-
Chương 149-150
Chương 149: Sau khi Ôn Noãn rời đi, anh rất không quen!
Nghĩ đến đây, Hoắc Minh không sao chấp nhận được.
Nhưng anh không còn là một thằng nhóc choai choai nữa, không thể vì Ôn Noãn hẹn hò với Cảnh Từ mà làm ra những chuyện thiếu lý trí.
Ví dụ như, bước lên rồi tách bọn họ ra.
Ví dụ như, hấp tấp thú nhận với Ôn Noãn, nói anh muốn cưới cô.
Là chính anh đã nói với Ôn Noãn, anh không thể cho cô thứ cô muốn
Anh cho rằng việc anh và Ôn Noãn chia tay là chuyện bình thường, mặc dù anh vẫn còn tình cảm với cô khi gặp lại nhau mấy ngày trước, nhưng anh không cảm thấy rằng anh không thể sống thiếu cô.
Tuy nhiên, lúc này anh lại nhận ra, cô có thể sẽ thuộc về người khác.
Đây là một sự kích thích lớn đối với anh!
Nội tâm Hoắc Minh trải qua những thay đổi dữ dội chưa bao giờ có, mà hiện giờ anh hoàn toàn không rõ mình thực sự muốn cái gì!
Nếu là cơ thể của Ôn Noãn thì vẫn có rất nhiều người có thân hình đẹp hơn cô.
Muốn nói làm bạn, Hoắc Minh anh đây cũng không bao giờ thiếu bạn, với gia thế lẫn vẻ ngoài của anh, bên cạnh có quá nhiều người xum xoe lấy lòng… Cũng chỉ có một mình Ôn Noãn, không kết hôn được thì lại bỏ của chạy lấy người.
Pháo hoa tràn ngập bầu trời...
Hoắc Minh ngước mắt lên, cảm thấy khó khăn vô cùng.
Mà hai người vừa ôm nhau thì đã không thấy đâu!
Bọn họ đi đâu rồi?
Không khí đêm nay đẹp như vậy, liệu bọn họ có đi thẳng đến khách sạn… làm chuyện đó hay không?
Trái tim Hoắc Minh đau đến tê dại, không sao thở được!
……
Sau khi Ôn Noãn xem xong triển lãm nghệ thuật thì Cảnh Từ chu đáo đưa cô về nhà.
Anh ấy thấy Ôn Noãn không thật sự đặt cảm tình vào lắm, quả thực là cô cũng có cảm tình với anh ấy, nhưng tất cả đều do điều kiện bên ngoài của anh ấy.
Ôn Noãn không hề động lòng.
Cảnh Từ không nhụt chí, anh ấy ân cần chu đáo đưa cô về nhà, cũng hẹn lần sau gặp mặt.
Bóng đêm dày đặc.
Ôn Noãn đứng dưới chung cư, tạm biệt Cảnh Từ.
Ánh đèn đường kéo dài bóng dáng của họ, có lẽ Cảnh Từ quá thích cô nên nói rất nhiều... Cuối cùng, anh ấy thậm chí còn phải bật cười: “Mau đi lên đi! Nếu không khéo tôi nói đến tận sáng mất. ”
Ôn Noãn gật đầu.
Cô tháo khăn quàng cổ xuống, trả lại cho anh ấy.
Cảnh Từ không nhận, gương mặt ôn tồn lễ độ của anh ấy tỏ vẻ ẩn ý.
“Không lâu nữa… Ôn Noãn, tôi hy vọng cô có thể mời tôi lên nhà ngồi.”
Đây là lời mời từ một người đàn ông trưởng thành, chỉ cần tinh ý một chút là có thể nhận ra điều đó.
Ôn Noãn không còn là một cô bé nữa.
Cô không nói có, cũng không nói không.
Cô khẽ mỉm cười: “Xem tình huống thế nào đã!”
Cảnh Từ mỉm cười bước lùi về phía sau, vẫy tay với cô: “Cô Ôn, chúc ngủ ngon.”
Anh ấy mở cửa xe bước vào.
Ôn Mạn cũng vẫy tay.
Cô nghĩ buổi hẹn hò tối nay rất vui vẻ, người có tính tình như Cảnh Từ sẽ thích hợp với cô.
Tâm trạng Ôn Noãn rất tốt.
Cô ngâm mình tắm rửa, quấn khăn tắm đi ra, cả người thơm phức, lại nhận được một tin nhắn Zalo từ Cảnh Từ.
Anh ấy gửi một tấm bưu thiếp.
Có lẽ đó là lối vào biệt thự của anh ấy, được trang trí nào là pháo hoa và không khí Giáng Sinh nồng nàn.
Ôn Noãn khẽ mỉm cười.
Cô đang định trả lời thì di động đổ chuông…
Người gọi là [Luật sư Hoắc].
Ôn Noãn suy nghĩ rồi bấm nhận, nhưng bên kia điện thoại lại im lặng hồi lâu.
Cuối cùng Ôn Noãn nhịn không được lên tiếng.
“Luật sư Hoắc?”
Giọng nói của Hoắc Minh hơi khàn: “Ôn Noãn, dạo này em thế nào rồi?”
Ôn Noãn thắc mắc, Hoắc Minh không phải là kiểu người hay nói quanh co vòng vèo, sao tự dưng lại quan tâm hỏi han như thế, nhưng vì anh đã giúp bố cô thắng kiện nên cô vẫn thản nhiên đáp: “Ừm… vẫn khỏe thôi.”
“Giáng Sinh hôm nay đi đâu chơi thế? Có vui không?”
Ôn Noãn không ngốc.
Hoắc Minh hỏi như vậy thì chắc chắn là đã biết cái gì.
Cô im lặng một lát, nói nhỏ: “Cũng được! Chơi rất vui.”
“Có bạn trai rồi à?”
……
Cứ như là đang gặng hỏi tội phạm vậy, Ôn Noãn châm chước rồi mới nói: “Đúng vậy! Đang quen.”
“Người như thế nào? Trông có đẹp trai không? Làm nghề gì?"
Ôn Noãn nhịn không được.
Cô cố ý hạ giọng: “Hoắc Minh, chúng ta kết thúc rồi!”
“Thì sao?”
“Cho nên chuyện của tôi, anh không cần phải quan tâm! Nếu anh nhất định muốn biết thì tôi nói cho anh nghe, tôi định sẽ ở bên cạnh anh ấy lâu dài, người ta cũng rất tốt, trông rất đẹp trai.”
…
Nói xong, cô cảm thấy có chút hối hận.
Cô hơn thua với Hoắc Minh làm gì chứ?
Đầu dây bên kia, Hoắc Minh lặng im một lúc lâu rồi mới nhẹ giọng hỏi: “Cảnh Từ đẹp trai hơn tôi sao?”
Nói xong, anh cúp điện thoại luôn.
…
Ôn Noãn khẽ chớp mắt, không thể tin được những gì mình nghe được.
Quả nhiên Hoắc Minh đã biết, còn làm bộ làm tịch vòng vo với cô.
Mẹ nó chứ!
Tâm trạng của Ôn Noãn bị anh làm ảnh hưởng, hứng thú trò chuyện với Cảnh Từ cũng nhạt dần.
*
Bên kia, tâm trạng của Hoắc Minh còn tệ hơn.
Trước cửa sổ sát đất của căn Penthouse có góc nhìn về đêm đẹp nhất thành phố B.
Hoắc Minh tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt dầm dề, mặc áo choàng tắm màu đen, lồng ngực hơi hé mở.
Anh dựa vào quầy bar, bần thần nhìn cảnh đêm.
Sau khi kết thúc với Ôn Noãn, dù anh muốn quên cô đi nhưng căn hộ của anh lại tràn ngập hương vị của Ôn Noãn.
Trong phòng thay đồ, chiếc áo choàng tắm cô mặc được treo cạnh anh.
Hai đôi dép lê cô mua vẫn chưa xé bọc.
Mỗi ngày mở tủ phụ kiện ra, anh đều có thể nhìn thấy những món trang sức anh mua cho cô, nằm thành từng bộ trong hộp nhung...
Cô không hề mang những thứ này đi!
Tất cả những điều này đều nhắc nhở anh rằng đã từng có một người phụ nữ xâm chiếm cuộc sống anh, và có lẽ cả cơ thể và tâm trí anh.
Gần đây, Hoắc Minh bắt đầu mắc chứng mất ngủ.
Rõ ràng là công việc rất mệt mỏi, nhưng nằm trên giường thì cứ không sao ngủ được…
Thỉnh thoảng vào sáng sớm, anh lăn qua và nghĩ Ôn Noãn vẫn còn ở đó, anh muốn trao cô một nụ hôn chào buổi sáng hoặc hôn đến khi cả hai rực lửa đến mức anh muốn làm một lần.
Cô không ở đây...
Anh chỉ có thể ôm gối đầu.
Chiếc giường to như thế mà anh chẳng thể chạm vào bất cứ thứ gì.
Hoắc Minh uống cạn rượu vang đỏ, kết thúc đêm Giáng Sinh lạnh lẽo này, khi anh bước vào phòng ngủ, căn phòng vẫn vắng tanh quạnh quẽ.
Anh nằm đó một lúc rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Một lúc sau, nước chảy xuống.
Trong tiếng nước, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng đàn ông thở dốc kìm nén...
Sau khi xong việc, Hoắc Minh ướt đẫm trở lại giường.
Khi tắt đèn, anh càng cảm thấy trống trải hơn.
Trong đêm khuya, cơ thể anh thành thật hơn chính mình.
Anh nhớ Ôn Noãn, nhớ đến cơ thể cô, tính thời gian, đã gần một tháng anh không “làm”.
*
Sáng sớm.
Thím quay lại làm việc, dọn dẹp nhà cửa và nấu bữa sáng.
Hoắc Minh từ trong phòng ngủ đi ra.
Thím không biết Ôn Noãn dọn đi, hỏi rất tự nhiên: “Cô Ôn đã dậy chưa?”
Hoắc Minh sửa sang lại cà vạt.
Anh ngồi vào bàn ăn , bưng cà phê uống một ngụm rồi mới dửng dưng nói: “Chúng tôi chia tay rồi! Cô ấy cũng đã chuyển đi.”
Thím biết mình đã nói sai nên liên tục xin lỗi.
Hoắc Minh mở tờ báo buổi sáng: “Sau này chú ý hơn một chút.”
Anh dừng một chút, nhìn chăm chú vào thím: “Hôm nay thím dọn dẹp phòng ngủ, dọn dẹp phòng thay đồ một chút. Tìm một cái túi để đựng quần áo và trang sức của cô Ôn… Rồi để thư ký Trương đến xử lý.”
Thím nghe anh nói thì biết là hai người đã hoàn toàn chia tay.
Bà ấy thấy rất buồn.
Hồi trước thấy luật sư Hoắc đối xử tốt với cô Ôn như vậy, yêu thích không rời, sáng sớm cũng phải làm chuyện kia.
Sau lại… đột ngột như thế?
Thím do dự một chút mới hỏi: “Quần áo sau khi đóng gói thì phải làm sao? Cứ vứt đi là xong à?"
Chương 150: Hoắc Minh sụp đổ: Em để anh ta sấy tóc cho em!
Hoắc Minh giật mình.
“Cứ để đấy đi! Tôi vẫn chưa nghĩ ra.”
Thím nói tiếp: “Thế đàn dương cầm thì sao ạ? Đó là quà cậu tặng cho cô Ôn, tên là Louis XII gì đó mà, nghe nói đắt đỏ lắm! Luật sư Hoắc tôi thấy cậu cũng không đánh đàn, có phải nên bảo thư ký Trương xử lý luôn không?”
Hoắc Minh cạn lời.
“Cây đàn dương cầm đó tên là Morning Dew.”
Thím bĩu môi, làm sao mà bà ấy hiểu tiếng Anh được chứ?
Hoắc Minh đưa mắt nhìn về phía Morning Dew, một lúc lâu sau thì nhẹ giọng nói: “Tạm thời cứ để đó vậy ”
Thím không hỏi nữa.
Ha ha!
Đồ của cô Ôn đều không nỡ vứt đi, rõ ràng luật sư Hoắc vẫn chưa dứt tình được, theo kinh nghiệm từng trải của bà ấy, chẳng bao lâu nữa thì luật sư Hoắc sẽ khóc lóc cầu xin cô Ôn quay lại.
Sau khi thím hiểu ra, liền xoay ngươi đi làm.
Hoắc Minh bưng ly cà phê ngơ ngác…
…
Lại một tuần nữa qua đi.
Hoắc Minh hình thành một thói quen xấu, anh tan làm liền đi theo sau Ôn Noãn, tình cờ gặp được cô.
Thỉnh thoảng, là nơi Ôn Noãn thích tới.
Thi thoảng, là quán bar ca nhạc và nhà hàng mà Cảnh Từ thích.
Anh không thân quen gì với Cảnh Từ, nhưng hai nhà có qua lại nên quen biết sơ sơ.
Có lẽ Cảnh Từ không phải người trong vòng xã giao của họ, cũng không biết về mối quan hệ của anh và Ôn Noãn, chỉ là qua nhiều lần, chỉ cần không phải là dạng đàn ông cứng nhắc khô khan thì kiểu gì cũng nhận ra có gì đó khác thường.
Cảnh Từ đã hỏi Ôn Noãn một lần.
Ôn Noãn hơi sửng sốt, cô cho rằng Cảnh Từ đã biết.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, cô thừa nhận, cô và Hoắc Minh quả thực từng có quan hệ...
Nói xong cô nhìn Cảnh Từ.
Nếu Cảnh Từ không thể chấp nhận thì cô sẽ không miễn cưỡng, dù sao thì có một số người đàn ông rất để ý đến chuyện này.
Lúc ấy, Cảnh Từ không nói gì.
Nhưng khi tiễn cô về, anh ấy đã thổ lộ tình cảm của mình trên xe: “Ôn Noãn, nếu Hoắc Minh quay lại với em, em có đồng ý không?”
Đàn ông hiểu đàn ông nhất.
Mọi người biết Hoắc Minh không muốn kết hôn.
Cảnh Từ cho rằng đây là lý do họ chia tay.
Nhưng gần đây Hoắc Minh cứ quanh quẩn ở chỗ Ôn Noãn, Cảnh Từ nghĩ một người đàn ông kiêu ngạo đến thế mà làm được việc này, có lẽ anh ta không thể buông bỏ lòng tự trọng của mình, muốn người phụ nữ chủ động quay lại với anh ta.
Cảnh Từ muốn biết, liệu Ôn Noãn có quay lại với anh ta hay không…
Cảnh Từ hỏi xong, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Ôn Noãn.
Ôn Noãn tựa lưng vào ghế.
Cô nghiêng đầu nhìn Cảnh Từ, mấy ngày này cô và Cảnh Từ ở chung thật sự rất hợp, tuy rằng cứ bình bình không nhấp nhô gì nhưng vô cùng ấm áp, ngoại trừ nụ hôn lên trán đêm Giáng Sinh, anh ấy chưa bao giờ vượt qua ranh giới.
Cô biết Cảnh Từ trân trọng cô.
Cô cũng trân trọng mối quan hệ này nên muốn hết lòng vun đắp nó!
Hồi lâu, Ôn Noãn nhẹ giọng mở miệng.
“Cảnh Từ, tôi nghiêm túc với anh.”
Thần kinh căng chặt của Cảnh Từ như trút được gánh nặng, không ai biết vừa rồi anh ấy căng thẳng đến mức nào. Anh ấy biết mình ưu tú, gia cảnh và ngoại hình đều không tệ, nhưng anh ấy biết so với Hoắc Minh thì anh ấy có hơi nhạt nhẽo.
Địa vị của Hoắc Minh đặt tại đó, bản thân anh cũng rất cuốn hút.
Tạp chí còn gọi Hoắc Minh là [Hormone đi bộ] cơ mà!
Cảnh Từ không tự tin!
Lời nói của Ôn Noãn khiến anh ấy cảm thấy an tâm.
Anh ấy nghiêng người hôn lên má Ôn Mạn, giọng hơi khàn khàn: “Mới chín giờ, mời tôi lên nhà ngồi nhé?”
Ôn Noãn gãi tóc.
Vừa rồi trong nhà hàng, có một đứa trẻ cầm sô cô la trên tay rồi làm dính lên tóc cô.
Ôn Noãn cười xin lỗi: “Tôi phải gội đầu, có lẽ không pha được cà phê cho anh.”
Cảnh Từ nhìn cô.
"Tôi không đến đây để uống cà phê. Tôi giúp em sấy tóc được không?"
Ôn Noãn không có lý do gì để từ chối.
Cô đã hẹn hò với Cảnh Từ mấy lần, rất chân thành, nếu không mời anh ấy lên thì không hay cho lắm.
Cô khẽ mỉm cười: “Vậy tôi đi pha cà phê rồi gội đầu.”
Cảnh Từ nhẹ nhàng mỉm cười.
Trên thực tế, Ôn Noãn không hề nhận ra, khi hai người hẹn hò với nhau, cô chưa bao giờ thả lỏng...
……
Ôn Noãn mời Cảnh Từ lên căn hộ mà cô đang sống.
Phòng ở tầng 4, không lớn, khoảng năm mươi mét vuông.
Nhưng cách trang trí khá tốt, rất ấm áp...
Ôn Noãn pha cho Cảnh Từ một tách cà phê, sau đó vào phòng tắm gội đầu, lúc cô đi ra, Cảnh Từ đang cầm cà phê đứng trước cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì.
Ôn Noãn lấy khăn lông lau tóc: “Đang nhìn gì thế?”
Ánh mắt Cảnh Từ dừng lại trên xe Bentley Continental màu vàng kim ở tầng dưới, thấy Ôn Noãn đi qua, anh ấy nâng tách cà phê trong tay lên nói: “Cà phê ngon lắm.”
“Cà phê Vân Nam đấy.”
Cảnh Từ hơi mỉm cười: “Lại đây! Tôi giúp cô sấy tóc.” Ôn Noãn không hề nghi ngờ.
Cô lấy máy sấy tóc đưa cho Cảnh Từ, quay lưng về phía anh ấy nên không nhìn thấy Hoắc Minh đứng ở tầng dưới...
Động tác của Cảnh Từ rất nhẹ nhàng.
Cũng rất có chừng mực.
Sấy tóc xong, anh ấy nhẹ nhàng ôm Ôn Noãn từ phía sau: “Anh muốn ở lại qua đêm.”
Thân thể Ông Noãn hơi cứng lại.
Cô lùi ra, nhẹ giọng nói: “Cảnh Từ, nhanh quá!”
Cảnh Từ cười khổ.
Anh ấy ngưỡng mộ sự lý trí của Ôn Noãn, nhưng một cô gái quá lý trí trong tình yêu chỉ thể hiện một điều, đó là cô ấy không đủ nặng tình và rung động.
Cô thậm chí không có ham muốn nam nữ đối với anh ấy.
Cảnh Từ ngồi một lát rồi ra về.
Lúc xuống lầu, chiếc Bentley Continental vẫn còn ở đó, cửa sổ hạ xuống, Hoắc Minh chống khuỷu tay ra ngoài hút thuốc.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ và tư thế của anh, Cảnh Từ bội phục.
Cảnh Từ rất có phong độ mà gật đầu.
Hoắc Minh nghiêng người, lẳng lặng nhìn lại anh ấy…
Hai người đàn ông trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Thật lâu sau, Hoắc Minh cười khẩy một tiếng, cũng gật đầu.
Cảnh Từ chưa kịp lên xe, Hoắc Minh ngậm thuốc rồi nhấn ga rời đi.
Cảnh Từ nhìn đuôi xe, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
…
Hoắc Minh lái xe trở về căn hộ.
Anh cởi áo khoác, ném lên ghế sô pha rồi ngồi trước cây dương cầm.
Những ngón tay mảnh khảnh của anh lướt trên phím đàn đen trắng, anh nhắm mắt lại và chơi bài "Moonlight Sonata", bài mà Ôn Noãn thường hay chơi ở nhà nhất.
Hoắc Minh có thể chơi dương cầm nhưng không thành thạo.
Anh cũng chưa bao giờ nói với Ôn Noãn, bởi vì cảm thấy không cần thiết.
Kế hoạch của anh từ trước đến nay là quan hệ với cô, có thể là một hoặc hai năm rồi chia tay một cách đàng hoàng, anh sẽ bồi thường cho cô một khoản kếch xù.
Nhưng họ đã kết thúc khi chưa đầy hai tháng.
Ôn Noãn không yêu cầu anh bồi thường, cô chỉ muốn rời xa anh và bắt đầu cuộc sống mới.
Cô ở bên Cảnh Từ, thoạt trông có vẻ rất vui, rất hưởng thụ.
Đã mười ngày.
Hôm nay là ngày thứ mười Ôn Noãn hẹn hò với Cảnh Từ, Cảnh Từ đã nghênh ngang đi vào nhà, có phải không lâu nữa thì hai người bọn họ sẽ ngủ chung, và rồi...phát sinh quan hệ hay không?
Phím đàn phát ra âm thanh nặng nề !
Hoắc Minh lẳng lặng mà nhìn chiếc đàn Morning Dew này.
Anh nhớ đến chuyện xưa.
Nhớ lại lần đầu tiên anh và Ôn Noãn làm tình, anh tặng cô Morning Dew, cô sắp xếp lại nhà cửa, cô vui vẻ như một nàng dâu nhỏ.
Khi đó cô đâu biết rằng, đây là cách những người đàn ông có địa vị chăm sóc tình nhân.
Nuông chiều cô, lấy lòng cô.
Để đổi lấy sự tận hưởng cảm giác tuyệt vời nhất về thân thể.
Dù sao song phương có chút cảm tình, hành động sẽ hoàn toàn khác nhau, ví dụ như mỗi lần Ôn Noãn động tình dưới thân anh, ánh mắt cô sẽ tỏa sáng lấp lánh tràn ngập yêu thương, lúc đó Hoắc Minh cực kỳ có cảm giác…
Liệu sau này cô có nhìn Cảnh Từ có thế này không?
Không, tuyệt đối không thể!
Anh không cho phép điều đó!
Mười ngày là giới hạn chịu đựng của Hoắc Minh...
Nghĩ đến đây, Hoắc Minh không sao chấp nhận được.
Nhưng anh không còn là một thằng nhóc choai choai nữa, không thể vì Ôn Noãn hẹn hò với Cảnh Từ mà làm ra những chuyện thiếu lý trí.
Ví dụ như, bước lên rồi tách bọn họ ra.
Ví dụ như, hấp tấp thú nhận với Ôn Noãn, nói anh muốn cưới cô.
Là chính anh đã nói với Ôn Noãn, anh không thể cho cô thứ cô muốn
Anh cho rằng việc anh và Ôn Noãn chia tay là chuyện bình thường, mặc dù anh vẫn còn tình cảm với cô khi gặp lại nhau mấy ngày trước, nhưng anh không cảm thấy rằng anh không thể sống thiếu cô.
Tuy nhiên, lúc này anh lại nhận ra, cô có thể sẽ thuộc về người khác.
Đây là một sự kích thích lớn đối với anh!
Nội tâm Hoắc Minh trải qua những thay đổi dữ dội chưa bao giờ có, mà hiện giờ anh hoàn toàn không rõ mình thực sự muốn cái gì!
Nếu là cơ thể của Ôn Noãn thì vẫn có rất nhiều người có thân hình đẹp hơn cô.
Muốn nói làm bạn, Hoắc Minh anh đây cũng không bao giờ thiếu bạn, với gia thế lẫn vẻ ngoài của anh, bên cạnh có quá nhiều người xum xoe lấy lòng… Cũng chỉ có một mình Ôn Noãn, không kết hôn được thì lại bỏ của chạy lấy người.
Pháo hoa tràn ngập bầu trời...
Hoắc Minh ngước mắt lên, cảm thấy khó khăn vô cùng.
Mà hai người vừa ôm nhau thì đã không thấy đâu!
Bọn họ đi đâu rồi?
Không khí đêm nay đẹp như vậy, liệu bọn họ có đi thẳng đến khách sạn… làm chuyện đó hay không?
Trái tim Hoắc Minh đau đến tê dại, không sao thở được!
……
Sau khi Ôn Noãn xem xong triển lãm nghệ thuật thì Cảnh Từ chu đáo đưa cô về nhà.
Anh ấy thấy Ôn Noãn không thật sự đặt cảm tình vào lắm, quả thực là cô cũng có cảm tình với anh ấy, nhưng tất cả đều do điều kiện bên ngoài của anh ấy.
Ôn Noãn không hề động lòng.
Cảnh Từ không nhụt chí, anh ấy ân cần chu đáo đưa cô về nhà, cũng hẹn lần sau gặp mặt.
Bóng đêm dày đặc.
Ôn Noãn đứng dưới chung cư, tạm biệt Cảnh Từ.
Ánh đèn đường kéo dài bóng dáng của họ, có lẽ Cảnh Từ quá thích cô nên nói rất nhiều... Cuối cùng, anh ấy thậm chí còn phải bật cười: “Mau đi lên đi! Nếu không khéo tôi nói đến tận sáng mất. ”
Ôn Noãn gật đầu.
Cô tháo khăn quàng cổ xuống, trả lại cho anh ấy.
Cảnh Từ không nhận, gương mặt ôn tồn lễ độ của anh ấy tỏ vẻ ẩn ý.
“Không lâu nữa… Ôn Noãn, tôi hy vọng cô có thể mời tôi lên nhà ngồi.”
Đây là lời mời từ một người đàn ông trưởng thành, chỉ cần tinh ý một chút là có thể nhận ra điều đó.
Ôn Noãn không còn là một cô bé nữa.
Cô không nói có, cũng không nói không.
Cô khẽ mỉm cười: “Xem tình huống thế nào đã!”
Cảnh Từ mỉm cười bước lùi về phía sau, vẫy tay với cô: “Cô Ôn, chúc ngủ ngon.”
Anh ấy mở cửa xe bước vào.
Ôn Mạn cũng vẫy tay.
Cô nghĩ buổi hẹn hò tối nay rất vui vẻ, người có tính tình như Cảnh Từ sẽ thích hợp với cô.
Tâm trạng Ôn Noãn rất tốt.
Cô ngâm mình tắm rửa, quấn khăn tắm đi ra, cả người thơm phức, lại nhận được một tin nhắn Zalo từ Cảnh Từ.
Anh ấy gửi một tấm bưu thiếp.
Có lẽ đó là lối vào biệt thự của anh ấy, được trang trí nào là pháo hoa và không khí Giáng Sinh nồng nàn.
Ôn Noãn khẽ mỉm cười.
Cô đang định trả lời thì di động đổ chuông…
Người gọi là [Luật sư Hoắc].
Ôn Noãn suy nghĩ rồi bấm nhận, nhưng bên kia điện thoại lại im lặng hồi lâu.
Cuối cùng Ôn Noãn nhịn không được lên tiếng.
“Luật sư Hoắc?”
Giọng nói của Hoắc Minh hơi khàn: “Ôn Noãn, dạo này em thế nào rồi?”
Ôn Noãn thắc mắc, Hoắc Minh không phải là kiểu người hay nói quanh co vòng vèo, sao tự dưng lại quan tâm hỏi han như thế, nhưng vì anh đã giúp bố cô thắng kiện nên cô vẫn thản nhiên đáp: “Ừm… vẫn khỏe thôi.”
“Giáng Sinh hôm nay đi đâu chơi thế? Có vui không?”
Ôn Noãn không ngốc.
Hoắc Minh hỏi như vậy thì chắc chắn là đã biết cái gì.
Cô im lặng một lát, nói nhỏ: “Cũng được! Chơi rất vui.”
“Có bạn trai rồi à?”
……
Cứ như là đang gặng hỏi tội phạm vậy, Ôn Noãn châm chước rồi mới nói: “Đúng vậy! Đang quen.”
“Người như thế nào? Trông có đẹp trai không? Làm nghề gì?"
Ôn Noãn nhịn không được.
Cô cố ý hạ giọng: “Hoắc Minh, chúng ta kết thúc rồi!”
“Thì sao?”
“Cho nên chuyện của tôi, anh không cần phải quan tâm! Nếu anh nhất định muốn biết thì tôi nói cho anh nghe, tôi định sẽ ở bên cạnh anh ấy lâu dài, người ta cũng rất tốt, trông rất đẹp trai.”
…
Nói xong, cô cảm thấy có chút hối hận.
Cô hơn thua với Hoắc Minh làm gì chứ?
Đầu dây bên kia, Hoắc Minh lặng im một lúc lâu rồi mới nhẹ giọng hỏi: “Cảnh Từ đẹp trai hơn tôi sao?”
Nói xong, anh cúp điện thoại luôn.
…
Ôn Noãn khẽ chớp mắt, không thể tin được những gì mình nghe được.
Quả nhiên Hoắc Minh đã biết, còn làm bộ làm tịch vòng vo với cô.
Mẹ nó chứ!
Tâm trạng của Ôn Noãn bị anh làm ảnh hưởng, hứng thú trò chuyện với Cảnh Từ cũng nhạt dần.
*
Bên kia, tâm trạng của Hoắc Minh còn tệ hơn.
Trước cửa sổ sát đất của căn Penthouse có góc nhìn về đêm đẹp nhất thành phố B.
Hoắc Minh tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt dầm dề, mặc áo choàng tắm màu đen, lồng ngực hơi hé mở.
Anh dựa vào quầy bar, bần thần nhìn cảnh đêm.
Sau khi kết thúc với Ôn Noãn, dù anh muốn quên cô đi nhưng căn hộ của anh lại tràn ngập hương vị của Ôn Noãn.
Trong phòng thay đồ, chiếc áo choàng tắm cô mặc được treo cạnh anh.
Hai đôi dép lê cô mua vẫn chưa xé bọc.
Mỗi ngày mở tủ phụ kiện ra, anh đều có thể nhìn thấy những món trang sức anh mua cho cô, nằm thành từng bộ trong hộp nhung...
Cô không hề mang những thứ này đi!
Tất cả những điều này đều nhắc nhở anh rằng đã từng có một người phụ nữ xâm chiếm cuộc sống anh, và có lẽ cả cơ thể và tâm trí anh.
Gần đây, Hoắc Minh bắt đầu mắc chứng mất ngủ.
Rõ ràng là công việc rất mệt mỏi, nhưng nằm trên giường thì cứ không sao ngủ được…
Thỉnh thoảng vào sáng sớm, anh lăn qua và nghĩ Ôn Noãn vẫn còn ở đó, anh muốn trao cô một nụ hôn chào buổi sáng hoặc hôn đến khi cả hai rực lửa đến mức anh muốn làm một lần.
Cô không ở đây...
Anh chỉ có thể ôm gối đầu.
Chiếc giường to như thế mà anh chẳng thể chạm vào bất cứ thứ gì.
Hoắc Minh uống cạn rượu vang đỏ, kết thúc đêm Giáng Sinh lạnh lẽo này, khi anh bước vào phòng ngủ, căn phòng vẫn vắng tanh quạnh quẽ.
Anh nằm đó một lúc rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Một lúc sau, nước chảy xuống.
Trong tiếng nước, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng đàn ông thở dốc kìm nén...
Sau khi xong việc, Hoắc Minh ướt đẫm trở lại giường.
Khi tắt đèn, anh càng cảm thấy trống trải hơn.
Trong đêm khuya, cơ thể anh thành thật hơn chính mình.
Anh nhớ Ôn Noãn, nhớ đến cơ thể cô, tính thời gian, đã gần một tháng anh không “làm”.
*
Sáng sớm.
Thím quay lại làm việc, dọn dẹp nhà cửa và nấu bữa sáng.
Hoắc Minh từ trong phòng ngủ đi ra.
Thím không biết Ôn Noãn dọn đi, hỏi rất tự nhiên: “Cô Ôn đã dậy chưa?”
Hoắc Minh sửa sang lại cà vạt.
Anh ngồi vào bàn ăn , bưng cà phê uống một ngụm rồi mới dửng dưng nói: “Chúng tôi chia tay rồi! Cô ấy cũng đã chuyển đi.”
Thím biết mình đã nói sai nên liên tục xin lỗi.
Hoắc Minh mở tờ báo buổi sáng: “Sau này chú ý hơn một chút.”
Anh dừng một chút, nhìn chăm chú vào thím: “Hôm nay thím dọn dẹp phòng ngủ, dọn dẹp phòng thay đồ một chút. Tìm một cái túi để đựng quần áo và trang sức của cô Ôn… Rồi để thư ký Trương đến xử lý.”
Thím nghe anh nói thì biết là hai người đã hoàn toàn chia tay.
Bà ấy thấy rất buồn.
Hồi trước thấy luật sư Hoắc đối xử tốt với cô Ôn như vậy, yêu thích không rời, sáng sớm cũng phải làm chuyện kia.
Sau lại… đột ngột như thế?
Thím do dự một chút mới hỏi: “Quần áo sau khi đóng gói thì phải làm sao? Cứ vứt đi là xong à?"
Chương 150: Hoắc Minh sụp đổ: Em để anh ta sấy tóc cho em!
Hoắc Minh giật mình.
“Cứ để đấy đi! Tôi vẫn chưa nghĩ ra.”
Thím nói tiếp: “Thế đàn dương cầm thì sao ạ? Đó là quà cậu tặng cho cô Ôn, tên là Louis XII gì đó mà, nghe nói đắt đỏ lắm! Luật sư Hoắc tôi thấy cậu cũng không đánh đàn, có phải nên bảo thư ký Trương xử lý luôn không?”
Hoắc Minh cạn lời.
“Cây đàn dương cầm đó tên là Morning Dew.”
Thím bĩu môi, làm sao mà bà ấy hiểu tiếng Anh được chứ?
Hoắc Minh đưa mắt nhìn về phía Morning Dew, một lúc lâu sau thì nhẹ giọng nói: “Tạm thời cứ để đó vậy ”
Thím không hỏi nữa.
Ha ha!
Đồ của cô Ôn đều không nỡ vứt đi, rõ ràng luật sư Hoắc vẫn chưa dứt tình được, theo kinh nghiệm từng trải của bà ấy, chẳng bao lâu nữa thì luật sư Hoắc sẽ khóc lóc cầu xin cô Ôn quay lại.
Sau khi thím hiểu ra, liền xoay ngươi đi làm.
Hoắc Minh bưng ly cà phê ngơ ngác…
…
Lại một tuần nữa qua đi.
Hoắc Minh hình thành một thói quen xấu, anh tan làm liền đi theo sau Ôn Noãn, tình cờ gặp được cô.
Thỉnh thoảng, là nơi Ôn Noãn thích tới.
Thi thoảng, là quán bar ca nhạc và nhà hàng mà Cảnh Từ thích.
Anh không thân quen gì với Cảnh Từ, nhưng hai nhà có qua lại nên quen biết sơ sơ.
Có lẽ Cảnh Từ không phải người trong vòng xã giao của họ, cũng không biết về mối quan hệ của anh và Ôn Noãn, chỉ là qua nhiều lần, chỉ cần không phải là dạng đàn ông cứng nhắc khô khan thì kiểu gì cũng nhận ra có gì đó khác thường.
Cảnh Từ đã hỏi Ôn Noãn một lần.
Ôn Noãn hơi sửng sốt, cô cho rằng Cảnh Từ đã biết.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, cô thừa nhận, cô và Hoắc Minh quả thực từng có quan hệ...
Nói xong cô nhìn Cảnh Từ.
Nếu Cảnh Từ không thể chấp nhận thì cô sẽ không miễn cưỡng, dù sao thì có một số người đàn ông rất để ý đến chuyện này.
Lúc ấy, Cảnh Từ không nói gì.
Nhưng khi tiễn cô về, anh ấy đã thổ lộ tình cảm của mình trên xe: “Ôn Noãn, nếu Hoắc Minh quay lại với em, em có đồng ý không?”
Đàn ông hiểu đàn ông nhất.
Mọi người biết Hoắc Minh không muốn kết hôn.
Cảnh Từ cho rằng đây là lý do họ chia tay.
Nhưng gần đây Hoắc Minh cứ quanh quẩn ở chỗ Ôn Noãn, Cảnh Từ nghĩ một người đàn ông kiêu ngạo đến thế mà làm được việc này, có lẽ anh ta không thể buông bỏ lòng tự trọng của mình, muốn người phụ nữ chủ động quay lại với anh ta.
Cảnh Từ muốn biết, liệu Ôn Noãn có quay lại với anh ta hay không…
Cảnh Từ hỏi xong, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Ôn Noãn.
Ôn Noãn tựa lưng vào ghế.
Cô nghiêng đầu nhìn Cảnh Từ, mấy ngày này cô và Cảnh Từ ở chung thật sự rất hợp, tuy rằng cứ bình bình không nhấp nhô gì nhưng vô cùng ấm áp, ngoại trừ nụ hôn lên trán đêm Giáng Sinh, anh ấy chưa bao giờ vượt qua ranh giới.
Cô biết Cảnh Từ trân trọng cô.
Cô cũng trân trọng mối quan hệ này nên muốn hết lòng vun đắp nó!
Hồi lâu, Ôn Noãn nhẹ giọng mở miệng.
“Cảnh Từ, tôi nghiêm túc với anh.”
Thần kinh căng chặt của Cảnh Từ như trút được gánh nặng, không ai biết vừa rồi anh ấy căng thẳng đến mức nào. Anh ấy biết mình ưu tú, gia cảnh và ngoại hình đều không tệ, nhưng anh ấy biết so với Hoắc Minh thì anh ấy có hơi nhạt nhẽo.
Địa vị của Hoắc Minh đặt tại đó, bản thân anh cũng rất cuốn hút.
Tạp chí còn gọi Hoắc Minh là [Hormone đi bộ] cơ mà!
Cảnh Từ không tự tin!
Lời nói của Ôn Noãn khiến anh ấy cảm thấy an tâm.
Anh ấy nghiêng người hôn lên má Ôn Mạn, giọng hơi khàn khàn: “Mới chín giờ, mời tôi lên nhà ngồi nhé?”
Ôn Noãn gãi tóc.
Vừa rồi trong nhà hàng, có một đứa trẻ cầm sô cô la trên tay rồi làm dính lên tóc cô.
Ôn Noãn cười xin lỗi: “Tôi phải gội đầu, có lẽ không pha được cà phê cho anh.”
Cảnh Từ nhìn cô.
"Tôi không đến đây để uống cà phê. Tôi giúp em sấy tóc được không?"
Ôn Noãn không có lý do gì để từ chối.
Cô đã hẹn hò với Cảnh Từ mấy lần, rất chân thành, nếu không mời anh ấy lên thì không hay cho lắm.
Cô khẽ mỉm cười: “Vậy tôi đi pha cà phê rồi gội đầu.”
Cảnh Từ nhẹ nhàng mỉm cười.
Trên thực tế, Ôn Noãn không hề nhận ra, khi hai người hẹn hò với nhau, cô chưa bao giờ thả lỏng...
……
Ôn Noãn mời Cảnh Từ lên căn hộ mà cô đang sống.
Phòng ở tầng 4, không lớn, khoảng năm mươi mét vuông.
Nhưng cách trang trí khá tốt, rất ấm áp...
Ôn Noãn pha cho Cảnh Từ một tách cà phê, sau đó vào phòng tắm gội đầu, lúc cô đi ra, Cảnh Từ đang cầm cà phê đứng trước cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì.
Ôn Noãn lấy khăn lông lau tóc: “Đang nhìn gì thế?”
Ánh mắt Cảnh Từ dừng lại trên xe Bentley Continental màu vàng kim ở tầng dưới, thấy Ôn Noãn đi qua, anh ấy nâng tách cà phê trong tay lên nói: “Cà phê ngon lắm.”
“Cà phê Vân Nam đấy.”
Cảnh Từ hơi mỉm cười: “Lại đây! Tôi giúp cô sấy tóc.” Ôn Noãn không hề nghi ngờ.
Cô lấy máy sấy tóc đưa cho Cảnh Từ, quay lưng về phía anh ấy nên không nhìn thấy Hoắc Minh đứng ở tầng dưới...
Động tác của Cảnh Từ rất nhẹ nhàng.
Cũng rất có chừng mực.
Sấy tóc xong, anh ấy nhẹ nhàng ôm Ôn Noãn từ phía sau: “Anh muốn ở lại qua đêm.”
Thân thể Ông Noãn hơi cứng lại.
Cô lùi ra, nhẹ giọng nói: “Cảnh Từ, nhanh quá!”
Cảnh Từ cười khổ.
Anh ấy ngưỡng mộ sự lý trí của Ôn Noãn, nhưng một cô gái quá lý trí trong tình yêu chỉ thể hiện một điều, đó là cô ấy không đủ nặng tình và rung động.
Cô thậm chí không có ham muốn nam nữ đối với anh ấy.
Cảnh Từ ngồi một lát rồi ra về.
Lúc xuống lầu, chiếc Bentley Continental vẫn còn ở đó, cửa sổ hạ xuống, Hoắc Minh chống khuỷu tay ra ngoài hút thuốc.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ và tư thế của anh, Cảnh Từ bội phục.
Cảnh Từ rất có phong độ mà gật đầu.
Hoắc Minh nghiêng người, lẳng lặng nhìn lại anh ấy…
Hai người đàn ông trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Thật lâu sau, Hoắc Minh cười khẩy một tiếng, cũng gật đầu.
Cảnh Từ chưa kịp lên xe, Hoắc Minh ngậm thuốc rồi nhấn ga rời đi.
Cảnh Từ nhìn đuôi xe, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
…
Hoắc Minh lái xe trở về căn hộ.
Anh cởi áo khoác, ném lên ghế sô pha rồi ngồi trước cây dương cầm.
Những ngón tay mảnh khảnh của anh lướt trên phím đàn đen trắng, anh nhắm mắt lại và chơi bài "Moonlight Sonata", bài mà Ôn Noãn thường hay chơi ở nhà nhất.
Hoắc Minh có thể chơi dương cầm nhưng không thành thạo.
Anh cũng chưa bao giờ nói với Ôn Noãn, bởi vì cảm thấy không cần thiết.
Kế hoạch của anh từ trước đến nay là quan hệ với cô, có thể là một hoặc hai năm rồi chia tay một cách đàng hoàng, anh sẽ bồi thường cho cô một khoản kếch xù.
Nhưng họ đã kết thúc khi chưa đầy hai tháng.
Ôn Noãn không yêu cầu anh bồi thường, cô chỉ muốn rời xa anh và bắt đầu cuộc sống mới.
Cô ở bên Cảnh Từ, thoạt trông có vẻ rất vui, rất hưởng thụ.
Đã mười ngày.
Hôm nay là ngày thứ mười Ôn Noãn hẹn hò với Cảnh Từ, Cảnh Từ đã nghênh ngang đi vào nhà, có phải không lâu nữa thì hai người bọn họ sẽ ngủ chung, và rồi...phát sinh quan hệ hay không?
Phím đàn phát ra âm thanh nặng nề !
Hoắc Minh lẳng lặng mà nhìn chiếc đàn Morning Dew này.
Anh nhớ đến chuyện xưa.
Nhớ lại lần đầu tiên anh và Ôn Noãn làm tình, anh tặng cô Morning Dew, cô sắp xếp lại nhà cửa, cô vui vẻ như một nàng dâu nhỏ.
Khi đó cô đâu biết rằng, đây là cách những người đàn ông có địa vị chăm sóc tình nhân.
Nuông chiều cô, lấy lòng cô.
Để đổi lấy sự tận hưởng cảm giác tuyệt vời nhất về thân thể.
Dù sao song phương có chút cảm tình, hành động sẽ hoàn toàn khác nhau, ví dụ như mỗi lần Ôn Noãn động tình dưới thân anh, ánh mắt cô sẽ tỏa sáng lấp lánh tràn ngập yêu thương, lúc đó Hoắc Minh cực kỳ có cảm giác…
Liệu sau này cô có nhìn Cảnh Từ có thế này không?
Không, tuyệt đối không thể!
Anh không cho phép điều đó!
Mười ngày là giới hạn chịu đựng của Hoắc Minh...