• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (3 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-573

Chương 574: Lời mời của cái chết




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
84945.png

Xem ảnh 2
84945_2.png
Mạnh Tri Ngư lập tức hoảng sợ.



Nỗi sợ hãi này xuất phát từ sự khủng hoảng sâu trong nội tâm do không biết gì về thế giới này, ai cũng không tránh được.



Cô liều mạng quờ quạng trước mắt mấy cái, cuối cùng chắc chắn không phải trời tối, cũng không phải trong phòng không bật đèn, thật ra là mắt mình không nhìn thấy gì nữa rồi.



“Là thật...”



Mạnh Tri Ngư bật ra hai chữ, nhưng ngay sau đó, cô lại vui mừng khôn xiết.



Điều này chứng minh tình hình của cô và Tỉnh Tỉnh là giống nhau!



Chất độc giày vò trong người mấy ngày, cô căn bản không biết một giây tiếp theo, rốt cuộc mình sẽ rơi vào loại đau muốn chết nào, có lúc là bụng, có lúc là đầu, có lúc là sau lưng...



Bây giờ, cuối cùng nó cũng xâm nhập vào mắt rồi.



Nghĩ tới điểm này, Mạnh Tri Ngư cũng không nhịn được nữa, cô ngồi ở trên giường, sờ soạng, hô to: “Người đâu! Người đâu! Tôi muốn gặp Mộ Kính Nhất! Mộ Kính Nhất! Anh ra đây!”



Mặc dù cô gào rát cổ, nhưng trong căn nhà lớn như vậy vẫn trống rỗng, không có ai tới, thậm chí có thể là căn bản không có ai nghe.



Mạnh Tri Ngư không đợi được, cô thử xuống giường, tự đi tìm hắn.



Nếu như mình không nhớ nhầm, cửa phòng ở bên tay phải của cô, đồ đạc trong phòng ngủ cũng không nhiều, không cần lo lắng sẽ đụng vào cái gì.



Nghĩ tới đây, Mạnh Tri Ngư dang hai cánh tay ra, muốn xuống giường.



Chỉ một động tác đơn giản như vậy, nhưng khi mất đi thị lực lại trở nên vô cùng khó khăn.



Cô ngã xuống cuối giường, lúc ngã xuống còn bị đập vào phía trên mắt phải, đúng chỗ xương lông mày, đau rát.



Mạnh Tri Ngư sờ thử, hơi ướt dính, nhất định là chảy máu rồi.



Cô không quan tâm gì cả, dựa vào trí nhớ, tiếp tục đi đến cửa phòng.



Nếu như không phải là tự mình trải nghiệm, Mạnh Tri Ngư tuyệt đối không dám tin, hóa ra đối với một người mù mà nói, cho dù là khoảng cách ngắn như vậy cũng đầy khó khăn nguy hiểm.



Lúc mở cửa phòng ra, cảm nhận được không khí mới mẻ phả vào mặt, thậm chí cơ thể Mạnh Tri Ngư còn run rẩy.



Cô không biết mình bị đụng bao nhiêu lần, trên chân và cánh tay có ít nhất năm sáu chỗ máu bầm, mà đây còn là trong căn phòng cô đã ở mấy ngày trời.



Nếu đổi lại là một nơi hoàn toàn xa lạ, hoặc là trên đường phố xe cộ đông đúc, nói không chừng, ngay cả nửa cái mạng cũng không còn.



Cứ nghĩ đến chuyện nếu mắt Tỉnh Tỉnh không khỏi, con bé sẽ phải vĩnh viễn sống cuộc sống gian khổ như vậy, Mạnh Tri Ngư không biết lấy đâu ra dũng khí, gào lên với hành lang: “Mộ Kính Nhất! Tôi muốn gặp Mộ Kính Nhất! Tôi... mắt tôi... không nhìn thấy nữa rồi...”



Nói xong mấy chữ cuối cùng, giọng cô đã hoàn toàn nghẹn ngào.



Cả người như mất đi tất cả sức lực, Mạnh Tri Ngư dựa vào khung cửa, tụt dần xuống, cuối cùng hai chân cô mềm nhũn, ngồi luôn xuống đất.



Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi bóng tối hoàn toàn cuốn sạch cả thế giới, ai cũng sẽ sợ hãi, cô cũng không ngoại lệ.



Bên tai hình như truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, Mạnh Tri Ngư cố hết sức phân biệt âm thanh của đối phương, chắc là người mấy ngày nay phụ trách đưa cơm cho mình, anh ta cũng không dám động vào cô, chỉ nói mấy câu rồi nhanh chóng bỏ đi.



Mạnh Tri Ngư duy trì tư thế cũ, ngồi dưới đất không nhúc nhích.



Từ trước đến nay cô không hề biết, hóa ra lúc một người không nhìn thấy gì, ngay cả thời gian cũng trở nên rất chậm.



Không biết qua bao lâu, lúc Mạnh Tri Ngư vì lạnh mà run lẩy bẩy, cô lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.



Lần này, người tới chắc là Mộ Kính Nhất.



Cô cố gắng lên tinh thần, mở miệng: “Anh đến rồi...”



Còn chưa kịp nói xong, Mạnh Tri Ngư cảm thấy cơ thể nhẹ bỗng, lại được Mộ Kính Nhất bế lên.



Cơ thể hắn rất ấm áp, mặc dù cô theo bản năng bài xích người đàn ông này, nhưng lúc này đây, sự ấm áp thành công thu hút Mạnh Tri Ngư, cô không giãy giụa nữa.



Cô nghe lời như vậy làm Mộ Kính Nhất bình phục lại tâm trạng, hắn lại bế Mạnh Tri Ngư lên chiếc giường trong phòng, sờ thấy tay cô lạnh như băng, hắn kéo chăn đắp qua loa lên người cô.



“Bây giờ tình hình thế nào?”



Mạnh Tri Ngư nắm chặt góc chăn, nghe thấy hắn đang hỏi mình.



Cô cảm thấy không còn lạnh như vừa rồi nữa, lúc này mới trả lời: “Tôi... tôi không nhìn thấy gì...”



Nghe được câu trả lời chắc chắn, Mộ Kính Nhất nặng nề thở ra một hơi.



Hắn vừa giống như tức giận, vừa giống như quan tâm: “Cô hài lòng rồi chứ? Cô cũng mù giống con gái mình rồi, bây giờ cô cảm thấy vui vẻ lắm đúng không?”



Mạnh Tri Ngư không phản bác, cũng không giải thích gì.



Cô giống như con bạc chỉ còn lại một đồng tiền vàng, chỉ có một cơ hội cuối cùng, thắng cuộc, chính là vui mừng.



Còn thua cuộc thì sao?



Có lẽ chính là mất tất cả.



Không khí giống như ngừng lại, cho dù là Mộ Kính Nhất hay là Mạnh Tri Ngư, cũng không ai nói thêm gì nữa.



Không nhìn thấy thật ra cũng rất tốt, Mạnh Tri Ngư im lặng, thầm nói trong lòng.



Ít nhất, cô không cần nhìn cái gương mặt xấu xa của Mộ Kính Nhất nữa.



Không cần nhìn cũng biết, nhất định hắn đang dùng ánh mắt khinh thường quan sát mình.



Người cặn bã như Mộ Kính Nhất, vì chưa từng có tình thân cho nên cũng sẽ không nghĩ tình thân đáng quý, hắn chỉ thích hợp lăn lộn một mình trong địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!



Lúc Mạnh Tri Ngư đang yếu ớt suy nghĩ, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng...



“Cô đang mắng tôi trong lòng đấy à?”



Mộ Kính Nhất hung dữ hỏi.



Chỉ riêng vẻ mặt cô là hắn đã đoán được đại khái rồi.



“Tôi... đâu có.”



Mạnh Tri Ngư yếu ớt cãi lại, rõ ràng không có bất cứ sức thuyết phục nào cả.



“Ha ha.”



Đương nhiên Mộ Kính Nhất sẽ không tin.



Nhưng không sao, người mắng hắn cũng đâu chỉ có mình cô.



Lại qua một lúc lâu nữa, hắn ngồi xuống cạnh giường.



Mạnh Tri Ngư nhận ra đệm lún xuống, biết là Mộ Kính Nhất ngồi xuống cạnh mình, nghĩ đến cái dáng vẻ buồn nôn trước đó của hắn, lại nghĩ đến bây giờ mình không nhìn thấy gì, cô không nhịn được dịch sang bên cạnh một chút, định kéo giãn khoảng cách với hắn.



Hình như không chú ý tới động tác nhỏ của cô, Mộ Kính Nhất hơi cúi đầu, làm người ta không nhìn thấy vẻ mặt hắn.



Hình như hắn quên mất bây giờ Mạnh Tri Ngư đã không nhìn thấy nữa rồi.



Nhưng hắn vẫn theo bản năng muốn bảo vệ tâm tư của mình, không muốn bị lộ tẩy, đây đã thành thói quen của hắn, không thay đổi được.



“Mẹ tôi... à, chính là bà Bruno đã qua đời vào rạng sáng hôm nay rồi. Bà đi rất bình thản, tôi và Rand, cả cha nuôi của tôi nữa, mọi người đều ở bên cạnh bà, tiễn bà đoạn đường cuối cùng. Chỉ là chúng tôi đều không ngờ ngày này sẽ tới nhanh như vậy.”



Mộ Kính Nhất nói rất chậm, khác hẳn bình thường.



Mạnh Tri Ngư nghe thấy, ngẩn ra: “Không phải bà Bruno vẫn còn một khoảng thời gian nữa sao? Sao lại...”



Sao đột nhiên lại đi rồi?



Cô cảm thấy trong này nhất định có vấn đề.



Mộ Kính Nhất càng cúi đầu thấp hơn, hắn lấy tay lau mũi, ép mình bình tĩnh lại.



“Tối hôm qua Rand đi tìm bà, hỏi chuyện liên quan tới tôi. Có lẽ mẹ nuôi tôi muốn hòa hoãn quan hệ giữa hai chúng tôi, nên nói đơn giản tình hình năm đó một lần. Rand không biết Mai Lan đã chết, đang định dẫn một số anh em đích thân đến Trung Hải báo thù cho tôi...”



Với tính cách của Rand, làm ra chuyện này cũng không kỳ lạ chút nào.



Theo hắn thấy, cần gì phải nói đạo lý gì lớn, chỉ cần giết tất cả những người nhìn không vừa mắt, không phải là xong rồi sao?



Hơn nữa, Rand vốn tức giận vì chuyện Mộ Kính Nhất thả Phó Cẩm Hành đi.



Hắn là một người thù dai, đặc biệt là mỗi khi nhìn thấy sống mũi hơi vẹo của mình, hắn chỉ muốn róc xương lóc thịt người đàn ông đó!



Bà Bruno không ngờ con trai ruột của mình lại ngang bướng như vậy, định khuyên can Rand, nhưng không có hiệu quả.



Trong cơn tức giận, bà hôn mê tại chỗ.



Cứu chữa mấy giờ, bác sĩ tuyên bố cấp cứu không có hiệu quả, người nhà nhận được tin tức lần lượt chạy tới, vây quanh bà Bruno, tiễn bà đi.



Giấy phút hấp hối cuối cùng, một tay bà cầm tay Mộ Kính Nhất, một tay cầm tay Rand, muốn đặt tay hai anh em bọn họ vào nhau.



Đáng tiếc, bà vẫn thất bại.



Trên cái máy bên cạnh, đồ thị nhịp tim trở thành một đường thẳng, vĩnh viễn không nhấp nhô nữa...



“Cậu em trai kia của anh rất chân thành với anh, nhưng anh ta quá kích động nên mới làm hại mẹ ruột mình ra đi sớm. Bà Bruno rất tốt với anh, tôi có thể cảm giác được bà ấy luôn muốn thay đổi anh, đáng tiếc bà ấy mất rồi.”



Nghe Mộ Kính Nhất nói xong, Mạnh Tri Ngư cũng thở dài, lẩm bẩm.



Có thể hết lòng nuôi dưỡng một đứa trẻ tứ cố vô thân hai ba mươi năm thành người, đây không phải là chuyện ai cũng có thể làm được.



Có lẽ, ở trong mắt bà Bruno, điều duy nhất bà ấy hy vọng chính là hai đứa con trai có thể chung sống hòa thuận, sống hạnh phúc.



“Đây không phải là lỗi của Rand.”



Mộ Kính Nhất giải thích cho Rand: “Nếu như không phải tại Mai Lan, nếu như không phải tại Minh Đạt, nếu như không phải tại nhà họ Phó...”



“Tất cả mọi người đều sai, chẳng lẽ anh không sai sao?”



Mạnh Tri Ngư cũng lên giọng, nhắc nhở hắn: “Chẳng lẽ mẹ nuôi anh chưa từng khuyên anh sao? Nhưng anh có nghe không? Anh không hề!”



Mộ Kính Nhất nuốt nước bọt, không nói gì.



Đúng vậy, bà Bruno không chỉ khuyên hắn buông bỏ một lần, nhưng hắn chưa bao giờ đồng ý, cũng chưa từng muốn đồng ý với bà.



Từ nay về sau, hắn cũng không còn cơ hội đồng ý với bà nữa rồi.



Chỉ có mấy ngày, Mộ Kính Nhất liên tiếp mất đi mẹ đẻ và mẹ nuôi của mình, hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.



Không ai có thể hiểu được tâm trạng hắn bây giờ.



Nếu như không phải là nhận được tin tức nói Mạnh Tri Ngư không nhìn thấy gì nữa, có lẽ đến bây giờ Mộ Kính Nhất vẫn trốn ở một nơi không ai biết đến.



“Anh... anh cũng đừng buồn quá, người chết không thể sống lại, huống hồ tình hình của bà Bruno cũng không được tốt lắm, đối với bà ấy mà nói, rời đi cũng là một sự giải thoát.”



Im lặng một lúc, Mạnh Tri Ngư cắn môi, nhỏ giọng an ủi.



“Đợi tang lễ kết thúc, tôi sẽ đi Trung Hải.”



Đợi mãi đợi mãi, Mộ Kính Nhất vừa mở miệng đã dọa cô mất hồn mất vía.



Cô bị dọa lập tức ngồi dậy, động tác quá nhanh nên bị choáng váng.



Nhưng Mạnh Tri Ngư không quan tâm được nhiều, cô thất thanh hô lên: “Anh muốn làm gì?”



Chẳng lẽ thật sự chỉ cần bà Bruno chết đi, Mộ Kính Nhất sẽ không kiêng dè gì nữa, muốn tàn sát à?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom