• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoắc tổng truy thê (37 Viewers)

  • Chương 192-196

Chương 192: Chu Mộ Ngôn: Con trai của người giàu nhất miền Nam!

Ôn Noãn và Bạch Vi bước vào phòng tiệc.

Cô chú ý thấy bàn của bọn họ hầu hết đều là các chị em dâu thuộc lớp con cháu nhà họ Cảnh.

Ôn Noãn chợt hiểu ra, Cảnh Sâm thực sự rất để tâm!

Mẹ của Cảnh Từ tới chia kẹo, nhìn thấy Ôn Noãn, cũng khách sáo nói chuyện vài câu.

Ôn Noãn mỉm cười đưa tiền mừng.

Khi mẹ của Cảnh Từ đưa tay nhận, biểu cảm hơi kỳ lạ, trước đây bà ấy quả thực rất khinh thường cô gái trước mặt này, thế nhưng sau đó Ôn Noãn lại ồn ào trở mặt với Hoắc Minh, không chịu bước chân vào gia đình giàu có, không khỏi nhìn cô bằng con mắt khác.

Cuộc hôn nhân hiện tại của Cảnh Từ mặc dù không tệ, nhưng thân là mẹ của anh ấy, bà cũng nhận ra Cảnh Từ không thực sự vui vẻ.

Đêm nay, nhìn thấy Ôn Noãn, bà ấy hơi xúc động.

Ôn Noãn cũng không phải kiểu người cứ mãi nhìn về quá khứ, cô chỉ khẽ mỉm cười. Đúng lúc này, Chu Mộ Ngôn đi tới, ngồi xuống bên cạnh Ôn Noãn, ngoại hình bắt mắt cực kỳ thu hút sự chú ý.

Một nửa số người trong phòng tiệc đều đang nhìn về phía bàn bên này.

Kiều Cảnh Niên có chút quan hệ bạn bè với nhà gái, cả nhà Kiều An cũng tới, ngồi ngay bàn bên cạnh.

Thấy Ôn Noãn khoa trương như vậy, Kiều An rất khó chịu.

Bà Kiều nói nhỏ: “Chỉ là một tài xế mà thôi, con không cần để trong lòng!”

Kiều An nhếch môi.

Bây giờ, cái gì cô ta cũng muốn so sánh với Ôn Noãn. Trước đây, cô ta rất kiêu ngạo vì mình cũng được coi như có chút danh tiếng trong giới nghệ sĩ dương cầm, thế nhưng tài năng của cô ta có hạn, không thể tiến vào tầng lớp nghệ sĩ chân chính.

Cô ta đã từng xem Ôn Noãn đánh đàn, tài năng trời phú đó khiến cô ta phải ghen tị!

Cũng may, cuối cùng thì sau này Ôn Noãn cũng không thể trở thành nghệ sĩ dương cầm được nữa!

A!

Cô ta còn tưởng Ôn Noãn tài giỏi thế nào, hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi. Đau lòng vì thất tình, đi tìm một tên tài xế chẳng có thể diện gì này, toàn thân tên đó từ trên xuống dưới chắc chỉ có mỗi cái mặt là nhìn được!

Kiều An rất yên tâm, cô ta cực kỳ tin tưởng, rất nhanh thôi, Hoắc Minh sẽ chán ghét Ôn Noãn!



Lúc này, Hoắc Minh đã quay lại.

Với thân phận của mình, Hoắc Minh được mời ngồi ở bàn chính, người ngồi cùng bàn đều là các ông chủ lớn trong giới kinh doanh toàn ngành.

Hoắc Chấn Đông, Chu Truyền Nhân đều ngồi ở đó!

Hoắc Minh đã rất thành thục, ngồi giữa các vị cao tuổi cũng có thể nói chuyện vui vẻ như nước chảy mây trôi. Anh vừa nói chuyện phiếm vừa hút thuốc, ánh mắt nhìn Ôn Noãn chăm chú… Bộ váy hôm nay cô mặc rất đẹp!

Hoắc Chấn Đông nhìn theo ánh mắt anh.

Ông đập con trai mình: “Con không ra chào hỏi một chút sao?”

Hoắc Minh nở nụ cười rất nhẹ: “Có cậu ấm của Tổng Giám đốc Chu ở đó, chắc chẳng có chỗ cho con đâu!”

Chu Truyền Nhân sắc mặt hồng hào đang xã giao, nghe thấy lời này thì sửng sốt: “Cậu nói Mộ Ngôn… Mộ Ngôn đâu?”

Hoắc Minh còn chưa kịp trả lời, Kiều Cảnh Niên đã dẫn Kiều An tới bàn chào hỏi.

Kiều An lại tiếp tục khoe mẽ, gọi Hoắc Chấn Đông một tiếng.

Hoắc Chấn Đông rất không thích cô ta, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản đáp lại, sau đó chuyển sang nói chuyện với Kiều Cảnh Niên. Kiều An thấy Hoắc Minh không quan tâm tới mình thì nở nụ cười yếu ớt, nói: “Em vừa gặp Ôn Noãn, vốn định giải thích với cô ta, nhưng không ngờ cô ta đã vượt qua được nỗi đau thất tình rồi, yêu đương với một tài xế, còn đưa cả đến bữa tiệc hôm nay!”

Tài xế?

Hoắc Chấn Đông nhìn sang bàn bên kia, ừ, chính là thằng nhóc hoạt bát đó.

Nhưng mà nhìn thế nào cũng không giống tài xế mà!

Chu Truyền Nhân cũng tò mò, tùy ý liếc mắt qua, sau đó mất bình tĩnh.

Con bướm sặc sỡ đang ngồi giữa đám phụ nữ kia không phải chính là đứa con trai bảo bối nhà ông ta sao! Ha ha… Vẻ mặt kia rất vui vẻ mà, nào có thấy nửa phần sa sút?

Sắc mặt Chu Truyền Nhân lập tức trở nên nghiêm nghị: “Đó là con trai của tôi!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Kiều An cứng đờ!

Gì chứ… Không phải tài xế, mà là con trai độc nhất của ông chủ lớn trong giới kinh doanh, người sở hữu khối tài sản trị giá trăm tỷ, Chu Truyền Nhân?

Hoắc Chấn Đông cười nói: “Hóa ra là Mộ Ngôn!”

Hoắc Minh chậm rãi hút thuốc, nói đầy sâu xa: “Chúc mừng Tổng Giám đốc Chu đã tìm được con trai, xem ra… Trên máy bay riêng trở về thành phố H của Tổng Giám đốc Chu sẽ không còn cô đơn nữa rồi.”

Chu Truyền Nhân chăm chú nhìn sang bên kia.

Ông ta phát hiện ra cô gái ngồi bên cạnh con sói nhỏ nhà mình cũng không tồi, rất chững chạc, Mộ Ngôn rất tôn trọng cô, thỉnh thoảng còn chăm sóc cô một chút… Đứa con này của ông mà cũng biết chăm sóc người khác!

Chu Truyền Nhân nghĩ ra gì đó!

Ông ta đứng dậy, đi tới bàn bên kia, nhẹ nhàng đặt tay lên vai con trai nhà mình: “Thằng nhóc này, con thật có bản lĩnh!”

Chu Mộ Ngôn cũng không có ý định trốn tránh.

Cậu ta đứng dậy, còn cợt nhả kéo Ôn Noãn đứng dậy theo: “Bố, bố cũng đến ạ!”

Chu Truyền Nhân không khỏi nghĩ nhiều, cười ha ha: “Bạn gái mới hả?”

Ôn Noãn nhận ra thân phận của người đàn ông trung niên trước mặt, lập tức nói: “Tôi không phải… Tôi…”

Con sói nhỏ nhiệt tình giới thiệu: “Bố, cô ấy là bà chủ của con! Lúc con đang lưu lạc đầu đường xó chợ đã cho con đồ ăn thức uống, còn cho con một công việc, bây giờ con vẫn đang ở nhà của cô ấy, đối xử với con rất tốt!”

Chu Truyền Nhân lại liếc mắt nhìn Ôn Noãn!

Ngoại hình xinh đẹp, dung mạo chính trực!

Lập tức, ông ta dẫn con trai mình quay lại bàn chính, còn tiện thể dẫn theo Ôn Noãn.

Tổng Giám đốc Chu là người khôn khéo, chỉ vừa nhấc mông lên là ông ta đã biết con trai mình định chạy về hướng nào, đây rõ ràng là muốn nhờ vả con gái nhà người ta.

Lý do của Tổng Giám đốc Chu rất chính đáng: “Cô Ôn là bà chủ của Mộ Ngôn, đủ tư cách ngồi cùng bàn với chúng ta!”

Trước mắt bao người, Ôn Noãn đã bước vào hàng ngũ các triệu phú bạc tỷ.

Phục vụ lấy thêm hai cái ghế, không khéo lại đặt ngay bên cạnh Hoắc Minh, Ôn Noãn đương nhiên sẽ không ngồi cạnh anh, yên lặng ngồi xuống bên cạnh Hoắc Chấn Đông.

Vì vậy, Hoắc Minh khẽ nhướng mày với cô, ít nhiêu có ý tứ khiêu khích.

Con sói nhỏ ngồi xuống, hạ giọng: “Tên họ Hoắc nhà anh có chua không? Sau này anh vẫn sẽ chua như vậy thôi!”

Hoắc Minh hơi nhếch môi!

Chu Truyền Nhân đánh giá Ôn Noãn rất cao, từ cách nói chuyện cũng thể hiện sự tôn trọng rất rõ ràng, cuối cùng thẳng tay quyết định giao con trai mình cho Ôn Noãn đào tạo, Ôn Noãn đã biết thân phận của đối phương, làm sao dám nhận?

Chu Truyền Nhân rót cho cô một ly sữa hạnh nhân, mỉm cười hiền từ: “Tôi nghe nói trung tâm âm nhạc của cô Ôn vừa mới được đưa vào hoạt động, rất nhiều phương diên còn chưa vào quỹ đạo, một cô gái trẻ bắt đầu gây dựng sự nghiệp chắc chắn không dễ dàng. Vậy thế này đi, tôi đầu tư cho trung tâm của cô hai mươi triệu, coi như là đóng học phí cho đứa con trai bất tài này của tôi.”

Số tiền ông ta nói ra thực sự rất lớn…

Ôn Noãn mỉm cười: “Vậy cảm ơn Tổng Giám đốc Chu!”

Cô rót nửa ly rượu vang đỏ mời Chu Truyền Nhân, tỏ thái độ rõ ràng là giải quyết việc chung, khiến Chu Truyền Nhân càng đánh giá cao. Ông ta nói với con sói nhỏ: “Đi theo Tổng Giám đốc Ôn, chăm chỉ học tập!”

Con sói nhỏ miệng lưỡi nhanh nhẹn, nói chuyện không ngừng!

Hai mươi triệu, quay về cậu ta sẽ đòi chia phần!

Ôn Noãn: Tiền đã vào túi tôi, cậu đừng có mà mơ!

Nhìn những chuyện vừa xảy ra, cũng là một người thông minh, Hoắc Chấn Đông lập tức nhận ra ý đồ của Chu Truyền Nhân, ông ta đã lặng lẽ đẩy con trai mình cho Ôn Noãn…

Ông nhìn con trai mình với ánh mắt đồng cảm.

Hoắc Minh vẫn duy trì phong độ vốn có nhưng trong lòng đã có toan tính.

Con sói nhỏ cười đắc ý với anh, đi vào nhà vệ sinh.

Đợi đến khi cậu ta đi ra thì phát hiện con gái nhà họ Kiều kia đang đứng ở cửa, tư thế và biểu cảm đó vừa nhìn đã thấy rõ ràng là đã quen với việc chơi bời bên ngoài… Chu Mộ Ngôn mỉm cười, kéo khóa quần rồi đi ra rửa tay.

Kiều An ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp, nhẹ nhàng cười nói: “Cậu Chu, anh có biết quá khứ của ôn Noãn như thế nào không?”

Chu Mộ Ngôn châm một điếu thuốc lá, đứng dựa vào tường đối diện cô ta, chậm rãi hút.

Kiều An đang định sát lại gần.

Chu Mộ Ngôn lên tiếng: “Cô đừng có lại đây! Nói thật, người như cô, ông đây quơ tay một cái chỉ thấy toàn người chưa kết hôn, bà thím kết hôn rồi thì yên phận hơn một chút, đừng suốt ngày lẳng lơ bên ngoài, ông đây sợ bị lây bệnh!”

Sắc mặt Kiều An lập tức thay đổi.

Chu Mộ Ngôn phả một ngụm khói vào mặt cô ta: “Tránh ra, đừng chắn đường của ông đây!”



Ôn Noãn và Bạch Vi đứng bên ngoài nghe được.

Hai người lập tức đổi sang phòng khác.

Bạch Vi cười nói: “Khá thú vị đấy, lực công kích rất mạnh! Nhưng mà thân phận của cậu ta như vậy, cậu thực sự muốn dẫn cậu ta theo bên cạnh mình hả?”

Ôn Noãn chậm rãi rửa tay: “Bố cậu ấy bỏ ra kha khá, đầu tư cho phòng nhạc của tớ hai mươi triệu, coi như tớ chăm sóc cậu ta đi!”

Bạch Vi hâm mộ.

Tại sao cô ấy lại không kiếm được một người đàn ông vừa cao vừa giàu vừa đẹp thế này chứ, có một con sói nhỏ làm tài xế cho mình, lại còn biết dỗ dành dì Nguyễn vui vẻ, còn kéo được hai mươi triệu đầu tư, có mà nằm mơ cũng phải cười tỉnh!

Bạch Vi vừa hâm mộ, dạ dày lại bắt đầu cồn cào.

Cô ấy nhoài người xuống bồn rửa mặt, nôn khan một lúc lâu, Ôn Noãn vội vàng vỗ lưng cho cô ấy… Vừa vỗ, trong lòng Ôn Noãn lại xuất hiện chút nghi ngờ.

Bạch Vi sẽ không mang thai đó chứ?
Chương 193: Anh yêu em! Chắc chắn là như vậy!

Bạch Vi đứng thẳng người dậy, chậm rãi nói: “Chắc ăn phải cái gì không tốt rồi.”

Lời cô ấy vẫn không thể khiến Ôn Noãn hoàn toàn yên tâm, trong lòng vẫn còn nghi ngờ đôi chút.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, sau đó vang lên một giọng nói quen thuộc: “Bạch Vi!”

Vậy mà lại là Diêu Tử An.

Toàn thân Bạch Vi cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại nhìn chồng cũ của mình, nở một nụ cười đầy miễn cưỡng: “Nghe nói anh đã sinh con trai, chúc mừng. Bao giờ chúng ta đổi được giấy chứng nhận, anh cũng có thể đưa đứa con trai bảo bối của mình vào sổ hộ khẩu rồi.”

Diêu Tử An không lên tiếng.

Con ngươi tối đen của hắn nhìn chằm chằm Bạch Vi. Dáng vẻ lúc này của cô vừa yếu ớt lại xinh đẹp, khơi dậy toàn bộ những ký ức đẹp nhất trong đầu hắn.

Ngày Bạch Vi còn học đại học, hai người họ vẫn còn rất tốt!

Đôi tay run rẩy của Diêu Tử An móc ra một bao thuốc lá từ trong túi, thành thạo rút một điếu đặt lên miệng, châm thuốc xong mới ngước mắt lên nhả ra một câu: “Bạch Vi, chúng ta… Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi!”



Ngay cả giọng nói của Bạch Vi cũng biến đổi.

Cô ấy nhẹ nhàng “a” một tiếng: “Diêu Tử An, anh cứ hay nói đùa, chúng ta đã đi tới mức độ này rồi, còn muốn bắt đầu lại một lần nữa thế nào?”

Cô ấy vừa dứt lời, bụng lại đau quặn lên.

Cô ấy ôm bụng theo bản năng.

Diêu Tử An hút một hơi thuốc lá, ánh mắt chăm chú dán chặt lên tay Bạch Vi… Có một số chuyện hắn có thể đoán được, nhưng hắn giả vờ không biết, nói thẳng ra không có lợi ích gì với hắn.

Hắn cố nuốt xuống cái sừng này!

Giọng Diêu Tử An nghẹn ngào: “Anh chỉ muốn làm hòa với em thôi, em thu dọn một chút đi, ngày mai anh sẽ đến đón em.”

Là một người đàn ông, hắn cảm thấy mình làm được đến bước này là đã vô cùng khó khăn.

Nhưng mà…

Nhưng mà hai người họ đều có lỗi, hắn có thể tha thứ cho Bạch Vi, hắn hi vọng Bạch Vi cũng có thể tha thứ cho hắn.

Ngay trong lúc hai bên đang giằng co, Cảnh Sâm tới.

Cảnh Sâm giao Bạch Vi cho Ôn Noãn, còn mình thì cởi áo khoác, cười khẩy: “Diêu Tử An, không phải anh nên ở nhà ôm con trai sao? Đồ cặn bã nhà anh còn đến đây làm gì? Muốn ăn đấm đúng không?”

Diêu Tử An nhìn thấy Cảnh Sâm, cơn tức giận cũng nổi lên.

Tên khốn Cảnh Sâm này, dám làm vợ hắn thành… thành…

Cả hai người đàn ông đều không mấy lý trí, có vẻ đang chuẩn bị lao vào đánh nhau.

Một giọng nói vang lên: “Hôm nay là hôn lễ của nhà họ Cảnh, mấy người có đánh ghen cũng phải biết xem xét trường hợp.”

Người vừa nói, vậy mà lại là Hoắc Minh đang đi tới.

Hoắc Minh vốn là người nhạy bén, anh nhìn Bạch Vi đang ôm bụng, lại nhìn dáng vẻ bị kích thích kia của Diêu Tử An thì đã đoán ra bảy tám phần, chỉ là ngoài mặt anh vẫn không nói gì.

Cảnh Sâm quan tâm đến Cảnh Từ, hạ tay xuống, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng khó coi.

Diêu Tử An lùi về phía sau một bước, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của Bạch Vi, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Đứa con Đinh Tranh sinh ra không phải của tôi.”

Tin tức này giống như một tia sét giữa trời quang.

Nếu là trước kia, mọi người ở đây đều sẽ cười nói Diêu Tử An đáng bị như vậy, nhưng bây giờ… Không ai có thể cười nổi, đặc biệt là Bạch Vi với khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

Cô ấy biết, Diêu Tử An không muốn ly hôn.

Diêu Tử An đi đến trước mặt Bạch Vi, khuôn mặt cũng có thể coi là anh tuấn kia đỏ bừng lên, giọng nghẹn ngào: “Bạch Vi, trước đây anh quả thực là một thằng khốn nạn, nhưng anh thật lòng muốn làm hòa với em, anh biết em không muốn nhìn thấy anh… Nhưng cho dù có phải tán gia bại sản anh cũng không muốn chúng ta phải ly hôn.”

Bạch Vi cho hắn một cái tát.

Diêu Tử An đau khổ, đôi mắt đỏ hồng: “Quá khứ của chúng ta tốt đẹp như vậy mà, Bạch Vi, anh không thể buông tay!”

Hắn nói xong thì rời đi, từ trước tới nay chưa từng đau khổ đến vậy!

Bạch Vi òa lên khóc lớn.

Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy.

Cảnh Sâm đỡ lấy người trong tay cô, khách sáo nói với Ôn Noãn: “Ôn Noãn, cô về trước đi, tôi sẽ đưa Bạch Vi về, tôi muốn nói với cô ấy một số chuyện.”

Cảnh Sâm dìu Bạch Vi rời đi.

Trong đầu Ôn Noãn vô cùng hỗn loạn, cô cứ cảm thấy mình đã bỏ sót chuyện gì đó. Đến khi hoàn hồn lại, Ôn Noãn phát hiện ra chỉ còn mỗi cô và Hoắc Minh còn đứng ở đây, lúc này anh đang tựa vào lối đi nhỏ lặng lẽ hút thuốc, đôi mắt đen sâu thăm thẳm.

Ôn Noãn không muốn ở cùng một chỗ với anh, cô quay đầu định bỏ đi.

Một cánh tay chắn ngang trước người cô.

Hoắc Minh khàn giọng nói: “Em thực sự muốn giữ con sói nhỏ kia bên cạnh mình sao? Nếu em muốn tiền đầu tư, bao nhiêu anh cũng cho em!”

Ôn Noãn bình tĩnh lên tiếng: “Luật sư Hoắc, chúng ta không có bất cứ quan hệ gì với nhau cả, tôi cũng không có lý do gì để tiêu tiền của anh, vui lòng thả tay ra, tôi muốn về nhà.”

Anh không thả.

Không những không thả, còn dùng ánh mắt đó để nhìn cô.

Hoắc Minh tự nhận mình không phải một người đàn ông xem trọng chuyện tình dục, trước Ôn Noãn, bên cạnh anh cũng chưa từng có một người phụ nữ nào, nhưng không có thì không có thôi, tự mình cũng có thể xử lý, chỉ là sau khi đã từng có… mà lại mất, thì có vẻ khó mà nhịn được.

Dưới ánh đèn pha lê của khách sạn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng nõn.

Vòng eo mảnh mai.

Anh vẫn nhớ rõ cảm giác mê hồn khi ôm lấy cơ thể của cô…

Hầu kết của Hoắc Minh nhẹ nhàng lăn lộn. Anh kìm nén dục vọng trong lòng, dịu dàng nói với cô: “Em đã hỏi anh hai lần… Em hỏi anh có yêu em không. Ôn Noãn, hiện tại anh có thể trả lời em. Anh yêu em… Chắc chắn là như vậy.”

Trước đây anh khinh thường những lời thề non hẹn biển buồn nôn này, cũng rất ít khi nghĩ tới.

Nhưng anh biết tâm bệnh của cô ở đâu, là cô cảm thấy anh không yêu cô…

Anh biết lúc này nói ra cũng không thể lay động được cô, chỉ là anh vẫn muốn nói cho cô biết!

Mặc dù anh không thèm để Chu Mộ Ngôn vào mắt, nhưng sự xuất hiện của cậu ta vẫn khiến anh phải bối rối, vốn dĩ anh muốn chậm rãi bù đắp cho cô.

Hoắc Minh nói xong, mắt Ôn Noãn đã đỏ ngầu.

Những lời cô đã từng hy vọng được nghe, bây giờ anh mới nói ra thì còn có ý nghĩa gì?

Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu, thậm chí còn không thèm suy nghĩ đã thốt lên mấy chữ: “Tôi không cần.”

Cô định rời đi…

Hoắc Minh bắt lấy tay cô: “Ôn Noãn, rất xin lỗi, anh đã làm em buồn.”

“Buông tay!”

Giọng Ôn Noãn run lên nhè nhẹ, cô hất tay anh ra rồi nhanh chóng rời đi… Cô đã từng thích anh đến vậy, bọn họ đã từng có một đoạn tình khắc cốt ghi tâm như vậy, nhưng anh cũng đã từng khiến cô tổn thương sâu sắc đến thế.

Trước mặt Hoắc Minh, cô luôn có thể giả vờ thờ ơ!



Ôn Noãn ngồi vào xe, mắt vẫn hơi hồng hồng.

Con sói nhỏ Chu Mộ Ngôn đã ở trên xe từ lâu, nhìn thấy dáng vẻ này của cô qua gương chiếu hậu thì lập tức nhảy dựng: “Đậu má! Cô gặp tên họ Hoắc kia rồi có đúng không? Cô vẫn còn thích anh ta?”

“Không có!”

Khuôn mặt đào hoa vốn luôn mang nụ cười của Chu Mộ Ngôn lúc này lại đột nhiên lạnh xuống: “Phủ nhận nhanh như vậy, hẳn là trong lòng có gì mờ ám nhỉ? Ha…”

Ôn Noãn nhẹ nhàng ngắt lời cậu ta: “Chu Mộ Ngôn, cậu cứ đi theo trêu chọc tôi, thực ra mục tiêu thực sự của cậu là Hoắc Minh đúng không?”

Con sói nhỏ lập tức trở nên không vui.

“Đệt! Đừng nói chuyện buồn nôn như vậy, ông đây không thích đàn ông!”

Nhưng sau đó cậu ta cũng nói ra sự thật: “Lúc ở thành phố H, anh ta xúc phạm tôi, khiến tôi vô cùng xấu hổ. Lúc đó ông đây cũng tặng cho anh ta một món quà lớn, ai ngờ anh ta thấy gái đẹp cũng không chút dao động, tôi thực sự nghi ngờ chức năng của anh ta có vấn đề!”

Ôn Noãn dựa vào ghế sau.

Cô ngơ ngác lắng nghe, hoảng hốt nhớ lại hình như đúng là có chuyện như vậy.

Năm ngoái, Hoắc Minh đi công tác ở thành phố H, là vụ án của Chu Truyền Nhân, chuyện Chu Mộ Ngôn nói hẳn là chuyện đêm đó!

Ôn Noãn lại nhớ tới đêm hôm đó Hoắc Minh còn gửi cho cô một tin nhắn thoại.

Hóa ra chính là buổi tối hôm đó…

Chu Mộ Ngôn còn lầm bầm gì đó rất lâu nhưng Ôn Noãn không có hứng thú nghe tiếp…
Chương 194: Luật sư Hoắc dạy cô chơi golf phải không?

Xe dừng lại dưới căn hộ của cô.

Chu Mộ Ngôn gào thét muốn lên lầu, nói cậu ta mệt quá rồi muốn ngủ lại ở đây.

Đương nhiên Ôn Noãn không đồng ý.

Cô thản nhiên lên tiếng: “Nếu cậu không muốn ngủ ở chỗ mẹ tôi thì ra đường ngủ đi.”

Con sói nhỏ tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, cậu ta lại nhắc tới một chuyện khác: “Hai mươi triệu kia phải có một phần của ông đây chứ hả? Cô đừng nói với tôi là cô muốn chiếm hết một mình đấy nhé?”

Ôn Noãn nghĩ ngợi: “Tổng Giám đốc Chu cho tôi hai mươi triệu là để tôi quản lý cậu mà!”

Cho nên hai mươi triệu này, cô không thể cho cậu ta chút nào.

Chu Mộ Ngôn cười ha ha, tay dài chân dài, lập tức nhảy xuống khỏi xe, trừng mắt với Ôn Noãn: “Người phụ nữ này cô… cô…”

Ôn Noãn không quan tâm đến cậu ta, chậm rãi đi lên lầu.

Chu Mộ Ngôn còn muốn mắng tiếp, nhưng cậu ta nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của cô, bỗng nhiên không thốt ra nổi một chữ nào.

Cô có vẻ rất đau lòng…

A!

Cậu ta đã nói là trong lòng cô vẫn còn tên họ Hoắc kia mà. Rõ ràng hai người họ đều thích nhau mà còn giả vờ thanh cao, nếu cậu ta mà thích ai là ôm thẳng lên giường luôn, một đêm tám lần mười lần!

Có mâu thuẫn gì mà không giải quyết được?

Chu Mộ Ngôn lên xe, vốn định rời đi đầy phóng khoáng, thế nhưng đêm nay trong đầu cậu ta chỉ toàn dáng vẻ đau lòng của người phụ nữ kia.

Đệt!

Thật mất hứng!

Bây giờ cậu ta không nhấc nổi hứng thú…

Ôn Noãn trở về căn hộ, Tiểu Bạch lập tức xông tới.

Đã một ngày nó không được gặp Ôn Noãn, rất dính người.

Ôn Noãn dắt nó xuống dưới lầu đi dạo, đi khoảng nửa giờ thì chọn một cái ghế dài ngồi nghỉ ngơi, rút điện thoại gọi cho Bạch Vi, trong lòng cô vẫn hơi lo lắng.

Một lúc lâu sau Bạch Vi mới nhận điện thoại, giọng khàn khàn, giống như vừa mới khóc.

Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày nay tớ ở cùng cậu nhé!”

Bạch Vi lắc đầu: “Tớ không sao đâu, cậu cứ bận việc của cậu đi. Vất vả lắm cậu mới làm được một chút, đừng để chuyện nhỏ nhặt của tớ làm cậu phân tâm, cứ chăm chỉ làm việc đi, chỗ đó còn có chút tiền mua quan tài của tớ quăng vào đó.”

Ôn Noãn không hỏi nhiều.

Cô còn nói thêm: “Nếu cần dùng đến tiền thì cứ nói với tớ.”

Mặc dù Cảnh Sâm có tiền, nhưng anh ta và Bạch Vi danh không chính ngôn không thuận, cô không muốn Bạch Vi phải ấm ức mở lời với Cảnh Sâm. Nghe thấy câu này của cô, Bạch Vi muốn khóc nhưng vẫn cố giả vờ thoải mái: “Tớ không sao đâu, thật đấy, có chuyện gì chắc chắn sẽ nói với cậu.”

Cô ấy vội vàng cúp điện thoại.

Trong căn hộ nhỏ, Cảnh Sâm đang đứng đối diện với cô ấy.

Khuôn mặt anh ta đầy vẻ kiềm chế, cảm xúc đang nằm ngay trên bờ vực bùng nổ, anh ta căm hận hỏi Bạch Vi: “Đây mẹ nó là con của tôi đúng chứ? Dựa vào đâu mà em tự ý quyết định bỏ nó! Con mẹ nó ông đây còn chưa đủ yêu em sao, ngay cả hôn lễ của Cảnh Từ tôi cũng đưa em đến, trong đầu em đang suy nghĩ cái gì? Em muốn bỏ con của tôi, chuẩn bị làm hòa với Diêu Tử An, hai vợ chồng vui vẻ về cùng một nhà đúng không?”

Khuôn mặt Bạch Vi đẫm nước mắt.

Cô ấy vừa khóc vừa nói: “Sao tôi có thể làm hòa với anh ta được nữa!”

Cảnh Sâm đá đổ một chiếc ghế.

Anh ta nhìn Bạch Vi: “Chẳng qua em chỉ đang sợ tôi sẽ phải mang tiếng xấu. Bạch Vi, ông đây dám nằm chung một cái giường với em là đã không cần danh tiếng nữa rồi. Người sai chính là thằng khốn Diêu Tử An kia! Ông đây và em yêu thương lẫn nhau thì có gì sai? Nếu không phải hắn lật lọng, chúng ta đã có thể nhận giấy chứng nhận kết hôn từ lâu rồi… Em do dự hết lần này đến lần khác, không phải là sợ ông đây sẽ không cưới được em sao. Ông đây nói cho em biết, đời này Cảnh Sâm này không phải em sẽ không kết hôn!”

Anh ta lại hung hăng thêm một câu: “Em cứ thử động vào đứa trẻ xem, tôi sẽ đánh gãy chân em, để em cả đời không nghĩ tới chuyện muốn rời khỏi tôi nữa.”

Bạch Vi càng khóc càng dữ dội.

Cảnh Sâm còn định nói thêm gì đó, nhưng mắt anh ta lại đỏ ửng lên, dịu dàng ôm người con gái vào lồng ngực mình.

“Đừng khóc nữa, trời sập xuống vẫn còn có tôi mà!”

“Đứa trẻ này chắc chắn phải được sinh ra, là bố nó ngày đêm vất vả mới có được nó, không thể nói không cần được!”



Bạch vi khóc như một cô gái mít ướt.

*

Một tuần sau.

Chu Mộ Ngôn lắc lư đôi chân dài đi vào phòng làm việc của Ôn Noãn.

Ôn Noãn ném cho cậu ta một xấp tài liệu: “Xem đi.”

Chu Mộ Ngôn mở ra, không hề có hứng thú.

Số mệnh cậu ta tốt, xuất thân giàu có, cả đời chỉ có hứng thú với phụ nữ và xe hơi, chẳng có hứng thú với mấy chuyện hoạt động kinh doanh buôn bán gì đó chút nào, nếu không phải vì chán ghét tên đàn ông họ Hoắc kia, cậu ta đã bỏ chạy từ lâu rồi!

Ôn Noãn không để tâm đến thái độ của cậu ta.

Cô lạnh nhạt nói: “Nhóm khách hàng của trung tâm âm nhạc chúng ta rất cao cấp, tôi chuẩn bị bố trí một địa điểm đặc biệt để tổ chức một buổi triển lãm ô tô và cậu sẽ là người phụ trách hạng mục này… Đương nhiên danh tiếng của chúng ta chưa cao, có thể người ta sẽ không chịu hợp tác với chúng ta!”

Chu Mộ Ngôn ném tập tài liệu đi.

Cậu ta nhai kẹo cao su, hừ nhẹ: “Trước đây thì để tôi bán cà phê, giờ lại cho tôi đi bán xe, có phải sau này cô sẽ kêu tôi đi bán thân luôn không?”

Ôn Noãn hờ hững nói: “Với tính tình này của cậu mà cũng hầu hạ được người khác sao?”

Con sói nhỏ nhảy dựng lên, muốn thể hiện ngay tại chỗ cho cô xem.

Ôn Noãn không quan tâm tới cậu ta.

Con sói nhỏ ngượng ngùng nói: “Cô nói xem cô có chán không! Đã một tuần rồi mà vẫn còn nhớ thương tên họ Hoắc kia? Tôi nói cho cô biết, nếu cô đã được nếm qua hương vị của cỏ non như tôi đây, bảo đảm cô sẽ lập tức buông bỏ được anh ta… Đàn ông già thì có gì tốt, còn không biết có được không kia kìa!”

Ôn Noãn vẫn lạnh lùng thản nhiên: “Xem xong tài liệu đi, ngày mai đưa cậu đi xã giao! Biết chơi golf chứ?”

Con sói nhỏ khua khoắng đôi chân dài.

Ôn Noãn ném ra một câu: “Không biết thì lập tức đi học đi!”

Con sói nhỏ mềm nhũn nằm nhoài ra: “Golf là hoạt động thể thao của người cao tuổi, ông đây còn trẻ như vậy!”



Ngày hôm sau, Ôn Noãn đưa Chu Mộ Ngôn đến sân golf.

Đối phương là tổng đại lý BMW toàn quốc, Tổng Giám đốc Từ.

Một người đàn ông trung niên không có sở thích nào khác ngoài chơi golf và uống rượu.

Ôn Noãn đưa theo con sói nhỏ cùng đi chơi. Tổng Giám đốc Từ rất tán thưởng cô, nhưng vẫn giữ thái độ hoài nghi đối với hạng mục kia, dù sao ông ấy cũng biết con sói nhỏ đi bên cạnh cô, đứa con trai bảo bối của Tổng Giám đốc Chu thành phố H!

Không đáng tin cậy cho lắm!

Tổng Giám đốc Từ đánh một gậy, cười ha ha nói: “Tổng Giám đốc Ôn chơi không tồi nhỉ, chắc chắn từng được cao thủ hướng dẫn đúng không?”

Ôn Noãn hơi sửng sốt.

Cô biết chơi golf là nhờ Hoắc Minh dạy cho, anh chơi rất giỏi, cô không ngốc nên cũng học được kha khá.

Bây giờ Tổng Giám đốc Từ vừa nhắc tới, Ôn Noãn cười ảm đạm: “Vâng, chỉ là học phí rất cao!”

Tổng Giám đốc Từ là người thông minh, không tiếp tục hỏi thêm.

Hai người chơi khá hợp, nhưng Ôn Noãn có thể nhận ra Tổng Giám đốc Từ không có nhiều ý định, cô nghĩ có thể sau này sẽ không chắc chắn có được cơ hội hợp tác.

Cô đã đặt chỗ cho bữa tối tại một câu lạc bộ thương vụ.

Trên bàn rượu Tổng Giám đốc Từ nói rất nhiều, cũng thích mời rượu người khác.

Ôn Noãn uống hết một chai rượu vang đỏ nhỏ, trong người cực kỳ khó chịu, bèn vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Chu Mộ Ngôn đứng phía sau cô.

Cậu ta hơi mất kiên nhẫn, nói: “Vị Tổng Giám đốc Từ kia rõ ràng không có ý định hợp tác, cô còn chiều theo ông ta làm gì? Hơn nữa… Cho dù có thành công, một chút tiền lẻ đó đáng để cô uống tới mức này sao? Phụ nữ mà chẳng có dáng vẻ của phụ nữ, là phụ nữ thì nên ở nhà làm một quý bà giàu có, ăn cơm uống cà phê nghe hòa nhạc!”

Ôn Noãn lau mặt: “Tôi không có số mệnh tốt như cậu! Đúng rồi, sao cậu lại vào đây, sao không ở cùng Tổng Giám đốc Từ?”

“Để làm gì! Người ta cũng đâu có ý định đó!”

Con sói nhỏ lại thêm một câu: “Cô đi theo tôi đi, cô đi theo tôi thì sẽ không phải chịu khổ thế này!”

Ôn Noãn trừng mắt liếc cậu ta một cái, ra ngoài.

Con sói nhỏ theo sau: “Mẹ kiếp! Cô… cái người phụ nữ này, tốt bụng lại bị coi là lòng lang dạ sói!”
Chương 195: Ôn Noãn, anh rất nhớ em!

Họ rời đi, một người đi ra từ nhà vệ sinh nam.

Không phải ai khác mà chính là Hoắc Minh.

Anh lặng lẽ nhìn nước trong bồn rửa tay, cảm thấy đau lòng.

Vì một dự án không thể hoàn thành, Ôn Noãn lại uống đến dáng vẻ thế này! Dù trước đây cô đã có sự nghiệp nhưng cô tuyệt đối sẽ không liều mạng như vậy... Có phải vì rời khỏi anh nên cô không muốn dựa dẫm bất kỳ ai nữa?

Hoắc Minh lấy điện thoại ra gọi cho vị Tổng Giám đốc Từ kia.

“Tổng Giám đốc Từ sao? Tôi là Hoắc Minh!”

“Ừ, vừa rồi thấy cậu... Mời không bằng ngẫu nhiên gặp, chúng ta hẹn gặp chút đi?”

...

Nửa tiếng sau, Tổng Giám đốc Từ nhận lời mời tới phòng bao khác.

Thật ra ông ấy biết mối quan hệ giữa Hoắc Minh và Ôn Noãn, cho nên dù hôm nay dự án không thành, vẫn luôn tỏ ra khách sáo.

Ngồi không lâu thì Hoắc Minh đã đi thẳng vào vấn đề.

“Dự án của Ôn Noãn, Tổng Giám đốc Từ có thể nể mặt tôi chút không?”

Tổng giám đốc Từ cầm chắc ly rượu, cảm thấy thú vị.

Ông ấy cười khẩy: “Hoắc Minh, cậu làm việc không bao giờ manh động đi? Tại sao cậu lại muốn níu kéo tình cũ khó quên này? Nếu cậu đã mở lời thì tôi cũng nói thật với cậu, tôi rất coi trọng cô Ôn, tính cách tốt mà làm việc cũng giỏi, nhưng tôi không coi trọng con trai nhà Tổng Giám đốc Chu lắm, quá khoa trương... tôi nghe nói cậu ta thường xuyên tụ tập, một nhóm nam nữ rất hỗn loạn.”

Ông ấy nói xong thì mời rượu.

Hoắc Minh uống rượu trắng.

Anh uống cạn ly rượu trắng, sau đó mỉm cười: “Con trai của Tổng Giám đốc Chu tuy tuổi trẻ hơi ham chơi, nhưng cậu ta hiểu xe! Cậu ta là quán quân F4 hai mùa giải, ông để cậu ta làm việc khác có lẽ không được, nhưng khoản này Chu Mộ Ngôn có thể thành công, hơn nữa tôi hiểu rõ nhóm khách hàng của phòng nhạc kia, rất cao quý, muốn sản xuất xe tầm trung đến cao cấp rất dễ dàng.”

Tổng Giám đốc Từ hơi do dự.

Hoắc Minh khẽ mỉm cười: “Như vậy đi, Tổng Giám đốc Từ cứ liều lĩnh mà làm, nếu có tổn thất gì thì tôi sẽ chịu tất cả, ngoài ra tôi sẽ giúp đỡ công việc pháp lý của công ty Tổng Giám đốc Từ mà không thu bất kỳ khoản chi phí nào.”

Lần này, Tổng Giám đốc Từ đã yên tâm.

Ông ấy lại rót rượu cho Hoắc Minh, trêu chọc: “Vậy tôi sẽ cho cậu chút thể diện, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hoắc Minh cậu đây là tình cảm sâu đậm đấy! Nhìn không ra một Diêm Vương ngành luật như cậu còn là người si tình... Chú em à, cậu đây có tính là hình tượng sụp đổ không?”

Hoắc Minh cười khổ.

Anh một hơi uống cạn, vô cùng nể mặt Tổng Giám đốc Từ.

Uống xong, anh ngẩn người nhìn ly rượu trống trơn: “Tôi đã làm cô ấy đau lòng! Đúng rồi Tổng Giám đốc Từ... đừng nói chuyện này cho cô ấy biết.”

Tổng Giám đốc Từ khẽ cười, lại mời rượu.

Hoắc Minh đã lâu không uống nhiều như vậy, lúc ra ngoài anh không thoải mái dựa vào ghế sau xe.

Tài xế nhẹ giọng hỏi: “Luật sư Hoắc đi đâu?”

Hoắc Minh hơi nhắm mắt, khuôn mặt đẹp trai ửng đỏ, anh suy nghĩ rồi nói: “Về nhà!”

Nửa tiếng sau, xe dừng dưới căn hộ.

Hoắc Minh mở cửa bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên tầng trên cùng.

Nửa năm nay, anh sống ở biệt thự khác, gần như không dám tới đây. Chỉ cần ở đây thì anh không thể ngủ được, mà dù có ngủ được thì cũng sẽ mơ thấy dáng vẻ đau khổ của Ôn Noãn.

Anh lên tầng, mở cửa.

Vẫn là khung cảnh ban đầu, chỉ là cảnh còn người mất.

Căn phòng vắng tanh, đàn dương cầm vẫn đặt đó nhưng đã mất đi chủ sở hữu ban đầu.

Hoắc Minh cởi áo khoác, chậm rãi đi tới.

Anh ngồi trước đàn dương cầm, mở nắp đàn ra, nhẹ nhàng chơi bản nhạc yêu thích của Ôn Noãn... Anh không ngừng nghĩ tới đêm tuyết rơi dày đặc đó, Ôn Noãn ngồi trong lòng anh, nghe anh chơi đàn.

Lúc đó họ còn bên cạnh nhau êm đẹp đến thế mà sao anh có thể cho rằng mình không yêu cô?

Mất đi rồi, anh mới nhận ra, anh không thể không có cô.

Hiện giờ Chu Mộ Ngôn đang bên cạnh cô, không phải anh không ghen, thậm chí anh còn nhìn ra Ôn Noãn coi Chu Mộ Ngôn như em trai ruột mà yêu thương... đại khái vì bên cạnh Ôn Noãn có quá ít người thân!

Đêm khuya say rượu.

Anh nhớ cô phát điên.

Tiếng đàn vừa dứt, anh vẫn không nhịn được mà gọi điện thoại cho cô...

Cô cúp máy, anh lại gọi, mãi cho tới khi cô không chịu nổi phải nghe máy.

Hoắc Minh khàn giọng: “Ôn Noãn, anh rất nhớ em!”

Thậm chí anh không đợi cô trả lời, không đợi cô từ chối thì đã tự mình cúp điện thoại, vì anh phát hiện anh sợ âm thanh từ chối của cô, sợ cô nói...

Hoắc Minh, chúng ta không còn quan hệ nữa!

Hoắc Minh, chúng ta kết thúc rồi!

Hoắc Minh, đừng như vậy nữa, không có ích gì đâu...
Chương 196: Tôi chỉ muốn cô ấy vui vẻ!

Ôn Noãn bất ngờ nhận được điện thoại của Tổng Giám đốc Từ.

Cô cho rằng chuyện hợp tác với Tổng Giám đốc Từ đã không thể bàn bạc được nữa, đang chuẩn bị tìm đối tác khác, ai biết lòng vòng một hồi…

Tổng Giám đốc Từ lại đồng ý một cách sảng khoái.

Sau đó là bàn chuyện chi tiết trong hợp đồng, hoàn tất trong một tuần.

Ôn Noãn có sáu phòng nhạc trên danh nghĩa, đương nhiên không thể dịch chuyển vị trí dạy đàn dương cầm ban đầu, vì thế cô dùng hết hai mươi triệu do Chu Truyền Nhân đầu tư để thuê cửa hàng và trang hoàng lại.

Tất cả các phòng nhạc đều được chia không gian để làm phòng triển lãm.

Chu Mộ Ngôn có nhiều bạn chơi xe, ai ai cũng trẻ tuổi, mặc tây trang thắt cà vạt trông rất bảnh bao, vừa hiểu về xe cộ lại còn biết giao tiếp, ngày đầu tiên khai trương thật sự đã bán cháy hàng!

Hai trăm chiếc, doanh thu bán hàng là một trăm hai mươi triệu.

Ôn Noãn tự gọi điện thoại cho Tổng Giám đốc Từ, Tổng Giám đốc Từ cười ãn cả cơ mặt.

Trong lời nói của ông ấy thể hiện sự thân thiết vô cùng: “Là tôi đã xem thường thực lực của Tổng Giám đốc Ôn, trước đây chưa từng có ai khai thác thị trường này, Tổng Giám đốc Ôn chính là người đầu tiên nếm thử con cua đấy! Như vậy đi, con người của tôi từ trước đến nay vốn tục tằng, để chúc mừng tôi sẽ nói thêm một điểm nữa cho các cô!”

Ôn Noãn hơi mỉm cười: “Tôi đây cảm ơn Tổng Giám đốc Từ, hôm nào rảnh mời ngài ăn cơm!”

Tổng Giám đốc Từ tỏ vẻ khách sáo: “ Được thôi!”



Ôn Noãn cúp điện thoại.

Sói nhỏ Chu Mộ Ngôn cầm một chồng đơn đặt hàng tới đây, cậu ta mặc một bộ vest đen như mực, dáng người cao ráo kia khiến người ta không rời được mắt. Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Ôn Noãn, nhỏ giọng phàn nàn: “Mấy cô kia như muốn ăn thịt tôi luôn vậy! Cô thật sự biến chỗ này thành câu lạc bộ Hắc Mã rồi đấy.”

Nói một hồi lại không nghiêm túc, định dựa vào cô để làm nũng.

Ôn Noãn liếc cậu ta một cái.

Sói nhỏ ngồi thẳng ngay tức khắc, không dám động đậy, thật ra cậu ta có hơi sợ Ôn Noãn.

Ôn Noãn nhận lấy số đơn đặt hàng trong tay cậu ta, nhẹ nhàng lật xem, thế mà còn khen thêm một câu: “Làm không tồi! Tiền hoa hồng của cậu trong ngày hôm nay hẳn là phải tới vài chục ngàn đấy!”

Anh mắt của sói nhỏ mang theo khát vọng!

Cậu ta muốn cô thưởng cái khác!

Ôn Noãn nào biết mấy suy nghĩ lung tung trong đầu cậu ta, cô cẩn thận nghĩ rồi nói: “Có khả năng cơn sốt như hôm nay chỉ duy trì được trong vòng một tuần! Tôi muốn thành lập một nhóm kế hoạch, mở rộng phòng triển lãm của chúng ta ra ngoài! Mặt khác… Sảnh lớn lầu một của một số trung tâm thương mại cao cấp cũng là cơ hội kinh doanh tốt!”

Chu Mộ Ngôn thốt lên: “Người phụ nữ này, cô muốn kiếm bao nhiêu tiền mới đủ hả?”

Cậu ta không muốn làm mấy chuyện phiền toái đó đâu, cậu ta chỉ muốn nghỉ ngơi, đùa giỡn mấy em gái và uống rượu cùng anh em thôi.

Vẻ mặt của Ôn Noãn trở nên nặng nề.

Cô nói mà mặt không cảm xúc: “Cậu không muốn làm, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho Tổng Giám đốc Chu, giải thích cho ông ấy biết.”

“Làm thì làm!” Chu Mộ Ngôn ồn ào.

Cậu ta lại nhìn Ôn Noãn một cái, cô cúi đầu xem kế hoạch, góc nghiêng xinh đẹp mềm mại khó nói thành lời, dường như màu tóc cũng không giống với những người khác, không nhuộm màu…

Thật là xinh đẹp!

Cậu ta nhất định phải bắt được cô, sau khi hái được trái cây chiến thắng thì nhất định sẽ khoe với tên họ Hoắc kia một phen.

Hừ!

Cậu chủ tôi đây không dễ chọc đâu!



Công ty Anh Kiệt.

Hoắc Minh ngồi trong văn phòng, cuộc họp online vừa mới kết thúc.

Thư ký Trương tiến vào bên trong.

Hoắc Minh đưa mắt nhìn cô ấy, uống một ngụm cà phê rồi nhẹ giọng hỏi: “Điều tra được chưa?”

Thư ký Trương gật đầu, đặt tài liệu đang cầm trong tay ở trước mặt anh rồi nói: “Cô Ôn làm dự án này rất tốt, cô ấy chuẩn bị khai thác thị trường ở thành phố B và trong các trung tâm thương mại xung quanh, mấy ngày nay đang đi công tác.”

Hoắc Minh lật xem từ từ.

Chuyên ngành của anh là luật pháp, nhưng có học thêm về tài chính, tất nhiên cũng thành thạo.

Anh có thể nhanh chóng nhìn ra một ít vấn đề, ví dụ như vấn đề về tính bền vững, ắt hẳn Ôn Noãn đã tính tới vấn đề này rồi nên cô mới có thể khai thác thị trường khác.

“Bày sạp lớn vậy sao…”

Hoắc Minh trầm ngâm một lát: “Cô gọi Tổng Giám đốc Phương bên chi nhánh công ty Hoắc thị tới đây một chuyến, tôi có việc giao cho anh ta!”

Thư ký Trương đã đoán ra suy tính của cấp trên, đó là muốn sắp xếp Tổng Giám đốc Phương đến bên cạnh cô Ôn để nằm vùng, cô ấy do dự một chút vẫn hỏi: “Sao ngài lại không cho cô Ôn biết chuyện ngài giúp đỡ cô ấy?”

Hoắc Minh cười chua xót.

Anh nhẹ giọng nói: “Bởi vì tôi có cho, cô ấy cũng không cần!”

Thư ký Trương không dám hỏi lại, cứ luôn cảm thấy gần đây BOSS nhà mình rất đáng thương… Thật ra cô ấy còn có một câu hỏi đó chính là Ôn Noãn càng bay càng cao, vậy không phải bọn họ càng khó đến với nhau hơn sao?

Hoắc Minh nhìn ra ý của cô ấy, cười nhẹ.

“Tôi chỉ muốn cô ấy vui vẻ!”

Anh chỉ nghiêm túc muốn bắt đầu cùng cô một lần nữa, cho nên lý tưởng của cô là sinh con hay phát triển sự nghiệp, anh đều ủng hộ. Điều anh muốn chẳng qua chỉ là nụ cười của cô dành cho anh



Có Hoắc Minh âm thầm giúp đỡ, sự nghiệp của Ôn Noãn thành công rực rỡ.

Hơn một tháng, thanh danh của Ôn Noãn ở thành phố B đã vang dội, lên bài phỏng vấn doanh nhân rất nhiều lần

Sói nhỏ được hưởng ké.

Bọn họ còn cùng nhau chụp một tạp chí thời trang, tiêu đề là “Tân binh quý báu giới xe”, ngoại trừ mặt bìa còn có hơn mười trang ảnh trong vô cùng đẹp mắt, không quá thân mật nhưng bầu không khí lại mang tới nhiều cảm giác.

Thân phận của Chu Mộ Ngôn bị lộ, con trai nhà giàu số một miền Nam.

Bỏ qua mọi thanh danh không tốt trước đây của cậu ta, lúc này xem như được cọ ở phía sau Ôn Noãn rồi gột rửa sạch sẽ, còn được báo kinh tế tài chính gọi rằng *hổ phụ không sinh khuyển tử, rất có khí phách tinh anh giới kinh doanh!

*Người cha giỏi giang sẽ xin ra đứa con tài giỏi

Đương nhiên bộ tạp chí này cũng đưa đến trên bàn làm việc của Hoắc Minh.

Anh nhìn rất lâu.

Anh biết Ôn Noãn và Chu Mộ Ngôn thân thiết, cô rất thương yêu Chu Mộ Ngôn, cô tới thành phố khác để công tác cũng đưa Chu Mộ Ngôn theo…

Thư ký Trương tiến vào thì thấy dáng vẻ này của anh, cô ấy nhẹ giọng nói: “Luật sư Hoắc, đêm mai cô Ôn có tổ chức một bữa tiệc mừng kỷ niệm công việc thành công, tôi lấy được một tấm thiệp mời, ngài muốn qua đó không?”

Một tấm thiệp mời được đặt xuống nhẹ nhàng…

*

Khách sạn Lệ Tinh.

Tiệc mừng kỷ niệm thành công của Ôn Noãn rất hoành tráng.

Cha của sói nhỏ Chu Mộ Ngôn là Chu Truyền Nhân, nhà giàu số một phía Nam, cố ý từ thành phố H chạy đến đây. Ông ta đã tới đây rồi thì sao Hoắc Chấn Đông chịu thua kém được, vì vậy ông ấy cũng đưa cả vợ và con gái tới luôn, đương nhiên còn có đứa con trai không biết cố gắng của ông ấy nữa!

Trong phòng nghỉ…

Ôn Noãn đang định đi ra ngoài, người phục vụ gõ cửa tiến vào: “Cô Ôn, có một vị họ Kiều tới tặng quà, ông ấy nói ông ấy chờ cô ở bên ngoài.”

Người phục vụ đưa cho cô một hộp quà tinh xảo.

Ôn Noãn mở ra, bên trong lại là viên kim cương hồng lúc trước cô cầm cố.

Đây là vật mà mẹ từng rất âu yếm.

Dù cho Ôn Noãn oán hận Kiều Cảnh Niên cũng không thể vứt bỏ nó… Nhưng cô biết ý của Kiều Cảnh Niên, đơn giản đang muốn lợi dụng tình cảm ngày xưa với mẹ để cầu xin cô tha thứ.

Ôn Noãn gặp Kiều Cảnh Niên ở trong phòng nghỉ.

Ông ấy tới đây một mình, lúc nhìn thấy Ôn Noãn mặc bộ đồ dạ hội màu trắng dường như lại nhìn thấy Lục Tiểu Noãn của ngày xưa.

Giọng nói của Kiều Cảnh Niên hơi run: “Ôn Noãn, mong con tha thứ cho bố!”

Ôn Noãn rất bình tĩnh.

Cô khách sáo trả lời: “Tôi đã tìm kiếm chiếc vòng cổ này rất lâu, cảm ơn ông Kiều đã trả vật về với chủ cũ, cho nên để cảm ơn ông kiều, cái này… Mong ông Kiều nhận lấy.”

Ôn Noãn nhẹ nhàng đưa ra một tờ chi phiếu, là một triệu tệ, gấp ba giá giá thị trường.

Sắc mặt Kiều Cảnh Niên trở nên tái nhợt.

Ông ấy không muốn cái này, thứ ông ấy muốn chính là một đứa con ruột thịt ở bên cạnh mình…

Ôn Noãn cười nhẹ: “Ông Kiều có vẻ hơi tham lam, trên đời này đâu phải chuyện tốt gì cũng rơi xuống người một nhà được? Ông và… Người nhà của ông khiến tôi tổn thương nhiều như vậy mà còn muốn tôi trở về trao yêu thương làm tròn đạo hiếu sao, tôi không phải là đứa bé ấm áp đâu!”

Kiều Cảnh Niên hơi nhắm mắt: “Ôn Noãn, mặc kệ con có tin hay không, người mà bố yêu nhất chính là mẹ của con!”

Ôn Noãn rũ mắt.

Cô không muốn nghe những lời này, cũng không hề tin.

Cuối cùng Kiều Cảnh Niên không lấy chi phiếu, hoảng sợ rời đi…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom