• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoắc tổng truy thê (40 Viewers)

  • Chương 331-335

Chương 331 Cô không cần, cô càng không muốn!​


Anh nói xong lại bắt đầu nhắm rượu, đánh giá cô cẩn thận.





Ôn Noãn tin lời anh nói.





Diêu Tử An và Bạch Vi, anh đứng ở phía trung lập ai cũng không giúp, sau đó chờ cô tới cầu xin. Hoắc Minh chính là một người tâm cơ, đa mưu túc trí như vậy đấy!





Rất lâu sau cô vẫn không thốt nên lời…





Hoắc Minh bỗng nhiên cười nhẹ: “Nói cũng lạ! Cảnh Sâm và Bạch Vi ở bên nhau không bao lâu đã có con, lúc trước chúng ta cũng làm không ít, sao mà vẫn không thấy có nhỉ?”





Lời này có chút lưu manh, lại còn ở nhà ăn cao cấp.





Ôn Noãn hơi bực bội.





Cô nén giọng: “Luật sư Hoắc, tôi tới đây vì muốn nói chuyện với anh một cách chân thành!”





Hoắc Minh nhẹ nhàng nâng ly rồi cười: “Tổng Giám đốc Ôn, không gạt em, đêm nay tôi tới đây vì muốn quyến rũ em, em không thấy động lòng một chút nào sao?”





Ôn Noãn muốn tránh cũng không được, chỉ có thể nhìn anh như vậy.





Thực sự mê người!





Thực sự rất dễ khiến phụ nữ động lòng!





Cô lúng túng muốn quay mặt đi nhưng giọng điệu của Hoắc Minh bỗng nhiên trở nên vô cùng đứng đắn, anh nghiêm túc nói: “Vốn dĩ không định nói trong bầu không khí thế này, nhưng Ôn Noãn, nếu em nhất định muốn anh trả lời, vậy anh nói cho em biết… Quay về bên cạnh anh, anh sẽ giúp Bạch Vi đánh vụ kiện này!”





Lồng ngực Ôn Noãn phập phồng.





Cho dù đã có chuẩn bị từ sớm nhưng cô vẫn hơi mất bình tĩnh. Vành mắt của cô đỏ hồng, cái mũi thon thẳng cũng vậy, trắng trẻo hồng hào khiến người ta vô cùng yêu thương.





Cô kéo ghế dựa ra rồi đứng dậy, vô cảm nói: “Không thể nào!”





“Vậy sao?”





Giọng điệu của Hoắc Minh lạnh lùng: “Vậy thì tiếc quá!”





Tâm trạng của anh cũng không bị ảnh hưởng nhiều, ngược lại còn dịu dàng nói: “Ăn thêm một chút đi, dạo này nhìn em gầy hơn nhiều đấy!”





Ôn Noãn hơi nhắm mắt lại: “Hoắc Minh, anh là đồ khốn!”





Anh bình tĩnh cầm khăn ăn lau môi, dịu dàng đáp lại: “Vậy tên khốn này chờ em, Ôn Noãn, anh đã nói rồi, đêm nay anh tới chỉ để quyến rũ em.”



Ôn Noãn chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy.



Cô tức giận bỏ đi.





Hoắc Minh không đuổi theo, dường như anh đã sớm sắp xếp mọi thứ, lúc Ôn Noãn ra ngoài thì đã có một chiếc xe nhà lưu động màu đen bóng loáng đỗ ở cửa, tài xế cung kính: “Cô Ôn định đi đâu, luật sư Hoắc dặn tôi đưa cô đi.”





Ôn Noãn không đồng ý.





Cô có cảm giác, Hoắc Minh đang giăng một tấm lưới, chờ cô chui vào.





Cô không cần, cô càng không muốn!





Màn đêm u tối, cô đi trên đường cái một mình, đèn neon mặc dù đẹp nhưng cô không có lòng dạ nào mà thưởng thức.





Đi thẳng đến gần khu vui chơi thành phố, một chiếc đu quay lóe lên ánh đèn ngũ sắc, xoay tròn trên không trung, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười vui vẻ của trẻ con, vừa non nớt lại đáng yêu.





Ôn Noãn dừng bước.





Cô lẳng lặng nhìn, cô đang nghĩ mấy năm nữa con của Cảnh Sâm và Bạch Vi cũng có thể tới chơi, Bạch Vi không dám chơi thì Cảnh Sâm sẽ cùng ngồi lên chơi với con...





Một nhà ba người, hẳn sẽ rất vui vẻ.





Ôn Noãn muốn đến thăm Bạch Vi.





Cô mua một ít thực phẩm dinh dưỡng, mở cửa đi vào nhà Bạch Vi, đúng lúc Cảnh Sâm không có ở đây.





Ôn Noãn vào nhà rồi đặt đồ xuống.





Cô thấy sắc mặt tái nhợt của Bạch Vi, đoán là dạo gần đây tâm trạng cô ấy không tốt nên không ăn cơm nổi.


Chương 332 Đứa bé, còn có thể có lại!​




Ôn Noãn ngồi trên sô pha nhỏ, tiện tay cầm lấy quyển sách kế bên, là quyển sổ tay nuôi con. Lúc Bạch Vi trở về đúng lúc nhìn thấy, bầu không khí hơi kỳ lạ.



Bạch Vi buông cà phê trong tay xuống, run rẩy nói: “Ôn Noãn, cậu có xem thường tớ không?”





Ôn Noãn vỗ mu bàn tay cô ấy, ra vẻ thoải mái: “Nghĩ gì vậy! Mang thai là chuyện tốt, bao nhiêu người không thể mang thai muốn có đứa con mà phải vất vả lâu như vậy, cậu có rồi thì dưỡng thai cho tốt, khi sinh ra chắc chắn sẽ rất đẹp, cậu và Cảnh Sâm đều đẹp vậy mà.”





Mắt Bạch Vi đỏ lên.





Cô ấy nhẹ nhàng ôm Ôn Noãn, nghẹn ngào nói: “Ôn Noãn tớ sợ lắm, tớ sợ không thể mang lại hạnh phúc cho đứa bé này! Nó tới thật không đúng lúc! Cảnh Sâm... Cảnh Sâm vì chuyện này mà cãi nhau với gia đình, tớ... rất sợ anh ấy không kiên trì nổi nữa!”





Ôn Noãn ôm cô ấy, im lặng một lúc.





Cô lên tiếng: “Tớ thấy Cảnh Sâm rất yêu cậu, sau này cũng sẽ yêu đứa bé. Bạch Vi, sinh đứa bé ra đi, dù cho Diêu Tử An có ra sao, Cảnh Sâm thế nào đi chăng nữa, khi đứa bé này sinh ra, cùng lắm thì... tớ nuôi giúp cậu!”





Bạch Vi tựa vào vai cô rồi khóc.





Bản thân cô ấy không phải là người yếu đuối, nhưng một năm qua cô ấy đã trải qua quá nhiều chuyện khiến cô ấy trở nên nhạy cảm và dễ bị tổn thương.





Ôn Noãn không nói nhiều, càng không nhắc đến chuyện mình đi cầu xin Hoắc Minh.





Lúc gần đi cô để lại một tấm séc hai triệu, nói là tiền hoa hồng của phòng nhạc. Nhưng Bạch Vi biết với số tiền ít ỏi mà cô ấy đầu tư, một năm cũng không thể kiếm được nhiều như vậy, cô ấy cũng không cần.





Ôn Noãn vỗ vào lòng bàn tay cô ấy: “Tiền sữa bột nuôi con!”





Bạch Vi cười: “Vậy sau này để cho cục cưng gọi cậu là bố nhé!”





Ôn Noãn hiếm khi nói tục: “Đếch thèm nhá !”











Lúc rời đi, Ôn Noãn gặp Diêu Tử An ở dưới lầu.





Hắn không định đi lên, ngồi trong xe hút thuốc, thấy Ôn Noãn xuống thì vội vàng xuống xe.





“Ôn Noãn!”





Trải qua nhiều chuyện như vậy, Ôn Noãn rất hận hắn, nhưng cô không muốn nói những lời tổn thương kia, nên chỉ khẽ nói: “Anh buông tha Bạch Vi đi, trong lòng anh biết rõ...”





Vẻ mặt Diêu Tử An mất mát, hắn hung hăng hút một hơi thuốc, ném nó xuống rồi giẫm tắt.





Hắn nhìn Ôn Noãn.





Mối quan hệ giữa bọn họ vốn đã không tốt đẹp từ lâu, nhưng lúc này hắn lại khách sáo một cách lạ thường: “Ôn Noãn, con người của Bạch Vi cô cũng biết, đừng thấy cô ấy suốt ngày giở trò khôn lỏi, nhưng cô ấy không có chính kiến như cô, cũng rất nghe lời cô... Tôi biết trước đây tôi đắc tội với cô rất nhiều, nhưng cô nể tình tình cảm của tôi với Bạch Vi suốt mấy năm nay, nói tốt vài câu giúp tôi, chỉ cần cô ấy đồng ý trở về, tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không nhắc đến một lời nào!”





Ôn Noãn nhìn dáng vẻ hắn, cảm thấy chán đời.





Cô bình tĩnh nói: “Diêu Tử An, thực ra anh chưa từng yêu Bạch Vi, khi anh theo đuổi cô ấy thì anh đã ở bên Đinh Tranh rồi, tình yêu thật sự bao gồm cả sự trung thành, còn anh thì chưa từng có nó!”





Diêu Tử An kinh ngạc.





Hắn đỏ mắt: “Ôn Noãn, tôi sai rồi! Cô giúp tôi chuyển lời với cô ấy.”





Ôn Noãn khẽ lắc đầu, đã quá muộn.





Cho dù không có đứa bé kia thì Bạch Vi cũng không quay đầu lại nữa...





*





Ôn Noãn trở về nhà.





Cảnh Sâm gửi Zalo cho cô, cảm ơn các kiểu nhưng không hỏi kết quả.





Nhưng Ôn Noãn biết, Cảnh Sâm rất muốn biết.





Sau đó cô nhờ người hỏi thăm, Cảnh Sâm và người trong nhà cãi nhau dữ dội, ý của nhà họ Cảnh là nếu bọn họ nhất quyết muốn ở bên nhau thì phải bỏ đứa bé này, khi nào Bạch Vi trong sạch rồi hẵng gả vào nhà họ Cảnh.


Đứa bé, còn có thể có lại!

Chương 333 Luật sư Hoắc đang chờ cô.”​


Ôn Noãn tựa vào sân thượng, nhìn vầng trăng non lưỡi liềm trên bầu trời, đúng vậy, Cảnh Sâm và Bạch Vi còn rất trẻ, sẽ vẫn có thể có con, nhưng cho dù sau này có sinh thêm mấy đứa nữa thì cũng không phải đứa trong bụng hiện giờ!



Hơn nữa nếu không có đứa bé, bọn họ còn tiếp tục được sao?





Ôn Noãn cũng không phải người tốt bụng gì, nhưng cô chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ khóc lóc của Bạch Vi thì lại đau lòng.





Đêm đã khuya...





Cô gọi cho Hoắc Minh, nhưng di động anh tắt máy, mãi đến một giờ sáng anh mới gọi lại, giọng nói hơi khàn: “Ôn Noãn, sao vậy? Anh đang công tác ở thành phố C, sáng mai mới về!”





Anh báo cáo cẩn thận, như thể cuộc tranh cãi của ngày hôm đó chưa từng tồn tại!





Ôn Noãn im lặng thật lâu, mới khẽ nói: “Chuyện ngày hôm đó, tôi muốn nói chuyện lại với anh.”





Hoắc Minh cười khẽ: “Em đồng ý?”





“Không!” Ôn Noãn cố gắng nói một cách hòa nhã: “Nhưng tôi nghĩ chúng ta vẫn có thể thương lượng!”





Hoắc Minh cười như gió xuân ấm áp.





Lúc này, anh mới dự xong một buổi tiệc, đang đứng hóng gió ở sảnh khách sạn, tâm trạng anh cực kỳ tốt.





“Vậy tối mai chúng ta ăn một bữa cơm đi.”





“Nói chuyện ở văn phòng của anh!”





“Ôn Noãn, em cảm thấy ở văn phòng thích hợp bàn về chuyện tương lai của chúng ta sao?”











Ôn Noãn hơi căm tức.





Cô nghiến răng: “Hoắc Minh, tôi muốn nói chuyện của Bạch Vi!”





Anh không lên tiếng, chỉ im lặng cầm điện thoại chờ cô thỏa hiệp.





Nói về sự kiên nhẫn thì Ôn Noãn sao có thể là đối thủ của anh?





Thật lâu sau, cô nói nhỏ: “Hoắc Minh, cho dù là chuyện liên quan đến... chúng ta, vậy tôi cũng muốn nói chuyện với anh ở văn phòng, nếu không chúng ta đừng nói nữa.”





Hoắc Minh cũng nhường bước.





Anh cẩn thận nói: “Được! Mười giờ sáng mai anh sẽ rảnh nửa tiếng.” Anh nói xong, lập tức cúp máy.





Ôn Noãn cầm điện thoại di động, tim đập mạnh một hồi lâu.











Hôm sau, Ôn Noãn đúng giờ đến văn phòng luật sư.





Mọi người ở đây đều nhận ra cô, dù sao Ôn Noãn suýt nữa đã thành mợ Hoắc. Thư ký Trương không có ở đây, thư ký thứ hai của Hoắc Minh dẫn cô vào phòng làm việc.





“Cô Ôn, mời! Luật sư Hoắc đang chờ cô.”





Cửa mở ra, Hoắc Minh ngồi ở sau bàn làm việc, đang gọi điện thoại. Hôm nay anh vẫn mặc suit ba mảnh, vai rộng eo thon chân dài, trong sự kiêu ngạo còn có một chút ngoài lạnh trong nóng.





Thư ký thứ hai chớp mắt.





Dạo này hình như luật sư Hoắc rất chú ý đến vẻ bề ngoài, trước đây mặc dù cũng rất đẹp, nhưng tuyệt đối không lấp lánh tỏa sáng, chói lòa như bây giờ.





Cô ấy thưởng thức một lát rồi đi pha cà phê.





Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn chăm chú, nói với người trong điện thoại: “Cậu theo đó mà làm! Cứ như vậy, tôi có khách hàng tới.”





Anh cúp máy, ra dấu bảo Ôn Noãn ngồi xuống.





Ôn Noãn ngồi xuống sô pha đơn da bò trước cửa sổ sát đất, trước mặt có một cái bàn nhỏ, phía trên đặt mấy khung ảnh, đa số là ảnh Hoắc Minh ở tòa án, có lẽ là vụ kiện mà anh cảm thấy hài lòng.





Ánh mắt Ôn Noãn dừng lại.





Chính giữa có một khung ảnh, là ảnh của cô, là hình ảnh cô đánh đàn trong căn hộ của anh.





Cô nhớ hôm đó là lần đầu tiên bọn họ quan hệ với nhau, anh tặng cô đàn dương cầm trị giá chục triệu, lúc ấy cô đã thẹn thùng đồng ý lời yêu của một người.


Đến cuối cùng mới vỡ lẽ, cái gọi là yêu này chưa từng mang ý nghĩa gì...

Chương 334 Nói xong, anh chuyên chú nhìn cô.​


Ôn Noãn quay mặt đi, không muốn nhìn nữa.





Hoắc Minh từ sau bàn làm việc đi ra, ngồi đối diện cô, theo ánh mắt của cô cầm lấy khung ảnh kia, khẽ nói: “Ảnh em để lại không nhiều lắm, chọn tới chọn lui vẫn cảm thấy tấm này đẹp nhất! Sau này chúng ta chụp thêm mấy tấm, khi nào chụp ảnh cưới sẽ đặt ảnh chụp chung của chúng ta ở đây.”





Anh bật cười: “Sau này mỗi khách hàng nữ đều biết anh là người đã có vợ, sẽ bớt được rất nhiều phiền phức!”











Ôn Noãn bình thản nói: “Sẽ không có ảnh cưới!”





Hoắc Minh cười, cũng không tức giận, lúc này thư ký thứ hai đúng lúc bưng cà phê tới làm dịu bầu không khí.





Hoắc Minh dặn dò cô ấy vài câu.





Thư ký thứ hai mỉm cười rời đi, đóng cửa lại cho bọn họ.





Hoắc Minh bưng cà phê lên, uống gần nửa ly rồi đặt xuống, nhìn Ôn Noãn rồi lên tiếng: “Ôn Noãn, em biết anh muốn gì mà, danh lợi hay quyền thế anh đều có, dựa vào cái gì phải tác thành cho người khác chứ? Trừ phi em trở về bên cạnh anh.”





Nói xong, anh chuyên chú nhìn cô.





Dù sao anh và cô đã làm rất nhiều lần, cô chỉ ngồi ở trước mặt anh cũng khiến anh có cảm giác, huống chi cô rất có thể lại là của anh, điều này đối với Hoắc Minh mà nói là một sự kích thích.





Ôn Noãn hiểu được ánh mắt của anh.





Anh muốn cô.





Cô rũ mắt khẽ cười, giọng nói lại run rẩy: “Hoắc Minh, anh không phải là muốn ngủ với tôi sao? Tôi ngủ với anh là được, anh muốn bao nhiêu lần?”





Hoắc Minh không nhúc nhích, anh vẫn chăm chú nhìn cô.





Thật lâu sau anh mới lên tiếng, giọng nói khàn đặc: “Ôn Noãn, em nghĩ anh như vậy ư? Em cảm thấy anh chỉ muốn ngủ với em thôi sao?”





Khuôn mặt Ôn Noãn tái mét.





Hoắc Minh cười dịu dàng, anh nói: “Điều anh muốn là ở bên em cả đời!”



Trong phòng làm việc, bầu không khí bỗng chốc tĩnh lặng lại.



Sắc mặt Ôn Noãn càng tái nhợt.





Thật lâu sau, cô mới khó khăn nói: “Hoắc Minh, anh biết không, tôi thà rằng chỉ bàn chuyện giao dịch với anh mà thôi! Điều mà chúng ta không nên bàn nhất chính là chuyện tình cảm, tương lai, còn có hôn nhân...”





Ôn Noãn ngẩng đầu lên: “Là ai nói hôn nhân chỉ là một tờ giấy vụn?”





Nét mặt Hoắc Minh thay đổi





Giọng anh hơi khàn nhưng vẫn dịu dàng: “Ôn Noãn, anh xin lỗi, anh đã khiến em đau lòng!”





Anh rút khăn giấy ra, đưa cho cô.





Ôn Noãn đè nén cảm xúc, cúi đầu nói: “Hoắc Minh, anh muốn một cơ hội, vậy tôi sẽ cho anh một cơ hội! Một năm...tôi ở bên anh một năm, một năm sau chúng ta kết thúc!”





Hoắc Minh ngồi đưa lưng về phía cửa sổ.





Anh ngồi ngược hướng ánh sáng, cả người bao phủ ở trong bóng tối, khi nghe lời nói của cô thì lông mày hơi nhướng lên: “Nếu như trong vòng một năm em động lòng, muốn kết hôn với anh thì sao?”





Ôn Noãn không trả lời.





Anh lập tức hiểu ý của cô, cô sẽ bảo vệ chính mình, không động lòng với anh.





Một năm này, cô bằng lòng trả giá, vẫn là những thứ cô nói.





Hoắc Minh dựa vào sô pha, nhìn như thả lỏng nhưng thực ra cả người đều cứng ngắc. Rất tốt, anh tự tay nâng đỡ cô, bây giờ khi đàm phán điều kiện cô còn biết sử dụng mánh lới nữa.





Anh im lặng một lúc lâu...





Ôn Noãn nhìn anh, giọng nói căng thẳng: “Hoắc Minh, anh có muốn hay không?”











“Anh muốn!” Anh nghe thấy giọng nói thỏa hiệp của mình.





Ôn Noãn hoảng hốt.


Chương 335 Ánh mắt kia quả thực như muốn giết người!​


Mà anh đã đứng dậy đi tới sau sô pha của cô, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô, đôi môi mỏng dán vào vành tai cô: “Ôn Noãn, anh muốn... em đừng tức giận nói mấy lời như ngủ cùng nữa, sao anh nỡ đối xử với em như vậy, chúng ta vốn là công khai qua lại với nhau, sau này đừng nói vậy nữa, được không?”



Sức hút của đàn ông và sự dịu dàng đều là sở trường của Hoắc Minh, khi anh thật lòng muốn đối phó với cô thường sẽ sử dụng những thứ này...





Ôn Noãn rất rõ!





Cô bình tĩnh nói: “Không ở chung, không gặp bố mẹ!”





“Được!”





“Nhưng thỉnh thoảng anh đón em qua vào cuối tuần, không quá đáng chứ, có đôi tình nhân nào không ở chung chứ?”





Ôn Noãn không phản đối.





Thật ra, cô cũng không muốn anh đến căn hộ của cô.





Đàm phán xong, Ôn Noãn muốn rời đi.





Hoắc Minh lại nhẹ nhàng đè vai cô lại, sau đó anh nghiêng người hôn cô... Anh đứng, Ôn Noãn ngồi, tư thế hôn này thực sự không thoải mái, nhưng lại rất dễ dàng có cảm giác.





Ôn Noãn không từ chối, cũng không đáp lại.





Hoắc Minh không đợi được cô chủ động, lập tức cười khẽ: “Mới nửa năm mà đã quên cách hôn rồi ư? Ôn Noãn, để anh…”





Ngón tay thon dài đẹp mắt của anh bóp cằm cô, nhẹ nhàng bóp là thực hiện được.





Ôn Noãn cầm lòng không được mà cho phép, còn anh tiến quân nhanh chóng, càn quét đôi môi đỏ mọng của cô, lúc đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ, sau nửa năm xa cách trở nên nóng bỏng lạ thường...





Sau một nụ hôn, tim hai người đều đập nhanh hơn.





Hoắc Minh tựa vào vai cô thở dốc, giọng nói khàn khàn: “Ôn Noãn, em vẫn còn cảm giác với anh!”





Ôn Noãn khó xử.





Tay cô run rẩy, nhẹ nhàng cài lại nút áo sơ mi.





Vừa rồi hôn dữ dội, Hoắc Minh không kìm lòng được đã cởi ra, lúc này tỉnh táo lại cô cảm thấy không chịu nổi. Vì quá nóng lòng nên cài không được, cuối cùng vẫn là Hoắc Minh giúp cô cài xong.





Anh khom lưng áp lên trán cô: “Không muốn thả em đi chút nào!”





Khóe mắt Ôn Noãn hơi ẩm ướt.





Anh biết, trong lòng cô không muốn, nhưng không có nghĩa là thân thể cô không có cảm giác.





Hoắc Minh không trêu chọc cô như trước, mà dịu dàng giúp cô sửa sang lại quần áo, lặng lẽ nói: “Lát nữa anh còn có việc, anh bảo tài xế đưa em về phòng nhạc nhé.”





Ôn Noãn không chịu nổi sự dịu dàng của anh.





Cô đứng dậy đối mặt với anh, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi tự bắt xe được rồi! Luật sư Hoắc, Bạch Vi...”





Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, đó là ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ.





Anh cười: “Còn gọi anh là luật sư Hoắc?”





Ôn Noãn hơi khó xử.





Anh không nói gì nữa, ấn điện thoại gọi thư ký thứ hai vào: “Đưa cô Ôn xuống lầu, giúp cô ấy... kêu xe!”





Thư ký thứ hai cười ngọt ngào: “Cô Ôn, mời qua bên này!”





Ứng xử văn phòng của cô ấy khá tốt, nhận ra được tình huống của Ôn Noãn với cấp trên, nên càng khách sáo với Ôn Noãn hơn, nhưng rất biết điều không lắm miệng.





Dưới văn phòng luật sư có một chiếc xe dừng lại.





Nhưng không phải taxi, mà là chiếc BMW màu sâm banh của Ôn Noãn, thấy Ôn Noãn đi ra, Chu Mộ Ngôn nhảy xuống xe, nhìn chằm chằm cô!





Ánh mắt kia quả thực như muốn giết người!





Thư ký thứ hai cảm thấy không ổn: “Cô Ôn, có muốn mời bảo vệ tới không?”





Ôn Noãn không muốn mất mặt, giả vờ cười: “Là tài xế của tôi, làm phiền cô rồi, tạm biệt!”


Thư ký thứ hai rất thông minh, nhanh chóng rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom