-
Chương 71-75
Chương 71: Kiếm gỉ sét
Thánh Tâm Duệ lại tới.
"Nhanh lên, bưng điểm tâm lên đây!"
Thánh Tâm Duệ lập tức ra lệnh, phía sau có hơn chục người bưng bát đĩa, vội vàng bước tới đặt lên bàn ăn.
"Tần huynh, những thứ này là những món điểm tâm nổi tiếng nhất của quán rượu Thánh Tước, ăn một chút là đảm bảo tinh thần sảng khoái cả ngày".
Nhìn một bàn này bày ê hề điểm tâm, chủng loại đa đạng, phong phú quá đáng.
Tần Ninh cười mắng: "Ngươi coi ta là heo hay sao?"
“Ha ha, để Tần huynh phải chê cười rồi!”, Thánh Tâm Duệ lại nói: “Nếu như huynh không ăn hết thì vẫn còn có Tiểu Phi. Tiểu Phi đang tuổi ăn tuổi lớn, nên ăn nhiều hơn một chút!"
Nghe vậy, Tần Ninh đang nhíu mày cũng dần giãn ra.
Thấy lông mày của Tần Ninh giãn ra, Thánh Tâm Duệ biết mình đã nói trúng tâm tư của Tần Ninh.
Hắn ta đã nghe ngóng được Lăng Tiểu Phi là một cô bé mà Tần Ninh gặp được ở trên đường tới đây, chỉ mới quen biết nhau có mấy ngày.
Nhưng Tần Ninh lại rất quan tâm đến Lăng Tiểu Phi.
Hắn giống như... giống như đang đối đãi với em gái nhỏ của mình vậy.
Cho nên, Tần Ninh đối với một ít chuyện có thể không thèm quan tâm, nhưng chỉ cần là chuyện có liên quan tới Lăng Tiểu Phi thì Tần Ninh vô cùng để ý.
"Vô cớ cống hiến, chắc chắn không phải chuyện tốt!"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Nói đi, có chuyện gì?"
“Tần huynh!”
Thánh Tâm Duệ nói: "Đại ca của Tần huynh gặp nạn ở bên trong học viện Thiên Thần, chỉ còn mười ngày nữa là học viện Thiên Thần bắt đầu chiêu sinh".
"Tần huynh bây giờ chưa có cách để tiến vào bên trong học viện Thiên Thần, nhưng huynh cũng có thể tìm ra giải pháp cứu đại ca của mình trước!"
Nghe vậy, Tần Ninh nhướng mày.
"Mới sáng sớm ngươi tới đây là vì chuyện này?"
Thánh Tâm Duệ ngượng nghịu cười.
"Nói đi, rốt cuộc là ngươi có chuyện gì, ngươi phải biết, ta không thích úp úp mở mở đâu!"
"Thật sự là không gạt được Tần huynh!"
Thánh Tâm Duệ lại một lần nữa chắp tay nói: "Chuyện này liên quan đến tính mạng của cả nhà ta. Vì vậy, Thánh Tâm Duệ mặt dày xin Tần huynh giúp đỡ!"
Lập tức, Thánh Tâm Duệ mang chuyện đêm qua cha của hắn ta ra kể lại.
"Ý ngươi là muốn ta trả lời ba câu hỏi cho cha của ngươi?"
"Đúng là như vậy!"
Thánh Tâm Duệ nhìn Tần Ninh mong đợi.
"Thôi đi!"
Từ từ, Tần Ninh cũng gật đầu nói: "Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ba câu hỏi này cũng chính là ba câu hỏi ta đã hứa với ngươi!"
"Vâng, vâng, đó là điều đương nhiên!"
Mặc dù Thánh Tâm Duệ rất miễn cưỡng, nhưng chuyện này có liên quan đến số phận của Thánh gia tại Thánh Đan các, hắn ta không thể lựa chọn được.
"Chiều hôm nay phải không?"
“Không sai!”
"Cũng được, vừa hay ta phải luyện chế thuốc giải độc cho ngươi, nhân tiện đi tới Thánh Đan các chọn một ít dược liệu!"
“Được được được!”
Thánh Tâm Duệ vội vàng nói: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi!"
Nghe vậy, Tần Ninh nhíu mày.
“À he he...”
Thánh Tâm Duệ lúng túng cười: "Chờ một chút, đợi đến khi Tiểu Phi dậy, chúng ta lại đi".
“Thánh Tâm Duệ!”, Tần Ninh lúc này đột nhiên lớn tiếng.
“Có đệ tử!”
"Ta coi trọng thiên phú luyện đan của ngươi, nhưng cũng không có nghĩa là ta rất coi trọng, nếu như ngươi dám dùng mấy tâm tư nho nhỏ của người mà đùa bỡn với ta, thì ta đã có thể khiến cho ngươi trở thành đại sư, cũng sẽ có thể khiến cho ngươi trở thành..."
“Đệ tử không dám!”
Nghe đến lời này, Thánh Tâm Duệ ngay lập tức chắp tay nói: "Thánh Tâm Duệ cam tâm tình nguyện trở thành môn hạ của Tần huynh, làm một tiểu đồng hầu việc luyện đan, chỉ vì chuyện này có can hệ đến tính mạng cả nhà, ta bất lực nên mới phải làm như thế này!"
"Nhưng sự tôn sùng của đệ tử đối với Tần huynh tuyệt đối là xuất phát từ trong tâm!"
“Được vậy thì tốt!”
"Đã như vậy thì cứ trực tiếp giúp cha ngươi cải tiến thuật luyện đan của ông ta, dù sao nếu thắng cả phần thi luyện đan và phần thi hỏi đáp thì vẫn sẽ tốt hơn!"
“Cám ơn Tần huynh!”
Thánh Tâm Duệ giờ phút này rất vui vẻ, nếu như Tần Ninh đã ra tay, chuyện này tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì!
"Ta đã nói, ta coi trọng thiên phú luyện đan của ngươi, nhưng về sau ta không muốn loại chuyện này xảy ra một lần nữa đâu đấy!"
“Nhất định, nhất định!”
Tần Ninh đúng là không rảnh để ý những chuyện này.
Thánh Đăng Phong thành công hay thất bại cũng không liên quan gì đến hắn.
Thậm chí cho dù có mất đi một tên tiểu đồng hầu việc luyện đan như Thánh Tâm Duệ thì hắn cũng không có cảm giác đau lòng.
Chỉ là sự sắp xếp của Thánh Tâm Duệ ngày hôm qua quả thực là rất có lòng, nên hắn cũng không muốn quá tuyệt tình với Thánh Tâm Duệ.
Hai người đợi rất lâu, Lăng Tiểu Phi cuối cùng cũng đi xuống lầu, nhìn thấy điểm tâm trên bàn, cô bé liền lao vào ngấu nghiến mọi thứ.
Nhìn thấy một cô bé bảy tám tuổi nhanh chóng ăn hết cả một bàn điểm tâm, sau đó còn vỗ bụng nói rằng chỉ mới ăn no một nửa, Thánh Tâm Duệ kinh ngạc tới mức con ngươi như cũng muốn rơi ra ngoài.
Lúc này, bọn họ mới rời khỏi quán rượu Phong Diệp, đi tới Thánh Đan các.
Thánh Đan các, được biết đến là nơi buôn bán linh đan và linh khí lớn nhất ở đế quốc Bắc Minh, là nơi quy tụ hầu hết các cao thủ linh đan sư ở đế quốc Bắc Minh, chưa kể còn có chỗ dựa vững chắc phía sau.
Tòa lầu cao bảy tầng, chỉ riêng tiền sảnh tầng một gần như đã chiếm hết mặt tiền của một con phố.
Tòa lầu bảy tầng, cao hơn trăm thước, thật sự là uy nghiêm cao vút, khiến người khác cảm thấy vô cùng ngoạn mục.
Đối với những thứ này, Tần Ninh không để ý chút nào.
“Tần huynh, trong đại sảnh tầng này chỉ có mấy quầy hàng đơn giản, các võ giả ở đây đều có thể lập quầy hàng bằng cách nộp một ít tiền!”
Thánh Tâm Duệ nhiệt tình nói: "Huynh cũng biết, có một số võ giả thường xuyên ra vào những nơi nguy hiểm, tìm được một ít đồ tốt, có thể nhìn bề ngoài rất tầm thường, nhưng bên trong lại ẩn chứa huyền cơ".
"Cho nên cũng có nhiều đệ tử thế gia cảm thấy rất hứng thú với những thứ đó, mua một ít đồ chơi rách nát, đem về thẩm định lại ra bảo bối, cũng có thể kiếm được một món tiền lớn!"
"Điều này cũng giống như đánh bạc vậy, cũng có thể kiểm tra mắt nhìn bảo bối của mình, cho nên rất nhiều con em thế gia đều thích".
Tần Ninh nghe vậy cũng âm thầm gật đầu.
Trong lúc lơ đãng, họ đã đi tới trước một quầy hàng.
"Mấy vị công tử, lại nhìn thử thanh kiếm cổ này, đừng nhìn bề ngoài của nó gỉ sét mà nhầm, ít nhất thì nó cũng là linh khí tứ phẩm, chỉ có điều trải qua một thời gian dài lại bị biến thành thứ cũ rích gỉ sét này!"
Chủ quầy hàng trông nhiệt tình vô cùng.
Tần Ninh cầm lấy thanh kiếm gỉ sét, cười nói: "Thanh kiếm này bao nhiêu tiền?"
"Không đắt không đắt, một vạn lượng bạc thôi!"
“Một vạn lượng?”
Nghe vậy, Thánh Tâm Duệ lập tức la lên: "Ngươi muốn lừa đảo sao, có tin ta không cho ngươi lập quầy hàng ở đây nữa hay không?"
"Thánh công tử, đây vốn chính là kiểm tra mắt nhìn bảo vật của từng người, công tử không thể ỷ thế hiếp người..."
“Ngươi...”
“Ta mua nó!”
Tần Ninh lúc này mới lên tiếng.
Mua nó?
Nghe vậy, Tần Hải ở một bên cũng cảm thấy không hợp lý.
"Tam đệ, tuy rằng một vạn lượng bạc không nhiều, nhưng chỉ mua một thanh kiếm mà bỏ ra số tiền này thì cũng quá lãng phí!"
“Đúng đó, Tần huynh!”
Nhưng Tần Ninh mặc kệ, trực tiếp thanh toán, rồi nghịch thanh kiếm gỉ sét trong tay.
"Ai nói... đây là một thanh kiếm gỉ sét?"
Tần Ninh lúc này khẽ mỉm cười nói: "Cho dù là kiếm gỉ sét, ta cũng có thể biến nó thành linh khí cao cấp nhất phẩm!"
Linh khí cao cấp nhất phẩm?
Thứ đó trị giá trăm vạn lượng hoàng kim đấy!
Đây thực sự là một món linh khí sao?
Cả Tần Hải và Thánh Tâm Duệ đều không thể tin được.
"Ha ha, đây có lẽ là trò đùa hài hước nhất mà ta từng nghe!"
Lúc này, một tràng cười ở đâu đột nhiên vang lên.
Chương 72: Đấu giá
Tràng cười lớn vang lên, Thánh Tâm Duệ liền cau mày.
Sao lại trùng hợp như vậy, mấy vị công tử này bây giờ lại tới đây?
Thánh Tâm Duệ ngay lập tức quay lại, nhìn mấy người vừa tới.
"Vương Trấn Vũ, Quách Phong, Trần Hạc, mấy người các vị đã lâu không tới đây rồi!"
Nhìn ba người trẻ tuổi đi tới, Thánh Tâm Duệ bật cười nói.
"Ai nói bọn ta lâu rồi không tới đây?"
Người mặc áo bào vàng cười nói: "Là do cửu công tử quá bận rộn, nên khi bọn ta tới công tử cũng không có thời gian tiếp đãi bọn ta!"
"Nói sao vậy chứ? Ta muốn tiếp đãi ba vị còn không được!"
Thánh Tâm Duệ nhiệt tình chào hỏi.
Thanh niên áo bào vàng nhìn thanh kiếm gỉ sét trong tay Tần Ninh, chế nhạo nói: "Tên nhóc, thanh kiếm gỉ sét của ngươi, theo phán đoán của Vương Trấn Vũ ta thì chỉ là một thanh kiếm gỉ sét mà thôi!"
Vương Trấn Vũ đắc ý nói: "Ta cả ngày ở chỗ này xem xét, cũng biết được nhiều thứ sâu xa".
"Nếu như ở trong chứa linh bảo, hoặc thậm chí chỉ là một ít bảo vật bình thường thì nhìn bề ngoài hẳn là không tầm thường như vậy!"
"Nhìn thanh kiếm gỉ trong tay của ngươi đi, nó đã gỉ kinh khủng rồi!"
"Một vạn lượng bạc của ngươi bỏ ra đã hoàn toàn lãng phí!"
“Vậy sao?”
Tần Ninh dửng dưng một tiếng, cũng không ngại.
Nhìn thấy cảnh này, Thánh Tâm Duệ mới thở ra một hơi.
Nếu như Tần Ninh giống như lần trước trực tiếp ra tay tàn sát, như vậy hắn ta thật sự chịu không nổi.
Hắn ta không phải là Diệp Viên Viên!
"Nhóc con, ngươi nên tin đi!"
Một vị công tử khác cười nói: "Vương sư huynh được tôn xưng là tiểu vương tử có hỏa nhãn kim tinh ở Thánh Đan các này!"
"Những gì mà huynh ấy đã chấm, thì nói chung, hiếm khi là đồ giả".
“Ồ?”
Tần Ninh cười nhạt, cũng không bình luận.
"Thôi bỏ đi, nói sự thật lại thành ra đắc tội với người, tên nhóc này chắc là lần đầu tiên tới nơi này, không biết rõ huyền cơ, chúng ta xen vào việc của người khác làm gì?"
Vương Trấn Vũ liếc nhìn Tần Ninh khinh thường, chế nhạo nói.
“Tần Ninh ca ca, bọn họ thật phiền phức, Tiểu Phi không thích bọn họ!”, Lăng Tiểu Phi lúc này bĩu môi nói.
Nghe đến lời này, Thánh Tâm Duệ thầm nói nguy rồi.
Lăng Tiểu Phi đã lên tiếng, Tần Ninh nhất định sẽ không bỏ qua.
"Được, Tiểu Phi không thích bọn họ, vậy thì Tần Ninh ca ca sẽ tát vào mặt bọn họ!"
“Được!”
"Không biết trời cao đất dày!"
Vương Trấn Vũ hừ một tiếng nói: "Tên nhóc, ngươi tới từ một thành nhỏ phải không?"
"Ngươi, dám cùng ta đánh cược không?"
"Sao? Đánh cược? Được đó!"
Vương Trấn Vũ khinh thường cười nói: "Ngươi muốn đánh cược cái gì?"
"Đánh cược thanh kiếm gỉ sét này, nó là linh khí cao cấp nhất phẩm!"
Tần Ninh nói chắc nịch: "Nếu không phải, ta trả cho ngươi một trăm vạn hoàng kim, tương đương với giá trị của một món linh khí cao cấp nhất phẩm!"
"Còn nếu phải, ngươi phải trả cho ta một trăm vạn hoàng kim, thế nào?"
Khi nghe thấy điều này, Vương Trấn Vũ lập tức vui mừng.
"Quách Phong, Trần Hạc, các người nghe rõ chưa!"
Vương Trấn Vũ cười ha hả nói: "Là hắn muốn cùng ta đánh cược, đây chính là hắn tự nói!"
“Tần huynh, không thể...”
Thánh Tâm Duệ giờ phút này chỉ cảm thấy không ổn!
Khi Lăng Tiểu Phi lên tiếng, Tần Ninh liền trở nên nghiêm túc.
Tần Ninh mà đã nghiêm túc rồi thì Vương Trấn vũ kia... chắc chắn sẽ rất thảm!
Vương Trấn Vũ giờ phút này còn tưởng rằng Thánh Tâm Duệ muốn thiên vị Tần Ninh, nên ngay lập tức nói: "Thánh Tâm Duệ, bọn ta đều là bạn của công tử, công tử cũng không thể thiên vị tên nhóc này! Đây là do chính là hắn tự nói!"
Thiên vị?
Ông đây còn đang sợ Vương Trấn Vũ ngươi ngay cả cái quần trên người cũng thua sạch sẽ kia kìa!
Tâm trạng của Thánh Tâm Duệ lúc này hết sức u ám.
Vương Trấn Vũ cực kỳ chắc chắn rằng thanh kiếm gỉ này chỉ là một thanh kiếm gỉ sét tầm thường mà thôi.
Mà Tần Ninh cũng không hề tỏ ra nao núng.
Muốn đánh cược thì đánh cược, chỉ là một trăm vạn hoàng kim, hắn vẫn có thể theo được!
"Đã như vậy, lập giấy cược đi!"
Tần Ninh cười nhạt nói: "Nếu như ngươi giở trò thì ta cũng có thể tìm tới nhà họ Vương!"
"Yên tâm đi, ta là công tử của nhà họ Vương ở Đế Đô, ta sẽ không đi làm chuyện đáng xấu hổ đó, ngược lại là ngươi, ta làm sao khẳng định ngươi có một trăm vạn hoàng kim đây?"
"Nàng ấy có thể bảo đảm cho ta!"
Tần Ninh phất tay chỉ, lúc này một bóng người xinh đẹp xuất hiện.
Đó là Diệp Viên Viên!
Nhìn thấy Tần Ninh chỉ về phía mình, Diệp Viên Viên vừa tới liền cảm thấy khó hiểu.
"Diệp tiểu thư? Cô đồng ý bảo đảm cho tên nhóc này sao?"
“Bảo đảm?”
Diệp Viên Viên giật mình, nhưng sau đó cũng gật đầu.
Cái gì?
Nhìn thấy Diệp Viên Viên gật đầu, bọn người Vương Trấn Vũ đều sửng sốt.
Diệp Viên Viên chỉ vừa tới, nàng còn không biết đã xảy ra chuyện gì, thế mà vẫn đồng ý bảo đảm cho Tần Ninh?
Hai người này quen biết nhau thế nào?
Hơn nữa quan hệ lại còn tốt như vậy?
"Được rồi, lập giấy cược đi!"
Tần Ninh lên tiếng.
Cúi xuống nhìn Lăng Tiểu Phi, Tần Ninh cười nhẹ nói: "Tiểu Phi, ca ca sẽ giúp muội tát vào mặt bọn họ, để bọn họ không kiêu ngạo nữa!"
“Được!”
Nhìn thấy nụ cười tươi như trăng lưỡi liềm của Lăng Tiểu Phi, Tần Ninh rất vui.
Xét cho cùng, Cửu U Chu Tước là bạn thân của cha hắn, có lẽ vì vậy nên dù thế nào đi nữa, Tần Ninh cũng thực sự coi Lăng Tiểu Phi như muội muội của mình.
Sau khi lập giấy cược xong, Vương Trấn Vũ mới hừ một tiếng nói: "Được rồi, bắt đầu đi!"
“Vội gì chứ?”
Tần Ninh lúc này mới nhìn về phía Thánh Tâm Duệ, nói: "Thánh Đan các này phải có phòng đấu giá chứ hả? Có thể vì ta mở một trận đấu giá không?"
Đấu giá?
Thánh Tâm Duệ không biết Tần Ninh rốt cuộc muốn làm cái quái gì.
“Có chứ, được chứ!”
Tuy nhiên, hắn ta cũng đã đồng ý ngay lập tức.
"Được, chúng ta đi thôi!"
Khi họ đến phòng đấu giá, vào thời điểm này, có hàng ngàn vị khách đang ngồi trong phòng đấu giá.
Người chủ trì đấu giá đang nhiệt tình giới thiệu thì đột nhiên có một bóng người bước lên đài, nói nhỏ vào tai mấy câu, người chủ trì đấu giá lại bất ngờ nhìn xuống dưới.
Ho một tiếng, lúc này người chủ trì đấu giá mới lên tiếng: "Các vị, hiện tại vẫn còn có một vật phẩm đấu giá nữa!"
"Mời Tần công tử lên giới thiệu vật phẩm đấu giá của mình!"
Người chủ trì đấu giá vừa nói xong, Tần Ninh liền bước lên đài đấu giá.
Thánh Tâm Duệ là cửu công tử của Thánh Đan các, nên việc sắp xếp chuyện này cũng tương đối dễ.
Tần Ninh đứng ở trên đài, lúc này Diệp Viên Viên, Thánh Tâm Duệ, Vương Trấn Vũ cùng những người khác đều nhìn về phía Tần Ninh, bọn họ cũng không biết Tần Ninh đang suy nghĩ gì.
Tần Ninh đặt thanh kiếm gỉ sét lên bục đấu giá.
"Các vị!"
Tần Ninh cười nói: "Thanh kiếm này là linh khí cao cấp nhất phẩm, hiện tại ta sẽ đem ra bán đấu giá".
Ngay khi những lời này được nói ra, những người trong phòng ngay lập tức xôn xao.
"Đùa gì vậy? Rõ ràng là kiếm gỉ sét, tên nhóc này đang muốn lừa ai thế?"
"Thánh Đan các làm ăn kiểu gì vậy, không phải là phí thời gian quá sao?"
"Đúng vậy, tên nhóc, nơi này cũng không phải là nơi mua sự thương cảm, ngươi muốn bán kiếm gỉ sét thì xuống lầu một đi!"
Đám đông nhất thời bắt đầu sôi sục.
Vương Trấn Vũ bật cười: "Tên này hỏng não rồi đúng không? Đừng nói là hắn muốn bán đấu giá kiếm gỉ sét ở chỗ này rồi lấy tiền trả cho ta đấy?"
Thánh Tâm Duệ và những người khác cũng cảm thấy khó hiểu.
Tần Ninh nhìn về phía đám người đó rồi lại nói: "Giá khởi điểm là một trăm vạn hoàng kim, nếu không phải là linh khí cao cấp nhất phẩm, Tần Ninh ta sẽ trả lại gấp mười lần số đó cho người đấu giá thắng!"
Chương 73: Kiếm Thanh Nguyệt
Nghe vậy, đám đông đột nhiên trở nên ồn ào.
Điều này cũng tương đương với việc Tần Ninh đã cho bọn họ một sự bảo đảm.
Cho dù phải bỏ ra một trăm vạn hoàng kim để mua một thanh sắt vụn, thì Tần Ninh cũng sẽ bồi thường cho bọn họ.
Có người đã muốn mạo hiểm, sau đó mọi người đều háo hức muốn thử.
Thánh Đan các không phải là một nơi bình thường, nếu như tên nhóc này dám ăn nói lung tung thì sẽ không thể nào giữ cái mạng nhỏ mà ra khỏi Thánh Đan các được.
“Ta ra giá một trăm vạn!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên vào lúc này.
"Cho dù nó không phải là linh khí cao cấp nhất phẩm, thì vị Tần công tử này cũng sẽ bồi thường cho ta, Thánh Đan các cũng sẽ không tự đập nát bảng hiệu của mình đâu!"
Một người đàn ông khôi ngô đứng lên cười ha hả nói.
"Đã vậy, ta ra giá một một trăm mười vạn!"
Một giọng nói khác lại vang lên.
"Lão Dương, lão chỉ thêm mười vạn, có keo kiệt quá không?"
Đột nhiên, lại có một lão già khác, cả người mặc hắc bào, đứng dậy quát lên: "Ta ra giá một trăm hai mươi vạn!"
Suy nghĩ trong lòng của bọn họ đều rất rõ ràng, nếu thanh kiếm gỉ sét này không phải là linh khí cao cấp nhất phẩm, thì dù sao Tần Ninh cũng sẽ bồi thường tổn thất cho bọn họ.
Nếu thật là như vậy, thì bọn họ có bỏ ra hơn một triệu hoàng kim thì cũng không chịu thiệt!
"Lão Ưng à, một trăm hai mươi vạn không đủ đâu!"
Đột nhiên một tràng cười khác lại vang lên, và một bóng người lại đứng dậy trong đám đông.
"Ta ra giá một trăm năm mươi vạn!"
Lời này vừa nói ra, thì trong đám người, nhất thời thanh âm trở nên nhỏ đi rất nhiều.
Một trăm năm mươi vạn đã có thể nói là một mức giá rất cao.
Linh khí cao cấp nhất phẩm bình thường có giá trị một trăm vạn lượng hoàng kim, tinh luyện hơn một chút sẽ có giá trị một trăm năm mươi vạn lượng hoàng kim.
Nhưng hiện tại, bọn họ cũng không rõ thanh kiếm gỉ sét này là linh khí cao cấp cỡ nào!
Nhìn mọi người liên tục tăng giá, Vương Trấn Vũ hoàn toàn ngây ngốc.
Tên Tần Ninh này không lẽ đầu óc cũng gỉ sét rồi sao?
Tới lúc này rồi mà vẫn muốn trêu đùa người khác?
Gã không tin rằng thanh kiếm gỉ sét này là một món linh khí cao cấp nhất phẩm.
Linh khí cao cấp nhất phẩm có giá trị cực kỳ lớn, tên nhóc này sao có thể tìm được trong mấy gian hàng ở đây chứ?
“Một trăm năm mươi vạn lần thứ nhất!”
Giờ phút này, người chủ trị đấu giá đã bắt đầu chuẩn bị gõ búa chốt xuống!
“Hai trăm vạn lượng!”
Đúng lúc này, một giọng nói hơi lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Trong phòng riêng, đột nhiên lại có một người lại tăng giá!
Hai trăm vạn lượng?
Đùa gì vậy?
Hai trăm vạn lượng hoàng kim, cho dù đây đúng là linh khí cao cấp nhất phẩm cũng chẳng đáng giá tới mức đó.
Bây giờ, ngay cả người chủ trì đấu giá cũng choáng váng.
"Vì không ai tăng giá nên chốt giá hai trăm vạn lượng, món linh khí này sẽ thuộc sở hữu của vị khách ở phòng riêng số 6!"
Lúc này, người chủ trì đấu giá đưa ra quyết định cuối cùng.
Vương Trấn Vũ không nhịn được nữa, nóng lòng nhảy lên đài đấu giá hét lớn trước mặt mọi người: "Được rồi nhóc con, đừng giả bộ cao thâm ở đây, mau tranh thủ thời gian cho bọn ta xem thử một chút đây rốt cuộc là thứ linh khí cao cấp cỡ nào chứ?"
Vương Trấn Vũ không hề tin đây là một món linh khí!
“Được thôi!”
Tần Ninh bước lên phía trước, trong lòng bàn tay lúc này xuất hiện một đạo linh ấn.
"Linh trận sư!"
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Linh trận sư rất hiếm thấy ở đế quốc Bắc Minh, hiếm thấy hơn nhiều so với linh đan sư và linh khí sư.
Một vị linh trận sư, chính là người mà ngay cả hoàng thất của đế quốc Bắc Minh cũng sẽ muốn lôi kéo.
Cho dù chỉ là linh trận sư cấp một, thì cũng là một tồn tại vô cùng tôn quý.
Trong trận chiến giữa các đế quốc, sức mạnh mà linh trận sư có thể phát huy là vô cùng lớn!
Đúng lúc linh ấn của Tần Ninh xuất hiện, nó biến thành hình một đạo tinh linh, trực tiếp tác động vào thanh kiếm gỉ sét.
Ngay sau đó, một loạt linh ấn không ngừng ngưng tụ.
Không lâu sau, chín chín tám mươi mốt đạo linh ấn đã xuất hiện, tất cả đều bao phủ thanh kiếm gỉ sét.
Tám mươi mốt đạo linh ấn!
Chỉ nhìn vào số lượng linh ấn được ngưng tụ, có thể thấy cấp độ của Tần Ninh đã vượt qua linh trận sư cấp một.
Trong toàn cõi đế quốc Bắc Minh, linh trận sư mạnh nhất là linh trận sư cấp 4.
Đã thế còn có sự phân chia hết sức tỉ mỉ.
Ví dụ, linh trận sư cấp 1 có thể ngưng tụ mười đạo linh ấn để tạo thành một trận pháp hạ cấp cấp 1.
Ngưng tụ hai mươi đạo linh ấn, là có thể tạo ra trận pháp trung cấp cấp 1.
Nếu ngưng tụ được năm mươi đạo linh ấn thì mới có thể tạo ra một trận pháp cao cấp cấp 1.
Mà muốn tiến vào cảnh giới linh trận sư cấp 2, cần ngưng tụ được ít nhất cả trăm đạo linh ấn.
Giờ phút này, rõ ràng Tần Ninh đã vượt qua cảnh giới của linh trận sư cấp 1.
"Thiếu niên này thật thú vị..."
Ở trong phòng riêng số 6, có một người mặc áo choàng màu bạc có khắc một con rồng thật sặc sỡ, sống động như thật.
Người này giữa hai lông mày dường như có khí tức sắc bén, nhưng cả người lại nghiêm nghị mà ôn nhu, trên mặt cũng mang theo nụ cười vô cùng thoải mái.
"Đỗ Khiếu, ngươi thực sự chắc chắn trong thanh kiếm gỉ sét kia có điều gì dị thường sao?"
"Khởi bẩm điện hạ, thuộc hạ chắc chắn!"
Đứng bên cạnh là một người đàn ông trung niên mặc áo giáp đen, ông ta dường như không kiềm nén được sự kích động, chậm rãi nói: "Bên trong thanh kiếm gỉ sét này là một trận pháp bị phong ấn. Năm đó, thuộc hạ có may mắn được nhìn thấy một thanh kiếm gỉ sét trông giống hệt, tuyệt đối không sai được".
"Thật thú vị, xem ra người tên Tần Ninh này cũng đã sớm nhận ra, tuổi còn trẻ mà đã là linh trận sư, lại có nhãn lực thần thông như vậy, ta cũng phải làm quen một chút!"
Một nụ cưỡi giãn ra trên khuôn mặt của người đó.
Với sự xuất hiện của tám mươi mốt linh ấn, bề mặt của thanh kiếm gỉ sét bắt đầu thay đổi.
Gỉ sét rơi xuống trong nháy mắt, và đột nhiên có một tia sáng xuất hiện.
Nhưng dưới ánh sáng đó, nó không phải là một linh khí, mà là một chiếc hộp gỗ.
Nhìn thấy hộp gỗ, ai nấy đều ngẩn ra.
“Ha ha...”
Vương Trấn Vũ nãy giờ còn hồi hộp, lúc này thì đã yên tâm.
"Ta còn tưởng rằng nó là một loại linh khí nào đó, hóa ra chỉ là một cái hộp gỗ, Tần Ninh, đây chắc không phải là linh khí mà ngươi nhắc tới đó chứ?"
Vừa rồi nhìn thấy Tần Ninh ngưng tụ ra linh ấn, gã còn tưởng rằng Tần Ninh đã nắm được manh mối gì đó, nhưng không ngờ lại chỉ là một cái hộp gỗ.
Lúc này, Tần Ninh liếc nhìn Vương Trấn Vũ như nhìn một tên ngốc.
Ngay sau đó, bàn tay của hắn vỗ xuống một cái.
Rắc rắc một tiếng, hộp gỗ kia mở ra, đột nhiên, một luồng ánh sáng khác lại chợt lóe lên, hộp gỗ vào thời khắc này lại hóa thành ngàn mảnh vụn.
Nhưng giữa các mảnh vỡ, có một chút ánh sáng màu xanh xuất hiện, giống như các mảnh kim loại màu xanh, sau khi tản ra, chúng lại tụ lại.
Giống như phép thần vậy, tự nhiên có một thanh trường kiếm xuất hiện trước mặt mọi người.
Thanh trường kiếm dài hơn ba thước, một thứ ánh sáng màu xanh nổi lên khắp thân kiếm, cảm giác hết sức nhẹ nhàng.
“Đây là...”
Đột nhiên, trong phòng riêng số 6, lòng bàn tay của người thanh niên không khỏi run lên, chiếc cốc trong tay rơi xuống đất, người đó cũng trực tiếp đứng dậy.
“Kiếm Thanh Nguyệt!”
Chậm rãi, người thanh niên cuối cùng cũng thốt ra được vài từ, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia mừng rỡ vô ngần.
Mà Đỗ Khiếu ở bên cạnh cũng vô cùng kích động, phán đoán của ông ta đã chính xác.
“Chúc mừng nhị hoàng tử!”, Đỗ Khiếu lúc này đột nhiên quỳ xuống đất.
"Nhị hoàng tử đã có được kiếm Thanh Nguyệt, cùng với kiếm Thanh Dương được cất giữ bên trong hoàng cung chính xác là một đôi, hai thành kiếm này chính là do đế vương Minh Uyên tổ tiên của đế quốc truyền lại, bệ hạ ngày nhớ đêm mong muốn kết hợp hai thanh kiếm lại với nhau".
"Bây giờ điện hạ đã tìm được thanh kiếm này, hẳn là có thể khiến cho bệ hạ hài lòng!"
Chương 74: Sâu không lường được
Nghe Đỗ Khiết nói vậy, người thanh niên kia cũng càng vui mừng hơn.
“Kiếm Thanh Nguyệt, cuối cùng cũng tìm được mày!”
Lúc này hắn ta vui vẻ vô cùng.
Là nhị hoàng tử của đế quốc Bắc Minh, Minh Vũ hiểu được rất rõ phụ hoàng mình có nhiều con trai, ai cũng thèm hoàng vị.
Mẹ hắn ta xuất thân kém, nên không cho hắn ta được nhiều vinh quang.
Mà hắn ta tự mình tranh đấu từng bước, cẩn thận tỉ mỉ, nhưng vẫn kém hơn so với vài vị huynh đệ.
Lần này có được kiếm Thanh Nguyệt sẽ hoàn thành một tâm nguyện của phụ hoàng, vì thế mà hắn ta cũng sẽ được thưởng lớn!
Mà lúc này, cũng đã có người kinh ngạc hô lên.
“Đây là... kiếm Thanh Nguyệt!”
Một lão già tóc bạc nhất thời nói lớn: “Hoàng thất của đế quốc Bắc Minh treo thưởng hàng chục triệu hoàng kim cho ai tìm được kiếm Thanh Nguyệt!”
Kiếm Thanh Nguyệt!
Ông ta nói xong, cả đám người đều sửng sốt.
Kiếm Thanh Nguyệt vô cùng nổi danh trong đế quốc Bắc Minh.
Không vì cái gì khác, chỉ đơn giản là hoàng thất đế quốc Bắc Minh đã sớm treo giải mười triệu hoàng kim cho ai tìm được kiếm này.
Mười triệu hoàng kim có thể được coi là nhà giàu bậc trung trong Đế Đô rồi!
Mà quan trọng nhất là, mười triệu hoàng kim có thể mua được linh khí nhị phẩm.
Nhưng hoàng thất đế quốc Bắc Minh dường như lại chẳng quan tâm đến chuyện này.
Khiến nhiều người không hiểu gì cả!
Nhưng xem ra, có vẻ như vẫn còn nhiều người quan tâm lắm.
Nhất thời, ánh mắt nhìn thanh kiếm này của mọi người trở nên nóng bỏng vô cùng.
Kiếm này đáng giá mười triệu hoàng kim đấy!
Lúc này, sắc mặt Vương Trấn Vũ trắng bệch ra.
Thanh kiếm này thế mà lại ấn giấu huyền cơ.
Nhưng Tần Ninh mới chỉ ở cảnh giới Linh Hải tầng 1, sao có thể thấy được huyền cơ này?
Ai mà không biết nó là linh khí cao cấp nhất phẩm chứ?
Tần Ninh cũng không quan tâm ánh nhìn kinh ngạc của mọi người mà nói: “Vương Trấn Vũ, đơn cũng đã ký rồi, đưa ta một triệu hoàng kim đi?”
Vương Trấn Vũ có muốn trốn cũng không trốn được.
Nhưng một triệu hoàng kim đó, dù gã có là con nhà họ Vương đi nữa thì cũng khó mà lấy ra luôn được.
“Trong vòng bảy ngày ta sẽ trả cho ngươi!”
Vương Trấn Vũ hừ một tiếng, sắc mặt hơi tái.
“Cũng được!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Thánh Tâm Duệ, ngươi mở tài khoản ở Thánh Đan các cho ta đi, khi ấy bảo Vương công tử chuyển số tiền đó vào trong tài khoản kia là được!”
Tần Ninh nói xong thì quay người đi luôn.
“Tần công tử xin dừng bước!”
Lúc này, bỗng có giọng nói vang lên.
Đám người tản ra, có bóng người đi lên đài đấu giá.
Chính là người thanh niên trong phòng bao.
Nhị hoàng tử Minh Vũ!
Nhìn thấy người này, đám Thánh Tâm Duệ cũng ngạc nhiên vô cùng.
“Nhị hoàng tử điện hạ!”
Thánh Tâm Duệ cùng đám Vương Trấn Vũ cung kính hành lễ.
Tần Ninh xoay người, cũng nhìn người thanh niên trước mặt. Người này tầm 20 tuổi gì đó, nở nụ cười thản nhiên, giữa hai lông mày còn có phần thoát tục.
Nhưng cũng không che giấu được một sự buồn bã nhẹ.
“Có chuyện gì không?”
Tần Ninh lạnh nhạt hỏi.
Nghe vậy, Thánh Tâm Duệ không khỏi cười khổ.
Vị Tần đại sư này... thật sự không coi ai ra gì.
Nhưng nghĩ cũng phải, dám thẳng tay đánh lục hoàng tử Minh Triệt trong quán rượu Thánh Tước thì cũng chỉ có Tần Ninh mà thôi. Thế thì sao hắn có thể đối xử đặc biệt với nhị hoàng tử này được chứ?
Chỉ e là dù hoàng đế của đế quốc Bắc Minh đến thì Tần Ninh vẫn sẽ là cái bộ dạng lười nhác như cũ ấy?
“Tần công tử, Minh Vũ ta có được kiếm này là cũng nhờ ơn công tử. Cảm ơn công tử giúp đế quốc Bắc Minh ta tìm lại được một món bảo vật!”
Minh Vũ nói xong thì nhóm người vốn đang động tâm cũng trở nên yên tĩnh lại.
Hóa ra vị khách phòng thứ 6 chính là Minh Vũ đây!
Mười triệu lượng bạc khiến rất nhiều người chịu mạo hiểm để cướp về, nhưng muốn cướp từ tay của vị nhị hoàng tử này thì khác nào chạm vào ổ kiến lửa.
Minh Vũ lại nói tiếp: “Không biết Tần công tử có thời gian đi cùng bỉ nhân uống cốc trà hay không!”
Nghe vậy, có không ít thanh niên tài giỏi đều đỏ mắt vì ghen tỵ.
Đế quốc Bắc Minh có vô số gia tộc lớn mạnh, ví dụ như các nhà Diệp, Vương, Tần, Quách...
Nhưng so với hoàng thất thì mấy gia tộc này có liên kết lại cũng không thể chống lại được.
Cho dù là con cháu nhà họ Vương như Vương Trấn Vũ cũng muốn được ôm lấy chân một vị hoàng tử nào đó rồi sống tự do cả đời.
Hiện giờ vị nhị hoàng tử này lại đích thân xuất hiện, mời Tần Ninh.
Đây đúng là một đặc ân trời cho, không ít võ giả trong hội đấu giá đều kích động vô cùng.
“Ờ, nhưng ta đúng là không có thời gian thật!”
Tần Ninh lại đáp: “Ta có một số việc bận cần làm bây giờ, để sau đi!”
Tần Ninh nói xong rồi quay đi.
Hả?
Nghe vậy, những người có mặt ở đây đều sững sờ!
Không có thời gian? Việc bận?
Cái tên này... có vấn đề về đầu óc à?
Đây là lời mời của nhị hoàng tử đó.
Thế mà hắn nói không rảnh... có việc bận...
Thực tế thì Tần Ninh đúng là có việc bận thật.
Chuyện thi thố của cha Thánh Tâm Duệ, rồi Diệp Viên Viên đến đây chắc cũng vì mẹ, lại còn vết thương của đại ca Tần Sơn...
Với lời mời của một vị nhị hoàng tử lạ mặt là Minh Vũ.
Trong mắt hắn, đây cũng chỉ là một đứa cháu chắt chút chít từ 18 đời trước của đồ tôn của mình thôi. Hắn thật sự không có hứng đi uống trà với người này...
“Đứng lại!”
Thống lĩnh Đỗ Khiết đứng cạnh Minh Vũ lại hừ lạnh: “Nhị hoàng tử đích thân mời, ngươi nói từ chối là từ chối được chắc?”
“Không được hỗn láo!”
Minh Vũ nói: “Tần công tử là thiên tài, sao ngươi lại vô lễ thế?”
“Dạ, điện hạ!”
Đỗ Khiết đó thủ thế rồi lui về bên cạnh Minh Vũ.
Minh Vũ nhìn Tần Ninh, lại nói: “Tần công tử, kiếm này đúng là có giá trị liên thành. Ta đã mua lại với giá hai trăm vạn hoàng kim thì khác nào lợi dụng công tử. Ta không có ý gì khác, chỉ muốn cảm ơn Tần công tử mà thôi!”
Nghe vậy, Tần Ninh dừng lại.
Hắn quay lại, nhìn Minh Vũ.
Rồi lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng bớt bày trò đi, không cần phải nói năng kiểu đó đâu. Ta nói rồi, ta không rảnh, chính là không rảnh, hiểu ý chưa?”
“Đừng để chút hành động sau này của ngươi khiến một chút thiện cảm của ta về ngươi cũng tiêu tan luôn!”
Tần Ninh nói xong thì chậm rãi rời đi.
Cả hội đấu giá trở nên yên tĩnh hẳn lại.
Tần Ninh này... điên thật!
Đối diện với nhị hoàng tử mà còn nói chuyện như thế, sợ là ở Đế Đô chằng còn mấy ai.
Mà lúc này, Diệp Viên Viên đã theo bước Tần Ninh rời đi.
Nàng hiện giờ hoàn toàn tâm phục khẩu phục Tần Ninh.
Diệp Viên Viên vốn là kỳ tài thiên phú, những ngày này, nàng đã nhớ lại từng cảnh tượng khi gặp Tần Ninh.
Cuối cùng thì nàng tổng kết ra bốn chữ!
Sâu không lường được!
Đây chính là cảm giác mà Tần Ninh đem lại cho nàng!
Chương 75: Cho ta xem một lần là được
Ban đầu, khi hai người gặp ở khe núi đầu dê, từng thái độ và hành động của Tần Ninh đều tỏ ra sự tự tin tuyệt đối.
Cộng thêm việc thức tỉnh hoàng thể.
Đến cha của nàng còn không thể đoán ra được hoàng thể, cả đế quốc Bắc Minh này cũng không một ai biết, nhưng Tần Ninh chỉ nhìn qua thì đã xác định được và đưa nàng đến Uẩn Linh Đài để kiểm tra linh thể.
Sau đó là Thiên Hỏa Linh Tinh khiến vô số người điên cuồng tìm kiếm.
Trong mắt Tần Ninh, dường như... nó chỉ là viên kẹo cho trẻ em.
Không sai, đúng là như vậy!
Chỉ như một viên kẹo đường.
Tần Ninh căn bản không quan tâm đến số Thiên Hỏa Linh Tinh kia.
Cộng thêm lần gặp lại này, mỗi một câu nói, một việc mà Tần Ninh làm đều vô cùng tự tin!
Đây vốn không phải ngụy trang.
Thậm chí sau hai lần gặp mặt, hình ảnh của Tần Ninh trong lòng nàng đã trở nên không thể đoán được.
Cho nên, nàng chỉ cần phục tùng mọi lời nói của Tần Ninh là được!
Thánh Tâm Duệ lúc này cũng nở nụ cười xin lỗi với Minh Vũ, chắp tay rồi vội vàng đuổi theo.
“Tần Ninh ca ca, cái thanh kiếm kia có giá những mười triệu hoàng kim cơ à, tiếc thật đấy...”
Lăng Tiểu Phi tặc lưỡi: “Nhưng nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của cái tên Vương Trấn Vũ kia cũng đỡ tức hơn hẳn!”
“Vậy muội có vui không?”, Tần Ninh cười.
“Vui chứ ạ!”, Lăng Tiểu Phi cười hihi, đáng yêu vô cùng.
“Vậy là được rồi!”
Tần Ninh cười nhẹ: “Còn hoàng kim gì đó cũng chẳng có tác dụng gì, Tiểu Phi vui là được!”
“Tần Ninh ca ca tốt quá đi!”
Nghe đoạn hội thoại của hai người, Thánh Tâm Duệ cảm giác mặt mình cứng hết cả.
Tần Ninh vốn dĩ có thể mở thanh kiếm ra sau khi cá cược với Vương Trấn Vũ, nhưng hắn không làm vậy.
Mà lại đem đi bán đấu giá.
Tần Ninh không quan tâm đến tiền bạc, nếu không, sẽ không bán với giá 200 vạn.
Hắn chỉ cố ý bày bán đấu giá ra ở trước mặt mọi người để Vương Trấn Vũ hoàn toàn mất mặt mà thôi.
Suy cho cùng cũng vì một câu nói của Lăng Tiểu Phi.
“Tần Ninh ca ca, bọn họ đáng ghét quá, Tiểu Phi ghét bọn họ!”
Nghĩ đến câu này, Thánh Tâm Duệ đột nhiên phát hiện, vị trí của Lăng Tiểu Phi trong lòng Tần Ninh hình như... cao hơn những gì hắn ta dự đoán!
“Dược liệu ta cần đã có chưa?”, Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên và hỏi.
“Đã chuẩn bị ổn thỏa đáng rồi ạ, khi nào công tử có thời gian?”
“Làm xong chuyện này đã!”
Tần Ninh quay sang nói với Thánh Tâm Duệ: “Đưa ta đi gặp cha ngươi!”
“Vâng!”
Mấy người rời đi, mà lúc này, mặt của tên thống lĩnh Đỗ Khiết đã tái xanh lại.
“Nhị hoàng tử, tên nhóc này không biết trời cao đất dày gì cả. Hắn nghĩ mình là ai chứ”.
“Không sao!”
Minh Vũ lại xua tay nói: “Ta đã có ý cầu hiền thì cũng không quan tâm hạ mình. Một thiên tài có giá trị cực kỳ lớn với ta, huống hồ, hắn còn là một linh trận sư!”
Nghe vậy, Đỗ Khiết tuy vẫn không vui nhưng chủ đã nói vậy rồi còn gì để cãi nữa.
“Ngươi điều tra xem Tần Ninh này có lai lịch gì đi!”
“Dạ!”
Mà cùng lúc đó, Vương Trấn Vũ cũng tái mét mặt lại, giận dữ rời đi.
Hôm nay Tần Ninh đã cố ý sỉ nhục gã.
Nếu không thì Tần Ninh chỉ cần mở trận pháp ra là được rồi, việc gì phải đấu giá chứ?
Đây rõ ràng là Tần Ninh cố ý dạy dỗ gã.
Đường đường là thiếu gia nhà họ Vương mà lại bị một thằng ranh dạy dỗ như thế, thật đúng là mất hết mặt mũi!
“Tra, tra cho ta xem tên nhãi này có lai lịch gì! Thiếu gia ta còn lâu mới nuốt được cục tức này!”
“Rõ!”
Mà lúc này, Tần Ninh cũng chẳng biết hắn đã bị người ta ghi thù.
Nhưng dù có biết thì hắn cũng chẳng quan tâm.
Hắn đi theo Thánh Tâm Duệ vào tầng bảy của Thánh Đan các.
Tầng thứ bảy này được coi là nơi trung tâm của Thánh Đan các, ngoài những thành viên quan trọng ra thì không ai được vào hết.
“Cha!”
Bọn họ đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Thánh Đăng Phong, Thánh Tâm Duệ lập tức trở nên cung kính hơn.
Mặc dù hắn ta là kỳ tài đan thuật, nhưng Thánh Đăng Phong có chín người con, hắn ta là út, trước mặt Thánh Đăng Phong thì vẫn phải thật cẩn thận.
“Đây chính là Tần công tử mà con nói sao?”
Thánh Đăng Phong không vì Tần Ninh tuổi nhỏ mà tỏ ra khinh thường, nhưng trong lòng lại kinh ngạc vô cùng.
Thiên tài khiến con trai mình tôn sùng như vậy không ngờ lại chỉ có bấy nhiêu tuổi.
Nhưng thiếu niên này thật sự có thể sao?
“Đan thuật của Tần huynh vô cùng lợi hại, cha, lần này Tần huynh đã đồng ý ra tay trợ giúp cha nâng cao đan thuật!”
Nâng cao đan thuật?
Nghe vậy, Thánh Đăng Phong trở nên sửng sốt.
Ông ta và Cưu Thạch tỉ thí trong ngay chiều nay, chỉ một buổi sáng cũng đủ để trợ giúp sao?
Đùa gì vậy!
“Cửu đệ, đệ đem giang hồ lừa gạt đến đùa cha đấy à?”
Mà lúc này, Thánh Vân Tài ở bên cạnh không kìm được mà bật cười: “Thiếu niên này nhìn có vẻ bằng tuổi đệ mà? Liệu có giúp cha nâng cao đan thuật sao? Hơn nữa, chiều nay bọn Cưu Thạch sẽ đến, nửa ngày có đủ không vậy? Đùa à!”
Mà Thánh Tâm Duệ nghe vậy thì cũng mặc kệ Thánh Vân Tài, chỉ nhìn cha và nói: “Cha!”
“Được rồi, vậy ta nên làm gì đây?”
Thánh Đăng Phong cuối cùng vẫn gật đầu.
Ông ta vốn cũng không tin kiến giải về đan thuật của Tần Ninh có thể vượt qua mình!
Dù gì linh đan sư tứ phẩm trong đế quốc Bắc Minh cũng rất hiếm gặp!
Một thiếu niên 16, 17 tuổi thì biết được bao nhiêu về đan thuật chứ?
Nhưng chiều nay đã bắt đầu tỉ thí rồi, lúc này chỉ có thể cố đấm ăn xôi mà thôi.
“Tần công tử, ta nên làm gì đây?”, Thánh Đăng Phong hỏi.
“Đơn giản lắm, ông chỉ cần luyện chế loại dược mình tâm đắc nhất rồi cho ta xem một lần là được!”
Tần Ninh lãnh đạm nói.
“Xem một lần?”
Thánh Vân Tài lại xen mồm vào.
“Cha ta là linh đan sư, đan thuật cao siêu. Tên nhãi nhà ngươi tính lừa cửu đệ ta, muốn học trộm đan thuật của cha ta à?”
“Hay là ngươi được phái đến làm kẻ phản bội, muốn thăm dò năng lực của cha ta?”
“Tứ ca à, huynh nói ít đi mấy câu thì không ai bảo huynh câm đâu!”, Thánh Tâm Duệ chau mày.
Nghe vậy thì Thánh Vân Tài cũng sửng sốt vô cùng.
Thánh Tâm Duệ dám cãi lại hắn ta ư?
Hai huynh đệ bọn hắn tuy bất hòa, nhưng Thánh Tâm Duệ luôn tôn trọng hắn ta một chút.
Thế mà bây giờ Thánh Tâm Duệ lại vì một Tần Ninh mà cãi lại hắn ta?
“Cửu đệ, đệ dám đảm bảo tên nhãi này không phải gian tế không?”
“Đương nhiên!”
Thánh Tâm Duệ hừ lạnh: “Ta đã được chiêm ngưỡng đan thuật của Tần huynh rồi. Huynh ấy luyện chế ra được phàm đan có hoa văn, tứ ca, huynh gặp được đan sư nào cỡ đó chưa?”
Hoa văn đan dược!
“Cửu đệ, đệ đừng nói khoác nữa đi!”, Thánh Vân Tài bật cười: “Hoa văn đan dược chỉ xuất hiện khi đảm bảo được tỉ lệ đúng 100% giữa thao tác với dược liệu. Hơn nữa, hiệu quả của dược phải đủ để võ giả hấp thụ!”
“Hắn? Luyện chế được phàm đan có hoa văn? Cả cái đế quốc Bắc Minh này làm gì có ai làm được?”
Thánh Tâm Duệ lại tới.
"Nhanh lên, bưng điểm tâm lên đây!"
Thánh Tâm Duệ lập tức ra lệnh, phía sau có hơn chục người bưng bát đĩa, vội vàng bước tới đặt lên bàn ăn.
"Tần huynh, những thứ này là những món điểm tâm nổi tiếng nhất của quán rượu Thánh Tước, ăn một chút là đảm bảo tinh thần sảng khoái cả ngày".
Nhìn một bàn này bày ê hề điểm tâm, chủng loại đa đạng, phong phú quá đáng.
Tần Ninh cười mắng: "Ngươi coi ta là heo hay sao?"
“Ha ha, để Tần huynh phải chê cười rồi!”, Thánh Tâm Duệ lại nói: “Nếu như huynh không ăn hết thì vẫn còn có Tiểu Phi. Tiểu Phi đang tuổi ăn tuổi lớn, nên ăn nhiều hơn một chút!"
Nghe vậy, Tần Ninh đang nhíu mày cũng dần giãn ra.
Thấy lông mày của Tần Ninh giãn ra, Thánh Tâm Duệ biết mình đã nói trúng tâm tư của Tần Ninh.
Hắn ta đã nghe ngóng được Lăng Tiểu Phi là một cô bé mà Tần Ninh gặp được ở trên đường tới đây, chỉ mới quen biết nhau có mấy ngày.
Nhưng Tần Ninh lại rất quan tâm đến Lăng Tiểu Phi.
Hắn giống như... giống như đang đối đãi với em gái nhỏ của mình vậy.
Cho nên, Tần Ninh đối với một ít chuyện có thể không thèm quan tâm, nhưng chỉ cần là chuyện có liên quan tới Lăng Tiểu Phi thì Tần Ninh vô cùng để ý.
"Vô cớ cống hiến, chắc chắn không phải chuyện tốt!"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Nói đi, có chuyện gì?"
“Tần huynh!”
Thánh Tâm Duệ nói: "Đại ca của Tần huynh gặp nạn ở bên trong học viện Thiên Thần, chỉ còn mười ngày nữa là học viện Thiên Thần bắt đầu chiêu sinh".
"Tần huynh bây giờ chưa có cách để tiến vào bên trong học viện Thiên Thần, nhưng huynh cũng có thể tìm ra giải pháp cứu đại ca của mình trước!"
Nghe vậy, Tần Ninh nhướng mày.
"Mới sáng sớm ngươi tới đây là vì chuyện này?"
Thánh Tâm Duệ ngượng nghịu cười.
"Nói đi, rốt cuộc là ngươi có chuyện gì, ngươi phải biết, ta không thích úp úp mở mở đâu!"
"Thật sự là không gạt được Tần huynh!"
Thánh Tâm Duệ lại một lần nữa chắp tay nói: "Chuyện này liên quan đến tính mạng của cả nhà ta. Vì vậy, Thánh Tâm Duệ mặt dày xin Tần huynh giúp đỡ!"
Lập tức, Thánh Tâm Duệ mang chuyện đêm qua cha của hắn ta ra kể lại.
"Ý ngươi là muốn ta trả lời ba câu hỏi cho cha của ngươi?"
"Đúng là như vậy!"
Thánh Tâm Duệ nhìn Tần Ninh mong đợi.
"Thôi đi!"
Từ từ, Tần Ninh cũng gật đầu nói: "Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ba câu hỏi này cũng chính là ba câu hỏi ta đã hứa với ngươi!"
"Vâng, vâng, đó là điều đương nhiên!"
Mặc dù Thánh Tâm Duệ rất miễn cưỡng, nhưng chuyện này có liên quan đến số phận của Thánh gia tại Thánh Đan các, hắn ta không thể lựa chọn được.
"Chiều hôm nay phải không?"
“Không sai!”
"Cũng được, vừa hay ta phải luyện chế thuốc giải độc cho ngươi, nhân tiện đi tới Thánh Đan các chọn một ít dược liệu!"
“Được được được!”
Thánh Tâm Duệ vội vàng nói: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi!"
Nghe vậy, Tần Ninh nhíu mày.
“À he he...”
Thánh Tâm Duệ lúng túng cười: "Chờ một chút, đợi đến khi Tiểu Phi dậy, chúng ta lại đi".
“Thánh Tâm Duệ!”, Tần Ninh lúc này đột nhiên lớn tiếng.
“Có đệ tử!”
"Ta coi trọng thiên phú luyện đan của ngươi, nhưng cũng không có nghĩa là ta rất coi trọng, nếu như ngươi dám dùng mấy tâm tư nho nhỏ của người mà đùa bỡn với ta, thì ta đã có thể khiến cho ngươi trở thành đại sư, cũng sẽ có thể khiến cho ngươi trở thành..."
“Đệ tử không dám!”
Nghe đến lời này, Thánh Tâm Duệ ngay lập tức chắp tay nói: "Thánh Tâm Duệ cam tâm tình nguyện trở thành môn hạ của Tần huynh, làm một tiểu đồng hầu việc luyện đan, chỉ vì chuyện này có can hệ đến tính mạng cả nhà, ta bất lực nên mới phải làm như thế này!"
"Nhưng sự tôn sùng của đệ tử đối với Tần huynh tuyệt đối là xuất phát từ trong tâm!"
“Được vậy thì tốt!”
"Đã như vậy thì cứ trực tiếp giúp cha ngươi cải tiến thuật luyện đan của ông ta, dù sao nếu thắng cả phần thi luyện đan và phần thi hỏi đáp thì vẫn sẽ tốt hơn!"
“Cám ơn Tần huynh!”
Thánh Tâm Duệ giờ phút này rất vui vẻ, nếu như Tần Ninh đã ra tay, chuyện này tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì!
"Ta đã nói, ta coi trọng thiên phú luyện đan của ngươi, nhưng về sau ta không muốn loại chuyện này xảy ra một lần nữa đâu đấy!"
“Nhất định, nhất định!”
Tần Ninh đúng là không rảnh để ý những chuyện này.
Thánh Đăng Phong thành công hay thất bại cũng không liên quan gì đến hắn.
Thậm chí cho dù có mất đi một tên tiểu đồng hầu việc luyện đan như Thánh Tâm Duệ thì hắn cũng không có cảm giác đau lòng.
Chỉ là sự sắp xếp của Thánh Tâm Duệ ngày hôm qua quả thực là rất có lòng, nên hắn cũng không muốn quá tuyệt tình với Thánh Tâm Duệ.
Hai người đợi rất lâu, Lăng Tiểu Phi cuối cùng cũng đi xuống lầu, nhìn thấy điểm tâm trên bàn, cô bé liền lao vào ngấu nghiến mọi thứ.
Nhìn thấy một cô bé bảy tám tuổi nhanh chóng ăn hết cả một bàn điểm tâm, sau đó còn vỗ bụng nói rằng chỉ mới ăn no một nửa, Thánh Tâm Duệ kinh ngạc tới mức con ngươi như cũng muốn rơi ra ngoài.
Lúc này, bọn họ mới rời khỏi quán rượu Phong Diệp, đi tới Thánh Đan các.
Thánh Đan các, được biết đến là nơi buôn bán linh đan và linh khí lớn nhất ở đế quốc Bắc Minh, là nơi quy tụ hầu hết các cao thủ linh đan sư ở đế quốc Bắc Minh, chưa kể còn có chỗ dựa vững chắc phía sau.
Tòa lầu cao bảy tầng, chỉ riêng tiền sảnh tầng một gần như đã chiếm hết mặt tiền của một con phố.
Tòa lầu bảy tầng, cao hơn trăm thước, thật sự là uy nghiêm cao vút, khiến người khác cảm thấy vô cùng ngoạn mục.
Đối với những thứ này, Tần Ninh không để ý chút nào.
“Tần huynh, trong đại sảnh tầng này chỉ có mấy quầy hàng đơn giản, các võ giả ở đây đều có thể lập quầy hàng bằng cách nộp một ít tiền!”
Thánh Tâm Duệ nhiệt tình nói: "Huynh cũng biết, có một số võ giả thường xuyên ra vào những nơi nguy hiểm, tìm được một ít đồ tốt, có thể nhìn bề ngoài rất tầm thường, nhưng bên trong lại ẩn chứa huyền cơ".
"Cho nên cũng có nhiều đệ tử thế gia cảm thấy rất hứng thú với những thứ đó, mua một ít đồ chơi rách nát, đem về thẩm định lại ra bảo bối, cũng có thể kiếm được một món tiền lớn!"
"Điều này cũng giống như đánh bạc vậy, cũng có thể kiểm tra mắt nhìn bảo bối của mình, cho nên rất nhiều con em thế gia đều thích".
Tần Ninh nghe vậy cũng âm thầm gật đầu.
Trong lúc lơ đãng, họ đã đi tới trước một quầy hàng.
"Mấy vị công tử, lại nhìn thử thanh kiếm cổ này, đừng nhìn bề ngoài của nó gỉ sét mà nhầm, ít nhất thì nó cũng là linh khí tứ phẩm, chỉ có điều trải qua một thời gian dài lại bị biến thành thứ cũ rích gỉ sét này!"
Chủ quầy hàng trông nhiệt tình vô cùng.
Tần Ninh cầm lấy thanh kiếm gỉ sét, cười nói: "Thanh kiếm này bao nhiêu tiền?"
"Không đắt không đắt, một vạn lượng bạc thôi!"
“Một vạn lượng?”
Nghe vậy, Thánh Tâm Duệ lập tức la lên: "Ngươi muốn lừa đảo sao, có tin ta không cho ngươi lập quầy hàng ở đây nữa hay không?"
"Thánh công tử, đây vốn chính là kiểm tra mắt nhìn bảo vật của từng người, công tử không thể ỷ thế hiếp người..."
“Ngươi...”
“Ta mua nó!”
Tần Ninh lúc này mới lên tiếng.
Mua nó?
Nghe vậy, Tần Hải ở một bên cũng cảm thấy không hợp lý.
"Tam đệ, tuy rằng một vạn lượng bạc không nhiều, nhưng chỉ mua một thanh kiếm mà bỏ ra số tiền này thì cũng quá lãng phí!"
“Đúng đó, Tần huynh!”
Nhưng Tần Ninh mặc kệ, trực tiếp thanh toán, rồi nghịch thanh kiếm gỉ sét trong tay.
"Ai nói... đây là một thanh kiếm gỉ sét?"
Tần Ninh lúc này khẽ mỉm cười nói: "Cho dù là kiếm gỉ sét, ta cũng có thể biến nó thành linh khí cao cấp nhất phẩm!"
Linh khí cao cấp nhất phẩm?
Thứ đó trị giá trăm vạn lượng hoàng kim đấy!
Đây thực sự là một món linh khí sao?
Cả Tần Hải và Thánh Tâm Duệ đều không thể tin được.
"Ha ha, đây có lẽ là trò đùa hài hước nhất mà ta từng nghe!"
Lúc này, một tràng cười ở đâu đột nhiên vang lên.
Chương 72: Đấu giá
Tràng cười lớn vang lên, Thánh Tâm Duệ liền cau mày.
Sao lại trùng hợp như vậy, mấy vị công tử này bây giờ lại tới đây?
Thánh Tâm Duệ ngay lập tức quay lại, nhìn mấy người vừa tới.
"Vương Trấn Vũ, Quách Phong, Trần Hạc, mấy người các vị đã lâu không tới đây rồi!"
Nhìn ba người trẻ tuổi đi tới, Thánh Tâm Duệ bật cười nói.
"Ai nói bọn ta lâu rồi không tới đây?"
Người mặc áo bào vàng cười nói: "Là do cửu công tử quá bận rộn, nên khi bọn ta tới công tử cũng không có thời gian tiếp đãi bọn ta!"
"Nói sao vậy chứ? Ta muốn tiếp đãi ba vị còn không được!"
Thánh Tâm Duệ nhiệt tình chào hỏi.
Thanh niên áo bào vàng nhìn thanh kiếm gỉ sét trong tay Tần Ninh, chế nhạo nói: "Tên nhóc, thanh kiếm gỉ sét của ngươi, theo phán đoán của Vương Trấn Vũ ta thì chỉ là một thanh kiếm gỉ sét mà thôi!"
Vương Trấn Vũ đắc ý nói: "Ta cả ngày ở chỗ này xem xét, cũng biết được nhiều thứ sâu xa".
"Nếu như ở trong chứa linh bảo, hoặc thậm chí chỉ là một ít bảo vật bình thường thì nhìn bề ngoài hẳn là không tầm thường như vậy!"
"Nhìn thanh kiếm gỉ trong tay của ngươi đi, nó đã gỉ kinh khủng rồi!"
"Một vạn lượng bạc của ngươi bỏ ra đã hoàn toàn lãng phí!"
“Vậy sao?”
Tần Ninh dửng dưng một tiếng, cũng không ngại.
Nhìn thấy cảnh này, Thánh Tâm Duệ mới thở ra một hơi.
Nếu như Tần Ninh giống như lần trước trực tiếp ra tay tàn sát, như vậy hắn ta thật sự chịu không nổi.
Hắn ta không phải là Diệp Viên Viên!
"Nhóc con, ngươi nên tin đi!"
Một vị công tử khác cười nói: "Vương sư huynh được tôn xưng là tiểu vương tử có hỏa nhãn kim tinh ở Thánh Đan các này!"
"Những gì mà huynh ấy đã chấm, thì nói chung, hiếm khi là đồ giả".
“Ồ?”
Tần Ninh cười nhạt, cũng không bình luận.
"Thôi bỏ đi, nói sự thật lại thành ra đắc tội với người, tên nhóc này chắc là lần đầu tiên tới nơi này, không biết rõ huyền cơ, chúng ta xen vào việc của người khác làm gì?"
Vương Trấn Vũ liếc nhìn Tần Ninh khinh thường, chế nhạo nói.
“Tần Ninh ca ca, bọn họ thật phiền phức, Tiểu Phi không thích bọn họ!”, Lăng Tiểu Phi lúc này bĩu môi nói.
Nghe đến lời này, Thánh Tâm Duệ thầm nói nguy rồi.
Lăng Tiểu Phi đã lên tiếng, Tần Ninh nhất định sẽ không bỏ qua.
"Được, Tiểu Phi không thích bọn họ, vậy thì Tần Ninh ca ca sẽ tát vào mặt bọn họ!"
“Được!”
"Không biết trời cao đất dày!"
Vương Trấn Vũ hừ một tiếng nói: "Tên nhóc, ngươi tới từ một thành nhỏ phải không?"
"Ngươi, dám cùng ta đánh cược không?"
"Sao? Đánh cược? Được đó!"
Vương Trấn Vũ khinh thường cười nói: "Ngươi muốn đánh cược cái gì?"
"Đánh cược thanh kiếm gỉ sét này, nó là linh khí cao cấp nhất phẩm!"
Tần Ninh nói chắc nịch: "Nếu không phải, ta trả cho ngươi một trăm vạn hoàng kim, tương đương với giá trị của một món linh khí cao cấp nhất phẩm!"
"Còn nếu phải, ngươi phải trả cho ta một trăm vạn hoàng kim, thế nào?"
Khi nghe thấy điều này, Vương Trấn Vũ lập tức vui mừng.
"Quách Phong, Trần Hạc, các người nghe rõ chưa!"
Vương Trấn Vũ cười ha hả nói: "Là hắn muốn cùng ta đánh cược, đây chính là hắn tự nói!"
“Tần huynh, không thể...”
Thánh Tâm Duệ giờ phút này chỉ cảm thấy không ổn!
Khi Lăng Tiểu Phi lên tiếng, Tần Ninh liền trở nên nghiêm túc.
Tần Ninh mà đã nghiêm túc rồi thì Vương Trấn vũ kia... chắc chắn sẽ rất thảm!
Vương Trấn Vũ giờ phút này còn tưởng rằng Thánh Tâm Duệ muốn thiên vị Tần Ninh, nên ngay lập tức nói: "Thánh Tâm Duệ, bọn ta đều là bạn của công tử, công tử cũng không thể thiên vị tên nhóc này! Đây là do chính là hắn tự nói!"
Thiên vị?
Ông đây còn đang sợ Vương Trấn Vũ ngươi ngay cả cái quần trên người cũng thua sạch sẽ kia kìa!
Tâm trạng của Thánh Tâm Duệ lúc này hết sức u ám.
Vương Trấn Vũ cực kỳ chắc chắn rằng thanh kiếm gỉ này chỉ là một thanh kiếm gỉ sét tầm thường mà thôi.
Mà Tần Ninh cũng không hề tỏ ra nao núng.
Muốn đánh cược thì đánh cược, chỉ là một trăm vạn hoàng kim, hắn vẫn có thể theo được!
"Đã như vậy, lập giấy cược đi!"
Tần Ninh cười nhạt nói: "Nếu như ngươi giở trò thì ta cũng có thể tìm tới nhà họ Vương!"
"Yên tâm đi, ta là công tử của nhà họ Vương ở Đế Đô, ta sẽ không đi làm chuyện đáng xấu hổ đó, ngược lại là ngươi, ta làm sao khẳng định ngươi có một trăm vạn hoàng kim đây?"
"Nàng ấy có thể bảo đảm cho ta!"
Tần Ninh phất tay chỉ, lúc này một bóng người xinh đẹp xuất hiện.
Đó là Diệp Viên Viên!
Nhìn thấy Tần Ninh chỉ về phía mình, Diệp Viên Viên vừa tới liền cảm thấy khó hiểu.
"Diệp tiểu thư? Cô đồng ý bảo đảm cho tên nhóc này sao?"
“Bảo đảm?”
Diệp Viên Viên giật mình, nhưng sau đó cũng gật đầu.
Cái gì?
Nhìn thấy Diệp Viên Viên gật đầu, bọn người Vương Trấn Vũ đều sửng sốt.
Diệp Viên Viên chỉ vừa tới, nàng còn không biết đã xảy ra chuyện gì, thế mà vẫn đồng ý bảo đảm cho Tần Ninh?
Hai người này quen biết nhau thế nào?
Hơn nữa quan hệ lại còn tốt như vậy?
"Được rồi, lập giấy cược đi!"
Tần Ninh lên tiếng.
Cúi xuống nhìn Lăng Tiểu Phi, Tần Ninh cười nhẹ nói: "Tiểu Phi, ca ca sẽ giúp muội tát vào mặt bọn họ, để bọn họ không kiêu ngạo nữa!"
“Được!”
Nhìn thấy nụ cười tươi như trăng lưỡi liềm của Lăng Tiểu Phi, Tần Ninh rất vui.
Xét cho cùng, Cửu U Chu Tước là bạn thân của cha hắn, có lẽ vì vậy nên dù thế nào đi nữa, Tần Ninh cũng thực sự coi Lăng Tiểu Phi như muội muội của mình.
Sau khi lập giấy cược xong, Vương Trấn Vũ mới hừ một tiếng nói: "Được rồi, bắt đầu đi!"
“Vội gì chứ?”
Tần Ninh lúc này mới nhìn về phía Thánh Tâm Duệ, nói: "Thánh Đan các này phải có phòng đấu giá chứ hả? Có thể vì ta mở một trận đấu giá không?"
Đấu giá?
Thánh Tâm Duệ không biết Tần Ninh rốt cuộc muốn làm cái quái gì.
“Có chứ, được chứ!”
Tuy nhiên, hắn ta cũng đã đồng ý ngay lập tức.
"Được, chúng ta đi thôi!"
Khi họ đến phòng đấu giá, vào thời điểm này, có hàng ngàn vị khách đang ngồi trong phòng đấu giá.
Người chủ trì đấu giá đang nhiệt tình giới thiệu thì đột nhiên có một bóng người bước lên đài, nói nhỏ vào tai mấy câu, người chủ trì đấu giá lại bất ngờ nhìn xuống dưới.
Ho một tiếng, lúc này người chủ trì đấu giá mới lên tiếng: "Các vị, hiện tại vẫn còn có một vật phẩm đấu giá nữa!"
"Mời Tần công tử lên giới thiệu vật phẩm đấu giá của mình!"
Người chủ trì đấu giá vừa nói xong, Tần Ninh liền bước lên đài đấu giá.
Thánh Tâm Duệ là cửu công tử của Thánh Đan các, nên việc sắp xếp chuyện này cũng tương đối dễ.
Tần Ninh đứng ở trên đài, lúc này Diệp Viên Viên, Thánh Tâm Duệ, Vương Trấn Vũ cùng những người khác đều nhìn về phía Tần Ninh, bọn họ cũng không biết Tần Ninh đang suy nghĩ gì.
Tần Ninh đặt thanh kiếm gỉ sét lên bục đấu giá.
"Các vị!"
Tần Ninh cười nói: "Thanh kiếm này là linh khí cao cấp nhất phẩm, hiện tại ta sẽ đem ra bán đấu giá".
Ngay khi những lời này được nói ra, những người trong phòng ngay lập tức xôn xao.
"Đùa gì vậy? Rõ ràng là kiếm gỉ sét, tên nhóc này đang muốn lừa ai thế?"
"Thánh Đan các làm ăn kiểu gì vậy, không phải là phí thời gian quá sao?"
"Đúng vậy, tên nhóc, nơi này cũng không phải là nơi mua sự thương cảm, ngươi muốn bán kiếm gỉ sét thì xuống lầu một đi!"
Đám đông nhất thời bắt đầu sôi sục.
Vương Trấn Vũ bật cười: "Tên này hỏng não rồi đúng không? Đừng nói là hắn muốn bán đấu giá kiếm gỉ sét ở chỗ này rồi lấy tiền trả cho ta đấy?"
Thánh Tâm Duệ và những người khác cũng cảm thấy khó hiểu.
Tần Ninh nhìn về phía đám người đó rồi lại nói: "Giá khởi điểm là một trăm vạn hoàng kim, nếu không phải là linh khí cao cấp nhất phẩm, Tần Ninh ta sẽ trả lại gấp mười lần số đó cho người đấu giá thắng!"
Chương 73: Kiếm Thanh Nguyệt
Nghe vậy, đám đông đột nhiên trở nên ồn ào.
Điều này cũng tương đương với việc Tần Ninh đã cho bọn họ một sự bảo đảm.
Cho dù phải bỏ ra một trăm vạn hoàng kim để mua một thanh sắt vụn, thì Tần Ninh cũng sẽ bồi thường cho bọn họ.
Có người đã muốn mạo hiểm, sau đó mọi người đều háo hức muốn thử.
Thánh Đan các không phải là một nơi bình thường, nếu như tên nhóc này dám ăn nói lung tung thì sẽ không thể nào giữ cái mạng nhỏ mà ra khỏi Thánh Đan các được.
“Ta ra giá một trăm vạn!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên vào lúc này.
"Cho dù nó không phải là linh khí cao cấp nhất phẩm, thì vị Tần công tử này cũng sẽ bồi thường cho ta, Thánh Đan các cũng sẽ không tự đập nát bảng hiệu của mình đâu!"
Một người đàn ông khôi ngô đứng lên cười ha hả nói.
"Đã vậy, ta ra giá một một trăm mười vạn!"
Một giọng nói khác lại vang lên.
"Lão Dương, lão chỉ thêm mười vạn, có keo kiệt quá không?"
Đột nhiên, lại có một lão già khác, cả người mặc hắc bào, đứng dậy quát lên: "Ta ra giá một trăm hai mươi vạn!"
Suy nghĩ trong lòng của bọn họ đều rất rõ ràng, nếu thanh kiếm gỉ sét này không phải là linh khí cao cấp nhất phẩm, thì dù sao Tần Ninh cũng sẽ bồi thường tổn thất cho bọn họ.
Nếu thật là như vậy, thì bọn họ có bỏ ra hơn một triệu hoàng kim thì cũng không chịu thiệt!
"Lão Ưng à, một trăm hai mươi vạn không đủ đâu!"
Đột nhiên một tràng cười khác lại vang lên, và một bóng người lại đứng dậy trong đám đông.
"Ta ra giá một trăm năm mươi vạn!"
Lời này vừa nói ra, thì trong đám người, nhất thời thanh âm trở nên nhỏ đi rất nhiều.
Một trăm năm mươi vạn đã có thể nói là một mức giá rất cao.
Linh khí cao cấp nhất phẩm bình thường có giá trị một trăm vạn lượng hoàng kim, tinh luyện hơn một chút sẽ có giá trị một trăm năm mươi vạn lượng hoàng kim.
Nhưng hiện tại, bọn họ cũng không rõ thanh kiếm gỉ sét này là linh khí cao cấp cỡ nào!
Nhìn mọi người liên tục tăng giá, Vương Trấn Vũ hoàn toàn ngây ngốc.
Tên Tần Ninh này không lẽ đầu óc cũng gỉ sét rồi sao?
Tới lúc này rồi mà vẫn muốn trêu đùa người khác?
Gã không tin rằng thanh kiếm gỉ sét này là một món linh khí cao cấp nhất phẩm.
Linh khí cao cấp nhất phẩm có giá trị cực kỳ lớn, tên nhóc này sao có thể tìm được trong mấy gian hàng ở đây chứ?
“Một trăm năm mươi vạn lần thứ nhất!”
Giờ phút này, người chủ trị đấu giá đã bắt đầu chuẩn bị gõ búa chốt xuống!
“Hai trăm vạn lượng!”
Đúng lúc này, một giọng nói hơi lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Trong phòng riêng, đột nhiên lại có một người lại tăng giá!
Hai trăm vạn lượng?
Đùa gì vậy?
Hai trăm vạn lượng hoàng kim, cho dù đây đúng là linh khí cao cấp nhất phẩm cũng chẳng đáng giá tới mức đó.
Bây giờ, ngay cả người chủ trì đấu giá cũng choáng váng.
"Vì không ai tăng giá nên chốt giá hai trăm vạn lượng, món linh khí này sẽ thuộc sở hữu của vị khách ở phòng riêng số 6!"
Lúc này, người chủ trì đấu giá đưa ra quyết định cuối cùng.
Vương Trấn Vũ không nhịn được nữa, nóng lòng nhảy lên đài đấu giá hét lớn trước mặt mọi người: "Được rồi nhóc con, đừng giả bộ cao thâm ở đây, mau tranh thủ thời gian cho bọn ta xem thử một chút đây rốt cuộc là thứ linh khí cao cấp cỡ nào chứ?"
Vương Trấn Vũ không hề tin đây là một món linh khí!
“Được thôi!”
Tần Ninh bước lên phía trước, trong lòng bàn tay lúc này xuất hiện một đạo linh ấn.
"Linh trận sư!"
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Linh trận sư rất hiếm thấy ở đế quốc Bắc Minh, hiếm thấy hơn nhiều so với linh đan sư và linh khí sư.
Một vị linh trận sư, chính là người mà ngay cả hoàng thất của đế quốc Bắc Minh cũng sẽ muốn lôi kéo.
Cho dù chỉ là linh trận sư cấp một, thì cũng là một tồn tại vô cùng tôn quý.
Trong trận chiến giữa các đế quốc, sức mạnh mà linh trận sư có thể phát huy là vô cùng lớn!
Đúng lúc linh ấn của Tần Ninh xuất hiện, nó biến thành hình một đạo tinh linh, trực tiếp tác động vào thanh kiếm gỉ sét.
Ngay sau đó, một loạt linh ấn không ngừng ngưng tụ.
Không lâu sau, chín chín tám mươi mốt đạo linh ấn đã xuất hiện, tất cả đều bao phủ thanh kiếm gỉ sét.
Tám mươi mốt đạo linh ấn!
Chỉ nhìn vào số lượng linh ấn được ngưng tụ, có thể thấy cấp độ của Tần Ninh đã vượt qua linh trận sư cấp một.
Trong toàn cõi đế quốc Bắc Minh, linh trận sư mạnh nhất là linh trận sư cấp 4.
Đã thế còn có sự phân chia hết sức tỉ mỉ.
Ví dụ, linh trận sư cấp 1 có thể ngưng tụ mười đạo linh ấn để tạo thành một trận pháp hạ cấp cấp 1.
Ngưng tụ hai mươi đạo linh ấn, là có thể tạo ra trận pháp trung cấp cấp 1.
Nếu ngưng tụ được năm mươi đạo linh ấn thì mới có thể tạo ra một trận pháp cao cấp cấp 1.
Mà muốn tiến vào cảnh giới linh trận sư cấp 2, cần ngưng tụ được ít nhất cả trăm đạo linh ấn.
Giờ phút này, rõ ràng Tần Ninh đã vượt qua cảnh giới của linh trận sư cấp 1.
"Thiếu niên này thật thú vị..."
Ở trong phòng riêng số 6, có một người mặc áo choàng màu bạc có khắc một con rồng thật sặc sỡ, sống động như thật.
Người này giữa hai lông mày dường như có khí tức sắc bén, nhưng cả người lại nghiêm nghị mà ôn nhu, trên mặt cũng mang theo nụ cười vô cùng thoải mái.
"Đỗ Khiếu, ngươi thực sự chắc chắn trong thanh kiếm gỉ sét kia có điều gì dị thường sao?"
"Khởi bẩm điện hạ, thuộc hạ chắc chắn!"
Đứng bên cạnh là một người đàn ông trung niên mặc áo giáp đen, ông ta dường như không kiềm nén được sự kích động, chậm rãi nói: "Bên trong thanh kiếm gỉ sét này là một trận pháp bị phong ấn. Năm đó, thuộc hạ có may mắn được nhìn thấy một thanh kiếm gỉ sét trông giống hệt, tuyệt đối không sai được".
"Thật thú vị, xem ra người tên Tần Ninh này cũng đã sớm nhận ra, tuổi còn trẻ mà đã là linh trận sư, lại có nhãn lực thần thông như vậy, ta cũng phải làm quen một chút!"
Một nụ cưỡi giãn ra trên khuôn mặt của người đó.
Với sự xuất hiện của tám mươi mốt linh ấn, bề mặt của thanh kiếm gỉ sét bắt đầu thay đổi.
Gỉ sét rơi xuống trong nháy mắt, và đột nhiên có một tia sáng xuất hiện.
Nhưng dưới ánh sáng đó, nó không phải là một linh khí, mà là một chiếc hộp gỗ.
Nhìn thấy hộp gỗ, ai nấy đều ngẩn ra.
“Ha ha...”
Vương Trấn Vũ nãy giờ còn hồi hộp, lúc này thì đã yên tâm.
"Ta còn tưởng rằng nó là một loại linh khí nào đó, hóa ra chỉ là một cái hộp gỗ, Tần Ninh, đây chắc không phải là linh khí mà ngươi nhắc tới đó chứ?"
Vừa rồi nhìn thấy Tần Ninh ngưng tụ ra linh ấn, gã còn tưởng rằng Tần Ninh đã nắm được manh mối gì đó, nhưng không ngờ lại chỉ là một cái hộp gỗ.
Lúc này, Tần Ninh liếc nhìn Vương Trấn Vũ như nhìn một tên ngốc.
Ngay sau đó, bàn tay của hắn vỗ xuống một cái.
Rắc rắc một tiếng, hộp gỗ kia mở ra, đột nhiên, một luồng ánh sáng khác lại chợt lóe lên, hộp gỗ vào thời khắc này lại hóa thành ngàn mảnh vụn.
Nhưng giữa các mảnh vỡ, có một chút ánh sáng màu xanh xuất hiện, giống như các mảnh kim loại màu xanh, sau khi tản ra, chúng lại tụ lại.
Giống như phép thần vậy, tự nhiên có một thanh trường kiếm xuất hiện trước mặt mọi người.
Thanh trường kiếm dài hơn ba thước, một thứ ánh sáng màu xanh nổi lên khắp thân kiếm, cảm giác hết sức nhẹ nhàng.
“Đây là...”
Đột nhiên, trong phòng riêng số 6, lòng bàn tay của người thanh niên không khỏi run lên, chiếc cốc trong tay rơi xuống đất, người đó cũng trực tiếp đứng dậy.
“Kiếm Thanh Nguyệt!”
Chậm rãi, người thanh niên cuối cùng cũng thốt ra được vài từ, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia mừng rỡ vô ngần.
Mà Đỗ Khiếu ở bên cạnh cũng vô cùng kích động, phán đoán của ông ta đã chính xác.
“Chúc mừng nhị hoàng tử!”, Đỗ Khiếu lúc này đột nhiên quỳ xuống đất.
"Nhị hoàng tử đã có được kiếm Thanh Nguyệt, cùng với kiếm Thanh Dương được cất giữ bên trong hoàng cung chính xác là một đôi, hai thành kiếm này chính là do đế vương Minh Uyên tổ tiên của đế quốc truyền lại, bệ hạ ngày nhớ đêm mong muốn kết hợp hai thanh kiếm lại với nhau".
"Bây giờ điện hạ đã tìm được thanh kiếm này, hẳn là có thể khiến cho bệ hạ hài lòng!"
Chương 74: Sâu không lường được
Nghe Đỗ Khiết nói vậy, người thanh niên kia cũng càng vui mừng hơn.
“Kiếm Thanh Nguyệt, cuối cùng cũng tìm được mày!”
Lúc này hắn ta vui vẻ vô cùng.
Là nhị hoàng tử của đế quốc Bắc Minh, Minh Vũ hiểu được rất rõ phụ hoàng mình có nhiều con trai, ai cũng thèm hoàng vị.
Mẹ hắn ta xuất thân kém, nên không cho hắn ta được nhiều vinh quang.
Mà hắn ta tự mình tranh đấu từng bước, cẩn thận tỉ mỉ, nhưng vẫn kém hơn so với vài vị huynh đệ.
Lần này có được kiếm Thanh Nguyệt sẽ hoàn thành một tâm nguyện của phụ hoàng, vì thế mà hắn ta cũng sẽ được thưởng lớn!
Mà lúc này, cũng đã có người kinh ngạc hô lên.
“Đây là... kiếm Thanh Nguyệt!”
Một lão già tóc bạc nhất thời nói lớn: “Hoàng thất của đế quốc Bắc Minh treo thưởng hàng chục triệu hoàng kim cho ai tìm được kiếm Thanh Nguyệt!”
Kiếm Thanh Nguyệt!
Ông ta nói xong, cả đám người đều sửng sốt.
Kiếm Thanh Nguyệt vô cùng nổi danh trong đế quốc Bắc Minh.
Không vì cái gì khác, chỉ đơn giản là hoàng thất đế quốc Bắc Minh đã sớm treo giải mười triệu hoàng kim cho ai tìm được kiếm này.
Mười triệu hoàng kim có thể được coi là nhà giàu bậc trung trong Đế Đô rồi!
Mà quan trọng nhất là, mười triệu hoàng kim có thể mua được linh khí nhị phẩm.
Nhưng hoàng thất đế quốc Bắc Minh dường như lại chẳng quan tâm đến chuyện này.
Khiến nhiều người không hiểu gì cả!
Nhưng xem ra, có vẻ như vẫn còn nhiều người quan tâm lắm.
Nhất thời, ánh mắt nhìn thanh kiếm này của mọi người trở nên nóng bỏng vô cùng.
Kiếm này đáng giá mười triệu hoàng kim đấy!
Lúc này, sắc mặt Vương Trấn Vũ trắng bệch ra.
Thanh kiếm này thế mà lại ấn giấu huyền cơ.
Nhưng Tần Ninh mới chỉ ở cảnh giới Linh Hải tầng 1, sao có thể thấy được huyền cơ này?
Ai mà không biết nó là linh khí cao cấp nhất phẩm chứ?
Tần Ninh cũng không quan tâm ánh nhìn kinh ngạc của mọi người mà nói: “Vương Trấn Vũ, đơn cũng đã ký rồi, đưa ta một triệu hoàng kim đi?”
Vương Trấn Vũ có muốn trốn cũng không trốn được.
Nhưng một triệu hoàng kim đó, dù gã có là con nhà họ Vương đi nữa thì cũng khó mà lấy ra luôn được.
“Trong vòng bảy ngày ta sẽ trả cho ngươi!”
Vương Trấn Vũ hừ một tiếng, sắc mặt hơi tái.
“Cũng được!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Thánh Tâm Duệ, ngươi mở tài khoản ở Thánh Đan các cho ta đi, khi ấy bảo Vương công tử chuyển số tiền đó vào trong tài khoản kia là được!”
Tần Ninh nói xong thì quay người đi luôn.
“Tần công tử xin dừng bước!”
Lúc này, bỗng có giọng nói vang lên.
Đám người tản ra, có bóng người đi lên đài đấu giá.
Chính là người thanh niên trong phòng bao.
Nhị hoàng tử Minh Vũ!
Nhìn thấy người này, đám Thánh Tâm Duệ cũng ngạc nhiên vô cùng.
“Nhị hoàng tử điện hạ!”
Thánh Tâm Duệ cùng đám Vương Trấn Vũ cung kính hành lễ.
Tần Ninh xoay người, cũng nhìn người thanh niên trước mặt. Người này tầm 20 tuổi gì đó, nở nụ cười thản nhiên, giữa hai lông mày còn có phần thoát tục.
Nhưng cũng không che giấu được một sự buồn bã nhẹ.
“Có chuyện gì không?”
Tần Ninh lạnh nhạt hỏi.
Nghe vậy, Thánh Tâm Duệ không khỏi cười khổ.
Vị Tần đại sư này... thật sự không coi ai ra gì.
Nhưng nghĩ cũng phải, dám thẳng tay đánh lục hoàng tử Minh Triệt trong quán rượu Thánh Tước thì cũng chỉ có Tần Ninh mà thôi. Thế thì sao hắn có thể đối xử đặc biệt với nhị hoàng tử này được chứ?
Chỉ e là dù hoàng đế của đế quốc Bắc Minh đến thì Tần Ninh vẫn sẽ là cái bộ dạng lười nhác như cũ ấy?
“Tần công tử, Minh Vũ ta có được kiếm này là cũng nhờ ơn công tử. Cảm ơn công tử giúp đế quốc Bắc Minh ta tìm lại được một món bảo vật!”
Minh Vũ nói xong thì nhóm người vốn đang động tâm cũng trở nên yên tĩnh lại.
Hóa ra vị khách phòng thứ 6 chính là Minh Vũ đây!
Mười triệu lượng bạc khiến rất nhiều người chịu mạo hiểm để cướp về, nhưng muốn cướp từ tay của vị nhị hoàng tử này thì khác nào chạm vào ổ kiến lửa.
Minh Vũ lại nói tiếp: “Không biết Tần công tử có thời gian đi cùng bỉ nhân uống cốc trà hay không!”
Nghe vậy, có không ít thanh niên tài giỏi đều đỏ mắt vì ghen tỵ.
Đế quốc Bắc Minh có vô số gia tộc lớn mạnh, ví dụ như các nhà Diệp, Vương, Tần, Quách...
Nhưng so với hoàng thất thì mấy gia tộc này có liên kết lại cũng không thể chống lại được.
Cho dù là con cháu nhà họ Vương như Vương Trấn Vũ cũng muốn được ôm lấy chân một vị hoàng tử nào đó rồi sống tự do cả đời.
Hiện giờ vị nhị hoàng tử này lại đích thân xuất hiện, mời Tần Ninh.
Đây đúng là một đặc ân trời cho, không ít võ giả trong hội đấu giá đều kích động vô cùng.
“Ờ, nhưng ta đúng là không có thời gian thật!”
Tần Ninh lại đáp: “Ta có một số việc bận cần làm bây giờ, để sau đi!”
Tần Ninh nói xong rồi quay đi.
Hả?
Nghe vậy, những người có mặt ở đây đều sững sờ!
Không có thời gian? Việc bận?
Cái tên này... có vấn đề về đầu óc à?
Đây là lời mời của nhị hoàng tử đó.
Thế mà hắn nói không rảnh... có việc bận...
Thực tế thì Tần Ninh đúng là có việc bận thật.
Chuyện thi thố của cha Thánh Tâm Duệ, rồi Diệp Viên Viên đến đây chắc cũng vì mẹ, lại còn vết thương của đại ca Tần Sơn...
Với lời mời của một vị nhị hoàng tử lạ mặt là Minh Vũ.
Trong mắt hắn, đây cũng chỉ là một đứa cháu chắt chút chít từ 18 đời trước của đồ tôn của mình thôi. Hắn thật sự không có hứng đi uống trà với người này...
“Đứng lại!”
Thống lĩnh Đỗ Khiết đứng cạnh Minh Vũ lại hừ lạnh: “Nhị hoàng tử đích thân mời, ngươi nói từ chối là từ chối được chắc?”
“Không được hỗn láo!”
Minh Vũ nói: “Tần công tử là thiên tài, sao ngươi lại vô lễ thế?”
“Dạ, điện hạ!”
Đỗ Khiết đó thủ thế rồi lui về bên cạnh Minh Vũ.
Minh Vũ nhìn Tần Ninh, lại nói: “Tần công tử, kiếm này đúng là có giá trị liên thành. Ta đã mua lại với giá hai trăm vạn hoàng kim thì khác nào lợi dụng công tử. Ta không có ý gì khác, chỉ muốn cảm ơn Tần công tử mà thôi!”
Nghe vậy, Tần Ninh dừng lại.
Hắn quay lại, nhìn Minh Vũ.
Rồi lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng bớt bày trò đi, không cần phải nói năng kiểu đó đâu. Ta nói rồi, ta không rảnh, chính là không rảnh, hiểu ý chưa?”
“Đừng để chút hành động sau này của ngươi khiến một chút thiện cảm của ta về ngươi cũng tiêu tan luôn!”
Tần Ninh nói xong thì chậm rãi rời đi.
Cả hội đấu giá trở nên yên tĩnh hẳn lại.
Tần Ninh này... điên thật!
Đối diện với nhị hoàng tử mà còn nói chuyện như thế, sợ là ở Đế Đô chằng còn mấy ai.
Mà lúc này, Diệp Viên Viên đã theo bước Tần Ninh rời đi.
Nàng hiện giờ hoàn toàn tâm phục khẩu phục Tần Ninh.
Diệp Viên Viên vốn là kỳ tài thiên phú, những ngày này, nàng đã nhớ lại từng cảnh tượng khi gặp Tần Ninh.
Cuối cùng thì nàng tổng kết ra bốn chữ!
Sâu không lường được!
Đây chính là cảm giác mà Tần Ninh đem lại cho nàng!
Chương 75: Cho ta xem một lần là được
Ban đầu, khi hai người gặp ở khe núi đầu dê, từng thái độ và hành động của Tần Ninh đều tỏ ra sự tự tin tuyệt đối.
Cộng thêm việc thức tỉnh hoàng thể.
Đến cha của nàng còn không thể đoán ra được hoàng thể, cả đế quốc Bắc Minh này cũng không một ai biết, nhưng Tần Ninh chỉ nhìn qua thì đã xác định được và đưa nàng đến Uẩn Linh Đài để kiểm tra linh thể.
Sau đó là Thiên Hỏa Linh Tinh khiến vô số người điên cuồng tìm kiếm.
Trong mắt Tần Ninh, dường như... nó chỉ là viên kẹo cho trẻ em.
Không sai, đúng là như vậy!
Chỉ như một viên kẹo đường.
Tần Ninh căn bản không quan tâm đến số Thiên Hỏa Linh Tinh kia.
Cộng thêm lần gặp lại này, mỗi một câu nói, một việc mà Tần Ninh làm đều vô cùng tự tin!
Đây vốn không phải ngụy trang.
Thậm chí sau hai lần gặp mặt, hình ảnh của Tần Ninh trong lòng nàng đã trở nên không thể đoán được.
Cho nên, nàng chỉ cần phục tùng mọi lời nói của Tần Ninh là được!
Thánh Tâm Duệ lúc này cũng nở nụ cười xin lỗi với Minh Vũ, chắp tay rồi vội vàng đuổi theo.
“Tần Ninh ca ca, cái thanh kiếm kia có giá những mười triệu hoàng kim cơ à, tiếc thật đấy...”
Lăng Tiểu Phi tặc lưỡi: “Nhưng nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của cái tên Vương Trấn Vũ kia cũng đỡ tức hơn hẳn!”
“Vậy muội có vui không?”, Tần Ninh cười.
“Vui chứ ạ!”, Lăng Tiểu Phi cười hihi, đáng yêu vô cùng.
“Vậy là được rồi!”
Tần Ninh cười nhẹ: “Còn hoàng kim gì đó cũng chẳng có tác dụng gì, Tiểu Phi vui là được!”
“Tần Ninh ca ca tốt quá đi!”
Nghe đoạn hội thoại của hai người, Thánh Tâm Duệ cảm giác mặt mình cứng hết cả.
Tần Ninh vốn dĩ có thể mở thanh kiếm ra sau khi cá cược với Vương Trấn Vũ, nhưng hắn không làm vậy.
Mà lại đem đi bán đấu giá.
Tần Ninh không quan tâm đến tiền bạc, nếu không, sẽ không bán với giá 200 vạn.
Hắn chỉ cố ý bày bán đấu giá ra ở trước mặt mọi người để Vương Trấn Vũ hoàn toàn mất mặt mà thôi.
Suy cho cùng cũng vì một câu nói của Lăng Tiểu Phi.
“Tần Ninh ca ca, bọn họ đáng ghét quá, Tiểu Phi ghét bọn họ!”
Nghĩ đến câu này, Thánh Tâm Duệ đột nhiên phát hiện, vị trí của Lăng Tiểu Phi trong lòng Tần Ninh hình như... cao hơn những gì hắn ta dự đoán!
“Dược liệu ta cần đã có chưa?”, Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên và hỏi.
“Đã chuẩn bị ổn thỏa đáng rồi ạ, khi nào công tử có thời gian?”
“Làm xong chuyện này đã!”
Tần Ninh quay sang nói với Thánh Tâm Duệ: “Đưa ta đi gặp cha ngươi!”
“Vâng!”
Mấy người rời đi, mà lúc này, mặt của tên thống lĩnh Đỗ Khiết đã tái xanh lại.
“Nhị hoàng tử, tên nhóc này không biết trời cao đất dày gì cả. Hắn nghĩ mình là ai chứ”.
“Không sao!”
Minh Vũ lại xua tay nói: “Ta đã có ý cầu hiền thì cũng không quan tâm hạ mình. Một thiên tài có giá trị cực kỳ lớn với ta, huống hồ, hắn còn là một linh trận sư!”
Nghe vậy, Đỗ Khiết tuy vẫn không vui nhưng chủ đã nói vậy rồi còn gì để cãi nữa.
“Ngươi điều tra xem Tần Ninh này có lai lịch gì đi!”
“Dạ!”
Mà cùng lúc đó, Vương Trấn Vũ cũng tái mét mặt lại, giận dữ rời đi.
Hôm nay Tần Ninh đã cố ý sỉ nhục gã.
Nếu không thì Tần Ninh chỉ cần mở trận pháp ra là được rồi, việc gì phải đấu giá chứ?
Đây rõ ràng là Tần Ninh cố ý dạy dỗ gã.
Đường đường là thiếu gia nhà họ Vương mà lại bị một thằng ranh dạy dỗ như thế, thật đúng là mất hết mặt mũi!
“Tra, tra cho ta xem tên nhãi này có lai lịch gì! Thiếu gia ta còn lâu mới nuốt được cục tức này!”
“Rõ!”
Mà lúc này, Tần Ninh cũng chẳng biết hắn đã bị người ta ghi thù.
Nhưng dù có biết thì hắn cũng chẳng quan tâm.
Hắn đi theo Thánh Tâm Duệ vào tầng bảy của Thánh Đan các.
Tầng thứ bảy này được coi là nơi trung tâm của Thánh Đan các, ngoài những thành viên quan trọng ra thì không ai được vào hết.
“Cha!”
Bọn họ đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Thánh Đăng Phong, Thánh Tâm Duệ lập tức trở nên cung kính hơn.
Mặc dù hắn ta là kỳ tài đan thuật, nhưng Thánh Đăng Phong có chín người con, hắn ta là út, trước mặt Thánh Đăng Phong thì vẫn phải thật cẩn thận.
“Đây chính là Tần công tử mà con nói sao?”
Thánh Đăng Phong không vì Tần Ninh tuổi nhỏ mà tỏ ra khinh thường, nhưng trong lòng lại kinh ngạc vô cùng.
Thiên tài khiến con trai mình tôn sùng như vậy không ngờ lại chỉ có bấy nhiêu tuổi.
Nhưng thiếu niên này thật sự có thể sao?
“Đan thuật của Tần huynh vô cùng lợi hại, cha, lần này Tần huynh đã đồng ý ra tay trợ giúp cha nâng cao đan thuật!”
Nâng cao đan thuật?
Nghe vậy, Thánh Đăng Phong trở nên sửng sốt.
Ông ta và Cưu Thạch tỉ thí trong ngay chiều nay, chỉ một buổi sáng cũng đủ để trợ giúp sao?
Đùa gì vậy!
“Cửu đệ, đệ đem giang hồ lừa gạt đến đùa cha đấy à?”
Mà lúc này, Thánh Vân Tài ở bên cạnh không kìm được mà bật cười: “Thiếu niên này nhìn có vẻ bằng tuổi đệ mà? Liệu có giúp cha nâng cao đan thuật sao? Hơn nữa, chiều nay bọn Cưu Thạch sẽ đến, nửa ngày có đủ không vậy? Đùa à!”
Mà Thánh Tâm Duệ nghe vậy thì cũng mặc kệ Thánh Vân Tài, chỉ nhìn cha và nói: “Cha!”
“Được rồi, vậy ta nên làm gì đây?”
Thánh Đăng Phong cuối cùng vẫn gật đầu.
Ông ta vốn cũng không tin kiến giải về đan thuật của Tần Ninh có thể vượt qua mình!
Dù gì linh đan sư tứ phẩm trong đế quốc Bắc Minh cũng rất hiếm gặp!
Một thiếu niên 16, 17 tuổi thì biết được bao nhiêu về đan thuật chứ?
Nhưng chiều nay đã bắt đầu tỉ thí rồi, lúc này chỉ có thể cố đấm ăn xôi mà thôi.
“Tần công tử, ta nên làm gì đây?”, Thánh Đăng Phong hỏi.
“Đơn giản lắm, ông chỉ cần luyện chế loại dược mình tâm đắc nhất rồi cho ta xem một lần là được!”
Tần Ninh lãnh đạm nói.
“Xem một lần?”
Thánh Vân Tài lại xen mồm vào.
“Cha ta là linh đan sư, đan thuật cao siêu. Tên nhãi nhà ngươi tính lừa cửu đệ ta, muốn học trộm đan thuật của cha ta à?”
“Hay là ngươi được phái đến làm kẻ phản bội, muốn thăm dò năng lực của cha ta?”
“Tứ ca à, huynh nói ít đi mấy câu thì không ai bảo huynh câm đâu!”, Thánh Tâm Duệ chau mày.
Nghe vậy thì Thánh Vân Tài cũng sửng sốt vô cùng.
Thánh Tâm Duệ dám cãi lại hắn ta ư?
Hai huynh đệ bọn hắn tuy bất hòa, nhưng Thánh Tâm Duệ luôn tôn trọng hắn ta một chút.
Thế mà bây giờ Thánh Tâm Duệ lại vì một Tần Ninh mà cãi lại hắn ta?
“Cửu đệ, đệ dám đảm bảo tên nhãi này không phải gian tế không?”
“Đương nhiên!”
Thánh Tâm Duệ hừ lạnh: “Ta đã được chiêm ngưỡng đan thuật của Tần huynh rồi. Huynh ấy luyện chế ra được phàm đan có hoa văn, tứ ca, huynh gặp được đan sư nào cỡ đó chưa?”
Hoa văn đan dược!
“Cửu đệ, đệ đừng nói khoác nữa đi!”, Thánh Vân Tài bật cười: “Hoa văn đan dược chỉ xuất hiện khi đảm bảo được tỉ lệ đúng 100% giữa thao tác với dược liệu. Hơn nữa, hiệu quả của dược phải đủ để võ giả hấp thụ!”
“Hắn? Luyện chế được phàm đan có hoa văn? Cả cái đế quốc Bắc Minh này làm gì có ai làm được?”