-
Chương 291-295
Chương 291: Mở Quỳ Giáp
“Tiểu Thanh, ngươi đã ăn nhiều linh đan lắm rồi đấy, đừng có để phí nhé!”
Lúc này, Tần Ninh đứng phía sau Tiểu Thanh, nói: “Thứ lão tổ tông truyền lại cho, ngươi còn nhớ chứ?”
“Bò…”
Tiểu Thanh vênh mặt lên, kiêu ngạo kêu một tiếng.
“Được, Thương Thanh Quỳ Ngưu nhất mạch, lông mở giáp cũng là một lần lột xác. Lần này tên nhóc nhà ngươi mở giáp thì thực lực sẽ thay đổi kinh động đất trời”.
Tần Ninh vừa dứt lời, hai tay kết ấn.
“Thương Thanh Quỳ Ngưu, mở Quỳ Giáp!”
Hắn gằn một tiếng, lúc này trên bề mặt cơ thể của Tiểu Thanh hiện lên ánh sáng xanh chói lọi.
Mà lúc này, ánh đao đã chém tới.
Keng…
Một tiếng keng vang lên, mặt đất bị nổ tung.
Trong khoảnh khắc này, mấy người Thiên Ám đều nảy tim lên.
Uy lực bá đạo của Nam Thiên Trạch trong một đao này không phải chuyện đùa.
Cảnh giới Địa Võ tầng 3, dốc lực 1 đao. Tuy nói chỉ là một phần uy lực nhưng đừng nói là cảnh giới Linh Luân mà kể cả cảnh giới Linh Phách tầng 9 cũng xong đời.
Lúc này, xung quanh bỗng chốc im phăng phắc.
Nam Thiên Trạch thở dài một hơi, sắc mặt tái mét.
Một đao này đã hút cạn toàn bộ linh khí của ông ta.
Nếu không giết chết được Tần Ninh mới là chuyện quái quỷ.
“Chết rồi?”
Lúc này, Dương Vấn Thiên cũng hạ người xuống, thở phào.
Bóng của tên Chấn Thiên đuổi sau lưng đã mất hút.
Lẽ nào, Tần Ninh đã chết rồi?
“Dù ông có chết thì ta cũng không chết”.
Có tiếng nói chợt vang lên.
Vù…
Khói bụi tan ra, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Chỉ nhìn thấy con Thanh Ngưu kia toàn thân lân giáp dày đặc. Lúc này, Tiểu Thanh đã không còn là một con bò bình thường như ở quê, mà uy lực phi thường, ánh sáng xanh chói lọi, như một chiến thần Thanh Ngưu.
Bỗng chốc, mọi người đều chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Đỡ được rồi?
Bóng tên vun vút vang lên, Tần Ninh cầm cung Càn Khôn trong tay, tên Chấn Thiên trên cung phát ra từng tiếng vù vù.
Lúc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được, cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên tỏa ra sát khí mãnh liệt.
Sát khí lớn đến mức chấn động mọi người, lan tràn ra khắp nơi.
Dương Vấn Thiên và Nam Thiên Trạch là hai vị bá chủ đế quốc mà lúc này cũng sững sờ.
Chuyện này… Thế mà không chết?
Hai người lúc này như đang nằm mơ.
Một con Thanh Ngưu, trước đây thực lực thể hiện ra không đạt tới mức này. Nếu không thì vừa rồi cũng không thể bị thương nặng.
Tại sao bây giờ… lại giống như đổi một con khác rồi?
“Hai vị bá chủ, đi gặp Diêm vương đi!”
Ngay tức khắc, bàn tay Tần Ninh thả lỏng.
Viu…
Trong chớp mắt, tên Chấn Thiên lao ra khỏi cung Càn Khôn.
Tên này không có bóng tên mà là tên Chấn Thiên chân chính.
Phụp…
Như xuyên qua một tờ giấy trắng, tên Chấn Thiên xuyên qua cơ thể của Nam Thiên Trạch, một tiếng nổ tung trời vang lên, Nam Thiên Trạch còn chưa kịp la hét.
Lúc này, tên dài xuyên qua Nam Thiên Trạch, rồi lao tới giết Dương Vấn Thiên.
“Không…”
Lúc này, con ngươi của Dương Vấn Thiên không ngừng co lại, hơi thở cũng không ngừng nén xuống.
“Phá Vân Toa!”
Dương Vấn Thiên gằn giọng thét lên.
Phá Vân Toa phá hư không mà tới.
Những tiếng keng keng vang lên, trên Phá Vân Toa, ánh sáng phát ra tứ phía, ánh lửa dâng trào.
Trong chớp mắt, tên Chấn Thiên đã bị chặn lại.
Nhưng mọi người chỉ cần nhìn là biết, Phá Vân Toa chỉ ngăn bước tấn công của tên Chấn Thiên chứ không thể giải quyết vấn đề.
Dương Vấn Thiên thở hồng hộc, vội vàng nói: “Tần Ninh, Tần công tử!”
“Chuyện này là do đế ta không đúng. Bây giờ, đế ta trịnh trọng xin lỗi ngươi”.
“Xin lỗi?”
Tần Ninh vẫn đang cầm cung Càn Khôn trong tay, cười nhạt: “Động vào Tiểu Phi và Tiểu Thanh của ta, cho ông cơ hội để ông xin lỗi thì ông không làm. Bây giờ thì đã muộn rồi”.
“Tần Ninh!”
Giọng nói của Dương Vấn Thiên chợt cao vút, nặng nề nói: “Tần… công tử”.
Chỉ là lúc này, giọng điệu của ông ta đã hạ tông, khẩn cầu nói: “Chuyện này là Dương Vấn Thiên ta không đúng, ta sẵn sàng bồi thường”.
“Thế này đi, sau này nếu đế quốc Bắc Minh lại gặp phiền phức gì thì đế quốc Vân Dương ta tuyệt đối sẽ cung cúc tận tụy cho đến chết”.
“Im miệng”.
Tần Ninh tự tin nói: “Đế quốc Bắc Minh có phiền phức gì đã có Tần Ninh ta trấn giữ, đều có thể hóa nguy thành an”.
“Lão tổ của đế quốc Vân Dương ông, thiên tướng Dương Thạc, năm đó chính là một trong những thiên tướng của hoàng đế Minh Uyên. Đế quốc Bắc Minh sa sút, người khác có thể lên đạp cho một phát nhưng ông thì không!”
“Nhưng đó không phải là tội chết, tội chết là động vào người của ta”.
Ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo, sải bước đi lên. Khí thế của tên Chấn Thiên kia ép lại và tăng lên một bậc khiến Phá Vân Toa không thể ngăn nổi.
Rắc rắc rắc…
Những vết nứt xuất hiện, lúc này Phá Vân Toa đã không chống đỡ nổi.
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đã cảm nhận được, Dương Vấn Thiên đã tới cực hạn.
Cung Càn Khôn, tên Chấn Thiên đều là linh khí mà năm đó tôn giả Thanh Vân sử dụng, mang theo tôn uy.
Mà Phá Vân Toa chỉ là vũ khí do thiên tướng Dương Thạc sử dụng, chỉ mang theo tướng uy.
Chênh lệch quá lớn.
“Tần Ninh!”
Dương Vấn Thiên hoàn toàn phát điên: “Ngươi đừng có mà không biết tốt xấu. Giết ta rồi thì đế quốc Bắc Minh chắc chắn sẽ bị tiêu diệt. Một mình ngươi có chống lại được thiên quân vạn mã không?”
“Không cần ông phải lo chuyện này”.
Tần Ninh bước lên, vết vỡ nứt trên Phá Vân Toa càng lúc càng rõ rệt.
“Hạ tên giữ người!”
Đúng lúc này, một tiếng gầm cuồn cuộn vang lên.
Phía xa có gần trăm người đang lao tới.
Đội ngũ hành quân soàn soạt, bước đi đồng loạt, hơi thở mạnh mẽ, nhìn kỹ thì đều từ cảnh giới Linh Luân tới Linh Phách, và cảnh giới Địa Võ.
Người đi đầu mặc áo choàng màu xanh lam, sắc mặt lạnh lùng, hơi thở ép người.
“Hạ tên giữ người!”
Người đàn ông xuất hiện nhìn Tần Ninh, cười nói: “Cho dù Dương Vấn Thiên phạm lỗi gì thì mong vị thiếu niên này nể mặt Thương Nhất Tiếu ta tha cho ông ta một mạng”.
Thương Nhất Tiếu!
Người này vừa mở lời, Vân Khánh Ngữ, Vân Khánh Tiêu, Thiên Ám và Minh Ung đều biến sắc mặt.
Thương Nhất Tiếu là ai?
Bá chủ đế quốc Thương Nghiễm.
Đế quốc Thương Nghiễm, là 1 trong 10 đế quốc lớn, mà là đế quốc mạnh nhất đã được 10 đế quốc công nhận.
Trong đế quốc Thương Nghiễm, cao thủ cảnh giới Địa Võ còn nhiều hơn tổng số của 9 đế quốc còn lại.
Lúc này, nhìn những cường giả ngay ngắn và trật tự kia khiến Thiên Động Tiên nhướng mày.
Uy danh của đế quốc Thương Nghiễm không cần người khác ca tụng, sức mạnh của chính bản thân nó còn có thể so sánh với thượng quốc. Điều quan trọng là đế quốc Thương Nghiễm chính là truyền thừa của Thương Hư.
Thương Hư là 1 trong 9 đại nguyên soái uy danh lừng lẫy dưới trướng đại đế Minh Uyên.
Chỉ riêng điểm này khiến lai lịch của đế quốc Thương Nghiễm hơn hẳn với những đế quốc khác.
Lúc này, mọi người đều căng thẳng hơn nhiều.
Lúc đầu khi họ lên núi, chém giết người của đế quốc Đông Giang. Người kia đã nói, đó là nơi mà 5 đế quốc lớn bọn chúng ưng ý.
Xem ra, đế quốc Thương Nghiễm và 4 đế quốc Nam Việt, Đại Tiễn, Vân Dương và Đông Giang quan hệ không tầm thường.
Thương Nhất Tiếu lại nhìn Tần Ninh, khẽ cười: “Vị công tử này, mong hãy nể mặt Thương mỗ nhân, bỏ qua chuyện này, thế nào? Ta sẵn lòng thay Dương huynh bồi thường mọi tổn thất cho ngươi”.
Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều yên lặng nhìn Tần Ninh.
“Ông? Ông là cái thá gì mà ta phải nể mặt ông? Mặt ông có giá lắm à?”, Tần Ninh nói.
Chương 292: Không muốn náo loạn với ông
Lúc này, trên cả khu đầm lầy, chỉ có tiếng nước chảy nhẹ không ngừng.
Mọi người giờ đây không còn nhớ rõ, kiểu yên lặng này đã xuất hiện bao nhiêu lần rồi!
Ông là cái thá gì?
Nể mặt ông?
Mặt ông đáng giá lắm à?
Trên toàn Cửu U đại lục, người dám nói những lời này chỉ có những cương vương của các cương quốc mà thôi.
Mà hôm nay, Tần Ninh lại nói vậy.
“Láo xược, đây là bá chủ của đế quốc Thương Nghiễm ta. Đế quốc Bắc Minh ngươi mà gặp kỵ binh của đế quốc Thương Nghiễm ta cũng chỉ biết run rẩy!”
Một cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 1 gằn giọng nói: “Nhãi con, xin lỗi bá chủ nước ta ngay”.
“Xin lỗi? Ta xin cái con mẹ ngươi!”
Tần Ninh lặng lùng nhìn thẳng mặt tên đó, u ám nói: “Ta muốn giết ai, ai dám ngăn cản thì giết luôn cả lũ”.
“Không tin thì cứ tới thử!”
“Muốn chết!”
Sắc mặt của cường giả cảnh giới Địa Võ đó lạnh lẽo, sải bước đi lên, sát khí cuồn cuộn.
“Dừng tay!”
Thương Nhất Tiếu lên tiếng ngay lập tức.
Vừa rồi ông ta đã nhìn thấy, mấy người Dương Vấn Thiên chết trong tay Tần Ninh thế nào.
Linh khí ngũ phẩm mà năm đó tôn giả Thanh Vân đã dùng, cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên, uy lực cực lớn, không phải là thứ người bình thường có thể chịu được.
Vẻ mặt Thương Nhất Tiếu tươi cười.
“Đúng là một thiếu niên rất quyết đoán”.
Thương Nhất Tiếu thản nhiên nói: “Tần Ninh đúng không? Tuy không biết làm thế nào mà ngươi lấy được cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên đã thất truyền, nhưng ta khuyên ngươi, tốt nhất là nên khiêm tốn một chút”.
“Hôm nay, ngươi không tính toán hậu quả đã giết liên tục 4 vị bá chủ, 4 đế quốc lớn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi”.
“Vậy thì sao?”
Tần Ninh mỉm cười nói.
Vậy thì sao?
Thương Nhất Tiếu cảm thấy rất buồn cười.
Ông ta cũng không muốn quan tâm xem rốt cuộc Tần Ninh là ngây thơ thật hay giả ngốc.
“4 người họ chết rồi, ta cũng không tính toán. Nhưng Tần Ninh, cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên có thể gọi là linh khí mang tôn uy của tôn giả Thanh Vân, giá trị phi phàm, một khi tin tức này truyền ra thì ngươi giữ không nổi, đế quốc Bắc Minh cũng giữ không nổi”.
Thương Nhất Tiếu thản nhiên nói: “Thất phu vô tội, kẻ tài có tội. Cho nên ta khuyên ngươi, tốt nhất là giao cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên ra đi!”
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh đã hiểu ngay.
Lão cáo già này không hề nghĩ tới sống chết của mấy người Dương Vấn Thiên mà trái lại muốn lấy cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên trong tay mình.
Nghe thấy lời này, Vân Khánh Ngữ và mấy người Minh Ung cũng cẩn trọng hơn hẳn.
Theo tính cách của Tần Ninh, chắc chắc là sẽ không giao cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên ra.
Thương Nhất Tiếu là ai?
Bá chủ của đế quốc Thương Nghiễm, người nắm giữ đứng đầu trong 10 đế quốc lớn, bản thân ông ta chính là cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 5.
Tần Ninh không nể nang ông ta, theo tính cách của Thương Nhất Tiếu thì sao có thể bỏ qua như thế?
Gã này sĩ diện có tiếng.
“Được rồi!”
Tần Ninh vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều sững sờ.
Được?
Tần Ninh sải bước ra, bàn tay vung lên.
Cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên bỗng chốc bay trong không trung về phía Thương Nhất Tiếu.
Thấy Tần Ninh quả quyết như thế, Thương Nhất Tiếu khẽ sững lại, bàn tay vung lên, một luồng linh khí từ bàn tay đỡ lấy cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên.
Kiểm tra kỹ càng cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên, Thương Nhất Tiếu mới yên tâm cầm lên tay.
“Không sao chứ?”
Tần Ninh lại cười nói: “Ông đường đường là cảnh giới Địa Võ tầng 5 mà lại sợ sệt cảnh giới Linh Luân tầng 3?”
“Được rồi, ông muốn cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên, ta đã cho ông rồi”.
Tần Ninh chắp tay sau lưng, tỏ ra điệu bộ thản nhiên, nhìn mọi người nói: “Chúng ta đi”.
Đi?
Cứ thế đi à?
Thật sự không cần cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên nữa à?
“Đứng lại”.
Chỉ là khi Tần Ninh vừa quay lưng thì lại đột nhiên vang lên một tiếng quát.
Thương Nhất Tiếu u ám nói: “Cung và tên này sao lại không có một tia linh khí dao động?”
“Không có linh khí?”
Tần Ninh kinh ngạc nói: “Đó là vì ông không biết dùng, liên quan gì đến ta?”
“Ngươi đứng lại!”
Lúc này, sắc mặt của Thương Nhất Tiếu đã sầm hẳn lại .
Rõ ràng Tần Ninh đang chơi ông ta.
“Ngươi dám đùa giỡn ta, thằng nhãi thối tha, ngươi thật sự cho rằng, đế ta không dám giết ngươi sao?”
Thương Nhất Tiếu sầm mặt, sát khí cuồn cuộn.
Ông ta là cảnh giới Địa Võ tầng 5, có thể ngăn được đòn tấn công của cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên, Tần Ninh dùng cung tên này thì cũng không uy hiếp được tính mạng của ông ta.
Huống hồ, bây giờ cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên còn ở trong tay ông ta.
Chỉ riêng điểm này thì Tần Ninh gần như không có bất kỳ năng lực nào để uy hiếp tới ông ta.
“Vây lại cho ta. Thằng nhóc này không nói ra cách sử dụng cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên thì giết luôn, mỗi người đâm một nhát. Ta muốn xem xem, hắn có thể ngang ngược đến lúc nào!”
Lúc này Thương Nhất Tiếu hạ lệnh, bỗng chốc, 7, 8 tên mang theo mười mấy thủ hạ bao vây mọi người lại.
7, 8 tên đó tỏa ra hơi thở mạnh mẽ của cảnh giới Địa Võ, linh khí dồi dào.
Lúc này Tần Ninh khẽ lắc đầu.
“Ta đã biết tâm địa của ông ác độc, cho ông rồi, ông không dùng được còn trách ngược ta?”
Tần Ninh chậm rãi bước lên, cười nói: “Đây là ông tự tìm đường chết, đế quốc Thương Nghiễm, hậu nhân của nguyên soái Thương Hư, 1 trong 9 soái, đúng không?”
Giọng nói của Tần Ninh chợt thay đổi, lạnh lùng nói: “Nếu không phải nể mặt Thương Hư năm đó từng cứu đứa nhóc Minh Uyên một mạng thì ta đây cũng lười dài dòng với ông”.
Lời này vừa nói ra khiến Thương Nhất Tiếu sững sờ.
Nguyên soái Thương Hư là 1 trong 9 soái uy danh lừng lẫy, nhưng lại là một người có thực lực kém nhất trong 9 soái dưới trướng Minh Uyên.
Tuy nói là vậy nhưng năm đó, nguyên soái Thương Hư lại có ơn cứu mạng với đại đế Minh Uyên, cho nên được thăng chức nguyên soái.
Nhưng chuyện này có rất ít người biết, chứ đừng nói là mấy vạn năm sau.
Vậy tại sao Tần Ninh lại biết?
Mà hình như còn biết rất rõ ràng.
“Thu lại cái suy nghĩ vặn vẹo của ông lại. Ta không muốn náo loạn với ông. Cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên đưa cho ta, ta không giết ông, tiếp tục yên tâm mà làm hoàng đế”.
Lúc này, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn sửng sốt.
Không muốn náo loạn với ông?
Tần Ninh đang thành thật sao?
Hai vị đế vương Vân Khánh Tiêu và Minh Ung lúc này cũng siết chặt binh đao trong tay, mồ hôi ướt đẫm lưng.
Tần Ninh này thật sự không sợ trời không sợ đất, Thương Nhất Tiếu là bá chủ đứng đầu của 10 đế quốc lớn, trong mắt hắn hình như cũng chỉ là người bình thường muốn giết thì giết.
“Láo xược!”
Quả nhiên, Thương Nhất Tiếu đã hoàn toàn bị Tần Ninh chọc giận.
Chỉ là một thằng nhãi đến từ một đế quốc đang sa sút, không biết tên mà lại coi mình như một thuộc hạ, lại còn uy hiếp mình như thế?
Gã này thật sự không sợ chết sao?
Thương Nhất Tiếu nắm chặt cung tên, tức không thế nói nên lời.
“Giết cho ta!”
Vừa dứt lời, bỗng chốc mấy bóng người xông ra chém giết.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo.
“Càn Khôn có tự bao đời, Chấn Thiên tồn tại dài lâu!”
Soạt…
Lúc này, cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên cực bình thường trong tay Thương Nhất Tiếu tỏa ra một luồng ánh sáng bá đạo, thoát khỏi tay ông ta.
“Ta nói rồi, không muốn náo loạn cùng ông, còn thật sự cho rằng ta đùa sao?”
Tần Ninh hừ một tiếng, ngón tay điểm một cái, ánh sáng trên mũi tên Chấn Thiên càng thêm chói lọi rồi lao vào không trung, đâm về phía Thương Nhất Tiếu.
Chương 293: Lọng che trời
Lúc này, tất cả mọi người đều chết lặng.
Rốt cuộc, bọn họ không thể nào biết Tần Ninh khống chế cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên thế nào.
Nhưng dường như chỉ có nằm trong tay Tần Ninh thì cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên mới có thể giải phóng ra tiềm năng vô thượng.
Một cung một tên lúc này tỏa ra ánh sáng chói lọi.
“Chỉ là cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên mà ngươi thật sự cho rằng có thể uy hiếp tới đế ta sao?”
Thương Nhất Tiếu cười lạnh, hùng dũng bước lên.
“Lọng che trời, mở!”
Thương Nhất Tiếu vừa dứt lời thì ngón tay điểm một cái, trong tay áo có một luồng ánh sáng màu vàng không ngừng lan rộng.
Lọng che trời mở rộng ra cao đủ 3 trượng, bên trên lồi lên dạng hình tròn, giữa ánh sáng vàng có bóng một con rồng dài điêu khắc đẹp đẽ, nhe nanh, nhếch miệng, dáng vẻ hung hăng thấy rõ.
Bán kính rộng hơn 3 mét, bao phủ che kín thân thể Thương Nhất Tiếu.
Keng…
Lúc này, tên Chấn Thiên vừa rơi xuống, mũi tên cắm lên lọng che trời thì một tiếng leng keng đinh tai nhức óc vang lên.
Chặn được rồi?
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh dị.
Đây là lần đầu tiên, tên Chấn Thiên bị chặn lại.
“Lọng che trời, chính là lọng che trời mà năm đó nguyên soái Thương Hư sử dụng!”
“Một linh khí ngũ phẩm đỉnh cấp trên Cửu U đại lục, uy danh lừng lẫy lại vẫn còn tồn tại”.
“Hóa ra là đế quốc Thương Nghiễm vẫn luôn kế thừa nó, chẳng trách mà đế quốc Thương Nghiễm có thể trở thành đế quốc đứng đầu trong 10 đế quốc lớn”.
Lúc này, lọng che trời xuất hiện, tất cả mọi người đều run lẩy bẩy.
Đây chính là pháp bảo lọng che trời nổi tiếng mà nguyên soái Thương Hư, 1 trong 9 soái, từng dùng.
Có thể ngăn cản được sức tấn công toàn lực của cường giả cảnh giới Địa Võ, có thể toát ra hơi thở chết chóc và tấn công bá đạo.
Lần này, tên Chấn Thiên không thể làm vỡ được nó.
Thấy vậy, trong lòng mọi người đều nổi lên những con sóng lớn cuồn cuộn ngất trời.
Kiếm máu Sinh Tử, búa Liệt Thiên, cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên, lọng che trời.
Những thứ này đều là linh khí nổi tiếng thời Cửu U đại đế, không giống với những linh khí ngũ phẩm bây giờ, chủ nhân của chúng đều đã từng là những người lỗi lạc đỉnh cấp trên Cửu U đại lục.
“Ta thừa nhận, cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên quả thực có sức mạnh không tầm thường. Nhưng Tần Ninh, ngươi thật sự cho rằng, đế quốc Thương Nghiễm ta với tư cách là quốc gia dẫn đầu trong 10 đế quốc lớn, tới cả một vài thượng quốc cũng phải kính cẩn đối đãi lại thật sự không có chiêu cuối sao?”
Thương Nhất Tiếu tỏ ra lạnh lùng.
“Bây giờ, ta cho ngươi 1 cơ hội nữa, giao cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên ra, nói cho ta biết cách dùng của cung tên này thì ta có thể cân nhắc, chỉ giết ngươi mà không hủy diệt đế quốc Bắc Minh”.
Thương Nhất Tiếu lúc này đang đứng dưới lọng che trời, biểu cảm kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng.
“Cho ta cơ hội?”
Tần Ninh thản nhiên cười nói: “Ông cũng thật là đánh giá bản thân quá cao đấy. Theo những gì ta biết thì hậu nhân 9 soái, ai ai cũng là kẻ thống trị thượng quốc, hoặc là truyền thừa cổ lão thế gia. Ông là hậu nhân của Thương Hư nhưng chỉ là bá chủ đế quốc, không cảm thấy mất mặt lại còn ở đó mà kiêu ngạo cái nỗi gì?”
Lời này vừa nói ra khiến Thương Nhất Tiếu chợt sững sờ.
Tới giờ, trên Cửu U đại lục phân thành 4 tầng thực lực rõ ràng: cương quốc, thượng quốc, đế quốc và quốc.
Hậu nhân của 18 thiên tướng, quả thực là lập rất nhiều đế quốc, phát triển mạnh mẽ.
Mà 9 soái năm đó thì thân phận và địa vị cao hơn 18 thiên tướng một bậc, theo lý mà nói thì quả thật là ông ta nên thắng hậu nhân của 18 thiên tướng một bậc mới đúng.
Lời nói này của Tần Ninh đã chọc ngoáy vào nỗi đau trong lòng ông ta.
Với tư cách là hậu nhân của nguyên soái Thương Hư, Thương Nhất Tiếu hiện giờ là bá chủ đế quốc, quả thực là còn kém so với hậu nhân của mấy nguyên soái khác.
Tần Ninh lại chẳng kiêng dè gì mà xé toạc vết thương của ông ta ra.
“Bây giờ, ta đã thay đổi ý định!
Sắc mặt của Thương Nhất Tiếu lúc này lạnh lùng đến đáng sợ.
“Ngươi có giao cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên hay không thì hôm nay ta cũng sẽ giết ngươi”.
Thương Nhất Tiếu đã hoàn toàn phát điên.
Tần Ninh quá ngông cuồng.
Chỉ là một thằng nhãi không biết trời cao đất dày, là cái tên mới nổi ở đế quốc Bắc Minh mà cho rằng bản thân có thể không sợ gì sao?
“Che trời dẫn linh vũ!”
Thương Nhất Tiếu gằn giọng, thực lực mạnh mẽ của cảnh giới Địa Võ tầng 5 hoàn toàn bộc phát ra ngoài.
Đồng thời, từng luồng sức mạnh bùng nổ, chồng chất từng tầng.
Sức mạnh chất đống thành tầng, lúc này, toàn thân Thương Nhất Tiếu dường như ngưng tụ một lớp áo giáp, sắc bén, ép người.
Soạt…
Trong chớp mắt, áo giáp kia mở rộng ra, hóa thành mưa lớn đầy trời, dung hòa vào trong lọng, cả phần đỉnh lọng như xoay chuyển nhanh hơn.
Tiếng ầm ầm vang lên, linh vũ phủ khắp nơi nhưng phàm là những võ giả bị linh vũ rơi vào người thì thân thể bỗng chốc nổ chết thảm tại trận.
Lọng che trời chính là linh khí hộ mệnh của nguyên soái Thương Hư, về uy lực thì không cần phải nói.
Bây giờ, trong tay Thương Nhất Tiếu thì lại càng phát huy hiệu quả cực lớn.
“Bảo vệ Tần Ninh!”
Thiên Động Tiên gằn giọng quát lên.
Những tiếng soạt soạt soạt vang lên, ánh sáng màu máu trên kiếm máu Sinh Tử càng nồng.
Đinh đinh đang đang, ánh sáng màu máu mà kiếm máu Sinh Tử giải phóng ra xông tới cái lọng.
Nhưng cái lọng đó bị đụng vào thì linh vũ lại càng mãnh liệt đánh thẳng vào kiếm máu Sinh Tử.
“Mạnh thế!”
Thiên Động Tiên âm thầm kinh ngạc.
Ông ta đã đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng 2, cộng thêm kiếm máu Sinh Tử thì có thể đối cứng với cảnh giới Địa Võ tầng 3.
Nhưng bây giờ, cái lọng lại xử lý dễ như trở bàn tay những đòn tấn công này.
Từng luồng linh vũ mở rộng ra khiến những bóng người của đế quốc Bắc Minh và đế quốc Vân Lam kêu gào thảm thiết mà đổ xuống đất.
Tần Ninh đứng nguyên tại chỗ, nhìn Thương Nhất Tiếu.
“Lọng che trời không phải dùng như vậy đâu”.
Tần Ninh cười giễu một tiếng, sải bước lên một bước.
“Tiểu Thanh, giết!”
Tung người nhảy lên lưng Tiểu Thanh, lúc này toàn thân Tần Ninh bao phủ từng tầng áo giáp.
Quỳ giáp trên người Tiểu Thanh đã dung hòa với thân thể của Tần Ninh, dường như họ đã hòa làm một thể vậy.
“Lão già, cút!”
Tần Ninh gằn giọng, bàn tay vung lên, trong miệng không ngừng niệm.
Bỗng nhiên, từng tầng linh vũ tỏa ra từ trong lọng biến mất.
“Phập…”
Lúc này, Thương Nhất Tiếu không hiểu tại sao mà phun ra một ngụm máu, toàn thân sững sờ.
Vừa rồi, sau khi Tần Ninh lẩm bẩm niệm mấy câu thì bỗng nhiên trong lọng kia có một lực cắn ngược mạnh mẽ, chui tọt vào trong cơ thể ông ta.
Nỗi đau tê tâm liệt phế giống như những linh vũ kia xông vào trong cơ thể của ông ta vậy.
Tại sao lại thế?
Thương Nhất Tiếu tái mét mặt, thân thể lảo đảo, cái lọng cũng lắc lư, cũng không phun linh vũ nữa.
“Lui!”
Không nói hai lời, sắc mặt của Thương Nhất Tiếu trắng bệch thì cung tay lên, lọng che trời lui ra và biến mất, bóng dáng của Thương Nhất Tiếu cũng không thấy đâu.
Lúc này, hiện trường vô cùng yên tĩnh.
Những võ giả của 4 đế quốc lớn nào dám đứng đợi mà ôm đầu lủi đi.
Trong chớp mắt, xung quanh chỉ còn lại mấy chục người của đế quốc Bắc Minh và đế quốc Vân Lam.
Ánh mắt Tần Ninh lóe lên, nhưng cũng không đuổi theo.
“Ông ta chưa chết…”
Tần Ninh nói ra một câu khó hiểu, rồi lại chậm rãi nói: “Không ngờ, năm đó một viên đá Phụng Huyết lại giúp ông ta sống tới giờ…”
“Công tử nói ai vậy?”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không hiểu hỏi.
“Không ai cả!”
Tần Ninh xua xua tay, nói: “Lần này, thú vị đây. Ông ta chưa chết nhưng lại có mắt không tròng, ha ha…”
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu, ông ta trong miệng Tần Ninh, rốt cuộc là ai?
Chương 294: Đào báu vật?
Đúng lúc này, ở bên kia, Thương Nhất Tiếu mang theo gần một trăm người, nhếch nhác tháo chạy.
“Bá chủ, ngài sao rồi?”
Một cao thủ cảnh giới Địa Võ không khỏi lo lắng.
“Không sao, chỉ bị cắn ngược một chút mà thôi!”, Thương Nhất Tiếu tỏ ra hung tợn trả lời.
“Lọng che trời là do lão tổ tông Thương Hư truyền lại, ta không hoàn toàn nắm chắc nhưng hình như thằng nhóc đó lại rất quen thuộc nó…”
Lúc này, Thương Nhất Tiếu mang vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Chuyện này vốn dĩ không thể xảy ra!
Tại sao lại có người còn hiểu rõ về lọng che trời hơn ông ta.
Lọng che trời chính là lão tổ truyền lại mấy vạn năm trước, chỉ hoàng thất đế quốc Thương Nghiễm bọn chúng mới có thể nắm giữ.
Rốt cuộc Tần Ninh đã làm thế nào?
Lúc này, Thương Nhất Tiếu mới hiểu ra, chỉ dựa vào ông ta thì không thể giết Tần Ninh.
“Người của thượng quốc Thiên La tới rồi sao?”
“Đã đến sớm rồi, nhưng họ lại tách ra làm hai đường, nghe nói La Vĩnh Thịnh đã bị giết trong hoàng thành của đế đô Bắc Minh. Bây giờ, La Thông Thiên vô cùng tức tối, đem theo một đám cao thủ, đi tìm hai người Minh Ung và Thiên Ám”.
“Bây giờ xem ra, La Vĩnh Thịnh kia chắc chắn không phải là do Minh Ung và Thiên Ám giết”.
Thương Nhất Tiếu ho khù khụ, nói: “Phái người liên lạc với La Thông Thiên, nói cho ông ta biết, đế quốc Thương Nghiễm ta có chuyện muốn hợp tác với thượng quốc Thiên La của ông ta”.
“Vâng!”
Tiếng nước chảy róc rách vang lên, vẻ mặt Thương Nhất Tiếu lạnh lùng.
“Tần Ninh… ngươi nhất định phải chết…”
Giọng nói nặng nề vang lên, rồi biến mất trong đầm lầy…
Lúc này, Tần Ninh lại ngồi khoanh chân trên một hòn đá lớn.
Hòn đá này chính là trung tâm đàn tế mà lúc trước Tiểu Phi bị ép đến đường cùng.
Thả lỏng toàn thân, quanh người Tần Ninh lóe lên từng luồng sáng.
Ánh sáng mãnh liệt dần lan ra.
“Đây là gì?”, Minh Ung kinh ngạc nói.
“Khí Kim Duệ!”
Thiên Động Tiên chậm rãi nói: “Dựa vào khí Kim Duệ để hấp thu trực tiếp vào cơ thể, công tử đang luyện thể!”
Luyện thể?
Nghe lời này, Thiên Ám và Minh Ung đều sững sờ.
Họ có biết về luyện thể.
Tứ linh cảnh: Linh Hải, Linh Đài, Linh Luân và Linh Phách đều hấp thu linh khí vào cơ thể để tu luyện sức mạnh, đúng là căn bản.
Nhưng phần đặt nền móng lại là cơ thể của võ giả.
Duy chỉ có thân thể đủ mạnh mẽ thì mới có thể dung nạp càng nhiều linh khí.
Thiên Động Tiên nhớ mang máng, trong sách cổ của đế quốc Bắc Minh đã từng ghi.
Năm đó, khi cảnh giới của Cửu U Đại Đế thuộc tứ linh cảnh thì không hề thu nạp linh khí thiên địa mà chỉ tôi luyện thân thể.
Cuối cùng, khi đạt tới cảnh giới Địa Võ thì trực tiếp nuốt nhả linh khí thiên địa, thực lực cuộn trào cực độ trong chớp mắt.
Vừa đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng 1 thì 1 quyền có thể chấn động chết đối thủ mạnh là cảnh giới Địa Võ tầng 5.
Chuyện này vốn không thể nghiên cứu là thật hay giả. Nhưng bây giờ, hình như Tần Ninh cũng như thế.
Tuy nói, Tần Ninh thu nạp linh khí thiên địa để tu hành, nhưng vẫn luôn chú ý nhất tới tôi luyện thân thể mình.
Dùng thể quyết luyện thể thì sức mạnh càng bá đạo, khó có thể ước đoán.
Lúc này, thân thể Tần Ninh đang thu nạp khí Kim Duệ dồi dào, xông tới lục phủ ngũ tạng, với sự kết hợp của Âm Dương Ly Hợp Kim thể, khí Kim Duệ dần dần được hấp thu.
Trên cơ thể của hắn, mỗi sợi lông tơ, mỗi mảng da thịt đều như có như không lóe lên ánh sáng vàng.
Thực lực cảnh giới Linh Luân tầng 3 lúc này lại một lần nữa nâng cấp đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 4.
Mức độ nâng cấp như thế khiến mọi người chứng kiến đều sửng sốt.
Chỉ có một lúc, mà Tần Ninh rõ ràng đang tôi luyện thân thể, tại sao lại nâng cấp cảnh giới một cảnh khó hiểu vậy?
“Phù…”
Sau đó, Tần Ninh mở đôi mắt, đứng thẳng người nói.
“Xuất phát!”
Xuất phát? Đi đâu?
“Minh Ung, Thiên Ám, Vân Khánh Ngữ, Vân Khánh Tiêu, bốn người các ông đều là cảnh giới Địa Võ, đi tới khu vực Đông Thiên, ở đó tìm một tế đàn, khởi động nó theo cách ta nói cho các ông biết, rồi yên lặng chờ ta tới”.
Tần Ninh dặn dò nói: “Phải nhớ, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được rời khỏi tế đàn nửa bước”.
“Vâng!”
Mấy người Thiên Ám đều chắp tay đáp lời.
“Tiểu Phi, muội đi cùng họ, thú hạch của vương giao dồi dào linh hỏa. Nếu muội có thể dung hòa thì chắc chắn lại tiến thêm một bước, rõ chưa?”
“Tiểu Phi muốn đi cùng Tần Ninh ca ca…”
“Tiểu Phi bây giờ đã tới cảnh giới Linh Phách rồi, Tần Ninh ca ca mới cảnh giới Linh Luân tầng 3, muội đi với ta thì ta làm thế nào mà nâng cấp thực lực đây?”
Nghe thấy câu nói này, Tiểu Phi khẽ gật đầu.
Tuy không nỡ nhưng cô bé vẫn nghe theo lời Tần Ninh.
“Viên Viên, Sương Nhi, ông què, Tiểu Thanh đi theo ta”.
Lúc này, Tần Ninh chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Đưa mọi người đi đào báu vật”.
Đào báu vật?
Lời vừa nói ra khiến mọi người sáng cả mắt.
Trên suốt chặng dường, họ đã gặp không biết bao nhiêu báu vật.
Bây giờ, theo ý của Tần Ninh thì hình như là mới bắt đầu đi đào báu vật thật?
5 người cùng nhau rời đi, tiến về phía Nam.
Thiên Ám và Minh Ung lúc này đưa mắt nhìn nhau, phấn chấn không thôi.
Bắc Minh kình và Thanh Đạo Hoàng Kiếm quyết chính là linh quyết đỉnh cấp, là linh quyết truyền thừa của Minh gia và Thiên gia. Bây giờ họ đã lấy được toàn bộ, tu luyện linh quyết này thì thực lực của họ nhất định sẽ được nâng cao với biên độ cực lớn.
Tới lúc đó, đế quốc Bắc Minh sẽ không bị gọi là đế quốc hư danh nữa mà là đế quốc hàng thật giá thật.
Vân Khánh Ngữ và Vân Khánh Tiêu cũng nhìn nhau, rồi khẽ gật đầu.
Cho dù thế nào thì họ chỉ cần tuân theo lời dặn dò của lão tổ.
Trong tay cầm sáo Linh Diên và đàn Phù Diêu, nghe theo lời Tần Ninh sắp xếp là được.
Nếu kẻ nào muốn giết Tần Ninh thì họ sẽ giết kẻ đó.
Cho dù là bá chủ đế quốc cũng vậy, quốc chủ thượng quốc cũng không khác, mà kể cả cương vương của cương quốc thì họ cũng phải bảo vệ Tần Ninh.
“Công tử, chúng ta đi đâu?”
“Khe Nam Thiên!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Trong Vạn Linh Vực có 4 khu vực lớn là núi Bắc Uyên, sông Tây, Đông Thiên và khe Nam Thiên”.
“Trong khe Nam Thiên có rất nhiều đồ tốt, nên ta nghĩ, người tới khu vực đó cũng rất nhiều”.
Lúc này, ông què cung kính đi theo phía sau Tần Ninh, nheo mắt cười nói: “Nghe nói khe Nam Thiên chính là nơi mà năm đó hoàng đế Minh Uyên, lão tổ Thiên Thần hợp lực tốn mấy ngàn năm tâm huyết, có trồng rất nhiều linh tài thiên địa, giá trị phi thường, nhưng Vạn Linh Vực đã không mở mấy vạn năm rồi, không biết bây giờ Tần Ninh…”
“Có lẽ vẫn tồn tại hoàn hảo, không chút tổn thất…”
Tần Ninh thản nhiên cười.
5 người, chậm rãi tiến về phía trước.
Tần Ninh đưa cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên giao cho Vân Sương Nhi.
“Cung tên này đã trải qua mấy lần tiêu hao, tôn vị mà Thanh Vân lưu lại đã gần cạn hết, nhưng nó cũng vẫn là linh khí ngũ phẩm, đưa cho cô giữ nó nhé”.
Tần Ninh nhìn Vân Sương Nhi nói: “Hỗn độn thể của cô có lẽ rất phù hợp với cung tên này”.
“Giao cho ta ư…”
Vân Sương Nhi nắm chặt cung tên cổ, vẻ mặt căng thẳng.
Đây chính là linh khí ngũ phẩm đó!
Trong đế quốc Bắc Minh, một linh khí ngũ phẩm đã đủ để chấn động hoàng thất.
Đừng nói là đế quốc Bắc Minh mà trong hơn một ngàn quốc gia trên Cửu U đại lục, một món linh khí ngũ phẩm cũng đủ để khiến nhiều quốc gia dốc sức tranh đoạt.
“Khống chế cung tên này không dựa vào linh khí mà dựa vào tâm niệm. Cô dựa vào tâm niệm giao tiếp với cung tên này, nó sẽ tự đẩy linh khí để tấn công một đòn mạnh mẽ”.
Tần Ninh dặn dò nói: “Nhưng đừng gượng ép mình. Bây giờ cô chưa thể phát huy được hiệu quả mạnh nhất đâu”.
“Vâng!”
Lúc này, Vân Sương Nhi nâng niu cung tên, vui sướng không thôi.
Từ khi đi theo Tần Ninh, từng chuyện không thể tin được xảy ra, thủ đoạn xử lý mọi chuyện của Tần Ninh thật khiến kẻ khác phải kinh ngạc.
Chương 295: Chúng ta không giống
Từ khi chém giết các trưởng lão ở học viện Thiên Thần.
Đến sau này, giết Lăng Thiên dễ như trở bàn tay rồi tiêu diệt Thiên Tử, cho đến bây giờ, khi đối mặt với bá chủ đế quốc, Tần Ninh vẫn rất ung dung, bình tĩnh.
Đó chính là Tần Ninh.
Từ trước đến nay, hắn luôn khiến người khác yên tâm.
Một nhóm năm người không vội không chậm, trải qua hơn một tháng trên đầm lầy, họ vừa mới bước ra khỏi đó.
Trong một tháng đó, Tần Ninh lại tìm được thêm vài dàn tế nữa trên đầm lầy.
Thế nhưng, cũng có những dàn tế khác với những dàn tế trước đó. Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng đã nâng cao thực lực của mình.
Cuối cùng Diệp Viên Viên cũng tiến vào cảnh giới Linh Phách tầng một nhờ vào cơ duyên với dàn tế.
Còn Vân Sương Nhi cũng tiến bộ vượt bậc.
Sau cảnh giới Linh Luân tầng một, cô ấy đã đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng thứ ba.
Sự tiến bộ của hai người hoàn toàn không thể đánh giá theo lẽ thường.
Đến cả ông Què là võ giả Tinh Mệnh, mở ra Tinh Môn cũng không ngừng tán thưởng.
Hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung, hỗn độn thể đều là thể chất cực kỳ hiếm thấy từ xưa đến nay.
Hai cô gái muốn thăng cấp chậm cũng khó.
Về phần Tần Ninh, dường như hắn lại gặp chướng ngại
Hắn vẫn ở cảnh giới Linh Luân tầng thứ tư, không hề thay đổi gì.
Nhưng với chuyện này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không hề coi thường vị công tử của mình.
Tần Ninh tu hành không hề chú trọng tới việc nâng cao cảnh giới, mà hắn luôn nghiên cứu cơ thể của mình.
Tần Ninh tu luyện Âm Dương Ly Hợp Kim thể, mỗi ngày tu hành chính là mỗi ngày nghiên cứu cơ thể.
Những võ giả bình thường dựa vào việc đưa linh khí vào trong cơ thể để rèn luyện cơ thể, nâng cao cảnh giới là chính.
Còn Tần Ninh thì ngược lại.
Từ khi Tần Ninh tự tu luyện đến bây giờ, hắn luôn chú trọng đến việc nâng cao bản chất cơ thể.
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên không chỉ nhìn thấy một lần, mỗi khi Tần Ninh thì hắn tu luyện đều rèn luyện cơ thể, mà bây giờ Âm Dương Ly Hợp Kim thể mà hắn coi trọng cũng là thể quyết.
Tần Ninh coi việc rèn luyện cơ thể làm nền tảng, tôi luyện cường độ của cơ thể, mỗi lần tu hành đều thông qua việc nâng cao sức bền bỉ của cơ thể để tăng cảnh giới.
Cách tăng cảnh giới như vậy tất nhiên không thể nhanh được, nhưng Tần Ninh lại vui vẻ chịu đựng.
Ngày hôm đó, năm người tiếp tục tiến về phía trước.
Vân Sương Nhi nhìn Tần Ninh, không nhịn được hỏi: “Âm Dương Ly Hợp Kim thể của công tử rốt cuộc có gì kỳ diệu...”
“Mà lại khiến công tử từ bỏ việc tăng cảnh giới, tập trung nâng cao cường độ của cơ thể đến vậy?”
Nghe thấy vậy, Tần Ninh không nhịn được mà phá lên cười.
“Để ta giải thích cho cô như thế này nhé!”
“Kỷ nguyên trước, loài người được coi là chủng tộc có cơ thể yếu ớt nhất trong vạn giới...”
Tần Ninh nhẹ mỉm cười: “Còn bây giờ, tất cả mọi người đều quan tâm đến việc nâng cao cảnh giới để sức mạnh chân nguyên nhập thể, tăng cấp bậc, tranh đoạt với vạn tộc”.
“Nhưng dần dần, mọi người phát hiện ra, trong vạn chủng loài, thứ mà bọn họ có ưu thế nhất chính là cơ thể!”
“Kết quả, loài người bắt đầu chú ý đến tu luyện cơ thể, thế nên mới chia ra làm các thể chất đặc thù như: Linh thể, Thánh thể, Vương thể, Hoàng thể, Đế thể”.
“Thật ra, điều cốt lõi nhất trong võ học chính là cơ thể. Cơ thể là lò luyện, trong tương lai, các võ giả có thể đi được bao xa đều phải tùy thuộc vào cường độ của cơ thể.”
“Mặc dù nguyên tắc rất đơn giản, nhưng đa số đều tập trung nâng cao cảnh giới. Rõ ràng họ biết rằng khả năng của cơ thể rất quan trọng nhưng lại không muốn bỏ thời gian để tôi luyện nó”.
Nghe thấy vậy, Vân Sương Nhi kêu lên một tiếng: “Chẳng phải ta và Viên Viên cũng tập trung đề cao cảnh giới sao...”
“Chúng ta không giống vậy!”
Tần Ninh cười rồi nói: “Cô là hỗn độn thể, ở kỷ nguyên này, cơ thể của cô đủ để được gọi là thiên tài vạn năm hiếm thấy rồi!”
“Cô chỉ cần tu luyện Hỗn Độn Ngọc Thân quyết, chuyển hóa linh khí thành chân nguyên, dưới sự rèn giũa của chân nguyên, cơ thể cô tự nhiên sẽ trở nên mạnh hơn”.
“Còn Viên Viên là Hoàng thể, Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết kết hợp với Cửu Chuyển Linh Lung thể là hoàn hảo!”
“Thể chất đặc thù, Linh thể, Thánh thể và võ giả Tinh Mệnh đã mở Tinh Môn đều là con cưng của ông trời, cơ thể sẽ trải qua sự biến đổi khi nâng cao cảnh giới”.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta không giống ba người, còn cần phải từ từ tôi luyện cơ thể, cảnh giới Tứ Linh chẳng qua chỉ là con đường võ đạo”.
“Ụm bò...”
Nghe thấy vậy, Tiểu Thanh kêu lên một tiếng, cơ thể đầy lông tản ra ánh sáng màu lam.
“Đúng đúng đúng, còn có ngươi, ngươi cũng cực kỳ lợi hại! Quỳ Giáp mở thì cảnh giới Địa Võ cũng không làm gì được ngươi!”
Tần Ninh liếc nhìn Tiểu Thanh, bất đắc dĩ không nói nên lời.
Nhóc con này không giống với tổ tiên của nó chút nào, tuổi già nhưng chí chưa già, ngược lại còn giống như đứa trẻ bướng bỉnh, làm gì cũng muốn nhúng tay vào.
“Sắp đến khe Nam Thiên rồi!”
Tần Ninh nhìn về phía trước, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Khe Nam Thiên - một trong bốn nơi nguy hiểm nhất ở Vạn Linh vực, tràn đầy những thứ thần bí đáng kinh ngạc.
“Đứng lại!”
Ngay khi bốn người tiếp tục tiến lên phía trước, một tiếng hừ lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Khi tiếng hừ lạnh vang lên, bốn năm bóng người từ trong bước ra từ trong núi, nhìn thấy bốn người một bò thì khuôn mặt lộ vẻ cảnh giác đề phòng.
“Nơi này đã bị chúng ta chiếm đóng, đường này không được đi, đi đường vòng đi!”
Thanh niên cầm đầu lạnh lùng nói.
“Người của thượng quốc Mộc Diệp!”
Vân Sương Nhi khẽ cau mày.
Phần vai trên quần áo và trang sức của những người đó có khắc một chữ Mộc, đây chính là biểu tượng của võ giả hoàng thất thượng quốc Mộc Diệp.
“Nơi này đã bị các ngươi chiếm đóng?”
Tần Ninh mỉm cười: “Cả Vạn Linh vực này là của ta, vậy mà các ngươi nói con đường này là của các ngươi sao?”
“Hỗn xược!”
Thanh niên kia nói tiếp: “Nếu đã biết bọn ta là người của thượng quốc Mộc Diệp thì các ngươi cũng nên hiểu biết, cút đi ngay lập tức chính là sự lựa chọn tốt nhất cho các ngươi!”
“Cút đi sao?”
Tần Ninh khẽ nhíu mày.
Diệp Viên Viên không nói gì nhiều, tiến lên một bước, rút ra cây roi dài trong tay.
“Cảnh giới Linh Phách tầng một!”
Nhìn thấy thực lực của Diệp Viên Viên, thanh niên kia liền giật mình.
Cô gái này nhìn có vẻ khoảng mười bảy tuổi mà đã là cảnh giới Linh Phách, thật là kỳ diệu!
Vút...
Đột nhiên, tiếng mũi tên vang lên, nhưng lại xuyên qua không trung.
“Cảnh giới Linh Luân tầng thứ ba!”
Cung Càn Khôn, tên Chấn Thiên trên tay Vân Sương Nhi cũng bắn ra một mũi tên, khí tức vô cùng mạnh mẽ.
“Cung tên này uy lực mạnh mẽ như vậy, không thua kém gì linh khí tứ phẩm!”
Người thanh niên lạnh lùng nói: “Ta là Mộc Khánh Trắc, đại đội trưởng của Mộc Vệ của thượng quốc Mộc Diệp, tốt hơn hết là các ngươi rời đi ngay bây giờ, nếu không...”
“Nói nhảm nhiều quá! Ở trong Vạn Linh vực này, ta muốn đi thế nào thì tự ta quyết định, Mộc Diệp Thượng quốc các ngươi cũng dám cản ta sao?”
Vẻ mặt của Tần Ninh lạnh lùng nói: “Thật là khó chịu!”
Hắn thật sự rất buồn bực.
Trước đây gặp đám người đế quốc Đông Giang thì cũng như thế này, chiếm giữ núi Bắc Uyên xong nói là của bọn họ.
Bây giờ đám người này cũng như vậy.
Cứ như thể bước vào trong Vạn Linh vực, nhặt được cái gì thì đều là của bọn họ vậy.
Dáng vẻ hất cằm lên trời khiến cho hắn rất khó chịu.
“Nhân lúc ta còn chưa tức giận, các ngươi mau cút đi, chặn đường bổn công tử, có tin ta giết chết ngươi không?”
Nghe thấy vậy, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều lộ ra vẻ đề phòng.
Ông Què lại liếc đám người kia, đám hộ vệ cảnh giới Linh Luân này không cần ông ta ra tay.
“Tiểu thư Sương Nhi...”
Đúng lúc đó, một giọng nói mang theo sự kinh ngạc vang lên.
“Tiểu Thanh, ngươi đã ăn nhiều linh đan lắm rồi đấy, đừng có để phí nhé!”
Lúc này, Tần Ninh đứng phía sau Tiểu Thanh, nói: “Thứ lão tổ tông truyền lại cho, ngươi còn nhớ chứ?”
“Bò…”
Tiểu Thanh vênh mặt lên, kiêu ngạo kêu một tiếng.
“Được, Thương Thanh Quỳ Ngưu nhất mạch, lông mở giáp cũng là một lần lột xác. Lần này tên nhóc nhà ngươi mở giáp thì thực lực sẽ thay đổi kinh động đất trời”.
Tần Ninh vừa dứt lời, hai tay kết ấn.
“Thương Thanh Quỳ Ngưu, mở Quỳ Giáp!”
Hắn gằn một tiếng, lúc này trên bề mặt cơ thể của Tiểu Thanh hiện lên ánh sáng xanh chói lọi.
Mà lúc này, ánh đao đã chém tới.
Keng…
Một tiếng keng vang lên, mặt đất bị nổ tung.
Trong khoảnh khắc này, mấy người Thiên Ám đều nảy tim lên.
Uy lực bá đạo của Nam Thiên Trạch trong một đao này không phải chuyện đùa.
Cảnh giới Địa Võ tầng 3, dốc lực 1 đao. Tuy nói chỉ là một phần uy lực nhưng đừng nói là cảnh giới Linh Luân mà kể cả cảnh giới Linh Phách tầng 9 cũng xong đời.
Lúc này, xung quanh bỗng chốc im phăng phắc.
Nam Thiên Trạch thở dài một hơi, sắc mặt tái mét.
Một đao này đã hút cạn toàn bộ linh khí của ông ta.
Nếu không giết chết được Tần Ninh mới là chuyện quái quỷ.
“Chết rồi?”
Lúc này, Dương Vấn Thiên cũng hạ người xuống, thở phào.
Bóng của tên Chấn Thiên đuổi sau lưng đã mất hút.
Lẽ nào, Tần Ninh đã chết rồi?
“Dù ông có chết thì ta cũng không chết”.
Có tiếng nói chợt vang lên.
Vù…
Khói bụi tan ra, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Chỉ nhìn thấy con Thanh Ngưu kia toàn thân lân giáp dày đặc. Lúc này, Tiểu Thanh đã không còn là một con bò bình thường như ở quê, mà uy lực phi thường, ánh sáng xanh chói lọi, như một chiến thần Thanh Ngưu.
Bỗng chốc, mọi người đều chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Đỡ được rồi?
Bóng tên vun vút vang lên, Tần Ninh cầm cung Càn Khôn trong tay, tên Chấn Thiên trên cung phát ra từng tiếng vù vù.
Lúc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được, cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên tỏa ra sát khí mãnh liệt.
Sát khí lớn đến mức chấn động mọi người, lan tràn ra khắp nơi.
Dương Vấn Thiên và Nam Thiên Trạch là hai vị bá chủ đế quốc mà lúc này cũng sững sờ.
Chuyện này… Thế mà không chết?
Hai người lúc này như đang nằm mơ.
Một con Thanh Ngưu, trước đây thực lực thể hiện ra không đạt tới mức này. Nếu không thì vừa rồi cũng không thể bị thương nặng.
Tại sao bây giờ… lại giống như đổi một con khác rồi?
“Hai vị bá chủ, đi gặp Diêm vương đi!”
Ngay tức khắc, bàn tay Tần Ninh thả lỏng.
Viu…
Trong chớp mắt, tên Chấn Thiên lao ra khỏi cung Càn Khôn.
Tên này không có bóng tên mà là tên Chấn Thiên chân chính.
Phụp…
Như xuyên qua một tờ giấy trắng, tên Chấn Thiên xuyên qua cơ thể của Nam Thiên Trạch, một tiếng nổ tung trời vang lên, Nam Thiên Trạch còn chưa kịp la hét.
Lúc này, tên dài xuyên qua Nam Thiên Trạch, rồi lao tới giết Dương Vấn Thiên.
“Không…”
Lúc này, con ngươi của Dương Vấn Thiên không ngừng co lại, hơi thở cũng không ngừng nén xuống.
“Phá Vân Toa!”
Dương Vấn Thiên gằn giọng thét lên.
Phá Vân Toa phá hư không mà tới.
Những tiếng keng keng vang lên, trên Phá Vân Toa, ánh sáng phát ra tứ phía, ánh lửa dâng trào.
Trong chớp mắt, tên Chấn Thiên đã bị chặn lại.
Nhưng mọi người chỉ cần nhìn là biết, Phá Vân Toa chỉ ngăn bước tấn công của tên Chấn Thiên chứ không thể giải quyết vấn đề.
Dương Vấn Thiên thở hồng hộc, vội vàng nói: “Tần Ninh, Tần công tử!”
“Chuyện này là do đế ta không đúng. Bây giờ, đế ta trịnh trọng xin lỗi ngươi”.
“Xin lỗi?”
Tần Ninh vẫn đang cầm cung Càn Khôn trong tay, cười nhạt: “Động vào Tiểu Phi và Tiểu Thanh của ta, cho ông cơ hội để ông xin lỗi thì ông không làm. Bây giờ thì đã muộn rồi”.
“Tần Ninh!”
Giọng nói của Dương Vấn Thiên chợt cao vút, nặng nề nói: “Tần… công tử”.
Chỉ là lúc này, giọng điệu của ông ta đã hạ tông, khẩn cầu nói: “Chuyện này là Dương Vấn Thiên ta không đúng, ta sẵn sàng bồi thường”.
“Thế này đi, sau này nếu đế quốc Bắc Minh lại gặp phiền phức gì thì đế quốc Vân Dương ta tuyệt đối sẽ cung cúc tận tụy cho đến chết”.
“Im miệng”.
Tần Ninh tự tin nói: “Đế quốc Bắc Minh có phiền phức gì đã có Tần Ninh ta trấn giữ, đều có thể hóa nguy thành an”.
“Lão tổ của đế quốc Vân Dương ông, thiên tướng Dương Thạc, năm đó chính là một trong những thiên tướng của hoàng đế Minh Uyên. Đế quốc Bắc Minh sa sút, người khác có thể lên đạp cho một phát nhưng ông thì không!”
“Nhưng đó không phải là tội chết, tội chết là động vào người của ta”.
Ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo, sải bước đi lên. Khí thế của tên Chấn Thiên kia ép lại và tăng lên một bậc khiến Phá Vân Toa không thể ngăn nổi.
Rắc rắc rắc…
Những vết nứt xuất hiện, lúc này Phá Vân Toa đã không chống đỡ nổi.
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đã cảm nhận được, Dương Vấn Thiên đã tới cực hạn.
Cung Càn Khôn, tên Chấn Thiên đều là linh khí mà năm đó tôn giả Thanh Vân sử dụng, mang theo tôn uy.
Mà Phá Vân Toa chỉ là vũ khí do thiên tướng Dương Thạc sử dụng, chỉ mang theo tướng uy.
Chênh lệch quá lớn.
“Tần Ninh!”
Dương Vấn Thiên hoàn toàn phát điên: “Ngươi đừng có mà không biết tốt xấu. Giết ta rồi thì đế quốc Bắc Minh chắc chắn sẽ bị tiêu diệt. Một mình ngươi có chống lại được thiên quân vạn mã không?”
“Không cần ông phải lo chuyện này”.
Tần Ninh bước lên, vết vỡ nứt trên Phá Vân Toa càng lúc càng rõ rệt.
“Hạ tên giữ người!”
Đúng lúc này, một tiếng gầm cuồn cuộn vang lên.
Phía xa có gần trăm người đang lao tới.
Đội ngũ hành quân soàn soạt, bước đi đồng loạt, hơi thở mạnh mẽ, nhìn kỹ thì đều từ cảnh giới Linh Luân tới Linh Phách, và cảnh giới Địa Võ.
Người đi đầu mặc áo choàng màu xanh lam, sắc mặt lạnh lùng, hơi thở ép người.
“Hạ tên giữ người!”
Người đàn ông xuất hiện nhìn Tần Ninh, cười nói: “Cho dù Dương Vấn Thiên phạm lỗi gì thì mong vị thiếu niên này nể mặt Thương Nhất Tiếu ta tha cho ông ta một mạng”.
Thương Nhất Tiếu!
Người này vừa mở lời, Vân Khánh Ngữ, Vân Khánh Tiêu, Thiên Ám và Minh Ung đều biến sắc mặt.
Thương Nhất Tiếu là ai?
Bá chủ đế quốc Thương Nghiễm.
Đế quốc Thương Nghiễm, là 1 trong 10 đế quốc lớn, mà là đế quốc mạnh nhất đã được 10 đế quốc công nhận.
Trong đế quốc Thương Nghiễm, cao thủ cảnh giới Địa Võ còn nhiều hơn tổng số của 9 đế quốc còn lại.
Lúc này, nhìn những cường giả ngay ngắn và trật tự kia khiến Thiên Động Tiên nhướng mày.
Uy danh của đế quốc Thương Nghiễm không cần người khác ca tụng, sức mạnh của chính bản thân nó còn có thể so sánh với thượng quốc. Điều quan trọng là đế quốc Thương Nghiễm chính là truyền thừa của Thương Hư.
Thương Hư là 1 trong 9 đại nguyên soái uy danh lừng lẫy dưới trướng đại đế Minh Uyên.
Chỉ riêng điểm này khiến lai lịch của đế quốc Thương Nghiễm hơn hẳn với những đế quốc khác.
Lúc này, mọi người đều căng thẳng hơn nhiều.
Lúc đầu khi họ lên núi, chém giết người của đế quốc Đông Giang. Người kia đã nói, đó là nơi mà 5 đế quốc lớn bọn chúng ưng ý.
Xem ra, đế quốc Thương Nghiễm và 4 đế quốc Nam Việt, Đại Tiễn, Vân Dương và Đông Giang quan hệ không tầm thường.
Thương Nhất Tiếu lại nhìn Tần Ninh, khẽ cười: “Vị công tử này, mong hãy nể mặt Thương mỗ nhân, bỏ qua chuyện này, thế nào? Ta sẵn lòng thay Dương huynh bồi thường mọi tổn thất cho ngươi”.
Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều yên lặng nhìn Tần Ninh.
“Ông? Ông là cái thá gì mà ta phải nể mặt ông? Mặt ông có giá lắm à?”, Tần Ninh nói.
Chương 292: Không muốn náo loạn với ông
Lúc này, trên cả khu đầm lầy, chỉ có tiếng nước chảy nhẹ không ngừng.
Mọi người giờ đây không còn nhớ rõ, kiểu yên lặng này đã xuất hiện bao nhiêu lần rồi!
Ông là cái thá gì?
Nể mặt ông?
Mặt ông đáng giá lắm à?
Trên toàn Cửu U đại lục, người dám nói những lời này chỉ có những cương vương của các cương quốc mà thôi.
Mà hôm nay, Tần Ninh lại nói vậy.
“Láo xược, đây là bá chủ của đế quốc Thương Nghiễm ta. Đế quốc Bắc Minh ngươi mà gặp kỵ binh của đế quốc Thương Nghiễm ta cũng chỉ biết run rẩy!”
Một cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 1 gằn giọng nói: “Nhãi con, xin lỗi bá chủ nước ta ngay”.
“Xin lỗi? Ta xin cái con mẹ ngươi!”
Tần Ninh lặng lùng nhìn thẳng mặt tên đó, u ám nói: “Ta muốn giết ai, ai dám ngăn cản thì giết luôn cả lũ”.
“Không tin thì cứ tới thử!”
“Muốn chết!”
Sắc mặt của cường giả cảnh giới Địa Võ đó lạnh lẽo, sải bước đi lên, sát khí cuồn cuộn.
“Dừng tay!”
Thương Nhất Tiếu lên tiếng ngay lập tức.
Vừa rồi ông ta đã nhìn thấy, mấy người Dương Vấn Thiên chết trong tay Tần Ninh thế nào.
Linh khí ngũ phẩm mà năm đó tôn giả Thanh Vân đã dùng, cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên, uy lực cực lớn, không phải là thứ người bình thường có thể chịu được.
Vẻ mặt Thương Nhất Tiếu tươi cười.
“Đúng là một thiếu niên rất quyết đoán”.
Thương Nhất Tiếu thản nhiên nói: “Tần Ninh đúng không? Tuy không biết làm thế nào mà ngươi lấy được cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên đã thất truyền, nhưng ta khuyên ngươi, tốt nhất là nên khiêm tốn một chút”.
“Hôm nay, ngươi không tính toán hậu quả đã giết liên tục 4 vị bá chủ, 4 đế quốc lớn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi”.
“Vậy thì sao?”
Tần Ninh mỉm cười nói.
Vậy thì sao?
Thương Nhất Tiếu cảm thấy rất buồn cười.
Ông ta cũng không muốn quan tâm xem rốt cuộc Tần Ninh là ngây thơ thật hay giả ngốc.
“4 người họ chết rồi, ta cũng không tính toán. Nhưng Tần Ninh, cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên có thể gọi là linh khí mang tôn uy của tôn giả Thanh Vân, giá trị phi phàm, một khi tin tức này truyền ra thì ngươi giữ không nổi, đế quốc Bắc Minh cũng giữ không nổi”.
Thương Nhất Tiếu thản nhiên nói: “Thất phu vô tội, kẻ tài có tội. Cho nên ta khuyên ngươi, tốt nhất là giao cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên ra đi!”
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh đã hiểu ngay.
Lão cáo già này không hề nghĩ tới sống chết của mấy người Dương Vấn Thiên mà trái lại muốn lấy cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên trong tay mình.
Nghe thấy lời này, Vân Khánh Ngữ và mấy người Minh Ung cũng cẩn trọng hơn hẳn.
Theo tính cách của Tần Ninh, chắc chắc là sẽ không giao cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên ra.
Thương Nhất Tiếu là ai?
Bá chủ của đế quốc Thương Nghiễm, người nắm giữ đứng đầu trong 10 đế quốc lớn, bản thân ông ta chính là cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 5.
Tần Ninh không nể nang ông ta, theo tính cách của Thương Nhất Tiếu thì sao có thể bỏ qua như thế?
Gã này sĩ diện có tiếng.
“Được rồi!”
Tần Ninh vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều sững sờ.
Được?
Tần Ninh sải bước ra, bàn tay vung lên.
Cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên bỗng chốc bay trong không trung về phía Thương Nhất Tiếu.
Thấy Tần Ninh quả quyết như thế, Thương Nhất Tiếu khẽ sững lại, bàn tay vung lên, một luồng linh khí từ bàn tay đỡ lấy cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên.
Kiểm tra kỹ càng cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên, Thương Nhất Tiếu mới yên tâm cầm lên tay.
“Không sao chứ?”
Tần Ninh lại cười nói: “Ông đường đường là cảnh giới Địa Võ tầng 5 mà lại sợ sệt cảnh giới Linh Luân tầng 3?”
“Được rồi, ông muốn cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên, ta đã cho ông rồi”.
Tần Ninh chắp tay sau lưng, tỏ ra điệu bộ thản nhiên, nhìn mọi người nói: “Chúng ta đi”.
Đi?
Cứ thế đi à?
Thật sự không cần cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên nữa à?
“Đứng lại”.
Chỉ là khi Tần Ninh vừa quay lưng thì lại đột nhiên vang lên một tiếng quát.
Thương Nhất Tiếu u ám nói: “Cung và tên này sao lại không có một tia linh khí dao động?”
“Không có linh khí?”
Tần Ninh kinh ngạc nói: “Đó là vì ông không biết dùng, liên quan gì đến ta?”
“Ngươi đứng lại!”
Lúc này, sắc mặt của Thương Nhất Tiếu đã sầm hẳn lại .
Rõ ràng Tần Ninh đang chơi ông ta.
“Ngươi dám đùa giỡn ta, thằng nhãi thối tha, ngươi thật sự cho rằng, đế ta không dám giết ngươi sao?”
Thương Nhất Tiếu sầm mặt, sát khí cuồn cuộn.
Ông ta là cảnh giới Địa Võ tầng 5, có thể ngăn được đòn tấn công của cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên, Tần Ninh dùng cung tên này thì cũng không uy hiếp được tính mạng của ông ta.
Huống hồ, bây giờ cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên còn ở trong tay ông ta.
Chỉ riêng điểm này thì Tần Ninh gần như không có bất kỳ năng lực nào để uy hiếp tới ông ta.
“Vây lại cho ta. Thằng nhóc này không nói ra cách sử dụng cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên thì giết luôn, mỗi người đâm một nhát. Ta muốn xem xem, hắn có thể ngang ngược đến lúc nào!”
Lúc này Thương Nhất Tiếu hạ lệnh, bỗng chốc, 7, 8 tên mang theo mười mấy thủ hạ bao vây mọi người lại.
7, 8 tên đó tỏa ra hơi thở mạnh mẽ của cảnh giới Địa Võ, linh khí dồi dào.
Lúc này Tần Ninh khẽ lắc đầu.
“Ta đã biết tâm địa của ông ác độc, cho ông rồi, ông không dùng được còn trách ngược ta?”
Tần Ninh chậm rãi bước lên, cười nói: “Đây là ông tự tìm đường chết, đế quốc Thương Nghiễm, hậu nhân của nguyên soái Thương Hư, 1 trong 9 soái, đúng không?”
Giọng nói của Tần Ninh chợt thay đổi, lạnh lùng nói: “Nếu không phải nể mặt Thương Hư năm đó từng cứu đứa nhóc Minh Uyên một mạng thì ta đây cũng lười dài dòng với ông”.
Lời này vừa nói ra khiến Thương Nhất Tiếu sững sờ.
Nguyên soái Thương Hư là 1 trong 9 soái uy danh lừng lẫy, nhưng lại là một người có thực lực kém nhất trong 9 soái dưới trướng Minh Uyên.
Tuy nói là vậy nhưng năm đó, nguyên soái Thương Hư lại có ơn cứu mạng với đại đế Minh Uyên, cho nên được thăng chức nguyên soái.
Nhưng chuyện này có rất ít người biết, chứ đừng nói là mấy vạn năm sau.
Vậy tại sao Tần Ninh lại biết?
Mà hình như còn biết rất rõ ràng.
“Thu lại cái suy nghĩ vặn vẹo của ông lại. Ta không muốn náo loạn với ông. Cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên đưa cho ta, ta không giết ông, tiếp tục yên tâm mà làm hoàng đế”.
Lúc này, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn sửng sốt.
Không muốn náo loạn với ông?
Tần Ninh đang thành thật sao?
Hai vị đế vương Vân Khánh Tiêu và Minh Ung lúc này cũng siết chặt binh đao trong tay, mồ hôi ướt đẫm lưng.
Tần Ninh này thật sự không sợ trời không sợ đất, Thương Nhất Tiếu là bá chủ đứng đầu của 10 đế quốc lớn, trong mắt hắn hình như cũng chỉ là người bình thường muốn giết thì giết.
“Láo xược!”
Quả nhiên, Thương Nhất Tiếu đã hoàn toàn bị Tần Ninh chọc giận.
Chỉ là một thằng nhãi đến từ một đế quốc đang sa sút, không biết tên mà lại coi mình như một thuộc hạ, lại còn uy hiếp mình như thế?
Gã này thật sự không sợ chết sao?
Thương Nhất Tiếu nắm chặt cung tên, tức không thế nói nên lời.
“Giết cho ta!”
Vừa dứt lời, bỗng chốc mấy bóng người xông ra chém giết.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo.
“Càn Khôn có tự bao đời, Chấn Thiên tồn tại dài lâu!”
Soạt…
Lúc này, cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên cực bình thường trong tay Thương Nhất Tiếu tỏa ra một luồng ánh sáng bá đạo, thoát khỏi tay ông ta.
“Ta nói rồi, không muốn náo loạn cùng ông, còn thật sự cho rằng ta đùa sao?”
Tần Ninh hừ một tiếng, ngón tay điểm một cái, ánh sáng trên mũi tên Chấn Thiên càng thêm chói lọi rồi lao vào không trung, đâm về phía Thương Nhất Tiếu.
Chương 293: Lọng che trời
Lúc này, tất cả mọi người đều chết lặng.
Rốt cuộc, bọn họ không thể nào biết Tần Ninh khống chế cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên thế nào.
Nhưng dường như chỉ có nằm trong tay Tần Ninh thì cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên mới có thể giải phóng ra tiềm năng vô thượng.
Một cung một tên lúc này tỏa ra ánh sáng chói lọi.
“Chỉ là cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên mà ngươi thật sự cho rằng có thể uy hiếp tới đế ta sao?”
Thương Nhất Tiếu cười lạnh, hùng dũng bước lên.
“Lọng che trời, mở!”
Thương Nhất Tiếu vừa dứt lời thì ngón tay điểm một cái, trong tay áo có một luồng ánh sáng màu vàng không ngừng lan rộng.
Lọng che trời mở rộng ra cao đủ 3 trượng, bên trên lồi lên dạng hình tròn, giữa ánh sáng vàng có bóng một con rồng dài điêu khắc đẹp đẽ, nhe nanh, nhếch miệng, dáng vẻ hung hăng thấy rõ.
Bán kính rộng hơn 3 mét, bao phủ che kín thân thể Thương Nhất Tiếu.
Keng…
Lúc này, tên Chấn Thiên vừa rơi xuống, mũi tên cắm lên lọng che trời thì một tiếng leng keng đinh tai nhức óc vang lên.
Chặn được rồi?
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh dị.
Đây là lần đầu tiên, tên Chấn Thiên bị chặn lại.
“Lọng che trời, chính là lọng che trời mà năm đó nguyên soái Thương Hư sử dụng!”
“Một linh khí ngũ phẩm đỉnh cấp trên Cửu U đại lục, uy danh lừng lẫy lại vẫn còn tồn tại”.
“Hóa ra là đế quốc Thương Nghiễm vẫn luôn kế thừa nó, chẳng trách mà đế quốc Thương Nghiễm có thể trở thành đế quốc đứng đầu trong 10 đế quốc lớn”.
Lúc này, lọng che trời xuất hiện, tất cả mọi người đều run lẩy bẩy.
Đây chính là pháp bảo lọng che trời nổi tiếng mà nguyên soái Thương Hư, 1 trong 9 soái, từng dùng.
Có thể ngăn cản được sức tấn công toàn lực của cường giả cảnh giới Địa Võ, có thể toát ra hơi thở chết chóc và tấn công bá đạo.
Lần này, tên Chấn Thiên không thể làm vỡ được nó.
Thấy vậy, trong lòng mọi người đều nổi lên những con sóng lớn cuồn cuộn ngất trời.
Kiếm máu Sinh Tử, búa Liệt Thiên, cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên, lọng che trời.
Những thứ này đều là linh khí nổi tiếng thời Cửu U đại đế, không giống với những linh khí ngũ phẩm bây giờ, chủ nhân của chúng đều đã từng là những người lỗi lạc đỉnh cấp trên Cửu U đại lục.
“Ta thừa nhận, cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên quả thực có sức mạnh không tầm thường. Nhưng Tần Ninh, ngươi thật sự cho rằng, đế quốc Thương Nghiễm ta với tư cách là quốc gia dẫn đầu trong 10 đế quốc lớn, tới cả một vài thượng quốc cũng phải kính cẩn đối đãi lại thật sự không có chiêu cuối sao?”
Thương Nhất Tiếu tỏ ra lạnh lùng.
“Bây giờ, ta cho ngươi 1 cơ hội nữa, giao cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên ra, nói cho ta biết cách dùng của cung tên này thì ta có thể cân nhắc, chỉ giết ngươi mà không hủy diệt đế quốc Bắc Minh”.
Thương Nhất Tiếu lúc này đang đứng dưới lọng che trời, biểu cảm kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng.
“Cho ta cơ hội?”
Tần Ninh thản nhiên cười nói: “Ông cũng thật là đánh giá bản thân quá cao đấy. Theo những gì ta biết thì hậu nhân 9 soái, ai ai cũng là kẻ thống trị thượng quốc, hoặc là truyền thừa cổ lão thế gia. Ông là hậu nhân của Thương Hư nhưng chỉ là bá chủ đế quốc, không cảm thấy mất mặt lại còn ở đó mà kiêu ngạo cái nỗi gì?”
Lời này vừa nói ra khiến Thương Nhất Tiếu chợt sững sờ.
Tới giờ, trên Cửu U đại lục phân thành 4 tầng thực lực rõ ràng: cương quốc, thượng quốc, đế quốc và quốc.
Hậu nhân của 18 thiên tướng, quả thực là lập rất nhiều đế quốc, phát triển mạnh mẽ.
Mà 9 soái năm đó thì thân phận và địa vị cao hơn 18 thiên tướng một bậc, theo lý mà nói thì quả thật là ông ta nên thắng hậu nhân của 18 thiên tướng một bậc mới đúng.
Lời nói này của Tần Ninh đã chọc ngoáy vào nỗi đau trong lòng ông ta.
Với tư cách là hậu nhân của nguyên soái Thương Hư, Thương Nhất Tiếu hiện giờ là bá chủ đế quốc, quả thực là còn kém so với hậu nhân của mấy nguyên soái khác.
Tần Ninh lại chẳng kiêng dè gì mà xé toạc vết thương của ông ta ra.
“Bây giờ, ta đã thay đổi ý định!
Sắc mặt của Thương Nhất Tiếu lúc này lạnh lùng đến đáng sợ.
“Ngươi có giao cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên hay không thì hôm nay ta cũng sẽ giết ngươi”.
Thương Nhất Tiếu đã hoàn toàn phát điên.
Tần Ninh quá ngông cuồng.
Chỉ là một thằng nhãi không biết trời cao đất dày, là cái tên mới nổi ở đế quốc Bắc Minh mà cho rằng bản thân có thể không sợ gì sao?
“Che trời dẫn linh vũ!”
Thương Nhất Tiếu gằn giọng, thực lực mạnh mẽ của cảnh giới Địa Võ tầng 5 hoàn toàn bộc phát ra ngoài.
Đồng thời, từng luồng sức mạnh bùng nổ, chồng chất từng tầng.
Sức mạnh chất đống thành tầng, lúc này, toàn thân Thương Nhất Tiếu dường như ngưng tụ một lớp áo giáp, sắc bén, ép người.
Soạt…
Trong chớp mắt, áo giáp kia mở rộng ra, hóa thành mưa lớn đầy trời, dung hòa vào trong lọng, cả phần đỉnh lọng như xoay chuyển nhanh hơn.
Tiếng ầm ầm vang lên, linh vũ phủ khắp nơi nhưng phàm là những võ giả bị linh vũ rơi vào người thì thân thể bỗng chốc nổ chết thảm tại trận.
Lọng che trời chính là linh khí hộ mệnh của nguyên soái Thương Hư, về uy lực thì không cần phải nói.
Bây giờ, trong tay Thương Nhất Tiếu thì lại càng phát huy hiệu quả cực lớn.
“Bảo vệ Tần Ninh!”
Thiên Động Tiên gằn giọng quát lên.
Những tiếng soạt soạt soạt vang lên, ánh sáng màu máu trên kiếm máu Sinh Tử càng nồng.
Đinh đinh đang đang, ánh sáng màu máu mà kiếm máu Sinh Tử giải phóng ra xông tới cái lọng.
Nhưng cái lọng đó bị đụng vào thì linh vũ lại càng mãnh liệt đánh thẳng vào kiếm máu Sinh Tử.
“Mạnh thế!”
Thiên Động Tiên âm thầm kinh ngạc.
Ông ta đã đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng 2, cộng thêm kiếm máu Sinh Tử thì có thể đối cứng với cảnh giới Địa Võ tầng 3.
Nhưng bây giờ, cái lọng lại xử lý dễ như trở bàn tay những đòn tấn công này.
Từng luồng linh vũ mở rộng ra khiến những bóng người của đế quốc Bắc Minh và đế quốc Vân Lam kêu gào thảm thiết mà đổ xuống đất.
Tần Ninh đứng nguyên tại chỗ, nhìn Thương Nhất Tiếu.
“Lọng che trời không phải dùng như vậy đâu”.
Tần Ninh cười giễu một tiếng, sải bước lên một bước.
“Tiểu Thanh, giết!”
Tung người nhảy lên lưng Tiểu Thanh, lúc này toàn thân Tần Ninh bao phủ từng tầng áo giáp.
Quỳ giáp trên người Tiểu Thanh đã dung hòa với thân thể của Tần Ninh, dường như họ đã hòa làm một thể vậy.
“Lão già, cút!”
Tần Ninh gằn giọng, bàn tay vung lên, trong miệng không ngừng niệm.
Bỗng nhiên, từng tầng linh vũ tỏa ra từ trong lọng biến mất.
“Phập…”
Lúc này, Thương Nhất Tiếu không hiểu tại sao mà phun ra một ngụm máu, toàn thân sững sờ.
Vừa rồi, sau khi Tần Ninh lẩm bẩm niệm mấy câu thì bỗng nhiên trong lọng kia có một lực cắn ngược mạnh mẽ, chui tọt vào trong cơ thể ông ta.
Nỗi đau tê tâm liệt phế giống như những linh vũ kia xông vào trong cơ thể của ông ta vậy.
Tại sao lại thế?
Thương Nhất Tiếu tái mét mặt, thân thể lảo đảo, cái lọng cũng lắc lư, cũng không phun linh vũ nữa.
“Lui!”
Không nói hai lời, sắc mặt của Thương Nhất Tiếu trắng bệch thì cung tay lên, lọng che trời lui ra và biến mất, bóng dáng của Thương Nhất Tiếu cũng không thấy đâu.
Lúc này, hiện trường vô cùng yên tĩnh.
Những võ giả của 4 đế quốc lớn nào dám đứng đợi mà ôm đầu lủi đi.
Trong chớp mắt, xung quanh chỉ còn lại mấy chục người của đế quốc Bắc Minh và đế quốc Vân Lam.
Ánh mắt Tần Ninh lóe lên, nhưng cũng không đuổi theo.
“Ông ta chưa chết…”
Tần Ninh nói ra một câu khó hiểu, rồi lại chậm rãi nói: “Không ngờ, năm đó một viên đá Phụng Huyết lại giúp ông ta sống tới giờ…”
“Công tử nói ai vậy?”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không hiểu hỏi.
“Không ai cả!”
Tần Ninh xua xua tay, nói: “Lần này, thú vị đây. Ông ta chưa chết nhưng lại có mắt không tròng, ha ha…”
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu, ông ta trong miệng Tần Ninh, rốt cuộc là ai?
Chương 294: Đào báu vật?
Đúng lúc này, ở bên kia, Thương Nhất Tiếu mang theo gần một trăm người, nhếch nhác tháo chạy.
“Bá chủ, ngài sao rồi?”
Một cao thủ cảnh giới Địa Võ không khỏi lo lắng.
“Không sao, chỉ bị cắn ngược một chút mà thôi!”, Thương Nhất Tiếu tỏ ra hung tợn trả lời.
“Lọng che trời là do lão tổ tông Thương Hư truyền lại, ta không hoàn toàn nắm chắc nhưng hình như thằng nhóc đó lại rất quen thuộc nó…”
Lúc này, Thương Nhất Tiếu mang vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Chuyện này vốn dĩ không thể xảy ra!
Tại sao lại có người còn hiểu rõ về lọng che trời hơn ông ta.
Lọng che trời chính là lão tổ truyền lại mấy vạn năm trước, chỉ hoàng thất đế quốc Thương Nghiễm bọn chúng mới có thể nắm giữ.
Rốt cuộc Tần Ninh đã làm thế nào?
Lúc này, Thương Nhất Tiếu mới hiểu ra, chỉ dựa vào ông ta thì không thể giết Tần Ninh.
“Người của thượng quốc Thiên La tới rồi sao?”
“Đã đến sớm rồi, nhưng họ lại tách ra làm hai đường, nghe nói La Vĩnh Thịnh đã bị giết trong hoàng thành của đế đô Bắc Minh. Bây giờ, La Thông Thiên vô cùng tức tối, đem theo một đám cao thủ, đi tìm hai người Minh Ung và Thiên Ám”.
“Bây giờ xem ra, La Vĩnh Thịnh kia chắc chắn không phải là do Minh Ung và Thiên Ám giết”.
Thương Nhất Tiếu ho khù khụ, nói: “Phái người liên lạc với La Thông Thiên, nói cho ông ta biết, đế quốc Thương Nghiễm ta có chuyện muốn hợp tác với thượng quốc Thiên La của ông ta”.
“Vâng!”
Tiếng nước chảy róc rách vang lên, vẻ mặt Thương Nhất Tiếu lạnh lùng.
“Tần Ninh… ngươi nhất định phải chết…”
Giọng nói nặng nề vang lên, rồi biến mất trong đầm lầy…
Lúc này, Tần Ninh lại ngồi khoanh chân trên một hòn đá lớn.
Hòn đá này chính là trung tâm đàn tế mà lúc trước Tiểu Phi bị ép đến đường cùng.
Thả lỏng toàn thân, quanh người Tần Ninh lóe lên từng luồng sáng.
Ánh sáng mãnh liệt dần lan ra.
“Đây là gì?”, Minh Ung kinh ngạc nói.
“Khí Kim Duệ!”
Thiên Động Tiên chậm rãi nói: “Dựa vào khí Kim Duệ để hấp thu trực tiếp vào cơ thể, công tử đang luyện thể!”
Luyện thể?
Nghe lời này, Thiên Ám và Minh Ung đều sững sờ.
Họ có biết về luyện thể.
Tứ linh cảnh: Linh Hải, Linh Đài, Linh Luân và Linh Phách đều hấp thu linh khí vào cơ thể để tu luyện sức mạnh, đúng là căn bản.
Nhưng phần đặt nền móng lại là cơ thể của võ giả.
Duy chỉ có thân thể đủ mạnh mẽ thì mới có thể dung nạp càng nhiều linh khí.
Thiên Động Tiên nhớ mang máng, trong sách cổ của đế quốc Bắc Minh đã từng ghi.
Năm đó, khi cảnh giới của Cửu U Đại Đế thuộc tứ linh cảnh thì không hề thu nạp linh khí thiên địa mà chỉ tôi luyện thân thể.
Cuối cùng, khi đạt tới cảnh giới Địa Võ thì trực tiếp nuốt nhả linh khí thiên địa, thực lực cuộn trào cực độ trong chớp mắt.
Vừa đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng 1 thì 1 quyền có thể chấn động chết đối thủ mạnh là cảnh giới Địa Võ tầng 5.
Chuyện này vốn không thể nghiên cứu là thật hay giả. Nhưng bây giờ, hình như Tần Ninh cũng như thế.
Tuy nói, Tần Ninh thu nạp linh khí thiên địa để tu hành, nhưng vẫn luôn chú ý nhất tới tôi luyện thân thể mình.
Dùng thể quyết luyện thể thì sức mạnh càng bá đạo, khó có thể ước đoán.
Lúc này, thân thể Tần Ninh đang thu nạp khí Kim Duệ dồi dào, xông tới lục phủ ngũ tạng, với sự kết hợp của Âm Dương Ly Hợp Kim thể, khí Kim Duệ dần dần được hấp thu.
Trên cơ thể của hắn, mỗi sợi lông tơ, mỗi mảng da thịt đều như có như không lóe lên ánh sáng vàng.
Thực lực cảnh giới Linh Luân tầng 3 lúc này lại một lần nữa nâng cấp đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 4.
Mức độ nâng cấp như thế khiến mọi người chứng kiến đều sửng sốt.
Chỉ có một lúc, mà Tần Ninh rõ ràng đang tôi luyện thân thể, tại sao lại nâng cấp cảnh giới một cảnh khó hiểu vậy?
“Phù…”
Sau đó, Tần Ninh mở đôi mắt, đứng thẳng người nói.
“Xuất phát!”
Xuất phát? Đi đâu?
“Minh Ung, Thiên Ám, Vân Khánh Ngữ, Vân Khánh Tiêu, bốn người các ông đều là cảnh giới Địa Võ, đi tới khu vực Đông Thiên, ở đó tìm một tế đàn, khởi động nó theo cách ta nói cho các ông biết, rồi yên lặng chờ ta tới”.
Tần Ninh dặn dò nói: “Phải nhớ, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được rời khỏi tế đàn nửa bước”.
“Vâng!”
Mấy người Thiên Ám đều chắp tay đáp lời.
“Tiểu Phi, muội đi cùng họ, thú hạch của vương giao dồi dào linh hỏa. Nếu muội có thể dung hòa thì chắc chắn lại tiến thêm một bước, rõ chưa?”
“Tiểu Phi muốn đi cùng Tần Ninh ca ca…”
“Tiểu Phi bây giờ đã tới cảnh giới Linh Phách rồi, Tần Ninh ca ca mới cảnh giới Linh Luân tầng 3, muội đi với ta thì ta làm thế nào mà nâng cấp thực lực đây?”
Nghe thấy câu nói này, Tiểu Phi khẽ gật đầu.
Tuy không nỡ nhưng cô bé vẫn nghe theo lời Tần Ninh.
“Viên Viên, Sương Nhi, ông què, Tiểu Thanh đi theo ta”.
Lúc này, Tần Ninh chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Đưa mọi người đi đào báu vật”.
Đào báu vật?
Lời vừa nói ra khiến mọi người sáng cả mắt.
Trên suốt chặng dường, họ đã gặp không biết bao nhiêu báu vật.
Bây giờ, theo ý của Tần Ninh thì hình như là mới bắt đầu đi đào báu vật thật?
5 người cùng nhau rời đi, tiến về phía Nam.
Thiên Ám và Minh Ung lúc này đưa mắt nhìn nhau, phấn chấn không thôi.
Bắc Minh kình và Thanh Đạo Hoàng Kiếm quyết chính là linh quyết đỉnh cấp, là linh quyết truyền thừa của Minh gia và Thiên gia. Bây giờ họ đã lấy được toàn bộ, tu luyện linh quyết này thì thực lực của họ nhất định sẽ được nâng cao với biên độ cực lớn.
Tới lúc đó, đế quốc Bắc Minh sẽ không bị gọi là đế quốc hư danh nữa mà là đế quốc hàng thật giá thật.
Vân Khánh Ngữ và Vân Khánh Tiêu cũng nhìn nhau, rồi khẽ gật đầu.
Cho dù thế nào thì họ chỉ cần tuân theo lời dặn dò của lão tổ.
Trong tay cầm sáo Linh Diên và đàn Phù Diêu, nghe theo lời Tần Ninh sắp xếp là được.
Nếu kẻ nào muốn giết Tần Ninh thì họ sẽ giết kẻ đó.
Cho dù là bá chủ đế quốc cũng vậy, quốc chủ thượng quốc cũng không khác, mà kể cả cương vương của cương quốc thì họ cũng phải bảo vệ Tần Ninh.
“Công tử, chúng ta đi đâu?”
“Khe Nam Thiên!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Trong Vạn Linh Vực có 4 khu vực lớn là núi Bắc Uyên, sông Tây, Đông Thiên và khe Nam Thiên”.
“Trong khe Nam Thiên có rất nhiều đồ tốt, nên ta nghĩ, người tới khu vực đó cũng rất nhiều”.
Lúc này, ông què cung kính đi theo phía sau Tần Ninh, nheo mắt cười nói: “Nghe nói khe Nam Thiên chính là nơi mà năm đó hoàng đế Minh Uyên, lão tổ Thiên Thần hợp lực tốn mấy ngàn năm tâm huyết, có trồng rất nhiều linh tài thiên địa, giá trị phi thường, nhưng Vạn Linh Vực đã không mở mấy vạn năm rồi, không biết bây giờ Tần Ninh…”
“Có lẽ vẫn tồn tại hoàn hảo, không chút tổn thất…”
Tần Ninh thản nhiên cười.
5 người, chậm rãi tiến về phía trước.
Tần Ninh đưa cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên giao cho Vân Sương Nhi.
“Cung tên này đã trải qua mấy lần tiêu hao, tôn vị mà Thanh Vân lưu lại đã gần cạn hết, nhưng nó cũng vẫn là linh khí ngũ phẩm, đưa cho cô giữ nó nhé”.
Tần Ninh nhìn Vân Sương Nhi nói: “Hỗn độn thể của cô có lẽ rất phù hợp với cung tên này”.
“Giao cho ta ư…”
Vân Sương Nhi nắm chặt cung tên cổ, vẻ mặt căng thẳng.
Đây chính là linh khí ngũ phẩm đó!
Trong đế quốc Bắc Minh, một linh khí ngũ phẩm đã đủ để chấn động hoàng thất.
Đừng nói là đế quốc Bắc Minh mà trong hơn một ngàn quốc gia trên Cửu U đại lục, một món linh khí ngũ phẩm cũng đủ để khiến nhiều quốc gia dốc sức tranh đoạt.
“Khống chế cung tên này không dựa vào linh khí mà dựa vào tâm niệm. Cô dựa vào tâm niệm giao tiếp với cung tên này, nó sẽ tự đẩy linh khí để tấn công một đòn mạnh mẽ”.
Tần Ninh dặn dò nói: “Nhưng đừng gượng ép mình. Bây giờ cô chưa thể phát huy được hiệu quả mạnh nhất đâu”.
“Vâng!”
Lúc này, Vân Sương Nhi nâng niu cung tên, vui sướng không thôi.
Từ khi đi theo Tần Ninh, từng chuyện không thể tin được xảy ra, thủ đoạn xử lý mọi chuyện của Tần Ninh thật khiến kẻ khác phải kinh ngạc.
Chương 295: Chúng ta không giống
Từ khi chém giết các trưởng lão ở học viện Thiên Thần.
Đến sau này, giết Lăng Thiên dễ như trở bàn tay rồi tiêu diệt Thiên Tử, cho đến bây giờ, khi đối mặt với bá chủ đế quốc, Tần Ninh vẫn rất ung dung, bình tĩnh.
Đó chính là Tần Ninh.
Từ trước đến nay, hắn luôn khiến người khác yên tâm.
Một nhóm năm người không vội không chậm, trải qua hơn một tháng trên đầm lầy, họ vừa mới bước ra khỏi đó.
Trong một tháng đó, Tần Ninh lại tìm được thêm vài dàn tế nữa trên đầm lầy.
Thế nhưng, cũng có những dàn tế khác với những dàn tế trước đó. Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng đã nâng cao thực lực của mình.
Cuối cùng Diệp Viên Viên cũng tiến vào cảnh giới Linh Phách tầng một nhờ vào cơ duyên với dàn tế.
Còn Vân Sương Nhi cũng tiến bộ vượt bậc.
Sau cảnh giới Linh Luân tầng một, cô ấy đã đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng thứ ba.
Sự tiến bộ của hai người hoàn toàn không thể đánh giá theo lẽ thường.
Đến cả ông Què là võ giả Tinh Mệnh, mở ra Tinh Môn cũng không ngừng tán thưởng.
Hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung, hỗn độn thể đều là thể chất cực kỳ hiếm thấy từ xưa đến nay.
Hai cô gái muốn thăng cấp chậm cũng khó.
Về phần Tần Ninh, dường như hắn lại gặp chướng ngại
Hắn vẫn ở cảnh giới Linh Luân tầng thứ tư, không hề thay đổi gì.
Nhưng với chuyện này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không hề coi thường vị công tử của mình.
Tần Ninh tu hành không hề chú trọng tới việc nâng cao cảnh giới, mà hắn luôn nghiên cứu cơ thể của mình.
Tần Ninh tu luyện Âm Dương Ly Hợp Kim thể, mỗi ngày tu hành chính là mỗi ngày nghiên cứu cơ thể.
Những võ giả bình thường dựa vào việc đưa linh khí vào trong cơ thể để rèn luyện cơ thể, nâng cao cảnh giới là chính.
Còn Tần Ninh thì ngược lại.
Từ khi Tần Ninh tự tu luyện đến bây giờ, hắn luôn chú trọng đến việc nâng cao bản chất cơ thể.
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên không chỉ nhìn thấy một lần, mỗi khi Tần Ninh thì hắn tu luyện đều rèn luyện cơ thể, mà bây giờ Âm Dương Ly Hợp Kim thể mà hắn coi trọng cũng là thể quyết.
Tần Ninh coi việc rèn luyện cơ thể làm nền tảng, tôi luyện cường độ của cơ thể, mỗi lần tu hành đều thông qua việc nâng cao sức bền bỉ của cơ thể để tăng cảnh giới.
Cách tăng cảnh giới như vậy tất nhiên không thể nhanh được, nhưng Tần Ninh lại vui vẻ chịu đựng.
Ngày hôm đó, năm người tiếp tục tiến về phía trước.
Vân Sương Nhi nhìn Tần Ninh, không nhịn được hỏi: “Âm Dương Ly Hợp Kim thể của công tử rốt cuộc có gì kỳ diệu...”
“Mà lại khiến công tử từ bỏ việc tăng cảnh giới, tập trung nâng cao cường độ của cơ thể đến vậy?”
Nghe thấy vậy, Tần Ninh không nhịn được mà phá lên cười.
“Để ta giải thích cho cô như thế này nhé!”
“Kỷ nguyên trước, loài người được coi là chủng tộc có cơ thể yếu ớt nhất trong vạn giới...”
Tần Ninh nhẹ mỉm cười: “Còn bây giờ, tất cả mọi người đều quan tâm đến việc nâng cao cảnh giới để sức mạnh chân nguyên nhập thể, tăng cấp bậc, tranh đoạt với vạn tộc”.
“Nhưng dần dần, mọi người phát hiện ra, trong vạn chủng loài, thứ mà bọn họ có ưu thế nhất chính là cơ thể!”
“Kết quả, loài người bắt đầu chú ý đến tu luyện cơ thể, thế nên mới chia ra làm các thể chất đặc thù như: Linh thể, Thánh thể, Vương thể, Hoàng thể, Đế thể”.
“Thật ra, điều cốt lõi nhất trong võ học chính là cơ thể. Cơ thể là lò luyện, trong tương lai, các võ giả có thể đi được bao xa đều phải tùy thuộc vào cường độ của cơ thể.”
“Mặc dù nguyên tắc rất đơn giản, nhưng đa số đều tập trung nâng cao cảnh giới. Rõ ràng họ biết rằng khả năng của cơ thể rất quan trọng nhưng lại không muốn bỏ thời gian để tôi luyện nó”.
Nghe thấy vậy, Vân Sương Nhi kêu lên một tiếng: “Chẳng phải ta và Viên Viên cũng tập trung đề cao cảnh giới sao...”
“Chúng ta không giống vậy!”
Tần Ninh cười rồi nói: “Cô là hỗn độn thể, ở kỷ nguyên này, cơ thể của cô đủ để được gọi là thiên tài vạn năm hiếm thấy rồi!”
“Cô chỉ cần tu luyện Hỗn Độn Ngọc Thân quyết, chuyển hóa linh khí thành chân nguyên, dưới sự rèn giũa của chân nguyên, cơ thể cô tự nhiên sẽ trở nên mạnh hơn”.
“Còn Viên Viên là Hoàng thể, Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết kết hợp với Cửu Chuyển Linh Lung thể là hoàn hảo!”
“Thể chất đặc thù, Linh thể, Thánh thể và võ giả Tinh Mệnh đã mở Tinh Môn đều là con cưng của ông trời, cơ thể sẽ trải qua sự biến đổi khi nâng cao cảnh giới”.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta không giống ba người, còn cần phải từ từ tôi luyện cơ thể, cảnh giới Tứ Linh chẳng qua chỉ là con đường võ đạo”.
“Ụm bò...”
Nghe thấy vậy, Tiểu Thanh kêu lên một tiếng, cơ thể đầy lông tản ra ánh sáng màu lam.
“Đúng đúng đúng, còn có ngươi, ngươi cũng cực kỳ lợi hại! Quỳ Giáp mở thì cảnh giới Địa Võ cũng không làm gì được ngươi!”
Tần Ninh liếc nhìn Tiểu Thanh, bất đắc dĩ không nói nên lời.
Nhóc con này không giống với tổ tiên của nó chút nào, tuổi già nhưng chí chưa già, ngược lại còn giống như đứa trẻ bướng bỉnh, làm gì cũng muốn nhúng tay vào.
“Sắp đến khe Nam Thiên rồi!”
Tần Ninh nhìn về phía trước, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Khe Nam Thiên - một trong bốn nơi nguy hiểm nhất ở Vạn Linh vực, tràn đầy những thứ thần bí đáng kinh ngạc.
“Đứng lại!”
Ngay khi bốn người tiếp tục tiến lên phía trước, một tiếng hừ lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Khi tiếng hừ lạnh vang lên, bốn năm bóng người từ trong bước ra từ trong núi, nhìn thấy bốn người một bò thì khuôn mặt lộ vẻ cảnh giác đề phòng.
“Nơi này đã bị chúng ta chiếm đóng, đường này không được đi, đi đường vòng đi!”
Thanh niên cầm đầu lạnh lùng nói.
“Người của thượng quốc Mộc Diệp!”
Vân Sương Nhi khẽ cau mày.
Phần vai trên quần áo và trang sức của những người đó có khắc một chữ Mộc, đây chính là biểu tượng của võ giả hoàng thất thượng quốc Mộc Diệp.
“Nơi này đã bị các ngươi chiếm đóng?”
Tần Ninh mỉm cười: “Cả Vạn Linh vực này là của ta, vậy mà các ngươi nói con đường này là của các ngươi sao?”
“Hỗn xược!”
Thanh niên kia nói tiếp: “Nếu đã biết bọn ta là người của thượng quốc Mộc Diệp thì các ngươi cũng nên hiểu biết, cút đi ngay lập tức chính là sự lựa chọn tốt nhất cho các ngươi!”
“Cút đi sao?”
Tần Ninh khẽ nhíu mày.
Diệp Viên Viên không nói gì nhiều, tiến lên một bước, rút ra cây roi dài trong tay.
“Cảnh giới Linh Phách tầng một!”
Nhìn thấy thực lực của Diệp Viên Viên, thanh niên kia liền giật mình.
Cô gái này nhìn có vẻ khoảng mười bảy tuổi mà đã là cảnh giới Linh Phách, thật là kỳ diệu!
Vút...
Đột nhiên, tiếng mũi tên vang lên, nhưng lại xuyên qua không trung.
“Cảnh giới Linh Luân tầng thứ ba!”
Cung Càn Khôn, tên Chấn Thiên trên tay Vân Sương Nhi cũng bắn ra một mũi tên, khí tức vô cùng mạnh mẽ.
“Cung tên này uy lực mạnh mẽ như vậy, không thua kém gì linh khí tứ phẩm!”
Người thanh niên lạnh lùng nói: “Ta là Mộc Khánh Trắc, đại đội trưởng của Mộc Vệ của thượng quốc Mộc Diệp, tốt hơn hết là các ngươi rời đi ngay bây giờ, nếu không...”
“Nói nhảm nhiều quá! Ở trong Vạn Linh vực này, ta muốn đi thế nào thì tự ta quyết định, Mộc Diệp Thượng quốc các ngươi cũng dám cản ta sao?”
Vẻ mặt của Tần Ninh lạnh lùng nói: “Thật là khó chịu!”
Hắn thật sự rất buồn bực.
Trước đây gặp đám người đế quốc Đông Giang thì cũng như thế này, chiếm giữ núi Bắc Uyên xong nói là của bọn họ.
Bây giờ đám người này cũng như vậy.
Cứ như thể bước vào trong Vạn Linh vực, nhặt được cái gì thì đều là của bọn họ vậy.
Dáng vẻ hất cằm lên trời khiến cho hắn rất khó chịu.
“Nhân lúc ta còn chưa tức giận, các ngươi mau cút đi, chặn đường bổn công tử, có tin ta giết chết ngươi không?”
Nghe thấy vậy, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều lộ ra vẻ đề phòng.
Ông Què lại liếc đám người kia, đám hộ vệ cảnh giới Linh Luân này không cần ông ta ra tay.
“Tiểu thư Sương Nhi...”
Đúng lúc đó, một giọng nói mang theo sự kinh ngạc vang lên.