-
Chương 119-122
Chương 119: Gặp ai là quyền tự do của anh!
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Noãn ngồi thẫn thờ một hồi lâu.
Làm sao có thể thật sự không quan tâm được?
Sao có thể đây!
Rốt cuộc cô và anh đã trải qua một khoảng thời gian nồng nhiệt với nhau, hơn nữa cô cũng được anh cưng chiều!
Dù thế nào đi nữa... Cô thích anh!
Ôn Noãn bình tĩnh lại, đang định khởi động xe thì Hoắc Minh gọi điện tới.
Ôn Noãn bắt máy, giọng điệu vẫn dịu dàng.
"Hoắc Minh..."
Ở đầu dây bên kia, Hoắc Minh nghe thấy giọng nói mềm mại của cô vẫn có phần ngơ ngác.
Giờ anh chợt nhớ ra, hình như đã gần một tuần anh không gặp cô, buổi tối khi anh về thì cô đã ngủ, đến lúc anh rời đi thì cô chưa thức dậy...
Giọng Hoắc Minh hơi khàn khàn: “Đang ở đâu?”
"Đang chuẩn bị về nhà."
Hoắc Minh giơ tay nhìn đồng hồ, thấp giọng nói: “Lát nữa tôi sẽ trở về ăn cơm, em làm chút đồ ăn nhé.”
Ôn Noãn im lặng vài giây rồi nói “vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, cô vuốt nhẹ điện thoại còn hơi ấm, tâm trạng có chút phức tạp.
Kỳ thực với mối quan hệ hiện giờ giữa cô và Hoắc Minh, việc anh gọi điện bảo cô nằm trên giường là chuyện bình thường, nhưng bảo cô nấu ăn… thì có hơi dư thừa!
Cuộc sống gia đình ngọt ngào đó giống như độc dược bọc đường mà Ôn Noãn từng sẵn lòng ăn.
Giờ đây, anh đang đuổi theo ánh trăng của mình.
Mà Ôn Noãn đã không còn thuốc chữa!
Không có thím ở nhà, Ôn Noãn đi siêu thị mua một ít rau cải.
Trả tiền xong, ở cửa vào siêu thị có vài người trẻ tuổi bước vào, cười tươi rói, nhét mấy tờ báo vào người cô.
“Bản thử nghiệm của bản tin buổi tối thành phố B đã được chỉnh sửa lại, mời chị xem nhé.”
"Có tin đồn scandal sốt dẻo của giới nhà giàu, nội dung giật gân hấp dẫn."
…
Một tiếng hai tiếng chị gái, thân thiết vô cùng.
Ôn Noãn không để ý, tiện tay nhét tờ báo vào túi rồi cất vào cốp xe.
Về đến nhà, khi mở túi đồ ra chuẩn bị nấu ăn, cô mới phát hiện trang đầu của các tờ báo đều nói về Hoắc Minh.
Nói chính xác hơn thì đó là tin tức scandal giữa Hoắc Minh và Kiều An.
Họ tình cờ gặp nhau trong một bữa tiệc ở Hồng Kông.
Tại cửa khách sạn, Kiều An mặc một bộ váy dạ hội màu đen, ngón tay trắng nõn thon dài nắm lấy góc áo của Hoắc Minh, khóe mắt ửng đỏ rõ ràng là mới khóc, nhưng cô ấy vẫn bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt cô ấy!
Hoắc Minh hơi xoay người lại...
Ống kính máy ảnh chỉ chụp được nửa gương mặt của anh, nhưng Ôn Noãn có thể nhìn ra nỗi hận và thương tiếc trong mắt anh!
…
Ôn Noãn nhìn những tờ báo này rất lâu.
Khi bừng tỉnh, cô cảm thấy toàn thân có chút cứng ngắc, cơ bắp đau nhức.
Ôn Noãn khẽ chớp mắt.
Cũng may tình cảm của cô dành cho Hoắc Minh còn trong giai đoạn nảy mầm, may mà cô vẫn có thể khống chế được trái tim mình.
Cô ném tờ báo sang một bên, bình tĩnh nấu ăn.
Hoắc Minh thích ăn hơi chua, nhưng dạ dày anh lại không tốt lắm.
Ôn Noãn làm món cá chanh, hầm canh xương và xào hai món rau cho anh.
Khi nấu xong đã gần bảy giờ.
Anh vẫn chưa về...
Ôn Noãn đang do dự có nên gọi điện hỏi thăm không thì Hoắc Minh gọi điện tới.
Giọng của anh trong điện thoại nghe rất hay.
"Ôn Noãn... Tối nay tôi sẽ không trở về ăn! Có cuộc hẹn xã giao."
"Muộn tí sẽ về."
Ôn Noãn không tức giận, chỉ bình tĩnh nói: “Nếu có uống rượu thì thuê tài xế lái xe đi.”
Hoắc Minh im lặng một lúc...
Cuối cùng anh nói: "Được!"
Sau khi cúp điện thoại, cô ngẩn ngơ nhìn một bàn đầy đồ ăn rất lâu.
Hồi lâu, cô mới ngồi xuống, một mình im lặng ăn cơm.
Vẫn còn thừa rất nhiều đồ ăn nên cô liền để vào hộp, sau đó xuống nhà cho chó con.
…
Khi Hoắc Minh trở về chưa tính khuya lắm.
Tầm khoảng mười giờ rưỡi tối.
Anh thấy Ôn Noãn đang ở trong khu vườn nhỏ dưới chung cư, cô đang ngồi xổm dưới gốc cây cho chó trắng ăn. Hoắc Minh biết cô thường xuống lầu cho chó ăn, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy.
Đêm đầu thu hơi se lạnh, cô mặc áo sơ mi, bên ngoài khoác thêm áo bóng chày.
Bộ quần áo này là của anh, có phần hơi rộng, khiến thân hình cô trông đặc biệt nhỏ nhắn.
Hoắc Minh không đi qua.
Anh đứng cạnh xe, châm điếu thuốc lặng lẽ nhìn cô.
Anh nhìn Ôn Noãn dịu dàng vuốt ve chó nhỏ, thấy cô ngắm nhìn hoa cỏ, nhưng lại không thấy cô tỏ ra vẻ khó chịu chút nào...
Một lúc sau, Ôn Noãn lại vuốt ve chú chó trắng rồi đi lên lầu.
Hoắc Minh bước tới chỗ dưới gốc cây xem——
Tối nay cô làm món cá chanh.
Đáng lẽ đó là đồ ăn của anh, giờ lại nằm trong bụng chó!
Chó trắng không biết anh, nên đã sủa rất dữ dội...
Ôn Noãn trở về căn hộ, thấy điện thoại của cô có tin nhắn Zalo.
Bạch Vi đã gửi đến một đoạn video dài ba mươi giây.
Ôn Noãn mở ra xem.
Trong căn phòng riêng của câu lạc bộ cao cấp, có bảy tám người trong giới đang chơi đùa, trong đó có vài người Ôn Noãn quen biết.
Đương nhiên còn có Hoắc Minh.
Và cả Kiều An!
Hoắc Minh tựa người vào ghế sô pha hút thuốc, Ôn Noãn thích dáng vẻ hút thuốc của anh, Kiều An ngồi bên cạnh anh chơi poker cùng những người khác, chắc là thua nên quay sang nói vài câu với Hoắc Minh.
Hoắc Minh khẽ cười...
Đoạn video kết thúc, màn hình chuyển sang màu đen.
Ôn Noãn biết Bạch Vi có ý tốt nên cười bất đắc dĩ.
Cô định xóa video thì cửa mở ra...
Hoắc Minh xuất hiện ở cửa.
Sơ mi trắng, quần xám được ủi thẳng phẳng phiu.
Anh mặc một chiếc áo gió màu đen bên ngoài.
Quần áo giống như trong đoạn video vừa rồi, cũng có nghĩa là tối nay anh đã gặp Kiều An.
Ôn Noãn bình tĩnh nhìn anh.
Hoắc Minh thay giày, cởi áo khoác, rất thản nhiên nhìn sang phòng ăn.
Ôn Noãn cười nhẹ: “Tôi ăn rồi!”
Hoắc Minh gật đầu.
Anh ngồi vào phòng ăn, vừa lật báo vừa thản nhiên nói: “Nấu cho tôi một tô mì!”
Vừa dứt lời, anh lập tức khựng lại.
Những tờ báo anh đang cầm trên tay đều là những tin đồn nhảm scandal giữa anh và Kiều An, thậm chí có một số được chụp trong khách sạn, nhìn vô cùng mập mờ.
Anh nhìn Ôn Noãn, hơi cau mày.
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Khi tôi đi siêu thị mua đồ ăn, do người khác tiện tay nhét vào túi thôi.”
Hoắc Minh đặt tờ báo xuống.
Anh nhớ tới dáng vẻ của cô ở dưới lầu vừa rồi, hình như cô thực sự không để ý, trong một tuần anh không liên lạc với cô, có vẻ cô sống khá tốt.
Rõ ràng là scandal giữa anh với người yêu cũ nhưng Hoắc Minh lại muốn gây khó dễ cho Ôn Noãn.
Anh cười chế giễu.
"Không muốn hỏi sao?"
Dáng vẻ chất vấn của anh khiến Ôn Noãn không thoải mái.
Cô cụp mắt, cười nhẹ: “Luật sư Hoắc yên tâm, tôi biết tự lượng sức mình sẽ không can thiệp vào đời tư của anh, anh qua lại với ai và gặp lại ai là quyền tự do của anh.”
Hoắc Minh cúi đầu châm một điếu thuốc, sau đó cười như không cười nhìn cô.
Ôn Noãn cảm thấy không quan trọng nữa.
Cô nói rõ từng chữ một: “Về việc tôi có quan tâm hay không, đó cũng là quyền tự do của tôi!”
Hoắc Minh cảm thấy Ôn Noãn đã tiến bộ rồi.
Miệng lưỡi sắc bén, không chịu thiệt thòi chút nào!
Yết hầu anh chuyển động hai cái, rồi bảo cô đi nấu cơm.
Ôn Noãn còn đang mặc áo của anh, vì phải nấu ăn nên đã quay vào phòng ngủ thay quần áo rồi ra ngoài, Hoắc Minh chăm chú nhìn theo bóng lưng cô khi cô đang nấu ăn.
Ôn Noãn có dáng người cân đối, ngay cả khi đang nấu ăn cô cũng đứng thẳng lưng.
Mái tóc nâu dài được buộc thành búi, để lộ phần cổ mềm mại, cùng với đôi chân thon dài... Hoắc Minh đã lâu rồi không làm chuyện ấy, rất nhanh đã có cảm giác.
Anh đang định đi vào bếp thì điện thoại của Ôn Noãn để trên bàn ăn sáng lên.
Là tin nhắn của Bạch Vi.
Máy hút mùi trong bếp quá ồn, Ôn Noãn không nghe thấy...
Hoắc Minh không biết tại sao, đã lấy điện thoại của cô mở Zalo, sau đó anh đã nhìn thấy đoạn video mà Bạch Vi gửi trước đó.
Là đoạn quay anh gặp Kiều An tối nay...
Chương 120: Chị dâu, hạnh phúc phải tự mình phấn đấu!
Hoắc Minh xem lại lần nữa.
Chuyện như vậy, ngay cả người trong cuộc là anh cũng không có cách để giải thích, hơn nữa anh thật sự cũng không trong sạch.
Anh không trả lời.
Nhưng dù sao bọn họ cũng là người yêu cũ, việc một cô gái suốt ngày chạy theo một người đàn ông thì ai cũng hiểu rõ đó là ý gì!
Hoắc Minh chỉ cảm thấy thú vị thôi!
Đối với đàn ông thì đây là một chút kích thích nhỏ.
Nhưng anh lại không có ý định tái hợp với cô ta chứ đừng nói đến việc trở thành nhân tình.
Ôn Noãn không hỏi, anh cũng không có ý định giải thích.
Đúng lúc Ôn Noãn mang mì ra, trong tay Hoắc Minh vẫn đang cầm điện thoại của cô.
Bầu không khí có chút gượng gạo.
Cuối cùng, vẫn là Ôn Noãn lên tiếng trước: "Bạch Vi không có ý gì khác, anh đừng làm khó cô ấy."
Hoắc Minh đặt điện thoại xuống.
Anh cười chế giễu, như cười như không: “Em rất biết lo lắng cho người khác, sao lại không lo lắng cho bản thân?”
Ôn Noãn hỏi anh ngược lại: “Hoắc Minh, anh là hy vọng tôi để tâm hay không để tâm?”
Hoắc Minh thở hắt ra một hơi.
Anh không trả lời được!
Ôn Noãn biết hai người không thể giao tiếp với nhau, cô cụp mắt nhẹ, tự cười nhạo nói: “Bất kể là loại nào, tôi cũng có thể diễn cho anh xem!”
Bầu không khí thực sự rất buồn bực nên cô đổi chủ đề nói: "Anh ăn mì trước đi, tôi đi tắm trước!"
Vừa mới bước được hai bước thì cánh tay đã bị nắm chặt.
Cô quay người...
Hoắc Minh cau chặt mày.
Anh cũng không còn tâm tư ăn mì, chỉ giữ chặt lấy cánh tay của Ôn Noãn, thực ra anh cũng không biết mình muốn nắm giữ cái gì...
Cũng không phải anh hối hận.
Thứ mà Ôn Noãn muốn anh không muốn cho, cũng không thể cho cô, bởi vì anh không muốn kết hôn!
Đau lòng?
Thật ra cũng không có bao nhiêu!
Chỉ là anh không quen với dáng vẻ như vậy của Ôn Noãn, Ôn Noãn như bây giờ, khiến anh có chút xa lạ.
Cô khá lạnh lùng, như thể mọi thứ đều không quan trọng.
Tối nay Hoắc Minh về sớm vì anh rất muốn làm tình với cô, nhưng nhìn vẻ mặt thờ ơ lãnh đạm của Ôn Noãn, anh lại thấy nhàm chán vô vị.
Có lẽ sau khi làm chuyện ấy xong càng cảm thấy khó chịu hơn.
…
Quan hệ giữa Ôn Noãn và Hoắc Minh vẫn duy trì như thế.
Anh không để cô đi, nhưng cũng không dỗ dành cô, cũng không có mỗi ngày đúng giờ về căn hộ, đưa thẻ giao lương các kiểu.
Ôn Noãn cũng không quan tâm, nhưng dì Nguyễn lại có hơi nhịn không được nữa.
Vài ngày sau.
Dì Nguyễn gọi điện tới, rủ Ôn Noãn đi dạo mua sắm.
Sau khi nghe điện thoại, Ôn Noãn ngẫm nghĩ: Dì Nguyễn luôn siêng năng tiết kiệm, chăm lo nhà cửa, bây giờ lại chủ động rủ đi mua quần áo, rất có thể là muốn nói với cô về chuyện của Hoắc Minh.
Quả nhiên, dì Nguyễn cầm tấm thẻ ngân hàng trên tay cùng Ôn Noãn đi mua sắm, đều là mua cho Ôn Noãn, còn nói con gái nhất định phải ăn mặc đẹp vào.
Ôn Noãn nghe theo bà ấy mua một vài cái.
Lúc uống cà phê, Ôn Noãn chạm nhẹ vào tay dì Nguyễn: “Quần áo của con có rất nhiều, không cần lãng phí như vậy.”
Dì Nguyễn nhìn cô.
Sau đó, dì Nguyễn thấp giọng nói: "Chuyện giữa con và Hoắc Minh là sao vậy? Sao lại đột nhiên xuất hiện người yêu cũ, còn một cô gái xinh đẹp như vậy, sao suốt ngày cứ chạy theo đàn ông?"
Ôn Noãn cười nhẹ.
Cô uống tách cà phê rồi nói: “Đây là chuyện giữa bọn họ, dì Nguyễn, con không tiện hỏi.”
Dì Nguyễn thương cô.
Bà ấy thấp giọng chửi mắng: “Lúc cậu ấy theo đuổi con thì lái xe, tới lui đưa rước, còn đến bệnh viện chăm sóc, còn giúp đối phó với Cố Trường Khanh…”
Dì Nguyễn càng nói càng buồn bã: "Tại sao sau khi có được rồi thì không trân trọng nữa, lại biến thành mối quan hệ như vậy? Con có chỗ nào không sánh bằng cô ấy!"
Ôn Noãn đưa khăn giấy cho dì Nguyễn.
Dì Nguyễn lau nước mắt nói: "Đừng trách dì nói nhiều! Dì đã từng ôm rất nhiều hi vọng, hy vọng Hoắc Minh sẽ quý trọng con."
Ôn Noãn vỗ vỗ mu bàn tay của bà ấy.
Cô nhẹ nhàng an ủi: “Anh ấy đã nói rõ ngay từ đầu rồi! Không có gì đáng oán trách cả, hơn nữa, cô Kiều đó… Theo đuổi anh ấy là việc của cô ấy, để mặc cho cô ấy theo đuổi là vấn đề của anh ấy. Dì Nguyễn, con không có lý do gì để trách người khác!"
Có lẽ Hoắc Minh không cảm thấy có vấn đề gì!
Nhưng trong mắt Ôn Noãn, loại buông thả này đã đủ ái muội rồi!
Sau này, Ôn Noãn nhất định sẽ rời xa Hoắc Minh, sao phải tranh giành với một người phụ nữ không liên quan!
Cô nói với dì Nguyễn rằng bây giờ cô muốn tạo lập sự nghiệp.
Dì Nguyễn được dỗ, lúc này mới nguôi ngoai.
Bà ấy hết khóc thành cười: “Con nghĩ thông suốt được là tốt rồi! Tạo lập sự nghiệp cũng rất tốt.”
Ôn Noãn cùng bà ấy đi dạo một lúc, mua vài thứ trong nhà rồi đích thân tiễn dì Nguyễn về nhà.
Trở về căn hộ.
Ôn Noãn đoán Hoắc Minh sẽ không về ăn tối nên muốn làm món gì đó đơn giản.
Nhưng vừa mới nấu xong thì có tiếng gõ cửa.
Ôn Noãn khá là kinh ngạc, giờ này có thể là ai đến chứ?
Nhìn qua mắt mèo, hóa ra là Hoắc Minh Châu.
Hoắc Minh Châu cầm mấy cái túi trên tay, vào nhà đã đặt chúng trước hiên rồi nói: "Ôn Noãn, những thứ này đều là mẹ tôi bảo tôi mang đến đây cho cô."
Ôn Noãn nhìn chúng, đều là những thứ khá đắt tiền.
Hai cái túi bạch kim phiên bản giới hạn, một chiếc đồng hồ kim cương hiệu Patek Philippe và một số phụ kiện.
Cô vừa định lên tiếng từ chối thì Hoắc Minh Châu đã chạy tới bàn ăn, bưng phần thức ăn kia lên rồi không khách sáo ăn lấy ăn để.
Ôn Noãn:......
Sau khi Hoắc Minh Châu ăn xong, mới có thời gian mở miệng: "Thật ngon quá! Ôn Noãn, lát nữa cô làm lại một phần khác nhé."
Dứt lời cô ấy chợt nhớ tới nhiệm vụ của mình.
"Ôn Noãn, tôi dẫn cô đi chơi nha!"
Ôn Noãn thu dọn chén đũa, mỉm cười: “Đi đâu vậy?”
Hoắc Minh Châu hiếm khi làm chuyện xấu, khuôn mặt xinh đẹp trông chẳng hề tự nhiên: “Đến một chỗ rất vui, cô cứ việc đi theo tôi là được.”
Ôn Noãn rất thích cô ấy nên sau khi suy nghĩ cô đã đồng ý.
Hoắc Minh Châu đẩy cô vào phòng thay đồ, tự mình chọn cho cô một bộ váy và trang sức.
Mặc một chiếc váy dài bằng vải sa gouache.
Vòng eo rất thon, đặc biệt xinh đẹp lãng mạn.
Kết hợp với màu tóc của Ôn Noãn trông rất giống một nữ diễn viên hạng A nào đó.
Hoắc Minh Châu nhìn đến ngơ ngác, lẩm bẩm: "Sao anh trai lại nỡ rong chơi bên ngoài chứ..." Nói xong, cô ấy ngượng ngùng lè lưỡi.
Ôn Noãn không tức giận.
Cô lấy túi xách và mang một đôi giày cao gót màu da.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
Hoắc Minh Châu sao dám nói ra chứ! Mẹ cô ấy ngày nào cũng ở nhà khóc lóc, nhưng bà ấy không tiện xen vào chuyện của cặp vợ chồng trẻ nên đã đặc biệt dặn cô ấy đưa Ôn Noãn đi “bắt gian”!
Bà Hoắc dặn như thế này: “Anh trai con đến tuổi này vẫn còn độc thân, khó khăn lắm mới gặp được một người tuổi Mèo, vậy mà còn bị anh con chọc tức bỏ đi! Minh Châu, con không thể để mặc anh mình như thế được!”
Hoắc Minh Châu: Được, được! Con lập tức đi xử lý!
Hoắc Minh Châu hỏi thăm Khương Duệ rồi đến gặp Ôn Noãn...
Khi Ôn Noãn hỏi về chuyện này, cô ấy thần thần bí bí nói: “Dù sao nơi đó cũng là một nơi rất vui!”
Hoắc Minh Châu lái xe tới đây, cô ấy để Ôn Noãn ngồi xe của mình.
Ôn Noãn hoàn toàn không thể cưỡng lại được sự nhiệt tình của cô ấy.
Nửa giờ sau, chiếc xe thể thao màu đỏ đậu trước câu lạc bộ “Lan Quế Phường”.
Người gác cửa nhận ra Hoắc Minh Châu.
Anh ta cúi chào, gọi một tiếng "Cô Hoắc", nhưng ánh mắt thì liếc nhìn sang Ôn Noãn, rất xinh đẹp, trước đây chưa từng gặp qua!
Đương nhiên Hoắc Minh Châu đã nhìn thấy.
Cô ấy khá tự hào——
Là chị dâu tôi!
Ôn Noãn theo cô ấy đến khu VIP trên tầng ba, hỏi: “Cô còn mời thêm bạn bè khác không?”
Hoắc Minh Châu dừng lại trước cửa phòng 308.
Cô ấy mở cửa mời Ôn Noãn đi vào, trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng: “Ừm, có không ít bạn.”
Ôn Noãn đi vào không chút đề phòng nào.
Đợi đến khi bước vào, thích ứng với ánh sáng trong phòng, cô ngây ra.
Những người trong căn phòng, trên cơ bản đều là người cô quen biết, chính là đám người Hoắc Minh, Khương Duệ, đương nhiên, Kiều An cũng ở đó...
Ôn Noãn quay đầu lại nhìn Hoắc Minh Châu.
Hoắc Minh Châu đã chạy rất nhanh...
"Chị dâu! Hạnh phúc phải tự mình phấn đấu!”
Chương 121: Ôn Noãn, gọi tôi là ông xã!
Căn phòng trở nên yên tĩnh!
Đám đàn ông vốn đang uống rượu và chơi bài đều dừng lại nhìn Ôn Noãn.
Kiều An ngồi bên cạnh Hoắc Minh, tỏ thái độ như mình là nữ chủ nhân vậy.
Tình cảnh bây giờ của Ôn Noãn thật khó xử.
Nói cô đến đây để chơi nhưng đâu có ai mời cô.
Nói cô đến để bắt gian, cô và Hoắc Minh chẳng là gì của nhau cả...
Lần trước Diêu Tử An và cô có xảy ra chút chuyện không mấy vui vẻ, hắn là người đầu tiên mở màn trêu ghẹo, giọng điệu đầy ác ý: “Ngọn gió nào đã đưa Ôn Noãn đến đây thế! Hay là cùng chơi nào?”
Ôn Noãn nhìn sang Hoắc Minh.
Hôm nay Hoắc Minh ăn mặc khá giản dị, áo sơ mi đen quần đen, anh đang ngồi hút thuốc trên ghế sô pha.
Dáng vẻ phóng đãng như vậy, Ôn Noãn chưa từng thấy bao giờ.
Hoắc Minh đưa mắt nhìn Ôn Noãn, có lẽ vì anh thấy không vui, nên không muốn giải vây cho cô.
Kiều An đột nhiên nghiêng người hôn Diêu Tử An, sau đó như cười như không nói: “Tử An, anh đừng trêu cô Ôn nữa, một cô gái như cô ấy chắc là không dám chơi đâu!”
Ôn Noãn nắm chặt tay.
Lại một người khác nữa nói cô không dám chơi! Kiều An là truyền nhân của Hoắc Minh hay sao!
Ánh nhìn Hoắc Minh sâu thăm thẳm.
Anh cứ nhìn chằm chằm Ôn Noãn một hồi lâu, cuối cùng lên tiếng nói: “Ôn Noãn em quay về trước đi!” Những lời này hoàn toàn không giữ chút thể diện cho Ôn Noãn, giống như cô không biết thể thống gì mà đến bắt gian, nhưng lại không có bản lĩnh đem người đàn ông của mình đi!
Diêu Tử An cười chế nhạo.
Cuối cùng có thể nuốt trôi cục tức.
Lúc này có người lên tiếng nói: “Được rồi được rồi, chúng ta đừng ép Ôn Noãn nữa, chơi tiếp đi.” Bầu không khí náo nhiệt trở lại...
Đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Tôi dám chơi!”
Giọng nói rất nhẹ, gần như chìm hẳn trong tiếng ồn.
Nhưng Hoắc Minh vẫn nghe được, lời đó là do Ôn Noãn nói.
Anh hơi nheo mắt lại, giọng điệu nghiêm nghị hơn trước: “Ôn Noãn, về trước đi!”
…
Không ai dám lên tiếng, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể thấy Hoắc Minh đang rất không vui.
Có lẽ do Ôn Noãn không nể mặt anh!
Trong không khí im lặng, Khương Duệ khẽ cười nói: “Ôn Noãn nói dám chơi, chính là dám chơi thôi!”
Cậu ta kéo Ôn Noãn ngồi cạnh mình, rót một ly rượu vang đỏ cho cô.
“Nếu thua, chúng ta phải uống rượu.”
“Nếu thắng, có thể đặt ra yêu cầu cho bất cứ một người nào!”
“Không! Có! Giới! Hạn!”
……
Hoắc Minh đè thấp giọng nói: “Khương Duệ!”
Khương Duệ cười rất vui vẻ!
Cậu ta nói: “Anh Hoắc Minh, không phải anh không dám chơi chứ? Kiều An đã dâng lên biết bao nhiêu nụ hôn nồng cháy, sao đến lượt Ôn Noãn anh lại không nỡ rồi? Haha, rốt cuộc thì chị dâu chính thức sẽ khác, bảo vệ đồ ăn đúng không?”
Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn.
Anh dập tắt tàn thuốc, hiếm khi tham gia vào cuộc chơi: “Tới đi!”
Thật ra cách chơi rất đơn giản, chỉ cần so điểm số lớn nhỏ!
Diêu Tử An đã thắng ở hiệp đầu tiên, mặc dù hắn với Ôn Noãn có xích mích nhưng suy cho cùng thái độ của Hoắc Minh luôn mập mờ, hắn không dám mạo hiểm.
Thế là hắn và Kiều An hôn sâu!
Mãnh liệt như lửa khiến người xem mặt đỏ tim đập.
Kiều An hôn xong, cười nũng nịu, nói với Hoắc Minh: “Nếu em thắng, em muốn hôn sâu với anh!”
Hoắc Minh phớt lờ cô ta.
Bài trong tay Ôn Noãn có số điểm nhỏ nhất nên cô uống nửa ly rượu vang đỏ.
Da cô vốn đã trắng như tuyết nhưng khi uống xong nửa ly rượu, gương mặt cô có phần quyến rũ hơn bình thường! Khương Duệ ngồi bên cạnh, không có khả năng hoàn toàn thờ ơ, cậu ta nhìn Ôn Noãn với ánh mắt yêu thích rất rõ ràng.
Những người có mặt ở đây dù có mù đều có thể cảm nhận được!
Vừa vặn Khương Duệ đã thắng ván tiếp theo.
Trong phòng yên lặng.
Vãi! Có trò hay để xem rồi...
Hoắc Minh ném bài trong tay xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn Ôn Noãn.
Ôn Noãn vẫn chưa kịp phản ứng, Khương Duệ đã nghiêng người tới, hai tay đặt lên hai bên đầu cô.
Chiếc mũi thẳng của cậu ta, chạm nhẹ vào mũi của Ôn Noãn.
Ôn Noãn bất đắc dĩ ngước mắt lên nhìn...
Lông mi dài của cô hơi cụp xuống, chóp tai đều đã ửng hồng, trông vừa đáng yêu vừa quyến rũ.
Đôi mắt của Khương Duệ tối sầm lại...
Cố Trường Khanh ở trong góc phủi đi tàn thuốc, hắn thầm nghĩ, nếu mình là Khương Duệ, cho dù có bị Hoắc Minh đánh gãy chân, hắn cũng sẽ hôn Ôn Noãn thật sâu.
Trong bốn năm yêu nhau, hắn chưa từng nếm trải qua mùi vị của cô.
Mọi người đều cho rằng Khương Duệ không cưỡng lại được việc hôn Ôn Noãn, nhưng chỉ có Ôn Noãn biết Khương Duệ sẽ không làm vậy, trong mắt cậu ta có sự trân trọng.
Yết hầu của Khương Duệ chuyển động vài cái, cậu ta thật sự rất muốn rất muốn hôn cô...
Nhưng cậu ta không làm vậy, cậu ta kề sát vào tai Ôn Noãn nhỏ giọng nói: “Tôi muốn nghe cậu gọi một tiếng…ông xã!”
Xung quanh đều yên tĩnh.
Không ai dám lên tiếng!
Bởi vì sắc mặt của Hoắc Minh cực kỳ khó coi!
Khương Duệ thiệt là, hôn một cái là được, chỉ nhẹ nhàng như chuồn chuồn chạm nước cũng chẳng hại gì. Nhưng cậu ta yêu cầu Ôn Noãn gọi một tiếng ông xã có phải hơi quá đáng rồi không? Hoắc Minh sau này sao ngủ với Ôn Noãn được nữa?
Diêu Tử An ho nhẹ: “Khương Duệ, giỡn nhiêu đó được rồi!”
Hắn nháy mắt ra hiệu.
Khương Duệ ngước mắt lên nhìn Hoắc Minh, như cười như không: “Anh Hoắc Minh dám chơi!”
Hoắc Minh không nói gì.
Anh cúi đầu châm điếu thuốc, từ từ thổi ra làn khói ...
Kiều An mỉm cười.
Ha! Có lẽ Ôn Noãn muốn Hoắc Minh chú ý, cô ta thật sự nghĩ nhiều rồi! Mấy trò chơi nhỏ trong giới nhà giàu đó chẳng là gì cả, gặp dịp thì chơi, gọi một tiếng “ông xã” đã là nhẹ nhất rồi...
Hoắc Minh, anh căn bản không quan tâm chút nào!
Cuối cùng chỉ có Ôn Noãn là người xấu hổ nhất!
Lúc này Khương Duệ lại cúi đầu, cơ thể cậu ta gần như đè lên người Ôn Noãn, chỉ là không chạm vào mà thôi.
Ánh mắt và giọng của cậu ta đều rất dịu dàng: “Ôn Noãn, gọi tôi tiếng ông xã.”
Ôn Noãn đã uống rượu, cô dám chơi!
Cô nhìn thẳng vào mắt Khương Duệ, chăm chú nhìn như thể trong thế giới của cô chỉ có duy nhất một mình Khương Duệ... Như thể cô và Khương Duệ là một đôi nam nữ yêu nhau sâu đậm.
Đôi môi đỏ mọng của Ôn Noãn khẽ mở, giọng sàn sạt rất gợi cảm: “Khương Duệ... ông...”
Vẫn chưa kịp nói từ cuối.
Tay cô bị nắm chặt, rồi bị lực kéo lên, sau đó cô rơi vào vòng tay ấm áp...
Hoắc Minh dẫn Ôn Noãn đi về phía cửa.
Anh ném ra một câu: “Tối nay cứ tính vào tài khoản của tôi.”
Xung quanh yên tĩnh...
Khương Duệ chỉnh lại quần áo.
Cậu ta nhún vai, mỉm cười với những người khác: “Tôi đã nói anh Hoắc Minh chơi không lại!… Ôn Noãn đi rồi, Kiều An hay cô gọi tôi một tiếng ông xã đi!”
Sắc mặt Kiều An tái nhợt.
Cô ta thực sự không ngờ rằng Hoắc Minh lại quan tâm đến Ôn Noãn đến mức đó!
Chẳng phải anh rất yêu cô ta sao, anh cũng có thể nhìn cô ta hôn người khác, sao anh lại không chịu được việc Ôn Noãn gọi người khác một tiếng ông xã!
……
Hoắc Minh dẫn Ôn Noãn ra ngoài.
Gió đêm thổi bay cơn say của cô.
Cô muốn thoát khỏi tay anh nhưng Hoắc Minh lại nắm rất chặt, khi họ đi đến bãi đậu xe, anh đẩy cô lên chiếc xe Bentley vàng kim của mình.
Sau khi lên xe, Hoắc Minh không lập tức lái xe ngay.
Anh giữ vô lăng, nhìn về phía trước.
“Minh Châu đưa em tới đây à?”
Ôn Noãn vốn còn đang uất ức nên quay mặt đi, không để ý đến anh.
Hoắc Minh nghiêng người nhìn một bên mặt của cô... Anh không biết có phải do ảo giác của mình hay không, nhưng anh cảm thấy Ôn Noãn càng ngày càng xinh đẹp, mỗi lần nhìn thấy cô đều có cảm giác khác lạ.
Anh nhìn cô chằm chằm rồi nhấn ga.
Ôn Noãn vốn nghĩ rằng anh sẽ lái xe trở về căn hộ, nhưng khi xe rẽ sang hai con đường, rồi dừng trước cửa khách sạn năm sao gần nhất...
“Xuống xe!”
Anh tháo dây an toàn và xuống xe, rồi đi vòng qua phía cô.
Ôn Noãn biết anh muốn làm gì, không gì khác ngoài muốn làm chuyện ấy.
Nhưng cô không chịu, cô không muốn
Chương 122: Không gọi cậu ta, chẳng lẽ gọi anh sao?
Ôn Noãn không chịu xuống xe!
Cô ngồi trong xe ngước lên nhìn anh.
Trên khuôn mặt mềm mịn trắng nõn dù sao vẫn có chút uất ức, nhất là khóe mắt long lanh.
Hoắc Minh cúi người ẵm cô ra ngoài.
“Em tự đi hay để tôi ẵm em?”
Ôn Noãn sợ xấu hổ nên yêu cầu anh thả cô xuống: “Hoắc Minh, tôi không muốn lên báo trở thành scandal hoa bên đường của anh.”
Hoắc Minh đặt cô xuống.
Anh nhìn cô thật sâu, từ khuôn mặt đến đôi vai gầy và bộ váy lãng mạn của cô.
Một lúc sau, anh mới khàn giọng nói: “Váy rất đẹp!”
Ôn Noãn tức giận đến đỏ mặt.
Cô ở bên cạnh anh đã lâu, ít nhiều có thể nhìn ra được Hoắc Minh có dục vọng khá lớn, nếu cô ăn mặc đẹp hơn, rất nhanh anh sẽ có cảm giác và sẽ đòi hỏi cô bất kể đang ở đâu.
Ôn Noãn không hề cảm thấy vinh dự chút nào.
Cô chỉ là một người phụ nữ để anh chơi đùa, Kiều An mới chính là ánh trăng sáng trong lòng anh.
Tại lễ tân khách sạn.
Hoắc Minh lấy chứng minh thư và vài ngàn ra.
Cô nhân viên lễ tân lén nhìn anh khi đang làm thủ tục đăng ký nhận phòng.
Hoắc Minh là một người nổi tiếng ở thành phố B, một người độc thân kim cương, nhưng nghe nói anh đã có bạn gái... lại nhìn sang cô gái xinh đẹp bên cạnh anh, chắc hẳn là bạn gái của anh.
Trong mắt cô nhân viên lễ tân tràn đầy vẻ tò mò, đưa tấm thẻ phòng.
"Phòng 3601, chúc anh Hoắc có một đêm vui vẻ."
Hoắc Minh nhận thẻ phòng từ tay cô nhân viên.
Ở một nơi như thế này, anh làm những việc này mà vẫn có thể mặt không đổi sắc, động tác cảnh đẹp ý vui.
Đây là lần đầu tiên Ôn Noãn đến khách sạn cùng với một người đàn ông, từ đầu đến cuối cô đều cảm thấy không thoải mái.
Đi vào trong thang máy.
Hoắc Minh ép người cô vào vách thang máy, nâng cằm hôn cô. Ôn Noãn không thể tránh vì khi cô vừa định thoát ra, anh đã dùng đầu gối chặn cô lại…
Thân thể Ôn Noãn lập tức mềm nhũn.
Hoắc Minh cười nhẹ.
Sau khi hôn xong, hai người đều thở hổn hển, nhất là gân xanh mỏng nổi lên ở phần đuôi lông mày trên mặt Ôn Noãn.
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Anh chợt nhớ ra vừa rồi ở câu lạc bộ, lúc Ôn Noãn nằm trong vòng tay của Khương Duệ, thực sự trông cô có vài phần giống như đang động tình vậy.
Trong lòng anh hiện lên một tia khó chịu, anh ấn lên trán cô hỏi: “Nếu tôi không đưa em đi, em thật sự sẽ gọi Khương Duệ là ông xã sao?”
Ôn Noãn mở mắt ra, mơ màng nhìn anh.
Cô phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa được ý nghĩa trong lời nói của anh, cô biết hôm nay cô không thể thoát được, chi bằng chọc tức anh khiến anh chán ghét.
Ôn Noãn ôm lấy Hoắc Minh.
Cô áp sát vào cổ anh, giọng nói thanh tú dịu dàng: “Sẽ gọi nha!”
Thân thể Hoắc Minh hơi cứng đờ.
Ôn Noãn buông anh ra, cô dựa vào vách thang máy, hơi thở như lan nói: “Không gọi cậu ta, chẳng lẽ gọi anh sao?”
Rõ ràng là đang khiêu khích.
Nhưng Hoắc Minh lại bị cô đốt cháy...
Có rất nhiều phụ nữ muốn ngủ với anh, nhưng Hoắc Minh rất dễ mất hứng thú, còn Ôn Noãn thì khác... Họ rõ ràng đã trải qua chuyện ấy rất nhiều lần, nhưng mỗi lần cô nhìn anh với đôi mắt ươn ướt.
Thì anh sẽ không nhịn được!
Kiều An không thể cho anh loại cảm giác này!
Kiều An cũng rất xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp đó lại mang tính công kích, cộng thêm chuyện không mấy vui vẻ trong quá khứ, Hoắc Minh chưa bao giờ có ảo tưởng về thân thể của cô ta, càng không có kích động.
Vẻ đẹp, sự dịu dàng điềm đạm của Ôn Noãn khiến đàn ông muốn ôm ấp.
Thang máy là nơi công cộng, Hoắc Minh đã kiềm chế lắm rồi!
Anh chỉ chạm nhẹ vào mặt cô, nheo mắt nhìn cô chằm chằm, như muốn nhìn rõ toàn bộ da thịt của cô!
Dù không làm gì nhưng thang máy giống như đang bắt lửa!
……
“Ting”, cửa thang máy mở ra.
Hoắc Minh nắm tay Ôn Noãn, mở cửa phòng khách sạn.
Anh bế Ôn Noãn đến bên cửa sổ sát đất, chỉ bật một ngọn đèn ngủ nhỏ, ngắm nhìn cô trong ánh sáng mờ nhạt.
Rất lâu sau, anh ôm mặt cô và hôn cô.
Trong lúc cả hai người đều đang nồng cháy khó kiềm chế thì Ôn Noãn đột nhiên nghiêng mặt né tránh và bắt đầu vùng vẫy.
Cô vẫn còn uất ức!
Anh làm vậy là có ý gì?
Mỗi ngày đều mập mờ với ánh trăng sáng trong lòng, khi cơ thể có nhu cầu thì đến tìm cô để phát tiết...
Hoắc Minh hôn cằm cô, giọng khàn khàn.
“Sao vậy?”
"Vừa rồi không phải vẫn đang tốt sao?"
Ôn Noãn áp đầu vào tấm kính trong suốt, giọng nói vỡ vụn: “Đêm nay không phải tôi đến tìm anh.”
"Tôi biết!"
"Nhưng thế thì sao nào!"
"Em không muốn sao?... Ôn Noãn em cũng muốn mà, cơ thể của em đã nói cho tôi biết."
……
Trong chuyện này Hoắc Minh rất độc đoán và bá đạo, Ôn Noãn không thể phản kháng.
Khoảnh khắc tình cảm đang nóng bỏng.
Anh không khỏi nghĩ tới tình ý của Khương Duệ đối với cô, nghĩ tới Cố Trường Khanh luôn tơ tưởng nhớ đến cô, nên khó tránh khỏi trở nên thô bạo hơn bình thường.
Ôn Noãn vẫn luôn từ chối.
Nhưng Hoắc Minh rất phấn khích, anh chưa bao giờ xúc động đến vậy.
……
Kết thúc hoàn toàn.
Ôn Noãn cảm thấy không khỏe, mệt mỏi đến mức muốn ngất đi.
Nhưng cô mở mắt một hồi lâu, vẫn là ngồi dậy…
"Hoắc Minh, anh không dùng bao cao su!"
Hoắc Minh đưa tay che mắt, một tay kéo cô vào lòng: "Thỉnh thoảng một lần! Hơn nữa, em đang trong thời kỳ an toàn."
Ôn Noãn rất kiên quyết.
Trong bóng đêm, cô nhẹ nhàng hỏi anh: “Nếu lỡ như tôi có thai, anh có cho phép tôi sinh con không?”
Trong giọng nói của cô vang lên tiếng khóc: "Hoắc Minh, tôi sẽ không phá bỏ đứa bé."
Có thai sẽ sinh con, dù anh có muốn hay không!
Đêm dày đặc...
Thật ra Hoắc Minh rất muốn đi ngủ, anh đã lâu không làm tình với cô nên đêm nay đặc biệt phóng túng, nhưng bây giờ Ôn Noãn vẫn kiên trì không chịu ngủ, anh không thể tiếp tục nằm im được.
Đèn phòng ngủ bật sáng.
Anh đứng dậy mặc quần áo: “Tôi đến hiệu thuốc mua.”
Ôn Noãn bèn ngồi dậy theo, cắn nhẹ môi dưới: “Anh… mua thêm chai thuốc bôi ngoài da, tôi cảm thấy có chút không khỏe.”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu xa.
Ôn Noãn tránh đi ánh nhìn của anh: “Có chút đau.”
Hoắc Minh xuống giường, cài nút áo, kéo quần lên.
Anh ra ngoài khoảng hai mươi phút thì mang về một hộp thuốc nhỏ và thuốc mỡ, khi đưa cho Ôn Noãn, cả hai đều có hơi không được tự nhiên.
Anh chưa từng mua thứ này cho phụ nữ bao giờ.
Ôn Noãn cũng chưa từng dùng thuốc, huống chi là bôi thuốc mỡ...
Cô ngồi trên giường đọc hướng dẫn, sau khi đã hiểu rõ, cô lấy chai nước khoáng ở đầu giường mở nắp ra, bỏ thuốc vào miệng, uống với nước...
Hoắc Minh đang ở bên giường nhìn cô.
Ôn Noãn khá bình tĩnh, không có cuồng loạn khi uống thuốc sau khi hành sự như nữ chính trong phim truyền hình, anh không nhịn được bèn hỏi: “Loại thuốc này, sẽ giết chết thứ đó…của tôi?”
Ôn Noãn nhìn anh.
Cô khá ngạc nhiên, anh đang rối rắm cái gì vậy?
Ôn Noãn không để ý đến anh.
Cô mặc áo choàng tắm xuống giường, định vào phòng tắm bôi thuốc mỡ.
Hoắc Minh cản lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một tia dục vọng: “Cứ bôi ở đây đi, tôi giúp em.”
Tất nhiên Ôn Noãn không chịu.
Mối quan hệ giữa cô và anh không thân mật đến thế.
Nhưng Hoắc Minh lại bế cô trở lại giường, nhất quyết muốn bôi thuốc cho cô, toàn bộ quá trình khiến Ôn Noãn một lời khó nói. Sau khi bôi thuốc xong, cô lấy chăn mền quấn chặt nói: “Tôi muốn đi ngủ.”
Hoắc Minh thu dọn đồ rồi ôm cô từ phía sau.
Ôn Noãn rất mệt mỏi, lười đẩy anh ra.
Khi trời gần sáng, Hoắc Minh có cảm giác nóng rát trong lòng mình...
Đưa tay chạm vào, người Ôn Noãn rất nóng, hẳn cô đã bị sốt.
Dù sao anh có chút hiểu biết, đoán được là do mình gây ra, thế là vỗ nhẹ vào má của Ôn Noãn: “Em bị sốt rồi, để tôi đưa em đến bệnh viện.”
Ôn Noãn bị sốt đến mơ màng.
Cô mở mắt ra, nhìn anh bằng đôi mắt ướt át, mong manh như một con thú nhỏ đáng thương.
Trái tim của Hoắc Minh đột nhiên thắt lại khó hiểu...
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Noãn ngồi thẫn thờ một hồi lâu.
Làm sao có thể thật sự không quan tâm được?
Sao có thể đây!
Rốt cuộc cô và anh đã trải qua một khoảng thời gian nồng nhiệt với nhau, hơn nữa cô cũng được anh cưng chiều!
Dù thế nào đi nữa... Cô thích anh!
Ôn Noãn bình tĩnh lại, đang định khởi động xe thì Hoắc Minh gọi điện tới.
Ôn Noãn bắt máy, giọng điệu vẫn dịu dàng.
"Hoắc Minh..."
Ở đầu dây bên kia, Hoắc Minh nghe thấy giọng nói mềm mại của cô vẫn có phần ngơ ngác.
Giờ anh chợt nhớ ra, hình như đã gần một tuần anh không gặp cô, buổi tối khi anh về thì cô đã ngủ, đến lúc anh rời đi thì cô chưa thức dậy...
Giọng Hoắc Minh hơi khàn khàn: “Đang ở đâu?”
"Đang chuẩn bị về nhà."
Hoắc Minh giơ tay nhìn đồng hồ, thấp giọng nói: “Lát nữa tôi sẽ trở về ăn cơm, em làm chút đồ ăn nhé.”
Ôn Noãn im lặng vài giây rồi nói “vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, cô vuốt nhẹ điện thoại còn hơi ấm, tâm trạng có chút phức tạp.
Kỳ thực với mối quan hệ hiện giờ giữa cô và Hoắc Minh, việc anh gọi điện bảo cô nằm trên giường là chuyện bình thường, nhưng bảo cô nấu ăn… thì có hơi dư thừa!
Cuộc sống gia đình ngọt ngào đó giống như độc dược bọc đường mà Ôn Noãn từng sẵn lòng ăn.
Giờ đây, anh đang đuổi theo ánh trăng của mình.
Mà Ôn Noãn đã không còn thuốc chữa!
Không có thím ở nhà, Ôn Noãn đi siêu thị mua một ít rau cải.
Trả tiền xong, ở cửa vào siêu thị có vài người trẻ tuổi bước vào, cười tươi rói, nhét mấy tờ báo vào người cô.
“Bản thử nghiệm của bản tin buổi tối thành phố B đã được chỉnh sửa lại, mời chị xem nhé.”
"Có tin đồn scandal sốt dẻo của giới nhà giàu, nội dung giật gân hấp dẫn."
…
Một tiếng hai tiếng chị gái, thân thiết vô cùng.
Ôn Noãn không để ý, tiện tay nhét tờ báo vào túi rồi cất vào cốp xe.
Về đến nhà, khi mở túi đồ ra chuẩn bị nấu ăn, cô mới phát hiện trang đầu của các tờ báo đều nói về Hoắc Minh.
Nói chính xác hơn thì đó là tin tức scandal giữa Hoắc Minh và Kiều An.
Họ tình cờ gặp nhau trong một bữa tiệc ở Hồng Kông.
Tại cửa khách sạn, Kiều An mặc một bộ váy dạ hội màu đen, ngón tay trắng nõn thon dài nắm lấy góc áo của Hoắc Minh, khóe mắt ửng đỏ rõ ràng là mới khóc, nhưng cô ấy vẫn bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt cô ấy!
Hoắc Minh hơi xoay người lại...
Ống kính máy ảnh chỉ chụp được nửa gương mặt của anh, nhưng Ôn Noãn có thể nhìn ra nỗi hận và thương tiếc trong mắt anh!
…
Ôn Noãn nhìn những tờ báo này rất lâu.
Khi bừng tỉnh, cô cảm thấy toàn thân có chút cứng ngắc, cơ bắp đau nhức.
Ôn Noãn khẽ chớp mắt.
Cũng may tình cảm của cô dành cho Hoắc Minh còn trong giai đoạn nảy mầm, may mà cô vẫn có thể khống chế được trái tim mình.
Cô ném tờ báo sang một bên, bình tĩnh nấu ăn.
Hoắc Minh thích ăn hơi chua, nhưng dạ dày anh lại không tốt lắm.
Ôn Noãn làm món cá chanh, hầm canh xương và xào hai món rau cho anh.
Khi nấu xong đã gần bảy giờ.
Anh vẫn chưa về...
Ôn Noãn đang do dự có nên gọi điện hỏi thăm không thì Hoắc Minh gọi điện tới.
Giọng của anh trong điện thoại nghe rất hay.
"Ôn Noãn... Tối nay tôi sẽ không trở về ăn! Có cuộc hẹn xã giao."
"Muộn tí sẽ về."
Ôn Noãn không tức giận, chỉ bình tĩnh nói: “Nếu có uống rượu thì thuê tài xế lái xe đi.”
Hoắc Minh im lặng một lúc...
Cuối cùng anh nói: "Được!"
Sau khi cúp điện thoại, cô ngẩn ngơ nhìn một bàn đầy đồ ăn rất lâu.
Hồi lâu, cô mới ngồi xuống, một mình im lặng ăn cơm.
Vẫn còn thừa rất nhiều đồ ăn nên cô liền để vào hộp, sau đó xuống nhà cho chó con.
…
Khi Hoắc Minh trở về chưa tính khuya lắm.
Tầm khoảng mười giờ rưỡi tối.
Anh thấy Ôn Noãn đang ở trong khu vườn nhỏ dưới chung cư, cô đang ngồi xổm dưới gốc cây cho chó trắng ăn. Hoắc Minh biết cô thường xuống lầu cho chó ăn, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy.
Đêm đầu thu hơi se lạnh, cô mặc áo sơ mi, bên ngoài khoác thêm áo bóng chày.
Bộ quần áo này là của anh, có phần hơi rộng, khiến thân hình cô trông đặc biệt nhỏ nhắn.
Hoắc Minh không đi qua.
Anh đứng cạnh xe, châm điếu thuốc lặng lẽ nhìn cô.
Anh nhìn Ôn Noãn dịu dàng vuốt ve chó nhỏ, thấy cô ngắm nhìn hoa cỏ, nhưng lại không thấy cô tỏ ra vẻ khó chịu chút nào...
Một lúc sau, Ôn Noãn lại vuốt ve chú chó trắng rồi đi lên lầu.
Hoắc Minh bước tới chỗ dưới gốc cây xem——
Tối nay cô làm món cá chanh.
Đáng lẽ đó là đồ ăn của anh, giờ lại nằm trong bụng chó!
Chó trắng không biết anh, nên đã sủa rất dữ dội...
Ôn Noãn trở về căn hộ, thấy điện thoại của cô có tin nhắn Zalo.
Bạch Vi đã gửi đến một đoạn video dài ba mươi giây.
Ôn Noãn mở ra xem.
Trong căn phòng riêng của câu lạc bộ cao cấp, có bảy tám người trong giới đang chơi đùa, trong đó có vài người Ôn Noãn quen biết.
Đương nhiên còn có Hoắc Minh.
Và cả Kiều An!
Hoắc Minh tựa người vào ghế sô pha hút thuốc, Ôn Noãn thích dáng vẻ hút thuốc của anh, Kiều An ngồi bên cạnh anh chơi poker cùng những người khác, chắc là thua nên quay sang nói vài câu với Hoắc Minh.
Hoắc Minh khẽ cười...
Đoạn video kết thúc, màn hình chuyển sang màu đen.
Ôn Noãn biết Bạch Vi có ý tốt nên cười bất đắc dĩ.
Cô định xóa video thì cửa mở ra...
Hoắc Minh xuất hiện ở cửa.
Sơ mi trắng, quần xám được ủi thẳng phẳng phiu.
Anh mặc một chiếc áo gió màu đen bên ngoài.
Quần áo giống như trong đoạn video vừa rồi, cũng có nghĩa là tối nay anh đã gặp Kiều An.
Ôn Noãn bình tĩnh nhìn anh.
Hoắc Minh thay giày, cởi áo khoác, rất thản nhiên nhìn sang phòng ăn.
Ôn Noãn cười nhẹ: “Tôi ăn rồi!”
Hoắc Minh gật đầu.
Anh ngồi vào phòng ăn, vừa lật báo vừa thản nhiên nói: “Nấu cho tôi một tô mì!”
Vừa dứt lời, anh lập tức khựng lại.
Những tờ báo anh đang cầm trên tay đều là những tin đồn nhảm scandal giữa anh và Kiều An, thậm chí có một số được chụp trong khách sạn, nhìn vô cùng mập mờ.
Anh nhìn Ôn Noãn, hơi cau mày.
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Khi tôi đi siêu thị mua đồ ăn, do người khác tiện tay nhét vào túi thôi.”
Hoắc Minh đặt tờ báo xuống.
Anh nhớ tới dáng vẻ của cô ở dưới lầu vừa rồi, hình như cô thực sự không để ý, trong một tuần anh không liên lạc với cô, có vẻ cô sống khá tốt.
Rõ ràng là scandal giữa anh với người yêu cũ nhưng Hoắc Minh lại muốn gây khó dễ cho Ôn Noãn.
Anh cười chế giễu.
"Không muốn hỏi sao?"
Dáng vẻ chất vấn của anh khiến Ôn Noãn không thoải mái.
Cô cụp mắt, cười nhẹ: “Luật sư Hoắc yên tâm, tôi biết tự lượng sức mình sẽ không can thiệp vào đời tư của anh, anh qua lại với ai và gặp lại ai là quyền tự do của anh.”
Hoắc Minh cúi đầu châm một điếu thuốc, sau đó cười như không cười nhìn cô.
Ôn Noãn cảm thấy không quan trọng nữa.
Cô nói rõ từng chữ một: “Về việc tôi có quan tâm hay không, đó cũng là quyền tự do của tôi!”
Hoắc Minh cảm thấy Ôn Noãn đã tiến bộ rồi.
Miệng lưỡi sắc bén, không chịu thiệt thòi chút nào!
Yết hầu anh chuyển động hai cái, rồi bảo cô đi nấu cơm.
Ôn Noãn còn đang mặc áo của anh, vì phải nấu ăn nên đã quay vào phòng ngủ thay quần áo rồi ra ngoài, Hoắc Minh chăm chú nhìn theo bóng lưng cô khi cô đang nấu ăn.
Ôn Noãn có dáng người cân đối, ngay cả khi đang nấu ăn cô cũng đứng thẳng lưng.
Mái tóc nâu dài được buộc thành búi, để lộ phần cổ mềm mại, cùng với đôi chân thon dài... Hoắc Minh đã lâu rồi không làm chuyện ấy, rất nhanh đã có cảm giác.
Anh đang định đi vào bếp thì điện thoại của Ôn Noãn để trên bàn ăn sáng lên.
Là tin nhắn của Bạch Vi.
Máy hút mùi trong bếp quá ồn, Ôn Noãn không nghe thấy...
Hoắc Minh không biết tại sao, đã lấy điện thoại của cô mở Zalo, sau đó anh đã nhìn thấy đoạn video mà Bạch Vi gửi trước đó.
Là đoạn quay anh gặp Kiều An tối nay...
Chương 120: Chị dâu, hạnh phúc phải tự mình phấn đấu!
Hoắc Minh xem lại lần nữa.
Chuyện như vậy, ngay cả người trong cuộc là anh cũng không có cách để giải thích, hơn nữa anh thật sự cũng không trong sạch.
Anh không trả lời.
Nhưng dù sao bọn họ cũng là người yêu cũ, việc một cô gái suốt ngày chạy theo một người đàn ông thì ai cũng hiểu rõ đó là ý gì!
Hoắc Minh chỉ cảm thấy thú vị thôi!
Đối với đàn ông thì đây là một chút kích thích nhỏ.
Nhưng anh lại không có ý định tái hợp với cô ta chứ đừng nói đến việc trở thành nhân tình.
Ôn Noãn không hỏi, anh cũng không có ý định giải thích.
Đúng lúc Ôn Noãn mang mì ra, trong tay Hoắc Minh vẫn đang cầm điện thoại của cô.
Bầu không khí có chút gượng gạo.
Cuối cùng, vẫn là Ôn Noãn lên tiếng trước: "Bạch Vi không có ý gì khác, anh đừng làm khó cô ấy."
Hoắc Minh đặt điện thoại xuống.
Anh cười chế giễu, như cười như không: “Em rất biết lo lắng cho người khác, sao lại không lo lắng cho bản thân?”
Ôn Noãn hỏi anh ngược lại: “Hoắc Minh, anh là hy vọng tôi để tâm hay không để tâm?”
Hoắc Minh thở hắt ra một hơi.
Anh không trả lời được!
Ôn Noãn biết hai người không thể giao tiếp với nhau, cô cụp mắt nhẹ, tự cười nhạo nói: “Bất kể là loại nào, tôi cũng có thể diễn cho anh xem!”
Bầu không khí thực sự rất buồn bực nên cô đổi chủ đề nói: "Anh ăn mì trước đi, tôi đi tắm trước!"
Vừa mới bước được hai bước thì cánh tay đã bị nắm chặt.
Cô quay người...
Hoắc Minh cau chặt mày.
Anh cũng không còn tâm tư ăn mì, chỉ giữ chặt lấy cánh tay của Ôn Noãn, thực ra anh cũng không biết mình muốn nắm giữ cái gì...
Cũng không phải anh hối hận.
Thứ mà Ôn Noãn muốn anh không muốn cho, cũng không thể cho cô, bởi vì anh không muốn kết hôn!
Đau lòng?
Thật ra cũng không có bao nhiêu!
Chỉ là anh không quen với dáng vẻ như vậy của Ôn Noãn, Ôn Noãn như bây giờ, khiến anh có chút xa lạ.
Cô khá lạnh lùng, như thể mọi thứ đều không quan trọng.
Tối nay Hoắc Minh về sớm vì anh rất muốn làm tình với cô, nhưng nhìn vẻ mặt thờ ơ lãnh đạm của Ôn Noãn, anh lại thấy nhàm chán vô vị.
Có lẽ sau khi làm chuyện ấy xong càng cảm thấy khó chịu hơn.
…
Quan hệ giữa Ôn Noãn và Hoắc Minh vẫn duy trì như thế.
Anh không để cô đi, nhưng cũng không dỗ dành cô, cũng không có mỗi ngày đúng giờ về căn hộ, đưa thẻ giao lương các kiểu.
Ôn Noãn cũng không quan tâm, nhưng dì Nguyễn lại có hơi nhịn không được nữa.
Vài ngày sau.
Dì Nguyễn gọi điện tới, rủ Ôn Noãn đi dạo mua sắm.
Sau khi nghe điện thoại, Ôn Noãn ngẫm nghĩ: Dì Nguyễn luôn siêng năng tiết kiệm, chăm lo nhà cửa, bây giờ lại chủ động rủ đi mua quần áo, rất có thể là muốn nói với cô về chuyện của Hoắc Minh.
Quả nhiên, dì Nguyễn cầm tấm thẻ ngân hàng trên tay cùng Ôn Noãn đi mua sắm, đều là mua cho Ôn Noãn, còn nói con gái nhất định phải ăn mặc đẹp vào.
Ôn Noãn nghe theo bà ấy mua một vài cái.
Lúc uống cà phê, Ôn Noãn chạm nhẹ vào tay dì Nguyễn: “Quần áo của con có rất nhiều, không cần lãng phí như vậy.”
Dì Nguyễn nhìn cô.
Sau đó, dì Nguyễn thấp giọng nói: "Chuyện giữa con và Hoắc Minh là sao vậy? Sao lại đột nhiên xuất hiện người yêu cũ, còn một cô gái xinh đẹp như vậy, sao suốt ngày cứ chạy theo đàn ông?"
Ôn Noãn cười nhẹ.
Cô uống tách cà phê rồi nói: “Đây là chuyện giữa bọn họ, dì Nguyễn, con không tiện hỏi.”
Dì Nguyễn thương cô.
Bà ấy thấp giọng chửi mắng: “Lúc cậu ấy theo đuổi con thì lái xe, tới lui đưa rước, còn đến bệnh viện chăm sóc, còn giúp đối phó với Cố Trường Khanh…”
Dì Nguyễn càng nói càng buồn bã: "Tại sao sau khi có được rồi thì không trân trọng nữa, lại biến thành mối quan hệ như vậy? Con có chỗ nào không sánh bằng cô ấy!"
Ôn Noãn đưa khăn giấy cho dì Nguyễn.
Dì Nguyễn lau nước mắt nói: "Đừng trách dì nói nhiều! Dì đã từng ôm rất nhiều hi vọng, hy vọng Hoắc Minh sẽ quý trọng con."
Ôn Noãn vỗ vỗ mu bàn tay của bà ấy.
Cô nhẹ nhàng an ủi: “Anh ấy đã nói rõ ngay từ đầu rồi! Không có gì đáng oán trách cả, hơn nữa, cô Kiều đó… Theo đuổi anh ấy là việc của cô ấy, để mặc cho cô ấy theo đuổi là vấn đề của anh ấy. Dì Nguyễn, con không có lý do gì để trách người khác!"
Có lẽ Hoắc Minh không cảm thấy có vấn đề gì!
Nhưng trong mắt Ôn Noãn, loại buông thả này đã đủ ái muội rồi!
Sau này, Ôn Noãn nhất định sẽ rời xa Hoắc Minh, sao phải tranh giành với một người phụ nữ không liên quan!
Cô nói với dì Nguyễn rằng bây giờ cô muốn tạo lập sự nghiệp.
Dì Nguyễn được dỗ, lúc này mới nguôi ngoai.
Bà ấy hết khóc thành cười: “Con nghĩ thông suốt được là tốt rồi! Tạo lập sự nghiệp cũng rất tốt.”
Ôn Noãn cùng bà ấy đi dạo một lúc, mua vài thứ trong nhà rồi đích thân tiễn dì Nguyễn về nhà.
Trở về căn hộ.
Ôn Noãn đoán Hoắc Minh sẽ không về ăn tối nên muốn làm món gì đó đơn giản.
Nhưng vừa mới nấu xong thì có tiếng gõ cửa.
Ôn Noãn khá là kinh ngạc, giờ này có thể là ai đến chứ?
Nhìn qua mắt mèo, hóa ra là Hoắc Minh Châu.
Hoắc Minh Châu cầm mấy cái túi trên tay, vào nhà đã đặt chúng trước hiên rồi nói: "Ôn Noãn, những thứ này đều là mẹ tôi bảo tôi mang đến đây cho cô."
Ôn Noãn nhìn chúng, đều là những thứ khá đắt tiền.
Hai cái túi bạch kim phiên bản giới hạn, một chiếc đồng hồ kim cương hiệu Patek Philippe và một số phụ kiện.
Cô vừa định lên tiếng từ chối thì Hoắc Minh Châu đã chạy tới bàn ăn, bưng phần thức ăn kia lên rồi không khách sáo ăn lấy ăn để.
Ôn Noãn:......
Sau khi Hoắc Minh Châu ăn xong, mới có thời gian mở miệng: "Thật ngon quá! Ôn Noãn, lát nữa cô làm lại một phần khác nhé."
Dứt lời cô ấy chợt nhớ tới nhiệm vụ của mình.
"Ôn Noãn, tôi dẫn cô đi chơi nha!"
Ôn Noãn thu dọn chén đũa, mỉm cười: “Đi đâu vậy?”
Hoắc Minh Châu hiếm khi làm chuyện xấu, khuôn mặt xinh đẹp trông chẳng hề tự nhiên: “Đến một chỗ rất vui, cô cứ việc đi theo tôi là được.”
Ôn Noãn rất thích cô ấy nên sau khi suy nghĩ cô đã đồng ý.
Hoắc Minh Châu đẩy cô vào phòng thay đồ, tự mình chọn cho cô một bộ váy và trang sức.
Mặc một chiếc váy dài bằng vải sa gouache.
Vòng eo rất thon, đặc biệt xinh đẹp lãng mạn.
Kết hợp với màu tóc của Ôn Noãn trông rất giống một nữ diễn viên hạng A nào đó.
Hoắc Minh Châu nhìn đến ngơ ngác, lẩm bẩm: "Sao anh trai lại nỡ rong chơi bên ngoài chứ..." Nói xong, cô ấy ngượng ngùng lè lưỡi.
Ôn Noãn không tức giận.
Cô lấy túi xách và mang một đôi giày cao gót màu da.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
Hoắc Minh Châu sao dám nói ra chứ! Mẹ cô ấy ngày nào cũng ở nhà khóc lóc, nhưng bà ấy không tiện xen vào chuyện của cặp vợ chồng trẻ nên đã đặc biệt dặn cô ấy đưa Ôn Noãn đi “bắt gian”!
Bà Hoắc dặn như thế này: “Anh trai con đến tuổi này vẫn còn độc thân, khó khăn lắm mới gặp được một người tuổi Mèo, vậy mà còn bị anh con chọc tức bỏ đi! Minh Châu, con không thể để mặc anh mình như thế được!”
Hoắc Minh Châu: Được, được! Con lập tức đi xử lý!
Hoắc Minh Châu hỏi thăm Khương Duệ rồi đến gặp Ôn Noãn...
Khi Ôn Noãn hỏi về chuyện này, cô ấy thần thần bí bí nói: “Dù sao nơi đó cũng là một nơi rất vui!”
Hoắc Minh Châu lái xe tới đây, cô ấy để Ôn Noãn ngồi xe của mình.
Ôn Noãn hoàn toàn không thể cưỡng lại được sự nhiệt tình của cô ấy.
Nửa giờ sau, chiếc xe thể thao màu đỏ đậu trước câu lạc bộ “Lan Quế Phường”.
Người gác cửa nhận ra Hoắc Minh Châu.
Anh ta cúi chào, gọi một tiếng "Cô Hoắc", nhưng ánh mắt thì liếc nhìn sang Ôn Noãn, rất xinh đẹp, trước đây chưa từng gặp qua!
Đương nhiên Hoắc Minh Châu đã nhìn thấy.
Cô ấy khá tự hào——
Là chị dâu tôi!
Ôn Noãn theo cô ấy đến khu VIP trên tầng ba, hỏi: “Cô còn mời thêm bạn bè khác không?”
Hoắc Minh Châu dừng lại trước cửa phòng 308.
Cô ấy mở cửa mời Ôn Noãn đi vào, trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng: “Ừm, có không ít bạn.”
Ôn Noãn đi vào không chút đề phòng nào.
Đợi đến khi bước vào, thích ứng với ánh sáng trong phòng, cô ngây ra.
Những người trong căn phòng, trên cơ bản đều là người cô quen biết, chính là đám người Hoắc Minh, Khương Duệ, đương nhiên, Kiều An cũng ở đó...
Ôn Noãn quay đầu lại nhìn Hoắc Minh Châu.
Hoắc Minh Châu đã chạy rất nhanh...
"Chị dâu! Hạnh phúc phải tự mình phấn đấu!”
Chương 121: Ôn Noãn, gọi tôi là ông xã!
Căn phòng trở nên yên tĩnh!
Đám đàn ông vốn đang uống rượu và chơi bài đều dừng lại nhìn Ôn Noãn.
Kiều An ngồi bên cạnh Hoắc Minh, tỏ thái độ như mình là nữ chủ nhân vậy.
Tình cảnh bây giờ của Ôn Noãn thật khó xử.
Nói cô đến đây để chơi nhưng đâu có ai mời cô.
Nói cô đến để bắt gian, cô và Hoắc Minh chẳng là gì của nhau cả...
Lần trước Diêu Tử An và cô có xảy ra chút chuyện không mấy vui vẻ, hắn là người đầu tiên mở màn trêu ghẹo, giọng điệu đầy ác ý: “Ngọn gió nào đã đưa Ôn Noãn đến đây thế! Hay là cùng chơi nào?”
Ôn Noãn nhìn sang Hoắc Minh.
Hôm nay Hoắc Minh ăn mặc khá giản dị, áo sơ mi đen quần đen, anh đang ngồi hút thuốc trên ghế sô pha.
Dáng vẻ phóng đãng như vậy, Ôn Noãn chưa từng thấy bao giờ.
Hoắc Minh đưa mắt nhìn Ôn Noãn, có lẽ vì anh thấy không vui, nên không muốn giải vây cho cô.
Kiều An đột nhiên nghiêng người hôn Diêu Tử An, sau đó như cười như không nói: “Tử An, anh đừng trêu cô Ôn nữa, một cô gái như cô ấy chắc là không dám chơi đâu!”
Ôn Noãn nắm chặt tay.
Lại một người khác nữa nói cô không dám chơi! Kiều An là truyền nhân của Hoắc Minh hay sao!
Ánh nhìn Hoắc Minh sâu thăm thẳm.
Anh cứ nhìn chằm chằm Ôn Noãn một hồi lâu, cuối cùng lên tiếng nói: “Ôn Noãn em quay về trước đi!” Những lời này hoàn toàn không giữ chút thể diện cho Ôn Noãn, giống như cô không biết thể thống gì mà đến bắt gian, nhưng lại không có bản lĩnh đem người đàn ông của mình đi!
Diêu Tử An cười chế nhạo.
Cuối cùng có thể nuốt trôi cục tức.
Lúc này có người lên tiếng nói: “Được rồi được rồi, chúng ta đừng ép Ôn Noãn nữa, chơi tiếp đi.” Bầu không khí náo nhiệt trở lại...
Đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Tôi dám chơi!”
Giọng nói rất nhẹ, gần như chìm hẳn trong tiếng ồn.
Nhưng Hoắc Minh vẫn nghe được, lời đó là do Ôn Noãn nói.
Anh hơi nheo mắt lại, giọng điệu nghiêm nghị hơn trước: “Ôn Noãn, về trước đi!”
…
Không ai dám lên tiếng, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể thấy Hoắc Minh đang rất không vui.
Có lẽ do Ôn Noãn không nể mặt anh!
Trong không khí im lặng, Khương Duệ khẽ cười nói: “Ôn Noãn nói dám chơi, chính là dám chơi thôi!”
Cậu ta kéo Ôn Noãn ngồi cạnh mình, rót một ly rượu vang đỏ cho cô.
“Nếu thua, chúng ta phải uống rượu.”
“Nếu thắng, có thể đặt ra yêu cầu cho bất cứ một người nào!”
“Không! Có! Giới! Hạn!”
……
Hoắc Minh đè thấp giọng nói: “Khương Duệ!”
Khương Duệ cười rất vui vẻ!
Cậu ta nói: “Anh Hoắc Minh, không phải anh không dám chơi chứ? Kiều An đã dâng lên biết bao nhiêu nụ hôn nồng cháy, sao đến lượt Ôn Noãn anh lại không nỡ rồi? Haha, rốt cuộc thì chị dâu chính thức sẽ khác, bảo vệ đồ ăn đúng không?”
Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn.
Anh dập tắt tàn thuốc, hiếm khi tham gia vào cuộc chơi: “Tới đi!”
Thật ra cách chơi rất đơn giản, chỉ cần so điểm số lớn nhỏ!
Diêu Tử An đã thắng ở hiệp đầu tiên, mặc dù hắn với Ôn Noãn có xích mích nhưng suy cho cùng thái độ của Hoắc Minh luôn mập mờ, hắn không dám mạo hiểm.
Thế là hắn và Kiều An hôn sâu!
Mãnh liệt như lửa khiến người xem mặt đỏ tim đập.
Kiều An hôn xong, cười nũng nịu, nói với Hoắc Minh: “Nếu em thắng, em muốn hôn sâu với anh!”
Hoắc Minh phớt lờ cô ta.
Bài trong tay Ôn Noãn có số điểm nhỏ nhất nên cô uống nửa ly rượu vang đỏ.
Da cô vốn đã trắng như tuyết nhưng khi uống xong nửa ly rượu, gương mặt cô có phần quyến rũ hơn bình thường! Khương Duệ ngồi bên cạnh, không có khả năng hoàn toàn thờ ơ, cậu ta nhìn Ôn Noãn với ánh mắt yêu thích rất rõ ràng.
Những người có mặt ở đây dù có mù đều có thể cảm nhận được!
Vừa vặn Khương Duệ đã thắng ván tiếp theo.
Trong phòng yên lặng.
Vãi! Có trò hay để xem rồi...
Hoắc Minh ném bài trong tay xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn Ôn Noãn.
Ôn Noãn vẫn chưa kịp phản ứng, Khương Duệ đã nghiêng người tới, hai tay đặt lên hai bên đầu cô.
Chiếc mũi thẳng của cậu ta, chạm nhẹ vào mũi của Ôn Noãn.
Ôn Noãn bất đắc dĩ ngước mắt lên nhìn...
Lông mi dài của cô hơi cụp xuống, chóp tai đều đã ửng hồng, trông vừa đáng yêu vừa quyến rũ.
Đôi mắt của Khương Duệ tối sầm lại...
Cố Trường Khanh ở trong góc phủi đi tàn thuốc, hắn thầm nghĩ, nếu mình là Khương Duệ, cho dù có bị Hoắc Minh đánh gãy chân, hắn cũng sẽ hôn Ôn Noãn thật sâu.
Trong bốn năm yêu nhau, hắn chưa từng nếm trải qua mùi vị của cô.
Mọi người đều cho rằng Khương Duệ không cưỡng lại được việc hôn Ôn Noãn, nhưng chỉ có Ôn Noãn biết Khương Duệ sẽ không làm vậy, trong mắt cậu ta có sự trân trọng.
Yết hầu của Khương Duệ chuyển động vài cái, cậu ta thật sự rất muốn rất muốn hôn cô...
Nhưng cậu ta không làm vậy, cậu ta kề sát vào tai Ôn Noãn nhỏ giọng nói: “Tôi muốn nghe cậu gọi một tiếng…ông xã!”
Xung quanh đều yên tĩnh.
Không ai dám lên tiếng!
Bởi vì sắc mặt của Hoắc Minh cực kỳ khó coi!
Khương Duệ thiệt là, hôn một cái là được, chỉ nhẹ nhàng như chuồn chuồn chạm nước cũng chẳng hại gì. Nhưng cậu ta yêu cầu Ôn Noãn gọi một tiếng ông xã có phải hơi quá đáng rồi không? Hoắc Minh sau này sao ngủ với Ôn Noãn được nữa?
Diêu Tử An ho nhẹ: “Khương Duệ, giỡn nhiêu đó được rồi!”
Hắn nháy mắt ra hiệu.
Khương Duệ ngước mắt lên nhìn Hoắc Minh, như cười như không: “Anh Hoắc Minh dám chơi!”
Hoắc Minh không nói gì.
Anh cúi đầu châm điếu thuốc, từ từ thổi ra làn khói ...
Kiều An mỉm cười.
Ha! Có lẽ Ôn Noãn muốn Hoắc Minh chú ý, cô ta thật sự nghĩ nhiều rồi! Mấy trò chơi nhỏ trong giới nhà giàu đó chẳng là gì cả, gặp dịp thì chơi, gọi một tiếng “ông xã” đã là nhẹ nhất rồi...
Hoắc Minh, anh căn bản không quan tâm chút nào!
Cuối cùng chỉ có Ôn Noãn là người xấu hổ nhất!
Lúc này Khương Duệ lại cúi đầu, cơ thể cậu ta gần như đè lên người Ôn Noãn, chỉ là không chạm vào mà thôi.
Ánh mắt và giọng của cậu ta đều rất dịu dàng: “Ôn Noãn, gọi tôi tiếng ông xã.”
Ôn Noãn đã uống rượu, cô dám chơi!
Cô nhìn thẳng vào mắt Khương Duệ, chăm chú nhìn như thể trong thế giới của cô chỉ có duy nhất một mình Khương Duệ... Như thể cô và Khương Duệ là một đôi nam nữ yêu nhau sâu đậm.
Đôi môi đỏ mọng của Ôn Noãn khẽ mở, giọng sàn sạt rất gợi cảm: “Khương Duệ... ông...”
Vẫn chưa kịp nói từ cuối.
Tay cô bị nắm chặt, rồi bị lực kéo lên, sau đó cô rơi vào vòng tay ấm áp...
Hoắc Minh dẫn Ôn Noãn đi về phía cửa.
Anh ném ra một câu: “Tối nay cứ tính vào tài khoản của tôi.”
Xung quanh yên tĩnh...
Khương Duệ chỉnh lại quần áo.
Cậu ta nhún vai, mỉm cười với những người khác: “Tôi đã nói anh Hoắc Minh chơi không lại!… Ôn Noãn đi rồi, Kiều An hay cô gọi tôi một tiếng ông xã đi!”
Sắc mặt Kiều An tái nhợt.
Cô ta thực sự không ngờ rằng Hoắc Minh lại quan tâm đến Ôn Noãn đến mức đó!
Chẳng phải anh rất yêu cô ta sao, anh cũng có thể nhìn cô ta hôn người khác, sao anh lại không chịu được việc Ôn Noãn gọi người khác một tiếng ông xã!
……
Hoắc Minh dẫn Ôn Noãn ra ngoài.
Gió đêm thổi bay cơn say của cô.
Cô muốn thoát khỏi tay anh nhưng Hoắc Minh lại nắm rất chặt, khi họ đi đến bãi đậu xe, anh đẩy cô lên chiếc xe Bentley vàng kim của mình.
Sau khi lên xe, Hoắc Minh không lập tức lái xe ngay.
Anh giữ vô lăng, nhìn về phía trước.
“Minh Châu đưa em tới đây à?”
Ôn Noãn vốn còn đang uất ức nên quay mặt đi, không để ý đến anh.
Hoắc Minh nghiêng người nhìn một bên mặt của cô... Anh không biết có phải do ảo giác của mình hay không, nhưng anh cảm thấy Ôn Noãn càng ngày càng xinh đẹp, mỗi lần nhìn thấy cô đều có cảm giác khác lạ.
Anh nhìn cô chằm chằm rồi nhấn ga.
Ôn Noãn vốn nghĩ rằng anh sẽ lái xe trở về căn hộ, nhưng khi xe rẽ sang hai con đường, rồi dừng trước cửa khách sạn năm sao gần nhất...
“Xuống xe!”
Anh tháo dây an toàn và xuống xe, rồi đi vòng qua phía cô.
Ôn Noãn biết anh muốn làm gì, không gì khác ngoài muốn làm chuyện ấy.
Nhưng cô không chịu, cô không muốn
Chương 122: Không gọi cậu ta, chẳng lẽ gọi anh sao?
Ôn Noãn không chịu xuống xe!
Cô ngồi trong xe ngước lên nhìn anh.
Trên khuôn mặt mềm mịn trắng nõn dù sao vẫn có chút uất ức, nhất là khóe mắt long lanh.
Hoắc Minh cúi người ẵm cô ra ngoài.
“Em tự đi hay để tôi ẵm em?”
Ôn Noãn sợ xấu hổ nên yêu cầu anh thả cô xuống: “Hoắc Minh, tôi không muốn lên báo trở thành scandal hoa bên đường của anh.”
Hoắc Minh đặt cô xuống.
Anh nhìn cô thật sâu, từ khuôn mặt đến đôi vai gầy và bộ váy lãng mạn của cô.
Một lúc sau, anh mới khàn giọng nói: “Váy rất đẹp!”
Ôn Noãn tức giận đến đỏ mặt.
Cô ở bên cạnh anh đã lâu, ít nhiều có thể nhìn ra được Hoắc Minh có dục vọng khá lớn, nếu cô ăn mặc đẹp hơn, rất nhanh anh sẽ có cảm giác và sẽ đòi hỏi cô bất kể đang ở đâu.
Ôn Noãn không hề cảm thấy vinh dự chút nào.
Cô chỉ là một người phụ nữ để anh chơi đùa, Kiều An mới chính là ánh trăng sáng trong lòng anh.
Tại lễ tân khách sạn.
Hoắc Minh lấy chứng minh thư và vài ngàn ra.
Cô nhân viên lễ tân lén nhìn anh khi đang làm thủ tục đăng ký nhận phòng.
Hoắc Minh là một người nổi tiếng ở thành phố B, một người độc thân kim cương, nhưng nghe nói anh đã có bạn gái... lại nhìn sang cô gái xinh đẹp bên cạnh anh, chắc hẳn là bạn gái của anh.
Trong mắt cô nhân viên lễ tân tràn đầy vẻ tò mò, đưa tấm thẻ phòng.
"Phòng 3601, chúc anh Hoắc có một đêm vui vẻ."
Hoắc Minh nhận thẻ phòng từ tay cô nhân viên.
Ở một nơi như thế này, anh làm những việc này mà vẫn có thể mặt không đổi sắc, động tác cảnh đẹp ý vui.
Đây là lần đầu tiên Ôn Noãn đến khách sạn cùng với một người đàn ông, từ đầu đến cuối cô đều cảm thấy không thoải mái.
Đi vào trong thang máy.
Hoắc Minh ép người cô vào vách thang máy, nâng cằm hôn cô. Ôn Noãn không thể tránh vì khi cô vừa định thoát ra, anh đã dùng đầu gối chặn cô lại…
Thân thể Ôn Noãn lập tức mềm nhũn.
Hoắc Minh cười nhẹ.
Sau khi hôn xong, hai người đều thở hổn hển, nhất là gân xanh mỏng nổi lên ở phần đuôi lông mày trên mặt Ôn Noãn.
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Anh chợt nhớ ra vừa rồi ở câu lạc bộ, lúc Ôn Noãn nằm trong vòng tay của Khương Duệ, thực sự trông cô có vài phần giống như đang động tình vậy.
Trong lòng anh hiện lên một tia khó chịu, anh ấn lên trán cô hỏi: “Nếu tôi không đưa em đi, em thật sự sẽ gọi Khương Duệ là ông xã sao?”
Ôn Noãn mở mắt ra, mơ màng nhìn anh.
Cô phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa được ý nghĩa trong lời nói của anh, cô biết hôm nay cô không thể thoát được, chi bằng chọc tức anh khiến anh chán ghét.
Ôn Noãn ôm lấy Hoắc Minh.
Cô áp sát vào cổ anh, giọng nói thanh tú dịu dàng: “Sẽ gọi nha!”
Thân thể Hoắc Minh hơi cứng đờ.
Ôn Noãn buông anh ra, cô dựa vào vách thang máy, hơi thở như lan nói: “Không gọi cậu ta, chẳng lẽ gọi anh sao?”
Rõ ràng là đang khiêu khích.
Nhưng Hoắc Minh lại bị cô đốt cháy...
Có rất nhiều phụ nữ muốn ngủ với anh, nhưng Hoắc Minh rất dễ mất hứng thú, còn Ôn Noãn thì khác... Họ rõ ràng đã trải qua chuyện ấy rất nhiều lần, nhưng mỗi lần cô nhìn anh với đôi mắt ươn ướt.
Thì anh sẽ không nhịn được!
Kiều An không thể cho anh loại cảm giác này!
Kiều An cũng rất xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp đó lại mang tính công kích, cộng thêm chuyện không mấy vui vẻ trong quá khứ, Hoắc Minh chưa bao giờ có ảo tưởng về thân thể của cô ta, càng không có kích động.
Vẻ đẹp, sự dịu dàng điềm đạm của Ôn Noãn khiến đàn ông muốn ôm ấp.
Thang máy là nơi công cộng, Hoắc Minh đã kiềm chế lắm rồi!
Anh chỉ chạm nhẹ vào mặt cô, nheo mắt nhìn cô chằm chằm, như muốn nhìn rõ toàn bộ da thịt của cô!
Dù không làm gì nhưng thang máy giống như đang bắt lửa!
……
“Ting”, cửa thang máy mở ra.
Hoắc Minh nắm tay Ôn Noãn, mở cửa phòng khách sạn.
Anh bế Ôn Noãn đến bên cửa sổ sát đất, chỉ bật một ngọn đèn ngủ nhỏ, ngắm nhìn cô trong ánh sáng mờ nhạt.
Rất lâu sau, anh ôm mặt cô và hôn cô.
Trong lúc cả hai người đều đang nồng cháy khó kiềm chế thì Ôn Noãn đột nhiên nghiêng mặt né tránh và bắt đầu vùng vẫy.
Cô vẫn còn uất ức!
Anh làm vậy là có ý gì?
Mỗi ngày đều mập mờ với ánh trăng sáng trong lòng, khi cơ thể có nhu cầu thì đến tìm cô để phát tiết...
Hoắc Minh hôn cằm cô, giọng khàn khàn.
“Sao vậy?”
"Vừa rồi không phải vẫn đang tốt sao?"
Ôn Noãn áp đầu vào tấm kính trong suốt, giọng nói vỡ vụn: “Đêm nay không phải tôi đến tìm anh.”
"Tôi biết!"
"Nhưng thế thì sao nào!"
"Em không muốn sao?... Ôn Noãn em cũng muốn mà, cơ thể của em đã nói cho tôi biết."
……
Trong chuyện này Hoắc Minh rất độc đoán và bá đạo, Ôn Noãn không thể phản kháng.
Khoảnh khắc tình cảm đang nóng bỏng.
Anh không khỏi nghĩ tới tình ý của Khương Duệ đối với cô, nghĩ tới Cố Trường Khanh luôn tơ tưởng nhớ đến cô, nên khó tránh khỏi trở nên thô bạo hơn bình thường.
Ôn Noãn vẫn luôn từ chối.
Nhưng Hoắc Minh rất phấn khích, anh chưa bao giờ xúc động đến vậy.
……
Kết thúc hoàn toàn.
Ôn Noãn cảm thấy không khỏe, mệt mỏi đến mức muốn ngất đi.
Nhưng cô mở mắt một hồi lâu, vẫn là ngồi dậy…
"Hoắc Minh, anh không dùng bao cao su!"
Hoắc Minh đưa tay che mắt, một tay kéo cô vào lòng: "Thỉnh thoảng một lần! Hơn nữa, em đang trong thời kỳ an toàn."
Ôn Noãn rất kiên quyết.
Trong bóng đêm, cô nhẹ nhàng hỏi anh: “Nếu lỡ như tôi có thai, anh có cho phép tôi sinh con không?”
Trong giọng nói của cô vang lên tiếng khóc: "Hoắc Minh, tôi sẽ không phá bỏ đứa bé."
Có thai sẽ sinh con, dù anh có muốn hay không!
Đêm dày đặc...
Thật ra Hoắc Minh rất muốn đi ngủ, anh đã lâu không làm tình với cô nên đêm nay đặc biệt phóng túng, nhưng bây giờ Ôn Noãn vẫn kiên trì không chịu ngủ, anh không thể tiếp tục nằm im được.
Đèn phòng ngủ bật sáng.
Anh đứng dậy mặc quần áo: “Tôi đến hiệu thuốc mua.”
Ôn Noãn bèn ngồi dậy theo, cắn nhẹ môi dưới: “Anh… mua thêm chai thuốc bôi ngoài da, tôi cảm thấy có chút không khỏe.”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu xa.
Ôn Noãn tránh đi ánh nhìn của anh: “Có chút đau.”
Hoắc Minh xuống giường, cài nút áo, kéo quần lên.
Anh ra ngoài khoảng hai mươi phút thì mang về một hộp thuốc nhỏ và thuốc mỡ, khi đưa cho Ôn Noãn, cả hai đều có hơi không được tự nhiên.
Anh chưa từng mua thứ này cho phụ nữ bao giờ.
Ôn Noãn cũng chưa từng dùng thuốc, huống chi là bôi thuốc mỡ...
Cô ngồi trên giường đọc hướng dẫn, sau khi đã hiểu rõ, cô lấy chai nước khoáng ở đầu giường mở nắp ra, bỏ thuốc vào miệng, uống với nước...
Hoắc Minh đang ở bên giường nhìn cô.
Ôn Noãn khá bình tĩnh, không có cuồng loạn khi uống thuốc sau khi hành sự như nữ chính trong phim truyền hình, anh không nhịn được bèn hỏi: “Loại thuốc này, sẽ giết chết thứ đó…của tôi?”
Ôn Noãn nhìn anh.
Cô khá ngạc nhiên, anh đang rối rắm cái gì vậy?
Ôn Noãn không để ý đến anh.
Cô mặc áo choàng tắm xuống giường, định vào phòng tắm bôi thuốc mỡ.
Hoắc Minh cản lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một tia dục vọng: “Cứ bôi ở đây đi, tôi giúp em.”
Tất nhiên Ôn Noãn không chịu.
Mối quan hệ giữa cô và anh không thân mật đến thế.
Nhưng Hoắc Minh lại bế cô trở lại giường, nhất quyết muốn bôi thuốc cho cô, toàn bộ quá trình khiến Ôn Noãn một lời khó nói. Sau khi bôi thuốc xong, cô lấy chăn mền quấn chặt nói: “Tôi muốn đi ngủ.”
Hoắc Minh thu dọn đồ rồi ôm cô từ phía sau.
Ôn Noãn rất mệt mỏi, lười đẩy anh ra.
Khi trời gần sáng, Hoắc Minh có cảm giác nóng rát trong lòng mình...
Đưa tay chạm vào, người Ôn Noãn rất nóng, hẳn cô đã bị sốt.
Dù sao anh có chút hiểu biết, đoán được là do mình gây ra, thế là vỗ nhẹ vào má của Ôn Noãn: “Em bị sốt rồi, để tôi đưa em đến bệnh viện.”
Ôn Noãn bị sốt đến mơ màng.
Cô mở mắt ra, nhìn anh bằng đôi mắt ướt át, mong manh như một con thú nhỏ đáng thương.
Trái tim của Hoắc Minh đột nhiên thắt lại khó hiểu...