• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoắc tổng truy thê (38 Viewers)

  • Chương 321-325

Chương 321 Bạch vi khóc như một cô gái mít ướt.​


Có mâu thuẫn gì mà không giải quyết được?


Chu Mộ Ngôn lên xe, vốn định rời đi đầy phóng khoáng, thế nhưng đêm nay trong đầu cậu ta chỉ toàn dáng vẻ đau lòng của người phụ nữ kia.


Đệt!


Thật mất hứng!


Bây giờ cậu ta không nhấc nổi hứng thú…


Ôn Noãn trở về căn hộ, Tiểu Bạch lập tức xông tới.


Đã một ngày nó không được gặp Ôn Noãn, rất dính người.


Ôn Noãn dắt nó xuống dưới lầu đi dạo, đi khoảng nửa giờ thì chọn một cái ghế dài ngồi nghỉ ngơi, rút điện thoại gọi cho Bạch Vi, trong lòng cô vẫn hơi lo lắng.


Một lúc lâu sau Bạch Vi mới nhận điện thoại, giọng khàn khàn, giống như vừa mới khóc.


Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày nay tớ ở cùng cậu nhé!”


Bạch Vi lắc đầu: “Tớ không sao đâu, cậu cứ bận việc của cậu đi. Vất vả lắm cậu mới làm được một chút, đừng để chuyện nhỏ nhặt của tớ làm cậu phân tâm, cứ chăm chỉ làm việc đi, chỗ đó còn có chút tiền mua quan tài của tớ quăng vào đó.”


Ôn Noãn không hỏi nhiều.


Cô còn nói thêm: “Nếu cần dùng đến tiền thì cứ nói với tớ.”


Mặc dù Cảnh Sâm có tiền, nhưng anh ta và Bạch Vi danh không chính ngôn không thuận, cô không muốn Bạch Vi phải ấm ức mở lời với Cảnh Sâm. Nghe thấy câu này của cô, Bạch Vi muốn khóc nhưng vẫn cố giả vờ thoải mái: “Tớ không sao đâu, thật đấy, có chuyện gì chắc chắn sẽ nói với cậu.”


Cô ấy vội vàng cúp điện thoại.


Trong căn hộ nhỏ, Cảnh Sâm đang đứng đối diện với cô ấy.


Khuôn mặt anh ta đầy vẻ kiềm chế, cảm xúc đang nằm ngay trên bờ vực bùng nổ, anh ta căm hận hỏi Bạch Vi: “Đây mẹ nó là con của tôi đúng chứ? Dựa vào đâu mà em tự ý quyết định bỏ nó! Con mẹ nó ông đây còn chưa đủ yêu em sao, ngay cả hôn lễ của Cảnh Từ tôi cũng đưa em đến, trong đầu em đang suy nghĩ cái gì? Em muốn bỏ con của tôi, chuẩn bị làm hòa với Diêu Tử An, hai vợ chồng vui vẻ về cùng một nhà đúng không?”


Khuôn mặt Bạch Vi đẫm nước mắt.


Cô ấy vừa khóc vừa nói: “Sao tôi có thể làm hòa với anh ta được nữa!”


Cảnh Sâm đá đổ một chiếc ghế.


Anh ta nhìn Bạch Vi: “Chẳng qua em chỉ đang sợ tôi sẽ phải mang tiếng xấu. Bạch Vi, ông đây dám nằm chung một cái giường với em là đã không cần danh tiếng nữa rồi. Người sai chính là thằng khốn Diêu Tử An kia! Ông đây và em yêu thương lẫn nhau thì có gì sai? Nếu không phải hắn lật lọng, chúng ta đã có thể nhận giấy chứng nhận kết hôn từ lâu rồi… Em do dự hết lần này đến lần khác, không phải là sợ ông đây sẽ không cưới được em sao. Ông đây nói cho em biết, đời này Cảnh Sâm này không phải em sẽ không kết hôn!”


Anh ta lại hung hăng thêm một câu: “Em cứ thử động vào đứa trẻ xem, tôi sẽ đánh gãy chân em, để em cả đời không nghĩ tới chuyện muốn rời khỏi tôi nữa.”


Bạch Vi càng khóc càng dữ dội.


Cảnh Sâm còn định nói thêm gì đó, nhưng mắt anh ta lại đỏ ửng lên, dịu dàng ôm người con gái vào lồng ngực mình.


“Đừng khóc nữa, trời sập xuống vẫn còn có tôi mà!”


“Đứa trẻ này chắc chắn phải được sinh ra, là bố nó ngày đêm vất vả mới có được nó, không thể nói không cần được!”





Bạch vi khóc như một cô gái mít ướt.


*


Một tuần sau.


Chu Mộ Ngôn lắc lư đôi chân dài đi vào phòng làm việc của Ôn Noãn.


Ôn Noãn ném cho cậu ta một xấp tài liệu: “Xem đi.”


Chu Mộ Ngôn mở ra, không hề có hứng thú.


Số mệnh cậu ta tốt, xuất thân giàu có, cả đời chỉ có hứng thú với phụ nữ và xe hơi, chẳng có hứng thú với mấy chuyện hoạt động kinh doanh buôn bán gì đó chút nào, nếu không phải vì chán ghét tên đàn ông họ Hoắc kia, cậu ta đã bỏ chạy từ lâu rồi!


Ôn Noãn không để tâm đến thái độ của cậu ta.


Cô lạnh nhạt nói: “Nhóm khách hàng của trung tâm âm nhạc chúng ta rất cao cấp, tôi chuẩn bị bố trí một địa điểm đặc biệt để tổ chức một buổi triển lãm ô tô và cậu sẽ là người phụ trách hạng mục này… Đương nhiên danh tiếng của chúng ta chưa cao, có thể người ta sẽ không chịu hợp tác với chúng ta!”



Chương 322 Người ta cũng đâu có ý định đó!”​

Chu Mộ Ngôn ném tập tài liệu đi.

Cậu ta nhai kẹo cao su, hừ nhẹ: “Trước đây thì để tôi bán cà phê, giờ lại cho tôi đi bán xe, có phải sau này cô sẽ kêu tôi đi bán thân luôn không?”


Ôn Noãn hờ hững nói: “Với tính tình này của cậu mà cũng hầu hạ được người khác sao?”


Con sói nhỏ nhảy dựng lên, muốn thể hiện ngay tại chỗ cho cô xem.


Ôn Noãn không quan tâm tới cậu ta.


Con sói nhỏ ngượng ngùng nói: “Cô nói xem cô có chán không! Đã một tuần rồi mà vẫn còn nhớ thương tên họ Hoắc kia? Tôi nói cho cô biết, nếu cô đã được nếm qua hương vị của cỏ non như tôi đây, bảo đảm cô sẽ lập tức buông bỏ được anh ta… Đàn ông già thì có gì tốt, còn không biết có được không kia kìa!”


Ôn Noãn vẫn lạnh lùng thản nhiên: “Xem xong tài liệu đi, ngày mai đưa cậu đi xã giao! Biết chơi golf chứ?”


Con sói nhỏ khua khoắng đôi chân dài.


Ôn Noãn ném ra một câu: “Không biết thì lập tức đi học đi!”


Con sói nhỏ mềm nhũn nằm nhoài ra: “Golf là hoạt động thể thao của người cao tuổi, ông đây còn trẻ như vậy!”





Ngày hôm sau, Ôn Noãn đưa Chu Mộ Ngôn đến sân golf.


Đối phương là tổng đại lý BMW toàn quốc, Tổng Giám đốc Từ.


Một người đàn ông trung niên không có sở thích nào khác ngoài chơi golf và uống rượu.


Ôn Noãn đưa theo con sói nhỏ cùng đi chơi. Tổng Giám đốc Từ rất tán thưởng cô, nhưng vẫn giữ thái độ hoài nghi đối với hạng mục kia, dù sao ông ấy cũng biết con sói nhỏ đi bên cạnh cô, đứa con trai bảo bối của Tổng Giám đốc Chu thành phố H!


Không đáng tin cậy cho lắm!


Tổng Giám đốc Từ đánh một gậy, cười ha ha nói: “Tổng Giám đốc Ôn chơi không tồi nhỉ, chắc chắn từng được cao thủ hướng dẫn đúng không?”


Ôn Noãn hơi sửng sốt.


Cô biết chơi golf là nhờ Hoắc Minh dạy cho, anh chơi rất giỏi, cô không ngốc nên cũng học được kha khá.


Bây giờ Tổng Giám đốc Từ vừa nhắc tới, Ôn Noãn cười ảm đạm: “Vâng, chỉ là học phí rất cao!”


Tổng Giám đốc Từ là người thông minh, không tiếp tục hỏi thêm.


Hai người chơi khá hợp, nhưng Ôn Noãn có thể nhận ra Tổng Giám đốc Từ không có nhiều ý định, cô nghĩ có thể sau này sẽ không chắc chắn có được cơ hội hợp tác.


Cô đã đặt chỗ cho bữa tối tại một câu lạc bộ thương vụ.


Trên bàn rượu Tổng Giám đốc Từ nói rất nhiều, cũng thích mời rượu người khác.


Ôn Noãn uống hết một chai rượu vang đỏ nhỏ, trong người cực kỳ khó chịu, bèn vào nhà vệ sinh rửa mặt.


Chu Mộ Ngôn đứng phía sau cô.


Cậu ta hơi mất kiên nhẫn, nói: “Vị Tổng Giám đốc Từ kia rõ ràng không có ý định hợp tác, cô còn chiều theo ông ta làm gì? Hơn nữa… Cho dù có thành công, một chút tiền lẻ đó đáng để cô uống tới mức này sao? Phụ nữ mà chẳng có dáng vẻ của phụ nữ, là phụ nữ thì nên ở nhà làm một quý bà giàu có, ăn cơm uống cà phê nghe hòa nhạc!”


Ôn Noãn lau mặt: “Tôi không có số mệnh tốt như cậu! Đúng rồi, sao cậu lại vào đây, sao không ở cùng Tổng Giám đốc Từ?”


“Để làm gì! Người ta cũng đâu có ý định đó!”


Con sói nhỏ lại thêm một câu: “Cô đi theo tôi đi, cô đi theo tôi thì sẽ không phải chịu khổ thế này!”


Ôn Noãn trừng mắt liếc cậu ta một cái, ra ngoài.


Con sói nhỏ theo sau: “Mẹ kiếp! Cô… cái người phụ nữ này, tốt bụng lại bị coi là lòng lang dạ sói!”

Họ rời đi, một người đi ra từ nhà vệ sinh nam.

Không phải ai khác mà chính là Hoắc Minh.


Anh lặng lẽ nhìn nước trong bồn rửa tay, cảm thấy đau lòng.
Vì một dự án không thể hoàn thành, Ôn Noãn lại uống đến dáng vẻ thế này! Dù trước đây cô đã có sự nghiệp nhưng cô tuyệt đối sẽ không liều mạng như vậy... Có phải vì rời khỏi anh nên cô không muốn dựa dẫm bất kỳ ai nữa?

Chương 323 “Ôn Noãn, anh rất nhớ em!”​



  • Hoắc Minh lấy điện thoại ra gọi cho vị Tổng Giám đốc Từ kia.


    “Tổng Giám đốc Từ sao? Tôi là Hoắc Minh!”


    “Ừ, vừa rồi thấy cậu... Mời không bằng ngẫu nhiên gặp, chúng ta hẹn gặp chút đi?”


    ...


    Nửa tiếng sau, Tổng Giám đốc Từ nhận lời mời tới phòng bao khác.


    Thật ra ông ấy biết mối quan hệ giữa Hoắc Minh và Ôn Noãn, cho nên dù hôm nay dự án không thành, vẫn luôn tỏ ra khách sáo.


    Ngồi không lâu thì Hoắc Minh đã đi thẳng vào vấn đề.


    “Dự án của Ôn Noãn, Tổng Giám đốc Từ có thể nể mặt tôi chút không?”


    Tổng giám đốc Từ cầm chắc ly rượu, cảm thấy thú vị.


    Ông ấy cười khẩy: “Hoắc Minh, cậu làm việc không bao giờ manh động đi? Tại sao cậu lại muốn níu kéo tình cũ khó quên này? Nếu cậu đã mở lời thì tôi cũng nói thật với cậu, tôi rất coi trọng cô Ôn, tính cách tốt mà làm việc cũng giỏi, nhưng tôi không coi trọng con trai nhà Tổng Giám đốc Chu lắm, quá khoa trương... tôi nghe nói cậu ta thường xuyên tụ tập, một nhóm nam nữ rất hỗn loạn.”


    Ông ấy nói xong thì mời rượu.


    Hoắc Minh uống rượu trắng.


    Anh uống cạn ly rượu trắng, sau đó mỉm cười: “Con trai của Tổng Giám đốc Chu tuy tuổi trẻ hơi ham chơi, nhưng cậu ta hiểu xe! Cậu ta là quán quân F4 hai mùa giải, ông để cậu ta làm việc khác có lẽ không được, nhưng khoản này Chu Mộ Ngôn có thể thành công, hơn nữa tôi hiểu rõ nhóm khách hàng của phòng nhạc kia, rất cao quý, muốn sản xuất xe tầm trung đến cao cấp rất dễ dàng.”


    Tổng Giám đốc Từ hơi do dự.


    Hoắc Minh khẽ mỉm cười: “Như vậy đi, Tổng Giám đốc Từ cứ liều lĩnh mà làm, nếu có tổn thất gì thì tôi sẽ chịu tất cả, ngoài ra tôi sẽ giúp đỡ công việc pháp lý của công ty Tổng Giám đốc Từ mà không thu bất kỳ khoản chi phí nào.”


    Lần này, Tổng Giám đốc Từ đã yên tâm.


    Ông ấy lại rót rượu cho Hoắc Minh, trêu chọc: “Vậy tôi sẽ cho cậu chút thể diện, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hoắc Minh cậu đây là tình cảm sâu đậm đấy! Nhìn không ra một Diêm Vương ngành luật như cậu còn là người si tình... Chú em à, cậu đây có tính là hình tượng sụp đổ không?”


    Hoắc Minh cười khổ.


    Anh một hơi uống cạn, vô cùng nể mặt Tổng Giám đốc Từ.


    Uống xong, anh ngẩn người nhìn ly rượu trống trơn: “Tôi đã làm cô ấy đau lòng! Đúng rồi Tổng Giám đốc Từ... đừng nói chuyện này cho cô ấy biết.”


    Tổng Giám đốc Từ khẽ cười, lại mời rượu.


    Hoắc Minh đã lâu không uống nhiều như vậy, lúc ra ngoài anh không thoải mái dựa vào ghế sau xe.


    Tài xế nhẹ giọng hỏi: “Luật sư Hoắc đi đâu?”


    Hoắc Minh hơi nhắm mắt, khuôn mặt đẹp trai ửng đỏ, anh suy nghĩ rồi nói: “Về nhà!”


    Nửa tiếng sau, xe dừng dưới căn hộ.


    Hoắc Minh mở cửa bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên tầng trên cùng.


    Nửa năm nay, anh sống ở biệt thự khác, gần như không dám tới đây. Chỉ cần ở đây thì anh không thể ngủ được, mà dù có ngủ được thì cũng sẽ mơ thấy dáng vẻ đau khổ của Ôn Noãn.


    Anh lên tầng, mở cửa.


    Vẫn là khung cảnh ban đầu, chỉ là cảnh còn người mất.


    Căn phòng vắng tanh, đàn dương cầm vẫn đặt đó nhưng đã mất đi chủ sở hữu ban đầu.


    Hoắc Minh cởi áo khoác, chậm rãi đi tới.


    Anh ngồi trước đàn dương cầm, mở nắp đàn ra, nhẹ nhàng chơi bản nhạc yêu thích của Ôn Noãn... Anh không ngừng nghĩ tới đêm tuyết rơi dày đặc đó, Ôn Noãn ngồi trong lòng anh, nghe anh chơi đàn.


    Lúc đó họ còn bên cạnh nhau êm đẹp đến thế mà sao anh có thể cho rằng mình không yêu cô?


    Mất đi rồi, anh mới nhận ra, anh không thể không có cô.


    Hiện giờ Chu Mộ Ngôn đang bên cạnh cô, không phải anh không ghen, thậm chí anh còn nhìn ra Ôn Noãn coi Chu Mộ Ngôn như em trai ruột mà yêu thương... đại khái vì bên cạnh Ôn Noãn có quá ít người thân!


    Đêm khuya say rượu.


    Anh nhớ cô phát điên.


    Tiếng đàn vừa dứt, anh vẫn không nhịn được mà gọi điện thoại cho cô...


    Cô cúp máy, anh lại gọi, mãi cho tới khi cô không chịu nổi phải nghe máy.


    Hoắc Minh khàn giọng: “Ôn Noãn, anh rất nhớ em!”


    Thậm chí anh không đợi cô trả lời, không đợi cô từ chối thì đã tự mình cúp điện thoại, vì anh phát hiện anh sợ âm thanh từ chối của cô, sợ cô nói...


    Hoắc Minh, chúng ta không còn quan hệ nữa!


    Hoắc Minh, chúng ta kết thúc rồi!


    Hoắc Minh, đừng như vậy nữa, không có ích gì đâu...

    Chương 324 Công ty Anh Kiệt.​

    Ôn Noãn bất ngờ nhận được điện thoại của Tổng Giám đốc Từ.


    Cô cho rằng chuyện hợp tác với Tổng Giám đốc Từ đã không thể bàn bạc được nữa, đang chuẩn bị tìm đối tác khác, ai biết lòng vòng một hồi…


    Tổng Giám đốc Từ lại đồng ý một cách sảng khoái.


    Sau đó là bàn chuyện chi tiết trong hợp đồng, hoàn tất trong một tuần.


    Ôn Noãn có sáu phòng nhạc trên danh nghĩa, đương nhiên không thể dịch chuyển vị trí dạy đàn dương cầm ban đầu, vì thế cô dùng hết hai mươi triệu do Chu Truyền Nhân đầu tư để thuê cửa hàng và trang hoàng lại.


    Tất cả các phòng nhạc đều được chia không gian để làm phòng triển lãm.


    Chu Mộ Ngôn có nhiều bạn chơi xe, ai ai cũng trẻ tuổi, mặc tây trang thắt cà vạt trông rất bảnh bao, vừa hiểu về xe cộ lại còn biết giao tiếp, ngày đầu tiên khai trương thật sự đã bán cháy hàng!


    Hai trăm chiếc, doanh thu bán hàng là một trăm hai mươi triệu.


    Ôn Noãn tự gọi điện thoại cho Tổng Giám đốc Từ, Tổng Giám đốc Từ cười ãn cả cơ mặt.


    Trong lời nói của ông ấy thể hiện sự thân thiết vô cùng: “Là tôi đã xem thường thực lực của Tổng Giám đốc Ôn, trước đây chưa từng có ai khai thác thị trường này, Tổng Giám đốc Ôn chính là người đầu tiên nếm thử con cua đấy! Như vậy đi, con người của tôi từ trước đến nay vốn tục tằng, để chúc mừng tôi sẽ nói thêm một điểm nữa cho các cô!”


    Ôn Noãn hơi mỉm cười: “Tôi đây cảm ơn Tổng Giám đốc Từ, hôm nào rảnh mời ngài ăn cơm!”


    Tổng Giám đốc Từ tỏ vẻ khách sáo: “ Được thôi!”





    Ôn Noãn cúp điện thoại.


    Sói nhỏ Chu Mộ Ngôn cầm một chồng đơn đặt hàng tới đây, cậu ta mặc một bộ vest đen như mực, dáng người cao ráo kia khiến người ta không rời được mắt. Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Ôn Noãn, nhỏ giọng phàn nàn: “Mấy cô kia như muốn ăn thịt tôi luôn vậy! Cô thật sự biến chỗ này thành câu lạc bộ Hắc Mã rồi đấy.”


    Nói một hồi lại không nghiêm túc, định dựa vào cô để làm nũng.


    Ôn Noãn liếc cậu ta một cái.


    Sói nhỏ ngồi thẳng ngay tức khắc, không dám động đậy, thật ra cậu ta có hơi sợ Ôn Noãn.


    Ôn Noãn nhận lấy số đơn đặt hàng trong tay cậu ta, nhẹ nhàng lật xem, thế mà còn khen thêm một câu: “Làm không tồi! Tiền hoa hồng của cậu trong ngày hôm nay hẳn là phải tới vài chục ngàn đấy!”


    Anh mắt của sói nhỏ mang theo khát vọng!


    Cậu ta muốn cô thưởng cái khác!


    Ôn Noãn nào biết mấy suy nghĩ lung tung trong đầu cậu ta, cô cẩn thận nghĩ rồi nói: “Có khả năng cơn sốt như hôm nay chỉ duy trì được trong vòng một tuần! Tôi muốn thành lập một nhóm kế hoạch, mở rộng phòng triển lãm của chúng ta ra ngoài! Mặt khác… Sảnh lớn lầu một của một số trung tâm thương mại cao cấp cũng là cơ hội kinh doanh tốt!”


    Chu Mộ Ngôn thốt lên: “Người phụ nữ này, cô muốn kiếm bao nhiêu tiền mới đủ hả?”


    Cậu ta không muốn làm mấy chuyện phiền toái đó đâu, cậu ta chỉ muốn nghỉ ngơi, đùa giỡn mấy em gái và uống rượu cùng anh em thôi.


    Vẻ mặt của Ôn Noãn trở nên nặng nề.


    Cô nói mà mặt không cảm xúc: “Cậu không muốn làm, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho Tổng Giám đốc Chu, giải thích cho ông ấy biết.”


    “Làm thì làm!” Chu Mộ Ngôn ồn ào.


    Cậu ta lại nhìn Ôn Noãn một cái, cô cúi đầu xem kế hoạch, góc nghiêng xinh đẹp mềm mại khó nói thành lời, dường như màu tóc cũng không giống với những người khác, không nhuộm màu…


    Thật là xinh đẹp!


    Cậu ta nhất định phải bắt được cô, sau khi hái được trái cây chiến thắng thì nhất định sẽ khoe với tên họ Hoắc kia một phen.


    Hừ!


    Cậu chủ tôi đây không dễ chọc đâu!





    Công ty Anh Kiệt.


    Hoắc Minh ngồi trong văn phòng, cuộc họp online vừa mới kết thúc.


    Thư ký Trương tiến vào bên trong.


    Hoắc Minh đưa mắt nhìn cô ấy, uống một ngụm cà phê rồi nhẹ giọng hỏi: “Điều tra được chưa?”


    Thư ký Trương gật đầu, đặt tài liệu đang cầm trong tay ở trước mặt anh rồi nói: “Cô Ôn làm dự án này rất tốt, cô ấy chuẩn bị khai thác thị trường ở thành phố B và trong các trung tâm thương mại xung quanh, mấy ngày nay đang đi công tác.”


    Hoắc Minh lật xem từ từ.


    Chuyên ngành của anh là luật pháp, nhưng có học thêm về tài chính, tất nhiên cũng thành thạo.

    Chương 325 Người mà bố yêu nhất chính là mẹ của con!”​

    Anh có thể nhanh chóng nhìn ra một ít vấn đề, ví dụ như vấn đề về tính bền vững, ắt hẳn Ôn Noãn đã tính tới vấn đề này rồi nên cô mới có thể khai thác thị trường khác.


    “Bày sạp lớn vậy sao…”


    Hoắc Minh trầm ngâm một lát: “Cô gọi Tổng Giám đốc Phương bên chi nhánh công ty Hoắc thị tới đây một chuyến, tôi có việc giao cho anh ta!”


    Thư ký Trương đã đoán ra suy tính của cấp trên, đó là muốn sắp xếp Tổng Giám đốc Phương đến bên cạnh cô Ôn để nằm vùng, cô ấy do dự một chút vẫn hỏi: “Sao ngài lại không cho cô Ôn biết chuyện ngài giúp đỡ cô ấy?”


    Hoắc Minh cười chua xót.


    Anh nhẹ giọng nói: “Bởi vì tôi có cho, cô ấy cũng không cần!”


    Thư ký Trương không dám hỏi lại, cứ luôn cảm thấy gần đây BOSS nhà mình rất đáng thương… Thật ra cô ấy còn có một câu hỏi đó chính là Ôn Noãn càng bay càng cao, vậy không phải bọn họ càng khó đến với nhau hơn sao?


    Hoắc Minh nhìn ra ý của cô ấy, cười nhẹ.


    “Tôi chỉ muốn cô ấy vui vẻ!”


    Anh chỉ nghiêm túc muốn bắt đầu cùng cô một lần nữa, cho nên lý tưởng của cô là sinh con hay phát triển sự nghiệp, anh đều ủng hộ. Điều anh muốn chẳng qua chỉ là nụ cười của cô dành cho anh





    Có Hoắc Minh âm thầm giúp đỡ, sự nghiệp của Ôn Noãn thành công rực rỡ.


    Hơn một tháng, thanh danh của Ôn Noãn ở thành phố B đã vang dội, lên bài phỏng vấn doanh nhân rất nhiều lần


    Sói nhỏ được hưởng ké.


    Bọn họ còn cùng nhau chụp một tạp chí thời trang, tiêu đề là “Tân binh quý báu giới xe”, ngoại trừ mặt bìa còn có hơn mười trang ảnh trong vô cùng đẹp mắt, không quá thân mật nhưng bầu không khí lại mang tới nhiều cảm giác.


    Thân phận của Chu Mộ Ngôn bị lộ, con trai nhà giàu số một miền Nam.


    Bỏ qua mọi thanh danh không tốt trước đây của cậu ta, lúc này xem như được cọ ở phía sau Ôn Noãn rồi gột rửa sạch sẽ, còn được báo kinh tế tài chính gọi rằng *hổ phụ không sinh khuyển tử, rất có khí phách tinh anh giới kinh doanh!


    *Người cha giỏi giang sẽ xin ra đứa con tài giỏi


    Đương nhiên bộ tạp chí này cũng đưa đến trên bàn làm việc của Hoắc Minh.


    Anh nhìn rất lâu.


    Anh biết Ôn Noãn và Chu Mộ Ngôn thân thiết, cô rất thương yêu Chu Mộ Ngôn, cô tới thành phố khác để công tác cũng đưa Chu Mộ Ngôn theo…


    Thư ký Trương tiến vào thì thấy dáng vẻ này của anh, cô ấy nhẹ giọng nói: “Luật sư Hoắc, đêm mai cô Ôn có tổ chức một bữa tiệc mừng kỷ niệm công việc thành công, tôi lấy được một tấm thiệp mời, ngài muốn qua đó không?”


    Một tấm thiệp mời được đặt xuống nhẹ nhàng…


    *


    Khách sạn Lệ Tinh.


    Tiệc mừng kỷ niệm thành công của Ôn Noãn rất hoành tráng.


    Cha của sói nhỏ Chu Mộ Ngôn là Chu Truyền Nhân, nhà giàu số một phía Nam, cố ý từ thành phố H chạy đến đây. Ông ta đã tới đây rồi thì sao Hoắc Chấn Đông chịu thua kém được, vì vậy ông ấy cũng đưa cả vợ và con gái tới luôn, đương nhiên còn có đứa con trai không biết cố gắng của ông ấy nữa!


    Trong phòng nghỉ…


    Ôn Noãn đang định đi ra ngoài, người phục vụ gõ cửa tiến vào: “Cô Ôn, có một vị họ Kiều tới tặng quà, ông ấy nói ông ấy chờ cô ở bên ngoài.”


    Người phục vụ đưa cho cô một hộp quà tinh xảo.


    Ôn Noãn mở ra, bên trong lại là viên kim cương hồng lúc trước cô cầm cố.


    Đây là vật mà mẹ từng rất âu yếm.


    Dù cho Ôn Noãn oán hận Kiều Cảnh Niên cũng không thể vứt bỏ nó… Nhưng cô biết ý của Kiều Cảnh Niên, đơn giản đang muốn lợi dụng tình cảm ngày xưa với mẹ để cầu xin cô tha thứ.


    Ôn Noãn gặp Kiều Cảnh Niên ở trong phòng nghỉ.


    Ông ấy tới đây một mình, lúc nhìn thấy Ôn Noãn mặc bộ đồ dạ hội màu trắng dường như lại nhìn thấy Lục Tiểu Noãn của ngày xưa.


    Giọng nói của Kiều Cảnh Niên hơi run: “Ôn Noãn, mong con tha thứ cho bố!”


    Ôn Noãn rất bình tĩnh.


    Cô khách sáo trả lời: “Tôi đã tìm kiếm chiếc vòng cổ này rất lâu, cảm ơn ông Kiều đã trả vật về với chủ cũ, cho nên để cảm ơn ông kiều, cái này… Mong ông Kiều nhận lấy.”


    Ôn Noãn nhẹ nhàng đưa ra một tờ chi phiếu, là một triệu tệ, gấp ba giá giá thị trường.


    Sắc mặt Kiều Cảnh Niên trở nên tái nhợt.


    Ông ấy không muốn cái này, thứ ông ấy muốn chính là một đứa con ruột thịt ở bên cạnh mình…


    Ôn Noãn cười nhẹ: “Ông Kiều có vẻ hơi tham lam, trên đời này đâu phải chuyện tốt gì cũng rơi xuống người một nhà được? Ông và… Người nhà của ông khiến tôi tổn thương nhiều như vậy mà còn muốn tôi trở về trao yêu thương làm tròn đạo hiếu sao, tôi không phải là đứa bé ấm áp đâu!”


    Kiều Cảnh Niên hơi nhắm mắt: “Ôn Noãn, mặc kệ con có tin hay không, người mà bố yêu nhất chính là mẹ của con!”


    Ôn Noãn rũ mắt.


    Cô không muốn nghe những lời này, cũng không hề tin.


    Cuối cùng Kiều Cảnh Niên không lấy chi phiếu, hoảng sợ rời đi…
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom