• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoắc tổng truy thê (37 Viewers)

  • Chương 556-560

Chương 556 Bọn vệ sĩ thức thời đi ra ngoài.​


Đinh Tranh ngây ngấn cả người.
Cò ta nhìn chãm châm vào Chu Mộ Ngôn, đôi măt trang điếm kỹ càng tinh xảo kia tràn ngập tơ máu.
Sao có thế!
Tại sao Chu Mộ Ngôn lại xuất hiện?
Dựa theo kế hoạch, hán là cậu ta đã bị thương và rời khỏi cuộc thi rồi chứ.
Đinh Tranh g’ân như phát cuồng, nhìn vê phía Xa Tuyết: “Sao lại thế này? Cò cho tòi hỏi một chút, tại sao lại thế này, vì sao Chu Mộ Ngôn lại tới đây thi đấu?”
Sâc mặt Xa Tuyết trang xanh.
Á run tay lấy điện thoại ra, gọi điện cho ông chủ câu lạc bộ: “Anh Đông, không phải anh nói với tòi là Chu Mộ Ngón sẽ không thi đấu sao?… Đúng, người khác tới đây! Anh Đồng, anh Đòng… Cái tên khốn này!”
Xa Tuyết ném điện thoại đi.
Đinh Tranh giơ tay cho Xa Tuyết một bạt tai: “Tiện nhân! Mày tính kế tao!”
“Tòi có thế tính kế cả bản thân à?”
Khuôn mặt tráng nõn tinh tê’ của Xa
Tuyết hiện lèn dấu vết năm ngón tay.
Á vuốt mặt, không cam lòng nói: “Chúng ta đều bị lừa! Chỉ là, bây giờ van chưa kết thúc, còn chưa phải là kết quả tệ nhất, chỉ cần Cố Vân Phàm thâng thì chúng ta sẽ thẳng! Giám đốc Đinh, khỏng phải chị ngủ với cặu ta sao, chị mau gọi điện thoại cho cậu ta, nói cậu ta nghĩ cách ném Chu Mộ Ngón ra sau đi, bất kế dùng biện pháp gì!
Đinh Tranh nửa tin nửa ngờ.
Người đàn bà Xa Tuyết này, đã làm cò ta mất lòng tin rồi.
Nhưng điều không thế phủ nhận chính là, hiện tại Cò Vân Phàm là hy vọng duy nhất của cỏ ta.
Đinh Tranh cầm điện thoại, gọi cho Cố Vân Phàm.
Cố Vân Phàm nghe máy, giọng nói lười biếng: “Có chuyện gì?”
Giọng Đinh Tranh run rấy: “Vì sao Chu Mộ Ngôn lại tới đáy?”
“Cậu ta tới đây thi đấu không phải rất bình thường sao?”
Đinh Tranh cứng lại.
Cò ta không cố được chuyện khác, trực tiếp cầu xin: “Trận thi đấu này tòi đã đầu tư bốn trám triệu vào, gân như là toàn bộ tài sản của tôi rồi, Cố Vân Phàm… Dựa vào tình cảm giữa chúng ta, bất kể như thế nào hòm nay cậu đều phái thăng được cuộc thi này.”
Cố Vân Phàm nhai kẹo cao su.
Cậu ta rất là không đế ý: “Nhìn tình hình đã!”
Còn phải nhìn tình huống nữa?
Bốn trăm triệu đấy!
Đinh Tranh lại nói, Cố Vân Phàm lập tức có hơi không kiên nhần: “Tối hòm qua chơi phụ nữ bốn Tân, chân mềm rồi, không nhất định chạy trốn động!”
Đinh Tranh tức giận đến mức kêu lên: “Cố Vân Phàm cái tên khốn nhà cậu!”
“Khỏng phái chị đã sớm biết rồi sao?”
Cò Vân Phàm nói xong liền cúp điện thoại.
Đinh Tranh lại gọi qua thì cậu ta tắt máy, có ta thất hồn lạc phách lấm bấm: “Xong rồi! Tất cả đều xong rồi!”
Xa Tuyết vấn làm bộ làm tịch: “Cậu ta
không chịu ư?”
Đinh Tranh đỏ cả mát: “Cậu ta chính là một tên khốn đùa bỡn phụ nữ! ôn Noãn đâu, tòi cần phải tìm cỏ ta, tòi mất tiền thì cò ta cũng phải mất tiền.”
Xa Tuyết cười lạnh.
Đinh Tranh ra phòng chờ đi tìm ôn Noãn, nhưng ngoài cứa căn phòng kia có bốn vệ sĩ đứng đấy, căn bản không cho cò ta đi vào: “Giám đốc Hoâc đã dặn, ai cũng không được quấy rầy.”
Đinh Tranh nháo lớn vò cùng.
Đại khái là nghe thấy tiếng động nên Hoâc Minh đi từ bén trong ra, thấy Đinh Tranh thì nhíu mày lại.
“Giám đốc Hoăc, tòi muốn gặp ón Noãn.” Đinh Tranh như thấy được cọng rơm cứu mạng vậy.
Hoâc Minh nhét tay trong túi áo.
Anh nhìn châm châm vào người phụ nữ trước mặt, sự độc ác của cò ta, trên đời này không có ai biết rõ hơn anh cá. Cò ta gián tiếp hại chết Cô Trường Khanh, cò ta hạ sát chiêu với ôn Noãn, thậm chí còn giết chết thợ điện khi đang ân ái.
Đinh Tranh đã phạm tội ác tày trời!
Hoắc Minh áp xuống chán ghét trong lòng, nhàn nhạt lén tiếng: “ôn Noãn đang
mang thai, cân phái nghỉ ngơi.”
Nói xong thì anh chuấn bị đi vào.
Đinh Tranh giữ chặt ống tay áo anh lại, đau khổ cầu xin: “Tòi nghe nói ôn Noãn cũng mua Cố Ván Phàm, nhưng hiện tại Cô Vân Phàm có khả năng sẽ không thắng được, tòi muốn thương lượng với ôn Noãn… Rốt cuộc cỏ ấy cũng đầu tư hai trăm triệu mà?”
Hoâc Minh đấy tay cỏ ta ra.
Anh cười nhẹ: “Hai trăm triệu, chí là đế cô ấy giết thời gian thôi, không tính là gì cả!”
Vẻ mặt Đinh Tranh cứng đờ.
Hoâc Minh đã mờ cửa ra, đi vào trong.
tay đua trên đường báng đã vào vị trí.
Người hâm mộ xe cúa Chu Mộ Ngôn, tiếng vố tay như sấm dậy.
Lớn giọng hò tên cậu ta.
Chu Mộ Ngón nhàn nhã vẫy tay, sau đó tặng cho bà xã Khương Sinh đang ngồi trên khán đài một nụ hôn gió.
Khương Sinh ửng đỏ cả khuôn mặt.
Một tiếng súng vang lên, từng chiếc xe thế thao lao ra như mũi tên rời cung. Trong gió tràn ngập tiếng xe gào rú, nức nờ, tràn ngập khoái cảm cực hạn.
Một vòng, hai vòng, ba vòng…
Chu Mộ Ngôn vẵn luôn dẵn đầu rất xa, Cố Vân Phàm đuối theo ngay phía sau cậu ta, khoảng chừng một trăm mét.
Đinh Tranh vẫn còn òm hy vọng.
Cò ta khát vọng, trong lòng người đàn ông Cố Vân Phàm kia ít nhiêu sẽ có cỏ ta, sẽ nguyện ý vì cò ta buông tay đánh cược một lần.
Chỉ là theo vòng số tăng lên, Cố Vân Phàm vẩn mãi duy trì vị trí thứ hai, cũng không lao lên được…
ớ vòng cuối cùng, Chu Mộ Ngôn lao về đích trước.
Cậu ta mở cửa xe ra, cởi mũ xuống, sau đó chạy tới òm chặt Khương Sinh.
Một nụ hòn thật sâu.
Cậu ta bám vào bên tai Khương Sinh thì thâm: “Đây là trận đấu cuối cùng trong sự nghiệp! Sau này chúng ta có thế chuyên tâm tạo em bé, em cũng không cần phải lo lâng hãi hùng nữa.”
Vành mât Khương Sinh đỏ ửng.
Trong lòng Chu Mộ Ngông cũng cám động, cậu ta quen biết Khương Sinh đúng vào cái tuối còn phóng đãng, cậu ta ham thích đua xe, cũng không định từ bỏ vì người phụ nữ nào, thậm chí sau khi kết hòn cùng Khương Sinh rồi, mỗi năm cậu ta vẩn còn tham gia mấy trận thi đấu.
Khương Sinh chưa bao giờ nhâc tới con cái cá.
Cò ấy luôn nói cứ chờ mấy năm nữa.
Cậu ta biết, cỏ ấy đang cho cậu ta thời gian, đế cậu ta phóng túng, đế cậu ta được tự do.
Cậu ta thích đua xe, nhưng cậu ta còn thích Khương Sinh hơn.
Bèn kia có một đòi tình nhân đang ớ bên nhau, thuê phòng, Đinh Tranh thì nằm liệt trên ghế.
Cô ta xong rồi!
Bốn trăm triệu… Bù vào cả rồi!
Trong lòng Đinh Tranh phẩn hận, chỉ là cảm xúc phẩn hặn này cò ta không biết phát tiết lên người ai cá, cô ta cảm thấy tất cả mọi người đều đang hại mình!
Cò ta cứ ngơ ngác ngồi đỏ, không
ngừng nói những lời không nghe hiếu.
Xa Tuyết sợ hãi chạm vào cò ta:
“Giám đốc Đinh!”
Đinh Tranh bống nhiên trừng mắt nhìn ả: “Có nói là ai làm hại tòi? Là cò, hay là ôn Noãn, hay là Cô Vân Phàm?”
Cò ta duòi tay véo Xa Tuyết.
Xa Tuyết liều mạng chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa kêu cứu mạng.
Mấy vệ sĩ đón được ả ta, sau đó mấy người kia nói với Đinh Tranh: “Cò Đinh, giám đốc ôn nhà chúng tôi muốn gặp cô!”
Đinh Tranh chật vật vỏ cùng.
Nhưng cò ta vần sĩ diện, sửa sang lại chiếc áo lòng màu xanh trên người.
Cán phòng kia cúa ôn Noãn không giống những phòng khác, quả thực giống như phòng khách sạn vậy, rất ấm áp, bố trí cũng tinh xảo.
Ôn Noãn ngồi trên ghế sò pha nhỏ.
Trong tay cò là một chiếc vòng cố quý báu, Đinh Tranh nhận ra đó là vòng mình đưa.
Đến bây giờ, cò ta còn có gì không nghĩ rõ nữa chứ.
Là Ôn Noãn hại cò ta!
“Vì sao?” Hai mát cò ta đỏ ửng, lèn tiếng chất vấn: “Tôi thật lòng đối tốt với cò, vậy mà cò lại tính kế tòi như vậy, cò làm như vậy có chồ tốt gì chứ, không phải đến bản thân mình cũng bù hai trăm triệu vào sao?”
Ánh mắt Ôn Noãn vẫn dừng trên vòng cố.
Cò vần chưa đế ý tới lời chất vấn của Đinh Tranh, ngược lại nói: “Cái vòng này thật đẹp! Những món đồ đẹp đến lóa mắt, vần luôn khiến người ta phải tranh đoạt! Đinh Tranh, cò tranh đoạt mấy năm nay, có mệt không?”
Đinh Tranh không cam lòng mà ngẩng đâu: “Còn chưa tới cuối cùng đâu! ôn Noãn, cò cứ chờ đỏ!”
õn Noãn hơi mỉm cười.
Cò nhẹ nhàng bâng quơ: “Đinh Tranh, cò cho rang cò còn có cơ hội sao?… Tòi nói cho cô biết, từ đ’âu tới đuôi đều là tòi sắp đặt, từ Xa Tuyết đến Cố Vân Phàm, thậm chí là chuyện ông Cô’ xuất hiện đều ở trong kế hoạch của tòi. Nếu cò không si tâm vọng tướng muốn gá đến nhà họ Cố, có lẽ sẽ không dế dàng đi vào tròng như vậy.”
“k, tòi quên nói với cỏ!”
“Tòi không chí ốâu tư hai trăm triệu cho Cố Vân Phàm, tòi và Minh còn đầu tư hai tỷ mua Chu Mộ Ngôn nữa.”
Nói cách khác, cái sàn giao dịch này cơ bán đã bị bọn họ quét sạch.
Đinh Tranh tức điên.
Ôn Noãn, cô ta quá đê tiện!
Đúng lúc này, cứa phòng mớ ra, Cố Vân Phàm đi đến.
Đinh Tranh nhìn chám chằm vào gương mặt anh tuấn trẻ tuối của cậu ta.
Toàn thân cô ta đều đang run rấy.
Cò ta không tin, không tin người đàn ông hoan háo với mình này vân luôn tính kế mình.
Thậm chí cậu ta còn chưa bao giờ lấy lòng có ta.
Là cô ta muốn dâng tất cả đến trước mặt cậu ta.
Ồn Noãn nhẹ giọng hỏi: “Đinh Tranh, cô có cảm thấy, Cố Vân Phàm giống một người hay khỏng?”
Toàn thân Đinh Tranh cứng đờ.
Người Ôn Noãn nói chính là… Cố
Trường Khanh!
Ôn Noãn rũ mát cười lạnh: “Càng không phản ứng Ịại cò thì cô càng muốn cướp tới tay! Đinh Tranh, thật ra cỏ bại bởi chính mình! Cò chỉ là không chấp nhận được chuyện Cố Trường Khanh chết trên tay cò mà thòi, cò không thích Cố Vân Phàm, cò chỉ là theo bản năng muốn xem cậu ta thành người thay thế Cô Trường Khanh mà thôi!”
“Tòi không phải!” Đinh Tranh không chịu nối kích thích kêu lên.
Cò ta buột miệng thốt ra: “Tòi không hại anh ấy! Anh ây uống thuốc kia lên rồi lại muốn đi tìm cô! Cô nói xem, tại ai chứ, có thể trách tòi sao? Anh ấy chết do tình câm đổi với cô, Ôn Noãn, người nên áy náy phái là cò mới đúng!”
ỏn Noãn cười nhạt.
Đúng lúc này, một đói mẹ con vọt vào phòng.
Chính là mẹ và em gái cúa Cô Trường Khanh.
Mẹ Cố chính tai nghe thấy lời Đinh Tranh nói, gương mặt không được bảo dưỡng cúa bà ta tức giận đến mức tím tái, tiến lên bóp chặt cố Đinh Tranh, muốn liều
mạng với cỏ ta.
“Con tiện nhân này!”
“Mày cho Trường Khanh uống loại thuốc đó, nó muốn lái xe vậy mà mày không cán!”
“Tiện nhân, mày thật tàn nhẩn!”
Làm mẹ thì sẽ trớ nên mạnh mẽ, mẹ Cố thật sự liều mạng.
Dù cho Đinh Tranh trẻ tuối hơn chút, nhưng cũng không thoát được chút nào.
Mẹ Cố vừa bóp vừa gọi con gái: “Tinh Tinh, mau đập nát miệng con tiện nhân này, đế cho anh trai con ở trên trời nghe một chút!”
Cổ Tinh Tinh khóc lóc, tiến lên hung hăng ném thế diện của Đinh Tranh.
Cò ta dùng hết sức đê đánh, khuôn mặt kia vậy mà lại sưng lên như đầu heo, móng tay bén nhọn đâm vào thịt.
Đinh Tranh hủy dung.
Cò ta thét chói tai: “Cố Vân Phàm cậu không giúp tôi sao?”
Cô Vân Phàm lại cười lạnh: “Vì sao tôi phải giúp chị nhỉ! Chị là gì của tòi chứ?”
Đinh Tranh hoàn toàn ngáy người.
Cò ta nhìn mẹ Cố, nhìn Cô’ Tinh Tinh, rồi lại nhìn Xa Tuyết, õn Noãn, trợ lý Từ… Còn có Hoâc Minh, mồi người đều dùng ánh mât trơ trẽn nhìn cô ta, giống như cô ta là vi khuẩn gây bệnh vậy.
Đúng, cỏ ta chính là vi khuẩn gây bệnh!
Những thứ xinh đẹp đều có độc!
Đinh Tranh lơ đãng nhìn thấy khuôn mặt giống như đầu heo của mình ờ trong gương, cò ta hoáng hốt, giờ khắc này cò ta giống như quên hết đau đớn trên người, nhẹ vồ về khuôn mặt và nói: “Kết thúc rồi!”
Ôn Noãn ném vòng cổ cho cò ta.
“Đinh Tranh, đây là tài sản cuối cùng của cò!”
Đinh Tranh nhặt chiếc vòng cổ kia lên, vậy mà lại vò cùng vui vẻ đeo vào, cô ta bất đâu nhẹ nhàng nhảy múa, miệng thì lấm bấm lầu b‘âu: “Các người nói đúng, tất cá đều là do tao làm! Cố Trường Khanh anh ấy không yêu tao, anh ây đáng chết! Anh ây bị xe đâm thành thịt nát không phái là tự tìm tới sao? Mới ngủ với tao xong đã nghĩ tới Ôn Noãn mày, mày kết hôn anh ấy còn
nghĩ, chẳng lẽ anh ấy không nên chết sao?”
“Còn có, vì sao ôn Noãn mày lại tồn
tại?”
“Tao mua chuộc thợ điện, tao bảo hân động tay động chân…”
“Thật đáng tiếc! ôn Noãn mạng lớn! Cái thứ đồ rách nát của Cố Trường Khanh đeo trên người mày giúp mày nhặt được cái mạng, còn có tên đần Cố Hi Quang kia vậy mà cũng cũng ái mộ mày, Cố Trường Khanh… Dù anh ấy đã chết còn giúp mày! Vậy thì sao tao có thế không hận chứ?”
Trong phòng, vò cùng yên tĩnh.
Đinh Tranh nở nụ cười quỷ dị: “Chí là lần này tao thật sự muổn đối tốt với mày! Ôn Noãn, vì sao lại không cho tao một cơ hội chứ!”
Ôn Noãn đặt bút ghi âm ở trên bàn trà.
Trên mặt cò không có biếu tình gì.
Cò nói: “Kết thúc rồi Đinh Tranh, cò không còn có cơ hội nữa!”
Đinh Tranh nhìn chãm chầm cái bút ghi âm kia nhưng lại rất bình tĩnh, sống hay chết tại khoảnh khảc này dường như cũng không quan trọng như vậy nữa.
Bởi vì cò ta thua rồi.
Cò ta không xu dính túi, cò ta phái cúi đầu trước người khác, cô ta sẽ khố sở hơn cả đi chết.
Đinh Tranh cười rộ lèn, cười đến mức còn khó coi hơn cá khóc.
Cò ta lặp đi lặp lại một câu: “Người tòi yêu nhất chính là Cố Trường Khanh.”
Ngoài cửa có mấy người đàn ông mặc đồng phục bước vào.
Bọn họ mang Đinh Tranh đi, còn có cây bút ghi âm kia nữa, Đinh Tranh sẽ bị khởi tố tội danh mưu sát, đếm tội cùng một lúc đại khái là tử hình.
Đinh Tranh láo đáo đi ra ngoài.
Tới cửa, cò ta bòng nhiên quay đầu lại.
Cô tôi nhìn ôn Noãn, nói rất nhẹ nhàng: “Cuối cùng tôi muốn hỏi cò một việc! Viện trướng viện Dục Âu nói con gái tòi được một cặp vợ chồng người nước ngoài nhận nuôi, nói bọn họ là chuyên gia khảo cố, có phái là sự thật không?”
Ôn Noãn ngồi ở bên trong.
Ánh sáng rọi vào sau lưng cô, Đinh Tranh thấy không rõ mặt cò.
Sau một lúc lâu, ôn Noãn mở miệng: “Là sự thật! Bọn họ là người rất tốt.”
Đinh Tranh cười.
Hai giọt nước mát cháy xuống, cháy vào áo lòng, có lẽ đây là lần cuối cùng trong đời cò ta được mặc áo lòng rồi’
Phòng bao không có Đinh Tranh, vò cùng yên tĩnh.
Hai mẹ con nhà họ Cố nói lời cảm ơn rồi đỡ nhau rời đi.
Bọn vệ sĩ thức thời đi ra ngoài.
Tất cả mọi người đều đi ra ngoài.
ỏn Noãn lại cảm thấy quá mỏi mệt, cò dựa vào vai Hoác Minh, thấp giọng mà nói: “Minh à, hóa ra báo thù cũng sẽ không làm em quá vui vẻ, ngược lại trong lòng lại cảm thấy trầm trọng không nói nên lời.”
Hoâc Minh đế cò dựa vào.
Anh duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cò, vò cùng dịu dàng.
“Kế cả có trầm trọng nhưng đó cũng là chuyện mà chúng ta cần phải làm, không phải sao? Bà Hoác à, em quá thòng minh quá dũng cảm… ồng Hoác rất thích.”
õn Noãn cám thấy ấm áp.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, lấm bấm nói: “So ra vẫn không dũng cảm bàng Tuyết Đỉnh Hàm Thúy cúa anh đâu!”
Cô nói rồi dựa đầu vào trong lồng ngực anh, cọ nhẹ.
“Minh, em chưa bao giờ nói, chỉ là anh không biết em biết ơn anh đến nhường nào!”
Biết ơn anh dũng cảm.
Biết ơn anh đi trong giấc mơ tìm lại quá khứ, cũng tìm về ký ức bị mất đi.
Biết ơn anh, đế chúng ta còn có cơ hội yêu nhau.
Hoắc Minh hòn lên trán cô, không tiếng động trấn an cò.
Vào đúng khoảnh khac này, cửa phòng bao bị đấy ra, một người lổ mãng hấp tấp chạy từ bèn ngoài vào.
Bạch Vi.
Bạch Vi nhìn bọn họ òm nhau, sứng sốt, sau đó thì la hét: “Con tiện nhân Đinh Tranh kia thật sự bị bât rồi ư?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng đấy Hoâc Minh ra.
Cho dù là vợ chồng nhưng ít nhiêu cò vần thấy ngượng ngùng.
Hoãc Minh liếc mắt nhìn cảnh Sâm đi theo vào sau một cái, cầm cốc lên uống nước: “Cảnh Sâm, cậu quản lại vợ mình đi, nếu như vừa rồi tỏi và ôn Noãn đang làm chút chuyện gì đó, vậy không phải bị vợ cậu xem hết rồi sao?”
Cánh Sâm sờ mũi.
ớ phòng khách quý của trận đấu F1, làm chút chuyện…
Khấu vị của Hoầc Minh thật là nặng.
Bạch Vi vội muốn chết: “Mau nói đi kìa, có phái tiện nhân kia bị bất rồi không?”
Ôn Noãn hơi mỉm cười.
Cò nói rất nhẹ nhàng: “Đúng, cò ta bị bát rồi! Cõ ta phạm phải tội lớn, hấn là không sống nối đàu.”
Bạch Vi ngơ ngấn.
Hồi lâu, hai mắt cò ta nóng lên, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
Ôn Noãn mỉm cười: “Không phải là chuyện tốt sao? Báo ứng mà cò ta nhận được, dù sao cũng không gây hại đến chúng ta.”
Bạch Vi dùng sức “ừ” một tiếng.
On Noãn còn muốn nói chuyện thì điện thoại vang lên.
Cò vừa nhìn, vậy mà lại là bố của Cố
Vân Phàm goi tới…

Chương 557 Nhưng cò lại thích.​


Ồn Noãn trả lời.
Sau khi biết tin, ông Cố vội vàng gọi đến: “Chuyện của Giám đốc Đinh sẽ không ảnh hướng đến Vân Phàm phải không?”
“Không đâu!”
Ôn Noãn cười nhẹ: “Chuyện cúa Giám đốc Đinh không liên quan đến Vân Phàm, chú Cố đừng lo lăng”
Ông Cố vần thấy lo.
Ông ta thở dài: “ỏn Noãn, chú Cố chỉ còn một đứa con trai.”
Ôn Noãn cũng không vui.
Nhưng cô đã hứa với Cô’ Vân Phàm nén cò cố gắng vực dặy tinh thần để đối phó với ỏng Cố, cò nói: “Nếu cậu ta quý giá thì đáng ra chú Cố nên trân trọng mới phải”
Trong lời nói của cỏ có ẩn ý, sao người như ông Cố lại không hiếu được?
Cò nói thêm vài câu nữa rồi cúp máy.
Lúc này Bạch Vi mới tỉnh lại.
Cò ấy chợt nhặn ra con quý độc ác Đinh Tranh đã thật sự xong đời, sau này cò
ấy và Ôn Noãn sẽ không bao giờ gặp cò ta nữa.
Bạch Vi nghiến răng: “Cuối cùng cỏ ta đã bị báo ứng!”
Có lẽ vì quá kích động, Bạch Vi ỏm châm lấy ôn Noãn.
Cò ây vừa khóc vừa lấm bấm: “ôn Noãn, cảm ơn cậu! cảm ơn cặu đã giết chết con quỷ độc ác đó.”
Ồn Noãn hiếu rõ cò ấy nhất.
Cô dịu dàng vỗ vai Bạch Vi và lau nước mât cho cô ấy.
“Đồ ngốc, cậu cám ơn làm gì!”
Bạch Vi vân rưng rưng nước mât.
Mà bên kia, Hoâc Minh và Cánh Sâm nhìn nhau, sau đó cùng bước ra ngoài.
Cảnh Sâm lấy hộp thuốc ra, rút một điếu đưa cho Hoẳc Minh: “Đế cậu chè cười rồi.
Hoâc Minh lấy thuốc, châm lửa.
Anh mỉm cười.
Nói đến đáy, anh đã quen biết Bạch Vi đã nhiều năm.
Người bên cạnh ôn Noãn đến rồi đi, nhưng bạn thân nhất của cò vẳn là Bạch Vi,
đương nhiên chi tính phụ nữ.
Bạn khác giới còn có Khương Duệ!
Anh hụt hầng nhớ lại, Cảnh Sâm vồ vai anh, hỏi: “Đứa thứ ba sắp chào đời, cậu còn tính làm thêm đứa thứ tư không?”
Hoầc Minh liếc anh ta một cái: “Sinh xong đứa này thì tính đến thế giới của hai người!”
Cảnh Sâm rất hâm mộ.
Anh ta và Bạch Vi luôn muốn có một bé gái, nhưng lại không thế mang thai.
Hoắc Minh vố vai anh ta: “Chúng ta cùng đi án cơm!”
Nói là án cơm nhưng thực chất là án mừng.
Bời vì Ôn Noãn đang mang thai nên cuối cùng họ ăn bữa lẩu đế bồi bố cơ thế, ăn lúc còn nóng rất dế chịu.
Sau khi án xong, Hoâc Minh đưa ôn Noãn về biệt thự.
Ôn Noãn đã quen ngủ trưa.
Anh ở bên cô cho đến khi có ngủ say rồi mới lặng lẽ đứng dậy vào phòng sách giải quyết công việc.
Hoâc Chấn Đòng đã già, thích chăm
sóc cháu.
Hiện giờ Hoắc Minh không chí quán lý tập đoàn Tây Á mà còn quản lý một phân công việc kinh doanh của tập đoàn Hoẳc Thị, Hoâc Minh bận đến mức chân không chạm đất, anh ước mình có thêm mấy đứa con trai.
Đúng, chính là con trai.
Theo anh, con gái sinh ra để được yêu thương.
Đặc biệt là con gái Hoâc Minh.
Trong phòng sách tĩnh lặng, anh nhìn hồ sơ mà thư ký Trương đưa đến, đọc mãi cũng không hết.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra.
Mái tóc xoăn màu trà thò vào.
Hoảc Minh nhìn thấy, nhưng anh giả vờ không biết: “Ai ở cửa đấy.”
“Bố nói nhỏ thỏi.”
Tiếu Hoâc Tây rón rén đi vào, ra hiệu giữ im lặng rồi chui xuống gâm bàn làm việc của Hoâc Minh, người bố duỗi thắng chân, cỏ bé cũng tự nhiên ngồi lên đôi chân dài của anh.
Còn dang tay trâng nõn ỏm lấy.
Giống như Harry Potter cưỡi chối!
Tiếu Hoãc Tây nhẹ nhàng nói: “Con đang chơi trốn tìm với Trương Sùng Quang và Hoâc Doãn Tư, bố đừng nói con ở đây!”
Cò bé trâng trẻo mềm mại, thật sự xinh đẹp.
Giông Ôn Noãn quá!
Chí nhìn cò bé thôi, Hoắc Minh cũng cảm thấy hạnh phúc.
Anh xoa mái tóc màu trà, dịu dàng nói: “Bố không nói đâu”
Tiếu Hoác Tây òm trọn lấy bố.
Dáng vẻ rất ỷ lại và yêu thích.
Nếu anh không làm việc, nếu cò bé không chơi trỗn tìm thì Hoâc Minh đã bê cò bé lên mà yêu thương, nhưng hiện giờ anh chỉ có thể kiềm chế.
Anh tiếp tục làm việc, Tiếu Hoâc Tây ván bất động.
Có lẽ vì chân bố quá âm nên Hoâc Tây từ từ nhâm mát lại rồi thiếp đi.
Ngoài cửa có tiếng bước chân nhỏ nhẹ đi qua đi lại.
Đó là Sùng Quang.
Và cả tiếng Doãn Tư gọi chị gái.
Hoác Minh cúi xuống nhìn bé con đang ngủ say.
Anh với tay lấy chăn, đâp lén cò bé.
Lúc này, Hoắc Doãn Tư chập chững đi đến cánh cửa, chí vào bên trong: “Chị!”
Trương Sùng Quang nâm lấy bàn tay mũm mĩm của cậu bé.
Cậu biết chú Hoấc đang làm việc nên không dám quấy rây.
Hoăc Minh ngước măt lên nhìn cậu nhóc mà anh khen ngợi và đứa con trai ngốc nghếch của anh.
Anh mỉm cười dịu dàng.
“Sùng Quang, bế Doãn Tư vào đi.”
Trương Sùng Quang a một tiếng, nhưng vấn bê’ Doãn Tư vào và đặt cậu bé lèn sò pha.
Hoãc Minh nhờ cậu nhóc tìm một cuốn sách tranh cho Doãn Tư đọc.
Sùng Quang rất căng thắng, cậu thích chú Hoâc, nhưng vẫn hơi sợ chú.
Hoâc Minh chỉ vào chiếc ghế, nhẹ nhàng nói: “Ngồi đây”
Sùng Quang ‘”vâng” rồi ngồi thắng lưng.
Hoác Minh ném một tập tài liệu qua, đó là khoản đầu tư gần đây của Tây Á, số tiền không quá bốn mươi triệu.
Hoâc Minh nhẹ giọng nói: “Việc này giao cho cháu.”
Tiếu Sùng Quang bối rối.
Cậu đếm từng con số không, có tống cộng bảy số.
Hoắc Minh tiếp tục mở tài liệu, giọng điệu nhàn nhạt: “Doãn Tư đến tuối này cũng phải xem những thứ này!”
Dù sao Tiếu Sùng Quang vẩn là một đứa nhóc.
Cậu đọc không hiếu, đôi mât rưng rưng nhưng không dám khóc, liên ra sức tìm thòng tin.
Trong thời gian ngần, cặu đã học được cách dùng Google, các thông tin khác nhau… Dù không thế kinh doanh nhưng cậu tiếp nhận nhiều hơn những đứa trẻ cùng tuổi.
Trong lúc đó, bạn nhỏ Hoâc Doãn Tư đang đọc sách tranh.
Còn Tiếu Hoắc Tây nâm trên đùi bố ngủ ngon lành.
Đến khi Tiếu Hoâc Tây tỉnh lại.
Cò bé thấy Trương Sùng Quang đang cố gang đọc tài liệu, tấm lưng thắng tâp, còn bố thì rất nghiêm khâc.
Hoâc Táy dụi mat rồi dựa vào lòng bố.
Tại sao cò bé lại nghĩ Trương Sùng Quang trỏng giống đây tớ mà bô cò bé mang về, còn nhỏ như vậy đã phải làm việc?
Hoầc Tây gọi bố rồi nhìn Hoâc Minh.
Sao Hoâc Minh lại không biết cò bé nghĩ gì, nhưng anh giả vờ không biết mà hòn cò bé: “Đi rửa mặt rồi dấn Doãn Tư xuống lầu ăn chút gì đi.”
Tiếu Hoàc Tây bặt khóc.
Chỉ có Hoác Doãn Tư vui vẻ đi xuống lầu.
Ôn Noãn ngủ rất ngon.
Bống nhiên trong chăn có một vật nhỏ mềm mại, lòng xù cọ nhẹ lên cố cô.
Cò tỉnh lại thì thấy khuôn mặt nhỏ nhân trầng trẻo.
“Mẹ ơi.”
Hoâc Tây ôm cố cò rồi khẽ hỏn có.
Ôn Noãn nhẹ nhàng chạm vào cơ thế
nhỏ bé đó, mồi lần Hoâc Tây không thấy thoải mái, cô bé sẽ rúc vào lòng mẹ làm bộ nũng nịu, sau đó thì mách lẻo.
Trương Sùng Quang thành đ’ây tớ rồi!
Ôn Noãn ngạc nhiên, vừa tức giận vừa buồn cười.
Cò biết Hoác Minh yêu thương các con, nhưng anh cũng có yêu cầu rất cao với chúng. Nhưng không ngờ Sùng Quang còn nhỏ như vậy mà đã phái học khóa đào tạo kinh doanh tinh hoa của anh, còn phái thực chiến.
Ôn Noãn hòn Tiếu Hoâc Tây.
“Con gọi bô’ vào phòng ngủ đi, bảo mẹ tìm bố.”
Tiếu Hoâc Tây nhận lệnh thì vỏ cùng vui mừng, nhưng cò bé sợ mẹ lạnh khi cỏ bé xốc chăn lên.
Thân hình nhỏ bé chui ra từ cuối giường.
Cò bé chạy đến trước cửa phòng sách, khuôn mặt nhỏ ứng đỏ, lớn tiếng: “Bố, mẹ đang gọi bố.”
Hoắc Minh đóng tài liệu lại.
Anh nhìn Hoắc Tây chăm chú, trong lòng hiếu rõ cò bé đã mách lẻo anh.
Anh nhìn Sùng Quang rồi mím cười.
Khi đi qua Hoâc Tây, anh xoa đâu nhỏ của cò bé và nói: “Dản Sùng Quang xuống lầu ăn gì đi, nhưng hai tiếng nữa không được lên lầu.”
Hoâc Tây chớp mât rồi kéo Trương Sùng Quang chạy xuống lâu.
Hoâc Minh làc đầu cười.
Anh bước về phòng ngủ chính, gõ cửa rất lịch sự, hói: “Bà Hoâc, anh vào được không?”
Anh mặc đồ lịch sự trông rất có sức hút.
ón Noãn đã dậy rồi.
Cò thay một chiếc váy lòng dê thoái mái, dựa vào ghế sỏ pha trong phòng khách và đọc sách nuôi dạy con, nghe thấy giọng nói anh thì ngước mât lên, sau đó bật cười: “Anh lé phép như vậy từ khi nào thế?”
Đã vào rồi mà còn phải hỏi.
Hoâc Minh nớ một nụ cười quyến rũ trên môi, anh đến sau ghế sò pha, nhẹ nhàng vòng qua bờ vai gầy của vợ, cố ý thối hơi thở nóng vào sau tai cò: “Lúc nào anh vào mà không báo cáo với bà Hoắc chứ?”
Anh chơi chữ không kiêng dè chay hay mặn.
Ôn Noãn ờ bên anh bao lâu cũng không nhịn được sự trêu chọc như vậy của anh.
Khuôn mặt cô hơi đỏ lên.
Nhưng cỏ không muốn tỏ ra rụt rè, ho nhẹ và giả vờ không quan tâm: “Em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh!”
Hoãc Minh cười khẽ.
Anh buông cô ra, đi đến máy lọc nước, rót cho mình một cốc nước.
Uống hai ngụm, anh nhướn mày: “Hoác Tây mách lẻo với em?”
Ôn Noãn không phủ nhận.
Cò nhìn chằm chằm chồng mình.
Anh sẽ tròn ba mươi sáu tuối vào dịp Tết, nhưng anh chăm sóc vóc dáng rất tốt. Chiếc áo sơ mi màu xám và quần tây xám đậm rất hợp với anh.
Cò cũng rất thích vẻ ngoài của anh
Đàn ông ờ tuối này thỉnh thoảng vuốt tóc ra đằng sau, tròng rất trưởng thành và đẹp trai không thế tả.
Ôn Noãn không dám nhìn tiếp, ánh
mât rơi xuống cuốn sách nuòi dạy con.
“Sùng Quang rất nhạy cầm! Đừng quá khắt khe với thâng bé.”
‘Vê chuyện kinh doanh, ít nhất đến nám mười sáu tuối hảng tiếp xúc được chứ?”
Khi cỏ nói, Hoâc Minh vần luôn nhìn cò.
Ồn Noãn không chịu được ánh mặt như vặy, cò ném sách xuống, nói nhó: “Em đang nói chuyện với anh, ánh măt của anh là sao vậy!”
Hoâc Minh cũng đặt ly nước xuống.
Anh dựa lưng vào ghế sổ pha đối diện, cười khẽ: ‘Anh không được nhìn bà chủ nghiêm chỉnh của mình à?… Em cho rằng anh nghiêm khác với Sùng Quang sao?”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Hoác Minh lại tiến tới ôm cò từ đầng sau, Tân ôm này có phần cứng cỏi.
Đôi mòi mỏng đẹp đẽ áp lên cổ cò, anh nói chuyện mà giống như hôn cò hơn, anh thì thầm: “ôn Noãn, em coi Sùng Quang như con ruột à?”
õn Noãn hơi giật mình.
Hoâc Minh nhẹ nhàng nói: “Báng không sao em chiều thằng bé như vậy!”
õn Noãn vò thức muốn phản bác, nhưng ngón tay thon dài của Hoác Minh đã nhẹ nhàng đặt lên môi cò, anh nói tiếp: “Nếu Doãn Tư ờ tuổi này, em châc chân sẽ không phán đối nếu anh đào tạo và đế thầng bé tiếp xúc với những việc liên quan tới giới kinh doanh! Chỉ vì Sùng Quang không phải con ruột của anh nên em sợ thằng bé khó chịu phải không?”
Ôn Noãn cảm thấy anh nói đúng.
Nhưng hình như có gì đó không đúng…
Tóm lại, Hoác Minh rất giỏi án nói, cò không thế phán bác được nữa.
Phán bác có nghĩa là không coi Sùng Quang là con ruột!
õn Noãn mất một hồi lâu mới tìm lại giọng nói của mình.
“Anh muốn Sùng Quang tiếp quản Tây Á?”
Hoắc Minh gặt đầu, tuy đang ôm cô, nhưng lại rất nghiêm túc.
Anh nói: “Anh không muốn Hoâc Tây
bước chân vào giới kinh doanh, đứa nhỏ này thòng minh lanh lợi… ôn Noãn, trong sô các con, đứa anh đau lòng nhất chính là Hoắc Tây, anh muốn con bé không bị gò bó mà tự do tự tại sống hết một đời.”
Nói cách khác, chính là làm bất cứ thứ gì con bé muốn.
Đây là chức trách của một người bố!
Ôn Noãn không ngốc, cò sớm biết Hoảc Minh thiên vị Hoảc Tây, nhưng cò không ngờ lại đạt đến mức này.
Hoâc Minh biết cỏ nghĩ nhiều.
Anh nói nhỏ: “Đứa bé trong bụng cũng vặy! Con bé thật may mán vì là con gái.”
Anh sẽ nuôi dạy con bé như một nàng còng chúa!
Sùng Quang và Hoầc Doãn Tư là bé trai, cần phải được dạy bảo từ nhỏ. Sùng Quang đã hơi muộn, còn Hoác Doãn Tư lên năm sẽ phái được tiếp nhận giáo dục ưu tú.
Ồn Noãn hiếu ý anh.
Cò thông cảm cho bọn trẻ, nhưng cỏ cũng biết Hoác Minh rất độc đoán trong vấn đề này.
õn Noãn thỏa hiệp!
Hoâc Minh hòn lên gò má non mềm của cò, nhẹ nhàng lấm bẩm: “Bà Hoẳc thật rộng lượng và thấu tình đạt lý.”
Ôn Noãn không còn cách nào.
Đồng thời, cò cũng câm thấy nụ hòn của anh quá nóng bỏng.
“Hoâc Minh? Bọn nhỏ đều ớ nhà!”
Hoác Minh tăng nhiệt độ máy sưởi, vén váy cò lèn, hòn cò với giọng hàm hồ: “Hai tiếng nữa chúng sẽ không lén lâu đâu.”
Ôn Noãn nứa tin nứa ngờ.
Cò chỉ cám thấy anh tràn đây tinh lực, mặc dù có lúc kiềm chế không làm đến cuối nhưng anh cũng muốn yêu thương cô.
Một tiếng sau…
Ôn Noãn nâm trong lòng anh, càn mòi: “Hoâc Minh, đồ khốn!”
Anh đã thỏa mãn.
Anh nâm lấy tay cò và dịu dàng xoa nhẹ: “Bụng em hiện giờ chưa to lắm, sau này lớn rồi thì sẽ bất tiện.”
Ôn Noãn không thật sự tức giận.
Cò yêu Hoâc Minh sâu sâc, hơn nữa
anh đang ớ độ tuối sung mãn nhất của cuộc đời.
Cò cũng muốn anh được thoải mái.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, cò nhỏ giọng nói: “Vậy lát nữa em giải thích thê’ nào với Hoâc Tây?”
Hoăc Minh hôn cò: “Để anh nói! ôn Noãn của chúng ta phải làm một người mẹ tốt.”
Lời trêu chọc của anh khiến ôn Noãn đỏ mặt.
Làm gì có đàn ông ngày nào cũng lắng lơ như anh.
Nhưng cò lại thích.
Ôn Noãn không biết Hoâc Minh lừa gạt Hoẳc Tây như nào, dù sao sau đó Sùng Quang đều phải dành hai tiếng mồi ngày làm việc với Hoãc Minh trong phòng sách.
Chưa kế Hoắc Tây, ngay cả ôn Noãn cũng thấy rất khố sớ!
Buối tôi, Ôn Noãn dạy Hoắc Tây chơi dương cầm.
Có một vị khách đến nhà, đó là Lục Khiêm từ thành phố c, cậu của òn Noãn.
Ôn Noãn khá bất ngờ.
Hoác Tây đang ngồi trước đàn đã nhảy lên, chạy vào vòng tay của Lục Khiêm, hòn òng ấy một cái thật mạnh: “Cậu ngoại!”
Lục Khiêm hòn lại có bé.
Ông ấy sờ nân người Hoâc Tây, mỉm cười nói với ôn Noãn: “Chãm sóc tốt lâm.”
Ồn Noãn rót trà cho ông ấy: “Sao đột nhiên cậu đến thành phố B?”
Khuôn mặt hiên lành cúa Lục Khiêm nở một nụ cười dịu dàng: “Cậu đến đón Minh Châu và Thước Thước sang ăn Tết ở thành phố c.”
Ban đ’âu ôn Noãn dự định đưa họ qua bang máy bay riêng cúa nhà họ Hoâc.
Không ngờ Lục Khiêm lại đến tận nơi đón.
Cô nhớ đến nỗi đau của Minh Châu phải nếm trái, còn có những khó khăn cúa Lục Khiêm thì lệ đong đầy khóe mât: “Tốt quá, cùng nhau đón năm mới! Phái rồi, Minh Châu đâu?”
Lục Khiêm cười nhạt: “Cậu qua thăm con trước rồi mới đón hai mẹ con cô ấy sang bên kia”
Ông ấy không chỉ thương Minh Châu và Thước Thước, ông cũng thương ôn
Noãn và mấy đứa nhỏ.
Lục Khiêm đặc biệt đến đây đế cho tiền lì xì.
Mồi đứa đều có một phần, đến cá ôn Noãn cũng có, phần lớn nhất và dày nhất.
Ôn Noãn cười nhạt: “Cám ơn cậu.”
Lục Khiêm xoa đầu cô…
Lúc này, Hoâc Minh từ trên Tâu đi xuống, thấy Lục Khiêm: “Sao vậy, tối phải đi liền sao?”

Chương 558 Lục Khiêm cũng không ép cò.​


Lục Khiêm giương mât, cười nhẹ: “Sáng mai còn có một buối họp!”
Bằng không ông cũng không nỡ rời xa Minh Châu và Thước Thước.
Hoâc Minh gật đầu, thân là đàn òng, anh vần có thế thòng cảm với Lục Khiêm.
Anh lại nhìn ôn Noãn, biếu cám miến cưỡng.
Anh biết, Ôn Noãn đối xử với Minh Châu rất tốt, yêu thương Thước Thước như con trai ruột thịt, vì thế đành dịu dàng nói: “Lên lầu thay bộ đồ dày hơn đi, chúng ta đi tiền.”
Ánh mat ón Noãn long lanh.
Cò yêu Hoâc Minh đậm sâu, dù anh tốt hay không có vẩn sẽ thích.
Nhưng cò cũng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày anh sẽ trở nên sãn sóc như vậy.
Cò ừ nhẹ một tiếng, đi lèn 1‘âu.
Hoâc Minh vó nhẹ mòng nhó cúa Hoắc Tây: “Lên l’âu với mẹ đi, không được để mẹ khóc.”
Hoác Tây nhanh như chớp chạy theo
sau.
Cái đầu nhỏ với máu tóc xoăn màu trà lấp la lấp lánh dưới ánh đèn pha lè.
Lục Khiêm rất thích, cũng rất hâm mộ.
Ông hám mộ Hoâc Minh vần trẻ trung cường tráng ngay cả khi đã có bốn đứa con, vẳn có thế đem đến cho ôn Noãn rất nhiều niềm hạnh phúc. Nhưng còn ông, bận rộn cả một đời đến cuối cùng mới thích một cò gái nhưng lại không thể cho có nhiều thứ.
Hoâc Minh thu hồi ánh mát, thấy vẻ mặt cúa Lục Khiêm.
Anh cười nhẹ: “Cậu đâu phái là người nhạy cám như vậy!”
Lục Khiêm cám thấy thoải mái hơn một chút.
ón Noãn khoác áo vào rồi đi xuống râu, lúc đi tới cầu thang, Hoắc Minh liền bước tới đỡ lấy cò.
Xuống dưới nhà, anh lại đeo khăn quàng cố cho cò.
Tuân trước anh mới mua cho cò một chiếc khăn mằu mới ra của LV, màu sâc nhẹ nhàng, chất liệu mềm mại, anh cảm thấy rất hợp với ón Noãn.
õn Noãn duồi tay đè lại.
“Được rồi, kéo nữa thì chặt quá.”
Hoâc Minh mím cười với Lục Khiêm: “Khó hầu hạ lắm!”
Để tiền Minh Châu và Thước Thước, người được chiều chuộng nhất nhà là Hoác Tây cũng bị đưa đi, đêm khuya, mấy chiếc xe RV sang trọng chạy băng băng trên đường, Hoâc Minh sợ vợ mệt, đế cò dựa đầu lên vai mình.
Tiếu Hoăc Tây ngồi ở bên cạnh, trong mât tràn ngập trỏng mong.
Có mẹ ở đây, Hoâc Tây sẽ khỏng còn là em bé được chiều chuộng nhất nữa.
Ôn Noãn dựa vào đầu vai Hoâc Minh, có nhẹ giọng mở miệng: “Minh, rõ ràng Minh Châu còn lớn hơn em cả một tuõi, sao em lại có cảm giác như em gá con gái đi vậy!”
Hoắc Minh vuốt nhẹ mặt cô: “Đừng ngại! Em mới bao nhiêu tuổi chứ!”
Ôn Noãn bòng dưng đỏ mặt.
Lúc vợ chồng bọn họ làm việc, thỉnh thoảng Hoăc Minh nối hứng sẽ nằm ghé bén cổ cỏ, gọi cò là bé cưng.
Ôn Noãn cảm thấy rất thẹn thùng.
Dường như Hoãc Minh cũng nghĩ tới chỗ đó, cặp môi đẹp mím nhẹ, cuối cùng vẩn phải kiêng dè vì có trẻ con trên xe
Nửa giờ sau, xe dừng lại.
Đã muộn nhưng đèn đuốc trong nhà họ Hoắc vẩn sáng trưng.
Minh Châu dât Thước Thước đứng ớ chỗ ra vào trước cửa, ánh đèn vàng ấm phía trên chiêu xuống người tạo cảm giác dịu dàng.
Lúc Lục Khiêm xuống xe, ỏng bổng khựng lại.
Ông nhìn chăm chú vào cò gái òng yêu.
Minh Châu cũng vậy.
Vào giờ khâc này, những khó khăn đau khố cò ấy đã từng trải qua dường như đã phai nhạt, chỉ còn lại niềm hy vọng vào tương lai.
Có người khác ớ đây, Lục Khiêm lại là người có địa vị, tất nhiên cần phải kiềm chế.
Thư ký Liều nhận thấy không khí như cô đọng lại.
Anh ta lập tức tiến lên cho Tiếu Thước Thước một bao lì xì để phá tan bầu
không khí ấy.
Phong bì dày cộm.
Minh Châu nhẹ giọng nói: “Mau cảm ơn bác đi con.”
Tiếu Thước Thước mềm mụp mà nói: “Cảm ơn bác Liều.”
Thư ký Liều xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, mỉm cười: “Bố cháu còn có cái lớn hơn cơ!”
Số lần Thước Thước được gặp Lục Khiêm khỏng nhiêu làm, cậu bé có hơi thẹn thùng.
Lúc này Lục Khiêm đi tới, duỗi tay bế con trai lên, giọng nói khàn đặc: ‘Vê nhà bố sẽ cho con! Giờ này bà nội vần đang còn thức đợi Thước Thước nhà chúng ta đấy.”
Thước Thước rất sùng bái òng.
Bởi vì Hoắc Tây từng nói rầng bố cậu bé vò cùng tài giỏi.
Cậu bé được bố đối xử cực kỳ nhẹ nhàng, có hơi ngại ngùng ghé vào trên vai ông, khuôn mặt nhỏ ừng đỏ.
Lục Khiêm sờ đ’âu nhỏ cúa cậu bé, nhìn về phía Minh Châu.
Bốn mât nhìn nhau, sóng tình lăn tăn.
Hoác Chấn Đòng nhìn mà đau cả
răng, vung tay lên rồi nói: “Được rồi, được
rồi, mau chóng thu dọn hành lý rồi tới thành phố c ăn Tết đi! Trải qua mấy năm nay cũng không dễ dàng gì!”
Minh Châu có hơi thẹn thùng.
Bà Hoàc nói năng nhỏ nhẹ, dặn dò vài câu.
Tuy nói vẩn chưa kết hòn chính thức nhưng tóm lại sẽ có một ngày Minh Cháu sẽ phải tới định cư ở thành phố c.
Bà Hoàc có hơi đau lòng.
Ôn Noãn an ủi vài câu.
Hoâc Minh đã đi tới, anh tháo bao tay da ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cúa em gái.
“Anh!” Tình cảm giữa Minh Châu và anh rất thân thiết, nhịn không được gọi anh một tiếng.
Hoắc Minh ừ một tiếng.
Anh giá bộ ra vẻ không đế tâm quá nhiều, nói: “Cuối cùng cũng cuốn gói đi rồi! ở bên kia chung sống với người ta cho tốt, đừng động một chút lại chạy v’ê nhà mẹ khóc nhè.”
Minh Châu uế oải cúi đầu, nhìn vỏ
cùng đáng thương.
õn Noãn liếc mât nhìn chồng một cái, giọng nói mềm mại: “Có ai làm anh trai như anh không?”
Hoắc Minh không nói gì nữa, chí nhìn em gái.
Minh Châu nức nở một tiếng, bước đi vài bước chậm rãi nhưng rồi nhịn không được lại quay đâu gọi một tiếng anh. Giờ khắc này dường như quay về lúc còn nhỏ, cò ấy gây họa luôn có anh trai che chờ, mặc kệ đó là sinh nhặt hay là ngày lé, anh trai lúc nào cũng yêu thương cô ấy.
Hoâc Minh sao mà không hiếu cô ấy cho được?
Anh đi tới xoa đầu cò ấy rồi nói: “Năm sau anh và chị dâu sẽ tới thăm em.”
Lúc này Minh Châu mới cám thấy khá hơn một chút.
Dưới bậc thang, Lục Khiêm òm Thước Thước đang đứng đợi cô ấy.
Hai bố con tròng giống nhau, cả hai đều dùng ánh mât như vậy đế nhìn cỏ ấy, Bước chân của cô ấy bóng nhiên nhẹ nhàng hơn một chút.
Cuối cùng, cô ấy bước tới trước mặt
ông: “Đi thòi!”
Mấy chiếc Audi màu đen từ từ chạy ra khỏi nhà họ Hoâc.
Người nhà họ Hoâc nhìn, hồi lâu sau Hoâc Chấn Đòng mới lấy lại tinh thân, mỉm cười nói: “Năm nay ăn Tết thiếu đi hai người, sẽ quạnh quẽ hơn một chút, phải nói mẹ con chuấn bị nhiều hơn, nhất định phải ăn Tết vỏ cùng náo nhiệt mới dược.”
Hoâc Minh òm lấy ôn Noãn.
Anh nói: “Bố quên rồi hả, năm nay chúng ta cũng cỏ thèm hai người!”
Sùng Quang, còn có đứa bé trong bụng ôn Noãn!
Hoác Chấn Đỏng khựng lại, sau đó ông đã hiếu.
Õng cười nói: “Cũng đúng, có thêm hai người sẽ càng náo nhiệt rộn ràng hơn! Minh, Tết m Lịch bố con mình phải uống thêm hai ly!”
Ông duói người: “Sau ngần ấy năm, cuối cùng cũng khố tận cam lai*.”
*Khố tận cam lai: Trích từ câu thơ “Hay là khổ tận tới ngày cam lai” từ “Truyện Kiều” cúa Nguyến Du, có nghĩa là hết khổ rồi đến vui sướng.
Dứt lời, ông và vợ nhìn nhau cười.
Hoác Minh vẩn òm lấy vợ mình, đứng trong màn đêm, vẻ mặt anh dịu dàng hon cả.
Lúc một nhà Lục Khiêm trở về thành phô’ c đã là rạng sáng.
Vốn nghĩ bà cụ đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi, không ngờ ò tô vừa tiến vào sân, bà cụ đã ra đón.
Gió lạnh thổi phần phật.
Bà cụ Lục đứng dưới đèn, nhìn cửa xe mờ ra, một bé trai nhảy xuống.
Mọi nếp nhăn trên mặt bà cụ đều giãn ra.
“Bà nội!” Thước Thước thẹn thùng nhào tới, ào vào trong lòng ngực bà cụ.
Vừa ngoan vừa mềm, trong cũng đáng yêu!
Quả thực giống y như đúc Lục Khiêm lúc còn nhỏ.
Bà cụ vuốt ve khuôn mặt nhò nhân cúa Thước Thước, yêu quý không muốn buông tay, ánh mãt lại nhìn về phía Minh Cháu đứng bên người Lục Khiêm, đau lòng mà nói: “Đã trề thê này còn phải lên đường, rất mệt đúng không! Bà gói loại hoành
thánh mà cháu thích ăn nhất rồi đấy, còn đặc biệt bỏ thêm rau thơm.”
Trong mât Minh Châu hơi nóng lẻn.
Đã trề thế này, rõ ràng bà cụ bị ảnh hưởng, vậy mà vần sàn sóc cho cò ấy.
Cò ấy đi tới òm lấy bà cụ, nhẹ giọng lấm bấm: “Cháu không mệt!”
Bà cụ vồ nhẹ tay cò, xoay người nói với con trai: “Đưa Minh Châu đi nhà ăn nhỏ ăn, mẹ hấp để trong nồi. Bây giờ mẹ phải dẳt Thước Thước nhà chúng ta đi ăn món ngon”
Lục Khiêm mỉm cười: “Mẹ đã nói thì con nào dám không nghe!”
Ông báo thư ký Liếu đi về trước.
Thư ký Liếu vốn thích chọc ghẹo, thuận miệng nói đói câu hài hước: “Vốn đang định ở lại ké một ly rượu mừng, xem ra không được uống rồi. Tòi vân nên thành thật quay về đi ngủ thòi, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Lục Khiêm cười máng: “Thàng nhóc này!”
Thư ký Liều rời đi.
Bà cụ dắt cháu nội về phòng riêng, có lẽ sẽ ngủ ở đó.
Trước mát, chỉ còn lại Lục Khiêm và Minh Châu.
Ông vần khỏe mạnh cường tráng mà có lại càng trẻ tuối xinh đẹp.
Vào đòng, cây tử đâng phía trên tuy đã khô héo nhưng nhìn vấn nên thơ vô cùng, Lục Khiêm nẳm tay cò ấy bước đi rất chậm… Quay lại nơi này một lần nữa, tâm trạng của cả hai đều biến đối không ngừng.
Minh Châu không được thoái mái cho lầm.
Lục Khiêm bông nhiên dừng lại, ông ôm cô vào lòng, ép lên gốc cây cố thụ.
“Làm sao vậy?”
“Con trai đã lớn vậy rồi mà còn thẹn thùng thế này, thế chắng phải đã phụ lòng tốt của bà cụ đế chúng ta ớ riêng hay sao?”
Giọng nói của Lục Khiêm vô cùng dịu dàng, khiến người ta rung động trong lòng.
Minh Châu mất tự nhiên, quay mặt đi.
Cò ấy thích ông, cũng đã chịu nhiều tốn thương. Nhưng giờ đây hạnh phúc tới quá nhanh, cô ấy bống có cám giác chịu không nói.
Một giọt lệ trào ra khỏi khóe mât.
“Đừng khỏe!” Lục Khiêm cúi đầu, nhẹ
nhàng hòn lên giọt lệ kia.
ỏng nói: “Minh Châu, sau này anh sẽ không làm em khóc nữa! Chú Lục đã về rồi, sẽ không bao giờ rời đi nữa, sẽ ở cạnh em và con trai của chúng ta. Anh sẽ làm một người bố, người chồng tốt, chí cần em không chê anh già là được.”
Đôi mòi của Minh Châu run rấy: “Chú không được nói như vậy!”
Ông không già, không già một chút nào.
Vẩn là chú Lục đẹp đến mức lóa mát đấy.
Trong lòng Lục Khiêm ướt át, ông nhẹ nhàng dựa lại gần, chôn mặt vào bên cố cò rồi nói nhỏ: “Minh Châu, lúc ấy anh đuổi em đi, bà cụ rất giận anh! Thầm khóc rất nhiều rân.”
Ồng vừa nói vừa nhịn không được hòn lên mòi cô ấy.
Dưới cây cố thụ thơm ngát, có một cặp tình nhân hỏn nhau quyên luyến, trước hoa dưới trăng.
Đến khi nụ hòn kết thúc.
Minh Châu khóc: “Lục Khiêm, anh thật
xấu, anh cố ý nói những lời này.”
õng ử một tiếng rồi nói: “Đúng vậy! Minh Châu, là anh cố ý, anh chỉ muốn nói cho em biết rằng bà cụ nhớ em, anh cũng nhớ em… Cuối cùng chúng ta cũng ớ bèn nhau.”
Đâu mũi cỏ đỏ bừng, xoay mặt qua hướng khác: “Vừa ăn cướp vừa la làng!”
Lục Khiêm nhìn biếu cám cúa cô.
Minh Châu vốn đã hợp gu ỏng, thế nhưng dáng vẻ của cô lúc này càng khiến ông rung động.
Bề ngoài của ông trông nhã nhặn nghiêm túc nhưng ông lại chẳng phải người đứng đần bao giờ.
Bàn tay to rộng nám lấy cổ cò, ép cò hòn ỏng, nụ hỏn thật sự rất sâu.
Chạm tới tận sáu trong cơ thê’ và linh hồn.
Cô run rấy dưới bàn tay ông, lại sợ bị người giúp việc đi ngang qua nhìn thấy, vì thế chí có thể ôm chặt lấy bờ vai của người đàn ông, nhỏ giọng nức nớ kháng nghị…
Lục Khiêm hòn một hồi lâu, cuối cùng mới chịu buông tha cho Minh Châu.
Chỉ hỏn nhẹ một cái lẽn đòi mòi đỏ mọng của cô, giọng nói dịu dàng: “Ăn thêm một chút đi!”
Minh Châu cũng nhớ nhung tay nghề của bà cụ.
Cò gật đầu, đang định đi cùng ỏng.
Lục Khiêm đứng ở phía trước cò, hơi khom lưng xuống. Cò ngáy ngấn cá người, Lục Khiêm quay đầu: “Chú Lục cõng em.”
Minh Châu đỏ mặt.
Cò cũng đâu phải là con nít nữa đâu.
Thế nhưng có người phụ nữ nào lại không động lòng khi được đàn ông chiều chuộng cơ chứ.
Cô ôm chặt lấy cổ ông, khuôn mặt nhỏ dán sau cần cổ trâng sáng, mùi hương nam tính thuần khiết của người đàn ông khiến cò mặt đỏ tim đập
Sau này sẽ sống chung cả đời với người đàn ông này rồi!
Minh Châu nhịn không được gọi ông một tiếng: “Chú Lục.”
Lục Khiêm ừ một tiếng.
Một lát sau, Minh Châu ngồi ở trước bàn ăn, trước mặt cô là bữa ăn khuya mà bà cụ đã chuấn bị.
Cò ăn thỏa mãn rồi lại thấy lo lắng.
lên: “Sau này em có cân học nấu cơm không? Cũng không thế đế bà nấu cơm cho em mãi được, nói ra anh trai em lại mâng em nữa!”
Nghe vậy, Lục Khiêm bật cười.
Ông niết mặt cò, nhẹ giọng nói: “Bà cụ nấu cho em ăn là vì bà cụ thương em! Làm việc nhà cũng không tới lượt em, có biết bao nhiêu là người giúp việc ở trong nhà đấy thói!”
Minh Châu vui vẻ tiếp tục ngồi án.
Cò còn thầm nói xấu chú Lục của cô: “Trong nhà chí có mấy người, thê’ mà có hơn mười người giúp việc, chú Lục thật biết hưởng thụ.”
Lục Khiêm thấy Minh Châu đã sãp ăn xong.
ỏng duỗi tay cời nút thắt áo khoác của Minh Châu, sờ cái bụng nhỏ của cò.
Đàn ông lâu láu cũng thích nói mấy lời bậy bạ, Lục Khiêm tuy là người có địa vị nhưng cũng không ngoại lệ.
“Cái chú Lục biết hưởng thụ nhất chính là em!”
Minh Châu bị ông sờ soạng, mặt cò đỏ như máu, cong người lại theo bản năng lâp bâp: “Chú làm gì thế? Em vần chưa ăn
xong đâu!”
Ánh mắt của Lục Khiêm sâu thăm thẳm.
Tay ông không ngừng lại, nói: “Bà cụ nói đế em ở trong căn phòng trước kia! Đê’ anh đưa em lên!”
Óng nói xong thì chặn ngang bế cò lên, đi thẳng ra phòng riêng phía sau.
Cỏ ấy biết rõ ông muốn làm gì.
Minh Châu không còn mặt mũi gặp người khác.
Cò ấy ôm chặt lấy ông, khuôn mặt chôn trong lòng ngực ỏng, nhỏ giọng cầu xin: “Đừng mà… Sẽ có người thấy mất!”
Lục Khiêm cúi đầu, dịu dàng hôn cò.
Vừa mở miệng, giọng nói nghẹn lại khó thành lời: “Chúng ta là vợ chồng, dù người giúp việc có thấy thì cũng sẽ biết điêu”
Dù sao Minh Châu vần còn trẻ tuối, da mặt không dày như ông.
Cò thúc giục ông: “Chú nhanh lên đi!”
Lục Khiêm cười một tiếng, bước chân nhanh hơn, mau chóng đi tới phòng riêng của ông.
Vào phòng.
Cò ấy bị ông đè trước ván cửa, vừa hòn vừa xoa.
Dù sao tối nay cũng rất đặc biệt, là Tân đâu tiên bọn họ làm sau khi xác định rõ ràng mối quan hệ của hai người, lại còn ớ trong phòng ngủ của óng.
Tất nhiên còn kích thích hơn tất cả những lân trong quá khứ nhiều.
Thậm chí, ông không đợi được tới khi lên giường, đã chiếm lấy cô.
Minh Châu đã có nhiều lần cùng ông nhưng chưa bao giờ thấy óng vội vàng khó kìm nén như vậy, Lục Khiêm lạc vào biến tình cũng như những người đàn ông bình thường khác, khiến cò câm giác chỉ cần giơ tay là có thế với tới.
Thậm chí cò càng yêu ông hơn.
Cả người Minh Châu run rấy, nhịn không được vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của ỏng, giọng nói của cò vô cùng mềm mại, quyến rũ: “Lục Khiêm.”
Lục Khiêm loạn nhịp.
ỏng cúi đầu, tìm kiếm cặp môi đỏ cúa cò, nụ hỏn lúc sâu lúc cạn.
Những lúc thế này, ông thích được
nghe cò gọi như vậy.
“Lại gọi thêm một Tân nữa đi.”
Minh Châu cân nhẹ bờ vai ông, không chịu kêu nữa, ông đáng ghét quá đi.
Lục Khiêm cũng không ép cò.
Đôi mat ông sâu không thây đáy, nhìn chằm chằm vào cô, dường như muốn nhìn thật kỹ lớp da thịt phiếm hồng xinh đẹp này, tốt nhất nhất là khầc vào trong xương cốt của mình, cả đời không thế quên!
Đối với bọn họ mà nói, đêm nay thật sự khắc sâu vào trong tim.
Chìm xuống nổi lên liên tục, ông không muốn dừng tay…
Minh Châu bị ỏng phá tan, giọng nói của cò run rấy: “Thư ký Liều nói, chú… Sáng mai vẩn phải đi làm.”
Lục Khiêm dùng một tay nâm lấy cầm Minh Châu.
Õng cắn vào cánh mòi cò, đau đến mức cô lại nấc lên lần nữa.
Ông dán sát vào cỏ ấy lấm bấm: “Lúc này mà em còn có thế nghĩ được chuyện đó sao?”
Minh Châu từ từ mở măt ra, ánh mât long lanh, là cảnh sâc mùa xuân đẹp nhất
ông từng thấy.
Lục Khiêm chìm đâm trong đèm nay.
Sáng sớm hỏm sau, lúc Minh Châu tỉnh lại đã là bảy giờ sáng.
Lục Khiêm đã không còn ớ bên cạnh.
Cò xoay người nhìn sâc trời ngoài cửa sổ, khẽ vuốt trán: Đã nên dậy chưa nhí!
Đúng lúc này, cửa kêu kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra
Một dáng người cao lớn tiến vào, còn thuận tay đóng cửa.
Người đàn ông phóng túng hơn nứa đèm qua đang mặc một bộ đồ thế thao thoải mái, khuôn mặt sáng bừng, ngồi ở bèn cạnh cò kéo chăn: “Bình thường anh chạy được 5km, tối hỏm qua làm với em, sáng nay chỉ chạy được 3km!”
Minh Châu che mặt lại.
Cò chắng hề muốn động đậy một chút nào, óng lại còn chạy bộ!
Cò kéo chăn xuống nhìn ông, giọng nói y như mèo con: “Em có được ngú nướng không?”
Lục Khiêm cười.
Ông biến ra một túi bữa sáng từ sau
lưnq, sữa đậu nành và bánh rán hành!

Chương 559 Cò rất xinh đẹp​


Minh Châu rất vui.

Tuy nói nhà họ Lục tôi tớ như mây, cô ờ đây cũng có thế hường thụ sự chám sóc tốt nhất.

Thê’ nhưng cỏ đã thương nhớ bánh rán hành buối sáng cúa cửa hàng này rất nhiều năm.

Đặc biệt là khi cô đang mang thai Lục Thước, thèm phát điên.

Lúc ấy, xường xuyên vừa ngồi ăn bánh bao, bên cạnh là một ly nước sôi để nguội, vừa lau nước mât nhớ Lục Khiêm lại hận ỏng vò tình.

Trong mât Minh Châu tràn đây vui mừng, lại có vẻ rất cấn thận.

Cô vươn tay ra khỏi ố chăn, nhó giọng hỏi: “Anh mua lúc chạy bộ hả?”

Lục Khiêm ừ một tiếng.

Sau đó xoa nhẹ đâu cò một chút: “ít nhất cũng đi rửa mặt rồi hẵng ăn!”

Ông cũng có thói ớ sạch.

Bình thường Minh Châu đã quen tùy tiện nhưng không muốn bị ông xem thường, đang định rời giường.

Lúc vừa mới vươn một chân ra, cò đã hối hận

Giọng nói của cò mềm mại ngọt ngào: “Lục Khiêm, anh lấy cho em một bộ quân áo đi!”

Lục Khiêm chưa cứ động, ánh mắt mang theo cảm giác tình sâu.

Cò không khỏi đỏ mặt, thúc giục: “Mau lèn đi!”

Lục Khiêm cúi người hòn cò một cái, giọng nói hơi khàn: “Mặc áo sơ mi của tỏi nhé.”

Nói xong, ông đi vào phòng đế quần áo lấy một chiếc áo sơ mi trắng cho cò. Minh Châu nhận lấy, phía trên còn vương mùi hương thơm ngát của bột giặt, cô nhẹ nhàng khoác vào người, thuận tay vuốt mái tóc dài ra khỏi cố áo.

Giương mât lèn lại va chạm với ánh mât cúa Lục Khiêm.

Mặt cò nóng lên, chui vào phòng vệ sinh.

Lúc đi ra, Lục Khiêm đã đặt bữa sáng lên bàn ăn ờ trong phòng sinh hoạt riêng, người giúp việc còn đưa một phần bữa sáng kiếu Tây tới, nghĩ lại chăc là òng thích ăn.

Minh Châu cân bánh rán hành.

Cân một miếng, hương vị của đô ăn thỏa mãn vị giác.

Đại khái là vị chuyện tối hôm qua, cả người cò lộ ra câm giác lười biêng thoải mái.

Ăn xong nửa miếng bánh, cò giương mầt nhìn người đàn ông.

Lục Khiêm đang uống cà phê, vừa lật xem báo buổi sáng.

Minh Châu vừa uống sữa đậu nành vừa duyên dáng nói thầm: “ớ độ tuổi như anh không phải nên giữ gìn sức khỏe à? Sao lại thích uống cà phê vào sáng sớm giống như anh trai của em vậy?”

Lục Khiêm đặt tờ báo xuống, ánh mắt lưu luyến trên người cò một lát.

Sau đó cười khẽ: “Anh ở độ tuổi nào?”

Minh Châu nhìn ra ỏng không có ý tốt, không dám trêu chọc ông nữa, ngoan ngoãn ngồi uống sữa đậu nành.


Lục Khiêm ăn xong.

Ông dịu dàng nói: “Muốn ngủ thì cứ ngú thêm một lát! Thước Thước có bà cụ chăm sóc, lúc này chắc là đã đưa đi siêu thị mua đồ ăn rồi, bà cụ đã có cháu nội,

nên phải thế hiện cho bảng được.”

Minh Châu lo lắng: “Dù sao cũng không tốt lắm!”

“Có gì mà khồng tốt!”

Lục Khiêm cười: “Anh muốn chiều!”

Dường như lại nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, lúc ông đứng dậy lại không kìm lòng nối phải hòn cò một cái, cuối cùng mới lấm bấm: “Giữa trưa tôi sẽ về ăn cơm cùng em!”

Đương nhiên Minh Châu muốn ăn cùng ông.

Thế nhưng cô cũng không quên ông bận rộn đến mức nào, vì thê cò ôm cổ ông, nhẹ giọng nói: “Có bà cụ nữa mà, giữa trưa anh cứ nghi ngơi ở văn phòng, buối tối ăn bữa tối cùng nhau.”

“Cũng đúng!” Lục Khiêm ôm lấy vòng eo thon của cô.

Khó lắm cuối cùng mới được ở bên nhau, vừa chạm đã cháy, ông dùng cái mũi cao thắng cọ nhẹ cò, hơi khó nhịn: ‘Thật sự rất muốn nghi ngơi mấy ngày, vui chơi thoải mái mấy ngày.”

Minh Châu mặt đò tim đập.

Một tay vân vè cúc áo sơmi của òng,

nhỏ giọng nói: “Ăn Tết không phải ngày nghỉ sao? Không đủ cho anh…”

Lục Khiêm cười khẽ một tiếng.

Õng nói: “Đúng rồi! Nghỉ Tết chúng ta sẽ chơi thoải mái!”

Dù có ngọt ngào đến mấy thì cuối cùng òng còn phái đi làm, vần phải rời đi.

Bên ngoài, thư ký Liều đã chờ trước sảnh từ sớm. Thấy cấp trên đi ra, mồm mép nhanh nhẹn miệng lưỡi trơn tru theo thói quen: “Hôm nay nhìn mặt mày ngài bừng sáng luôn đấy.”

Lục Khiêm ngồi vào xe.


Ông chỉnh lại cà vạt, hỏi lại: “Có không?”

Thư ký Liếu tươi cười đầy mặt: “Tất nhiên là có! Ngài đấy, nhìn là biết tâm trạng không tồi!”

Lục Khiêm liếc nhìn anh ta một cái.

Quá thật òng rất sung sướng, cả hai mặt sinh lý lẩn tâm lý.

Tới văn phòng, cấp dưới đã biết ông đón bạn gái và con trai về nhà từ sớm, bây giờ lại thấy tâm trạng của òng Lục tốt như thế lại bât đầu ồn ào đòi ông mời ăn cơm, ăn kẹo mừng.

Thư ký Liều cười mâng: “Đám nhãi ranh mấy người, lá gan to ra rồi đúng không, còn dám đùa với cả ông Lục?”

Lục Khiêm lại xua tay không thèm đế ý-

ông nói với cấp dưới: “Chăm chỉ làm việc đi! Tan tâm báo thư ký Liẻu phê duyệt kinh phí cho mọi người chi tiêu, còn phần kẹo mừng, các cặu còn sợ thiếu hả?”

Cấp dưới dẻo miệng nói thêm nhiều lời hay.

Lục Khiêm đưa thư ký Liều vào văn phòng.

Những kỹ sư trẻ tuối và đám công nhân viên chức tụm lại với nhau, cười vui tháo luận.

[Nghe nói bạn gái ỏng Lục là một người mầu.]

[Óng Lục mà lại tìm người mâu hả?]

[Cậu không biết rồi! Người ta là con gái nhà giàu bên thành phố B, tiến vào giới giải trí chắng qua cũng chỉ đế chơi bời thỏi… Đến tuổi này mà ỏng Lục mới xác định quan hệ, nếu không phải vò cùng xinh đẹp ưu tú, cậu cảm thấy òng ấy có cần không?]

Một đám người thảo luận vỏ cùng nhiệt tình, bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Cỏ người yểu ớt mờ miệng: “Kỹ sư

Lam!”

Người tới chính là Lam Tử Mi, cô ta có tình cảm khác biệt với Lục Khiêm, tất cả mọi người đều biết bọn họ là mối tình đầu.

Lúc này họ lại lo lâng đế kỹ sư Lam nghe thấy.

Dù sao kỹ SƯ Lam đã bị mất một bàn tay, hắn là bây giờ cò ta vò cùng tự ti.

Quá thật Lam Tử Mi đã nghe thấy.

Nhưng cỏ ta lại giả bộ như không biết gì, vần mỉm cười: “Sao lại tụ tập ở đây? Đế ngài Lục thấy lại rầy mấy người.”

Tóm lại cò ta ván lấy Lục Khiêm ra đế nói.

Rất có khí thê cúa bà chú.

Những người khác tốp năm tốp ba tản ra, nụ cười trên mặt Lam Tử Mi lập tức biến mất.

Cô ta giơ tay phái cúa mình lên.

Cho dù đã đeo ngón tay giá nhưng cô ta vẩn không sử dụng được dẻ dàng.

Đại khái Lục Khiêm nế tình cũ, ỏng

không đuối tận giết tuyệt, giữ cò ta lại làm việc nhân sự. Chỉ là cuối cùng cò ta đã không thế tiếp xúc với những tài liệu mật, cũng đã mất giá trị.

Lam Tử Mi đứng đó một lúc lâu.

Cò ta từ từ đi vào thang máy, đi tới tâng tám, văn phòng cúa Lục Khiêm.

Lục Khiêm đang chuẩn bị mở họp.

Thây cỏ ta tiên vào thì lạnh lùng hỏi: “Kỹ sư Lam, có việc gì vậy?”

Hôm nay Lam Tử Mi ăn mặc rất trang nhã.

Áo sơ mi tơ lụa và áo khoác, kết hợp với một đỏi boots da dê.

Vòng cố trân châu trấng Dior cố điến, rất đẹp.

Lục Khiêm không thèm thưởng thức.

Lam Tử Mi nở nụ cười miến cưỡng: “ớ dưới tòi nghe bọn họ nói, cò Hoâc đến thành phố c ăn Tết, chắc hẳn anh rất vui!”

Mấy nám nay, Lục Khiêm xem cỏ ta như không khí.

Cũng chí có lúc nhắc tới Minh Châu, ông mới có một chút phản ứng.

Lục Khiêm ra hiệu ta đế thư ký Liều ra

ngoài trước, chờ cửa đóng lại, ông rút một điếu thuốc từ hộp thuốc, châm lửa hút một ngụm, ánh mât sâu thăm thẩm: “Tử Mi, nám đó tòi thả cho cò một con ngựa không chỉ đơn giản là nế tình cũ, cũng bởi vì Minh Châu không xảy ra chuyện gì, tòi cho rang sau khi thiếu mất một bàn tay cò phải suy nghĩ cấn thận.”

Giọng nói của Lam Tử Mi trở nên yêu ớt: “Lục Khiêm, anh phái tuyệt tình đến vậy sao!”

Tốt xấu gì bọn họ cũng đã từng.

Thế nhưng giờ đây trong mât ông chí có mỗi Hoâc Minh Châu.

Còn cô ta đã mất cả bàn tay!

Lục Khiêm rít một ngụm thuốc, dập tắt, sau đó lấy tập hồ sơ của Lam Tử Mi ra.

ỏng nhìn cò ta, nghiêm túc nói: “Tử Mi, cò không phù hợp để làm việc ờ đây nữa! Tòi sẽ gửi bộ hồ sơ này đi, đế cò làm việc ở đơn vị cấp dưới, đãi ngộ ở chồ đó sẽ không thua ở đây. Tôi nghĩ ở môi trường mới cò sẽ cảm thấy vui vẻ hơn.”

Ông ký tên vào văn bản.

Điều cò ta đi tới thành phố T.

Lam Tử Mi nhẹ nhàng hít một hơi: “Chỉ vì cò ta tới đây, cho nén tôi phải

nhường chỗ đúng không? Lục Khiêm, ngay cả thành phô’ c mà anh cũng không cho tòi ớ lại, phải khòng?”

Giọng điệu của Lục Khiêm lạnh lùng: “Chuyện này tốt cho cả hai người!”

Ông đã hạ quyết định, cò ta không có cách nào thay đối.

Lúc Lam Tứ Mi câm lệnh điêu chuyến đi ra, thư ký Liễu đứng canh trước cửa, thấy sâc mặt của có ta không tốt cũng hỏi thăm theo thói quen.

Lam Tử Mi cũng không thèm nhìn anh ta.

Thư ký Liều đang khó hiếu, Lục Khiêm đi ra.

Phải đối phó với phụ nữ, tóm lại vẫn khiến người ta cám thấy không thoái mái.

Ông không nói, thư ký Liếu cũng đoán ra bảy tám phân, cười nhẹ: “Kỹ sư Lam sẽ suy nghĩ thỏng suốt thòi.”

Lục Khiêm dừng bước, òng nhẹ giọng nói: “Truyền Chí, cặu biết không, điều tỏi hối hận nhất chính là có quá nhiều tri kỷ trước khi gặp được Minh Châu, nếu tỏi biết có một ngày tỏi sẽ muốn được đầu bạc trăm năm với một cô gái, tòi nhất định sẽ sống sạch sẽ đế chờ cò ấy”

Với người như ông, thật ra nhu c‘âu sinh lý cũng không quan trọng như vậy.

Những hồng nhan kia cũng chỉ dùng để giết thời gian mà thòi.

Ông cũng không đề bụng.

Thế nhưng ông biết, Minh Châu sẽ đế ý, không có có gái nào mà không đế ý.

Thư ký Liều an ủi vài câu.

Buối chiều, Lam Tử Mi thu dọn đồ, sau khi rời khói tòa nhà sẽ phái nhanh chóng đi tới thành phố T.

Đồng nghiệp vô cùng bất ngờ nhưng cũng đoán được đây là dấu vết của ông Lục, từ đó không ai dám nhăc lại về người này.

Lục Khiêm làm việc cá ngày.

Trước khi tan tầm, ỏng gọi điện thoại cho Minh Châu: “Đang làm gì vậy?”

Đầu dây bên kia, Minh Châu mới bận việc xong.

Cô giúp đỡ bà cụ sơ chế một vài nguyên liệu nấu ăn, nghe nói đó đều là đồ ăn Tết, người ta đưa tới mấy cái rương đựng măng núi cô rất thích, xin bà cụ một rương gửi về thành phố B.

Lúc này cô đang đau eo đau lưng, điện thoại của Lục Khiêm lại tới.

Cò giả bộ oán giận: “Làm việc nhà mệt muốn chết!”

Lục Khiêm đoán được cỏ sẽ không chịu ngồi yên, đi theo bà cụ làm việc nhà, vì thế cười trêu chọc cò: “Mệt hơn tối hòm qua há? Nhưng cũng đũng, tối hòm qua em cũng đâu có cần tốn còng tốn sức gì đâu!”

Minh Châu nghe xong nóng cả mặt.

Lục Khiêm nới lỏng cúc áo sơ mi, dịu dàng nói: “Vốn đang định gọi em ra ngoài, đi dạo phố, ăn một bữa cơm cùng chú Lục của em, rồi còn xem phim gì đó, nếu em mệt mỏi vậy đành đế hòm khác.”

“Không mệt, không mệt.”

Minh Châu vội vàng la lèn: “Em không mệt chút nào!”

Lục Khiêm cười nhẹ: “Tối hôm qua cũng không mệt sao?”

Rõ ràng ông đang tán tỉnh đưa đấy cùng cò, chút đạo hạnh cúa Minh Châu làm gì đủ dùng?

Cô lắp bâp.

Lục Khiêm thấy chuyến biến tốt thì ngừng, giọng nói quay lại với sự dịu dàng:

“Tòi phái xe riêng tới đón em!*

Minh Châu không cam lòng, trước khi cúp điện thoại còn hừ nhẹ: “Anh bắt nạt em!”

Lục Khiêm còn dịu dàng hơn ban nãy một chút.

Thậm chí còn có chút ý cười: “Đêm nay anh cũng muốn bắt nạt em tiếp, em có cho không?”

Cò không trả lời được vấn đề xấu hố như thế này.

Minh Châu cúp điện thoại, trái tim van đang đập thình thịch, đồng thời cỏ lại cỏ cảm giác không chân thật. Đúng vậy, cò và Lục Khiêm đã sống cùng nhau, ngày nào cũng có thế nói không hết lời, đêm nào cũng có thế nằm chung trên một chiếc giường.

Cò câm thấy nâm mơ cũng phải cười tính.

Nhưng cò lại tự xoa bóp mặt mình: Rụt rè tí đi! Hoắc Minh Châu, cò đã đầu ba mươi rồi, không thể giống như mấy cò gái nhỏ chỉ cần cho mây viên kẹo là được dồ dành!

Chờ lát nữa đi dạo, cò phải bât ông tốn tiền!

Người phụ nữ nào cũng xem trọng buổi hẹn hò với một người đàn ông. Minh Châu yêu cái đẹp, cò lựa chọn váy áo sơ mi tỉ mỉ, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác tối màu.

Cao gây xinh đẹp!

Bà cụ dắt cháu nội đi tăm, vừa về đúng lúc nhìn thấy cô.

Bà cười túm tỉm rồi nói: “Hẹn hò tốt đấy! Người trẻ tuối phải đi hẹn hò! Buổi tối không về ngủ cũng không sao, nghe nói có mấy cái khách sạn mới mở ớ thành phố c, đều là đồ mới, kêu Lục Khiêm dât cháu tới ở thử xem.”

Minh Châu: Bà cụ phóng khoáng thế sao?

Nói chuyện một hồi thì tài xế tới, cửa xe mờ ra, hóa ra là thư ký Liều tự mình tới đón.

Anh ta chào hỏi với bà cụ.

Bà cụ cho anh ta một hộp máng núi.

Thư ký Liéu cũng thích ăn cái này: “Cháu sẽ nhận vậy! Buổi tối để vợ cháu xào một đĩa thịt lợn trước, nhâm rượu thì không có gì bằng!”

Bà cụ cười mắng: “Đừng làm khó vợ

cháu quá!”

Thư ký Liều lại nói thèm vài câu dí dỏm, mời Minh Châu lên xe.

Minh Châu cũng đã quen với anh ta nhưng dù sao lứa tuổi khác nhau, cũng không có nhiều lời.

Thế nhưng thư ký Liễu lại chủ động nói: “Tòi làm việc với ông Lục đã sâp được hai mươi năm, bà cụ xem tòi như một nửa con trai, mười mấy năm trước vợ tỏi sinh bệnh nặng, ván nhờ bà cụ giúp tòi tìm một vị bác sĩ tốt.”

Minh Châu cám thấy tình cám giữa bọ họ rất tốt.

Cò cho rang, cò sẽ trực tiếp gặp mặt Lục Khiêm ở bên ngoài, không ngờ xe lại chạy tới tòa nhà văn phòng.

Lúc này đã là 6 giờ.

Phần lớn đã tan tầm sớm nhưng vần còn vài người tụm năm tụm bảy cùng nhau ra ngoài, thấy người đứng bèn cạnh thư ký Liều, ai cũng đã đoán ra thân phận của cò, ắt hắn chính là bạn gái của ông Lục.

Bọn họ cảm thấy Minh Cháu còn đẹp hơn trên tạp chí.

Hơn nữa cực kỳ trẻ tuổi, làn da mịn màng trâng trẻo tuyệt vời.

Ông Lục theo đuổi được người ta kiếu

gì vậy?

Nam chính trong câu chuyện này vần đang ở trong văn phòng xem tài liệu, trước mặt cỏ một kỹ sư đang đứng, Lục Khiêm nhíu mày: “Tiếu Lý, phải đê’ ý kỹ chuối số liệu này, chúng ta không thế có bất kỳ sai íâm nào, thời gian còn lại cho chúng ta không nhiều lâm! Cậu hiếu ý của tôi chứ?”

Người được gọi là Tiếu Lý nhưng thật ra cũng đã tới tuổi bốn mươi.

Mặt già đỏ bừng: “Vâng, đém nay tòi sẽ tăng ca!”

Lục Khiêm lại đứng dậy vỗ vai anh ta: “Ngày mai rồi làm! Hỏm nay không phái là sinh nhật của con nhóc sao? Tan tầm sớm một chút rồi đi mua cho con bé một cái bánh kem thật ngon đế cùng đón sinh nhật, mấy năm nay cũng chưa đế ý tới chuyện này đúng không?”

Kỹ sư Lý xúc động, nước mắt lấp lánh.

“Vâng! Tôi lập tức tan tầm!”

Lục Khiêm lại vô vai anh ta một cái, người anh em này quả thật rất vất vả.

Đang nói chuyện, thư ký Liếu đưa người vào.

Anh ta thấy kỹ SƯ Lý, cười: “Kỹ sư Lý cũng ờ đáy sao?”

Kỹ sư Lý làm kỹ thuật đã lâu năm, nhìn thấy mấy đồng nghiệp lớn cũng không chú ý, bổng nhiên nhìn thấy một cò gái xinh đẹp như tiên nữ, mặt già đỏ bừng.

Thư ký Liều dường như đà nhận ra điều gì đó, òi trời một tiếng.

“Đã quên giới thiệu! Thế nhưng cứ đế ông Lục giới thiệu đi!”

Lục Khiêm nhìn Minh Châu.

Hỏm nay cò thật xinh đẹp.

ỏng rút hai điếu thuốc ra, ném một cái cho Tiếu Lý Tử đang sững sờ, cười cười: “Đừng nghe cậu ta giả khố! Người này ba ngày không đánh sẽ lật nóc nhà mất! Tiếu Lý, đây là người yêu của tòi, Hoắc Minh Châu.”

Kỹ sư Lý kẹp điếu thuốc ớ giữa hai ngón tay, vươn một tay ra.

Anh ta có hơi co quắp: “Chào cô!”

Mặt Minh Châu đó lên.

Cái gì thế, sao cò lại biến thành cỏ rồi? Hơn nữa đối phương nhìn còn lớn tuối hơn cò nhiều, còn có vì sao Lục Khiêm lại gọi cô là người yêu, cô có hơi ngượng ngùng nhưng lại rất vui mừng.

Chờ mãi không thấy cò duỗi tay, kỹ SƯ

Lý cho rằng bản thân da dày thịt khò, tay đang dơ.

Vì thế lau tay lên người.

Minh Châu vội vàng nói: “Không phải!”

Cô vươn đòi tay trâng mịn ra, lúc bị người ta c’âm tay, trong lòng bàn tay đối phương toàn là mô hòi.

Kỹ sư Lý là người thật thà, sờ đ‘âu rồi nói: “Cò rất xinh đẹp!”

Mặt Minh Châu càng đỏ hơn.

Lục Khiêm dọn dẹp trên bàn một chút, đứng dậy đi tới rồi nói: “Tiếu Lý lúc trước theo anh học tập, cho nên dù em còn trẻ nhưng chữ cò này vẩn cổ thế nhận được! Được rồi, chúng ta cũng không làm Tiếu Lý đi mừng sinh nhật con gái chậm tré, mọi người tan làm đi!”

Minh Châu cám thấy mình không có quà cáp gì, cò băn khoán.

Kỹ sư Lý vội xua tay: “Không cân, không cần!”

Lục Khiêm móc bóp da ra, rút ra một xấp tiền khoảng năm tràm: “Mua cho con gái một cái váy xinh đẹp đi.”

Kỹ sư Lý từ chối hai lần rồi vấn nhận lấy.

Lúc anh ta rời đi, thế mà Lục Khiêm lại tiếp tục làm việc.

Minh Châu cân môi dưới, tiến đến trước măt ònq: “Anh lừa em tới đây!”


Chương 560 Bà cụ tinh mắt.​


Giọng điệu của cò có ý làm nũng.
Lục Khiêm vừa ký tên vừa bất đâc đĩ mà nói: “Xem hết mấy cái này là xong rồi!”
Minh Châu vòng đến sau lưng ông.
Ông cho rằng Minh Châu đang định quấy rối ông nhưng cò lại nhẹ nhàng mát xa cố cho òng, còn nhẹ nhàng hỏi: “Anh có mệt không, nếu anh mệt thì chúng ta không đi dạo phố nữa, về nhà án cơm.”
Lòng Lục Khiêm nhũn ra.
Ông nhìn cò.
Rõ ràng đến tận bây giờ, ông cũng không thế cho cỏ cái gì, còn khiến cò phải nhận biết bao là đau khố.
Nhưng cô vân đối xử với ông tốt đến thế.
Ông quay ra sau giữ chặt lấy tay cò, cực kỳ dịu dàng hỏi: “Em đau lòng sao?”
Minh Châu ừ một tiếng.
Cò ghé thân mình mềm mại lại sát gần bên ỏng, khuôn mặt dán vào bèn gáy, ngửi mùi hương thanh mát thoải mái dề chịu ấy, giọng nói cò mềm mại dịu hiền: “Em muốn anh được thoải mái một chút.”
Lục Khiêm sờ tay cò: “Minh Châu, anh không mệt.”
Lúc trước có lẽ mệt nhưng bây giờ có cỏ ờ bẽn người, thật sự không còn mệt nữa.
Cửa bị mờ ra, thư ký Liễu bưng một tách trà nhân sâm vào trong, thấy khung cánh ấm áp thế này lại không biết nên vào hay nên ra, dứt khoát nở nụ cười, đóng cửa lại rồi trêu chọc: “Nhất định là cỏ Minh Châu đang đau lòng thay ngài. Tỏi thấy ly trà này đế cho ngài uống bồi bố thân thế là thích hợp nhất rồi.”
Lục Khiêm nhấp mòi cười.
Õng chỉ sang một bên, nói: “Đặt đó đi! Cậu cứ tan tầm trước!”
Thư ký Liều tất nhiên nghe theo.
Cửa khép lại, Minh Châu vẫn chưa thể rời khỏi lưng của người đàn òng, bới vì ông cứ túm lấy tay cò mãi. Cò đấm nhẹ vào vai ông một cái: “Thả em ra, đế người khác nhìn thấy không tốt!”
Lục Khiêm lại kéo cò ngồi lên trên đùi, đưa ly trà nhân sâm cho cô.
“Bố âm!”
Minh Châu không chịu uống, cô cũng chưa tới tuổi.
Lục Khiêm xoa môi cò, dịu dàng mà nói: “Môi đã tróc cả ra rồi! Trong cơ thế không đủ nước, ngoan, uống một chút!”
Cò gái tré tuổi tựa như trái đào mật tươi ngon mọng nước.
Đàn ông “yêu” nhiều đôi khi cũng sẽ mất nước.
Đây là vì tốt cho cô!
Tuy rằng Minh Châu cái biết cái khồng nhưng cò vẫn biết đây không phải lời hay.
Cò vần không chịu uổng, lại ăn vạ trên đùi ông, Lục Khiêm cũng chiều chuộng cò.
Cứ thế hoàn thành xong công việc, ông dùng một tay ôm cò, một tay bưng trà nhân sâm đút cho cò. Đàn ông có rất nhiều cách đế đối phó với một người phụ nữ, Minh Châu sao mà chịu nói, ngoan ngoãn uống hết nửa ly sau đó lại làm nũng bât ông uống.
Lục Khiêm cũng không phụ lòng thư ký Liễu.
Một ngụm là hết.
Ồng cầm lấy chiếc áo khoác treo trên lưng ghế: “Đi thôi! Dât em đi ăn cơm, đi dạo phố.”
“Còn có xem phim nữa!”
Minh Châu nhân cơ hội ỏm lấy cánh tay ông.
Lục Khiêm rũ mắt lẳng lặng nhìn cò, ván nũng nịu y như trước đây, chỉ khác một chồ.
Về sau, cô sẽ lấy thân phận người vợ ở bên cạnh làm bạn với ông.
Lục Khiêm là phái hành động, rất ít khi nói lời ngon tiêng ngọt. Cũng bởi vì thế, những lúc tự nhiên động lòng cũng chỉ nhẹ nhàng nâm lấy đầu ngón tay của cò.
Dưới lâu, một chiếc màu đen Land Rover đang đò.
Minh Châu nhìn ỏng: “ớ thành phố c anh lái xe này sao!”
Lục Khiêm mờ cửa xe thay cò, cười: “Mới đổi! Không phải còn có Thước Thước sao, chiếc này rộng rãi hơn”
Minh Châu ngồi vào vị trí ghế phụ.
Lúc thát đai an toàn, cò thấy trên xe có hộp khán giấy, còn có thâm lòng đỏ các kiểu, đều là màu hồng nhạt cò thích, ghế sau còn có đồ chơi cho con nít.
Thậm chí, còn có một lọ nước hoa.
Minh Châu c’âm lấy xịt một cái: “Không sợ người khác cảm thấy không
nghiêm túc sao!”
Lục Khiêm cười khẽ: “Xe nhà, sẽ không chở người khác!”
Không có gì phải nói nữa, Minh Châu cám thấy vô cùng ngọt ngào.
Tới gần Tết m Lịch.
Thành phố c tuy không phồn hoa bang thành phố B nhưng cũng có khung cánh náo nhiệt kiếu khác.
Người đến người đi khăp mọi nơi, lại tới giờ ăn cơm, mùi đồ ăn tỏa ra khắp muôn phương.
Lục Khiêm dừng xe, nghiêng đầu hỏi: “Muốn ăn gì?”
Minh Châu trong giây lát thật nghĩ khòng ra.
Số Tân cò ăn cơm ở ngoài cùng ông chỉ cần một cái bàn tay đã có thê đếm hết, phần lớn đều án ờ quán cơm gia truyền kia.
Cò khẽ cân mòi: “Muốn án đồ Thái Lan!”
Lục Khiêm véo nhẹ mặt cô: “Được thòi, chúng ta sẽ đi ăn đồ ăn Thái Lan.”
Minh Châu vội vã muốn xuống xe, òng
giữ cò lại: “Mặc thèm áo khoác vào.”
Cô không chịu, còn nói vài bước nữa là vào thang máy, tóm lại là vẫn thích xinh đẹp hơn.
Lục Khiêm chỉ đành cầm giúp cò.
Vừa xuống xe đã thấy cò đi phía trước, quáng trường treo rất nhiều đèn đế tạo không khí náo nhiệt, trong màn đêm ánh đèn sáng lên giống như một dải ngân hà nhó
Minh Châu của ông còn lóa mât hơn cá dải ngân hà kia.
Lục Khiêm gọi cò lại: “Minh Châu.”
Minh Châu xoay người, nhỏ giọng oán giận: “Chú Lục, anh đi chậm muốn chết!”
Lục Khiêm bước nhanh vài bước, khoác áo lên vai cò sau đó òm cò vào trong ngực, cúi đâu hón cô, òng không chỉ lướt qua hôn nhẹ mà đó là một nụ hỏn sâu.
Cò cám nhặn được mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Ông dụ dồ cô hôn ông, Minh Châu có hơi ngượng ngùng, đặt tay trước ngực ông đấy nhẹ.
ỡm ờ.
Lục Khiêm kéo áo khoác của cò cao
lên, che luôn mặt cò.
Đến lúc kết thúc, trái tim Minh Châu đập thình thịch, vóc người của ông cao lớn, vừa lúc để cò ghé vào cổ ông, nhỏ giọng oán giặn: “Chắc chân có người nhìn thấy.”
Lục Khiêm cười nhẹ một tiếng.
ỏng sờ mặt cò, hạ giọng nói: “Minh Châu, anh chưa bao giờ bạo dạn như vậy!”
Nơi này là thành phố c.
Người đến người đi, thậm chí còn cỏ bạn bè thân thích hoặc là cấp dưới, lúc nào cũng cỏ khá năng vò tình gặp được.
Nhưng khi ông nghe thấy cô gọi chú Lục, thật sự không nhịn được.
Đại khái Minh Châu cũng đoán được nguyên nhân, giọng nói cúa cò nhó nhẹ như chú mèo con: “Sau này không gọi chú là chú Lục nữa, chỉ gọi Lục Khiêm thòi.”
Lục Khiêm mặc áo khoác vào cho cỏ, ánh mât trớ nên thâm thúy.
Minh Châu bất mãn: “Đến nhà hàng rồi lại phải cới ra.”
“Mặc vào cho đàng hoàng! Nếu muốn cởi quán áo như vặy thì chờ tới khi v’ẽ nhà, em muốn cới cái nào cũng được.” Lục Khiêm trầm giọng nói, quản lý cô vò cùng
nghiêm khác.
Minh Châu không lên tiếng nữa, khuôn mặt ửng đỏ.
Ông chắng biết xấu hố tẹo nào!
Lục Khiêm thấy cò giận dỗi đi phía trước, duòi tay kéo cò lại, đế cò òm lấy ông.
Minh Châu vẳn muốn làm mình làm mấy một tí nhưng lại không nỡ buông ra.
Cũng may đã tới nhà hàng, ông cũng kiềm chế.
Nhưng Minh Châu cũng phát hiện ra, từ lúc Lục Khiêm ngồi xuống, toàn bộ phụ nữ bên trong nhà hàng đều đang nhìn òng.
Cỏ nhìn chăm chú vào người đàn ông ngồi đối diện.
Khuôn mặt trâng trẻo nhã nhặn, vóc người cao ráo, dáng người chuấn, cũng rất biết ăn mặc.
Quả thật rất thu hút!
Minh Châu có hơi chua chát.
Lục Khiêm chia thức ăn cho cò, nhẹ giọng nói: “Có cái gì đẹp mà nhìn! Dùng bữa!”
Minh Châu ừ một tiếng.
Lục Khiêm sờ đ‘âu cò: “Ăn nhanh lên, một lát nữa đi xem trang sức, trước kia tôi không có thời gian đi cùng em, cũng chưa từng mua cho em mấy thứ như vậy.”
Chiếc nhẳn cầu hôn duy nhất báng kim cương mà cô cũng không nỡ đeo.
Phỏng chừng định đế dành tới lúc kết hòn mới dùng.
Lục Khiêm vừa bực mình vừa buồn cười, thế nào, cò cám thấy chú Lục của cò rất nghèo sao?
Minh Châu có rất nhiều trang sức nhưng có người phụ nữ nào mà không muốn người đàn ông mình yêu tặng cho đâu. Cò cúi đ’âu gáp miếng cà ri tòm, không lên tiếng.
Lục Khiêm đoán được tâm tư cúa cô.
Ông lột vỏ tòm cho cô, bỏ vào trong chén nhỏ.
Mấy người phụ nữ phóng ánh mắt hâm mộ tới từ bốn phía.
Lục Khiêm lại múc cho cò một chén súp Tom Yum: “Uống thêm cái này đi! Phù hợp với phụ nữ!”
Minh Châu uống vò cùng căng đầy.
Thế nhưng cò lại trờ nên hẹp hòi, kêu
lên: “Lúc trước châc tới đây ăn với cỏ Hồ, cô Trương không ít Tân nhỉ, bằng không sao mà biết cấn thận như vậy!”
Ánh mât của Lục Khiêm trớ nên khó lường.
Một lát sau, ông thấp giọng nói: “Khó có khi chúng ta cùng nhau ăn cơm riêng, đừng khó chịu ớ đây, nhé?”
Ông dỗ dành.
Minh Châu cũng thích kiểu này, ngay từ đầu cô đã rất nghe lời ông.
Cò ngoan ngoãn ừ một tiếng, không náo loạn với ỏng nữa.
Lục Khiêm nhìn cò rũ mât ngoan ngoãn, dáng vé vò cùng dê nuôi, trong lòng trờ nên ấm áp. Cuộc sống tốt đẹp thế này, bọn họ còn có thế nâm tay nhau thèm vài thập niên.
Cơm nước xong xuôi, hai người đi dạo phố, cô dựa hết cá người vào lòng ông.
Lục Khiêm chưa bao giờ gặp ai dính người như thế này.
Nhưng ông thích.
Ông đưa có đến cửa tiệm trang sức, Giám đốc đã chờ từ sớm, chuấn bị xong mọi trang sức châu báu trong tiệm ra: “ồng
Lục, đây là bộ sưu tập trang sức được truyền từ đời này sang đời khác! Hầu như là không trưng bày!”
Giám đốc nói xong nhìn vê phía bạn gái của Lục Khiêm.
Óng ta còn nghĩ cô gái nào mà may mân đến thế, được ông Lục yêu chiều hết mực.
Vừa nhìn thì ngẩn ra.
Phải nói như thế nào đày, dùng hỏa nhãn kim tinh của ông ta thì chỉ cần nhìn đã biết đây là con gái gia đình giàu có.
Vẻ mặt bình lặng theo năm tháng.
Minh Châu xem nám bộ trang sức, từ hồng ngọc cho tới ngọc bích rồi kim cương, phỉ thúy.
Mồi một bộ không dưới năm mươi triệu.
Cò chọn lựa cẩn thận, cuối cùng chọn một bộ kim cương.
Lục Khiêm nhẹ giọng hỏi: “Tiết kiệm tiền cho tòi sao? Tôi biết ôn Noãn mới tặng em một bộ hồng ngọc, vậy lây thêm một bộ ngọc lục bảo đi, tuối của em vần còn hơi trẻ để mang phỉ thúy.”
Vì thế lại cầm lấy hai bộ.
Cà thẻ đen xong, Giám đốc tự mình khóa bộ trang sức vào trong tủ sât, phái xe chuyên dụng đưa đến nhà họ Lục.
Lục Khiêm dảt Minh Châu tiếp tục đi dạo.
Đã sãp tới Tết, Minh Châu muốn mua quần áo Tết cho bà cụ và Thước Thước, Lục Khiêm nhìn dáng vé chuyên chú cúa cò, tiến đến trước mặt cò: “Anh không có phân sao? Anh cũng muốn mua thêm hai cái áo sơ mi, dây lưng cũng nên đối một cái khác.”
Khuôn mặt Minh Châu ửng đỏ: “Đợi lát nữa em chọn cho anh.”
Sau đó, lúc tới cửa hàng đồ nam, rõ ràng là tới để mua đồ cho ỏng nhưng ông lại như người không liên quan, ngồi trên sò pha đọc tạp chí uống trà, Minh Châu cám thấy òng cũng biết sai bảo người khác quá cơ!
Nhưng dù sao đi chăng nữa, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ đi dạo phố.
Ánh mât của cô không tồi, chọn vài chiếc áo sơ mi kết hợp với quân tây cho ông.
Lúc chọn dây lưng lại gặp phải người không muốn gặp.
Lam Tử Mi.
Đối phương cũng đang chọn phụ kiện đàn ông.
Trong giây phút ánh mắt của hai người phụ nữ đụng vào nhau, cả hai đều rất bất ngờ, sau đó Lam Tử Mỉ liền c‘âm cà vạt nói với người hướng dẳn: “Lấy cái này đi! Gói lại dùm tôi.”
Ánh mat của Minh Châu dừng lại trên tay cò ta.
Cô ta mang bao tay da màu đen.
Lam Tử Mi nhìn sang bên cạnh lại thấy Lục Khiêm ngồi đó uống trà xem tạp chí, trong lòng không khỏi đau xót.
Cò ta và òng cũng từng có thời niên thiếu ngọt ngào nhưng khi đó ông cũng không săn sóc như bây giờ.
Lam Tử Mi đi tới, nhẹ gọi một tiếng: “Lục Khiêm.”
Lục Khiêm thấy cô ta thì rất bẩt ngờ.
Óng quay sang nhìn Minh Châu theo bản năng.
Minh Châu là một người lòng dạ hẹp hòi rất dé ghen, nhưng ở ngoài cỏ lại không thế thế hiện, vì vậy cô trá lại cái dây lưng vừa mới chọn xong.
Không mua! Cho ỏng đeo cái cũ!
Lục Khiêm nhìn dáng vé trẻ con của cò, vừa bực mình vừa buồn cười nhưng trước mát còn có một người cần phải tống cố đi.
Lục Khiêm là người có thân phận địa vị, không thê’ không màng mặt mũi.
Ồng cười nhẹ: “Trùng hợp ghê!”
Khách sáo xa lạ như vậy cũng không phải là điều mà Lam Tử Mi muốn nhưng cò ta vần bình tĩnh.
Lúc này người hướng dân đã gói cà vạt xong, cô ta đi thanh toán tiền.
Sau đó, ngay dưới cái nhìn chằm chằm cúa Minh Cháu, cò ta đi đến trước mặt Lục Khiêm dùng ngữ điều tràn đầy tình cảm nói: “Năm sau tỏi sẽ phái tới thành phố T! Chiếc cà vạt này xem như là quà năm mới đi!”
Lục Khiêm cũng không có ý định đưa tay ra nhận.
Lam Tứ Mi mím cười chua xót: “Ngay cả một món quà mà anh cũng không muốn nhặn sao?”
Lục Khiêm khỏng thế không tỏ thái độ.
õng trầm giọng nói: “Kỹ sư Lam, cô cám thấy có phù hợp không? Tòi đã có vợ.”
Lam Tử Mi xoay người, nhìn con nhóc trẻ màng kia.
Cò ta quay đ’âu lại nói với Lục Khiêm: “Ngài rất yêu cỏ ta sao?”
Lục Khiêm nhẹ giọng ừ một tiếng.
Lam Tử Mi rũ mât, sau đó cò ta nâng cánh tay phái lên, nhìn bàn tay đang mang bao tay ấy.
Nở nụ cười tự diều.
Cô ta đi ra ngoài, cái cà vạt kia bị ném vào thùng rác.
Lục Khiêm định châm thuốc lá.
Ông cũng không đê ý tới người phụ nữ này, thế nhưng bất kỳ ai gặp phải chuyện này cũng không thê’ có tâm trạng tốt thật. Cố tình bực mình lại không thê’ xá, bời vì đây là viên đạn ỏng đã bân ra trong quá khứ!
Lại nhìn cô bé kia, đòi mat hồng hồng, quá thật đang tức giận.
Lục Khiêm đi qua đó, than nhẹ một tiếng: “Tức giặn hả?”
Minh Châu ừ một tiếng như săp khóc tới nơi.
Cò dùng sức kéo cái dây lưng kia xuống, đi tới bàn tính tiền, còn bực bội không thèm dùng thẻ của óng.
Lục Khiêm chọc cô vui vé: “Anh đây không phải nhờ họa được phúc sao, còn biết tiết kiệm tiền, có thêm một chuyên viên chăm sóc gia đình rồi!”
“Ai muốn chăm sóc cho chú chứ!” Cô giận dồi nói.
Lục Khiêm biết cò uất ức, cũng phải, ngày hẹn hò vui vé bị người không liên quan chen chân vào.
Ông nhẹ giọng nói: “Tức thì cứ tức, không được khóc, nhiều người đang nhìn đấy!”
Minh Châu trá tiên xong, lập tức đi ra ngoài trước.
Lục Khiêm thu dọn phần còn lại, cầm đồ rồi đi theo ra ngoài.
Cò đã đứng ớ trước cửa thang máy, Lục Khiêm chọc cỏ vài câu mà cỏ ván không chịu nói chuyện, vào trong xe rồi van tiếp tục không nói gì, ông biết cỏ rất để ý đành nói: “Anh đã điều cò ta tới thành phố T”
Minh Châu im lặng một lát, hỏi lại: “Mẩy năm nay vì sao cò ta van có thể ờ lại
bên cạnh chú?”
Lời này hỏi kẹt Lục Khiêm.
Đúng vậy, vì sao Lam Tử Mi vẩn có thế ở lại nơi này làm việc vậy?
Một phần là vì khi đó òng cảm thấy ông và Minh Châu khó có thể dài lâu, một phân khác chính là nế tình cũ, không đành lòng khiến Lam Tứ Mi cùng đường.
Ông không yêu cô ta, chí cho cò ta một con đường sống thôi!
Cho đến bây giờ nó lại lại thành lý do khiến ông và Minh Châu mâu thuẫn.
Lục Khiêm không mạnh miệng.
Ông sờ nhẹ mái tóc của cò, xin lỗi cò: “Là anh không tốt.”
Minh Châu có chút nghẹn ngào.
Cò biết ngay lúc đó ông lựa chọn như vậy là không sai, lúc ấy bọn họ chia tay, vốn dĩ đã cho rằng đời này sẽ không còn liên quan tới nhau nữa, ông cũng không cần tiếp tục để ý tới cám nhặn của cỏ cho nên giữ một người làm việc bên cạnh cũng không có gì là không ốn.
Thế nhưng bọn họ đã làm lành.
Sự tồn tại của Lam Tử Mi lại trở nên đột ngột.
Cò không thế không tức giận.
Thê nhưng cỏ lại là kẻ không có khí phách, quay mặt sang một bên, con mât đò hồng. Cò nói: “Đèm nay em không muốn đế ý tới chú đâu!”
Lục Khiêm đương nhiên sẽ không đế mặc cò tức giận đến ngày.
Nếu như vậy quá thật ông cũng quá thất trách.
Ông chậm rãi thât đai an toàn, dịu dàng hỏi cò: “Sáng mai sẽ chịu để ý tới anh à?”
Cò hừ nhẹ một tiếng.
Lục Khiêm lại sờ đầu cò, không nói gì thèm, lái xe về nhà họ Lục.
Nhà họ Lục đã giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng ngập tràn mọi nơi.
Là thành quả của bà cụ.
Lúc này bà cụ vắn chưa ngú, dắt cháu nội đi dán câu đối xuân.
Minh Châu xuống xe, cô vốn định đi thâng v’ê phòng riêng nhưng dù có có tùy hứng tới mức nào cũng không thế lướt qua bà cụ đế rời đi, vì thế đi tới, yên lặng giúp đỡ bà cụ dán câu đối xuân.
Bà cụ tinh mắt.
Bà thấy cô gái nhỏ đỏ cá mat, còn có dáng vẻ con trai xách túi một cách xấu hố là biết hai người vừa cãi nhau.
Bà cụ giả vờ không biết.
Bà đeo kính viền thị lèn, cười tủm tỉm rồi nói: “Đế bà xem quần áo đón Tết cúa Thước Thước nhà chúng ta nào’ Minh Châu, xách vào phòng, chúng ta cùng xem.”
Lục Khiêm nghe là biết bà cụ muốn đế Minh Châu qua đêm ở bên kia.
Ông chỉ lặng lẽ cười cười: “Ngày mai rồi thử! Minh Châu không thoái mái trong người, con đưa cò ấy về phòng trước.”
Bà cụ Lục rất bất ngờ: Đây là đang tới tháng hả?
Lục Khiêm mơ hồ đáp dạ.
Minh Châu xấu hố đỏ cá mặt, căn bản cò không hề đến tháng được khỏng, mây lời mê sảng này mà ông cũng dám nói.
Lục Khiêm ném hai cái túi cho con trai.
“Của con và bà nội!”
Nói xong thì ôm Minh Châu quay về phòng ông, muốn giao lưu một hồi với cô, dù thế nào đi chăng nữa, vụ mâu thuẫn do
Lam Tử Mi gây ra không thế biến thành mối thù qua đêm…
Bèn này, bà cụ rất thương con dâu nhỏ.
Đang tới tháng, trong mùa đỏng mà còn phái chạy ra ngoài, phái đi pha chút trà gừng uống xong cơ thế mới thoải mái!
Bà cụ đi vào phòng bếp pha trà.
Bên kia, Lục Khiêm kéo Minh Châu về phòng ngủ.
Cửa đỏng lại rồi mà cỏ ván không chịu đi vào, dựa vào ván cửa uất ức đến mức hai mat đỏ bừng: “Em qua chỏ bà ngủ.”
Lục Khiêm sờ mặt cò: “Không thích ở đây sao? Tối hỏm qua em đã rất hưng phấn, khònq qiốnq trước đâv.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom