• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-572

Chương 573: Vừa yêu vừa hận




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
84944.png

Xem ảnh 2
84944_2.png
Nhiều năm không gặp, tóc mai anh ta cũng hơi bạc rồi.



Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, càng thành thục thận trọng hơn.



Phó Cẩm Hành thừa nhận, giữa anh ta và hắn dù sao vẫn chênh lệch mấy năm kinh nghiệm.



“Cám ơn anh.” Hắn giơ một tay ra, chân thành nói.



Hai người bắt tay nhau, Cẩm Hành đưa mắt nhìn Sủng Thiên Qua lên xe rời đi.



Hắn vẫn nhớ, Phó Trí Hán đã từng nói, cả Trung Hải, người duy nhất có thể làm người ta kiêng dè chính là người đàn ông này.



Phó Trí Hán còn từng nói, đừng qua lại quá gần với anh ta, nhưng càng không nên đắc tội anh ta.



Vừa quay đầu lại, Phó Cẩm Hành đã thấy Phó Cẩm Thiêm đứng ở cách đó không xa cũng đang nhìn về hướng Sủng Thiên Qua rời đi.



Nhận ra ánh mắt hắn, Phó Cẩm Thiêm khẽ mỉm cười.



“Không ngờ anh còn có quan hệ cá nhân với nhân vật như vậy.” Anh ta đi thẳng tới, không chút che giấu sự hâm mộ cùng với một tia chế giễu trong giọng nói của mình.



Phó Cẩm Hành vẫn không có biểu cảm gì đặc biệt: “Là chuyện rất nhiều năm trước rồi, khi đó cậu vẫn còn đang đi học, đương nhiên không hiểu tình hình trong nước.”



“Anh đây là đang ám chỉ tôi là một thằng nhóc không nên biết quá nhiều à?”



Suy cho cùng cũng là trẻ tuổi nóng nảy, Phó Cẩm Thiêm không nhịn nổi nữa, chất vấn tại chỗ.



“Cẩm Thiêm, tôi hy vọng cậu đừng quên, tôi đã cho cậu rất nhiều cơ hội rồi. Nếu như có một ngày cậu nhớ lại tất cả những hành vi của mình, chỉ mong cậu sẽ không cảm thấy xấu hổ.”



Ném lại hai câu, Phó Cẩm Hành không để ý tới anh ta nữa mà đi tới phía trước, đáp lễ những bạn bè thân thích tới chia buồn kia.



Phó Cẩm Thiêm đứng tại chỗ, siết chặt nắm đấm.



Xấu hổ sao?



Không, chỉ có kẻ yếu mới xấu hổ, kẻ mạnh vĩnh viễn sẽ chỉ thưởng thức thành quả chiến thắng!



Anh ta giận dữ suy nghĩ, xoay người rời đi.



Phó Trí Hán đột nhiên qua đời, trở thành một câu đố làm người ta hăng say nói chuyện trên phố.



Có đủ cách nói.



Mà quan hệ đặc biệt giữa ông ta và Phó Thị cũng khiến Phó Thị một lần nữa trở thành mục tiêu quan tâm của mọi người sau khi Phó Trí Hán qua đời.



Mặc dù Phó Thị đã ở dưới sự dìu dắt của Phó Cẩm Hành gần mười năm rồi.



Nhưng đối với rất nhiều người mà nói, Phó Trí Hán vẫn là một dấu hiệu tượng trưng đặc biệt.



Thị trường chứng khoán ngày hôm sau xảy ra chấn động cực lớn.



Nhìn đồ thị trên màn hình, cùng với một đống màu xanh ảm đạm, Phó Cẩm Hành không nói gì.



Hắn biết, thử thách lớn hơn vẫn ở phía sau.



Chuyện điều tra của Phó Cẩm Thiêm càng trở nên phức tạp hơn, ban đầu anh ta chỉ bị mời uống trà mà thôi, sau hai lần, anh ta bị đưa đi rồi không trở lại nữa.



“Cẩm Hành, Cẩm Thiêm là em trai cháu, cháu phải giúp nó!”



Vợ chồng Phó Trí Trạch đích thân đến nhà, bọn họ vứt bỏ tôn nghiêm của bề trên, cúi đầu nhận sai với Phó Cẩm Hành, chỉ hy vọng hắn có thể bỏ qua cho Phó Cẩm Thiêm.



“Xin lỗi, đây cũng không phải là chuyện cháu có thể quyết định. Từ tổ trưởng đến tổ viên trong tổ điều tra chuyên án đều là phía trên phái xuống, đừng nói là dùng quan hệ, cho dù muốn gặp bọn họ một lần, bây giờ cháu cũng không làm được. Trước khi mọi người tới, cháu đã thử rồi, nhưng đối phương bày tỏ rõ ràng, trước khi kết thúc điều tra, tất cả hành động quấy rầy sẽ chỉ có thể tăng thêm lỗi lầm cho cậu ấy.”



Phó Cẩm Hành bê hai cốc trà lên, dặn dò: “Cho nên, tốt nhất mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ, tránh hại cậu ấy.”



Phó Trí Trạch giật mình, làm đổ cốc trà, bị nước nóng bên trong làm bỏng.



Nhưng ông ta lại làm như không phát hiện ra, chỉ ngơ ngác nhìn Phó Cẩm Hành, nhắc đi nhắc lại: “Có thật không? Cẩm Thiêm sẽ thế nào? Chúng ta không có cách nào khác sao?”



Hà Tư Ca đứng ở phía xa lạnh lùng quan sát, không tiến lên, cũng không tránh đi.



Tất cả đều là Phó Cẩm Thiêm gieo gió gặt bão.



Lúc cô xem xong chứng cứ liên quan mới cảm thấy Phó Cẩm Hành đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, mấy năm nay, hắn luôn giải quyết hậu quả cho Phó Cẩm Thiêm.



Tất cả mọi người đều nói, là em trai của Phó Cẩm Hành, Phó Cẩm Thiêm cũng có năng lực xuất sắc, thậm chí không thua thần thoại Phó Cẩm Hành.



Nhưng có ai biết, Phó Cẩm Thiêm đã sa vào con đường không đứng đắn thế nào.



Ở bộ phận thị trường, từ ký hợp đồng rồi đến chi tiết hạng mục, vô số lần anh ta dùng lợi ích công ty làm điều kiện đàm phán, của người phúc ta, hết lần này đến lần khác đẩy công trạng của mình lên đến cực điểm.



Sau khi nếm được lợi lộc, Phó Cẩm Thiêm càng không quay đầu được nữa.



“Cẩm Thiêm trước giờ là một người thông minh, nhưng cậu ấy hơi thông minh quá, có lúc thông minh quá cũng không phải là một chuyện tốt.” Phó Cẩm Hành cầm khăn đến, lau nước trà trên tay Phó Trí Trạch.



Hắn thấp giọng nói: “Nể tình Cẩm Thiêm còn trẻ, cháu sẽ giúp cậu ấy được xử lý khoan hồng...”



Không đợi Phó Cẩm Hành nói xong, Ngụy Xảo Quân đã phát ra một tiếng hét chói tai.



“Cậu muốn hại chết nó à! Nó vẫn còn trẻ, làm sao có thể đi tù được? Phó Cẩm Hành, cậu đã có mọi thứ rồi, con trai của tôi cũng không kém cậu, nhưng nó một lòng giúp cậu, tại sao cậu còn phải dồn nó vào chỗ chết? Đã nhiều năm như vậy, cả nhà chúng tôi đều nịnh bợ cậu, lấy lòng cậu, cái gì cũng theo cậu, chẳng lẽ còn không đổi lại được thứ gì tốt sao?”



Ngụy Xảo Quân vừa gào lớn, vừa dùng tay đẩy Phó Cẩm Hành, không ngừng nện vào ngực hắn.



Bà ta giống như một người điên, mặc sức phát tiết bất mãn trong lòng.



“Thím...”



Phó Cẩm Hành không biết làm sao, nam nữ khác biệt, hơn nữa hắn cũng không tiện động tay với bề trên.



Thấy cảnh này, Hà Tư Ca không nhịn được.



Phó Cẩm Hành không tiện ra tay, nhưng cô không cần kiêng dè gì cả.



Cô ba bước gộp làm hai đi đến bên cạnh hai người, túm lấy cổ tay Ngụy Xảo Quân, dùng sức hất một cái.



Ngụy Xảo Quân đang khóc lóc kêu gào, không ngờ nửa đường sẽ có người lao ra.



Bà ta lui về phía sau hai bước, ngã lên xô pha.



“Tôi nể tình thím cũng là một người làm mẹ nên nói với thím mấy câu. Thím nghe cho kỹ đây, sở dĩ con trai thím có ngày hôm nay, hoàn toàn là do anh ta tự chuốc lấy! Thím ở nhà, không biết chuyện của công ty, được, vậy tôi sẽ nói cho thím biết, Phó Cẩm Thiêm trừ có vấn đề ở phương diện kinh tế ra, anh ta làm người cũng rất tồi. Liên kết với mấy lãnh đạo cao cấp có mưu đồ, muốn khiến nội bộ Phó Thị xảy ra chấn động, thậm chí vì muốn lên làm Tổng Giám đốc mà không tiếc bán đứng lợi ích công ty, thím cảm thấy như vậy cũng là một lòng giúp đỡ ư?” Hà Tư Ca hung hăng hỏi ngược lại.



Nghe lời cô, Ngụy Xảo Quân kinh ngạc, nhất thời không còn gì để nói.



Con mình luôn là một đứa bé ngoan.



Mặc dù bà ta cũng nghe được một số tin đồn, nhưng làm thế nào cũng không muốn tin tưởng.



“Còn nữa, tôi cũng không ngại nói cho thím biết, anh ta bắt cóc tôi đến khách sạn, muốn cưỡng hiếp tôi, nếu như không phải tôi gặp người quen, được cứu kịp thời thì anh ta đã thành công rồi!”



Nói tới chuyện này, Hà Tư Ca tức giận đến run rẩy.



“Thật, thật ư...” Ngụy Xảo Quân tái mặt nhìn cô.



“Thím là phụ nữ, thím cảm thấy, một người phụ nữ sẽ đem chuyện này ra đùa sao? Con trai ngoan của thím không biết còn làm bao nhiêu chuyện ghê tởm mà mọi người không biết nữa đấy. Anh ta và một trợ lý có quan hệ bất chính, làm bạn gái giận chia tay với anh ta, chẳng lẽ thím vẫn không biết à?”



Chuyện đến nước này, Hà Tư Ca dứt khoát không đếm xỉa gì nữa.



Chuyện nên nói, hoặc là không nên nói, cô đều nói hết.



“A? Cẩm Thiêm và bác sĩ Bạch chia tay rồi?”



Ngay cả Phó Trí Trạch cũng hoảng sợ, liên tục lắc đầu.



Chuyện đến nước này, bọn họ thật sự không có mặt mũi ở lại đây nữa.



Hai người dắt díu nhau, nhanh chóng rời đi.



“Làm con mà ép cha mẹ mình đến mức này cũng quá lắm rồi.”



Hà Tư Ca không biết làm sao thở dài một hơi, lắc đầu.



“Còn bao lâu nữa mới có kết quả?” Cô quay đầu nhìn về phía Phó Cẩm Hành.



“Công việc bên tổ điều tra đã kết thúc rồi, còn liên quan đến một số nhân vật nhạy cảm, hơi khó ở phương diện lấy chứng cứ, nhưng cũng không đến mấy ngày nữa. Bên bộ phận thị trường đã toàn lực phối hợp, thứ gì nên cung cấp đều cung cấp, có điều, theo anh đoán, ít nhiều gì Phó Thị vẫn sẽ bị chấn động.”



Khác với Hà Tư Ca đầy mong đợi, đối với Phó Cẩm Hành mà nói, trừ tận gốc khối u ác tính Phó Cẩm Thiêm đồng thời cũng như khoét một miếng thịt thối rữa trên người mình.



“Đây chính là địch thua một nghìn, mình thiệt tám trăm trong truyền thuyết à?” Nghe lời hắn, Hà Tư Ca bất đắc dĩ thở dài.



“Cũng không nhiều đến tám trăm, nhưng một hai trăm, vẫn không tránh khỏi.” Phó Cẩm Hành trầm tư nói.



“Mặc kệ đi, cứ yên lặng theo dõi chuyển biến đã. Cho dù như thế nào, nhất định phải giải quyết anh ta trước. Chỉ có giải quyết anh ta, chúng ta mới có thể chuyên tâm đối phó với Minh Đạt!”



Hà Tư Ca siết chặt nắm đấm, vẻ mặt cương quyết.



Nghe thấy cái tên này từ miệng cô, tâm trạng Phó Cẩm Hành lập tức u ám thêm mấy phần.



Không chỉ là Minh Đạt, còn có Minh Duệ Viễn, Mộ Kính Nhất,...



Mà bọn họ đều mạnh hơn Phó Cẩm Thiêm.



“À, đúng rồi, em vẫn muốn nói với anh. Vừa rồi em chỉnh lý lại danh sách, phát hiện Tưởng Thành Hủ còn gửi vòng hoa và câu đối phúng điếu đến, anh nói xem, rốt cuộc Mạnh Gia Nhàn nghĩ như thế nào?”



Không để ý đến Phó Cẩm Hành đang lo lắng trong lòng, Hà Tư Ca đã chuyển sang chủ đề khác.



“Em thật sự sợ chú Đới cũng đột nhiên chuyển biến xấu, lập tức qua đời, căn bản không cho em thời gian chuẩn bị. Nếu thật sự như vậy, cả đời này em cũng sẽ không tha thứ cho mình!”



Cô nghĩ đến cảnh Phó Trí Hán qua đời, trong lòng cũng không nhịn được mà cảm thấy đau âm ỉ.



So với sống chết, những chuyện khác dường như lập tức trở nên nhỏ nhặt không đáng kể.



“Em đừng đặt hết áp lực lên người mình, so sánh ra, người nên lo lắng là Mạnh Gia Nhàn.” Phó Cẩm Hành an ủi.



Hai người đang nói chuyện, chị Bình đi tới nói có người đến thăm.



Bọn họ không nghĩ nhiều, còn tưởng là thân thích ở nơi khác đến.



Bởi vì Phó Trí Hán vừa qua đời, có không ít họ hàng xa lần lượt chạy tới Trung Hải, trong đó một số người cũng sẽ đến nhà.



Không ngờ người đến lại là Mạnh Gia Nhàn.



“Tôi tìm cô nói chuyện.”



Cô ta tháo kính đen xuống, giọng nói bất thiện nhìn về phía Hà Tư Ca.



“Vào đi.” Hà Tư Ca nghiêng người ra.



Mạnh Gia Nhàn vào nhà, rất không khách sáo ngồi xuống xô pha, quan sát xung quanh.



Hai ngày nay, Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca đã dọn về nhà, tạm thời không ở bệnh viện.



Trước đó vì thuận tiện chăm sóc Tỉnh Tỉnh, hai người bọn họ gần như coi bệnh viện là nhà.



“Căn nhà rất đẹp.” Nhìn hồi lâu, Mạnh Gia Nhàn mở miệng nói.



“Cám ơn.” Hà Tư Ca cũng không mặn không nhạt trả lời một câu.



Cô sẽ không cho là Mạnh Gia Nhàn đặc biệt chạy tới để khen nhà người khác đẹp.



“Nghe nói, ban đầu cô gả cho Phó Cẩm Hành, là bởi vì hai người có hôn ước?”



Mạnh Gia Nhàn lại mở miệng hỏi.



Đây là cái vấn đề quỷ gì thế?



Hà Tư Ca vô cùng khó hiểu, nhưng cô vẫn nhịn, bình tĩnh tiếp tục trả lời: “Đúng, hai nhà có hôn ước.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom