• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoắc tổng truy thê (28 Viewers)

  • Chương 147-148

Chương 147: Tình cảm của chúng ta đã bị chó tha mất rồi

Như Hoắc Minh dự đoán.

Diêu Tử An muốn có con, nhưng hắn cũng muốn giữ thể diện.

Hắn đi trấn an Đinh Tranh, khoảng một tiếng lại trở về phòng bao.

“Bạch Vi đâu?”

Cả phòng bao yên tĩnh, chuyện này tất cả mọi người đều đứng về phía Bạch Vi, là do Diêu Tử An chơi quá trớn rồi.

Loại phụ nữ như Đinh Tranh mà hắn cũng nuốt được!

Diêu Tử An thấy sắc mặt mọi người không đúng lắm thì đanh giọng hỏi: “Bạch Vi đi rồi à?”

Hoắc Minh nhẹ nhàng bâng quơ.

“Cô ấy đi với Cảnh Sâm ”

Chuyện Cảnh Sâm theo đuổi Bạch Vi mọi người đều biết, lúc này Bạch Vi đang tức giận lại đi theo Cảnh Sâm, trai đơn gái chiếc, chẳng cần động não thì biết sẽ xảy ra chuyện gì!

Mặt Diêu Tử An xanh mét như tàu lá chuối.

Hắn điên cuồng gọi điện cho Bạch Vi.

Điện thoại của Bạch Vi tắt máy.

Hắn chửi đổng một cậu, lại bắt đầu gọi cho Cảnh Sâm, ấy thế mà lại nối máy được.

Có điều, tiếng nam nữ bên trong điện thoại lại…

Cực kỳ mờ ám.

Chỉ là nghe một chút là có thể biết đầu dây bên kia đang kịch liệt đến cỡ nào!

Diêu Tử An siết chặt ngón tay: “Cảnh Sâm, anh đưa điện thoại cho Bạch Vi nghe nhanh!”

Cảnh Sâm thở hổn hển, nghe ra có vẻ cực kỳ sung sướng, anh ta đưa điện thoại cho Bạch Vi: “Điện thoại của Diêu Tử An.”

Hơi thở của Bạch Vi mỏng nhẹ như tơ: “Tử An, có chuyện gì vậy?”

……

Mọi người ngồi trong phòng bao đều im thin thít…

Diêu Tử An quăng nát chiếc điện thoại!

Hắn hùng hổ chạy ra ngoài tìm Cảnh Sâm tính sổ.

Ôn Noãn muốn theo lại bị Hoắc Minh ngăn cản, anh nói với giọng điệu dửng dưng: “Có Cảnh Sâm ở đó thì em còn lo cái gì! Lại nói, chuyện thành ra thế này thì hai người họ ly hôn là cái chắc, không phải rất đúng ý em đó sao?”

Cuối cùng, Ôn Noãn không đuổi theo nữa.

Có lẽ Hoắc Minh nói đúng, Bạch Vi và Diêu Tử An đã hết duyên, làm to chuyện lên thế này hóa ra lại tốt.

Cô không ở lại lâu, cầm áo khoác ra khỏi phòng bao.

Lúc này thì Hoắc Minh không ngăn cản cô, mà lại đi theo, chặn ngang Ôn Noãn ở bãi đỗ xe.

Ôn Noãn đã ngồi vào trong xe.

Hoắc Minh khẽ gõ lên cửa sổ.

Cô kéo kính xe xuống, hỏi: “Luật sư Hoắc còn có việc gì ư?”

Hoắc Minh yên lặng nhìn cô.

Giọng nói của anh ám ách đến lợi hại: “Cô giáo Ôn, có thời gian thì cùng nhau uống một chén?”

Ôn Noãn nhìn chăm chú phía trước.

Một lát sau cô nghiêng đầu, thoáng mỉm cười: “Không muốn đi cho lắm! Luật sư Hoắc, ngủ ngon.”

Nói xong, cô kéo cửa sổ xe lên.

Lái xe rời đi trước mặt Hoắc Minh…

Hoắc Minh cũng không miễn cưỡng, không phải anh thật sự muốn tình một đêm với cô, mà là trông thấy cô khiến anh cảm thấy rất thú vị, lại rất muốn ôm lấy cô.

Tâm trạng này giống hệt như hồi anh mới quen biết cô.

Hứng thú và nhiệt tình không hề giảm bớt đi chút nào.

Vừa rồi ở phòng bao, anh có hỏi Ôn Noãn vào ban đêm có nhớ đến anh hay không, Ôn Noãn không trả lời.

Anh biết, chắc chắn là có.

Bởi vì anh… Cũng nhớ cô… Nhớ đến độ cơ thể đều đau nhức…



Ôn Noãn lái xe về nhà.

Ngừng xe, việc đầu tiên cô làm chính là gọi điện thoại cho Bạch Vi, lúc này thì Bạch Vi đã khởi động máy.

Bạch Vi chẳng hề để ý.

Diêu Tử An không biết lần mò kiểu gì mà lại tìm được đến tận khách sạn, hắn đánh nhau với Cảnh Sâm, còn tuyên bố phải giết chết Cảnh Sâm.

Nhưng nhà họ Cảnh nào phải dạng vừa, Diêu Tử An không làm gì được!

Tâm trạng Bạch Vi khá tốt: “Ôn Noãn, tớ sẽ không bao giờ quên được cái vẻ mặt đó của Diêu Tử An… Ha ha… Quá xuất sắc, thực sự vô cùng xuất sắc!”

Cô ấy nói rồi lại nghiến răng nghiến lợi.

“Chán cơm thèm phở, ai mà chẳng làm được!”

“Bạch Vi tớ đây không thiếu người theo đuổi.”

……

Ngoài miệng thì nói gay gắt thế nhưng Ôn Noãn biết trong lòng cô ấy đang rất đau.

Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Đang ở đâu? Tớ qua đón.”

Giọng Bạch Vi hơi khàn: “Ở Cục cảnh sát!”

Ôn Noãn:…

Cô lại khởi động xe, chạy đến Cục cảnh sát.

Cuối cùng Diêu Tử An và Cảnh Sâm đã trở mặt thành thù, đánh đến độ cả hai đều mặt mày bầm dập sưng tấy, Ôn Noãn thấy thì rất bội phục Cảnh Sâm, trận chiến này hơi bị tốn kém.

Diêu Tử An trông hệt như gà trống bại trận, không có vẻ gì là vui mừng khi nhận được tin vui là có con trai cả.

Hắn bị đánh bầm dập, ánh mắt hung ác nham hiểm đến đáng sợ.

Hắn nhìn Bạch Vi, nhưng không động đến cô ấy.

Cảnh Sâm còn đang khiêu khích hắn, Diêu Tử An cười lạnh: “Anh cũng chỉ huênh hoang được một lúc thôi, Bạch Vi của tôi thì vẫn là của tôi.”

Ôn Noãn rất bội phục.

Đến mức này mà Diêu Tử An vẫn còn nghĩ có thể sống yên ổn được.

Ôn Noãn nhìn về phía Bạch Vi.

Bạch Vi châm điếu thuốc, quyến rũ nhả khói, nháy mắt ra hiệu với Cảnh Sâm: “Anh về trước đi.”

Cảnh Sâm ngầm hiểu.

Hai người họ về sau sẽ có rất nhiều cơ hội hẹn hò…

Cảnh Sâm chỉnh lại quần áo rời đi trước.

Diêu Tử An tức đỏ mắt, chất vấn Bạch Vi: “Cô để tình cảm bao năm qua của chúng ta vào đâu chứ?”

Bạch Vi nhảy xuống bậc thang, bình tĩnh nói.

Cô ấy nhìn vào mắt Diêu Tử An, gằn từng chữ nói: “Tình cảm mấy năm nay của chúng ta đã bị chó tha đi mất! Diêu Tử An, anh đối xử như thế nào với tôi thì tôi đối xử với anh y như thế, rất công bằng.”

Diêu Tử An không nói nên lời…

Thật lâu sau, hắn đột nhiên nói: "Bạch Vi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi."

Cả người Bạch Vi thoáng cứng đờ.

Cô ấy cười khẽ: “Tiếp theo phải làm thế nào thì phải xem anh rồi, nhưng nếu anh bảo tôi phải yêu thương anh hết mực giống như trước đây thì không có khả năng đâu! Diêu Tử An, anh ép tôi ăn cứt chó một lần thì thôi, ấy thế mà bắt tôi phải chịu đựng ghê tởm nuốt vào hết lần này đến lần khác thì tôi đây cũng phải để anh cảm nhận mùi vị ấy thế nào.”

Cô ấy thoáng ngừng rồi chốt hạ một câu: “Kỹ năng của Cảnh Sâm khá ổn.”

Diêu Tử An thực chỉ muốn phát điên.

Hắn điên cuồng đập phá đồ ở Cục cảnh sát, bị giam giữ một đêm.

Ôn Noãn đưa Bạch Vi lên xe.

Sau khi ngồi xuống, cô đưa bình nước cho Bạch Vi: “Có ổn không?”

Lúc này ở bên trong xe đã bật đèn, có thể thấy được vẻ mặt tái nhợt của Bạch Vi.

Cô ấy và Cảnh Sâm chỉ muốn trả thù Diêu Tử An, thật ra là cả hai đều chịu tổn thất nhưng cô ấy không hề hối hận.

Bạch Vi nhẹ giọng nói: “Đã đến mức này rồi thì không còn đường quay lại nữa, nhưng tớ sẽ không chủ động ly hôn, tớ không thể để con khốn Đinh Tranh kia được hời.”

Vấn đề của họ quá phức tạp, Ôn Noãn không biết phải khuyên giải thế nào.

Cô nhẹ giọng hỏi: “Cảnh Sâm thì sao? Anh ấy nói thế nào?”

Mắt Bạch Vi ửng đỏ.

“Nếu là trước đây tớ còn có thể gả vào nhà họ Cảnh được, nhưng bây giờ tớ và anh ấy không thể được! Nhà họ Cảnh coi như là có căn cơ quyền thế, sao có thể cho phép Cảnh Sâm cưới người như tớ được chứ.”

Ôn Noãn xoa mặt cô ấy.

“Tớ cảm thấy cậu rất tốt! Ít nhất nghe cậu mắng chửi người rất là hăng hái.”

Bạch Vi cười rộ lên.

“Đồ quỷ!”

“Tớ nói cậu nghe, Cảnh Sâm rất khỏe ở phương diện kia, tớ thoải mái mấy lần liền.”

……

Cô ấy lại bắt đầu nói những chuyện đen tối , Ôn Noãn vội vàng đóng cửa sổ xe.

Bị người nghe thấy thì làm gì còn mặt mũi nào đi gặp người ta nữa chứ!

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ xe vang lên một giọng nói trong trẻo tao nhã, hình như người nói còn đang cười.

“Là cô Ôn và cô Bạch đó sao? Tôi là Cảnh Từ, anh họ của Cảnh Sâm.”

Ôn Noãn liếc nhìn Bạch Vi một cái.

Xong rồi!

Cái ông anh họ tên Cảnh Từ này chắc chắn là đã nghe thấy hết cả rồi…

Cảnh Từ khoảng ngoài ba mươi tuổi, lịch thiệp và tao nhã, giảng dạy tại trường đại học và giữ chức Phó Viện trưởng.

Anh ấy nhìn chằm chằm Ôn Noãn bằng ánh mắt có chút kinh ngạc, giọng điệu ôn hòa nói: “Tôi nghe thấy hai người đang nói về Cảnh Sâm, cho nên muốn hỏi một chút xem thế nào.”
Chương 148: Đêm Giáng Sinh, Hoắc Minh phải chịu khổ!

Mặt Ôn Noãn nóng như lửa đốt.

Cứ xấu hổ là mặt cô sẽ đỏ bừng lên, trông rất động lòng người.

Ánh mắt Cảnh Từ nhìn chằm chằm cô.

Ôn Noãn cố gắng bình tĩnh nhất có thể: “Cảnh Sâm về ƫrước rồi.”

Cảnh Từ gật đầu.

Anh ấy lại nhìn Ôn Noãn: “Xe của tôi đã đưa đi bảo trì, tôi vừa bắt taxi tới đây! Cô Ôn cho tôi đi nhờ đoạn thì có tiện không?"

Ôn Noãn có chút do dự.

Người đàn ông trước mặt có khí chất rất tốt, nhưng... Có phải anh ấy hơi tỏ vẻ quá thân thiết rồi không?

Lần đầu tiên gặp mặt mà anh ấy đã nhờ cô chở anh ấy về nhà.

Ôn Noãn đơn thuần, nhưng Bạch Vi lại ngửi thấy mùi mờ ám, chà, rõ ràng anh họ của Cảnh Sâm đang muốn theo đuổi Ôn Noãn.

Cô ấy đã nghe nói qua về Cảnh Từ.

Người nhà họ Cảnh có tiếng là chín chắn khẳng khái, ai trông cũng đẹp, bằng cấp lại cao, tất nhiên cũng có tầm nhìn cao.

Không thể tưởng được, anh ấy lại thích Noãn Noãn từ cái nhìn đầu tiên!

Bạch Vi đang phải trải qua một quãng thời gian khá là tồi tệ, nhưng cô ấy vẫn suy nghĩ cho Ôn Noãn.

Cô ấy dịch ra một chỗ, cười duyên dáng: “Ôn Noãn, anh ấy là anh họ của Cảnh Sâm, nếu tiện thì cậu chở anh ấy về coi như là nể mặt tớ vậy!”

Ôn Noãn không tiện từ chối.

Cô cười nhạt nói với Cảnh Từ: “Thôi được! Anh chia sẻ địa chỉ cho tôi đi.”

Cảnh Từ chưa bao giờ hẹn hò với ai, nhưng như vậy không có nghĩa là anh ấy không biết yêu đương, anh ấy dễ dàng có được Zalo của Ôn Noãn, gửi địa chỉ cho cô.

Ôn Noãn ngoài ý muốn, chỗ Cảnh Từ ở rất gần chỗ cô.

Cô ra hiệu cho Cảnh Từ lên xe, khởi động xe.

Suốt quãng đường đều là Bạch Vi nói chuyện.

Cảnh Từ chăm sóc rất tốt cho "người yêu" của Cảnh Sâm, trong lời nói không hề có ý thiếu tôn trọng, điều này khiến Ôn Noãn ít nhiều có cảm tình với anh ấy.

Xe tới nơi, Cảnh Từ bước xe.

anh ấy bước tới ghế lái và gõ nhẹ vào cửa sổ.

Ôn Noãn kéo kính xuống…

Cảnh Từ mỉm cười: “Cảm ơn cô Ôn, hôm nào tôi mời cô ăn cơm.”

anh ấy giơ chiếc di động lên.

Ôn Noãn mỉm cười nói được, cô cho rằng đây là lời mời lịch sự của Cảnh Từ, bọn họ tình cờ gặp mặt, sau này chưa chắc gặp lại nhau.

Cảnh Từ nhìn cô với ánh mắt sâu xa rồi rời đi.

Ôn Noãn khởi động xe đi tiếp thì Bạch Vi ngáp một cái: “Tớ buồn ngủ.”

Cô ấy nghiêng đầu lại phàn nàn: “Cảnh Sâm bị bỏ đói bao lâu vậy chứ, dằn vặt tớ suýt chết.”

Mặt Ôn Noãn nóng bừng.

Bạch Vi bộc trực quá…

*

Về sau, Diêu Tử An cuối cùng cũng nhượng bộ và gạt chuyện này sang một bên.

Bạch Vi ở chỗ Ôn Noãn được một tuần thì quay về.

Sau đó thì lúc có lúc không, Ôn Noãn biết Bạch Vi và Cảnh Sâm chưa cắt đứt quan hệ, vẫn luôn liên lạc với nhau, nghe nói còn đi Hồng Kông vui chơi một tuần mới về.

Bạch Vi nhìn rất vui vẻ, vẻ mặt rạng rỡ.

Ôn Noãn chỉ có thể thở dài.

Cô thì vẫn quanh quẩn ở căn hộ, phòng nhạc, với cả bên nhà nữa… Sinh hoạt rất nhạt nhẽo!

Ôn Noãn cũng từ từ quen với lối sống nhạt nhẽo này.

Đêm Giáng Sinh.

Ôn Noãn tan làm lúc sáu giờ, trên đường phố nơi nơi đều là không khí của lễ hội, các cặp đôi trẻ tuổi dắt tay nhau đi đầy ngoài đường.

Những lúc thế này, Ôn Noãn không khỏi suy nghĩ mông lung.

Đã đến lúc cô phải hẹn hò.

Dì Nguyễn biết cô và Hoắc Minh đã kết thúc, bà nhiều lần đề cập dù công khai hay ẩn ý rằng muốn giới thiệu con trai của một người bạn nhưng Ôn Noãn đều từ chối.

Vừa nhắc đến dì Nguyễn thì bà đã gọi điện tới.

Dì Nguyễn lại nhắc đến chuyện này trong điện thoại: “Ôn Noãn cháu đi gặp người ta một lần xem sao, phó viện trưởng trường đại học đấy, điều kiện rất tốt, dì đã gặp rồi, trông cũng đẹp trai sáng sủa! Sang năm là hai mươi lăm, chuyện này cháu phải suy nghĩ dần đi!”

Ôn Noãn ngửa đầu nhìn đèn Giáng Sinh...

Nhấp nha nhấp nháy thật đáng yêu.

Cô cười nhẹ: "Được rồi! Hôm nào cháu sẽ gặp anh ta."

Dì Nguyễn cười khúc khích.

“Hôm nào cái gì! Người ta muốn mời con đi chơi đêm Giáng Sinh hôm nay."

Ôn Noãn bất ngờ.

Hồi lâu sau, cuối cùng cô đồng ý: “ Dạ được, dì Nguyễn gửi Zalo của anh ấy cho cháu đi.”



“Không phải chứ!”

Ôn Noãn kinh ngạc, xoay người.

Cô trông thấy Cảnh Từ.

Vào đêm Giáng sinh, anh ấy mặc áo len trắng và áo khoác màu xám.

Cao một mét tám lăm, thanh lịch và đẹp trai.

Cực kỳ bắt mắt.

Ôn Noãn nhìn chăm chú vào anh ấy, sau đó thì thầm với dì Nguyễn: “Cháu đã gặp anh ấy rồi.”

Dì Nguyễn hài lòng cúp điện thoại.

Cậu con trai nhà họ Cảnh đó cực kỳ xứng đôi với Ôn Noãn!



Ôn Noãn cúp điện thoại.

Cô giơ điện thoại lên nói: “Giáo sư Cảnh, là anh à.”

Cảnh Từ mở miệng nói rất thoải mái: "Đúng vậy, là tôi! Về sau tôi gọi cô là… Ôn Noãn?”

Ôn Noãn không phản đối.

Cảnh Từ bước sóng vai với cô, giọng điệu rất hiền hoà: “Đằng trước có nhà hàng Mexico, món chân gà Tây và rượu Liqueur của họ rất được, cô không cần phải lo chuyện uống rượu lái xe, lúc về tôi gọi tài xế tới đón chúng ta.”

Ôn Noãn bỗng nhiên dừng bước.

“Cảnh Từ, lần trước ở Cục cảnh sát, thật ra là anh đã lái xe tới đó phải không?”

Cảnh Từ không phủ nhận.

Anh ấy mỉm cười nói: “Tôi thực sự không biết phải bắt chuyện với cô như thế nào nên mới nghĩ ra một lý do tồi tệ như vậy. Không ngờ cuối cùng vẫn bị cô vạch trần.”

Tính tình của anh ấy dịu dàng và rất quan tâm đến phụ nữ.

Ôn Noãn nói chuyện với anh ấy vài câu cũng cảm thấy thoải mái, cô nghĩ người như vậy hẳn là thích hợp với cô, cô đồng ý thử một lần, biết đâu hai người có thể đến được với nhau.

Ôn Mạn nhìn về phía trước, nói rất nhẹ nhàng.

“Vậy chúng ta … thử xem sao.”

Ánh mắt Cảnh Từ sâu thăm thẳm, anh không tỏ vẻ gì với cô nhưng trong mắt lại tràn ngập vui mừng.



Xe Bentley Continental màu vàng chậm rãi chạy qua.

Ôn Noãn không để ý tới.

Nhưng Hoắc Minh ngồi trong xe lại thấy Ôn Noãn, anh thấy Ôn Noãn đứng bên cạnh Cảnh Từ.

Cảnh Từ nhìn Ôn Noãn bằng ánh mắt dịu dàng.

Trời rất lạnh, khi Ôn Noãn xoa xoa tay thì Cảnh Từ còn cởi khăn quàng cổ của mình quàng cho Ôn Noãn.

Hoắc Minh đột nhiên dừng xe.

Anh quay xe lại, nhìn đôi nam nữ lặng lẽ đi cạnh nhau, dù có bất đắc dĩ đến đâu anh phải thừa nhận tình huống này...

Cảnh Từ và Ôn Noãn đang hẹn hò.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Hoắc Minh lạnh tanh!



Ôn Noãn và Cảnh Từ ăn cơm xong, Cảnh Từ đề nghị đi xem phim.

Nhưng Ôn Noãn cảm thấy tốc độ quá nhanh nên cuối cùng họ đi xem triển lãm nghệ thuật, không ngờ trung tâm triển lãm vào đêm Giáng Sinh lại đông đúc đến vậy, thân hình mảnh khảnh của Ôn Noãn suýt thì bị biến dạng vì chen chúc trong biển người.

Cảnh Từ mỉm cười vòng khuỷu tay bảo vệ cô…

Ôn Noãn ngẩn ra, nhưng cô không từ chối.

Lúc đi ra khỏi trung tâm triển lãm, tay Cảnh Từ đang nắm lấy tay Ôn Noãn, anh ấy tìm một chỗ vắng người.

Đêm nay là đêm Giáng Sinh, pháo hoa liên tục nở rộ trên thành phố B.

Cảnh Từ nhìn Ôn Noãn chăm chú.

Anh ấy thực rất thích cô, anh ấy đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Anh ấy muốn hôn cô nhưng sợ đột ngột quá nên kiềm chế lại, mà chỉ hôn lên trán cô.

“Ôn Noãn, đêm nay tôi rất hạnh phúc.”

Ôn Noãn cảm thấy khá ổn, buổi hẹn hò nhạt nhẽo như vậy có lẽ chưa đủ nồng nàn, nhưng đó chính là điều cô mong muốn... Khi đám đông tràn ra, Cảnh Từ nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Ôn Noãn khẽ tựa vào đầu vai anh ấy.

Trên người Cảnh Từ có mùi vị rất dễ chịu, thoang thoảng mùi mực in, không nồng như của người đó, có thể nuốt chửng cô bất cứ lúc nào...

Cô nghĩ, cứ như vậy đi!

Như vậy cũng rất tốt!

Cô nên quên hoàn toàn Hoắc Minh và bắt đầu lại lần nữa.

Bầu trời tràn ngập pháo hoa.

Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm lấy Cảnh Từ, cô chấp nhận sự theo đuổi của anh ấy...

Ở đằng xa.

Hoắc Minh đứng trong biển người.

Anh nhìn Ôn Noãn và Cảnh Từ ôm nhau, nhìn cô ngửa đầu cười nhạt, nhìn cô chủ động ôm lấy thắt lưng Cảnh Từ.

Những thứ này ban đầu vốn thuộc về anh.

Bây giờ cô muốn lấy lại tất cả và cho người người đàn ông khác?

Liệu cô có... kết hôn với Cảnh Từ hay không?

Có phải chẳng bao lâu nữa thì cô sẽ nhận tiền mừng của anh trong đám cưới, nói rằng: “Tôi và Cảnh Từ rất ƈảm ơn luật sư Hoắc đã đến chung vui.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom