• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoắc tổng truy thê (30 Viewers)

  • Chương 197-200

Chương 197: Hoắc Minh, tôi muốn gặp anh!

Kiều Cảnh Niên rời đi, Ôn Noãn lại đứng ngây người một mình thật lâu.

Chờ tới lúc tham gia bữa tiệc cô cũng đã điều chỉnh xong.

Chu Mộ Ngôn đi tới bên người cô: “Vừa rồi ông già kia lại tới gặp cô hả? Chẳng lẽ tiền quan tài bị người ta hút khô hết rồi nên giờ muốn cô dưỡng lão đến hết đời cho ông ta hay sao?”

Ôn Noãn nâng một ly sâm banh lên: “Trong dịp trang trọng đừng có nói chuyện bậy bạ!”

Sói nhỏ hừ nhẹ: “Tôi đang quan tâm cô đấy!”

Ôn Noãn biết suy nghĩ trong lòng của cậu ta, chỉ đơn giản là muốn so kè với Hoắc Minh mà thôi, cô cũng không tự luyến đến mức cho rằng một cậu ấm đào hoa lại bị mình thu hút.

Nhưng cô đã cầm hai mươi triệu của Chu Truyền Nhân, cô phải dẫn dắt cậu ta.

Ôn Noãn đưa Chu Mộ Ngôn đi xã giao, cô tự nhiên hào phóng, sói nhỏ cũng ra vẻ chững chạc không hề lỗ mãng.

Nơi xa, hai vị nhà giàu số một nói đang chuyện phiếm.

Chu Truyền Nhân cười ha hả: “Anh Chấn Đông, hai mươi triệu em bỏ ra cũng có giá trị quá, mới hơn một tháng mà Mộ Ngôn đã như thay da đổi thịt!”

Hoắc Chấn Đông phụ họa: “Anh thấy Ôn Noãn nhà anh cũng trưởng thành hơn nhiều, con gái mà gặp được những đứa trẻ còn nhỏ hơn mình, cái này gọi là tình thương của mẹ đã bị thúc đẩy trào dâng phải không?”

Nói xong, ông ấy cũng cười ha hả.

Mặt già của Chu Truyền Nhân cứng đờ: “Ôn Noãn nhà anh?”

Vẻ mặt của Hoắc Chấn Đông kinh ngạc: “Lão Chu, em không biết sao? Ôn Noãn và Minh suýt nữa là đăng ký kết hôn rồi, bây giờ đang xảy ra một ít mâu thuẫn, còn từ từ giải quyết!”

Trong lòng Chu Truyền Nhân thầm đánh một hồi trống nhỏ!

Ôn Noãn thật sự không tồi, thế nhưng thằng nhóc nhà ông có tranh được với Hoắc Minh không? Đó chính là bậc thầy mưu mô được công nhận hàng đầu trong ngành luật đấy, muốn cái gì mà chẳng có được!

Chu Truyền Nhân rớt mồ hôi hột thay con trai!

Nhưng ông ta cũng muốn giữ thể diện, ra vẻ cười sảng khoái: “Theo đuổi bạn gái mà, phải dùng bản lĩnh cả!”

Hoắc Chấn Đông nâng chén.

Nam chính bọn họ nhắc đến cũng vừa mới tới.

Đêm nay Hoắc Minh không mời mà đến, hơn nữa thân phận đặc thù nhạy cảm, thu hút rất nhiều sự chú ý.

Ôn Noãn vừa xoay người đã nhìn thấy anh.

Cô mặc bộ váy dạ hội trắng thuần khiết.

Anh mặc bộ vest đen trắng kinh điển.

Bọn họ đang ở độ tuổi đẹp nhất, nhan sắc đẹp nhất, đối diện nhau cách một đám người… Trong nháy mắt kia dường như tất cả mọi người đều biến mất, mọi âm thanh đều im lặng.

Hoắc Minh chậm rãi bước đến, đứng ở trước mặt cô: “Chúc mừng em!”

Ôn Noãn ngơ ngẩn…

Sói nhỏ đứng cạnh cô không vui, ôi, cái dáng vẻ tình cũ khó quên này.

Cậu ta đẩy cô, Ôn Noãn mới hoàn hồn.

Hoắc Minh chợt cười nhẹ.

Trong lòng anh biết rõ, mặc kệ trôi qua bao lâu, mặc kệ cô có hận anh biết nhường nào, trước sau gì Ôn Noãn vẫn thích bề ngoài của anh, ý tứ thể hiện trong ánh mắt của cô không thể lừa được ai!

Hoắc Minh tặng quà chúc mừng.

Anh dịu dàng nói: “Ôn Noãn, sau này anh sẽ không bỏ lỡ mỗi một ngày quan trọng.”

Trước mặt mọi người, Ôn Noãn không muốn mất bình tĩnh.

Hơn nữa đã có rất nhiều người nhìn về phía này.

Cô đưa quà tặng cho Chu Mộ Ngôn, lạnh lùng mở miệng: “Luật sư Hoắc nói quá lời, quan hệ giữa chúng ta có vẻ không thích hợp để nói những lời đó!… Tới là khách, luật sư Hoắc cứ chơi vui vẻ!”

Nói xong, cô nhẹ gật đầu với anh rồi đi xã giao.

Dẫn theo Chu Mộ Ngôn!

Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, nhìn cô và người khác nói chuyện xã giao, thậm chí còn khiêu vũ… Thỉnh thoảng ánh mắt của cô sẽ lơ đãng đối diện với anh nhưng cô sẽ nhanh chóng nhìn sang bên cạnh, lựa chọn không nhìn anh!

Một bữa tiệc tối, Ôn Noãn hành xử vô cùng hoàn mỹ!

Thế nhưng chỉ có mình cô biết, bản thân đã đau đớn biết bao nhiêu, sơ hở biết nhường nào.

Cô uống hơi say…

Lúc kết thúc bữa tiệc, cô ở trong phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh.

Chu Mộ Ngôn đứng bên ngoài chơi di động, vừa chờ vừa không quên chèn ép cô: “Cái người họ Hoắc kia vừa đến gần là ánh mắt của cô khác liền, sao nào, anh ta tốt như vậy sao? Tốt thế cô còn chia tay với anh ta làm gì?”

Ôn Noãn đi ra.

Giọng nói của cô lạnh băng: “Việc tư của tôi không cần cậu quản tới!”

Sói nhỏ hừ lạnh, đi theo sau cô: “Cô cho rằng tôi muốn quan tâm hả, tôi chỉ thấy cô hành động như vậy mà xấu hổ thay thôi… Sao nào, bị người ta tổn thương nên không dám thích ai nữa hả? Gái hai lăm mà ngày nào cũng sống như nữ tu sĩ, cô đừng nói với tôi là sau này cô định sống một thân một mình đấy nhé!”

Ôn Noãn dừng bước.

Toàn thân cô cứng đờ…

Chu Mộ Ngôn!

Chỉ có Chu Mộ Ngôn mới nhìn thấu nội tâm của cô, đúng vậy, Ôn Noãn cô sau khi trải qua một lần với Hoắc Minh thì không còn dám yêu nữa… Lúc trước ai cũng cho rằng cô sẽ động lòng với Khương Duệ, thật ra không hề, căn bản cô không dám yêu!

Cô không tin bản thân có thể thoải mái như vậy!

Ôn Noãn không để Chu Mộ Ngôn đưa về, cô gọi xe rời đi, lúc ở dưới lầu cô nhìn thấy Hoắc Minh.

Anh dựa vào đầu xe hút thuốc.

Bầu trời sáng chói ánh đèn neon, anh vẫn rực rỡ loá mắt, chỉ là Ôn Noãn đã không còn cảm nhận được rồi.

Cô gọi taxi.

Trong lúc chờ xe, Hoắc Minh dập thuốc lá rồi đi tới, nhíu mày: “Chu Mộ Ngôn đâu? Sao cậu ta không đưa em về?”



Ôn Noãn đặt di động xuống.

Cô nhìn chằm chằm vào đài phun nước âm nhạc phía trước, nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, anh có thể tha cho tôi được không? Đối với người như anh mà nói thì chuyện thất tình tựa như một lần té ngã, không tổn thương gân cốt không ảnh hưởng đến xương nhưng Ôn Noãn tôi chỉ là một người bình thường, tôi không trụ nổi tới lần thứ hai! Cho nên mặc kệ hiện tại anh có nghiêm túc hay không, nghiêm túc đến mức nào… Tôi cũng không chấp nhận được, anh hiểu không? Tôi không chấp nhận được một nhân vật tai to mặt lớn như anh!”

Hoắc Minh vốn đang vươn tay bỗng khựng lại.

Mũi Ôn Noãn ửng đỏ: “Người như anh xem hôn nhân như trò đùa, nhẫn kim cương cầu hôn mang ở ngón giữa, rõ ràng không yêu lại giả vờ như rất thích, nếu tôi thật sự kết hôn với anh, có lẽ phải qua ba bốn năm mới phát hiện chồng mình không hề yêu mình… Nhiều lắm là thích! Anh thích thân thể của tôi, thích tôi làm bạn, nhưng tôi có thể trẻ đẹp được mấy năm?”

“Bây giờ anh nói anh yêu tôi, vì sao tôi lại phải tin?”

“Cho nên, chúng ta cứ như vậy đi!”



Đúng lúc xe taxi tới, Ôn Noãn mở cửa lên xe.

Hoắc Minh đứng một mình trong bóng đêm thật lâu…

Trái tim của anh dần chìm xuống.

Anh nhận ra muốn theo đuổi lại Ôn Noãn thật sự còn khó hơn lên trời, anh cũng bắt đầu nôn nóng.



Ôn Noãn trở lại căn hộ.

Cô không muốn tiếp tục nghĩ tới Hoắc Minh, cô quyết định xóa bỏ người này ra khỏi cuộc sống, cô phải học được cách làm lơ anh.

Một tuần tiếp theo, Hoắc Minh không quấn lấy cô, không gọi điện thoại, càng không chạy xe đến dưới chung cư của cô quấy rầy.

Ôn Noãn cảm thấy bọn họ đã sang một trang mới!

Tối thứ bảy, cô vừa mới về nhà chuông cửa đã vang lên.

Ôn Noãn mở cửa.

Cảnh Sâm đứng bên ngoài, anh ta nhìn không ổn lắm, rất tiều tụy.

Ôn Noãn khép cửa lại, pha cho anh ta một ly trà, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Bạch Vi xảy ra chuyện gì?”

Cảnh Sâm ngồi ở trên sô pha nhỏ.

Thật ra anh ta và Ôn Noãn không thể nói là thân thiết, ban đầu là không quen, sau này bởi vì mối quan hệ với Bạch Vi mới quen dần, ăn cơm cùng nhau mấy lần.

Cảnh Sâm nâng ly, nhẹ giọng mở miệng: “Bạch Vi mang thai!”

Ôn Noãn ngoài ý muốn nhưng cũng không quá ngạc nhiên.

Cảnh Sâm nhìn cô chăm chú, anh ta biết Ôn Noãn khó khăn lắm mới có ngày lành, thế nhưng anh ta không còn cách nào khác cả, chỉ có thể tới cầu xin cô: “Diêu Tử An ngậm chặt không chịu ly hôn! Hơn nữa con của Đinh Tranh không phải của anh ta, ở phương diện nào đó anh ta chiếm thế thượng phong, hiện tại đang trong thời gian chờ thương lượng trước ly hôn, anh ta không chịu buông tay thì cuộc hôn nhân này cũng không ly được!”

Ôn Noãn sửng sốt.

Cảnh Sâm lấy ra một điếu thuốc, sau khi hỏi Ôn Noãn thì châm lửa, rít một hơi dài.

“Bụng của Bạch Vi không chờ được! Đứa trẻ đã hơn ba tháng!”

Anh ta không nói nhiều nhưng Ôn Noãn hiểu.

Nếu như không ly hôn, thanh danh của Bạch Vi sẽ mất hết, Cảnh Sâm cũng khó mà báo lại với người trong nhà, bản chất chuyện tình cảm này đối với nhà họ Cảnh cũng rất khó khăn.

Ôn Noãn đi vào phòng bếp rót thêm trà cho Cảnh Sâm.

Cô biết ý đồ của Cảnh Sâm khi tới đây, Hoắc Minh là luật sư hàng đầu trong nước, anh có thủ đoạn có quan hệ, anh mà ra tay thì cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ có cách.

Ôn Noãn nhẹ giọng mở miệng: “Không phải anh và anh ấy cũng có một chút tình cảm sao?”

Cảnh Sâm cười khổ.

Anh và Hoắc Minh quả thật cũng có đôi phần tình cảm, nhưng gần đây anh ta muốn gặp Hoắc Minh cũng rất khó, thư ký của anh luôn nói luật sư Hoắc nếu không đi công tác thì cũng đang mở họp…

Cảnh Sâm là người thông minh.

Sau khi ăn vài lần đóng cửa, anh ta đã đoán được ý của Hoắc Minh, muốn để Ôn Noãn tới cầu xin anh.

Cảnh Sâm khàn giọng mở miệng: “Bạch Vi không biết tôi tới đây, với tính của cô ấy thà rằng phá thai cũng sẽ không tới làm phiền cô! Lúc này xem như tôi ích kỷ, Ôn Noãn… Tôi cầu xin cô một lần!”

Ôn Noãn trở về phòng khách.

Hai mắt Cảnh Sâm ửng đỏ, cả người cực kỳ sa sút, rõ ràng đang cố gắng chống cự.

Ôn Noãn từng thấy dáng vẻ hăng hái đầy khí phách của Cảnh Sâm, từng thấy dáng vẻ anh ta bất cần đời qua lại với phụ nữ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một Cảnh Sâm như vậy.

Cô hoảng hốt nghĩ: ‘Bạch Vi đã tìm được người thật lòng yêu thương.’

Cô không nói gì, Cảnh Sâm đứng dậy quỳ gối trước mặt cô.

“Cảnh Sâm!… Anh đứng dậy đi!”

Ôn Noãn đỡ anh ta, Cảnh Sâm quỳ không đứng dậy, giọng nói của anh ta nghẹn ngào: “Ôn Noãn, chỉ cần đứa trẻ được sinh ra bình an, cô muốn tôi thế nào cũng được, dù cô có muốn toàn bộ tài sản của tôi, tôi cũng không cau mày, sau này tôi đi vác gạch nuôi vợ con…”

Ôn Noãn kéo anh ta lên.

Cô nhẹ giọng nói: “Tôi lấy tài sản của anh làm gì? Anh không nuôi con sao?”

Cảnh Sâm nhìn cô với vẻ chờ mong.

Ôn Noãn cười miễn cưỡng: “Tôi đáp ứng với anh, tôi sẽ tới xin người kia!”

Cảnh Sâm còn muốn nói thêm…

Ôn Noãn lại kêu anh ta rời đi: “Chăm sóc Bạch Vi cho tốt, đừng nói anh đã tới đây!”

Cảnh Sâm rời đi.

Ôn Noãn lấy trong tủ lạnh ra một chai bia, mở nắp uống từ từ.

Gió đêm lạnh lẽo, bia cũng lạnh băng.

Đêm đến khi tỉnh lại, trên mặt toàn là nước mắt.

Sau đó cô ngồi cả một đêm trên sân phơi, chờ tới khi bừng tỉnh nắng vàng rực rỡ đã xuất hiện, chiếu sáng toàn bộ không gian.

Ôn Noãn cúi đầu, nhẹ nhàng bấm gọi vào số điện thoại của Hoắc Minh.

“Hoắc Minh, tôi muốn gặp anh!”
Chương 198: Ôn Noãn, quay về bên anh!

Ôn Noãn nói xong, đầu bên kia lặng im hồi lâu.

Cả hai có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhẹ của đối phương, dần dần, hơi thở của Hoắc Minh trở nên nặng nề.

Nhưng cuối cùng anh chỉ nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: “Được!”

Anh hẹn cô gặp mặt vào buổi tối, ở một nhà hàng kiểu Pháp, Ôn Noãn không chịu, cô nhỏ giọng nói: “Gặp ở văn phòng của anh đi!”

Hoắc Minh không lên tiếng, rõ ràng là cự tuyệt.

Ôn Noãn có việc cầu xin anh, cuối cùng phải thỏa hiệp: “Được rồi!”



Sau khi cúp điện thoại, Ôn Noãn ngơ ngác hồi lâu.

Lại dính líu với Hoắc Minh lần nữa, thật ra trong lòng cô biết rõ, nếu cô không trả giá anh sẽ không bao giờ giúp chuyện này, có lẽ anh đã sắp xếp hết tất cả, chỉ còn chờ cô mà thôi.

Hoắc Minh, người mà cô không bao giờ có thể động tới…

Bởi vì có việc cần suy nghĩ mà Ôn Noãn ngẩn người cả ngày.

Lúc sói nhỏ cầm bảng báo cáo tiến vào vô cùng đắc ý, quăng đồ một cái rồi nói: “Không nói chứ cái người họ Phương cô vừa mới tuyển vào thật sự có chút bản lĩnh đấy, năng lực làm việc trâu bò lắm, tiền lương lại còn không cao! Không nhìn ra cô có tiềm năng làm tư bản đó!”

Ôn Noãn lật xem báo cáo, vẻ mặt bình tĩnh.

Con sói nhỏ đặt mông ngồi lên bàn làm việc, cẩn thận quan sát cô: “Mỗi ngày hốt bạc còn không vui hả, cô nói xem sao mà người phụ nữ như cô khó hầu hạ thế? Có phải vì không được thoải mái không, nếu không để tôi thỏa mãn cô một chút nhé? Đảm bảo sau khi cô dùng sẽ nhớ thương vô cùng, lập tức quên mất cái tên họ Hoắc kia!”

Ôn Noãn khép báo cáo lại: “Trừ năm ngàn!”

Con sói nhỏ rú lên: “Lý do!”

“Quấy rầy cấp trên!”

“Mẹ! Bao nhiêu cô em muốn ông đây quấy rầy mà ông đây còn không thèm để ý đấy!”



Ôn Noãn không để ý tới cậu ta, cô xin cậu ta một điếu thuốc, đốt xong rồi đặt trên bàn nhìn nó cháy, cô nhìn chằm chằm tàn thuốc cháy đỏ tươi rồi ngẩn người.

Con sói nhỏ biết cô có chuyện.

“Phụ nữ hút thuốc gì chứ?!”

“Có chuyện gì phiền lòng? Nếu không cứ làm với tôi đi, đảm bảo sẽ quên đi mọi lo lắng!”



Ôn Noãn kêu cậu ta i ra ngoài.

Chu Mộ Ngôn vừa phẫn nộ vừa uất ức: “Ông đây đang quan tâm cô đấy! Cô đừng có quá đáng!”

Ôn Noãn bình tĩnh nhìn cậu ta: “Tôi nghe nói tối hôm qua cậu tham gia party đến 3 giờ sáng, sáng nay đến trễ một tiếng, Chu Mộ Ngôn, nếu sau này còn xuất hiện tình trạng này nữa, cậu không cần tới làm!”

Sói nhỏ có hơi chột dạ.

Tối hôm qua cậu ta có đi chơi nhưng cũng không thể trách cậu ta được, từ khi tới thành phố B cậu ta sống thanh tịnh y như một hòa thượng, hơn nữa ngày nào cũng phải đối mặt với người phụ nữ mặt lạnh này, miệng cậu ta đã nhạt đến mức sắp vô vị rồi.

Tối hôm qua chơi một trận, cả người cậu ta tràn đầy sức sống!

Cậu ta kêu rên: “Cũng đâu phải tôi cố tình chạy đi chơi đâu… Cũng chỉ… Cũng chỉ chơi ít thôi mà! Không có gì mới mẻ.”

Ôn Noãn không muốn quan tâm cuộc sống cá nhân của cậu ta, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc là được.

Buổi tối cô tới nhà hàng Pháp cũng không cho cậu ta đưa đi.

…Ôn Noãn bước xuống xe taxi, Hoắc Minh đã đợi cô ở cửa.

Lối vào nhà hàng khá trang trọng

Anh lại ăn mặc vô cùng nghiêm túc.

Áo sơ mi đen, cà vạt xám đậm, bộ vest ba mảnh thủ công màu đen.

Vai rộng eo thon, dáng người cực kỳ đẹp, chưa kể đến khí chất cao thượng kia, chỉ cần có người đi ngang qua đều sẽ nhìn anh thêm vài lần.

Ôn Noãn cũng không khỏi liếc nhìn anh một cái thật kỹ, sau đó thu tầm mắt lại.

Hoắc Minh đi đến trước mặt cô, ánh mắt sâu thẳm: “Sao không để Chu Mộ Ngôn đưa tới? Nếu lần sau không tiện, anh tới đón em!”

Ôn Noãn định nói ‘không có lần sau’, nhưng nghĩ lại mình đang có việc cần nhờ, cố gắng nuốt xuống.

Cô cười miễn cưỡng: “Gọi xe cũng được.”

Hoắc Minh không nói tiếp, dẫn cô đi vào.

Cả nhà hàng Pháp đã được anh bao hết, ắt hẳn là vì muốn có một không gian yên tĩnh để nói chuyện, nhưng điều ấy ngược lại khiến Ôn Noãn trở nên áp lực. Lúc cô ngồi xuống gọi cơm nhẹ giọng nói: “Không cần tốn như vậy!”

Hoắc Minh không quan trọng món ăn, tất cả đều do cô quyết định.

Trước bữa ăn anh nhấp một ngụm rượu, khẽ mỉm cười: “Ôn Noãn, chúng ta ở bên nhau như vậy nhưng cũng không có nhiều lần hẹn hò riêng tư giống như bây giờ, nơi này không tồi, sau này chúng ta sẽ đến thường xuyên nhé?”

Ôn Noãn gọi hai phần ăn.

Sau khi cảm ơn người phục vụ, cô nhìn về phía Hoắc Minh, anh đang dựa vào lưng ghế nhìn cô chăm chú.

Bề ngoài của anh thực sự rất đẹp!

Dưới ánh đèn thủy tinh xa hoa, anh còn chói lóa hơn cả ánh đèn.

Ôn Noãn uống một ngụm nước lọc, khó nhọc nói: “Chuyện của Cảnh Sâm và Bạch Vi, tôi muốn nhờ…”

Hoắc Minh đặt cái ly trong tay xuống, ngón tay thon dài nhẹ vuốt thành ly, vẻ mặt và cử chỉ kia quả thật như đang vuốt ve một người phụ nữ… Nhưng lại rất tự phụ, thanh nhã.

Anh cười nhẹ: “Cơm nước xong xuôi rồi hẵng bàn chuyện công việc!”

Ôn Noãn không có hứng ăn nhưng vẫn ép mình ăn một chút, cô không muốn thể hiện ra rằng mình vẫn còn để ý tới đoạn quá khứ kia, hiện tại cô nhờ anh hỗ trợ, cũng phải tỏ thái độ một chút.

Hoắc Minh thoải mái hơn cô nhiều, thỉnh thoảng anh còn hỏi chuyện công việc của cô, thậm chí chuyện của Chu Mộ Ngôn cũng có thể nói một hai câu.

Chuyện Bạch Vi và Diêu Tử An ly hôn lại không đề cập tới.

Nửa giờ sau, Ôn Noãn không nhịn được nữa, cô đặt dao nĩa trong tay xuống: “Luật sư Hoắc, hôm nay chúng ta không tới đây để ôn chuyện!”

“Anh biết!”

Ánh mắt của anh sâu thẳm, nhẹ giọng hỏi cô: “Em muốn nói như thế nào?”

Lời này khiến Ôn Noãn hỏi ngược, nói thế nào đây?

Cô có thể nói như thế nào?

Hoắc Minh nhấp thêm một ngụm rượu, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ: “Em muốn nhờ anh giúp đỡ Bạch Vi Cảnh Sâm? Nhưng chắc em không biết, Diêu Tử An đã tìm anh trước rồi, anh ta đưa ra điều kiện vô cùng hấp dẫn để mời anh giúp anh ta đánh vụ kiện này, gần như một phần ba gia tài của nhà họ Diêu, anh từ chối… Cũng coi như đã cho Bạch Vi mặt mũi!”

Anh nói xong lại bắt đầu nhắm rượu, đánh giá cô cẩn thận.

Ôn Noãn tin lời anh nói.

Diêu Tử An và Bạch Vi, anh đứng ở phía trung lập ai cũng không giúp, sau đó chờ cô tới cầu xin. Hoắc Minh chính là một người tâm cơ, đa mưu túc trí như vậy đấy!

Rất lâu sau cô vẫn không thốt nên lời…

Hoắc Minh bỗng nhiên cười nhẹ: “Nói cũng lạ! Cảnh Sâm và Bạch Vi ở bên nhau không bao lâu đã có con, lúc trước chúng ta cũng làm không ít, sao mà vẫn không thấy có nhỉ?”

Lời này có chút lưu manh, lại còn ở nhà ăn cao cấp.

Ôn Noãn hơi bực bội.

Cô nén giọng: “Luật sư Hoắc, tôi tới đây vì muốn nói chuyện với anh một cách chân thành!”

Hoắc Minh nhẹ nhàng nâng ly rồi cười: “Tổng Giám đốc Ôn, không gạt em, đêm nay tôi tới đây vì muốn quyến rũ em, em không thấy động lòng một chút nào sao?”

Ôn Noãn muốn tránh cũng không được, chỉ có thể nhìn anh như vậy.

Thực sự mê người!

Thực sự rất dễ khiến phụ nữ động lòng!

Cô lúng túng muốn quay mặt đi nhưng giọng điệu của Hoắc Minh bỗng nhiên trở nên vô cùng đứng đắn, anh nghiêm túc nói: “Vốn dĩ không định nói trong bầu không khí thế này, nhưng Ôn Noãn, nếu em nhất định muốn anh trả lời, vậy anh nói cho em biết… Quay về bên cạnh anh, anh sẽ giúp Bạch Vi đánh vụ kiện này!”

Lồng ngực Ôn Noãn phập phồng.

Cho dù đã có chuẩn bị từ sớm nhưng cô vẫn hơi mất bình tĩnh. Vành mắt của cô đỏ hồng, cái mũi thon thẳng cũng vậy, trắng trẻo hồng hào khiến người ta vô cùng yêu thương.

Cô kéo ghế dựa ra rồi đứng dậy, vô cảm nói: “Không thể nào!”

“Vậy sao?”

Giọng điệu của Hoắc Minh lạnh lùng: “Vậy thì tiếc quá!”

Tâm trạng của anh cũng không bị ảnh hưởng nhiều, ngược lại còn dịu dàng nói: “Ăn thêm một chút đi, dạo này nhìn em gầy hơn nhiều đấy!”

Ôn Noãn hơi nhắm mắt lại: “Hoắc Minh, anh là đồ khốn!”

Anh bình tĩnh cầm khăn ăn lau môi, dịu dàng đáp lại: “Vậy tên khốn này chờ em, Ôn Noãn, anh đã nói rồi, đêm nay anh tới chỉ để quyến rũ em.”
Chương 199: Anh muốn bên em cả đời!

Ôn Noãn chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy.

Cô tức giận bỏ đi.

Hoắc Minh không đuổi theo, dường như anh đã sớm sắp xếp mọi thứ, lúc Ôn Noãn ra ngoài thì đã có một chiếc xe nhà lưu động màu đen bóng loáng đỗ ở cửa, tài xế cung kính: “Cô Ôn định đi đâu, luật sư Hoắc dặn tôi đưa cô đi.”

Ôn Noãn không đồng ý.

Cô có cảm giác, Hoắc Minh đang giăng một tấm lưới, chờ cô chui vào.

Cô không cần, cô càng không muốn!

Màn đêm u tối, cô đi trên đường cái một mình, đèn neon mặc dù đẹp nhưng cô không có lòng dạ nào mà thưởng thức.

Đi thẳng đến gần khu vui chơi thành phố, một chiếc đu quay lóe lên ánh đèn ngũ sắc, xoay tròn trên không trung, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười vui vẻ của trẻ con, vừa non nớt lại đáng yêu.

Ôn Noãn dừng bước.

Cô lẳng lặng nhìn, cô đang nghĩ mấy năm nữa con của Cảnh Sâm và Bạch Vi cũng có thể tới chơi, Bạch Vi không dám chơi thì Cảnh Sâm sẽ cùng ngồi lên chơi với con...

Một nhà ba người, hẳn sẽ rất vui vẻ.

Ôn Noãn muốn đến thăm Bạch Vi.

Cô mua một ít thực phẩm dinh dưỡng, mở cửa đi vào nhà Bạch Vi, đúng lúc Cảnh Sâm không có ở đây.

Ôn Noãn vào nhà rồi đặt đồ xuống.

Cô thấy sắc mặt tái nhợt của Bạch Vi, đoán là dạo gần đây tâm trạng cô ấy không tốt nên không ăn cơm nổi.

Ôn Noãn ngồi trên sô pha nhỏ, tiện tay cầm lấy quyển sách kế bên, là quyển sổ tay nuôi con. Lúc Bạch Vi trở về đúng lúc nhìn thấy, bầu không khí hơi kỳ lạ.

Bạch Vi buông cà phê trong tay xuống, run rẩy nói: “Ôn Noãn, cậu có xem thường tớ không?”

Ôn Noãn vỗ mu bàn tay cô ấy, ra vẻ thoải mái: “Nghĩ gì vậy! Mang thai là chuyện tốt, bao nhiêu người không thể mang thai muốn có đứa con mà phải vất vả lâu như vậy, cậu có rồi thì dưỡng thai cho tốt, khi sinh ra chắc chắn sẽ rất đẹp, cậu và Cảnh Sâm đều đẹp vậy mà.”

Mắt Bạch Vi đỏ lên.

Cô ấy nhẹ nhàng ôm Ôn Noãn, nghẹn ngào nói: “Ôn Noãn tớ sợ lắm, tớ sợ không thể mang lại hạnh phúc cho đứa bé này! Nó tới thật không đúng lúc! Cảnh Sâm... Cảnh Sâm vì chuyện này mà cãi nhau với gia đình, tớ... rất sợ anh ấy không kiên trì nổi nữa!”

Ôn Noãn ôm cô ấy, im lặng một lúc.

Cô lên tiếng: “Tớ thấy Cảnh Sâm rất yêu cậu, sau này cũng sẽ yêu đứa bé. Bạch Vi, sinh đứa bé ra đi, dù cho Diêu Tử An có ra sao, Cảnh Sâm thế nào đi chăng nữa, khi đứa bé này sinh ra, cùng lắm thì... tớ nuôi giúp cậu!”

Bạch Vi tựa vào vai cô rồi khóc.

Bản thân cô ấy không phải là người yếu đuối, nhưng một năm qua cô ấy đã trải qua quá nhiều chuyện khiến cô ấy trở nên nhạy cảm và dễ bị tổn thương.

Ôn Noãn không nói nhiều, càng không nhắc đến chuyện mình đi cầu xin Hoắc Minh.

Lúc gần đi cô để lại một tấm séc hai triệu, nói là tiền hoa hồng của phòng nhạc. Nhưng Bạch Vi biết với số tiền ít ỏi mà cô ấy đầu tư, một năm cũng không thể kiếm được nhiều như vậy, cô ấy cũng không cần.

Ôn Noãn vỗ vào lòng bàn tay cô ấy: “Tiền sữa bột nuôi con!”

Bạch Vi cười: “Vậy sau này để cho cục cưng gọi cậu là bố nhé!”

Ôn Noãn hiếm khi nói tục: “Đếch thèm nhá !”



Lúc rời đi, Ôn Noãn gặp Diêu Tử An ở dưới lầu.

Hắn không định đi lên, ngồi trong xe hút thuốc, thấy Ôn Noãn xuống thì vội vàng xuống xe.

“Ôn Noãn!”

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Ôn Noãn rất hận hắn, nhưng cô không muốn nói những lời tổn thương kia, nên chỉ khẽ nói: “Anh buông tha Bạch Vi đi, trong lòng anh biết rõ...”

Vẻ mặt Diêu Tử An mất mát, hắn hung hăng hút một hơi thuốc, ném nó xuống rồi giẫm tắt.

Hắn nhìn Ôn Noãn.

Mối quan hệ giữa bọn họ vốn đã không tốt đẹp từ lâu, nhưng lúc này hắn lại khách sáo một cách lạ thường: “Ôn Noãn, con người của Bạch Vi cô cũng biết, đừng thấy cô ấy suốt ngày giở trò khôn lỏi, nhưng cô ấy không có chính kiến như cô, cũng rất nghe lời cô... Tôi biết trước đây tôi đắc tội với cô rất nhiều, nhưng cô nể tình tình cảm của tôi với Bạch Vi suốt mấy năm nay, nói tốt vài câu giúp tôi, chỉ cần cô ấy đồng ý trở về, tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không nhắc đến một lời nào!”

Ôn Noãn nhìn dáng vẻ hắn, cảm thấy chán đời.

Cô bình tĩnh nói: “Diêu Tử An, thực ra anh chưa từng yêu Bạch Vi, khi anh theo đuổi cô ấy thì anh đã ở bên Đinh Tranh rồi, tình yêu thật sự bao gồm cả sự trung thành, còn anh thì chưa từng có nó!”

Diêu Tử An kinh ngạc.

Hắn đỏ mắt: “Ôn Noãn, tôi sai rồi! Cô giúp tôi chuyển lời với cô ấy.”

Ôn Noãn khẽ lắc đầu, đã quá muộn.

Cho dù không có đứa bé kia thì Bạch Vi cũng không quay đầu lại nữa...

*

Ôn Noãn trở về nhà.

Cảnh Sâm gửi Zalo cho cô, cảm ơn các kiểu nhưng không hỏi kết quả.

Nhưng Ôn Noãn biết, Cảnh Sâm rất muốn biết.

Sau đó cô nhờ người hỏi thăm, Cảnh Sâm và người trong nhà cãi nhau dữ dội, ý của nhà họ Cảnh là nếu bọn họ nhất quyết muốn ở bên nhau thì phải bỏ đứa bé này, khi nào Bạch Vi trong sạch rồi hẵng gả vào nhà họ Cảnh.

Đứa bé, còn có thể có lại!

Ôn Noãn tựa vào sân thượng, nhìn vầng trăng non lưỡi liềm trên bầu trời, đúng vậy, Cảnh Sâm và Bạch Vi còn rất trẻ, sẽ vẫn có thể có con, nhưng cho dù sau này có sinh thêm mấy đứa nữa thì cũng không phải đứa trong bụng hiện giờ!

Hơn nữa nếu không có đứa bé, bọn họ còn tiếp tục được sao?

Ôn Noãn cũng không phải người tốt bụng gì, nhưng cô chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ khóc lóc của Bạch Vi thì lại đau lòng.

Đêm đã khuya...

Cô gọi cho Hoắc Minh, nhưng di động anh tắt máy, mãi đến một giờ sáng anh mới gọi lại, giọng nói hơi khàn: “Ôn Noãn, sao vậy? Anh đang công tác ở thành phố C, sáng mai mới về!”

Anh báo cáo cẩn thận, như thể cuộc tranh cãi của ngày hôm đó chưa từng tồn tại!

Ôn Noãn im lặng thật lâu, mới khẽ nói: “Chuyện ngày hôm đó, tôi muốn nói chuyện lại với anh.”

Hoắc Minh cười khẽ: “Em đồng ý?”

“Không!” Ôn Noãn cố gắng nói một cách hòa nhã: “Nhưng tôi nghĩ chúng ta vẫn có thể thương lượng!”

Hoắc Minh cười như gió xuân ấm áp.

Lúc này, anh mới dự xong một buổi tiệc, đang đứng hóng gió ở sảnh khách sạn, tâm trạng anh cực kỳ tốt.

“Vậy tối mai chúng ta ăn một bữa cơm đi.”

“Nói chuyện ở văn phòng của anh!”

“Ôn Noãn, em cảm thấy ở văn phòng thích hợp bàn về chuyện tương lai của chúng ta sao?”



Ôn Noãn hơi căm tức.

Cô nghiến răng: “Hoắc Minh, tôi muốn nói chuyện của Bạch Vi!”

Anh không lên tiếng, chỉ im lặng cầm điện thoại chờ cô thỏa hiệp.

Nói về sự kiên nhẫn thì Ôn Noãn sao có thể là đối thủ của anh?

Thật lâu sau, cô nói nhỏ: “Hoắc Minh, cho dù là chuyện liên quan đến... chúng ta, vậy tôi cũng muốn nói chuyện với anh ở văn phòng, nếu không chúng ta đừng nói nữa.”

Hoắc Minh cũng nhường bước.

Anh cẩn thận nói: “Được! Mười giờ sáng mai anh sẽ rảnh nửa tiếng.” Anh nói xong, lập tức cúp máy.

Ôn Noãn cầm điện thoại di động, tim đập mạnh một hồi lâu.



Hôm sau, Ôn Noãn đúng giờ đến văn phòng luật sư.

Mọi người ở đây đều nhận ra cô, dù sao Ôn Noãn suýt nữa đã thành mợ Hoắc. Thư ký Trương không có ở đây, thư ký thứ hai của Hoắc Minh dẫn cô vào phòng làm việc.

“Cô Ôn, mời! Luật sư Hoắc đang chờ cô.”

Cửa mở ra, Hoắc Minh ngồi ở sau bàn làm việc, đang gọi điện thoại. Hôm nay anh vẫn mặc suit ba mảnh, vai rộng eo thon chân dài, trong sự kiêu ngạo còn có một chút ngoài lạnh trong nóng.

Thư ký thứ hai chớp mắt.

Dạo này hình như luật sư Hoắc rất chú ý đến vẻ bề ngoài, trước đây mặc dù cũng rất đẹp, nhưng tuyệt đối không lấp lánh tỏa sáng, chói lòa như bây giờ.

Cô ấy thưởng thức một lát rồi đi pha cà phê.

Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn chăm chú, nói với người trong điện thoại: “Cậu theo đó mà làm! Cứ như vậy, tôi có khách hàng tới.”

Anh cúp máy, ra dấu bảo Ôn Noãn ngồi xuống.

Ôn Noãn ngồi xuống sô pha đơn da bò trước cửa sổ sát đất, trước mặt có một cái bàn nhỏ, phía trên đặt mấy khung ảnh, đa số là ảnh Hoắc Minh ở tòa án, có lẽ là vụ kiện mà anh cảm thấy hài lòng.

Ánh mắt Ôn Noãn dừng lại.

Chính giữa có một khung ảnh, là ảnh của cô, là hình ảnh cô đánh đàn trong căn hộ của anh.

Cô nhớ hôm đó là lần đầu tiên bọn họ quan hệ với nhau, anh tặng cô đàn dương cầm trị giá chục triệu, lúc ấy cô đã thẹn thùng đồng ý lời yêu của một người.

Đến cuối cùng mới vỡ lẽ, cái gọi là yêu này chưa từng mang ý nghĩa gì...

Ôn Noãn quay mặt đi, không muốn nhìn nữa.

Hoắc Minh từ sau bàn làm việc đi ra, ngồi đối diện cô, theo ánh mắt của cô cầm lấy khung ảnh kia, khẽ nói: “Ảnh em để lại không nhiều lắm, chọn tới chọn lui vẫn cảm thấy tấm này đẹp nhất! Sau này chúng ta chụp thêm mấy tấm, khi nào chụp ảnh cưới sẽ đặt ảnh chụp chung của chúng ta ở đây.”

Anh bật cười: “Sau này mỗi khách hàng nữ đều biết anh là người đã có vợ, sẽ bớt được rất nhiều phiền phức!”



Ôn Noãn bình thản nói: “Sẽ không có ảnh cưới!”

Hoắc Minh cười, cũng không tức giận, lúc này thư ký thứ hai đúng lúc bưng cà phê tới làm dịu bầu không khí.

Hoắc Minh dặn dò cô ấy vài câu.

Thư ký thứ hai mỉm cười rời đi, đóng cửa lại cho bọn họ.

Hoắc Minh bưng cà phê lên, uống gần nửa ly rồi đặt xuống, nhìn Ôn Noãn rồi lên tiếng: “Ôn Noãn, em biết anh muốn gì mà, danh lợi hay quyền thế anh đều có, dựa vào cái gì phải tác thành cho người khác chứ? Trừ phi em trở về bên cạnh anh.”

Nói xong, anh chuyên chú nhìn cô.

Dù sao anh và cô đã làm rất nhiều lần, cô chỉ ngồi ở trước mặt anh cũng khiến anh có cảm giác, huống chi cô rất có thể lại là của anh, điều này đối với Hoắc Minh mà nói là một sự kích thích.

Ôn Noãn hiểu được ánh mắt của anh.

Anh muốn cô.

Cô rũ mắt khẽ cười, giọng nói lại run rẩy: “Hoắc Minh, anh không phải là muốn ngủ với tôi sao? Tôi ngủ với anh là được, anh muốn bao nhiêu lần?”

Hoắc Minh không nhúc nhích, anh vẫn chăm chú nhìn cô.

Thật lâu sau anh mới lên tiếng, giọng nói khàn đặc: “Ôn Noãn, em nghĩ anh như vậy ư? Em cảm thấy anh chỉ muốn ngủ với em thôi sao?”

Khuôn mặt Ôn Noãn tái mét.

Hoắc Minh cười dịu dàng, anh nói: “Điều anh muốn là ở bên em cả đời!”
Chương 200: Anh muốn! Ôn Noãn, anh muốn!

Trong phòng làm việc, bầu không khí bỗng chốc tĩnh lặng lại.

Sắc mặt Ôn Noãn càng tái nhợt.

Thật lâu sau, cô mới khó khăn nói: “Hoắc Minh, anh biết không, tôi thà rằng chỉ bàn chuyện giao dịch với anh mà thôi! Điều mà chúng ta không nên bàn nhất chính là chuyện tình cảm, tương lai, còn có hôn nhân...”

Ôn Noãn ngẩng đầu lên: “Là ai nói hôn nhân chỉ là một tờ giấy vụn?”

Nét mặt Hoắc Minh thay đổi

Giọng anh hơi khàn nhưng vẫn dịu dàng: “Ôn Noãn, anh xin lỗi, anh đã khiến em đau lòng!”

Anh rút khăn giấy ra, đưa cho cô.

Ôn Noãn đè nén cảm xúc, cúi đầu nói: “Hoắc Minh, anh muốn một cơ hội, vậy tôi sẽ cho anh một cơ hội! Một năm...tôi ở bên anh một năm, một năm sau chúng ta kết thúc!”

Hoắc Minh ngồi đưa lưng về phía cửa sổ.

Anh ngồi ngược hướng ánh sáng, cả người bao phủ ở trong bóng tối, khi nghe lời nói của cô thì lông mày hơi nhướng lên: “Nếu như trong vòng một năm em động lòng, muốn kết hôn với anh thì sao?”

Ôn Noãn không trả lời.

Anh lập tức hiểu ý của cô, cô sẽ bảo vệ chính mình, không động lòng với anh.

Một năm này, cô bằng lòng trả giá, vẫn là những thứ cô nói.

Hoắc Minh dựa vào sô pha, nhìn như thả lỏng nhưng thực ra cả người đều cứng ngắc. Rất tốt, anh tự tay nâng đỡ cô, bây giờ khi đàm phán điều kiện cô còn biết sử dụng mánh lới nữa.

Anh im lặng một lúc lâu...

Ôn Noãn nhìn anh, giọng nói căng thẳng: “Hoắc Minh, anh có muốn hay không?”



“Anh muốn!” Anh nghe thấy giọng nói thỏa hiệp của mình.

Ôn Noãn hoảng hốt.

Mà anh đã đứng dậy đi tới sau sô pha của cô, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô, đôi môi mỏng dán vào vành tai cô: “Ôn Noãn, anh muốn... em đừng tức giận nói mấy lời như ngủ cùng nữa, sao anh nỡ đối xử với em như vậy, chúng ta vốn là công khai qua lại với nhau, sau này đừng nói vậy nữa, được không?”

Sức hút của đàn ông và sự dịu dàng đều là sở trường của Hoắc Minh, khi anh thật lòng muốn đối phó với cô thường sẽ sử dụng những thứ này...

Ôn Noãn rất rõ!

Cô bình tĩnh nói: “Không ở chung, không gặp bố mẹ!”

“Được!”

“Nhưng thỉnh thoảng anh đón em qua vào cuối tuần, không quá đáng chứ, có đôi tình nhân nào không ở chung chứ?”

Ôn Noãn không phản đối.

Thật ra, cô cũng không muốn anh đến căn hộ của cô.

Đàm phán xong, Ôn Noãn muốn rời đi.

Hoắc Minh lại nhẹ nhàng đè vai cô lại, sau đó anh nghiêng người hôn cô... Anh đứng, Ôn Noãn ngồi, tư thế hôn này thực sự không thoải mái, nhưng lại rất dễ dàng có cảm giác.

Ôn Noãn không từ chối, cũng không đáp lại.

Hoắc Minh không đợi được cô chủ động, lập tức cười khẽ: “Mới nửa năm mà đã quên cách hôn rồi ư? Ôn Noãn, để anh…”

Ngón tay thon dài đẹp mắt của anh bóp cằm cô, nhẹ nhàng bóp là thực hiện được.

Ôn Noãn cầm lòng không được mà cho phép, còn anh tiến quân nhanh chóng, càn quét đôi môi đỏ mọng của cô, lúc đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ, sau nửa năm xa cách trở nên nóng bỏng lạ thường...

Sau một nụ hôn, tim hai người đều đập nhanh hơn.

Hoắc Minh tựa vào vai cô thở dốc, giọng nói khàn khàn: “Ôn Noãn, em vẫn còn cảm giác với anh!”

Ôn Noãn khó xử.

Tay cô run rẩy, nhẹ nhàng cài lại nút áo sơ mi.

Vừa rồi hôn dữ dội, Hoắc Minh không kìm lòng được đã cởi ra, lúc này tỉnh táo lại cô cảm thấy không chịu nổi. Vì quá nóng lòng nên cài không được, cuối cùng vẫn là Hoắc Minh giúp cô cài xong.

Anh khom lưng áp lên trán cô: “Không muốn thả em đi chút nào!”

Khóe mắt Ôn Noãn hơi ẩm ướt.

Anh biết, trong lòng cô không muốn, nhưng không có nghĩa là thân thể cô không có cảm giác.

Hoắc Minh không trêu chọc cô như trước, mà dịu dàng giúp cô sửa sang lại quần áo, lặng lẽ nói: “Lát nữa anh còn có việc, anh bảo tài xế đưa em về phòng nhạc nhé.”

Ôn Noãn không chịu nổi sự dịu dàng của anh.

Cô đứng dậy đối mặt với anh, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi tự bắt xe được rồi! Luật sư Hoắc, Bạch Vi...”

Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, đó là ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ.

Anh cười: “Còn gọi anh là luật sư Hoắc?”

Ôn Noãn hơi khó xử.

Anh không nói gì nữa, ấn điện thoại gọi thư ký thứ hai vào: “Đưa cô Ôn xuống lầu, giúp cô ấy... kêu xe!”

Thư ký thứ hai cười ngọt ngào: “Cô Ôn, mời qua bên này!”

Ứng xử văn phòng của cô ấy khá tốt, nhận ra được tình huống của Ôn Noãn với cấp trên, nên càng khách sáo với Ôn Noãn hơn, nhưng rất biết điều không lắm miệng.

Dưới văn phòng luật sư có một chiếc xe dừng lại.

Nhưng không phải taxi, mà là chiếc BMW màu sâm banh của Ôn Noãn, thấy Ôn Noãn đi ra, Chu Mộ Ngôn nhảy xuống xe, nhìn chằm chằm cô!

Ánh mắt kia quả thực như muốn giết người!

Thư ký thứ hai cảm thấy không ổn: “Cô Ôn, có muốn mời bảo vệ tới không?”

Ôn Noãn không muốn mất mặt, giả vờ cười: “Là tài xế của tôi, làm phiền cô rồi, tạm biệt!”

Thư ký thứ hai rất thông minh, nhanh chóng rời đi.

Ôn Noãn nhìn thoáng qua ánh mắt bực tức của sói nhỏ, lúc mở cửa muốn lên xe thì Chu Mộ Ngôn lại đẩy tay cô ra, đóng sầm cửa lại.

Cậu ta nghiến răng hỏi: “Cô ngủ với anh ta?”

Người đến người đi...

Ôn Noãn lạnh lùng nói: “Cậu muốn la lên cho mọi người đều biết sao?”

Chu Mộ Ngôn mặc kệ, cậu ta chỉ biết là khi mình nghe nói người phụ nữ này tới tìm Hoắc Minh, cậu ta tức điên người... Mẹ nó, cậu ta tới thành phố B chính là vì khiến Hoắc Minh tức chết, cậu ta còn không ngủ được với cô mà sao bọn họ lại về bên nhau rồi!

Nhưng mà...

Ngoại trừ thẹn quá hóa giận, trong lòng còn có một vài thứ muốn thoát khỏi trói buộc.

Đó là cái gì thì cậu ta không biết!

Cậu ta chỉ biết bây giờ cậu ta rất giận, giận đến mức nói không suy nghĩ: “Vì sao cô chướng mắt tôi, có phải bởi vì tên họ Hoắc kia giỏi hơn tôi không? Có phải bởi vì anh ta lớn tuổi không? Hay là vì cô thích cái bộ dáng hay ra vẻ tài giỏi của anh ta?”

Ôn Noãn tức giận.

Nửa tiếng ở chung với Hoắc Minh đã mệt chết đi được, hiện giờ còn bị sói nhỏ chất vấn, giọng cô càng lạnh hơn: “Việc riêng của tôi không cần cậu hỏi đến, nhớ kỹ thân phận của cậu!”

Chu Mộ Ngôn ăn gan lớn lên, sao nghe lọt mấy lời này.

Cậu hung ác nhìn chằm chằm cô, dùng sức đá vào thân xe: “Cô thích anh ta đúng không, một lão già thích làm ra vẻ thì có gì tốt, không giỏi như tôi.”

Ôn Noãn không muốn đứng đấy đôi co với cậu ta.

Đúng lúc này có một chiếc taxi đi tới, cô chặn lại muốn đi lên.

Chu Mộ Ngôn giữ chặt cô: “Không được đi!”

Ôn Noãn đóng cửa xe lại, xin lỗi tài xế, sau đó cô nhìn Chu Mộ Ngôn, rất bình tĩnh hỏi: “Chu Mộ Ngôn, tôi hỏi cậu, cậu đến thành phố B làm gì?”

Đối diện với ánh mắt nhìn thấu mọi việc của cô, Chu Mộ Ngôn không dám nói dối!

Ôn Noãn thấy cậu ta hơi sợ hãi nên dịu giọng: “Đừng gây ầm ĩ nữa! Nếu cậu cảm thấy làm việc ở đây không tốt thì bất cứ lúc nào cũng có thể đi! Nếu cậu ở lại, chỉ có một điều... tôi sẽ không nổi điên theo cậu!”

Chu Mộ Ngôn bao nhiêu tuổi chứ, mới hai mươi ba, còn nhỏ hơn cô hai tuổi.

Mục đích của cậu ta không đơn giản thì cô đã sớm biết, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy cậu ta xấu xa, ngược lại cậu ta chăm sóc dì Nguyễn rất tốt, tuy khi ở phòng nhạc nói chuyện hơi dữ dằn, nhưng chưa từng bắt nạt cô bé nào.”

Ôn Noãn thật lòng coi cậu ta như một người em trai.

Thực ra vì bên cạnh cô không có mấy người giống vậy...

Ôn Noãn nói xong, mở cửa xe lên xe, cô dựa vào ghế sau nhẹ nhàng nói: “Đưa tôi về căn hộ, tôi cảm thấy không thoải mái!”

Chu Mộ Ngôn cứng đơ hồi lâu, cuối cùng mới lên xe.

Lên xe, cậu ta vẫn không thành thật: “Này, cô đã làm gì với anh ta hay chưa?”

“Làm rồi!” Ôn Noãn cảm thấy nếu nói như vậy thì cậu ta sẽ yên tĩnh.

Quả thực, Chu Mộ Ngôn nghe xong thì im lặng một lúc, lòng tự trọng của cậu ta đã bị đả kích.

Cậu ta không nói gì nữa, lái xe đưa Ôn Noãn về.

Ôn Noãn không xuống xe, nói với cậu ta: “Phía trước có một tiệm thuốc, cậu đi mua hộp thuốc hạ sốt đi!”

Tâm trạng của Chu Mộ Ngôn không tốt, lại nhịn không được tiếp tục chèn ép cô: “Thế nào, bị giày vò thành ra như vậy, một hộp thuốc cũng không nỡ mua cho, cô còn phải tự trả tiền cô nói thử xem cô muốn gì ở anh ta đây?”

Ôn Noãn thật sự không thoải mái, nếu không cô nhất định đá cậu ta hai phát.

Sói nhỏ phàn nàn thì phàn nàn, nhưng vẫn xuống xe đi mua thuốc, sau khi mua về cậu ta mở cửa sau xe muốn gọi Ôn Noãn xuống nhưng không ngờ cô đã ngủ thiếp đi.

Cứ như vậy tựa vào ghế da, lẳng lặng ngủ.

Mái tóc dài màu trà che một bên mặt, lộ ra nửa bên mặt trắng nõn dịu hiền, khuôn mặt cực kỳ ưa nhìn.

Bỗng nhiên tim Chu Mộ Ngôn đập nhanh hơn.

Cậu ta không biết mình bị sao, rõ ràng chỉ muốn chọc tức tên họ Hoắc kia, dự định sau khi bắt lấy cô sẽ phủi mông rời đi, nhưng bây giờ cậu ta còn không rời mắt khỏi cô được!

Sói nhỏ lần đầu tiên cảm thấy lúng túng.

Cậu ta lựa chọn chạy trối chết.

Cũng may, cậu ta có ném thuốc vào trong xe, đóng cửa ‘sầm’ một cái…

Ôn Noãn bừng tỉnh.

Cô nhìn thấy bóng dáng Chu Mộ Ngôn bỏ chạy, không nói gì, cầm thuốc trở về nhà.

Có lẽ là gió đêm hơi lạnh nên cô bị cảm nghiêm trọng, trước khi ngủ cô gọi điện thoại đến phòng nhạc, dặn dò thư ký vài câu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom