• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (3 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-574

Chương 575: Quá vô vị




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
84946.png

Xem ảnh 2
84946_2.png
“Vậy rốt cuộc chị bị làm sao thế?”



Minh Duệ Viễn không ngừng thở hổn hển, bởi vì phẫn nộ nên mặt cậu ta đỏ lên, cả người giống như một con cá nóc sắp nổ tung.



Bỗng nhiên ý thức được cái gì, cậu ta giơ tay khua mấy cái trước mặt Mạnh Tri Ngư, mang theo một làn gió.



Cô miễn cưỡng kéo khóe miệng cười với cậu ta: “Đừng khoa tay múa chân loạn xạ nữa, mắt tôi quả thực xảy ra chút vấn đề nhỏ.”



Chẳng trách mọi người đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.



Từ lúc cô lên xe đến giờ mới có mấy phút, Mạnh Tri Ngư tự cho là đã che giấu rất tốt, nhưng Minh Duệ Viễn vẫn phát hiện ra điểm kỳ lạ.



“Vấn đề nhỏ?! Cái gì gọi là vấn đề nhỏ! Chị thử nói xem, đã không nhìn thấy được nữa rồi, chuyện này mà gọi là vấn đề nhỏ à? Chị không cần phải sợ, có phải là anh ta làm không?”



Minh Duệ Viễn không thể bĩnh tình được, giơ tay chỉ, sốt ruột chất vấn.



Đối với suy đoán của cậu ta, Mộ Kính Nhất cũng lười giải thích cho mình, trái lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, coi như đang thưởng thức phong cảnh.



Mặc dù hắn đã đi qua con đường ra sân bay không có gì đẹp này vô số lần.



“Nếu như cậu còn không bình tĩnh lại, tôi sẽ không nói gì nữa, cậu cứ thử xem.”



Mạnh Tri Ngư nghiêm mặt, cô dứt khoát bắt chước cách vừa nãy của Mộ Kính Nhất, uy hiếp cậu ta.



Chiêu này quả nhiên là lần nào cũng có hiệu quả, cho dù Minh Duệ Viễn quan tâm đến tình hình của cô, nhưng cũng biết rõ người phụ nữ này ngang bướng đến cỡ nào, nếu như mình cứ tiếp tục ép cô, nói không chừng cô sẽ thật sự giả câm vờ điếc, cứ như vậy mà im lặng luôn.



Minh Duệ Viễn bất đắc dĩ thở dài một cái, cam chịu số phận: “Được rồi, tôi sẽ không mất bình tĩnh nữa, nhưng tôi muốn biết rốt cuộc mắt chị bị làm sao!”



So với việc mình trúng đạn, không thể không nằm trong bệnh viện, những ngày này, điều Minh Duệ Viễn lấy làm vui mừng nhất chính là Mạnh Tri Ngư vẫn ổn.



Nếu không liên tục tự an ủi mình như vậy, chắc cậu ta đã sụp đổ lâu rồi.



Kết quả thì sao?



Lúc này gặp lại, mắt của cô lại xảy ra vấn đề!



“Cậu thật sự không cần quá lo lắng, đây là yêu cầu của tôi. Cậu cũng biết đấy, Tỉnh Tỉnh không nhìn thấy gì nữa rồi, tôi muốn chắc chắn thuốc giải có hiệu quả hay không, sau đó mới có thể cho con bé dùng. Nó còn quá nhỏ, không thể mạo hiểm bất cứ điều gì, cậu có hiểu không?”



Mạnh Tri Ngư đợi cậu ta tĩnh tâm lại, lúc này mới chậm rãi giải thích.



Minh Duệ Viễn siết chặt hai tay thành nắm đấm, nghe cô nói xong, cậu ta cũng phản ứng lại.



“Vì vậy chị cố ý làm cho mắt mình không nhìn thấy gì nữa, rồi uống thuốc giải, xem xem có hiệu quả hay không ư? Chị... chị điên rồi! Chỉ vì chuyện này, chị thật là...”



Cậu ta đấm ngực giậm chân, đến lời nói cũng không còn lưu loát nữa, tức giận tới mức run rẩy.



Phản ứng của Minh Duệ Viễn cũng nằm trong dự liệu của Mộ Kính Nhất.



Cho dù ai nghe thấy chuyện này, tám phần đều phản ứng như vậy.



Đến hắn cũng cảm thấy Mạnh Tri Ngư thật sự điên rồi.



“Tôi cũng rất thích Tỉnh Tỉnh, tôi cũng muốn làm cho đôi mắt của con bé khỏi lại, nhưng tôi không thể chấp nhận nổi việc chị làm như vậy!”



Minh Duệ Viễn buông nắm đấm ra, cậu ta hít sâu một hơi, nặng nề dựa lưng vào ghế, nói từng chữ.



“Dù cậu không thể chấp nhận thì tôi cũng làm. Tôi biết, chuyện tôi làm trong mắt các người có vẻ rất nực cười, thậm chí không thể giải thích nổi, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác, tôi không thể trơ mắt nhìn con gái mình chịu đau đớn giày vò. Nó còn nhỏ như vậy, vì sao nó lại không thể nhìn thấy thế giới này?”



Đối mặt với đủ loại phản đối, Mạnh Tri Ngư lại rất bình tĩnh.



Cảm giác này giống như một mình cô độc, cố gắng chiến đấu chống lại cả thế giới.



Nhưng cô không sợ.



Bởi vì cô có một niềm tin rất lớn.



“Phó Cẩm Hành có biết không?”



Minh Duệ Viễn mấp máy môi, đột nhiên thốt ra cái tên này.



Mộ Kính Nhất luôn không có phản ứng gì, nghe đến đây, cuối cùng cũng quay đầu lại, trên mặt hắn cũng có ít nhiều thay đổi.



“Vì sao tôi phải nói cho anh ấy biết? Chẳng phải là cậu cũng biết chúng tôi đã ly hôn rồi à.”



Mạnh Tri Ngư ngẩn ra, sau đó cười nhạo một tiếng, thoải mái trả lời.



“Hai chuyện này khác nhau!”



Minh Duệ Viễn cũng không nói được rốt cuộc là khác nhau ở chỗ nào, chỉ là cậu ta cảm thấy, nếu như Phó Cẩm Hành biết bây giờ cô đã thành ra như vậy, nhất định sẽ đau lòng đến mức chỉ muốn đi tìm cái chết.



Đều là đàn ông, cậu ta có thể hiểu rõ cảm giác này.



“Sao lại khác nhau? Ly hôn rồi có nghĩa là ai sống cuộc sống người nấy, không làm phiền lẫn nhau nữa. Dù sao Tỉnh Tỉnh cũng là do tôi nuôi, tôi nhất định phải chữa khỏi mắt cho con bé, cho dù phải trả bất cứ giá nào.”



Cảm nhận được Mộ Kính Nhất đang nhìn mình chằm chằm, Mạnh Tri Ngư hít sâu một hơi, nói ra nhẹ nhàng như không.



Cô biết, chỉ dựa vào chỉ số thông minh của hắn, nhất định đã bắt đầu nghi ngờ động cơ bọn họ cãi nhau lúc đó rồi, nhưng cô cũng biết, ý định của Mộ Kính Nhất là lấy chuyện ly hôn để chọc tức Phó Cẩm Hành.



Bây giờ, quả nhiên hắn đã đạt được mục đích.



“Chị thật là... tôi cũng bị chị làm tức chết rồi!”



Minh Duệ Viễn chưa lớn tuổi lắm, nhưng một khi cậu ta đã bắt đầu càm ràm thì còn nói nhiều hơn cả phụ nữ trung niên.



Sau đó cả đường đi, cậu ta cứ lẩm bẩm mãi, đến nỗi Mộ Kính Nhất cũng không chịu được nữa, dùng ánh mắt ra lệnh cho một tên thuộc hạ.



Tên thuộc hạ lập tức hiểu ngay, đặt nhẹ khuỷu tay vào cổ họng Minh Duệ Viễn.



“Cậu Minh, nghỉ ngơi một chút đi.”



Tên thuộc hạ cung kính nói, nhưng hành động lại chẳng mấy cung kính, ý rõ ràng chính là đang nói nếu cậu ta còn tiếp tục om sòm nữa thì đừng trách hắn đánh cậu ta không nói nên lời.



Minh Duệ Viễn cũng không ngốc, đương nhiên cậu ta sẽ không chịu cái thiệt trước mắt, suy nghĩ một chút rồi cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.



Đã đến sân bay.



Hình như cứ phải hơn thua với Phó Cẩm Hành, lúc trước hắn đi máy bay riêng tới nơi này, hôm nay Mộ Kính Nhất muốn đến Trung Hải, đương nhiên cũng không thể lép vế được.



Không chỉ có thế, trong máy bay riêng của hắn còn bài trí xa hoa, khí thế và đẹp đẽ hơn nhiều.



Đáng tiếc, nghĩ tới việc Mạnh Tri Ngư không nhìn thấy được, Mộ Kính Nhất khó tránh khỏi cảm thấy nhụt chí.



May mà có Minh Duệ Viễn ở bên cạnh tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, thỉnh thoảng lại thán phục một câu, thật sự khiến tâm trạng của hắn thoải mái hơn.



Hơn mười tiếng bay, Mạnh Tri Ngư không hề buồn ngủ.



Cho dù cô không nhìn thấy bất cứ cái gì, nhưng vẫn ngồi bên cửa sổ, cầm một cốc nước trong tay, ngón tay dùng sức, đến móng tay cũng đã trắng bệch.



“Đã về rồi, có cái gì mà căng thẳng vậy?”



Mộ Kính Nhất bước tới, mang theo mùi thơm ướt át.



Hắn vừa tắm, thay một bộ quần áo thoải mái ở nhà, còn cầm một ly rượu vang trong tay, nhìn rất thoải mái.



Còn Minh Duệ Viễn, sau khi ăn xong, cậu ta ngủ rồi.



“Có phải anh đã bỏ thuốc ngủ vào đồ ăn của cậu ấy không?”



Lúc ý thức được mình lại nói hết những gì nghĩ trong lòng ra, Mạnh Tri Ngư cũng kinh ngạc.



Đáng tiếc, nói cũng nói rồi, không thu hồi lại được nữa.



“Để cậu ta yên tĩnh một chút cũng có lợi cho việc hồi phục của cậu ta. Cô cũng không muốn trong suốt quá trình bay, cậu ta cứ luôn miệng nói không ngừng, quấy rầy sự yên tĩnh của người khác, đúng không?”



Mộ Kính Nhất lắc nhẹ ly rượu trong tay, nhìn chăm chú vào chất lỏng màu đỏ thẫm, khẽ cười nói.



Nghe giọng hắn, rõ ràng là không phủ nhận.



“Cậu ta rất ồn ào, nhưng anh như vậy chẳng phải cũng xấu xa sao.”



Quả nhiên là không đoán sai, mặt Mạnh Tri Ngư sầm xuống, lạnh lùng nói.



“Tôi cho rằng phụ nữ nói đàn ông xấu, chắc là đang khen ngợi ở mức độ cao nhất rồi. Giống như việc nếu phụ nữ các cô gọi một người phụ nữ khác là hồ ly tinh, có nghĩa là người phụ nữ kia rất xinh đẹp.”



Không thể không nói, tư duy liên tưởng của Mộ Kính Nhất vô cùng lợi hại, có thể từ chuyện này nghĩ ngay đến chuyện khác.



“Ha ha.”



Mạnh Tri Ngư bĩu môi, quay đầu đi, hiển nhiên là không muốn nhiều lời với hắn.



Nhưng Mộ Kính Nhất cứ không biết điều, lại thuận miệng kiếm chuyện.



Cô cảm thấy phiền phức: “Cuộc nói chuyện dừng lại ở hai chữ ha ha, anh không hiểu à?”



Hắn ngẩn ra, qua nửa ngày mới hiểu ra: “Có câu này à? Tôi chưa từng nghe thấy, mong được chỉ giáo.”



Mạnh Tri Ngư lườm hắn một cái, nhưng cô lại lập tức ý thức được, bây giờ mình làm động tác này vừa buồn cười, vừa vô nghĩa.



Ai sẽ quan tâm một đôi mắt mù lòa, chẳng có hồn đây?



Trong lúc cô đang chìm trong suy nghĩ, hình như máy bay đi xuyên qua một tầng khí lưu không nhỏ, thân máy bay hơi lắc lư.



Bởi vì mắt Mạnh Tri Ngư không nhìn thấy gì, cho nên đối với việc cơ thể bị rung lắc thì càng thêm sợ hãi, cô cắn môi, cố gắng duy trì trạng thái cân bằng của nửa thân trên, hai cánh tay quờ quạng tìm dây an toàn.



Trước đó máy bay rất ổn định, cô muốn ngồi thoải mái một chút nên đã tiện tay cởi dây an toàn ra, bây giờ đúng là hối hận không kịp.



Đang mò mẫm, mu bàn tay đột nhiên được một bàn tay to lớn mạnh mẽ ấm áp giữ lại, tay kia vòng qua, nhanh nhẹn thắt dây an toàn cho cô.



“Đừng sợ.”



Hơi ấm lại xuất hiện bên tai Mạnh Tri Ngư, trong hơi thở mang theo mùi bạc hà thơm ngát, còn cả mùi rượu vang hơi nồng, cô theo bản năng co rụt lại, quên cả nói cảm ơn.



“Khí lưu thôi.”



Mộ Kính Nhất không buông tay ra, giống như đang nói với cô, cũng giống như đang nói với chính mình.



Thế nhưng cơn rung lắc không dừng lại, mà còn càng thêm dữ dội.



Hắn mỉm cười, nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm: “Đáng tiếc, chỉ là khí lưu, nếu cứ rơi xuống như vậy... cũng rất tốt…”



Chết rồi chẳng phải sẽ xong hết sao?



Thuốc giải, báo thù, đời trước, đời sau gì đó cũng đều cút hết!



Nghe Mộ Kính Nhất nói xong, Mạnh Tri Ngư hoảng hốt, sắc mặt cũng thay đổi.



Cô nghiến răng, tức giận nói: “Tốt cái gì! Tôi không muốn chết! Chết cũng không thể chết cùng với anh được!”



Nói lời như vậy ngay lúc này đúng là quá xúi quẩy!



Cô cứ bị hắn chọc tức hết lần này đến lần khác, thuận miệng nói mãi từ “chết”.



Ý thức được điều này, Mạnh Tri Ngư vội vàng lấp liếm: “Đúng là chẳng biết kiêng kỵ gì cả! Đại cát đại lợi!”



“Tốt xấu gì cô cũng từng đi học, vậy mà vẫn mê tín thế à!”



Vừa quan sát cô, Mộ Kính Nhất vừa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và xem thường.



Tuy nói như thế, nhưng sau khi cô nói xong, quả nhiên máy bay lập tức khôi phục lại sự ổn định.



Không chỉ thế, ánh mặt trời rực rỡ còn chiếu lên cửa sổ, giống như bọn họ vừa mới xuyên qua một đám mây đen nặng nề.



Lúc này như được tái sinh.



“Linh lắm đấy.”



Mạnh Tri Ngư cảm nhận một chút, không nhịn được cười.



Cô đợi mấy giây, phát hiện người bên cạnh không nói gì, hỏi ngược lại: “Anh nói ai mê tín?”



Qua cả buổi mà vẫn không có ai trả lời cô.



Lúc này cô mới ý thức được, thì ra Mộ Kính Nhất đã đứng dậy rời đi từ lúc nào rồi.



Mãi cho đến khi hạ cánh, hắn cũng không tới quấy rầy Mạnh Tri Ngư nữa.



Nhân viên phục vụ trên máy bay phụ trách chăm sóc cho cô, còn hắn thì không xuất hiện.



Máy bay chậm rãi đáp xuống đường băng ở sân bay Trung Hải, mãi cho đến lúc hạ cánh, Mạnh Tri Ngư mới dám tin cô đã thật sự trở về rồi.



Vừa nghĩ tới việc sắp được gặp Tỉnh Tỉnh, còn cả Phó Cẩm Hành, cô không nhịn được rơi nước mắt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom