-
Chương 201-203
Chương 201: Sau khi chia tay, luật sư Hoắc chẳng vui vẻ gì.
Khi Ôn Noãn tỉnh lại đã là giữa trưa.
Trong căn hộ, điều hòa bật không quá lớn, nhiệt độ ấm áp vừa phải.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ở phòng khách, tiếng đi rất khẽ, nếu không nghe kỹ thì không thể nhận ra được.
Ôn Noãn vội vàng ngồi dậy.
Không ngờ người xuất hiện trong nhà cô lại là thư ký Trương bên cạnh Hoắc Minh, theo sau còn có bác sĩ.
Thấy Ôn Noãn đã tỉnh, thư ký Trương nhẹ nhàng nói: "Nghe nói cô bị bệnh nên luật sư Hoắc bảo tôi gọi bác sĩ tới khám cho cô! Nếu không phải hôm nay anh ấy có hội nghị quan trọng thì đã đích thân tới đây ."
Ôn Noãn còn hơi choáng váng, bây giờ lại càng thêm xấu hổ.
Không ai biết rõ chuyện của cô và Hoắc Minh hơn thư ký Trương, thậm chí khi cô ở lại căn hộ của Hoắc Minh đêm giao thừa, thư ký Trương hẳn đã nghe được rất nhiều thứ!
Ôn Noãn cố phớt lờ những suy nghĩ đó trong đầu.
Cô khàn giọng mở miệng: "Chắc là bị cảm thôi, không phải chuyện to tát gì!"
Thư ký Trương mỉm cười: "Nhưng luật sư Hoắc rất đau lòng!"
Ôn Noãn càng xấu hổ thêm.
Bác sĩ đi cùng nói rất ít, sau khi kiểm tra một lượt thì tiêm cho Ôn Noãn một mũi rồi rời đi.
Trong căn hộ chỉ còn lại hai người đã quen nhẵn mặt nhau!
Thư ký Trương là người kỳ cựu trong công việc, dù bầu không khí có xấu hổ đến mức nào chăng nữa, cô ấy cũng có thể giả vờ như không, hơn nữa không những không hề mất tự nhiên mà còn đeo tạp dề lên, cười nói: "Bị bệnh không ăn đồ dầu mỡ được, để tôi nấu chút cháo cho cô nhé! Tôi thấy trong tủ lạnh vẫn còn hoa bách hợp."
Ôn Noãn cảm thấy việc này làm phiền người ta quá
Thư ký Trương nhẹ nhàng đỡ cô xuống giường, nói tiếp: "Luật sư Hoắc không yên tâm để người ngoài đến đây, đúng lúc hôm nay tôi xin nghỉ nửa ngày, lát nữa có thể về sớm đón con trai tan học ."
Ôn Noãn cười cười.
Cô biết thư ký Trương là người đáng tin cậy bên Hoắc Minh, cho nên nói chuyện rất cẩn thận.
Thư ký Trương vừa nấu cháo vừa trò chuyện với cô, đều là một vài chuyện sau khi Ôn Noãn và Hoắc Minh chia tay, cuối cùng cô ấy mới nhẹ giọng thở dài: "Ôn Noãn, nửa năm nay luật sư Hoắc chẳng vui vẻ gì."
Cô ấy biết mâu thuẫn giữa Ôn Noãn và Hoắc Minh, trong lòng cũng rất áy náy.
Nếu đêm đó cô ấy không nhờ Ôn Noãn đưa tài liệu giúp mình, thì có lẽ bọn họ đã không đến mức cãi nhau rồi chia tay như vậy, nhưng là một người phụ nữ, cô ấy lại thấy may mắn vì hôm đó Ôn Noãn đã đi, nếu không bọn họ sẽ giống như rất nhiều cặp vợ chồng khác, cưới nhau nhưng không thể đi với nhau đến cùng…
Thư ký Trương nói rất nhiều…
Ôn Noãn vừa uống cháo, từ từ nói: "Cô không cần tự trách mình làm gì! Quan hệ giữa tôi và anh ấy chưa bao giờ vì người khác tác động lên cả, thậm chí cũng không hoàn toàn vì Kiều An, khi đó Kiều An cứ tự cắt cổ tay hết lần này đến lần khác, nhưng chúng tôi vẫn không hề chia tay! Vậy nên… vấn đề là do bản thân chúng tôi mà thôi."
Hoắc Minh sẵn lòng kết hôn, nghĩa là anh sẽ giống như tất cả những người thuộc xã hội thượng lưu khác.
Mong muốn lấy một người vợ đàng hoàng, sinh ra người thừa kế!
Anh thích cơ thể của cô, anh có thể chung thủy với cô đến khi nào anh còn thích cơ thể này, thế nhưng khi hết hạn sử dụng sẽ thế nào, không ai biết chắc được.
Cô không biết, anh càng không biết…
Nhưng thứ mà Ôn Noãn muốn lại là hai người có thể bên nhau suốt đời!
Cô chưa bao giờ to gan, không sợ trời không sợ đất mà yêu một ai thế cả, khát khao được ở bên ai đến vậy, nhưng cô nghĩ, sau này sẽ không bao giờ lặp lại chuyện đó nữa!
Những cái mà anh làm đã khiến cô sợ!
Ôn Noãn chưa từng nói điều này.
Thật ra giữa cô và anh không hề có đúng sai, cũng không có cái gọi là tha thứ, chỉ là tình cảm của cô dần phai nhạt mà thôi.
Hiện giờ đã đến thời hạn một năm.
Anh đối xử với cô thế nào, cô sẽ chấp nhận như thế ấy, nhưng chắc chắn cô phải bảo vệ cho nội tâm của chính mình.
…
Bốn giờ rưỡi chiều, thư ký Trương rời đi.
Tám giờ tối, Hoắc Minh gọi điện thoại cho cô, Ôn Noãn không giả vờ làm gì, bấm nhận điện thoại.
Qua điện thoại, giọng nói của Hoắc Minh nhẹ nhàng: "Thấy khỏe hơn chưa?"
Ôn Noãn “ờ” một tiếng: "Cảm ơn anh để thư ký Trương đến chăm sóc tôi!"
Một khoảng im lặng ngắn ngủi giữa hai đầu điện thoại.
Hoắc Minh cười cười: "Có muốn anh tới không? Anh vừa tan làm, có thể mua đồ ăn đến cho em… Tối nay có buổi hòa nhạc, tiếc là em bị bệnh nên không đi xem được, chúng ta ngồi ở nhà xem live nhé?"
Ôn Noãn biết ý của anh.
Anh đang cố thu hẹp khoảng cách giữa bọn họ, muốn yêu đương như những cặp nam nữ bình thường.
Cô không hề có ý định đó.
Chỉ là cô không thể làm mích lòng anh, đành hàm hồ nói: "Tôi thấy không khỏe, muốn ngủ một giấc, cuối tuần đi, cuối tuần tôi ở với anh."
Hoắc Minh không nói chuyện.
Ôn Noãn cũng không nói gì.
Giữa bọn họ có một sự im lặng quỷ dị, cuối cùng vẫn là Hoắc Minh mở miệng trước: "Nếu thấy không khỏe thì nghỉ ngơi sớm đi!"
Ôn Noãn gật đầu, cúp điện thoại.
Bên kia, Hoắc Minh cầm di động, ngồi trên chiếc Maybach màu đen, đèn đường hắt vào sườn mặt anh để lại một vùng bóng tối mờ mờ… Anh đang ở ngay dưới lầu căn hộ của Ôn Noãn.
Cô không muốn anh lên đó.
Hoắc Minh mở cửa xe bước xuống, ôm một túi to trong tay, đều là đồ ăn mà con gái thích.
Đương nhiên còn có một phần là đồ vệ sinh cá nhân.
Cho đàn ông.
Vốn dĩ anh định ở lại qua đêm chăm sóc cô, đáng tiếc là cô không muốn!
Hoắc Minh chưa bao giờ là kiểu đàn ông làm gì cũng không nói không rằng, nếu anh muốn đến đây, không lý nào lại không nói cho cô biết, nhưng anh luôn là người cẩn thận dè dặt, nên đành để cái túi to kia xuống trước cửa nhà cô…
…
Sáng hôm sau, Ôn Noãn mở cửa dắt Tiểu Bạch đi dạo.
Khi mở cửa lại thấy hai cái túi to, cô đoán là Hoắc Minh để lại, vì thế liền cầm lên xem từng cái một.
Đồ ăn vặt,
Dao cạo râu, áo choàng tắm, dép lê, đồ lót nam,…
Ôn Noãn không nói nên lời.
Cô để hai túi đồ xuống, giả vờ như không biết, không có chuyện gì xảy ra .
Quả thật cô đã đặt ra thời hạn một năm với anh, nhưng cô không cho phép anh xâm phạm đến sinh hoạt cá nhân của cô, cô cũng không chuẩn bị những thứ này cho anh dùng!
Lúc cô xuống lầu đi làm, Chu Mộ Ngôn không đến đón.
Ôn Noãn không thể tự lái xe nên đành bắt xe đến phòng nhạc, cũng may là có người khác đang ở phòng nhạc.
Kể từ hôm đó, Chu Mộ Ngôn bắt đầu chiến tranh lạnh với cô.
Không chịu lái xe cho cô, cũng không chịu đến gặp cô!
Ôn Noãn không ép cậu ta, nên cô tuyển thêm một tài xế nửa, nhưng cô lo cho hướng đi của cậu ta, biết cậu ta không chơi bời lêu lổng mà đang cố gắng làm việc, dì Nguyễn kể mỗi đêm cậu ta đều sẽ về ngủ sớm mới khiến cô yên tâm lại.
Hôm nay, rốt cuộc Chu Mộ Ngôn chịu đến gặp cô.
Nhưng thái độ vẫn lạnh như băng.
Ôn Noãn lật xem báo cáo, lạnh nhạt nói: "Cậu cứ phải mang cảm xúc theo khi làm việc như vậy sao?"
Ánh mắt Chu Mộ Ngôn cực kỳ hung hãn.
Cậu ta trừng cô chằm chằm, như thể muốn trừng ra một thứ gì đó lên mặt cô, người phụ nữ này… người phụ nữ này thật không biết điều!
Ôn Noãn đọc xong liền cho cậu ta ra ngoài!
Chu Mộ Ngôn rời đi, nhưng ra ngoài lại không chịu nổi nữa, hung hăng đấm mạnh vào tường… Thậm chí còn ném một viên thuốc nhỏ trong tay xuống đất, nghiền ra thành từng mảnh!
Ôn Noãn đi tới, im lặng nhìn cậu ta.
Chu Mộ Ngôn cứng ngắc xoay người lại, vẫn trừng mắt với cô, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ đau thương.
Ôn Noãn bình thản nói: "Chu Mộ Ngôn, trên đời này có rất nhiều thứ, không phải cậu muốn là có thể đạt được … Hơn nữa, cậu có bao giờ nghĩ tới việc sau khi có được thì xử lý thế nào không?
Sau lưng Chu Mộ Ngôn toát một tầng mồ hôi lạnh.
Cô đã biết …
Ôn Noãn cúi đầu nhìn viên thuốc nhỏ màu đỏ kia, nhẹ giọng nói: "Quét sạch sẽ, đừng để bị người khác thấy! Nếu cậu cảm thấy ở đây không vui, vậy thì quay về thành phố H đi!"
Chu Mộ Ngôn cứng đờ người.
Cậu ta biết mình nên rời đi, nhưng lại cảm thấy nếu bản thân rời đi thì chẳng khác nào đã bỏ cuộc, trở thành kẻ thua cuộc rõ mười mươi, vậy thì tên họ Hoắc kia sẽ vui vẻ cười suốt ba ngày mất!
Sói nhỏ cứng đầu cứng cổ: "Tôi không đi! Ông đây kiểu gì phải lập ra sự nghiệp của riêng mình, để cho cô nhìn xem, để cô hối hận vì đã không chọn ông đây!"
Ôn Noãn biết cơn giận của cậu ta đã qua .
Cô mỉm cười: "Xét thấy biểu hiện gần đây của cậu, tiền lương tháng này bị trừ mười hai ngàn tệ."
Sói nhỏ chửi tục trong đầu!
Cậu ta biết người phụ nữ này mồm miệng độc ác, tâm địa cũng xấu xa, chẳng khác gì học dáng vẻ của tên họ Hoắc kia, đều là tư bản tiêu chuẩn!
Cậu ta hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Buổi chiều, Ôn Noãn nhận được điện thoại của Chu Truyền Nhân, nói rằng con trai ông đã hiểu chuyện hơn rất nhiều: "Mộ Ngôn nói một năm nữa sẽ quay về Chu Thị làm việc, Ôn Noãn… Chú rất biết ơn con!"
Ôn Noãn nói vài câu khách sáo.
Cô cũng không từ chối những lợi ích mà Chu Truyền Nhân đã hứa… Đùa thôi, con trai cưng của ông ta gần như nổi điên lên, phải dùng tới thuốc, nên cô đành phải nhận lấy những thứ ông ta khăng khăng đưa đến.
Giải quyết xong sói nhỏ, tâm trạng Ôn Noãn thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng tâm trạng vui vẻ này chẳng kéo dài được bao lâu thì Hoắc Minh gọi điện tới, tiếng cười của anh truyền đến từ đầu kia điện thoại: "Lát nữa anh sẽ tới đón em! Đến biệt thự của anh nhé? Hiện giờ anh đang ở đó!"
Chương 202: Nếu em không muốn, anh sẽ không chạm vào em!
Ôn Noãn không muốn đến chỗ của anh.
Nhưng cô lại càng không muốn ăn tối dưới ánh nến, tán tỉnh vui đùa cùng anh, những thứ đó không hợp với bọn họ.
Cô cầm di động, nhìn chằm chằm vào bàn làm việc.
Cuối cùng, cô nói nhỏ qua điện thoại: "Được, nửa tiếng nữa em tan làm!"
Ôn Noãn cúp máy.
Cô lấy ra mấy tập tài liệu dày cộm cất vào cặp táp, còn cảm thấy chưa đủ bèn nhét thêm chút …
Cô bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, xe của Hoắc Minh đã đến nơi.
Gần đây anh luôn lái chiếc Maybach màu đen đó!
Thấy Ôn Noãn bước tới, anh xuống xe đi vòng sang ghế phó lái mở cửa cho cô, ánh mắt lướt xuống tay cô, cười như không cười: "Cuối tuần mà cũng làm việc vất vả quả nhỉ? Làm việc đến mức không có thời gian riêng tư luôn à?"
Ngữ khí của anh mang theo chút ý cười nhạo.
Ôn Noãn vờ như nghe không hiểu, cô lên xe cài dây an toàn, sau đó mới nghiêng người nói: "Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá! Đúng rồi, Bạch Vi và Diêu Tử An đã ly hôn rồi, cảm ơn anh."
Rõ ràng Hoắc Minh không muốn nhắc đến đôi vợ chồng ly hôn kia, anh nhìn về phía trước, nói: "Đến căn hộ của em đón Tiểu Bạch ! Nhóc đó ở trong phòng mãi chắc sắp chán chết rồi!"
Ôn Noãn không phản đối.
Anh lái xe đến dưới lầu căn hộ của cô, Ôn Noãn lên lầu bế Tiểu Bạch xuống.
Sau khi Tiểu Bạch lên xe liền sủa hai tiếng với Hoắc Minh.
Hoắc Minh không thèm chấp nhặt với chó, chỉ nói: "Sao nó cứ bài xích anh vậy? Rõ ràng là anh đem nó về mà."
Ôn Noãn xoa xoa đầu chó: "Có lẽ là do cùng thuộc tính, cùng giới tính."
Cô nói xong liền nở nụ cười nhạt.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thăm thẳm.
Từ khi bọn họ chia tay, đã rất lâu rồi Ôn Noãn chưa từng cười như vậy trước mặt anh, đối với anh mà nói, nụ cười nhạt đó đẹp như tuyết đầu mùa đang tan ra!
Anh kìm lòng chẳng đặng muốn hôn cô.
Hình như Ôn Noãn nhận ra điều đó, cô không cười nữa, im lặng nhìn về phía trước.
Hoắc Minh cười nhạt, đạp nhẹ chân ga, lái xe về phía biệt thự.
Hiện tại anh đang ở trong một căn biệt thự đơn có tổng diện tích hơn hai ngàn mét vuông, tọa lạc tại khu vực đông đúc tấp nập nhất trong thành phố, có thể xem như là biệt thự cao cấp nhất trong khu dân cư này.
Đỗ xe xong, Hoắc Minh mở dây an toàn ra, tùy tiện nói: "Ở đây không có người giúp việc cố định, bữa tối sẽ do người ở nhà chính nấu, chắc phải mất thêm một tiếng mới chuẩn bị xong!"
Ôn Noãn gật đầu.
Hoắc Minh xuống xe, bế Tiểu Bạch lên: "Anh dắt nó đi bồi dưỡng tình cảm, em ngồi chơi ở phòng khách một lát nhé!"
Ôn Noãn nhìn bãi cỏ kia.
Tiểu Bạch hẳn là rất vui vẻ.
Cô đi vào phòng khách, tranh thủ thời gian rảnh rỗi này mà xử lý một số tài liệu, có người giúp việc mang cà phê lên. Ôn Noãn nhận ra đó là người từ nhà chính nhà họ Hoắc, cô nhẹ nhàng nói cảm ơn, nhưng không tỏ ra thân thiện quá mức.
Tháng bảy đầu hạ, trời nóng ngày dài.
Hoắc Minh dắt chó đi dạo một vòng đã đổ mồ hôi, nhưng vẫn quyết định tắm cho Tiểu Bạch trước.
Con chó đứng trên bãi cỏ xanh mướt, nhe răng cười toe toét.
Vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.
Hoắc Minh vỗ vỗ mông con chó để nó tự chơi, còn mình thì đi vào gian chính.
Phòng khách im lặng, Ôn Noãn đang ngồi làm việc.
Hoắc Minh không chịu, cả người đầy mồ hôi bước tới, hơi nghiêng về phía trước gặm nhẹ vào làn da nơi cổ của cô, răng nanh nghiến trên da thịt: "Tổng Giám đốc Ôn bận quá nhỉ!"
Ôn Noãn giương mắt, chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn của anh.
Hoắc Minh đóng tài liệu lại giúp cô: "Nghỉ ngơi một chút đi!"
Ôn Noãn còn chưa kịp nói gì, anh đã đứng dậy đi lên tầng hai, vừa cởi cúc áo vừa lắc lắc những giọt nước trên mái tóc ướt, bộ dáng tùy ý khi ở nhà kia cực kỳ gợi cảm!
Ôn Noãn nhìn đến ngẩn người.
Một khoảng sân rộng xanh mướt màu cỏ, một chú chó nhỏ, một anh chủ đẹp trai… Là cảnh tượng mà trước đây cô từng khát khao vô số lần, đang hiển hiện trước mắt cô, thế nhưng cô đã không còn rung động nữa!
Hoắc Minh tắm xong đi xuống lầu, thấy Ôn Noãn đang cầm cốc cà phê, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Dáng vẻ của cô, như thể chỉ là đang chuyển nơi làm việc mà thôi!
Anh không uốn nắn cô làm gì, dù sao đã lâu rồi bọn họ không ở cạnh nhau, trong lòng cô rất bài xích anh. Chỉ là ban ngày có lạnh nhạt đến mấy đi chăng nữa, ban đêm vẫn sẽ ngủ chung một giường mà thôi, đây là điều Hoắc Minh cực kỳ chắc chắn.
Đêm cuối tuần, thích hợp để triền miên.
Nhưng hai người bọn họ đều lần lượt tăng ca, Tiểu Bạch chẳng còn vui vẻ bừng bừng như khi nãy nữa, hai ông bà chủ đều còn đang làm việc.
Một người ở trong phòng sách, một người thì ngồi ngay trong phòng khách.
Đêm khuya, Hoắc Minh đi ra khỏi phòng sách.
Đúng lúc này Ôn Noãn chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, cửa phòng khách mở ra, ánh mắt hai người chạm nhau, ý tứ mập mờ.
Dù sao thì bọn họ đang ở chung với nhau…
Cảnh tượng này khơi gợi những ký ức triền miên của bọn họ trong quá khứ, đặc biệt là Hoắc Minh, làm cho anh rất muốn ôm cô…
Khi Ôn Noãn xoay người, anh nhẹ nhàng tóm lấy cổ tay cô.
Cơ thể cô cứng đờ.
Hoắc Minh ôm cô từ phía sau, cúi đầu cắn vào cần cổ non mịn của cô, đã lâu rồi anh chưa được làm vậy, ngay cả thở dốc cũng phải kìm nén lại .
Nhẹ nhàng hồi lâu, anh bế cô lên, đặt cô lên tấm ga trải giường màu đen.
Anh đã làm tất cả những gì có thể để lấy lòng cô… Khi bọn họ sắp sửa dính lấy nhau, Hoắc Minh thấy một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Ôn Noãn.
Cô không muốn làm chuyện này!
Hoắc Minh chống một bàn tay đỡ cơ thể mình, cúi đầu nhìn cô chăm chú, sau đó dịu dàng hỏi: "Sao em lại khóc?"
Ôn Noãn cảm thấy cực kỳ lúng túng .
Cô quay khuôn mặt nhỏ nhắn sang bên khác, khóe mắt ươn ướt.
Hoắc Minh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, muốn buông cô ra nhưng lại tham lam không nỡ, bèn đưa lưỡi vào thăm dò bên trong môi cô, hai người hôn một lúc lâu…
Mãi cho đến khi sự nhẫn nại của anh đến giới hạn, anh mới xoay người xuống giường, đi vào phòng tắm!
Khi quay lại, anh ôm lấy cô từ phía sau: "Nếu em không muốn thì chúng ta không làm, nhé?"
Ôn Noãn không lên tiếng, như thể đang ngủ .
Nhưng anh biết cô chưa ngủ, cô chỉ là không muốn nói chuyện với anh mà thôi… Cô đã không còn giống trước nữa, không giận dỗi mà còn rất lạnh nhạt với anh, như cố tình không muốn có kiểu tiếp xúc thế này với anh.
Hoắc Minh cũng không ép buộc cô, ôm cô ngủ cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, di động của Ôn Noãn kêu vang.
Cô vừa tỉnh giấc, còn hơi mơ màng, sờ soạng hồi lâu cuối cùng là Hoắc Minh đưa điện thoại cho cô.
Ôn Noãn đang nằm trên giường.
Hoắc Minh thì đã rời giường, đang bên cạnh mặc quần áo.
Thấy cô ngẩn người, anh cười nhạt: "Điện thoại của Bạch Vi kìa, sao em không bắt máy?"
Ôn Noãn vội vàng bấm nhận cuộc gọi.
Cuộc điện thoại này của Bạch Vi là muốn mời Ôn Noãn đến dự đám cưới của mình, bởi vì là lần thứ hai kết hôn, hơn nữa trong bụng của cô ấy còn đang có một bé con, cho nên dự định tổ chức hôn lễ không quá phô trương, nhà họ Cảnh làm rất khiêm tốn, tổng cộng cũng chỉ mời người trong nhà và vài bạn bè tới thôi.
Ôn Noãn ngồi dậy, chúc mừng Bạch Vi.
Bạch Vi không biết mấy chuyện giữa cô và Hoắc Minh, bèn nói thật lòng với cô: "Chỉ là bữa cơm đạm bạc mà thôi, chúc mừng tương lai tươi sáng mới!"
Ôn Noãn có thể hiểu được tâm trạng của Bạch Vi .
Trải qua một phen ồn ào ầm ĩ với Diêu Tử An, những sự mong chờ về tình cảm sau này sẽ giảm bớt.
Những chuyện đó, Cảnh Sâm và Bạch Vi đều phải từ từ chấp nhận.
Ôn Noãn không nói nhiều, chỉ nói nhất định sẽ đến.
Cô cúp điện thoại, thấy Hoắc Minh đang nhìn mình chằm chằm, tay anh cầm cà-vạt, như thể đang đợi chuyện gì đó…
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: "Đám cưới của Bạch Vi và Cảnh Sâm, tôi muốn tham gia!"
Hoắc Minh nắm một đầu cà-vạt, chờ lâu thật lâu, cuối cùng mới tự đeo cà vạt cho mình, dáng vẻ như chẳng có chuyện gì: "Cảnh Sâm cũng mời anh! Vậy ý em là hai người chúng ta chỉ có thể đi một người, sợ người khác biết quan hệ hiện tại của chúng ta sao?"
Ôn Noãn không phủ nhận.
Xoạt một cái, Hoắc Minh rút cà vạt ra, anh nhìn cô chằm chằm, giọng điệu lạnh nhạt hơn rất nhiều: "Anh không nói, sẽ không ai biết mối quan hệ của chúng ta!"
Nói xong, anh xoay người xuống lầu.
Chương 203: Ôn Noãn, tại sao chúng ta lại phải đi đến bước đường này!
Một lát sau, ngoài sân vang lên tiếng khởi động ô tô, hẳn là Hoắc Minh ra ngoài.
Ôn Noãn cũng đoán được anh tức giận đến mức nào.
Nhưng cô cũng không để trong lòng.
Nếu anh đã không ở nhà, vậy cô quyết định dẫn Tiểu Bạch rời đi.
Suốt một ngày, hai người họ đều không hề liên lạc với nhau.
Tối thứ bảy, Ôn Noãn tham gia tiệc cưới của Bạch Vi và Cảnh Sâm.
Tiệc cưới được tổ chức trong một khách sạn năm sao, tổng cộng chỉ có bốn bàn, so với đám cưới của Cảnh Từ mới đây thì có hơi quạnh quẽ, hơn nữa trạng thái của Cảnh Sâm và Bạch Vi hình như không tốt lắm.
Ôn Noãn gửi lời chúc chân thành nhất tới hai người.
Giọng Bạch Vi hơi run ôm cô.
Cảnh Sâm đứng kế vợ mình nhìn vào mắt Ôn Noãn, ánh mắt hai người giao nhau.
Ánh mắt của anh ta rất phức tạp, anh ta là đàn ông, đương nhiên biết rõ Ôn Noãn phải trả giá những gì, cho nên anh ta vừa biết ơn lại vừa cảm thấy áy náy…
Ôn Noãn cười nhạt với anh ta, bình tĩnh thản nhiên.
Từ trước đến nay, Cảnh Sâm luôn là người bất cần đời.
Nhưng anh ta biết, anh ta nợ Ôn Noãn cả đời này, không thể nào trả nổi…
Ôn Noãn lại khách sáo nói vài câu rồi ngồi xuống, im lặng nhìn xung quanh một vòng, thấy Hoắc Minh không đến.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi!
Tiệc cưới này mọi người g ăn với tâm trạng phức tạp lẫn lộn, ngay cả cô dâu chú rể đi kính rượu đều không vui lắm, nhưng Cảnh Sâm vẫn luôn nắm tay Bạch Vi, cố gắng chống đỡ nụ cười gượng ép trên mặt.
Tan tiệc, Ôn Noãn vào nhà vệ sinh.
Vừa rửa tay, cô vừa nghĩ đến bàn tay nắm chặt của Cảnh Sâm và Bạch Vi, cô nghĩ hẳn là Bạch Vi sẽ rất hạnh phúc. Đúng lúc cô đang xoay người chuẩn bị đi, giọng nói của Cảnh Sâm vang lên từ sau lưng: "Ôn Noãn."
Ôn Noãn giật mình…
Cảnh Sâm mặc u phục, đang hút thuốc ở lối đi vào nhà vệ sinh, thấy Ôn Noãn giây mình, anh ta dập tắt điếu thuốc, chân thành nói lời cảm ơn với cô.
Ôn Noãn không nhiều lời: "Hai người cũng không dễ dàng gì mới có thể ở bên nhau, đối xử thật tốt với Bạch Vi nha."
Cảnh Sâm gật đầu.
Có vẻ anh ta không nhịn được mà quan tâm hỏi: "Cô với Hoắc Minh thế nào rồi?"
Câu này anh ta ám chỉ ai, bọn họ đều hiểu mà không nói rõ.
Rõ ràng là Ôn Noãn hơi ngẩn ra, sau đó cười nhạt nói: "Thì vẫn vậy thôi! Cảnh Sâm, anh đừng quan tâm chuyện này nữa, kết hôn xong, tận hưởng tuần trăng mật vui vẻ nhé!"
Tâm trạng của Cảnh Sâm cực kỳ phức tạp.
Anh ta còn muốn nói thêm nhưng Bạch Vi xuất hiện, cô ấy đứng ở bên kia lối đi nhỏ, giọng nói ngơ ngác: "Cảnh Sâm, anh vừa nói cái gì?"
Cảnh Sâm giật mình hoảng hốt.
Anh ta vội vàng bước đến trấn an Bạch Vi: "Chỉ là nói chuyện phiếm với Ôn Noãn thôi!"
Bạch Vi nhẹ nhàng đẩy anh ta ra.
Cô ấy nghe thấy Cảnh Sâm hỏi về Hoắc Minh.
Ôn Noãn đang ở bên Hoắc Minh?
Cô ấy không ngốc, đột nhiên cuộc hôn nhân giữa cô ấy và Diêu Tử An kết thúc, cô liền có thể gả cho Cảnh Sâm… Chắc chắn cô ấy được giúp đỡ bởi người có địa vị còn cao hơn cả nhà họ Diêu, cô ấy nghĩ hoài nghĩ mãi, lại chưa từng nghĩ đến người đó chính là Hoắc Minh!
Đôi mắt của Bạch Vi đỏ hoe nhìn Ôn Noãn, cánh môi run run.
Ôn Noãn thở dài.
Cô nói với Cảnh Sâm: "Anh tránh mặt chút đi, tôi có mấy lời muốn nói với cô ấy!"
Cảnh Sâm cũng cảm thấy phụ nữ giao tiếp với nhau sẽ hiểu nhau hơn nên đồng ý, trước khi đi, anh vỗ nhẹ vai vợ, dịu dàng nói: "Dù thế nào đi chăng nữa cũng đừng để ảnh hưởng đến con nhé!"
Nếu là trước đây, Bạch Vi hẳn là đã bùng nổ lên rồi.
Nhưng hiện giờ, cô ấy lại không có đủ tự tin để mất bình tĩnh, thích gì làm nấy, bởi vì đứa bé trong bụng cô ấy có lẽ là nhờ Ôn Noãn hi sinh thứ gì đó để đổi lấy, cô ấy không thể nói được bây giờ bản thân đang cảm thấy như thế nào.
Giờ phút này, cô ấy chỉ muốn khóc!
Ôn Noãn đi đến cạnh cô ấy, sửa sang lại váy cưới cho cô ấy: "Hôm nay cậu đẹp lắm! Cô dâu nên có dáng vẻ của cô dâu chứ, không nên khóc! Bạch Vi, tớ không sao đâu… Sau này tớ không định kết hôn nữa, cho nên tớ cũng không cảm thấy có lỗi với ai!"
Bạch Vi vẫn khóc như mưa.
Cô ấy tự nhận giữa mình và Ôn Noãn không hề có bí mật gì, thế nhưng cô ấy chưa từng nghe nói Ôn Noãn không muốn kết hôn.
Bạch Vi nghẹn ngào nói: "Tớ không tin!"
Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Vi, nhỏ giọng nói: "Tớ từng thích hai người, nhưng cuối cùng kết quả đều không tốt! Cho nên ở một mình vẫn rất tốt mà!"
Cô đã thực sự nghĩ tới, một năm sau khi sự nghiệp đã ổn định, cô có thể ra nước ngoài!
Bầu bạn với chị Lê.
Hoặc là dẫn mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới.
Không có tình yêu, con người có thể sống rất tốt mà!
Ôn Noãn tính về sớm, nhưng Bạch Vi lại khóc lóc không ngừng. Cô ngước mắt lên định nói gì đó, nhưng ánh mắt nhìn thẳng phía trước.
Hoắc Minh đang đứng ở phía sau Ôn Noãn, vẻ mặt thản nhiên, không biết đã nghe được bao lâu.
Bạch Vi mở to mắt, nhỏ giọng nói: "Hoắc Minh đến kìa!"
Ôn Noãn ngẩn ra.
Cô chậm rãi xoay người, thấy anh đang đứng dưới chùm đèn pha lê, cả người toát ra phong thái tao nhã.
Bầu không khí quái dị…
Cuối cùng vẫn là Hoắc Mình nhỏ giọng mở miệng, cho Ôn Noãn thể diện cũng cho chính mình thể diện: "Ôn Noãn không thể lái xe, tôi đến đón cô ấy về!"
Bạch Vi hơi động.
Cảnh Sâm biết tính tình của cô, thấp giọng nói: "Để bọn họ tự giải quyết!"
Cơ thể Bạch Vi cứng đờ rất lâu, mới từ từ thả lỏng.
Ôn Noãn cười nhẹ với bọn họ: "Tân hôn vui vẻ!"
Cô theo Hoắc Minh rời khỏi tiệc cưới.
Trong thang máy, không ai lên tiếng, trên đường chở cô về, hai người cũng không nói với nhau chữ nào.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở dưới lầu căn hộ của Ôn Noãn.
Ôn Noãn cảm thấy cổ hơi mỏi, hơi xoay cổ qua lại, sau đó nghiêng người nói: "Tôi xuống xe đây!"
Cạch một tiếng.
Anh khóa cửa xe lại.
Tay nắm cửa xe của Ôn Noãn buông ra, từ từ thả xuống, cô dựa lưng vào ghế, trầm giọng nói: "Hoắc Minh…"
Hoắc Minh nghiêng người nhìn cô chằm chằm.
Ôn Noãn luôn xinh đẹp rạng ngời, là kiểu rất hợp gu thẩm mỹ của anh.
Khuôn mặt trắng nõn, đường nét tinh xảo, mái tóc dài màu trà cũng rất mềm mượt.
Anh rất muốn có được người này, không chỉ muốn ngủ với cô mà muốn có được toàn bộ thể xác và tinh thần của cô cả đời.
Vậy mà Ôn Noãn lại nói, cô không muốn kết hôn!
Hoắc Minh chưa từng nếm trải qua đau đớn như vậy, trong lòng cực kỳ chua xót, nhưng lại không thể biểu hiện ra bên ngoài, nói thêm một câu cũng chính là tự làm mình xấu hổ!
Anh nhìn chằm chằm cô, yết hầu không khỏi trượt lên xuống.Anh mở ngăn đựng đồ lấy ra một bao thuốc lá chưa mở, thuần thục mở ra châm một điếu.
Khi sương khói tràn ngập trong lồng ngực, loại đau đớn này thế mà có thể giảm bớt cơn đau trong lòng.
Hoắc Minh hơi nghiện rồi!
Anh hút thuốc trong xe nhưng lại không mở cửa sổ, rất nhanh trong xe đã ngạt khói.
Ôn Noãn không nhịn được mà lên tiếng: "Hoắc Minh!"
Cô bị anh hôn!
Hai người đã từng hôn nhau rất nhiều lần, nhưng chưa có lần nào kịch liệt như bây giờ, Hoắc Minh như thể đang gặp ác mộng, muốn cắn nuốt toàn bộ cơ thể cô.
Ôn Noãn vừa khó nuốt vừa khó thở.
Khắp nơi đều là hơi thở của Hoắc Minh!
Cô ngộp đến mức tưởng chừng như mình sắp chết…
Hoắc Minh ngừng lại, trán áp trán với cô, anh nhẹ nhàng nhắm mắt, giọng nói đau khổ: "Ôn Noãn, tại sao chúng ta phải đi đến bước đường này!"
Ôn Noãn không biết trả lời thế nào.
Anh không ép cô chỉ là nhẹ nhàng ôm cô
Cô biết tâm trạng của anh không tốt, đành nhỏ giọng nói: "Hoắc Minh, tôi không hận anh, ngược lại có một số việc tôi còn biết ơn anh, nhưng biết ơn là biết ơn, thích là thích… Tôi chỉ không muốn buộc bản thân thêm lần nào nữa!"
Hoắc Minh im lặng nghe.
Anh hoảng hốt nghĩ: Rõ ràng là hiểu những gì cô nói, nhưng anh nghe vào lại thấy trong lòng đau nhói!
Ngay khi bầu không khí đông cứng lại, di động của anh vang lên, là cuộc gọi từ Hoắc Chấn Đông.
Giọng nói của Hoắc Chấn Đông rất gấp gáp: “Hoắc Minh, con mau đến Đông Giao một chuyến đi, bây giờ tình hình bà cụ không được tốt lắm, e rằng đây là lần cuối gặp bà!"
Khi Ôn Noãn tỉnh lại đã là giữa trưa.
Trong căn hộ, điều hòa bật không quá lớn, nhiệt độ ấm áp vừa phải.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ở phòng khách, tiếng đi rất khẽ, nếu không nghe kỹ thì không thể nhận ra được.
Ôn Noãn vội vàng ngồi dậy.
Không ngờ người xuất hiện trong nhà cô lại là thư ký Trương bên cạnh Hoắc Minh, theo sau còn có bác sĩ.
Thấy Ôn Noãn đã tỉnh, thư ký Trương nhẹ nhàng nói: "Nghe nói cô bị bệnh nên luật sư Hoắc bảo tôi gọi bác sĩ tới khám cho cô! Nếu không phải hôm nay anh ấy có hội nghị quan trọng thì đã đích thân tới đây ."
Ôn Noãn còn hơi choáng váng, bây giờ lại càng thêm xấu hổ.
Không ai biết rõ chuyện của cô và Hoắc Minh hơn thư ký Trương, thậm chí khi cô ở lại căn hộ của Hoắc Minh đêm giao thừa, thư ký Trương hẳn đã nghe được rất nhiều thứ!
Ôn Noãn cố phớt lờ những suy nghĩ đó trong đầu.
Cô khàn giọng mở miệng: "Chắc là bị cảm thôi, không phải chuyện to tát gì!"
Thư ký Trương mỉm cười: "Nhưng luật sư Hoắc rất đau lòng!"
Ôn Noãn càng xấu hổ thêm.
Bác sĩ đi cùng nói rất ít, sau khi kiểm tra một lượt thì tiêm cho Ôn Noãn một mũi rồi rời đi.
Trong căn hộ chỉ còn lại hai người đã quen nhẵn mặt nhau!
Thư ký Trương là người kỳ cựu trong công việc, dù bầu không khí có xấu hổ đến mức nào chăng nữa, cô ấy cũng có thể giả vờ như không, hơn nữa không những không hề mất tự nhiên mà còn đeo tạp dề lên, cười nói: "Bị bệnh không ăn đồ dầu mỡ được, để tôi nấu chút cháo cho cô nhé! Tôi thấy trong tủ lạnh vẫn còn hoa bách hợp."
Ôn Noãn cảm thấy việc này làm phiền người ta quá
Thư ký Trương nhẹ nhàng đỡ cô xuống giường, nói tiếp: "Luật sư Hoắc không yên tâm để người ngoài đến đây, đúng lúc hôm nay tôi xin nghỉ nửa ngày, lát nữa có thể về sớm đón con trai tan học ."
Ôn Noãn cười cười.
Cô biết thư ký Trương là người đáng tin cậy bên Hoắc Minh, cho nên nói chuyện rất cẩn thận.
Thư ký Trương vừa nấu cháo vừa trò chuyện với cô, đều là một vài chuyện sau khi Ôn Noãn và Hoắc Minh chia tay, cuối cùng cô ấy mới nhẹ giọng thở dài: "Ôn Noãn, nửa năm nay luật sư Hoắc chẳng vui vẻ gì."
Cô ấy biết mâu thuẫn giữa Ôn Noãn và Hoắc Minh, trong lòng cũng rất áy náy.
Nếu đêm đó cô ấy không nhờ Ôn Noãn đưa tài liệu giúp mình, thì có lẽ bọn họ đã không đến mức cãi nhau rồi chia tay như vậy, nhưng là một người phụ nữ, cô ấy lại thấy may mắn vì hôm đó Ôn Noãn đã đi, nếu không bọn họ sẽ giống như rất nhiều cặp vợ chồng khác, cưới nhau nhưng không thể đi với nhau đến cùng…
Thư ký Trương nói rất nhiều…
Ôn Noãn vừa uống cháo, từ từ nói: "Cô không cần tự trách mình làm gì! Quan hệ giữa tôi và anh ấy chưa bao giờ vì người khác tác động lên cả, thậm chí cũng không hoàn toàn vì Kiều An, khi đó Kiều An cứ tự cắt cổ tay hết lần này đến lần khác, nhưng chúng tôi vẫn không hề chia tay! Vậy nên… vấn đề là do bản thân chúng tôi mà thôi."
Hoắc Minh sẵn lòng kết hôn, nghĩa là anh sẽ giống như tất cả những người thuộc xã hội thượng lưu khác.
Mong muốn lấy một người vợ đàng hoàng, sinh ra người thừa kế!
Anh thích cơ thể của cô, anh có thể chung thủy với cô đến khi nào anh còn thích cơ thể này, thế nhưng khi hết hạn sử dụng sẽ thế nào, không ai biết chắc được.
Cô không biết, anh càng không biết…
Nhưng thứ mà Ôn Noãn muốn lại là hai người có thể bên nhau suốt đời!
Cô chưa bao giờ to gan, không sợ trời không sợ đất mà yêu một ai thế cả, khát khao được ở bên ai đến vậy, nhưng cô nghĩ, sau này sẽ không bao giờ lặp lại chuyện đó nữa!
Những cái mà anh làm đã khiến cô sợ!
Ôn Noãn chưa từng nói điều này.
Thật ra giữa cô và anh không hề có đúng sai, cũng không có cái gọi là tha thứ, chỉ là tình cảm của cô dần phai nhạt mà thôi.
Hiện giờ đã đến thời hạn một năm.
Anh đối xử với cô thế nào, cô sẽ chấp nhận như thế ấy, nhưng chắc chắn cô phải bảo vệ cho nội tâm của chính mình.
…
Bốn giờ rưỡi chiều, thư ký Trương rời đi.
Tám giờ tối, Hoắc Minh gọi điện thoại cho cô, Ôn Noãn không giả vờ làm gì, bấm nhận điện thoại.
Qua điện thoại, giọng nói của Hoắc Minh nhẹ nhàng: "Thấy khỏe hơn chưa?"
Ôn Noãn “ờ” một tiếng: "Cảm ơn anh để thư ký Trương đến chăm sóc tôi!"
Một khoảng im lặng ngắn ngủi giữa hai đầu điện thoại.
Hoắc Minh cười cười: "Có muốn anh tới không? Anh vừa tan làm, có thể mua đồ ăn đến cho em… Tối nay có buổi hòa nhạc, tiếc là em bị bệnh nên không đi xem được, chúng ta ngồi ở nhà xem live nhé?"
Ôn Noãn biết ý của anh.
Anh đang cố thu hẹp khoảng cách giữa bọn họ, muốn yêu đương như những cặp nam nữ bình thường.
Cô không hề có ý định đó.
Chỉ là cô không thể làm mích lòng anh, đành hàm hồ nói: "Tôi thấy không khỏe, muốn ngủ một giấc, cuối tuần đi, cuối tuần tôi ở với anh."
Hoắc Minh không nói chuyện.
Ôn Noãn cũng không nói gì.
Giữa bọn họ có một sự im lặng quỷ dị, cuối cùng vẫn là Hoắc Minh mở miệng trước: "Nếu thấy không khỏe thì nghỉ ngơi sớm đi!"
Ôn Noãn gật đầu, cúp điện thoại.
Bên kia, Hoắc Minh cầm di động, ngồi trên chiếc Maybach màu đen, đèn đường hắt vào sườn mặt anh để lại một vùng bóng tối mờ mờ… Anh đang ở ngay dưới lầu căn hộ của Ôn Noãn.
Cô không muốn anh lên đó.
Hoắc Minh mở cửa xe bước xuống, ôm một túi to trong tay, đều là đồ ăn mà con gái thích.
Đương nhiên còn có một phần là đồ vệ sinh cá nhân.
Cho đàn ông.
Vốn dĩ anh định ở lại qua đêm chăm sóc cô, đáng tiếc là cô không muốn!
Hoắc Minh chưa bao giờ là kiểu đàn ông làm gì cũng không nói không rằng, nếu anh muốn đến đây, không lý nào lại không nói cho cô biết, nhưng anh luôn là người cẩn thận dè dặt, nên đành để cái túi to kia xuống trước cửa nhà cô…
…
Sáng hôm sau, Ôn Noãn mở cửa dắt Tiểu Bạch đi dạo.
Khi mở cửa lại thấy hai cái túi to, cô đoán là Hoắc Minh để lại, vì thế liền cầm lên xem từng cái một.
Đồ ăn vặt,
Dao cạo râu, áo choàng tắm, dép lê, đồ lót nam,…
Ôn Noãn không nói nên lời.
Cô để hai túi đồ xuống, giả vờ như không biết, không có chuyện gì xảy ra .
Quả thật cô đã đặt ra thời hạn một năm với anh, nhưng cô không cho phép anh xâm phạm đến sinh hoạt cá nhân của cô, cô cũng không chuẩn bị những thứ này cho anh dùng!
Lúc cô xuống lầu đi làm, Chu Mộ Ngôn không đến đón.
Ôn Noãn không thể tự lái xe nên đành bắt xe đến phòng nhạc, cũng may là có người khác đang ở phòng nhạc.
Kể từ hôm đó, Chu Mộ Ngôn bắt đầu chiến tranh lạnh với cô.
Không chịu lái xe cho cô, cũng không chịu đến gặp cô!
Ôn Noãn không ép cậu ta, nên cô tuyển thêm một tài xế nửa, nhưng cô lo cho hướng đi của cậu ta, biết cậu ta không chơi bời lêu lổng mà đang cố gắng làm việc, dì Nguyễn kể mỗi đêm cậu ta đều sẽ về ngủ sớm mới khiến cô yên tâm lại.
Hôm nay, rốt cuộc Chu Mộ Ngôn chịu đến gặp cô.
Nhưng thái độ vẫn lạnh như băng.
Ôn Noãn lật xem báo cáo, lạnh nhạt nói: "Cậu cứ phải mang cảm xúc theo khi làm việc như vậy sao?"
Ánh mắt Chu Mộ Ngôn cực kỳ hung hãn.
Cậu ta trừng cô chằm chằm, như thể muốn trừng ra một thứ gì đó lên mặt cô, người phụ nữ này… người phụ nữ này thật không biết điều!
Ôn Noãn đọc xong liền cho cậu ta ra ngoài!
Chu Mộ Ngôn rời đi, nhưng ra ngoài lại không chịu nổi nữa, hung hăng đấm mạnh vào tường… Thậm chí còn ném một viên thuốc nhỏ trong tay xuống đất, nghiền ra thành từng mảnh!
Ôn Noãn đi tới, im lặng nhìn cậu ta.
Chu Mộ Ngôn cứng ngắc xoay người lại, vẫn trừng mắt với cô, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ đau thương.
Ôn Noãn bình thản nói: "Chu Mộ Ngôn, trên đời này có rất nhiều thứ, không phải cậu muốn là có thể đạt được … Hơn nữa, cậu có bao giờ nghĩ tới việc sau khi có được thì xử lý thế nào không?
Sau lưng Chu Mộ Ngôn toát một tầng mồ hôi lạnh.
Cô đã biết …
Ôn Noãn cúi đầu nhìn viên thuốc nhỏ màu đỏ kia, nhẹ giọng nói: "Quét sạch sẽ, đừng để bị người khác thấy! Nếu cậu cảm thấy ở đây không vui, vậy thì quay về thành phố H đi!"
Chu Mộ Ngôn cứng đờ người.
Cậu ta biết mình nên rời đi, nhưng lại cảm thấy nếu bản thân rời đi thì chẳng khác nào đã bỏ cuộc, trở thành kẻ thua cuộc rõ mười mươi, vậy thì tên họ Hoắc kia sẽ vui vẻ cười suốt ba ngày mất!
Sói nhỏ cứng đầu cứng cổ: "Tôi không đi! Ông đây kiểu gì phải lập ra sự nghiệp của riêng mình, để cho cô nhìn xem, để cô hối hận vì đã không chọn ông đây!"
Ôn Noãn biết cơn giận của cậu ta đã qua .
Cô mỉm cười: "Xét thấy biểu hiện gần đây của cậu, tiền lương tháng này bị trừ mười hai ngàn tệ."
Sói nhỏ chửi tục trong đầu!
Cậu ta biết người phụ nữ này mồm miệng độc ác, tâm địa cũng xấu xa, chẳng khác gì học dáng vẻ của tên họ Hoắc kia, đều là tư bản tiêu chuẩn!
Cậu ta hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Buổi chiều, Ôn Noãn nhận được điện thoại của Chu Truyền Nhân, nói rằng con trai ông đã hiểu chuyện hơn rất nhiều: "Mộ Ngôn nói một năm nữa sẽ quay về Chu Thị làm việc, Ôn Noãn… Chú rất biết ơn con!"
Ôn Noãn nói vài câu khách sáo.
Cô cũng không từ chối những lợi ích mà Chu Truyền Nhân đã hứa… Đùa thôi, con trai cưng của ông ta gần như nổi điên lên, phải dùng tới thuốc, nên cô đành phải nhận lấy những thứ ông ta khăng khăng đưa đến.
Giải quyết xong sói nhỏ, tâm trạng Ôn Noãn thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng tâm trạng vui vẻ này chẳng kéo dài được bao lâu thì Hoắc Minh gọi điện tới, tiếng cười của anh truyền đến từ đầu kia điện thoại: "Lát nữa anh sẽ tới đón em! Đến biệt thự của anh nhé? Hiện giờ anh đang ở đó!"
Chương 202: Nếu em không muốn, anh sẽ không chạm vào em!
Ôn Noãn không muốn đến chỗ của anh.
Nhưng cô lại càng không muốn ăn tối dưới ánh nến, tán tỉnh vui đùa cùng anh, những thứ đó không hợp với bọn họ.
Cô cầm di động, nhìn chằm chằm vào bàn làm việc.
Cuối cùng, cô nói nhỏ qua điện thoại: "Được, nửa tiếng nữa em tan làm!"
Ôn Noãn cúp máy.
Cô lấy ra mấy tập tài liệu dày cộm cất vào cặp táp, còn cảm thấy chưa đủ bèn nhét thêm chút …
Cô bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, xe của Hoắc Minh đã đến nơi.
Gần đây anh luôn lái chiếc Maybach màu đen đó!
Thấy Ôn Noãn bước tới, anh xuống xe đi vòng sang ghế phó lái mở cửa cho cô, ánh mắt lướt xuống tay cô, cười như không cười: "Cuối tuần mà cũng làm việc vất vả quả nhỉ? Làm việc đến mức không có thời gian riêng tư luôn à?"
Ngữ khí của anh mang theo chút ý cười nhạo.
Ôn Noãn vờ như nghe không hiểu, cô lên xe cài dây an toàn, sau đó mới nghiêng người nói: "Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá! Đúng rồi, Bạch Vi và Diêu Tử An đã ly hôn rồi, cảm ơn anh."
Rõ ràng Hoắc Minh không muốn nhắc đến đôi vợ chồng ly hôn kia, anh nhìn về phía trước, nói: "Đến căn hộ của em đón Tiểu Bạch ! Nhóc đó ở trong phòng mãi chắc sắp chán chết rồi!"
Ôn Noãn không phản đối.
Anh lái xe đến dưới lầu căn hộ của cô, Ôn Noãn lên lầu bế Tiểu Bạch xuống.
Sau khi Tiểu Bạch lên xe liền sủa hai tiếng với Hoắc Minh.
Hoắc Minh không thèm chấp nhặt với chó, chỉ nói: "Sao nó cứ bài xích anh vậy? Rõ ràng là anh đem nó về mà."
Ôn Noãn xoa xoa đầu chó: "Có lẽ là do cùng thuộc tính, cùng giới tính."
Cô nói xong liền nở nụ cười nhạt.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thăm thẳm.
Từ khi bọn họ chia tay, đã rất lâu rồi Ôn Noãn chưa từng cười như vậy trước mặt anh, đối với anh mà nói, nụ cười nhạt đó đẹp như tuyết đầu mùa đang tan ra!
Anh kìm lòng chẳng đặng muốn hôn cô.
Hình như Ôn Noãn nhận ra điều đó, cô không cười nữa, im lặng nhìn về phía trước.
Hoắc Minh cười nhạt, đạp nhẹ chân ga, lái xe về phía biệt thự.
Hiện tại anh đang ở trong một căn biệt thự đơn có tổng diện tích hơn hai ngàn mét vuông, tọa lạc tại khu vực đông đúc tấp nập nhất trong thành phố, có thể xem như là biệt thự cao cấp nhất trong khu dân cư này.
Đỗ xe xong, Hoắc Minh mở dây an toàn ra, tùy tiện nói: "Ở đây không có người giúp việc cố định, bữa tối sẽ do người ở nhà chính nấu, chắc phải mất thêm một tiếng mới chuẩn bị xong!"
Ôn Noãn gật đầu.
Hoắc Minh xuống xe, bế Tiểu Bạch lên: "Anh dắt nó đi bồi dưỡng tình cảm, em ngồi chơi ở phòng khách một lát nhé!"
Ôn Noãn nhìn bãi cỏ kia.
Tiểu Bạch hẳn là rất vui vẻ.
Cô đi vào phòng khách, tranh thủ thời gian rảnh rỗi này mà xử lý một số tài liệu, có người giúp việc mang cà phê lên. Ôn Noãn nhận ra đó là người từ nhà chính nhà họ Hoắc, cô nhẹ nhàng nói cảm ơn, nhưng không tỏ ra thân thiện quá mức.
Tháng bảy đầu hạ, trời nóng ngày dài.
Hoắc Minh dắt chó đi dạo một vòng đã đổ mồ hôi, nhưng vẫn quyết định tắm cho Tiểu Bạch trước.
Con chó đứng trên bãi cỏ xanh mướt, nhe răng cười toe toét.
Vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.
Hoắc Minh vỗ vỗ mông con chó để nó tự chơi, còn mình thì đi vào gian chính.
Phòng khách im lặng, Ôn Noãn đang ngồi làm việc.
Hoắc Minh không chịu, cả người đầy mồ hôi bước tới, hơi nghiêng về phía trước gặm nhẹ vào làn da nơi cổ của cô, răng nanh nghiến trên da thịt: "Tổng Giám đốc Ôn bận quá nhỉ!"
Ôn Noãn giương mắt, chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn của anh.
Hoắc Minh đóng tài liệu lại giúp cô: "Nghỉ ngơi một chút đi!"
Ôn Noãn còn chưa kịp nói gì, anh đã đứng dậy đi lên tầng hai, vừa cởi cúc áo vừa lắc lắc những giọt nước trên mái tóc ướt, bộ dáng tùy ý khi ở nhà kia cực kỳ gợi cảm!
Ôn Noãn nhìn đến ngẩn người.
Một khoảng sân rộng xanh mướt màu cỏ, một chú chó nhỏ, một anh chủ đẹp trai… Là cảnh tượng mà trước đây cô từng khát khao vô số lần, đang hiển hiện trước mắt cô, thế nhưng cô đã không còn rung động nữa!
Hoắc Minh tắm xong đi xuống lầu, thấy Ôn Noãn đang cầm cốc cà phê, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Dáng vẻ của cô, như thể chỉ là đang chuyển nơi làm việc mà thôi!
Anh không uốn nắn cô làm gì, dù sao đã lâu rồi bọn họ không ở cạnh nhau, trong lòng cô rất bài xích anh. Chỉ là ban ngày có lạnh nhạt đến mấy đi chăng nữa, ban đêm vẫn sẽ ngủ chung một giường mà thôi, đây là điều Hoắc Minh cực kỳ chắc chắn.
Đêm cuối tuần, thích hợp để triền miên.
Nhưng hai người bọn họ đều lần lượt tăng ca, Tiểu Bạch chẳng còn vui vẻ bừng bừng như khi nãy nữa, hai ông bà chủ đều còn đang làm việc.
Một người ở trong phòng sách, một người thì ngồi ngay trong phòng khách.
Đêm khuya, Hoắc Minh đi ra khỏi phòng sách.
Đúng lúc này Ôn Noãn chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, cửa phòng khách mở ra, ánh mắt hai người chạm nhau, ý tứ mập mờ.
Dù sao thì bọn họ đang ở chung với nhau…
Cảnh tượng này khơi gợi những ký ức triền miên của bọn họ trong quá khứ, đặc biệt là Hoắc Minh, làm cho anh rất muốn ôm cô…
Khi Ôn Noãn xoay người, anh nhẹ nhàng tóm lấy cổ tay cô.
Cơ thể cô cứng đờ.
Hoắc Minh ôm cô từ phía sau, cúi đầu cắn vào cần cổ non mịn của cô, đã lâu rồi anh chưa được làm vậy, ngay cả thở dốc cũng phải kìm nén lại .
Nhẹ nhàng hồi lâu, anh bế cô lên, đặt cô lên tấm ga trải giường màu đen.
Anh đã làm tất cả những gì có thể để lấy lòng cô… Khi bọn họ sắp sửa dính lấy nhau, Hoắc Minh thấy một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Ôn Noãn.
Cô không muốn làm chuyện này!
Hoắc Minh chống một bàn tay đỡ cơ thể mình, cúi đầu nhìn cô chăm chú, sau đó dịu dàng hỏi: "Sao em lại khóc?"
Ôn Noãn cảm thấy cực kỳ lúng túng .
Cô quay khuôn mặt nhỏ nhắn sang bên khác, khóe mắt ươn ướt.
Hoắc Minh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, muốn buông cô ra nhưng lại tham lam không nỡ, bèn đưa lưỡi vào thăm dò bên trong môi cô, hai người hôn một lúc lâu…
Mãi cho đến khi sự nhẫn nại của anh đến giới hạn, anh mới xoay người xuống giường, đi vào phòng tắm!
Khi quay lại, anh ôm lấy cô từ phía sau: "Nếu em không muốn thì chúng ta không làm, nhé?"
Ôn Noãn không lên tiếng, như thể đang ngủ .
Nhưng anh biết cô chưa ngủ, cô chỉ là không muốn nói chuyện với anh mà thôi… Cô đã không còn giống trước nữa, không giận dỗi mà còn rất lạnh nhạt với anh, như cố tình không muốn có kiểu tiếp xúc thế này với anh.
Hoắc Minh cũng không ép buộc cô, ôm cô ngủ cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, di động của Ôn Noãn kêu vang.
Cô vừa tỉnh giấc, còn hơi mơ màng, sờ soạng hồi lâu cuối cùng là Hoắc Minh đưa điện thoại cho cô.
Ôn Noãn đang nằm trên giường.
Hoắc Minh thì đã rời giường, đang bên cạnh mặc quần áo.
Thấy cô ngẩn người, anh cười nhạt: "Điện thoại của Bạch Vi kìa, sao em không bắt máy?"
Ôn Noãn vội vàng bấm nhận cuộc gọi.
Cuộc điện thoại này của Bạch Vi là muốn mời Ôn Noãn đến dự đám cưới của mình, bởi vì là lần thứ hai kết hôn, hơn nữa trong bụng của cô ấy còn đang có một bé con, cho nên dự định tổ chức hôn lễ không quá phô trương, nhà họ Cảnh làm rất khiêm tốn, tổng cộng cũng chỉ mời người trong nhà và vài bạn bè tới thôi.
Ôn Noãn ngồi dậy, chúc mừng Bạch Vi.
Bạch Vi không biết mấy chuyện giữa cô và Hoắc Minh, bèn nói thật lòng với cô: "Chỉ là bữa cơm đạm bạc mà thôi, chúc mừng tương lai tươi sáng mới!"
Ôn Noãn có thể hiểu được tâm trạng của Bạch Vi .
Trải qua một phen ồn ào ầm ĩ với Diêu Tử An, những sự mong chờ về tình cảm sau này sẽ giảm bớt.
Những chuyện đó, Cảnh Sâm và Bạch Vi đều phải từ từ chấp nhận.
Ôn Noãn không nói nhiều, chỉ nói nhất định sẽ đến.
Cô cúp điện thoại, thấy Hoắc Minh đang nhìn mình chằm chằm, tay anh cầm cà-vạt, như thể đang đợi chuyện gì đó…
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: "Đám cưới của Bạch Vi và Cảnh Sâm, tôi muốn tham gia!"
Hoắc Minh nắm một đầu cà-vạt, chờ lâu thật lâu, cuối cùng mới tự đeo cà vạt cho mình, dáng vẻ như chẳng có chuyện gì: "Cảnh Sâm cũng mời anh! Vậy ý em là hai người chúng ta chỉ có thể đi một người, sợ người khác biết quan hệ hiện tại của chúng ta sao?"
Ôn Noãn không phủ nhận.
Xoạt một cái, Hoắc Minh rút cà vạt ra, anh nhìn cô chằm chằm, giọng điệu lạnh nhạt hơn rất nhiều: "Anh không nói, sẽ không ai biết mối quan hệ của chúng ta!"
Nói xong, anh xoay người xuống lầu.
Chương 203: Ôn Noãn, tại sao chúng ta lại phải đi đến bước đường này!
Một lát sau, ngoài sân vang lên tiếng khởi động ô tô, hẳn là Hoắc Minh ra ngoài.
Ôn Noãn cũng đoán được anh tức giận đến mức nào.
Nhưng cô cũng không để trong lòng.
Nếu anh đã không ở nhà, vậy cô quyết định dẫn Tiểu Bạch rời đi.
Suốt một ngày, hai người họ đều không hề liên lạc với nhau.
Tối thứ bảy, Ôn Noãn tham gia tiệc cưới của Bạch Vi và Cảnh Sâm.
Tiệc cưới được tổ chức trong một khách sạn năm sao, tổng cộng chỉ có bốn bàn, so với đám cưới của Cảnh Từ mới đây thì có hơi quạnh quẽ, hơn nữa trạng thái của Cảnh Sâm và Bạch Vi hình như không tốt lắm.
Ôn Noãn gửi lời chúc chân thành nhất tới hai người.
Giọng Bạch Vi hơi run ôm cô.
Cảnh Sâm đứng kế vợ mình nhìn vào mắt Ôn Noãn, ánh mắt hai người giao nhau.
Ánh mắt của anh ta rất phức tạp, anh ta là đàn ông, đương nhiên biết rõ Ôn Noãn phải trả giá những gì, cho nên anh ta vừa biết ơn lại vừa cảm thấy áy náy…
Ôn Noãn cười nhạt với anh ta, bình tĩnh thản nhiên.
Từ trước đến nay, Cảnh Sâm luôn là người bất cần đời.
Nhưng anh ta biết, anh ta nợ Ôn Noãn cả đời này, không thể nào trả nổi…
Ôn Noãn lại khách sáo nói vài câu rồi ngồi xuống, im lặng nhìn xung quanh một vòng, thấy Hoắc Minh không đến.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi!
Tiệc cưới này mọi người g ăn với tâm trạng phức tạp lẫn lộn, ngay cả cô dâu chú rể đi kính rượu đều không vui lắm, nhưng Cảnh Sâm vẫn luôn nắm tay Bạch Vi, cố gắng chống đỡ nụ cười gượng ép trên mặt.
Tan tiệc, Ôn Noãn vào nhà vệ sinh.
Vừa rửa tay, cô vừa nghĩ đến bàn tay nắm chặt của Cảnh Sâm và Bạch Vi, cô nghĩ hẳn là Bạch Vi sẽ rất hạnh phúc. Đúng lúc cô đang xoay người chuẩn bị đi, giọng nói của Cảnh Sâm vang lên từ sau lưng: "Ôn Noãn."
Ôn Noãn giật mình…
Cảnh Sâm mặc u phục, đang hút thuốc ở lối đi vào nhà vệ sinh, thấy Ôn Noãn giây mình, anh ta dập tắt điếu thuốc, chân thành nói lời cảm ơn với cô.
Ôn Noãn không nhiều lời: "Hai người cũng không dễ dàng gì mới có thể ở bên nhau, đối xử thật tốt với Bạch Vi nha."
Cảnh Sâm gật đầu.
Có vẻ anh ta không nhịn được mà quan tâm hỏi: "Cô với Hoắc Minh thế nào rồi?"
Câu này anh ta ám chỉ ai, bọn họ đều hiểu mà không nói rõ.
Rõ ràng là Ôn Noãn hơi ngẩn ra, sau đó cười nhạt nói: "Thì vẫn vậy thôi! Cảnh Sâm, anh đừng quan tâm chuyện này nữa, kết hôn xong, tận hưởng tuần trăng mật vui vẻ nhé!"
Tâm trạng của Cảnh Sâm cực kỳ phức tạp.
Anh ta còn muốn nói thêm nhưng Bạch Vi xuất hiện, cô ấy đứng ở bên kia lối đi nhỏ, giọng nói ngơ ngác: "Cảnh Sâm, anh vừa nói cái gì?"
Cảnh Sâm giật mình hoảng hốt.
Anh ta vội vàng bước đến trấn an Bạch Vi: "Chỉ là nói chuyện phiếm với Ôn Noãn thôi!"
Bạch Vi nhẹ nhàng đẩy anh ta ra.
Cô ấy nghe thấy Cảnh Sâm hỏi về Hoắc Minh.
Ôn Noãn đang ở bên Hoắc Minh?
Cô ấy không ngốc, đột nhiên cuộc hôn nhân giữa cô ấy và Diêu Tử An kết thúc, cô liền có thể gả cho Cảnh Sâm… Chắc chắn cô ấy được giúp đỡ bởi người có địa vị còn cao hơn cả nhà họ Diêu, cô ấy nghĩ hoài nghĩ mãi, lại chưa từng nghĩ đến người đó chính là Hoắc Minh!
Đôi mắt của Bạch Vi đỏ hoe nhìn Ôn Noãn, cánh môi run run.
Ôn Noãn thở dài.
Cô nói với Cảnh Sâm: "Anh tránh mặt chút đi, tôi có mấy lời muốn nói với cô ấy!"
Cảnh Sâm cũng cảm thấy phụ nữ giao tiếp với nhau sẽ hiểu nhau hơn nên đồng ý, trước khi đi, anh vỗ nhẹ vai vợ, dịu dàng nói: "Dù thế nào đi chăng nữa cũng đừng để ảnh hưởng đến con nhé!"
Nếu là trước đây, Bạch Vi hẳn là đã bùng nổ lên rồi.
Nhưng hiện giờ, cô ấy lại không có đủ tự tin để mất bình tĩnh, thích gì làm nấy, bởi vì đứa bé trong bụng cô ấy có lẽ là nhờ Ôn Noãn hi sinh thứ gì đó để đổi lấy, cô ấy không thể nói được bây giờ bản thân đang cảm thấy như thế nào.
Giờ phút này, cô ấy chỉ muốn khóc!
Ôn Noãn đi đến cạnh cô ấy, sửa sang lại váy cưới cho cô ấy: "Hôm nay cậu đẹp lắm! Cô dâu nên có dáng vẻ của cô dâu chứ, không nên khóc! Bạch Vi, tớ không sao đâu… Sau này tớ không định kết hôn nữa, cho nên tớ cũng không cảm thấy có lỗi với ai!"
Bạch Vi vẫn khóc như mưa.
Cô ấy tự nhận giữa mình và Ôn Noãn không hề có bí mật gì, thế nhưng cô ấy chưa từng nghe nói Ôn Noãn không muốn kết hôn.
Bạch Vi nghẹn ngào nói: "Tớ không tin!"
Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Vi, nhỏ giọng nói: "Tớ từng thích hai người, nhưng cuối cùng kết quả đều không tốt! Cho nên ở một mình vẫn rất tốt mà!"
Cô đã thực sự nghĩ tới, một năm sau khi sự nghiệp đã ổn định, cô có thể ra nước ngoài!
Bầu bạn với chị Lê.
Hoặc là dẫn mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới.
Không có tình yêu, con người có thể sống rất tốt mà!
Ôn Noãn tính về sớm, nhưng Bạch Vi lại khóc lóc không ngừng. Cô ngước mắt lên định nói gì đó, nhưng ánh mắt nhìn thẳng phía trước.
Hoắc Minh đang đứng ở phía sau Ôn Noãn, vẻ mặt thản nhiên, không biết đã nghe được bao lâu.
Bạch Vi mở to mắt, nhỏ giọng nói: "Hoắc Minh đến kìa!"
Ôn Noãn ngẩn ra.
Cô chậm rãi xoay người, thấy anh đang đứng dưới chùm đèn pha lê, cả người toát ra phong thái tao nhã.
Bầu không khí quái dị…
Cuối cùng vẫn là Hoắc Mình nhỏ giọng mở miệng, cho Ôn Noãn thể diện cũng cho chính mình thể diện: "Ôn Noãn không thể lái xe, tôi đến đón cô ấy về!"
Bạch Vi hơi động.
Cảnh Sâm biết tính tình của cô, thấp giọng nói: "Để bọn họ tự giải quyết!"
Cơ thể Bạch Vi cứng đờ rất lâu, mới từ từ thả lỏng.
Ôn Noãn cười nhẹ với bọn họ: "Tân hôn vui vẻ!"
Cô theo Hoắc Minh rời khỏi tiệc cưới.
Trong thang máy, không ai lên tiếng, trên đường chở cô về, hai người cũng không nói với nhau chữ nào.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở dưới lầu căn hộ của Ôn Noãn.
Ôn Noãn cảm thấy cổ hơi mỏi, hơi xoay cổ qua lại, sau đó nghiêng người nói: "Tôi xuống xe đây!"
Cạch một tiếng.
Anh khóa cửa xe lại.
Tay nắm cửa xe của Ôn Noãn buông ra, từ từ thả xuống, cô dựa lưng vào ghế, trầm giọng nói: "Hoắc Minh…"
Hoắc Minh nghiêng người nhìn cô chằm chằm.
Ôn Noãn luôn xinh đẹp rạng ngời, là kiểu rất hợp gu thẩm mỹ của anh.
Khuôn mặt trắng nõn, đường nét tinh xảo, mái tóc dài màu trà cũng rất mềm mượt.
Anh rất muốn có được người này, không chỉ muốn ngủ với cô mà muốn có được toàn bộ thể xác và tinh thần của cô cả đời.
Vậy mà Ôn Noãn lại nói, cô không muốn kết hôn!
Hoắc Minh chưa từng nếm trải qua đau đớn như vậy, trong lòng cực kỳ chua xót, nhưng lại không thể biểu hiện ra bên ngoài, nói thêm một câu cũng chính là tự làm mình xấu hổ!
Anh nhìn chằm chằm cô, yết hầu không khỏi trượt lên xuống.Anh mở ngăn đựng đồ lấy ra một bao thuốc lá chưa mở, thuần thục mở ra châm một điếu.
Khi sương khói tràn ngập trong lồng ngực, loại đau đớn này thế mà có thể giảm bớt cơn đau trong lòng.
Hoắc Minh hơi nghiện rồi!
Anh hút thuốc trong xe nhưng lại không mở cửa sổ, rất nhanh trong xe đã ngạt khói.
Ôn Noãn không nhịn được mà lên tiếng: "Hoắc Minh!"
Cô bị anh hôn!
Hai người đã từng hôn nhau rất nhiều lần, nhưng chưa có lần nào kịch liệt như bây giờ, Hoắc Minh như thể đang gặp ác mộng, muốn cắn nuốt toàn bộ cơ thể cô.
Ôn Noãn vừa khó nuốt vừa khó thở.
Khắp nơi đều là hơi thở của Hoắc Minh!
Cô ngộp đến mức tưởng chừng như mình sắp chết…
Hoắc Minh ngừng lại, trán áp trán với cô, anh nhẹ nhàng nhắm mắt, giọng nói đau khổ: "Ôn Noãn, tại sao chúng ta phải đi đến bước đường này!"
Ôn Noãn không biết trả lời thế nào.
Anh không ép cô chỉ là nhẹ nhàng ôm cô
Cô biết tâm trạng của anh không tốt, đành nhỏ giọng nói: "Hoắc Minh, tôi không hận anh, ngược lại có một số việc tôi còn biết ơn anh, nhưng biết ơn là biết ơn, thích là thích… Tôi chỉ không muốn buộc bản thân thêm lần nào nữa!"
Hoắc Minh im lặng nghe.
Anh hoảng hốt nghĩ: Rõ ràng là hiểu những gì cô nói, nhưng anh nghe vào lại thấy trong lòng đau nhói!
Ngay khi bầu không khí đông cứng lại, di động của anh vang lên, là cuộc gọi từ Hoắc Chấn Đông.
Giọng nói của Hoắc Chấn Đông rất gấp gáp: “Hoắc Minh, con mau đến Đông Giao một chuyến đi, bây giờ tình hình bà cụ không được tốt lắm, e rằng đây là lần cuối gặp bà!"