-
Chương 136-140
Chương 136: Ấn ký cấp 6
“Phương Thế Vũ có quan hệ không tầm thường với hội trưởng của hội Phương Viên là Phương Thế Thành. Giết chết hắn ta, đám kia chạy thoát, e là sẽ gây ra thị phi!”
“Không sao cả, ta cũng muốn nói cho chúng biết, muốn động vào huynh đệ của ta thì cứ chuẩn bị chết đi!”
Tần Ninh phất tay, nhìn đám thi thể, cười nói: “Chắc sẽ nâng cấp không ít cho linh ấn nhỉ!”
Rồi Tần Ninh đi về phía thi thể của Phương Thế Vũ, phẩy tay một cái, một đạo linh ấn xuất hiện.
Cấp 5!
Nửa tháng này, Phương Thế Vũ lại lên được hẳn cấp 5!
Tốc độ này là đã nhanh lắm rồi.
Tần Ninh hấp thu linh ấn đó, rồi cảm thấy được từng đạo ấn ký trong cơ thể đang tăng lên.
Cấp 6!
Hắn vốn ở cấp 3, hấp thu cấp linh ấn của Phương Thế Vũ thì thăng hẳn lên cấp 6.
“Thế mà mới được cấp 6, xem ra lời hứa của học viện cũng khó lấy đây!”
“Mọi người còn ngẩn ra làm gì?”
Tần Ninh nhìn nhóm Tần Hải đang ngơ ngác, bèn nói: “Số linh ấn này đủ giúp mọi người tăng lên cấp 5 đó!”
“Còn có phần của bọn ta hả?”
Trương Tiểu Soái cười hề hề, vội vàng đi qua.
Mọi người dung hợp ấn ký, quả nhiên là từ cấp 3 đã thăng lên đến cấp 5.
“Vậy là tốt rồi, ít nhất còn có thưởng!”, Lục Huyền thở phào nhẹ nhõm.
“Vẫn không đủ!”
Tần Ninh cười nói: “Chúng ta ôm chắc vị trí 10 người đứng đầu, phần thưởng là bất kỳ viên linh đan nào. Khá là hấp dẫn đấy!”
“Mà muốn vào danh sách ấy thì phải đạt cấp 9, như vậy mới được chọn linh quyết và linh khí”.
“Theo ta biết, trong học viện Thiên Thần còn có khá nhiều đấy, chắc là cũng có đồ tốt...”
Tần Ninh nói vậy khiến mọi người thay đổi sắc mặt.
Tần Ninh lại muốn tiến vào danh sách 10 người đứng đầu, mà còn là cả 6 người bọn họ...
Nếu là trước đó thì bọn họ cũng chẳng dám mơ!
“Thôi, chuẩn bị xuất phát nào!”
Tần Ninh nhìn phía trước, nói: “Lần này, ta phải xem xem Liễu Xán và Tô Triếp của Thiên Tử Đảng rốt cuộc có lai lịch như thế nào!”
“Nhân vật nổi danh như thế thì chắc là ấn ký cũng cao cấp lắm đây!”
Nghe vậy, nhóm Lục Huyền không khỏi thấy lạnh người.
“Nghe nói Liễu Xán đó ở cảnh giới Linh Hải tầng 8 còn Tô Triếp là tầng 9, hơn nữa còn thuộc mười cao thủ đứng đầu nội viện!”
“So với Tổ Hùng thì hắn mạnh hơn một chút!”
“Không sao hết!”
Tần Ninh cười thản nhiên: “Cứ ngoan ngoãn giao ấn ký ra thì sẽ tha tội chết cho chúng, còn không, giết là xong”.
Tần Ninh nói xong thì cất bước rời đi.
Nghe vậy, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái cùng Tuân Ngọc hoàn toàn biến sắc.
Giết là xong...
Đó là mười cao thủ đứng đầu nội viện mà.
Đệ tử nội viện đạt đến cảnh giới Linh Hải tầng 9 có những mấy trăm người, có thể lọt vào hàng ngũ đứng đầu thì sao có thể nói giết liền giết được!
Đoàn người bắt đầu đi dạo trong khu thí luyện.
Trên đường, gặp phải linh thú thì giết sạch, tôi luyện thực lực.
Nhưng qua một ngày lại không hề gặp được nhóm Liễu Xán.
Khu thí luyện lần này cực kỳ rộng, có những trăm ngàn đệ tử tham gia, muốn tìm người cũng không phải là dễ,
Ngày hôm đó, mới sáng sớm, khi nhóm Tần Ninh chuẩn bị xuất phát thì đột nhiên có mấy người tăng tốc bay đến.
Những người đó kết thành nhóm hai hoặc ba, hoặc tổ đội, bay về một hướng.
“Chặn lại hỏi xem có chuyện gì!”
“Vâng!”
Diệp Viên Viên bay ra, bắt lấy một đệ tử cảnh giới Linh Hải tầng 4 về hỏi.
“Diệp sư tỷ?”
Nhìn thấy Diệp Viên Viên, đệ tử đó mỉm cười chào đón, hận không thể nói chuyện thêm với Diệp Viên Viên ít phút.
“Vội vàng đi đâu đó?”
Diệp Viên Viên hỏi.
“Diệp sư tỷ không biết à?”
Đệ tử đó nói: “Có người phát hiện một sơn cốc trong khu thí luyện, và có một dòng suối chảy ra!”
“Nước suối của dòng suối ấy, nghe nói là... Cửu Nguyên Ngọc Lộ. Mọi người đều đang phát cuồng lên và lao đến đó, hy vọng có được Cửu Nguyên Ngọc Lộ dù chỉ là một giọt!”
Đệ tử đó nói, thần sắc kích động.
Cửu Nguyên Ngọc Lộ là linh dược thiên địa nhất đẳng.
Cửu Nguyên Ngọc Lộ này nếu uống vào thì sẽ mở rộng linh hải của võ giả, thậm chí có thể lấy linh hải làm căn bản rồi ngưng luyện cơ thể của võ giả đến tầng cao hơn.
Công hiệu của nó còn mạnh hơn cả linh đan nhất phẩm.
Nơi này lại xuất hiện thiên tài địa bảo như thế, không khiến người ta điên cuồng mới lạ.
Khi đệ tử đó rời đi thì Tần Ninh liền mỉm cười.
“Chúng ta cũng đi thôi!”
Tần Ninh vắt tay sau lưng, nói: “Đồ tốt như thế thì không thể không lấy được, ta nghĩ là đám người kia chắc cũng đi đấy nhỉ?”
Ánh mắt Tần Ninh lộ ra sát cơ, rồi tỏa ra ngoài.
Có thù tất báo.
Phía sau Liễu Xán và Tô Triếp có lẽ là Lăng Thiên, mà sau lưng Lăng Thiên lại là Thiên Tử.
Nhưng mọi việc cứ phải từ từ, giết đám lâu nhâu này rồi hẵng đối phó Lăng Thiên sau.
Mấy người cũng đi theo đoàn người, bay về phía Đông.
Cùng lúc đó, tại một sơn cốc lớn phía Đông.
Hàng đống người đứng trên vách núi bao quanh sơn cốc rồi dừng lại.
Lúc này, có mười mấy bóng dáng đang đứng ngạo nghễ trong sơn cốc.
Nhìn kỹ thì trên người bọn chúng có đường vân trắng đen, dài đến 10 mét, cao gần 3 mét, con nào cũng hung dữ khiến người ta phát run.
“Hổ Hắc Bạch Sát, linh thú thấp cấp cấp 2!”
Mọi người nhìn thấy mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát tụm lại một chỗ thì đều thay đổi sắc mặt.
Trong nhóm linh thú cấp hai thì Hổ Hắc Bạch Sát không tính là quá to, nhưng không ai dám nghi ngờ sự khủng bố của chúng.
Mà đây còn là 10 con.
Con nào cũng có thực lực tương đương cảnh giới Linh Đài, cho dù bọn họ người đông nhưng cũng không ai dám tiến lên.
Dù gì thì cũng chỉ có một cái mạng, ai dám liều chứ?
Lúc này, ở phía trước, nhóm người đứng thành hàng nhìn về phía hổ Hắc Bạch Sát ở xa.
“Khốn kiếp!”
Trong mười mấy tiểu đội kia, có mấy người hừ nói: “Hổ Hắc Bạch Sát bình thường đều đi đơn độc, sao tự nhiên chúng lại tụ tập với nhau vậy?”
“Đại ca Liễu Mộ, chúng ta phải làm sao đây?”
Thanh niên đó chính là người bị Thái tử Minh Vũ đánh ở ngoài cổng học viện Thiên Thần, Liễu Mộ.
Bên cạnh gã là Liễu Viện Viện mặc trường sam màu hồng phấn, thân thể yêu kiều.
“Cứ chờ xem sao!”
Liễu Mộ chau mày nói: “Tin tức ở đây, đại ca Liễu Thanh Thừa chắc chắn sẽ biết, chúng ta chờ huynh ấy đến đi!”
Liễu Mộ nói xong thì nhìn sang đội nhóm bên cạnh.
Người đứng đầu có thân hình cao lớn, khí độ phi phàm.
Chính là Tổ Hùng!
Tổ Hùng là nhân vật hung ác đứng thứ 10 trong nhóm 10 cao thủ đứng đầu nội viện, cùng với Tô Triếp đứng thứ 1, Cổ Hạt đứng thứ 6, đều là hội viên cấp cao của Thiên Tử Đảng!
Nhưng ba người này tranh đấu cực kỳ sâu, đều muốn ngồi lên vị trí thủ lĩnh của Thiên Tử Đảng.
Giờ thấy Tổ Hùng đến, không biết Cổ Hạt và Tô Triết có tới hay không.
Chương 137: Cửu Nguyên Ngọc Lộ
Nếu Cổ Hạt và Tô Triếp cũng đến, thì đối với họ mà nói, đó không phải là một tin tốt.
Tuy nói ba người vốn có cạnh tranh, nhưng dù sao còn liên quan đến Cửu Nguyên Ngọc Lộ thì nếu ba người liên thủ, đám đệ tử Liễu môn cũng không có cách nào mà tranh đoạt.
Mà đúng lúc đó, ở một bên Tổ Hùng cũng đã nhìn thấy Liễu Mộ của Liễu môn.
“Gã kia cũng tới, còn muốn chia một bát canh? Mơ mộng hão huyền”.
Tổ Hùng cười khẩy nói: “Cũng không nhìn xem, người cầm đầu Liễu Môn, Liễu Khai Nguyên sao so được với Thiên Tử dẫn đầu Thiên Tử Đảng ta!”
“Tổ sư huynh!”
Sở Ngưng Thi đang đứng một bên, thân hình mảnh mai, đường cong chữ S toát lên vẻ trẻ trung quyến rũ, cười nói: “Cửu Nguyên Ngọc Lộ này có lợi ích cực lớn để ta nâng cấp lên cảnh giới Linh Hải tầng năm. Nếu Tổ sư huynh có thể lấy giúp ta thì ta nhất định sẽ hết lòng ủng hộ Tổ sư huynh trở thành người đứng đầu nội viện”.
“Được!”
Tổ Hùng cười ha ha, nói: “Đến lúc đó phải nhờ tình cảm của Sở sư muội rồi!”
Tổ Hùng biết, Sở Ngưng Thi có quan hệ khá thân thiết với Lăng Thiên.
Tuy bây giờ, Lăng Thiên được Thiên Tử đưa theo bên mình, dốc lòng dạy dỗ nên gã không có cơ hội tiếp xúc, nhưng gã có thể lấy lòng Sở Ngưng Thi.
Hơn nữa, thành viên nội viện của Thiên Tử Đảng cạnh tranh nội bộ vô cùng gay gắt.
Đối thủ của gã còn có Tô Triếp và Cổ Hạt.
Soạt soạt soạt…
Mà đúng lúc này, một âm thanh phá không bỗng nhiên vang lên.
Trong không trung có bóng người lao tới.
Nhìn kỹ thì thấy, thanh niên dẫn đầu kia mặc một chiếc áo màu bạc, vẻ mặt lạnh lùng, hơi thở cực kỳ mạnh mẽ.
“Liễu Xán!”
Nhìn thấy người tới, vẻ mặt của Tổ Hùng trở nên bất thiện.
Từ trước tới nay, Liễu Xán này luôn đối đầu với gã, mà lại có quan hệ rất tốt với Tô Triếp.
Hắn ta xuất hiện ở đây, không biết có phải Tô Triếp cũng tới hay không.
Nếu Tô Triếp xuất hiện thì chuyện hôm nay không dễ làm rồi!
“Tổ Hùng, không ngờ chân tay của ngươi cũng nhanh đấy!”, Liễu Xán xuất hiện, nheo mắt cười, nói: “Sở sư muội cũng tới rồi à”.
“Sở sư muội, nếu muội muốn Cửu Nguyên Ngọc Lộ này thì Liễu Xán ta có thể giúp muội lấy là được. Còn gã Tổ Hùng này thì không phải là người tốt gì đâu!”
“Liễu Xán, ngươi không nói không ai bảo ngươi bị câm đâu!”
Hai người vừa gặp mặt thì đã giương cung bạt kiếm thấy rõ.
Sau đó, càng ngày càng có nhiều người tụ tập tới chỗ này, số người đã sắp tới hơn ngàn người.
Nhưng lúc này, vẫn chưa có ai dám ra tay.
Linh thú cấp hai, tu vi cảnh giới Linh Đài cũng không phải là trò đùa đâu!
“Hổ Hắc Bạch Sát này luôn thích nơi có khí hậu nóng. Bây giờ lại tập hợp ở đây, quá là kỳ lạ!”
“Đúng vậy, nghe nói hổ Hắc Bạch Sát là đối thủ sống chết của linh thú cấp hai sư tử Tử Tinh, đá Tử Tinh Nguyên trong nơi ẩn náu của sư tử Tử Tinh chính là thứ mà hổ Hắc Bạch Sát thích nhất!”
“Nếu có đá Tử Tinh Nguyên để dẫn dụ hổ Hắc Bạch Sát thì tốt rồi”.
“Đừng nằm mơ nữa, đá Tử Tinh Nguyên hình thành trong điều kiện khắc nghiệt. Hơn nữa, ngay cả khi có thì ngươi có dám vào hang ổ của sư tử Tử Tinh để lấy không?”
Tiếng bàn tán ở trong đám người dần vang lên.
Lúc này, mọi người đã không kiềm chế được rồi.
Sau mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát kia, từ một vết nứt của sơn động, từng giọt chất lỏng màu trắng sữa từ từ rơi xuống.
Ở bên dưới, một cái máng đá hứng được đầy Cửu Nguyên Ngọc Lộ.
Trông nó quả thật quá mê người!
Soạt soạt soạt…
Mà đúng lúc mọi người đang háo hức muốn thử thì một luồng âm thanh phá không lại vang lên.
Trên trời cao, lần lượt xuất hiện những bóng người mới tới.
Dẫn đầu là một nam một nữ, chàng trai nhìn có dáng vẻ thanh tú, cảm giác khi nhìn vào đôi mắt là sâu không thấy đáy, đen thăm thẳm.
Mà cô gái thì đứng ở đó thu hút ánh mắt của mọi người.
Nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp kiểu thần tiên giáng trần!
“Tần Ninh!”
Bỗng nhiên, trong đám người có một giọng hét lên.
Chính là Liễu Viện Viện.
Nhìn thấy Tần Ninh lại dám to gan xuất hiện ở đây, Liễu Viện Viện tức nghẹn cả lồng ngực.
Mấy ngày này, người của Liễu Môn bọn họ vẫn luôn tìm Tần Ninh, nhưng vẫn không có kết quả.
Không ngờ đến giờ cái gã này lại xuất hiện rồi.
Quả thật là tự tìm đường chết.
“Tần Ninh!”
Mà một bên khác, Tổ Hùng nhìn thấy Tần Ninh cũng tỏ vẻ lạnh lùng.
“Sở sư muội, thằng nhãi này có thù oán với muội nhỉ? Ta giúp muội thịt hắn nhé, thế nào?”, Tổ Hùng gằn giọng nói.
“Tổ sư huynh, đừng vội!”
Lúc này, Sở Ngưng Thi lại thản nhiên cười nói: “Ta thấy Liễu Viện Viện, muội muội của Liễu Khai Nguyên như cũng có mâu thuẫn với Tần Ninh, để họ ra tay trước xem có được không!”
Sở Ngưng Thi lại nhìn Tần Ninh một lần, đáy lòng hận tới mức nghiến răng.
Cô ta không biết vì sao, rõ ràng là Tần Ninh đắc tội với Lục hoàng tử Minh Triệt mà đến giờ vẫn không hao tổn một cọng lông.
Hơn nữa, cô ta còn nghe nói, Lục hoàng tử bị đày tới châu quận biên giới, hoàn toàn mất đi thân phận hoàng tử.
Gã này, may mắn thật!
“Là cô à!”
Nhìn thấy Liễu Viện Viện, Tần Ninh nhàn nhạt mở miệng: “Còn nhớ cái gậy đánh đít lần trước của nhóc Minh Vũ không?”
“Ngươi còn dám nói!”
Liễu Viện Viện đỏ bừng hết mặt mũi.
Lúc này, Tần Ninh nhắc đến trước mặt mọi người không hề nể nang như cứa vào vết thương của cô ta.
Thật là đáng ghét!
“Nhãi con, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không có cửa ngươi lại tự bước vào!”
Liễu Mộ lạnh lùng nói: “Bây giờ ngươi quỳ xuống xin lỗi Liễu tiểu thư, tự phế tu vi thì Liễu Mộ ta sẽ tha cho ngươi một mạng!”
“Nếu không…”
“Đừng mơ!”
Tần Ninh quả quyết cắt ngang lời nói của Liễu Mộ: “Chỉ với câu nói đó của ngươi thì đã đủ để cho khiến ngươi chết hơn 100 lần rồi!”
“Uy hiếp ta? Ngươi còn chưa đủ tuổi đâu!”
“Ngươi… muốn chết!”
Liễu Mộ không ngờ, Tần Ninh ôm cái đùi lớn của Thái tử thì lại ngông cuồng như thế.
Đây chính là trong khu vực thí luyện, không phải đế quốc Bắc Minh.
Lúc này, Thái tử cũng không xuất hiện mà cứu mạng của hắn được!
Thằng nhóc này muốn chết, vậy thì thành toàn cho hắn!
“Đối phó với ngươi à, ta cũng lười ra tay đấy!”
Tần Ninh tìm một hòn đá, ngồi ở lối vào của sơn cốc, vung tay nói: “Viên Viên, không cần nương tay”.
“Vâng!”
Diệp Viên Viên sải bước đi lên.
Roi Thanh Lân trong tay vang lên tiếng tách tách, trực tiếp vung ra.
“Cảnh giới Linh Hải tầng 7!”
Vẻ mặt Liễu Mộ kinh ngạc. Gã không ngờ, Diệp Viên Viên đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 7.
Nhưng, dù sao thì gã cũng tiến vào cảnh giới Linh Hải tầng 7 một thời gian rồi, nên Diệp Viên Viên cũng không thể làm khó gã.
Soạt…
Liễu Mộ sải bước lên, xông thẳng tới giết Diệp Viên Viên.
“Đáng ghét!”
Lúc này, Liễu Viện Viện tức không để đâu hết.
Tần Ninh thật vô lại, mỗi lần đều có người bảo vệ ở bên cạnh, quả là cực kỳ đáng ghét.
“Liễu Thương đại ca, giết hắn đi!”
Lúc này, Liễu Viện Viện mở miệng nói thẳng với thanh niên đứng bên cạnh.
“Được!”
Thanh niên đó cao lớn vạm vỡ, tay cầm đao lớn, xông về phía Tần Ninh.
“Vừa mới tới, không thể ngồi thở tí sao?”
Tần Ninh nhìn Liễu Thương đang lao tới, cười khẩy: “Chỉ là cảnh giới Linh Hải tầng 7 mà thôi!”
Tần Ninh đứng bật dậy, bàn tay vung ra, côn mảnh xuất hiện.
“Hôm nay, ta sẽ dùng côn đánh chó để khiến các ngươi hiểu rõ, thế nào mới là không biết sống chết”.
Tần Ninh cầm côn mảnh, sải bước đi lên, hơi thở rung động.
Cảnh giới Linh Hải tầng 6!
Linh khí đó xoay tròn, chính là cảnh giới Linh Hải tầng 6!
Thế mà gã này đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 6?
Lúc này, Sở Ngưng Thi đứng một bên cũng hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Chương 138: Kiếm thuật của ngươi tệ quá
Tu vi của Tần Ninh đã vượt qua cô ta rồi sao?
Sao có thể như thế được!
Tinh Môn bị cướp rồi mà tại sao gã này vẫn có thể mạnh như vậy?
Đáng ghét, đáng chết!
Mà lúc này, Liễu Thương đã xông tới chỗ Tần Ninh.
Hai bóng người, nhanh như chớp giao đấu.
Đao lớn chém ngang và khi mọi người nhìn thấy côn mảnh cực kỳ bình thường trong tay Tần Ninh thì cảm thấy ngạc nhiên.
Côn mảnh này trông không thấy sóng thì so thế nào được với linh khí?
Leng keng…
Nhưng đột nhiên, một tiếng kêu thanh thúy vang lên, đao lớn của Liễu Thương lại bị côn mảnh trong tay Tần Ninh chặn đứng.
Chặn được sao?
Cảnh tượng này khiến mọi người cảm thấy không thể tin được.
“Đáng chết!”
Lúc này, Liễu Thương chỉ cảm thấy một lực cực lớn, truyền thẳng tới cánh tay của mình, suýt nữa thì tuột đao lớn khỏi bàn tay.
Dường như vừa rồi gã đối chiến không phải là cảnh giới Linh Hải tầng 6 mà là cảnh giới Linh Hải tầng 9.
Linh khí mạnh mẽ đó quá đáng sợ.
Sao lại như thế được?
Vẻ mặt Liễu Thương biến sắc, lùi lại một bước.
“Lùi sao?”
Tần Ninh không dễ bỏ qua, côn mảnh trong tay nâng lên, lại một lần nữa bước ra.
Keng…
Lại một côn, đập thẳng xuống khiến vẻ mặt Liễu Thương lạnh hẳn đi, nhưng không ngờ, lực côn lại rất yếu.
Nhưng, Liễu Thương vẫn chưa kịp vui mừng thì bỗng nhiên, âm thanh tách tách vang lên, đao lớn trong tay gã bị gãy đôi.
Gãy rồi!
Liễu Thương sửng sốt trong chốc lát.
Đao lớn trong tay gã chính là linh khí trung cấp, tên là đao Thanh Phong, từ trước tới nay vô cùng dai bền.
Nhưng, lúc này lại bị cây côn của Tần Ninh đánh gãy rồi.
“Muốn giết ta, vậy thì phải chịu chết!”
Lúc này, Tần Ninh cũng không ngừng tay, côn đánh chó lại xuất hiện, một côn trực tiếp quét ngang.
Tiếng rắc rắc vang lên, Liễu Thương không thể phản ứng, tiếng gãy xương cổ rõ ràng, thân thể ngã xuống.
Tần Ninh không nói hai lời, trực tiếp thu linh ấn.
Ánh sáng lóe lên, linh ấn cấp sáu, lúc này lại tăng lên mấy phần.
Mà cảnh tượng này đã in sâu vào đáy mắt của mọi người đứng đây.
Thế mà thằng nhãi này đã đạt tới ấn ký cấp 6!
Bùm…
Mà lúc này, ở phía bên kia, bóng người của Liễu Mộ cũng bỗng nhiên đổ xuống.
Diệp Viên Viên cầm roi dài trong tay, vẻ mặt lạnh băng.
“Mạnh quá…”
Vẻ mặt của Liễu Mộ hơi tái đi.
Tại sao cô ta lại bá đạo như thế?
Mà nhìn sang phía bên kia, Liễu Mộ bỗng chốc ngây ngốc.
Liễu Thương chết rồi!
Đùa à!
Cảnh giới Linh Hải tầng 7, không giết chết Tần Ninh thì thôi, thế mà lại bị Tần Ninh giết rồi.
“Liễu Viện Viện phải không?”
Tần Ninh chậm rãi đi về phía Liễu Viện Viện, cười khẩy nói: “Tuy rằng ta không thích giết phụ nữ, nhưng đối với người muốn giết ta thì cũng không phân biệt nam nữ gì”.
“Ngươi… ngươi đừng tới đây!”
Liễu Viện Viện cầm kiếm dài trong tay, run lẩy bẩy nói: “Đại ca của ta là Liễu Khai Nguyên, người sáng lập ra Liễu Môn, là linh tử uy danh lừng lẫy nội viện Thiên Thần. Ngươi dám giết ta thì đại ca của ta nhất định sẽ lột da chặt xương ngươi!”
“Đừng nói là đại ca của ngươi, người mà Tần Ninh ta muốn giết thì Thiên Tử cũng không bảo vệ được!”
Tần Ninh vừa nói dứt lời thì ánh mắt lại như vô ý nhìn Sở Ngưng Thi đang đứng giữa đám người Tổ Hùng.
“Lời nói cuồng vọng lắm, chỉ là một đệ tử mới nhập học mà thôi. Liễu Triệu ta lại muốn xem, ngươi làm thế nào để giết người trước mặt ta!”
Bỗng nhiên, một đám người nối đuôi nhau xuất hiện, đi đầu là một thanh niên vẻ mặt lạnh lùng.
“Liễu Triệu đại ca!”
Thấy người tới, Liễu Viện Viện thở phào một hơi.
Liễu Triệu cũng là đệ tử nội viện Liễu Môn, mà có cảnh giới Linh Hải tầng 8.
Lần này, Tần Ninh thảm rồi!
Những người khác cũng vội vàng nhường đường.
Trong liên minh đệ tử của học viện Thiên Thần, danh tiếng của Liễu Môn không mạnh bằng Thiên Tử Đảng, nhưng không ai dám nghi ngờ thực lực thâm hậu của Liễu Môn.
Dù sao, người sáng lập Liễu Môn, Liễu Khai Nguyên chính là sự tồn tại không hề kém cạnh Thiên Tử trong những Linh Tử.
Lúc này, mọi người mới phát hiện, Tần Ninh này đã đắc tội với người mà không ai dám đắc tội!
Liễu Triệu từng bước đi tới, nhìn Tần Ninh, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi chính là Tần Ninh?”
“Đúng vậy!”
“Liễu Khai Nguyên đại ca không tiện ra tay nên ta vốn nghĩ dạy dỗ ngươi một bài học là được. Nhưng giết đệ tử Liễu gia ta, thì ta thấy, hôm nay ngươi cũng đừng mơ rời khỏi nơi này!”
Liễu Triệu vừa dứt lời thì hơi thở cũng tỏa ra.
Cảnh giới Linh Hải tầng 8, linh khí tràn đầy, chậm rãi vây quanh, khiến người khác có cảm giác đè nén cực kỳ mạnh mẽ.
Có thể nói, cảnh giới Linh Hải thay đổi cực lớn ở từng tầng.
Dù sao, khi ngưng tụ thêm một đạo linh hải thì linh khí trong cơ thể sẽ nhiều hơn gấp mấy lần.
Mức chênh lệch này, không thể vượt qua.
Cho nên, Tần Ninh có thể giết Liễu Thương, mọi người mới kinh ngạc như vậy.
Chỉ là không ai biết, người khác ngưng tụ Linh Hải thì một đạo trực tiếp lan rộng.
Nhưng linh hải của Tần Ninh thì lại mang chín đạo linh hải nhỏ, tụ thành một đạo.
Có thể nói, mỗi lần nâng cấp cảnh giới thì chính là nâng cao lên chín lần. Hơn nữa, chính là mạnh gấp chín lần võ giả cùng cảnh giới, thậm chí là không chỉ như vậy.
Lúc này, không khí đã trở nên vô cùng căng thẳng.
Vốn dĩ mọi người tới để đối phó với hổ Hắc Bạch Sát, muốn giành lấy Cửu Nguyên Ngọc Lộ. Nhưng bây giờ lại diễn biến thành tranh đấu ân oán.
“Dạy dỗ ta?”
Tần Ninh nhếch mép cười: “Lớn lối thật, lúc công tử ta tung hoành tứ hải thì chỉ sợ là ngươi vẫn là một con nòng nọc đấy!”
“Hỗn xược!”
Liễu Triệu hoàn toàn phát điên.
Sự kiêu căng, tự đại của Tần Ninh trong mắt gã hoàn toàn là sự đáng thương do thiếu hiểu biết gây ra.
Không biết trời cao đất dày, tự cho rằng thiên hạ vô địch!
Người như thế, có uy hiếp lớn đến đâu cũng không tỉnh táo được.
Duy chỉ có dùng sức mạnh cực lớn chấn động mới khiến người này hiểu ra, cái gì là ngoài bầu trời vẫn còn trời cao hơn, ngoài người vẫn còn người giỏi hơn.
Lúc này, Tần Ninh đã giắt cái côn đánh chó ra phía sau, sải bước tiến lên, linh khí trong cơ thể chậm rãi lưu chuyển.
Bách Luyện Cương Thể quyết ngưng tụ ngay lúc này.
Trên bề mặt cơ thể của Tần Ninh bỗng nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng nhàn nhạt.
Ánh sáng đó từ từ lan rộng ra, ngưng tụ thành một lớp phủ linh khí sáng rực rỡ lóa mắt, bảo vệ thân thể của Tần Ninh.
“Tu luyện một loại Luyện Thể linh quyết? Vô dụng thôi, dưới kiếm Quảng Lăng của ta thì tất cả chỉ là hư vô!”
Liễu Triệu hừ một tiếng, sải bước đi lên, sát khí tràn đầy.
“Rút kiếm phá núi!”
Một kiếm giết tới, kiếm khí tập hợp, linh khí ngưng tụ thành bóng kiếm, chém thẳng tới bề mặt thân thể của Tần Ninh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Ninh bước ra, bàn tay siết chặt.
Phù phù…
Trong khoảnh khắc, bàn tay đập vào kiếm khí tóe lửa.
Mà sau đó, Liễu Triệu bỗng nhiên phát hiện, kiếm dài trong tay lúc này không thể rút ra được.
Tần Ninh dùng tay không, nắm chặt kiếm dài của gã.
Đây là chuyện không thể nào làm được!
Tay không tiếp linh khí?
Trừ khi là võ giả Linh Đài, linh khí mạnh mẽ tới mức đáng sợ thì mới làm được.
Nhưng sao Tần Ninh lại làm được điểm này.
“Đáng chết!”
Liễu Triệu gắng sức rút kiếm dài về, nhưng kiếm dài đó lại giống như dài tới tay Tần Ninh vậy.
“Vô dụng!”
Tần Ninh lắc đầu: “Kiếm thuật của ngươi tệ quá!”
Xoẹt…
Bàn tay lật trở lại, Liễu Triệu bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay đau dữ dội. Kiếm dài đó theo cái lật tay của Tần Ninh mà rơi khỏi tay của gã.
Tần Ninh trực tiếp nắm lấy mũi kiếm, hai tay siết lại, kiếm dài đó bị vặn giống như một dây thừng.
Tay không vặn linh kiếm biến hình?
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt đều ngây ngốc.
Đây là cảnh giới Linh Hải tầng 6 à?
Phải là quái vật mới đúng chứ?
“Đáng chết!”
Tần Ninh bước ra, bàn tay thành móng vuốt chụp lấy.
“Hạ thủ lưu tình!”
Đúng lúc này bỗng nhiên xuất hiện một tiếng thét.
Chương 139: Xông thẳng lên lấy thôi
Nhưng sao Tần Ninh có thể buông tay!
Đối với những kẻ muốn giết hắn mà nói thì kết cục chỉ có một đường chết!
Bàn tay thành vuốt, bổ thẳng tới Liễu Triệu, một tiếng rắc bỗng nhiên vang lên, thân thể của Liễu Triệu mềm oặt ngã xuống.
Âm thanh phá không soạt soạt soạt chuyển tới, lúc này, ở phía khác, mấy bóng người lần lượt đáp xuống.
Dẫn đầu là một thanh niên đeo kiếm dài sau lưng, vẻ ngoài phong độ tuấn tú, khiến ánh mắt mọi người phát sáng lên.
“Lần này thì hay rồi!”
Lúc này, Tổ Hùng cười nói: “Liễu Thanh Thừa tới rồi. Lần này, không cần chúng ta động tay giết Tần Ninh nữa”.
“Thằng nhãi này tự tìm đường chết. Đắc tội Liễu Môn, giết con cháu Liễu gia thì sao Liễu Khai Nguyên có thể để yên”.
Liễu Thanh Thừa chính là người đứng thứ 2 trong 10 đại cao thủ đỉnh cấp của nội viện.
Thực lực của gã sớm đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng chín, chính là thủ lĩnh của đệ tử nội viện Liễu Môn.
Lần này, Liễu Thanh Thừa xuất hiện, Tần Ninh gây chuyện càng ngày càng lớn rồi!
Sở Ngưng Thi lúc này cũng cười duyên dáng.
“Tần Ninh… ngươi quá khoe mẽ rồi. Kể cả hồi phục lại tu vi thiên phú thì ngươi cũng nên biết, phàm những khi cần nhẫn nại thì phải nhẫn nại!”
Lúc này, thi thể của Liễu Triệu đã đổ xuống, Tần Ninh quay sang nhìn mấy người mới tới.
“Đáng chết!”
Sắc mặt của Liễu Thanh Thừa lúc này trông vô cùng khó coi.
Liễu Thương và Liễu Triệu dù gì cũng là con cháu Liễu gia, gia nhập học viện Thiên Thần, dưới sự bồi dưỡng của Liễu Khai Nguyên đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 7, tầng 8 chính là một chuyện vô cùng gian nan.
Đến bây giờ thì lại tới cơ sự này, hai người lần lượt chết đi.
Đều là do tên Tần Ninh này.
“Thanh Thừa đại ca, giết hắn đi!”
Liễu Viện Viện lúc này cũng lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng.
Chỉ là Liễu Viện Viện vừa dứt lời thì Tần Ninh lại trừng mắt nhìn qua đây.
Ánh nhìn đó khiến toàn thân Liễu Viện Viện run rẩy, chỉ cảm thấy từ trên xuống dưới lạnh như băng.
Gã này, thế mà dám trừng mắt cô ta!
“Thanh Thừa đại ca, mau ra tay đi!”
Liễu Viện Viện không nhịn được gào lên: “Giết hắn đi, ta muốn hắn chết không có chỗ chôn”.
Nghe lời này, Liễu Thanh Thừa cũng cảm thấy bất lực.
Liễu Viện Viện là em gái ruột của Liễu Khai Nguyên, là thiên kim tiểu thư của Liễu gia.
Bây giờ đến học viên Thiên Thần, vẫn còn chưa vào viện đã bị Tần Ninh chế giễu một hồi.
Bây giờ không hận chết Tần Ninh mới lạ.
Liễu Thanh Thừa nhìn Tần Ninh, bất lực nhún vai nói: “Xin lỗi, chỉ trách ngươi chọc phải người không nên chọc!”
“Người không nên chọc là ai còn chưa biết đâu!”
Tần Ninh khẽ cười, cũng không để ý.
Đối với Liễu Viện Viện, vốn dĩ hắn không có cảm giác gì.
Chỉ là một đại tiểu thư tùy hứng mà thôi.
Nhưng đối phương lại không biết tiến lui, vậy thì không thể trách hắn hạ thủ vô tình.
“Lần này hay rồi!”
Liễu Xán đứng một bên cười nói: “Thằng nhãi, đắc tội với người của Liễu Môn, xem ra không cần chúng ta ra tay giết hắn rồi”.
“Liễu đại ca nói đúng!”
Một người đứng cạnh nịnh bợ: “Lúc đầu Liễu đại ca đã phế Tần Sơn, nếu giờ thằng nhóc này rơi vào tay Liễu đại ca thì cũng không thoát khỏi kiếp bị phế!”
“Được rồi, chuẩn bị xem kịch hay đi. Vở kịch này còn hấp dẫn hơn Cửu Nguyên Ngọc Lộ!”
Mấy người đứng bên cạnh cũng thi nhau nịnh bợ cười theo.
Lúc này, mấy thế lực trong các đệ tử cũng đang xem trò hay.
Tần Ninh cũng hiểu điểm này.
Nhưng không cần gấp.
Cứ từ từ là được.
Lúc này, khóe mắt của Liễu Thanh Thừa cũng lóe lên tia sát khí.
“Xem kìa, đã kinh động tới những con hổ Hắc Bạch Sát kia rồi!”
Trong đám người vang lên từng tiếng nói kinh ngạc.
Những con hổ Hắc Bạch Sát kia lại đi về phía linh tuyền.
Lúc này, linh tuyền kia gần như không nhỏ thêm giọt Cửu Nguyên Ngọc Lộ nào nữa.
Cảnh tượng này đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Liễu Thanh Thừa cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
“Thằng nhãi, coi như ngươi may mắn, giúp ngươi sống thêm được một lúc!”
Liễu Thanh Thừa hừ lạnh một tiếng, đem mấy người Liễu Viện Viện đi vào trong sơn cốc.
Lúc này, mấy con hổ Hắc Bạch Sát kia từng con lại gần Cửu Nguyên Bạch Lộ, cái lưỡi đỏ tươi liếm láp trông có vẻ hưng phấn không thôi.
Rõ ràng là bọn nó không hề để tâm tới đám người bên ngoài.
Hai nhóm Tổ Hùng và Liễu Xán cũng sải bước, đưa mười mấy người đi vào trong sơn cốc.
Diệp Viên Viên thì trở lại bên cạnh Tần Ninh.
“Chúng ta thì sao?”
“Vào trong nhìn xem!”
Tần Ninh cười nói: “Cửu Nguyên Ngọc Lộ chính là đồ tốt, đủ để giúp các ngươi nâng cao một cảnh giới đấy!”
Lời này vừa nói ra thì bốn người Lục Huyền tỏ ra vô cùng kinh ngạc và vui vẻ.
Nhưng nghĩ tới sự tồn tại của nhóm 10 cao thủ đứng đầu nội viện như Tổ Hùng, Liễu Thanh Thừa thì mấy người đều cảm thấy còn lâu mới tới lượt mình!
Hơn nữa, xung quanh vẫn còn hàng ngàn đệ tử nội viện, trong những đệ tử này cũng có không ít những người giỏi!
Thật sự muốn tranh thì hình như họ… không có phần thắng nào cả!
Gào…
Bỗng chốc, trong sơn cốc vang lên từng hồi tiếng gầm đinh tai nhức óc.
Những con hổ Hắc Bạch Sát kia nhìn thấy đám người lại gần thì từng con giống như gà mẹ canh trứng, gầm gào về phía họ.
Nhưng điều này cũng không thể ngăn nổi hứng thú của mọi người.
“Mọi người theo ta xông lên giết chúng!”
Liễu Thanh Thừa hét lên: “Mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát này có lợi hại đến đâu thì cũng không thắng được ưu thế về số lượng người của chúng ta”.
Liễu Thanh Thừa vừa dứt lời thì xông thẳng lên.
Gã chính là cảnh giới Linh Hải tầng 9, sắp bước vào cảnh giới Linh Đài.
Chỉ có mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát, gã không sợ.
Thấy có người dẫn đầu, những người khác cũng lần lượt xông lên.
Những con hổ Hắc Bạch Sát đó nhìn thấy cảnh tượng này thì trong mắt chỉ mang một vẻ chết chóc thấy rõ.
Gràooo…
Một tiếng gầm lên, những con hổ Hắc Bạch Sát kia xông lên giết đám người tới không hề do dự.
Trong chớp mắt, hiện trường bắt đầu trở nên tanh mùi máu.
Từng người bị hổ Hắc Bạch Sát cắn chết, máu tươi phun khắp sơn cốc.
Những tiếng rầm rầm liên tiếp vang lên.
Trên mặt đất lúc này nhiễm đầy máu tươi.
Tổ Hùng, Liễu Thanh Thừa, Liễu Xán dẫn thủ hạ, đi vòng qua những con hổ Hắc Bạch Sát kia xông về phía Cửu Nguyên Ngọc Lộ.
“Bây giờ làm thế nào?”
Cảnh tượng này quả thật quá đẫm máu, những con hổ Hắc Bạch Sát kia không phải dễ chơi.
Đến cả Diệp Viên Viên nhìn thấy hổ Hắc Bạch Sát khủng khiếp như vậy thì cũng không khỏi đổi sắc mặt.
“Xông thẳng lên lấy thôi!”
Tần Ninh khẽ cười nói.
Vừa dứt lời, Tần Ninh đã sải bước tiến vào trong sơn cốc.
Cảnh tượng này khiến đám người Diệp Viên Viên ngây ngốc!
Xông thẳng vào lấy?
Nói đùa à?
Những con hổ Hắc Bạch Sát này không phải là đồ trang trí đâu!
Nhưng lúc này Tần Ninh đã thong thả bước từng bước lên phía trước mà không hề kiêng dè.
Diệp Viên Viên vội vàng theo sao.
Trương Tiểu Soái tặc lưỡi một cái.
“Chết thì chết, đi!”
Mấy người đi theo sau Tần Ninh đi vào chỗ sâu nhất trong sơn cốc.
Mười mấy con hổ Hắc Bạch sát, lúc này đã bị phân tách, mấy chục bóng người quấn quanh một con nhưng vẫn bị thương nặng.
Sáu người Tần Ninh cứ nghênh ngang đi vào trong sơn cốc. Những đệ tử kia lúc này làm sao mà rảnh ngăn bọn họ.
Nhưng đúng lúc sáu người lao vào, chỉ còn cách Cửu Nguyên Ngọc Lộ 10 mét thì một mùi tanh nồng nặc ngăn trước mặt mấy người họ.
Chương 140: Đạt được thỏa thuận
“Hổ Hắc Bạch Sát!”
Nhìn thấy con hổ Hắc Bạch Sát sừng sững chặn đứng trước mặt mấy người, Trương Tiểu Soái, Lục Huyền không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Đây chính là linh thú cấp hai.
Chỉ cần bất cẩn một cái là bị nuốt xuống bụng rồi.
Dù sao họ chỉ là cảnh giới Linh Hải, sao có thể giao đấu với hổ Hắc Bạch Sát sánh ngang với cảnh giới Linh Đài được.
“Hổ con, chúng ta tới nói chuyện một lát thế nào?”
Tần Ninh nhìn con hổ Hắc Bạch Sát chặn trước mặt, cười hi hi: “Cửu Nguyên Ngọc Lộ này không có tác dụng lắm với hổ Hắc Bạch Sát các ngươi. Nhưng đối với loài người bọn ta thì lại giúp tu vi càng thâm sâu!”
“Không bằng, ngươi cho ta Cửu Nguyên Ngọc Lộ, ta có thể… lấy đá Tử Tinh Nguyên để đổi!”
Tần Ninh vừa nói, trong lòng bàn tay lại xuất hiện viên tinh thạch tỏa ra ánh sáng màu tím.
Tinh thạch đó to bằng lòng bàn tay, mang theo một luồng khí nóng hầm hập.
Đá Tử Tinh Nguyên!
Tần Ninh lấy được viên đá Tử Tinh Nguyên này từ đâu, từ lúc nào vậy?
Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái bỗng chốc sững sờ.
Gào…
Mà nghe Tần Ninh nói vậy, con hổ Hắc Bạch Sát kia rõ ràng là đã gào yếu hơn mấy phần.
“Ta biết, hai con phía sau kia là con đầu đàn các ngươi, đi thương lượng với chúng xem!”
Tần Ninh khẽ cười, cũng không nóng vội.
Con hổ Hắc Bạch Sát kia lúc này mới phù phù xoay người rời đi.
Không lâu sau, ba con hổ Hắc Bạch Sát sải bước đi tới.
Hai con hổ Hắc Bạch Sát đi đầu mang ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Ninh.
Trong lúc không ngừng tiến lại gần, một mùi máu tanh nồng tỏa ra từ miệng hai con hổ Hắc Bạch Sát, đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.
“Ta khuyên các ngươi đừng có động thủ!”
Tần Ninh chắp hai tay sau lưng, ưu nhã nói: “Nếu không, dẫn động quả Ma La mà các ngươi đã nuốt xuống, tàn phá bừa bãi trong cơ thể của các ngươi thì cảm giác đó không dễ chịu đâu!”
“Quả Ma La có tính cắn nuốt cực lớn với trái tim của các ngươi. Chắc các ngươi biết, mình không sống được bao lâu nữa nhỉ?”
Tần Ninh khẽ cười, đứng tại chỗ, thản nhiên như thường.
Ngay từ đầu, hắn đã nhìn ra, mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát kia là do hai con này dẫn đầu.
Hổ Hắc Bạch Sát chính là linh thú cấp hai, tuy không thể nói tiếng người nhưng lại có trí tuệ không thấp.
“Ta cho các ngươi một lựa chọn, thế nào?”
Tần Ninh lại nói: “Cửu Nguyên Ngọc Lộ kia nhường cho ta. Ta giao cho các ngươi đá Tử Tinh Nguyên, hơn nữa, giúp các ngươi trị khỏi những đau đớn trên cơ thể”.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của hai con hổ Hắc Bạch Sát lộ ra vẻ ngẫm nghĩ.
Mà đằng sau Tần Ninh, mấy người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái lại đầm đìa mồ hôi sau lưng, nuốt nước bọt ừng ực.
Giao dịch với linh thú!
Mà còn là linh thú cấp 2 không kém cường giả cảnh giới Linh Đài!
Sống tới bây giờ, họ cũng chưa từng nghĩ tới điều này.
Nhưng Tần Ninh vẫn một vẻ bình tĩnh ung dung, hoàn toàn không nhìn ra một chút sợ hãi nào, thậm chí còn nắm chắc phần thắng.
Lại càng khiến họ cảm thấy, đây hoàn toàn là đặt cược mà!
Lấy tính mạng của mình ra để cược.
Gào gào…
Không lâu sau, hai con hổ Hắc Bạch Sát kia thấp giọng gầm lên, nhìn Tần Ninh.
“Tốt lắm, thỏa thuận xong!”
Tần Ninh đi lên, giơ bàn tay ra, vỗ vỗ chân hổ khổng lồ kia.
Hắn quay lại nhìn mấy người phía sau, Tần Ninh cười nói: “Còn sững sờ ở đấy làm gì? Lấy Cửu Nguyên Ngọc Lộ đi!”
“Ừ ừ…”
Bốn người Tần Hải, Lục Huyền đi lên trước.
Vượt qua hai con hổ Hắc Bạch Sát dũng mãnh mà họ cảm thấy như đang nằm mơ.
Nói qua nói lại mấy câu là xong à?
Con hổ Hắc Bạch Sát này cũng dễ nói chuyện quá nhỉ?
Diệp Viên Viên lúc này lo lắng nói: “Nhỡ chúng hối hận thì sao?”
“Không đâu!”
Tần Ninh cười nói: “Hai con này đã nuốt quả Ma La rồi. Quả Ma La có sức hấp dẫn trí mạng đối với linh thú, mùi vị tươi ngon, quả thật có thể giúp linh thú nâng cao tốc độ trưởng thành”.
“Nhưng, quả Ma La thường có ký sinh trùng, trùng Ma La. Những con vật nhỏ này rất thích máu tươi trong tim của linh thú!”
“Hai đứa ngốc này đã ăn luôn quả Ma La, nuốt cả trùng Ma La xuống, căn bản là không có cách nào thoát được”.
“Chúng tụ tập ở đây là hi vọng Cửu Nguyên Ngọc Lộ có thể xoa dịu nỗi đau đớn hàng ngày, nhưng Cửu Nguyên Ngọc Lộ hầu như không có tác dụng”.
Lúc này, ở phía kia, bốn người Tần Hải, Lục Huyền đã lấy hết Cửu Nguyên Ngọc Lộ vào 7 bình hồ lô.
“7 hồ lô, vừa hay, các ngươi mỗi người một bình, ta hai bình, không vấn đề gì chứ?”
Lời này vừa nói ra, ba người Lục Huyền nào có vấn đề gì, mừng rỡ đến mức ngón tay run rẩy.
Đây chính là Cửu Nguyên Ngọc Lộ đấy. Nó chính là linh bảo thiên địa tốt nhất đối với tu hành của cảnh giới Linh Hải.
Một hồ lô, thậm chí đủ để uống đến lúc họ đạt tới cảnh giới Linh Đài.
Tần Ninh cứ như thế mà cho bọn họ?
Quả thật là… hào phóng hết sức!
“Được rồi, 7 hồ lô Cửu Nguyên Ngọc Lộ này, ta đổi bằng 14 viên đá Tử Tinh Nguyên, được chứ?”
Tần Ninh vung tay, 14 viên đá Tử Tinh Nguyên rơi xuống đất.
Con hổ Hắc Bạch Sát kia cũng không khách sáo, nuốt luôn xuống.
“Quả Ma La trong cơ thể các người mang trùng Ma La. Bây giờ ta có thể giúp các ngươi loại bỏ nó!”
Tần Ninh lại nói: “Nhưng, các ngươi còn phải đáp ứng một điều kiện của ta!”
Tần Ninh vừa nói dứt lời thì nhìn hai con hổ Hắc Bạch Sát, trong mắt hiện ra một nét cười xảo quyệt.
Mà lúc này, ở phía kia, Tổ Hùng, Liễu Thanh Thừa và những người khác cuối cùng cũng không thể nào mà phá vỡ hàng phòng ngự của mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát.
Trừng mắt nhìn Tần Ninh đi về phía hổ Hắc Bạch Sát, cầm lấy Cửu Nguyên Ngọc Lộ, trong lòng hai người gần như muốn nôn ra máu.
“Sao thằng khốn đó lại làm được chứ?”
Lúc này, Tổ Hùng giận dữ, bất bình nói: “Đáng chết!”
Sở Ngưng Thi lúc này trông càng âm u, lạnh lẽo.
Tại sao Tần Ninh lại trở nên khác biệt như vậy?
Thậm chí còn khiến người khác cảm thấy kinh khủng hơn so với khi còn có Tinh Môn.
Rốt cuộc là gã này làm thế nào?
Liễu Thanh Thừa cũng mang vẻ mặt lạnh băng, nhìn chằm chằm đám người Tần Ninh đang ở sâu trong sơn cốc.
“Thằng nhãi đó đang giao dịch với hổ Hắc Bạch Sát sao?”, một đệ tử đứng một bên quát mắng: “Chúng ta ở đây bạt mạng đánh nhau, hắn lại làm ngư ông đắc lợi!”
“Tránh ra trước đi!”
Liễu Thanh Thừa lúc này mới lên tiếng: “Cửu Nguyên Ngọc Lộ cũng bị cướp đi rồi, chúng ta ở đây thêm cũng không có ý nghĩa gì!”
“Được!”
Ngay sau đó, Liễu Thanh Thừa đưa người lui ra cửa cốc.
Dù sao Cửu Nguyên Ngọc Lộ đã bị cướp rồi, họ ở lại cũng không có ý nghĩ gì nữa.
Còn không bằng đứng đợi Tần Ninh ở cửa cốc.
Ở bên kia, Tổ Hùng cũng vội vàng đưa người lui ra.
Liễu Xán nhìn Tần Ninh, ánh mắt lạnh lẽo, cũng không nói nhiều mà rời đi ngay.
Những đệ tử khác nhìn thấy đám đi đầu lui ra khỏi sơn cốc thì chúng cũng không dám ở lại.
Không lâu sau, trong sơn cốc yên tĩnh lại, chỉ còn lại thi thể nằm đầy trên mặt đất.
Liễu Xán, Tổ Hùng, Liễu Thanh Thừa và mọi người đứng ở cửa cốc, cách mấy trăm mét nhìn đám người Tần Ninh.
Lúc này, Tần Ninh lại không hề quan tâm đến họ.
“Mấy người các ngươi sững sờ ở đó làm gì?”, Tần Ninh cười nói: “Những thi thể này có lẽ đều là ấn ký đẳng cấp, các ngươi thu đi. Ta nghĩ có thể tiến thêm một bước đấy!”
Nghe thấy lời nói này thì cả mấy người bỗng chốc cười sung sướng.
Tuy lấy đồ của người chết thì không vẻ vang lắm, nhưng mấy gã này không cần thì bỏ cũng phí mà!
Bốn người Tứ Hải lập tức hành động.
“Phương Thế Vũ có quan hệ không tầm thường với hội trưởng của hội Phương Viên là Phương Thế Thành. Giết chết hắn ta, đám kia chạy thoát, e là sẽ gây ra thị phi!”
“Không sao cả, ta cũng muốn nói cho chúng biết, muốn động vào huynh đệ của ta thì cứ chuẩn bị chết đi!”
Tần Ninh phất tay, nhìn đám thi thể, cười nói: “Chắc sẽ nâng cấp không ít cho linh ấn nhỉ!”
Rồi Tần Ninh đi về phía thi thể của Phương Thế Vũ, phẩy tay một cái, một đạo linh ấn xuất hiện.
Cấp 5!
Nửa tháng này, Phương Thế Vũ lại lên được hẳn cấp 5!
Tốc độ này là đã nhanh lắm rồi.
Tần Ninh hấp thu linh ấn đó, rồi cảm thấy được từng đạo ấn ký trong cơ thể đang tăng lên.
Cấp 6!
Hắn vốn ở cấp 3, hấp thu cấp linh ấn của Phương Thế Vũ thì thăng hẳn lên cấp 6.
“Thế mà mới được cấp 6, xem ra lời hứa của học viện cũng khó lấy đây!”
“Mọi người còn ngẩn ra làm gì?”
Tần Ninh nhìn nhóm Tần Hải đang ngơ ngác, bèn nói: “Số linh ấn này đủ giúp mọi người tăng lên cấp 5 đó!”
“Còn có phần của bọn ta hả?”
Trương Tiểu Soái cười hề hề, vội vàng đi qua.
Mọi người dung hợp ấn ký, quả nhiên là từ cấp 3 đã thăng lên đến cấp 5.
“Vậy là tốt rồi, ít nhất còn có thưởng!”, Lục Huyền thở phào nhẹ nhõm.
“Vẫn không đủ!”
Tần Ninh cười nói: “Chúng ta ôm chắc vị trí 10 người đứng đầu, phần thưởng là bất kỳ viên linh đan nào. Khá là hấp dẫn đấy!”
“Mà muốn vào danh sách ấy thì phải đạt cấp 9, như vậy mới được chọn linh quyết và linh khí”.
“Theo ta biết, trong học viện Thiên Thần còn có khá nhiều đấy, chắc là cũng có đồ tốt...”
Tần Ninh nói vậy khiến mọi người thay đổi sắc mặt.
Tần Ninh lại muốn tiến vào danh sách 10 người đứng đầu, mà còn là cả 6 người bọn họ...
Nếu là trước đó thì bọn họ cũng chẳng dám mơ!
“Thôi, chuẩn bị xuất phát nào!”
Tần Ninh nhìn phía trước, nói: “Lần này, ta phải xem xem Liễu Xán và Tô Triếp của Thiên Tử Đảng rốt cuộc có lai lịch như thế nào!”
“Nhân vật nổi danh như thế thì chắc là ấn ký cũng cao cấp lắm đây!”
Nghe vậy, nhóm Lục Huyền không khỏi thấy lạnh người.
“Nghe nói Liễu Xán đó ở cảnh giới Linh Hải tầng 8 còn Tô Triếp là tầng 9, hơn nữa còn thuộc mười cao thủ đứng đầu nội viện!”
“So với Tổ Hùng thì hắn mạnh hơn một chút!”
“Không sao hết!”
Tần Ninh cười thản nhiên: “Cứ ngoan ngoãn giao ấn ký ra thì sẽ tha tội chết cho chúng, còn không, giết là xong”.
Tần Ninh nói xong thì cất bước rời đi.
Nghe vậy, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái cùng Tuân Ngọc hoàn toàn biến sắc.
Giết là xong...
Đó là mười cao thủ đứng đầu nội viện mà.
Đệ tử nội viện đạt đến cảnh giới Linh Hải tầng 9 có những mấy trăm người, có thể lọt vào hàng ngũ đứng đầu thì sao có thể nói giết liền giết được!
Đoàn người bắt đầu đi dạo trong khu thí luyện.
Trên đường, gặp phải linh thú thì giết sạch, tôi luyện thực lực.
Nhưng qua một ngày lại không hề gặp được nhóm Liễu Xán.
Khu thí luyện lần này cực kỳ rộng, có những trăm ngàn đệ tử tham gia, muốn tìm người cũng không phải là dễ,
Ngày hôm đó, mới sáng sớm, khi nhóm Tần Ninh chuẩn bị xuất phát thì đột nhiên có mấy người tăng tốc bay đến.
Những người đó kết thành nhóm hai hoặc ba, hoặc tổ đội, bay về một hướng.
“Chặn lại hỏi xem có chuyện gì!”
“Vâng!”
Diệp Viên Viên bay ra, bắt lấy một đệ tử cảnh giới Linh Hải tầng 4 về hỏi.
“Diệp sư tỷ?”
Nhìn thấy Diệp Viên Viên, đệ tử đó mỉm cười chào đón, hận không thể nói chuyện thêm với Diệp Viên Viên ít phút.
“Vội vàng đi đâu đó?”
Diệp Viên Viên hỏi.
“Diệp sư tỷ không biết à?”
Đệ tử đó nói: “Có người phát hiện một sơn cốc trong khu thí luyện, và có một dòng suối chảy ra!”
“Nước suối của dòng suối ấy, nghe nói là... Cửu Nguyên Ngọc Lộ. Mọi người đều đang phát cuồng lên và lao đến đó, hy vọng có được Cửu Nguyên Ngọc Lộ dù chỉ là một giọt!”
Đệ tử đó nói, thần sắc kích động.
Cửu Nguyên Ngọc Lộ là linh dược thiên địa nhất đẳng.
Cửu Nguyên Ngọc Lộ này nếu uống vào thì sẽ mở rộng linh hải của võ giả, thậm chí có thể lấy linh hải làm căn bản rồi ngưng luyện cơ thể của võ giả đến tầng cao hơn.
Công hiệu của nó còn mạnh hơn cả linh đan nhất phẩm.
Nơi này lại xuất hiện thiên tài địa bảo như thế, không khiến người ta điên cuồng mới lạ.
Khi đệ tử đó rời đi thì Tần Ninh liền mỉm cười.
“Chúng ta cũng đi thôi!”
Tần Ninh vắt tay sau lưng, nói: “Đồ tốt như thế thì không thể không lấy được, ta nghĩ là đám người kia chắc cũng đi đấy nhỉ?”
Ánh mắt Tần Ninh lộ ra sát cơ, rồi tỏa ra ngoài.
Có thù tất báo.
Phía sau Liễu Xán và Tô Triếp có lẽ là Lăng Thiên, mà sau lưng Lăng Thiên lại là Thiên Tử.
Nhưng mọi việc cứ phải từ từ, giết đám lâu nhâu này rồi hẵng đối phó Lăng Thiên sau.
Mấy người cũng đi theo đoàn người, bay về phía Đông.
Cùng lúc đó, tại một sơn cốc lớn phía Đông.
Hàng đống người đứng trên vách núi bao quanh sơn cốc rồi dừng lại.
Lúc này, có mười mấy bóng dáng đang đứng ngạo nghễ trong sơn cốc.
Nhìn kỹ thì trên người bọn chúng có đường vân trắng đen, dài đến 10 mét, cao gần 3 mét, con nào cũng hung dữ khiến người ta phát run.
“Hổ Hắc Bạch Sát, linh thú thấp cấp cấp 2!”
Mọi người nhìn thấy mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát tụm lại một chỗ thì đều thay đổi sắc mặt.
Trong nhóm linh thú cấp hai thì Hổ Hắc Bạch Sát không tính là quá to, nhưng không ai dám nghi ngờ sự khủng bố của chúng.
Mà đây còn là 10 con.
Con nào cũng có thực lực tương đương cảnh giới Linh Đài, cho dù bọn họ người đông nhưng cũng không ai dám tiến lên.
Dù gì thì cũng chỉ có một cái mạng, ai dám liều chứ?
Lúc này, ở phía trước, nhóm người đứng thành hàng nhìn về phía hổ Hắc Bạch Sát ở xa.
“Khốn kiếp!”
Trong mười mấy tiểu đội kia, có mấy người hừ nói: “Hổ Hắc Bạch Sát bình thường đều đi đơn độc, sao tự nhiên chúng lại tụ tập với nhau vậy?”
“Đại ca Liễu Mộ, chúng ta phải làm sao đây?”
Thanh niên đó chính là người bị Thái tử Minh Vũ đánh ở ngoài cổng học viện Thiên Thần, Liễu Mộ.
Bên cạnh gã là Liễu Viện Viện mặc trường sam màu hồng phấn, thân thể yêu kiều.
“Cứ chờ xem sao!”
Liễu Mộ chau mày nói: “Tin tức ở đây, đại ca Liễu Thanh Thừa chắc chắn sẽ biết, chúng ta chờ huynh ấy đến đi!”
Liễu Mộ nói xong thì nhìn sang đội nhóm bên cạnh.
Người đứng đầu có thân hình cao lớn, khí độ phi phàm.
Chính là Tổ Hùng!
Tổ Hùng là nhân vật hung ác đứng thứ 10 trong nhóm 10 cao thủ đứng đầu nội viện, cùng với Tô Triếp đứng thứ 1, Cổ Hạt đứng thứ 6, đều là hội viên cấp cao của Thiên Tử Đảng!
Nhưng ba người này tranh đấu cực kỳ sâu, đều muốn ngồi lên vị trí thủ lĩnh của Thiên Tử Đảng.
Giờ thấy Tổ Hùng đến, không biết Cổ Hạt và Tô Triết có tới hay không.
Chương 137: Cửu Nguyên Ngọc Lộ
Nếu Cổ Hạt và Tô Triếp cũng đến, thì đối với họ mà nói, đó không phải là một tin tốt.
Tuy nói ba người vốn có cạnh tranh, nhưng dù sao còn liên quan đến Cửu Nguyên Ngọc Lộ thì nếu ba người liên thủ, đám đệ tử Liễu môn cũng không có cách nào mà tranh đoạt.
Mà đúng lúc đó, ở một bên Tổ Hùng cũng đã nhìn thấy Liễu Mộ của Liễu môn.
“Gã kia cũng tới, còn muốn chia một bát canh? Mơ mộng hão huyền”.
Tổ Hùng cười khẩy nói: “Cũng không nhìn xem, người cầm đầu Liễu Môn, Liễu Khai Nguyên sao so được với Thiên Tử dẫn đầu Thiên Tử Đảng ta!”
“Tổ sư huynh!”
Sở Ngưng Thi đang đứng một bên, thân hình mảnh mai, đường cong chữ S toát lên vẻ trẻ trung quyến rũ, cười nói: “Cửu Nguyên Ngọc Lộ này có lợi ích cực lớn để ta nâng cấp lên cảnh giới Linh Hải tầng năm. Nếu Tổ sư huynh có thể lấy giúp ta thì ta nhất định sẽ hết lòng ủng hộ Tổ sư huynh trở thành người đứng đầu nội viện”.
“Được!”
Tổ Hùng cười ha ha, nói: “Đến lúc đó phải nhờ tình cảm của Sở sư muội rồi!”
Tổ Hùng biết, Sở Ngưng Thi có quan hệ khá thân thiết với Lăng Thiên.
Tuy bây giờ, Lăng Thiên được Thiên Tử đưa theo bên mình, dốc lòng dạy dỗ nên gã không có cơ hội tiếp xúc, nhưng gã có thể lấy lòng Sở Ngưng Thi.
Hơn nữa, thành viên nội viện của Thiên Tử Đảng cạnh tranh nội bộ vô cùng gay gắt.
Đối thủ của gã còn có Tô Triếp và Cổ Hạt.
Soạt soạt soạt…
Mà đúng lúc này, một âm thanh phá không bỗng nhiên vang lên.
Trong không trung có bóng người lao tới.
Nhìn kỹ thì thấy, thanh niên dẫn đầu kia mặc một chiếc áo màu bạc, vẻ mặt lạnh lùng, hơi thở cực kỳ mạnh mẽ.
“Liễu Xán!”
Nhìn thấy người tới, vẻ mặt của Tổ Hùng trở nên bất thiện.
Từ trước tới nay, Liễu Xán này luôn đối đầu với gã, mà lại có quan hệ rất tốt với Tô Triếp.
Hắn ta xuất hiện ở đây, không biết có phải Tô Triếp cũng tới hay không.
Nếu Tô Triếp xuất hiện thì chuyện hôm nay không dễ làm rồi!
“Tổ Hùng, không ngờ chân tay của ngươi cũng nhanh đấy!”, Liễu Xán xuất hiện, nheo mắt cười, nói: “Sở sư muội cũng tới rồi à”.
“Sở sư muội, nếu muội muốn Cửu Nguyên Ngọc Lộ này thì Liễu Xán ta có thể giúp muội lấy là được. Còn gã Tổ Hùng này thì không phải là người tốt gì đâu!”
“Liễu Xán, ngươi không nói không ai bảo ngươi bị câm đâu!”
Hai người vừa gặp mặt thì đã giương cung bạt kiếm thấy rõ.
Sau đó, càng ngày càng có nhiều người tụ tập tới chỗ này, số người đã sắp tới hơn ngàn người.
Nhưng lúc này, vẫn chưa có ai dám ra tay.
Linh thú cấp hai, tu vi cảnh giới Linh Đài cũng không phải là trò đùa đâu!
“Hổ Hắc Bạch Sát này luôn thích nơi có khí hậu nóng. Bây giờ lại tập hợp ở đây, quá là kỳ lạ!”
“Đúng vậy, nghe nói hổ Hắc Bạch Sát là đối thủ sống chết của linh thú cấp hai sư tử Tử Tinh, đá Tử Tinh Nguyên trong nơi ẩn náu của sư tử Tử Tinh chính là thứ mà hổ Hắc Bạch Sát thích nhất!”
“Nếu có đá Tử Tinh Nguyên để dẫn dụ hổ Hắc Bạch Sát thì tốt rồi”.
“Đừng nằm mơ nữa, đá Tử Tinh Nguyên hình thành trong điều kiện khắc nghiệt. Hơn nữa, ngay cả khi có thì ngươi có dám vào hang ổ của sư tử Tử Tinh để lấy không?”
Tiếng bàn tán ở trong đám người dần vang lên.
Lúc này, mọi người đã không kiềm chế được rồi.
Sau mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát kia, từ một vết nứt của sơn động, từng giọt chất lỏng màu trắng sữa từ từ rơi xuống.
Ở bên dưới, một cái máng đá hứng được đầy Cửu Nguyên Ngọc Lộ.
Trông nó quả thật quá mê người!
Soạt soạt soạt…
Mà đúng lúc mọi người đang háo hức muốn thử thì một luồng âm thanh phá không lại vang lên.
Trên trời cao, lần lượt xuất hiện những bóng người mới tới.
Dẫn đầu là một nam một nữ, chàng trai nhìn có dáng vẻ thanh tú, cảm giác khi nhìn vào đôi mắt là sâu không thấy đáy, đen thăm thẳm.
Mà cô gái thì đứng ở đó thu hút ánh mắt của mọi người.
Nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp kiểu thần tiên giáng trần!
“Tần Ninh!”
Bỗng nhiên, trong đám người có một giọng hét lên.
Chính là Liễu Viện Viện.
Nhìn thấy Tần Ninh lại dám to gan xuất hiện ở đây, Liễu Viện Viện tức nghẹn cả lồng ngực.
Mấy ngày này, người của Liễu Môn bọn họ vẫn luôn tìm Tần Ninh, nhưng vẫn không có kết quả.
Không ngờ đến giờ cái gã này lại xuất hiện rồi.
Quả thật là tự tìm đường chết.
“Tần Ninh!”
Mà một bên khác, Tổ Hùng nhìn thấy Tần Ninh cũng tỏ vẻ lạnh lùng.
“Sở sư muội, thằng nhãi này có thù oán với muội nhỉ? Ta giúp muội thịt hắn nhé, thế nào?”, Tổ Hùng gằn giọng nói.
“Tổ sư huynh, đừng vội!”
Lúc này, Sở Ngưng Thi lại thản nhiên cười nói: “Ta thấy Liễu Viện Viện, muội muội của Liễu Khai Nguyên như cũng có mâu thuẫn với Tần Ninh, để họ ra tay trước xem có được không!”
Sở Ngưng Thi lại nhìn Tần Ninh một lần, đáy lòng hận tới mức nghiến răng.
Cô ta không biết vì sao, rõ ràng là Tần Ninh đắc tội với Lục hoàng tử Minh Triệt mà đến giờ vẫn không hao tổn một cọng lông.
Hơn nữa, cô ta còn nghe nói, Lục hoàng tử bị đày tới châu quận biên giới, hoàn toàn mất đi thân phận hoàng tử.
Gã này, may mắn thật!
“Là cô à!”
Nhìn thấy Liễu Viện Viện, Tần Ninh nhàn nhạt mở miệng: “Còn nhớ cái gậy đánh đít lần trước của nhóc Minh Vũ không?”
“Ngươi còn dám nói!”
Liễu Viện Viện đỏ bừng hết mặt mũi.
Lúc này, Tần Ninh nhắc đến trước mặt mọi người không hề nể nang như cứa vào vết thương của cô ta.
Thật là đáng ghét!
“Nhãi con, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không có cửa ngươi lại tự bước vào!”
Liễu Mộ lạnh lùng nói: “Bây giờ ngươi quỳ xuống xin lỗi Liễu tiểu thư, tự phế tu vi thì Liễu Mộ ta sẽ tha cho ngươi một mạng!”
“Nếu không…”
“Đừng mơ!”
Tần Ninh quả quyết cắt ngang lời nói của Liễu Mộ: “Chỉ với câu nói đó của ngươi thì đã đủ để cho khiến ngươi chết hơn 100 lần rồi!”
“Uy hiếp ta? Ngươi còn chưa đủ tuổi đâu!”
“Ngươi… muốn chết!”
Liễu Mộ không ngờ, Tần Ninh ôm cái đùi lớn của Thái tử thì lại ngông cuồng như thế.
Đây chính là trong khu vực thí luyện, không phải đế quốc Bắc Minh.
Lúc này, Thái tử cũng không xuất hiện mà cứu mạng của hắn được!
Thằng nhóc này muốn chết, vậy thì thành toàn cho hắn!
“Đối phó với ngươi à, ta cũng lười ra tay đấy!”
Tần Ninh tìm một hòn đá, ngồi ở lối vào của sơn cốc, vung tay nói: “Viên Viên, không cần nương tay”.
“Vâng!”
Diệp Viên Viên sải bước đi lên.
Roi Thanh Lân trong tay vang lên tiếng tách tách, trực tiếp vung ra.
“Cảnh giới Linh Hải tầng 7!”
Vẻ mặt Liễu Mộ kinh ngạc. Gã không ngờ, Diệp Viên Viên đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 7.
Nhưng, dù sao thì gã cũng tiến vào cảnh giới Linh Hải tầng 7 một thời gian rồi, nên Diệp Viên Viên cũng không thể làm khó gã.
Soạt…
Liễu Mộ sải bước lên, xông thẳng tới giết Diệp Viên Viên.
“Đáng ghét!”
Lúc này, Liễu Viện Viện tức không để đâu hết.
Tần Ninh thật vô lại, mỗi lần đều có người bảo vệ ở bên cạnh, quả là cực kỳ đáng ghét.
“Liễu Thương đại ca, giết hắn đi!”
Lúc này, Liễu Viện Viện mở miệng nói thẳng với thanh niên đứng bên cạnh.
“Được!”
Thanh niên đó cao lớn vạm vỡ, tay cầm đao lớn, xông về phía Tần Ninh.
“Vừa mới tới, không thể ngồi thở tí sao?”
Tần Ninh nhìn Liễu Thương đang lao tới, cười khẩy: “Chỉ là cảnh giới Linh Hải tầng 7 mà thôi!”
Tần Ninh đứng bật dậy, bàn tay vung ra, côn mảnh xuất hiện.
“Hôm nay, ta sẽ dùng côn đánh chó để khiến các ngươi hiểu rõ, thế nào mới là không biết sống chết”.
Tần Ninh cầm côn mảnh, sải bước đi lên, hơi thở rung động.
Cảnh giới Linh Hải tầng 6!
Linh khí đó xoay tròn, chính là cảnh giới Linh Hải tầng 6!
Thế mà gã này đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 6?
Lúc này, Sở Ngưng Thi đứng một bên cũng hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Chương 138: Kiếm thuật của ngươi tệ quá
Tu vi của Tần Ninh đã vượt qua cô ta rồi sao?
Sao có thể như thế được!
Tinh Môn bị cướp rồi mà tại sao gã này vẫn có thể mạnh như vậy?
Đáng ghét, đáng chết!
Mà lúc này, Liễu Thương đã xông tới chỗ Tần Ninh.
Hai bóng người, nhanh như chớp giao đấu.
Đao lớn chém ngang và khi mọi người nhìn thấy côn mảnh cực kỳ bình thường trong tay Tần Ninh thì cảm thấy ngạc nhiên.
Côn mảnh này trông không thấy sóng thì so thế nào được với linh khí?
Leng keng…
Nhưng đột nhiên, một tiếng kêu thanh thúy vang lên, đao lớn của Liễu Thương lại bị côn mảnh trong tay Tần Ninh chặn đứng.
Chặn được sao?
Cảnh tượng này khiến mọi người cảm thấy không thể tin được.
“Đáng chết!”
Lúc này, Liễu Thương chỉ cảm thấy một lực cực lớn, truyền thẳng tới cánh tay của mình, suýt nữa thì tuột đao lớn khỏi bàn tay.
Dường như vừa rồi gã đối chiến không phải là cảnh giới Linh Hải tầng 6 mà là cảnh giới Linh Hải tầng 9.
Linh khí mạnh mẽ đó quá đáng sợ.
Sao lại như thế được?
Vẻ mặt Liễu Thương biến sắc, lùi lại một bước.
“Lùi sao?”
Tần Ninh không dễ bỏ qua, côn mảnh trong tay nâng lên, lại một lần nữa bước ra.
Keng…
Lại một côn, đập thẳng xuống khiến vẻ mặt Liễu Thương lạnh hẳn đi, nhưng không ngờ, lực côn lại rất yếu.
Nhưng, Liễu Thương vẫn chưa kịp vui mừng thì bỗng nhiên, âm thanh tách tách vang lên, đao lớn trong tay gã bị gãy đôi.
Gãy rồi!
Liễu Thương sửng sốt trong chốc lát.
Đao lớn trong tay gã chính là linh khí trung cấp, tên là đao Thanh Phong, từ trước tới nay vô cùng dai bền.
Nhưng, lúc này lại bị cây côn của Tần Ninh đánh gãy rồi.
“Muốn giết ta, vậy thì phải chịu chết!”
Lúc này, Tần Ninh cũng không ngừng tay, côn đánh chó lại xuất hiện, một côn trực tiếp quét ngang.
Tiếng rắc rắc vang lên, Liễu Thương không thể phản ứng, tiếng gãy xương cổ rõ ràng, thân thể ngã xuống.
Tần Ninh không nói hai lời, trực tiếp thu linh ấn.
Ánh sáng lóe lên, linh ấn cấp sáu, lúc này lại tăng lên mấy phần.
Mà cảnh tượng này đã in sâu vào đáy mắt của mọi người đứng đây.
Thế mà thằng nhãi này đã đạt tới ấn ký cấp 6!
Bùm…
Mà lúc này, ở phía bên kia, bóng người của Liễu Mộ cũng bỗng nhiên đổ xuống.
Diệp Viên Viên cầm roi dài trong tay, vẻ mặt lạnh băng.
“Mạnh quá…”
Vẻ mặt của Liễu Mộ hơi tái đi.
Tại sao cô ta lại bá đạo như thế?
Mà nhìn sang phía bên kia, Liễu Mộ bỗng chốc ngây ngốc.
Liễu Thương chết rồi!
Đùa à!
Cảnh giới Linh Hải tầng 7, không giết chết Tần Ninh thì thôi, thế mà lại bị Tần Ninh giết rồi.
“Liễu Viện Viện phải không?”
Tần Ninh chậm rãi đi về phía Liễu Viện Viện, cười khẩy nói: “Tuy rằng ta không thích giết phụ nữ, nhưng đối với người muốn giết ta thì cũng không phân biệt nam nữ gì”.
“Ngươi… ngươi đừng tới đây!”
Liễu Viện Viện cầm kiếm dài trong tay, run lẩy bẩy nói: “Đại ca của ta là Liễu Khai Nguyên, người sáng lập ra Liễu Môn, là linh tử uy danh lừng lẫy nội viện Thiên Thần. Ngươi dám giết ta thì đại ca của ta nhất định sẽ lột da chặt xương ngươi!”
“Đừng nói là đại ca của ngươi, người mà Tần Ninh ta muốn giết thì Thiên Tử cũng không bảo vệ được!”
Tần Ninh vừa nói dứt lời thì ánh mắt lại như vô ý nhìn Sở Ngưng Thi đang đứng giữa đám người Tổ Hùng.
“Lời nói cuồng vọng lắm, chỉ là một đệ tử mới nhập học mà thôi. Liễu Triệu ta lại muốn xem, ngươi làm thế nào để giết người trước mặt ta!”
Bỗng nhiên, một đám người nối đuôi nhau xuất hiện, đi đầu là một thanh niên vẻ mặt lạnh lùng.
“Liễu Triệu đại ca!”
Thấy người tới, Liễu Viện Viện thở phào một hơi.
Liễu Triệu cũng là đệ tử nội viện Liễu Môn, mà có cảnh giới Linh Hải tầng 8.
Lần này, Tần Ninh thảm rồi!
Những người khác cũng vội vàng nhường đường.
Trong liên minh đệ tử của học viện Thiên Thần, danh tiếng của Liễu Môn không mạnh bằng Thiên Tử Đảng, nhưng không ai dám nghi ngờ thực lực thâm hậu của Liễu Môn.
Dù sao, người sáng lập Liễu Môn, Liễu Khai Nguyên chính là sự tồn tại không hề kém cạnh Thiên Tử trong những Linh Tử.
Lúc này, mọi người mới phát hiện, Tần Ninh này đã đắc tội với người mà không ai dám đắc tội!
Liễu Triệu từng bước đi tới, nhìn Tần Ninh, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi chính là Tần Ninh?”
“Đúng vậy!”
“Liễu Khai Nguyên đại ca không tiện ra tay nên ta vốn nghĩ dạy dỗ ngươi một bài học là được. Nhưng giết đệ tử Liễu gia ta, thì ta thấy, hôm nay ngươi cũng đừng mơ rời khỏi nơi này!”
Liễu Triệu vừa dứt lời thì hơi thở cũng tỏa ra.
Cảnh giới Linh Hải tầng 8, linh khí tràn đầy, chậm rãi vây quanh, khiến người khác có cảm giác đè nén cực kỳ mạnh mẽ.
Có thể nói, cảnh giới Linh Hải thay đổi cực lớn ở từng tầng.
Dù sao, khi ngưng tụ thêm một đạo linh hải thì linh khí trong cơ thể sẽ nhiều hơn gấp mấy lần.
Mức chênh lệch này, không thể vượt qua.
Cho nên, Tần Ninh có thể giết Liễu Thương, mọi người mới kinh ngạc như vậy.
Chỉ là không ai biết, người khác ngưng tụ Linh Hải thì một đạo trực tiếp lan rộng.
Nhưng linh hải của Tần Ninh thì lại mang chín đạo linh hải nhỏ, tụ thành một đạo.
Có thể nói, mỗi lần nâng cấp cảnh giới thì chính là nâng cao lên chín lần. Hơn nữa, chính là mạnh gấp chín lần võ giả cùng cảnh giới, thậm chí là không chỉ như vậy.
Lúc này, không khí đã trở nên vô cùng căng thẳng.
Vốn dĩ mọi người tới để đối phó với hổ Hắc Bạch Sát, muốn giành lấy Cửu Nguyên Ngọc Lộ. Nhưng bây giờ lại diễn biến thành tranh đấu ân oán.
“Dạy dỗ ta?”
Tần Ninh nhếch mép cười: “Lớn lối thật, lúc công tử ta tung hoành tứ hải thì chỉ sợ là ngươi vẫn là một con nòng nọc đấy!”
“Hỗn xược!”
Liễu Triệu hoàn toàn phát điên.
Sự kiêu căng, tự đại của Tần Ninh trong mắt gã hoàn toàn là sự đáng thương do thiếu hiểu biết gây ra.
Không biết trời cao đất dày, tự cho rằng thiên hạ vô địch!
Người như thế, có uy hiếp lớn đến đâu cũng không tỉnh táo được.
Duy chỉ có dùng sức mạnh cực lớn chấn động mới khiến người này hiểu ra, cái gì là ngoài bầu trời vẫn còn trời cao hơn, ngoài người vẫn còn người giỏi hơn.
Lúc này, Tần Ninh đã giắt cái côn đánh chó ra phía sau, sải bước tiến lên, linh khí trong cơ thể chậm rãi lưu chuyển.
Bách Luyện Cương Thể quyết ngưng tụ ngay lúc này.
Trên bề mặt cơ thể của Tần Ninh bỗng nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng nhàn nhạt.
Ánh sáng đó từ từ lan rộng ra, ngưng tụ thành một lớp phủ linh khí sáng rực rỡ lóa mắt, bảo vệ thân thể của Tần Ninh.
“Tu luyện một loại Luyện Thể linh quyết? Vô dụng thôi, dưới kiếm Quảng Lăng của ta thì tất cả chỉ là hư vô!”
Liễu Triệu hừ một tiếng, sải bước đi lên, sát khí tràn đầy.
“Rút kiếm phá núi!”
Một kiếm giết tới, kiếm khí tập hợp, linh khí ngưng tụ thành bóng kiếm, chém thẳng tới bề mặt thân thể của Tần Ninh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Ninh bước ra, bàn tay siết chặt.
Phù phù…
Trong khoảnh khắc, bàn tay đập vào kiếm khí tóe lửa.
Mà sau đó, Liễu Triệu bỗng nhiên phát hiện, kiếm dài trong tay lúc này không thể rút ra được.
Tần Ninh dùng tay không, nắm chặt kiếm dài của gã.
Đây là chuyện không thể nào làm được!
Tay không tiếp linh khí?
Trừ khi là võ giả Linh Đài, linh khí mạnh mẽ tới mức đáng sợ thì mới làm được.
Nhưng sao Tần Ninh lại làm được điểm này.
“Đáng chết!”
Liễu Triệu gắng sức rút kiếm dài về, nhưng kiếm dài đó lại giống như dài tới tay Tần Ninh vậy.
“Vô dụng!”
Tần Ninh lắc đầu: “Kiếm thuật của ngươi tệ quá!”
Xoẹt…
Bàn tay lật trở lại, Liễu Triệu bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay đau dữ dội. Kiếm dài đó theo cái lật tay của Tần Ninh mà rơi khỏi tay của gã.
Tần Ninh trực tiếp nắm lấy mũi kiếm, hai tay siết lại, kiếm dài đó bị vặn giống như một dây thừng.
Tay không vặn linh kiếm biến hình?
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt đều ngây ngốc.
Đây là cảnh giới Linh Hải tầng 6 à?
Phải là quái vật mới đúng chứ?
“Đáng chết!”
Tần Ninh bước ra, bàn tay thành móng vuốt chụp lấy.
“Hạ thủ lưu tình!”
Đúng lúc này bỗng nhiên xuất hiện một tiếng thét.
Chương 139: Xông thẳng lên lấy thôi
Nhưng sao Tần Ninh có thể buông tay!
Đối với những kẻ muốn giết hắn mà nói thì kết cục chỉ có một đường chết!
Bàn tay thành vuốt, bổ thẳng tới Liễu Triệu, một tiếng rắc bỗng nhiên vang lên, thân thể của Liễu Triệu mềm oặt ngã xuống.
Âm thanh phá không soạt soạt soạt chuyển tới, lúc này, ở phía khác, mấy bóng người lần lượt đáp xuống.
Dẫn đầu là một thanh niên đeo kiếm dài sau lưng, vẻ ngoài phong độ tuấn tú, khiến ánh mắt mọi người phát sáng lên.
“Lần này thì hay rồi!”
Lúc này, Tổ Hùng cười nói: “Liễu Thanh Thừa tới rồi. Lần này, không cần chúng ta động tay giết Tần Ninh nữa”.
“Thằng nhãi này tự tìm đường chết. Đắc tội Liễu Môn, giết con cháu Liễu gia thì sao Liễu Khai Nguyên có thể để yên”.
Liễu Thanh Thừa chính là người đứng thứ 2 trong 10 đại cao thủ đỉnh cấp của nội viện.
Thực lực của gã sớm đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng chín, chính là thủ lĩnh của đệ tử nội viện Liễu Môn.
Lần này, Liễu Thanh Thừa xuất hiện, Tần Ninh gây chuyện càng ngày càng lớn rồi!
Sở Ngưng Thi lúc này cũng cười duyên dáng.
“Tần Ninh… ngươi quá khoe mẽ rồi. Kể cả hồi phục lại tu vi thiên phú thì ngươi cũng nên biết, phàm những khi cần nhẫn nại thì phải nhẫn nại!”
Lúc này, thi thể của Liễu Triệu đã đổ xuống, Tần Ninh quay sang nhìn mấy người mới tới.
“Đáng chết!”
Sắc mặt của Liễu Thanh Thừa lúc này trông vô cùng khó coi.
Liễu Thương và Liễu Triệu dù gì cũng là con cháu Liễu gia, gia nhập học viện Thiên Thần, dưới sự bồi dưỡng của Liễu Khai Nguyên đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 7, tầng 8 chính là một chuyện vô cùng gian nan.
Đến bây giờ thì lại tới cơ sự này, hai người lần lượt chết đi.
Đều là do tên Tần Ninh này.
“Thanh Thừa đại ca, giết hắn đi!”
Liễu Viện Viện lúc này cũng lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng.
Chỉ là Liễu Viện Viện vừa dứt lời thì Tần Ninh lại trừng mắt nhìn qua đây.
Ánh nhìn đó khiến toàn thân Liễu Viện Viện run rẩy, chỉ cảm thấy từ trên xuống dưới lạnh như băng.
Gã này, thế mà dám trừng mắt cô ta!
“Thanh Thừa đại ca, mau ra tay đi!”
Liễu Viện Viện không nhịn được gào lên: “Giết hắn đi, ta muốn hắn chết không có chỗ chôn”.
Nghe lời này, Liễu Thanh Thừa cũng cảm thấy bất lực.
Liễu Viện Viện là em gái ruột của Liễu Khai Nguyên, là thiên kim tiểu thư của Liễu gia.
Bây giờ đến học viên Thiên Thần, vẫn còn chưa vào viện đã bị Tần Ninh chế giễu một hồi.
Bây giờ không hận chết Tần Ninh mới lạ.
Liễu Thanh Thừa nhìn Tần Ninh, bất lực nhún vai nói: “Xin lỗi, chỉ trách ngươi chọc phải người không nên chọc!”
“Người không nên chọc là ai còn chưa biết đâu!”
Tần Ninh khẽ cười, cũng không để ý.
Đối với Liễu Viện Viện, vốn dĩ hắn không có cảm giác gì.
Chỉ là một đại tiểu thư tùy hứng mà thôi.
Nhưng đối phương lại không biết tiến lui, vậy thì không thể trách hắn hạ thủ vô tình.
“Lần này hay rồi!”
Liễu Xán đứng một bên cười nói: “Thằng nhãi, đắc tội với người của Liễu Môn, xem ra không cần chúng ta ra tay giết hắn rồi”.
“Liễu đại ca nói đúng!”
Một người đứng cạnh nịnh bợ: “Lúc đầu Liễu đại ca đã phế Tần Sơn, nếu giờ thằng nhóc này rơi vào tay Liễu đại ca thì cũng không thoát khỏi kiếp bị phế!”
“Được rồi, chuẩn bị xem kịch hay đi. Vở kịch này còn hấp dẫn hơn Cửu Nguyên Ngọc Lộ!”
Mấy người đứng bên cạnh cũng thi nhau nịnh bợ cười theo.
Lúc này, mấy thế lực trong các đệ tử cũng đang xem trò hay.
Tần Ninh cũng hiểu điểm này.
Nhưng không cần gấp.
Cứ từ từ là được.
Lúc này, khóe mắt của Liễu Thanh Thừa cũng lóe lên tia sát khí.
“Xem kìa, đã kinh động tới những con hổ Hắc Bạch Sát kia rồi!”
Trong đám người vang lên từng tiếng nói kinh ngạc.
Những con hổ Hắc Bạch Sát kia lại đi về phía linh tuyền.
Lúc này, linh tuyền kia gần như không nhỏ thêm giọt Cửu Nguyên Ngọc Lộ nào nữa.
Cảnh tượng này đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Liễu Thanh Thừa cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
“Thằng nhãi, coi như ngươi may mắn, giúp ngươi sống thêm được một lúc!”
Liễu Thanh Thừa hừ lạnh một tiếng, đem mấy người Liễu Viện Viện đi vào trong sơn cốc.
Lúc này, mấy con hổ Hắc Bạch Sát kia từng con lại gần Cửu Nguyên Bạch Lộ, cái lưỡi đỏ tươi liếm láp trông có vẻ hưng phấn không thôi.
Rõ ràng là bọn nó không hề để tâm tới đám người bên ngoài.
Hai nhóm Tổ Hùng và Liễu Xán cũng sải bước, đưa mười mấy người đi vào trong sơn cốc.
Diệp Viên Viên thì trở lại bên cạnh Tần Ninh.
“Chúng ta thì sao?”
“Vào trong nhìn xem!”
Tần Ninh cười nói: “Cửu Nguyên Ngọc Lộ chính là đồ tốt, đủ để giúp các ngươi nâng cao một cảnh giới đấy!”
Lời này vừa nói ra thì bốn người Lục Huyền tỏ ra vô cùng kinh ngạc và vui vẻ.
Nhưng nghĩ tới sự tồn tại của nhóm 10 cao thủ đứng đầu nội viện như Tổ Hùng, Liễu Thanh Thừa thì mấy người đều cảm thấy còn lâu mới tới lượt mình!
Hơn nữa, xung quanh vẫn còn hàng ngàn đệ tử nội viện, trong những đệ tử này cũng có không ít những người giỏi!
Thật sự muốn tranh thì hình như họ… không có phần thắng nào cả!
Gào…
Bỗng chốc, trong sơn cốc vang lên từng hồi tiếng gầm đinh tai nhức óc.
Những con hổ Hắc Bạch Sát kia nhìn thấy đám người lại gần thì từng con giống như gà mẹ canh trứng, gầm gào về phía họ.
Nhưng điều này cũng không thể ngăn nổi hứng thú của mọi người.
“Mọi người theo ta xông lên giết chúng!”
Liễu Thanh Thừa hét lên: “Mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát này có lợi hại đến đâu thì cũng không thắng được ưu thế về số lượng người của chúng ta”.
Liễu Thanh Thừa vừa dứt lời thì xông thẳng lên.
Gã chính là cảnh giới Linh Hải tầng 9, sắp bước vào cảnh giới Linh Đài.
Chỉ có mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát, gã không sợ.
Thấy có người dẫn đầu, những người khác cũng lần lượt xông lên.
Những con hổ Hắc Bạch Sát đó nhìn thấy cảnh tượng này thì trong mắt chỉ mang một vẻ chết chóc thấy rõ.
Gràooo…
Một tiếng gầm lên, những con hổ Hắc Bạch Sát kia xông lên giết đám người tới không hề do dự.
Trong chớp mắt, hiện trường bắt đầu trở nên tanh mùi máu.
Từng người bị hổ Hắc Bạch Sát cắn chết, máu tươi phun khắp sơn cốc.
Những tiếng rầm rầm liên tiếp vang lên.
Trên mặt đất lúc này nhiễm đầy máu tươi.
Tổ Hùng, Liễu Thanh Thừa, Liễu Xán dẫn thủ hạ, đi vòng qua những con hổ Hắc Bạch Sát kia xông về phía Cửu Nguyên Ngọc Lộ.
“Bây giờ làm thế nào?”
Cảnh tượng này quả thật quá đẫm máu, những con hổ Hắc Bạch Sát kia không phải dễ chơi.
Đến cả Diệp Viên Viên nhìn thấy hổ Hắc Bạch Sát khủng khiếp như vậy thì cũng không khỏi đổi sắc mặt.
“Xông thẳng lên lấy thôi!”
Tần Ninh khẽ cười nói.
Vừa dứt lời, Tần Ninh đã sải bước tiến vào trong sơn cốc.
Cảnh tượng này khiến đám người Diệp Viên Viên ngây ngốc!
Xông thẳng vào lấy?
Nói đùa à?
Những con hổ Hắc Bạch Sát này không phải là đồ trang trí đâu!
Nhưng lúc này Tần Ninh đã thong thả bước từng bước lên phía trước mà không hề kiêng dè.
Diệp Viên Viên vội vàng theo sao.
Trương Tiểu Soái tặc lưỡi một cái.
“Chết thì chết, đi!”
Mấy người đi theo sau Tần Ninh đi vào chỗ sâu nhất trong sơn cốc.
Mười mấy con hổ Hắc Bạch sát, lúc này đã bị phân tách, mấy chục bóng người quấn quanh một con nhưng vẫn bị thương nặng.
Sáu người Tần Ninh cứ nghênh ngang đi vào trong sơn cốc. Những đệ tử kia lúc này làm sao mà rảnh ngăn bọn họ.
Nhưng đúng lúc sáu người lao vào, chỉ còn cách Cửu Nguyên Ngọc Lộ 10 mét thì một mùi tanh nồng nặc ngăn trước mặt mấy người họ.
Chương 140: Đạt được thỏa thuận
“Hổ Hắc Bạch Sát!”
Nhìn thấy con hổ Hắc Bạch Sát sừng sững chặn đứng trước mặt mấy người, Trương Tiểu Soái, Lục Huyền không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Đây chính là linh thú cấp hai.
Chỉ cần bất cẩn một cái là bị nuốt xuống bụng rồi.
Dù sao họ chỉ là cảnh giới Linh Hải, sao có thể giao đấu với hổ Hắc Bạch Sát sánh ngang với cảnh giới Linh Đài được.
“Hổ con, chúng ta tới nói chuyện một lát thế nào?”
Tần Ninh nhìn con hổ Hắc Bạch Sát chặn trước mặt, cười hi hi: “Cửu Nguyên Ngọc Lộ này không có tác dụng lắm với hổ Hắc Bạch Sát các ngươi. Nhưng đối với loài người bọn ta thì lại giúp tu vi càng thâm sâu!”
“Không bằng, ngươi cho ta Cửu Nguyên Ngọc Lộ, ta có thể… lấy đá Tử Tinh Nguyên để đổi!”
Tần Ninh vừa nói, trong lòng bàn tay lại xuất hiện viên tinh thạch tỏa ra ánh sáng màu tím.
Tinh thạch đó to bằng lòng bàn tay, mang theo một luồng khí nóng hầm hập.
Đá Tử Tinh Nguyên!
Tần Ninh lấy được viên đá Tử Tinh Nguyên này từ đâu, từ lúc nào vậy?
Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái bỗng chốc sững sờ.
Gào…
Mà nghe Tần Ninh nói vậy, con hổ Hắc Bạch Sát kia rõ ràng là đã gào yếu hơn mấy phần.
“Ta biết, hai con phía sau kia là con đầu đàn các ngươi, đi thương lượng với chúng xem!”
Tần Ninh khẽ cười, cũng không nóng vội.
Con hổ Hắc Bạch Sát kia lúc này mới phù phù xoay người rời đi.
Không lâu sau, ba con hổ Hắc Bạch Sát sải bước đi tới.
Hai con hổ Hắc Bạch Sát đi đầu mang ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Ninh.
Trong lúc không ngừng tiến lại gần, một mùi máu tanh nồng tỏa ra từ miệng hai con hổ Hắc Bạch Sát, đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.
“Ta khuyên các ngươi đừng có động thủ!”
Tần Ninh chắp hai tay sau lưng, ưu nhã nói: “Nếu không, dẫn động quả Ma La mà các ngươi đã nuốt xuống, tàn phá bừa bãi trong cơ thể của các ngươi thì cảm giác đó không dễ chịu đâu!”
“Quả Ma La có tính cắn nuốt cực lớn với trái tim của các ngươi. Chắc các ngươi biết, mình không sống được bao lâu nữa nhỉ?”
Tần Ninh khẽ cười, đứng tại chỗ, thản nhiên như thường.
Ngay từ đầu, hắn đã nhìn ra, mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát kia là do hai con này dẫn đầu.
Hổ Hắc Bạch Sát chính là linh thú cấp hai, tuy không thể nói tiếng người nhưng lại có trí tuệ không thấp.
“Ta cho các ngươi một lựa chọn, thế nào?”
Tần Ninh lại nói: “Cửu Nguyên Ngọc Lộ kia nhường cho ta. Ta giao cho các ngươi đá Tử Tinh Nguyên, hơn nữa, giúp các ngươi trị khỏi những đau đớn trên cơ thể”.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của hai con hổ Hắc Bạch Sát lộ ra vẻ ngẫm nghĩ.
Mà đằng sau Tần Ninh, mấy người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái lại đầm đìa mồ hôi sau lưng, nuốt nước bọt ừng ực.
Giao dịch với linh thú!
Mà còn là linh thú cấp 2 không kém cường giả cảnh giới Linh Đài!
Sống tới bây giờ, họ cũng chưa từng nghĩ tới điều này.
Nhưng Tần Ninh vẫn một vẻ bình tĩnh ung dung, hoàn toàn không nhìn ra một chút sợ hãi nào, thậm chí còn nắm chắc phần thắng.
Lại càng khiến họ cảm thấy, đây hoàn toàn là đặt cược mà!
Lấy tính mạng của mình ra để cược.
Gào gào…
Không lâu sau, hai con hổ Hắc Bạch Sát kia thấp giọng gầm lên, nhìn Tần Ninh.
“Tốt lắm, thỏa thuận xong!”
Tần Ninh đi lên, giơ bàn tay ra, vỗ vỗ chân hổ khổng lồ kia.
Hắn quay lại nhìn mấy người phía sau, Tần Ninh cười nói: “Còn sững sờ ở đấy làm gì? Lấy Cửu Nguyên Ngọc Lộ đi!”
“Ừ ừ…”
Bốn người Tần Hải, Lục Huyền đi lên trước.
Vượt qua hai con hổ Hắc Bạch Sát dũng mãnh mà họ cảm thấy như đang nằm mơ.
Nói qua nói lại mấy câu là xong à?
Con hổ Hắc Bạch Sát này cũng dễ nói chuyện quá nhỉ?
Diệp Viên Viên lúc này lo lắng nói: “Nhỡ chúng hối hận thì sao?”
“Không đâu!”
Tần Ninh cười nói: “Hai con này đã nuốt quả Ma La rồi. Quả Ma La có sức hấp dẫn trí mạng đối với linh thú, mùi vị tươi ngon, quả thật có thể giúp linh thú nâng cao tốc độ trưởng thành”.
“Nhưng, quả Ma La thường có ký sinh trùng, trùng Ma La. Những con vật nhỏ này rất thích máu tươi trong tim của linh thú!”
“Hai đứa ngốc này đã ăn luôn quả Ma La, nuốt cả trùng Ma La xuống, căn bản là không có cách nào thoát được”.
“Chúng tụ tập ở đây là hi vọng Cửu Nguyên Ngọc Lộ có thể xoa dịu nỗi đau đớn hàng ngày, nhưng Cửu Nguyên Ngọc Lộ hầu như không có tác dụng”.
Lúc này, ở phía kia, bốn người Tần Hải, Lục Huyền đã lấy hết Cửu Nguyên Ngọc Lộ vào 7 bình hồ lô.
“7 hồ lô, vừa hay, các ngươi mỗi người một bình, ta hai bình, không vấn đề gì chứ?”
Lời này vừa nói ra, ba người Lục Huyền nào có vấn đề gì, mừng rỡ đến mức ngón tay run rẩy.
Đây chính là Cửu Nguyên Ngọc Lộ đấy. Nó chính là linh bảo thiên địa tốt nhất đối với tu hành của cảnh giới Linh Hải.
Một hồ lô, thậm chí đủ để uống đến lúc họ đạt tới cảnh giới Linh Đài.
Tần Ninh cứ như thế mà cho bọn họ?
Quả thật là… hào phóng hết sức!
“Được rồi, 7 hồ lô Cửu Nguyên Ngọc Lộ này, ta đổi bằng 14 viên đá Tử Tinh Nguyên, được chứ?”
Tần Ninh vung tay, 14 viên đá Tử Tinh Nguyên rơi xuống đất.
Con hổ Hắc Bạch Sát kia cũng không khách sáo, nuốt luôn xuống.
“Quả Ma La trong cơ thể các người mang trùng Ma La. Bây giờ ta có thể giúp các ngươi loại bỏ nó!”
Tần Ninh lại nói: “Nhưng, các ngươi còn phải đáp ứng một điều kiện của ta!”
Tần Ninh vừa nói dứt lời thì nhìn hai con hổ Hắc Bạch Sát, trong mắt hiện ra một nét cười xảo quyệt.
Mà lúc này, ở phía kia, Tổ Hùng, Liễu Thanh Thừa và những người khác cuối cùng cũng không thể nào mà phá vỡ hàng phòng ngự của mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát.
Trừng mắt nhìn Tần Ninh đi về phía hổ Hắc Bạch Sát, cầm lấy Cửu Nguyên Ngọc Lộ, trong lòng hai người gần như muốn nôn ra máu.
“Sao thằng khốn đó lại làm được chứ?”
Lúc này, Tổ Hùng giận dữ, bất bình nói: “Đáng chết!”
Sở Ngưng Thi lúc này trông càng âm u, lạnh lẽo.
Tại sao Tần Ninh lại trở nên khác biệt như vậy?
Thậm chí còn khiến người khác cảm thấy kinh khủng hơn so với khi còn có Tinh Môn.
Rốt cuộc là gã này làm thế nào?
Liễu Thanh Thừa cũng mang vẻ mặt lạnh băng, nhìn chằm chằm đám người Tần Ninh đang ở sâu trong sơn cốc.
“Thằng nhãi đó đang giao dịch với hổ Hắc Bạch Sát sao?”, một đệ tử đứng một bên quát mắng: “Chúng ta ở đây bạt mạng đánh nhau, hắn lại làm ngư ông đắc lợi!”
“Tránh ra trước đi!”
Liễu Thanh Thừa lúc này mới lên tiếng: “Cửu Nguyên Ngọc Lộ cũng bị cướp đi rồi, chúng ta ở đây thêm cũng không có ý nghĩa gì!”
“Được!”
Ngay sau đó, Liễu Thanh Thừa đưa người lui ra cửa cốc.
Dù sao Cửu Nguyên Ngọc Lộ đã bị cướp rồi, họ ở lại cũng không có ý nghĩ gì nữa.
Còn không bằng đứng đợi Tần Ninh ở cửa cốc.
Ở bên kia, Tổ Hùng cũng vội vàng đưa người lui ra.
Liễu Xán nhìn Tần Ninh, ánh mắt lạnh lẽo, cũng không nói nhiều mà rời đi ngay.
Những đệ tử khác nhìn thấy đám đi đầu lui ra khỏi sơn cốc thì chúng cũng không dám ở lại.
Không lâu sau, trong sơn cốc yên tĩnh lại, chỉ còn lại thi thể nằm đầy trên mặt đất.
Liễu Xán, Tổ Hùng, Liễu Thanh Thừa và mọi người đứng ở cửa cốc, cách mấy trăm mét nhìn đám người Tần Ninh.
Lúc này, Tần Ninh lại không hề quan tâm đến họ.
“Mấy người các ngươi sững sờ ở đó làm gì?”, Tần Ninh cười nói: “Những thi thể này có lẽ đều là ấn ký đẳng cấp, các ngươi thu đi. Ta nghĩ có thể tiến thêm một bước đấy!”
Nghe thấy lời nói này thì cả mấy người bỗng chốc cười sung sướng.
Tuy lấy đồ của người chết thì không vẻ vang lắm, nhưng mấy gã này không cần thì bỏ cũng phí mà!
Bốn người Tứ Hải lập tức hành động.