nhẹ nhàng mở cửa.

Vừa mở cửa, cô đã nhìn thấy cuốn nhật ký, tuy anh vội vàng cất đi nhưng Ôn Noãn vẫn đoán ra được...

Những ngày gần đây, Hoắc Minh không đến công ty.

Anh hoàn toàn dựa vào thư ký Trương.

Ngay cả khi thỉnh thoảng anh đi ra ngoài, anh cũng không bao giờ lái xe! Thực ra anh đang dần lãng quên, nhưng anh lại cố chấp muốn ở lại nơi này, ở lại bên cạnh cô...
Chương 268: Đây là đêm tân hôn của chúng ta!

Trái tim Ôn Noãn đang run rẩy.

Cô dùng hết sức lực để kiềm chế không khóc thành tiếng, vẫn bước vào như cũ.

Hoắc Minh cất cuốn nhật ký đi.

Ngón tay mảnh khảnh của anh nhẹ nhàng chạm vào ngăn kéo, khi ngước mắt lên thì tràn đầy vẻ dịu dàng: “Hoắc Tây ngủ rồi à?”

Ôn Noãn đặt đĩa trái cây xuống, chủ động ngồi vào lòng anh, nắm bàn tay anh đặt lên bụng cô: “Con bé ngủ rồi, nhưng đứa nhỏ này đang đợi anh.”

Bàn tay Hoắc Minh khẽ vuốt nhẹ, cảm nhận đứa bé chưa chào đời vẫn còn nằm trong bụng.

Tiếc là đứa bé còn quá nhỏ, vẫn chưa chuyển động.

Nếu không thì ít nhất anh có thể cảm nhận được nhịp đập của máu mủ ruột thịt của mình.

Anh kề sát gần cô hơn, sóng mũi anh chạm vào mũi cô, nhẹ nhàng cọ xát vào da thịt, thân mật khó tả, anh cố ý dỗ dành cô nên nói chuyện không dè dặt: “Là đứa nhỏ nhớ anh, hay là em muốn ngủ với anh?”

Ôn Noãn quàng tay lên cổ anh.

Cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng trên người, thật sự không thể kiềm lòng nổi, nếu là trước đây anh chắc chắn sẽ tận tình hưởng thụ nhưng hiện giờ cô đang mang thai, hơn nữa anh vẫn mang tâm sự trong lòng.

Hoắc Minh chỉ hôn cô, nụ hôn nhẹ nhàng kéo dài triền miên.

Bàn tay to lớn của anh không ngừng khuấy động lửa tình.

Cuối cùng, anh tựa vào trán cô, thở dốc nhẹ: “Ôn Noãn, nếu khoảnh khắc này ngừng lại thì tốt biết mấy! Cũng coi như chúng ta đi đến cuối cùng rồi!”

Khóe mắt Ôn Noãn ươn ướt, ngón tay thon của cô đặt lên môi anh: “Hoắc Minh, chúng ta vẫn chưa kết hôn! Sao có thể tính là cuối cùng?”

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.

Anh nhìn cô một lúc lâu rồi khàn giọng nói: “Ngày mai chúng ta sẽ kết hôn! Ôn Noãn, chỉ có hai chúng ta thôi, được không?”

Ôn Noãn khàn giọng nói vâng.



Sáng sớm hôm sau.

Hoắc Minh không chạy bộ, anh gọi điện cho thư ký Trương, nhờ cô ấy chuẩn bị hồ sơ.

Thư ký Trương đến đây vào buổi chiều, người giúp việc dẫn cô ấy lên phòng sách trên tầng hai.

Tâm tình Thư ký Trương phức tạp nhưng vẫn cố nở nụ cười chuyên nghiệp: “Tổng Giám đốc Hoắc! Tôi đã chuẩn bị đầy đủ hồ sơ rồi!”

Hoắc Minh gật đầu, tiếp nhận hồ sơ.

Xấp tài liệu dày cộm đó chính là văn bản chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn Tây Á.

Hoắc Minh đã chuyển nhượng toàn bộ 65% cổ phần mà mình đang sở hữu cho vợ là Ôn Noãn, chỉ cần ký tên và nhờ luật sư công chứng là sẽ có hiệu lực ngay lập tức.

Hoắc Minh đọc hết một lượt.

Anh đưa phần hồ sơ cho Ôn Noãn, nhẹ giọng nói: “Về tập đoàn Hoắc Thị thì sau này có lẽ sẽ do con của chúng ta thừa kế, nhưng còn Tây Á thì anh để lại cho em! Anh sẽ sắp xếp người quản lý chuyên nghiệp phụ trách điều hành kinh doanh, còn có thư ký Trương bên cạnh... Ôn Noãn, em có thể đảm nhận!”

Có lẽ anh sẽ không thể cùng cô đi đến cuối cùng...

Mang lại cho cô một sự đảm bảo trong cuộc sống là điều mà một người chồng phải làm!

Vả lại khi Ôn Noãn nắm trong tay những thứ này.

Sau này khi đối mặt với anh đã bị mất trí nhớ, sẽ không còn cảm thấy tự ti mà rút lui, nếu anh làm gì khiến cô đau lòng, cô có thể để anh trắng tay mà rời khỏi nhà...

Môi Ôn Noãn run run: “Chúng ta không phải sắp kết hôn sao? Hoắc Minh, em không cần gì cả, em chỉ cần anh!”

Nhưng, anh đang bàn giao một số việc!

Hoắc Minh sờ đầu cô, dịu dàng cười nói: “Cho nên đây chính là sính lễ!”

Anh sợ sau này mình sẽ bắt nạt cô.

Vì vậy, khi anh còn tỉnh táo,

Trao hết tất cả cho cô!

Rõ ràng là sắp kết hôn, nhưng lại bi thảm đến thế, Ôn Noãn không kiềm lòng được mà bật khóc!

Thư ký Trương nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cửa, cô ấy cũng không nhịn được mà bật khóc, cảm thấy buồn cho sếp và Ôn Noãn...

Trong phòng sách.

Ôn Noãn đứng trước cửa sổ sát đất, cô hơi phản đối.

Hoắc Minh biết cô đang nghĩ gì, anh đi tới ôm cô từ phía sau, tựa cằm vào vai cô, trầm giọng nói: “Đừng khóc, được không?”

Ôn Noãn không nhịn được, cô vẫn rất buồn.

Ngón tay ấm áp của Hoắc Minh lau nước mắt cho cô vừa nói nhảm để dỗ cô vui vẻ: “Ngốc à! Em trở thành Tổng Giám đốc Ôn của tập đoàn Tây Á, từ nay về sau dù anh có đi đến đâu cũng đều có thể nhìn thấy em! Ôn Noãn, em nói xem, vậy thì anh có thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của em không?”

Ôn Noãn xoay người lại, nhào vào lòng anh.

Áo sơ mi của anh ướt đẫm vì nước mắt...

Rất không thoải mái.

Nhưng anh không quan tâm, bởi vì khoảnh khắc dịu dàng này sẽ dần mất đi theo từng ngày một!

Cuối cùng, Ôn Noãn vẫn ký vào phần hồ sơ.

Cô thay thế Hoắc Minh trở thành chủ tịch mới của Tập đoàn Tây Á với giá trị thị trường hơn hai trăm tỷ.

Hôn lễ của họ không có người nào khác.

Trong một nhà thờ nhỏ, trên bàn thờ để một cuốn Kinh thánh và một cặp nhẫn cưới.

Hoắc Minh mặc bộ u phục.

Sơ mi trắng như tuyết, áo vest bằng nhung màu đen.

Là kiểu dáng mà Ôn Noãn thích nhất!

Ôn Noãn mang thai chưa đầy hai tháng, bụng vẫn chưa nhô lên, cô chọn một chiếc váy cưới đơn giản với phần eo thon, mái tóc màu trà dài đến thắt lưng, vừa đẹp vừa lãng mạn.

Họ trao nhẫn cưới và đeo cho nhau.

Mười ngón tay đan chặt vào nhau, Hoắc Minh nhìn vào mắt Ôn Noãn, thì thầm: “Anh hứa sẽ không bao giờ rời xa, bỏ rơi cuộc hôn nhân của chúng ta, không bao giờ phản bội!”

Đôi mắt Ôn Noãn nóng bừng.

Cô ngước mắt lên, chăm chú nhìn người chồng mới cưới của mình, nhẹ nhàng nói: “Em cũng hứa sẽ không bao giờ rời xa, bỏ rơi cuộc hôn nhân của chúng ta, dù là chân trời góc biển, cũng mãi không xa rời!”

Hoắc Minh cúi đầu hôn cô...

Đó là đêm tân hôn của họ, anh và cô cùng trở lại căn hộ ngày xưa...

Phòng ngủ chính được trải đầy hoa hồng.

Hoắc Minh ôm Ôn Noãn nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường mềm mại.

Chính trên chiếc giường này, họ đã phát sinh quan hệ lần đầu tiên.

Trên chiếc giường này, bọn họ đã điên cuồng dây dưa vô số lần, nếu ngày mai là ngày tận thế, điều mà Hoắc Minh mong muốn nhất chính là đưa Ôn Noãn trở về chốn cũ...

Quấn lấy cô cho đến chết.

Cô đang mang thai nên anh vẫn luôn kiêng dè.

Anh thì thầm vào tai cô: “Ôn Noãn, anh muốn thấy em vui sướng, được không?”

Thân thể Ôn Noãn khẽ run lên.

Cô khẽ nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống nhưng cô vẫn nhẹ nhàng cởi áo choàng tắm ra.

Vì anh, cô mở rộng bản thân mình ...



Đêm khuya, họ trở về biệt thự.

Ôn Noãn mệt mỏi ngủ thiếp đi vì kiệt sức, nhưng Hoắc Tây lại tỉnh dậy...

Cô bé vốn là một đứa trẻ nhạy cảm, dĩ nhiên có thể cảm nhận được bầu không khí gần đây trong nhà, cô bé cảm thấy căng thẳng, cô bé rất hiểu chuyện không làm phiền bố mẹ.

Cô bé mở to mắt, không thể ngủ được.

Hoắc Minh đắp chăn cho cô bé, bế vào phòng khách, nhẹ nhàng dỗ dành cô bé.

Ánh đèn vàng ấm áp.

Tiểu Hoắc Tây nằm trên đùi bố, nhắm mắt nghe bố đọc truyện, thực ra cô bé đã thuộc lòng những câu chuyện đó, nhưng cô bé chỉ thích bố đọc cho mình nghe…

Hoắc Minh vừa vuốt mái tóc xoăn của cô bé vừa đọc sách.

Anh đột nhiên nói: “Hoắc Tây, có thể bố sắp đi công tác?”

Hoắc Tây từ từ mở mắt ra...

Ngón tay của Hoắc Minh vẫn lưu luyến, giọng nói càng trầm và khàn hơn: “Có thể sẽ phải đi một nơi rất xa và đi rất lâu, Hoắc Tây... Con sẽ giúp mẹ chăm sóc em trai con đúng không?”

Tiểu Hoắc Tây không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, cô bé mới mềm mại hỏi: “Bố ơi, nơi đó có lạnh không?”

Hoắc Minh khẽ mỉm cười: “Có chút lạnh.”

Giọng nói của Tiểu Hoắc Tây hơi khàn: “Vậy bố cần mang thêm nhiều quần áo, sẽ không lạnh nữa, đợi Hoắc Tây nghỉ hè sẽ đến gặp bố, cơ thể của Hoắc Tây rất ấm áp, ôm bố... Bố sẽ không lạnh nữa.”

Cổ họng Hoắc Minh như nghẹn lại.

Anh cúi đầu hôn cô bé, anh yêu thương cô bé biết bao!

Cô bé thông minh và đáng yêu như thế.

Anh thực sự không nỡ xa cô bé, không nhịn được lại hôn cô bé, gọi tên cô bé: “Hoắc Tây... Hoắc Tây...”

Tiểu Hoắc Tây rưng rưng nước mắt.

Cô bé nằm trong lòng Hoắc Minh, nhỏ giọng hỏi: “Bố sẽ đi bao lâu?”

Hoắc Minh ôm cô bé, im lặng một lúc mới nhỏ giọng nói: “Bố không biết! Có lẽ là ba năm, hoặc là năm năm... Hoặc có lẽ phải đợi đến khi Hoắc Tây lớn lên!”

Tiểu Hoắc Tây không khóc.

Cô bé ôm chặt bố, cảm nhận hơi ấm từ người anh...
Chương 269: Anh đã chuẩn bị hết cho vợ con mình!

Ba ngày sau.

Lục Khiêm từ thành phố C đến đây, xe dừng lại, tài xế mở cửa cho ông ấy.

Lục Khiêm cảm thấy đau lòng.

Ông ấy từng rất không ưa gì Hoắc Minh, nhưng trải qua mấy năm nay, ông ấy có thể thấy rằng Hoắc Minh thực sự rất yêu Ôn Noãn... Hiện giờ sức khỏe của anh có vấn đề, nhưng khi anh vẫn còn tỉnh táo đã cố gắng hết sức để sắp xếp mọi việc ổn thỏa cho vợ con.

Lục Khiêm thấy tiếc cho họ.

Đau lòng cho người này, cũng đau lòng cho người kia!

Vừa bước vào phòng khách, lập tức nhìn thấy Hoắc Minh đang ngồi trên ghế sô pha, hình như đang đọc một tờ báo cũ.

Lục Khiêm bước tới, nhỏ giọng hỏi: “Ôn Noãn không có ở nhà à?”

Hoắc Minh ngước mắt lên, có vẻ hơi kinh ngạc, sau đó đứng dậy: “Cô ấy đến Tây Á để giải quyết một số việc!”

Lục Khiêm biết Hoắc Minh giao Tây Á cho Ôn Noãn.

Ông ấy không biết nên nói gì.

Cuối cùng, ông ấy nhẹ nhàng nói: “Cũng tốt! Vừa hay tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu.”

Ông ấy tới đột ngột như vậy, Hoắc Minh đoán chắc ông ấy có chuyện quan trọng, nên nhẹ nhàng cười nói: “Lên phòng sách trên tầng hai rồi nói chuyện vậy!”

Đến phòng sách ở tầng hai.

Lục Khiêm vừa ngồi xuống đã hút thuốc, thỉnh thoảng ngước mắt lên: “Sức khỏe của cậu thế nào rồi?”

Hoắc Minh đang pha trà.

Nghe thấy thế, ngón tay anh khựng lại, giọng nói rất bình thản: “Tình hình không được tốt lắm!”

Dứt lời, anh đưa tách trà cho Lục Khiêm rồi ngồi xuống đối diện với ông ấy.

Lục Khiêm khá buồn bực, dập tắt điếu thuốc.

Ông ấy nhìn Hoắc Minh, đắn đo mở miệng nói: “Tôi nhận được một tin tức! Lúc trước Kiều An lấy được thứ thuốc đó có thể có liên quan đến gã chồng cũ của cô ta! Theo camera giám sát, gã chồng cũ làm ngành sản xuất kia đã từng tiếp xúc với cô ta trong bệnh viện... Bên đó đã đưa gã đi thẩm vấn, nhưng gã rất xảo quyệt, lại không có bằng chứng xác thực, vì e ngại thân phận đặc biệt của gã nên đành phải thả ra.”

Hoắc Minh từ tốn uống trà.

Lục Khiêm nói thêm: “Tôi nghe nói sau vụ kiện ly hôn kia, gã không thể tiếp tục sinh sống ở Anh Quốc, hiện giờ gã đang làm nhà sản xuất ở trong nước, gã hoàn toàn có động cơ này! Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ theo dõi sát sao.”

Hoắc Minh gật đầu.

Hai người ngồi uống trà...

Một lúc lâu sau, Hoắc Minh đặt bệnh án lên bàn.

Lục Khiêm cầm lên đọc, càng xem càng hoảng hốt!

Ông ấy kinh ngạc nhìn Hoắc Minh chằm chằm, Hoắc Minh bình tĩnh mỉm cười tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Cậu à, hiện giờ mỗi ngày khi cháu nhớ được Ôn Noãn ngày càng ít đi, thậm chí khi nhìn Hoắc Tây cháu cũng có thể quên đi...”

Lục Khiêm lại châm một điếu thuốc khác.

Hoắc Minh đột nhiên đứng dậy, anh nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt Lục Khiêm.

Tàn thuốc kẹp giữa ngón tay suýt nữa làm bỏng tay của Lục Khiêm, ông ấy lập tức bước tới đỡ Hoắc Minh: “Hoắc Minh, cậu đang làm gì vậy! Đầu gối người đàn ông dát vàng, cậu làm như vậy không phải đang khiến tôi khó xử sao?”

Hoắc Minh không chịu đứng dậy.

Giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn: “Tuổi của bố cháu đã lớn, dù thế nào cũng có lúc nhắm mắt xuôi tay! Ôn Noãn tuy có năng lực nhưng vẫn chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, lại thêm hai đứa con, cậu, cháu cầu xin cậu sau này hãy thường xuyên chăm sóc họ, không chỉ riêng mẹ con Ôn Noãn còn cả Minh Châu... Nếu cần ra quyết định việc gì trong nhà, cháu xin cậu hãy giúp đỡ họ.”

Lục Khiêm không thích nghe những lời này!

Ông ấy cau mày: “Hoắc Minh, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng nghĩ đến việc giao cả gia đình cho tôi! Ồ... Cậu không nhớ gì nữa thì tự do tự tại, còn Ôn Noãn thì như thế nào? Còn con cái thì như thế nào?”

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.

Anh mỉm cười rất nhàn nhạt, nụ cười mang vẻ bất lực và cay đắng: “Cậu, cháu luôn bảo Ôn Noãn đừng buông tay con, phải nhớ đi tìm con! Nhưng mà cậu à, ai có thể nói chắc được những chuyện trong tương lai? Chúa…Chỉ vì muốn cô ấy ôm niềm hy vọng để tiếp tục sống, nếu con người không còn hy vọng thì sẽ đau khổ biết bao!”

Hơn nữa, Ôn Noãn đã từng mắc chứng trầm cảm sau sinh.

Bây giờ, cô ấy lại có thai.

Hoắc Minh chỉ có thể cố gắng hết sức để sắp xếp ổn thỏa cho vợ con trong khi anh vẫn còn có nhớ.

Lục Khiêm nghe xong lại càng buồn hơn.

Ông ấy im lặng hút hết điếu thuốc trong tay, vỗ nhẹ lên vai Hoắc Minh: “Hoắc Minh, tôi hứa với cậu!”

Giọng nói của ông ấy có chút nghẹn ngào: “Cậu đừng rời xa quá lâu, nhớ phải trở về sớm! Ôn Noãn và tụi nhỏ đang đợi cậu, và chúng tôi... Cũng đang đợi cậu!”

Hoắc Minh cười đến ngơ ngác.

Lục Khiêm ngồi một lúc rồi bước ra ngoài, không ngờ lại bắt gặp Hoắc Minh Châu ở cầu thang.

Hoắc Minh Châu đang bưng cơm canh.

Nhìn thoáng qua, nấu cũng không tệ.

Lục Khiêm dừng bước, nhìn cô ấy chằm chằm, sau đó lấy ra một điếu thuốc từ trong túi: “Biết nấu ăn rồi à?”

Hoắc Minh Châu gật đầu: “Chỉ là mùi vị không được ngon lắm!”

Lục Khiêm nhẹ nhàng mỉm cười.

Trong đôi mắt ông như vẫn còn đọng nước mắt, Hoắc Minh Châu nhìn thấy, trong lòng cô cũng đau đớn, cô tạm thời quên đi mối tình mê muội dây dưa không rõ ràng kia, thật lòng chân thành nói: “Cảm ơn ông đã đến gặp anh Hai.”

Nụ cười của Lục Khiêm càng nhạt hơn...

Ông nhìn cô gái nhỏ nhắn mà mình từng yêu, lòng tràn ngập cảm xúc.

Vốn dĩ ông cho rằng mình đã đủ khổ sở rồi, nhưng so với Hoắc Minh thì có vẻ... Vẫn còn tốt!

Lục Khiêm bận công việc nên phải rời đi.

Ông đặt điếu thuốc lên môi, khẽ chạm vào tóc cô: “Tôi đi đây! Có chuyện gì thì gọi cho tôi!”

Hoắc Minh Châu khẽ dạ.

Lục Khiêm nhìn cô một lúc rồi rút tay lại, từ từ đi xuống lầu.

Đi xuống dưới lầu, không biết vì sao, ông đột nhiên xoay người lại hỏi cô: “Người đó… Cảm thấy hợp chứ?”

Hoắc Minh Châu trầm mặc một lát.

Cô chua xót nói: “Không hợp, chia tay rồi!” Nói xong cô đi lên lầu.

Lục Khiêm nhìn bóng lưng cô đến khi biến mất.

Lẽ ra ông nên thấy mừng vì buổi xem mắt của cô không suôn sẻ, nhưng trong lòng ông lại không thể vui lên được. Bởi vì ông ấy biết rõ ràng, nếu không có sự xuất hiện của ông ấy và sự tồn tại của Thước Thước, cô muốn tìm một người đàn ông tốt để kết hôn là một việc vô cùng dễ dàng.

Đến cuối cùng, chính ông là người đã làm lỡ chuyện đời cô!



Lúc Ôn Noãn trở về thì đêm đã khuya.

Cô tìm thấy Hoắc Minh trong phòng sách.

Anh đang xem nhật ký thì thấy Ôn Noãn đi vào, anh vẫn cất cuốn nhật ký vào ngăn kéo như trước.

Ôn Noãn không vạch trần.

Cô đến trước mặt anh, nhẹ nhàng ôm anh: “Hôm nay cậu đã đến đây sao?”

Hoắc Minh ừ.

Anh muốn nói với Ôn Noãn những lời mà Lục Khiêm đã nói với anh, nhưng khi anh muốn nói ra thì đầu óc anh đột nhiên trở nên mơ hồ...

Ôn Noãn nhìn vẻ mặt bối rối của anh, trong lòng cô chùn xuống.

Cô biết trí nhớ của anh đang hỗn loạn, đang đấu tranh...

Cô không nỡ để anh nghĩ đến.

Cô nắm bàn tay anh, đặt lên bụng mình, thì thầm: “Đêm nay Minh Châu sẽ trông Hoắc Tây! Hoắc Minh, chúng ta ra ngoài sân đi dạo nhé, được không?”

Anh đã nhốt mình trong nhà rất nhiều ngày rồi!

Cô biết anh không ra ngoài vì sợ quên về nhà.

Ôn Noãn rất mâu thuẫn và đau khổ! Là cô đã trói buộc sự tự do của anh, nếu không có cô, Hoắc Minh đã không phải đau khổ như vậy...

Trong sân, cô siết chặt ngón tay anh, tận hưởng chút hơi ấm cuối cùng.

Dưới ánh trăng, cô ngẩng đầu chăm chú nhìn chồng mình.

Anh vẫn tuấn tú đẹp trai.

Chỉ thỉnh thoảng, ánh mắt anh trông xa lạ.

Anh bắt đầu khiến cô không tìm thấy anh, sau đó Ôn Noãn tìm được một mảnh giấy nhỏ trong túi anh, trên tờ giấy viết vài chữ để nhắc nhở bản thân anh.

[Vào tầng hầm cho đến khi nhớ ra Ôn Noãn!]

Khi Ôn Noãn nhìn thấy tờ giấy, cô đã khóc rất lâu.

Cô nghĩ mình không nên tiếp tục giữ anh ở bên cạnh nữa! Anh ở trong vòng tay cô, mất đi niềm vui...

Hoắc Minh đã quên Ôn Noãn nhưng vẫn là Hoắc Minh!

Đêm đến, Ôn Noãn ngủ thiếp đi trong nước mắt.

Sáng sớm khi cô thức dậy, bên gối cô có một cành bông hồng trắng, còn đọng giọt sương sớm như thường lệ, trong lòng cô có chút ngọt ngào, cô nhẹ nhàng gọi anh: “Hoắc Minh…”

Trong phòng ngủ, vẫn yên tĩnh.

Trong lòng Ôn Noãn có dự cảm không tốt, thậm chí còn không kịp mang giày vào, đã vội chạy xuống lầu.

“Hoắc Minh… Hoắc Minh…”

“Hoắc Minh…”
Chương 270: Hoắc Minh, em nghĩ nên để anh bay đi!

Ôn Noãn đầu bù tóc rối chạy xuống lầu!

Cô tìm khắp biệt thự cũng không tìm thấy anh, kể cả dưới tầng hầm cũng không tìm thấy!

Hoắc Minh, anh đã đi đâu vậy?

Ngay lúc Ôn Noãn đang tuyệt vọng thì có một bóng dáng mảnh khảnh từ bên ngoài đi vào, do ngược sáng nên không nhìn rõ gương mặt, nhưng Ôn Noãn biết chắc đó là anh.

“Hoắc Minh!” Cô nhào vào lòng anh.

Hoắc Minh một tay ôm cô, cúi đầu cọ vào cần cổ cô: “Sao vậy?”

Ôn Noãn áp mặt mình vào ngực anh: “Hoắc Minh, em sợ! Em sợ anh đi rồi sẽ không bao giờ quay lại nữa!”

“Ngốc à, sao có thể chứ!”

“Đừng khóc, em khóc nữa anh sẽ rất đau lòng!”

Anh đỡ cô ngồi xuống và đặt túi đồ ăn sáng lên bàn ăn.

Ôn Noãn sửng sốt, anh đã đi mua bữa sáng sao?

Hoắc Minh vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của cô, dịu dàng mỉm cười: “Dạo này em ăn không ngon miệng, tiệm bán đồ ăn sáng này là tiệm mà trước đây em thích nhất, đặc biệt là tàu hũ đá, ăn rất ngon, mau ăn đi!”

Anh bày ra cho Ôn Noãn.

Ngón tay Ôn Noãn run rẩy, múc một muỗng nhỏ, đưa vào miệng.

Vị mặn mặn.

Như vị của nước mắt vậy!

Hoắc Minh ngồi bên cạnh nhìn cô ăn.

Sau khi ăn hết nửa chén tàu hũ, anh khẽ nói: “Ôn Noãn, anh đã liên hệ với một viện điều dưỡng cao cấp, môi trường ở đó rất tốt, anh muốn đến đó chữa bệnh!”

Ôn Noãn đánh rơi chiếc muỗng trong tay xuống bàn...

Hoắc Minh muốn nhặt lên cho cô, nhưng tốc độ của cô còn nhanh hơn, vội vàng nhặt lên rồi dùng khăn giấy lau thật mạnh.

Hoắc Minh lặng lẽ nhìn cô.

Anh biết cô không thể chấp nhận được, nhưng đây là cách tốt nhất.

Anh đã dần dần lãng quên, mỗi ngày mỗi khi anh nhớ đến cô và Hoắc Tây càng thêm ít đi, đến khi anh quên hết tất cả, anh sẽ không còn tình cảm gì với họ nữa!

Sẽ rất tệ nếu sống chung với nhau!

Hoắc Tây mắc chứng tự kỷ, anh không thể khiến cô bé hoảng sợ được!

Anh nhẹ nhàng nói, dịu dàng dỗ dành cô: “Ôn Noãn, có lẽ thông qua việc trị liệu, anh có thể khôi phục phần ký ức khi trước!”

Môi Ôn Noãn run run...

Trong lòng cô biết nếu tình trạng không tệ đến thế thì anh đã không chọn con đường này.

Bởi vì Hoắc Tây là mạng sống của anh!

Ôn Noãn khóc không ngừng, tiếng khóc trầm thấp bị đè nén, Hoắc Minh cuối cùng cũng không đành lòng, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Đừng khóc nữa được không! Nếu em khóc, đứa trẻ trong bụng sẽ cũng khóc theo!”

Ôn Noãn nằm trong lòng anh, nắm chặt áo sơ mi của anh!



Buổi chiều, Hoắc Minh lại tự nhốt mình trong phòng.

Ôn Noãn đứng ở cửa tầng hầm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cánh cửa nặng nề.

Cô không dám đi vào.

Cô sợ nhìn thấy ánh mắt xa lạ của anh, sợ nhìn thấy anh xem đi xem lại cuốn nhật ký, chỉ để kéo dài thêm thời gian, chỉ để có thể ở bên cạnh cô!

Cô biết Hoắc Minh đã phải trả cái giá rất đau khổ cho việc này.

Anh thường xuyên bị đau nửa đầu!

Hoắc Minh, có phải nếu thật sự quên đi em, anh sẽ không thấy đau nữa?

Ôn Noãn lặng lẽ rời đi, cô bảo tài xế chuẩn bị xe.

Người giúp việc trong nhà cẩn thận hỏi: “Có cần mang chút đồ ăn cho ông chủ không?”

Ôn Noãn đang định lên xe, nghe thế đã rũ mắt xuống: “Bên trong phòng đều có đầy đủ, hãy để anh ấy một mình, đừng quấy rầy anh ấy!”

Cô nghĩ, Hoắc Minh là một người kiêu ngạo như thế.

Anh sẽ không muốn để người khác nhìn thấy!

Dứt lời, Ôn Noãn lên xe, tài xế nhẹ giọng hỏi: “Thưa cô chủ, chúng ta đi đâu vậy?”

“Bệnh viện Nam Sơn!”

Tài xế không nói chuyện nữa, im lặng lái xe, đây đều là những người làm lâu năm của nhà họ Hoắc, đều kín tiếng, và đều cảm thấy buồn cho Hoắc Minh và Ôn Noãn...

Nửa tiếng đồng hồ sau, xe chạy vào viện dưỡng lão, Ôn Noãn đã gặp vị bác sĩ hàng đầu.

Khi cô bước ra, ngồi lên xe, cô không cầm được nước mắt.

Lời của bác sĩ vẫn văng vẳng bên tai…

[Nếu tôi không nhầm thì trí nhớ của Hoắc Minh đã dừng lại vào năm năm trước! Dù đã mất đi một phần trí nhớ nhưng anh ấy vẫn có thể sinh hoạt và làm việc bình thường! ... Nếu cưỡng ép gợi nhớ lại không những không có tác dụng mà còn khiến anh ấy vô cùng đau đớn, thật ra thì anh ấy đã thử qua rồi! ...Ừm, lúc đó anh ấy rất đau đớn!]

[Bà Hoắc! Hãy cân nhắc suy nghĩ kỹ!]



Hoắc Minh đã thử qua, lúc đó... Anh đau đớn đến mức nào?

Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Trong lòng cô cảm thấy đau khổ không tả xiết!

Tài xế không nói gì, chỉ không ngừng lấy khăn giấy đưa cho Ôn Noãn, an ủi trong im lặng...

Ôn Noãn không về nhà.

Cô đến tập đoàn Tây Á, vào phòng làm việc trước đó của Hoắc Minh, cô cẩn thận tỉ mỉ sờ khắp mọi nơi.

Thư ký thứ hai mang trà vào.

Ôn Noãn nghiêng người nhỏ tiếng dặn: “Mời thư ký Trương tới đây!”

Thư ký thứ hai gật đầu khẽ cười: “Vâng, Tổng giám đốc Ôn!”

Cô ấy bước ra ngoài, một lúc sau thì thư ký Trương đẩy cửa bước vào.

Hoắc Minh không có ở đây, cô ấy thật sự bận rộn không yên, khi bước vào phòng thì đang ôm một đống tài liệu trên tay: “Tổng giám đốc Ôn, những thứ này đều cần cô ký tên.”

Ôn Noãn ra hiệu bảo cô ấy đặt nó xuống.

Thư ký Trương khó hiểu, đặt tài liệu xuống.

Ôn Noãn mời cô ấy ngồi xuống, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: “Trước đây Hoắc Minh là người như thế nào?”

Thực ra, anh là người như thế nào, cô đã biết ngay từ lần đầu gặp anh.

Nhưng cô vẫn muốn hỏi thư ký Trương, muốn hỏi một người đã làm việc nhiều năm với anh.

Thư ký Trương khá ngạc nhiên.

Sau đó, cô ấy khẽ mỉm cười, kể cho Ôn Noãn nghe chuyện quá khứ như đang hồi tưởng, kể về việc Hoắc Minh sau khi tốt nghiệp đã thành lập công ty Anh Kiệt như thế nào, đã thắng vụ kiện lần đầu như thế nào, và thường ngày anh kiêu ngạo và khó gần như thế nào!

Thư ký Trương đã nói rất nhiều, cuối cùng cảm thấy ngượng ngùng cười: “Ôn Noãn, tôi nói hơi nhiều!”

Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Tôi rất thích nghe!”

Trong lòng Thư ký Trương rất cảm động.

Cô ấy làm trong ngành luật nhiều năm, đã từng chứng kiến nhiều cặp vợ chồng ly dị, và từng gặp rất nhiều vụ xé rách mặt nhau chỉ vì tranh giành tài sản...

Cô ấy có thể cảm nhận được Ôn Noãn và Tổng giám đốc Hoắc rất yêu nhau!

Thư ký Trương đang không biết nên nói gì, thì Ôn Noãn đã đứng dậy nhỏ giọng dặn: “Chuẩn bị giúp tôi một cuộc họp báo, tôi có chuyện muốn tuyên bố!”

Thư ký Trương nhận ra điều gì đó!

Sắc mặt Ôn Noãn bình tĩnh, nhưng trong vẻ mặt lại có một tia kiên định khó nhận thấy, đó là sự bình tĩnh sau khi cân nhắc kỹ càng.

Sau khi sửng sốt một lát, thư ký Trương gật đầu: “Vâng, Tổng Giám đốc Ôn, tôi sẽ đi thực hiện ngay!”

Cánh cửa phòng làm việc đóng lại.

Ôn Noãn từ từ bước vào phòng nghỉ ngơi, nhẹ nhàng mở tủ ra, trong đó treo một dãy đồ vest và áo sơ mi để Hoắc Minh thay giặt, ngoài ra còn có một bộ vest nữ màu trắng hiệu Issey Miyake.

Ôn Noãn thay quần áo, đi giày cao gót.

Cô ở trước gương cuộn mái tóc dài màu trà lên và trang điểm nhẹ.

Khi làm tất cả những điều này, động tác của cô vô cùng chậm rãi, trong đầu cô nhớ lại lời của sư thầy Thanh Thủy, ông ấy nói rằng Hoắc Minh sẽ luân hồi một lần trên thế gian...

Hoắc Minh, nếu không giữ được anh,

Nếu định sẵn anh phải bay đến một vùng trời rộng lớn hơn,

Vậy thì em sẽ để anh bay đi,

Em sẽ luôn đợi, đợi anh quay về...



Một tiếng đồng hồ sau, lần đầu tiên Ôn Noãn gặp gỡ giới truyền thông với tư cách là chủ tịch của Tập đoàn Tây Á.

Thân là con dâu của một gia đình giàu có.

Cô mặc một bộ đồ vest chuyên nghiệp, không đeo thêm đồ trang sức đắt tiền nào trên người.

Chỉ đeo một đôi bông tai ngọc trai nhỏ xinh trên tai.

Bởi vì là do Hoắc Minh tặng!

Cô nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định trước micro và vô số máy quay: “Hoắc Minh, chồng tôi sẽ bắt tay vào một lĩnh vực công việc mới hoàn toàn, vì vậy, tôi sẽ đảm nhận vị trí chủ tịch Tập đoàn Tây Á! Từ giờ trở đi, tôi sẽ cùng làm việc với bốn ngàn năm trăm nhân viên của Tây Á, sẽ nỗ lực phấn đấu vì Tây Á!”

Giới truyền thông đều xôn xao...

Những ngày gần đây đều có tin đồn rằng sức khỏe của Hoắc Minh có vấn đề, không còn sức để làm việc nữa, cổ phiếu của Tây Á vẫn luôn rớt giá ảm đạm.

Mà cuộc họp báo hôm nay của Tổng Giám đốc Ôn,

Đã giúp mọi người cảm thấy yên tâm hơn, Tây Á vẫn nằm trong sự kiểm soát của nhà họ Hoắc.

Và ngày hôm đó, cổ phiếu của Tây Á đột nhiên bắt đầu tăng mạnh trở lại...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom