-
Chương 13: Tấm bình phong
Edit: Mô Mô
Chương 13: Tấm bình phong
Trình Vân Châu biết Thư Cẩn Nam nói là làm, nếu hắn đã nói như vậy thì dĩ nhiên sẽ không hàm hồ, nàng vội vàng kép cánh tay hắn, lấy lòng hôn lên cằm: "Thế tử gia, cầu xin người."
Thư Cẩn Nam chỉ thấy bộ dạng buồn bực không vui của Trình Vân Châu, bây giờ lại được nhìn thấy bộ dạng nũng nịu của nàng, cuối cùng cũng có mùi vị khác, nữ nhân à..., cơ bản phải ôn nhu biết nghe lời, vì vậy hiếm khi hắn an ủi một câu: "Đừng sợ, nếu nàng ta đi vào ta sẽ dùng áo khoác che mặt ngươi, dù sao cũng không thể nhìn ra được."
Trình Vân Châu thiếu chút nữa tức tới ngất xỉu, vừa rồi nghe thấy giọng nói ôn nhu kia còn cho rằng hắn đổi tính, không nghĩ tới hắn lại có chủ ý như thế.
Bên ngoài bình phong, nha hoàn kia cũng đang muốn tiến vào lại bị Trình Minh Châu ngăn lại: "Không cần, mưa sẽ ngừng nhanh thôi, chúng ta phải nhanh chóng quay về." Vừa nói vừa liếc nhìn đôi dày dưới kẽ hở kia, trong lòng thầm nghĩ vẫn không nên rút dây động rừng.
Nha hoàn kia cũng nghe lời, cung kính bảo vâng, vì vậy họ đứng ở ngoài hành lang nhìn giọt mưa, mà bên trong bình phong, Thư Cẩn Nam và Trình Vân Châu vẫn đang dây dưa cùng một chỗ.
Trình Vân Châu thấy hai người họ không vào thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn chưa yên tâm hoàn toàn. Chợt phát hiện Thư Cẩn Nam lại bắt đầu luật động, hắn dán miệng lại gần tai nàng, nói: "Lần này ngươi phải cao hứng rồi, các nàng sẽ không tới nữa, gia sẽ tận tình làm ngươi."
Mưa càng lúc càng lớn, gió thổi qua khe cửa nhỏ, tiếng mưa quật vào chấn song cửa vang lên tiếng tí tách, Thư Cẩn Nam cảm thấy ở trên giường thôi không đã, liền ôm Trình Vân Châu đứng thẳng dậy.
Trình Vân Châu sợ hết hồn, hai chân càng quấn chặt hông Thư Cẩn Nam hơn: "Thế tử gia, ngài muốn làm gì?"
"Nằm như vậy rất nhàm chán, gia dạy ngươi tư thế mới, để ngươi càng phát lãng cao hứng hơn."
Trình Vân Châu có hơi sợ hãi, thủ đoạn của Thư Cẩn Nam rất nhiều, cái gì mà làm sau lưng, lão hán đẩy xe khiến nàng hao hết thể lực cũng không bỏ qua nàng, hiển nhiên bây giờ lại nghĩ ra tư thế mới.
Thư Cẩn Nam ôm Trình Vân Châu đi gần tới tấm bình phong, sập La Hán bọn họ vừ nằm cách tấm bình phong mười mấy bước chân.
Trình Vân Châu đấu tranh: "Gia, đừng đi ra ngoài được không? Họ còn ở bên ngoài."
Thư Cẩn Nam mỉm cười không nói, chỉ ép Trình Vân Châu đè lên bình phong, là loại làm bằng gỗ đỏ... không cần lo lắng bị đẩy ngã, chẳng qua khoảng cách gần với bên ngoài như vậy, rất dễ bị Trình Minh Châu nghe thấy.
Trình Vân Châu từ nãy tới giờ không dám nói chuyện, khoảng cách quá gần. Nàng phờ phạc lắc đầu nhưng lại không đổi lấy được một chút thương tiếc của Thư Cẩn Nam, sự ôn nhu của hắn tựa như phù dung sớm nở tối tàn chưa từng tồn tại, rất nhanh đã đổi lại thành tồi tệ, chỉ lo hưởng thụ cảm giác cấm kỵ.
Lực cánh tay của hắn rất tốt, nắm bờ mông mềm mại của Trình Vân Châu, trên dưới phập phồng, cuối cùng tiếp tục làm chuyện phòng the, Trình Vân Châu khẩn trương tới cao độ, cả người cứng ngắc, một chút âm thanh cũng không dám phát ra, tư thái của nàng khiến Thư cẩn Nam nổi lên cảm giác sung sướng khi làm chuyện cầm kỵ này.
Một người cố gắng ẩn nhẫn, một người thì ra sức mà làm, hai người giống như đang giằng co, một người đuổi một người núp. Được một lúc thì đầu đầy mồ hôi nhưng lại cảm nhận được cảm giác tiêu hồn của chuyện phòng the.
Mưa rơi vẫn không ngừng lại, Trình Minh Châu vẫn chú ý tới đôi giày sau tấm bình phong kia, hắn là..., trong lòng nàng ta không nhịn được nhảy cỡn lên, có phải vì muốn tới gần nàng ta một chút hay không? Hoặc là có lời gì đó muốn nói với nàng ta, nhưng vì trước đó không lên tiếng nên sợ đường đột?
Nha hoàn nhìn chủ tử, sợ hết hồn, vội vàng sờ mặt Trình Minh Châu: "Tiểu thư, sao mặt ngài lại đỏ như vậy? Có phải bị cảm lạnh rồi hay không? Gió chỗ này lớn quá."
Trình Minh Châu nghe vậy thì giật mình, lập tức có chủ ý, làm bộ ho khan hai tiếng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn đôi giày phía sau tấm bình phong: "Hình như có hơi lạnh."
Nha hoàn vội vàng đỡ Trình Minh Châu: "Tiểu thư, chúng ta vào trong ngồi đi, dù sao nơi này cũng là phòng cho khách, ta thấy hôm nay cũng không có người."
Trình Minh Châu thấy mình ho khan nửa ngày mà người bên trong vẫn không có phản ứng, trong lòng thấy gấp gáp, thuận thế nói: "Cũng được, chúng ta mau vào đi thôi."
Trình Vân Châu cảm thấy cả người mình mềm nhũn như bùn, chỉ có thể mặc cho Thư Cẩn Nam nắm bóp, Thư Cẩn Nam cũng chẳng khá hơn chút nào, trung y trên người cũng ướt đẫm mồ hôi, dán chặt vào thân trên của hắn làm lộ ra cơ ngực rõ nét.
Trình Vân Châu kéo ống tay áo Thư cẩn Nam, lại chỉ tay ra ngoài, ý nói Trình Minh Châu muốn vào, bọn họ phải tránh đi.
Thư Cẩn Nam đã tới bước cuối, căn bản không thèm nghe lời của Trình Vân Châu, chỉ ra vào theo bản năng.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần. Trình Vân Châu cảm thấy nàng sắp phát điên rồi, tự hận bản thân sao lại tìm chết làm ra loại chuyện này, lại nghĩ tới khuôn mặt tuyệt vọng khi biết rõ mọi chuyện của mẫu thân. Nàng chỉ thấy trong lòng như bị người ta đào khoét, đột nhiên điên cuồng đấu trong tư tưởng, muốn đẩy Thư Cẩn Nam ra, rời khỏi nơi này.
Thư Cẩn Nam hừ một tiếng, không nhịn được nắm chặt hông Trình Vân Châu, trong mắt bao hàm tức giận, hận trợn mắt nhìn nàng, mặc dù không nói chuyện cũng lại ngầm cảnh cáo Trình Vân Châu, nếu tiếp tục lắm chuyện thì tự gánh lấy hậu quả.
Trình Vân Châu lúc này làm như không nhìn thấy ám chỉ của hắn, trong đầu nàng bây giờ mù mịt, mơ màng chỉ có một ý tưởng rời khỏi nơi này, rời khỏi nam nhân chà đạp nàng, coi nàng như kỹ nữ này.
Tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, mà nữ nhân trong ngực bắt đầu giãy giụa như phát điên, cảm giác lên đỉnh cuối cùng suýt chút nữa thì tới..., đây là lần đầu tiên Thư Cẩn Nam mất hứng như vậy, bạo ngược trong lòng hắn càng tăng thêm, hung hăng tát Trình Vân Châu một cái.
Khi âm thanh này vang lên, Trình Minh Châu cũng dừng bước, nàng ta lộ ra biểu tình vui vẻ, cố ý dùng giả bộ sợ hãi: "Ai ở trong đó?"
Khí tức Thư Cẩn Nam hỗn loạn không yên, nhưng lại cảm nhận được Trình Vân Châu vì tức giận mà bên dưới hung hắn bóp chặt hắn..., hắn chỉ cảm thấy một sự sảng khoái không tưởng được đột nhiên dâng lên, trước mắt lu mờ thành mày đen..., còn mất hồn hơn so với bình thường!
"Là ta, Thư Cẩn Nam của Minh phủ Quốc công."
Thư Cẩn Nam thở dốc một hơi, lúc phục hồi lại tinh thần thì thấy Trình Vân Châu cả người đầy mồ hôi, trong mắt là nồng nặc hận ý, trong lòng hắn không nhịn được muốn nói mấy câu hạ lưu, nhưng sợ Trình Minh Châu bên ngoài nghe thấy nên nhịn xuống. Ôm Trình Vân Châu quay trở lại sập La Hán.
Nha hoàn lộ ra thần sắc vui mừng, kéo ống tay áo Trình Minh Châu, "Tiểu thư, là công tử của Minh phủ Quốc công, sao ngài ấy lại ở bên trong này?"
"Thế tử gia, sao ngài lại ở trong đó?" Trình Minh Châu giả bộ ngạc nhiên hỏi.
"Ta uống hơi nhiều rượu nên tùy tiện tìm một chỗ để nghỉ ngơi một lúc, không ngờ vừa tỉnh dậy đã nghe thấy giọng của Minh Châu tiểu thư, sợ đường đột tới nàng nên mới không lên tiếng." Thư Cẩn Nam tùy ý lấy một cái cớ, thật ra lý do đó rất vụng về, nhưng hắn biết Trình Minh Châu rất thông minh, nàng ta hẳn sẽ không truy hỏi tới cùng.
Trình Minh Châu dừng bước đúng lúc, "Thế tử gia quá khách khí rồi, hóa ra là ta đã quấy rầy giấc ngủ của ngài."
Bởi vì tránh bị nghi ngờ, Trình Minh Châu không chịu đi vào, hai người cách tấm bình phong nói chuyện một lúc đã trở nên thân thiết, không biết tự lúc nào đã đổi thành Minh Châu muội và Cẩm Nam huynh.
Trình Vân Châu run rẩy tay chân mặc từng món y phục cho tử tế, cả người cứng đơ như người gỗ, cũng chẳng quan tâm tới chuyện bên ngoài.
Chờ mưa tạnh, Trình Minh Châu mang theo nha hoàn cáo từ rời đi, bên trong chỉ còn lại Thư Cẩn Nam và Trình Vân Châu.
"Làm sao? Mất hứng à?" Thư Cẩn Nam nâng cằm Trình Minh Châu lên, "Mất hứng cũng vô dụng, loại nữ nhân hạ tiện như ngươi sao có thể so sánh với Minh Châu được? Rõ ràng cùng một tông tộc mà mỗi nhi nữ được sinh ra đều khác nhau."
Trình Vân Châu cứng người, quay mặt sang chỗ khác, tránh thoát khỏi tay của Thư Cẩn Nam, nhỏ giọng nói: "Thế tử gia, ta ra ngoài trước, nếu không lúc nữa có người bắt gặp hai người chúng ta cùng ra ngoài sẽ không tốt."
Thư Cẩn Nam gật đầu nói: "Đi đi."
Đến khi Trình Vân Châu quay lại phòng Hạ thị đang nghỉ ngơi thì Hạ thị đã được ngự y bôi thuốc xong, vết thương trên tay cũng được băng bó caarnt hận.
Hạ thị nắm tay Trình Vân Châu: "Con đã đi đâu vậy? Nương đợi con thật lâu, di..., sao con lại cầm một cái giày thế?"
Trình Vân Châu mím môi, lạnh lùng nói: "Nhặt được, không biết trời mưa ai làm rơi trên đường." Nói xong liền đánh trống lảng, "Nương, nếu đã xong rồi thì chúng ta về thôi, chuyện hai cửa hàng trên phố Đông kia con muốn bàn bạc với người mấy chuyện."
"Đúng là nên về rồi, không biết Hãn Trì đã về chưa?" Hạ thị nói xong lại nhắc tới chuyện cửa hàng: "Chuyện liên quan tới cửa hàng con không cần phí tâm, dù sao bây giờ Tam thẩm của con cũng đang kinh doanh dược liệu và mấy thứ linh tinh, con chỉ cần chờ tới cuối năm tới thu bạc là được."
"Nương, con đã nghĩ xong hết rồi, nếu cửa hàng về tới tay chúng ta thì con muốn dùng biện pháp của chính mình để kinh doanh, không muốn lợi chui vào tay của Tam thẩm thêm nữa." Trình Vân Châu biết, dựa theo tính tình của Bạch thị, mặc dù bà ta nói sẽ đưa họ chi phí thuê cửa hàng, nhưng bạc không biết sẽ kéo dài tới lúc nào mới đưa, nên nàng đã sớm nghĩ xong, nàng phải tự tạo ra sinh kế.
"Nhưng con là cô nương chưa xuất giá..., lại nói con chưa từng buôn bán bao giờ, sao có thể kinh doanh đây?" Hạ thị khó khăn nói: "Vân Châu, nghe lời nương, nương biết con cũng vì nhà ta nhưng con là tiểu cô nương chưa xuất giá, mấy loại chuyện xuất đầu lộ diện thường xuyên như này không phải chuyện tốt, con có thấy Mẫn lão phu nhân hôm nay không? Đó là người được phong tước hiệu Thái Quân, nương thấy hình như bà ấy rất thích con, có khi hôn sự này sẽ được nhắc lại, tới lúc đó nương sẽ lấy số bạc cho mướn kia làm đồ cưới cho con." Hạ thị càng nói càng vui vẻ, hiển nhiên hôn sự của tiểu nhi nữ chính là tâm bệnh của bà.
Hai mắt Trình Vân Châu hơi tối xuống, cái giày trên tay cũng rớt, hôn sự sao? Nàng thật sự có thể lập gia thất, sau đó giúp tướng quân dạy con, có cuộc sống an ổn à?
Sương phòng bên kia, Hà Lương vội vàng cầm đôi giày mới tới cho Thư Cẩn Nam, cũng không quên lèm bèm: "Gia, người của Nam Hầu phủ này thật không có phép tắc, ngày cả giày của ngài cũng ném đi, nếu không phải tiểu Hà chạy tới thì không phải ngày phải nhảy lò cò về sao?"
Thư Cẩn Nam lạnh lùng, không ư hử gì, trong lòng thầm nghĩ tiểu tiện nhân chết tiệt kia, ngay cả hắn cũng dám lừa bịp.
Chương 13: Tấm bình phong
Trình Vân Châu biết Thư Cẩn Nam nói là làm, nếu hắn đã nói như vậy thì dĩ nhiên sẽ không hàm hồ, nàng vội vàng kép cánh tay hắn, lấy lòng hôn lên cằm: "Thế tử gia, cầu xin người."
Thư Cẩn Nam chỉ thấy bộ dạng buồn bực không vui của Trình Vân Châu, bây giờ lại được nhìn thấy bộ dạng nũng nịu của nàng, cuối cùng cũng có mùi vị khác, nữ nhân à..., cơ bản phải ôn nhu biết nghe lời, vì vậy hiếm khi hắn an ủi một câu: "Đừng sợ, nếu nàng ta đi vào ta sẽ dùng áo khoác che mặt ngươi, dù sao cũng không thể nhìn ra được."
Trình Vân Châu thiếu chút nữa tức tới ngất xỉu, vừa rồi nghe thấy giọng nói ôn nhu kia còn cho rằng hắn đổi tính, không nghĩ tới hắn lại có chủ ý như thế.
Bên ngoài bình phong, nha hoàn kia cũng đang muốn tiến vào lại bị Trình Minh Châu ngăn lại: "Không cần, mưa sẽ ngừng nhanh thôi, chúng ta phải nhanh chóng quay về." Vừa nói vừa liếc nhìn đôi dày dưới kẽ hở kia, trong lòng thầm nghĩ vẫn không nên rút dây động rừng.
Nha hoàn kia cũng nghe lời, cung kính bảo vâng, vì vậy họ đứng ở ngoài hành lang nhìn giọt mưa, mà bên trong bình phong, Thư Cẩn Nam và Trình Vân Châu vẫn đang dây dưa cùng một chỗ.
Trình Vân Châu thấy hai người họ không vào thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn chưa yên tâm hoàn toàn. Chợt phát hiện Thư Cẩn Nam lại bắt đầu luật động, hắn dán miệng lại gần tai nàng, nói: "Lần này ngươi phải cao hứng rồi, các nàng sẽ không tới nữa, gia sẽ tận tình làm ngươi."
Mưa càng lúc càng lớn, gió thổi qua khe cửa nhỏ, tiếng mưa quật vào chấn song cửa vang lên tiếng tí tách, Thư Cẩn Nam cảm thấy ở trên giường thôi không đã, liền ôm Trình Vân Châu đứng thẳng dậy.
Trình Vân Châu sợ hết hồn, hai chân càng quấn chặt hông Thư Cẩn Nam hơn: "Thế tử gia, ngài muốn làm gì?"
"Nằm như vậy rất nhàm chán, gia dạy ngươi tư thế mới, để ngươi càng phát lãng cao hứng hơn."
Trình Vân Châu có hơi sợ hãi, thủ đoạn của Thư Cẩn Nam rất nhiều, cái gì mà làm sau lưng, lão hán đẩy xe khiến nàng hao hết thể lực cũng không bỏ qua nàng, hiển nhiên bây giờ lại nghĩ ra tư thế mới.
Thư Cẩn Nam ôm Trình Vân Châu đi gần tới tấm bình phong, sập La Hán bọn họ vừ nằm cách tấm bình phong mười mấy bước chân.
Trình Vân Châu đấu tranh: "Gia, đừng đi ra ngoài được không? Họ còn ở bên ngoài."
Thư Cẩn Nam mỉm cười không nói, chỉ ép Trình Vân Châu đè lên bình phong, là loại làm bằng gỗ đỏ... không cần lo lắng bị đẩy ngã, chẳng qua khoảng cách gần với bên ngoài như vậy, rất dễ bị Trình Minh Châu nghe thấy.
Trình Vân Châu từ nãy tới giờ không dám nói chuyện, khoảng cách quá gần. Nàng phờ phạc lắc đầu nhưng lại không đổi lấy được một chút thương tiếc của Thư Cẩn Nam, sự ôn nhu của hắn tựa như phù dung sớm nở tối tàn chưa từng tồn tại, rất nhanh đã đổi lại thành tồi tệ, chỉ lo hưởng thụ cảm giác cấm kỵ.
Lực cánh tay của hắn rất tốt, nắm bờ mông mềm mại của Trình Vân Châu, trên dưới phập phồng, cuối cùng tiếp tục làm chuyện phòng the, Trình Vân Châu khẩn trương tới cao độ, cả người cứng ngắc, một chút âm thanh cũng không dám phát ra, tư thái của nàng khiến Thư cẩn Nam nổi lên cảm giác sung sướng khi làm chuyện cầm kỵ này.
Một người cố gắng ẩn nhẫn, một người thì ra sức mà làm, hai người giống như đang giằng co, một người đuổi một người núp. Được một lúc thì đầu đầy mồ hôi nhưng lại cảm nhận được cảm giác tiêu hồn của chuyện phòng the.
Mưa rơi vẫn không ngừng lại, Trình Minh Châu vẫn chú ý tới đôi giày sau tấm bình phong kia, hắn là..., trong lòng nàng ta không nhịn được nhảy cỡn lên, có phải vì muốn tới gần nàng ta một chút hay không? Hoặc là có lời gì đó muốn nói với nàng ta, nhưng vì trước đó không lên tiếng nên sợ đường đột?
Nha hoàn nhìn chủ tử, sợ hết hồn, vội vàng sờ mặt Trình Minh Châu: "Tiểu thư, sao mặt ngài lại đỏ như vậy? Có phải bị cảm lạnh rồi hay không? Gió chỗ này lớn quá."
Trình Minh Châu nghe vậy thì giật mình, lập tức có chủ ý, làm bộ ho khan hai tiếng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn đôi giày phía sau tấm bình phong: "Hình như có hơi lạnh."
Nha hoàn vội vàng đỡ Trình Minh Châu: "Tiểu thư, chúng ta vào trong ngồi đi, dù sao nơi này cũng là phòng cho khách, ta thấy hôm nay cũng không có người."
Trình Minh Châu thấy mình ho khan nửa ngày mà người bên trong vẫn không có phản ứng, trong lòng thấy gấp gáp, thuận thế nói: "Cũng được, chúng ta mau vào đi thôi."
Trình Vân Châu cảm thấy cả người mình mềm nhũn như bùn, chỉ có thể mặc cho Thư Cẩn Nam nắm bóp, Thư Cẩn Nam cũng chẳng khá hơn chút nào, trung y trên người cũng ướt đẫm mồ hôi, dán chặt vào thân trên của hắn làm lộ ra cơ ngực rõ nét.
Trình Vân Châu kéo ống tay áo Thư cẩn Nam, lại chỉ tay ra ngoài, ý nói Trình Minh Châu muốn vào, bọn họ phải tránh đi.
Thư Cẩn Nam đã tới bước cuối, căn bản không thèm nghe lời của Trình Vân Châu, chỉ ra vào theo bản năng.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần. Trình Vân Châu cảm thấy nàng sắp phát điên rồi, tự hận bản thân sao lại tìm chết làm ra loại chuyện này, lại nghĩ tới khuôn mặt tuyệt vọng khi biết rõ mọi chuyện của mẫu thân. Nàng chỉ thấy trong lòng như bị người ta đào khoét, đột nhiên điên cuồng đấu trong tư tưởng, muốn đẩy Thư Cẩn Nam ra, rời khỏi nơi này.
Thư Cẩn Nam hừ một tiếng, không nhịn được nắm chặt hông Trình Vân Châu, trong mắt bao hàm tức giận, hận trợn mắt nhìn nàng, mặc dù không nói chuyện cũng lại ngầm cảnh cáo Trình Vân Châu, nếu tiếp tục lắm chuyện thì tự gánh lấy hậu quả.
Trình Vân Châu lúc này làm như không nhìn thấy ám chỉ của hắn, trong đầu nàng bây giờ mù mịt, mơ màng chỉ có một ý tưởng rời khỏi nơi này, rời khỏi nam nhân chà đạp nàng, coi nàng như kỹ nữ này.
Tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, mà nữ nhân trong ngực bắt đầu giãy giụa như phát điên, cảm giác lên đỉnh cuối cùng suýt chút nữa thì tới..., đây là lần đầu tiên Thư Cẩn Nam mất hứng như vậy, bạo ngược trong lòng hắn càng tăng thêm, hung hăng tát Trình Vân Châu một cái.
Khi âm thanh này vang lên, Trình Minh Châu cũng dừng bước, nàng ta lộ ra biểu tình vui vẻ, cố ý dùng giả bộ sợ hãi: "Ai ở trong đó?"
Khí tức Thư Cẩn Nam hỗn loạn không yên, nhưng lại cảm nhận được Trình Vân Châu vì tức giận mà bên dưới hung hắn bóp chặt hắn..., hắn chỉ cảm thấy một sự sảng khoái không tưởng được đột nhiên dâng lên, trước mắt lu mờ thành mày đen..., còn mất hồn hơn so với bình thường!
"Là ta, Thư Cẩn Nam của Minh phủ Quốc công."
Thư Cẩn Nam thở dốc một hơi, lúc phục hồi lại tinh thần thì thấy Trình Vân Châu cả người đầy mồ hôi, trong mắt là nồng nặc hận ý, trong lòng hắn không nhịn được muốn nói mấy câu hạ lưu, nhưng sợ Trình Minh Châu bên ngoài nghe thấy nên nhịn xuống. Ôm Trình Vân Châu quay trở lại sập La Hán.
Nha hoàn lộ ra thần sắc vui mừng, kéo ống tay áo Trình Minh Châu, "Tiểu thư, là công tử của Minh phủ Quốc công, sao ngài ấy lại ở bên trong này?"
"Thế tử gia, sao ngài lại ở trong đó?" Trình Minh Châu giả bộ ngạc nhiên hỏi.
"Ta uống hơi nhiều rượu nên tùy tiện tìm một chỗ để nghỉ ngơi một lúc, không ngờ vừa tỉnh dậy đã nghe thấy giọng của Minh Châu tiểu thư, sợ đường đột tới nàng nên mới không lên tiếng." Thư Cẩn Nam tùy ý lấy một cái cớ, thật ra lý do đó rất vụng về, nhưng hắn biết Trình Minh Châu rất thông minh, nàng ta hẳn sẽ không truy hỏi tới cùng.
Trình Minh Châu dừng bước đúng lúc, "Thế tử gia quá khách khí rồi, hóa ra là ta đã quấy rầy giấc ngủ của ngài."
Bởi vì tránh bị nghi ngờ, Trình Minh Châu không chịu đi vào, hai người cách tấm bình phong nói chuyện một lúc đã trở nên thân thiết, không biết tự lúc nào đã đổi thành Minh Châu muội và Cẩm Nam huynh.
Trình Vân Châu run rẩy tay chân mặc từng món y phục cho tử tế, cả người cứng đơ như người gỗ, cũng chẳng quan tâm tới chuyện bên ngoài.
Chờ mưa tạnh, Trình Minh Châu mang theo nha hoàn cáo từ rời đi, bên trong chỉ còn lại Thư Cẩn Nam và Trình Vân Châu.
"Làm sao? Mất hứng à?" Thư Cẩn Nam nâng cằm Trình Minh Châu lên, "Mất hứng cũng vô dụng, loại nữ nhân hạ tiện như ngươi sao có thể so sánh với Minh Châu được? Rõ ràng cùng một tông tộc mà mỗi nhi nữ được sinh ra đều khác nhau."
Trình Vân Châu cứng người, quay mặt sang chỗ khác, tránh thoát khỏi tay của Thư Cẩn Nam, nhỏ giọng nói: "Thế tử gia, ta ra ngoài trước, nếu không lúc nữa có người bắt gặp hai người chúng ta cùng ra ngoài sẽ không tốt."
Thư Cẩn Nam gật đầu nói: "Đi đi."
Đến khi Trình Vân Châu quay lại phòng Hạ thị đang nghỉ ngơi thì Hạ thị đã được ngự y bôi thuốc xong, vết thương trên tay cũng được băng bó caarnt hận.
Hạ thị nắm tay Trình Vân Châu: "Con đã đi đâu vậy? Nương đợi con thật lâu, di..., sao con lại cầm một cái giày thế?"
Trình Vân Châu mím môi, lạnh lùng nói: "Nhặt được, không biết trời mưa ai làm rơi trên đường." Nói xong liền đánh trống lảng, "Nương, nếu đã xong rồi thì chúng ta về thôi, chuyện hai cửa hàng trên phố Đông kia con muốn bàn bạc với người mấy chuyện."
"Đúng là nên về rồi, không biết Hãn Trì đã về chưa?" Hạ thị nói xong lại nhắc tới chuyện cửa hàng: "Chuyện liên quan tới cửa hàng con không cần phí tâm, dù sao bây giờ Tam thẩm của con cũng đang kinh doanh dược liệu và mấy thứ linh tinh, con chỉ cần chờ tới cuối năm tới thu bạc là được."
"Nương, con đã nghĩ xong hết rồi, nếu cửa hàng về tới tay chúng ta thì con muốn dùng biện pháp của chính mình để kinh doanh, không muốn lợi chui vào tay của Tam thẩm thêm nữa." Trình Vân Châu biết, dựa theo tính tình của Bạch thị, mặc dù bà ta nói sẽ đưa họ chi phí thuê cửa hàng, nhưng bạc không biết sẽ kéo dài tới lúc nào mới đưa, nên nàng đã sớm nghĩ xong, nàng phải tự tạo ra sinh kế.
"Nhưng con là cô nương chưa xuất giá..., lại nói con chưa từng buôn bán bao giờ, sao có thể kinh doanh đây?" Hạ thị khó khăn nói: "Vân Châu, nghe lời nương, nương biết con cũng vì nhà ta nhưng con là tiểu cô nương chưa xuất giá, mấy loại chuyện xuất đầu lộ diện thường xuyên như này không phải chuyện tốt, con có thấy Mẫn lão phu nhân hôm nay không? Đó là người được phong tước hiệu Thái Quân, nương thấy hình như bà ấy rất thích con, có khi hôn sự này sẽ được nhắc lại, tới lúc đó nương sẽ lấy số bạc cho mướn kia làm đồ cưới cho con." Hạ thị càng nói càng vui vẻ, hiển nhiên hôn sự của tiểu nhi nữ chính là tâm bệnh của bà.
Hai mắt Trình Vân Châu hơi tối xuống, cái giày trên tay cũng rớt, hôn sự sao? Nàng thật sự có thể lập gia thất, sau đó giúp tướng quân dạy con, có cuộc sống an ổn à?
Sương phòng bên kia, Hà Lương vội vàng cầm đôi giày mới tới cho Thư Cẩn Nam, cũng không quên lèm bèm: "Gia, người của Nam Hầu phủ này thật không có phép tắc, ngày cả giày của ngài cũng ném đi, nếu không phải tiểu Hà chạy tới thì không phải ngày phải nhảy lò cò về sao?"
Thư Cẩn Nam lạnh lùng, không ư hử gì, trong lòng thầm nghĩ tiểu tiện nhân chết tiệt kia, ngay cả hắn cũng dám lừa bịp.