Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-576
Chương 577: Lăn lộn với nhau
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phó Cẩm Hành về nhà, đi tắm, sau đó cũng ngã xuống giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau, chuông điện thoại điên cuồng reo đã đánh thức hắn và Hà Tư Ca. Phát hiện là một số lạ gọi đến, Phó Cẩm Hành miễn cưỡng ngồi dậy, cau chặt mày lại, Hà Tư Ca ngủ ở bên cạnh hắn cũng mở mắt ra, nghi ngờ: “Sao anh không nghe điện thoại đi?”
Lúc này hắn mới nghe máy: “A lô?” Không ngoài suy đoán của Phó Cẩm Hành, lại là một tin tức xấu. Người chết thứ ba xuất hiện rồi, hơn nữa, cũng là một người trong nhóm của Ngô Hân Du, tên là Triệu Mẫn Na.
Quan hệ của ba người bọn họ trước giờ luôn tốt nhất, nói về Triệu Mẫn Na, cô ta không ngông cuồng như Ngô Hân Du, cũng không buông thả như Trịnh Đồng Đồng, nói đúng ra thì càng giống người hầu của hai người bọn họ hơn.
Sở dĩ cô ta luôn đi theo sao đít Ngô Hân Du là bởi vì ba cô ta muốn nịnh bợ nhà họ Ngô, nên bảo con gái bình thường dỗ ngon dỗ ngọt Ngô Hân Du, Triệu Mẫn Na chỉ đành làm theo.
“Trộm vào nhà?” Nghe miêu tả của cảnh sát, Phó Cẩm Hành không tự chủ được nâng cao giọng. Cảm giác tình hình không ổn, Hà Tư Ca cũng lập tức tỉnh táo lại, cô dịch lại gần Phó Cẩm Hành, muốn nghe rõ hơn. “Được, chúng tôi sẽ qua đó ngay.” Đặt điện thoại xuống, Phó Cẩm Hành có chút không biết làm sao, dùng ngón tay day ấn đường đau nhức.
Ở trên đường, hắn nói vụ tai nạn xe xảy ra tối qua cho Hà Tư Ca.
Sau khi nghe xong, mãi mà cô không nói gì, sắc mặt vô cùng kỳ lạ.
“Ba người Ngô Hân Du, Trịnh Đồng Đồng và Triệu Mẫn Na đều chết, người này tiếp nối người kia, nguyên nhân cái chết khó hiểu, anh không cảm thấy đây căn bản không thể là trùng hợp là?” Hà Tư Ca cắn ngón tay, cố gắng bình ổn lại mạch suy nghĩ hỗn loạn, cổ bình tĩnh hỏi. Phó Cẩm Hành lái xe nhìn thẳng về phía trước, hai tay đặt trên vô lăng, khẽ gật đầu: “Nghe xem cảnh sát nói thế nào đã.” Trừ hai người bọn họ ra, những người tối qua tham gia họp lớp đều đến đông đủ.
Cảnh sát gọi mọi người đến là vì tìm hiểu xem tối qua mọi người đi đâu, làm gì, có xảy ra chuyện gì đặc biệt không.
Mọi người đều lấy lời khai, mặc dù phối hợp, nhưng cũng không tránh được tự bảo vệ mình. Buổi họp lớp tối qua chỉ có tổng cộng hai mươi người, nhưng lại chết mất ba người, cho dù đổi thành ai khác cũng sẽ sợ hãi, lo lắng mình cũng bị tử thần điểm tên, trở thành người tiếp theo. Lớp trưởng và Phó Cẩm Hành đã biết tin Trịnh Đồng Đồng chết từ tối hôm qua, cho nên lúc hai người bọn họ bị hỏi, thời gian lâu hơn một chút. Hà Tư Ca đợi ở bên ngoài nóng lòng sốt ruột, cô lại không thể xông vào, chỉ đành đi đi lại lại chờ ở bên ngoài.
“Không sao.”
Vừa đi ra ngoài, đối diện với ánh mắt xoắn xuýt của Hà Tư Ca, Phó Cẩm Hành lập tức nói: “Chỉ hỏi chút thôi, đừng sợ.”
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, có chút trách cứ nhìn hắn: “Có thể không sợ sao? Tối hôm qua em ngủ như chết một mình ở nhà, nhưng anh lại chạy đến hiện trường tai nạn xe, bây giờ ngay cả cảnh sát cũng phải hỏi anh thêm mấy câu, nhất định là nghi ngờ anh biết cái gì!” Phó Cẩm Hành cười khổ một tiếng: “Anh thì có thể biết cái gì? Anh và bọn họ vẫn luôn không liên lạc, cho dù cảnh sát hỏi anh cái gì, anh đều nói thật. Đi thôi, có lẽ bên ngoài có phóng viên, phải lên tinh thần đi.” Vừa nghe đến có phóng viên, cả người Hà Tư Ca chấn động, vẻ mặt không tình nguyện. Nhưng cô cũng biết, xảy ra án mạng lớn như vậy, lại liền một lúc ba người, bên truyền thông không thể không biết tin gì. May mà bọn họ sớm có chuẩn bị, Hà Tư Ca đeo kính đen lên, buộc khăn quàng lại, lại khoác chặt áo khoác, đi theo Phó Cẩm Hành vội vàng ra ngoài. Dọc đường đi quả nhiên có hơn mười phóng viên đang đợi ở bên ngoài, thấy bọn họ đi ra, tất cả đều xông đến, dường như muốn giữ lại hỏi tin. Phó Cẩm Hành dùng tay chắn trước người Hà Tư Ca, ôm cô vào trong lòng, dáng vẻ bảo vệ, đồng thời, hắn cũng cố gắng hết sức không va chạm với những phóng viên này, chỉ muốn phá vòng vây đi ra ngoài.
“Anh Phó, nể tình chúng tôi đợi ở đây từ sáng sớm, nói với chúng tôi mấy câu đi! Nghe nói ba người chết đều là bạn học cấp ba của anh, tối hôm qua mọi người tổ chức họp lớp, đúng là như vậy sao?”
“Đúng vậy, bây giờ liên tiếp xảy ra ba vụ án mạng, xin hỏi có phải là báo thù không?” “Có lời đồn nói là có người báo thù, liên quan đến ân oán năm đó...”
Các phóng viên vừa vây chặt lấy hai người bọn họ đi ra ngoài, vừa mồm năm miệng mười hỏi. Đi hai bước, Phó Cẩm Hành đột nhiên dừng lại, hắn nghiêm túc nhìn về phía ống kính: “Xin lỗi, tôi không thể trả lời được, chúng tôi chỉ phối hợp với công việc của cảnh sát, đến tiếp nhận tra hỏi theo lệ thường, không hiểu rõ về vụ án.”
Nói xong, nhân lúc mọi người vẫn đang ngẩn ra, hắn che chở cho Hà Tư Ca nhanh chóng ngồi vào chiếc xe đỗ ở ven đường. Hai người ngồi ổn định rồi, Tiểu Triệu đạp chân ga, chiếc xe rú mạnh rời đi. Khó khăn lắm mới bỏ xa được những phóng viên kia, Hà Tư Ca tháo kính đen xuống, cô sửa sang lại mái tóc rối loạn, quay đầu nhìn một cái, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. “Em không về công ty đâu, vẫn chưa mua đồ Tết, ít nhất cũng phải mua một ít cho có.”
Hà Tư Ca lỗi gương trang điểm ra soi, phát hiện mặt mình tái nhợt, không có chút sắc màu nào, cô chỉ đành lấy son ra, tùy ý bôi một chút, cuối cùng nhìn cũng có chút sức sống.
“Vậy được, chúng ta cùng đi.” Phó Cẩm Hành bổ sung nói: “Từ giờ trở đi, em phải ở trong phạm vi tầm mắt của anh, cho đến lúc mấy vụ án này được phá rồi hãy nói.” Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, nhìn không giống nói đùa.
Hà Tư Ca vừa định phản bác, Phó Cẩm Hành đã lắc đầu: “Không thương lượng, bây giờ chúng ta căn bản không rõ kẻ nào đang dại khai sát giới, càng không biết hắn nhắm vào ai, mọi việc cẩn thận vẫn hơn.”
Cô chỉ đành nhụt chí bĩu môi, không lên tiếng.
Mạng người quan trọng, cho dù mình và ba người phụ nữ kia vốn không quen biết, phong cách làm người của bọn họ cũng không khiến Hà Tư Ca có thiện cảm, nhưng nghĩ đến ba người đang sống sờ sờ đùng một cái lại chết rồi, còn chết thảm như vậy, ngay cả tâm tình đi dạo phố cô cũng không còn nữa.
Chọn mua mấy bộ quần áo mới cho Tân Tấn và chị Bình, sau đó lại đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn nhập khẩu, Hà Tư Ca và Phó Cẩm Hành chuẩn bị về nhà.
Đi đến tầng một ở trung tâm thương mại, ngang qua một cửa hàng trang sức đá quý, Phó Cẩm Hành chợt dừng lại, kéo cô đi vào. “Em không muốn mua gì hết.”
Hà Tư Ca nhìn một cái, uể oải nói.
Mặc dù vàng bạc chói mắt, kim cương lộng lẫy, nhưng bây giờ cô căn bản không vui nổi, càng đừng nói đến việc đích thân chọn lựa.
“Ai nói mua cho em?”
Phó Cẩm Hành cảm thấy buồn cười, liếc có một cái, vẻ mặt có chút kiêu ngạo: “Là anh tự chuẩn bị quà sinh nhật cho mình, biết ngay là em sẽ không mua cho anh, anh chỉ đành tự lực cánh sinh thôi.” Cô há miệng, lúng túng giải thích: “Không phải là vẫn chưa đến ngày sao, ai nói làm em sẽ không mua cho anh...”
Nói một hồi, giọng Hà Tư Ca cũng vì chột dạ mà nhỏ dần. Cứ nghĩ đến chọn quà cho Phó Cẩm Hành là cô lại đau đầu, cô đã nghĩ rất nhiều kế hoạch, nhưng đều bị mình gạt bỏ từng cái một. Lý do rất đơn giản, cô không nghĩ ra được hắn thiếu cái gì. Mà trên thực tế thì quả đúng là hắn chẳng thiếu cái gì cả. Giày dép thắt lưng, đồng hồ phụ kiện xếp đầy nửa gian phòng treo đồ. Còn xe sang nhà sang... Hà Tư Ca thành thật bày tỏ, cô không mua nổi! “Anh mua cái gì thế?” Cô chớp mắt, chuyển chủ đề, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng tò mò. Đang nói chuyện, hai người đã đi vào trong cửa hàng.
Cửa hàng trưởng vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành, lập tức nhiệt tình lên đón: “Anh Phó, chào anh! Đồ anh đặt vừa mới đến, tôi vốn định gọi điện thoại cho trợ lý của anh, không ngờ anh lại đích thân đến đây rồi.”
Cô ta đưa Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca vào phòng nghỉ dành cho khách quý, mời bọn họ đợi một chút.
Chỉ chốc lát sau, cửa hàng trưởng đã quay lại, trên tay còn cầm hai cái hộp nhung màu đen.
Đợi cô ta mở hộp ra, Hà Tư Ca định thần nhìn lại, hóa ra là một đôi nhẫn kim cương.
Chiếc nhẫn nam kiểu dáng tương đối đơn giản, chiếc nhẫn nữ thì quá khoa trương, đoán sơ sơ, có lẽ phải mười ca ra. Mặc dù không coi là lớn nhất, nhưng kim cương nguyên chất như vậy cũng không thấy nhiều, càng đừng nói là độ tinh khiết cao, kỹ xảo chế tác hạng nhất, ở dưới ánh sáng bình thường đã lấp lánh dọa người rồi. “Cô Phó, đôi nhẫn kim cương này là anh Phó đích thân thiết kế, bên dưới viên kim cương ở chiếc nhẫn nữ này chạm rỗng, có thể mở ra. Dựa theo yêu cầu của anh Phó, bên trong đã dùng bạch kim để tạo thành một bức ảnh, phía trên là ảnh chụp chung của ba người nhà các vị.”
Cửa hàng trưởng vừa kiên nhẫn giải thích, vừa nhấc thử viên kim cương lên, lộ ra phần rỗng bên trong. Làm nhà tổ chức hôn lễ cao cấp mấy năm, Hà Tư Ca đã thấy đủ loại nhẫn kim cương lớn nhỏ, nhưng cách thiết kế độc đáo này thì là lần đầu tiên cô được thấy.
Quả nhiên, phía dưới viên kim cương khám ảnh chụp chung của ba người, chính là Phó Cẩm Hành, Tân Tân và cô.
Chất bạch kim không cần lo lắng sẽ hư hỏng, cũng như kim cương, có ý nghĩa vĩnh hằng.
“Thật lợi hại...” Hà Tư Ca kinh ngạc khen ngợi. “Thử xem có vừa không.” Phó Cẩm Hành nhận lấy chiếc nhẫn kim cương, đeo lên giúp cô.
Vừa vặn.
Hà Tư Ca cũng đeo cái nhẫn nam lên cho hắn, cũng vừa vặn y như vậy. Quan sát hai cái, Phó Cẩm Hành cười nói: “Cái này gọi là tự kiếm tiền mua hoa cài, coi như em tặng anh đi”.
Cô cười, đập yêu hắn một cái. Rời khỏi cửa hàng trang sức, tâm tình Hà Tư Ca thoải mái hơn không ít. Thỉnh thoảng cô lại nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay, vui vẻ trong lòng. Sự thật chứng minh, những người phụ nữ nói mình không thích châu báu trang sức kia đều là miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo.
Hai người cùng đi đến hầm để xe, đi được một lúc, Hà Tư Ca phát hiện Phó Cẩm Hành lại không đi theo mình, cô tưởng là cái chân bị thương kia của hắn lại đau, vội vàng quay trở lại.
“Anh làm sao thế?”
Cô lo lắng hỏi.
Ai ngờ Phó Cẩm Hành lại ném mấy cái tủi trong tay xuống, bề ngang Hà Tư Ca lên.
Cô kinh hãi hô lên một tiếng, theo bản năng ôm chặt cổ hắn, vì sợ rơi xuống. “Hà Tư Ca, bây giờ anh đang cầu hôn em, nếu như em không đồng ý, anh sẽ bế em mãi. Dù sao anh đã sắp không bế nổi nữa rồi, a, chân anh rất đau...”
Phó Cẩm Hành nghiến răng chịu đựng nói, còn liên tục hít hơi.
Hà Tư Ca: “...” Có ai cầu hôn như vậy không hả? Đây không phải là ép hôn sao? Hơn nữa, không phải bọn họ đã sớm đăng ký kết hôn rồi à, còn cầu hôn cái gì nữa! “Em... em còn không đồng ý, chúng ta dứt khoát cùng ngã xuống đi!”
Thấy Hà Tư Ca mãi không mở miệng, Phó Cẩm Hành nghiến răng nghiến lợi nói.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sáng sớm hôm sau, chuông điện thoại điên cuồng reo đã đánh thức hắn và Hà Tư Ca. Phát hiện là một số lạ gọi đến, Phó Cẩm Hành miễn cưỡng ngồi dậy, cau chặt mày lại, Hà Tư Ca ngủ ở bên cạnh hắn cũng mở mắt ra, nghi ngờ: “Sao anh không nghe điện thoại đi?”
Lúc này hắn mới nghe máy: “A lô?” Không ngoài suy đoán của Phó Cẩm Hành, lại là một tin tức xấu. Người chết thứ ba xuất hiện rồi, hơn nữa, cũng là một người trong nhóm của Ngô Hân Du, tên là Triệu Mẫn Na.
Quan hệ của ba người bọn họ trước giờ luôn tốt nhất, nói về Triệu Mẫn Na, cô ta không ngông cuồng như Ngô Hân Du, cũng không buông thả như Trịnh Đồng Đồng, nói đúng ra thì càng giống người hầu của hai người bọn họ hơn.
Sở dĩ cô ta luôn đi theo sao đít Ngô Hân Du là bởi vì ba cô ta muốn nịnh bợ nhà họ Ngô, nên bảo con gái bình thường dỗ ngon dỗ ngọt Ngô Hân Du, Triệu Mẫn Na chỉ đành làm theo.
“Trộm vào nhà?” Nghe miêu tả của cảnh sát, Phó Cẩm Hành không tự chủ được nâng cao giọng. Cảm giác tình hình không ổn, Hà Tư Ca cũng lập tức tỉnh táo lại, cô dịch lại gần Phó Cẩm Hành, muốn nghe rõ hơn. “Được, chúng tôi sẽ qua đó ngay.” Đặt điện thoại xuống, Phó Cẩm Hành có chút không biết làm sao, dùng ngón tay day ấn đường đau nhức.
Ở trên đường, hắn nói vụ tai nạn xe xảy ra tối qua cho Hà Tư Ca.
Sau khi nghe xong, mãi mà cô không nói gì, sắc mặt vô cùng kỳ lạ.
“Ba người Ngô Hân Du, Trịnh Đồng Đồng và Triệu Mẫn Na đều chết, người này tiếp nối người kia, nguyên nhân cái chết khó hiểu, anh không cảm thấy đây căn bản không thể là trùng hợp là?” Hà Tư Ca cắn ngón tay, cố gắng bình ổn lại mạch suy nghĩ hỗn loạn, cổ bình tĩnh hỏi. Phó Cẩm Hành lái xe nhìn thẳng về phía trước, hai tay đặt trên vô lăng, khẽ gật đầu: “Nghe xem cảnh sát nói thế nào đã.” Trừ hai người bọn họ ra, những người tối qua tham gia họp lớp đều đến đông đủ.
Cảnh sát gọi mọi người đến là vì tìm hiểu xem tối qua mọi người đi đâu, làm gì, có xảy ra chuyện gì đặc biệt không.
Mọi người đều lấy lời khai, mặc dù phối hợp, nhưng cũng không tránh được tự bảo vệ mình. Buổi họp lớp tối qua chỉ có tổng cộng hai mươi người, nhưng lại chết mất ba người, cho dù đổi thành ai khác cũng sẽ sợ hãi, lo lắng mình cũng bị tử thần điểm tên, trở thành người tiếp theo. Lớp trưởng và Phó Cẩm Hành đã biết tin Trịnh Đồng Đồng chết từ tối hôm qua, cho nên lúc hai người bọn họ bị hỏi, thời gian lâu hơn một chút. Hà Tư Ca đợi ở bên ngoài nóng lòng sốt ruột, cô lại không thể xông vào, chỉ đành đi đi lại lại chờ ở bên ngoài.
“Không sao.”
Vừa đi ra ngoài, đối diện với ánh mắt xoắn xuýt của Hà Tư Ca, Phó Cẩm Hành lập tức nói: “Chỉ hỏi chút thôi, đừng sợ.”
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, có chút trách cứ nhìn hắn: “Có thể không sợ sao? Tối hôm qua em ngủ như chết một mình ở nhà, nhưng anh lại chạy đến hiện trường tai nạn xe, bây giờ ngay cả cảnh sát cũng phải hỏi anh thêm mấy câu, nhất định là nghi ngờ anh biết cái gì!” Phó Cẩm Hành cười khổ một tiếng: “Anh thì có thể biết cái gì? Anh và bọn họ vẫn luôn không liên lạc, cho dù cảnh sát hỏi anh cái gì, anh đều nói thật. Đi thôi, có lẽ bên ngoài có phóng viên, phải lên tinh thần đi.” Vừa nghe đến có phóng viên, cả người Hà Tư Ca chấn động, vẻ mặt không tình nguyện. Nhưng cô cũng biết, xảy ra án mạng lớn như vậy, lại liền một lúc ba người, bên truyền thông không thể không biết tin gì. May mà bọn họ sớm có chuẩn bị, Hà Tư Ca đeo kính đen lên, buộc khăn quàng lại, lại khoác chặt áo khoác, đi theo Phó Cẩm Hành vội vàng ra ngoài. Dọc đường đi quả nhiên có hơn mười phóng viên đang đợi ở bên ngoài, thấy bọn họ đi ra, tất cả đều xông đến, dường như muốn giữ lại hỏi tin. Phó Cẩm Hành dùng tay chắn trước người Hà Tư Ca, ôm cô vào trong lòng, dáng vẻ bảo vệ, đồng thời, hắn cũng cố gắng hết sức không va chạm với những phóng viên này, chỉ muốn phá vòng vây đi ra ngoài.
“Anh Phó, nể tình chúng tôi đợi ở đây từ sáng sớm, nói với chúng tôi mấy câu đi! Nghe nói ba người chết đều là bạn học cấp ba của anh, tối hôm qua mọi người tổ chức họp lớp, đúng là như vậy sao?”
“Đúng vậy, bây giờ liên tiếp xảy ra ba vụ án mạng, xin hỏi có phải là báo thù không?” “Có lời đồn nói là có người báo thù, liên quan đến ân oán năm đó...”
Các phóng viên vừa vây chặt lấy hai người bọn họ đi ra ngoài, vừa mồm năm miệng mười hỏi. Đi hai bước, Phó Cẩm Hành đột nhiên dừng lại, hắn nghiêm túc nhìn về phía ống kính: “Xin lỗi, tôi không thể trả lời được, chúng tôi chỉ phối hợp với công việc của cảnh sát, đến tiếp nhận tra hỏi theo lệ thường, không hiểu rõ về vụ án.”
Nói xong, nhân lúc mọi người vẫn đang ngẩn ra, hắn che chở cho Hà Tư Ca nhanh chóng ngồi vào chiếc xe đỗ ở ven đường. Hai người ngồi ổn định rồi, Tiểu Triệu đạp chân ga, chiếc xe rú mạnh rời đi. Khó khăn lắm mới bỏ xa được những phóng viên kia, Hà Tư Ca tháo kính đen xuống, cô sửa sang lại mái tóc rối loạn, quay đầu nhìn một cái, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. “Em không về công ty đâu, vẫn chưa mua đồ Tết, ít nhất cũng phải mua một ít cho có.”
Hà Tư Ca lỗi gương trang điểm ra soi, phát hiện mặt mình tái nhợt, không có chút sắc màu nào, cô chỉ đành lấy son ra, tùy ý bôi một chút, cuối cùng nhìn cũng có chút sức sống.
“Vậy được, chúng ta cùng đi.” Phó Cẩm Hành bổ sung nói: “Từ giờ trở đi, em phải ở trong phạm vi tầm mắt của anh, cho đến lúc mấy vụ án này được phá rồi hãy nói.” Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, nhìn không giống nói đùa.
Hà Tư Ca vừa định phản bác, Phó Cẩm Hành đã lắc đầu: “Không thương lượng, bây giờ chúng ta căn bản không rõ kẻ nào đang dại khai sát giới, càng không biết hắn nhắm vào ai, mọi việc cẩn thận vẫn hơn.”
Cô chỉ đành nhụt chí bĩu môi, không lên tiếng.
Mạng người quan trọng, cho dù mình và ba người phụ nữ kia vốn không quen biết, phong cách làm người của bọn họ cũng không khiến Hà Tư Ca có thiện cảm, nhưng nghĩ đến ba người đang sống sờ sờ đùng một cái lại chết rồi, còn chết thảm như vậy, ngay cả tâm tình đi dạo phố cô cũng không còn nữa.
Chọn mua mấy bộ quần áo mới cho Tân Tấn và chị Bình, sau đó lại đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn nhập khẩu, Hà Tư Ca và Phó Cẩm Hành chuẩn bị về nhà.
Đi đến tầng một ở trung tâm thương mại, ngang qua một cửa hàng trang sức đá quý, Phó Cẩm Hành chợt dừng lại, kéo cô đi vào. “Em không muốn mua gì hết.”
Hà Tư Ca nhìn một cái, uể oải nói.
Mặc dù vàng bạc chói mắt, kim cương lộng lẫy, nhưng bây giờ cô căn bản không vui nổi, càng đừng nói đến việc đích thân chọn lựa.
“Ai nói mua cho em?”
Phó Cẩm Hành cảm thấy buồn cười, liếc có một cái, vẻ mặt có chút kiêu ngạo: “Là anh tự chuẩn bị quà sinh nhật cho mình, biết ngay là em sẽ không mua cho anh, anh chỉ đành tự lực cánh sinh thôi.” Cô há miệng, lúng túng giải thích: “Không phải là vẫn chưa đến ngày sao, ai nói làm em sẽ không mua cho anh...”
Nói một hồi, giọng Hà Tư Ca cũng vì chột dạ mà nhỏ dần. Cứ nghĩ đến chọn quà cho Phó Cẩm Hành là cô lại đau đầu, cô đã nghĩ rất nhiều kế hoạch, nhưng đều bị mình gạt bỏ từng cái một. Lý do rất đơn giản, cô không nghĩ ra được hắn thiếu cái gì. Mà trên thực tế thì quả đúng là hắn chẳng thiếu cái gì cả. Giày dép thắt lưng, đồng hồ phụ kiện xếp đầy nửa gian phòng treo đồ. Còn xe sang nhà sang... Hà Tư Ca thành thật bày tỏ, cô không mua nổi! “Anh mua cái gì thế?” Cô chớp mắt, chuyển chủ đề, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng tò mò. Đang nói chuyện, hai người đã đi vào trong cửa hàng.
Cửa hàng trưởng vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành, lập tức nhiệt tình lên đón: “Anh Phó, chào anh! Đồ anh đặt vừa mới đến, tôi vốn định gọi điện thoại cho trợ lý của anh, không ngờ anh lại đích thân đến đây rồi.”
Cô ta đưa Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca vào phòng nghỉ dành cho khách quý, mời bọn họ đợi một chút.
Chỉ chốc lát sau, cửa hàng trưởng đã quay lại, trên tay còn cầm hai cái hộp nhung màu đen.
Đợi cô ta mở hộp ra, Hà Tư Ca định thần nhìn lại, hóa ra là một đôi nhẫn kim cương.
Chiếc nhẫn nam kiểu dáng tương đối đơn giản, chiếc nhẫn nữ thì quá khoa trương, đoán sơ sơ, có lẽ phải mười ca ra. Mặc dù không coi là lớn nhất, nhưng kim cương nguyên chất như vậy cũng không thấy nhiều, càng đừng nói là độ tinh khiết cao, kỹ xảo chế tác hạng nhất, ở dưới ánh sáng bình thường đã lấp lánh dọa người rồi. “Cô Phó, đôi nhẫn kim cương này là anh Phó đích thân thiết kế, bên dưới viên kim cương ở chiếc nhẫn nữ này chạm rỗng, có thể mở ra. Dựa theo yêu cầu của anh Phó, bên trong đã dùng bạch kim để tạo thành một bức ảnh, phía trên là ảnh chụp chung của ba người nhà các vị.”
Cửa hàng trưởng vừa kiên nhẫn giải thích, vừa nhấc thử viên kim cương lên, lộ ra phần rỗng bên trong. Làm nhà tổ chức hôn lễ cao cấp mấy năm, Hà Tư Ca đã thấy đủ loại nhẫn kim cương lớn nhỏ, nhưng cách thiết kế độc đáo này thì là lần đầu tiên cô được thấy.
Quả nhiên, phía dưới viên kim cương khám ảnh chụp chung của ba người, chính là Phó Cẩm Hành, Tân Tân và cô.
Chất bạch kim không cần lo lắng sẽ hư hỏng, cũng như kim cương, có ý nghĩa vĩnh hằng.
“Thật lợi hại...” Hà Tư Ca kinh ngạc khen ngợi. “Thử xem có vừa không.” Phó Cẩm Hành nhận lấy chiếc nhẫn kim cương, đeo lên giúp cô.
Vừa vặn.
Hà Tư Ca cũng đeo cái nhẫn nam lên cho hắn, cũng vừa vặn y như vậy. Quan sát hai cái, Phó Cẩm Hành cười nói: “Cái này gọi là tự kiếm tiền mua hoa cài, coi như em tặng anh đi”.
Cô cười, đập yêu hắn một cái. Rời khỏi cửa hàng trang sức, tâm tình Hà Tư Ca thoải mái hơn không ít. Thỉnh thoảng cô lại nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay, vui vẻ trong lòng. Sự thật chứng minh, những người phụ nữ nói mình không thích châu báu trang sức kia đều là miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo.
Hai người cùng đi đến hầm để xe, đi được một lúc, Hà Tư Ca phát hiện Phó Cẩm Hành lại không đi theo mình, cô tưởng là cái chân bị thương kia của hắn lại đau, vội vàng quay trở lại.
“Anh làm sao thế?”
Cô lo lắng hỏi.
Ai ngờ Phó Cẩm Hành lại ném mấy cái tủi trong tay xuống, bề ngang Hà Tư Ca lên.
Cô kinh hãi hô lên một tiếng, theo bản năng ôm chặt cổ hắn, vì sợ rơi xuống. “Hà Tư Ca, bây giờ anh đang cầu hôn em, nếu như em không đồng ý, anh sẽ bế em mãi. Dù sao anh đã sắp không bế nổi nữa rồi, a, chân anh rất đau...”
Phó Cẩm Hành nghiến răng chịu đựng nói, còn liên tục hít hơi.
Hà Tư Ca: “...” Có ai cầu hôn như vậy không hả? Đây không phải là ép hôn sao? Hơn nữa, không phải bọn họ đã sớm đăng ký kết hôn rồi à, còn cầu hôn cái gì nữa! “Em... em còn không đồng ý, chúng ta dứt khoát cùng ngã xuống đi!”
Thấy Hà Tư Ca mãi không mở miệng, Phó Cẩm Hành nghiến răng nghiến lợi nói.
Bình luận facebook