• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoắc tổng truy thê (27 Viewers)

  • Chương 145-146

Chương 145: Tôi không thể cho em thứ em muốn!

Ôn Noãn vừa hỏi xong.

Hoắc Minh ngẩn ra.

Anh chầm chậm buông Ôn Noãn ra, lẳng lặng đứng đó hút thuốc.

Ôn Noãn đã đoán được sẽ như vậy, nhưng cô vẫn thấy hơi tủi thân.

Cô nhẹ nhàng đứng dậy.

Sau một hồi im lặng, cô khẽ nói: “Hoắc Minh, thứ anh muốn là quan hệ xác thịt! Còn tôi lại mong cầu tình cảm, thậm chí còn muốn kết hôn. Cho nên anh nghĩ thử xem, chúng ta không hợp ở bên nhau đâu, sau những tình cảm mãnh liệt đó thì chỉ còn lại oán hận, cần gì phải vậy!”

Hoắc Minh ném tàn thuốc xuống rồi giẫm lên.

Anh đứng trong bóng tối, ngắm nhìn cô.

Gương mặt nhỏ nhắn của Ôn Noãn trắng bệch, đôi mắt lại hơi ửng hồng, hệt như con thỏ nhỏ khiến người khác thích thú.

Hoắc Minh đắn đo hồi lâu mới nói.

“Ôn Noãn, tôi thừa nhận đúng là tôi đã coi tình yêu và sự nghiệp ngang nhau! Cố gắng đầu tư tiền bạc và công sức để đổi lại kết quả xứng đáng... Tôi không nghĩ chuyện đó có gì sai!”

“Nhưng tôi không chỉ muốn cùng em lên giường.”

“Nếu không thì tôi đã không dây dưa với em mãi không buông rồi, đúng chứ?”

Ôn Noãn nhìn anh, cô biết anh vẫn chưa nói đến ý chính.

Quả nhiên, ánh mắt Hoắc Minh sâu hun hút.

Anh nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, tôi không biết chúng ta có thể đi xa đến đâu! Nhưng tình cảm tôi dành cho em rất nghiêm túc, tôi cũng chưa từng dây dưa với cô gái nào khác, duy chỉ có mình em thôi.”

Ôn Noãn cụp mắt.

Hoắc Minh không lừa cô, cũng không nói vậy chỉ để dỗ ngon dỗ ngọt.

Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô: “Ôn Noãn, tôi thích em.”

Nhưng chưa đến mức yêu.

Thời còn trẻ, anh đã yêu đến mãnh liệt điên cuồng, để đến bây giờ anh không còn tìm được cảm giác đứt ruột đứt gan vì một cô gái nữa.

Anh thích Ôn Noãn, vì vậy chẳng mấy vui vẻ vì lần cãi nhau này.

Nhưng sẽ không đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.

Và càng nhiều... Là khó chịu khi nhịp sống bị gián đoạn.

Anh vốn không định nói với cô những điều ấy, bởi bất cứ cô gái nào nếu nghe xong thì cũng không muốn làm hòa với anh. Thế nhưng Hoắc Minh lại cảm thấy đôi chút thương hại cho Ôn Noãn.

Anh không muốn lừa dối cô!

Hoắc Minh lùi lại một bước.

Gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ ung dung: “Xin lỗi, Ôn Noãn! Tôi không thể cho em thứ em muốn!”

Bao gồm cả kết hôn và con cái!

Gió đêm ác liệt...

Ôn Noãn thấy lạnh, nhẹ nhàng khoác áo khoác lên.

Cô đứng nhìn Hoắc Minh dưới ánh trăng.

Mọi bối rối và phẫn nộ trước đó đột ngột biến mất.

Cô thích Hoắc Minh, nhưng cô cảm thấy bọn họ đã gặp nhau sai thời điểm. Cả hai đều đã trải qua những tổn thương trong chuyện tình cảm và mất niềm tin vào đối phương.

Ôn Noãn bước sang một bên.

Cô nở nụ cười nhạt: “Luật sư Hoắc, lái xe về nhà cẩn thận nhé.”

Ánh mắt Hoắc Minh đầy ẩn ý.

Anh dè dặt gật đầu, mở cửa xe rồi ngồi vào trong.

Nhưng anh không đi ngay, mà lại châm một điếu thuốc lá, hút một hơi rồi ngước mắt nhìn Ôn Noãn vẫn đang đứng đó. Anh hất cằm: “Mau lên đi! Trời tối lạnh lắm.”

Ôn Noãn nhìn chằm chằm anh, một lần cuối cùng.

Bỗng nhiên cô xoay người rời đi.

Hoắc Minh chậm rãi lấy điếu thuốc bên môi ra, kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của cô...

Mấy năm nay, Ôn Noãn là cô gái duy nhất khiến anh chú ý.

Nếu không bất đồng quan điểm, anh cứ ngỡ bọn họ sẽ ở bên nhau thật lâu. Anh biết mối quan hệ của họ đi đến bước đường này là lỗi do anh.

Anh liếc mắt thôi cũng thừa biết Ôn Noãn thích mình.

Nhưng khi cô đỏ mắt hỏi anh, rằng anh có yêu cô không...

Anh đã bỏ qua mối tình ấy!

Anh không muốn tốn thời gian cho một cô gái, không muốn nếm mùi bị phản bội một lần nữa. Dẫu cho anh biết Ôn Noãn sẽ không làm vậy.

Hoắc Minh ngồi trong xe thật lâu.

Anh cần một chút thời gian để tiêu hóa, tiêu hóa di chứng mà mối tình này để lại.

*

Mới đó mà đã hai tháng trôi qua...

Trong hai tháng này có rất nhiều chuyện đã xảy ra. Ôn Noãn và chị Lê thành công tiếp nhận trung tâm âm nhạc, trở thành trung tâm huấn luyện âm nhạc lớn nhất thành phố B, đường sự nghiệp đi lên rất tốt.

Vụ án của Ôn Bá Ngôn đã mở phiên tòa từ tháng trước.

Ôn Noãn có gặp Hoắc Minh một lần.

Bọn họ trò chuyện vài câu, nhưng đều là về công việc. Thái độ của anh lạnh nhạt xa cách như thể bọn họ chưa từng có những đêm nhiệt tình nảy lửa...

Ôn Noãn cũng vậy.

Sau đó nữa, tòa tuyên án Ôn Bá Ngôn vô tội.

Ôn Noãn do dự cả buổi, cuối cùng vẫn nhắn một tin nhắn Zalo.

[Cảm ơn anh, luật sư Hoắc.]

...

Đến ngày thứ ba Hoắc Minh mới trả lời một chữ.

[Ừ.]

Ôn Noãn nhìn dòng tin nhắn, chợt nhớ lại hồi mới quen biết Hoắc Minh.

Anh diễn rất giỏi, toàn giả vờ lạnh lùng.

Cô cười nhẹ, sau đó chẳng để chuyện này trong lòng...

Đầu tháng mười hai, Bạch Vi mời cô ăn cơm.

Ôn Noãn đến địa điểm hẹn, nhìn xung quanh, “Bây giờ cậu cải lão hoàn đồng, già rồi còn ăn đồ ăn của trẻ con à?”

Bạch Vi cười xùy một tiếng.

Cô ấy hạ giọng: “Ôn Noãn, dạo này tự dưng tớ muốn có con.”

Ôn Noãn biết chuyện của Bạch Vi...

Diêu Tử An chơi bời lêu lổng bên ngoài, chỉ là nể mặt Bạch Vi nên mới không dắt bồ nhí về nhà thôi.

Ôn Noãn nhẹ nhàng khuấy trà sữa.

Cả buổi sau mới hỏi: “Cậu chắc chứ?”

Bạch Vi thoáng hốt hoảng, vội nói: “Ôn Noãn, cậu biết đấy, sau khi cưới anh ta thì tớ không đi làm nữa, tớ không thể rời xa anh ta được... Tớ còn chẳng thèm quan tâm mấy cô tình nhân của anh ta nữa!”

Cô ấy nhìn xuống bụng: “Có lẽ nếu có con thì anh ta sẽ thay đổi.”

Ôn Noãn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy.

“Bạch Vi, cậu muốn đến làm ở chỗ tớ không?”

Bạch Vi mỉm cười lắc đầu: “Thôi, tớ không muốn làm hỏng lớp trẻ đâu.”

Ôn Noãn cũng không ép.

Bạch Vi đột nhiên ho nhẹ một tiếng: “Tối mai là kỷ niệm một năm kết hôn của tớ với Diêu Tử An. Ôn Noãn, cậu ghé chơi nhé!”

Ôn Noãn có hơi do dự.

Dù sao Diêu Tử An cũng trong giới với Hoắc Minh, lỡ đâu đến khi đó lại đụng mặt?

Bạch Vi đảm bảo: “Không đâu! Hai tháng nay Hoắc Minh chẳng tham gia buổi xã giao nào, tu tâm dưỡng tính cứ như hòa thượng ấy. Hơn nữa Diêu Tử An cũng không có tai to mặt lớn mà mời được anh ta.”

Nghe cô ấy nói thế, Ôn Noãn đồng ý ngay.

Bạch Vi lại tám chuyện.

“Ôn Noãn, cậu biết gì chưa? Kiều An quay về Anh Quốc rồi! Có lần Diêu Tử An lỡ miệng kể Kiều An và cô bồ nhí của chồng chưa cưới cô ta đánh nhau, nhưng cô bồ nhí kia ghê gớm lắm, đánh Kiều An nhập viện luôn.”

Ôn Noãn ngẩn người.

Mặt mày Bạch Vi trông sung sướng hẳn.

“Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!”

“Nghe nói cô bồ nhí kia còn là bảo mẫu nhỏ của nhà họ Kiều nữa.”

“Chắc là thoáng trong phương diện kia lắm nên đàn ông mới thích.”

...

Bạch Vi nói đến tận nửa đêm.

Ôn Noãn không dám nghe tiếp: “Lát nữa tớ còn có việc, đi trước nhé.”

Bạch Vi lo lắng: “Tối mai nhớ đến chơi nha, tớ sẽ gửi định vị chỗ hẹn qua Zalo cho cậu.”

Ôn Noãn xua xua tay.

Cô nhớ kỹ chuyện này, tối hôm sau cô quay về căn hộ cố ý thay váy.

Cô mặc một chiếc váy dài màu xám khói, khoác áo mỏng bên ngoài.

Ôn Noãn vén mái tóc màu trà lên, khí chất xuất trần tựa tiên nữ.

Thế nhưng cô đi vào phòng bao, mọi người lại trở nên im lặng, ánh mắt rất bất thường.

Ôn Noãn thấy lạ.

Đợi đến khi nhìn rõ thì cô mới thấy một người ngồi trong góc phòng...

Hoắc Minh!

Anh mặc quần tây màu da cùng chiếc áo sơ mi màu xanh đậm.

Rõ ràng là mới từ một trường hợp trang trọng nào đó đến đây.

Ôn Noãn căng da đầu, nhìn về phía Bạch Vi...

Không, phải, đã, bảo, là, anh, sẽ, không, đến, à?
Chương 146: Những đêm qua, em có nhớ tôi không?

Ôn Noãn nhìn sang.

Bạch Vi chỉ ước có thể bỏ chạy.

Sao cô ấy biết được vị Phật lớn này sẽ tự dưng xuất hiện chứ, rõ ràng là Hoắc Minh đâu có quan tâm Diêu Tử An.

Cũng vì áy náy nên Bạch Vi xếp cho Ôn Noãn một chỗ cách Hoắc Minh rất xa.

Nhưng không cản được tác phong khác người của Hoắc Minh...

Ôn Noãn vừa cởi áo khoác ngồi xuống, Hoắc Minh đã đi tới, hơi nâng cằm.

Người bên cạnh Ôn Noãn cũng rất thức thời nhường chỗ.

Hoắc Minh chẳng hề kiêng dè ngồi bên cạnh Ôn Noãn.

Hầu như tất cả mọi người trong phòng bao đều biết bọn họ đã từng hẹn hò, vì vậy đều câm như hến.

Hoắc Minh trông rất nhàn nhã.

Anh dựa vào ghế sô pha, ung dung hỏi Ôn Noãn: “Dạo này khỏe không?”

Ôn Noãn nhìn chằm chằm vào màn hình LCD, cố gắng nói chuyện với anh bằng giọng điệu thoải mái nhất. Cô không muốn tỏ ra mất tự nhiên, như vậy chỉ càng khiến anh nghĩ cô chưa buông bỏ được.

“Cũng tạm!”

Hoắc Minh cười nhạt.

Anh nói: “Cũng tạm là tốt rồi! Coi như chúng ta xa nhau là điều đúng đắn.”

Ôn Noãn không trả lời.

Lúc gặp lại Hoắc Minh, cô vẫn có cảm giác.

Cô không muốn nói chuyện nhiều với anh, bởi anh rất tinh mắt, cô sợ sẽ bị anh phát hiện gì đó...

Sau đó, mấy người trong giới tụ tập lại một chỗ.

Hoắc Minh chơi cùng bọn họ. Ôn Noãn ngồi chơi điện thoại, mơ hồ nghe thấy bọn họ chơi thật hay thách, còn có cô gái dũng cảm tỏ tình với Hoắc Minh.

Kết quả đương nhiên là bị từ chối.

Ôn Noãn ngồi đến chán, nhất là ngồi cạnh Hoắc Minh, khiến cô thấy rất mất tự nhiên.

Khi cô định vào nhà vệ sinh rửa tay thì trong phòng bao chợt vang lên tiếng chuông điện thoại, là điện thoại của Diêu Tử An.

Đinh Tranh gọi tới.

Gọi hết lần này đến lần khác, đến khi Diêu Tử An chịu nghe máy mới thôi.

Ở trường hợp thế này, Bạch Vi không tiện phát tiết.

Ôn Noãn thấy cô ấy định nói gì đó thì khẽ thở dài, rủ cô ấy cùng đi vệ sinh.

Hai người sánh vai bước đi.

Ôn Noãn đắn đo một lúc, nhẹ hỏi: “Bọn họ vẫn còn qua lại à?”

Đôi mắt Bạch Vi ửng hồng.

Cô ấy rút một điếu thuốc lá dành cho phụ nữ từ ví da ra, hai tay run rẩy châm lửa.

Cô ấy hít một hơi dài rồi nhìn Ôn Noãn.

“Diêu Tử An thối nát từ rễ rồi.”

“Anh ta mua căn hộ bao nuôi Đinh Tranh. Tớ đã điều tra hóa đơn, mỗi tháng anh ta đều tiêu hai, ba triệu trên người cô ta.”

...

Ôn Noãn chẳng biết nói sao mới phải.

Bạch Vi không thèm để ý, mỉm cười.

“Tớ và Diêu Tử An tạm coi như ngầm hiểu ý nhau!”

“Tớ mặc kệ anh ta, nhưng bọn tớ sống chung cũng rất tốt, anh ta rất hào phóng với tớ... Ôn Noãn, cậu đừng học theo tớ, cậu xứng đáng với một người đàn ông yêu cậu hết lòng.”

Ôn Noãn nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy: “Dù thế nào đi chăng nữa, cứ tìm tớ.”

“Chắc chắn rồi.”

Bạch Vi mỉm cười, nắm bàn tay đang đặt trên vai mình.

Lúc này Diêu Tử An cầm điện thoại bước tới, sắc mặt mất tự nhiên.

Bạch Vi cười lạnh lùng: “Diêu Tử An, hôm nay là ngày kỷ niệm một năm chúng ta kết hôn, anh cũng đến chỗ cô ta sao? Cô ta quý giá đến thế à? Bộ dạng của cô ta khi quyến rũ Cố Trường Khanh, chắc anh chưa thấy qua đâu nhỉ”

Diêu Tử An bình tĩnh nhìn Bạch Vi.

Bạch Vi đúng là xinh đẹp, nhưng lại quá quý giá.

Kết hôn hai năm nhưng cô ấy lại không chịu sinh con, sợ bị mất dáng.

Đinh Tranh thì khác, cô ta đồng ý sinh con cho hắn...

Đinh Tranh nói cô ta mang thai rồi, muốn ăn chua.

Chắc chắn là con trai!

Hiện giờ cho dù có là ông trời hay dao rơi xuống đầu ngăn cản thì hắn phải đến chỗ cô ta.

Diêu Tử An không dám nói thật, viện cớ: “Công ty có việc, anh đi một chút rồi sẽ về.”

Đương nhiên Bạch Vi không tin lý do này.

Chính là cô ấy không giữ hắn lại được, ngày kỷ niệm kết hôn đều không muốn ở lại bên cô ấy, Bạch Vi rất thất vọng

Cô ấy nhìn chằm chằm chồng mình.

Cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Diêu Tử An, anh muốn đi thật sao?”

Diêu Tử An chột dạ “Ừ” một tiếng.

Bạch Vi bật cười, vén mái tóc dài: “Được! Anh đi đi!”

Diêu Tử An lập tức chạy vào thang máy, trông rất vội vàng.

Đợi anh ta đi rồi, bờ môi Bạch Vi run run, thậm chí là cả người cũng không kiềm được mà run lên.

“Ôn Noãn, sao anh ta lại trở nên như vậy chứ?”

Ôn Noãn nhẹ giọng hỏi: “Muốn ly hôn không?”

Bạch Vi đỏ mắt lắc đầu.

Cô ấy lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

“Cảnh Sâm... Tôi đang ở câu lạc bộ!”

“Tôi uống say rồi, anh đưa tôi về nhà nhé?”

“Ừ, Tử An đi với người khác, chỉ có mình tôi...”

...

Da đầu Ôn Noãn tê dại.

Cô níu Bạch Vi lại: “Cậu làm gì vậy?”

Bạch Vi nhẹ nhàng vùng tay ra khỏi Ôn Noãn, gương mặt xinh đẹp tái nhợt nay lại đầy kiên quyết: “Ôn Noãn, tớ rất tỉnh táo và tớ biết mình đang làm gì! Cảnh Sâm thích tớ, thời đại học đã theo đuổi tớ rất lâu.”

“Nhưng hai người không thể.”

“Tớ biết chứ! Nhưng tớ có thể tìm thấy niềm vui từ trên người anh ấy.”

...

Ôn Noãn chẳng biết nên nói gì.

Cảnh Sâm đến rất nhanh. Bạch Vi dựa vào lòng Cảnh Sâm, xinh đẹp như hoa.

Nhưng Ôn Noãn biết trong lòng Bạch Vi đang thầm khóc.

Cô nghĩ thôi thì vậy đi, có lẽ chẳng thể tệ hơn được...

Bạch Vi còn rất hống hách.

Cô ấy quay lại phòng bao cùng Ôn Noãn, cầm lấy áo khoác, công khai rời đi cùng Cảnh Sâm.

Cả căn phòng lại lần nữa rơi vào im lặng.

Đến kẻ ngốc cũng nhận ra Diêu Tử An và Bạch Vi chấm dứt.

Ôn Noãn chẳng muốn ở lại thêm, cô cúi người quay về chỗ ngồi, cầm đồ định rời đi.

Bỗng dưng tay cô bị giữ lại.

Chất giọng khàn khàn của Hoắc Minh vang lên: “Ở lại chơi một lát.”

Giọng Ôn Noãn vẫn còn hơi nghẹn ngào vì chuyện của Bạch Vi: “Tôi muốn về.”

Một tay Hoắc Minh cầm điếu thuốc.

Còn tay kia thì đè mạnh Ôn Noãn ngồi xuống bên cạnh mình.

Không biết là ai lên tiếng.

“Hoắc Minh rút trúng nói thật, có thể hỏi bất cứ ai ba câu hỏi.”

Trái tim Ôn Noãn đập thình thịch.

Gương mặt tuấn tú của Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô: “Cô giáo Ôn, tôi muốn hỏi em.”

Ôn Noãn không đồng ý: “Tôi không tham gia trò chơi.”

Hoắc Minh hít một hơi thuốc, hai gò má hóp lại trông cực kỳ gợi cảm.

“Tôi có thể hỏi bất cứ ai trong phòng bao.”

...

Ôn Noãn hơi tức giận, nhưng không muốn làm lớn chuyện.

Cô nhẹ nhấp môi dưới, cuối cùng đành nhượng bộ.

Đôi mắt sâu hun hút của Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô, giọng nói từ tốn khàn khàn.

“Câu hỏi thứ nhất, có bạn trai chưa?”

“Chưa!”

...

“Câu hỏi thứ hai, trong lòng có người thầm thương không?”

...

Ôn Noãn từ chối trả lời.

Chẳng biết là ai giở giọng quái gở: “Ôn Noãn, không dám chơi à!”

Ôn Noãn tức giận cắn môi.

Cô nhìn về phía Hoắc Minh.

Không ngờ anh lại mỉm cười chứ không giả vờ lạnh nhạt như bình thường.

Ôn Noãn không cam lòng đáp: “Có.”

...

Xung quanh im ắng.

Hoắc Minh nhìn sườn mặt xinh đẹp của Ôn Noãn, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Câu hỏi thứ ba. Những đêm tối mà trong thời gian chúng ta xa nhau, em có nhớ tôi không?”

...

Ôn Noãn không nhịn được nữa: “Hoắc Minh, anh đừng vượt quá giới hạn.”

Cô tức giận trông rất sinh động.

Hoắc Minh nở nụ cười.

Anh dựa vào ghế sô pha, nhẹ nhàng cười: “Tức giận khá tốt, còn hơn là khóc.”

Ôn Noãn sửng sốt.

Hoắc Minh khẽ đè tay cô xuống, hạ giọng nói: “Đừng đi, đợi một lát.”

Ôn Noãn có chút ngờ vực...

Hoắc Minh buông cô ra, cầm cốc lên, lạnh nhạt nói: “Diêu Tử An sẽ quay lại.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom