• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoắc tổng truy thê (41 Viewers)

  • Chương 245-250

Chương 245: Tôi chỉ muốn nghe một câu nói của ông Lục!

Thành phố C, trời trong xanh.

Trước cửa nhà họ Lục, có một chiếc xe màu đen bóng loáng đang lái vào.

Xe từ từ dừng lại.

Một thân hình thon dài từ trên xe bước xuống, người giúp việc thấy anh lập tức cung kính chào hỏi: “Chào cậu!”

Hoắc Minh nhíu mày: “Ông Lục của các người đâu?”

Người giúp việc thấy vẻ mặt anh không tốt lắm, không biết đáp lại thế nào.

Lục Khiêm vừa lúc đi ra thì thấy Hoắc Minh, rất thản nhiên hỏi: “Sao mới sáng sớm đã tới đây?”

Hoắc Minh nghiến răng.

Anh cười khẩy: “Đương nhiên là tới tìm cậu rồi!”

Lục Khiêm nhìn đồng hồ: “Không đúng lúc lắm, lát nữa tôi có cuộc họp, tài xế đang chờ!”

Hoắc Minh ngăn ông ấy lại, cười dửng dưng nói: “Không tốn nhiều thời gian của cậu đâu, nói chuyện xong rồi đi cũng không muộn!”

Lục Khiêm nhíu mày.

Hoắc Minh cúi đầu châm điếu thuốc lá, chậm rãi hút vài hơi, mới bóp lấy điếu thuốc, giọng nói nhạt nhẽo: “Tôi muốn nói chuyện với ông Lục về Minh Châu!”

Ông Lục?

Lục Khiêm liếc mắt cho thư ký bên cạnh lui ra, còn bảo người giúp việc đi chỗ khác.

Đến khi không còn ai, Lục Khiêm cũng châm một điếu thuốc lá.

Ông ấy đứng ở đầu gió, khói thuốc vừa bốc lên lại tản đi, khuôn mặt đẹp trai kia lúc thì rõ ràng lúc thì mơ hồ.

Hồi lâu sau, ông ấy khàn giọng hỏi: “Cô ấy giờ thế nào?”

Hoắc Minh cười lạnh nói: "Một cô gái ba mươi mốt tuổi, không về nhà không kết hôn, thuê một căn phòng tồi tàn bốn mươi mét vuông ở bên ngoài... ông Lục, ông cảm thấy giờ con bé ra sao?”

Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc của Lục Khiêm khẽ run rẩy.

Ông ấy vốn đứng ở địa vị cao, từ trước đến nay vui buồn đều không để lộ.

Đã hơn hai năm trôi qua, khi nghe được tin tức của người nọ, ông vẫn không thể khiến lòng mình bình tĩnh được.

Ông ấy đoán Hoắc Minh biết chuyện gì đó!

Giọng nói Lục Khiêm càng thêm khàn đặc: “Cô ấy... vì sao không về nhà?”

Hoắc Minh nhìn chằm chằm ông ấy, ánh mắt hung ác như muốn xé nát ông ấy ra.

Đúng, anh tới tìm Lục Khiêm tính sổ!

Nhưng anh không có ý định nói ra sự tồn tại của Thước Thước, Hoắc Minh Châu, là thiên kim Hoắc gia, là em gái Hoắc Minh, không có lý gì lại lợi dụng một đứa nhỏ để lấy lòng đàn ông...

Anh nhìn chằm chằm Lục Khiêm, chậm rãi hỏi: “Ông ‘ngủ’ với con bé bao lâu?”

Lục Khiêm giật mình.

Chuyện giấu diếm ba năm, cuối cùng cũng lộ rồi.

Ông ấy rít mạnh một hơi thuốc, mới từ từ nói: “Hơn nửa năm! Khoảng thời gian Ôn Noãn ở bệnh viện thì bắt đầu... sau đó liên tục qua lại hơn nửa năm.”

Hoắc Minh nhớ lại.

Nửa năm sau đó, Ôn Noãn ra nước ngoài, mà hình như Lục Khiêm luôn đi công tác ở thành phố B.

Thì ra là thế.

Hoắc Minh bật cười thành tiếng: “Ông Lục trước khi làm chuyện như vậy, có nghĩ tới bản thân mình bao nhiêu tuổi, Minh Châu bao nhiêu tuổi không... Giữa hai nhà chúng ta còn là mối quan hệ thông gia! Đúng, đương nhiên ông không cần để ý những thứ này, bởi vì ông ngủ với con bé cũng chẳng phạm pháp, nhưng... ông tự hỏi lương tâm của mình đi, ông “ngủ” với con bé nhiều lần như vậy, có một lần nào là vì muốn cưới con bé hay không? Có lần nào không phải là vì thỏa mãn nhu cầu tình dục của ông không?”

Ánh mắt Lục Khiêm lặng xuống.

Ông ấy không thể phản bác!

Hoắc Minh bóp điếu thuốc, cởi áo khoác rồi tiện tay ném qua một bên, bắt đầu xắn tay áo sơ mi lên.

Anh cười gằn: “Nói không nên lời đúng không?”

Lục Khiêm cau mày: “Cậu muốn đánh nhau với tôi?”

Hoắc Minh càng cười lạnh lẽo: “Ông Lục có ý kiến gì sao? Tôi nói cho ông biết... thân phận hiện tại của tôi là anh trai của Hoắc Minh Châu, con bé ngây thơ nhát gan nhưng tôi không phải người dễ bị lừa gạt, bây giờ tôi hỏi ông, ông tính toán thế nào?”

Lục Khiêm từ trước đến nay rất quyết đoán.

Lúc trước ông và Hoắc Minh Châu không thể ở bên nhau, bây giờ đã xa nhau hơn hai năm, càng không cần thiết phải kéo cô ấy vào cuộc sống phức tạp của ông nữa.

Ông ấy lẳng lặng tắt điếu thuốc rồi nói: “Tôi với cô ấy không thể ở bên nhau!”

Hoắc Minh đấm tới, không hề nể tình.

Lục Khiêm chịu cú đấm này, cú đấm chạm vào mặt, gò má của ông ấy nhanh chóng bầm tím.

Khớp tay Hoắc Minh hơi sưng, nhưng anh lại đấm thêm một cú.

Lúc này, thư ký Liễu trốn ở một bên bước nhanh về phía trước, đưa tay ra khuyên nhủ: “Tổng Giám đốc Hoắc bớt giận! Ngài và ông Lục đều là người một nhà, sáng sớm đừng nóng giận.”

Hoắc Minh đẩy anh ta ra, lại đánh nhau với Lục Khiêm.

“Tên khốn kiếp! Em gái của tôi nhỏ hơn ông mười sáu tuổi!”

“Sao ông có thể ra tay được?”



“Còn cậu tốt lắm sao?”

“Những chuyện cậu làm với Ôn Noãn, muốn tôi kể lại một lần không?”

“Trước tiên lau sạch cái rắm của ông đi!”



Ông một đấm tôi một đá! Ai cũng không nương tay!

Người giúp việc trong nhà đứng nhìn từ xa, đều biết là anh đánh nhau với ông Lục, nhưng không rõ lý do vì sao!

Thư ký Liễu nhanh trí chạy vội vào nhà gọi người tới giúp, anh ta mời bà cụ Lục tới.

Bà cụ Lục vội vàng đi đến.

Vừa đến thì thấy con trai cùng cháu rể của mình đang đánh nhau tơi bời. Cả hai đánh rất dữ dội, trên mặt trên người đều bị thương.

“Dừng tay!” Bà cụ Lục giận dữ quát một tiếng.

Lục Khiêm dừng tay trước, ông ấy lui ra phía sau một bước nhìn Hoắc Minh: “Có việc hôm khác hẵng nói, bây giờ tôi phải đi họp!”

Hoắc Minh lau vết máu trên khóe miệng, giễu cợt: “Dáng vẻ bây giờ của ông Lục đi họp được sao? Không sợ người khác cười vào mặt à, ảnh hưởng đến hình tượng hoàn hảo của ông Lục đây?”

Lục Khiêm:...

Bà cụ Lục đứng ở giữa bọn họ răn dạy con trai: “Con bao nhiêu tuổi, Hoắc Minh bao nhiêu tuổi, bình thường con là người rất chững chạc, sao lại ra tay với bề dưới? Còn ở trước mặt của người giúp việc làm thế nữa, sao này làm sao quản lý được bọn họ?”

Hiển nhiên bà ấy đang thiên vị.

Lục Khiêm ở trong lòng ân cần thăm hỏi tổ tiên Hoắc Minh, nhỏ nhẹ lừa gạt mẹ mình: “Vì chuyện của Ôn Noãn! Mẹ, mẹ đừng lo mấy chuyện này!”

Bà cụ Lục không đồng ý: “Hiện tại vợ chồng son người ta không phải khá tốt à?”

Lục Khiêm sờ mũi.

Hoắc Minh đỡ bà ngồi xuống, anh rất được lòng bà, cho nên lúc này thẳng thắn vạch trần lão già kia: “Ông ấy cùng em gái cháu... yêu đương hơn nửa năm!”

Lục Khiêm:...

Bà cụ Lục choáng váng.

Bà cầm lấy cây gậy thẳng tay đánh con trai mình, miệng thì răn dạy: “Con nói cho mẹ biết có chuyện này hay không? Có phải hay không? Mẹ nãy giờ đã thấy lạ rồi, bình thường con hay tỏ vẻ uy phong với Hoắc Minh, nhưng hôm nay lại nín nhịn không lên tiếng, thì ra là làm chuyện không biết xấu hổ... Hôm nay mẹ phải đánh chết con để tạ tội với bố mẹ nhà người ta!”

Bà đánh rất mạnh.

Sau lưng Lục Khiêm bị đánh vài cái, đau rát.

Từ trước đến nay ông ấy rất hiếu thảo, nên không dám lại khiến cho bà tức giận, lập tức quỳ xuống: “Là lỗi của con, là do con không biết kiềm chế, nhưng... con với cô ấy không hợp nhau.”

Bà cụ Lục khẽ giật mình.

Bà thật không ngờ con trai lại thẳng thắn thừa nhận.

Bà im lặng một lúc lâu mới khẽ nói: “Một lần là do không kiềm chế được, còn việc con qua lại với con bé suốt nửa năm thì sao, phải nói thế nào đây? Lục Khiêm, bản lĩnh và sức hút của con thì tự con biết, cô gái nhỏ rất dễ dàng thích con, con nói không cần người ta thì không cần, con nói xem sau này người ta… phải làm sao đây?”

Bà cực kỳ thất vọng, đứng dậy muốn trở về.

Hoắc Minh vội vàng đỡ bà dậy.

Bà cụ nhìn anh chăm chú, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai, bà sẽ tự mình đến thành phố B tạ tội với bố mẹ cháu, tạ tội với cô bé kia! Chuyện này là do Lục Khiêm sai, bà nhất định sẽ cho nhà cháu một lời giải thích đàng hoàng.”

Hoắc Minh mang theo lòng đầy căm tức đến.

Nhưng lúc này, trong lòng anh dịu lại, chủ động nói: “Cháu cũng hơi xúc động.”

Bà cụ Lục lắc đầu: “Cháu ra mặt vì em gái thì có lỗi gì đâu!”

Hoắc Minh nhỏ giọng nói: “Cháu cũng không muốn cưỡng ép cái gì, chỉ muốn cậu bày tỏ thái độ, nếu cậu không có ý với Minh Châu, thì sau này... Cháu sẽ sắp xếp cho Minh Châu đi xem mắt.”

Trong lòng Lục Khiêm nhói lên.

Xem mắt...

Hai chữ này như một tảng đá ném xuống mặt hồ bình tĩnh không gợn sóng trong lòng ông ấy.

Xao động bất an!

Hoắc Minh tỉnh táo lại, anh đứng trước mặt Lục Khiêm, dùng giọng điệu trần thuật nói: “Con bé không nói gì, nhưng cháu có thể cảm giác được con bé rất thích cậu, hơn nữa còn bị tổn thương rất nhiều! Nếu bây giờ cậu nhìn thấy con bé, cậu chắc chắn sẽ không nhận ra… Cậu, Minh Châu được nhà họ Hoắc cưng chiều từ nhỏ đến lớn, con bé chưa từng rửa cái bát nào, chưa từng làm việc nhà, nhưng con bé… nhưng con bé lại…”

Giọng Hoắc Minh nghẹn ngào.

Anh cố gắng bình tĩnh một chút, mới nhỏ giọng nói: “Nếu cậu không cần con bé thì đừng quấy rầy con bé nữa!”

Lòng Lục Khiêm lặng như nước.

Ông ấy đã từng... rất yêu thích cô gái ngây thơ kia.

Bọn họ chia tay, vì ông ấy cảm thấy không hợp.

Hiện giờ chuyện cũ bị đào bới, trong lòng ông không phải không muốn gặp cô ấy một lần, nhưng gặp mặt thì làm gì? Từ hơn hai năm trước, bọn họ đã đi vào ngõ cụt.

Lục Khiêm khẽ lên tiếng: “Là tôi đã phụ lòng cô ấy! Nói với cô ấy, cô ấy muốn bồi thường thế nào cũng được.”

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.

Anh cười khẩy: “Nhà họ Hoắc chúng tôi không cần bồi thường gì cả, tôi chỉ muốn một câu nói của ông Lục mà thôi! Bây giờ ông Lục nói không thích hợp, vậy tôi yên tâm rồi! Sau khi trở về, tôi sẽ nói với cô em gái ngốc nghếch kia thừa dịp tình cảm không sâu sắc lắm nên dập tắt hy vọng đi, sau đó ngoan ngão đi xem mắt... Có lẽ sẽ không bao giờ gặp phải một người như Ông Lục nữa, nhưng muốn tìm một người thật sự yêu thương con bé thì không hề khó!”

Nói xong, Hoắc Minh quay đầu bước đi...

Lục Khiêm đứng ở nơi đó, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Thư ký Liễu cân nhắc một lát mới nhỏ giọng nói: “Ông Lục chuẩn bị lại một chút đi! Lát nữa phải họp rồi!”

Lục Khiêm vẫn ngẩn ngơ.

Không biết qua bao lâu, ông ấy nổi cáu: “Họp cái rắm, ông đây ngay cả quyền tự do thích một người phụ nữ cũng không có, còn họp cái gì nữa?”
Chương 246: Anh đánh nhau với ông ấy, em xót ai?

Khi Hoắc Minh trở lại thành phố B đã là mười giờ sáng.

Trong biệt thự rất yên tĩnh.

Tiểu Hoắc Tây đi học, Ôn Noãn ôm Thước Thước, ngồi trò chuyện với Minh Châu.

Trong giây phút đó, cơn nóng nảy trong lòng Hoắc Minh giảm đi rất nhiều.

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm Ôn Noãn hồi lâu, mới đi qua ôm đứa bé trong lòng cô, rất bình tĩnh nói với Hoắc Minh Châu: “Bây giờ anh với chị dâu em đưa em về nhà!”

Trên mặt Hoắc Minh Châu thoáng vẻ bối rối.

Cô nhìn về phía Ôn Noãn.

Hoắc Minh khịt mũi: “Biết sợ rồi à? Lúc một mình em sinh con ở bên ngoài, sao không biết sợ đi?”

Hoắc Minh Châu không dám lên tiếng.

Ôn Noãn đỡ cánh tay Hoắc Minh, cầm khăn tay đè nhẹ lên khuôn mặt đẹp trai của anh, hỏi nhỏ: “Đến thành phố C đánh nhau à? Nói được những gì rồi?”

Cô cực kỳ dịu dàng săn sóc, sao Hoắc Minh lại không biết suy nghĩ của cô chứ?

Anh lạnh nhạt nói: “Đánh nhau một trận, nhưng anh chưa nói chuyện của Thước Thước, nếu ông ấy muốn tìm hiểu thì chắc chắn cũng sẽ biết…”

Anh lại không nhịn được mà châm chọc: “Chẳng phải từ trước đến nay ông ấy rất có bản lĩnh sao!”

Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh Châu, không dám phản bác lại câu nào.

Thật làm cho người ta đau lòng!

Lúc Hoắc Minh lên lầu tắm rửa thay quần áo, Ôn Noãn đi theo, vào phòng ngủ cô mới lên tiếng tán thành: “Anh nói đúng, nếu cậu có lòng với Minh Châu thì sớm muộn gì ông ấy cũng biết.”

Hoắc Minh cởi quần áo được nửa chừng.

Anh quay đầu cười: “Em đang nói giúp cả hai bên đấy à! Ôn Noãn, sao trước kia anh lại không nhận thấy?”

Ôn Noãn giúp anh chọn một bộ quần áo, ngón tay khựng lại: “Anh không cần lấy chuyện này ra để chèn ép tôi! Tôi có thể giúp cũng có thể mặc kệ…”

Vừa dứt lời, thân thể cô đã bị ôm lấy.

Sau đó cô bị đè lên tủ quần áo.

Hoắc Minh ôm eo cô, một tay sờ mặt cô: “Em đương nhiên phải giúp! Em là chị dâu của Minh Châu, bình thường em là người có chính kiến nhất, em xem chừng con bé giùm anh... được chứ?”

Ôn Noãn khoác tay lên vai anh, cười khẽ: “Anh không sợ tôi theo phe cậu ư?”

Hoắc Minh nghiêng người về phía trước, ghé vào tai cô khẽ nói: “Anh đánh nhau với ông ấy, em xót ai?”

Anh cố ý trêu chọc.

Ôn Noãn cũng không phải không có cảm giác, cô hôn môi anh, lẩm bẩm: “Không xót ai hết.”

Hoắc Minh cười khùng khục.

Tâm trạng của anh tốt hơn rất nhiều, nên có hứng tán tỉnh cô. Có lẽ do hai ngày nay quá áp lực nên anh vội vã muốn gần gũi với cô, tuy rằng thời gian không dư dả, cũng không phải thời điểm tốt, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng vói vào trong quần áo của cô, khiến cô thoải mái một lúc.

Sau khi kết thúc, cô tựa vào vai anh thở dốc.

Hoắc Minh dịu dàng ôm cô, hồi lâu sau anh mới nói: “Lát nữa em đừng đi! Tính của bố anh không tốt, khó tránh khỏi sẽ nói mấy lời khó nghe!”

Ôn Noãn lắc đầu.

Khóe mắt cô hơi ướt, nhỏ giọng nói: “Tôi đi thì bố mới có thể bớt giận một chút!”

Khi cô nói xong, Hoắc Minh im lặng một lúc lâu, không nhúc nhích.

Ôn Noãn ngước mắt: “Sao vậy?”

Anh vuốt ve vành tai cô, giọng nói khàn khàn: “Em gọi bố... Ôn Noãn, trong lòng em vẫn xem anh là chồng phải không?”

Vành tai Ôn Noãn ửng đỏ.

Cô đẩy tay anh ra: “Chúng ta đang bàn chuyện nghiêm túc.”

Hoắc Minh thấy thế thì không tiếp tục lấn tới, nhéo nhẹ vành tai cô, cầm quần áo vào phòng tắm.



Gần giữa trưa, nhóm người Hoắc Minh trở lại nhà họ Hoắc.

Quản gia kích động chạy vào báo cáo: “Cô Minh Châu đã trở về!”

“Cái gì?” Hoắc Chấn Đông vui vẻ đứng lên, vung tay lên nói với vợ: “Đứa nhỏ này đi biền biệt mấy năm, rốt cuộc cũng biết đường trở về.”

Bà Hoắc cũng rất kích động.

Hai người lập tức đi ra ngoài, thấy ở bãi đỗ xe đậu một chiếc Maybach màu đen.

Hoắc Minh kéo cửa ghế sau ra...

Hoắc Minh Châu xuống xe, tay dắt theo một cậu bé hai ba tuổi!

Hoắc Chấn Đông trợn to mắt.

Bà Hoắc cũng khựng lại.

Quản gia, người giúp việc trong nhà không dám thở mạnh...

Thật lâu sau, Hoắc Chấn Đông mới lên tiếng: “Minh Châu, đứa bé này là con của con?”

Hoắc Minh Châu cũng không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng ừ một tiếng.

Hoắc Chấn Đông cực kỳ tức giận, muốn đi lên dạy dỗ cô ấy một trận, lại bị bà Hoắc rưng rưng kéo lại: “Khó khăn lắm con bé mới trở về, ông bớt giận đi! Hơn nữa ở chỗ này có rất nhiều người, ông phải chừa chút thể diện cho Minh Châu và đứa bé chứ!”

Hoắc Chấn Đông hung hăng trừng mắt nhìn vợ.

Vào phòng khách, cả nhà ngồi xuống, Hoắc Minh ném Thước Thước cho Hoắc Chấn Đông.

Hoắc Chấn Đông còn rất tức giận, trừng mắt nhìn con trai: “Con cho rằng bố sẽ nể tình đứa bé mà cho qua chuyện này à? Chuyện của con bé còn chưa xong đâu, dám lén lút một mình ở bên ngoài mang...”

Hoắc Chấn Đông đột nhiên nhìn chằm chằm Tiểu Thước Thước!

Sau đó, ông lại nhìn về phía Ôn Noãn... Mặt mày tương tự, da trắng, còn có mái tóc ngắn màu trà, quả thực là từ một khuôn đúc ra!

Cơn tức của Hoắc Chấn Đông giảm xuống, dáng vẻ không còn quá hùng hổ nữa.

Ông khe khẽ thở dài: “Nghiệt duyên!”

Bà Hoắc cũng nhận ra, khuôn mặt xinh đẹp có chút ưu sầu.

Chuyện này phải làm thế nào cho phải!

Hoắc Chấn Đông vuốt ve khuôn mặt của nhóc con, dáng vẻ rất dễ gần, ông cũng rất thích nên lập tức nói với con trai: “Hoắc Minh, con giải quyết chuyện này đi!”

Trong lòng ông vẫn rất khó chịu.

Ngước mắt nhìn đứa con gái yêu quý, nhìn bộ quần áo mộc mạc trên người cô ấy, lòng ông quặn đau.

Thật lâu sau, ông mới nhỏ giọng nói: “Đã về rồi thì ở lại đi! Con cũng không thể cứ ở chỗ anh chị dâu mãi được, bọn họ cũng có cuộc sống riêng của mình... Còn đứa bé, bố và mẹ sẽ chăm sóc cho.”

Ông không trách móc câu nào nhưng vẫn rất đau lòng.

Sau khi nói xong, ông đi lên phòng sách trên lầu một mình.

Bà Hoắc rơi nước mắt: “Hai anh em các con, không đứa nào khiến mẹ bớt lo hết!”

Hoắc Minh Châu cắn môi, khẽ nói: “Mẹ, con xin lỗi!”

Ôn Noãn nháy mắt với Hoắc Minh.

Hoắc Minh lên lầu.

Anh mở cửa phòng sách, khói thuốc lượn lờ trong phòng, chung quanh ngay ngáy mùi khói thuốc.

Hoắc Minh mở cửa sổ, dập tắt điếu thuốc của Hoắc Chấn Đông rồi nói: “Mấy năm nay bố rất ít hút thuốc, còn nói là vì sức khỏe của Hoắc Tây, sao thế, hôm nay Minh Châu về nhà nên bố vui đến choáng váng à?”

Hoắc Chấn Đông giương mắt, nhìn đứa con trai đang đắc ý của mình, cười lạnh: “Bố vui vẻ? Con mắt nào của con thấy bố vui? Con bé tự xem lại bản thân mình xem, có lần nào không làm ra chuyện động trời chứ? Với Cố Trường Khanh cũng vậy, với… Lục Khiêm cũng như thế này! Còn sinh con!”

Hoắc Minh pha trà cho ông.

Anh rót một tách trà đặt trước mặt ông, nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua con đi thành phố C, đánh nhau với Lục Khiêm một trận! Ông ấy chưa biết chuyện Minh Châu có con!”

Hoắc Chấn Đông gác tay lên mắt, khe khẽ thở dài: “Ông ta không có tình cảm với Minh Châu, phải không?”

Sau khi Hoắc Minh uống một ngụm trà mới đáp: “Cũng không phải không có tình cảm gì! Nếu thực sự không có chút tình cảm nào, người cẩn thận như ông ấy sẽ không thể duy trì mối quan hệ như vậy với Minh Châu suốt hơn nửa năm... Con nghĩ là Lục Khiêm cảm thấy không thích hợp! Chẳng phải bố là người hiểu rõ tính của Minh Châu nhất sao?”

Cho nên anh mới không nói ra sự tồn tại của Thước Thước.

Nhà họ Hoắc bọn họ nuôi nổi một đứa bé.

Hoắc Chấn Đông nghe xong thì im lặng...

Ông còn đang ngạc nhiên, không hiểu sao đứa con gái yêu quý của ông lại có dính dáng với một người lang sói như Lục Khiêm, hai nhà bọn họ còn có mối quan hệ thông gia!

Thật lâu sau, Hoắc Chấn Đông mới lên tiếng: “Chuyện đã xảy ra rồi, con đừng làm khó Ôn Noãn, con bé bị kẹp ở giữa rất khó xử! Đừng vì thế mà làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của hai con.”

Hoắc Minh gật đầu: “Sẽ không!”

Anh đột nhiên nở nụ cười: “Dù Ôn Noãn không nói ra, nhưng con có thể thấy cô ấy muốn Minh Châu và Lục Khiêm ở bên nhau.”

Hoắc Chấn Đông vuốt mặt: “Đó là lòng tốt của con bé! Phụ nữ dù sao cũng hy vọng mọi thứ đều tốt đẹp mỹ mãn!”

Hai bố con nói xong thì cùng nhau xuống lầu.

Hoắc Chấn Đông thay đổi nét mặt, ôm Thước Thước yêu thương không thôi, khuôn mặt nhỏ kia cực kỳ giống Tiểu Hoắc Tây, cũng giống Ôn Noãn.

Hoắc Chấn Đông ôm đứa nhỏ nói với Ôn Noãn: “Hoắc Minh phải đến công ty, đứa nhỏ cứ để ở đây, con với Minh Châu đi dạo cửa hàng bách hóa, mua cho con bé và Thước Thước thêm vài thứ, dáng vẻ bây giờ của hai đứa chẳng ra sao cả.”

Sau khi nói xong, ông yêu thương hôn nhẹ Thước Thước.

Ôn Noãn gật đầu: “Bố yên tâm, con sẽ làm!”

Hoắc Minh nở nụ cười, xoa bóp mặt cô: “Rất ra dáng con dâu cả của nhà họ Hoắc!”

Ôn Noãn đẩy tay anh ra.

Hoắc Minh cũng không giận, quay đầu nói với em gái: “Em còn dám chạy, anh đánh gãy chân em!”

Hoắc Minh Châu nước mắt lưng tròng.

Tiểu Thước Thước hơi sợ hãi, tựa vào trong lòng Hoắc Chấn Đông.

Hoắc Chấn Đông đau lòng cháu ngoan, lập tức trách móc con trai: “Con dọa con bé làm gì, làm Thước Thước cũng sợ rồi này!”

Hoắc Minh cười rồi liếc Ôn Noãn một cái, lái xe đi trước.



Ôn Noãn ăn cơm ở nhà họ Hoắc, sau đó dẫn Hoắc Minh Châu ra ngoài.

Đã qua hai năm nên Hoắc Minh Châu thấy hơi rụt rè.

Ôn Noãn rất quan tâm cô ấy, dẫn cô ấy đến một số cửa hàng nhỏ, không đắt lắm, hoàn toàn không thể so sánh với những thứ Minh Châu từng mặc.

Cả buổi mua cho Minh Châu và Thước Thước rất nhiều đồ.

Lúc uống cà phê, Ôn Noãn lấy từ trong túi ra một tấm thẻ AmEx đen, đặt vào trong tay Minh Châu: “Anh trai em bảo chị đưa cho em, đây là thẻ phụ của anh ấy.”

Hoắc Minh Châu không dám nhận.

Ôn Noãn khép tay cô ấy lại, nhẹ nhàng nói: “Anh ấy trông hung dữ vậy thôi, chứ trong lòng thực ra rất thương em! Sau này em cứ yên tâm ở nhà, cũng có thể đến chỗ anh chị ở, Tiểu Hoắc Tây thích Thước Thước lắm.”

Hoắc Minh Châu ừ một tiếng.

Trong tay Ôn Noãn cầm một sợi dây chuyền kim cương, do nhà thiết kế nổi tiếng Nhật Bản thiết kế.

Bên trên khảm một viên ngọc trai biển rất hiếm có.

Cô đeo lên cho Hoắc Minh Châu, rất dịu dàng nói: “Minh Châu, chị rất vui khi em trở về!”

Hoắc Minh Châu vuốt ve viên ngọc trai quý giá kia, trong mắt ngân ngấn nước mắt.

Cô ấy biết ý của chị dâu là muốn cô ấy quay lại làm Hoắc Minh Châu trước kia, mà không phải cứ dè dặt coi mình là người ngoài.

Cô ấy khóc nấc lên ngay tại quán cà phê đông đúc.

Ôn Noãn ôm lấy cô ấy…
Chương 247: Chúng ta gặp mặt một lần đi!

Chín giờ tối, Ôn Noãn mới về biệt thự.

Ánh đèn vàng nhạt từ trong phòng khách hắt ra, chỗ cửa ra vào phủ một vầng ánh sáng nhạt, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy ấm áp.

Tiểu Hoắc Tây ngồi đánh đàn dương cầm, Hoắc Minh ở bên cạnh.

Trên người anh mặc một bộ suit ba mảnh cổ điển, áo khoác đã được cởi ra, áo gi-lê sát người khiến dáng người thon dài của anh lộ rõ, nhìn thấy Ôn Noãn, anh nhẹ nhàng lắc ly rượu đỏ: “Đi dạo thế nào?”

Ôn Noãn đặt túi xuống, ngồi trên sô pha xoa nhẹ đôi chân nhức mỏi.

Tiểu Hoắc Tây muốn chạy tới...

Lúc trước cô bé học đàn là vì tìm mẹ, nhưng lúc này... bỏ không được!

Hoắc Minh nhẹ nhàng đè lại mái đầu xoăn màu trà kia, rất nghiêm túc nói: “Khúc nhạc này đàn thêm năm lần nữa!”

Tiểu Hoắc Tây:...

‘Bố thật xấu xa, lúc bố muốn con giúp bố theo đuổi vợ đâu có nói như vậy!’

Tiểu Hoắc Tây tiếp tục đánh đàn, tay lướt như bay!

Ôn Noãn vừa bực vừa buồn cười, nói với Hoắc Minh: “Con bé mới bốn năm tuổi, anh cần gì phải ép con bé như vậy!”

Hoắc Minh ngồi xổm trước mặt cô, mát xa chân cho cô, giọng nói rất trầm rất dịu dàng: “Con bé có tài năng! Ôn Noãn… anh muốn xin lỗi em, nhưng dù cho có xin lỗi bao nhiêu lần thì chân của em cũng không thể hồi phục như trước, nên anh muốn để Hoắc Tây có thêm sự lựa chọn!”

Ôn Noãn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn anh.

Cô rất ít khi thấy anh như vậy, bởi vì trong quá khứ, cô vẫn tránh nảy sinh tình cảm như vậy đối với anh.

Hồi lâu sau, cô nói nhỏ: “Mặc dù như vậy, nhưng không nên ép con bé quá! Tôi muốn Tiểu Hoắc Tây sống thoải mái một chút, hơn nữa... có anh ở đây, sau này con bé sẽ không kém.”

Hoắc Minh cười yếu ớt: “Hiếm khi thấy cô giáo Ôn cảm thấy anh còn có chút ưu điểm.”

Bọn họ đổi đề tài, nói chuyện về Hoắc Minh Châu một lát.

Có lẽ ban ngày Hoắc Minh suy nghĩ rất nhiều, anh nắm mu bàn chân trắng như tuyết của cô, lẩm bẩm: “Anh sẽ không vì chuyện của Minh Châu mà ép buộc em, bắt em phải làm cái gì! Họ là họ, chúng ta là chúng ta!”

Ôn Noãn nhìn anh dưới ánh đèn.

Ánh mắt của cô có phần dịu dàng hơn bình thường, rất tự nhiên, không phải vì để cho anh bớt giận mà cố ý thể hiện.

Hoắc Minh hơi xúc động.

Giọng anh khàn khàn: “Ôn Noãn, có phải em hơi thích anh rồi không?”

Ôn Noãn vươn tay, sờ nhẹ lên khuôn mặt đẹp trai của anh: “Hình như có một chút!”

Hoắc Minh nhẹ nhàng nở nụ cười.

Ngay lúc cả hai đều hơi động tình, Tiểu Hoắc Tây giận dỗi đàn xong năm lần, cô bé chạy tới, ầm ĩ đòi bố mát xa chân.

Hoắc Minh thương cô bé nhất.

Anh ôm bé con vào lòng, không chỉ xoa chân, còn xoa tay.

Cuối cùng Tiểu Hoắc Tây cũng không ghen nữa, hơi thẹn thùng nằm trong lòng anh.

Ôn Noãn sờ đầu nhỏ của cô bé, nói với Hoắc Minh: “Con bé rất thích anh.”

Hoắc Minh khẩy mũi cô: “Lớn như vậy rồi mà còn ghen với trẻ con.”

Đêm đó, Ôn Noãn ngủ với Tiểu Hoắc Tây.

Hoắc Minh không nhắc lại chuyện để cô ngủ ở phòng ngủ chính, cũng không yêu cầu cô quan hệ với anh, ban ngày ở phòng thay đồ anh đối xử với cô như vậy, cô không đẩy ra... chứng minh rằng cô không bài xích anh như thế.

Anh không vội.

Lần này, anh muốn cùng cô thong thả.

Cùng nhau nghiêm túc yêu đương một lần.



Ban đêm, Hoắc Minh Châu đứng trên sân thượng.

Bà Hoắc đang trông Thước Thước, đây có lẽ là buổi tối thoải mái nhất trong mấy năm qua, rõ ràng hẳn là vui vẻ, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, cô ấy không thể quay lại thành Hoắc Minh Châu vô tư như ngày xưa.

Bỗng dưng, trong phòng vang lên tiếng chuông điện thoại.

Cô ấy đi qua cầm lên, là một số lạ.

Hoắc Minh Châu không suy nghĩ nhiều, lập tức bắt máy: “Alo!”

Mới đầu người bên kia không nói lời nào, thật lâu sau mới khàn khàn mở miệng: “Là tôi!”

Máu toàn thân Hoắc Minh Châu đều đông lại.

Là... Lục Khiêm.

Cô ấy chưa từng nghĩ tới, còn có thể nhận được điện thoại của ông ấy, dù sao thì lúc bọn họ chia tay không hề thoải mái, cô ấy mang theo nỗi tuyệt vọng cùng nỗi hận rời đi.

Môi cô ấy khẽ nhúc nhích, cuối cùng cũng không nói nên lời.

So ra thì Lục Khiêm có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, ông ấy khẽ hỏi: “Anh trai em nói hai năm nay em không về nhà, có phải không?”

Cổ họng Hoắc Minh Châu như bị nghẹn lại.

Cô ấy đè nén một hồi, mới cất giọng: “Ông Lục, ông gọi cho tôi làm gì? Lúc trước chúng ta đã nói rất rõ ràng rằng cả đời này sẽ không qua lại với nhau nữa.”

Giọng điệu Lục Khiêm dịu dàng, tựa như lúc trước dỗ dành cô ấy: “Anh trai em nói em sống không tốt.”

Hoắc Minh Châu khẽ nhắm mắt lại: “Giờ tôi sống rất tốt!”

Cả hai đều im lặng...

Lại qua một lúc lâu, Lục Khiêm khẽ nói: “Tôi đang ở thành phố B! Có thể gặp mặt một lần không, vẫn ở căn hộ đó.”

Cuối cùng Hoắc Minh Châu cũng bùng nổ.

“Gặp mặt? Ông Lục coi tôi là cái gì?”

“Là khi ông ăn chán lại nhớ tới mỹ vị, hay tôi là một trong những hồng nhan tri kỷ của ông?”

“Tôi là người không xứng được ông công khai như vậy sao?”



Hô hấp của Lục Khiêm ngừng lại.

Giọng ông ấy vẫn dịu dàng: “Minh Châu, chỉ là gặp mặt, ăn cùng nhau một bữa cơm thôi.”

Hoắc Minh Châu kiềm chế bản thân, khẽ nói: “Ông Lục, tôi sẽ không đi!”

Cô đột nhiên cúp máy.

Đêm khuya, cô khóc một mình trên sân thượng rất lâu...

Cô không biết mình thích Lục Khiêm từ lúc nào, có lẽ là khi ở bệnh viện thấy ông ấy làm việc, thấy ông ấy một mình hút thuốc vào đêm khuya, có lẽ cô ấy nhìn thấy sự cô đơn của một người đàn ông...

Cô gọi ông ấy là chú Lục.

Cô sợ ông ấy trách anh trai nên luôn cẩn thận từng li từng tí đi theo bên cạnh, chọc ông ấy cười.

Lâu dần, ông ấy cho phép cô ở lại bên cạnh.

Ông ấy luôn thức đêm, có lúc cô buồn ngủ thì sẽ ngủ trên sô pha trong phòng làm việc nhỏ của ông ấy, có một đêm cô tỉnh lại, ông ấy đang đắp chăn cho cô, dưới ánh đèn sợi đốt khuôn mặt của ông ấy vô cùng hấp dẫn, cô kìm lòng không được mà gọi một tiếng chú Lục...

Sau đó, họ hôn nhau.

Lục Khiêm lớn hơn cô rất nhiều, là một người đàn ông rất chững chạc, ông ấy không cần tốn nhiều sức.

Đêm đó, ông ấy đùa giỡn chi phối cô.

Nhưng... lại không chiếm hữu cô.

Lần đầu tiên cô biết, kỹ xảo của đàn ông có thể tốt đến mức đó... Sau đó cô luôn trốn tránh, không dám gặp ông ấy.

Ông ấy không tìm cô nữa.

Mãi cho đến cái đêm phải tiễn Hoắc Tây, Lục Khiêm uống say, cô lo lắng mới đi qua gặp ông ấy.

Khi ông ấy say rượu trông rất đẹp.

Cô kìm lòng không đặng mà hôn ông ấy... Rồi sau đó, họ đã làm.

Trên chiếc sô pha nhỏ hẹp kia, cô không ngừng kêu chú Lục, không ngừng sa vào thân thể ông ấy... Khi đó thậm chí cô còn không biết mình thích ông ấy bao nhiêu, chỉ biết tất cả mọi thứ của người này đều rất hấp dẫn cô.

Vốn tưởng rằng, giữa bọn họ chỉ có một đêm tình.

Nhưng sau đó, ông ấy thường xuyên công tác ở thành phố B .

Ông ấy mua một căn hộ rất tốt, trang trí rất đẹp, mỗi lần tới ông ấy đều tìm cô.

Họ ở trong căn hộ đó, ngọt ngào yêu thương.

Ông ấy tới nấu cơm cho cô ăn, ăn xong lại ăn cô...

Khoảng thời gian đó, cô giống như bị ma ám, biết rõ không nên những vẫn sa vào sự hấp dẫn của ông ấy. Ông ấy chưa từng bàn chuyện kết hôn với cô, cũng chưa từng nói về tương lai, cô nhịn không được mà đi thành phố C tìm ông ấy...

Đến rồi cô mới biết được, cô với ông ấy không có khả năng!

Bọn họ trai chưa vợ, gái chưa chồng...

Nhưng từ đầu đến cuối, hai người chỉ có thể lén lút ngọt ngào trong căn hộ.

Cô chưa bao giờ được ông ấy cho phép công khai!

Lục Khiêm ngồi trong xe.

Xe dừng ở dưới căn hộ, ông ấy gọi điện ngay ở chỗ này.

Đáng lẽ ra không nên tới, nhưng ông ấy vẫn là không thể dằn lòng mà tới đây, thậm chí giấu diếm cả thư ký riêng của mình.

Cô từ chối, không chịu đến.

Lục Khiêm vẫn lên lầu, mở cửa căn hộ, nơi này đã được người quét dọn sạch sẽ.

Tất cả vẫn như cũ, chỉ là thiếu người.

Lục Khiêm tính toán cả đời, rất ít khi có cảm giác mất mát như vậy, cũng ít khi muốn gặp một người đến thế.

Ông ấy ngồi trên ghế sô pha trong căn hộ suốt một đêm.

Ông ấy nhớ lại cảm xúc mãnh liệt trong quá khứ, nhớ khi cô nằm trong lòng mình, từng tiếng từng tiếng gọi chú Lục.

Chưa từng có cô gái nào có thể ngây thơ như cô.

Ở bên cạnh ông ấy, có ai mà không mưu mô tính toán?

Người như ông ấy, sớm đã không còn chân tình, nhưng đã bốn mươi tuổi đầu rồi lại lạc lối trong trò chơi tình yêu với một cô bé, ông ấy thích cô, nhưng ông ấy không muốn cô bị kéo vào thế giới của mình.

Thế giới của ông ấy quá nguy hiểm.

Mà cô không thể tự bảo vệ mình, cần ông ấy phải phân tâm bảo vệ.

Cho nên sau chuyện lần đó, không phải chỉ có mình cô lạnh lẽo tuyệt vọng, nhưng ông ấy cảm thấy bọn họ không thích hợp... Xa nhau hơn hai năm, ông ấy cho rằng mình đã quên, nhưng không ngờ lại bị Hoắc Minh phá vỡ.

Thì ra ông ấy chưa hề buông bỏ.

Tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm chiếu vào căn hộ.

Lục Khiêm đứng dậy làm bữa sáng, sau khi làm xong ông ấy theo thói quen đi vào phòng ngủ, tưởng tượng thường ngày gọi cô bé thức dậy ăn sáng, cô ăn nhiều nhưng rất dễ nuôi, luôn thích ăn đồ ăn vặt.

Trong phòng ngủ trống rỗng.

Trên giường đã không còn mùi hương thơm ngát của cô.

Lục Khiêm từ từ rời khỏi phòng ngủ, một mình ăn sáng...

Thư ký Liễu gọi điện thoại tới, nói mười giờ có hội nghị.

Lục Khiêm thản nhiên nói: “Dời sang ngày mai! Tôi đang ở thành phố B, muốn thăm Ôn Noãn và Hoắc Tây một chút.”

Thư ký Liễu hiểu rõ.

Anh ta khẽ thở dài: ‘Nếu nói đời này ông Lục phụ ai thì chỉ có Hoắc Minh Châu!’

Lục Khiêm đúng là đi thăm Ôn Noãn.

Ông ấy mua đồ chơi Tiểu Hoắc Tây thích, đi qua rất sớm, cũng may Hoắc Minh đi công tác từ sáng sớm, nên không bắt gặp.

Ôn Noãn biết rõ mọi chuyện nên lúc gặp có chút mất tự nhiên.

Cô nhìn Lục Khiêm đang chơi với Tiểu Hoắc Tây, trên mặt tràn đầy yêu thương, cô kìm lòng không được nhớ tới Thước Thước.

Cô khẽ hỏi: “Cậu có nghĩ tới việc lập gia đình không?”

Lục Khiêm cười: “Sao, con thay bà ngoại con thuyết phục cậu à?”

Ôn Noãn không nói lời nào, yên lặng pha cà phê.

Một lát sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Con thấy cậu rất thích trẻ con.”

Lục Khiêm ôm Tiểu Hoắc Tây hôn một cái: “Cậu có Tiểu Hoắc Tây là đủ rồi!”

Tiểu Hoắc Tây mềm mại hôn ông ấy, bàn tay nhỏ bé nâng khuôn mặt đẹp trai của ông ấy: “Thước Thước cũng rất đẹp, tóc màu trà giống Hoắc Tây, da trắng.”

Lục Khiêm nhíu mày: “Thước Thước là ai?”

Ôn Noãn đặt cà phê lên bàn, ôm Hoắc Tây: “Là một đứa trẻ nhà họ Hoắc.”

Lời này không tính là nói dối.

Lục Khiêm cũng không nghĩ nhiều, ông ấy miễn cưỡng cười.

Ông ấy đến, suy cho cùng là muốn tìm hiểu một chút tình hình của Hoắc Minh Châu, nhưng Ôn Noãn rất kín miệng, không để lộ chút tin tức gì, Lục Khiêm cảm thấy cô rất xảo quyệt.

Ôn Noãn trò chuyện với ông ấy, ném điện thoại cho Tiểu Hoắc Tây.

Tiểu Hoắc Tây nhìn Lục Khiêm, lại nhìn mẹ.

Ôn Noãn cười mỉm, Hoắc Tây lập tức hiểu ngay.

Ngón tay nhỏ bé trắng nõn, nghịch ngợm trên điện thoại di động.

[Cô ơi, con nhớ cô!]

[Mẹ không khỏe, cô tới đưa con đi học được không?]



Làm xong, Tiểu Hoắc Tây ném điện thoại lên sô pha.

Lục Khiêm không đồng ý lắm: “Trẻ con nhỏ như vậy, chơi điện thoại không tốt!”

Ôn Noãn bình tĩnh kiểm tra, cười khẽ: “Bài tập nhà trẻ của con bé, đều là tự con bé xem, Hoắc Minh kiên trì để con bé tự lập.”

Lúc này, Lục Khiêm mới không nói gì!

Ông ấy ngồi một hồi, định rời đi, tóm lại tâm trạng không tốt chút nào.

Ôn Noãn giữ ông ấy lại uống một ly cà phê, nghe thấy tiếng xe trong sân, cô mới cười: “Được, con sẽ không giữ cậu lại nữa! Để hôm nào con đưa Hoắc Tây đến thành phố C thăm bà ngoại.”

Lục Khiêm nhẹ nhàng vỗ đầu cô, xoay người rời đi.

Ôn Noãn đưa ông ấy ra cửa.

Ở bãi đỗ xe, một chiếc Bentley màu trắng từ từ dừng lại, Hoắc Minh Châu từ ghế sau xuống xe, mỉm cười: “Chị dâu, Hoắc Tây nói chị không thoải mái...”

Cô ấy đột nhiên khựng lại, ánh mắt nhìn chăm chăm người kia.

Lục Khiêm cũng vậy.

Ông ấy không ngờ sẽ gặp Hoắc Minh Châu ở đây, ánh mắt sâu thẳm thoáng chút bối rối.

Minh Châu trông rất khác trước kia!
Chương 248: Trước kia em gọi tôi là chú Lục!

Lục Khiêm nhìn chằm chằm Minh Châu.

Cô đã thay đổi rất nhiều…

Ngày xưa cô rạng rỡ xinh đẹp như đóa hoa rực rỡ, bây giờ cô gầy đi nhiều, trang phục không còn sặc sỡ như trước mà mang nét quyến rũ nhẹ nhàng.

Cô đã thay đổi từ một cô gái thành một người phụ nữ.

Vào lúc này, Lục Khiêm biết mình vẫn muốn cô.

Ông nhìn chằm chằm vào mặt cô, thì thầm: “Đã lâu không gặp, Minh Châu.”

Hoắc Minh Châu còn mất kiểm soát hơn ông.

Giọng nói cô nghẹn ngào, cô ấy cố gắng nói: “Ông Lục, lâu rồi không gặp.”

Có qua có lại.

Ôn Noãn kẹt giữa thế khó xử, cô bế Tiểu Hoắc Tây lên, nhờ tài xế và vú em đưa cô bé đi nhà trẻ, Tiểu Hoắc Tây rất ngoan, hôn mẹ một cái: “Con chào mẹ!”

Ôn Noãn cũng hôn cô bé: “Tối mẹ sẽ đến đón con!”

Tiểu Hoắc Tây xuống khỏi người cô, nắm tay vú em và ngoan ngoãn đi học.

Ôn Noãn quay người, ho nhẹ: “Chị đi pha trà hoa!”

Hoắc Minh Châu hơi ỷ lại mà giữ chặt cô: “Chị dâu!”

Ôn Noãn mỉm cười: “Hai người cứ nói chuyện đi.”



Lục Khiêm nhìn Hoắc Minh Châu, thấp giọng nói: “Vào thôi!”

Hoắc Minh Châu cúi đầu đi vào, nhưng vừa bước vào thì ông đã kéo tay cô vào nhà vệ sinh.

Cửa nhà vệ sinh đóng lại tạo thành một không gian nhỏ.

Cô bị đẩy vào vách tường.

Lục Khiêm chống tay lên đỉnh đầu cô, vây cô lại bằng cơ thể mình, trên người ông thoang thoảng mùi thuốc lá khiến cô có phần hoảng hốt …

Rất lâu sau hai người vẫn im lặng.

Một lúc sau, Hoắc Minh Châu mới run rẩy nói: “Thả tôi ra!”

Lục Khiêm nhìn cô chăm chú và hạ giọng: “Hôm qua tôi đợi em cả đêm!”

Cô nhìn ông đầy bất ngờ.

Đôi mắt đó lấp lánh ánh lệ, chỉ cần chớp mắt liền rơi xuống.

Vậy nên cô chẳng dám chớp mắt.

Cô không muốn khóc trước mặt ông, cô đã đau khổ rất nhiều sau khi chia tay ông, bây giờ khóc trước mặt ông thì còn ý nghĩa gì nữa?

Lục Khiêm cũng không vui vẻ gì.

Ông nhìn về cánh cửa, sau đó lại nhìn khuôn mặt cô, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao hai năm qua em không về nhà?”

Hoắc Minh Châu cười nhạt: “Có liên quan đến ông Lục sao? Tôi không về nhà, đương nhiên là vui chơi bên ngoài rồi… Ông có tư cách gì mà quản tôi?”

Vui chơi…

Đôi mắt Lục Khiêm sâu kín.

Ông chạm lên mặt cô, chỉ mới chạm vào mà cơ thể cô đã run lên… Ngay cả hàm răng cũng run cầm cập.

“Không thích tôi chạm vào em à? Có bạn trai chưa?”

Sắc mặt Hoắc Minh Châu tái nhợt.

Cô nhìn vào mắt ông, thốt ra từ kẽ răng: “Có rồi!”

Đôi mắt của Lục Khiêm sa sầm lại ngay tức khắc.

Sức mạnh giữ chặt cô dần nới lỏng.

Hoắc Minh Châu cố gắng đứng vững rồi hỏi: “Bây giờ ông để tôi đi được chưa? Người quyến rũ như ông Lục chắc không thiếu người bên cạnh đâu nhỉ?!”

“Ông Lục? Minh Châu… Trước kia em gọi tôi là chú Lục!”

“Vì trước kia tôi còn trẻ nên khờ dại!”



Hoắc Minh Châu đẩy ngực ông ra: “Chị dâu đến rồi, ông thả tôi ra, để lại cho nhau chút tôn nghiêm cuối cùng đi!”

Lục Khiêm buông cô ra.

Cô nắm chốt cửa, cắn răng mở cửa, đằng sau vang lên giọng nói khàn khàn: “Minh Châu, em thật sự muốn chia tay sao? Chúng ta có thể khôi phục lại quan hệ trước đây, em gọi tôi là chú Lục, còn tôi sẽ chăm sóc cho em!”

Ông luôn nợ cô.

Ông nghĩ nếu cô tìm được một tấm chồng thì ông sẽ chúc phúc cho cô.

Cô muốn gì, ông cũng sẽ cho!

Hoắc Minh Châu khẽ ngẩng đầu, kìm nén một hồi mới thấp giọng nói: “Không! Tôi không cần!”

Cô sẽ không bao giờ quên chuyện xảy ra năm đó.

Cô đã bí mật đến thành phố C nhưng lại bị bắt cóc.

Một mình trong căn phòng tối mịt suốt 36 tiếng, không nước uống, thậm chí không được đi vệ sinh, cô cứ bị trói trên ghế như thế… Những tên bắt cóc nói muốn con chip trong tay ông.

Cô đã rất sợ hãi.

Nhưng cô nghĩ ông sẽ cứu cô bằng mọi giá!

Nhưng trong điện thoại, giọng nói của Lục Khiêm rất bình tĩnh: “Xin lỗi, tôi không biết cô ta!”

Sau đó cô được cứu…

Cô tưởng ông sẽ đến, dù sao cô là người yêu của ông, nhưng khi bước ra khỏi căn phòng cũ nát, thứ chào đón cô không phải là cái ôm của ông, mà là khung cảnh đẹp đẽ giữa ông và một người phụ nữ khác đứng cạnh nhau.

Hóa ra không chỉ mình cô bị bắt cóc.

Ông nói không quen biết cô, để tự thân cô vận động, nhưng ông lại dùng con chip để cứu người phụ nữ khác.

Cô thấy ông ôm người đó, nhìn ông dịu dàng như nước.

Sau lại cô ấy mới biết người đó là ... một trong những tri kỷ của ông!

Phụ nữ thầm mến ông Lục như người sang sông, có ai không quyến rũ hơn Hoắc Minh Châu, có ai mà không dịu dàng ân cần hơn cô?

Cô đứng trước mặt ông với vẻ đau khổ cùng cực…

Một tiếng “chú Lục” kia, cô không gọi được.

Ông nhờ người dàn xếp cho cô, đến nửa đêm ông mới vào phòng cô, điều đầu tiên ông nói khi thấy cô là: “Minh Châu, chúng ta dừng ở đây đi!”

Cô ngước mắt hỏi… Tại sao!

Lục Khiêm ngồi trên sô pha, lặng lẽ nhìn cô một lúc mới nói: “Chúng ta không hợp!”

Cô giàn giụa nước mắt.

Nhưng không giữ lại ông!

Cô nghẹn ngào nói khẽ: “Được! Tạm biệt chú Lục!”

Đó cũng là lần cuối cô gọi ông là chú Lục, và cũng là lần cuối cô gặp ông.

Lục Khiêm không đành lòng.

Ông muốn ôm cô gái ngây thơ hết lòng yêu thương ông lần cuối, nhưng cô lại né tránh rồi nói với giọng kìm nén: “Sáng mai… Tôi sẽ đi!”

Lục Khiêm giật mình, nhìn cô lúc lâu rồi rời đi.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cô bắt đầu khóc.

Trên kệ trong nhà vệ sinh có một que thử thai đã qua sử dụng với hai vạch ngang màu hồng nhạt.

Trước khi ông đến, cô định nói rằng cô đã mang thai.

Nhưng ông lại nói với , bọn họ không hợp…



Trái tim vẫn đau đớn mỗi khi nhớ lại chuyện cũ.

Khi ra ngoài, Ôn Noãn ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách với hai tách trà hoa trước mặt.

Thấy mắt Hoắc Minh Châu óng ánh nước, cô nhẹ nhàng mỉm cười: “Nói xong rồi à? Đến đây uống trà!”

Hoắc Minh Châu nức nở gọi: “Chị dâu!”

Cô ấy cực kỳ khổ sở ngồi cạnh Ôn Noãn.

Cô ấy từng yêu say đắm một người đàn ông, nhưng từ đầu đến cuối người đó lại chỉ như người dưng nước lã! Điều đáng buồn nhất là cô ấy vẫn thích người này, nhưng vì thích nên cô càng không thể tha thứ cho bản thân và cả ông ấy!

Ôn Noãn để cô ấy dựa vào vai.

Lục Khiêm đi ra, bầu không khí rất khó nói.

Có một số chuyện ông ấy không thể giải thích với Minh Châu, cũng không thể nói cho Ôn Noãn… Cuối cùng, dù thế nào đi nữa, ông đã có lỗi với cô ấy.

Lục Khiêm nói nhỏ: “Chăm sóc em ấy thật tốt! Cậu về thành phố C trước.”

Ông ấy phải đi…

Ôn Noãn nhẹ nhàng hỏi: “Cậu, lần trước con hỏi cậu đã nghĩ đến việc lập gia đình chưa? Bây giờ… Con muốn hỏi lại!”

Lục Khiêm dừng bước.

Đã từng.

Trong nửa năm ở bên Hoắc Minh Châu, ông ấy từng nghĩ đến kết hôn, bởi khoảng thời gian đó quá đẹp với ông ấy, đẹp đến mức khó bỏ như thuốc phiện!

Nhưng vậy thì sao?

Bây giờ ông ấy không thể nói nên lời.

Lục Khiêm hơi lạnh lùng, nhẹ nhàng nói: “Không!”

Ôn Noãn gật đầu: “Con biết rồi! À phải rồi, cậu à… Bà ngoại đến rồi, hiện giờ cậu sang nhà họ Hoắc đi!”

Lục Khiêm nhìn lại.

Sắc mặt Hoắc Minh Châu cũng tái nhợt.

Ôn Noãn nhàn nhạt uống trà, sau đó mỉm cười: “Không phải con mời bà đâu! Do bà ngoại cứ nằng nặc đòi đến xin lỗi thôi!… Cậu à, người già đều bảo thủ mà.”

Lục Khiêm nhìn Hoắc Minh Châu, cô ấy cũng nhìn ông.

Họ không ngờ sự vô lý của nửa năm đó lại tái diễn đến tận hôm nay.

Cuối cùng, Lục Khiêm khẽ nói: “Đi thôi!”

Hoắc Minh Châu không chịu lên xe với ông, cô ấy nhất quyết lên xe của tài xế, nhưng Ôn Noãn nói muốn thay quần áo rồi đi sau… Hai chiếc xe rời đi, cô bấm số Hoắc Minh gọi anh đến!

Nửa tiếng sau.

Lục Khiêm lái xe đến trước, ông ấy chạm mặt bà cụ Lục ngay trước cổng nhà họ Hoắc.

Bà cụ Lục rất phô trương, mang theo tổng cộng mười tám chiếc xe màu đen cùng với mười hai người hầu cầm theo quà biếu, trông giống đến để cầu hôn hơn là đến xin lỗi.

Tuy Lục Khiêm gọi mưa gọi gió bên ngoài, nhưng lại rất hiếu thảo.

Chỉ cần bà cụ trừng mắt, ông ấy không thể làm gì được.

Nhà họ Hoắc rất rộng, đỗ hai mươi chiếc xe cũng không thành vấn đề, chẳng bao lâu nhà họ Hoắc đã chật kín xe.

Khi quản gia báo cáo, Hoắc Chấn Đông còn đang chơi đùa với Thước Thước trên bãi cỏ.

Thước Thước lăn bóng cao su, chơi đi chơi lại không bao giờ chán.

Quản gia nói xong, Hoắc Chấn Đông châm điếu thuốc, chậm rãi phun ra một làn khói: “Dẫn họ đến đây!”

Đúng dịp gặp đứa nhỏ này!

Quản gia lập tức mời bà cụ Lục và Lục Khiêm vào, ông ấy mỉm cười nói: “Ông chủ đang chơi với cậu chủ nhỏ, bên kia có đình, mời bà cụ và ông Lục qua đó ngồi!”

Bà cụ Lục lập tức dẫn con trai qua đó.

Hoắc Chấn Đông ngậm thuốc lá, nhìn từ xa.

Ha!

Ông vẫn nhớ lần đầu tiên Lục Khiêm đến nhà họ Hoắc, dáng vẻ khí thế hùng hổ như muốn san bằng nhà họ Hoắc, hôm nay… A, ông ấy đi theo mẹ, dáng vẻ thấp cổ bé họng!

Bà cụ Lục ngày càng tiến lại gần.

Quản gia dẫn họ ngồi vào đình và phục vụ trà.

Hoắc Chấn Đông bế Thước Thước đi tới, cậu bé đùa nghịch đến mức mồ hôi khắp người, Hoắc Chấn Đông lấy chiếc khăn từ tay người hầu lau mồ hôi cho cậu bé rồi ôm lên đùi như báu vật.

Ban đầu bà cụ Lục không để ý, còn đang suy nghĩ nên nói thế nào.

Nhưng nhìn thoáng qua!

Không đúng!

Khuôn mặt nhỏ nhắn và mái tóc màu trà như được tạc theo khuôn giống hệt Ôn Noãn, nhìn kỹ lại, cậu bé còn giống Lục Khiêm đến bảy phần, đặc biệt là biểu cảm giữa lông mày.

Bà cụ Lục mất bình tĩnh…

Lục Khiêm cũng vậy.

Ông ấy nhìn đứa bé kia, máu khắp người đông lại, ông ấy không dám tin vào mắt mình.

Đây là đứa trẻ của nhà họ Lục!

Nhưng ông ấy chắc chắn không phải do Ôn Noãn sinh!

Lục Khiêm đã gần bốn mươi tuổi, không phải ông ấy không khao khát một gia đình và một đứa con, mà thực tế do ông quá bận nên không nghĩ tới được!

Nhưng hiện giờ lại có một đứa trẻ như vậy ngồi ngay trước mặt ông ấy!

Ông ấy ngồi xổm trước mặt Thước Thước, giọng nói khẽ run: “Mẹ cháu là ai?”

Hoắc Chấn Đông nói thẳng cho ông ấy: “Con của Minh Châu!”

Lục Khiêm siết chặt tay —

Hoắc Minh Châu đã sinh con cho ông ấy!

Ông ấy muốn chạm vào máu thịt của mình, nhưng Thước Thước nhìn ông ấy với ánh mắt xa lạ và có phần sợ hãi…

Lục Khiêm đè nén cảm xúc, chậm rãi đứng dậy.

Đúng lúc này, xe của Hoắc Minh Châu đã về, cô ấy loạng choạng chạy đến bế Thước Thước lên.

Mọi chuyện... không cần nhiều lời.

Bà cụ Lục há miệng, cuối cùng thốt ra: “Đây là con của Lục Khiêm và Minh Châu?”

Bà đến để xin lỗi, dù sao con trai bà đã chơi đùa con gái nhà người ta.

Nhưng hiện giờ lại có thêm một đứa cháu!

Bà cụ đã ngoài bảy mươi, vốn tưởng cả đời không bao giờ được ôm cháu trai, đột nhiên có một đứa cháu trắng trẻo xinh đẹp xuất hiện trước mặt bà…

Bà bỗng cảm thấy, mười tám chiếc xe là quá ít!

Không đủ chân thành!
Chương 249: Đúng vậy, chúng ta có một đứa con!

Trong phòng khách nhà họ Hoắc.

Hoắc Chấn Đông đang rất tức giận, ông chỉ vào mẹ của Lục Khiêm, nói: "Đây là bà nội!"

Tiểu Thước Thước có hơi thẹn thùng.

Nhưng cậu bé vẫn đi đến trước mặt bà cụ, đứa nhỏ bẽn lẽn sà vào lòng bà, bà cụ Lục ôm bé con mềm mại trong lòng mà tâm tình phức tạp.

Vui sướng cũng có, nhưng áy náy còn nhiều hơn!

Bà đã lớn tuổi rồi, nhưng vẫn nhất quyết bế Tiểu Thước Thước lên, thơm cậu bé.

Vốn là mang quà đến đây định đục nước béo cò, thay mặt con trai mà cầu hôn.

Thế mà bây giờ, tất cả quà tặng đều đưa cho cháu trai.

Lục Khiêm ngồi bên cạnh bà, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đứa nhỏ, một lát sau lại đưa mắt nhìn sang Hoắc Minh Châu đang ngồi đối diện…

Hoắc Minh Châu cũng không phủ nhận: "Đúng vậy, chúng ta có một đứa con!"

Lục Khiêm khẽ nhắm mắt lại.

Ông ấy ngẫm lại thời gian, chắc là vào lần cuối cùng ông đến thành phố B đã khiến cô ấy có thai.

Mà khi cô ấy đến thành phố C, hẳn đã biết mình mang thai rồi.

Lúc ấy, khi chia tay ông, cô cảm thấy như thế nào?

Lục Khiêm suy nghĩ mông lung, sau đó phát hiện mình và cô… chẳng thể có kết cục gì.

Ông không còn là một tên đàn ông trẻ người non dạ nữa, ông biết một người phụ nữ có thể không về nhà tận hai năm, một mình nuôi con, ngoại trừ tình yêu đối với đứa bé… còn có cả lòng căm hận đối với ông.

Ánh mắt Lục Khiêm trầm buồn.

Ông bỗng nhiên nhớ đến lời Hoắc Minh: Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi không kết hôn, không về nhà, làm sao có thể sống tốt được?

Ông còn đang chìm trong dòng suy nghĩ của mình, Hoắc Minh đã dẫn Ôn Noãn quay về.

Hoắc Minh nhìn tình cảnh hiện tại trong phòng khách, cười cười nói: "Hôm nay có chuyện gì vậy? Sao đông đủ thế này?"

Anh bước tới xoa xoa mặt Thước Thước, sau đó lại chào hỏi bà cụ Lục.

Bà cụ rất thích anh, giờ còn đang nhờ anh giúp đỡ một số công việc nên không khỏi càng thiên vị hơn.

Hoắc Minh và Ôn Noãn cùng ngồi xuống.

Anh nhìn sang bố mình.

Hoắc Chấn Đông cũng nhìn đứa con trai của mình.

Con đẩy qua bố, bố đẩy sang con… Ông cũng không muốn phải rơi vào tình huống làm kẻ xấu như thế!

Cuối cùng, bà Hoắc rưng rưng nước mắt, khẽ gọi: "Chấn Đông!"

Hoắc Chấn Đông không muốn bị mất sĩ diện trước mặt bà cụ, uống một ngụm trà rồi mỉm cười nói với bà cụ Lục: "Mấy đứa nhỏ còn bướng lắm, nghe thử mấy đứa muốn nói gì đi!"

Bà cụ Lục như có ý gì đó, chậm rãi đứng dậy.

Thân phận của Ôn Noãn rất khó nói, cô nắm lấy bàn tay nho nhỏ của Thước Thước, dẫn cậu bé ra ngoài chơi.

Đã không còn con nít ở đây nữa, bà cụ Lục cũng tiện nói chuyện hơn rất nhiều.

Lục Khiêm ở trước mặt bà, vẻ cực kỳ kính cẩn nghe lời.

Bà cụ nghiêm nghị nói: "Lục Khiêm, hai nhà Hoắc – Lục chúng ta vốn là quan hệ thông gia, Minh Châu xem như là người ở thế hệ sau của con, bình thường phải gọi con một tiếng chú Lục… Vậy mà con dám làm vậy với con bé sao! Bây giờ đứa bé đã lớn như thế rồi, vậy mà nhà chúng ta lại không biết gì cả! Mẹ dạy con từ nhỏ đến lớn, là để con làm ra chuyện như vậy sao?"

Vẻ mặt Lục Khiêm xấu hổ vô cùng: "Con xin lỗi, thưa mẹ!"

Bà cụ vung tay lên: "Người con cần xin lỗi là con gái nhà người ta kia kìa! Giờ con nên làm gì, hẳn là không cần mẹ phải dạy nữa đúng không?"

Lục Khiêm hơi khựng lại một lát.

Rồi sau đó, không chút do dự, ông đi thẳng đến trước mặt vợ chồng Hoắc Chấn Đông, quỳ xuống.

Vợ chồng Hoắc Chấn Đông sửng sốt.

Bọn họ thật không ngờ Lục Khiêm lại thẳng thắn như vậy.

Với địa vị của Lục Khiêm, nói chuyện nhẹ nhàng đã hiếm gặp rồi, nói gì đến việc quỳ gối thế này.

Hoắc Chấn Đông cũng không phải người vô lý, ép mãi không tha cho người khác.

Ông cũng hiểu con gái của mình, nếu không phải thật lòng thật dạ thích Lục Khiêm thì làm gì có chuyện cô ấy có thể ra ngoài chịu khổ, trộm sinh Thước Thước?

Hơn nữa, Hoắc Minh cũng đã đánh Lục Khiêm một trận rồi!

Nhưng ông cũng khó nói ra những lời này, bèn quay sang liếc vợ một cái.

Bà Hoắc cũng không muốn làm quan hệ hai nhà trở nên căng thẳng, bà đỡ Lục Khiêm đứng lên, nhã nhặn nói: "Thôi thì chú và Minh Châu đã có Thước Thước rồi, về chuyện sau này, hai người tự bàn bạc, nói chuyện với nhau nhé!"

Bà cụ Lục càng thấy xấu hổ.

Hoắc Minh nhìn em gái mình: "Minh Châu, em thấy sao?"

Hoắc Minh Châu bình tĩnh nhìn Lục Khiêm.

Lục Khiêm cũng nhìn về phía cô ấy.

Trong lòng cô ấy hiểu rõ, vì đứa nhỏ này, ông sẽ không thể nào làm khác đi, phá vỡ mối quan hệ giữa hai nhà… Khi hai bên gia đình đều đã đồng ý, ông sẽ sẵn sàng cưới cô ấy.

Nhưng cô ấy không muốn!

Tại sao cô ấy phải đồng ý chuyện này?

Khóe môi Hoắc Minh Châu khẽ động, Lục Khiêm đoán ra được cô ấy đang muốn nói gì, bèn cướp lời trước: "Chúng ta nói chuyện riêng trước đã!"

Hoắc Minh Châu nhìn về phía anh trai.

Hoắc Minh uống một ngụm trà, cười nhạt: "Nói chuyện riêng trước đi! Ông ấy cũng không ăn em được đâu, dù sao giờ ông ấy cũng lớn tuổi rồi, có muốn cũng chưa chắc làm nổi!"

Miệng của anh thật là vừa bẩn vừa ác.

Hoắc Minh Châu đồng ý.

Quả thật có một số việc không tiện nói với người lớn…

Hai người nói chuyện ở cạnh chậu hoa nhỏ trong phòng khách.

Hoắc Minh Châu đứng bên cửa sổ, đưa lưng về phía ông ấy, nhỏ giọng nói: "Tôi có thai từ lần cuối ấy! Sau khi chúng ta chia tay tôi mới biết chuyện này!"

Lục Khiêm chăm chú nhìn bóng dáng cô.

Ông nhẹ nhàng lắc đầu: "Em nói dối, Minh Châu! Em đã biết từ trước khi chúng ta chia tay rồi đúng không?"

Hoắc Minh Châu khẽ hít vào một hơi.

Cô ổn định lại tâm trạng, sau đó mới nói: "Đúng là chẳng có chuyện gì có thể giấu được ông Lục đây nhỉ! Đúng vậy, tôi biết chuyện này tối hôm chúng ta chia tay! Tôi định báo cho ông biết, thế nhưng lúc đó ông lại bảo chúng ta không thích hợp."

Thật ra không cần ông phải nói ra, cô và ông cũng không thể bên nhau được.

Cô không phải là người không có phẩm giá.

Ông Lục có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, người nào người nấy đều quyến rũ thướt tha, mà cô chỉ là một con nhóc, làm sao có thể chiếm được trái tim ông? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Hoắc Minh Châu xoay người lại, cười nhạt: "Chị dâu từng nói với tôi thế này, nếu không có tất cả thì chị ấy sẽ không cần! Bây giờ chị chịu ở bên cạnh anh cả chỉ là vì Hoắc Tây mà thôi, dù sao Hoắc Tây cũng còn nhỏ, cần được quan tâm chăm sóc nhiều hơn, cần có một người bố… Nhưng ông Lục à, Thước Thước từ nhỏ đã không có bố rồi, thằng bé cũng rất khỏe mạnh, chúng ta cũng không cần vì thằng bé mà phải miễn cưỡng ở bên nhau!"

Cô đã lý trí hơn rất nhiều so với trước đây: "Nếu ông muốn gặp thằng bé, lúc nào cũng có thể đến thành phố B, tôi sẽ không cản hai người."

Nhưng nếu bắt cô mang Thước Thước đến thành phố C, tuyệt đối không được.

Đời này, hai người họ sẽ không bao giờ quay lại thành phố C.

Hoắc Minh Châu nói rất nhiều.

Nhưng Lục Khiêm không nói gì, chỉ ngồi trên sô pha hút thuốc.

Ông không giống mẹ mình, cảm thấy chỉ cần có con thì mọi chuyện sẽ viên mãn, ông biết bởi vì đứa con này, Minh Châu càng căm ghét ông hơn gấp bội, càng không muốn tha thứ cho ông!

Lục Khiêm đi được đến vị trí hiện tại, đương nhiên không phải kiểu người bồng bột xốc nổi.

Ngay khi đối mặt với tình cảm, với người phụ nữ mà bản thân rất thích, đối mặt với cốt nhục của chính mình, ông đều có thể giữ được vẻ bình tĩnh.

Bởi vì có rất nhiều chuyện cần ông suy nghĩ.

Thời gian một điếu thuốc qua đi, ông như đã nghĩ thấu đáo mọi việc, nhẹ giọng hỏi cô: "Em quyết như thế rồi sao?"

Hoắc Minh Châu “ừ” một tiếng.

Lục Khiêm đi đến bên cạnh cô, vươn tay muốn xoa nhẹ tóc cô như khi xưa, nhưng cuối cùng ông lại do dự, bàn tay đờ ra giữa không trung…

Rất lâu sau đó, ông mới khàn giọng hỏi: "Rời nhà hai năm, có phải em vất vả lắm không?"

Cô gật đầu: "Đúng vậy!"

Lục Khiêm không nói thêm gì nữa, chỉ ôm cô vào lòng.

Không mang theo bất kỳ ham muốn, tình cảm nam nữ nào, tựa như người lớn trong nhà đang xót xa con trẻ, ông ôm Hoắc Minh Châu, lặng yên dỗ dành cô…

Dịu dàng như vậy, tựa như một loại thuốc độc đang xâm nhập vào người cô.

Hoắc Minh Châu không muốn chìm sâu vào cái hố đó, cô nhẹ tay đẩy ông ra: "Sau này quan hệ giữa chúng ta là bố mẹ của Thước Thước, không còn gì cả!"

Lục Khiêm cũng không ép buộc cô.

Dưới bóng rèm, ông thấp giọng hỏi: "Minh Châu, khi anh ở bên em, không hề có người nào khác!"

Hoắc Minh Châu rõ ràng hơi ngẩn ra, sau đó cười nhạt: "Đã không còn quan trọng!"



Lục Khiêm và Hoắc Minh Châu nói ra quyết định của mình.

Bà cụ Lục giận dữ vô cùng, cảm thấy con trai của mình đúng là vô trách nhiệm.

Ngược lại, bên phía nhà họ Hoắc lại cực kỳ bình tĩnh.

Hoắc Chấn Đông thay mặt Hoắc Minh Châu nhận bồi thường của Lục Khiêm, cũng như tiền cấp dưỡng cho Tiểu Thước Thước, đây đều là những gì một người đàn ông nên làm.

Ông nói chuyện với bà Lục: "Bọn nhỏ hẳn là có suy nghĩ của riêng mình, chuyện bình thường thôi! Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, tôi nghĩ hai người cũng không còn tình cảm gì mấy với nhau đâu… Sau này chúng ta vẫn là thân thích qua lại với nhau mà, nếu bên nhà bác nếu muốn gặp Thước Thước, chúng tôi sẽ không ngăn cản."

Bà cụ ít nhiều cũng cảm thấy mất mác trong lòng.

Bà Hoắc rất tốt bụng, bà giữ bà cụ ở lại thành phố B thêm vài ngày nữa, ngay tại nhà họ Hoắc.

Về phần Lục Khiêm, ông có rất nhiều chuyện cần xử lý, ngay chiều hôm đó đã phải chạy về thành phố C.

Chuyện này, tạm thời cứ để như vậy đã.

Buổi chiều đi đón Tiểu Hoắc Tây, Ôn Noãn ngồi trên ghế phó lái, miên man suy nghĩ.

Hoắc Minh cười nhạt: "Kết quả như vậy không phải bình thường sao? Tính tình Minh Châu mềm yếu như vậy, nhưng nếu không thật sự đau lòng, hai năm trước đã bổ nhào vào lòng ông ấy rồi."

Anh lại trầm ngâm rồi nói tiếp: "Hai năm nay, con bé thay đổi nhiều quá!"

Ôn Noãn mềm nhũn trong lòng.

Cô nghiêng đầu, cố ý trêu anh: "Minh Châu rất khí khái! Chúng ta cũng không nên vì con mà…"

Hoắc Minh liếc cô một cái.

Anh đạp nhẹ chân ga, đi được một đoạn mới cười cười: "Không phải chúng ta đã làm hòa rồi sao? Hai tháng qua mà chúng ta chưa sinh hoạt vợ chồng lần nào, Ôn Noãn à… em gọi thế này là làm hòa sao?"

Ôn Noãn không nói gì.

Đấu võ mồm với anh chẳng có ích gì.

Hai người không nói gì nữa, bởi lẽ trong lòng mỗi người đều có cảm giác âm ỉ khó chịu vì những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

Đến ngã tư đèn đỏ, Hoắc Minh nhẹ nhàng nắm tay cô, thì thầm: "Mặc đẹp đi dự tiệc kỷ niệm một năm vì anh nhé, được không?"

Ôn Noãn khẽ dạ.

Cô không phải người vô tâm, vẫn có thể cảm nhận được Hoắc Minh đã thay đổi rất nhiều.

Chờ cô, chờ con…

Kể cả đối diện với chuyện xảy ra giữa cậu của cô và Minh Châu, anh cũng rất kiềm chế.

Hai người sống cùng nhau, lại có con với nhau, Ôn Noãn cũng sẵn sàng chờ anh một thời gian, cho nên cô hiểu rõ anh muốn làm chuyện gì trong đêm tiệc kỷ niệm một năm đó, thế nhưng cô vẫn đồng ý!

Còn những chuyện đã qua, cứ để thời gian từ từ chữa lành.

Ôn Noãn không biết tiếng đáp lời nhẹ nhàng kia cực kỳ quan trọng với Hoắc Minh.

Không phải anh không thể nhẫn nại, ba năm qua anh không có người phụ nữ nào mà vẫn chờ cô, hơn nữa bây giờ mỗi ngày đều có thể thấy cô… điều quan trọng là cô bằng lòng trao cho anh.

Đồng ý, tức là đã mở lòng, đã tin tưởng anh!
Chương 250: Ôn Noãn, hãy làm bà Hoắc chân chính đi

Hai người đón được Tiểu Hoắc Tây.

Hoắc Minh lên xe, cài dây an toàn, anh bỗng nhớ ra: “Mấy hôm nay bận quá không trông nom Hoắc Tây được, giờ anh đưa hai mẹ con ra ngoài ăn cơm nhé!”

Ôn Noãn xoa xoa đầu Tiểu Hoắc Tây: “Con muốn đi đâu?”

Tiểu Hoắc Tây đung đưa cặp chân trắng nõn, ngáp dài: “Bố muốn ăn bữa tối dưới ánh nến cùng mẹ.”

Bầu không khí bỗng trở nên quái dị.

Ôn Noãn thật sự không hiểu được tại sao Tiểu Hoắc Tây lại biết nhiều như vậy!

Mắt cô mở to, đối mắt với Hoắc Minh qua kính chiếu hậu, anh lười biếng nói: “Giờ làm gì có đứa con nít nào mà không hiểu? Em đừng lo lắng quá.”

Miệng nhỏ của Tiểu Hoắc Tây bắt đầu kể lể chuyện trên trời dưới biển.

Cô bé kể hết những lời mà mấy đứa nhỏ trong trường mẫu giáo nói cho Ôn Noãn nghe.

Đương nhiên đứa nói nhiều nhất vẫn là Trương Sùng Quang.

Ôn Noãn không khỏi lo lắng.

Cô nghĩ khi nào có thời gian, nhất định phải nói chuyện với Hoắc Minh, cô sợ lời nói và việc làm thường ngày của anh có thể khiến Tiểu Hoắc Tây ra oai.

Nửa tiếng sau, Hoắc Minh dừng xe.

Ôn Noãn xuống xe, lúc này cô mới phát hiện đây chính là nhà hàng Pháp mà mình đầu tư.

Cô nhìn sang Hoắc Minh.

Hoắc Minh dựa vào cửa xe, khẽ cười: “Anh thấy người khác ra ngoài đều là vợ tính tiền, Ôn Noãn à... Đừng nói một xíu của hời này em cũng không nhường anh được đó nhé?”

Ôn Noãn không nói gì.

Hoắc Minh đi ở phía trước, giọng nói trầm thấp: “Đúng vậy! Là anh cố ý đấy! Anh muốn để lại dấu vết của anh ở mọi nơi của em, khiến cho mọi người biết em là bà Hoắc, để cho tất cả những tên đàn ông để ý tới em phải tránh xa một chút!”

Ôn Noãn đã sớm hiểu rõ cái tính này của anh, thản nhiên nói: “Tôi không rảnh nghĩ đến những chuyện đó.”

Nói xong, cô ôm Tiểu Hoắc Tây xuống xe.

Hoắc Minh ôm lấy vòng eo nhỏ gầy của cô: “Để anh!”

Tiểu Hoắc Tây xuống xe, vẻ mặt ghét bỏ: Bố chỉ muốn yêu đương mãi thôi!

Có điều cảm giác một tay nắm tay bố, một tay nắm tay mẹ cũng không tệ lắm!

...

Bước vào nhà hàng, Hoắc Minh đã thỏa được mong muốn của mình.

Nhân viên và khách quen của nơi này đều biết Ôn Noãn đã có chủ, có chồng và con.

Tổng Giám đốc Hoắc cứ như đi khảo sát thực tế, còn vào nhóm của nhân viên.

Ôn Noãn chỉ cảm thấy anh thật vô vị, để anh đi.

Cô cắt miếng bít tết cho Tiểu Hoắc Tây, dịu dàng dạy cô bé cách dùng dao nĩa, cô bé được dạy xong thì dùng thử, trông cũng rất có phong thái... Ôn Noãn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn mà mềm mại kia, trong lòng cũng mềm theo.

Bỏ qua cảm xúc của cô và Hoắc Minh, cuộc sống có Tiểu Hoắc Tây mới là điều mà cô mong muốn.

Hoắc Tây rất cần được chăm sóc cẩn thận...

Nhưng đối với Ôn Noãn mà nói, cô bé không phải gánh nặng, mà là sự cứu rỗi!

Hoắc Minh về lại chỗ ngồi, trông rất vui vẻ, nhưng tâm tình tốt đẹp này chẳng duy trì được bao lâu đã... sụp đổ!

Thành phố B rất lớn, nhưng cứ phải gặp mãi Khương Duệ.

Khương Duệ không đi một mình mà mang theo bạn gái, nghe nói là thiên kim tiểu thư của tập đoàn H thị.

Khương Duệ cũng thấy bọn họ, cậu ta bước đến chào hỏi: “Tổng Giám đốc Hoắc, Ôn Noãn!”

Cậu ta khéo léo rộng rãi, đương nhiên Hoắc Minh cũng sẽ không bốc đồng.

Anh ôm Ôn Noãn đứng dậy, mỉm cười: “Khương Duệ, lâu rồi không gặp! Dẫn bạn gái đến ăn cơm sao?”

Khương Duệ gật đầu.

Ánh mắt cậu ta dừng lại trên mặt Ôn Noãn, nhưng đã nhanh chóng quay sang Tiểu Hoắc Tây.

Cô bé kia trông rất giống Ôn Noãn.

Cậu ta không kiềm được mà yêu mến ôm lấy, nhưng còn chưa kịp thơm một cái thì Tiểu Hoắc Tây đã chủ động thơm anh, giọng ngọt ngào gọi cậu ta là chú!

Bạn gái của Khương Duệ cũng đi tới.

Tiểu Hoắc Tây không hề keo kiệt mà cũng thơm cô ấy một cái.

Khương Duệ hơi khó chịu, trầm giọng nói: “Cô nhóc dễ thương quá!”

Hoắc Minh cười: “Ừ, dễ thương lắm! Anh và Ôn Noãn cũng đang bàn nhau sinh cho con bé một đứa em trai hay em gái gì đó để con bé chơi chung cho đỡ buồn đây.”

Ánh mắt Khương Duệ tối sầm lại.

Ôn Noãn: Tôi đồng ý khi nào vậy?

Hôm nay Hoắc Minh đặc biệt hào phóng, mời Khương Duệ và bạn gái lại gộp bàn ngồi chung... Ôn Noãn cũng phục anh luôn, nhìn anh bình tĩnh bàn luận cổ phiếu tài chính với Khương Duệ, sau đó còn hẹn nhau ra ngoài hút thuốc.

Bạn gái Khương Duệ hâm mộ nói: “Tình cảm của mọi người tốt thật đó!”

Ôn Noãn cười nhạt.

Cô cũng không quen thân lắm với bạn gái của Khương Duệ, cũng không muốn làm thân, phát triển tình bạn giữa các cô gái gì đó với cô ấy...

Cô hiểu Hoắc Minh rất rõ!

Nếu thật lòng nghĩ cho Khương Duệ, vậy thì duy trì khoảng cách với cậu ta là cách tốt nhất.

Bên ngoài nhà hàng Pháp.

Hai người đàn ông bình tĩnh ôn hòa đứng hút thuốc cạnh nhau sau nhiều năm.

Hoắc Minh vỗ nhẹ vai Khương Duệ: “Bạn gái không tệ nhỉ!”

Khương Duệ ngẩng đầu từ từ phun ra một ngụm khói thuốc, nhạt nhẽo cười: “An ủi kẻ thất bại đấy à?”

Cậu ta quay đầu, nhìn chằm chằm Hoắc Minh: “Lúc trước khi em đi thành phố H, dự án làm ăn đầu tiên có phải là do anh âm thầm giới thiệu không?”

Hoắc Minh không trả lời.

Anh lẳng lặng hút thuốc, lâu thật lâu sau mới chua xót đáp: “Lúc đó bởi vì em, Ôn Noãn mới hận anh đến vậy! Cô ấy thật sự xem em là bạn bè!”

Đến tận giờ phút này, Hoắc Minh vẫn còn để ý đến chuyện đó.

Thật ra anh biết, Ôn Noãn chưa từng thích Khương Duệ. Nhưng mỗi lần Khương Duệ ở bên cạnh bầu bạn với cô, đều là mớ bòng bong do Hoắc Minh tạo ra, người anh nên trách phải là chính bản thân anh mới đúng.

Vì thế anh đã bồi thường cho Khương Duệ.

Khương Duệ hút xong điếu thuốc, ném xuống đất rồi dập tắt.

Hoắc Minh đã dạy cho cậu ta một điều, người theo đuổi mà không có năng lực, là một loại gánh nặng đối với phụ nữ.

Cậu ta trở về lại nhà hàng.

Hoắc Minh nhìn theo bóng dáng cậu ta, bỗng cảm thấy Khương Duệ rất giống với mình của nhiều năm trước.

...

Cơm nước xong, mọi người lịch sự chào nhau ra về.

Trên đường về nhà, Ôn Noãn vẫn không nói gì.

Hoắc Minh ngại Tiểu Hoắc Tây đang ở trên xe nên cũng không nói gì, chỉ dám nhịn xuống.

Khi xuống xe, Tiểu Hoắc Tây đã ngủ quên.

Hoắc Minh ôm nhóc con vào lòng rồi xuống xe, vẻ mặt đầy vẻ dịu dàng, Ôn Noãn đi sau anh.

Rốt cuộc cũng về đến phòng.

Hoắc Minh đặt cô bé xuống giường, Ôn Noãn thay ra bộ đồ ngủ thoải mái cho cô bé, sau đó cúi xuống lau tay chân cho bé con.

Hoắc Minh ôm lấy vòng eo nhỏ của cô từ phía sau, áp cơ thể vào tấm lưng thon gầy của cô: “Chúng ta nói chuyện nhé, được không?”

Ôn Noãn hơi xoay mặt lại: “Nói chuyện gì?”

“Khương Duệ!”

“Anh ghen rồi, Ôn Noãn à!”

...

Khi anh trở lại nhà hàng, Ôn Noãn và bạn gái của Khương Duệ vậy mà vẫn dừng ở mối quan hệ chỉ nói hai chữ “Xin chào.”, anh liền hiểu ra đây là sự bảo vệ thầm lặng của Ôn Noãn đối với Khương Duệ, mà Khương Duệ ít nhiều gì cũng có sự bảo vệ như vậy đối với cô.

Loại ăn ý này, khiến Hoắc Minh cảm thấy chua cực kỳ.

Anh chưa bao giờ là người che giấu cảm xúc của mình, cho nên quyết định nói thẳng với cô.

Ôn Noãn cười yếu ớt: “Đều là cuốn lịch cũ rồi, sao giờ anh còn nhắc lại làm gì? Dù gì tôi và cậu ấy cũng không thể có chuyện gì được.”

Hoắc Minh dán vào lưng cô, bàn tay không thành thật mà lần mò một lát.

Sau đó, cuối cùng anh vẫn bế cô về lại phòng ngủ chính.

Ôn Noãn sợ đánh thức Tiểu Hoắc Tây, chỉ ậm ờ nhượng bộ.

Khi vào đến phòng ngủ, Hoắc Minh đẩy cô xuống giường, đan mười ngón tay vào tay cô... hôn cô triền miên đắm đuối.

Hôn được một lúc lâu, Ôn Noãn liền quay mặt đi.

Hoắc Minh nhẹ nhàng thở dốc bên tai cô: “Ôn Noãn, anh từng tự hỏi tại sao anh lại để ý Khương Duệ đến như vậy... Thậm chí anh còn chưa từng chú ý Cố Trường Khanh đến thế.”

Ôn Noãn nhìn anh: “Tại sao?”

Một tay Hoắc Minh đưa ra, dịu dàng vuốt ve những đường nét tinh xảo trên mặt cô, thấp giọng đáp: “Bởi vì cậu ta đối xử tốt với em! Không có người đàn ông nào đối xử tốt với em hơn cậu ta, chính vì như vậy, cho nên anh cực kỳ ghen tỵ với cậu ta!”

Ôn Noãn tức đến bật cười.

“Hoắc Minh, đã vậy rồi anh còn không buông tha cho tôi?”

Anh nhìn cô chăm chú, nhìn một lúc lâu, sau đó mới khàn khàn nói: “Giờ em về rồi, nhưng lại như chưa từng trở về! Em là mẹ của Tiểu Hoắc Tây, nhưng hình như chẳng phải vợ của anh... Ôn Noãn, anh thấy chưa đủ!”

Ôn Noãn chân thành nói với anh: “Ngày mai em dẫn anh đi gặp bác sĩ tâm thần!”

Hoắc Minh ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Ôn Noãn, người có vấn đề là em, không phải anh!”

Anh cắn nhẹ vào phần da thịt mềm mại sau tai cô: “Anh chỉ muốn em muốn anh! Cũng giống như lúc trước, em thấy anh liền muốn làm những chuyện giống anh... Ôn Noãn, em có biết tại sao đã lâu như vậy chúng ta không sinh hoạt vợ chồng không, bởi vì em không muốn, trong mắt em chỉ có Hoắc Tây mà thôi, em mặc kệ anh trêu chọc đến mức nào, em chỉ chịu làm khi em muốn, chứ không phải muốn anh!”

Ôn Noãn không nói nên lời.

Hoắc Minh cởi thắt lưng, nhẹ nhàng siết quanh cổ tay cô.

Ôn Noãn ngây người: “Hoắc Minh, anh muốn làm gì?”

Anh kéo cà vạt ra, hôn lên má cô, dịu dàng cười cười: “Không làm gì cả! Anh chỉ muốn em hoàn toàn tiếp nhận anh thôi!”

Sau đó, mắt cô bị bịt lại.

Cô không thể nhìn thấy gì cả, mọi giác quan đều bị khuếch đại...

Hoắc Minh hôn cô một lúc, quỳ gối bên cạnh cô, lấy điện thoại ra mở một đoạn ghi âm, sau đó nhẹ nhàng đặt điện thoại lên gối.

“Anh để chế độ vòng lặp rồi!”

Ôn Noãn nghe được vài giây, khuôn mặt liền đỏ lựng lên!

Bản ghi âm này rõ ràng được ghi lại từ vài năm trước, ở thành phố H...

Cô cắn môi, rốt cuộc vẫn không kiềm được mà mắng: “Hoắc Minh, đồ khốn! Anh có bệnh à! Anh...”

Hoắc Minh dán sát vào tai cô: “Anh ghen! Anh muốn bắt nạt em, muốn nhìn em tan vỡ vì anh!”

Anh khoan khoái thản nhiên nói: “Anh sang phòng sách, lát nữa đến nghiệm thu kết quả nhé!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom