• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoắc tổng truy thê (39 Viewers)

  • Chương 561-565

Chương 561 Bà cụ khách sáo.​


Hai người dán chặt vào nhau.
Cho dù cách một lớp áo khoác cũng có thế cảm nhận được nhiệt độ cơ thế của đối phương.
Người Lục Khiêm rất nóng, đặc biệt là lớp vải dưới quần tây khá mỏng, nóng đến mức chân cỏ mềm nhũn.
Minh Cháu giương mât nhìn ông.
Bốn mát nhìn nhau, vành mât cò còn có hơi đỏ hồng.
Cò đang bực mình, thế mà ông vẫn có thế… Vần có thế như vậy!
Vì thế Minh Châu vừa xấu hố lại vừa tức giận.
Lục Khiêm nhìn gương mặt hồng hào của cô, tự nhiên hưng phấn vô cùng.
Tám tính cò đơn thứân, đoán một cái là biết hết.
Vì thế ông chảng những không lùi ra ngược lại càng dán về phía trước, hơi nóng thuần nam tính kia lại càng nung nóng cả người cò, khiến cò chán tay luống cuống, chỉ có thế mềm giọng kêu la: “Đừng… Đừng như vậy!”
Lục Khiêm duỗi tay chạm vào cố cò.
Non nớt mêm mịn như một miếng đậu hũ, làn da cũng nóng cháy như chính bản thân ông.
“Không nóng sao?”
Lục Khiêm cới áo khoác cho cò, tiện tay ném lên sò pha.
Minh Châu quay mặt sang chồ khác, luống cuống tay chân, không cho ông đụng chạm vào những chỗ khác: “Lục Khiêm, em vần còn đang tức giận đấy!”
Lục Khiêm ngừng tay.
ỏng nhìn cô chăm chú, ánh mât sâu thẳm vỏ cùng.
Ông dịu dàng vuốt ve mặt cỏ, dù sao cò ván còn đang tré, toàn bộ đêu chứa collagen.
Lục Khiêm lấm bấm: “Minh Châu, lúc tòi còn trẻ quả thật đã từng có một thời gian qua lại với cô ta! Tôi không phủ nhặn đã từng nảy sinh tình cảm nhưng phần tình cám này cũng không khâc sâu đến mức đế chúng tòi tiến tới với nhau, đường ai nấy đi cũng là chuyện sớm muộn!”
Minh Châu run mòi.
Cò biết điều ỏng nói là sự thật nhưng
bất kỳ một người phụ nữ nào nhìn thấy thấy mối tình đầu của chồng mình tặng cà vạt làm trò ngay trước mặt mình đều sẽ không vui.
Huống chi, người này còn làm việc ở bên cạnh ông những bốn năm.
Minh Châu án nói vụng vê, không nói nổi ông.
Lục Khiêm lại biết dồ dành, nói hai ba câu đã ôm cô đi đến sô pha, ấn cò nằm xuống, nhìn từ trên cao rồi hòn lên mòi cô.
Giọt lệ rơi xuống khỏi mắt cò đều bị ông hòn hết.
Lục Khiêm cời áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng ỏm lấy cò, cò cỏ thê’ cám nhặn được sức mạnh và hơi ấm trên cánh tay ông.
Tình nồng đậm sâu.
Minh Châu ngứa đầu, đón nhận nụ hòn của ỏng.
Chiếc áo sơ mi in hoa xinh xắn bị lột xuống khỏi bờ vai thon. Dưới ánh đèn, da thịt ngọc ngà vò cùng hấp dẳn, Lục Khiêm đã cấm dục lâu năm, òng cũng biết đêm nay ông nên dỗ dành cò nhiều một chút, thế nhưng ông lại không nhịn được.
Ông vừa hỏn cỏ vừa đưa tay cời dây
lưng.
Gương mặt nhã nhặn bình thường uy nghiêm như vậy mà lúc này đây lại chỉ còn lại tình dục..
Minh Châu đỏ mặt.
Cò hơi nâng người lên, cột sống tinh tế vặn thành một góc độ phù hợp, mời chào ông.
Cò vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của ông, lấm bấm: “Chú… Vừa nhã nhặn vừa bại hoại!”
Ánh mắt của người đàn òng sâu không thấy đáy.
Mang theo sự chiếm hữu!
Chuyện xảy ra lúc này cũng như chuyện nước chảy thành sóng, thậm chí Lục Khiêm khó lòng nhịn nổi…
Đúng lúc này, có người gõ cửa.
Sau đó bà cụ bưng trà gừng đi vào.
“Minh Châu đã đỡ hơn chưa? Thân thể phụ nữ rất quý giá, phải biết chăm sóc cho tốt!”
Bà cụ vừa nói dứt lời thì ngây ngấn cá người.
Chỉ thấy đứa con trai ƯU tú từ nhỏ của
bà đang đè nặng con gái nhà người ta muốn “ấy ấy”, quần áo trên người đã cởi ra gần hết.
Bà cụ không bình tĩnh nổi.
Không phải đã nói Minh Châu tới tháng sao, Lục Khiêm còn có khấu vị nặng thế hả?
Vốn dĩ bà cụ không quan tâm cũng không hề muốn quan tâm tới chuyện giường chiếu của hai vợ chồng, người trẻ tuồi lúc nào cũng có đam mê, thê’ nhưng trong trường hợp này bà cụ không thế đồng ý.
“Những ngày tới tháng của phụ nữ là quan trọng nhất!”
Bà cụ bịt mât, đặt trà gừng lên bàn trà: “Lục Khiêm, con đi xuống cho mẹ! Đừng có làm xăng làm bậy!”
Cặp đòi này cũng khiến bà quá bất ngờ!
Yết hâu Lục Khiêm lăn lên lăn xuống hai cái, cúi đầu nhìn Minh Châu.
Mặt cỏ đã đỏ bừng như sâp xuất huyết, luống cuống tay chân kéo áo sơ mi lại, thế nhưng trong thời điếm này làm sao mà kéo lên hết được, dáng vẻ quần áo hồn loạn càng thèm hấp dẳn.
Lục Khiêm thâm nhấm đọc lại tài liệu một lần trong đầu.
Lúc này mới miền cưỡng đè nén được.
Ông vồ nhẹ lên mòng cúa Minh Châu: “Vào nhà vệ sinh sửa soạn lại một chút!”
Minh Châu vò cùng thẹn thùng, vừa lúc mượn cơ hội chạy mất tám.
Lục Khiêm đạo hạnh thâm sâu.
Chờ người đi rồi òng mới đứng dậy, cài lại từng nút áo sơ mi, còn giả bộ tỏ ra vé nghiêm túc, rồi cười nói với bà cụ: “Mẹ tới cũng không đúng lúc!”
Bà cụ cười lạnh: “Con còn có mặt mũi sao!”
Bà nhìn về hướng nhà vệ sinh một cái, hạ giọng: “Có phái có được rồi sẽ không quý trọng nữa phái không! Mẹ thấy lúc trước con có bạn gái cũng không đến nối không biết nặng nhẹ như vậy, con gái nhà người ta đang tới tháng, sao có thế làm chuyện đó?”
Lục Khiêm vừa bực mình vừa buồn cười.
Hán ngồi bên cạnh bà cụ: “Mẹ bực hả?”
“Có một chút!”
Lục Khiêm vố tay bà cụ, dịu dàng nói: “Sao con nỡ đối xử với Minh Châu như vậy được! Cò ấy là người vợ mà con ngàn câu vạn cầu mới có được, con còn yêu thương cò ấy hơn thế nhiều! Lúc v’ê cò ấy đang giận dổi, con chỉ thuận miệng nói thòi.”
Lúc này bà cụ mới yên tám.
Bà chỉ vào trà gừng: “Vậy con uống hết đi! Báng không lát nữa lại không được tự nhiên.”
Lục Khiêm cười, uống hết trà gừng.
Bà cụ nhanh chóng rời đi thế nhưng có người vần trốn trong nhà vệ sinh không chịu ra.
Lục Khiêm ngồi dưới ánh đèn.
Mặc dù chuyện kia đã bị gián đoạn nhưng trong lòng ỏng lại không có nửa phần tức giận, chí còn lại yêu thương.
Ông nhẹ bước đi vào phòng tâm.
Minh Châu đang rửa mặt, trên mặt toàn là bọt biến.
Ông òm lấy vòng eo của cò từ phía sau, dán mặt lên tấm lưng móng của cò, nhẹ giọng nói: “Bà cụ mới quớ trách một trận! Từ khi em và Thước Thước tới nhà,
trong lòng bà cụ không còn anh nữa.”
Ông nứa là oán giận, phân nhiêu là yêu thương.
Minh Châu vẩn rất ngượng ngùng, cô cúi đầu nhìn bàn tay ông, cán mòi: “Anh buông em ra! Đang rửa mặt đấy!”
ỏng khòng muốn buông.
Còn động tay động chân, vồ về chơi đùa cơ thế cò.
Tóm lại hai người bèn nhau đã lâu năm, cho dù hòm nay có hơi được không thoải mái rồi lại náo loạn hiếu lầm nhưng câ hai văn cần nhau…
Vì thế ỡm ờ cho qua.
Cò vốn yếu đuối, lúc ban đầu Lục Khiêm còn đối xứ với cò như báu vật tới lúc sau ỏng lại bât đầu không khống chế được, cân má cỏ, con ngươi gần như trở nên độc ác, nhìn chám chảm vào gương mặt mê say của cô…
Minh Châu vuốt ve khuôn mặt của òng, giọng nói như vỡ ra thành từng mánh.
“Lục Khiêm!”
Vào thời điếm mấu chốt, òng ván nhớ dùng biệt pháp an toàn khiến cò rất bất ngờ.
Xong việc.
Cò dựa vào trong bờ ngực thấm đâm mồ hôi của ông, đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mè ngực òng, hơn nửa ngày mới làm như vò tình hỏi: “Anh… Không muốn có thêm một đứa con sao?”
Lục Khiêm ôm cô, quay đầu nhìn thùng rác.
Ông hòn cỏ rồi nói: “Quá sớm! Sau khi kết hòn cứ vui chơi một thời gian đã, chờ em đã quen với cuộc sống sau khi kết hôn chúng ta lại sinh.”
Dù sao ông cũng đã chuẩn bị đế Thước Thước sống ở thành phố B một thời gian.
Lúc ấy hắn là ông sẽ rẩt bận.
Nếu sinh thêm một đứa, Minh Châu không thế gánh được.
Ồng nói như vậy, Minh Châu cũng không nói gì thèm!
Lắng lặng nằm bò trong lòng ngực ông một hồi, Minh Châu đã muốn ngú rồi. Lục Khiêm lại vỗ cò một cái, nói răng ông muốn òm cò đi vào phòng tâm đế tâm rửa, cò muốn chơi xẩu cũng không được, điếm mấu chốt của Lục Khiêm chính là làm xong thì phải tâm rửa.
Minh Châu bị dày vò mệt muốn chết.
Lúc ngủ cò còn nghĩ: Vê sau đế ông dạy con, chắc chân sẽ dạy tốt hơn cò.
Lúc cò tỉnh lại đã là đêm 30.
Lục Khiêm có việc, tài xế đã tới đón từ sáng sớm.
Minh Châu ngủ đến mười giờ mới thức dậy. Cò rứa mặt xong, đang định đi ra ngoài, di động bỗng vang lên.
Là điện thoại của ỏn Noãn.
Giọng nói của ôn Noãn vò cùng dịu dàng: “Đã quen ờ chỗ cậu chưa?”
Khuôn mặt Minh Châu ửng đó: “Cũng tạm!”
Ôn Noãn nói cho cỏ biết mông hai Tết mình sẽ đến thành phố c chúc Tết, mấy đứa bé cũng đi theo.
Minh Châu rất vui.
Cò ấy vừa vui mừng là cái miệng sẽ lảm nhảm: “Cái đó… ôn Noãn, em sẽ cho chị bao lì xì! Tiền mừng tuối!”
Ôn Noãn ngây ngấn cá người.
Ngay sau đó cò nhẹ giọng nói: “Sau này phải nói anh trai em trị tội em.”
Minh Châu cụp đuôi!
Bên thành phố B, ôn Noãn cúp điện thoại, nói với người đàn ông ngồi trên ghế sò pha: “Minh Châu nói muốn phát bao lì xì cho em! Muốn em gọi con bé là mợ.”
Hoâc Minh lập tức gửi tin nhân cho em gái.
[Có cân anh gọi em là mợ luôn không?]
Minh Châu ở phía bên kia càng cụp chặt đuôi.
Hoầc Minh cất di động, mỉm cười với vợ mình: “Con bé làm gì có lá gan đấy! Lại đây, đế anh nhìn xem đứa nhóc này có giày vò em không nào!”
Ôn Noãn đang dọn đồ.
Mới sáng sớm mà bà Hoắc đã đưa tới rất nhiều quần áo em bé, mềm mềm mịn mịn.
Ôn Noãn nhìn là thích.
Cò đang bặn rộn nên không thế chú ý tới chồng mình, thuận miệng nói: “Ngoại trừ anh ra thì còn ai có thế giày vò được em nữa?”
Hoâc Minh giương mat nhìn cỏ.
Ôn Noãn ăn mặc một chiếc váy lòng
dè thoái mái, có vẻ rất mềm mại, anh duồi tay kéo cò tới òm vào trong ngực.
Anh suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cậu cũng có chừng mực, em hà tất phải vác bụng qua đó, chờ bọn họ kết hỏn hoặc là sinh con rồi tới cũng không muộn.”
Nói ra nói vào, tóm lại là vì Hoâc Minh thương cô.
Sao mà ôn Noãn không hiếu được.
Cô cúi đầu vuốt nhẹ cái bụng nhỏ đang phồng lên, cười: “Đã nói rồi, con bé không hề giày vò em! Chẳng qua chỉ ngồi một chuyển máy bay thòi, nhìn anh lo làng thành dáng vẻ gì kìa! Hơn nữa trên máy bay cũng có bác sĩ và y tá, sẽ không có vấn đề.”
Hoắc Minh không nói gì nữa.
Anh vuốt ve mái tóc dài màu trà của cò: “Nghỉ một lát đi! Có mấy thứ đồ nhỏ mà em đã xếp nửa ngày rồi.”
Ánh mắt Ôn Noãn vô cùng dịu dàng.
Cò thích đùa nghịch mấy đồ nhỏ bé này, cò không có kinh nghiệm chăm sóc con gái cho nên cám thấy rất mới lạ.
Hoác Minh hỏn cò một cái: “Em nhất
định sẽ là người mẹ tốt!”
ôn Noãn cười.
Đúng lúc này, người giúp việc dưới lầu đưa một tấm thiệp mời tới.
Ôn Noãn nhìn.
Hóa ra là ông Cô bên thành phố H, nói răng dịp Tết muốn đưa Cố Vân Phàm tới thành phố B chúc tết.
Ôn Noãn nhìn chăm chú vào câu từ trong tâm thiệp mời.
Cò đặt tấm thiệp mời xuống, cười nhẹ một cái: “Minh, ông ấy muốn em nhận Cô’ Vân Phàm là em trai đấy! Ngài Cô đây thật sự vô cùng khôn khéo! õng ta làm gì muốn Cố Vân Phàm làm em trai của em, chắng qua chỉ muốn nhân cơ hội bám vào nhà họ Hoâc mà thòi. Em nghe nói òng ta đang cô’ ý dời việc làm ăn tới thành phò B.”
Hoắc Minh không ngại có thêm nhiều bạn bè.
Ồn Noãn nhìn anh, cười: “Tính toán cúa ông ta cũng nhắc nhở em một chuyện!”
Giao dịch của có và Cô’ Vân Phàm.
Chuyện đã xong nhưng cỏ van chưa thật sự đồng ý với những gì cò đã thỏa thuận với Cô’ Vân Phàm.
õn Noãn rất khó xử, bởi vì chuyện này không dề làm, đặc biệt đối với một người ngay thảng thì chuyện này càng khó khăn hơn!
Lúc này, ôn Noãn lại có ý tướng.
Cò gọi người giúp việc tiên vào.
“Cò gọi điện thoại lại cho ỏng Cố, cứ nói tôi và cậu chủ tới thành phô c án Tết, sợ rang không tiện tiếp đãi ông ta! Ngày khác lại tính!”
Người giúp việc gật đầu rời đi.
Cửa khép lại.
Hoâc Minh dựa vào trên ghê’ sò pha, có chút lười nhác: “Lại có ý gì đấy?”
Ôn Noãn nói ra mọi chuyện.
Sau đó cò than nhẹ: “Năm đó mẹ của Cố Vân Phàm cũng bị ỏng ta lừa bịp!”
Từ sau khi biết ông Cố đã có vợ, mẹ của Cố Vân Phàm đã rời khỏi người đàn ông kia, một mình nuôi con, trải qua bao nhiêu năm cũng không dẻ dàng.
Mấy năm nay, bà ấy chưa bao giờ gặp mặt ông Cố.
Ôn Noãn nói với Hoác Minh: “Em thấy, đây là ý tướng cúa riêng mình Cô’ Vân Phàm! Chưa châc mẹ của cậu ta đã muốn
gặp lại người đàn ỏng kia.”
Hoâc Minh nghe xong cũng cám thây đó là một người phụ nữ có lòng dạ sãt đá.
Anh lại cám thấy Cố Vân Phàm rất đáng thương.
Nhưng châc chân anh sẽ không nói lời này cho vợ nghe.
Nói xong chuyện này, ôn Noãn chủ động báo với Hoâc Minh: “Buối chiêu em muốn tới thăm Hi Quang.”
Hoắc Minh rất rộng lượng.
Anh đồng ý tới đó cùng ôn Noãn …

Thành phố c, trong đêm giao thừa ngày ba mươi tết, không khí năm mới tràn ngập.
Đám người giúp việc ờ nhà học Lục bận đến mức chán không chạm đất, năm nay trong nhà có thêm thành viên, bữa cơm Tất Niên hòm nay càng phải tinh tế hơn so với ngày thường, đáng tiếc là có chủ tới tận mùng hai Tết mới trớ vê, bằng không sẽ còn náo nhiệt hơn nữa.
Bà cụ Lục cũng giúp một tay.
Bà là người phương Nam, làm thịt viên thủ còng rất ngon.
Thịt heo rừng người khác gửi tới đã được thái nhò, Ướp thèm gia vị các kiểu. Chờ chảo dầu sỏi thì bỏ thịt đã viên vào, chiên tới khi vàng giòn, nhìn là biết ăn ngon.
Bà cụ vừa mới vớt ra.
Minh Châu đã nhịn không được ăn một miếng, nào ngờ lại bị bỏng.
Bà cụ vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được đánh cò một cái, nói: “Mau gọi quán gia tìm thuốc cho mà bôi, bảng không buổi tối Lục Khiêm trở về lại chê cháu ngốc bây giờ.”
Minh Châu có hơi ngượng ngùng.
Nụ cười cúa bà cụ vần còn treo trên mặt…
Đế cửa, quản gia tiến tới rồi nói: “Bà cụ, cô Lam tới chúc tết!”
Bà cụ Lục lập tức xụ mặt.
Bà ngừng tay, nói: “Không phải đã nói không cân cô ta tới chúc Tết rồi sao? Cấp dưới cúa Lục Khiêm nhiều như vậy, nếu ai cũng tới nhà thì tòi còn đâu thời gian rảnh nữa?”
Quán gia cười theo, chủ yếu là cái cò kia không chịu đi.
Tết nhất, đối phương lại là mối tình đầu của con trai, bà cụ cũng không thế quá tuyệt tình.
Bà xoay người nhìn Minh Châu.
Trong lòng cò bé này chầng giấu được chuyện gì, rõ ràng đã không vui.
Bà cụ than nhẹ một tiếng: “Đế bà qua xử lý! Cháu không muốn gặp cô ta thì không cần gặp!”
Bà lại nói: “Nghe nói cò ta sẽ rời khỏi thành phố c ngay thôi!”
Minh Châu không muốn bà cụ phải khó xử, dạ một tiếng, đi bòi thuốc.
Tuy bà cụ đã đồng ý gặp người nhưng bà cũng phái thê’ hiện quyền lực một chút, nhà họ Lục là gia tộc lớn nhất thành phố c, danh vọng cúa bà cụ rất cao, đế gặp khách còn cố ý khoác một chiếc áo choàng vô cùng sang trọng.
Quản gia đưa người đi vào bên trong.
Lam Tử Mi nhìn chăm chú vào bà cụ Lục, khách sáo gọi một tiếng dì.
Bà cụ mời cò ta ngồi xuống.
Lam Tử Mi đưa quà tặng cho quản gia: “Là một cặp chân giò tươi, nấu cùng đậu nành là không gì sánh bâng!”
Quản gia mỉm cười.
Bà cụ liếc ông ta một cái, sau đó cho lên trà.
Bà cụ khách sáo: “Tử Mi! Nế vào mặt tình cảm quá khứ tôi vẩn gọi cò một tiếng cháu, dựa vào lế nghĩa tòi cũng nên đế vợ tương lai của Lục Khiêm tiếp đón cô nhưng cò cũng biết cả hai người gặp nhau sẽ không thoải mái, nên không cần gặp nữa! Còn cỏ, cò cũng biết tặng quà đấy. Tặng thật đúng ý tòi, đâu giống như vợ của Lục Khiêm tuối còn nhỏ, chân tay vụng về, giống như vừa rồi chỉ ăn một viên thịt viên thòi mà cũng bị bỏng, lát nữa Lục Khiêm trớ về nhất định lại phái ồn ào.”
“Nhưng hai vợ chồng với nhau phải ồn ào một tí mới náo nhiệt, cô nói đúng không?”
Bà cụ khách sáo.
Nhưng sắc mặt Lam Tử Mi lại càng thêm phần khó coi.
Bởi vì bà cụ như đang khen cò ta, không quá vừa lòng với Minh Châu.
Nhưng sự thật lại vò cùng yêu thương Hoác Minh Châu.
Trong lúc nhất thời cò ta cảm thấy muốn ngồi cũng ngồi không được.
Bà cụ Lục cũng không phải là người khắc nghiệt, Lam Tử Mi khiến Minh Châu không thoái mái, bà nói mát vài câu là được.
Đang định tống cổ người đi, Lục Khiêm lai trớ về.

Chương 562 Vô cùng quý báu.​


Lục Khiêm thấy Lam Tử Mi.
Ông rất ngạc nhiên đồng thời cũng cảm thấy không được vui cho lâm.
Ồng nghĩ, ông cũng đã nói chuyện rõ ràng với cò ta, Lam Tử Mi cũng không phải là người vụng về nhưng cô ta lại có thế chạy tới đây đế chúc Tết, đó chính là cố ý muốn khiến Minh Châu cảm thấy ngột ngạt.
Một người có địa vị và thán phận Lục Khiêm tất nhiên không thế đuổi người ta đi.
Ông cời áo khoác, trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu xám và chiếc quần tây vải len sầm màu.
Nhã nhặn, anh tuấn.
Người giúp việc đưa một chiếc khăn lòng ấm tới, Lục Khiêm cầm lấy xoa tay.
Ông mỉm cười nói với thư ký Liều nói: “Truyền Chí, thòi thì cậu đừng v‘ê nữa, gọi cá vợ cậu tới đây cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Thư ký Liều phối hợp vò cùng ăn ý với ông.
Anh ta nhận lấy chiếc khăn lòng cấp
trên vừa mới dùng, cười nói: “Tết nhất thê’ này, tòi không muốn gây thêm phiền toái cho ỏng Lục đâu, tòi sẽ nhanh chóng đi từ nơi nào thì chạy về chỗ đó, vợ con cũng đang ở nhà đợi tòi về án Tất Niên nữa!”
Lục Khiêm cũng chỉ cười nhẹ.
Ông nghiêng đầu vào trong, cất cao giọng, dùng ngữ điệu vò cùng tự nhiên gọi người: “Minh Châu, một lát nữa thư ký Liều sẽ về nhà ăn Tết, em không ra tiền sao, bình thường cứ gọi chú Liều, chú Liẻu rất thân thiết cơ mà.”
Minh Châu ngồi ở trong phòng, hàm răng nhỏ nghiến chặt.
Ông cố ý phải không!
Rõ ràng biết cô khó chịu với Lam Tử Mi, còn bắt cô ra tiến khách.
Nhưng người đàn ông đã lên tiếng, thứ nhất cô khỏng thế không cho ông mặt mũi, thứ hai cô cũng không muốn bán thân có vẻ lép vê’ như vậy.
Minh Châu chạy ra, trong tay còn câm theo thuốc mỡ.
Ngoài miệng bôi một lớp thuốc dày.
ở trước mặt khách khửa thật sự không được nghiêm túc cho lắm.
Lam Tứ Mi chí lắng lặng mà nhìn, trong lòng lòng cỏ ta dâng lèn cảm xúc khác lạ.
Cỏ ta hiếu rõ Lục Khiêm, òng là một người đi theo chủ nghĩa hoàn mỹ.
Hoâc Minh Cháu khiến òng mất mặt như thế, cò ta cảm thấy Lục Khiêm sẽ không chịu nối, ít nhất sẽ cảm thấy không còn mặt mũi.
Quả nhiên, Lục Khiêm nhíu mày.
ỏng kéo cò gái nhỏ đang nhán mặt như diền viên tuồng tới bên cạnh: “Xảy ra chuyện gi thế?”
Minh Châu dựa sát vào òng.
Thậm chí cò còn có thế nhìn rõ dấu răng nhỏ do cô cắn vào tối hôm qua trên có òng, không khỏi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Ăn thịt viên bị bỏng.”
Cô lại tìm lý do biện minh cho bản thân: “Bà cụ làm thịt viên ngon quá mà!”
Lục Khiêm lại cầm lấy thuốc mỡ, tự bôi cho cô, còn không quên dạy dố cò: “Tham ăn còn thích tìm lý do! Thuốc cũng bôi không xong, y như con nít.”
Tuy là rán dạy nhưng hành động và ánh mât lại vỏ cùng dịu dàng.
Minh Châu chắng thấy sợ chút nào.
Giờ khác này thậm chí cỏ còn quên mất có người khác đang ở đáy, đặt tay vào trong túi quân ông, làm nũng
Lục Khiêm cúi đầu nhìn cò: “Sờ lung tung cái gì thế! Chảng ra sao cả!”
Minh Châu phì cười.
Lam Tử Mi im lặng nhìn tựa như rơi vào trong động băng.
Thê mà Lục Khiêm lại chiều chuộng cô ta như vậy.
Rõ ràng ngoại trừ xinh đẹp, toàn thân Hoâc Minh Châu từ trên xuống dưới không có một điểm nào phù hợp để làm bà chủ nhà họ Lục. Lục Khiêm không những là ngài Lục, ỏng còn còn là trụ cột của người nhà họ Lục.
Hoâc Minh Châu làm sao xứng?
Lúc này, thư ký Liều lấy một cái bao lì xì ra khỏi túi còng việc.
Bao lì xì tám ngàn.
“Lân trước cho Thước Thước, cái này cho cò!”
Thư ký Liếu vừa mới nhận lương, làm sao Minh Châu có thế mặt dày nhận tiền của anh ta được.
Lục Khiêm lại vồ đ‘âu cò rồi nói: “ơâm đi! Cậu ta đang thả con tép, bắt con tòm đấy thỏi!”
Thư ký Liếu cười: “Chỉ có ngài là hiểu tòi!”
Minh Châu nhận lấy bao lì xì.
Trên người cỏ không có túi, nhét thắng vào túi quân Lục Khiêm, hành động này khiến Lục Khiêm phái nhìn cỏ thêm vài lần, sau đó õng gọi quản gia tới, thuận miệng bàn giao đòi chuyện.
Mẩy chuyện ngày Tết đáng lẽ nên do Minh Châu sâp xếp.
Nhưng cô chí biết chơi.
Hơn nữa Lục Khiêm cũng không muốn khiến cò phiền lòng, cứ thế tự mình quản lý hết toàn bộ.
Quán gia nói đòi lời với ông.
Một lát sau, dường như ông bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, xoay người nói với Minh Châu: “Ngây ra đó làm gì, mau tiễn chú Liếu của em đi, đúng rồi, cũng thuận tiện tiền luôn cá kỹ SƯ Lam nhé.”
Sắc mặt cúa Lam Tứ Mi vò cùng khó coi.
Lục Khiêm chỉ nói dám ba câu đã nói
rõ thân phận của Hoãc Minh Châu.
Cỏ ta miến cưỡng nở nụ cười: “Không làm phiền cò Hoắc!”
Minh Châu ôm cánh tay Lục Khiêm, với lấy chiếc áo khoác vàt trên sò pha bèn cạnh, đó là áo cúa Lục Khiêm.
Cò khoác lên rồi siết chặt: “Đế tỏi tiền thư ký Liều!”
Thư ký Liều mỉm cười: “Thời tiết này quá đẹp, có thể đi một đoạn cùng người đẹp như cô Minh Châu, nghĩ lại mới thấy đây là một chuyện vò cùng tuyệt vời!”
Anh ta kẹp túi còng việc vào tay.
Minh Châu đi theo anh ta ra ngoài mà Lam Tử Mi cũng không còn lý do ở lại.
Cò ta nhìn chăm chú vào Lục Khiêm, khố sờ không nói thành lời.
Lục Khiêm có không ít tri kỷ, cô ta cũng là một trong số đó.
Có ta không cần danh phận ở lại bèn cạnh ông chẳng qua cũng chỉ nghĩ ráng có một ngày cuối cùng ông sẽ quyết định sống yên ổn, dù sao người thích hợp ở bèn cạnh ông nhất chính là Lam Tử Mi cò ta.
Trăm triệu lần cũng không ngờ tới, ông ấy sẽ thích một con nhóc trước.
Thậm chí còn vì con nhóc kia, phải rời xa việc mà ông yêu nhất.
Đòi môi của Lam Tử Mi run rấy: “Tôi nghe nói, anh phải rời khỏi tổ chức, chuyến sang kinh doanh?”
Lục Khiêm đã giao việc xong.
Ông đuối quản gia đi, nhìn về phía bà cụ đang ngồi một bên y như Phật Tố, bất đác dĩ rút một điếu thuốc ra châm lửa, hút một ngụm: “Sao cô biết?”
Lam Tử Mi đè nén cảm xúc: “Đương nhiên là tòi có cách! Có người thấy thư xin từ chức của anh.”
Chờ sau khi nhiệm vụ kết thúc, Lục Khiêm sẽ xin từ hết tất cá mọi chức vụ.
Việc này khiến cô ta vừa khiếp sợ lại vừa phán nộ.
Sao ỏng lại có thế… Sao lại có thể yêu Hoâc Minh Châu đến mức đó, chí vì được ở cạnh cò, chỉ vì được kết hòn cùng cò, không tiếc chặt đứt toàn bộ sự nghiệp của mình.
“Lục Khiêm! Anh phù hợp với vị trí hiện tại.”
“Anh chỉ vì một đứa con gái còn chưa trưởng thành mà chuyến sang kinh doanh, không sợ đã quá trề rồi sao?”
“Anh làm buôn bán có thế so sánh được với nhà họ Hoác sao?”
“Mất đi ánh sáng của ngài Lục, dựa vào cái gì mà cò ta vần đồng ý đi theo anh chứ!”
Lục Khiêm châm thuốc lá, ông nhẹ giọng nói: “Những cái đó không liên quan tới cò! Tử Mi, buông tha cho tòi cũng như buông tha cho chính bản thân cò đi! Minh Châu còn trẻ không có nghĩa là cò ấy không hiếu chuyện, so với tất câ những người khác, cò ấy là người sẽ luôn kiên định lựa chọn đứng về phía tòi!”
Mà ông cũng lựa chọn cò.
Lam Tử Mi còn định nói gì thêm, Minh Châu đã trớ lại.
Lục Khiêm kéo tay cô, xem vết thương trên khóe miệng của cò, nói với bà cụ: “Mẹ giúp con tiền khách nhé, con đưa Minh Châu đi thay một bộ quần áo khác!”
Bà cụ gật đầu.
Minh Châu đi sát bên người ông: “Không sợ làm phiền khách cúa anh sao?”
Lục Khiêm đã không gặp cò một ngày, ông rất nhớ cò.
õng ấn cò vào vách tường trong lối đi nhỏ, vuốt ve vết thương của cô, dịu dàng hỏi: “Còn đau không?”
“Không đau!”
Lục Khiêm cười nhẹ một tiếng, giọng nói càng thêm nhẹ nhàng; “Tôi nói chồ kia, đém qua không phải em kêu đau sao?”
Minh Châu đỏ mặt.
Cô tựa vào trên vách tường, nhẹ nhàng vồ một cái vào trong lòng ngực ỏng.
Đánh đánh đấm đấm thôi mà cũng ngọt ngào, thậm chí còn quên mất sự tồn tại của Lam Tử Mi.
Lục Khiêm luôn rất săn sóc, khổng làm chuyện xằng bậy, hai người thay quân áo xong thì đi ra.
Lam Tử Mi đã không còn ớ đây.
Tiếu Thước Thước đi theo bên cạnh bà cụ, bận trước bận sau.
Bà cụ lại tiếp tục làm chuyên món khác, năm vừa rồi bà có hơi lười nhác nhưng năm nay lại phải làm lụng vất vả.
Lục Khiêm nhìn vẻ mặt dịu dàng của mẹ mình, trong lòng cũng không khỏi mềm nhũn, ông bế con trai lên: “Bố đưa con đi ra sân bân pháo hoa.”
Thật ra Minh Châu cũng muốn đi.
Bản tính của cô vốn ham vui, thế nhưng thân phận hiện tại của cò…
“Em làm cơm Tất Niên với bà cụ!”
Bà cụ đấy cô, oán trách: “Tuối còn trẻ, đi theo bà già như bà ớ phòng bếp làm cái gì! Đi chơi đi!”
Được cho đi, Minh Châu nhanh chóng chạy trốn.
Bà cụ chê cười Lục Khiêm: “Cưới được một bé gái! Thế nhưng cũng được, ở bèn cạnh cũng náo nhiệt!”
Hơn nữa tròng lại rất xinh đẹp.
Lục Khiêm cười.
Ồng dăt Thước Thước đi ra kho hàng, lấy mười mấy cái pháo hoa ra, lớn bé đủ loại.
Trời đã sãp tối.
Chỉ còn nơi cuối chân trời nhuốm màu trâng sáng, còn có ánh đèn lấp lánh bén trong sản.
Lục Khiêm mặc quần dài màu đen, phía trên là chiếc áo len cashmere màu xanh đậm, dáng người thon dài.
Ánh sáng lờ mờ chiếu lên sườn mặt
của ỏng.
Diện mạo của ông không góc cạnh sâc sảo giống như Hoâc Minh, thậm chí nhìn òng còn hài hòa hơn.
Tuấn tú khó nói thành lời!
Pháo hoa vụt lên không trung, nố tung giữa màn trời đêm.
Đây là lần đầu tiên Thước Thước án Tết cùng với bố, lại được phóng pháo hoa vò cùng vui vẻ, nhảy lèn vỗ tay.
Minh Châu cũng vậy
Cô ngửa đầu nhìn pháo hoa, lắng lặng nhìn vài giây rồi rũ mat xuống nhìn người đàn ông mà cò yêu sâu đậm.
Không ngờ Lục Khiêm cũng đang nhìn cò.
Ánh mát của òng nhìn có chăm chú không nói nên lời, còn rất ôn nhu.
Minh Châu chí cảm thấy cá gương mặt nóng lên.
Nhưng cò lại không nỡ dời tầm mắt…
Lục Khiêm cười nhẹ một chút, kẹp điếu thuốc hít một ngụm rồi lại đi phóng mấy cái pháo hoa khác.
Pháo hoa đầy trời đều là ông châm
ngòi vì cò.
Cuối cùng ông đi tới bên cạnh cô, bê Thước Thước lén.
Một tay kia ôm lấy cò vợ nhỏ cúa mình.
Minh Cháu nương theo lực tay õng, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai ông, cỏ nghĩ tất cá những đêm Tất Niên cò từng trải qua trong ba mươi năm trước đều không náo nhiệt không thỏa mãn bằng đêm hôm nay…
Trái tim cỏ tràn ngập cảm xúc, muốn nói đòi lời.
Lục Khiêm lại nhẹ lấm bấm ớ cỏ bên tai: “Chỉ mong dầu tháng đổi năm dời, chúng ta ván luôn mãi bên nhau.”
Õng vân chưa nói lời yêu, nhưng òng nói mãi bên nhau.
Minh Châu cảm thấy rất ngọt ngào.
Cò lặng lẽ đưa tay òm lấy vòng eo của ông, vô cùng động lòng.
Đêm 30, nhà họ Lục vò cùng náo nhiệt.
Mùng một, Lục Khiêm cũng không nghỉ ngơi.
õng bận rộn làm việc, cũng có không ít người tới nhà chúc Tết, bình thường bà cụ cũng sẽ đón tiếp nhưng năm nay lại có thái độ khác thường, ai đến cũng uyến chuyến từ chối.
Minh Châu cảm thấy có chút kỳ quái.
Bà cụ Lục nói: “Có khả năng nám sau Lục Khiêm sẽ không giữ chức vụ này nữa.”
Những người này đơn giản chỉ tới để xin xỏ còng việc.
Cũng không cân phải gặp!
Minh Châu đã nghe òng nói, lúc này lại nghe bà cụ nhẹ nhàng nói ra, trong lòng cám thấy không thoải mái cho lăm.
Cò cảm thấy bới vì cò nên Lục Khiêm mới từ chức.
Suy nghĩ trong lòng cò chắng giấu được ai.
Bà cụ Lục mặc đồ mới, uống canh hạt sen, cười nói: “Bà còn ước nó lui ra phía sau đấy! Suốt ngày không thấy mặt mũi đâu, bà thấy chính nó cũng đã lười nhác không muốn làm nữa, không liên quan gì tới chuyện riêng của hai đứa!”
Minh Châu cười: “Bà cũng biết dỗ
người khác ghè!”
Mồi khi cò thẹn thùng lại vỏ cùng xinh
đẹp.
Bà cụ nhìn thì vui mừng, nói giỡn với cò: “Bà nào biết dồ ngọt như chú Lục của cháu! Mấy nám nay bà chỉ cần quan sát là biết nó châc chán đã án sạch cháu rồi.”
Minh Châu càng ngượng hơn!
Đang định phản bác hai câu, quản gia đi tới cung kính nói: “Bà cụ, bà chủ, có một vị khác gọi là ỏng Cô đưa con trai tới, muốn vào gặp.”
Ông Cố?
Õng Cố từ đâu ra vậy?
Còn đưa cả con trai theo!
Bà cụ Lục cảm thấy đau đầu, xoa đầu rồi nói: “Nhà họ Lục chúng ta không có con gái, chỉ có một đứa con dâu, người này dắt con trai tới đây làm gì? Tòi cũng đâu thiếu việc đế làm.”
Quản gia cười: “Nhìn có vé rất sang trọng!”
Ông ta ghé tới sát g’ân rồi nhỏ giọng nói: “Doanh nhân giàu có ở thành phố H chỉ đứng sau Chu Truyền Hùng. Tòi đã hỏi thăm sơ sơ, có chút quan hệ với cô chủ nhà chúng ta.”
Chuyện bên ngoài, bà cụ không biết rõ lắm.
Nhưng Minh Châu lại bỗng nhiên nghĩ tới.
Cô la hét: “Người này là Cố Vân Phàm, cậu ta còn tặng hoa hồng cho chị dâu nữa… Nhưng mà chị dâu đã ném đi rồi, cậu ta vẳn còn tự mình đa tình!”
Bà cụ nghe xong thấy rất buồn cười.
Bây giờ bà đã viết vì sao thầng con trai mắt cao hơn đầu của bà lại yèu Minh Châu sâu đậm.
Minh Cháu… Quá thật rất khác biệt!
Bà cụ thu lại cảm xúc, nói với quản gia: “Mời vào đây đi!”
Quản gia rời đi.
Bà lại nói với cò con dâu nhỏ: “Lát nữa người ta tới thì đừng vội đắc tội nhé.”
Minh Châu cũng không tức giận.
Thừa dịp người ta còn chưa tới tới, cò cọ bên người bà cụ làm nũng: “Cháu biết mà”
Tuy bà cụ phải ứng phó với người ta nhưng lúc này trong lòng cũng ngọt ngào đến mức nở hoa.
Vợ của Lục Khiêm còn nhỏ tuổi, tâm tư đơn thuần, tựa như dắt về một cò con gái nhỏ, bà rất vui mừng.
Lúc hai người nói chuyện, ông Cô đã dàt Cố Vân Phàm đi vào.
Đám cấp dưới cầm theo quà tặng lẳn hành lý, một đống to một đống nhỏ tròng như tới thăm người thân. Vừa tiến vào, ông Cố đã tháo khăn quàng cố xuống, làm như rất quen thuộc, tỏ vẻ thân mật: “Bà cụ, con tới chúc Tết bà đây!”
Nói xong còn gọi Cõ Ván Phàm: “Mau gọi bà ngoại! Bà ngoại cúa chị ôn Noãn cũng chính là bà ngoại ruột của con đấy!”
ít nhiều Cô’ Vân Phàm cũng thấy ngại.
Bà cụ Lục cũng là dién viên chuyên nghiệp.
Bà gọi Cô’ Vân Phàm tới, sờ tay cậu ta: “Tròng rất đẹp trai!”
Sau đó bà nghiêm túc hỏi một câu: “Bá Ngôn (bố ôn Noãn) còn có đứa con khác sao? Tói chưa từng nghe thấy Tiếu Noãn kế nhé!”
Ông Cố ngây ra.
Bà cụ này cũng khó đối phó, còn giả vờ không biết nữa!
Lúc này, bà cụ lại chỉ vào đống hành lý rồi nói: “Nếu là con của Bá Ngôn, vậy thì mau chóng thu dọn phòng cho khách đi, con cái trong nhà không thế ở khách sạn được.”
Bà kêu Minh Châu đi chuấn bị.
Vào lúc này Minh Châu cũng rất thòng minh, dựa theo câu chuyện rồi nói: “Cậu ta họ Cố, Cố Vân Phàm, không phải con của chú Ôn đâu.”
Người giúp việc bưng trà lén.
Bà cụ mời trà, sau đó cũng nhấp một ngụm, cười cười: “Là do tòi hồ đồ, vừa nãy nghe nói là em trai cúa ôn Noãn nén cứ tưởng đó là con trai của Bá Ngôn! Nếu không phải, vậy thì vẫn nên gọi điện thoại cho õn Noãn đi, đế xem con bé nói thê nào.”
Da mặt òng Cố thật sự rất dày.
Ồng ta nhẹ nhàng xoa bóp tay cho bà cụ, lại nhận lấy quà từ trong tay cấp dưới.
Một bộ bắp cải ngọc phí thúy.
Vô cùng quý báu.
Trên mặt ông ta treo nụ cười: “Bà cụ không cân phải phiền toái như vậy! Con và Vân Phàm tới đây trước đế làm quen với đường xá, châc chân phải ở khách sạn rồi!”
Bà cụ gật đâu: “ồ! Hóa ra là vậy! Tòi nhìn đống hành lý này còn tưởng rằng ông muốn ở lại nhà họ Lục.”
Trên mặt òng Cố viết mấy chữ không được tự nhiên.
Một ván này vẳn không thế đánh bại được bà cụ.
Bà cụ Lục không giữ người ở lại nhưng vần độ lượng rộng rãi mời người ta án một bữa cơm nhà, sai người chuấn bị đồ nhâm rượu rồi lại gọi Lục Khiêm trờ về sớm đế tiếp khách.
Còn món quà quý báu kia vẳn nên chờ Ôn Noãn trớ về rồi lại nói.
Lúc này cũng mới chỉ ba giờ chiều.
Sân vườn của nhà họ Lục rất nối tiếng ở thành phô c, bô con nhà họ Cố đi dạo tham quan trong vườn, Minh Châu cũng nhàm chán đi theo.
ớ đâng trước, bà cụ và ông Cố kẻ tung người hứng.
Phía sau, Minh Châu trừng mât nhìn Cố Vàn Phàm.
Cò hừ lạnh: “Tết nhất rồi, anh chạy đây làm cái gì? Đừng cho là tòi không biết tính toán của anh, anh trai và chị dâu cúa tòi đang án ái lắm, người thứ ba như anh không có chỗ chen chân!”
Cố Vân Phàm đã biết cò từ lâu.
Cậu ta thích Ôn Noãn, cũng thích trêu chọc cô, thế nhưng thật sự không làm nối người thứ ba…
Nhưng em gái cúa Hoắc Minh …
Nghĩ đến người đàn õng kia, chọc tức em gái Hoâc Minh cũng được.
Vì thế Cố Vân Phàm vạ miệng nói: “Tòi cứ thích làm người thứ ba đấy thì sao!”
Minh Cháu vừa chọc đã trúng chiêu: “Đồ không biết xấu hố! Chị dâu của tôi còn lâu mới thích anh nhé!”
Cố Vân Phàm đưa tay ra òm ngực: “Nếu không cứ thử xem?”
“Thử cái gì?” Một giọng nói vang lên ngoài cửa sân.
Quay đầu nhìn lại, thế mà lại là Hoâc Minh.
Anh mặc áo khoác lịch sự, toàn thân tỏa ra khí chất tinh anh.
Đẹp một cách thanh cao.
Sáng mai thành phố B có tuyểt, anh đưa vợ và bọn nhó đến thành phô’ c chúc Tết trước, không thể ngờ được lại nhìn thấy
Cố Vân Phàm ớ chô này đánh rắm!


Chương 563 Sặc sỡ loá mắt.​


Minh Châu sà tới, ôm lấy cánh tay anh.
Ở nơi đất khách nhà chồng thấy được anh trai ruột của mình, tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng thân thiết.
Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, nhìn về phía Cố Vân Phàm, cười lạnh: “Cậu muốn làm nhân tình của ai cơ?”
Cổ Vân Phàm nhìn chằm chằm vào Hoắc Minh.
Mặc dù cậu ta vốn hay tùy hứng làm bậy nhưng thật sự mà nói cậu ta cũng không thể không thừa nhận Hoắc Minh quá loá mắt.

Người đàn ông kia sinh ra dường như đã được ông trời ưu ái.

Cậu ta hụt hẫng hỏi lại: “Như thế nào... Sợ?”

Hoắc Minh đưa một tay lấy hộp thuốc ra, châm một điếu, rít một hơi dài.
Cặp mắt hẹp dài xinh đẹp híp lại, nhìn chăm chú vào Cố Vân Phàm, cười khẽ: “Sao tôi lại phải sợ cậu! Tôi chỉ sợ Ôn Noãn nghe thấy thì không vui, bản thân cô ấy điểm gì cũng tốt chỉ có điều lại có thói ở sạch.
Cố Vân Phàm cũng không bỏ qua cho anh.
“Nghe nói Tổng Giám đốc Hoắc đã từng làm luật sư, mồm mép như thế này chắc còn già dặn hơn cả độ tuổi của anh rồi đấy!”
“Cũng thường thôi!”
“Ôn Noãn thích người đàn ông trưởng thành, mấy đứa trẻ trâu như cậu cần phải rèn luyện nhiều!”
Hai người đàn ông độc miệng không thèm thu chiêu.

Minh Châu nhìn mà trợn mắt há mồm.
Đúng lúc Lục Khiêm trở về, bên cạnh còn có Ôn Noãn và mấy đứa nhỏ đi cùng, ông đang bế Hoắc Tây trên tay.
Tiểu Hoắc Tây được chiều chuộng vô cùng.
Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mềm mại dán sát vào người Lục Khiêm, thân mật gọi ông là ông cậu.
Lục Khiêm nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé, truyền hơi ấm cho cô bé.
Ông nhìn cảnh tượng này, cười: “Hôm nay náo nhiệt ghê!”
Cố Vân Phàm thấy ông thì không dám lỗ mãng nữa, cung kính gọi một tiếng: “Ngài Lục.”
Lục Khiêm liếc mắt nhìn Minh Châu một cái, Minh Châu lập tức dịch tới, đứng ở bên cạnh ông.
Bà cụ và ông Cổ cũng đi dạo xong, quay trở về.
Lục Khiêm lấy phong thái của chủ nhà, mời ông Cổ và Hoắc Minh tới phòng trà tán gẫu, còn Cố Vân Phàm đến cả ngồi cũng chưa đủ tư cách, chỉ có thể đứng ở một bên để nghe.
Minh Châu nhìn theo hướng bọn họ rồi đi.
Cô ấy lặng lẽ nói nhỏ với Ôn Noãn: “Nhìn cậu của chị với anh trai một cái là biết hai người không đồng trang lứa.
Ôn Noãn đang có thai.
Cô đứng trong khu vườn cổ của nhà họ Lục, vuốt nhẹ cái bụng nhỏ rồi mỉm cười: “Sao nào, chê cậu già rồi sao, chị thấy mấy năm nay em rất thích mà!”
Căn bản Minh Châu nói không lại cô, hơn nữa cũng không dám.
Dì Nguyễn cũng đi theo, cầm áo choàng lông dê phủ thêm cho Ôn Noãn: “Các con cứ trò chuyện, mẹ đi với bà cụ.”
Ôn Noãn dạ một tiếng.
Mặt mày cô trông rất dịu dàng, vô cùng đẹp.
Minh Châu có hơi hâm mộ, duỗi tay sờ bụng cô, thầm nghĩ, có phải người phụ nữ nào mang thai cũng sẽ xinh đẹp vậy không, đáng tiếc năm đó khi mình có thai Thước Thước sống quá chật vật, đừng nói tới xinh đẹp, không có mùi đã là không tôi!
Ôn Noãn cho bọn nhỏ đi chơi.
Sùng Quang là bạn giúp việc nhỏ của cô, dắt các em trai em gái đi chơi.
Ôn Noãn và Minh Châu đi vào phòng riêng.
Phòng ngủ của Ôn Noãn ở phía Nam, thiết kế phù hợp, vào đông rất là ấm áp.
Minh Châu đỡ cô ngồi xuống, lại giúp cô cởi áo khoác.
“Chị dâu cứ từ từ thôi”
Ôn Noãn liếc mắt nhìn cô ấy một cái, ý cười ngập tràn: “Không cho cho chị bao lì xì sao, mợ nhỏ?”
Minh Châu rót cho cô một ly nước sôi để nguội.
Cô ấy uốn éo chạy tới bên người Ôn Noãn làm nũng: “Ôn Noãn, chị không được nói chuyện này nữa! Anh trai sẽ đánh chết em!”
Ôn Noãn không cho cô ấy nói bậy.
“Tết nhất, còn khoảng hơn một tháng là em sẽ phải kết hôn, nói lời may mắn một chút.
Minh Châu ngoan ngoãn gật đầu.
Ôn Noãn lấy một bao lì xì ra: “Tiền mừng tuổi!”
Minh Châu nhận lấy, gào lên một tiếng.
Vừa mở ra nhìn thì thấy đó là một đôi bông tai trân châu vô cùng xinh đẹp, nhìn tỉ lệ là biết là sản phẩm hàng đầu của Nam Dương.
Cô ấy đeo lên, vô cùng phù hợp với bộ váy lông dê đang mặc trên người.
Sặc sỡ loá mắt.
Cô ấy rất là thích, vuốt lỗ tai: “Ôn Noãn, chị đúng thật là có mắt nhìn.”
Ôn Noãn lại thuật lại lời vợ chồng Hoắc Chấn Đông dặn dò một lần, lời nói biểu cảm có sự uy nghiêm của người làm chị dâu. Minh Châu hoàn toàn bị huyết thống đè nén, cũng không dám đòi làm mợ nhỏ nữa.
Ôn Noãn đã đạt được mục đích, thấy có chuyển biến tốt thì dừng lại.
Cô dịu dàng hỏi: “Đã quen chưa?”
Minh Châu biết cô thật lòng đối xử tốt với mình, bỗng dưng vô cùng cảm động, nhẹ giọng nói: “Bà cụ đối với em rất tốt, Lục Khiêm cũng rất tốt.”
Ôn Noãn đã yên tâm.
Minh Châu nhớ tới Cố Vân Phàm kia, không yên tâm hỏi: “Anh ta ăn vạ ở đây, có ảnh hưởng tới tình cảm giữa chị và anh trai em không?"
Ôn Noãn chọc nhẹ đầu cô ấy, vẫn không trả lời.
Chỉ là vào bữa tiệc tối, cô không tham dự, nói rằng thân mình không thoải mái.
Trong sảnh lớn của nhà họ Lục bày một bàn ăn phong phú, nghe nói Ôn Noãn không tới, trong mắt bố con nhà họ Cố đều tỏ ra mất mát.
Bà cụ cười cười.
Bà nói: “Phụ nữ mang thai không muốn ăn uống là chuyện thường ngày. Minh, cháu đi xem con bé đi.”

Chương 564 Sao anh biết em có việc?​

Hoắc Minh gật đầu.
Anh dập điếu thuốc, bưng cho cô một ít đồ ăn ngon.
Đẩy cửa đi vào phòng ngủ, Ôn Noãn đang ngồi dựa vào cái nệm một bên cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách.
Yên tĩnh điềm đạm.
Từ trước đến nay lúc nào Hoắc Minh cũng cảm thấy cô đẹp, không khỏi nhìn thêm vài lần rồi mới đi tới, đặt đồ xuống rồi ngồi phía sau đỡ lấy bờ vai mỏng manh của cô, dịu dàng hỏi: “Không thoải mái ở đâu vậy?”
Ôn Noãn nhìn cái khay.
Một phần thịt viên nướng Toàn Gia Phúc, hai đĩa xào rau và một bát canh xương sụn.
Vừa nhìn đã thấy thèm ăn.

Cô buông sách xuống, cười nhẹ: “Không nghĩ tới lại đưa con át chủ bài ra nhanh như vậy.”
Hoắc Minh biết là vì ông Cố.
Anh cười, đỡ cô đến ngồi xuống bên bàn ăn nhỏ.
Ôn Noãn gắp một miếng thịt viên lên, đưa tới bên miệng Hoắc Minh: “Vừa nhìn là biết do bà ngoại làm, anh nếm một chút.”
Hoắc Minh ăn xong cũng cảm thấy không tồi.
Anh lại tò mò: “Em sống ở nhà họ Lục cũng không nhiều, sao mà nhìn ra được?”

Ôn Noãn yên lặng ăn một cục thịt viên.
Cô giương mắt nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Sau khi sinh Hoắc Tây, em ở chỗ này hai tháng.”
Hoắc Minh hơi giật mình.
Anh đặt bàn tay trên mu bàn tay Ôn Noãn, giọng nói hơi khàn: “Ôn Noãn, khi đó, anh xin lỗi!”
Đây là một vấn đề khá nặng nề, rất khó nói thành lời.
Ôn Noãn cười nhẹ với anh: “Minh, em không trách anh! Quan trọng là hiện tại chúng ta rất hạnh phúc, bây giờ em ở bên cạnh anh, rất vui vẻ.”
Hoắc Minh dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô, nói đôi lời dí dỏm giảm bớt áp lực.
“Tôi đây phải cảm ơn Tổng Giám đốc Ôn không so đo hiềm khích trước đây.
“Anh biết là tốt!”
Lảm nhảm xong, cô thúc giục anh: “Anh ra tiếp khách đi! Em không sao!”
Hoắc Minh sờ mặt cô, đi ra ngoài.
Sảnh lớn đang rất náo nhiệt.
Ông Cố quyết tâm kết bạn, Lục Khiêm mạnh vì gạo bạo vì tiền, cả hai nhanh chóng làm quen với nhau.
Hoắc Minh biết việc làm ăn của ông Cố khá tốt.
Trên tay ông ta có một dự án nguồn năng lượng mới rất phù hợp với Lục Khiêm.
Vì thế lại gia nhập vào bàn rượu.
Bà cụ và dì Nguyễn đã ăn xong, dắt bọn nhỏ đi sang một bên, chỉ dư lại mấy người đàn ông ngồi uống rượu thuận tay nói chuyện làm ăn.
Ông Cố nhắc mãi về Ôn Noãn, muốn cô dìu dắt Cố Vân Phàm.
Đề tài của Hoắc Minh chỉ vây quanh vấn đề về dự án nguồn năng lượng mới kia.
Sao Lục Khiêm có thể không biết?
Một bữa cơm, ăn ra đủ loại tâm tình, chỉ có Cố Vân Phàm nhàm chán đến mức muốn quay mòng mòng.
Đêm khuya, cuối cùng tiệc rượu cũng kết thúc.
Lục Khiêm tiễn khách, Hoắc Minh thừa dịp rượu chưa ngấm, trở lại phòng ngủ.
Ôn Noãn vẫn chưa ngủ, anh rất ngạc nhiên.
Giày da cũng chưa cởi đã bò lên trên giường nằm ở bên
cạnh cô, ôm chầm lấy người cô, chôn mặt vào trong bụng nhỏ của cô, rồi lại cảm thấy không đủ, duỗi tay sờ soạng vào bên trong ổ chăn.
Ôn Noãn mềm giọng nói: “Anh đừng có sờ lung tung! Tay lạnh.
Hoắc Minh cười nhẹ ra tiếng.
“Chỗ nào lạnh! Rõ ràng rất nóng mà!”
Ôn Noãn kéo anh lên, nằm đối diện với anh, cánh tay thon thả vươn ra khỏi ổ chăn ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng thương lượng với anh: “Đêm nay em ngủ với bà ngoại!”
Hoắc Minh chống lên trán cô.
Anh lẩm bẩm: “Đã nằm trong chăn rồi, trời lại lạnh.
Ôn Noãn biết anh không đồng ý, khó có khi làm nũng với anh, cuối cùng phải đáp ứng với điều kiện không được xem là công bằng cho lắm.
Đó tất nhiên là chuyện mà người đàn ông nào cũng thích.
Hoắc Minh uống rượu xong làm sao mà nghe được những lời này.
Cả người anh nóng bừng bừng nhưng vẫn đòi làm trước một hồi, Ôn Noãn đỏ mặt đỡ lấy đầu vai anh: “Anh uống nhiều rồi, sẽ làm con bị thương!”
Tóm lại đêm nay cô không chịu cho anh làm.
Cọ xát nửa ngày, chỉ hôn được một cái.
Hoắc Minh lại cảm thấy rất mỹ mãn, anh đứng dậy mặc đồ cho cô: “Được rồi, tối hôm nay Tổng Giám đốc Ôn của chúng ta phải làm chuyện lớn, vào thời buổi này, anh làm chồng mà còn không ủng hộ chỉ sợ đến cuối năm cũng khó mà thoải mái được!”
Vừa nói vừa hôn bụng cô.
Trong lòng Ôn Noãn mềm nhũn, vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh: “Sao anh biết em có việc?”
Sau khi Hoắc Minh uống rượu, lời nói không còn quá cẩn thận.
Anh cười nhẹ: “Cả trong cả ngoài em anh đã sờ hết rồi! Mông dịch một cái là anh biết em muốn bay đi đâu, Tổng Giám đốc Ôn, em không thể gạt được anh!”
Kiểu đùa giỡn ngọt ngào như thế cũng khiến Ôn Noãn cảm thấy vui.
Nếu không phải thực sự có việc, cô thật lòng cũng muốn được anh ôm như thế, yên tĩnh nói đôi lời
Nhưng, tương lai còn dài.
Hoắc Minh dẫn Ôn Noãn sang chỗ bà cụ.
Bà cụ vẫn chưa ngủ, thấy Ôn Noãn tới thì rất vui mừng, lập tức kéo người vào trong, kêu Hoắc Minh trở về phòng nghỉ ngơi.

Chương 565 Cậu ta tự nhận mình không làm được!​

Cửa khép lại, bà cháu hai người đã có thể bắt đầu nói chuyện
Bà cụ nhìn xem sắc mặt của cháu gái, cảm thấy rất tốt.
Bà nói: “Bà thấy tình cảm giữa cháu và Hoắc Minh dạo này rất thắm thiết.”
Ôn Noãn gật đầu: “Cũng không tồi!”
Bà cụ trầm tư, chợt nhớ tới quá khứ nhưng lại mau chóng vứt những thứ đó ra sau đầu.
Nói một hồi lâu, Ôn Noãn suýt nữa không nói được mục đích của chuyến đi này. Thế nhưng cũng may bà cụ mắt sáng như sao, cười nói: “Con nhóc này, bây giờ càng ngày cháu càng nghiêm túc! Giống như cậu của cháu vậy!”
Nhìn như đang oán giận thật ra lại rất yêu thương, còn có thưởng thức.
Tính tình của Ôn Noãn cũng giống Lục Khiêm.

Cũng đúng, bởi vì tính cách này mới khiến Hoắc Minh nguyện ý sống yên ổn.
Ôn Noãn cũng cười: “Sớm biết không thể gạt được bà ngoại!”
Cô nói hết mọi chuyện
Bà cụ Lục đánh vào tay cô một cái, cười mắng: “Cái này có gì mà khó xử! Chẳng qua chỉ là chuyện liên quan tới việc có công khai hay không mà thôi, hơn nữa buổi tối trong lúc ăn cơm bà cũng nhìn ra được, Hoắc Minh cũng đang tranh thủ dành vài thứ cho cậu của con!”
Trao đổi lợi ích chỉ cũng chỉ là sự nỗ lực bên ngoài mà thôi
Ôn Noãn yên lòng, cô cố ý chọc bà cụ vui: “Bà còn nói cháu giống cậu nữa chứ, cháu lại cảm thấy cháu giống bà ngoại, bà ngoại thông minh mới sinh được cháu!”
Tất nhiên lời nói này dễ bà cụ vô cùng vui vẻ.

Bà cụ lại nói: “Trong mấy đứa, Hoắc Tây là đứa thông minh nhất! Sùng Quang là đứa ổn định nhất.
Ôn Noãn suy tư một chút.
Cô nói nhỏ: “Minh cố ý để hai đứa nhỏ... Nhưng tóm lại cháu vẫn lo lắng, hai đứa đều quá mạnh mẽ, sau khi lớn lên chưa chắc đã thành đôi”


Bà cụ bảo cô bớt sầu, nói rằng con cái có phúc của con gái.


Ôn Noãn nói phải.
Chuyện này bàn xong, bà cụ cũng không giữ cô ở lại qua đêm.
Bà duỗi chân rồi nói: “Bà đây tay già chân yếu không linh hoạt, vẫn để Minh chăm sóc cháu ban đêm đi.”
Ôn Noãn nghĩ tới Hoắc Minh mới uống rượu xong.
Cực kỳ động tình!
Cô chơi xấu làm nũng, ngủ ở phòng bà cụ một đêm.
Sáng sớm, Ôn Noãn tỉnh lại.
Hoắc Minh ngồi ở mép giường, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đen, bên ngoài khoác một chiếc áo màu xám đậm.
Nhìn anh tinh thần phấn chấn.
Không hề nhìn ra tối qua anh đã uống say.
Ôn Noãn cảm thấy anh rất đẹp, dịch đầu tới, nhẹ giọng hỏi: “Uống nhiều mà sao vẫn dậy sớm vậy?”
Hoắc Minh sờ mặt cô.
“Ở địa bàn của Tổng Giám đốc Ôn, đương nhiên phải thể hiện tốt một chút!”
Ôn Noãn mềm mại nhẹ nhàng: “Mồm mép của anh càng ngày càng dẻo.
Hoắc Minh bật cười.
Một lát sau anh hỏi: “Dậy chưa? Bên ngoài có tuyết rơi, Minh Châu và bọn nhỏ đang ở bên ngoài chơi đấy.
Ôn Noãn lắc đầu.
Cô đang có thai, lười vận động.
Đúng lúc này quản gia gõ cửa: “Cậu chủ, cô chủ, ông Cổ và cậu Cổ tới đây, muốn gặp.”
Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh.
Hoắc Minh niết mặt cô: “Đều do em đưa tới! Cậu không ở nhà, để anh đi đón tiếp!”
Anh vội vàng rời đi.
Ôn Noãn lại đứng dậy, cô ngồi dậy, đưa tay chải chuốt mái tóc dài màu trà, suy nghĩ.
Cô đã gạt ông Cô sang một bên cũng được một thời gian, đã đến lúc nên gặp mặt.
Cô đứng dậy rửa mặt, thay một bộ quần áo, đi vào phòng khách.
Trên mặt Ông cố tràn đầy tươi cười: “Cháu gái, thân thể thế nào? Đã sắp sáu tháng rồi đúng không?”
Ôn Noãn hơi mỉm cười.
Người hầu bưng tổ yến lên, cô ăn uống không quá ngon miệng, chỉ uống nửa chén.
Hoắc Minh tự mình làm bữa sáng cho cô.
Cô mới ăn thoải mái hơn một ít.
Cố Vân Phàm vẫn ở bên cạnh nhìn, cậu ta rất kinh ngạc, bởi vì trong tưởng tượng của câu ta, Ôn Noãn và Hoắc Minh ở bên nhau cũng không khác gì những cuộc sống trong giới nhà giàu khác, há mồm chờ cơm, duỗi tay chờ đồ, đeo đủ loại trang sức châu báu quý giá.
Cậu ta không thể ngờ được, ngay cả một phần bữa sáng mà Hoắc Minh cũng phải tự tay làm cho cô.
Cậu ta tự nhận mình không làm được!
Nhận thức được điều này tóm lại vẫn khiến người ta không được thoải mái.
Tình cảm mà Cố Vân Phàm dành cho Ôn Noãn bỗng trở nên không được tự nhiên, cùng đi kèm với cảm giác biết rõ mình không xứng có được.
Mấy thứ tình cảm này nọ của cậu ta, Ôn Noãn cũng không để ý.
Cô bàn bạc cụ thể với ông Cố, đơn giản là muốn có dự án kia.

Cao thủ so chiêu, én bay không dấu.

Ôn Noãn im lặng không nhắc tới chuyện dìu dắt Cố Vân Phàm, cô mỉm cười: “Thật sự là vì tôi đang mang thai, chuyện thương trường tôi cũng không còn để ý nhiều như trước.”
Ông Cố không khỏi mất mát.
Nhưng vẫn ở lại ăn cơm trưa.
Sau khi ăn xong, Hoắc Minh và ông Cổ có việc làm ăn muốn bàn, Ôn Noãn tản bộ dưới ánh nắng, ở đây có một vườn hoa rất lớn, trồng đầy hoa hồng.
Ôn Noãn cầm kéo, cắt một bó hoa hồng màu sâm panh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom