• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoắc tổng truy thê (40 Viewers)

  • Chương 118: Hoắc Minh, anh nói cho tôi biết, thế nào là có khả năng!

Giọng điệu của Ôn Noãn rất bình tĩnh: “Anh chơi có vui không?”

Hoắc Minh cởi áo khoác ra, tiện tay ném lên ghế sô pha rồi đi đến bên cạnh cô.

Anh thưởng thức ly rượu đỏ trên quầy kia, ánh mắt thâm thúy.

Bình thường Ôn Noãn không uống rượu, cô sống rất có kỷ luật… Khi uống rượu đồng nghĩa với tâm trạng cô đang không tốt, về phần nguyên nhân khiến tâm trạng cô không tốt, Hoắc Minh đoán là chính mình.

Giọng anh khàn khàn hỏi: “Giận sao?”

Ôn Noãn không trả lời, cô không muốn nói dối nhưng cũng không muốn nói ra sự thật.

Im lặng một lúc lâu…

Hoắc Minh khẽ cười một tiếng: “Ôn Noãn, khi chúng ta bắt đầu ở bên nhau đã nói rõ ràng, nếu ở chung mà cảm thấy chán thì có thể chia tay, bây giờ em đang làm gì?”

Ôn Noãn ngẩng đầu lên nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Hoắc Minh, hiện giờ anh đã chán hay chưa?”

Hoắc Minh là ai chứ, vừa nghe đã biết ý của cô, cô muốn kết thúc.

Bởi vì Kiều An?

Hoắc Minh bỗng dưng bế cô lên, đặt cô lên đàn dương cầm.

Tiếng đàn dương cầm phát ra một tiếng trầm thấp nghẹn ngào…

Ôn Noãn giãy giụa, lúc này cô cảm thấy rất xấu hổ, dáng vẻ của Hoắc Minh chính là đang đùa giỡn với cô.

Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo tắm tơ tằm màu đen, giãy dụa mấy lần đã để lộ ra cảnh xuân của mình, nhìn thấy da thịt trắng muốt của cô, cổ họng Hoắc Minh nghẹn lại...

Yếu hầu anh trượt lên trượt xuống, ghé vào tai cô thì thầm: “Em để ý đến sự tồn tại của Kiều An như vậy à? Cô giáo Ôn, có phải em chơi không nổi rồi không?”

Ôn Noãn hoảng hốt.

Những đường gân trên làn da trắng tuyết phía sau lông mày của cô nổi rõ.

Nhưng cô lại nhịn xuống.

Cô hơi ngước mắt lên, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra: "Hoắc Minh, anh nói cho tôi biết, cái gì mới gọi là dám chơi?”

Không đợi anh nói chuyện, cô đã chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh, đôi môi đỏ mọng dán lên môi anh, hôn triền miên, thậm chí còn chủ động hôn anh thật sâu.

Cơ thể Hoắc Minh chấn động!

Trước kia Ôn Noãn chưa từng như vậy…

Anh vốn rất thích làm tình với cô, lúc này anh đã động tình đến mức quên mất cuộc tranh chấp vừa rồi, say mê hôn cô.

Tiếng đàn dương cầm không ngừng phát ra tiếng vang, nghèn nghẹn…

“Luật sư Hoắc, như vậy có được xem là dám chơi hay không?” Giọng nói của Ôn Noãn rất bình tĩnh.

Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cô.

Ôn Noãn mỉm cười với anh.

Cô nói: "Thật xin lỗi, luật sư Hoắc, tối nay tôi đã vượt quá giới hạn, sau này tôi sẽ chú ý hơn."

Cô dừng lại một chút, kỳ quái nói: "Tôi sẽ theo bước anh từng giây từng phút, tôi chơi được!"

Hoắc Minh nheo mắt lại.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô...

Anh không thể giải thích được cảm giác của mình lúc này.

Anh hy vọng cô sẽ hiểu chuyện, tuân thủ thỏa thuận của họ, nhưng khi cô nghe lời như vậy, anh không khỏi nghĩ đến ánh mắt giữa cô và Cố Trường Khanh lúc ban ngày.

Triền miên khắc cốt!

Cho nên… Cô dành tất cả tình cảm của mình cho Cố Trường Khanh, đến lượt anh thì chỉ còn lại một chút? Còn làm anh nghĩ cô đã thích anh nên có chút tự hào, còn nghĩ cô sẽ đau khổ!

Hoắc Minh cười giễu.

Anh nghiêng người đè lên cô, dáng vẻ như nhất định phải có được.

Đêm nay anh sẽ dùng hết biện pháp mà anh không nỡ dùng với cô thời gian qua!

Ôn Noãn để cho anh hôn một lúc, giọng điệu lạnh nhạt: “Ngày của tôi đến!”



“Em nói cái gì?”



“Hoắc Minh, tôi đang đến kỳ kinh nguyệt.”

Hoắc Minh dừng lại, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở rối loạn nhìn cô. Chắc vì không nhịn được nữa, anh ôm Ôn Noãn vào trong ngực rồi cho tay vào kiểm tra…

“Hoắc Minh!”

“Hoắc Minh… Anh là đồ khốn!”

Hoắc Minh buông cô ra.

Anh từ từ trượt xuống ngồi trên ghế, lấy một điếu thuốc ra, châm lửa hút thuốc.

Ôn Noãn mặc áo tắm vào.

Cơ thể của cô vẫn còn run rẩy, không biết là bị trêu hay vì tức giận.

Ngón tay thon dài của Hoắc Minh kẹp điếu thuốc, từ từ hút vào rồi nhả ra.

Một lớp khói nhanh chóng lấp đầy khoảng không giữa họ, nhìn không rõ mặt nhau.

Hoắc Minh phủi khỏi thuốc, mỉm cười.

Anh nói: "Ôn Noãn, tôi vẫn chưa thấy chán! Tôi rất thích cơ thể của em!"

Ôn Noãn nhẹ nhàng mỉm cười.

Sức ảnh hưởng của Kiều An thật ghê gớm, cô ta vừa quay lại, ngay cả giả vờ Hoắc Minh cũng lười.... Trước kia anh có đủ kiên nhẫn để dỗ dành cô, gọi cô là “bé cưng", nhưng bây giờ lại đổi thành ‘tôi thích cơ thể em’!

Đúng là một tên khốn!

Anh chuẩn bị xé bỏ lớp ngụy trang nhã nhặn kia sao?

Đây mới thật sự là Hoắc Minh!

Ôn Noãn rất mệt, không muốn dây dưa với anh, cô nghiêm túc hỏi: “Hiện giờ tôi có thể đi ngủ chưa?”

Hoắc Minh nở nụ cười điển hình của một người đàn ông trưởng thành, một tay kẹp điếu thuốc, tay kia nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt non mịn của cô.

Chơi đủ rồi, anh mới khàn giọng nói: “Đi đi!”

Ôn Noãn biết chỉ trong nửa giờ, quan hệ của họ đã đóng băng.

Cô chẳng quan tâm.

Cô không thể nào điều khiển được một người đàn ông như Hoắc Minh, nếu đã không thể thì cô phải bảo vệ tốt trái tim mình.

Cô chơi với anh cho đến khi anh chán ngấy mới thôi.

Về phần Kiều An cô càng không cần quan tâm, Kiều An là tình nhân cũ của anh, không phải Ôn Noãn!

Đêm nay Ôn Noãn ngủ rất ngon!

Hoắc Minh không về phòng ngủ chính, Ôn Noãn đoán anh lại ngồi trong phòng sách nhớ đến ánh trăng sáng kia, tốt thôi, tránh quay về phòng giày vò cô!

Nhưng trong lòng cô biết rõ, quan hệ này của cô và Hoắc Minh…

Nếu anh không nói kết thúc, bọn họ sẽ không thể kết thúc được!

*

Những ngày tiếp theo, Hoắc Minh trở nên bận rộn.

Anh rất ít khi về nhà ăn cơm, thậm chí có khi còn qua đêm không về.

Ôn Noãn chưa bao giờ gọi điện hỏi thăm anh, bọn họ giống như những người xa lạ sống chung một nhà, những thứ hạnh phúc, ngọt ngào ngày trước không còn chút nào nữa, có lúc Ôn Noãn nghi ngờ liệu họ có khoảng thời gian ngọt ngào như vậy hay không!

Cô không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh.

Cô cũng rất bận!

Chuyện của phòng nhạc trên cơ bản đã giải quyết xong, cô và chị Lê liền chọn ngày lành tháng tốt, chờ khai trương.

Hôm nay, Ôn Noãn đi từ phòng nhạc về.

Mới ngồi lên xe đã nhận được điện thoại của Bạch Vi, giọng điệu của Bạch Vi có chút do dự, giống như muốn nói lại thôi.

“Có phải Diêu Tử An lại bắt nạt cậu không?” Ôn Noãn lo lắng cho cô ấy.

Bạch Vi lập tức nổi giận.

Cô ấy nói: "Diêu Tử An đúng là người đàn ông đáng chết, tớ đã từ bỏ anh ta lâu rồi! Ngược lại là cậu, sao cậu không kiểm soát người đàn ông của mình cho tốt...”

Tim Ôn Noãn đập thình thịch.

Cô cười nhẹ: “Có chuyện gì vậy?”

Bạch Vi mất kiên nhẫn, lập tức nói hết mọi chuyện.

“Gần đây Hoắc Minh có nhiều buổi xã giao, Kiều An đều có mặt ở đó! Cái này còn chưa tính, Hoắc Minh đang đi công tác ở Hồng Kông, vậy mà Kiều An cũng đi cùng! Tớ không thể nói rõ được… Ôn Noãn, cậu cứ đọc báo là sẽ hiểu thôi!”

Ôn Noãn nghe mà hoảng hốt.

A…

Thì ra mấy ngày trước Hoắc Minh đi Hồng Kông, cô cũng không biết. Là do quan hệ của bọn họ đã không tốt hay do bận quá, đến một câu anh cũng không nói...

Ôn Noãn nhẹ nhàng mỉm cười.

Cô nói thẳng với Bạch Vi: "Đây là chuyện giữa tớ và anh ấy, anh ấy muốn ở bên ai hoặc muốn làm người thứ ba thì tớ ngăn cản làm gì?"

Bạch Vi nghe xong liền sững sờ.

Một lúc lâu sau cô ấy mới nói: "Mẹ kiếp! Ôn Noãn, cậu giác ngộ rồi!”

Ôn Noãn còn có thể nói đùa: “Là do luật sư Hoắc tự mình dạy ra ấy thôi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom