• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoắc tổng truy thê (37 Viewers)

  • Chương 125-127

Chương 125: Ôn Noãn, tôi chưa từng chạm vào cô ta

Ôn Noãn khẽ cắn môi.

Anh thật không biết xấu hổ!

Đồng thời cô cảm thấy xót xa, dù là cô hay Kiều An thì Hoắc Minh đều không xem ra gì.

Hoắc Minh thích cơ thể của cô.

Anh còn chưa chơi chán nên vẫn sẵn lòng dỗ dành cô.

Còn về Kiều An, trong lòng anh xem thường thậm chí là hận cô ta. Thế nhưng anh vẫn như gần như xa cho cô ta một chút hi vọng, giống như mèo vờn chuột!

Vừa nghĩ đến đây, lòng cô lặng như nước.

Cô hờ hững nói: “Trở về rồi nói!”

Hoắc Minh nhìn chăm chú bóng lưng của cô, một lát sau anh đi ra ngoài…

Kiều An đứng chờ trước cửa, khuôn mặt tái mét.

Cô ta đã nhìn thấy.

Cô ta thấy Hoắc Minh dỗ dành Ôn Noãn, nhìn thấy anh quan tâm Ôn Noãn, lúc trước cô ta cho rằng tất cả những thứ đó chỉ thuộc về mình, nhưng khi tận mắt chứng kiến thì cô ta mới biết được.

Người trong lòng Hoắc Minh đã thay đổi.

Kiều An vẫn chưa bỏ cuộc.

Cô ta khẽ nói: “Đến chỗ em uống rượu không?”

Hoắc Minh không nói đến hay không đến, mãi cho đến khi ngồi trên xe thì anh mới nhẹ nhàng nói: “Kiều An, khoảng thời gian này em chạy theo tôi, tôi phải thừa nhận rằng đối với đàn ông mà nói thì khá kích thích đấy, nhưng chúng ta đều biết đây chỉ là chơi đùa thôi, chứ chẳng có nghĩa lý gì cả!”

Sắc mặt của Kiều An xanh mét.

Hoắc Minh cúi đầu châm điếu thuốc lá.

Anh từ từ nhả ra vòng khói rồi nhìn Kiều An.

“Chuyện của chúng ta đều đã là quá khứ rồi, tôi và em chẳng thể xảy ra chuyện gì nữa! Dù chúng ta đã chia tay nhưng vẫn còn mối giao tình với chú Kiều. Kiều An…đừng khiến mọi chuyện trở nên khó xử thêm.”

Môi Kiều An run rẩy.

“Vì Ôn Noãn sao? Anh yêu cô ta ư?”

Hoắc Minh không lên tiếng, anh không cần báo cáo cuộc sống riêng tư của mình cho Kiều An biết…

Im lặng một lúc lâu, Kiều An mới khẽ cười.

“Hoắc Minh, em chúc phúc cho anh.”

Ôn Noãn cho rằng đêm nay Hoắc Minh sẽ không về. Dù gì gặp lại người yêu cũ, hơn nữa đêm nay Kiều An đến tận đây cũng vì điều này.

Không ngờ rằng trời vừa rạng sáng, Hoắc Minh đã trở lại.

Lúc này Ôn Noãn đã ngủ.

Anh cởi áo khoác, ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng cắn vào cổ của cô.

Tay của anh mò mẫm kiểm tra cơ thể cô.

Ôn Noãn kêu lên một tiếng.

Giọng của Hoắc Minh khàn khàn: “Cơ thể em đã đỡ hơn chưa?”

Ôn Noãn nắm tay anh không cho anh làm bậy.

“Còn hơi đau.”

Hoắc Minh rảnh rỗi đã lâu, tuy rằng đêm đó được thỏa mãn nhưng một người đàn ông đang ở độ tuổi sung sức nên mỗi đêm đều muốn phụ nữ.

Anh không kìm được mà muốn hôn cô.

Trong lòng Ôn Noãn hơi mâu thuẫn, cô nghiêng đầu không cho anh hôn, giọng nói rời rạc lộn xộn.

“Hoắc Minh…”

“Tôi buồn ngủ… Anh đừng… làm vậy.”

“Hoắc Minh, tôi không muốn!”

Cuối cùng cô cũng nói ra lời thật lòng, Hoắc Minh chống tay, cúi đầu chăm chú nhìn cô.

Anh biết cô bận tâm đến điều gì!

Mắt của anh đen như mực, nhìn chằm chằm cô, lại không thể dằn lòng được mà cúi đầu dùng mũi cọ mũi cô.

“Ôn Noãn, tôi chưa từng chạm vào cô ta.”

“Trước kia không, bây giờ càng không.”

Ôn Noãn bị nói trúng tim đen, cô vừa khó xử vừa xấu hổ, dứt khoát quay mặt sang chỗ khác không nhìn anh: “Sao tôi biết!”

Đêm nay, tâm trạng của Hoắc Minh rất tốt.

Anh cắn nhẹ chóp mũi cô.

Mềm mềm, thật đáng yêu…

Giọng điệu của anh có chút bỡn cợt: “Tôi có thể chứng minh, cô giáo Ôn có muốn thử hay không?”

Anh vừa nói vừa nắm tay cô đặt lên người mình.

Ôn Noãn khẽ hét lên rồi nhẹ nhàng giãy giụa.

Cô càng phản kháng, Hoắc Minh càng cảm thấy thú vị, kích thích.

Anh đùa với cô: “Giờ đã biết chưa? Tôi không có hơi sức mà làm với người phụ nữ khác, đều tích lũy hết cho cô giáo Ôn, khi nào cô giáo Ôn bằng lòng thì nói với tôi một tiếng…được không?”

Ôn Noãn bị bắt nạt đến suýt khóc.

Sống mũi thẳng tắp đỏ ửng…

Hoắc Minh kề sát vào trong tai cô, nói ra yêu cầu không biết xấu hổ.

Ôn Noãn không chịu nhưng anh mạnh đến đáng sợ nên cuối cùng cô cũng ỡm ờ đồng ý.

Đang lúc say tình, điện thoại anh vang lên.

Trên điện thoại không có lưu tên nhưng Ôn Noãn đoán được đó là Kiều An.

Cô quay lưng lại khẽ nói: “Anh bắt máy đi!”

Hoắc Minh nhìn thoáng qua, sau khi cúp máy thì tắt nguồn.

Anh không tiếp tục trêu chọc cô mà chỉ ôm cô từ phía sau.

“Sau này tôi không gặp cô ta nữa, chúng ta sẽ vẫn giống như trước đây, được không?”

Ôn Noãn im lặng.

Nhưng đêm nay biểu hiện của anh rất tốt khiến cô càng thích anh hơn. Lúc này, anh còn xuống nước lấy lòng cô, sao cô không động lòng được chứ.

Cô hết sức dè dặt, không trả lời anh.

Thế nhưng khi anh xoa cơ thể cô, cô lại không từ chối nữa.

***

Ôn Noãn bắt đầu trở nên bận rộn.

Cô và Hoắc Minh vẫn cứ như thế, anh rất ít ra ngoài tiệc tùng, không trở về nhà thì cũng chỉ tăng ca ở công ty.

Còn Kiều An dường như đã biến mất khỏi cuộc sống của họ…

Ôn Noãn thờ ơ với anh.

Tối hôm đó anh muốn cô, Ôn Noãn không có đẩy anh ra. Cô để anh làm thỏa thích, chỉ là cô rất ít chủ động lúc trên giường.

Hoắc Minh chỉ muốn cô 1 lần.

Sau đó, anh im lặng tựa vào đầu giường hút thuốc.

Nhưng ánh mắt anh sâu thẳm.

Khiến Ôn Noãn có cảm giác mình không có chỗ nào để che giấu.

Từ khi Kiều An trở về, khi bọn họ làm chuyện đó không có cảm giác giống như trước nữa.

Phòng tập nhạc sắp khai trương, Ôn Noãn nhận được rất nhiều quà mừng, các loại hộp quà chất đống trên bàn làm việc.

Ôn Noãn mở ra từng món rồi ghi tên lại.

Những thứ này sau này đều phải tặng lại.

Lúc mở ra một cái hộp lưu ly vàng, Ôn Noãn xem bên ngoài, thấy chữ viết trên đó hơi quen.

Nhìn kỹ lần nữa, là Hoắc Minh tặng.

Ôn Noãn rất bất ngờ khi anh sẽ gửi quà đến phòng tập nhạc, nhưng dù sao vẫn là một niềm vui nho nhỏ, không có người phụ nữ nào không thích.

Cô nhẹ nhàng mở ra.

Cô cho rằng anh sẽ tặng châu báu quý giá, nhưng điều khiến cô không ngờ tới, bên trong lại là một cặp tiêu bản bướm ngàn năm.

Hình dáng của hai con bướm có sự chênh lệch rõ ràng.

Có lẽ là một đực một cái.

Màu sắc tươi đẹp kia còn có dáng dấp sống động, được bảo quản rất khá, cũng rất hiếm có.

Hoắc Minh còn gửi kèm theo một tấm thiệp.

Ôn Noãn nhẹ nhàng mở ra, trên đó chỉ có một câu.

[Tặng cho Morning Dew bé nhỏ của tôi]

Ôn Noãn dù sao cũng là một cô gái trẻ, mặc dù đề phòng anh, mặc dù thất vọng về anh, nhưng không có người phụ nữ nào có thể thoát khỏi món quà và lời tâm tình như vậy.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve, một khối đá cứng rắn trong lòng lặng lẽ tan rã.

Lúc này điện thoại vang lên, là Hoắc Minh gọi tới.

Ôn Noãn do dự một chút rồi bắt máy.

Giọng Hoắc Minh dịu dàng: “Đã nhận được quà chưa? Em thích không?”

Ôn Noãn khẽ dạ một tiếng.

Cô nói: “Đây là con bướm thời kỳ băng hà Nam Phi, cho tới hôm nay cũng chỉ còn lại có một cặp này. Hoắc Minh, sao anh biết hồi phổ thông tôi thích cái này?”

Hoắc Minh khẽ cười.

Anh ngồi ở trong phòng làm việc, thân thể chuyển động nhẹ nhàng theo chiếc ghế da.

Anh không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ khẽ nói: “Buổi tối em có về nhà ăn cơm không? Bên biệt thự gửi đồ ăn qua, chúng ta khui chai rượu vang, được không?”

Ôn Noãn không phải là cô bé ngây thơ.

Lời mời này của Hoắc Minh, rõ ràng là muốn phát sinh quan hệ với cô, hơn nữa anh còn muốn cô nhiệt tình phối hợp…
Chương 126: Hóa ra là do cô không biết tự lượng sức mình

Ôn Noãn im lặng thật lâu.

Hoắc Minh vẫn kiên nhẫn, anh lại dịu dàng nói: “Buổi tối tôi tới đón em.”

Hồi lâu sau, Ôn Noãn nghe thấy mình nói được.

Cô biết Hoắc Minh muốn cái gì thì mới chịu tốn công sức như vậy.

Anh muốn quan hệ với cô, anh đang lấy lòng cô, cô không biết vì sao anh lại hiểu phụ nữ như vậy, nhưng khi anh thật sự bắt đầu tấn công cô, cô biết mình không thể chối từ.

Đêm nay còn lãng mạn điên cuồng hơn tất cả các đêm trước kia của bọn họ.

Mỗi một chỗ trong nhà đều tràn ngập lời âu yếm của anh!

Anh ôm cô, lăn lộn hơn nửa buổi tối......

Ôn Noãn phải thừa nhận, cô nhận được sự hưởng thụ tốt nhất, và cảm quan kích thích nhất từ Hoắc Minh.

Sáng sớm.

Lúc Ôn Noãn tỉnh dậy, Hoắc Minh đang thắt cà vạt bên giường.

Thấy cô tỉnh, anh khom lưng hôn cô.

“Anh thật sự sẽ đến tiệc khai trương ư?” Ôn Noãn nhẹ nhàng hỏi anh, trải qua đêm qua trong ánh mắt cô lại sáng ngời một lần nữa.

Hoắc Minh ừ một tiếng: “Tôi có một phiên tòa xét xử nên có thể sẽ đến muộn một chút, nhưng sau chín giờ tối thì không thành vấn đề. Đến lúc đó cô giáo Ôn sẽ giới thiệu tôi sao đây?”

Ôn Noãn ôm cổ anh, nói một từ tiếng Anh.

Ánh mắt Hoắc Minh hơi thay đổi, nếu không phải vì không có thời gian thì anh sẽ xử lý cô ngay tại chỗ.

Buổi sáng anh có một phiên tòa nên rất nhanh rời đi.

Cơ thể Ôn Noãn hơi đau nhức, nhưng phòng tập nhạc là do cô và chị Lê mở, cô không có lý do gì để chị Lê bận bịu một mình, vì thế cô lại nghỉ ngơi một lát rồi dậy.

Cô tiếp đón phụ huynh suốt một ngày.

Đến sáu giờ chiều, cô mới có thời gian chạy về chung cư để thay quần áo thích hợp tham gia tiệc tối.

Chiếc váy dài màu hồng nhạt, phần eo tinh tế.

Ôn Noãn lại vén mái tóc dài màu trà lên, điểm xuyết một đôi bông tai trân châu.

Cực kỳ tươi sáng, tao nhã.

Ôn Noãn trang điểm xong, sau đó nhìn mình trong gương, cô không khỏi đỏ mặt.

Không biết có phải cô suy nghĩ nhiều hay không mà cách ăn mặc hiện tại của cô dường như hơi cố ý hùa theo thẩm mỹ của Hoắc Minh, cô biết anh thích dạng gì, cô ăn mặc như thế nào thì khiến anh đặc biệt muốn ôm cô...

Ôn Noãn không dám nghĩ tiếp.

Cô thu dọn một chút rồi xuống lầu, chuẩn bị xuất phát.

Hôm nay là ngày rất quan trọng của cô, bố và dì Nguyễn cũng sẽ đến, Hoắc Minh cũng nói muốn gặp họ. Tuy rằng cô cố gắng giữ vững lòng mình, nhưng cô biết trong lòng mình có hơi chờ mong.

Có lẽ vì Hoắc Minh đối xử với cô khác trước.

Có lẽ lần này anh thật lòng...

Ôn Noãn ngồi trong xe, gửi tin nhắn cho anh.

[Tôi đến khách sạn đây, anh đến thì nhắn tin cho tôi.]

Sau khi gửi tin, khoảng chừng 10 phút sau, Hoắc Minh trả lời một chữ [Được]. Ôn Noãn biết hôm nay anh bề bộn nhiều việc nên không quấy rầy nữa.

Cô lái xe một mình đến khách sạn.

Bố mẹ và bạn bè đã tới, Ôn Noãn đi tiếp đón một vòng.

Dì Nguyễn đợi cả buổi không thấy Hoắc Minh đâu thì kéo Ôn Noãn qua lặng lẽ hỏi: “Luật sư Hoắc đâu? Không phải đã nói sẽ đến sao?”

Ôn Noãn cười khẽ: “Anh ấy có một phiên tòa nên có thể sẽ tới muộn một chút.”

Dì Nguyễn thở phào nhẹ nhõm.

“Ra vậy, dì còn tưởng hai con lại giận nhau.”

Ôn Noãn không lên tiếng, nhưng khóe mắt đuôi lông mày của cô đều toát ra dáng vẻ phong tình mà phải được đàn ông nuông chiều mới có, dì Nguyễn cũng là người từng trải, nhìn kỹ một chút liền không hỏi nữa.

Lúc này, chị Lê lại đây.

Cô ấy đang cầm trên tay danh sách quà tặng.

“Có hai khoản tiền mừng, chị cảm thấy không thích hợp nên lại nói cho em biết.”

Ôn Noãn không suy nghĩ nhiều, cầm lấy: “Có vấn đề gì ạ?”

Nhưng sau khi xem xong cô im lặng.

Một khoản là của Cố Trường Khanh, năm triệu.

Một khoản là của Khương Duệ, không nhiều không ít cũng là năm triệu.

Chị Lê ho nhẹ một tiếng: “Hai người bọn họ đã bàn bạc kỹ lưỡng với nhau hay là đang tranh đua thế?”

Ôn Noãn nghĩ: “Cái này quả thật không thể nhận, sau này trả lại cho bọn họ.”

Chị Lê giơ ngón cái lên, sau đó lại khen cô xinh đẹp: “Em rất hợp mặc váy màu nhạt, mỗi lần mặc đều khác với người khác, có lẽ là do làn da! Làn da của em rất mịn màng.”

Ôn Noãn nở nụ cười.

Cô giơ tay nhìn đồng hồ, đã qua tám giờ rưỡi.

Đợi lát nữa, Hoắc Minh chắc là sắp tới...

Cô không muốn quấy rầy công việc của anh, nên không gọi điện thoại qua.

Chín giờ......

Chín giờ rưỡi......

Hoắc Minh vẫn chưa tới, dì Nguyễn có chút không nhịn được, kéo Ôn Noãn qua hỏi nhỏ: “Sao cậu ấy còn chưa tới? Bố con đã hỏi rồi đấy.”

Ôn Noãn đi ra sân thượng, gọi điện thoại cho Hoắc Minh.

Điện thoại di động của anh tắt máy...

Sắc mặt Ôn Noãn từ từ trắng bệch.

Cô miễn cưỡng cười với dì Nguyễn: “Có lẽ đang trên đường tới”

Mặc dù dì Nguyễn vẫn ôm hy vọng nhưng nhìn ra được sự khó xử của Ôn Noãn, bà ấy nhẹ giọng an ủi: “Dì sẽ tìm lý do nói cho bố con, Ôn Noãn… con đừng để ở trong lòng.”

Ôn Noãn khẽ “dạ“.

Dì Nguyễn rời đi.

Ôn Noãn vẫn đứng trên sân thượng, cô do dự một lát rồi gọi điện thoại cho thư ký Trương.

Thư ký Trương nhận được điện thoại của cô, rất giật mình.

“Lúc tám giờ rưỡi luật sư Hoắc rời đi rồi.”

Ôn Noãn cảm ơn cô ấy.

Cô nghĩ, có lẽ Hoắc Minh đang bị kẹt xe...

Trong lòng cô vẫn nuôi hy vọng, hy vọng vào thời điểm rực rỡ, quan trọng của cuộc đời cô, anh có thể xuất hiện nói với cô rằng: “Chúc mừng Morning dew bé nhỏ của tôi.”

Nhưng không có...

Bữa tiệc vui vẻ kéo dài đến 10 giờ rưỡi, khách lục tục rời đi, ngay cả Ôn Bá Ngôn với dì Nguyễn đang chuẩn bị lên xe rời đi, Hoắc Minh vẫn không xuất hiện.

Điện thoại di động của anh tắt máy như cũ.

Ôn Noãn biết tính chất công việc của Hoắc Minh, còn có tính cách cẩn thận của anh nên bình thường sẽ không dễ dàng tắt máy.

Trong lòng cô dường như nhận ra điều gì đó, nhưng cô không muốn tin.

Mấy ngày nay bọn họ sống chung với nhau tốt như vậy, cô không muốn nghĩ đến anh vì người kia mà phá hỏng sự cân bằng giữa bọn họ... Cô nghĩ, chờ khi nào gặp mặt sẽ nói chuyện đàng hoàng.

Ôn Noãn và chị Lê rời đi cuối cùng.

Lúc ngồi lên xe, bầu trời bỗng nhiên có tia chớp xẹt qua.

Bầu trời đêm chợt sáng, như là bị xé rách, làm cho người ta thấy giật mình.

Mưa, dường như đang rơi xuống......

Ôn Noãn lại gọi điện thoại cho Hoắc Minh.

Vẫn tắt máy.

Cô cụp mắt xuống, khởi động xe...

Mưa càng lúc càng lớn.

Cần gạt nước không ngừng lắc lư, trước mặt là sương mù mênh mông, Ôn Noãn cảm thấy lòng mình có chút rối loạn, lái xe trong ngày mưa như vậy hơi nguy hiểm.

Cô lái một đoạn rồi dừng xe bên ven đường.

Bên cạnh có một khách sạn, cô do dự có nên ở lại đây một đêm hay không, nhưng cô lại nghĩ tới Hoắc Minh.

Điện thoại của anh tắt máy.

Có phải anh xảy ra chuyện gì hay không......

Ôn Noãn lấy điện thoại ra, muốn gọi thử xem anh có khởi động lại máy hay chưa.

Nhưng khi cô cầm điện thoại đặt bên tai, ánh mắt cô ngỡ ngàng.

Đối diện đường cái có một chiếc Bentley vàng kim, Ôn Noãn cách một tấm kính nhìn thấy Hoắc Minh.

Anh lẳng lặng ngồi, vẻ mặt thể hiện sự mê man đau khổ mà cô chưa từng thấy qua.

Lúc này, cửa xe mở ra......

Ghế phụ chạy ra một bóng dáng cao mảnh khảnh, Ôn Noãn nhận ra đó là Kiều An.

Kiều An tùy hứng chạy trong đêm mưa! Qua chừng hơn mười giây, Hoắc Minh xuống xe, anh đi nhanh vài bước đã đuổi kịp Kiều An, đưa tay kéo lại, Kiều An lập tức ngã vào trong lòng anh.

Tay Ôn Noãn đang cầm điện thoại bỗng cứng đờ.

Thì ra đây là lý do anh tắt máy, thì ra đây là lý do anh thất hứa!

Cần gạt nước không ngừng đong đưa...

Tất cả trước mặt rõ ràng lại mơ hồ.

Cô thấy, Kiều An ôm lấy eo Hoắc Minh, cô thấy Hoắc Minh không đẩy Kiều An ra...

Kiều An dường như đang khóc.

Tay Hoắc Minh nhẹ nhàng đặt lên đầu cô, vẻ mặt anh do dự lại đau khổ.

Nhìn đôi nam nữ đã từng yêu say đắm kia, Ôn Noãn bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, cô cười bản thân... không biết tự lượng sức mình!
Chương 127: Sao cô lại cho rằng anh thật lòng chứ

Cho tới bây giờ, Ôn Noãn mới biết, không bị coi ra gì chỉ có chính mình.

Đúng, chỉ có cô thôi!

A!

Lúc trước cô có bao nhiêu tự tin mới cảm thấy trong lòng Hoắc Minh, Ôn Noãn quan trọng hơn Kiều An, ngẫm lại thật buồn cười!

Sao cô lại cho rằng, anh thật lòng với cô.

Sao cô lại cho rằng, anh muốn gặp bố mẹ cô.

Cũng chỉ là... do cô ảo tưởng mà thôi!

Môi Ôn Noãn run rẩy......

Cô không muốn nhìn cái ôm triền miên của đôi người yêu cũ kia nữa, mỗi một hình ảnh bọn họ ôm nhau, đối với Ôn Noãn mà nói đều là máu chảy đầm đìa.

Khó chịu đến tột cùng......

Ôn Noãn nắm chặt tay lái, lúc này mặc kệ thời tiết xấu đến mức nào, lái xe nguy hiểm đến ra sao, cô chỉ muốn rời khỏi lò mổ thuộc về mình này.

Nhưng Hoắc Minh thấy cô......

Bọn họ nhìn nhau cách màn mưa.

Ôn Noãn ngồi trong xe, còn anh đứng trong mưa ôm người trong mộng của mình, ôm nhau thắm thiết.

Thời gian dường như dừng lại.

Ánh mắt Ôn Noãn chua xót, cô không nhìn anh nữa, cụp mắt nhẹ nhàng nở nụ cười.

Thật sự quá lúng túng!

Cô muốn lái xe đi, nhưng Hoắc Minh đã đẩy Kiều An ra chạy nhanh về phía này, anh kéo cửa xe.

Ôn Noãn khóa cửa lại.

Hoắc Minh vỗ cửa sổ xe, lớn tiếng gọi tên cô.

“Ôn Noãn!”

“Ôn Noãn, mở cửa!”

Ôn Noãn cứng đờ quay đầu sang, nhìn thẳng anh, lúc này trong mắt cô toàn là nước mắt.

Cô biết như vậy rất khó coi, như vậy rất mất mặt...

Nhưng cô không còn sức để che giấu nữa.

Hoắc Minh nhìn vào mắt cô, có hơi khiếp sợ, anh lại dùng sức đập cửa xe : “Ôn Noãn, mở cửa!”

Nước mưa thấm vào miệng anh, nuốt chửng âm lượng của anh.

Ôn Noãn hoảng hốt tự giễu, để một quý công tử như anh phải giải thích xin lỗi với mình, thật sự là quá làm khó anh rồi... Nhưng cô không muốn!

Ôn Noãn nhẹ nhàng đạp chân ga.

Chiếc BMW màu trắng, chậm rãi rời đi trong màn mưa.

Bánh xe khiến bọt nước trên mặt đất bắn tung tóe lên rồi rơi xuống, tạo thành từng vòng gợn sóng.

Hoắc Minh bị ép lùi về phía sau vài bước.

Anh đứng trong mưa không nhúc nhích.

Trong đầu anh, tất cả đều là Ôn Noãn đỏ mắt khóc lóc...

Cô đã khóc bao lâu rồi?

Kiều An chạy tới.

Nhìn phương hướng chiếc xe màu trắng rời đi, giọng nói nhẹ nhàng: “Hoắc Minh, em xin lỗi, làm cho bạn gái anh tức giận! Em không phải cố ý...Em chỉ là khổ sở, em chỉ là muốn uống rượu, chỉ là hơi nghĩ không thông!"

Hoắc Minh không nói gì.

Anh muốn hút thuốc, nhưng lấy điếu thuốc từ trong túi áo ra, điếu thuốc đã sớm ướt.

Anh hung hăng ném hộp thuốc lá xuống, chửi thề.

Kiều An ở bên cạnh anh, cẩn thận nói: “Hoắc Minh, nếu không phải do em tùy tiện ném điện thoại của anh xuống nước, Ôn Noãn sẽ không tức giận như vậy.”

Hoắc Minh vô cảm đi về phía chiếc Bentley.

Cả người anh đầy nước làm cho xe lộn xộn, nhưng anh không quan tâm.

Kiều An lên xe.

Cô ta còn muốn nói gì nữa...

Hoắc Minh lạnh lùng nói: “Kiều An, một lần cuối cùng! Sau này nghĩ quẩn thì gọi 120.”

Kiều An khóc rống lên.

Cô ta nức nở nói: “Hoắc Minh, ngay cả anh cũng bỏ mặc em sao?... Hoắc Minh, ở thành phố B em chỉ có một người thân là anh!”

Hoắc Minh nghiêng đầu nhìn cô.

Đêm nay Kiều Cảnh Niên gọi điện thoại nhờ anh qua xem, anh vốn định dàn xếp ổn thỏa cho cô ta xong sẽ đi tìm Ôn Noãn, nhưng Kiều An vừa uống rượu vừa uống thuốc, còn ném điện thoại di động của anh vào trong bể cá...

Hoắc Minh vô cảm nói: “Tôi đưa em về!”

Ôn Noãn không trở về chung cư.

Mưa quá lớn, hơn nữa cô không muốn về nơi đó nữa......

Cô dừng xe trước cửa một khách sạn.

Lúc xuống xe, toàn thân cô ướt đẫm, khuôn mặt trắng bệch, răng run lập cập.

Nhân viên lễ tân nhanh chóng làm thủ tục, đưa thẻ phòng và khăn giấy cho cô.

“Thưa cô, phòng 1804.”

Ôn Noãn lau nước trên người, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Đến phòng.

Ôn Noãn mở nước tắm.

Bộ váy xinh đẹp kia bị cô ném vào thùng rác, quần áo bị ngâm nước dính vào nhau, giống như cô, chật vật không chịu nổi.

Ôn Noãn ngâm mình trong bồn tắm.

Tâm trạng của cô thật sự không tốt, nhịn không được muốn uống chút rượu.

Uống nửa ly, cô tựa vào mép bồn tắm nhẹ nhàng cười... Cô không muốn, nhưng vừa nhắm mắt lại trong đầu cô đều là dáng vẻ Hoắc Minh ôm Kiều An.

Cô nhớ rõ anh nói: “Sau này tôi không gặp cô ta nữa, chúng ta vẫn giống như trước kia!”

Anh còn tặng cô tiêu bản xinh đẹp như vậy, lấy lòng cô, làm cho cô cảm động đến nỗi làm cùng anh hơn nửa đêm, hầu hạ anh thoải mái...

Lúc này chỉ mới mấy ngày?

Anh lại ôm Kiều An với vẻ mặt thành thắm thiết.

Ôn Noãn cười ra nước mắt.

Đáng đời!

Ai bảo cô tin tưởng anh, ai bảo cô nhịn không được thích anh? Cô lại cho rằng người đàn ông như Hoắc Minh sẽ động lòng với mình!

Ôn Noãn ngâm nửa giờ, toàn thân đều mềm nhũn không có sức lực.

Chuông cửa reo.

Ôn Noãn tưởng là phục vụ phòng, chống người ngồi dậy bọc áo tắm.

Nhưng cửa mở ra, bên ngoài là Hoắc Minh đang đứng.

Anh cũng không khá hơn cô chỗ nào, toàn thân đều ướt sũng.

Ôn Noãn chặn ở cửa.

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, giọng nói càng khàn: “Ôn Noãn, để tôi vào.”

Ôn Noãn nghiêng người cho anh đi vào.

Bọn họ quả thật cần nói chuyện, tình hình bây giờ, có một số việc vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn.

Hoắc Minh cầm khăn lau mặt.

Lau xong, anh vươn tay về phía Ôn Noãn.

Động tác này tương đối dịu dàng, nhưng Ôn Noãn thờ ơ, cô hờ hững nói: “Có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi! Chuyện này... không cần thiết.”

Hoắc Minh biết cô tức giận.

Anh đã sống chung với cô đã được một khoảng thời gian, từ trước đến giờ biết tính cô nóng nảy, bình thường không ảnh hưởng lớn nên chỉ cần ầm ĩ một chút sẽ hết, nhưng hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nếu anh không giải thích không dỗ dành, có lẽ cô sẽ tức giận rất lâu.

Anh đi tới trước mặt cô, nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn gặp cô ta, là chú Kiều nhờ tôi qua xem, chú ấy nói tình trạng của Kiều An rất tệ.”

Ôn Noãn đờ đẫn nghe.

Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô: “Em tức giận cũng đúng, Kiều An ném điện thoại di động của anh xuống nước, nên mới không gọi điện cho em.”

Ôn Noãn rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Hoắc Minh, bây giờ anh đang giải thích hay đang lừa quỷ?”

Hoắc Minh khẽ nhíu mày.

Một người đàn ông có thân phận như anh, sẽ không giải thích cho phụ nữ cái gì, chứ đừng nói chi là hạ mình năn nỉ.

Ôn Noãn lại cười.

“Thật sự không gọi điện được sao?”

“Chẳng qua là anh không đủ quan tâm thôi!”

“Hoắc Minh... Kiều An và anh trở mặt nhau, giữa hai người còn có giao tình của bậc cha chú, hai người còn có hồi ức thuở bé, Ôn Noãn tôi cái gì đều không có! Cũng đúng, tôi chỉ là người phụ nữ ngủ cùng anh mà thôi.”

……

Ôn Noãn nói xong hai mắt lập tức đỏ lên, nhưng cô nhất quyết không khóc.

Vì một người như vậy, không đáng!

“Không phải vậy!”

Hoắc Minh cau mày, anh muốn chạm vào cô.

Ôn Noãn không cho anh chạm vào, cô lùi về phía sau một bước đối diện với anh.

Giọng nói cô nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Anh nói đúng, tôi không phải! Hoắc Minh, anh đã gặp qua người phụ nữ nào đã lên giường lại còn muốn nấu cơm thắt cà vạt cho anh, giúp anh giặt quần áo, còn muốn quét dọn vệ sinh, mở nước cho anh tắm rửa chưa?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom