-
Chương 61-65
Chương 61: Ở chỗ của ta
“Công tử Tề Hạo, thuộc hạ theo lệnh của chủ nhân đi tìm một bé gái. Nếu không tìm được sẽ khó thoát khỏi tội chết, quả thật xin lỗi đã làm phiền công tử Tề Hạo. Thuộc hạ tìm được người đó sẽ lập tức rút lui!”
Tên áo đen cầm đầu lại một lần nữa chắp tay nói: “Nghe nói thiên phú của công tử Tề Hạo rất cao, lần này tới Đế đô, gia nhập học viên Thiên Thần, thuộc hạ xin chúc mừng trước ạ!”
Rõ ràng là khả năng nịnh nọt tên áo đen cầm đầu này cũng khá đấy.
“Được!”
Tề Hạo gật đầu, nói: “Ta lại muốn xem xem, rốt cuộc các ngươi thật sự muốn tìm người, hay là cố ý gây sự”.
Nghe thấy lời này, tên áo đen cầm đầu thầm than một tiếng.
Nếu Tề Hạo đuổi cút bọn chúng thì không muốn đi cũng phải đi!
Tề Hạo vừa nói dứt lời thì đứng sang một bên, cũng không nói nhiều.
Mà đúng lúc này, một tiếng kẹt cửa vang lên.
Gian phòng bên phải lại mở cửa.
Trong phòng, một già một trẻ đi ra.
Lão già mang vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn mọi người không mở miệng, mà thiếu nữ kia khoảng 18 tuổi, đôi mắt sáng long lanh, mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, thắt lưng đeo một dải lụa màu xanh, dáng người mảnh khảnh, cân đối.
Khuôn mặt đó không trang điểm nhưng lại đẹp đến mức khiến người khác phải nghẹt thở.
Chỉ có điều, cô gái này từ trên xuống dưới không hề có linh khí dao động, dù chỉ một chút, tựa hồ là một… người bình thường.
“Chỗ ta cũng không có người các ngươi muốn tìm!”
Giọng cô gái nghe như tiếng chuông bạc rất êm tai.
Nhưng đúng lúc này, tiếng cọt kẹt lại vang lên một lần nữa, gian phòng ở giữa cũng mở cửa.
Tần Ninh chắp hai tay sau lưng, đứng ở lan can nhìn xuống bên dưới.
“Các ngươi muốn tìm một bé gái 7, 8 tuổi phải không?”
Tần Ninh nhìn xuống bên dưới, thản nhiên nói.
“Vị công tử này, đúng là như vậy!”
“Ồ, ở chỗ ta này!”
Tần Ninh vừa nói dứt lời, vẫy vẫy tay, Lăng Tiểu Phi đi ra ngay lập tức.
“Tần Ninh ca ca, huynh sẽ không bán ta đi chứ?”
“Đương nhiên là không rồi. Nếu ta bán nhóc thì còn trang điểm cho nhóc xinh đẹp như thế sao?”
Chỉ một lúc trước, cô bé rửa mặt sạch sẽ, trở nên vô cùng thanh tú. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào nõn nà, quả thật khiến người khác không nỡ bắt nạt.
“Công tử Tần Ninh!”
Tên áo đen cầm đầu lên tiếng: “Cô bé này là con gái của quản gia thiết thân của chủ nhân nhà ta. Lần này bỏ nhà ra đi, quản sự đại nhân vô cùng lo lắng, phái ta đi tìm kiếm!”
“Xin Tần Ninh công tử trả đứa bé này lại cho chúng ta!”
“Hả? Hoá ra là như vậy!”
Tần Ninh nhìn Lăng Tiểu Phi.
“Không phải như vậy!”, Lăng Tiểu Phi hừ một tiếng, trong tay nắm chặt một miếng bánh nướng, nhỏ giọng nói: “Người này nói dối, gã không biết tên ta là gì!”
“Hả?”
Tần Ninh nhìn xuống bên dưới, nói: “Nếu đã là con gái của quản sự đại nhân thì ta nghĩ chắc ngươi biết tên của cô bé chứ?”
Lời vừa nói ra khiến tên áo đen cầm đầu đổi sắc mặt.
Gã chỉ tuân mệnh truy đuổi một bé gái, nào biết tên đứa bé là gì?
“Không biết?”
Tần Ninh cười nói: “Không biết tên, tới tìm người mà bộ dạng như kẻ cướp. Xem ra, cô bé này không phải con gái của quản sự nhà ngươi rồi. Vậy ta không có cách nào giúp ngươi!”
“Tần Ninh ca ca, huynh thật thông minh!”, Lăng Tiểu Phi cười hi hi nói.
“Đại ca, đừng nói nhiều, xông thẳng lên cướp người đi!”
Một tên áo đen không nhịn nổi, xông thẳng lên lầu hai đánh giết.
“Cút!”
Lúc này, Tần Hải hừ một tiếng, đấm ra một đòn chết chóc.
Bụp…
Tên áo đen là cửa thứ bảy Tử Môn, miệng phun ra một ngụm máu, nhếch nhác tháo chạy lui về, ngã trên mặt đất, lồng ngực xuất hiện một mảng cháy đen, trợn trắng mắt, trông có vẻ sắp chết.
Cửa thứ tám Kinh Môn!
Nhìn thấy thiếu niên bên cạnh Tần Ninh chỉ lớn hơn 1, 2 tuổi mà đã là cao thủ cửa thứ tám Kinh Môn thì vẻ mặt của tên áo đen cầm đầu khiến biến sắc.
“Tại sao còn cố tình cướp người chứ? Đến tên con gái quản sự nhà ngươi mà còn không biết à? Rõ ràng là đây không phải người ngươi muốn tìm!”
“Nhóc con, ngươi muốn chết!”
Tên áo đen cầm đầu sao lại không nhìn ra được, rõ ràng Tần Ninh đang giỡn mặt chúng. Lúc này, gã phát điên, hùng hổ bước tới.
“Bát phong chưởng!”
Một chưởng đánh ra, tám luồng khí cực mạnh lúc này liên tiếp xuất kích, bỗng chốc cuốn quanh thân thể của Tần Ninh.
“Cửa thứ chín à!”
Tần Ninh thầm cười khẩy, đứng ở lan can, đạp thẳng một chân ra.
Đến giờ, đạt tới cửa thứ chín, sức mạnh toàn thân của hắn đã đủ tới 400 mã lực, mà còn cộng thêm thi triển Cương Phong linh thể quyết cũng phải tăng sức mạnh gấp đôi.
Sức mạnh của một đạp này, đơn giản cũng ít nhất tới 500 mã lực.
Kể cả là võ giả cửa thứ chín Thiên Môn dùng hết sức lực cũng không cách nào so bì được.
Bụp…
Trong nháy mắt, tám luồng khí cực mạnh bị Tần Ninh đạp cho một cước mà tan biến, không chỉ như vậy mà tên áo đen cầm đầu xông lên còn bị khí lực dư thừa đánh thẳng vào người bật trở về.
“Cửa thứ chín Thiên Môn!”
Nhìn thấy vậy, lão già đi theo đứng sau cô gái trẻ kinh ngạc hô lên.
Phụt…
Tên áo đen cầm đầu phun ra một ngụm máu tươi, mặt nạ rơi xuống để lộ ra khuôn mặt kiên nghị của người đàn ông trung niên.
“Tần Ninh, ta nhớ tên ngươi rồi đó!”
Bóng người của tên cầm đầu áo đen vút qua, muốn mang người đi.
“Đến thì đến rồi, đi làm gì?”
Tần Ninh lại xuất ra một chưởng, linh khí hoá thành một mũi tên sắc nhọn, phập một tiếng cắm thẳng vào lưng của tên áo đen cầm đầu.
Hự, khí lực hộ thể quanh thân tên áo đen cầm đầu lúc này như đậu hũ, gã bị chém ngọt, ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Những kẻ khác đã sớm bị doạ sợ, sắc mặt như tro tàn, bỏ chạy tán loạn.
Nhìn thấy cảnh này, lão già đi theo cô gái trẻ khẽ nheo mắt lại.
“Linh khí phóng ra ngoài, tụ lại thành binh khí, đánh vỡ phòng ngự hộ thể cửa thứ chín Thiên Môn. Thiếu niên này, thật không đơn giản…”
“Mạc lão, thật khó có dịp nghe ông khen ngợi người khác!”, cô gái trẻ cười nhạt một tiếng nhưng lại mang một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
“Một thiếu niên thú vị như vậy, ta thật sự muốn làm quen một chút!”
Cô gái trẻ vừa nói vừa tiến lên phía trước.
Mạc lão kia vốn muốn ngăn cản, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không lên tiếng, lặng lẽ đi theo.
“Xin chào, ta tên là Vân Sương Nhi!”
Cô gái trẻ tự giới thiệu nói: “Hai vị công tử này xem ra rất nhiệt tình, chính trực, có thể cùng ngồi xuống nói chuyện một lát không?”
“Tần Ninh!”
Nhìn cô gái trước mặt đưa bàn tay ngọc ngà ra. Tần Ninh cũng khẽ giơ tay ra bắt tay cô ấy.
Ngay sau đó, Tần Nình khẽ nheo mắt lại.
Hình như cảm giác được ánh mắt của Tần Ninh, Vân Sương Nhi cười nói: “Cơ thể ta không có linh khí, không thể tu hành, Tần công tử không cần ngạc nhiên”.
Nhìn thấy ánh mắt không mang theo suy nghĩ khác của Tần Ninh, Vân Sương Nhi không khỏi có thêm hảo cảm với hắn.
Người khác nhìn thấy cô ấy thì đầu tiên là chú ý đến nhan sắc, nhưng Tần Ninh lại phớt lờ vẻ ngoài của cô ấy mà cảm nhận thấy sự kỳ lạ trong cơ thể của cô ấy.
Không có linh khí, không thể tu hành?
Khoé miệng của Tần Ninh vẽ lên nụ cười.
“Vân cô nương, ta thấy sắc mặt của cô hơi tái, hai bên thái dương hơi tối, chắc chắn là có chuyện phiền não. Ta thử đoán một chút được chứ?”, Tần Ninh bỗng nhiên mở miệng.
Chương 62: Hỗn độn thể
“Tần Ninh ca ca, huynh muốn theo đuổi tỷ tỷ Vân Sương Nhi xinh đẹp này sao?”, Lăng Tiểu Phi chợt lên tiếng: “Huynh muốn theo đuổi tỷ ấy thì có thể tìm một chỗ để ta tắm rửa trước một lát không. Lâu lắm rồi ta chưa tắm đây, thối hoắc à!”
“…”
“…”
Cuối cùng, mấy người tới đại sảnh của quán trọ. Đám võ giả cải trang thành thổ phỉ tháo chạy khiến quán trọ cũng dần dần khôi phục sự yên tĩnh.
Tề Hạo kia, lúc này cũng đi tới.
“Tu vi của Tần Ninh huynh thật không tầm thường, tại hạ khâm phục!”
Tề Hạo chắp tay cười nói. Miệng thì nói với Tần Ninh nhưng hai mắt lại khoá chặt vào Vân Sương Nhi.
Hắn ta chẳng thèm quan tâm tới Tần Ninh. Lý do đi qua đây là vì Vân Sương Nhi quá đẹp, vẻ ngoài thanh thuần, tao nhã khiến nhịp tim của hắn ta tăng tốc thình thịch trong lồng ngực.
“Vân Sương Nhi, cái tên hay quá!”
Tề Hạo nhìn Vân Sương Nhi, tán thưởng nói: “Cô nương thật sự trời sinh kiều diễm, tại hạ tên Tề Hạo của Tề gia quận Thiên Thuỷ xin được chỉ giáo thêm!”
Tề Hạo giơ tay ra, nhưng Vân Sương Nhi lại không quan tâm mà trái lại nhìn Tần Ninh.
“Công tử Tần Ninh, vừa rồi công tử nói ta có chuyện phiền lòng?”, Vân Sương Nhi điềm tĩnh nói: “Liệu Công tử Tần Ninh có biết chuyện của ta là gì không?”
“Ta biết xem tướng!”
Tần Ninh ra vẻ trịnh trọng, cười nói: “Tuy ta không biết chuyến đi này của cô nương là đi tới đâu, nhưng ta biết cô nương có bệnh không tiện nói ra!”
Nghe câu nói này, ánh mắt Vân Sương Nhi nhìn Tần Ninh rõ ràng mang thêm vẻ kinh ngạc.
“Quả thực, cô nương mang tinh mệnh võ giả, nhưng lại là mệnh phàm, hồn phàm, thể phàm, không có sự tương tác với linh khí, không thể tu hành, quả thật đáng tiếc!”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Vân Sương Nhi chợt biến sắc.
Mạc lão đứng bên cạnh thì cẩn thận nhìn Tần Ninh, trong ánh mắt mang theo tia cảnh giác và bất thiện.
“Sao ngươi biết?”, Mạc lão âm u nói.
“Ta nói rồi, ta biết xem tướng!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Thế nào, đúng hay không?”
Lúc này, Vân Sương Nhi cắn răng, nhìn Tần Ninh nói: “Tần công tử, nếu không chê thì hãy đến gian phòng của ta một chuyến!”
“Được!”
Tần Ninh vui vẻ đồng ý.
Hai người đứng dậy rời đi, bỏ mặc Tề Hạo ngồi một bên.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, khuôn mặt Tề Hạo đen sạm lại.
“Thằng nhãi này rốt cuộc là có lai lịch gì? Sao nhìn thế nào cũng giống kẻ lừa bịp!”, Tề Hạo lạnh lùng nói: “Thống lĩnh Trần Phong, điều tra cho ta người này!”
“Thiếu gia, chuyến đi này của chúng ta để tới Đế đô, tham gia kì thi để gia nhập học viên Thiên Thần, Diệp tiểu thư, biểu tỷ của người đang đợi rồi…”
“Bảo ngươi đi điều tra thì làm đi, nói lắm làm gì?”
Tề Hạo mất kiên nhẫn nói: “Dám tỏ vẻ trước mặt thiếu gia ta. Thằng nhãi này còn non lắm!”
Trong gian phòng kia, Mạc lão dè dặt nhìn chăm chăm Tần Ninh, vẻ mặt đầy cảnh giác.
“Yên tâm, trước mặt cao thủ cảnh giới Linh Hải tầng 5 như ông, ta sẽ không làm bừa đâu!”
Tần Ninh nhìn Vân Sương Nhi, cười nói: “Ta biết, thân thể của Vân tiểu thư có thể nói là mệnh phàm, hồn phàm, thể phàm, không thể khiến linh khí trong cơ thể mình ngừng lại, cho nên uổng phí dựa vào linh khí để thức tỉnh tinh môn nhưng không có cách nào tu hành cảnh giới”.
“Cũng giống như nắm trong tay một bảo tàng nhưng lại không có cách nào khởi động”.
“Công tử đã nhìn ra như vậy thì có cách giải quyết không?”
“Đương nhiên là có cách!”
Tần Ninh lại nói: “Thật ra, thể chất của cô không đơn giản chỉ là mệnh phàm, hồn phàm, thể phàm. Đây chỉ là những sai lầm mà những gã mù ngoài kia ngoài kia hằng ngày nhồi nhét vào đầu cô mà thôi!”
“Hả?”
Tần Ninh vừa dứt lời thì khuôn mặt của Vân Sương Nhi cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Lẽ nào thể chất của ta là linh thể?”
Vân Sương Nhi kinh ngạc không thôi.
“Không, cũng không phải là linh thế, cũng không phải là những thể chất loạn cào cào như thánh thể, vương thể, hoàng thể, đế thể!”
Tần Ninh lắc đầu phủ định.
“Vậy rốt cuộc là cái gì?”
Lúc này Vân Sương Nhi cũng cảm thấy mờ mịt.
“Không biết, Vân tiểu thư đã từng nghe đến một vài lời truyền lại trong dân gian chưa!”
Tần Ninh bĩnh tĩnh nói: “Trong trời đất của chúng ta, từ lúc bắt đầu không phải là thế này, mà là từng thế giới nhỏ bị ngăn cách nhau. Sau đó, một vị thần đã sắp xếp lại vạn giới, thống nhất lại thế giới”.
“Và dựa vào đó để định thời gian!”
“Nhưng trước khi thống nhất, thì nó được gọi là thời kỳ hỗn độn!”
Tần Ninh đứng lên, nói: “Mà thể chất của cô chính là hỗn độn thể, không thể gọi là thể chế đặc biệt, nhưng nó đặc biệt ở chỗ là tồn tại trước hỗn độn”.
“Hỗn độn thể, hấp thu nguyên lực cường đại chứ không phải linh khí, cho nên cơ thể của cô không có chút tương tác nào với linh khí là chuyện bình thường”.
“Nguyên khí? Chân nguyên khí?”
Sắc mặt của Vân Sương Nhi u ám nói: “Ta đã từng xem sách cổ ghi chép, nhưng đạo tu hành của võ giả loài người, thay trời đổi đất. Bây giờ là thế giới của linh khí, ta tìm chân nguyên khí ở đâu mà tu hành?”
“Ai nói với cô nhất định phải dựa vào chân nguyên khí để tu hành?”
“Công tử có cách sao?”
“Đương nhiên!”, Tần Ninh thản nhiên cười.
Nghe thấy lời này, tâm trạng của Vân Sương Nhi bỗng tươi sáng hơn.
Từ nhỏ tới lớn, cô ấy đều không thể tu hành. Mỗi lần bao phủ linh khí trong cơ thể nhưng rất nhanh tiêu tan hết, thân thể của mình không có lực tương tác với linh khí.
Ngay cả cha mình cũng không có cách nào phá giải.
Chuyến đi này chuẩn bị tới Đế đô là vì tìm một người họ hàng, hỏi xem trong sách cổ có cách đặc biệt nào không.
“Tốt quá, công tử có cách rồi!”
Vân Sương Nhi vui mừng nói: “Cách gì vậy?”
“Cái này à…”
Tần Ninh thản nhiên cười: “Có thể nói cho cô biết cách thức, nhưng cô phải đáp ứng một điều kiện của ta!”
“Điều kiện gì?”
“Làm tỳ nữ của Tần Ninh ta!”, Tần Ninh thản nhiên nói.
“Bậy bạ!”
Tần Ninh vừa dứt lời thì Mạc lão đứng bên cạnh chợt lớn tiếng quát mắng: “Nhóc con, đừng cho rằng ngươi ở đây lẻo mép mấy câu thì có thể khiến tiểu thư của nhà ta tin tưởng làm tỳ nữ của ngươi. Ngươi không đủ tư cách đâu!”
“Hở?”
Tần Ninh cau mày, nói: “Ta hỏi cô ấy, không phải hỏi ông?”
“Nếu không phải thấy cô ấy có hỗn độn thể hiếm có, thì ta cần gì phải tốn nửa ngày giải thích với các người?”
“Cái này…”
Vân Sương Nhi bất lực nói: “Ta đồng ý điều kiện này thì cha ta cũng không đồng ý!”
“Vậy được rồi!”
Tần Ninh đứng lên, vỗ vỗ quần áo, thản nhiên nói: “Nếu đã vậy thì không còn gì để nói nữa”.
“Haizzz…”
“Tần Ninh ca ca!”
Vân Sương Nhi còn muốn nói gì, nhưng Lăng Tiểu Phi ở một bên khác đã tắm rửa xong đi vào phòng.
Thân hình nhỏ bé khoảng 7, 8 tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ hồng hào nõn nà, sạch sẽ như viên ngọc thô. Cô bé này mà lớn lên, chắc chắn cũng là một đại mỹ nhân hại nước hại dân.
“Không tệ, người thơm hơn rồi đấy!”
Tần Ninh xoa đầu cô bé, nói: “Đi thôi!”
“Hả? Huynh nói chuyện xong với tỷ tỷ xinh đẹp kia rồi à? Hình như nói chuyện cũng không vui vẻ lắm nhỉ? Có phải tỷ tỷ xinh đẹp cảm thấy huynh không xứng với tỷ ấy không?”
Nghe lời nói này, Tần Ninh không khỏi cười khổ.
“Đúng rồi, người ta coi thường đấy mà, ta tự mình đa tình thôi!”, Tần Ninh khổ não nói.
“Để ta tới giúp huynh!”, Lăng Tiểu Phi sải bước ra, nhìn Vân Sương Nhi, cười hi hi nói: “Sương Nhi tỷ tỷ, Tần Ninh ca ca là một người tốt lắm đấy. Tỷ không gả cho huynh ấy thì sẽ hối hận cả đời nè!”
Gả? Hối hận?
Chuyện này liên quan gì đến nhau chứ!
Tần Ninh không khỏi nhìn Lăng Tiểu Phi bằng một con mắt khác!
Chương 63: Đột phá cảnh giới Linh Hải
Cô bé này mà lớn lên sẽ không phải hồng nhan họa thủy đâu, mà là một cái mầm họa lớn thì có!
Tần Ninh ôm cô bé lên, cười nói: “Yên tâm đi, ca ca không lo bị ế đâu mà!”
Hai bóng người cứ thế đi ra ngoài.
Tần Ninh hơi dừng lại, quay người nói: “Nếu hôm nào cô nghĩ lại thì có thể tới học viện Thiên Thần tìm ta, nhưng với điều kiện là ta vẫn ở đó!”
“À mà điều kiện không đổi nhé, ta vẫn còn thiếu một tỳ nữ nữa, nếu đến muộn thì ta sẽ không cần nữa đâu!”
Nghe vậy thì Mạc lão này cũng phát điên.
“Tiểu thư, tên nhãi này quá ngông cuồng!”
Mạc lão hừ nói: “Cảnh giới cửa thứ 9 nho nhỏ mà đã kiêu ngạo vậy rồi, còn đòi tiểu thư làm tỳ nữ chứ, lão phu...”
“Thôi bỏ đi!”
Vân Sương Nhi cười đáp: “Ta thấy người này là người rất thú vị mà!”
“Huynh ấy nói hối hận thì đến học viện Thiên Thần à? Vừa hay lần này chúng ta cũng tới đó tìm Ám thúc thúc, có thể cùng đường rồi!”
“Tiểu thư...”
“Mạc lão, thôi nào, ta đã quyết rồi!”
Vân Sương Nhi ngáp một cái rồi nói tiếp: “Mấy ngày này đi đường liên tục, mệt chết ta mất, Mạc lão, ông cũng nghỉ ngơi sớm đi!”
“Vâng!”
...
Cùng lúc đó, Tần Ninh đã về đến phòng.
“Tần Ninh ca ca, Sương Nhi tỷ tỷ xinh đẹp lắm, sao huynh lại để người ta làm tỳ nữ chứ? Bảo sao người ta từ chối huynh!”
Lăng Tiểu Phi làm dáng người lớn, chỉ trích nói.
“Vì cô ấy đủ tư cách làm tỳ nữ của ta chứ sao. Mặc dù là hỗn độn thể chục ngàn năm có một, nhưng... cũng chỉ là đủ tư cách mà thôi...”
“Tần Ninh ca ca, huynh giỏi thật đấy!”
Lăng Tiểu Phi không hiểu gì, nhưng vẫn tỏ vẻ rất tán đồng.
“Thôi được rồi, ngày mai còn phải lên đường nữa, có khi đám kia vẫn sẽ tới tiếp đó, nhóc mau đi ngủ đi!”
“Ta muốn ngủ với Tần Ninh ca ca cơ!”
Lăng Tiểu Phi lúc này ôm lấy hai chân Tần Ninh nói: “Ta sợ ở một mình lắm!”
“Ặc...”
“Được không ạ? Tần Ninh ca ca...”
Tần Ninh từ khi giác tỉnh ký ức của chín đời chín kiếp thì luôn coi bản thân mình là một lão quái vật, nhưng lúc này cũng không cự tuyệt được lời thỉnh cầu của cô bé.
“Được rồi được rồi, thế muội ngủ trên giường đi!”
“Ồ yeee!”
Lăng Tiểu Phi nhảy lên trên giường, kéo chăn rồi nằm xuống.
Tần Ninh cười khổ, lắc đầu, đến bên giường rồi ngồi xếp bằng xuống.
Không bao lâu sau, Lăng Tiểu Phi đã ngủ say.
Tần Ninh thở phào nhẹ nhõm.
“Hậu duệ của Cửu U Chu tước lại lưu lại ở Cửu U đại lục, thần kỳ quá...”
“Xem ra trong mấy chục ngàn năm nay, có nhiều chuyện phát sinh thật đấy!”
Tần Ninh thở ra rồi ngồi thiền, lòng bàn tay hướng lên trên, giữa hai tay có chín luồng khí xoáy, lúc này nó đang ngưng tụ.
Chín luồng khí xoáy trải qua thời gian dài ngưng luyện đã có thể ngưng thực. Mỗi một luồng khí xoáy đều đều tràn đầy linh khí.
Trong lúc ấy, Tần Ninh đã nuốt một viên linh đan.
Chính là Cửu Chuyển Ngọc kim đan.
Cửu Chuyển Ngọc kim đan có hiệu quả cực kỳ mạnh, nhất là với những người ở cảnh giới thứ 9 mở ra cảnh giới Linh Hải.
Uống xong, Tần Ninh mới tràn đầy linh khí, nó bao trùm khắp cơ thể của hắn.
Trong giây phút ấy, lòng bàn tay Tần Ninh tỏa ra 9 luồng khí xoáy.
“Hợp!”
Tần Ninh hét nhỏ một tiếng, đem 9 luồng khí xoáy đánh vào trong lòng bàn tay mình.
Những tiếng rung vang lên, chín luồng khí xoáy đang bài trừ lẫn nhau, tạo ra phản lực cực lớn, xung kích vào cơ thể Tần Ninh.
“Chút giãy dụa này cũng thường thôi!”
Tần Ninh đấm ra, linh khí từ các vị trí của chín cửa xông ra ngoài.
Linh khí trong chín cửa bắt đầu trấn áp 18 luồng khí xoáy.
“Hợp!”
Tần Ninh lại thấp giọng hét lên, chín luồng khí xoáy lúc này đang dần dần ngưng tụ.
Dần dần, hai tay Tần Ninh đã có một linh hải đang hình thành.
Như vòng xoáy ngưng tụ giữa biển rộng, chín luồng khí xoáy lúc này tụ lại thành một, hình thành ra một luồng linh hải.
“Trấn!”
Hắn nắm chặt tay, một sức mạnh cuồng bạo đang tỏa ra, Tần Ninh âm thầm thở phào.
Hai lòng bàn tay hắn chầm chậm mở ra, linh khí ngưng tụ thành một con dao găm.
“Tầng 1 cảnh giới Linh Hải!”
Tần Ninh khẽ mỉm cười đứng dậy.
“Võ giả cảnh giới Linh Hải, hai tay ngưng tụ linh hải, cảnh giới tầng 1 có 1000 mã lực, lại được xưng là 1 lực giao!”
Tần Ninh lẩm bẩm: “Mà ta...”
Hắn nắm chặt bàn tay lại, sức mạnh bắt đầu tỏa ra từng tầng.
Rung...
Mà lúc này, Phong Thần châu trong đầu hắn đang chầm chậm xay chuyển.
Đây là lần đầu tiên Phong Thần châu có biến hóa kể từ khi bị đoạt mất Tinh Môn.
Mà lần trước, Phong Thần châu đem ký ức của chín đời chín kiếp dung hợp lại toàn bộ. Lần này... lại có động tĩnh gì đây?
Viên ngọc này không phải là của Tần Ninh mà là của cha hắn đích thân trao lại cho hắn khi rời đi và phân phó hắn phải giữ chặt viên ngọc này bất kể lý do gì.
Nhưng từ đầu chí cuối, hắn không hề biết viên Phong Thần châu này có tác dụng gì!
Khi Phong Thần châu xoay chuyển, Tần Ninh lập tức cảm nhận được nó di chuyển đến lòng bàn tay của mình.
Giây phút ấy, linh hải trong lòng bàn tay không ngừng xoay chuyển, cơ thể Tần Ninh và thiên địa bên cạnh phản phất như dung hòa làm một.
Cơ thể hắn biến thành một điểm, nơi linh khí thiên địa vận chuyển.
“Lấy linh khí tôi thể...”
Tần Ninh vội vàng nhắm mắt lại.
Thời gian từng lúc trôi qua, mãi cho đến sáng, linh khí tôi thể mới ngừng lại.
Trong lòng Tần Ninh có một luồng khí thế khác lan tỏa.
Lại tăng cấp rồi, là sức mạnh tăng lên.
“5 lực giao...”
Tần Ninh lại cảm thấy một cảm giác khác.
Đây là một thay đổi hoàn toàn mới.
Cơ thể hắn khủng bố hơn cả lúc trước.
“Phong Thần châu này... Ảo thật đấy!”
Lúc này, Phong Thần châu đã yên tĩnh quay về trong đầu hắn.
Nhưng Tần Ninh lại phát hiện Phong Thần châu kia phảng phất như có một cái động nhỏ và có thể dùng ý nghĩ để khống chế.
Có thể thấy bên trong Phong Thần châu là một không gian cỡ 10 mét vuông gì đó.
“Một không gian tự lập, có thể đặt đồ vật trong đó được!”
Tần Ninh biết Phong Thần châu này e là sắp yên lặng nữa rồi.
Tần Ninh vận chuyển linh khí thiên địa, lấy bản thân mình thành đổi làm một điểm của thiên địa, mượn linh khí thiên địa để tẩy luyện.
Đúng là gần như thần.
Phong Thần châu khiến hắn kinh ngạc quá.
Hắn tỉnh lại, mở hai mắt ra.
Khi cảm nhận được áp lực phía sau, Tần Ninh không khỏi cười khổ.
Lăng Tiểu Phi không biết từ lúc nào đã bò lên lưng hắn và ngủ, cô nhóc ngủ rất ngon, khiến người ta không dám làm phiền.
Tần Ninh nghỉ ngơi một lúc rồi mới gọi Lăng Tiểu Phi dậy.
Mấy ngày sau đó, vì có Lăng Tiểu Phi ở bên cạnh nên lộ trình của Tần Ninh và Tần Hải không còn nhàm chán nữa.
Nhưng mà Vân Sương Nhi đi theo lại khiến Tần Ninh hơi bất ngờ.
Chương 64: Đến Đế Đô
Hắn cứ cho rằng sẽ không đàm phán được Vân Sương Nhi thì cô gái này sẽ đi cơ.
Ai mà ngờ Vân Sương Nhi dường như lại không để ý gì đến cuộc nói chuyện tối đó, ngược lại còn làm bạn với hai anh em Tần Ninh và nói chuyện phiếm với họ.
Chuyện này khiến một vị công tử nào đó tức chết.
Lúc này, trong một ngọn núi, đám Tần Ninh đang nghỉ ngơi.
Tề Hạo đang ăn chim quay, nhìn sang chỗ Tần Ninh và Vân Sương Nhi nói chuyện đến là vui vẻ, trong lòng tức tối vô cùng.
“Thằng nhãi con kia dựa vào cái gì mà có được hảo cảm của Vân Sương Nhi chứ?”
Tề Hạo hừ nói: “Trần Phong, ngươi đã điều tra được tên kia chưa?”
“Khởi bẩm thiếu gia, Tần Ninh là tam thiếu gia của nhà họ Tần thành Lăng Vân, nghe nói đã bị cướp mất Tinh Môn, nhưng lại có thiên phú giúp Tần gia thống trị cả thành Lăng Vân”.
“Ồ?”
Nghe đến đó, Tề Hạo lại rất tò mò.
“Đường đường một thành Lăng Vân nho nhỏ cũng chỉ chưa đến một triệu dân, tuổi gì bằng được quận thành lớn như quận Thiên Thủy? Chắc là trong ấy chẳng có nổi võ giả cảnh giới Linh Hải đâu?”
Tề Hạo xì mũi: “Ta không tin thằng nhãi này còn đẹp trai hơn cả ta?”
Nghe được câu này, Trần Phong chỉ có thể cười khổ. Công tử nhà mình lúc nào cũng cực kỳ tự cao, nếu đến Đế Đô mà cứ thế sẽ không tốt chút nào.
Mấy ngày sau đó, Tần Ninh và Tần Hải dẫn Lăng Tiểu Phi đi theo. Cô nhóc này đi được mấy bước lại kêu mệt, cứ đòi trèo lên lưng Tiểu Thanh.
Ban đầu Tiểu Thanh còn không chịu, nhưng về sau cứ ngày nào Lăng Tiểu Phi không ngồi lên nó thì nó còn giận.
Bốn, năm ngày sau, cuối cùng cũng có bóng dáng mờ mờ xuất hiện trước mắt nhóm người.
Thành Bắc Minh của Đế Đô có mấy ngàn năm lịch sử, cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.
Cả tòa thành Bắc Minh vuông vức, dân số hàng chục triệu người, có tường sắt vây quanh. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy nó như một con mãnh thú màu đen đang há miệng và nuốt bất kỳ ai tiến vào vậy.
Tường thành đen ngòn được làm từ huyền thiết kiên cố, cao mấy trăm mét, dày chắc. Chỉ một cổng thành rộng mười mấy mét, hai bên có hộ vệ hoàng gia của đế quốc Bắc Minh.
“Cuối cùng cũng đến rồi...”
Tần Ninh lúc này thở phào nhẹ nhõm, từ từ nói: “Đế Đô, lần này sắp phải thay đổi rồi!”
Đám người tiến lên trước, cho dù thấy bóng dáng thành Bắc Minh rồi nhưng vẫn phải đi nửa ngày mới đến cổng thành.
Để đi vào trong, một người phải nộp ra 100 lượng. Sau khi vào thành, Tần Ninh hoa hết cả mắt. Hắn nhìn bốn phía, không biết làm gì.
“Nghe nói thành Bắc Minh giống như một đất nước trong đất nước, không ngờ lại đúng vậy thật!”
Đường phố phồn hoa, xe 16 ngựa đi còn được.
Ngựa xe như nước áo quần như nêm, nhìn sầm uất vô cùng.
“Đồ phèn!”
Tề Hạo xì mũi nói: “Lần đầu đến Đế Đô à? Có biết nên ở đâu chưa?”
“Gần đây học viện Thiên Thần đang chiêu mộ đệ tử ngoại viện, đang là lúc đông người nếu không đặt trước thì còn lâu mới tìm được!”
Tề Hạo khinh bỉ nhìn Tần Hải và Tần Ninh.
Hai người này không xứng lọt vào mắt hắn ta!
Đúng là mấy thằng ở nhà quê mới lên, chắc cũng không biết ở chỗ nào đâu.
Giờ muốn tìm chỗ ở còn khó hơn lên trời.
“Nói vậy Tề công tử đã có chỗ rồi sao?”, Tần Hải bất mãn nói.
Trên đường đi có Vân Sương Nhi bám đuôi thì thôi đi, dù gì có mỹ nữ bầu bạn thì ai mà chê, nhưng cái tên Tề Hạo này đã đi theo rồi còn xỏ xiên cả chặng đường.
Tính Tần Ninh tốt, không chấp, nhưng hắn ta thì không.
“Đương nhiên rồi!”
Tề Hạo kiêu ngạo nói: “Mẹ ta là em gái của trưởng tộc nhà họ Diệp, lần này ta còn chưa đến nhưng nhà họ Diệp đã đặt trước cho ta rồi!”
Tề Hạo nói xong thì quay sang nhìn Vân Sương Nhi: “Vân tiểu thư chưa có chỗ ở đâu nhỉ? Hay là ở chung với ta nhé? Ta đảm bảo tiểu thư sẽ được an toàn!”
“Chúng ta đi thôi!”
Tần Ninh xua tay: “Tìm chỗ ở cái đã rồi mai đến học viện Thiên Thần!”
“Ừm!”
Tần Hải cũng mặc kệ Tề Hạo, quay người đi luôn.
“Tần công tử, đi chung đi!”, Vân Sương Nhi cười nhạt nhưng lại như trăm hoa đua nở: “Vừa hay ta cũng cần tìm chỗ!”
Cô ấy từ chối lời mời của Tề Hạo!
Tần Ninh gật đầu, cũng không từ chối.
Thật ra hắn cũng có lòng yêu thích Vân Sương Nhi.
Nhưng chỉ vì tài năng của cô ấy!
Vân Sương Nhi có hỗn độn thể, nếu lãng phí thì rất đáng tiếc.
Bồi dưỡng tốt có khi sẽ thành nữ Đế!
“Viên Viên tỷ!”
Mà lúc này, có một âm thanh vui vẻ vang lên.
Cả người Tề Hạo nhảy cẫng lên, vui mừng hét lớn: “Thấy chưa thấy chưa? Chị họ ta đến đón ta đây này, Diệp Viên Viên, thiên chi kiêu nữ nhà họ Diệp, mỹ nữ nổi danh của Đế Đô!”
Nghe đến đó, ánh mắt Tần Hải lại lộ ra thần sắc bất bình.
Nhà họ Diệp, một trong các hào môn của đế quốc Bắc Minh. Diệp Viên Viên, đó là thiên chi kiêu nữ nổi danh khắp vùng.
Tề Hạo này có mạng tốt thật.
“Hehe, nói cho các ngươi biết, chị họ ta đã giác tỉnh Hoàng thể, còn đạt tầng 4 cảnh giới Linh Hải, trở thành đối tượng được quan tâm của học viện Thiên Thần!”
“Giờ toàn bộ Đế Đô đều phải ngưỡng mộ tỷ ấy, được gọi là thiên chi kiêu nữ!”
Tề Hạo đắc ý vô cùng, hưng phấn không thôi. Hắn không ngừng vẫy tay với người ấy.
“Biểu tỷ!”
“Tề Hạo, sao giờ ngươi mới tới?”, Diệp Viên Viên lạnh nhạt nói: “Bảo là sẽ đến trước ngày mồng 5 mà?”
Diệp Viên Viên nở nụ cười lịch sự, cả người như một đóa hoa sen yên tĩnh không tanh mùi bùn. Nhưng gương mặt lại lộ chút sầu não.
“Khụ khụ, biểu tỷ, trên đường đi hơi chậm trễ chút, xin lỗi tỷ!”
Tề Hạo nhất thời đi đến bên Diệp Viên Viên và nói: “Biểu tỷ, chỗ ở sao rồi ạ? Đệ có một người bạn là tiểu thư Vân Sương Nhi, quen trên đường đi, có thể sắp xếp cho cô ấy một gian không ạ? Tiểu thư Vân Sương Nhi...”
Tề Hạo lúc này chăm chú giải thích, không ngừng khinh bỉ nhìn Tần Ninh.
Như đang nói với Tần Ninh rằng.
Thứ phèn, dám so với ta á? Được không?
Nhưng càng nói Tề Hạo càng phát hiện có gì đó sai sai!
Diệp Viên Viên không nhìn sang Vân Sương Nhi mà hắn ta giới thiệu, nhưng nhìn sang Tần Ninh.
“Biểu tỷ, không phải hai tên nhà quê này đâu, có gì mà xem chứ!”, Tề Hạo thúc giục: “Tỷ có nghe đệ nói không? Biểu tỷ!”
“Câm mồm!”
Diệp Viên Viên lại lạnh lùng quát Tề Hạo.
Bị Diệp Viên Viên mắng, Tề Hạo nhất thời im lặng.
Mặc dù Diệp Viên Viên là chị họ của hắn ta, nhưng hai người như trời với vực.
Diệp Viên Viên vừa kích hoạt hoàng thể, tương lai sẽ thành thiên nữ chấn động đế quốc Bắc Minh. So với nàng, hắn ta còn không là cái đinh gì.
Mà lúc này Diệp Viên Viên lại nhìn Tần Ninh.
Hả, cái gì đây?
Tề Hạo chết đứng.
Không chỉ là Tề Hạo, Tần Hải cũng đang sửng sốt.
Chương 65: Bái kiến Tần công tử
Diệp Viên Viên quả thật rất xinh đẹp, có thể nói là cùng cấp bậc với Vân Sương Nhi.
Nhưng hai người cũng có điểm không giống nhau. Diệp Viên Viên là vẻ đẹp hiền hậu, đem lại cho người ta cảm giác điềm tĩnh, nhưng có thêm phần lạnh lùng.
Mà Vân Sương Nhi lại có thêm một phần thông minh, lanh lợi.
So sánh kỹ càng thì hai người này không phân thắng bại vì không phải cùng một kiểu đẹp.
Nhưng, Tần Hải thề rằng, đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy một mỹ nữ cao ngạo như vậy thì tam đệ cũng không thể quen biết được.
Nhưng bây giờ, mỹ nữ kia lại đang đi qua đây.
Là có ý gì?
“Viên Viên… bái kiến Tần công tử!”
Trong khoảnh khắc Diệp Viên Viên lên tiếng mọi người đều sững sờ.
Tề Hạo chết lặng.
Tần Hải sửng sốt.
Ngay cả Vân Sương Nhi cũng cảm thấy khó hiểu.
Phải biết rằng, Diệp Viên Viên không phải chào hỏi Tần Ninh theo hình thức con gái đế quốc chào hỏi khi gặp mặt mà là như… thái độ của tỳ nữ hành lễ với Tần Ninh.
“Ta còn cho rằng cô không định nhận công tử là ta nữa đấy!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Xem ra, Diệp gia nhà cô ở đế quốc Bắc Minh thật sự không đơn giản nhỉ!”
Nghe thấy câu nói này, Diệp Viên Viên thầm cười khổ.
Không đơn giản?
Trong mắt Tần Ninh, chỉ sợ là không có chuyện gì là không đơn giản thì có?
“Tần công tử!”
“Tần công tử!”
Phía sau Diệp Viên Viên là Khô lão và ba người Diệp Lượng, Diệp Sảng, Diệp Phong cũng đi tới, cung kính nói.
Lần trước, thủ đoạn và thực lực mà Tần Ninh thể hiện ở trong hang sâu, quả thật khiến họ cảm thấy khó mà tưởng tượng.
Sau đó, họ nghĩ kỹ lại thì thấy thật khủng khiếp.
Lần này lại được gặp Tần Ninh, trong lòng họ nảy sinh thêm vài phần cung kính.
“Tần công tử đã tới Đế Đô thì để ta sắp xếp chỗ ở nhé!”
Diệp Viên Viên lên tiếng: “Ta đã đặt phòng cho Tần công tử ở quán rượu Phong Diệp!”
Quán rượu Phong Diệp!
Lúc này, Tề Hạo cảm thấy mí mắt giật giật, quán rượu Phong Diệp là quán rượu sang trọng nhất trong sản nghiệp của Diệp gia, chính là nơi mà tới con cháu của Diệp gia cũng ít tới ở.
Nơi xa hoa đó có thể đứng trong danh sách ba quán rượu hàng đầu ở đế quốc Bắc Minh!
Diệp Viên Viên lại sắp xếp cho Tần Ninh ở đó?
Nói đùa gì vậy?
“Cô biết ta sắp tới sao?”, Tần Ninh lên tiếng.
“Lần trước tạm biệt, ta đã phái người chú ý động tĩnh phía Tần gia!”
Diệp Viên Viên cung kính nói: “Nhưng khi phái người chạy tới Tần gia, thì những thuộc hạ đó lại không có mắt nhìn, không ra tay trợ giúp Tần gia. Là lỗi của tỳ nữ, xin Tần công tử trừng phạt!”
“Trừng phạt thì thôi đi, vốn dĩ đó cũng không phải chuyện lớn gì!”
Nghe câu nói này, Diệp Viên Viên thở phào một hơi.
“Mời Tần công tử và cô bé kia vào ở quán rượu Phong Diệp ạ!”, Diệp Viên Viên lại nhắc lại.
“Sao thế được!”
Bỗng nhiên, vào lúc này chợt vang lên một giọng nói đầy từ tính.
“Tần đại sư sao có thể vào ở nơi thấp kém như quán rượu Phong Diệp được? Tần đại sư nên cùng đệ tử vào ở quán rượu Thánh Tước đi ạ!”
Đây là ai nữa?
Nghe thấy câu nói này, mọi người không khỏi quay người lại nhìn.
Nhìn thấy người tới, Diệp Viên Viên cau mày.
“Thánh Tâm Duệ, ngươi có ý gì?”
Thánh Tâm Duệ?
Đợi đã, trời ạ!
Lúc này, Tề Hạo cảm thấy như có viên đá cực lớn đè vào lồng ngực, hít thở vô cùng khó khăn.
Cửu công tử của Thánh đan các chuyên giao dịch linh khí, linh đan lớn nhất Đế Đô, Thánh Tâm Duệ!
Thật sự là hắn ta sao?
Cái tên này đã nổi tiếng khắp đế quốc Bắc Minh cơ đấy.
Hắn ta mới 16 tuổi nhưng đã vang danh là linh đan sư nhất phẩm!
Được nhân gian ca tụng là kỳ tài đan thuật thời đại mới của đế quốc Bắc Minh!
Gã này, sao lại xuất hiện ở đây?
“Diệp Viên Viên, ta có thể có ý gì được nữa?”
Thánh Tâm Duệ lại nói: “Thánh Tâm Duệ ta là đan đồng thiết thân của Tần đại sư. Tần đại sư tới Đế Đô đương nhiên ta phải chiêu đãi thật tốt rồi!”
“Quán rượu Phong Diệp của Diệp gia ngươi chỉ là một trong ba quán rượu đứng đầu Đế Đô. Còn quán rượu Thánh Tước của Thánh đan các ta thì đã được công nhận là đệ nhất Đế Đô rồi đó, đương nhiên là sẽ ở chỗ của ta rồi!”
Tần đại sư? Đan đồng thiết thân?
Lúc này, Tề Hạo chỉ cảm thấy trời đất xoay vòng.
Đường đường là kỳ tài đan thuật thời đại mới mà lại là đan đồng thiết thân của gã nhà quê như Tần Ninh?
Chuyện khỉ gì vậy!
Mà nhìn bộ dạng của Thánh Tâm Duệ thì không cho vậy là nhục mà còn lấy làm vinh dự?
Tần Hải đứng một bên run rẩy, kích động đến phát run lên.
Tuy rằng hắn ta không hiểu nguyên do trong đó, nhưng trước mắt xem ra, em trai này của mình thật sự là… thâm tàng bất lộ đấy!
Một vị là thiên chi kiêu nữ!
Một vị là kỳ tài đan thuật Đế Đô!
Hai người này, một là tỳ nữ của Tần Ninh, một người là đan đồng của Tần Ninh. Trong trời đất này, còn chuyện gì huyễn hoặc hơn chuyện này?
Thánh Tâm Duệ không quan tâm tới Diệp Viên Viên, nhìn Tần Ninh, cung kính nói: “Tần đại sư!”
“Cứ gọi ta là Tần Ninh đi, cứ Tần đại sư, Tần đại sư nghe già chết đi được…”
“Vâng vâng vâng, Tần công tử!”
Thánh Tâm Duệ chắp tay đáp lời.
Bỗng nhiên xoay người, nhìn về mấy người phía sau, hét lên: “Đưa người lên đây cho ta!”
“Vâng!”
Trong chốc lát, hai võ giả kéo một người ném lên phía trước.
“Tần công tử, đây là Đỗ Triết, tự tiện rời khỏi thành Lăng Vân, dẫn đến khi Tần gia gặp nguy thì Thánh đan các lại không có ai hạ lệnh xuất thủ. Hôm nay, ta bắt ông ta lại đây, để cho Tần công tử xử lý ạ!”
Lúc này, Đỗ Triết toàn thân rách rưới, trên người có nhiều vết thương, rõ ràng là bị một trận đánh nặng.
“Tần công tử tha mạng, tha mạng. Vốn dĩ, ta thấy Tần công tử nhiều ngày không về, cho nên vội vàng tới Đế Đô báo cáo Thánh công tử, không ngờ đám Lăng gia lại ra tay. Tần công tử cứu mạng!”
Đỗ Triết nào còn là vị phàm đan sư đỉnh cấp tôn quý nữa mà khóc lóc thảm thiết, khổ sở cầu xin.
“Chuyện này Đỗ Tư Viễn đã nói với ta rồi. Không trách ông ta. Trái lại, ngươi làm như vậy thì rõ là quá khắc nghiệt đi!”
“Không khắc nghiệt đâu ạ!”
Thánh Tâm Duệ nói ngay: “Nếu không phải Tần công tử có thực lực đặc biệt, cửa thứ tám mà giết được tầng 1 cảnh giới Linh Hải, thì sợ là hôm nay ta không được thấy Tần công tử nữa đâu!”
Cửa thứ tám mà giết cảnh giới Linh Hải?
Vân Sương Nhi và Mạc lão ở bên cạnh cùng đám Tề Hạo đều biến sắc mặt.
Tề Hạo lúc này, tim đập chân run.
Hắn ta còn nghĩ trên đường đi tìm cơ hội để diệt trừ tan, tránh cho gã này múa may trước mặt mình.
May mà chưa ra tay nếu không mấy hộ vệ cửa thứ chín và cảnh giới Linh Hải tầng một chắc về chầu Diêm Vương rồi…
“Thả ông ta ra đi, đại sư Đỗ Triết ở thành Lăng Vân rất tốt, vừa hay cha ta có rất nhiều chuyện cần xử lý có thể hợp tác tốt với đại sư Đỗ Triết!”
“Nghe thấy chưa?”
Thánh Tâm Duệ đá vào một chân của Đỗ Triết, hừ lạnh nói: “Còn không mau tạ ơn Tần công tử tha chết đi!”
“Đa tạ Tần công tử, đa tạ Tần công tử!”
Lúc này, trái tim của Đỗ Triết mới trở về chỗ của nó. May mà thời gian trước, Tần Ninh đi vắng, Đỗ Tư Viễn và Tần Hâm Hâm có qua lại thân thiết nên hôm nay Tần Ninh mới không tính toán. Nếu không, hôm nay, ông ta cũng khó giữ được cái mạng này!
Thánh Tâm Duệ để tâm đến Tần Ninh như thế, còn coi trọng hơn cái mạng già này của ông ta.
Nếu Tần Ninh chết, Thánh Tâm duệ kia không có người giải độc, chỉ còn đường chết thì trước khi chết, chắc chắc là mạng của hai cha con ông ta cũng không còn.
“Tần công tử, chuyện này đã xong rồi, tới quán rượu Thánh Tước nghỉ ngơi thôi ạ?”, Thánh Tâm Duệ vội vàng nói.
“Thánh Tâm Duệ, thế nào thì ngươi cũng phải xem thứ tự trước sau chứ?”, Diệp Viên Viên cau mày nói.
Lúc này giữa hai người họ đang ở thế đối chọi gay gắt, mơ hồ nảy lửa….
“Công tử Tề Hạo, thuộc hạ theo lệnh của chủ nhân đi tìm một bé gái. Nếu không tìm được sẽ khó thoát khỏi tội chết, quả thật xin lỗi đã làm phiền công tử Tề Hạo. Thuộc hạ tìm được người đó sẽ lập tức rút lui!”
Tên áo đen cầm đầu lại một lần nữa chắp tay nói: “Nghe nói thiên phú của công tử Tề Hạo rất cao, lần này tới Đế đô, gia nhập học viên Thiên Thần, thuộc hạ xin chúc mừng trước ạ!”
Rõ ràng là khả năng nịnh nọt tên áo đen cầm đầu này cũng khá đấy.
“Được!”
Tề Hạo gật đầu, nói: “Ta lại muốn xem xem, rốt cuộc các ngươi thật sự muốn tìm người, hay là cố ý gây sự”.
Nghe thấy lời này, tên áo đen cầm đầu thầm than một tiếng.
Nếu Tề Hạo đuổi cút bọn chúng thì không muốn đi cũng phải đi!
Tề Hạo vừa nói dứt lời thì đứng sang một bên, cũng không nói nhiều.
Mà đúng lúc này, một tiếng kẹt cửa vang lên.
Gian phòng bên phải lại mở cửa.
Trong phòng, một già một trẻ đi ra.
Lão già mang vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn mọi người không mở miệng, mà thiếu nữ kia khoảng 18 tuổi, đôi mắt sáng long lanh, mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, thắt lưng đeo một dải lụa màu xanh, dáng người mảnh khảnh, cân đối.
Khuôn mặt đó không trang điểm nhưng lại đẹp đến mức khiến người khác phải nghẹt thở.
Chỉ có điều, cô gái này từ trên xuống dưới không hề có linh khí dao động, dù chỉ một chút, tựa hồ là một… người bình thường.
“Chỗ ta cũng không có người các ngươi muốn tìm!”
Giọng cô gái nghe như tiếng chuông bạc rất êm tai.
Nhưng đúng lúc này, tiếng cọt kẹt lại vang lên một lần nữa, gian phòng ở giữa cũng mở cửa.
Tần Ninh chắp hai tay sau lưng, đứng ở lan can nhìn xuống bên dưới.
“Các ngươi muốn tìm một bé gái 7, 8 tuổi phải không?”
Tần Ninh nhìn xuống bên dưới, thản nhiên nói.
“Vị công tử này, đúng là như vậy!”
“Ồ, ở chỗ ta này!”
Tần Ninh vừa nói dứt lời, vẫy vẫy tay, Lăng Tiểu Phi đi ra ngay lập tức.
“Tần Ninh ca ca, huynh sẽ không bán ta đi chứ?”
“Đương nhiên là không rồi. Nếu ta bán nhóc thì còn trang điểm cho nhóc xinh đẹp như thế sao?”
Chỉ một lúc trước, cô bé rửa mặt sạch sẽ, trở nên vô cùng thanh tú. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào nõn nà, quả thật khiến người khác không nỡ bắt nạt.
“Công tử Tần Ninh!”
Tên áo đen cầm đầu lên tiếng: “Cô bé này là con gái của quản gia thiết thân của chủ nhân nhà ta. Lần này bỏ nhà ra đi, quản sự đại nhân vô cùng lo lắng, phái ta đi tìm kiếm!”
“Xin Tần Ninh công tử trả đứa bé này lại cho chúng ta!”
“Hả? Hoá ra là như vậy!”
Tần Ninh nhìn Lăng Tiểu Phi.
“Không phải như vậy!”, Lăng Tiểu Phi hừ một tiếng, trong tay nắm chặt một miếng bánh nướng, nhỏ giọng nói: “Người này nói dối, gã không biết tên ta là gì!”
“Hả?”
Tần Ninh nhìn xuống bên dưới, nói: “Nếu đã là con gái của quản sự đại nhân thì ta nghĩ chắc ngươi biết tên của cô bé chứ?”
Lời vừa nói ra khiến tên áo đen cầm đầu đổi sắc mặt.
Gã chỉ tuân mệnh truy đuổi một bé gái, nào biết tên đứa bé là gì?
“Không biết?”
Tần Ninh cười nói: “Không biết tên, tới tìm người mà bộ dạng như kẻ cướp. Xem ra, cô bé này không phải con gái của quản sự nhà ngươi rồi. Vậy ta không có cách nào giúp ngươi!”
“Tần Ninh ca ca, huynh thật thông minh!”, Lăng Tiểu Phi cười hi hi nói.
“Đại ca, đừng nói nhiều, xông thẳng lên cướp người đi!”
Một tên áo đen không nhịn nổi, xông thẳng lên lầu hai đánh giết.
“Cút!”
Lúc này, Tần Hải hừ một tiếng, đấm ra một đòn chết chóc.
Bụp…
Tên áo đen là cửa thứ bảy Tử Môn, miệng phun ra một ngụm máu, nhếch nhác tháo chạy lui về, ngã trên mặt đất, lồng ngực xuất hiện một mảng cháy đen, trợn trắng mắt, trông có vẻ sắp chết.
Cửa thứ tám Kinh Môn!
Nhìn thấy thiếu niên bên cạnh Tần Ninh chỉ lớn hơn 1, 2 tuổi mà đã là cao thủ cửa thứ tám Kinh Môn thì vẻ mặt của tên áo đen cầm đầu khiến biến sắc.
“Tại sao còn cố tình cướp người chứ? Đến tên con gái quản sự nhà ngươi mà còn không biết à? Rõ ràng là đây không phải người ngươi muốn tìm!”
“Nhóc con, ngươi muốn chết!”
Tên áo đen cầm đầu sao lại không nhìn ra được, rõ ràng Tần Ninh đang giỡn mặt chúng. Lúc này, gã phát điên, hùng hổ bước tới.
“Bát phong chưởng!”
Một chưởng đánh ra, tám luồng khí cực mạnh lúc này liên tiếp xuất kích, bỗng chốc cuốn quanh thân thể của Tần Ninh.
“Cửa thứ chín à!”
Tần Ninh thầm cười khẩy, đứng ở lan can, đạp thẳng một chân ra.
Đến giờ, đạt tới cửa thứ chín, sức mạnh toàn thân của hắn đã đủ tới 400 mã lực, mà còn cộng thêm thi triển Cương Phong linh thể quyết cũng phải tăng sức mạnh gấp đôi.
Sức mạnh của một đạp này, đơn giản cũng ít nhất tới 500 mã lực.
Kể cả là võ giả cửa thứ chín Thiên Môn dùng hết sức lực cũng không cách nào so bì được.
Bụp…
Trong nháy mắt, tám luồng khí cực mạnh bị Tần Ninh đạp cho một cước mà tan biến, không chỉ như vậy mà tên áo đen cầm đầu xông lên còn bị khí lực dư thừa đánh thẳng vào người bật trở về.
“Cửa thứ chín Thiên Môn!”
Nhìn thấy vậy, lão già đi theo đứng sau cô gái trẻ kinh ngạc hô lên.
Phụt…
Tên áo đen cầm đầu phun ra một ngụm máu tươi, mặt nạ rơi xuống để lộ ra khuôn mặt kiên nghị của người đàn ông trung niên.
“Tần Ninh, ta nhớ tên ngươi rồi đó!”
Bóng người của tên cầm đầu áo đen vút qua, muốn mang người đi.
“Đến thì đến rồi, đi làm gì?”
Tần Ninh lại xuất ra một chưởng, linh khí hoá thành một mũi tên sắc nhọn, phập một tiếng cắm thẳng vào lưng của tên áo đen cầm đầu.
Hự, khí lực hộ thể quanh thân tên áo đen cầm đầu lúc này như đậu hũ, gã bị chém ngọt, ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Những kẻ khác đã sớm bị doạ sợ, sắc mặt như tro tàn, bỏ chạy tán loạn.
Nhìn thấy cảnh này, lão già đi theo cô gái trẻ khẽ nheo mắt lại.
“Linh khí phóng ra ngoài, tụ lại thành binh khí, đánh vỡ phòng ngự hộ thể cửa thứ chín Thiên Môn. Thiếu niên này, thật không đơn giản…”
“Mạc lão, thật khó có dịp nghe ông khen ngợi người khác!”, cô gái trẻ cười nhạt một tiếng nhưng lại mang một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
“Một thiếu niên thú vị như vậy, ta thật sự muốn làm quen một chút!”
Cô gái trẻ vừa nói vừa tiến lên phía trước.
Mạc lão kia vốn muốn ngăn cản, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không lên tiếng, lặng lẽ đi theo.
“Xin chào, ta tên là Vân Sương Nhi!”
Cô gái trẻ tự giới thiệu nói: “Hai vị công tử này xem ra rất nhiệt tình, chính trực, có thể cùng ngồi xuống nói chuyện một lát không?”
“Tần Ninh!”
Nhìn cô gái trước mặt đưa bàn tay ngọc ngà ra. Tần Ninh cũng khẽ giơ tay ra bắt tay cô ấy.
Ngay sau đó, Tần Nình khẽ nheo mắt lại.
Hình như cảm giác được ánh mắt của Tần Ninh, Vân Sương Nhi cười nói: “Cơ thể ta không có linh khí, không thể tu hành, Tần công tử không cần ngạc nhiên”.
Nhìn thấy ánh mắt không mang theo suy nghĩ khác của Tần Ninh, Vân Sương Nhi không khỏi có thêm hảo cảm với hắn.
Người khác nhìn thấy cô ấy thì đầu tiên là chú ý đến nhan sắc, nhưng Tần Ninh lại phớt lờ vẻ ngoài của cô ấy mà cảm nhận thấy sự kỳ lạ trong cơ thể của cô ấy.
Không có linh khí, không thể tu hành?
Khoé miệng của Tần Ninh vẽ lên nụ cười.
“Vân cô nương, ta thấy sắc mặt của cô hơi tái, hai bên thái dương hơi tối, chắc chắn là có chuyện phiền não. Ta thử đoán một chút được chứ?”, Tần Ninh bỗng nhiên mở miệng.
Chương 62: Hỗn độn thể
“Tần Ninh ca ca, huynh muốn theo đuổi tỷ tỷ Vân Sương Nhi xinh đẹp này sao?”, Lăng Tiểu Phi chợt lên tiếng: “Huynh muốn theo đuổi tỷ ấy thì có thể tìm một chỗ để ta tắm rửa trước một lát không. Lâu lắm rồi ta chưa tắm đây, thối hoắc à!”
“…”
“…”
Cuối cùng, mấy người tới đại sảnh của quán trọ. Đám võ giả cải trang thành thổ phỉ tháo chạy khiến quán trọ cũng dần dần khôi phục sự yên tĩnh.
Tề Hạo kia, lúc này cũng đi tới.
“Tu vi của Tần Ninh huynh thật không tầm thường, tại hạ khâm phục!”
Tề Hạo chắp tay cười nói. Miệng thì nói với Tần Ninh nhưng hai mắt lại khoá chặt vào Vân Sương Nhi.
Hắn ta chẳng thèm quan tâm tới Tần Ninh. Lý do đi qua đây là vì Vân Sương Nhi quá đẹp, vẻ ngoài thanh thuần, tao nhã khiến nhịp tim của hắn ta tăng tốc thình thịch trong lồng ngực.
“Vân Sương Nhi, cái tên hay quá!”
Tề Hạo nhìn Vân Sương Nhi, tán thưởng nói: “Cô nương thật sự trời sinh kiều diễm, tại hạ tên Tề Hạo của Tề gia quận Thiên Thuỷ xin được chỉ giáo thêm!”
Tề Hạo giơ tay ra, nhưng Vân Sương Nhi lại không quan tâm mà trái lại nhìn Tần Ninh.
“Công tử Tần Ninh, vừa rồi công tử nói ta có chuyện phiền lòng?”, Vân Sương Nhi điềm tĩnh nói: “Liệu Công tử Tần Ninh có biết chuyện của ta là gì không?”
“Ta biết xem tướng!”
Tần Ninh ra vẻ trịnh trọng, cười nói: “Tuy ta không biết chuyến đi này của cô nương là đi tới đâu, nhưng ta biết cô nương có bệnh không tiện nói ra!”
Nghe câu nói này, ánh mắt Vân Sương Nhi nhìn Tần Ninh rõ ràng mang thêm vẻ kinh ngạc.
“Quả thực, cô nương mang tinh mệnh võ giả, nhưng lại là mệnh phàm, hồn phàm, thể phàm, không có sự tương tác với linh khí, không thể tu hành, quả thật đáng tiếc!”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Vân Sương Nhi chợt biến sắc.
Mạc lão đứng bên cạnh thì cẩn thận nhìn Tần Ninh, trong ánh mắt mang theo tia cảnh giác và bất thiện.
“Sao ngươi biết?”, Mạc lão âm u nói.
“Ta nói rồi, ta biết xem tướng!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Thế nào, đúng hay không?”
Lúc này, Vân Sương Nhi cắn răng, nhìn Tần Ninh nói: “Tần công tử, nếu không chê thì hãy đến gian phòng của ta một chuyến!”
“Được!”
Tần Ninh vui vẻ đồng ý.
Hai người đứng dậy rời đi, bỏ mặc Tề Hạo ngồi một bên.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, khuôn mặt Tề Hạo đen sạm lại.
“Thằng nhãi này rốt cuộc là có lai lịch gì? Sao nhìn thế nào cũng giống kẻ lừa bịp!”, Tề Hạo lạnh lùng nói: “Thống lĩnh Trần Phong, điều tra cho ta người này!”
“Thiếu gia, chuyến đi này của chúng ta để tới Đế đô, tham gia kì thi để gia nhập học viên Thiên Thần, Diệp tiểu thư, biểu tỷ của người đang đợi rồi…”
“Bảo ngươi đi điều tra thì làm đi, nói lắm làm gì?”
Tề Hạo mất kiên nhẫn nói: “Dám tỏ vẻ trước mặt thiếu gia ta. Thằng nhãi này còn non lắm!”
Trong gian phòng kia, Mạc lão dè dặt nhìn chăm chăm Tần Ninh, vẻ mặt đầy cảnh giác.
“Yên tâm, trước mặt cao thủ cảnh giới Linh Hải tầng 5 như ông, ta sẽ không làm bừa đâu!”
Tần Ninh nhìn Vân Sương Nhi, cười nói: “Ta biết, thân thể của Vân tiểu thư có thể nói là mệnh phàm, hồn phàm, thể phàm, không thể khiến linh khí trong cơ thể mình ngừng lại, cho nên uổng phí dựa vào linh khí để thức tỉnh tinh môn nhưng không có cách nào tu hành cảnh giới”.
“Cũng giống như nắm trong tay một bảo tàng nhưng lại không có cách nào khởi động”.
“Công tử đã nhìn ra như vậy thì có cách giải quyết không?”
“Đương nhiên là có cách!”
Tần Ninh lại nói: “Thật ra, thể chất của cô không đơn giản chỉ là mệnh phàm, hồn phàm, thể phàm. Đây chỉ là những sai lầm mà những gã mù ngoài kia ngoài kia hằng ngày nhồi nhét vào đầu cô mà thôi!”
“Hả?”
Tần Ninh vừa dứt lời thì khuôn mặt của Vân Sương Nhi cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Lẽ nào thể chất của ta là linh thể?”
Vân Sương Nhi kinh ngạc không thôi.
“Không, cũng không phải là linh thế, cũng không phải là những thể chất loạn cào cào như thánh thể, vương thể, hoàng thể, đế thể!”
Tần Ninh lắc đầu phủ định.
“Vậy rốt cuộc là cái gì?”
Lúc này Vân Sương Nhi cũng cảm thấy mờ mịt.
“Không biết, Vân tiểu thư đã từng nghe đến một vài lời truyền lại trong dân gian chưa!”
Tần Ninh bĩnh tĩnh nói: “Trong trời đất của chúng ta, từ lúc bắt đầu không phải là thế này, mà là từng thế giới nhỏ bị ngăn cách nhau. Sau đó, một vị thần đã sắp xếp lại vạn giới, thống nhất lại thế giới”.
“Và dựa vào đó để định thời gian!”
“Nhưng trước khi thống nhất, thì nó được gọi là thời kỳ hỗn độn!”
Tần Ninh đứng lên, nói: “Mà thể chất của cô chính là hỗn độn thể, không thể gọi là thể chế đặc biệt, nhưng nó đặc biệt ở chỗ là tồn tại trước hỗn độn”.
“Hỗn độn thể, hấp thu nguyên lực cường đại chứ không phải linh khí, cho nên cơ thể của cô không có chút tương tác nào với linh khí là chuyện bình thường”.
“Nguyên khí? Chân nguyên khí?”
Sắc mặt của Vân Sương Nhi u ám nói: “Ta đã từng xem sách cổ ghi chép, nhưng đạo tu hành của võ giả loài người, thay trời đổi đất. Bây giờ là thế giới của linh khí, ta tìm chân nguyên khí ở đâu mà tu hành?”
“Ai nói với cô nhất định phải dựa vào chân nguyên khí để tu hành?”
“Công tử có cách sao?”
“Đương nhiên!”, Tần Ninh thản nhiên cười.
Nghe thấy lời này, tâm trạng của Vân Sương Nhi bỗng tươi sáng hơn.
Từ nhỏ tới lớn, cô ấy đều không thể tu hành. Mỗi lần bao phủ linh khí trong cơ thể nhưng rất nhanh tiêu tan hết, thân thể của mình không có lực tương tác với linh khí.
Ngay cả cha mình cũng không có cách nào phá giải.
Chuyến đi này chuẩn bị tới Đế đô là vì tìm một người họ hàng, hỏi xem trong sách cổ có cách đặc biệt nào không.
“Tốt quá, công tử có cách rồi!”
Vân Sương Nhi vui mừng nói: “Cách gì vậy?”
“Cái này à…”
Tần Ninh thản nhiên cười: “Có thể nói cho cô biết cách thức, nhưng cô phải đáp ứng một điều kiện của ta!”
“Điều kiện gì?”
“Làm tỳ nữ của Tần Ninh ta!”, Tần Ninh thản nhiên nói.
“Bậy bạ!”
Tần Ninh vừa dứt lời thì Mạc lão đứng bên cạnh chợt lớn tiếng quát mắng: “Nhóc con, đừng cho rằng ngươi ở đây lẻo mép mấy câu thì có thể khiến tiểu thư của nhà ta tin tưởng làm tỳ nữ của ngươi. Ngươi không đủ tư cách đâu!”
“Hở?”
Tần Ninh cau mày, nói: “Ta hỏi cô ấy, không phải hỏi ông?”
“Nếu không phải thấy cô ấy có hỗn độn thể hiếm có, thì ta cần gì phải tốn nửa ngày giải thích với các người?”
“Cái này…”
Vân Sương Nhi bất lực nói: “Ta đồng ý điều kiện này thì cha ta cũng không đồng ý!”
“Vậy được rồi!”
Tần Ninh đứng lên, vỗ vỗ quần áo, thản nhiên nói: “Nếu đã vậy thì không còn gì để nói nữa”.
“Haizzz…”
“Tần Ninh ca ca!”
Vân Sương Nhi còn muốn nói gì, nhưng Lăng Tiểu Phi ở một bên khác đã tắm rửa xong đi vào phòng.
Thân hình nhỏ bé khoảng 7, 8 tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ hồng hào nõn nà, sạch sẽ như viên ngọc thô. Cô bé này mà lớn lên, chắc chắn cũng là một đại mỹ nhân hại nước hại dân.
“Không tệ, người thơm hơn rồi đấy!”
Tần Ninh xoa đầu cô bé, nói: “Đi thôi!”
“Hả? Huynh nói chuyện xong với tỷ tỷ xinh đẹp kia rồi à? Hình như nói chuyện cũng không vui vẻ lắm nhỉ? Có phải tỷ tỷ xinh đẹp cảm thấy huynh không xứng với tỷ ấy không?”
Nghe lời nói này, Tần Ninh không khỏi cười khổ.
“Đúng rồi, người ta coi thường đấy mà, ta tự mình đa tình thôi!”, Tần Ninh khổ não nói.
“Để ta tới giúp huynh!”, Lăng Tiểu Phi sải bước ra, nhìn Vân Sương Nhi, cười hi hi nói: “Sương Nhi tỷ tỷ, Tần Ninh ca ca là một người tốt lắm đấy. Tỷ không gả cho huynh ấy thì sẽ hối hận cả đời nè!”
Gả? Hối hận?
Chuyện này liên quan gì đến nhau chứ!
Tần Ninh không khỏi nhìn Lăng Tiểu Phi bằng một con mắt khác!
Chương 63: Đột phá cảnh giới Linh Hải
Cô bé này mà lớn lên sẽ không phải hồng nhan họa thủy đâu, mà là một cái mầm họa lớn thì có!
Tần Ninh ôm cô bé lên, cười nói: “Yên tâm đi, ca ca không lo bị ế đâu mà!”
Hai bóng người cứ thế đi ra ngoài.
Tần Ninh hơi dừng lại, quay người nói: “Nếu hôm nào cô nghĩ lại thì có thể tới học viện Thiên Thần tìm ta, nhưng với điều kiện là ta vẫn ở đó!”
“À mà điều kiện không đổi nhé, ta vẫn còn thiếu một tỳ nữ nữa, nếu đến muộn thì ta sẽ không cần nữa đâu!”
Nghe vậy thì Mạc lão này cũng phát điên.
“Tiểu thư, tên nhãi này quá ngông cuồng!”
Mạc lão hừ nói: “Cảnh giới cửa thứ 9 nho nhỏ mà đã kiêu ngạo vậy rồi, còn đòi tiểu thư làm tỳ nữ chứ, lão phu...”
“Thôi bỏ đi!”
Vân Sương Nhi cười đáp: “Ta thấy người này là người rất thú vị mà!”
“Huynh ấy nói hối hận thì đến học viện Thiên Thần à? Vừa hay lần này chúng ta cũng tới đó tìm Ám thúc thúc, có thể cùng đường rồi!”
“Tiểu thư...”
“Mạc lão, thôi nào, ta đã quyết rồi!”
Vân Sương Nhi ngáp một cái rồi nói tiếp: “Mấy ngày này đi đường liên tục, mệt chết ta mất, Mạc lão, ông cũng nghỉ ngơi sớm đi!”
“Vâng!”
...
Cùng lúc đó, Tần Ninh đã về đến phòng.
“Tần Ninh ca ca, Sương Nhi tỷ tỷ xinh đẹp lắm, sao huynh lại để người ta làm tỳ nữ chứ? Bảo sao người ta từ chối huynh!”
Lăng Tiểu Phi làm dáng người lớn, chỉ trích nói.
“Vì cô ấy đủ tư cách làm tỳ nữ của ta chứ sao. Mặc dù là hỗn độn thể chục ngàn năm có một, nhưng... cũng chỉ là đủ tư cách mà thôi...”
“Tần Ninh ca ca, huynh giỏi thật đấy!”
Lăng Tiểu Phi không hiểu gì, nhưng vẫn tỏ vẻ rất tán đồng.
“Thôi được rồi, ngày mai còn phải lên đường nữa, có khi đám kia vẫn sẽ tới tiếp đó, nhóc mau đi ngủ đi!”
“Ta muốn ngủ với Tần Ninh ca ca cơ!”
Lăng Tiểu Phi lúc này ôm lấy hai chân Tần Ninh nói: “Ta sợ ở một mình lắm!”
“Ặc...”
“Được không ạ? Tần Ninh ca ca...”
Tần Ninh từ khi giác tỉnh ký ức của chín đời chín kiếp thì luôn coi bản thân mình là một lão quái vật, nhưng lúc này cũng không cự tuyệt được lời thỉnh cầu của cô bé.
“Được rồi được rồi, thế muội ngủ trên giường đi!”
“Ồ yeee!”
Lăng Tiểu Phi nhảy lên trên giường, kéo chăn rồi nằm xuống.
Tần Ninh cười khổ, lắc đầu, đến bên giường rồi ngồi xếp bằng xuống.
Không bao lâu sau, Lăng Tiểu Phi đã ngủ say.
Tần Ninh thở phào nhẹ nhõm.
“Hậu duệ của Cửu U Chu tước lại lưu lại ở Cửu U đại lục, thần kỳ quá...”
“Xem ra trong mấy chục ngàn năm nay, có nhiều chuyện phát sinh thật đấy!”
Tần Ninh thở ra rồi ngồi thiền, lòng bàn tay hướng lên trên, giữa hai tay có chín luồng khí xoáy, lúc này nó đang ngưng tụ.
Chín luồng khí xoáy trải qua thời gian dài ngưng luyện đã có thể ngưng thực. Mỗi một luồng khí xoáy đều đều tràn đầy linh khí.
Trong lúc ấy, Tần Ninh đã nuốt một viên linh đan.
Chính là Cửu Chuyển Ngọc kim đan.
Cửu Chuyển Ngọc kim đan có hiệu quả cực kỳ mạnh, nhất là với những người ở cảnh giới thứ 9 mở ra cảnh giới Linh Hải.
Uống xong, Tần Ninh mới tràn đầy linh khí, nó bao trùm khắp cơ thể của hắn.
Trong giây phút ấy, lòng bàn tay Tần Ninh tỏa ra 9 luồng khí xoáy.
“Hợp!”
Tần Ninh hét nhỏ một tiếng, đem 9 luồng khí xoáy đánh vào trong lòng bàn tay mình.
Những tiếng rung vang lên, chín luồng khí xoáy đang bài trừ lẫn nhau, tạo ra phản lực cực lớn, xung kích vào cơ thể Tần Ninh.
“Chút giãy dụa này cũng thường thôi!”
Tần Ninh đấm ra, linh khí từ các vị trí của chín cửa xông ra ngoài.
Linh khí trong chín cửa bắt đầu trấn áp 18 luồng khí xoáy.
“Hợp!”
Tần Ninh lại thấp giọng hét lên, chín luồng khí xoáy lúc này đang dần dần ngưng tụ.
Dần dần, hai tay Tần Ninh đã có một linh hải đang hình thành.
Như vòng xoáy ngưng tụ giữa biển rộng, chín luồng khí xoáy lúc này tụ lại thành một, hình thành ra một luồng linh hải.
“Trấn!”
Hắn nắm chặt tay, một sức mạnh cuồng bạo đang tỏa ra, Tần Ninh âm thầm thở phào.
Hai lòng bàn tay hắn chầm chậm mở ra, linh khí ngưng tụ thành một con dao găm.
“Tầng 1 cảnh giới Linh Hải!”
Tần Ninh khẽ mỉm cười đứng dậy.
“Võ giả cảnh giới Linh Hải, hai tay ngưng tụ linh hải, cảnh giới tầng 1 có 1000 mã lực, lại được xưng là 1 lực giao!”
Tần Ninh lẩm bẩm: “Mà ta...”
Hắn nắm chặt bàn tay lại, sức mạnh bắt đầu tỏa ra từng tầng.
Rung...
Mà lúc này, Phong Thần châu trong đầu hắn đang chầm chậm xay chuyển.
Đây là lần đầu tiên Phong Thần châu có biến hóa kể từ khi bị đoạt mất Tinh Môn.
Mà lần trước, Phong Thần châu đem ký ức của chín đời chín kiếp dung hợp lại toàn bộ. Lần này... lại có động tĩnh gì đây?
Viên ngọc này không phải là của Tần Ninh mà là của cha hắn đích thân trao lại cho hắn khi rời đi và phân phó hắn phải giữ chặt viên ngọc này bất kể lý do gì.
Nhưng từ đầu chí cuối, hắn không hề biết viên Phong Thần châu này có tác dụng gì!
Khi Phong Thần châu xoay chuyển, Tần Ninh lập tức cảm nhận được nó di chuyển đến lòng bàn tay của mình.
Giây phút ấy, linh hải trong lòng bàn tay không ngừng xoay chuyển, cơ thể Tần Ninh và thiên địa bên cạnh phản phất như dung hòa làm một.
Cơ thể hắn biến thành một điểm, nơi linh khí thiên địa vận chuyển.
“Lấy linh khí tôi thể...”
Tần Ninh vội vàng nhắm mắt lại.
Thời gian từng lúc trôi qua, mãi cho đến sáng, linh khí tôi thể mới ngừng lại.
Trong lòng Tần Ninh có một luồng khí thế khác lan tỏa.
Lại tăng cấp rồi, là sức mạnh tăng lên.
“5 lực giao...”
Tần Ninh lại cảm thấy một cảm giác khác.
Đây là một thay đổi hoàn toàn mới.
Cơ thể hắn khủng bố hơn cả lúc trước.
“Phong Thần châu này... Ảo thật đấy!”
Lúc này, Phong Thần châu đã yên tĩnh quay về trong đầu hắn.
Nhưng Tần Ninh lại phát hiện Phong Thần châu kia phảng phất như có một cái động nhỏ và có thể dùng ý nghĩ để khống chế.
Có thể thấy bên trong Phong Thần châu là một không gian cỡ 10 mét vuông gì đó.
“Một không gian tự lập, có thể đặt đồ vật trong đó được!”
Tần Ninh biết Phong Thần châu này e là sắp yên lặng nữa rồi.
Tần Ninh vận chuyển linh khí thiên địa, lấy bản thân mình thành đổi làm một điểm của thiên địa, mượn linh khí thiên địa để tẩy luyện.
Đúng là gần như thần.
Phong Thần châu khiến hắn kinh ngạc quá.
Hắn tỉnh lại, mở hai mắt ra.
Khi cảm nhận được áp lực phía sau, Tần Ninh không khỏi cười khổ.
Lăng Tiểu Phi không biết từ lúc nào đã bò lên lưng hắn và ngủ, cô nhóc ngủ rất ngon, khiến người ta không dám làm phiền.
Tần Ninh nghỉ ngơi một lúc rồi mới gọi Lăng Tiểu Phi dậy.
Mấy ngày sau đó, vì có Lăng Tiểu Phi ở bên cạnh nên lộ trình của Tần Ninh và Tần Hải không còn nhàm chán nữa.
Nhưng mà Vân Sương Nhi đi theo lại khiến Tần Ninh hơi bất ngờ.
Chương 64: Đến Đế Đô
Hắn cứ cho rằng sẽ không đàm phán được Vân Sương Nhi thì cô gái này sẽ đi cơ.
Ai mà ngờ Vân Sương Nhi dường như lại không để ý gì đến cuộc nói chuyện tối đó, ngược lại còn làm bạn với hai anh em Tần Ninh và nói chuyện phiếm với họ.
Chuyện này khiến một vị công tử nào đó tức chết.
Lúc này, trong một ngọn núi, đám Tần Ninh đang nghỉ ngơi.
Tề Hạo đang ăn chim quay, nhìn sang chỗ Tần Ninh và Vân Sương Nhi nói chuyện đến là vui vẻ, trong lòng tức tối vô cùng.
“Thằng nhãi con kia dựa vào cái gì mà có được hảo cảm của Vân Sương Nhi chứ?”
Tề Hạo hừ nói: “Trần Phong, ngươi đã điều tra được tên kia chưa?”
“Khởi bẩm thiếu gia, Tần Ninh là tam thiếu gia của nhà họ Tần thành Lăng Vân, nghe nói đã bị cướp mất Tinh Môn, nhưng lại có thiên phú giúp Tần gia thống trị cả thành Lăng Vân”.
“Ồ?”
Nghe đến đó, Tề Hạo lại rất tò mò.
“Đường đường một thành Lăng Vân nho nhỏ cũng chỉ chưa đến một triệu dân, tuổi gì bằng được quận thành lớn như quận Thiên Thủy? Chắc là trong ấy chẳng có nổi võ giả cảnh giới Linh Hải đâu?”
Tề Hạo xì mũi: “Ta không tin thằng nhãi này còn đẹp trai hơn cả ta?”
Nghe được câu này, Trần Phong chỉ có thể cười khổ. Công tử nhà mình lúc nào cũng cực kỳ tự cao, nếu đến Đế Đô mà cứ thế sẽ không tốt chút nào.
Mấy ngày sau đó, Tần Ninh và Tần Hải dẫn Lăng Tiểu Phi đi theo. Cô nhóc này đi được mấy bước lại kêu mệt, cứ đòi trèo lên lưng Tiểu Thanh.
Ban đầu Tiểu Thanh còn không chịu, nhưng về sau cứ ngày nào Lăng Tiểu Phi không ngồi lên nó thì nó còn giận.
Bốn, năm ngày sau, cuối cùng cũng có bóng dáng mờ mờ xuất hiện trước mắt nhóm người.
Thành Bắc Minh của Đế Đô có mấy ngàn năm lịch sử, cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.
Cả tòa thành Bắc Minh vuông vức, dân số hàng chục triệu người, có tường sắt vây quanh. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy nó như một con mãnh thú màu đen đang há miệng và nuốt bất kỳ ai tiến vào vậy.
Tường thành đen ngòn được làm từ huyền thiết kiên cố, cao mấy trăm mét, dày chắc. Chỉ một cổng thành rộng mười mấy mét, hai bên có hộ vệ hoàng gia của đế quốc Bắc Minh.
“Cuối cùng cũng đến rồi...”
Tần Ninh lúc này thở phào nhẹ nhõm, từ từ nói: “Đế Đô, lần này sắp phải thay đổi rồi!”
Đám người tiến lên trước, cho dù thấy bóng dáng thành Bắc Minh rồi nhưng vẫn phải đi nửa ngày mới đến cổng thành.
Để đi vào trong, một người phải nộp ra 100 lượng. Sau khi vào thành, Tần Ninh hoa hết cả mắt. Hắn nhìn bốn phía, không biết làm gì.
“Nghe nói thành Bắc Minh giống như một đất nước trong đất nước, không ngờ lại đúng vậy thật!”
Đường phố phồn hoa, xe 16 ngựa đi còn được.
Ngựa xe như nước áo quần như nêm, nhìn sầm uất vô cùng.
“Đồ phèn!”
Tề Hạo xì mũi nói: “Lần đầu đến Đế Đô à? Có biết nên ở đâu chưa?”
“Gần đây học viện Thiên Thần đang chiêu mộ đệ tử ngoại viện, đang là lúc đông người nếu không đặt trước thì còn lâu mới tìm được!”
Tề Hạo khinh bỉ nhìn Tần Hải và Tần Ninh.
Hai người này không xứng lọt vào mắt hắn ta!
Đúng là mấy thằng ở nhà quê mới lên, chắc cũng không biết ở chỗ nào đâu.
Giờ muốn tìm chỗ ở còn khó hơn lên trời.
“Nói vậy Tề công tử đã có chỗ rồi sao?”, Tần Hải bất mãn nói.
Trên đường đi có Vân Sương Nhi bám đuôi thì thôi đi, dù gì có mỹ nữ bầu bạn thì ai mà chê, nhưng cái tên Tề Hạo này đã đi theo rồi còn xỏ xiên cả chặng đường.
Tính Tần Ninh tốt, không chấp, nhưng hắn ta thì không.
“Đương nhiên rồi!”
Tề Hạo kiêu ngạo nói: “Mẹ ta là em gái của trưởng tộc nhà họ Diệp, lần này ta còn chưa đến nhưng nhà họ Diệp đã đặt trước cho ta rồi!”
Tề Hạo nói xong thì quay sang nhìn Vân Sương Nhi: “Vân tiểu thư chưa có chỗ ở đâu nhỉ? Hay là ở chung với ta nhé? Ta đảm bảo tiểu thư sẽ được an toàn!”
“Chúng ta đi thôi!”
Tần Ninh xua tay: “Tìm chỗ ở cái đã rồi mai đến học viện Thiên Thần!”
“Ừm!”
Tần Hải cũng mặc kệ Tề Hạo, quay người đi luôn.
“Tần công tử, đi chung đi!”, Vân Sương Nhi cười nhạt nhưng lại như trăm hoa đua nở: “Vừa hay ta cũng cần tìm chỗ!”
Cô ấy từ chối lời mời của Tề Hạo!
Tần Ninh gật đầu, cũng không từ chối.
Thật ra hắn cũng có lòng yêu thích Vân Sương Nhi.
Nhưng chỉ vì tài năng của cô ấy!
Vân Sương Nhi có hỗn độn thể, nếu lãng phí thì rất đáng tiếc.
Bồi dưỡng tốt có khi sẽ thành nữ Đế!
“Viên Viên tỷ!”
Mà lúc này, có một âm thanh vui vẻ vang lên.
Cả người Tề Hạo nhảy cẫng lên, vui mừng hét lớn: “Thấy chưa thấy chưa? Chị họ ta đến đón ta đây này, Diệp Viên Viên, thiên chi kiêu nữ nhà họ Diệp, mỹ nữ nổi danh của Đế Đô!”
Nghe đến đó, ánh mắt Tần Hải lại lộ ra thần sắc bất bình.
Nhà họ Diệp, một trong các hào môn của đế quốc Bắc Minh. Diệp Viên Viên, đó là thiên chi kiêu nữ nổi danh khắp vùng.
Tề Hạo này có mạng tốt thật.
“Hehe, nói cho các ngươi biết, chị họ ta đã giác tỉnh Hoàng thể, còn đạt tầng 4 cảnh giới Linh Hải, trở thành đối tượng được quan tâm của học viện Thiên Thần!”
“Giờ toàn bộ Đế Đô đều phải ngưỡng mộ tỷ ấy, được gọi là thiên chi kiêu nữ!”
Tề Hạo đắc ý vô cùng, hưng phấn không thôi. Hắn không ngừng vẫy tay với người ấy.
“Biểu tỷ!”
“Tề Hạo, sao giờ ngươi mới tới?”, Diệp Viên Viên lạnh nhạt nói: “Bảo là sẽ đến trước ngày mồng 5 mà?”
Diệp Viên Viên nở nụ cười lịch sự, cả người như một đóa hoa sen yên tĩnh không tanh mùi bùn. Nhưng gương mặt lại lộ chút sầu não.
“Khụ khụ, biểu tỷ, trên đường đi hơi chậm trễ chút, xin lỗi tỷ!”
Tề Hạo nhất thời đi đến bên Diệp Viên Viên và nói: “Biểu tỷ, chỗ ở sao rồi ạ? Đệ có một người bạn là tiểu thư Vân Sương Nhi, quen trên đường đi, có thể sắp xếp cho cô ấy một gian không ạ? Tiểu thư Vân Sương Nhi...”
Tề Hạo lúc này chăm chú giải thích, không ngừng khinh bỉ nhìn Tần Ninh.
Như đang nói với Tần Ninh rằng.
Thứ phèn, dám so với ta á? Được không?
Nhưng càng nói Tề Hạo càng phát hiện có gì đó sai sai!
Diệp Viên Viên không nhìn sang Vân Sương Nhi mà hắn ta giới thiệu, nhưng nhìn sang Tần Ninh.
“Biểu tỷ, không phải hai tên nhà quê này đâu, có gì mà xem chứ!”, Tề Hạo thúc giục: “Tỷ có nghe đệ nói không? Biểu tỷ!”
“Câm mồm!”
Diệp Viên Viên lại lạnh lùng quát Tề Hạo.
Bị Diệp Viên Viên mắng, Tề Hạo nhất thời im lặng.
Mặc dù Diệp Viên Viên là chị họ của hắn ta, nhưng hai người như trời với vực.
Diệp Viên Viên vừa kích hoạt hoàng thể, tương lai sẽ thành thiên nữ chấn động đế quốc Bắc Minh. So với nàng, hắn ta còn không là cái đinh gì.
Mà lúc này Diệp Viên Viên lại nhìn Tần Ninh.
Hả, cái gì đây?
Tề Hạo chết đứng.
Không chỉ là Tề Hạo, Tần Hải cũng đang sửng sốt.
Chương 65: Bái kiến Tần công tử
Diệp Viên Viên quả thật rất xinh đẹp, có thể nói là cùng cấp bậc với Vân Sương Nhi.
Nhưng hai người cũng có điểm không giống nhau. Diệp Viên Viên là vẻ đẹp hiền hậu, đem lại cho người ta cảm giác điềm tĩnh, nhưng có thêm phần lạnh lùng.
Mà Vân Sương Nhi lại có thêm một phần thông minh, lanh lợi.
So sánh kỹ càng thì hai người này không phân thắng bại vì không phải cùng một kiểu đẹp.
Nhưng, Tần Hải thề rằng, đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy một mỹ nữ cao ngạo như vậy thì tam đệ cũng không thể quen biết được.
Nhưng bây giờ, mỹ nữ kia lại đang đi qua đây.
Là có ý gì?
“Viên Viên… bái kiến Tần công tử!”
Trong khoảnh khắc Diệp Viên Viên lên tiếng mọi người đều sững sờ.
Tề Hạo chết lặng.
Tần Hải sửng sốt.
Ngay cả Vân Sương Nhi cũng cảm thấy khó hiểu.
Phải biết rằng, Diệp Viên Viên không phải chào hỏi Tần Ninh theo hình thức con gái đế quốc chào hỏi khi gặp mặt mà là như… thái độ của tỳ nữ hành lễ với Tần Ninh.
“Ta còn cho rằng cô không định nhận công tử là ta nữa đấy!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Xem ra, Diệp gia nhà cô ở đế quốc Bắc Minh thật sự không đơn giản nhỉ!”
Nghe thấy câu nói này, Diệp Viên Viên thầm cười khổ.
Không đơn giản?
Trong mắt Tần Ninh, chỉ sợ là không có chuyện gì là không đơn giản thì có?
“Tần công tử!”
“Tần công tử!”
Phía sau Diệp Viên Viên là Khô lão và ba người Diệp Lượng, Diệp Sảng, Diệp Phong cũng đi tới, cung kính nói.
Lần trước, thủ đoạn và thực lực mà Tần Ninh thể hiện ở trong hang sâu, quả thật khiến họ cảm thấy khó mà tưởng tượng.
Sau đó, họ nghĩ kỹ lại thì thấy thật khủng khiếp.
Lần này lại được gặp Tần Ninh, trong lòng họ nảy sinh thêm vài phần cung kính.
“Tần công tử đã tới Đế Đô thì để ta sắp xếp chỗ ở nhé!”
Diệp Viên Viên lên tiếng: “Ta đã đặt phòng cho Tần công tử ở quán rượu Phong Diệp!”
Quán rượu Phong Diệp!
Lúc này, Tề Hạo cảm thấy mí mắt giật giật, quán rượu Phong Diệp là quán rượu sang trọng nhất trong sản nghiệp của Diệp gia, chính là nơi mà tới con cháu của Diệp gia cũng ít tới ở.
Nơi xa hoa đó có thể đứng trong danh sách ba quán rượu hàng đầu ở đế quốc Bắc Minh!
Diệp Viên Viên lại sắp xếp cho Tần Ninh ở đó?
Nói đùa gì vậy?
“Cô biết ta sắp tới sao?”, Tần Ninh lên tiếng.
“Lần trước tạm biệt, ta đã phái người chú ý động tĩnh phía Tần gia!”
Diệp Viên Viên cung kính nói: “Nhưng khi phái người chạy tới Tần gia, thì những thuộc hạ đó lại không có mắt nhìn, không ra tay trợ giúp Tần gia. Là lỗi của tỳ nữ, xin Tần công tử trừng phạt!”
“Trừng phạt thì thôi đi, vốn dĩ đó cũng không phải chuyện lớn gì!”
Nghe câu nói này, Diệp Viên Viên thở phào một hơi.
“Mời Tần công tử và cô bé kia vào ở quán rượu Phong Diệp ạ!”, Diệp Viên Viên lại nhắc lại.
“Sao thế được!”
Bỗng nhiên, vào lúc này chợt vang lên một giọng nói đầy từ tính.
“Tần đại sư sao có thể vào ở nơi thấp kém như quán rượu Phong Diệp được? Tần đại sư nên cùng đệ tử vào ở quán rượu Thánh Tước đi ạ!”
Đây là ai nữa?
Nghe thấy câu nói này, mọi người không khỏi quay người lại nhìn.
Nhìn thấy người tới, Diệp Viên Viên cau mày.
“Thánh Tâm Duệ, ngươi có ý gì?”
Thánh Tâm Duệ?
Đợi đã, trời ạ!
Lúc này, Tề Hạo cảm thấy như có viên đá cực lớn đè vào lồng ngực, hít thở vô cùng khó khăn.
Cửu công tử của Thánh đan các chuyên giao dịch linh khí, linh đan lớn nhất Đế Đô, Thánh Tâm Duệ!
Thật sự là hắn ta sao?
Cái tên này đã nổi tiếng khắp đế quốc Bắc Minh cơ đấy.
Hắn ta mới 16 tuổi nhưng đã vang danh là linh đan sư nhất phẩm!
Được nhân gian ca tụng là kỳ tài đan thuật thời đại mới của đế quốc Bắc Minh!
Gã này, sao lại xuất hiện ở đây?
“Diệp Viên Viên, ta có thể có ý gì được nữa?”
Thánh Tâm Duệ lại nói: “Thánh Tâm Duệ ta là đan đồng thiết thân của Tần đại sư. Tần đại sư tới Đế Đô đương nhiên ta phải chiêu đãi thật tốt rồi!”
“Quán rượu Phong Diệp của Diệp gia ngươi chỉ là một trong ba quán rượu đứng đầu Đế Đô. Còn quán rượu Thánh Tước của Thánh đan các ta thì đã được công nhận là đệ nhất Đế Đô rồi đó, đương nhiên là sẽ ở chỗ của ta rồi!”
Tần đại sư? Đan đồng thiết thân?
Lúc này, Tề Hạo chỉ cảm thấy trời đất xoay vòng.
Đường đường là kỳ tài đan thuật thời đại mới mà lại là đan đồng thiết thân của gã nhà quê như Tần Ninh?
Chuyện khỉ gì vậy!
Mà nhìn bộ dạng của Thánh Tâm Duệ thì không cho vậy là nhục mà còn lấy làm vinh dự?
Tần Hải đứng một bên run rẩy, kích động đến phát run lên.
Tuy rằng hắn ta không hiểu nguyên do trong đó, nhưng trước mắt xem ra, em trai này của mình thật sự là… thâm tàng bất lộ đấy!
Một vị là thiên chi kiêu nữ!
Một vị là kỳ tài đan thuật Đế Đô!
Hai người này, một là tỳ nữ của Tần Ninh, một người là đan đồng của Tần Ninh. Trong trời đất này, còn chuyện gì huyễn hoặc hơn chuyện này?
Thánh Tâm Duệ không quan tâm tới Diệp Viên Viên, nhìn Tần Ninh, cung kính nói: “Tần đại sư!”
“Cứ gọi ta là Tần Ninh đi, cứ Tần đại sư, Tần đại sư nghe già chết đi được…”
“Vâng vâng vâng, Tần công tử!”
Thánh Tâm Duệ chắp tay đáp lời.
Bỗng nhiên xoay người, nhìn về mấy người phía sau, hét lên: “Đưa người lên đây cho ta!”
“Vâng!”
Trong chốc lát, hai võ giả kéo một người ném lên phía trước.
“Tần công tử, đây là Đỗ Triết, tự tiện rời khỏi thành Lăng Vân, dẫn đến khi Tần gia gặp nguy thì Thánh đan các lại không có ai hạ lệnh xuất thủ. Hôm nay, ta bắt ông ta lại đây, để cho Tần công tử xử lý ạ!”
Lúc này, Đỗ Triết toàn thân rách rưới, trên người có nhiều vết thương, rõ ràng là bị một trận đánh nặng.
“Tần công tử tha mạng, tha mạng. Vốn dĩ, ta thấy Tần công tử nhiều ngày không về, cho nên vội vàng tới Đế Đô báo cáo Thánh công tử, không ngờ đám Lăng gia lại ra tay. Tần công tử cứu mạng!”
Đỗ Triết nào còn là vị phàm đan sư đỉnh cấp tôn quý nữa mà khóc lóc thảm thiết, khổ sở cầu xin.
“Chuyện này Đỗ Tư Viễn đã nói với ta rồi. Không trách ông ta. Trái lại, ngươi làm như vậy thì rõ là quá khắc nghiệt đi!”
“Không khắc nghiệt đâu ạ!”
Thánh Tâm Duệ nói ngay: “Nếu không phải Tần công tử có thực lực đặc biệt, cửa thứ tám mà giết được tầng 1 cảnh giới Linh Hải, thì sợ là hôm nay ta không được thấy Tần công tử nữa đâu!”
Cửa thứ tám mà giết cảnh giới Linh Hải?
Vân Sương Nhi và Mạc lão ở bên cạnh cùng đám Tề Hạo đều biến sắc mặt.
Tề Hạo lúc này, tim đập chân run.
Hắn ta còn nghĩ trên đường đi tìm cơ hội để diệt trừ tan, tránh cho gã này múa may trước mặt mình.
May mà chưa ra tay nếu không mấy hộ vệ cửa thứ chín và cảnh giới Linh Hải tầng một chắc về chầu Diêm Vương rồi…
“Thả ông ta ra đi, đại sư Đỗ Triết ở thành Lăng Vân rất tốt, vừa hay cha ta có rất nhiều chuyện cần xử lý có thể hợp tác tốt với đại sư Đỗ Triết!”
“Nghe thấy chưa?”
Thánh Tâm Duệ đá vào một chân của Đỗ Triết, hừ lạnh nói: “Còn không mau tạ ơn Tần công tử tha chết đi!”
“Đa tạ Tần công tử, đa tạ Tần công tử!”
Lúc này, trái tim của Đỗ Triết mới trở về chỗ của nó. May mà thời gian trước, Tần Ninh đi vắng, Đỗ Tư Viễn và Tần Hâm Hâm có qua lại thân thiết nên hôm nay Tần Ninh mới không tính toán. Nếu không, hôm nay, ông ta cũng khó giữ được cái mạng này!
Thánh Tâm Duệ để tâm đến Tần Ninh như thế, còn coi trọng hơn cái mạng già này của ông ta.
Nếu Tần Ninh chết, Thánh Tâm duệ kia không có người giải độc, chỉ còn đường chết thì trước khi chết, chắc chắc là mạng của hai cha con ông ta cũng không còn.
“Tần công tử, chuyện này đã xong rồi, tới quán rượu Thánh Tước nghỉ ngơi thôi ạ?”, Thánh Tâm Duệ vội vàng nói.
“Thánh Tâm Duệ, thế nào thì ngươi cũng phải xem thứ tự trước sau chứ?”, Diệp Viên Viên cau mày nói.
Lúc này giữa hai người họ đang ở thế đối chọi gay gắt, mơ hồ nảy lửa….